Bài viết: 450 

Chương 10: Tình yêu không phải cái lồng (2/2)
* * *
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
=>danh mục các tác phẩm của rewrite
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

Tháng 9/2024, công trường VGR tại Đà Lạt
Gió lạnh từ cao nguyên luồn qua những khe ván gỗ tạm bợ, mang theo hơi sương mỏng manh đọng trên mí mắt Lan. Cô đứng giữa lòng công trình đang hoàn thiện, đội mũ bảo hộ trắng, tay siết chặt chiếc áo khoác da màu be – món quà Phong nhường cho cô hồi sáng với lời nhắn nhủ: "Sếp mà ốm thì cả team kiến trúc khổ, chứ không riêng gì tôi đâu." Trong túi áo, viên đá cuội anh nhặt từ công trường vẫn còn chút hơi ấm, như một vật nhỏ bé giữ lại sự hiện diện của anh giữa không gian lạnh lẽo.
"Sếp Lan!" – Giọng Phong vọng xuống từ đỉnh giàn giáo, át qua tiếng gió rít. Anh đeo đôi găng tay vải sờn rách, tay chỉ về phía khung kính cong vừa lắp đặt. "Chỗ này lệch mất 3cm. Phải tháo ra làm lại thôi!"
Lan ngẩng lên, cố hét vượt qua tiếng gió: "Sao anh biết được?"
"Mắt tôi luyện từ hồi đi lính!" Phong cười lớn, leo xuống giàn giáo với động tác nhanh nhẹn như mèo rừng. Áo anh lấm lem vữa trắng, mùi gỗ thông tươi và mồ hôi thoảng qua khi anh bước đến gần: "Ngày xưa bắn súng, tôi ngắm chuẩn từng li. Lỗi nhỏ thế này không thoát được đâu."
Họ cùng quỳ xuống nền gạch ẩm, vai chạm vai trong không gian chật hẹp. Phong rút thước laser từ túi áo, ngón tay chai sần lướt trên bản vẽ nhàu nhát.
"Chị nhìn đây." Anh chỉ vào góc nghiêng của khung kính: "Chỉnh thêm 10 độ ở đây, ánh sáng sẽ rọi vào phòng đẹp hơn nhiều."
Lan nghiêng đầu, mái tóc dài khẽ rơi xuống vai. Cách Phong giải thích biến những con số khô khan thành một câu chuyện sống động.
"Anh tính nhẩm kiểu gì mà giỏi thế?" Cô hỏi, giọng tò mò pha chút ngưỡng mộ.
"Trường đời dạy thôi." Phong nhếch mép, kéo tay áo lên để lộ bắp tay săn chắc với vài vết sẹo mờ: "Hồi trong quân ngũ, tôi là tay súng bắn tỉa của trung đội. Bắn một phát là phải trúng, toàn tính nhẩm đường đạn trong đầu."
Mưa bất chợt trút xuống, những giọt nước lạnh buốt đập vào mái lán gỗ, tạo thành tiếng rào rào át đi mọi âm thanh. Phong nhanh chóng kéo Lan vào góc lán, tay giơ áo khoác da che đầu cô.
"Coi chừng! Sàn ướt trơn lắm!" Hơi thở anh gấp gáp phả vào gáy cô, ấm nóng đối lập với cơn mưa lạnh giá.
Dưới ánh đèn vàng nhạt trong lán, bóng hai người in lên vách gỗ loang lổ. Phong lục túi áo, lấy ra một thanh socola đã bẻ đôi, đẩy phần lớn hơn về phía Lan.
"Ăn đi, đừng để tôi phải lo thêm chuyện sếp gầy nhom." Anh cười, ánh mắt không rời khỏi bản vẽ trước mặt.
Lan cầm miếng socola, cắn một miếng nhỏ, vị ngọt đắng tan trên đầu lưỡi: "Sao anh không dùng phần mềm 3D ngay từ đầu? Vẽ tay mất thời gian quá!" Cô hỏi, tay vô thức gõ nhẹ lên mép bàn gỗ.
"Tôi thích cảm giác giấy chạm vào tay." Phong đáp, lật trang sketchbook để lộ bức vẽ "Thư viện Ký Ức" sống động dưới nét bút chì: "Như cách chị làm phần mái The Hill từ những mảnh kính vỡ. Khi ý tưởng nằm trong tay mình, công trình mới có hồn. Sau đó vẽ 3D vẫn chưa muộn."
Điện thoại trong túi Lan rung lên liên hồi. Huy gọi lần thứ năm, giọng anh lạnh như băng xuyên qua loa ngoài: "Em đang ở đâu? Anh đến đón ngay đây."
"Em.. Đang kiểm tra công trường." Lan đáp, mắt dán vào vết nứt nhỏ trên nền bê tông, như thể nó là cái cớ để tránh ánh nhìn của Phong.
"Một mình à?" Huy gằn giọng, âm thanh sắc nhọn khiến cô khựng lại.
Phong bỗng chen vào, giọng to rõ: "Tôi đây, anh Huy. Phong đây. Tôi đang đi cùng sếp Lan kiểm tra công trình. Có gì tôi chịu trách nhiệm."
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề: "20 phút nữa anh đến" Huy nói rồi cúp máy, để lại không gian ngột ngạt trong lán gỗ.
Lan tái mặt, tay siết chặt viên đá cuội trong túi áo. Phong nhìn cô, khẽ cười: "Anh Huy hình như không thích tôi lắm nhỉ?"
Lan không đáp, chỉ cúi đầu nhìn bản vẽ trước mặt. Dưới ánh đèn vàng, bóng của Phong in lên giấy, vững chãi như một chỗ trú ẩn giữa cơn mưa – điều mà cô chưa từng tìm thấy ở Huy.
Tháng 10/2024, Trong cơn mưa của Sài Gòn.
Quán "The Coffee House" trên đường Phạm Ngọc Thạch chìm trong tiếng mưa rơi rì rào, những giọt nước lăn dài trên cửa kính lớn, mờ đi ánh đèn đường vàng vọt. Lan ngồi nép vào góc khuất, tay xoay chiếc hộp kính màu xám Huy tặng cô tuần trước – thứ anh gọi là "quà sinh nhật sớm". Bên trong, đôi kính cận của cô nằm gọn trên lớp nhung mềm, lấp lánh dưới ánh đèn quán. Cô mở nắp hộp, đeo kính lên để kiểm tra mớ bản vẽ trải rộng trên bàn – những đường nét nguệch ngoạc của một dự án ở Sài Gòn giờ đã gần hoàn thiện.
"Chị uống gì? Trà đào hay cà phê sữa? Hôm nay tôi mời!" Phong ngồi xuống đối diện, áo sơ mi xanh nhạt lấm tấm nước mưa, tóc ướt bết vào trán. Anh đặt chiếc ba lô da cũ xuống sàn, nụ cười tươi nhưng đôi mắt nâu sẫm ánh lên vẻ trầm ngâm.
"Trà đào!" Lan đáp, nụ cười thoáng qua làm mềm đi vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cô. Cô đẩy bản vẽ sang một bên, tay vẫn giữ chiếc hộp kính, nhớ lại lời Huy: "Tặng em kính mới, nhớ luôn mang hộp này theo, đừng làm bể kính như lần trước."
Phong kéo ghế sát lại, tay vô tình chạm vào mép hộp đang mở: "Quà mới của anh Huy à? Trông hợp với chị đấy." Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mắt lướt qua chiếc hộp với chút tò mò.
"Ừ.." Lan gật đầu, giọng lạc đi. Cô liếc sang chiếc iPhone cạnh hộp, màn hình sáng lên thông báo: "AirTag Found Moving With You". Lan nhíu mày, lẩm bẩm: "Mấy hôm nay điện thoại cứ báo lỗi kiểu này, lạ thật."
Phong nghiêng đầu, cầm chiếc hộp lên xoay qua lại. Ánh mắt anh dừng lại ở lớp nhung dưới đáy, nơi có một vết gồ lên nhỏ xíu.
"Cho tôi xem chút." Anh nói, dùng móng tay cậy nhẹ lớp keo dán. Chiếc AirTag lặng lẽ lộ ra, nhỏ bé nhưng lạnh lẽo như một con mắt vô hình. Phong nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: "Hay thật"
"Huy.." Lan thốt lên, tay run bần bật, đôi kính cận suýt rơi khỏi tay cô: "Anh ấy theo dõi tôi?"
Phong đặt chiếc AirTag lên khăn giấy, ngón tay siết chặt mép bàn gỗ: "Chị muốn tôi xử lý không?" Giọng anh trầm xuống, như đang kìm nén điều gì đó.
"Không, để tôi tự hỏi anh ấy!" Lan đứng bật dậy, nhưng Phong nắm lấy cổ tay cô, giữ lại.
"Khoan đã." Anh nhét chiếc AirTag vào tay cô, giọng chắc nịch: "Đối chất bây giờ, anh ta sẽ chối bay. Cứ giữ cái này, cần bằng chứng rõ ràng hơn."
Tiếng động cơ gầm nhẹ từ ngoài cửa. Một chiếc Mercedes đen dừng phịch trước quán, nước mưa bắn tung tóe dưới bánh xe. Huy bước xuống, tay cầm ô đen bóng, bộ vest Armani phẳng phiu đối lập với không khí ẩm ướt.
"Lan! Sao em không trả lời điện thoại?" Giọng anh lạnh như băng, ánh mắt quét qua Phong rồi dừng lại ở chiếc hộp kính mở nắp trên bàn.
Phong đứng lên, thân hình chắn trước Lan như một bức tường: "Chúng tôi đang bàn công việc." Anh nói, giọng bình tĩnh nhưng tay siết chặt đến mức gân nổi lên.
"Bàn công việc?" Huy cười khẩy, bước tới gần hơn: "Hay là kiếm cớ để gần gũi sếp, hả cậu kiến trúc sư?"
Lan bước ra khỏi bóng của Phong, tay giơ chiếc AirTag lên, giọng run run nhưng kiên định: "Anh giải thích cái này đi!"
Huy khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: "Anh lo em gặp trộm cướp thôi. AirTag là để bảo vệ em, có gì đâu."
"Bảo vệ?" Phong tiến lên một bước, giọng trầm đục như tiếng gió trước bão: "Hay là để giữ chân người khác?"
"Cậu im đi!" Huy gằn giọng, tay đẩy mạnh vào vai Phong: "Đừng xen vào chuyện của chúng tôi!"
Phong không nhúc nhích, đôi mắt nâu sẫm lấp lánh cơn giận hiếm thấy: "Tôi là nhân viên của chị ấy, và tôi không thích thấy ai bị đối xử như vậy!" Anh nói, từng chữ như đúc từ thép.
Lan lùi lại, lưng chạm vào bức tường lạnh buốt của quán. Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt: Phong với áo sơ mi ướt át, vững chãi như chỗ trú mưa, và Huy với vẻ ngoài hoàn hảo nhưng lạnh lẽo như cơn mưa ngoài kia.
"Đi thôi, Lan!" Huy hét lên, tay nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía cửa.
"Thả cô ấy ra!" Phong bước tới, giọng anh vang lên giữa tiếng mưa rào: "Yêu không phải là nhốt người ta lại."
Huy quay lại, ánh mắt sắc như dao, nhưng anh không đáp. Anh kéo Lan ra xe, cánh cửa đóng sầm sau lưng cô. Qua ô kính mờ sương, Lan thấy bóng Phong đứng lặng dưới mưa, đôi vai thẳng thừng như chưa từng khuất phục.
Hiện tại, 4: 30 chiều ngày 15/2/2025. Khoa hồi sức, bệnh viện II Lâm Đồng (TP. Bảo Lộc)
Lan ngồi bất động bên giường bệnh, tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Phong. Tiếng bíp đều đặn từ máy đo nhịp tim như nhịp đập yếu ớt của hy vọng mong manh. "Lan.." – Phong khẽ gọi trong cơn mê man, ngón tay anh co lại như níu kéo một điều gì đó. Lan cúi sát hơn, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh ánh đèn neon, lòng thầm cầu mong anh sẽ tỉnh lại. Một tiếng trôi qua kể từ khi cô đến, ông Trí vừa gọi, báo rằng ông sẽ tới trong khoảng 30 phút nữa. Huy đã đề nghị chở cô đi ăn, nhưng Lan từ chối thẳng thừng. Cô muốn ở lại, đợi bố Phong đến thay mình. Huy đành mua cho cô một hộp mì trộn, nhưng cô chỉ ăn được một nửa, phần còn lại nguội lạnh trên bàn cạnh giường.
Huy ngồi trên ghế đá ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm sâu hoắm. Anh không chịu rời đi nếu không có Lan đi cùng, đôi tay đan chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào da thịt. Điện thoại trong túi áo rung lên, màn hình sáng lóa hiện tin nhắn từ một số lạ – danh bạ lưu tên "Đối tác". Huy liếc nhanh vào phòng, thấy Lan vẫn cúi đầu bên Phong, rồi mở khóa màn hình, ánh sáng xanh từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của anh.
Tin nhắn đầu tiên:
- "Thị trường tiền điện tử dạo này ảm đạm nhỉ, chú Huy?"
Huy nhếch mép, ngón tay gõ nhanh, nhưng ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác:
- "Làm ăn như shit. Đừng hy vọng gì nhiều."
Tin nhắn thứ hai:
- "Hết khả năng rồi, nó không phải dạng vừa. Mục tiêu lợi nhuận vẫn như cũ."
Ngay sau đó một chuỗi ký tự dài ngoằng được gửi đến cho Huy: "4adk.. XXyZ"
Huy siết chặt điện thoại, hơi thở anh nặng nề hơn. Anh không trả lời ngay, mắt lướt qua hành lang vắng tanh, như thể sợ ai đó đang rình rập. Nhưng cách nhắn tin này.. Quá quen thuộc. Anh gõ ứng dụng tính toán trong điện thoại rồi nhắn lại, giọng điệu lạnh lùng:
- "Thị trường mà. Có khi lỗ 20% là may."
Một bức ảnh được gửi tới ngay sau đó. Trong hình, Huy ngồi trong một quán cà phê nhỏ, đối diện một người đàn ông đeo kính râm. Không gian quán là nơi gặp mặt của một câu lạc bộ người chơi Drone, trên các bàn cafe là những chiếc máy bay không người lái, camera của chúng như mắt thú săn mồi.
Huy nuốt khan, mồ hôi lăn dài trên thái dương. Anh mở nút áo sơ mi cho dễ thở. Anh nhớ buổi gặp đó, mùi cà phê cháy khét, những tiếng thì thầm khô khốc của gã đàn ông. Anh vẫn nhớ gương mặt lạnh lẽo đầy sát khí của tên đó và hai từ hắn luôn nhấn mạnh "uy tín". Huy mở ứng dụng "Tor Browser" (1), sau đó copy tin nhắn dài ngoằng vừa nhận. Giao dịch được thực hiện.
15 phút sau, tin nhắn tiếp theo xuất hiện:
- "Good, hàng về. Tuần này rảnh đi cafe nhé chú Huy?"
Huy nghiến răng, ngón tay run run trên màn hình. Anh gõ lại, cố giữ vẻ bình thản:
- "Không rảnh! Nhớ dọn dẹp sạch sẽ."
Tin nhắn cuối:
- "Done!"
Huy xóa tất cả tin nhắn và reset lại điện thoại. Anh ngửa đầu ra sau, nhìn ánh đèn trần nhấp nháy, hơi thở hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng trong không khí. Tim anh đập thình thịch, không phải vì lo lắng cho Phong, mà vì cái bóng vô hình đang lởn vởn đâu đó ngoài kia. Anh lẩm bẩm một mình: "Bọn chó má..", rồi đột ngột nghiến răng: "Mẹ nó! Làm ăn như cứt!"
Trong phòng bệnh, Lan khẽ vuốt tóc Phong, đôi mắt đẫm lệ không hề hay biết ở ngoài hành lang những dòng tin nhắn được mã hóa và những giao dịch không thể truy vết đã được thực hiện.
* * *
(1) Tor Browser (viết tắt của The Onion Router Browser) là một trình duyệt web miễn phí và mã nguồn mở, được thiết kế để ẩn danh người dùng khi họ truy cập internet. Nó hoạt động bằng cách chuyển hướng lưu lượng truy cập internet của bạn qua một mạng lưới phân tán các máy chủ tình nguyện trên toàn thế giới, được gọi là "mạng lưới Tor"
Gió lạnh từ cao nguyên luồn qua những khe ván gỗ tạm bợ, mang theo hơi sương mỏng manh đọng trên mí mắt Lan. Cô đứng giữa lòng công trình đang hoàn thiện, đội mũ bảo hộ trắng, tay siết chặt chiếc áo khoác da màu be – món quà Phong nhường cho cô hồi sáng với lời nhắn nhủ: "Sếp mà ốm thì cả team kiến trúc khổ, chứ không riêng gì tôi đâu." Trong túi áo, viên đá cuội anh nhặt từ công trường vẫn còn chút hơi ấm, như một vật nhỏ bé giữ lại sự hiện diện của anh giữa không gian lạnh lẽo.
"Sếp Lan!" – Giọng Phong vọng xuống từ đỉnh giàn giáo, át qua tiếng gió rít. Anh đeo đôi găng tay vải sờn rách, tay chỉ về phía khung kính cong vừa lắp đặt. "Chỗ này lệch mất 3cm. Phải tháo ra làm lại thôi!"
Lan ngẩng lên, cố hét vượt qua tiếng gió: "Sao anh biết được?"
"Mắt tôi luyện từ hồi đi lính!" Phong cười lớn, leo xuống giàn giáo với động tác nhanh nhẹn như mèo rừng. Áo anh lấm lem vữa trắng, mùi gỗ thông tươi và mồ hôi thoảng qua khi anh bước đến gần: "Ngày xưa bắn súng, tôi ngắm chuẩn từng li. Lỗi nhỏ thế này không thoát được đâu."
Họ cùng quỳ xuống nền gạch ẩm, vai chạm vai trong không gian chật hẹp. Phong rút thước laser từ túi áo, ngón tay chai sần lướt trên bản vẽ nhàu nhát.
"Chị nhìn đây." Anh chỉ vào góc nghiêng của khung kính: "Chỉnh thêm 10 độ ở đây, ánh sáng sẽ rọi vào phòng đẹp hơn nhiều."
Lan nghiêng đầu, mái tóc dài khẽ rơi xuống vai. Cách Phong giải thích biến những con số khô khan thành một câu chuyện sống động.
"Anh tính nhẩm kiểu gì mà giỏi thế?" Cô hỏi, giọng tò mò pha chút ngưỡng mộ.
"Trường đời dạy thôi." Phong nhếch mép, kéo tay áo lên để lộ bắp tay săn chắc với vài vết sẹo mờ: "Hồi trong quân ngũ, tôi là tay súng bắn tỉa của trung đội. Bắn một phát là phải trúng, toàn tính nhẩm đường đạn trong đầu."
Mưa bất chợt trút xuống, những giọt nước lạnh buốt đập vào mái lán gỗ, tạo thành tiếng rào rào át đi mọi âm thanh. Phong nhanh chóng kéo Lan vào góc lán, tay giơ áo khoác da che đầu cô.
"Coi chừng! Sàn ướt trơn lắm!" Hơi thở anh gấp gáp phả vào gáy cô, ấm nóng đối lập với cơn mưa lạnh giá.
Dưới ánh đèn vàng nhạt trong lán, bóng hai người in lên vách gỗ loang lổ. Phong lục túi áo, lấy ra một thanh socola đã bẻ đôi, đẩy phần lớn hơn về phía Lan.
"Ăn đi, đừng để tôi phải lo thêm chuyện sếp gầy nhom." Anh cười, ánh mắt không rời khỏi bản vẽ trước mặt.
Lan cầm miếng socola, cắn một miếng nhỏ, vị ngọt đắng tan trên đầu lưỡi: "Sao anh không dùng phần mềm 3D ngay từ đầu? Vẽ tay mất thời gian quá!" Cô hỏi, tay vô thức gõ nhẹ lên mép bàn gỗ.
"Tôi thích cảm giác giấy chạm vào tay." Phong đáp, lật trang sketchbook để lộ bức vẽ "Thư viện Ký Ức" sống động dưới nét bút chì: "Như cách chị làm phần mái The Hill từ những mảnh kính vỡ. Khi ý tưởng nằm trong tay mình, công trình mới có hồn. Sau đó vẽ 3D vẫn chưa muộn."
Điện thoại trong túi Lan rung lên liên hồi. Huy gọi lần thứ năm, giọng anh lạnh như băng xuyên qua loa ngoài: "Em đang ở đâu? Anh đến đón ngay đây."
"Em.. Đang kiểm tra công trường." Lan đáp, mắt dán vào vết nứt nhỏ trên nền bê tông, như thể nó là cái cớ để tránh ánh nhìn của Phong.
"Một mình à?" Huy gằn giọng, âm thanh sắc nhọn khiến cô khựng lại.
Phong bỗng chen vào, giọng to rõ: "Tôi đây, anh Huy. Phong đây. Tôi đang đi cùng sếp Lan kiểm tra công trình. Có gì tôi chịu trách nhiệm."
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề: "20 phút nữa anh đến" Huy nói rồi cúp máy, để lại không gian ngột ngạt trong lán gỗ.
Lan tái mặt, tay siết chặt viên đá cuội trong túi áo. Phong nhìn cô, khẽ cười: "Anh Huy hình như không thích tôi lắm nhỉ?"
Lan không đáp, chỉ cúi đầu nhìn bản vẽ trước mặt. Dưới ánh đèn vàng, bóng của Phong in lên giấy, vững chãi như một chỗ trú ẩn giữa cơn mưa – điều mà cô chưa từng tìm thấy ở Huy.
Tháng 10/2024, Trong cơn mưa của Sài Gòn.
Quán "The Coffee House" trên đường Phạm Ngọc Thạch chìm trong tiếng mưa rơi rì rào, những giọt nước lăn dài trên cửa kính lớn, mờ đi ánh đèn đường vàng vọt. Lan ngồi nép vào góc khuất, tay xoay chiếc hộp kính màu xám Huy tặng cô tuần trước – thứ anh gọi là "quà sinh nhật sớm". Bên trong, đôi kính cận của cô nằm gọn trên lớp nhung mềm, lấp lánh dưới ánh đèn quán. Cô mở nắp hộp, đeo kính lên để kiểm tra mớ bản vẽ trải rộng trên bàn – những đường nét nguệch ngoạc của một dự án ở Sài Gòn giờ đã gần hoàn thiện.
"Chị uống gì? Trà đào hay cà phê sữa? Hôm nay tôi mời!" Phong ngồi xuống đối diện, áo sơ mi xanh nhạt lấm tấm nước mưa, tóc ướt bết vào trán. Anh đặt chiếc ba lô da cũ xuống sàn, nụ cười tươi nhưng đôi mắt nâu sẫm ánh lên vẻ trầm ngâm.
"Trà đào!" Lan đáp, nụ cười thoáng qua làm mềm đi vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cô. Cô đẩy bản vẽ sang một bên, tay vẫn giữ chiếc hộp kính, nhớ lại lời Huy: "Tặng em kính mới, nhớ luôn mang hộp này theo, đừng làm bể kính như lần trước."
Phong kéo ghế sát lại, tay vô tình chạm vào mép hộp đang mở: "Quà mới của anh Huy à? Trông hợp với chị đấy." Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mắt lướt qua chiếc hộp với chút tò mò.
"Ừ.." Lan gật đầu, giọng lạc đi. Cô liếc sang chiếc iPhone cạnh hộp, màn hình sáng lên thông báo: "AirTag Found Moving With You". Lan nhíu mày, lẩm bẩm: "Mấy hôm nay điện thoại cứ báo lỗi kiểu này, lạ thật."
Phong nghiêng đầu, cầm chiếc hộp lên xoay qua lại. Ánh mắt anh dừng lại ở lớp nhung dưới đáy, nơi có một vết gồ lên nhỏ xíu.
"Cho tôi xem chút." Anh nói, dùng móng tay cậy nhẹ lớp keo dán. Chiếc AirTag lặng lẽ lộ ra, nhỏ bé nhưng lạnh lẽo như một con mắt vô hình. Phong nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: "Hay thật"
"Huy.." Lan thốt lên, tay run bần bật, đôi kính cận suýt rơi khỏi tay cô: "Anh ấy theo dõi tôi?"
Phong đặt chiếc AirTag lên khăn giấy, ngón tay siết chặt mép bàn gỗ: "Chị muốn tôi xử lý không?" Giọng anh trầm xuống, như đang kìm nén điều gì đó.
"Không, để tôi tự hỏi anh ấy!" Lan đứng bật dậy, nhưng Phong nắm lấy cổ tay cô, giữ lại.
"Khoan đã." Anh nhét chiếc AirTag vào tay cô, giọng chắc nịch: "Đối chất bây giờ, anh ta sẽ chối bay. Cứ giữ cái này, cần bằng chứng rõ ràng hơn."
Tiếng động cơ gầm nhẹ từ ngoài cửa. Một chiếc Mercedes đen dừng phịch trước quán, nước mưa bắn tung tóe dưới bánh xe. Huy bước xuống, tay cầm ô đen bóng, bộ vest Armani phẳng phiu đối lập với không khí ẩm ướt.
"Lan! Sao em không trả lời điện thoại?" Giọng anh lạnh như băng, ánh mắt quét qua Phong rồi dừng lại ở chiếc hộp kính mở nắp trên bàn.
Phong đứng lên, thân hình chắn trước Lan như một bức tường: "Chúng tôi đang bàn công việc." Anh nói, giọng bình tĩnh nhưng tay siết chặt đến mức gân nổi lên.
"Bàn công việc?" Huy cười khẩy, bước tới gần hơn: "Hay là kiếm cớ để gần gũi sếp, hả cậu kiến trúc sư?"
Lan bước ra khỏi bóng của Phong, tay giơ chiếc AirTag lên, giọng run run nhưng kiên định: "Anh giải thích cái này đi!"
Huy khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: "Anh lo em gặp trộm cướp thôi. AirTag là để bảo vệ em, có gì đâu."
"Bảo vệ?" Phong tiến lên một bước, giọng trầm đục như tiếng gió trước bão: "Hay là để giữ chân người khác?"
"Cậu im đi!" Huy gằn giọng, tay đẩy mạnh vào vai Phong: "Đừng xen vào chuyện của chúng tôi!"
Phong không nhúc nhích, đôi mắt nâu sẫm lấp lánh cơn giận hiếm thấy: "Tôi là nhân viên của chị ấy, và tôi không thích thấy ai bị đối xử như vậy!" Anh nói, từng chữ như đúc từ thép.
Lan lùi lại, lưng chạm vào bức tường lạnh buốt của quán. Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt: Phong với áo sơ mi ướt át, vững chãi như chỗ trú mưa, và Huy với vẻ ngoài hoàn hảo nhưng lạnh lẽo như cơn mưa ngoài kia.
"Đi thôi, Lan!" Huy hét lên, tay nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía cửa.
"Thả cô ấy ra!" Phong bước tới, giọng anh vang lên giữa tiếng mưa rào: "Yêu không phải là nhốt người ta lại."
Huy quay lại, ánh mắt sắc như dao, nhưng anh không đáp. Anh kéo Lan ra xe, cánh cửa đóng sầm sau lưng cô. Qua ô kính mờ sương, Lan thấy bóng Phong đứng lặng dưới mưa, đôi vai thẳng thừng như chưa từng khuất phục.
Hiện tại, 4: 30 chiều ngày 15/2/2025. Khoa hồi sức, bệnh viện II Lâm Đồng (TP. Bảo Lộc)
Lan ngồi bất động bên giường bệnh, tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Phong. Tiếng bíp đều đặn từ máy đo nhịp tim như nhịp đập yếu ớt của hy vọng mong manh. "Lan.." – Phong khẽ gọi trong cơn mê man, ngón tay anh co lại như níu kéo một điều gì đó. Lan cúi sát hơn, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh ánh đèn neon, lòng thầm cầu mong anh sẽ tỉnh lại. Một tiếng trôi qua kể từ khi cô đến, ông Trí vừa gọi, báo rằng ông sẽ tới trong khoảng 30 phút nữa. Huy đã đề nghị chở cô đi ăn, nhưng Lan từ chối thẳng thừng. Cô muốn ở lại, đợi bố Phong đến thay mình. Huy đành mua cho cô một hộp mì trộn, nhưng cô chỉ ăn được một nửa, phần còn lại nguội lạnh trên bàn cạnh giường.
Huy ngồi trên ghế đá ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm sâu hoắm. Anh không chịu rời đi nếu không có Lan đi cùng, đôi tay đan chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào da thịt. Điện thoại trong túi áo rung lên, màn hình sáng lóa hiện tin nhắn từ một số lạ – danh bạ lưu tên "Đối tác". Huy liếc nhanh vào phòng, thấy Lan vẫn cúi đầu bên Phong, rồi mở khóa màn hình, ánh sáng xanh từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của anh.
Tin nhắn đầu tiên:
- "Thị trường tiền điện tử dạo này ảm đạm nhỉ, chú Huy?"
Huy nhếch mép, ngón tay gõ nhanh, nhưng ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác:
- "Làm ăn như shit. Đừng hy vọng gì nhiều."
Tin nhắn thứ hai:
- "Hết khả năng rồi, nó không phải dạng vừa. Mục tiêu lợi nhuận vẫn như cũ."
Ngay sau đó một chuỗi ký tự dài ngoằng được gửi đến cho Huy: "4adk.. XXyZ"
Huy siết chặt điện thoại, hơi thở anh nặng nề hơn. Anh không trả lời ngay, mắt lướt qua hành lang vắng tanh, như thể sợ ai đó đang rình rập. Nhưng cách nhắn tin này.. Quá quen thuộc. Anh gõ ứng dụng tính toán trong điện thoại rồi nhắn lại, giọng điệu lạnh lùng:
- "Thị trường mà. Có khi lỗ 20% là may."
Một bức ảnh được gửi tới ngay sau đó. Trong hình, Huy ngồi trong một quán cà phê nhỏ, đối diện một người đàn ông đeo kính râm. Không gian quán là nơi gặp mặt của một câu lạc bộ người chơi Drone, trên các bàn cafe là những chiếc máy bay không người lái, camera của chúng như mắt thú săn mồi.
Huy nuốt khan, mồ hôi lăn dài trên thái dương. Anh mở nút áo sơ mi cho dễ thở. Anh nhớ buổi gặp đó, mùi cà phê cháy khét, những tiếng thì thầm khô khốc của gã đàn ông. Anh vẫn nhớ gương mặt lạnh lẽo đầy sát khí của tên đó và hai từ hắn luôn nhấn mạnh "uy tín". Huy mở ứng dụng "Tor Browser" (1), sau đó copy tin nhắn dài ngoằng vừa nhận. Giao dịch được thực hiện.
15 phút sau, tin nhắn tiếp theo xuất hiện:
- "Good, hàng về. Tuần này rảnh đi cafe nhé chú Huy?"
Huy nghiến răng, ngón tay run run trên màn hình. Anh gõ lại, cố giữ vẻ bình thản:
- "Không rảnh! Nhớ dọn dẹp sạch sẽ."
Tin nhắn cuối:
- "Done!"
Huy xóa tất cả tin nhắn và reset lại điện thoại. Anh ngửa đầu ra sau, nhìn ánh đèn trần nhấp nháy, hơi thở hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng trong không khí. Tim anh đập thình thịch, không phải vì lo lắng cho Phong, mà vì cái bóng vô hình đang lởn vởn đâu đó ngoài kia. Anh lẩm bẩm một mình: "Bọn chó má..", rồi đột ngột nghiến răng: "Mẹ nó! Làm ăn như cứt!"
Trong phòng bệnh, Lan khẽ vuốt tóc Phong, đôi mắt đẫm lệ không hề hay biết ở ngoài hành lang những dòng tin nhắn được mã hóa và những giao dịch không thể truy vết đã được thực hiện.
* * *
(1) Tor Browser (viết tắt của The Onion Router Browser) là một trình duyệt web miễn phí và mã nguồn mở, được thiết kế để ẩn danh người dùng khi họ truy cập internet. Nó hoạt động bằng cách chuyển hướng lưu lượng truy cập internet của bạn qua một mạng lưới phân tán các máy chủ tình nguyện trên toàn thế giới, được gọi là "mạng lưới Tor"
* * *
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
Tiểu thuyết
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
=>danh mục các tác phẩm của rewrite
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chỉnh sửa cuối: