Huyền Ảo [Edit] Những Kẻ Gọi Hồn Sông - Lục Đạo Vô Ngư

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by eagle2611, Apr 21, 2025.

  1. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 20 - Giá gấp năm lần, ta chỉ chịu trách nhiệm lấy lại thi thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái vỗ vai này đại diện cho tất cả quan tâm của ông ấy và những lời mà ông ấy muốn nói với tôi.

    Hơn nữa Lưu gia gia vì quanh năm mắc bệnh phong thấp, cho nên thường xuyên dùng thuốc, trên người có một mùi thuốc bắc rất nồng, bây giờ tôi vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.

    Qua một khắc cuối cùng cũng dừng lại, tôi chậm rãi mở mắt, nhưng mà lúc này tôi mới phát hiện cửa cũng không bị mở ra.

    Vừa nãy tất cả những chuyện khó tin kia chẳng lẽ đều là ảo giác của tôi sao?

    Tôi quay đầu nhìn Trương Đại Đảm trong cái chum kia.

    Lúc này Trương Đại Đảm, mồm há hốc trong cái chum kia, không còn vẻ lảm nhảm trước đây, chỉ là một khuôn mặt không thể tin nổi với đôi mắt trợn tròn.

    Mà quần áo mà trước đó bị tôi dựng lên đã sớm rơi tản mát trên mặt đất, nếu lúc này người đang đứng kia là Trương Đại Đảm, e rằng Trương Đại Đảm không chết cũng đã mất nửa cái mạng rồi.

    Tôi hoàn hồn vội vàng đi lên phía trước, vỗ vỗ vai của Trương Đại Đảm: "Trương Đại Đảm ông làm sao vậy Trương Đại Đảm. Này, Trương Đại Đảm, có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

    Sau khi tôi gọi hai tiếng, Trương Đại Đảm vẫn là giống như trước, biểu cảm là cứng đờ.

    Cái tên này có lẽ không phải là đã trúng chiêu rồi chứ?

    Tôi vội vàng nhấc tay mình lên, muốn cho ông ta một bạt tai, hy vọng dùng đau đớn để đánh thức ông ta.

    Đúng lúc này, Trương Đại Sư ực một ngụm nước miếng, run rẩy giọng nói: "Ở? Ở? Ở sau lưng cậu!"

    "Tí tách? Tí tách? Tí tách?"

    Tôi có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nước nhỏ giọt trên mặt đất, cái loại âm thanh mà không ai có thể nghe rõ hơn tôi nữa.

    Bởi vì trước đây trong lần vớt xác đầu tiên, tôi đã nhìn thấy Tiểu Liên ở trong phòng của mình, lúc đó trên người Tiểu Liên cũng đang nhỏ nước.

    Và phát ra âm thanh chính là cái âm thanh này.

    Tôi cũng làm theo bộ dạng của Trương Đại Sư ực một ngụm nước miếng, sau đó chuẩn bị xoay đầu lại.

    Vốn dĩ người ta nói là vào buổi tối nếu nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, hoặc cảm giác có người ở phía sau nhìn chằm chằm mình, nhìn mình, thì tuyệt đối không được quay đầu lại.

    Chỉ là nếu như bây giờ tôi không quay đầu lại thì không có cách nào giải quyết chuyện này, nếu như người đứng sau lưng tôi thực sự là Lưu gia gia, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không lấy mạng tôi đâu.

    Dù sao trước khi chết ông ấy đã thương tôi như vậy, ước nguyện cuối cùng của ông ấy khi còn sống đều là suy nghĩ cho tôi muốn tôi lấy được một người vợ, một người già nhân từ như vậy, sao có thể hại tôi chứ?

    Nhưng tôi có sợ không? Đương nhiên là sợ, nói không sợ là giả.

    Trong khoảnh khắc xoay đầu, trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang giãy giụa, thậm chí bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có đúng hay không.

    Khi tôi xoay đầu qua nhìn, lại phát hiện sau lưng tôi cái gì cũng không có, trống rỗng, và bình thường như vậy.

    Ngoại trừ trên mặt đất có một chuỗi vết nước ra, thì không có gì đặc biệt.

    Ánh trăng thanh khiết chiếu rọi lên trên vũng nước này, phát ra một trận ánh sáng.

    Tôi thở dài một hơi, tim vẫn còn đang không ngừng gia tốc, có thể là khi tôi nhìn rõ ràng vết nước, mông lại ngồi bệt xuống đất, cả người tựa vào cái chum lớn.

    Bởi vì tôi bỗng nhiên phát hiện, vết nước này lại là một chữ oan.

    Hơn nữa trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi thuốc bắc nồng nặc.

    "Cộc cộc cộc!" Cánh cửa gỗ nhà tôi đột nhiên lại vang lên ba tiếng gõ cửa, sau đó liền không còn bất kỳ một tiếng động nào nữa.

    Tôi không còn tiến lên kiểm tra nữa, bởi vì tôi thực sự là đứng không vững, không ngờ đến, dù rằng đã trải qua một lần sự việc như vậy rồi, nhưng gan của tôi vẫn nhỏ như vậy.

    Bất quá tôi nghĩ cho dù là bất kỳ một người bình thường nào, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi mà thôi.

    Tuy rằng trời rất lạnh, nhưng trên đầu tôi lại lấm tấm mồ hôi, qua một hồi lâu mồ hôi hoàn toàn khô lại, tôi lại cảm thấy thân thể của mình bắt đầu run rẩy.

    Mà trong khoảng thời gian này ngoại trừ một trận gió lạ thổi qua, thì cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì kỳ quái cả.

    Tôi nghĩ có lẽ Lưu gia gia này đã đi rồi, tôi đứng dậy vỗ vỗ Trương Đại Sư đang ngâm mình trong nước: "Được rồi, ông mau ra đi, không có việc gì rồi."

    Trương Đại Sư co ro người lại nhìn xung quanh một lượt, mới chậm rãi từ trong cái chum ngâm đầy máu chó đen kia bước ra.

    Bởi vì nơi này là thôn quê, điều kiện nhà tôi lại không phải là đặc biệt tốt, cho nên trong nhà cũng không có lắp đặt những công nghệ cao như là tấm năng lượng mặt trời gì đó.

    Chỉ có thể để Trương Đại Sư bên vòi nước rửa sạch cơ thể, cái tên Trương Đại Đảm và con người ông ta thực sự không tương xứng.

    Sau khi ông ta ra khỏi chum thì cứ bám lấy tôi, một bước cũng không dám rời xa, cứ như theo tôi thì sẽ không có chuyện gì vậy.

    Hơn nữa tinh thần của Trương Đại Sư cũng vô cùng căng thẳng, tôi bắt đầu bảo ông ta ra vòi nước rửa, khi ông ta nghe thấy chữ "nước" sẽ vô thức run lên một cái.

    Chuyện này nếu mà nói ra bình thường, thì chắc chắn chẳng ai tin, một người chuyên vớt xác lại sợ nước.

    Cả quá trình ông ta rửa ráy đều kéo tôi sang một bên, bắt tôi không được rời nửa bước, giống như một vệ sĩ hộ tống ông ta vậy.

    Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ, cũng đã đến ba giờ rưỡi, tôi kéo Trương Đại Đảm vào phòng, đóng cửa lại.

    "Nói đi, ông vừa nãy.."

    "Ông thấy cái gì rồi?"

    Tôi không hỏi câu này còn tốt, vừa hỏi một câu Trương Đại Đảm lại bắt đầu lảm nhảm, trong phòng cũng nhìn đông nhìn tây.

    "Tôi nhìn thấy cái xác chết ở dưới sông kia, thật đấy, tôi thật sự nhìn thấy rồi, lúc ông ở cửa phát điên ấy, thì cái xác kia đã xông tới rồi."

    "Sau đó hắn đi về phía quần áo của tôi, đem quần áo của tôi một chưởng đánh ngã xuống đất. Thân thể hắn ướt sũng, trong mắt một mảnh chết lặng oán hận tuyệt vọng, nhìn qua không giống là một người chết, nhưng tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả người chết."

    Trương Đại Đảm đem những gì ông ta nhìn thấy kể lại vô cùng chi tiết.

    Những miêu tả kia gọi là một hình hình sắc sắc, chỉ là nghe lời ông ta nói thôi, cũng có thể biết được cảnh tượng mà ông ta nhìn thấy đến cùng có bao nhiêu quái dị và khủng bố.

    Nghe xong lời của Trương Đại Đảm, thêm cả vết nước vừa mới nhìn thấy, tôi dám khẳng định Lưu gia gia này nhất định là chết bất đắc kỳ tử.

    Mà Lưu gia gia sở dĩ lưu lại cái chữ "oan" kia, là muốn tôi đem thi thể của ông ấy vớt lên, cho ông ấy rửa sạch oan khuất, ông ấy chết không nhắm mắt.

    Trong quyển cổ thư da vàng ở Ba Tư kia, có miêu tả người sau khi chết sẽ dùng một loại hình thức khác để sống trên đời, hơn nữa chỉ cần chết một lần, bọn họ sẽ biết rất nhiều chuyện giữa âm dương lưỡng giới, cũng đồng dạng có thể nhìn thấu rất nhiều.

    Cho nên Lưu gia gia muốn tôi đem thi thể của ông ấy vớt lên, khẳng định là đã biết chuyện trước kia tôi vớt xác, hơn nữa đã biết hiện tại tôi cũng đang xem những sách về vớt xác.

    "Nghĩ lại Trương gia gia từ lúc nào lại xui xẻo như vậy, tôi vớt xác không đến sáu năm thì cũng có năm năm rồi, có thể là chuyện tà môn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải."

    Trương Đại Đảm nói xong bắt đầu không ngừng ôm lấy cánh tay, bởi vì bây giờ cũng sắp trời sáng rồi, cho nên ông ta cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.

    Suy nghĩ của tôi vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Lưu gia gia, quyết định đợi đến ban ngày thì để Trương Đại Đảm ngủ một giấc.

    Dùng phương pháp trong sách thử xem có thể thông linh được không, xem xem trước đây Lưu gia gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Thế là tôi gật gật đầu nói: "Chuyện tình còn chưa xong, bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, tôi có chút buồn ngủ đi ngủ trước, bất quá ông nhớ kỹ, ông không thể ngủ, chỉ cần ở ngoài cửa đứng canh là sẽ không có chuyện gì đâu."
     
  2. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 21 - Thứ đồ chó má (Thượng)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở dĩ tôi nói như vậy là vì muốn Trương Đại Đảm đứng ở ngoài cửa, sau đó hưởng thụ cảm giác một đêm không ngủ.

    Hơn nữa trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Trương Đại Đảm sẽ bị nỗi sợ hãi chi phối, thân thể vô cùng căng thẳng như vậy, trời vừa sáng, thân thể của ông ta tự nhiên sẽ rất mệt mỏi.

    Để cho thân thể ông ta mệt mỏi, đối với việc tôi chiêu hồn cũng rất có ích.

    Tôi trở lại giường nằm xuống, nhắm mắt lại, cũng mặc kệ Trương Đại Đảm kêu gào như thế nào. Tôi chính là không chịu mở mắt ra, không thèm để ý đến ông ta.

    Một giấc ngủ này ngủ rất say, ngày hôm sau tôi bị Trương Đại Đảm đẩy cho tỉnh giấc.

    Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy Trương Đại Đảm mặt mày hớn hở: "Đến rồi đến rồi, bọn họ đến rồi."

    Tôi nhíu mày có chút không kiên nhẫn nói: "Ai đến chứ, làm ầm ĩ cái gì đấy!"

    Trương Đại Đảm hơi mang theo giọng oán giận nói: "Chính là hai người bắt tôi đến đây vớt xác đấy, nếu không phải là bọn họ thì tôi có cần phải chịu cái tội này không?"

    Tôi nghe xong trong lòng giật mình, thì ra là hai tên phá gia chi tử nhà họ Lưu.

    Tôi vội vàng mặc quần áo vào đi giầy, liền đi ra khỏi phòng mở cửa quả nhiên là Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc.

    Lúc này Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc sắc mặt vàng như nghệ, thần sắc hoảng trương, vừa nhìn cũng đều là bộ dạng một đêm chưa ngủ.

    Bọn họ vừa nhìn thấy tôi, lập tức kéo lấy tay tôi: "Trần Tùng, không, phải gọi là Trần đại sư, cậu nhất định phải cứu chúng tôi, mau đem thi thể của cha tôi vớt lên đi, cái giá mà cậu nói chúng tôi đáp ứng."

    Quả nhiên, bọn họ tối hôm qua cũng bị giày vò rồi. Hôm nay đây là ngồi không yên, tự mình tìm đến cửa rồi.

    Tôi liếc xéo hai người một cái nói một cách không khách khí: "Có thể, bất quá tôi chỉ phụ trách vớt thi thể, những chuyện khác tôi không quản."

    Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc bọn họ liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng đều gật đầu lia lịa.

    "Trần Tùng, van cậu, cậu chỉ cần phụ trách đem thi thể của cha tôi vớt lên là được, giá cả dễ nói."

    Đối với hai người này, tôi hiện tại sớm đã không có hảo cảm, bởi vì tôi đại khái có thể đoán được, cái chết của Lưu gia gia, và bọn họ có liên quan rất lớn.

    Hơn nữa hai người bọn họ ở trong thôn vốn dĩ đã có vấn đề về nhân phẩm, nhỡ đâu sau khi bọn họ quỵt nợ thì phải làm sao đây?

    Tôi thu tiền của bọn họ nhiều, cũng coi như là giúp bọn họ làm chút việc thiện, thế là tôi gật gật đầu lạnh giọng nói: "Trả tiền trước đi, chỗ tôi đây không thiếu nợ, hơn nữa tôi không cần trả trước, tôi muốn trả một lần hết luôn."

    Quả nhiên, khi tôi nói ra câu này xong, thần sắc của hai người trở nên khó coi hơn trước rất nhiều.

    "Trần Tùng, cậu xem chúng ta đều là người trong một thôn, hơn nữa Lưu gia gia trước kia đối với cậu cũng không tệ, cậu cứ nhìn vào mặt Lưu gia gia, rộng lượng một chút đi."

    "Chính là, Trần Tùng, chúng tôi cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cậu không thể đem sự tình làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ, cái này tổng cộng gần bảy vạn tệ, hai anh em chúng tôi đi đâu mà kiếm ra nhiều như vậy cho cậu?"

    Hai người bọn họ không nhắc đến Lưu gia gia thì cũng thôi đi, vừa nhắc đến Lưu gia gia, tôi lập tức gân xanh nổi lên, nắm chặt nắm đấm kêu thẳng: "Đã không muốn trả tiền thì coi như xong, cái việc này tôi giúp không được."

    Nói xong tôi nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, xoay người chuẩn bị về phòng.

    "Được, chúng tôi bây giờ sẽ đi lấy tiền cho cậu."

    Tôi nghe thấy giọng nói phía sau, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

    Về đến phòng rồi, Trương Đại Đảm cười híp mắt giơ ngón tay cái lên với tôi: "Không tồi nha, một hơi đòi tận bảy vạn tệ, cậu đây là sư tử ngoạm hả."

    "Loại người như bọn họ thu bọn họ bảy vạn tệ đã là tính ít rồi, được rồi, tối hôm qua cậu cũng canh giữ cho tôi một đêm rồi, ngủ một giấc trước đi."

    Nghe thấy lời của tôi, Trương Đại Đảm há hốc mồm, ông ta làm sao cũng không ngờ đến, tôi một buổi sáng sớm không nói đi vớt thi thể, lại nói là muốn ngủ.

    Nếu hôm nay không đem thi thể vớt lên, buổi tối có thể sẽ còn xảy ra chuyện.

    Tuy rằng Trương Đại Đảm bây giờ rất mệt, nhưng ông ta vẫn là gắng gượng nuốt giận, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với tôi: "Tiểu Tùng, cậu đây không phải là đang nói đùa đấy chứ? Lúc này để tôi ngủ không phải là nên vớt thi thể trước sao?"

    "Tôi có thể bảo vệ cậu một đêm, tự nhiên cũng có thể bảo vệ cậu hai đêm, hơn nữa hiện tại tiền còn chưa đến tay, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi vớt đâu."

    Nghe xong lời của tôi, Trương Đại Đảm tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng ông ta xác thực cũng rất mệt, chỉ có thể miễn cưỡng đi ngủ.

    Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi còn có vài thứ chưa chuẩn bị, thế là tôi vỗ vỗ vào đùi của Trương Đại Đảm: "Đợi lát nữa đi, giờ cậu vẫn không được ngủ, đi tìm cho tôi mấy con gà trống đi, buổi tối sẽ dùng đến."

    Nghe nói buổi tối sẽ dùng đến, Trương Đại Đảm, cho dù có mệt nữa, cậu ta cũng phải lập tức đứng dậy đi tìm, bởi vì buổi tối, có thể là quan hệ đến vấn đề tuổi thọ của cậu ta.

    Bất quá đừng xem Trương Đại Đảm thoạt nhìn chậm chạp. Tên gia hỏa này hiệu suất làm việc vẫn còn khá cao đấy.

    Chỉ dùng hơn một tiếng đồng hồ, cậu ta đã tìm được một đám gà trống lớn.

    Tôi gật gật đầu, kéo hai con gà trống lên, sau đó tôi nói với cậu ta: "Mệt lắm rồi đúng không? Mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi."

    Nói đến đây, khóe miệng của tôi bắt đầu câu lên một nụ cười.

    "Không đúng a, Tiểu Tùng, tôi sao cảm giác luôn có chỗ nào đó không đúng lắm."

    Trương Đại Đảm lại một lần nữa tháo cái mũ nồi của cậu ta xuống, gãi gãi mái tóc thưa thớt của cậu ta, có chút nghi hoặc hỏi.

    "Được rồi đừng lảm nhảm nữa, có tôi ở đây thì cậu cứ yên tâm ngủ đi."

    Tôi lại một lần nữa cho cậu ta ăn một viên định tâm hoàn, lại không biết hiện tại tôi đang chuẩn bị dùng mộng cảnh của cậu ta để nhìn rõ Lưu gia gia khi còn sống rốt cuộc đã trải qua những gì.

    Trong lúc Trương Đại Đảm nằm lên giường chuẩn bị nhắm mắt, tôi từ phòng của sư phụ lấy ra một ít hồng điều, đem những hồng điều kia toàn bộ cột vào chân của ba con gà trống lớn.

    Sau đó lại từ trong bao vải lấy ra một cái linh xảo.

    Cái linh xảo này tên là chiêu hồn linh, là chuyên dùng để thông linh, bất quá người vớt xác bình thường có thể không dùng nổi loại trang bị này.

    "Đinh linh linh, đinh linh linh"

    Chiêu hồn thuật này tôi cũng là lần đầu tiên sử dụng, cho nên cũng có chút xa lạ, ấn theo tiết tấu bắt đầu lắc linh xảo.

    Ba con gà trống lớn kia mắt bắt đầu từ từ khép lại.

    Tôi bắt đầu theo như mình nhớ trong đầu, đọc những câu chú ngữ có câu có câu không.

    "Bụi về bụi đất về đất, oan có đầu nợ có chủ, trong sông hà thần nếu có linh, cáo tri tiền thế kim sinh quả."

    Trong lúc tôi niệm xong một đoạn chú ngữ kia, gió ngừng thổi.

    Cánh cửa phòng của tôi bắt đầu không ngừng lay động kêu cọt kẹt.

    Tôi vừa lay động linh xảo vừa đi vào trong phòng, cuối cùng đem linh xảo đặt ở trước đầu của Trương Đại Đảm.

    Làm xong tất cả những chuyện này, tôi không thể chờ đợi nhìn biểu tình của Trương Đại Đảm thay đổi, muốn xem xem tôi rốt cuộc đã thành công hay chưa?

    Không qua bao lâu, tôi nhìn thấy trên mặt của Trương Đại Đảm bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi li ti, giống như là đang giãy giụa.

    Tôi thành công rồi.

    Trong lòng đột nhiên có một tia mừng thầm, bắt đầu đối với cái nghề vớt xác này nổi lên một tia hứng thú.

    Cái này đơn giản quá thần kỳ, nếu như là đổi lại mười ngày trước, tôi tuyệt đối sẽ không tin trên cái thế giới này sẽ có chuyện thần kỳ như vậy xảy ra.

    Tuy rằng tràn đầy vị tri, nhưng tôi tựa hồ đối với nội dung trong quyển sách này bắt đầu sản sinh ra hứng thú cực lớn.
     
  3. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 22 - Thứ đồ chó má (Hạ)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên đầu của Trương Đại Đảm đã bắt đầu nhỏ xuống vài giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

    Cậu ta khẽ khẽ nắm chặt nắm đấm kêu kẽo kẹt không ngừng, những ngón tay kia đều khảm vào trong thịt rồi.

    Từ trong thần tình của Trương Đại Đảm có thể nhìn ra cậu ta lúc này vô cùng hoảng sợ, dị thường hoảng sợ, nhưng lại rất tuyệt vọng.

    Cái này cùng với lần đầu tiên tôi bị sư phụ hãm hại kia, quả thực chính là một khuôn một dạng tình huống.

    Ngay tại lúc này, Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc lại một lần nữa đến nhà của tôi.

    "Trần Tùng, tiền của cậu muốn chúng tôi đã mang đến cho cậu rồi, hiện tại lập tức đi đem thi thể của cha tôi vớt lên đi."

    Hai người thoạt nhìn rất không tình nguyện, hơn nữa còn có chút tức giận, trong ánh mắt của bọn họ, tôi có thể cảm giác được một tia nguy cơ, hai người này dường như là muốn giết chết tôi.

    Trong tay bọn họ cầm một cái túi ni lông màu đen.

    Mở túi ni lông ra xem, hai mắt đều trợn tròn.

    Không thể nói là tôi tham tiền, chỉ là tôi lớn chừng này, còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy đâu, đó là một xấp một xấp nhân dân tệ, toàn bộ đều là một trăm tệ.

    Tôi đếm một chút, tổng cộng có bảy xấp.

    Tôi đem túi ni lông nắm chặt ở trong tay, sau đó thần tình biến đổi lạnh giọng đối với bọn họ nói: "Nói như vậy với các người đi, oán khí của Lưu gia gia thực sự quá lớn, ban ngày vớt xác tuyệt đối sẽ không thành công, cho nên tôi dự định buổi tối đi lên, nếu như các người buổi tối có hứng thú, cũng có thể cùng đi."

    "Trần Tùng, cậu không phải là gạt chúng tôi để ôm tiền muốn chạy trốn đấy chứ?"

    Tôi lắc lắc đầu, sau đó đem ngón tay chỉ về phía Trương Đại Đảm trên giường: "Nhìn xem đi, đây chính là kết cục của việc hôm qua giúp các người vớt xác."

    Hai người vừa nhìn, tâm lý cũng bắt đầu có chút sợ hãi.

    Giờ phút này Trương Đại Đảm, lòng bàn tay đã bắt đầu chảy ra máu tươi, hơn nữa còn đang không ngừng run rẩy, cả người cũng đang co giật, thần tình vô cùng vặn vẹo.

    Tôi nhìn biểu tình của Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc, mở miệng hỏi: "Thế nào? Hay là tôi ban ngày đi vớt xác đi, nhưng đến buổi tối xảy ra chuyện gì tôi liền không biết được đâu đấy."

    Hai người lúc này đã bị hành vi của Trương Đại Đảm dọa cho không nhẹ, liên tục khoát tay.

    "Trần Tùng, cậu xem chúng tôi là người ngoài ngành, cái gì cũng không hiểu, cậu cứ coi như thúc thúc nói bậy đi."

    "Tóm lại là cậu nói buổi tối vớt thì buổi tối vớt đi, dù sao tiền cũng đã đưa cho cậu rồi, cái sự việc này nhất định phải làm cho tốt đấy."

    Tôi quay đầu lại lưng đối diện với bọn họ khinh bỉ nói một câu: "Yên tâm đi, tôi Trần Tùng tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng cũng biết ai đối tốt với tôi, Lưu gia gia trước kia đối với tôi xác thực không tồi, thi thể của ông ta vô luận như thế nào tôi cũng sẽ vớt lên thôi."

    "Bất quá các người phải hiểu rõ, tôi giúp các người cũng không phải là vì Lưu gia gia, mà là vì tiền."

    Tôi nói xong câu nói này, thần tình của Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc rất không tự nhiên, tôi biết bọn họ trong lòng rất không thoải mái, nhưng vậy thì đã sao, hiện tại bọn họ chỉ có thể tin tưởng tôi và ỷ lại tôi.

    Nếu như kết cục của tôi cùng Trương Đại Đảm ở trên giường giống nhau, vậy hai người bọn họ kết cục khẳng định cũng sẽ không tốt, cho nên hiện tại tôi nói cái gì bọn họ đều tin cái đó.

    Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc bởi vì nguyên nhân sợ hãi không có đi bất kỳ địa phương nào, liền ở tại trong nhà tôi ngẩn ngơ.

    Hơn nữa trở nên cực kỳ cần mẫn, vừa giúp tôi nấu cơm, vừa giúp tôi làm việc vặt, tóm lại là chỉ cần có thể làm được, bọn họ hai người đều không bỏ qua.

    Mà tôi một mực thủ ở bên giường nhìn Trương Đại Đảm ở trên giường, xem cậu ta lúc nào có thể đủ thức tỉnh, bởi vì tôi quá muốn biết Lưu gia gia khi còn sống rốt cuộc đã trải qua những gì, vì sao chết rồi lại có oán khí lớn như vậy?

    Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời lặn xuống núi rồi.

    Mặt trời vừa mới xuống núi, trên bầu trời liền nổi lên mưa to. Nước mưa rơi ào ào không chút quy luật, cũng không biết vì sao, hai ngày nay cũng không phải là mùa mưa, khả là mưa xuống đặc biệt không có nhiều.

    "Đồ chó má, tôi muốn giết chết các người."

    Đột nhiên nằm ở trên giường Trương Đại Đảm đột nhiên đứng dậy gào to một tiếng, ánh mắt cũng trừng lớn.

    Ngồi ở bên giường tôi bị hành vi của Trương Đại Đảm dọa cho trực tiếp lui về phía sau mấy bước, bởi vì cậu ta cái dạng này quá không bình thường rồi.

    "Trương Đại Đảm, cậu không sao chứ?"

    Tôi thử thăm dò hỏi một câu.

    Trương Đại Đảm giận dữ trừng mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt kia khiến người ta run sợ, nhìn qua liền giống như là một đầu dã thú.

    "Hai cái đồ chó chết kia hiện tại ở chỗ nào?"

    Nghe được Trương Đại Đảm nói chuyện, tôi cũng coi như là yên tâm, xem ra cậu ta đây là tỉnh rồi.

    Tôi vội vàng đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai của Trương Đại Đảm: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu nhìn thấy cái gì sao?"

    "Hai cái đồ chó má kia, cư nhiên đối với chính cha của mình làm ra cái loại chuyện.."

    Trương Đại Đảm bắt đầu kể cho Trần Tùng nghe, tất cả những gì cậu ta nhìn thấy trong mộng cảnh cũng là tất cả những gì tôi muốn biết.

    Dựa theo lời Trương Đại Đảm nói, Lưu gia gia là bị hai người con trai của ông ta hại chết.

    Vốn dĩ điểm này tôi là sớm đã đoán trước được rồi, tôi hiếu kỳ chính là Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc có cái động cơ gì muốn giết Lưu gia gia, Lưu gia gia chính là một cái nông dân chính cống, một không có bản lĩnh, hai không có tiền.

    Nghe xong những lời Trương Đại Đảm nói, tôi mới biết hai cái đồ chó này thật sự không phải là người.

    Nguyên lai những năm trước kia Lưu gia gia là một quân nhân, hơn nữa từng trải qua chiến công, sau lại bởi vì thân thể của Lưu gia gia xảy ra một vài tình huống, cho nên bất đắc dĩ mới cáo lão hồi hương, làm một nông dân.

    Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều có thể trải qua bình bình thường thường, tuy rằng nói hai người con trai của mình cũng không phải là rất hiếu thuận, nhưng cũng không có nói là cái loại hoàn toàn không có tính người kia.

    Nhưng sau này Lưu gia gia nhận được một phong thư.

    Nhà nước ưu đãi cựu chiến binh, tổng cộng số tiền mười lăm vạn tệ, chính là bởi vì phong thư này, cho nên Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc mới đối với Lưu gia gia nổi lên sát tâm.

    Hai anh em cấu kết bắt đầu đối với Lưu gia gia hạ thủ, một bên muốn để cho Lưu gia gia đem số tiền kia lấy ra, một bên bắt đầu không ngừng cho Lưu gia gia hạ thuốc độc mãn tính.

    Cuối cùng bởi vì thời gian quá dài, Lưu gia gia độc phát ngã ở trên giường, hai người vì để cho sự việc không bị bại lộ, đành phải đem Lưu gia gia ném vào trong sông.

    Tôi nghe xong tất cả những chuyện này, tôi cũng nhịn không được sự phẫn nộ trong lòng, không có nghĩ đến Lưu gia gia cả đời vì quốc gia làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa cũng không có làm gì chuyện xấu, cuối cùng lại rơi xuống một kết cục như vậy.

    Nuôi hai cái như vậy không tranh khí con trai.

    Trách không được, có một khoảng thời gian dài tôi đều không có nhìn thấy Lưu gia gia đến tìm tôi.

    Vốn dĩ tôi và Trương Đại Đảm giờ phút này đã giận sôi lên rồi, mà Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc hai người còn không biết sống chết mà xông vào.

    "Trần Tùng, cậu xem trời đã tối rồi, có muốn chuẩn bị động thủ hay không?" Hai người phi thường gấp gáp, có thể nhìn ra được đối với trời tối hai người là có bao nhiêu sợ hãi.

    Hai người lời nói vừa dứt, Trương Đại Đảm lập tức đi lên phía trước, nắm chặt nắm đấm liền đối với hai người một trận quyền đấm cước đá.

    "Trần Tùng mau cứu cứu chúng tôi, tên gia hỏa này là muốn đem hai người chúng tôi đều giết chết a."

    Bọn họ không nói lời nào trong lòng tôi còn chưa từng nghĩ muốn động thủ, nhưng là bọn họ vừa nói ra những lời này tôi thực sự là nhịn không được hồng hoang chi lực trong lòng, cậu ta nắm chặt nắm đấm xông qua.
     
  4. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 23 - Xác chết không thấy nữa rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hai người là đồ chó má, chỉ vì chút tiền đó mà hai người giết chết chính cha mình bằng thuốc độc, hai người có xứng với lương tâm của mình không?"

    Tôi vừa chửi rủa vừa đấm đá hai người, một lát sau, Lưu đại thúc và Lưu Nhị thúc bị đánh đến sưng vù mặt mũi, nằm trên đất cầu xin tha thứ.

    "Chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, xin đừng đánh chúng tôi nữa."

    Lúc này bên ngoài trời vẫn còn mưa, chỉ là trời đã tối đen rồi. Sau khi đánh cho hai người tơi bời xong, tôi lấy một ít công cụ, rồi cùng Trương Đại Đảm đi về phía bờ sông. Bởi vì, dù thế nào đi nữa, tôi nhất định phải vớt xác Lưu gia gia lên.

    Trước khi tôi đi, hai cái thứ chó má kia, co rúm trên mặt đất, không động đậy, tôi không thèm quan tâm đến chúng.

    Không đi được bao xa, tôi đã nghe thấy hai người ở sau lưng bắt đầu lải nhải: "Trần Tùng, mày nhớ kỹ cho tao, mày đã gọi qua sông phá cầu rồi, tao là nhờ mày đến làm việc, không phải để mày đoạn tuyệt."

    "Hôm nay mối thù của tao nhất định phải báo."

    Tôi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chúng nó có thể sống sót qua đêm nay đã là kỳ tích rồi, đừng nói là báo thù.

    Trên đường đi mưa không ngừng rơi, còn có từng trận gió thổi, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy sợ hãi cũng chẳng cảm thấy lạnh.

    Có lẽ là vì sự phẫn nộ trong lòng đã vượt qua sự sợ hãi trong lòng rồi, tôi chỉ muốn vớt xác Lưu gia gia lên, sau đó chôn cất Lưu gia gia thật tốt, còn việc Lưu gia gia muốn đi tìm hai người kia báo thù như thế nào, đó không phải là chuyện tôi nên quản.

    Dù sao thì tôi cũng không phải là thánh mẫu, và tôi có thể phân biệt được phải trái đúng sai.

    Trương Đại Đảm cũng giống như tôi, không còn ồn ào kêu ca như trước nữa, mà trở nên vô cùng bình tĩnh, bởi vì cảm giác của anh ấy còn sâu sắc hơn tôi nhiều.

    Bởi vì anh ấy tận mắt chứng kiến hai cái thứ chó má kia, ngày ngày cho lão già của mình uống thuốc độc, cảm giác này giống như đang xảy ra trên chính người Trương Đại Đảm vậy.

    Rất nhanh, tôi và Trương Đại Đảm lại đến bờ sông. Lúc này đã hơn mười giờ tối, bởi vì hai cái thứ chó má kia, muốn nhanh chóng vớt xác Lưu gia gia lên, nên thuyền đã chuẩn bị sẵn từ sớm rồi.

    Trên thuyền cũng đã để sẵn các công cụ như dây thừng.

    Lần này tôi quyết định cùng Trương Đại Đảm, nhất định phải vớt xác Lưu gia gia lên bờ.

    Vì trời mưa, nên căn bản không có ánh trăng, căn bản không nhìn rõ trên sông là tình hình gì, xác chết ở hướng nào?

    Nhưng may mắn là lúc ra khỏi nhà tôi có mang theo đèn pin.

    Tôi bật đèn pin cường độ cao, rồi tìm thấy cái chậu mà trước đây đã dùng.

    Theo thói quen, tôi nên đốt hương nến tiền giấy trước, bởi vì Lưu gia gia đối với tôi giống như cháu trai vậy, tôi nghĩ trước đây do tôi đến đốt nên chắc là không có vấn đề gì.

    Mưa vẫn không ngừng rơi, tôi tìm thấy cái chậu mà trước đây đã dùng, rồi lấy tất cả tiền giấy hương nến trong tay phải ra.

    Bên cạnh tìm thấy một hòn đá, không phải để chắn gió, mà là để tránh mưa.

    Nhưng tôi vừa mới bật lửa lên, đột nhiên lại giống như ban ngày hôm đó, một cơn gió lớn kỳ lạ nổi lên. Những hạt mưa lớn rơi vào người tôi.

    "Lưu gia gia, ông an nghỉ nhé, cháu là Trần Tùng, cháu đến để đón ông về nhà." Tôi hét lớn về phía mặt sông, từ từ mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn, và cơn gió kỳ lạ kia cũng không còn thổi nữa.

    Tôi biết là linh hồn trên trời của Lưu gia gia đã nghe thấy tiếng kêu của tôi.

    Đối với chuyện quỷ thần, bây giờ tôi đã tin sâu sắc.

    Tôi cẩn thận đốt hương nến tiền giấy, sau đó từng trận ánh lửa bừng lên, con đường bên cạnh cũng được chiếu sáng.

    Sau đó tôi để hương nến tiền giấy trong lò tự cháy, còn tôi và Trương Đại Đảm lên thuyền, chuẩn bị đi vớt xác Lưu gia gia lên.

    Mọi chuyện dường như đều diễn ra rất suôn sẻ, trong suốt quá trình này cũng không gặp phải chuyện gì kỳ lạ.

    Vì không có ánh trăng chiếu rọi, nên tôi chỉ có thể dùng đèn pin cường độ cao để chiếu sáng con đường phía trước, nhưng chúng tôi hoàn toàn không nhìn rõ tình hình xung quanh.

    Cũng chính vì lý do này, tôi và Trương Đại Đảm ở trên thuyền, không biết còn cách đích đến bao xa.

    Trong không khí truyền đến từng tràng tiếng quạ kêu, vì mưa vừa mới tạnh, có không ít côn trùng chim chóc cũng bắt đầu kêu, nhưng đây đều là côn trùng chim chóc hoạt động về đêm.

    Vì không có ánh trăng chiếu rọi, nên tôi chỉ có thể dùng đèn pin cường độ cao để chiếu sáng con đường phía trước, nhưng chúng tôi hoàn toàn không nhìn rõ tình hình xung quanh.

    Cũng chính vì lý do này, tôi và Trương Đại Đảm ở trên thuyền, không biết còn cách đích đến bao xa.

    Trong không khí truyền đến từng tràng tiếng quạ kêu, vì mưa vừa mới tạnh, có không ít côn trùng chim chóc cũng bắt đầu kêu, nhưng đây đều là côn trùng chim chóc hoạt động về đêm.

    Cùng với tiếng kêu của côn trùng chim chóc, lòng tôi và Trương Đại Đảm cũng từ từ lắng xuống.

    Thuyền lại trượt trên mặt nước gần mười mấy phút, nhưng vẫn không nhìn thấy xác của Lưu gia gia, lúc này tôi có hơi hoảng hốt.

    Vội vàng quay đầu nhìn Trương Đại Đảm hỏi: "Trước đây anh có gặp chuyện như vậy chưa, điều này không phù hợp với lẽ thường, đã đi xa như vậy rồi, theo lý mà nói thì đáng lẽ phải nhìn thấy xác rồi chứ."

    Trương Đại Đảm cũng rất khó hiểu, cho dù xác chết vì dòng nước mà không ngừng dao động, nhưng cũng sẽ không đi quá xa.

    Nhưng hiện tại lại không nhìn thấy cái gì cả.

    Chẳng lẽ nói tôi và Trương Đại Đảm đều giống như trước đây, bị quỷ che mắt rồi?

    Nghĩ đến đây, tôi vội vàng từ trong túi vải bố, lấy ra một cái bình nhỏ.

    Cái bình nhỏ này là sư phụ để lại cho tôi, bên trong đựng một ít chất lỏng màu xanh lục, ban đầu tôi cũng không biết những chất lỏng này có tác dụng gì, nhưng sau khi tôi xem cuốn sách kia, tôi mới biết chất lỏng này tên là Âm Dương Thủy.

    Là dùng lõi cây liễu nghìn năm tuổi, trải qua phương pháp luyện chế đặc biệt mà thành.

    Cây liễu vốn dĩ được gọi là cây xuyên thấu âm dương, cho nên nếu gặp phải quỷ đánh tường hoặc quỷ che mắt, lợi dụng nước cây liễu nghìn năm tuổi này, thì có thể khiến cho ý thức và thị lực của mình khôi phục bình thường.

    Trương Đại Đảm nhìn thấy đồ vật bên trong cái bình nhỏ màu xanh lục này, nước miếng trong miệng sắp chảy ra rồi, ánh mắt càng là nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ màu xanh lục của tôi.

    "Tiểu Tùng không phải chứ, cái đồ này cũng có, cậu đừng nói với tôi, cái này cũng là sư phụ cậu để lại cho cậu đấy."

    Tôi gật gật đầu.

    Thật ra trong ấn tượng của tôi, đồ vật này cũng không phải là quá quý giá, bởi vì trong túi vải bố này tổng cộng có tám bình nhỏ như vậy.

    "Không có gì to tát đâu, tôi cho anh lau một chút, anh mà thích thì cái bình này tôi tặng cho anh luôn."

    Nói xong tôi mở cái bình nhỏ ra, rồi chuẩn bị đem chất lỏng bên trong đổ xuống nước.

    Nhưng đúng lúc này Trương Đại Đảm đột nhiên tiến lên ngăn cản: "Đợi một chút, cái thứ này đâu thể dùng như vậy được, cậu dùng như vậy thật là quá lãng phí."

    Nói rồi Trương Đại Đảm một tay đoạt lấy cái bình nhỏ kia từ trong tay tôi.

    Sau đó lại từ trong túi của mình lấy ra một tờ khăn ướt, đem khăn ướt cuộn thành một cục nhỏ, chỉ là lau ở miệng cái bình nhỏ này.

    Sau đó liền đem vị trí vừa lau miệng bình kia ở xung quanh mắt mình lau lau.

    Dùng dùng phương pháp tương tự lau cho tôi một chút, cuối cùng Trương Đại Đảm, không nỡ đưa cái bình nhỏ trong tay lại cho tôi: ", Dùng như vậy mới đúng, cái bình này là vô giá chi bảo."

    Lúc đó tôi rất khó hiểu, cái tên này đến mức như vậy sao, chẳng qua chỉ là một bình Âm Dương Thủy, đến mức phải cẩn thận như vậy sao..
     
  5. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 24 - Tam Bất Thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Trương Đại Đảm thích như vậy, tôi vẫn là khoát khoát tay nói: "Được rồi, không có gì to tát, dù sao anh thích thì cái bình này tôi tặng cho anh luôn."

    "Cái gì, tặng cho tôi, Tiểu Tùng cậu không phải là đang trêu tôi đấy chứ?" Trương Đại Đảm lắp bắp nói như vậy, ánh mắt lại tham lam nhìn cái bình nhỏ kia.

    Lúc đó tôi cũng không biết đồ vật này rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, cho nên đành bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì nữa.

    Mãi đến sau này tôi mới biết, cái Âm Dương Thủy này rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, thật ra chỉ có một cái bình nhỏ như vậy, thì đã là giá trị liên thành rồi.

    Ở trên mắt thoa thoa một chút Âm Dương Thủy, chúng tôi lại đem thuyền lướt đi thêm một đoạn thời gian, nhưng mà trên sông vẫn là giống như vừa rồi, cái gì cũng không có, cái xác chết kia giống như là bốc hơi biến mất vậy.

    Đàng hoàng chính chính cái xác chết vì sao lại biến mất rồi?

    Tôi và Trương Đại Đảm đem thuyền ghé vào bờ, hai người đều ở trên bờ không ngừng suy tư.

    Qua một lát, Trương Đại Đảm đột nhiên kêu lớn một tiếng: "Tiểu Tùng không xong rồi."

    Vào cái đêm khuya này, bờ sông lại vô cùng yên tĩnh, anh ấy vừa kêu một tiếng kia làm tôi giật mình tim đập thình thịch, thiếu chút nữa thì không bị ngã xuống sông luôn rồi.

    "Rốt cuộc anh phát hiện ra cái gì rồi, không thể nói nhỏ tiếng một chút được sao, anh không biết là người ta sẽ bị anh dọa chết người đấy à?"

    Nghe được tôi oán trách Trương Đại Đảm vẫn là đầy mặt lo lắng: "Tiểu Tùng, tôi cảm thấy cái xác của Lưu gia gia này, chúng ta là không vớt được rồi, cái xác này giống như đã rơi xuống đáy nước rồi."

    Nghe được câu nói này trong lòng tôi bắt đầu có chút bất an rồi.

    Người chết sau khi rơi xuống nước, nếu như không phải là có cái gì đó nặng ở bên dưới đè xuống, thông thường mà nói đều sẽ nổi lên mặt nước, căn bản sẽ không chìm xuống đáy.

    Đương nhiên xác chết bị sưng phồng lên vẫn là có khả năng này, nhưng khả năng cũng là cực nhỏ.

    Xác chết nổi trôi rơi xuống nước là điềm chẳng lành, có khả năng xử lý không tốt, cả vùng mấy dặm xung quanh thôn trang đều sẽ gặp xui xẻo.

    Mà nếu như là người vớt xác chết chạm phải cái xác như vậy, có bao xa thì phải chạy bấy xa, ngàn vạn lần không được xuống nước vớt, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có sinh mệnh nguy hiểm.

    Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin xác của Lưu gia gia sẽ thật sự chìm xuống đáy nước, thế là tôi lại lần nữa bước lên thuyền.

    "Đi thôi, chỗ này chúng ta thật sự không thể ở lại thêm được nữa." Trương Đại Đảm bắt đầu không ngừng khuyên nhủ nói.

    Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay tôi nhất định phải vớt cái xác của Lưu gia gia lên, cho dù ông ấy thật sự chìm xuống đáy nước, tôi cũng phải xuống đó."

    Nhìn tôi cố chấp như vậy, Trương Đại Đảm cũng không có cách nào, chỉ đành lên chiếc thuyền tồi tàn của tôi.

    Chúng tôi lại ở trên sông tìm kiếm gần nửa tiếng đồng hồ, hiện tại đã cách mười hai giờ càng ngày càng gần rồi.

    Nhưng kết quả vẫn là giống như vừa rồi, cái gì cũng không phát hiện ra.

    Trong lòng tôi tia hy vọng cuối cùng cũng từ từ biến mất.

    Lúc này trong đầu tôi có vô số loại ý nghĩ, xác của Lưu gia gia bị con cá to lớn ăn mất rồi, xác của Lưu gia gia bị nước lũ cuốn trôi đi rồi.

    Nhưng mà những cách nói này ngay cả bản thân tôi cũng không tin.

    "Tiểu Tùng sắp đến mười hai giờ rồi, không đi nữa thì không kịp nữa đâu."

    Trương Đại Đảm lại lần nữa ở bên tai tôi thúc giục, tôi biết ý của anh ấy, nhưng mà tôi không thể trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này xảy ra, tôi nhất định phải đem cái xác của Lưu gia gia vớt lên.

    Sau khi suy tư một lát, tôi đem cái sợi dây thừng thô ráp kia buộc ở trên eo của mình, động tác rất nhanh, căn bản không có một chút lề mề dây dưa, bởi vì thời gian càng ngày càng ít rồi.

    Đối với tôi người vốn dĩ không biết bơi mà xuống nước vớt xác, đơn giản chính là thách thức giới hạn cuộc đời tôi.

    Nhưng có thể làm gì được nữa đây, không phải tất cả mọi người đều là lựa chọn vận mệnh, đại đa số mọi người đều là bị vận mệnh lựa chọn.

    Mà vận mệnh của tôi không phải là như vậy sao?

    "Cậu điên rồi, cậu không phải là tính toán xuống nước đấy chứ?" Trương Đại Đảm bắt đầu hướng về phía tôi gào lên một câu.

    "Đúng, tôi phải xuống nước, đem cái xác của Lưu gia gia vớt lên, nếu như anh sợ thì cầm lấy cái móc vớt xác chờ tôi ở bên trên."

    Tay cầm lấy cái móc vớt xác liền chuẩn bị xuống nước.

    Thật ra lúc này Trương Đại Đảm muốn đi, tôi cũng không trách anh ấy, vốn dĩ đã không có quan hệ gì quá lớn với anh ấy rồi.

    Mà hơn nữa đây là quan hệ đến tính mệnh, ở trước mặt sinh mệnh của mình, người, tuyệt đối là lấy sự an toàn sinh mệnh của mình làm trọng.

    "Được thôi, tôi chưa từng gặp qua người nào cần cù tận tụy không cần mạng sống như cậu, đã vậy thì cậu muốn chết, vậy cậu cứ đi chết đi."

    Trương Đại Đảm không tốt bụng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía bờ sông.

    Tôi không hề do dự, hít sâu một hơi, trực tiếp liền nhảy xuống dòng sông.

    Trương Đại Đảm ngồi ở trên thuyền lúc này quay đầu nhìn về phía tôi, lập tức bắt đầu mắng to: "Ông đây còn tưởng rằng cậu đang lừa tôi đấy chứ, không ngờ cậu thật sự là một thằng ngốc."

    "Bản thân mình không biết bơi mà còn dám đến chỗ này làm ầm ĩ, xem ra hôm nay ông đây là không đi được rồi, nếu không thì phải gánh trên lưng một cái mạng người à."

    Nói xong những lời này, Trương Đại Đảm một thân cơ linh liền chui xuống nước, sau đó đem thân thể của tôi từ từ nâng lên.

    Bởi vì lúc anh ấy nhìn về phía tôi, lúc đó tôi đang ở trong nước giãy giụa đấy.

    Đừng nhìn Trương Đại Đảm có cái bộ dạng kia, nhưng vẫn là có một thân khí lực, anh ấy trực tiếp đem tôi ném lên trên thuyền luôn.

    "Đều đã nói rồi, nếu như cậu không muốn quản chuyện này thì có thể đi." Tôi vừa một bên ho khan, một bên nhìn Trương Đại Đảm ở trong nước nói một câu.

    "Ai thèm mẹ nó quản chứ, chẳng lẽ ông đây trơ mắt nhìn cậu đi chết à? Đem dây thừng cho tôi."

    "Tôi nói cho cậu cái thằng nhóc thối tha kia, đừng nghĩ nhiều quá, cậu cứu tôi một cái mạng, mà hơn nữa còn cho tôi những thứ tốt đẹp như vậy giúp cậu, lần này cũng là nên làm, tôi nói trước những lời khó nghe ở phía trước. Nếu như nói cái xác ở bên dưới đã biến thành một sự tồn tại không thể chạm vào, tôi tuyệt đối sẽ không đi chạm vào đâu."

    Tôi gật gật đầu, cái này tôi đương nhiên hiểu rõ, nếu như tôi đi xuống nhìn thấy cái xác đã biến thành một sự tồn tại không thể chạm vào, vậy thì tôi đương nhiên cũng sẽ từ bỏ.

    Bất quá cái khả năng kia cũng là nhỏ lại càng nhỏ.

    Ở trong giới vớt xác của chúng tôi, có ba loại xác là vạn vạn không thể vớt.

    Thứ nhất là tử mẫu thi, nghe tên đoán nghĩa chính là người mập mạp, xác chết của người đã chết.

    Nếu như người vớt xác đi vớt loại xác chết này, đừng nói là vớt không lên, cho dù đem xác vớt lên được rồi, thì người vớt xác ít nhất cũng phải ngã bệnh mười mấy năm.

    Loại thứ hai cũng là đáng sợ nhất, chính là thi lập ở trong nước. Đây cũng là một loại xác chết trôi lên chìm xuống, là đứng thẳng ở dưới nước, mà hơn nữa còn có biểu tình của con người, biết suy nghĩ, năng lực cực cường.

    Bất quá giống như loại thi lập ở dưới nước này, chỉ là ở trong truyền thuyết xuất hiện mà thôi, bởi vì người gặp phải đều đã chết hết rồi.

    Loại thứ ba không thể vớt xác, chính là đã vớt ba lần, nhưng mà không vớt lên được loại kia.

    Tôi đem dây thừng cởi xuống, đưa cho Trương Đại Đảm.

    Không thể không nói cái tên Trương Đại Đảm nhìn qua có chút ngốc nghếch này, còn rất trọng nghĩa khí.

    Tôi đối với Trương Đại Đảm cười cười: "Cẩn thận một chút, cảm ơn."

    "Làm cái gì mà chậm chạp như vậy, còn ra dáng một người đàn ông không vậy, không phải là chết sao, cậu ngã xuống cho tôi nhìn kỹ dây thừng đấy, nếu như phát hiện không động đậy thì cố sức mà kéo lên."

    "Mặc dù nói tôi đã ôm quyết tâm phải chết rồi, nhưng mà tục ngữ nói rất hay, chết còn không bằng sống nhăn răng nha."
     
  6. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 25 - Đây là cái sự tình gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong câu nói này, Trương Đại Đảm đối với tôi cười cười, lộ ra cái răng vàng nhấp nháy của anh ấy, sau đó cả người liền chui xuống đáy nước.

    Đây là lần tôi nhìn thấy Trương Đại Đảm dũng cảm nhất, và cái bộ dạng trước đây của anh ấy hoàn toàn không phải là một người.

    Nhìn mặt nước từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh, sợi dây thừng ở trong tay không ngừng kéo dài, trong lòng tôi cũng vạn phần khẩn trương.

    Lần này Trương Đại Đảm đúng là hung nhiều cát ít, nhưng mà tất cả hy vọng của tôi, chỉ có thể ký thác ở trên người anh ấy, vị trí này đáy sông không biết có bao sâu.

    Sở dĩ sau khi tôi xuống nước sẽ giãy giụa, là bởi vì quá sâu, đã lâu không chạm được đến đáy, cho nên mới sẽ như vậy.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Đại Đảm ở trong nước đã đủ ngâm mình năm phút đồng hồ rồi.

    Trong lòng tôi có chút lo lắng, năm phút đồng hồ này không lộ đầu ra, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ, bắt đầu chuẩn bị kéo dây thừng.

    Ngay tại lúc này, mặt nước bắt đầu có chút dao động, tôi biết Trương Đại Đảm sắp lên bờ rồi.

    Giãy giụa!

    Trương Đại Đảm đem đầu lộ ra rồi, chẳng qua giờ phút này Trương Đại Đảm và bình thường lại không giống nhau.

    Anh ấy một bộ mặt tươi cười nhìn tôi, mắt nhắm mắt mở, cười đến rất quỷ dị.

    Tôi bắt đầu có chút hoảng, hướng về phía anh ấy kêu lên: "Thế nào, tìm được không?"

    Ngay sau khi tôi hỏi ra câu nói này, chỉ nhìn thấy Trương Đại Đảm bắt đầu dùng tay để cởi cái sợi dây ở trên người mình.

    "Cậu điên rồi à, mau dừng tay lại." Tôi không ngừng kêu la.

    Nhưng là động tác của Trương Đại Đảm cũng không dừng lại, vẫn cứ là chậm rãi giải quyết cái sợi dây ở trên người mình, cái bộ dạng kia giống như là bị trúng tà rồi vậy.

    Phải biết rằng cho dù Trương Đại Đảm bơi giỏi, chỉ cần sợi dây này cởi ra, anh ấy lại một lần nữa chìm xuống đáy nước, rất có khả năng là sẽ không thể trở lại được nữa đâu.

    Đối với cái sự chưa biết ở dưới nước, tôi vẫn là vô cùng kính sợ, ở dưới dòng sông sâu thẳm này, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thứ và bí mật mà người ta không biết, không ai biết được.

    Nhìn sợi dây sắp bị Trương Đại Đảm cho cởi ra rồi, tôi đột nhiên nhớ tới cái đồ vật ở trong cái túi vải của tôi.

    Không phải Âm Dương Thủy tôi vẫn còn thừa lại mấy bình sao? Tôi dùng nước ở trong bình ném qua, nếu như đụng phải Trương Đại Đảm, có lẽ anh ấy có thể tỉnh lại được.

    Tôi không hề do dự, từ trong túi lấy ra một bình Âm Dương Thủy, nhắm ngay hướng của Trương Đại Đảm.

    Cũng may từ nhỏ tôi đã quen với việc cùng bạn bè đi lên núi đánh chim, tay nghề ném đồ của tôi vẫn là tương đối chuẩn xác đấy.

    Tôi vung hai cánh tay đem Âm Dương Thủy ném qua.

    Bộp!

    Âm Dương Thủy đập nát bấy ở trên đỉnh đầu của Trương Đại Đảm!

    Cái bình Âm Dương Thủy vừa vặn nện trúng ở trên trán của Trương Đại Đảm.

    Bất quá một bình Âm Dương Thủy kia cũng không nứt ra, ngược lại cùng với cái bình rơi vào trong nước, mà trên trán của Trương Đại Đảm xuất hiện một cái ấn ký đỏ ửng.

    Không phải chứ, cái này mẹ nó là chất liệu gì làm đấy, lại không vỡ à.

    Trong lòng tôi lo lắng vạn phần, mắt nhìn cái sợi dây thừng kia, sắp sửa bị Trương Đại Đảm hoàn toàn cởi ra rồi.

    Không được, khẳng định là vừa rồi lực tay của tôi quá nhỏ.

    Nghĩ đến đây tôi lại lấy ra một bình Âm Dương Thủy, giơ chân lên, hướng về phía trán của Trương Đại Đảm lại nện qua.

    Lần này cái bình nện ở trên trán của Trương Đại Đảm, sau khi phát ra tiếng va chạm thì cái bình vỡ toang ra rồi, mà đồng thời trên trán của Trương Đại Đảm cũng bắt đầu chảy ra máu tươi đỏ thẫm.

    Cái Âm Dương Thủy và máu kia rất nhanh sẽ đem cái mặt của Trương Đại Đảm biến thành màu đỏ.

    Bất quá may mắn Trương Đại Đảm cũng coi như là khôi phục lại rồi.

    "Đệt mợ Tiểu Tùng, tôi còn chưa có xuống nước đấy, cậu đánh tôi làm gì?"

    Tôi nghẹn họng lại đối với Trương Đại Đảm kêu lên một câu: "Mau lên đây chỗ đó không thể ở lại được lâu."

    Lúc này Trương Đại Đảm mới phát hiện sợi dây ở trên người mình đã bị cởi ra được một nửa rồi, anh ấy vội vàng bắt đầu hướng về phía cái phương hướng của chiếc thuyền tồi tàn mà bơi.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mưa tạnh được một lát, ánh trăng lại lần nữa xuất hiện.

    Ánh trăng kia chiếu rọi ở trên mặt nước, con sông này bắt đầu dâng lên từng tầng từng tầng bạch vụ.

    Tôi mắt không chớp nhìn Trương Đại Đảm, sợ anh ấy xảy ra chuyện gì, nhưng mà cái sự tình mà tôi không muốn phát sinh vẫn là phát sinh rồi.

    Bởi vì cái mặt phi thường quỷ dị mà tôi nhìn thấy, tôi kiên tín đó không phải là ảo giác.

    Trương Đại Đảm không ngừng hướng về phía bên thuyền này bơi, nhưng mà anh ấy mỗi bơi một đoạn khoảng cách sẽ ngoặt ngoẹo, cuối cùng lại sẽ trở về điểm ban đầu.

    Tôi cố gắng dùng dây thừng kéo anh ấy, nhưng mà cho dù tôi kéo như thế nào, tôi cũng cảm giác anh ấy là vẫn luôn hướng về phía phương hướng của dây thừng bơi, nhưng mà chính là bơi không được đến mép thuyền.

    Cái này làm tôi nhớ tới, Tiểu Liên mà lần trước tôi nhìn thấy ở dưới đáy nước.

    Chẳng lẽ nói Trương Đại Đảm thật sự là muốn mệt chết ở chỗ này sao.

    "Tiểu Tùng rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vì sao tôi cảm giác vị trí tôi cách thuyền vẫn luôn là xa như vậy?"

    Trương Đại Đảm một bên bơi lội, một bên đem đầu lộ ra, đối với tôi nói một câu.

    Nói câu thực lòng, tôi cũng không biết đây là chuyện gì, nếu như là quỷ che mắt hoặc là quỷ đánh tường gì đó, vậy thì cái bình dược thủy mà tôi vừa rồi sử dụng kia hẳn là có thể phá trừ mới đúng.

    Mà hơn nữa tôi ở trên thuyền, tôi căn bản không có xuống nước, nếu như là quỷ che mắt, thì làm sao có thể ảnh hưởng đến cả tôi.

    Tôi mồ hôi lạnh ứa ra, mặc dù nói tôi đã xem cái quyển «Hoàng Tuyền Quỷ Sự Nhật Ký» kia, nhưng mà cái quyển sách kia lại không phải là vạn năng, nếu như thật sự là gặp phải cái gì lợi hại, vậy thì tôi và Trương Đại Đảm đều phải giao phó ở chỗ này.

    Đối mặt với vấn đề của Trương Đại Đảm, tôi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Qua một lát tôi lau mồ hôi trên mặt, mở miệng hỏi: "Trương Đại Đảm, cậu mau nói cho tôi biết, cậu lặn xuống nước rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"

    "Đừng nhắc nữa, dưới nước này không biết có bao nhiêu xác chết, tôi hoài nghi các cậu cái con sông này trước đây chưa từng có người vớt xác nào đến chuyên môn xử lý qua."

    Mỗi một cái đáy sông ít nhiều gì cũng sẽ có xác chết, nhưng mà đại đa số đều là niên đại đã lâu đời hoặc là đã tiêu thất rồi, có thể bảo tồn hoàn chỉnh cũng không có bao nhiêu.

    Nhưng mà Trương Đại Đảm lại nói là ở dưới đáy sông nhìn thấy rất nhiều xác chết, cũng tức là nói con sông này mấy năm gần đây chết đuối qua rất nhiều người.

    Tôi đột nhiên mắt sáng lên nghĩ đến một chuyện của bốn năm trước: "Trương Đại Đảm những cái xác chết kia có phải là đại đa số đều mặc quần áo da xanh mang theo mũ của công nhân không?"

    "Đúng vậy, chính là như vậy, ủa, cậu lại không xuống nước, cậu làm sao mà biết được?" "Nói những lời này thời điểm Trương Đại Đảm không có bơi lội nữa, bởi vì anh ấy biết dù thế nào cũng không bơi được đến bờ, càng không bơi được đến mé thuyền."

    Chỉ là dùng chân nhẹ nhàng ở trong nước dẫm đạp, sau đó đem đầu lộ ra và tôi nói những lời này.

    Vào bốn năm trước, trong thôn của chúng tôi đã từng đến một đội khảo cổ, vốn dĩ đội khảo cổ ở trong thôn của chúng tôi ăn là cơm trăm nhà, nhà này ăn một bữa nhà kia ăn một bữa, thì đột nhiên có một ngày đội khảo cổ tập thể mất tích rồi.

    Tất cả mọi người đều cho rằng cái đội kia đã trở về rồi, nhưng mà hiện tại xem ra cái đám người của đội kia đều đã chết rồi, mà hơn nữa chính là chết ở chỗ này.

    Thảo nào ở chỗ này sẽ phát sinh nhiều chuyện quỷ dị như vậy, hiện tại xem ra những cái này cũng không có gì kỳ quái nữa rồi, chỉ bất quá hiện tại chúng ta nên làm sao để thoát ra khỏi cái địa bàn này.

    Trong đầu óc của tôi một mảnh trống rỗng, tôi cố gắng khắc phục cái sự sợ hãi ở trong lòng mình, để cho bản thân mình tỉnh táo lại.

    Bởi vì hiện tại tôi nhất định phải tỉnh táo lại.

    Đây là cái sự tình gì vậy, rõ ràng là tôi đến vớt xác của Lưu gia gia, lại nhầm lẫn đụng phải tới chỗ này.
     
  7. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 26 - Tôi nghi ngờ anh cố ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lẽ ra nói có nhiều xác chết như vậy ở dưới đáy nước, chúng ta vừa mới đặt chân đến cái địa bàn này, thì đáng lẽ sẽ có nguy hiểm rất lớn rồi.

    Nhưng mà cái hiện tượng quỷ dị vẫn luôn đến bây giờ mới xuất hiện, vậy thì chứng minh những âm linh này không muốn làm hại chúng ta.

    Trong lòng tôi nghĩ như vậy, bởi vì tôi cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

    Hoặc có lẽ bọn họ là muốn tôi giúp đỡ.

    "Trương Đại Đảm, anh lại lặn xuống đáy nước đi, ôm lấy một cái xác chết lên xem xem anh có thể leo lên thuyền được không." Tôi đối với Trương Đại Đảm nói một câu.

    Kỳ thực nói ra câu nói này thời điểm, tôi cũng đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng mà hiện tại đây là biện pháp duy nhất, nếu không thì tôi và Trương Đại Đảm đều sẽ bị khốn chết ở trong cái vùng nước này.

    Trương Đại Đảm tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng là anh ấy cũng biết tôi không phải là cái loại người không đáng tin cậy, đã vậy tôi đều nói như vậy rồi, nói không chừng thật sự có thể được đấy, thế là anh ấy vội vàng lặn xuống đáy nước, dùng móc vớt xác móc lấy một cái xác chết.

    Tôi ngồi ở trên thuyền trong lòng vô cùng khẩn trương, hi vọng Trương Đại Đảm có thể mau chóng nổi lên mặt nước.

    Giãy giụa!

    "Tiểu Tùng mau kéo dây thừng." Vừa lộ đầu, Trương Đại Đảm liền hướng về phía tôi kêu lên một câu, tôi cũng không hề do dự, bắt đầu không ngừng kéo lấy dây thừng.

    Giờ phút này Trương Đại Đảm một tay kéo lấy dây thừng, một tay khác cầm lấy cái móc vớt xác, cái móc vớt xác kia đang móc lấy một cái xác chết.

    Nói chính xác thì là một bộ xương sườn, đương nhiên cái bộ xương sườn kia vẫn là hoàn chỉnh, ở bên trên còn có một ít da thịt chưa bị mục nát. Nhìn qua có chút phù thũng.

    Giống với cái thi thể Tiểu Liên trước đó, bò đầy thủy trùng, đặc biệt ghê tởm.

    Trương Đại Đảm bắt đầu chậm rãi rời thuyền càng ngày càng gần, trong lòng tôi đại hỉ, tôi đoán đúng rồi.

    Nhưng là cái này cũng khiến cho tôi khốn quẫn rồi, bên dưới ít nhất có hơn mười cái thi thể, nếu như đều để cho Trương Đại Đảm một mình đi vớt lên thì, không biết phải vớt đến khi nào, mà cái thi thể Lưu gia gia tối nay cũng nhất định phải vớt lên.

    Hết thảy cái này còn kịp không đây?

    Rất nhanh Trương Đại Đảm đến gần mạn thuyền, tôi dùng tay kéo anh ấy lên, sau đó đem cái bộ xương sườn kia đặt ở trên thuyền.

    "Cái quái gì thế này vậy? Tôi Trương Đại Đảm là bị xui tám đời rồi, cư nhiên đụng phải chuyện như vậy."

    Triệu Đại Đảm cả người ngồi ở trên thuyền há mồm thở dốc, tôi biết rằng ở dưới nước hoạt động là vô cùng tiêu hao thể lực, huống chi Trương Đại Đảm vừa rồi ở dưới nước bơi một hồi, thể lực sớm đã cạn kiệt rồi.

    Bên dưới còn có hơn mười cái thi thể, nếu như lại để cho Trương Đại Đảm vớt xuống nữa, vậy thì anh ấy không phải mệt chết mới được, vạn nhất ở trong nước bị chuột rút thì, thật sự là được không bù mất.

    Tôi tiếp tục đem quần áo ở trên người cởi ra, sau đó nhặt lên cái móc vớt xác: "Trương Đại Đảm, bây giờ đổi tôi đi, nhớ kỹ đấy, lát nữa tôi kéo dây thừng thời điểm, tôi kéo ba cái thì cậu bắt đầu kéo lên, nếu như tôi không kéo dây thì cậu không cần kéo."

    Trương Đại Đảm kinh ngạc nhìn tôi, há hốc mồm: "Không phải chứ, anh còn không biết bơi, anh làm sao có thể vớt được xác chết?"

    Kỳ thực tôi cũng không muốn xuống nước, thậm chí đối với nước có một loại cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt.

    Nhưng là tôi nhất định phải đi, mặc dù nói Trương Đại Đảm cũng là người thật thà, nhưng là tôi không thể đem tất cả mọi chuyện đều giao cho một người của anh ấy được.

    "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, trước đây tôi cũng đã xuống nước rồi, cậu chỉ cần nhớ kỹ tôi kéo ba cái dây thừng thời điểm, cậu bắt đầu đem dây thừng kéo lên là được."

    Ở trong lúc nói những lời này, tôi đã đem dây thừng cột ở trên người mình.

    Sau đó tung người một cái, cả người liền nhảy vào trong nước.

    Con sông này nước chảy cũng không phải là rất gấp, cho nên thi thể mới có thể đều ở chỗ này.

    Cái này hẳn là tính là nước ngâm thi thể rồi nhỉ.

    Nhưng là tôi lúc này đâu còn quản được nhiều như vậy, tôi chỉ muốn đi xuống nước, cho nên tôi bắt đầu uống một ngụm nước ở trong sông, cả người liền bắt đầu đi xuống chìm.

    Vị trí này quả thật so với trước đó sâu hơn nhiều rồi, tôi từ mặt nước đến đáy nước mất đến mười mấy giây thời gian đều đang đi xuống.

    Mà càng đi xuống thì cái loại rét thấu xương kia lại càng thêm rõ ràng, tôi giống như là ở trong hầm băng vậy, nhưng là cái sự sợ hãi và khẩn trương ở trong lòng khiến cho tôi quên đi cái lạnh.

    Tôi nhúc nhích bước chân, từng bước từng bước đi về phía cái vị trí mà vừa rồi Trương Đại Đảm nổi lên mặt nước.

    Càng đi về phía cái phương hướng kia, cái loại lạnh thấu xương kia lại càng thêm rõ ràng, ở bên tai của tôi thậm chí có thể xuất hiện một ít âm thanh kỳ quái.

    Luôn là có thể nghe thấy một đám người nói chuyện thanh âm, mà bọn họ bọn họ thảo luận hình như là tôi.

    Tôi tiếp tục về phía trước đi, thời gian đã trải qua hai phút đồng hồ tả hữu, bởi vì tầm mắt ở dưới nước không thể nhìn thấy quá xa vẫn luôn chờ tôi đi đến bên cạnh thi thể, tôi mới dừng lại bước chân.

    Lúc ấy tôi há to miệng, cái đám người này rớt ở cùng một chỗ, đống thành giống như núi xác chết.

    Mặc dù chỉ có mười mấy người, nhưng là đống lại cùng một chỗ nhìn qua vẫn là tương đối nhiều, mỗi một cái đều và cái vừa rồi kia dài giống nhau như đúc, chỉ là da thịt ở cái địa phương thối rữa bất đồng thôi.

    Mà hơn nữa những cái thi thể này cho tôi cảm giác, giống như là sau khi chết có người cố ý đem bọn họ bày ra thành cái dạng này, nếu không làm sao có thể ở cùng một cái địa phương rớt xuống nước, sau đó thi thể lại vừa vặn toàn bộ chồng ở cùng một chỗ chứ.

    Bất quá hiện tại không phải là nghĩ cái này.

    Lúc này, tôi nhất định phải đem những thi thể này đều cho buộc lên.

    Tôi không biết cái quy củ của cái nghề này, vớt ba lần không thể lại tiếp tục vớt, những cái thi thể kia đều đống ở cùng một chỗ liên tiếp vớt ba lần, còn có thể lại tiếp tục vớt không?

    Nhưng là vì để bảo hiểm cho nên, tôi không tính toán mạo hiểm cái nguy hiểm này.

    Cũng chính là nói tôi nhất định phải ở trong hai lần đem mười mấy cái thi thể, một lần tính toàn bộ vớt ra ngoài.

    Bởi vì những cái thi thể này phần lớn đều chỉ còn lại bộ xương rồi, cho nên trọng lượng khẳng định hẳn là sẽ không quá nặng, mười mấy cái cộng lại cùng một chỗ, bất quá cũng chính là cái trọng lượng của một người trưởng thành mà thôi.

    Tôi nhẫn nại ghê tởm cởi ra cái dây thừng ở trên người, sau đó trước đem cái dây thừng kia từ cái khe hở ở giữa bọn họ xuyên qua.

    Cái lúc đó trong bụng tôi một trận long trời lở đất, mặc dù tôi không ngửi thấy mùi vị gì nhưng là thật sự là sắp nhịn không được rồi, tôi thề rằng đó là tôi đã từng gặp qua cái hình ảnh ghê tởm nhất.

    Bởi vì có một cái thi thể, nội tạng còn chưa hoàn toàn bị ăn mòn đi. Thậm chí còn có thể nhìn thấy cái loại bị nước ngâm thũng kia, có một ít ruột phát vàng.

    Lại qua đem gần một phút đồng hồ tả hữu, tôi cuối cùng đem cái dây thừng kia cho xuyên qua rồi, toàn bộ cái quá trình này tôi đều là dùng cái độ bền của dây thừng đến xuyên thấu thân thể của tôi, cũng không hề đụng đến thi thể.

    Bởi vì thi thể và người chết đều là giống nhau, người sống không có chuyện gì ngàn vạn không thể dùng tay đi loạn sờ, nếu không thì rất có thể sẽ xui xẻo quấn thân, nghiêm trọng thì sẽ tổn thất tuổi thọ.

    Hiện tại tôi đã cảm giác được có chút khó khăn về hô hấp rồi, rất muốn đến mặt nước để hít thở, nhưng là tôi không thể làm như vậy.

    Tôi đem dây thừng đánh thành cái kết, sau đó lại đem dây thừng buộc dài ra một ít, buộc ở trên người của mình, những cái thi thể kia và tôi vẫn là bảo trì một khoảng cách nhất định.

    Làm xong hết thảy cái này, tôi đã không kịp chờ đợi muốn lên bờ rồi, bởi vì tôi lại không lên đi, sợ là tôi thật sự liền không lên được nữa rồi.

    Thế là tôi kéo ba cái dây thừng, không quá một lát, Trương Đại Đảm liền bắt đầu đem dây thừng không ngừng kéo lên trên, bởi vì ở trong nước mượn sức lực kéo và quán tính, tôi và những cái thi thể kia bắt đầu chậm rãi nổi lên.
     
  8. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 27 - Đến từ âm linh lễ vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà bởi vì tôi sẽ không bơi lội nguyên nhân, cho nên tôi và cả người chết đều ôm lấy cái dây thừng.

    Ước chừng lại qua ba mươi mấy giây thời gian, tôi cuối cùng thấy được ánh trăng.

    Cái kia liền cảm giác giống như là vừa mới từ địa ngục đi tới nhân gian giống nhau.

    Ở dưới nước mỗi một khắc, nội tâm của tôi đều là khẩn trương, một là sợ hãi mình không nhịn được bị nước cho sặc chết, thứ hai chính là sợ xung quanh phát sinh cái chuyện quỷ dị gì, bởi vì cái nước này thật sự là quá làm người ta kinh khủng rồi.

    Tôi đem đầu nhô ở trên mặt nước sau đó, bắt đầu há to miệng thở dốc thô khí.

    Trên thuyền Trương Đại Đảm bắt đầu lẩm bẩm lên: "Sao hồi sự, sao lại sẽ nặng như vậy?"

    Tôi không có nói chuyện, có chút ngượng ngùng, giây tiếp theo Trương Đại Đảm muốn chết tâm đều có rồi, cái biểu tình của anh ta giống như ăn phân giống nhau khó coi.

    Bởi vì ở sau người tôi nổi lên một đống thi thể.

    "Tôi nói Tiểu Tùng cậu là chưa vớt qua thi thể, hay là quá thích vớt thi thể rồi, liền không thể một cái một cái đến sao?"

    Tôi cười cười, đối với Trương Đại Đảm nói: "Như vậy tốc độ nhanh, bởi vì tối nay trên chúng ta nhiệm vụ còn rất nặng."

    Trương Đại Đảm tràn đầy oán giận, bắt đầu không ngừng đem cái dây thừng kéo về phía mạn thuyền, không thể không nói, cái khí lực của anh ta xác thực rất lớn.

    Cuối cùng đến mạn thuyền rồi, tôi trèo lên thuyền, đem dây thừng cố định ở trên buồm, cả người ngồi ở trong thuyền há to miệng thở dốc không khí.

    Sau đó tôi từ trong quần áo lật ra điện thoại của mình, xem một chút thời gian đã đến nửa đêm hơn một chút rồi.

    Trên mặt sông vẫn êm đềm như trước kia giống nhau, trừ cái mạn thuyền treo lơ lửng một đám lớn bộ xương người ra.

    Thời gian càng ngày càng ít rồi, nghỉ ngơi một lát sau đó, tôi chuẩn bị lại lần nữa xuống nước.

    "Chờ một chút lần này có thể nói cho tôi bên dưới còn có mấy cái thi thể không."

    Tôi duỗi ra năm ngón tay: "Cậu cứ vất vả chút đi, cậu quên rồi ở cùng một cái địa phương ba lần sau đó liền không thể lại vớt rồi, cho nên chúng ta nhất định phải đem cái thi thể này toàn bộ vớt lên, mà còn chỉ có thể dùng ba lần."

    Trong rừng cây bên cạnh vẫn còn vang cái tiếng chim kêu, nghe lên đặc biệt thê lương, làm cho người ta hoảng sợ.

    Tiếp theo tôi lại dùng cái phương pháp giống nhau, đem cái thi thể còn lại cũng đều cho vớt lên tới rồi.

    Làm xong hết thảy cái này sau đó, tôi cảm thấy thân thể của tôi giống như bị móc sạch rồi, căn bản không hề có một chút khí lực nào cả.

    Mà Trương Đại Đảm cùng với tôi giống nhau, tôi cảm thấy tôi bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, cho dù toàn thân ướt sũng, cũng có thể ngủ rất an ổn.

    Cả một đêm này trừ cái vừa rồi phát sinh cái sự kiện quỷ dị kia ra, cũng còn tính bình tĩnh, hiện tại đã nhanh đến ba giờ đêm rồi.

    Nghỉ ngơi mấy phút, tôi mặc lại quần áo khô chuẩn bị tiếp tục chèo thuyền đi tìm thi thể Lưu gia gia, hoặc có lẽ vừa rồi là bởi vì cái đám đồ vật này nguyên nhân, cho nên chúng tôi ở trên mặt nước cũng không nhìn thấy thi thể Lưu gia gia.

    Khi tôi cầm lên cái kia túi vải bố thời điểm, đột nhiên cảm giác giống như nặng hơn không ít.

    Cũng không biết có phải hay không là tôi hiện tại đã không có khí lực nguyên nhân, bất quá tôi cũng không quản nhiều như vậy, bởi vì hiện tại coi như tôi không có khí lực, cũng nhất định phải đem thi thể Lưu gia gia vớt lên tới.

    Trương Đại Đảm không ngừng ở bên tai tôi nói, nói gặp được tôi, không biết là xui xẻo hay là may mắn.

    Tối nay vớt thi thể là một năm lương của anh ta.

    Thậm chí có thời điểm hai năm cũng không nhất định vớt đến nhiều như vậy, vốn khẩn trương bầu không khí, bởi vì chúng tôi có nói có cười, trở nên không còn như vậy khẩn trương.

    Cái Trương Đại Đảm này kỳ thực và Lý Bá Tử cùng một dạng, trước kia cũng chỉ là đi theo một người vớt xác, học một đoạn thời gian sau đó liền tự mình ra vớt xác rồi.

    Bất quá cái nên biết quy củ, Trương Đại Đảm ngược lại là toàn bộ đều biết.

    Quả nhiên, nguyên lai chúng tôi từ vừa mới bắt đầu bước lên thuyền thời điểm, liền bị cái đám khảo cổ đội viên kia nhìn chằm chằm vào rồi.

    Bởi vì nhân số quá nhiều mà lại oán khí cực đại, sau đó cái đám khảo cổ đội viên này còn toàn bộ đều là nổi nổi chìm chìm. Cho nên dù cho là âm dương thủy, cũng không có biện pháp phá trừ bọn họ quỷ đả tường.

    Cái thi thể Lưu gia gia này vẫn như cũ ở nguyên lai cái vị trí phiêu phù trôi nổi.

    Đương thấy được cái thi thể kia một khắc, tôi cuối cùng cũng là thở phào một hơi, còn tốt Lưu gia gia thi thể cũng không có rơi xuống đáy nước.

    Vừa nhìn thấy cái thi thể kia, tôi liền vội vàng lấy ra một bình âm dương thủy, lần này tôi không có nghe lại lời Trương Đại Đảm, trực tiếp đem cả bình âm dương thủy hắt lên rồi, sau đó lại trên mặt của mình xoa một cái, cũng giống nhau ở trên mặt Trương Đại Đảm xoa một cái.

    Lần này, cái đám gia hỏa kia ngược lại là không có ngăn cản rồi, dù sao vừa rồi nếu như là một bình âm dương thủy xoa đi lên nói, hoặc sẽ không phát sinh cái dạng sự tình.

    Tôi đem thuyền chèo đến bên cạnh thi thể Lưu gia gia, đương nhìn đến Lưu gia gia thi thể mặt chính, trong lòng tôi vô cùng đau xót.

    Không có một chút xíu sợ hãi, bởi vì cái người này là nhìn tôi từ nhỏ tới khi lớn lên.

    Chỉ là giờ khắc này Lưu gia gia bộ dáng, làm cho tôi xem đến có chút đau lòng.

    Đôi mắt của ông ấy nhìn bầu trời, trừng rất lớn, con ngươi đều nhanh phải văng ra cái loại, trên mặt không có một chút xíu tươi cười, một bộ nghiêm khắc.

    Tôi có thể cảm giác được Lưu gia gia rất phẫn nộ, tôi cũng biết ông ấy phẫn nộ cái gì.

    Trong lúc nhất thời tôi xem có chút ngây người, khóe mắt của tôi cũng bắt đầu nhỏ xuống giọt giọt nước mắt.

    Trương Đại Đảm cũng không có tượng vừa rồi như vậy kêu kêu ca ca, bởi vì anh ta là tận mắt nhìn thấy Lưu gia gia bị người hãm hại, mặc dù nói là làm mộng thời điểm thấy được, nhưng cũng có thể coi là là người chứng kiến tận mắt thứ nhất rồi.

    Anh ta vỗ vỗ bờ vai của tôi: "Được rồi, Tiểu Tùng vui vẻ lên một chút, tôi nghĩ Lưu gia gia trên trời có linh thiêng cũng không hy vọng nhìn thấy cậu như vậy."

    "Chúng ta bây giờ hẳn phải làm là đem Lưu gia gia vớt lên tới, để cho ông ta nhập thổ vi an."

    Tôi gật gật đầu, Trương Đại Đảm và tôi đồng thời đem trong tay cái vớt xác câu duỗi dài, sau đó treo ở trên quần áo Lưu gia gia.

    Rất nhẹ nhàng, thi thể Lưu gia gia liền thuận theo phương hướng của chúng tôi bị chúng tôi kéo qua tới rồi.

    Sau đó tôi cũng không quản cái gì quy củ không quy củ nữa rồi, dùng tay trực tiếp đem Lưu gia gia cả người đều kéo vào thuyền, Trương Đại Đảm mặc dù cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hề ngăn cản.

    Đối với tôi mà nói đổ xui xẻo thì đổ xui xẻo thôi, Lưu gia gia vừa mới chết không lâu, trên người thi khí cũng không nặng, cho nên tôi cảm thấy hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn.

    Sau đó tôi cả người quỳ ở trước mặt Lưu gia gia: "Lưu gia gia an tâm nhắm mắt, Trần Tùng con lớn rồi, cháu nhất định sẽ không để cho ông thất vọng."

    "Về sau hàng năm ngày lễ tết do con đến chiếu cố ông."

    Nói xong tôi hướng về phía thi thể dập đầu một cái.

    Đương lúc tôi nhấc lên đầu thời điểm, tôi phát hiện biểu tình Lưu gia gia thay đổi, một khuôn mặt nghiêm khắc biến thành một khuôn mặt hiền từ, con mắt nheo lại thành một đường thẳng, hình như là đối với tôi cười.

    Thấy được nụ cười Lưu gia gia, tôi cũng tính là yên tâm rồi, bởi vì thông thường mà nói oan chết người, sau khi chết thi thể cũng sẽ tử bất minh mục.

    Mà hiện tại ở trên Lưu gia gia biểu tình thay đổi, để cho tôi biết ông ta buông tha trong lòng, sự tức giận của ông ấy cũng đã thả xuống rồi.

    Như vậy cũng tốt, ít nhất Lưu gia gia ở bên kia có thể không dùng cả ngày bởi vì chuyện trước kia mà thống khổ rồi.

    Hết thảy cái này cũng coi như là kết thúc rồi.

    Trương Đại Đảm chèo thuyền, chậm rãi chạy về phía bờ, mà tôi từ trong thuyền lấy ra một ít những cái này vải đen, đem cái này thi thể mặt bộ đều toàn bộ che lại.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  9. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 28 - Nói xui xẻo thì xui xẻo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến bờ bên sau, Trương Đại Đảm và tôi xuống thuyền, bắt đầu dùng vớt xác câu, một cái một cái kéo thi thể, đem những cái thi thể kia đều kéo lên bờ, cuối cùng điểm lên hương chúc giấy tiền đối với bọn họ khấu đầu mấy cái.

    Mặc dù tôi không biết cái kia quần khảo cổ đội viên là thế nào chết, nhưng là bọn họ thi thể dĩ nhiên chìm vào đáy nước, còn toàn bộ đều chồng ở cùng một chỗ bãi ra loại kỳ quái tạo hình, hẳn là cũng không phải là bình thường chết.

    Mặc dù nói những người kia cùng tôi không thân không thích, nhiệm vụ của tôi cũng chỉ là đem Lưu gia gia vớt lên tới mà thôi, nhưng là tôi đã đều đem bọn họ vớt lên tới rồi, vậy thì cũng để cho bọn họ hảo hảo an tâm.

    Đốt lên hương chúc giấy tiền sau đó trong miệng của tôi bắt đầu lẩm bẩm lên, trong miệng tôi những cái này toàn bộ đều là ở bên kia « Hoàng Hà thủy quỷ nhật ký » bên trong nhìn thấy, nghe nói là dùng để siêu độ âm linh.

    Trương Đại Đảm liền như vậy ngồi ở bên cạnh tôi nghe tôi niệm chú, nhìn ra được anh ta rất hiếu kỳ tôi ở niệm những thứ gì, cũng rất muốn học.

    Lần này nhờ có Trương Đại Đảm giúp, không phải vậy chỉ sợ thi thể Lưu gia gia không thể thuận lợi như vậy bị vớt lên tới, còn có vừa rồi gặp phải những cái đó khảo cổ đội viên, nếu như là tôi một người mà nói, có lẽ đã chết ở nơi đó rồi.

    Theo một tiếng một tiếng gà gáy vang lên, cuối cùng cũng là chậm rãi sáng ra rồi.

    Cái con sông này lại một lần tượng trước kia nhất dạng nổi lên sương trắng, tôi nhìn cái con sông này cảm thấy trong lòng có chút bất an.

    Con sông này đến tột cùng còn có bao nhiêu không vì ai biết đồ vật, còn có bao nhiêu thi thể tôi không dám xác định, nhưng là tôi biết cái con sông này trước kia khẳng định chết qua không ít người.

    Tôi lấy ra cái túi vải bố muốn đem bên trong âm dương thủy phân một ít cho Trương Đại Đảm, bởi vì tôi cảm thấy anh ta không phải là một người xấu.

    Có thể cái thời điểm này tôi mới phát hiện cái kia túi vải bố của tôi nhiều ra rất nhiều đồ cổ.

    Có vàng, có ngọc, còn có niên đại xa xưa.

    Trương Đại Đảm thấy được những vật kia sau đó, trong mồm nước miếng đều nhanh chảy ra tới rồi.

    "Oa, không phải chứ, cậu như vậy có tiền à, những thứ đồ này nếu là cầm đi bán, đủ mua mấy cái đại biệt thự."

    Tôi rất kỳ quái, những thứ đồ này trước kia là không có, có thể là vì cái gì sẽ xuất hiện ở hiện tại trong túi vải bố của tôi?

    Lúc này tôi đột nhiên nhìn thấy tôi bên hông treo cái ngọc bội, cái khối ngọc bội này là tôi lần đầu tiên vớt ra thi thể sau đó đạt được.

    Tôi đại khái minh bạch rồi, cái này hẳn là của những người chết cho tôi lưu lại đồ vật.

    Tôi nhớ được sư phụ cùng tôi đã nói, nếu như trong lòng có oán khí thi thể bị vớt lên tới sau đó, sẽ cảm tạ người vớt ông ta ra.

    Tôi đem những thứ đồ cổ này lấy ra, chia làm hai phần, một phần đưa cho Trương Đại Đảm: "Cầm lấy, cái này là của cậu."

    Nghe được câu nói này, Trương Đại Đảm con ngươi đều nhanh rớt ra tới rồi: "Tiểu Tùng, cái này không phải thật chứ, cậu chính là một cái ẩn giấu thổ hào đi, như vậy có tiền, vì cái gì còn muốn vớt xác người a?"

    Đối mặt Trương Đại Đảm vấn đề, tôi có chút bất đắc dĩ, tôi tính là cái gì thổ hào a, nếu là ở trước kia trên người tôi có thể có năm trăm khối tiền, cũng đã là kỳ tích rồi.

    Nhìn xem những thứ này, trong lòng tôi đột nhiên có một cái đáng sợ ý tưởng.

    Hay là về sau tôi cứ lấy vớt xác làm sinh kế tính đi, con mẹ nó cái này so với làm công mạnh quá nhiều.

    Mà cái ý tưởng này ở trong lòng tôi giống như một viên hạt giống bắt đầu sinh căn nảy mầm, bất quá thời điểm này ý tưởng cũng không phải là như vậy mãnh liệt, dù sao tôi trời sinh sợ nước.

    Mà lại những thứ đồ này mặc dù đáng giá tiền, nhưng đều là tôi dùng tính mạng đổi lấy, tôi cũng không biết, tôi lại tiếp tục đi xuống tôi có mấy cái mạng.

    Tôi nhìn nhìn Trương Đại Đảm cùng anh ta giải thích nói: "Đây không phải là đồ của tôi, đây là vừa rồi chúng ta vớt ra những cái thi thể kia đưa cho chúng tôi đồ vật."

    "Không phải chứ, vậy tôi trước kia vớt nhiều như vậy thi thể, vì cái gì không có gặp phải chuyện tốt đẹp như vậy?"

    Kỳ thực cái này cũng rất dễ giải thích, Trương Đại Đảm coi như là vận khí tương đối tốt rồi, như vậy một cái có được chút ít kinh nghiệm lão người lại có thể ở trong nghề làm bốn năm năm cũng coi là mệnh lớn.

    Anh ta trước kia vớt lên tới thi thể đều là oán khí cực nhỏ, mà lại đại đa số đều là tự nhiên tử vong, hoặc là tự nhiên rớt xuống nước cái loại thi thể, chính là người bình thường cũng có thể vớt, chỉ bất quá sẽ tương đối xui xẻo mà thôi.

    Mà tôi gặp được toàn bộ đều là một ít oan chết, hóa giải bọn họ oán khí hoặc là giúp bọn họ báo thù, vậy tự nhiên sẽ được đến bọn họ khen tặng.

    "Tiểu Tùng, tôi Trương Đại Đảm quyết định rồi, trước kia cậu không phải là nói để cho tôi một năm chi nội nghe lời cậu sao, tôi quyết định rồi về sau đều đi theo cậu, cậu đi đâu tôi đi đó, cậu làm sao tôi làm vậy."

    Cái lão gia hỏa này thật đúng là một cái thấy tiền sáng mắt chủ, tôi có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

    Anh ta nói những lời này tôi toàn bộ coi là nói đùa rồi.

    Bởi vì tôi trước kia cùng anh ta nói chuyện thời điểm, cũng chỉ là cùng anh ta nói đùa mà thôi.

    Phân xong đồ sau đó, tôi liền quyết định đem thi thể Lưu gia gia cầm đến cái cây đại thụ ở cửa thôn chôn rồi.

    Sau đó đem những thứ đạt được đồ vật toàn bộ đều cầm đi bán, lại trở về cái kia cái đơn giản chính mình.

    Bất quá cái kia khối ngọc bội tôi sẽ giữ lại, bởi vì từ khi đạt được cái kia khối ngọc bội bắt đầu, tôi liền cảm giác thân thể của mình phát sinh một ít nhỏ bé biến hóa.

    Loại biến hóa kia tôi cũng không biết nên như thế nào biểu đạt, tóm lại chính là thính giác của tôi đều so với trước kia linh mẫn không ít.

    Tôi để cho Trương Đại Đảm đi trong thôn tìm một chiếc xe bò, sau đó tôi cùng Trương Đại Đảm đem toàn bộ thi thể đều phóng ở trong xe bò, bởi vì mặt trời bắt đầu chậm rãi dâng lên, một cổ mùi hôi thối từ trên thi thể phát ra.

    Bất quá những cái khảo cổ đội viên này đều đưa tôi lớn như vậy lễ vật rồi, tôi lại không đem bọn họ hảo hảo an táng, vậy thì có điểm không phải là người rồi, cho nên cũng không có quản mùi, rất nhanh liền đi tới rồi dưới cái cây đại hòe ở cửa thôn.

    Tôi đến bên cạnh nhà Chu đại thẩm mượn hai cái cuốc, liền bắt đầu ở dưới đại thụ đào hố.

    Chu đại thẩm và những thôn dân khác thấy được chúng tôi vận chuyển thi thể, mặc dù rất thối, nhưng là cũng rất là hiếu kỳ, thế là không ít thôn dân đều vây lại đây nhìn xem chúng tôi đào hố, nhưng là không có một người lên tới giúp đỡ.

    Dù sao cùng thi thể giao thiệp, đây cũng có thể không phải là bọn họ muốn.

    Thời gian qua được rất nhanh, đại ước đến giữa trưa mười hai điểm thời điểm, tôi đem hố đào tốt rồi, sau đó đem thi thể Lưu gia gia phóng vào hố.

    Tôi không có chuẩn bị bất kỳ quan tài, không phải là không muốn chuẩn bị, mà là bởi vì thời gian tới không kịp rồi.

    Từ nơi này đi đến trấn nhỏ trên ít nhất cũng cần ba ngày thời gian, bởi vì trong thôn không có xe con, cho dù đi trấn nhỏ cũng chỉ có thể đuổi xe bò đi.

    Dài như vậy thời gian, thi thể Lưu gia gia khẳng định sớm cũng đã bắt đầu hủ lạn. Cho nên không có biện pháp, tôi chỉ có thể như vậy đem Lưu gia gia chôn rồi.

    "Lưu gia gia ông yên tâm, chờ tôi đi tỉnh thành cho ông mua một bộ tốt nhất quan tài, trở về sau đó tôi sẽ cho ông một lần nữa hạ táng."

    Tôi nói xong câu nói này sau đó, cái này đại hòe thụ bắt đầu ào ào rung động, nhưng là giờ phút này cũng không có gió. Tôi biết Lưu gia gia đã đáp ứng tôi rồi.

    Thời điểm này trong thôn có mấy cái trưởng bối tiến lên hỏi tôi, có phải là tôi đem thi thể Lưu gia gia vớt lên tới, tôi gật đầu, bởi vì loại chuyện này không thể phủ nhận.

    Trong nháy mắt ở chỗ này phần lớn người đều biết tôi sẽ vớt thi thể chuyện này, hơn nữa còn cảm thấy bản lĩnh của tôi so với Trương Đại Đảm lớn hơn nhiều.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  10. eagle2611

    Messages:
    0
    Chương 29 - Không nghe khuyên bảo cảnh trưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cùng các vị trưởng bối hàn huyên mấy câu sau đó, liền cùng bọn họ nói trên xe bò cái kia mấy cỗ thi thể, hôm nay các ngươi đến nhanh chôn rồi, cho nên không thể lại cùng bọn họ nói chuyện phiến tiếp được.

    Trương Đại Đảm vẫn luôn liếc nhìn đồng hồ, trong lòng anh ta phi thường sốt ruột.

    Bởi vì đây chính là mười mấy cỗ thi thể a, muốn là buổi tối trước không có thể đem bọn họ toàn bộ an táng, làm không khéo sẽ xảy ra chuyện.

    Thế là Trương Đại Đảm đi tới trước mặt tôi, vỗ vỗ bả vai của tôi, ở bên tai tôi nhỏ giọng nói: "Tiểu Tùng, thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, cậu quên rồi cậu ngày hôm qua còn đụng phải thi thể, nói không chừng buổi tối sẽ đổ huyết."

    Tôi cảm thấy cũng xác thực là cái đạo lý này.

    Nhưng khi tôi mới vừa chuẩn bị đi liền nghe được tiếng còi xe cảnh sát, xe cảnh sát mười phần vang vọng.

    Không bao lâu hai chiếc xe cảnh sát đến rồi cửa thôn.

    Từ trên xe đi xuống bảy tám cái cảnh sát, dẫn đầu là một cái đại râu quai nón, lớn lên lông mày rậm mắt to, vừa nhìn chính là sát khí cực nặng người.

    "Đều giải tán, nếu như lại ở chỗ này tụ tập can thiệp vào công vụ, ta đem các ngươi toàn bộ đều bắt lại." Cái kia Đại Hán Tử râu quai nón rống một câu sau đó, thôn dân vội vàng tan đến một bên, nơi nào dám chắn bọn họ đường.

    Một đám cảnh sát đem tôi và Trương Đại Đảm vây lại rồi.

    "Tiểu tử, cậu chính là Trần Tùng."

    Lúc ấy tôi rất hiếu kỳ cảnh sát vì cái gì sẽ tìm đến tôi, bất quá bây giờ tôi muốn làm chính là đem những cái thi thể này toàn bộ chôn xuống.

    "Rất tốt, vậy ngươi bên cạnh cái kia trọc đầu chính là Trương Đại Đảm rồi, các ngươi có hiềm nghi cố ý giết người, theo ta đến cục cảnh sát một chuyến đi."

    Nghe được cái tin tức này, đầu óc của tôi một trận choáng váng, tôi một cái người tốt thành phố khi nào thì giết người rồi?

    Mà Trương lão bản càng là một mặt mộng bức, anh ta không ngừng cùng cảnh sát giải thích nói: "Cảnh sát, chúng tôi không có giết người, xe trên những thi thể này là sớm cũng đã chết rồi, không tin các ngươi có thể xem xem, bọn họ đều đã hủ lạn, ruột đều không có."

    Mấy cảnh sát vò đầu nhìn một cái liếc mắt một cái sau đó lập tức quay đầu lại, bởi vì thật sự là quá mức ác tâm.

    "Ít con mẹ nhà nó cho lão tử nói nhảm, ta liền hỏi các ngươi, ngày hôm qua các ngươi có hay không cùng Lưu Thần Lưu Trung phát sinh mâu thuẫn?"

    Lưu Thần và Lưu Trung, đây không phải là Lưu đại thúc và Lưu nhị thúc tên sao?

    Tôi vô ý thức gật gật đầu: "Bọn họ đại nghịch bất đạo, hại chết chính mình lão gia, nên đánh."

    "Vậy thì không sai rồi, bọn họ chết rồi, liền chết ở trong nhà của ngươi, hiện tại cùng chúng ta đi một chuyến đi."

    Nguyên lai ở buổi tối thời điểm, Lưu đại thúc và Lưu nhị thúc bị tôi và Trương Đại Đảm đánh một trận sau đó, liền gọi điện thoại báo cảnh sát.

    Bởi vì lúc ấy quá muộn cho nên không ai quản, thế nhưng là cảnh sát vẫn là liên hệ thôn trưởng, để cho thôn trưởng ngày thứ mai lại đi giải quyết một chút.

    Không nghĩ tới thôn trưởng đi Lưu đại thúc và Lưu nhị thúc trong nhà không thấy bọn họ, sau đó đi tới nhà tôi lại phát hiện hai cỗ thi thể.

    Hai người kia chết tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tôi biết phần lớn là Lưu gia gia làm, thế nhưng là chết ở trong nhà tôi chuyện này nhưng cũng không phải là dễ dàng như vậy nói rõ ràng.

    Vậy đã nếu muốn đi điều tra, tôi chỉ có thể đi theo cùng nhau đi, sau đó nói thật tình sự thật rồi.

    Thế nhưng là những cái thi thể này không thể không chôn, thế là tôi nhìn trước mắt cái kia đại râu quai nón cảnh sát: "Người thật không phải là chúng tôi giết, chúng tôi hai cái là địa phương vớt thi thể người, hương thân nhóm đều có thể làm chứng."

    "Ngày hôm qua buổi tối chúng ta chính là đi vớt thi thể, những cái thi thể này chính là ngày hôm qua buổi tối mới vớt lên tới."

    Đối với vớt thi thể người này một ngành, cái này đại râu quai nón vẫn là có chỗ nghe thấy, thế nhưng là hiện tại cảnh sát đều là tin khoa học, nơi nào sẽ tin những cái quỷ thần chuyện này.

    Giờ phút này Trương Đại Đảm cái kia tiểu tử đã bắt đầu run rẩy rồi, tôi thật không biết anh ta cái tên này đến tột cùng là làm sao đến, từ tôi nhận thức anh ta bắt đầu, tôi sẽ không có cảm thấy anh ta dũng cảm thế nào.

    Ồ!

    Cái kia cảnh sát vốn muốn đi hỏi thăm hương thân nhóm, có thể là ở thời điểm này Trương Đại Đảm trên người đồ chơi cổ rớt một kiện ra.

    Đại Hán Tử thấy được sau đó trong lòng phi thường kích động nhưng đang trong lúc làm việc cho nên cũng cũng không có biểu hiện quá mức hưng phấn.

    "Hiện tại tội của các ngươi không chỉ có mỗi tội giết người, còn thêm tội buôn bán quốc bảo. Với tội này, đủ để các ngươi ngồi bóc lịch đến mọt gông!"

    Lúc đó tôi chỉ muốn khóc rống lên, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

    Giờ dù có mười cái miệng, tôi cũng không thể giải thích được nữa rồi.

    Đại Hán Tử nhặt món đồ cổ kia lên ngắm nghía, rồi quay sang chất vấn Trương Đại Đảm: "Khai mau, còn giấu bao nhiêu đồ cổ nữa? Ta nói cho ngươi biết, càng giấu càng nặng tội đấy!"

    Trương Đại Đảm ngốc nghếch nghe vậy, đem toàn bộ đồ cổ tôi chia cho hắn ra đưa hết.

    Lúc đó tôi chỉ muốn bóp chết hắn, trên đời này sao lại có người ngốc đến vậy cơ chứ!

    Cuối cùng, Đại Hán Tử tiến đến chỗ tôi, giật lấy cái túi vải, mở ra xem, mắt hắn trợn trừng.

    Vài giây sau, Đại Hán Tử cau mày nhìn tôi, gằn giọng: "Trần Tùng, ngươi gan lớn thật, dám tư tàng nhiều đồ cổ như vậy!"

    "Mấy người các ngươi, áp giải bọn chúng về đồn, ta ở đây khám nghiệm hiện trường."

    Cuối cùng, mấy tên cảnh sát áp giải tôi và Trương Đại Đảm đi, tôi vội quay đầu nhìn Đại Hán Tử.

    Tôi rít lên một câu: "Mấy cái xác kia không thể giữ, mấy cái xác còn lại này cũng phải chôn ngay đi!"

    Tôi đau đớn gào thét, nha bởi vì bây giờ mấy cái xác này đã thấy lại ánh mặt trời, mà oán khí trên người họ vẫn chưa được giải tỏa.

    Vốn chỉ cần an táng họ cẩn thận, chắc chắn sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra. Nhưng nếu phơi xác họ dưới ánh mặt trời, lại còn lấy đi những thứ vốn thuộc về họ, thì hậu quả thật khôn lường.

    Muốn độ hóa họ lần nữa, đó không phải là chuyện dễ dàng.

    Tôi không hề tiếc nuối những cổ vật kia, điều tôi lo sợ là Đại Hán Tử sẽ chiếm làm của riêng, đến lúc đó sẽ rước họa vào thân.

    Bởi vì trước khi chết, các nhà khảo cổ đã cất giữ những cổ vật này trong túi mình, chiếm giữ chúng, vậy coi như chúng đã thuộc về họ rồi.

    Đồ của người chết tuyệt đối không được chạm vào, đó là đại kỵ.

    "Lảm nhà lảm nhảm, lão tử làm việc cần mày dạy sao, tẩn nó một trận cho tao!" Nghe tôi nói vậy, Đại Hán Tử chỉ tay vào mặt tôi mà quát lớn.

    Sau đó, mấy tên cảnh sát bên cạnh liền dùng báng súng không ngừng đánh vào người tôi, từng cơn đau nhức tấn công thần kinh tôi.

    Đúng là lòng tốt không được báo đáp, tôi cắn răng chịu đựng cơn đau.

    Tôi biết Đại Hán Tử không hề nghe lọt tai lời tôi nói, rồi sẽ có ngày hắn phải trả giá.

    Rất nhanh, Trương Đại Đảm và tôi bị đẩy vào xe cảnh sát, theo con đường gập ghềnh đến tỉnh thành.

    Trước khi rời đi, tôi thấy đám dân làng nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một kẻ giết người, ai nấy cũng chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

    Giờ tôi chỉ mong chuyện này sớm có thể phơi bày ra ánh sáng, nhưng với tình hình hiện tại, muốn làm rõ mọi chuyện là vô cùng khó khăn. Xem ra lần này khó thoát rồi, không ngờ tôi, Trần Tùng, tuổi còn trẻ mà đã phải đi bóc lịch.

    Trong lòng tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ, có lỗi với công ơn dưỡng dục của họ.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...