Huyền Ảo [Edit] Những Kẻ Gọi Hồn Sông - Lục Đạo Vô Ngư

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi eagle2611, 21 Tháng tư 2025.

  1. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 10 - Vớt Xác Không Quá 3 Lần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, như có một tảng băng đặt sau lưng tôi.

    Rồi tôi cảm thấy cơ thể mình rất nặng, đặc biệt là rất nặng.

    Tốc độ di chuyển trở nên rất chậm.

    Hiện tại tôi đang đối mặt với thi thể kia, không dám quay lại nhìn vì sợ nhìn thấy thứ khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sẽ đột nhiên không thể nín thở được.

    Dù lúc này dù sau lưng tôi không có gì, tôi cũng đã không thể giữ được bình tĩnh.

    Nỗi sợ trong lòng kết hợp với cảm giác u ám trong tâm trí, cộng thêm việc tôi chẳng thể thở nổi, mặt tôi đã đỏ bừng.

    Chết tiệt! Không phải cô muốn tôi kéo cô ra sao? Sao giờ lại thế này?

    Tôi thầm trách.

    Lúc này cảm giác sau lưng tôi mất đi, tôi kéo mạnh dây thừng ra hiệu cho Lý Bá Tử kéo nhanh hơn, vì tôi thực sự không chịu nổi nữa.

    Nhưng chưa kịp phản ứng, sống lưng tôi lại lạnh buốt lần nữa, kèm theo đó là đau nhức tận xương.

    Cơn đau giống như có vật rất sắc nhọn, liên tục đâm vào cơ thể tôi, lúc chỗ này lúc chỗ kia.

    Bởi vì sự sợ hãi cộng với đau đớn trong lòng, dù đang ở trong làn nước lạnh này, trên đỉnh đầu tôi vẫn vã một lớp mồ hôi nhỏ.

    Tôi không thể nhịn được nữa, há miệng ra, nước bùn ô nhiễm ngập vào cổ họng.

    Tôi vẫn phải giữ lấy thi thể, toàn thân bắt đầu vùng vẫy dưới nước.

    Thân thể tôi như bị thứ gì đó giữ chặt, tôi một lần nữa cảm nhận cái chết đang đến gần.

    Tôi vật lộn dưới nước, muốn bơi ngược lên trên, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không di chuyển được một chút, Lý Bá Tử chỉ giữ cho tôi ở nguyên đó.

    Đầu tôi bắt đầu quay cuồng, dòng nước bùn đục dần tràn vào cổ họng tôi, như muốn lấp đầy tôi vậy.

    Cái móc vẫn móc vào thi thể, nhưng tấm vải đen trên mặt thi thể thì đã mất tích từ lâu.

    Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo cờ đỏ bơi lội dưới nước, sau đó tôi nhắm mắt lại.

    "Trần Tùng, Trần Tùng."

    Không biết đã bao lâu, tôi bị một tiếng hét gọi tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy Lý Bá Tử đang bên cạnh tôi tiến hành sơ cứu

    Thi thể trước đó được kéo lên bờ lại chìm xuống nước lần nữa, ngay cả cái móc vớt xác của sư phụ cũng bị tôi làm mất.

    "Trần Tùng, cháu bị làm sao vậy? Sao vừa xuống nước đã thế này?" Lý Bá Tử thấy tôi tỉnh lại thì la lớn.

    Gì cơ?

    Ngay khi xuống nước, tôi rõ ràng đã kéo thi thể lên bờ rồi mà.

    Chẳng lẽ, tôi vừa mới xuống nước đã bị nước nhấn chìm thật sao?

    Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác đó rất thật, những chuyện này tôi nhớ rõ mình đã làm, nhưng Lý Bá Tử lại nói tôi căn bản chưa từng lặn xuống đáy hồ.

    Lưng tôi vẫn còn đau, tôi vội quay người lại, dù vẫn đang nôn, tôi không kiềm được mà nói với Lý Bá Tử:

    "Chú xem lưng cháu thế nào rồi?"

    Lý Bá Tử từ từ kéo áo tôi lên, lúc đó hắn sửng sốt bước lùi hai bước.

    "Sư phụ, ông mau tới xem, chuyện này là sao?" Lý Bá Tử la với Trần Trung Hoa bên cạnh.

    Trần Trung Hoa thấy vậy liền hỏi tôi: "Cậu không phải chạm vào thi thể rồi chứ?"

    Bởi vì trên lưng tôi có một dấu bàn tay màu đỏ, dấu vân tay đó như mọc tận sâu vào trong da thịt tôi vậy.

    Thật ra, đầu óc tôi rất hỗn loạn, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, ký ức hiện tại cũng rất lộn xộn, không biết chuyện nào là thật, chuyện nào là giả.

    Tôi còn sợ hãi đến mức giờ thấy Trần Trung Hoa và Lý Bá Tử cũng đều là giả.

    Nhưng may mắn là bây giờ tôi có thể thở được, chứng tỏ tôi không hẳn ở dưới nước, nên trong lòng phần nào cũng nhẹ nhõm.

    Tôi lơ đãng nói một câu: "Cháu cũng chẳng biết mình có chạm vào thi thể hay không, nhưng sư phụ vừa bảo thì cháu đã lặn xuống đáy hồ rồi, và thi thể gần như đã được kéo lên bờ."

    "Bác biết mà." Trần Trung Hoa nhăn mặt, trên mặt cũng bắt đầu ra một giọt mồ hôi nhỏ.

    Tôi thấy rõ sự lo lắng trong lòng hắn, chuyện này có vẻ cũng rất rắc rối với hắn.

    Tôi nghỉ ngơi một lát trên bờ, sương mù bắt đầu từ từ dâng lên ao, trời đâu phải là ban ngày mà sao lại có sương mù vậy?

    "Không ổn rồi, bây giờ đã gần 11: 50 tối, cháu chỉ còn mười phút nữa, nếu không thể kéo thứ đó lên trong mười phút, có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

    Còn phải xuống nước nữa sao!

    Chuyện đùa à?

    Tôi nghe thấy từ "xuống nước" đã sợ, đừng nói đến việc xuống nước thật, cảm giác ngột ngạt, nước tràn vào mắt và cổ khiến tôi còn nhớ rõ, và ở dưới nước có quá nhiều điều không biết, tôi không biết liệu mình xuống có thể sống nổi không.

    Dù có dây thừng giữ tôi lại, trong lòng tôi vẫn thấy rùng mình.

    "Trần Tùng, nghe bác nói, đây là cơ hội cuối cùng của cháu rồi, đã chạm thi thể rồi, thì cũng không còn gì quá to tát nữa đâu."

    "Cháu nhất định phải nhớ, đây là cơ hội cuối cùng, dù có chết cũng đừng há miệng kẻo không kịp nữa."

    Tôi căng thẳng đến mức bực mình, xuống nữa đúng là muốn chết thật, giờ lại bảo không được mở miệng nữa.

    Sư phụ đúng là đồ chó chết.

    "Cháu không xuống, cháu bảo các người tự làm đi, cháu chịu đủ rồi, cháu lớn như vậy rồi, chưa từng gặp chuyện này, chết cũng không sợ."

    Lý Bá Tử nghe tôi nói vậy mặt chuyển sang rất khó coi, liền đứng cạnh tôi vò đầu bứt tai.

    "Trần tiểu tử, cháu đừng giận nhé, đây là lần cuối rồi, dù thế nào cũng phải kéo nó lên, cháu phải nghĩ đến cha mẹ đang ở nhà, chết vậy sao đền đáp nổi họ?"

    "Vả lại sư phụ cũng vì cứu cháu mới dính vào chuyện này, cháu có thể chịu được khi nhìn người ta chết cùng mình sao?"

    Tôi biết Lý Bá Tử nói vậy là vì sợ.

    Nhưng điều anh ấy nói cũng có lý, cha mẹ tôi vất vả làm việc nuôi tôi lớn, nếu tôi chết thật sự vậy sao đền đáp nổi họ?

    Nhưng Trần Trung Hoa không hề sợ hãi như Lý Bá Tử, ông bình tĩnh rít điếu thuốc rồi chậm rãi nói với tôi:

    "Trần tiểu tử, bác biết chuyện này thật sự bất công với cháu, nhưng đây không phải lựa chọn của cháu, đây là số mệnh của cháu."

    "Ngành này chúng ta không làm vì tiền, cũng không phải chúng ta chọn số đâu, mà là số mệnh chọn ta."

    "Nhưng không phải lần nào vớt xác cũng khó như trường hợp cô gái này. Cô ấy khó vớt là vì hai người các cậu lúc chuẩn bị vớt xác đã không tuân thủ quy tắc."

    Chương 11: Chính thức nhập môn

    Nói đến đây, Trần Trung Hoa thở dài rồi hút hai hơi thuốc khói thuốc: "Mỗi thi thể chúng ta thường chỉ vớt tối đa hai lần, vớt hai lần không được thì sẽ lựa chọn bỏ, và trường hợp lần này khác với trước, nó đã quấn lấy cháu rồi, cháu nhất định phải kéo nó lên."

    "Bác cũng không phải nói đẻ hù dọa cháu đâu, dấu ấn trên lưng cháu là thứ có thể đòi mạng cháu, lần vớt thứ ba, cháu cũng phải dùng mạng mình để trả giá, có thể chết hoặc sống nhưng tuổi thọ ít hơn 50 năm."

    "Cũng tại lão già như bác đây thích quản chuyện, không thì việc này bác đã không quản tới."

    Tôi nghe xong những lời Trần Trung Hoa nói, cúi đầu xuống.

    Sự việc này thực sự không liên quan đến ông ta, giờ nghĩ lại nếu không phải ông ta nói, có thể tôi đã chết từ lâu rồi.

    Thôi, chết thì chết, vẫn còn năm phút cuối, tôi nhất định phải kéo xác lên.

    Nghĩ đến đây tôi nghiến răng ngẩng đầu hỏi: "Vậy lần này cháu phải làm sao?"

    "Lần này chú ý, khi xuống nước, hãy cẩn thận, đưa xác lên, dù cháu nhìn thấy gì khi đang cầm dây thừng cũng đừng dừng lại."

    Nói xong, Trần Trung Hoa từ trong túi lấy ra một cái hộp.

    Tôi biết trong hộp là chu sa.

    Nhưng loại chu sa này không phải loại thường, nó là máu chó đen, còn trộn cả tro nồi than mới làm ra.

    Lần trước khi xuống nước, tôi nhờ thứ này mà trốn được một đêm.

    Vì thời gian gấp gáp, Trần Trung Hoa bôi hết chu sa trong hộp lên mặt và tay tôi.

    "Sư phụ, tại sao thứ này không lấy ra sớm hơn?" Tôi hỏi một cách nghi ngờ.

    Trần Trung Hoa lắc đầu nói: "Cháu thật sự nghĩ thứ này là thứ tốt sao?"

    "Nếu không bị ép buộc thì ta tuyệt đối không cho cháu dùng thứ này đâu, đã nói nhiều rồi, để cháu giải quyết xong việc lần này ta sẽ từ từ nói cho nghe."

    Tôi không truy vấn thêm vì thời gian ngày càng ít đi, giờ chỉ còn bốn phút.

    Tôi hít sâu một hơi, uốn người rồi rơi xuống nước.

    Nhiệt độ nước vẫn như lúc trước, lạnh như băng.

    Vì tôi không thở được nên không thể lặn sâu, cũng không biết bơi, nên tôi lại phải dùng cách ngậm thở, uống một ngụm nước lớn để làm cơ thể chìm xuống.

    Rồi nhanh chóng đến trước thi thể đó.

    Hình dạng thi thể thay đổi, không còn phình to như trước, mà giống như một cô gái vừa mới chết.

    Da mặt hơi tái, tóc dài, mặc áo cờ đỏ trên người.

    Cái mặt này giống hệt khuôn mặt tôi đã thấy trong giấc mơ hôm trước.

    Tôi chưa kịp suy nghĩ thì vội tháo dây thừng trên người mình rồi đặt thi thể lên lưng.

    Thi thể lạnh như đá băng, khi tay tôi chạm đến lưng thi thể thì tôi bỗng cảm nhận thi thể trên lưng mình sống động nhẹ.

    Tôi thề, đó không phải là ảo giác, tôi còn cảm nhận rõ thứ gì đó trên lưng mình ra sao.

    Sau đó một đôi tay trắng bệch chậm rãi từ cổ chân tôi trườn lên.

    Lạnh buốt, lạnh toát.

    Cơ thể tôi cũng không biết là do lạnh hay do sợ, bắt đầu run bần bật dưới nước.

    Tôi cũng không biết là do quá lạnh hay do sợ hãi, bắt đầu liên tục run rẩy, đập người dưới nước.

    Tôi nhìn thấy một đôi tay đó, một bàn tay từ cổ chân tôi trườn lên mặt tôi.

    Trong lòng tôi liên tục nhắc nhở đó chỉ là ảo giác, giống như con rắn tôi từng thấy dưới nước hồi đó, chắc chắn đó chỉ là ảo giác.

    Cố giữ lòng kiên định, tôi bắt đầu tiếp tục buộc dây thừng.

    Sư phụ bảo tôi không được dừng giữa chừng, dù không biết tại sao, tôi tin lời ông ta.

    Vậy nên tôi buộc dây rất nhanh, vì thời gian tôi nín thở dưới nước không thể dài.

    Từ lúc tôi rơi xuống tới bây giờ đã hơn hai phút, chỉ còn hai phút để kéo thi thể lên.

    Chưa nói hết hai phút, tôi không thể kéo thi thể lên được thì ngay cả nín thở cũng không thể kéo dài, đây là lần nín thở lâu nhất trong đời tôi.

    Ai ngờ tôi, người vốn rất sợ nước, lại có thể xuống tận đáy sông vớt xác.

    Tay tôi chạm vào hông thi thể cô gái, thứ tôi từng thấy hôm đó lại xuất hiện, đó là Lý Bá Tử, lúc này đang ở trên đầu tôi.

    Anh ta cứ nhìn tôi cười, tự do bơi lội, vẫn như trước cứ bơi không ngừng theo một hướng.

    Tay tôi bắt đầu run, nhưng không dừng vì trong lòng tôi nghĩ tuyệt đối không thể dừng.

    Tất cả chuyện đó xảy ra trong vài giây, cuối cùng tôi buộc dây vào người mình, chuẩn bị thắt nút.

    Tôi nhắm mắt lại, tay không ngừng làm việc, mọi thứ sẽ sớm kết thúc.

    Ngay lúc tôi chuẩn bị thắt nút dây, cảm giác thi thể phía sau như biến mất.

    Làm sao có thể được khi tôi rõ ràng đã buộc thi thể vào mình?

    Tôi do dự thêm 0, 1 giây, nghĩ xem có nên quay lại nhìn không, nhưng cuối cùng vẫn buộc dây thừng một cách hoàn chỉnh.

    Bên tai tôi bắt đầu có tiếng hát của một người con gái, giọng đó rất u uất, giống y như lần đầu tôi nghe thấy.

    "Lạp lạp lạp lạp!"

    Dù biết đó chỉ là ảo giác, dù có phải an ủi bản thân đi nữa, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến mấy thứ đó, cuối cùng tôi ráng kéo dây thừng vì tôi thật sự không chịu được nữa.

    Thành thật nói, dù thi thể không còn trên lưng tôi, giờ tôi vẫn phải kéo dây thừng.

    Bởi lúc này, mặt tôi đỏ bừng như đít khỉ.

    Dưới nước, chỉ cần thêm giây lát nữa thôi, tôi đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.

    Dù sư phụ nói dù chết cũng phải mang xác lên, nhưng khi đối diện cái chết, ai lại nghĩ nhiều vậy chứ.

    Thân thể bắt đầu nổi lên, cơ thể tôi cũng bắt đầu trôi lên trên.

    Âm thanh ca hát và tiếng nước bơi lội quanh tai tôi vang vọng, nhưng tôi vẫn không dám mở mắt.

    Ngoài ra, tôi còn nghe được tiếng tim mình đập rất nhanh và gấp gáp.

    Tôi không chịu nổi nữa, nhiều lắm thì mười giây sau tôi sẽ ngất đi, cảm giác ý thức lại trở nên mơ hồ.

    Khi gần lên tới mặt nước, tôi lại cảm nhận được cái cảm giác người ta sờ vào mình, lạnh toát.

    Ah!

    Cuối cùng đầu tôi cũng nổi lên khỏi mặt nước, tôi vô cùng phấn khích, bắt đầu há miệng thở mạnh, nhưng mắt vẫn không dám mở như trước.

    "Trần tiểu tử, cháu còn ngần ngại gì nữa, nhanh đưa tay cho tôi." Khi nghe giọng Lý Bá Tử, tôi mới chậm rãi mở mắt.

    Tôi thành công rồi, trong lòng rất vui mừng.

    Cảm giác đó như thể tôi đã làm được một việc rất đáng tự hào.

    Trần Trung Hoa và Lý Bá Tử dìu tôi lên bờ, một tay kéo tôi lên.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Chính thức nhập môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói đến đây, Trần Trung Hoa thở dài rồi hút hai hơi thuốc khói thuốc: "Mỗi thi thể chúng ta thường chỉ vớt tối đa hai lần, vớt hai lần không được thì sẽ lựa chọn bỏ, và trường hợp lần này khác với trước, nó đã quấn lấy cháu rồi, cháu nhất định phải kéo nó lên."

    "Bác cũng không phải nói đẻ hù dọa cháu đâu, dấu ấn trên lưng cháu là thứ có thể đòi mạng cháu, lần vớt thứ ba, cháu cũng phải dùng mạng mình để trả giá, có thể chết hoặc sống nhưng tuổi thọ ít hơn 50 năm."

    "Cũng tại lão già như bác đây thích quản chuyện, không thì việc này bác đã không quản tới."

    Tôi nghe xong những lời Trần Trung Hoa nói, cúi đầu xuống.

    Sự việc này thực sự không liên quan đến ông ta, giờ nghĩ lại nếu không phải ông ta nói, có thể tôi đã chết từ lâu rồi.

    Thôi, chết thì chết, vẫn còn năm phút cuối, tôi nhất định phải kéo xác lên.

    Nghĩ đến đây tôi nghiến răng ngẩng đầu hỏi: "Vậy lần này cháu phải làm sao?"

    "Lần này chú ý, khi xuống nước, hãy cẩn thận, đưa xác lên, dù cháu nhìn thấy gì khi đang cầm dây thừng cũng đừng dừng lại."

    Nói xong, Trần Trung Hoa từ trong túi lấy ra một cái hộp.

    Tôi biết trong hộp là chu sa.

    Nhưng loại chu sa này không phải loại thường, nó là máu chó đen, còn trộn cả tro nồi than mới làm ra.

    Lần trước khi xuống nước, tôi nhờ thứ này mà trốn được một đêm.

    Vì thời gian gấp gáp, Trần Trung Hoa bôi hết chu sa trong hộp lên mặt và tay tôi.

    "Sư phụ, tại sao thứ này không lấy ra sớm hơn?" Tôi hỏi một cách nghi ngờ.

    Trần Trung Hoa lắc đầu nói: "Cháu thật sự nghĩ thứ này là thứ tốt sao?"

    "Nếu không bị ép buộc thì ta tuyệt đối không cho cháu dùng thứ này đâu, đã nói nhiều rồi, để cháu giải quyết xong việc lần này ta sẽ từ từ nói cho nghe."

    Tôi không truy vấn thêm vì thời gian ngày càng ít đi, giờ chỉ còn bốn phút.

    Tôi hít sâu một hơi, uốn người rồi rơi xuống nước.

    Nhiệt độ nước vẫn như lúc trước, lạnh như băng.

    Vì tôi không thở được nên không thể lặn sâu, cũng không biết bơi, nên tôi lại phải dùng cách ngậm thở, uống một ngụm nước lớn để làm cơ thể chìm xuống.

    Rồi nhanh chóng đến trước thi thể đó.

    Hình dạng thi thể thay đổi, không còn phình to như trước, mà giống như một cô gái vừa mới chết.

    Da mặt hơi tái, tóc dài, mặc áo cờ đỏ trên người.

    Cái mặt này giống hệt khuôn mặt tôi đã thấy trong giấc mơ hôm trước.

    Tôi chưa kịp suy nghĩ thì vội tháo dây thừng trên người mình rồi đặt thi thể lên lưng.

    Thi thể lạnh như đá băng, khi tay tôi chạm đến lưng thi thể thì tôi bỗng cảm nhận thi thể trên lưng mình sống động nhẹ.

    Tôi thề, đó không phải là ảo giác, tôi còn cảm nhận rõ thứ gì đó trên lưng mình ra sao.

    Sau đó một đôi tay trắng bệch chậm rãi từ cổ chân tôi trườn lên.

    Lạnh buốt, lạnh toát.

    Cơ thể tôi cũng không biết là do lạnh hay do sợ, bắt đầu run bần bật dưới nước.

    Tôi cũng không biết là do quá lạnh hay do sợ hãi, bắt đầu liên tục run rẩy, đập người dưới nước.

    Tôi nhìn thấy một đôi tay đó, một bàn tay từ cổ chân tôi trườn lên mặt tôi.

    Trong lòng tôi liên tục nhắc nhở đó chỉ là ảo giác, giống như con rắn tôi từng thấy dưới nước hồi đó, chắc chắn đó chỉ là ảo giác.

    Cố giữ lòng kiên định, tôi bắt đầu tiếp tục buộc dây thừng.

    Sư phụ bảo tôi không được dừng giữa chừng, dù không biết tại sao, tôi tin lời ông ta.

    Vậy nên tôi buộc dây rất nhanh, vì thời gian tôi nín thở dưới nước không thể dài.

    Từ lúc tôi rơi xuống tới bây giờ đã hơn hai phút, chỉ còn hai phút để kéo thi thể lên.

    Chưa nói hết hai phút, tôi không thể kéo thi thể lên được thì ngay cả nín thở cũng không thể kéo dài, đây là lần nín thở lâu nhất trong đời tôi.

    Ai ngờ tôi, người vốn rất sợ nước, lại có thể xuống tận đáy sông vớt xác.

    Tay tôi chạm vào hông thi thể cô gái, thứ tôi từng thấy hôm đó lại xuất hiện, đó là Lý Bá Tử, lúc này đang ở trên đầu tôi.

    Anh ta cứ nhìn tôi cười, tự do bơi lội, vẫn như trước cứ bơi không ngừng theo một hướng.

    Tay tôi bắt đầu run, nhưng không dừng vì trong lòng tôi nghĩ tuyệt đối không thể dừng.

    Tất cả chuyện đó xảy ra trong vài giây, cuối cùng tôi buộc dây vào người mình, chuẩn bị thắt nút.

    Tôi nhắm mắt lại, tay không ngừng làm việc, mọi thứ sẽ sớm kết thúc.

    Ngay lúc tôi chuẩn bị thắt nút dây, cảm giác thi thể phía sau như biến mất.

    Làm sao có thể được khi tôi rõ ràng đã buộc thi thể vào mình?

    Tôi do dự thêm 0, 1 giây, nghĩ xem có nên quay lại nhìn không, nhưng cuối cùng vẫn buộc dây thừng một cách hoàn chỉnh.

    Bên tai tôi bắt đầu có tiếng hát của một người con gái, giọng đó rất u uất, giống y như lần đầu tôi nghe thấy.

    "Lạp lạp lạp lạp!"

    Dù biết đó chỉ là ảo giác, dù có phải an ủi bản thân đi nữa, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến mấy thứ đó, cuối cùng tôi ráng kéo dây thừng vì tôi thật sự không chịu được nữa.

    Thành thật nói, dù thi thể không còn trên lưng tôi, giờ tôi vẫn phải kéo dây thừng.

    Bởi lúc này, mặt tôi đỏ bừng như đít khỉ.

    Dưới nước, chỉ cần thêm giây lát nữa thôi, tôi đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.

    Dù sư phụ nói dù chết cũng phải mang xác lên, nhưng khi đối diện cái chết, ai lại nghĩ nhiều vậy chứ.

    Thân thể bắt đầu nổi lên, cơ thể tôi cũng bắt đầu trôi lên trên.

    Âm thanh ca hát và tiếng nước bơi lội quanh tai tôi vang vọng, nhưng tôi vẫn không dám mở mắt.

    Ngoài ra, tôi còn nghe được tiếng tim mình đập rất nhanh và gấp gáp.

    Tôi không chịu nổi nữa, nhiều lắm thì mười giây sau tôi sẽ ngất đi, cảm giác ý thức lại trở nên mơ hồ.

    Khi gần lên tới mặt nước, tôi lại cảm nhận được cái cảm giác người ta sờ vào mình, lạnh toát.

    Ah!

    Cuối cùng đầu tôi cũng nổi lên khỏi mặt nước, tôi vô cùng phấn khích, bắt đầu há miệng thở mạnh, nhưng mắt vẫn không dám mở như trước.

    "Trần tiểu tử, cháu còn ngần ngại gì nữa, nhanh đưa tay cho tôi." Khi nghe giọng Lý Bá Tử, tôi mới chậm rãi mở mắt.

    Tôi thành công rồi, trong lòng rất vui mừng.

    Cảm giác đó như thể tôi đã làm được một việc rất đáng tự hào.

    Trần Trung Hoa và Lý Bá Tử dìu tôi lên bờ, một tay kéo tôi lên.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 12 - Tội Có Đáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa lên bờ tôi đã nghe thấy tiếng thở dốc "hộc hộc" của Lý Bá Tử, tôi làm được rồi, cuối cùng cũng đã vớt được xác lên trước giờ Tý.

    Bởi vì sau khi lên bờ tôi chỉ lo thở dốc, căn bản không có thời gian để ý đến cái xác phía sau mình.

    "Mẹ ơi, cái xác này ngâm đến mức này rồi, đây là chết bao lâu rồi hả?" Tôi nghe thấy tiếng kinh hô của Lý Bá Tử, tôi bắt đầu quay đầu nhìn về phía cái xác phía sau mình.

    Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tôi hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa thì không đứng vững.

    Cái xác phía sau tôi. Không còn là bộ dạng mà tôi vừa mới thấy, cũng không còn là bộ dạng trương phình mà tôi thấy trước đó nữa.

    Mà là một cái xác thối rữa không chịu nổi, còn phát ra một mùi hôi thối nồng nặc, trong nháy mắt trong lòng tôi vừa sợ hãi vừa ghê tởm.

    Trên cái xác đó còn bò lổm ngổm từng con đỉa, mà trên người tôi cũng bị đỉa bò đầy rồi.

    Lý Bá Tử giúp tôi cởi trói xong, tôi ngã xuống bờ, thở dốc từng hơi.

    "Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, từ hôm nay trở đi cậu chính thức nhập môn."

    Lúc này tôi căn bản không có tâm trạng nghe sư phụ nói gì.

    Hơn nữa tôi căn bản cũng không muốn làm người vớt xác, tôi một người ngay cả bơi cũng không biết.

    Vớt xác ư? Đây không phải là trò đùa lớn sao!

    Hơn nữa lần này tôi đã là "chết đi sống lại" rồi, dù sư phụ có dụ dỗ tôi thêm nữa, tôi cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào.

    Nghỉ ngơi một lát, tôi chậm rãi đứng dậy, lúc này tôi mồ hôi đầm đìa.

    "Tôi thật sự là quá đủ rồi, bây giờ sự việc xong rồi, tôi muốn về." Tôi lạnh lùng nói một câu, xoay người định đi.

    "Kết thúc?"

    "Cậu có phải là nghĩ quá đơn giản rồi không, tôi nói đồ đệ à, nếu cậu ị ra mà không lau đít thì có được không?" Trần Trung Hoa nhìn tôi, lộ ra hàm răng vàng khè.

    Bất quá vẻ mặt căng thẳng của Trần Trung Hoa đã biến mất, nghĩ chắc cũng không có nguy hiểm gì.

    "Xác chết đều đã vớt lên rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi đem nó đi hỏa táng siêu độ nữa sao?" Lúc này tâm trạng của tôi thực sự rất tệ, chuyện này tôi thực sự không muốn dây dưa thêm chút nào nữa.

    Chỉ thấy Trần Trung Hoa cười cười, vỗ vỗ vai tôi: "Đồ đệ của tôi chính là thông minh, đúng, chính là phải để cậu đích thân đem nó đi chôn."

    "Vốn dĩ làm đến mức này đã có thể được rồi, chỉ là cô ta không rõ lai lịch, cũng không biết cô ta là người ở đâu, cho nên chỉ có thể để cậu đi chôn, nếu không thì cô ta vẫn sẽ quấn lấy cậu."

    Mẹ kiếp!

    Xác là ông đây vớt lên, bây giờ còn bắt ông đây đi chôn, đây chẳng phải là ngang ngược ăn hiếp người sao?

    Tôi khoát khoát tay không ngoảnh đầu lại, chuẩn bị đi về phía trước, nhưng đúng lúc này tôi đột nhiên phát hiện tôi nhìn không rõ con đường phía trước.

    Nhưng vừa quay đầu lại, tất cả mọi thứ ở hiện trường lại khôi phục bình thường.

    "Tôi vừa mới nói rồi, phải đem cô ta đi chôn, nếu cậu không đem cô ta đi chôn thì cô ta sẽ luôn quấn lấy cậu, quấn đến khi cậu chết mới thôi." Trần Trung Hoa ngồi bên cạnh xác chết, lại châm một điếu thuốc lào.

    Cái điếu này rốt cuộc có bao nhiêu nghiện tôi không biết, tóm lại tôi cảm giác ông ta không hút thuốc lào mười phút thì sẽ chết vậy.

    Thôi vậy, người phụ nữ này cũng khá đáng thương, đem cô ta chôn đi vậy, coi như làm việc thiện, trong lòng tôi nghĩ như vậy rồi đi về phía xác chết, nhẫn nại ghê tởm nhặt cô ta lên.

    "Nói đi, chôn ở đâu?"

    Thấy tôi nhặt xác chết lên, Trần Trung Hoa lại gật gật đầu với tôi: "Muốn chôn cô ta cũng phải đợi đến trời sáng, bây giờ cậu cứ đem xác chết về nhà đi đã."

    Tôi luôn cảm thấy lão già này có gì đó âm mưu.

    Nhưng lại không nói ra được.

    Bất quá dù sao thì tôi cũng không động đậy gì, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn cõng cái xác đầy ghê tởm và bốc mùi hôi thối, đi về hướng nhà mình.

    Mà Trần Trung Hoa và Lý Bá Tử cũng đi theo sau lưng tôi.

    Sau khi trở về nhà, tôi cố nén ghê tởm, đem xác chết để vào trong sài phòng, lúc này tôi mệt mỏi cực độ.

    Ước chừng nằm xuống một cái là sẽ ngủ thiếp đi ngay lập tức.

    Dù sao cũng không tránh được việc ngâm mình dưới nước lâu như vậy, trải qua dày vò về thể xác lẫn tinh thần, lại còn phải cõng cái thứ vừa hôi vừa bẩn này về nhà.

    Chắc chắn là ai cũng sẽ cảm thấy mình rất mệt mỏi.

    "Đồ đệ mệt rồi nhỉ, đi nghỉ ngơi đi."

    Nghe thấy câu này, tôi có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Trung Hoa, luôn cảm thấy lão già này có chuyện gì đó giấu tôi.

    "Yên tâm đi, không có việc gì đâu, mọi chuyện đều qua rồi, ngày mai đem cái xác đi chôn, tất cả sẽ kết thúc thôi."

    Tôi lắc lắc đầu cho tỉnh táo, trở về phòng thay bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó nằm lên giường.

    "Thiên tinh lộ minh, chiếu ngã thần linh, tiền thế oán, kim thế quả."

    Trước khi nhắm mắt lại, tôi hình như lại nghe thấy Trần Trung Hoa, cái lão già đó đang lẩm bẩm niệm chú gì đó ngoài cửa phòng tôi.

    Rào rào rào, rào rào rào.

    Cũng không biết qua bao lâu, một trận mưa lớn đánh thức tôi.

    Tôi nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đang đổ mưa như trút nước.

    Nhưng đúng vào lúc này.

    Tôi đột nhiên cảm thấy trên giường mình hình như đang nhỏ nước.

    Từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt tôi, tôi dùng tay xoa một cái.

    Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, tôi suýt chút nữa thì nôn ra, lúc này đầu óc tôi bắt đầu dần dần tỉnh táo lại, nhớ tới cái xác nữ ở trong sài phòng.

    Trải qua nhiều chuyện không thể nào xảy ra như vậy, tố chất tâm lý của tôi cũng có chút nâng cao, mặc dù rất sợ hãi, nhưng tôi vẫn chậm rãi quay đầu lại.

    Không quay thì thôi, vừa quay một cái tôi giật bắn mình lăn xuống khỏi giường, chỉ thấy cái xác kia đang lơ lửng trên giường tôi.

    Đôi mắt trống rỗng của cô ta đang trợn trừng nhìn tôi.

    Bất quá đã không còn là bộ dạng khiến người ta buồn nôn nữa, mà là mặc một thân hồng bào.

    Tóc dài xõa xượi, mặt mày trắng bệch, đang nhếch mép cười với tôi.

    Tôi lộn nhào đứng dậy, cũng không thèm quan tâm bên ngoài có đang mưa hay không, xắn quần áo chạy ra ngoài cửa.

    Nước mưa thấm ướt quần áo tôi, tôi không dám quay đầu lại, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.

    Đường trong thôn đầy bùn lầy, phát ra tiếng "bộp bộp" khi dẫm lên nước mưa.

    Chạy được một đoạn đường tôi có chút mệt, dừng lại thở dốc, lúc này tôi phát hiện ở phía trước mình, có một người mặc sườn xám màu đỏ.

    Nhưng nhìn kỹ lại thì không giống một người phụ nữ.

    Sau đó người kia quay đầu lại nhìn tôi một cái, tà mị cười với tôi, tôi một mông ngồi bệt xuống đất.

    Người phía trước kia lại giống tôi như đúc, chắc là chính tôi.

    Lúc đó tôi vừa sợ hãi vừa ngỡ ngàng, đây là cái quái gì vậy, rõ ràng tôi đang ở đây, vậy người phía trước kia rốt cuộc là ai?

    Đúng vào lúc này, cơ thể tôi đột nhiên lơ lửng lên, đi theo cái người mặc sườn xám màu đỏ kia.

    Tất cả chuyện này thật sự quá quỷ dị, tôi không dám tin, nhưng lại là sự thật đang xảy ra.

    Tôi thấy hướng đi của cái "tôi" kia hình như là đến nhà Lý Đồ Phu.

    Quả nhiên không ngoài dự đoán, không lâu sau liền đến trước cửa nhà Lý Đồ Phu.

    Cánh cửa từ từ bị mở ra.

    Tôi lơ lửng trên không trung đi theo vào, nhưng đến trước cửa thì dừng lại, dường như có thứ gì đó ngăn cản đường đi của tôi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 13 - Đến từ sự ban tặng của Tiểu Liên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chỉ nghe thấy từ trong phòng truyền ra một loạt tiếng kêu thảm thiết, thanh âm kia nghe đến mức khiến người ta dựng tóc gáy, giống như tiếng lợn bị Lý Đạo Cô giết, nhưng nghe kỹ lại thì hình như là tiếng người.

    Trên bầu trời vẫn đang mưa, tiếng mưa hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết kia, càng thêm thê lương.

    Một lát sau hắn rốt cuộc cũng đi ra, chỉ là trên tay hắn dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống con đường lầy lội.

    Sau đó hắn lại nhìn về phía tôi, rồi mỉm cười gật đầu, không còn vẻ quỷ dị và mùi tanh tưởi kia nữa.

    Sau đó tất cả mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu thay đổi, tôi vẫn trở lại căn phòng của mình, vẫn nằm trên giường, chỉ có thể trừng to mắt, thân thể không thể động đậy.

    Tôi thở hổn hển, thân thể cuối cùng cũng có thể cử động, đầu và người tôi toàn là mồ hôi.

    Tôi không biết những chuyện vừa xảy ra là thật hay là giả, nhưng nói thật, lúc đó trong lòng tôi đặc biệt hy vọng con chó ghẻ và Lý Đạo Cô kia, cùng nhau chậm rãi bị tra tấn đến chết.

    Tôi lau mồ hôi trên trán rồi quay người, đột nhiên tôi cảm thấy mình hình như đè lên thứ gì đó, rất cộm.

    Tôi dùng tay sờ soạng thì chạm vào một vật cứng cứng, tôi nhặt lên xem ---

    Tôi liền đặt vật trong tay lên giường, kêu lớn một tiếng, rồi cả người như phát điên ngã xuống, sau đó quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.

    "Xin cô tha cho tôi đi, cô cũng đã báo thù rồi, hơn nữa tôi cũng đã mang cô lên rồi, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cầu xin cô đừng hành hạ tôi nữa có được không?"

    Vừa dập đầu, miệng tôi vừa lẩm bẩm.

    Đó là một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội đó, tôi đã từng thấy trên người nữ thi kia, trên đó có khắc một chữ "Liên", chắc là có liên quan đến tên của cô ta.

    Nhưng miếng ngọc bội này lại bỗng nhiên xuất hiện trên giường của tôi, cộng thêm cảnh tượng vừa rồi quá chân thực, khiến tôi không thể không tin, cô gái tên Tiểu Liên kia đã đến!

    Bởi vì tôi kêu quá lớn, nên đã đánh thức Lý Bá Tử và Trần Trung Hoa.

    Hai người họ rất nhanh đã đến phòng tôi, nhìn thấy bộ dạng của tôi Lý Bá Tử quay sang hỏi Trần Trung Hoa: "Sư phụ, chuyện này là sao vậy, Trần tiểu tử này không phải là bị điên rồi chứ, chẳng lẽ là trúng tà rồi?"

    Trần Trung Hoa nheo mắt thành một đường, lắc đầu, lộ ra hàm răng vàng khè của ông: "Không có việc gì đâu, yên tâm đi."

    Nói xong câu này, Trần Trung Hoa bước thẳng đến đầu giường của tôi, nhìn miếng ngọc bội rồi lại nhìn tôi.

    "Được rồi Trần tiểu tử, em mau đứng lên đi, cô ta sớm đã đi rồi, chuyện này thật sự đã kết thúc rồi!"

    "Tích âm đức, nếu như cậu xử lý tốt, sẽ nhận được ban ân, chuyện này tuy rằng cậu xử lý không tốt lắm, nhưng cậu đã rất cố gắng làm rồi, cô ấy có thể cảm nhận được."

    "Nói với cậu thế này, khi cậu nhận được đồ của cô ấy, chứng tỏ cậu đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi, sau này cô ấy cũng sẽ không quấy rầy cậu nữa, ngày mai giữa trưa cậu tìm một nơi nào đó chôn cất thi thể cô ấy đi, sau này hương khói cúng bái thì sẽ không có chuyện gì lớn nữa."

    Một lần nữa nghe thấy lời sư phụ của tôi nói, tôi coi như là yên lòng.

    Tôi đi đến mép giường chậm rãi nhặt miếng ngọc bội kia lên, sau đó đặt ở trên chiếc bàn bên cạnh giường tôi, cả người tiếp tục bò lên giường, co rúm người chui vào chăn.

    Không nói gì cả, bởi vì bây giờ tôi không muốn nói gì cả, chuyện mấy ngày nay thật sự khiến tôi quá phiền muộn.

    Thật không biết tôi đã tạo nghiệp gì, lại có thể gặp phải chuyện như vậy.

    Lần này tôi tiếp tục ngủ rồi không có mơ thấy thứ kỳ quái gì, tôi coi như là có thể ngủ một giấc ngon lành, tất cả mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra vậy.

    Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên bình, ngủ một mạch đến mười một giờ trưa ngày hôm sau, tôi chậm rãi mở mắt.

    Tâm tư của tôi cũng được giải tỏa phần nào, tôi tính cảm ơn Lý Bá Tử và vị sư phụ kia của tôi.

    Trước đây tôi vẫn luôn trách họ lôi tôi xuống cái hố này, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cái hố này là do tôi tự nhảy xuống, mà là họ lôi tôi lên, tôi nên cảm ơn họ, bất kể nói thế nào, nếu như không có họ, Trần Sinh có lẽ đã chết rồi.

    Tôi mở cửa phòng định đi gọi họ, lúc này mới phát hiện họ đã đi rồi, trong phòng sư phụ tôi ở để lại một cái túi vải, đó là cái túi vải mà ông ấy thường mang theo.

    Tôi mở túi vải ra, trên đó để lại một phong thư.

    "Tiểu đồ đệ à, giúp con giải quyết xong chuyện này, ta phải đi một chuyến, qua một thời gian ta sẽ quay lại tìm con, trong này có một số kiến thức cơ bản về liệm xác, còn có những thứ con nên học hãy nghiêm túc xem đấy."

    "Ta biết con không thích cái nghề này, nhưng ta đã nói rồi vận mệnh của chúng ta không phải do chúng ta lựa chọn, mà là vận mệnh chọn chúng ta, không phải chúng ta đi chọn vận mệnh."

    "Con mệnh cách thuộc âm, ngũ hành thuộc thủy, ngoài việc làm người liệm xác ra, con không có lựa chọn nào khác, vi sư từ lần đầu tiên nhìn thấy con đã biết con là người đoản mệnh tướng, nhưng làm người liệm xác có lẽ có thể cải thiện được một chút."

    "Trước khi vi sư quay lại, con có thể tự mình thử đi liệm xác, nhưng con phải nhớ kỹ nhất định phải giữ chặt đồ trong tay." "Hãy nhớ kỹ ở trong đầu, nếu đi sai một bước, vậy có thể là vạn kiếp bất phục."

    Xem xong nội dung bức thư, trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, tôi không biết nên nói gì.

    Bên dưới bức thư có một quyển sách bìa màu vàng ố, quyển sách rất kỳ lạ, tên là "Hoàng Hà Thủy Quỷ Nhật Ký".

    Xuất phát từ sự hiếu kỳ, tôi mở quyển sách rách nát kia ra, vừa nhìn thấy trang đầu tiên, tôi liền hiểu vì sao quyển sách lại có tên là "Hoàng Hà Thủy Quỷ Nhật Ký"?

    Tổ tiên của nghề liệm xác ban đầu xuất hiện ở vùng ven sông Hoàng Hà, thời đó chiến tranh loạn lạc không ít người vì chiến loạn mà chết ở sông Hoàng Hà.

    Thế là xuất hiện một nghề giống như Vu Tây Đỗ tiễn người qua sông, nghề liệm xác.

    Nghề này trước đây rất ít người thích, dù sao cũng là giao tiếp với người chết, mà đa phần người làm nghề liệm xác đều không có kết cục tốt đẹp, nhưng đó là trước đây, về sau có cải thiện, người liệm xác bắt đầu chọn người.

    Chỉ có người có mệnh cách thuộc âm là sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ, cộng thêm ngũ hành thuộc thủy mới có thể làm được cái nghề này.

    Phát triển đến nay, nghề này đã dung hợp với những nghề tiếp xúc với người chết như đạo sĩ Long Hổ Sơn Mao Sơn, thậm chí danh tiếng còn cao hơn một chút.

    Bởi vì liệm xác nói trắng ra chính là độ thế cứu nhân.

    Sau khi tôi đọc vài trang sách, tôi để quyển sách mở ra bên cạnh còn đặt một ít máu chó đen và chu sa, còn có hai cái móc liệm xác tôi đã dùng trước đó.

    Chỉ có điều hai cái móc liệm xác này đều treo một sợi dây màu đỏ, đầu dây đỏ bị tước mất cái chuông nhỏ.

    Tôi đem tất cả đồ đạc bỏ lại vào túi vải, sau đó đem nó đặt ở trong tủ nhà tôi, tôi cũng không định làm cái nghề này, cũng không định đem nó lấy ra.

    Bây giờ đã là chính ngọ mười phút rồi, tôi đi ra khỏi phòng rồi đi đến nhà xác, trong nhà xác đã thối rữa không chịu được, là mùi thối từ thi thể phát ra.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 14 - Cái chết của ông Lưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi sờ soạng cái vật ấy, thấy mềm mềm bên trong, tôi từ từ mở tấm vải vàng ra, và tôi đã sững sờ.

    Bên trong là một xấp tiền giấy, tuy không nhiều, không có tờ trăm nào, toàn là mấy tờ nhỏ gom lại, chắc chưa đến hai ngàn tệ.

    "Lưu gia gia, ông đang làm gì vậy?"

    "Không có gì, Trần Tùng, cháu cứ cầm lấy đi, ai đối tốt với gia gia, gia gia hiểu rõ trong lòng, gia gia không còn sống được bao lâu nữa đâu. Trần Sinh, cháu có thể hứa với gia gia một chuyện được không?"

    Nghe Lưu gia gia nói chuyện, tôi càng nghe càng thấy kỳ lạ, ông ấy cứ như đang trăn trối vậy.

    "Gia gia có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao tự nhiên ông lại nói với cháu những điều này?"

    "Đã bảo là không có gì mà, cháu hứa với ta đi, nếu ta có mệnh hệ gì, cháu nhất định phải nhớ kỹ, chôn ta dưới gốc cây hòe to ở đầu thôn đó, cái cây hòe đó là hồi nhỏ ta tự trồng."

    Tôi càng nghe càng thấy không ổn, tự nhiên sao lại nói đến chuyện chết chóc thế này?

    Tôi nghĩ bụng, chắc chắn là hai đứa con bất hiếu của nhà ông ấy lại ức hiếp ông rồi, thế là tôi vội vàng an ủi.

    "Lưu gia gia, ông nói cho cháu biết có phải là Lý Nhị thúc và Lý Đại thúc bọn họ lại bắt nạt ông không?"

    "Lưu gia gia, ông cứ ở lại nhà cháu đi, đừng về nữa, sau này cháu sẽ là cháu trai của ông, cháu sẽ hiếu thuận với ông, cháu sẽ lo cho ông đến khi ông qua đời."

    Tôi nói những lời này không phải vì bực tức, mà thực sự tôi đã coi Lưu gia gia như chính ông nội mình rồi.

    "Trần Tùng, cháu yên tâm đi, gia gia sẽ không rời đi đâu, ông chỉ ra ngoài một chút cho tiện thôi." Nói vậy, Lưu gia gia bắt đầu chậm rãi bước ra khỏi nhà tôi.

    Ngay lúc đó, tôi bỗng nghe ông nói thêm một câu, lúc này Lưu gia gia đang đứng ở cửa, túm lấy cái túi đeo trên đầu, trông ông rất trầm tư sâu sắc.

    "Trần Tùng, nếu không có chuyện gì thì cháu có thể ra bờ sông thăm ta cũng được." Nói xong câu đó, Lưu gia gia thẳng lưng bước ra ngoài.

    Lúc này tôi mới nhận ra mọi chuyện không ổn, vội vàng chạy theo nhìn xem.

    Nhưng khi tôi chạy ra thì Lưu gia gia đã biến mất từ lâu rồi, chính xác mà nói, ông đã như tan biến vào hư không vậy.

    Tôi lớn tiếng gọi ông ngoài kia liên tục, nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

    Tôi nhớ lại câu cuối cùng ông nói trước khi đi: Nếu không có chuyện gì thì tôi có thể ra bờ sông xem ông.

    Sự bất an trong lòng bắt đầu dâng lên, bởi Lưu gia gia vốn ngày thường là người tốt nhất bên cạnh tôi, chỉ sau bố mẹ, tôi cầu trời ông đừng gặp chuyện gì.

    Vội vàng quay lại phòng lấy điện thoại, tôi hướng về phía con sông mà đi.

    Thật lòng mà nói, tôi rất sợ, trước giờ tôi vẫn đầy ám ảnh về con sông ấy.

    Chuyện của tiểu Liên chưa qua bao lâu, bây giờ tôi phải quay lại chốn đó, điều này làm tôi nhớ lại những ký ức rất tồi tệ.

    Nhưng điều tôi càng sợ hơn là Lưu gia gia thật sự đã xảy ra chuyện, tôi tăng tốc độ, rất nhanh đã đến bờ sông.

    Tôi dùng đèn pin điện thoại soi bờ sông.

    Con sông vẫn bình lặng như mọi khi, không có gì cả, tôi nghĩ bụng, chắc Lưu gia gia đã về nhà rồi.

    Trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

    Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống mặt hồ, tạo thành từng lớp sương mù mỏng manh, khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

    Tôi không nán lại ở bờ sông lâu, co cẳng chạy về nhà.

    Khi tôi về đến nhà thì đã mười một giờ đêm.

    Tôi cất số tiền Lưu gia gia cho, nghĩ bụng ngày mai sẽ mang trả cho ông, rồi thu dọn qua loa rồi lên giường đi ngủ.

    Sáng sớm hôm sau, tiếng gà trống gáy vang, đánh thức tôi khỏi giấc mộng.

    Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào sân nhà, tôi bước ra khỏi phòng, rửa mặt xong, ngồi trên ghế ngoài sân, khoan khoái tận hưởng ánh nắng.

    Lúc này, tôi bỗng nhớ lại chuyện tối hôm qua, vội vàng chạy đến tủ lôi ra số tiền được bọc trong tấm vải vàng.

    Cầm trên tay, tôi cảm thấy trọng lượng đã thay đổi, chẳng lẽ nói là mình còn đánh rơi bớt sao?

    Thế là tôi vội vàng mở tấm vải vàng ra, nhưng vừa nhìn một cái, tôi liền kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

    Tối hôm đó, nhìn rõ ràng là tiền giấy, bây giờ lại biến thành tiền âm phủ.

    Vì tôi đã xem "Hoàng Hà Quỷ Sự Nhật Ký", trong đó cũng có ghi chép về những chuyện như vậy.

    Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng cho tình hình của Lưu gia gia, có lẽ chuyện tối hôm qua đã xảy ra mà ngay cả Lưu gia gia cũng không nhớ, cũng không rõ nữa.

    Trong cuốn sách cũ nát này có ghi lại rằng, một người trước khi lâm chung sẽ muốn làm một việc gì đó, họ sẽ xuất hiện dưới nhiều hình dạng khác nhau để hoàn thành việc đó.

    Tôi không kịp suy nghĩ, vứt tờ tiền âm phủ trong tay xuống, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cửa.

    Trên đường đi, tôi không ngừng cầu nguyện cho Lưu gia gia, cầu cho ông ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, hoặc có lẽ bây giờ vẫn còn kịp.

    Nếu nói Lưu gia gia thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì cả đời này tôi chắc chắn sẽ hận bản thân mình.

    Cuối cùng tôi cũng đến được nhà Lưu gia gia, nhưng cửa nhà họ đóng chặt như thể không có ai ở nhà vậy.

    Sao có thể như vậy được, sao có thể không có ai ở nhà chứ, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột.

    Bờ sông, Lưu gia gia nhất định ở bờ sông.

    Tôi giờ vẫn còn thở hổn hển, nhưng vẫn không dừng lại, bắt đầu chạy về phía bờ sông, trên đường đi tôi tự giễu mình vô tri vô năng, rõ ràng mình đã cảm thấy không ổn rồi, tại sao lúc đó lại không nghĩ nhiều hơn chứ?

    Nếu như tối hôm qua tôi đến nhà Lưu gia gia sớm hơn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.

    Khi tôi đến bờ sông, nơi này đã đầy người.

    Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc đang khóc lóc không ngừng bên bờ sông, trông họ vô cùng đau lòng, nhưng tôi biết tất cả đều là họ diễn.

    Tôi chen qua đám đông, ngay lập tức nhìn thấy chính giữa dòng sông đang trôi nổi một xác người, đó là Lưu gia gia, là Lưu gia gia thương yêu tôi, là Lưu gia gia trước khi lâm chung vẫn còn muốn tìm cho tôi một người vợ hiền.

    Tôi quỳ xuống đất và bắt đầu khóc lóc, khóc đến trời đất u ám, quạ bay tán loạn.

    Tuy nhiên, khóc lóc thì khóc lóc, chuyện cần làm vẫn phải làm.

    Tôi vẫn còn nhớ Lưu gia gia đã từng nói với tôi, bảo tôi chôn ông dưới gốc cây hòe già ở đầu thôn, nói rằng cây hòe già đó là do chính tay ông trồng.

    Tôi kìm nén đau thương, lau khô nước mắt, đứng dậy bước về phía Lưu Nhị Thúc: "Nói cho tôi biết tại sao Lưu gia gia lại ở dưới sông này?"

    "Lưu gia gia của cháu sáng sớm hôm nay không biết làm sao, tự mình ra bờ sông rồi.. chúng ta cũng chỉ vừa mới biết thôi." Lưu Nhị Thúc vừa nói vừa nhìn tôi, tôi biết ông ta đang nói dối.

    Trong lòng tôi tức giận không kìm nén được.

    Có lẽ người khác không biết tình hình trong nhà Lưu gia gia, nhưng tôi lại biết rất rõ, hai đứa con trai của ông ta từ sau khi lấy vợ thì trở nên chẳng ra gì, ngay cả khi ông ấy ốm đau cũng chưa từng đến hỏi han.

    Thậm chí, bình thường chúng còn lớn tiếng quát tháo, Lưu gia gia ở nhà ăn cơm đến cái bàn cũng không được ngồi.

    Thấy tôi tức giận như vậy, Lưu Đại Thúc cũng lau lau nước mắt, tiến đến gần tôi lớn tiếng nói: "Trần Tùng, ta biết cháu đau lòng vì Lưu gia gia mất, cháu cũng rất buồn, nhưng ông ấy là bố của chúng ta, lẽ nào chúng ta lại ít đau lòng hơn cháu sao?"

    "Hơn nữa đây là chuyện nhà của chúng ta, còn chưa đến lượt cháu quản."

    Những người dân làng xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ vào tôi, cảm thấy tôi đúng là quản quá nhiều rồi, dù sao thì lúc này cũng không phải là lúc nói những lời đó.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 15 - Ông Lưu chết oan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không nói gì, nhắm mắt lại, một lúc sau, tôi đưa ra một quyết định quan trọng: Thi thể của Lưu gia gia, để tôi vớt.

    Vốn dĩ tôi rất sợ nước, nhưng Lưu gia gia ngày thường đối với tôi không tệ, hơn nữa trong cuốn sách tôi đọc cũng có ghi chép.

    Nếu như là tự mình nhảy xuống sông tự tử, loại thi thể này không khó vớt, hơn nữa hơi nước không nặng, hầu như sẽ không có nguy hiểm gì.

    Tôi nghiến răng nói với Lưu Nhị Thúc: "Thi thể của Lưu gia gia, để tôi vớt."

    "Cháu á? Cháu làm được không? Lần trước thi thể của cháu trai thím Quách cháu cũng nói là cháu đi vớt, kết quả cũng có vớt được lên đâu?"

    "Ai mà chẳng biết, theo quy củ của làng, vớt thi thể là phải thu tiền, hơn nữa người chết là người lớn, tôi không thể bất kính với bố tôi được, cho nên tôi đã thuê một người chuyên vớt thi thể ở làng bên rồi, cháu không cần phải lo đâu."

    Tôi nghiến răng, nắm chặt tay tức giận, nhưng tôi vẫn không nói gì, lùi về một bên.

    Lúc đó, tôi vốn dĩ không có ý định thu tiền của Lưu Nhị Thúc, nhưng không ngờ Lưu Nhị Thúc lại nghĩ tôi là loại người như vậy, mà những người khác trong thôn cũng đều coi tôi là loại người chỉ biết có tiền.

    Đối với cách nghĩ và cái nhìn của người đời, tôi không để ý.

    Lưu Đại Thúc thì không nói những lời khó nghe như Lưu Nhị Thúc, ông ấy bước lên phía trước vỗ vỗ vai tôi: "Trần Tùng, không phải là các chú không cho cháu cơ hội kiếm tiền, chỉ là vớt thi thể, không phải ai cũng có thể vớt được, cháu hiểu mà phải không?"

    Tôi đương nhiên hiểu rõ.

    Nếu như ai cũng có thể vớt, vậy thì lần trước tôi cũng đã không bị dọa cho sống dở chết dở rồi, đến bây giờ tôi vẫn còn có chút sợ hãi con sông này.

    Nếu không phải vì người chết là Lưu gia gia, muốn tôi vớt thi thể, thà rằng để tôi chết cho xong.

    Lúc đó tôi rất muốn rời đi, nhưng lại muốn đợi đến khi thi thể được vớt lên, đem di chúc của Lưu gia gia, nói cho Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc, còn việc họ xử lý thế nào, đó là chuyện của họ.

    Dù sao thì người đang nằm dưới nước này là Lưu gia gia, ông ấy là người ngay cả trước khi chết vẫn còn nhớ đến việc cưới vợ cho tôi.

    Có thể thấy Lưu gia gia thật sự coi tôi là cháu trai của ông ấy, đã là cháu trai của ông ấy, tôi đương nhiên cũng nên ở lại đây làm tròn bổn phận, không nói đến việc quỳ trước linh cữu mấy ngày mấy đêm, vậy thì ít nhất cũng phải giúp được việc gì đó.

    "Lão Nhị, anh gọi điện thoại cho Trương Đại Sư chưa, chẳng phải ông ta nói rất nhanh sẽ đến sao?"

    "Đại ca, sao có thể không gọi điện thoại được, chuyện lớn như vậy mà."

    Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc, Trương Đại Sư mà họ nói đến là người chuyên vớt thi thể ở làng bên.

    Vốn dĩ thi thể ở trong thôn đều do người trong thôn vớt, nhưng vì hiện tại trong thôn không có ai làm việc này, cho nên mới phải tìm đến người làng bên.

    Trương Đại Sư này tên đầy đủ là gì, không ai biết, chỉ biết ông ta gan lớn, không cần biết nước sâu bao nhiêu, không cần biết là loại thi thể gì ông ta cũng dám xuống nước vớt.

    Hiện tại thi thể đang trôi nổi trên mặt sông, mặt sông bởi vì là buổi sáng sớm, vẫn còn có một lớp sương mù trắng, trông có vẻ vô cùng quỷ dị.

    Tất cả mọi người ở trên bờ đều sốt ruột chờ đợi Trương Đại Sư đến, bởi vì thi thể ngâm trong nước càng lâu, thì càng không tốt cho con cháu đời sau.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

    Khoảng chừng lại qua thêm nửa tiếng đồng hồ, từ đằng xa bắt đầu đi tới một người đàn ông gầy gò cao lớn.

    Người đàn ông này đội một chiếc mũ nồi màu đen, mặc một bộ quần áo lụa là, đeo một cặp kính râm, miệng ngậm một chiếc răng vàng to tướng.

    Dáng vẻ đi đứng vô cùng oai phong lẫm liệt, vừa nhìn đã biết là phong thái của một đại sư.

    Chỉ có điều trên ấn đường của người đàn ông này có vài sợi tóc bạc.

    "Trương Đại Sư, ông đến thật là đúng lúc."

    Thì ra cái người có dáng vẻ kì lạ này, chính là Trương Đại sư của làng bên, khó trách trông có vẻ có phong thái của một đại sư như vậy.

    Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc rất nhanh đã nghênh đón ông ta.

    Chỉ thấy Trương Đại Sư cười cười, rất không khách khí nói: "Trước khi bắt đầu, tôi phải nói trước với các ông, chuyện này của các ông là phá vỡ quy củ, cho nên giá cả nhất định không thể ít được, mong các ông có thể chấp nhận."

    "Đương nhiên đương nhiên, chỉ cần Trương Đại Sư xử lý ổn thỏa chuyện của anh em chúng tôi, tiền bạc không phải là vấn đề."

    Sau đó Trương Đại Sư bắt đầu lấy những thứ được gói trong bao của mình ra, vẫn là những trang bị giống như sư phụ của tôi cho tôi.

    Hơn nữa, các quy trình cơ bản khi bắt đầu cũng giống như trong sách viết, xem ra cái gã này đúng là có bản lĩnh thật sự.

    Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc sớm đã chuẩn bị thuyền để xuống sông, mà những thứ như máu chó đen, gà trống lớn các kiểu cũng sớm đã chuẩn bị đầy đủ.

    Sau khi tất cả đồ đạc đều được đặt lên thuyền, Trương Đại Sư vẫy tay về phía đám đông: "Phàm là người tuổi Dậu, tuổi Thân, tuổi Sửu đều nên tránh xa. Người nhà bắt đầu nghênh đón người đã khuất."

    Sau khi Trương Đại Sư nói xong câu đó, có không ít người bắt đầu quay đầu đi.

    Việc vớt thi thể này, và việc khai quan hạ táng là cùng một đạo lý, trước khi thi thể được vớt lên, phàm là những người có mệnh xung khắc đều không thể nhìn thấy mặt của người chết, nếu không sẽ gặp đại họa.

    Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc bắt đầu đốt giấy tiền vàng mã trong chậu than không ngừng.

    Những tờ tiền giấy cúng bị ném vào trong chậu than để đốt.

    Nhưng mà lửa trong chậu than vừa mới được đốt lên, liền nổi lên một cơn gió lớn vô cùng kỳ lạ, đem tất cả những tờ tiền giấy cúng kia thổi bay tứ tung.

    Cơn gió lớn kia không hề có quy luật gì, giống như là từ bốn phương tám hướng cùng nhau thổi tới vậy, tôi nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày.

    Chẳng lẽ nói Lưu gia gia là bị người ta hãm hại chết?

    Trong lòng tôi vô cùng tức giận, nếu như là trước đây tôi tuyệt đối sẽ không dám khẳng định như vậy, nhưng khoảng thời gian này tôi đã xem quyển "Hoàng Hà Quỷ Thủy Nhật Ký", đối với những chuyện này cũng coi như là có chút hiểu biết.

    Chỉ cần là thi thể chết không lâu, trước khi vớt thi thể đều nhất định phải đốt tiền giấy cúng.

    Ý nghĩa là đón người đã khuất về nhà, cũng chính là nhập thổ vi an.

    Nhưng nếu như người chết có oan khuất hoặc là bị người ta hãm hại chết, thì sẽ không muốn về nhà, khi đốt tiền giấy cúng như vậy sẽ xảy ra một vài chuyện kỳ lạ.

    Cơn gió kỳ lạ như vậy, không cần nghĩ, chắc chắn là Lưu gia gia bây giờ cũng không muốn về nhà.

    Trương Đại Sư cũng nhíu mày, nhưng ông ta không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng nói ra ba chữ: "Phải thêm tiền."

    Thông thường, người vớt thi thể sẽ thỏa thuận giá cả ngay khi bắt đầu vớt thi thể, sau đó tuyệt đối sẽ không tăng giá.

    Bây giờ đột nhiên tăng giá, vậy thì chứng minh chuyện này vô cùng khó giải quyết.

    Nhưng phản ứng của Lưu Đại Thúc và Lưu Nhị Thúc lại khiến tôi càng thêm kỳ lạ, hai người bọn họ bình thường vốn là keo kiệt bủn xỉn, vậy mà đối mặt với Trương Đại Sư lại ngoan ngoãn nghe lời, hai người giống như con chó Pug không ngừng gật đầu.

    "Thêm tiền, nhất định phải thêm tiền."

    "Lão Đại, cơn gió này lớn quá, anh mau đi tìm chút gì đó để chắn gió."

    Lưu Đại Thúc càu nhàu một câu, rất nhanh bọn họ liền tìm được một vài cành cây ở ven đường để chắn gió, sau đó lại đốt tiền giấy cúng và hương.

    Lần này gió vẫn rất lớn, hơn nữa so với vừa rồi còn có vẻ dữ dội hơn, bất quá bởi vì có đồ chắn gió, tiền giấy cúng không còn bay tứ tung nữa.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 16 - Người có tài thì táo bạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Đại Sư này cũng không ngốc, lúc này ông ta nhìn tôi cười cười, dường như ông ta đã nhìn ra tôi và ông ta là cùng một nghề.

    Ông ta chậm rãi đi về phía tôi, sau đó hỏi tôi một câu: "Tại sao cậu không xuống nước?"

    Tôi cười cười: "Chuyện này còn cần phải nói sao, đương nhiên là bọn họ tin ông hơn rồi, không tin tôi."

    "Được thôi, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc, sau khi thành công, số tiền có được tôi chia cho cậu ba phần, tôi bảy phần." Trương Đại Sư lộ ra chiếc răng vàng to tướng của ông ta.

    Trương Đại Sư dường như cũng ý thức được, lần xuống nước này chắc chắn sẽ có nguy hiểm, cho nên mới nói với tôi như vậy, dù sao thì có một người hiểu chuyện đi cùng ông ta, ít nhất cũng có một sự bảo đảm.

    Tôi vốn dĩ không muốn đồng ý, nhưng thấy ấn đường của Trương Đại Sư đen sạm, là tôi biết ngay ông ta vừa gặp phải chuyện gì đó.

    Ông ta dù sao cũng không phải là người trong thôn của chúng tôi, nếu như vì chuyện này mà thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì trong lòng tôi sẽ có chút áy náy, dù sao thì tôi cũng đã nhìn ra rồi mà không nói cho ông ta.

    Lại nghe thấy ông ta nói chia ba phần, trong lòng tôi bắt đầu có chút dao động, chỉ cần không bảo tôi xuống nước, ở trên bờ làm gì cũng được.

    "Trương Đại Sư, ông nhanh lên một chút đi, sao vậy, ông cần người giúp sao? Cần người giúp, ông tìm người khác đi, cái Trần Tùng này không đáng tin đâu." Lưu Nhị Thúc nhìn thấy Trương Đại Đảm và tôi nói chuyện, vội vàng tiến lên nói.

    Lúc đó trong lòng tôi tức giận vô cùng, cái chết của Lưu gia gia nói không chừng là có liên quan đến cái Lưu Nhị Thúc này.

    Lưu Nhị Thúc này chắc chắn có liên quan đến cái chết của Lưu gia gia.

    Lúc này Trương Đại Sư quay đầu lại nhìn Lưu Nhị Thúc với vẻ mặt không vui: "Người do Lão Tử chọn ông có ý kiến gì sao?"

    Trương Đại Sư dù sao cũng là người trong nghề, biết loại tình huống này, chắc chắn biết Lão gia tử là chết oan, mà hai đứa con trai của nhà này chắc chắn có liên quan.

    Ông ta mà sớm biết tình huống này, ông ta sẽ không đến đây đâu.

    Bị Trương Đại Sư quát một tiếng như vậy, Lưu Nhị Thúc quả nhiên ngoan ngoãn hơn không ít, không dám nói gì nữa.

    Tôi ngẩng đầu nhìn Trương Đại Sư: "Muốn tôi giúp ông như thế nào, ông nói xem, trước tiên tôi phải nói rõ một điểm, tôi không xuống nước."

    "Đương nhiên rồi, tiểu huynh đệ, nhà cậu chắc là có dây thừng chứ, tôi ở đây chờ một lát, dù sao thì cái kia hương giấy tiền cậu đốt hay không đốt cũng không có gì khác biệt, vớt sớm một chút hay muộn một chút cũng vậy thôi."

    Tôi đại khái đoán được Trương Đại Sư muốn làm gì, gật gật đầu.

    Sợi dây thừng mà sư phụ cho tôi lần trước, bây giờ vẫn còn ở nhà, vừa lúc lúc này có thể dùng đến.

    Thế là tôi dường như không nhanh không chậm quay người chuẩn bị về nhà.

    Phía sau lưng vang lên tiếng la hét của Lưu Nhị Thúc: "Trần Tùng, ngươi cho Lão Tử nhanh lên một chút."

    Tôi không trả lời, cũng không biểu hiện ra bất kỳ phản ứng nào.

    Như vậy, Lưu Nhị Thúc và những người trong thôn đều cảm thấy có chút kỳ lạ, cảm giác tôi giống như đã biến thành một người khác vậy.

    Tôi thật sự đã thay đổi rồi, tôi nghĩ bất kỳ một người nào trải qua sinh tử, đều sẽ biến thành một người khác.

    Sau khi về đến nhà, tôi khoác sợi dây thừng lên người, sau đó theo bản năng đem tấm vải bố mà sư phụ để lại cho tôi quấn lên người.

    Dù sao thì có câu nói làm việc gì cũng phải có chuẩn bị, hoặc có lẽ tôi có thể dùng đến nó.

    Tôi đại khái mất một tiếng đồng hồ mới quay trở lại bờ sông, lúc này Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc đã nổi trận lôi đình, phản ứng đầu tiên của bọn họ khi nhìn thấy tôi chính là chửi ầm lên.

    "Mày, cái thằng ranh con chết tiệt này, bảo mày đi lấy cái dây thừng, mày lấy lâu như vậy."

    "Trần Tùng, mày khai thật với lão tử, có phải mày cố ý không, Lưu gia gia khi còn sống đối đãi với mày không tệ, ông ấy chết rồi chẳng lẽ mày không muốn để ông ấy nhập thổ vi an sao?"

    Tôi đem sợi dây thừng khoác lên người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc, lúc này tôi đã không còn tôn trọng bọn họ nữa.

    Bởi vì phản ứng của bọn họ khiến tôi nghiêm trọng hoài nghi cái chết của Lưu đại gia, và hai anh em bọn họ chắc chắn có liên quan.

    "Tôi đương nhiên hy vọng Lưu gia gia nhập thổ vi an, nhưng tôi cũng hy vọng ông ấy có thể nhắm mắt." Nói xong câu đó, tôi thẳng lưng bước về phía Trương Đại Sư.

    "Trần Tùng, ý của mày là gì? Ý của mày là Lưu gia gia chết không nhắm mắt sao?" Hai người vẫn còn ở phía sau tôi không ngừng gào thét.

    Tôi vốn muốn để cho bọn họ chút mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa rồi.

    Tôi, Trần Tùng cả đời này ghét nhất chính là những người bất hiếu với cha mẹ: "Lưu gia gia rốt cuộc là chết như thế nào, chẳng lẽ trong lòng các người không rõ sao?"

    Hai người nghe thấy câu này thì ngẩn người ra, một lúc sau không nói gì nữa.

    Trương Đại Sư cười hì hì đi về phía tôi, vỗ vỗ vai tôi: "Tiểu huynh đệ, đừng so đo với hai tên cặn bã này."

    "Không tồi tiểu huynh đệ, đồ nghề trong nhà cậu chuẩn bị khá đầy đủ đấy."

    Tôi đưa sợi dây thừng cho ông ấy, sau đó từ trong túi vải bố lấy ra hộp chu sa, mở miệng hỏi: "Thứ này ông có cần không?"

    "Không không không, không cần đâu, lát nữa cậu giúp tôi kéo chắc sợi dây là được, nếu như quá năm phút mà tôi không lên, cậu liền nhanh chóng kéo sợi dây, mặc kệ như thế nào, tôi giao cái mạng này cho cậu đấy."

    Trương Đại Sư tự tin, khiến tôi có chút lo lắng, bất quá đây là quyết định của ông ấy, tôi cũng không tiện nói gì, đã vậy thì cứ làm theo lời ông ấy là được.

    Sợi dây thừng rất dài.

    Trương Đại Sư lên thuyền xong thì bắt đầu không ngừng chèo về hướng Lưu gia gia.

    Cuối cùng cũng đến gần thi thể của Lưu gia gia.

    Trương Đại Sư quỳ trong khoang thuyền bắt đầu bái tứ phương, vẫn giống như Lý Bá Tử trước đó, trong miệng bắt đầu không ngừng niệm chú, thân thể cũng run rẩy như bị trúng gió.

    Con gà trống lớn mà ông ta ôm trong tay, mỗi khi bái một cái lại sẽ để con gà trống lớn kia cùng bái một cái, điểm này ngược lại khác với Lý Bá Tử trước đó. Bất quá hành vi của Trương Đại Sư bây giờ mới là hành vi chính quy.

    Trong quyển sách rách nát kia cũng có ghi chép về việc này, bái tứ phương là để ổn định tứ phương thần minh.

    Mà tay cầm con gà trống lớn cùng nhau tế bái, là để cho con gà trống lớn kia thông linh.

    Sau khi bái xong tứ phương, con gà trống lớn bắt đầu điên cuồng kêu gào, giống như là gặp phải chuyện gì nguy hiểm vậy.

    Thông thường gặp phải tình huống như vậy, người già cả là tuyệt đối sẽ không xuống nước, bởi vì gà chó không yên, xuống nước nhất định sẽ gặp họa.

    Tôi hướng về phía Trương Đại Sư trong khoang thuyền hô một câu: "Trương Đại Sư, không được đâu, nếu nói không vớt được thì là thi thể này không thể vớt."

    Nghe thấy tiếng của tôi Trương Đại Sư quay đầu lại nhìn, ông ta cười cười, lộ ra chiếc răng vàng to tướng sáng bóng, sau đó giơ cho tôi một ngón tay cái.

    Tôi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả nhiên là nghệ cao gan cũng lớn a.

    Bất quá một bên Lưu Nhị Thúc và Lưu Đại Thúc lại bắt đầu không vui, không ngừng nguyền rủa tôi.

    Tôi căn bản không có tâm tình nghe bọn họ nói gì, toàn bộ đều xem như là hai con chó ở bên cạnh tôi sủa loạn đi.

    Trương Đại Sư lấy con dao găm ra từ trong ngực, một dao liền chặt đứt đầu con gà trống lớn, ném xuống sông.

    Nguyên lai con gà trống lớn này thông linh xong là để báo bình an, nếu như gà chó không yên vậy thì phải chấp nhận xuống nước, chỉ có thể giết con gà trống lớn này.

    Làm như vậy, sau khi xuống nước cũng sẽ có một tia sinh cơ. Hành vi này trong giới đồng nghiệp được gọi là thế mệnh.

    Có điều không phải mỗi lần thế mệnh đều có thể thành công, chỉ là có thêm một phần bảo đảm, người xuống nước sẽ không có nguy hiểm như trước kia.

    Tôi vốn cho rằng Trương Đại Sư sẽ dùng móc vớt xác trực tiếp đi vớt thi thể của Lưu gia gia.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 17 - Tôi muốn gấp năm lần tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Haohao008Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng năm 2025
  9. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 18 - Trương Đại Sư thỉnh cầu giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lưu đại thúc, tôi khuyên ông một câu, làm nhiều việc bất nghĩa ắt sẽ tự bại, đã ông không muốn trả tiền, vậy thì chúng tôi cũng không cần nữa, tôi ở nhà, nếu như các ông còn muốn đến tìm tôi vớt thi thể, năm lần giá tiền."

    Nói xong câu nói này, tôi kéo Trương Đại Sư liền đi về hướng nhà của tôi.

    Phía sau còn truyền đến một trận gào khóc của Lưu đại thúc.

    Về đến nhà tôi đem tất cả đồ đạc trên người đều buông xuống, sau đó một mông ngồi ở trên cái ghế ở trong sân, trong lòng vô cùng tức giận.

    Có điều trong lòng nghĩ đến Lưu nhị thúc và Lưu đại thúc nhất định sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó tôi nhất định phải đòi bọn họ năm lần tiền, tâm tình lúc này mới lại hòa hoãn được vài phần.

    Mà Trương Đại Sư lại là một bộ mặt sốt ruột chạy lên trước nói: "Tiểu sư phụ ơi, vừa nhìn cậu là tôi biết ngay cậu là người trong nghề rồi, hôm nay cái thi thể này chưa vớt lên, vậy thì cái số mệnh của tôi nhất định sẽ bị tổn hại, tối nay còn phải nhờ cậy cậu rồi."

    "Tên đầy đủ của tôi là Trương Đại Đảm, không biết tiểu sư phụ xưng hô như thế nào?" Trương Đại Sư một mặt cung kính đứng ở một bên.

    Tôi quay đầu liếc nhìn Trương Đại Sư một cái, bây giờ vẫn còn là buổi sáng sớm mặt trời mới mọc không lâu. Trương Đại Sư này đã bắt đầu lo lắng đến chuyện buổi tối rồi, có điều chuyện tối nay là sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ của ông ta.

    Thực ra Trương Đại Sư lo lắng là chuyện hết sức bình thường, giống như chuyện tôi lần đầu tiên đi vớt thi thể gặp phải vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

    Bởi vì Trương Đại Sư không đem thi thể vớt lên, cho nên buổi tối nhất định sẽ gặp phải một vài chuyện kỳ quái, mà những chuyện này nói trắng ra chính là sẽ bị lấy đi số tuổi thọ tương ứng.

    Cho nên bây giờ Trương Đại Sư thay đổi thái độ như trước kia, đối với tôi vô cùng cung kính. Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi, trực tiếp gọi tiểu sư phụ.

    Có điều tôi đã gọi Trương Đại Sư đến nhà rồi, đương nhiên sẽ không bỏ mặc cái chuyện này không quản.

    Hơn nữa người chết lại là Lưu gia gia, tôi nghĩ cái chuyện này do tôi ra mặt thì có lẽ sẽ giải quyết tốt hơn một chút, chỉ là tôi không muốn bây giờ nói cho Trương Đại Sư biết nên làm như thế nào, muốn để cho ông ta lại sốt ruột thêm một lát.

    Cho dù là phải cứu ông ta, cũng phải để cho ông ta biết cái gì là tiền nên kiếm, cái gì là tiền không nên kiếm.

    "Tiểu sư phụ ơi coi như là Trương Đại Sư tôi cầu xin cậu có được không, sau này cậu muốn tôi làm gì tôi cũng nghe theo."

    Nghe thấy Trương Đại Sư nói ra câu nói này, tôi nhíu nhíu mày, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một kế, kỳ thực lúc đó tôi cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, không ngờ cái tên ngốc này lại coi là thật.

    Tôi nhướn mày nói "Chuyện gì cũng đều có thể làm sao? Ông lần này ít nhất cũng sẽ mất đi ba năm tuổi thọ, như vậy đi, tôi chỉ cần một năm thôi. Trong một năm thời gian này, để cho ông giúp tôi làm một chuyện như thế nào?"

    Cái tên Trương Đại Sư kia căn bản là không hề do dự một chút nào, chắc như đinh đóng cột mà nói: "Được, một năm thì một năm, chỉ cần cậu có thể cứu tôi, sau này cậu chính là đại ca của tôi." Vừa nói, cái đầu còn giống như gà mổ thóc liên tục gật gật.

    Tôi biết Trương Đại Sư nói ra câu nói này, trong lòng cũng vô cùng giãy giụa, dù sao tôi nhìn qua cũng có thể là nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi.

    Xem ra cái gã này là vô cùng để ý đến ba năm tuổi thọ kia của mình, tôi cũng không có lại giống như trước kia trêu chọc ông ta nữa, gật gật đầu.

    Tôi bắt đầu chậm rãi nói "Cứu ông thì có thể, bây giờ ông đi tìm cho tôi một cái chum lớn, cái chum kia nhất định phải có thể chứa được ông đấy nhé, sau đó ở trong chum đổ đầy máu chó đen, đến nỗi ông đi đâu kiếm ra nhiều máu chó đen như vậy, vậy thì đó là chuyện của ông rồi, tôi mặc kệ."

    "Trước khi trời tối đem tất cả đồ đạc chuẩn bị xong, sau đó đem đến trong sân là được rồi."

    Nói xong câu nói này, tôi chậm rãi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

    Trong lòng vẫn là vô cùng tức giận, Lưu đại gia rốt cuộc là chết như thế nào? Vì sao lại có oán khí lớn đến như vậy, cái chuyện này tôi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Lưu đại gia khi còn sống đối với tôi tốt như vậy, tôi nhất định phải điều tra cho ra lẽ.

    Mà Trương Đại Sư nghe thấy lời của tôi nói xong, giống như là túm được cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng chạy ra khỏi sân đi gõ cửa từng nhà đi tìm máu chó đen.

    Tôi một lần nữa lấy ra cái quyển "Hoàng Tuyền Thủy Quỷ Nhật Ký" sứt mẻ kia, sau đó bắt đầu không ngừng tra đọc.

    Tôi nhớ được trước kia, sau khi tôi vớt thi thể lần đầu tiên. Cái ông sư phụ đầy răng vàng, nhìn qua rất không đáng tin kia, ở trước cửa phòng ngủ của tôi đã làm một loạt chuyện.

    Mà vào cái ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy về tất cả mọi chuyện trước khi Tiểu Liên chết, sau này mới thành công đem thi thể của Tiểu Liên vớt lên được.

    Cái Lưu đại gia này khi còn sống cũng không phải là người xấu xa gì, nghĩ chắc là dùng phương pháp tương tự cũng có thể có hiệu quả thôi, hơn nữa còn có thể để cho Trương Đại Sư nhìn rõ Lưu đại gia khi còn sống, rốt cuộc là chết như thế nào.

    Bây giờ người vớt thi thể đầu tiên là Trương Đại Sư, cho nên tôi chỉ có thể từ bên cạnh hỗ trợ, tùy thời phụ tá ông ta đem thi thể vớt lên, mà tôi không thể trực tiếp đi vớt thi thể, trừ phi là Trương Đại Sư thực sự hoàn toàn buông tay.

    Lần này tôi cũng không có giống như trước kia, từng trang từng trang lật xem, mà là nhanh chóng xem lướt qua.

    Bởi vì tôi là ôm mục đích mà đến, tôi nhất định phải ở trong quyển sách này tìm được phương pháp thông linh, như vậy tôi mới có thể biết được Lưu đại gia trước đó rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, là chết như thế nào?

    Bởi vì trong lòng sốt ruột, hơn nữa tôi vô cùng muốn làm rõ chuyện của Lưu đại gia, cho nên cả ngày hôm nay tôi đều không có ăn đồ gì, cho đến khi trời nhá nhem tối mặt trời xuống núi.

    Tôi nghe thấy trong sân bắt đầu vang lên tiếng kêu gào.

    "Tiểu sư phụ ơi chum lớn đã đem đến rồi, hơn nữa chó đen cũng đã chuẩn bị xong rồi."

    Tôi xoay đầu lại mới phát hiện ra nguyên lai là Trương Đại Sư và mấy người đàn ông vạm vỡ, đem cái chum lớn kia đã đem đến sân nhà của tôi rồi.

    Hơn nữa còn dắt theo gần sáu bảy con chó đen.

    Tôi đóng quyển sách lại chậm rãi đi ra ngoài, đối với chó đen, tôi không có bất kỳ nghi vấn nào, dù sao Trương Đại Sư cũng là người trong nghề, đương nhiên sẽ không nhận nhầm.

    "Không sai, bây giờ ông cứ làm theo lời tôi nói đi, đem những con chó đen này đều giết hết đổ máu chó đen toàn bộ vào trong chum."

    "Làm xong tất cả mọi chuyện này, ông đến phòng của tôi." Nói xong câu nói này, tôi xoay người đi vào phòng ngủ.

    Mấy người đàn ông vạm vỡ mà Trương Đại Sư gọi đến cũng đều là người trong thôn, lúc này bọn họ nhìn đến Trương Đại Sư đều cung kính như vậy, trong lúc nhất thời có chút không thể tin được, Trương Đại Sư trợn tròn mắt.

    Có ai có thể nghĩ đến tôi Trần Tùng có một ngày cũng được người ta đối đãi giống như đại sư vậy, còn phải nói cái cảm giác này cũng không tệ lắm đấy chứ.

    Sau đó chỉ nghe thấy một trận tiếng chó kêu thảm thiết, những con chó đen kia toàn bộ đều bị giết hại, máu chó toàn bộ đều đổ vào trong chum.

    Trương Đại Sư trả tiền cho mấy người kia xong, liền tươi cười đi vào phòng của tôi: "Tiểu sư phụ tiếp theo nên làm như thế nào đây?"

    "Được rồi ông cũng đừng có gọi tôi là tiểu sư phụ nữa, tôi có tên là Trần Tùng, hơn nữa tuổi cũng không lớn, sau này ông cứ gọi tôi là Tiểu Trần hoặc Tiểu Tùng là được rồi."

    "Cởi quần áo ra đi."

    Tôi như ra lệnh mà nói một câu, kỳ thực bản thân tôi cũng không xác định phương pháp này đến cùng có khả thi hay không.

    Bởi vì đều là sách viết, tôi từ trước đến nay chưa từng dùng qua, đây là ở trên thân thể của người vớt xác chết vẽ lên một vài phù văn kỳ quái, mà những phù văn kia toàn bộ đều phải dùng chu sa để vẽ, sau đó sẽ đem toàn bộ thân thể ngâm vào trong máu chó đen.

    Làm như vậy mục đích là để nhiễu loạn thị giác, bất quá cái này không phải là nhiễu loạn thị giác của người sống, mà là nhiễu loạn thị giác của những thứ dơ bẩn kia.
     
    Haohao008Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 19 - Cảm giác thân thiết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chậm rãi lấy ra một cây bút lông, sau đó mở cái hộp đựng đầy chu sa kia ra, lấy một ít chu sa, liền bắt đầu ở trên người Trương Đại Sư vẽ lên.

    Bởi vì là lần đầu tiên, tôi cứ vẽ hai nét lại suy nghĩ một lát, sau đó có lúc còn sẽ vô thức đem chỗ vẽ đẹp rồi lại xóa đi vẽ lại.

    Bất quá cái này đối với tôi mà nói là thao tác cơ bản, Trương Đại Sư lại là vẻ mặt kinh ngạc.

    "Tiểu Tùng, sư phụ của cậu đến cùng là ai vậy, lại có thể dạy cho cậu những phù chú lợi hại như vậy."

    Tôi lắc đầu, xem ra những người làm nghề vớt xác này trong đó không có mấy người là sư phụ đứng đắn, mà vừa hay cái ông sư phụ nhìn qua rất không đáng tin kia của tôi lại là một người.

    Bây giờ sắc trời đã dần dần tối xuống rồi, tôi cũng không có thời gian cho Trương Đại Sư lên lớp, một mực cẩn thận vẽ phù chú.

    Mãi cho đến gần mười một giờ tôi mới đem những phù văn kia vẽ xong. Cẩn thận kiểm tra một lượt xác định không có vấn đề gì rồi, mới buông cây bút lông xuống.

    Trong khoảng thời gian này Trương Đại Sư không ngừng ở bên cạnh hỏi tôi vấn đề, chỉ là tôi một mực ngậm miệng không nói không phải là không muốn để ý đến ông ta. Mà là bởi vì đây là lần đầu tiên tôi thao tác, thực sự là quá khẩn trương, hơn nữa không có mười phần nắm chắc, sơ sẩy một chút sẽ xảy ra sai sót.

    Tôi nhìn những phù văn đã vẽ xong khẽ thở ra một hơi nói "Được rồi, bây giờ ông lập tức chạy đến trong chum ngồi xổm xuống đi, có thể lộ đầu ra ngoài."

    Trương Đại Sư bỏ chiếc mũ của mình xuống, để lộ ra cái đầu hói có phần bóng loáng, sau đó, dùng tay vuốt vuốt mái tóc thưa thớt của mình, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: "Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?"

    "Ông nếu cảm thấy có vấn đề, ông có thể không thử, dù sao tôi cũng không có tổn thất gì." Tôi vẻ mặt không liên quan mà nói.

    Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy đỉnh đầu của Trương Đại Sư, nhất thời không nhịn được cười thành tiếng, bầu không khí vốn đang căng thẳng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.

    Thảo nào bình thường ông ta toàn đội nồi lên đầu, hóa ra là một cái đầu hói.

    "Cười cái gì mà cười, cái này của tôi gọi là thiên đình bão mãn." Thấy tôi ở đó cười phá lên, Trương Đại Sư có chút ngại ngùng, nhưng lại ưỡn ngực ra vẻ ngạo nghễ.

    Cái gã này thật đúng là một bảo vật, vốn dĩ tâm tình của tôi rất không tốt, nhưng vì động tác và ngôn ngữ của gã mà khiến cho tâm tình của tôi có chút dịu đi.

    Tôi vỗ vỗ vai của ông ta: "Nhanh vào đi, sắp đến giờ ngọ rồi, ông không vào thì khẳng định là sẽ có vấn đề, nhưng nếu ông vào thì có lẽ còn có một tia sinh cơ, tôi không dám bảo đảm ông không có việc gì đâu."

    Trương Đại Sư nghe thấy lời này lập tức phản ứng lại, bây giờ đã sắp đến giờ ngọ rồi. Ông ta vội vàng xông ra, cả người lộn nhào vào trong cái chum kia, liền lộ ra một cái đầu hói bóng loáng.

    Tôi từ trên mặt đất nhặt lên bộ quần áo rách nát của ông ta, sau đó đi đến giữa sân dùng hai cái cọc gỗ dựng lên một cái giá, đem bộ quần áo kia của ông ta treo ở trên giá.

    Tôi cũng không biết cái phương pháp này đến cùng có hiệu quả hay không, dù sao đều là sách viết, tôi từ trước đến nay chưa từng thực hành qua, nhưng bây giờ chỉ có thể như vậy thử một lần.

    Cũng không biết là do tôi quá căng thẳng, hay là do thời gian vốn dĩ trôi rất nhanh mà tôi mới làm xong tất cả mọi việc, nhìn nhìn thời gian thì đã đến mười hai giờ rồi.

    Trong nháy mắt một trận âm phong thổi qua, tôi theo bản năng run rẩy hai cái, sau đó vội vàng đi đến phòng ngủ, thông qua khe cửa quan sát mọi thứ bên ngoài.

    Mặc dù tôi đã từng có một lần kinh nghiệm như vậy, nhưng tôi đối với những thứ này vẫn là tương đối sợ hãi, cho nên có thể trốn thì trốn, ngay cả là Lưu đại gia mà tôi quen thuộc nhất.

    Giờ ngọ dạ mười hai giờ vốn dĩ là thời điểm âm khí nặng nhất trong một ngày.

    Thế nhưng tôi từ khe cửa nhìn ra lại cái gì cũng không phát hiện.

    Ngoại trừ một trận có vẻ rất kỳ dị phong thổi ra ngoài, thì cũng không có cái gì đặc biệt nữa.

    Mà giờ khắc này ở trong cái chum kia, Trương Đại Sư run rẩy thân thể, ông ta dường như cũng rất sợ cái thứ này, nhưng sợ thì có ích lợi gì, đây là chuyện mà ông ta tối nay nhất định phải đối mặt.

    Ước chừng qua một tiếng đồng hồ, ngoài cửa vẫn là chỉ có gió thổi, cũng không có cái gì khác thường.

    Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, mở cửa đi ra ngoài.

    "Tiểu.. Tiểu Tùng? Tôi.. tôi lạnh quá." Lúc này ngồi ở trong chum Trương Đại Sư run rẩy thân thể răng cũng đang đánh vào nhau nhìn tôi, miệng lưỡi không rõ mà nói một câu.

    Nhìn bộ dạng của ông ta, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi chậm rãi bắt đầu tiêu tan, lại nhịn không được khóe miệng bắt đầu hơi nhếch lên.

    Nhưng cũng khó trách, hình như vào thời tiết này buổi tối chắc chắn là lạnh nhất, hơn nữa ông ta lại ngâm mình trong máu chó đen, lại thêm trận gió lạnh này, nếu không run mới là lạ!

    Ngay khi tôi thả lỏng cảnh giác, đột nhiên nghe thấy phía sau lưng có người gọi tôi.

    "Trần oa tử, cháu có đó không?"

    "Trần Tùng mau mở cửa cho ta."

    Vừa thả lỏng tinh thần liền trở nên căng thẳng tột độ, bây giờ đã là nửa đêm canh hai, ai sẽ đến nhà tôi vào giờ này chứ?

    Hơn nữa giọng nói kia nghe vô cùng quen thuộc, có chút khàn, có chút u oán.

    Giống hệt như cảnh tượng Lưu gia gia trước khi chết đến gõ cửa nhà tôi.

    Trương Đại Sư ở trong chum liếc nhìn cửa, cửa quả thật đang đóng, hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài.

    Anh ta dùng tay sờ soạng quần áo của tôi: "Có phải có người đến tìm cậu không, mau ra mở cửa xem, nói không chừng là sư phụ cậu đấy."

    Là sư phụ tôi á, lời này quỷ mới tin.

    Sư phụ tôi tuy rằng thần xuất quỷ nhập, nhưng ông ấy cũng không đến mức nửa đêm canh ba đến gõ cửa nhà tôi, đây không phải rõ ràng là dọa người sao, bất quá tôi vẫn là cố lấy dũng khí chậm rãi xoay đầu lại.

    "Khụ khụ, Trần Tiểu Tử, có đó không?"

    Ngoài cửa lớn vẫn vang lên tiếng gõ cửa và tiếng kêu gọi, tôi cố định tâm thần, nhấc những bước chân nặng nề đi về phía cửa.

    Mỗi một bước tôi đi đều cảm thấy tim đập thình thịch, bởi vì tôi càng đến gần, nghe thấy âm thanh lại càng rõ ràng, tôi dám khẳng định người đứng ngoài cửa không phải là ai khác, chính là Lưu gia gia vừa mới qua đời.

    Ngay khi tôi đi đến cửa, tôi gắng gượng lấy hết can đảm nói vọng ra ngoài một câu: "Lưu gia gia là ông sao, hôm nay người vớt xác là bạn của cháu, hy vọng ông hãy bỏ qua cho ông ấy."

    Tôi cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, lại có thể nói ra một câu như vậy.

    Nhưng ngay khi lời tôi vừa dứt, đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua cánh cửa gỗ nhà tôi, bắt đầu phát ra những âm thanh kẽo kẹt.

    Ầm!

    Một tiếng vang lớn sau đó cánh cửa lại bị gió thổi bay ra, cánh cửa nhà tôi là dùng gỗ bào gọt để chốt lại, phải là gió lớn cỡ nào mới có thể phá tung cánh cửa đó chứ?

    Sau đó là cát bụi mù mịt, bởi vì đây là thôn quê, cả ngày không có mưa, trên mặt đất có một lớp bụi dày, gió thổi lên thì lớp bụi đó bay tứ tung.

    Tôi bị gió thổi đến mức không mở được mắt, chỉ có thể gắt gao nhắm chặt mắt lại.

    Tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó vỗ nhẹ lên vai tôi một cái, sau đó là một mùi hương vô cùng quen thuộc, hơn nữa cái vỗ vai kia cũng vô cùng quen thuộc.

    Trước đây mỗi lần Lưu gia gia đến nhà tôi, trước khi đi đều sẽ vỗ vai tôi một cái.
     
    Haohao008Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...