Bạn được Dung Xinh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
6474 2
Kiếm tiền
dollarupload39 đã kiếm được 64740 đ
Thưởng trà

Sáng tác: Thành Đô

•••

Đêm nay trời đầy sao

Ngồi buồn ngắm vì sao

Trên bầu trời xa thẳm

Nhâm nhi cùng tách trà

Cùng với người tri kỷ

Vị đắng ngọt đôi môi.

•••

Cùng ôn lại kỷ niệm

Chuyện xưa của đôi ta

Thời chăn trâu cắt cỏ

Thời xưa còn trẻ con

Hay giận hay khóc nhè.

•••

Quà cáp đòi thiệt hơn

Bố mẹ khuyên không nghe

Bỏ ngoài tai tất cả.

•••

Nhưng giờ thì đã lớn

Nhớ lại chuyện năm xưa

Thật biết mình hổ thẹn.

Bởi tuổi thơ dại dột

Hay hờn dỗi mẹ cha.​
 
Chỉnh sửa cuối:
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Ve vẻ vè ve,

Cái vè trò chơi.

Sáng tác: Thành Đô


* * *^^^***

Ve vẻ vè ve,

Lại đây mà nghe!

Cái vè trò chơi,

Trên cái điện thoại.

Đủ thứ trò chơi,

Tha hồ lựa chọn.

* * *

Trò chơi tô màu,

Tha hồ màu sắc.

Cho bạn lựa chọn,

Màu nào tùy thích.

* * *

Trò chơi ghép ảnh,

Những mảnh nhỏ xinh.

* * *

Trò chơi động vật,

Đủ cả tiếng kêu:

Tiếng chó, tiếng mèo,

Tiếng gầm, tiếng gừ.

Rất nhiều tiếng kêu,

Mà không kể hết.

Mời bạn kể tiếp!

* * *

Trò chơi nhái giọng.

Nào Cò, nào Vạc,

Nào Chó, nào Mèo.

Bạn thích con nào,

Thì chọn con đó,

Tha hồ mà nhái.

* * *

Ve vẻ vè ve,

Lại đây mà nghe!

Cái vè học chữ:

Tiếng Việt, tiếng Anh,

Đủ cả thứ tiếng.

Trên toàn thế giới.

* * *

Ai muốn tập viết,

Thì chọn trò chơi,

Tập viết chữ đẹp.

* * *

Nào các bạn ơi!

Còn nhiều trò chơi,

Mời bạn kể tiếp.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Cóc Vàng và con Đom Đóm

Sáng tác: Thành Đô



* * *^^^***​

54123683342_53f52e5a38_o.png

Có chú Cóc Vàng,

Tung tăng trên đường.

Vui vẻ ca hát:

"Tắc, tắc, tắc, tắc"

Vì chú nhặt được,

Một chiếc lá Sen.

Trời đã tối sầm,

Nhưng chưa muốn về.

Và chú nghĩ bụng,

Đến nhà Ếch Xanh.

Để khoe chiếc mũ,

Mà chú nhặt được.

* * *

Cóc Vàng nhảy nhảy,

Từng bước nhảy dài.

Chiếc mũ mềm mại,

Không chịu được sức.

Liền chụp kín mắt.

* * *

Tưởng thế mới hay,

Nên thích thú nhảy.

Thế rồi chú bị,

Tụt xuống hố sâu.

Còn một chiếc mũ,

Bị văng trên đường.

Cóc Vàng rên rỉ:

"Sao lại thế này?"

Chú muốn leo lên,

Nhưng trời tối om,

Mà hố lại sâu.

Mỗi lần nhảy lên,

Chú lại ngã nhào.

* * *

Rồi may mắn thay,

Có con Đom Đóm.

Lập lòe bay tới,

Chú thấy cái mũ,

Của ai đánh rơi.

Đom Đóm xem xét,

Lượn qua lượn lại.

* * *

Cóc Vàng kêu cứu:

"Bạn Đom Đóm ơi!

Tớ ở đây này,

Mau dọi đèn mau,

Để cho tớ lên!"

* * *

Đom Đóm chao mình,

Xuống dưới hố sâu.

Và ngạc nhiên hỏi:

"Bạn Cóc Vàng ơi!

Sao lại ở dưới,

Hố sâu thế này?"

* * *

Cóc Vàng đáp lại:

"Tớ bị rơi xuống,

Khi đến nhà bạn,

Là chú Ếch Xanh.

Để khoe cái mũ,

Mà tôi lượm được,

Trong khi đi dạo.

Ai ngờ cái mũ,

Chụp xuống đầu tôi.

Nên tôi không thấy.

Thế là tôi bị,

Rớt xuống hố sâu."

* * *

Đom Đóm đáp lại:

"Cậu cứ yên tâm,

Để tớ soi cho,

Cậu lên ngay nhé!"

* * *

Cóc Vàng cảm ơn:

"Cảm ơn cậu nhé!"

Đom Đóm đáp lại:

"Ừ, không sao đâu!

Cậu cứ lên mau,

Kẻo tôi kiết sức."

Cóc Vàng bám theo,

Các bậc thành hố,

Nhích dần từng bước.

Đom Đóm động viên:

"Bạn ơi, cố lên!"

* * *

Cóc Vàng vừa nói,

Vừa nhặt mũ lên.

"May quá, may quá,

Lại thoát được rồi."

Và chú tự nhủ:

Là sẽ không đội,

Kiểu như thế nữa!

* * *

Rồi cậu cảm ơn,

Đom Đóm rối rít.

"Cảm ơn cậu nhé!

Mình cùng về thôi!"

Đom Đóm lại hỏi:

"Cùng nhau về ư?

Cậu vẫn cần tớ,

Chỉ đường cho cậu?"

Cóc Vàng đáp lại:

"Ồ, không phải đâu!

Cậu đã mỏi cánh,

Để soi đèn giúp.

Bây giờ để tớ,

Đưa cậu về nhà.

* * *

Cóc Vàng cẩn thận,

Nhảy từng bước ngắn.

Đậu trên cái mũ,

Là chị Đom Đóm.

Lập lòe ánh sáng.. /.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Ốc Sên làm dáng

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54128224552_bd7566a8a8_o.png


Ở một cái ao nọ,

Có một chị Ốc Sên.

Suốt ngày muốn làm dáng,

Chị ta khoác chiếc áo,

Một màu nâu của đất.

Nhưng chị không biết được,

Cái màu nâu kỳ diệu.

Để nấp bóng kẻ thù.

* * *

Hôm nay là khai trường,

Nên chị ta dậy sớm.

Soi mình trước cái gương,

Mẹ ốc mỉm cười bảo:

"Con đã đẹp lắm rồi,

Đi học thôi kẻo muộn."

* * *

Các bạn đã đông đủ,

Có mặt tại sân trường.

Cánh Cam diện áo mới,

Màu Cam lấm chấm đen.

Cào Cào hãnh diện khoe

Một màu xanh biêng biếc.

Chị Bướm vẫy đôi cánh,

Rực rỡ các sắc màu.

* * *

Chỉ mỗi mình Ốc Sên,

Mang cái vỏ màu nâu.

Nặng nề và xấu xí.

Ốc Sên buồn bã nghĩ:

"Sao mọi người đều đẹp,

Còn ta thì xấu xí.

Thật là xấu hổ quá!"

* * *

Buổi chiều tan học về,

Ốc Sên buồn rười rượi.

Bước đi thật chầm chậm.

Chợt mắt chị sáng lên,

Khi thấy anh Gà Trống.

Đang vẽ một bức tranh,

Với đầy đủ màu sắc.

Anh Gà Trống gặng hỏi:

"Hỡi chị Ốc Sên ơi!

Sao trông chị buồn thế?"

Ốc Sên liền đáp lại:

"Các bạn em thật đẹp,

Chỉ mình em xấu xí."

Anh Gà Trống hỏi lại:

"Ai bảo em xấu xí?

Em mặc áo màu nâu,

Một màu nâu bóng loáng."

Ốc Sên liền cãi lại:

"Nhưng em vẫn không thích,

Em chỉ thích giống anh.

Một bộ áo đủ sắc.

Hay là anh hãy vẽ,

Cho em đủ sắc màu.

Lên chiếc áo của em.

Vì các bạn của em,

Đều có chiếc áo đẹp.

Em cũng muốn như thế!"

Vì Ốc Sên năn nỉ.

Cuối cùng cũng đồng ý,

Tô màu lên vỏ ốc.

Anh Gà Trống tỉ mẩn,

Vẽ lên áo Ốc Sên.

Những đường viền rực rỡ.

* * *

Ngắm nghía chiếc áo mới,

Do anh Gà Trống vẽ.

Những sọc vàng, xanh, đỏ.

Rồi hớn hở cảm ơn:

"Cảm ơn anh Gà Trống!"

* * *

Đi một quãng đường dài,

Bỗng thấy chú Ếch Xanh.

Ếch Xanh tròn mắt nhìn.

"Ộp, ộp.. Ai thế nhỉ?

Tôi là Ốc Sên đây.

Ôi, trông thật là lạ!

Sao bạn mặc áo này?"

Nói xong vội nhảy đi.

* * *

Đi đến một đoạn nữa,

Lại thấy chú Chim Sâu.

Đã từ đâu bay tới,

Khiến Ốc Sên sợ sệt.

"Em là Ốc Sên mà!"

Chim Sâu nói làu bàu:

"Trông chị lòe loẹt quá!

Suýt nữa tôi bắt nhầm."

54129370708_b2c13b6bee_o.png


* * *

Rồi mấy cậu Kiến Vàng,

Chụm đầu vào thì thào:

"Kia có phải Ốc Sên?"

* * *

Về đến nhà, mẹ thấy.

Mẹ vô cùng ngạc nhiên:

"Sao con ngốc nghếch thế?

Màu nâu trên chiếc áo.

Giúp chúng ta nẩn trốn,

Khỏi đầy rẫy kẻ thù.

Con mà làm như vậy.

Thì tự gây họa mình,

Chẳng còn ai nhận ra."

Ốc Sên gật gật đầu:

"Vậy thì con phải rửa,

Hết màu trên áo ngay.

Có đúng không hả mẹ?

Ừ, đúng rồi đó con.

Mau đi rửa ngay nhé!"​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
15 Nội quy trong gia đình

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54181983002_118a0f7afe_o.png


Bạn ơi hãy nhớ,

Những điều nội quy,

Ở trong gia đình

Thứ nhất là gì,

Bạn có biết không?

Nếu bạn mở ra,

Thì phải đóng lại.

Chứ đừng để đó,

Nhờ người khác đóng.

* * *

Tiếp điều thứ hai.

Nếu bạn làm rơi,

Một vật bất kỳ,

Thì hãy nhặt lên.

Chớ có để đó,

Cho người khác nhặt.

* * *

Tiếp điều thứ ba.

Nếu bạn mở ra,

Thì đóng lại ngay.

Kẻo bụi bay vào,

Mất công chùi rửa.

* * *

Tiếp điều thứ tư.

Nếu bạn bật lên,

Thì hãy tắt lại.

Chứ đừng để đó,

Cuối tháng tiền bay,

Vào túi người khác.

* * *

Tiếp điều thứ năm.

Nếu bạn không biết,

Thì phải hỏi ngay.

Chớ có ngại ngần,

Mà che cái dốt.

* * *

Tiếp điều thứ sáu.

Nếu bạn vô tình,

Làm hỏng đồ đạc.

Thì phải sửa ngay,

Chứ để lâu ngày,

Phải mua cái mới.

* * *

Tiếp điều thứ bảy.

Nếu bạn mượn sách,

Của một ai đó.

Thì khi đọc xong,

Nhớ trả ngay nhé.

Kẻo không người khác,

Mất công tìm kiếm.

* * *

Tiếp điều thứ tám.

Nếu bạn muốn lấy,

Không phải của mình.

Nhớ phải xin phép,

Chứ đừng tự tiện,

Như cái của mình.

* * *

Tiếp điều thứ chín.

Nếu bạn vô tình,

Làm hỏng đồ vật.

Thì phải sửa ngay,

Nếu không sửa được.

Thì nhờ người khác,

Sửa giúp cho mình.

* * *

Tiếp điều thứ mười.

Mà bạn nên nhớ,

Tạo một thói quen.

Mỗi khi ngủ dậy,

Phải gấp chăn màn.

Cho thật gọn gàng.

Chứ đừng bừa bộn,

Thật là khó coi.

* * *

Tiếp điều mười một.

Nếu dùng cái gì,

Thì bạn nên nhớ.

Hãy thật giữ gìn,

Cho đồ luôn mới.

* * *

Tiếp điều mười hai.

Việc ai nấy làm,

Dù ở trong nhà,

Hay ngoài xã hội.

Nên ít tham gia,

Kẻo không có ngày,

Tai bay vạ gió.

* * *

Tiếp điều mười ba.

Nếu bạn đã hứa,

Phải giữ lấy lời.

Đừng như ong bướm,

Đậu rồi lại bay.

* * *

Tiếp điều mười bốn.

Anh em một nhà,

Phải quan tâm nhau,

Dù cho mưa, rét

Dù cho giàu, nghèo

Cũng phải yêu thương,

Đùm bọc lẫn nhau.

* * *

Tiếp điều mười lăm.

Nếu bạn bày bừa,

Lộn xộn khắp nhà.

Thì hãy nên nhớ,

Phải dọn sạch ngay.

Thơm cửa thơm nhà.

* * *

Trên đây có đủ,

Mười lăm điều răn.

Dành cho gia đình.

Có điều nào nữa,

Xin hãy kể tiếp!​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Bà ngoại Gấu

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

Ngày xửa ngày xưa

Có một cô bé

Sống cùng với mẹ

Ở dưới chân núi

Rồi có một hôm

Người mẹ có việc

Phải đi nơi xa

Trước khi mẹ đi

Dặn dò cô bé

"Này con yêu ơi,

Hôm nay có việc,

Phải đi nơi xa

Mẹ đã nhờ bà

Đến nhà ta ở

Để chăm sóc con."

* * *

Mẹ cô đi rồi

Chỉ còn cô bé

Ở nhà một mình

Chờ bà ngoại đến

Chờ mãi không thấy

Bà ngoại đâu cả

Đến khi trời tối

Mà chẳng có đèn

Đến khi nghe tiếng

Gõ cửa cốc, cốc

Cô bé reo lên

Sung sướng vô cùng

"A, bà ngoại đến!"

"Cháu yêu của bà.

Bà bị đau mắt,

Nên sợ ánh sáng.

Cháu hãy tắt đèn,

Và đi ngủ đi!"

* * *

Cô bé thấy lạ.

Vì sao người bà,

Lại đầy lông lá.

Bà xã giải thích:

"Đó là lông tơ,

Của bà đó mà."

Bà liền kéo tay,

Cô bé lên giường.

* * *

Cô bé cảm thấy,

Có gì là lạ.

Sao bà lại buộc

Dây thừng vào tay

Nằm mãi chẳng ngủ

Liền tháo dây ra

Và đi ra ngoài

Buộc dây thừng lại

Ở dưới gốc cây

Và trèo lên cây

Chờ mẹ cô về.

* * *

Bà ngoại chờ mãi

Không thấy cô bé

Liền đi tìm bé

Nhờ có ánh sáng

Mặt trăng dọi xuống

Mà bé biết được

Không phải bà ngoại

Chỉ là con Gấu.

* * *

Cô bé tự nhủ:

"Chẳng lẽ là Gấu

Đóng giả bà ngoại

Để mà lừa mình

Mà ăn thịt mình."

* * *

Con Gấu bị lộ

Bèn nghĩ cách ăn

Nhưng bé thông minh

Đã trèo lên cây

Và đợi mẹ về


Nhưng Gấu thì nặng

Ục à ục ỉn

Muốn trèo lên cây

Nhưng không trèo được.

* * *

Cô bé thông minh

Đã lừa được Gấu

Và trèo lên cây

Đợi mẹ về nhà

Cuối cùng mẹ về

Đ uổi Gấu đi.
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Bộ quần áo mới của Hoàng Đế

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

Ngày xưa, từ rất xưa

Có một vi Hoàng Đế

Sở thích của ông ta

Mặc bộ quần áo mới

Ngày ngày lại trôi qua

Chỉ ăn và mặc diện

Chẳng thiết gì triều đình

Quần áo của Hoàng Đế

Nhiều không thể đếm xuể

Nhưng lòng không thỏa mãn

Muốn có bộ thần kỳ

Đẹp nhất trên thế gian

Liền gọi thợ may đến

May quần áo thần kỳ

* * *

Có hai tên lửa đảo

Tự xưng là nhà may

Nổi tiếng khắp thế gian

Đến yết kiến nhà vua

* * *

Hoàng Đế vui vẻ quá

Liền cho kẻ đó

May quần áo cho mình

* * *

Liên tiếp mấy ngày liền

Có hai tên lừa đảo

Vẫn miệt mài làm việc

Với khung cửi trống không

Cố dệt cho thật nhanh

Để ra quần áo mới

Hoàng Đế sai Thừa Tướng

Đem thật nhiều vàng bạc

Cho hai chàng thợ may

Nhân tiện xem thế nào

Viên Thừa Tướng không thấy

Nhưng vẫn báo Hoàng Đế

Đó là một thứ vải

Đẹp nhất thế gian này

Bởi vì ông ta muốn

Trở thành người ngu dốt

Không xứng với chức danh

Nên đành giả vờ khen

Là bộ quần áo đẹp

Nhưng Hoàng Đế nghi ngờ

Bèn sai một người khác

Xem cụ thể thế nào

Cũng có câu trả lời

Giống như vị Thừa Tướng

* * *

Hoàng Đế nghe các quan

Đều trả lời như vậy

Thì vô cùng mừng rỡ

Liền đích thân đến xem

Quần áo mới của mình

Hoàng Đế hoảng hốt than:

"Trời đất thiên địa ơi!

Sao ta chẳng thấy gì."

Nhưng vẫn cố tỏ vẻ

"Ta rất thích bộ này"

* * *

Cuối cùng thì hai tên

Đã cao chạy xa bay

Cùng vàng bạc châu báu.

Hoàng Đế vui mừng mặc

Một bộ quần áo mới

Để tham gia diễu hành

Trên phố đông người qua

Hầu hết mọi người khen

Hoàng Đế mặc quần áo

Thật là đẹp biết bao

Bỗng có một đứa trẻ

Hét lên thật là to:

"Hoàng Đế không mặc gì"

Ông ta liền e ngại.

"Có lẽ là cậu bé

Luôn luôn nói sự thật!"

Vội rút lui quay về

Nhưng các quan đại thần

Giả vờ nâng quần áo

Không có thật trên đời

Đi sau gót Hoàng Đế.

 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Cáo già và Mèo rừng

Sáng tác: Thành Đô



* * *^^^***

Ngày xưa, từ rất xưa.

Có một con Cáo già,

Và một con Mèo rừng.

Cả hai loài vật này,

Cùng gặp nhau trong rừng.

* * *

Cáo già đã khoe khoang:

"Tao có một cái đầu,

Chứa đầy sự thông minh.

Tao có thể nghĩ ra,

Hàng trăm kế để trốn.

Thoát khỏi kẻ săn mồi!"

* * *

Mèo liền đáp lại rằng:

"Tôi không có nhiều cách,

Chỉ mỗi một cách thôi.

Không có nhiều mưu kế,

Để trốn thoát kẻ thù.

* * *

Bỗng từ xa vọng lại,

Tiếng Chó rừng săn mồi.

Con Mèo rừng lập tức,

Co người nhảy lên cây.

Mèo rừng đã ngồi gọn,

Trên một ngọn cây cao.

Mèo liền nói với xuống:

" Đây là cách của tôi,

Mỗi khi có kẻ thù.

Là tôi trèo lên cây,

Để trốn tránh kẻ thù.

Còn anh có cách gì,

Nói cho tôi xem nào! "

* * *

Con Cáo già chưa kịp,

Nghĩ ra cách trốn thoát.

Thì bỗng đàn Chó săn,

Đang vây quanh người gã.

Cáo già liền xin tha:

" Hỡi các chàng thợ săn,

Các ông hãy tha tôi.

Tôi sẽ giúp các ông,

Đi săn các mồi ngon. "

Nhưng đàn Chó không tha:

" Tha ngươi thì được gì,

Bụng chúng tao đang đói. "

Sói già sợ xanh mắt,

Rồi ngất lịm một hồi.

Chân, tay không nhúc nhích.

* * *

Đàn Chó rừng quan sát,

Một hồi lâu xem sao.

Rồi một lúc sau đó,

Đàn Chó đã bỏ đi.

Mèo khẽ khàng nhảy xuống.

Cười phá lên rồi nói:

" Đáng đời chưa anh bạn,

Cho chừa tật khoe khoang."​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Bảy chú lùn tốt bụng

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***


[URL=https://imagetwist.com/5ofz3nnas9lp/Bay_chu_lun_tot_bung.jpg][/URL]

Ngày xửa ngày xưa

Ở một vương quốc

Có nàng công chúa

Da trắng như tuyết

Môi đỏ như son

Tóc thì đen tuyền

* * *

Mẹ nàng mất sớm

Vua cha kết hôn

Với bà phù thủy

Ác nhất thế gian

Suốt ngày ghen tị

Với nàng Bạch Tuyết

Vì nàng Bạch Tuyết

Đẹp nhất thế gian.

Bà ta có một,

Chiếc gương thần bí.

* * *

Rồi vào ngày nọ,

Hỏi chiếc gương thần:

"Hỡi chiếc gương ơi,

Ngươi ở trên tường.

Nói cho ta biết,

Ai mới là người.

Đẹp nhất thế gian."

Gương thần trả lời:

"Bạch Tuyết đẹp hơn,

Còn bà xấu xí."

* * *

Bà điên tiết lên.

Bèn sai quân lính,

Đưa cô vào rừng.

* * *

Cảnh rừng đêm đêm,

Ếch, nhái, hùm, beo.

Đủ thứ tiếng kêu,

Làm cô hoảng sợ.

* * *

Rồi sáng hôm sau,

Khi cô tỉnh dậy.

Thì mặt trời mọc,

Ngập tràn ánh nắng.

Trong khu rừng nọ,

Bao nhiêu loài vật,

Đến an ủi cô.

Chim cất tiếng hót,

Bạch Tuyết hát theo.

Âm nhạc các loài,

Làm nàng ấm lại.

Bạch Tuyết liền hỏi:

"Ta bị phù thủy,

Đưa ta vào rừng.

Rồi bỏ ta đi,

Thế là ta bị,

Đi lạc thế này.

Có chỗ trú nào,

Giúp ta tá túc."

Bầy thú dẫn nàng,

Tới một túp lều,

Trong khu rừng nọ.

Nàng bước vào trong,

Chẳng có một ai,

Ở trong nhà cả.

Đồ đạc trong nhà,

Khắp nơi vương vãi.

Nàng liền đếm ghế,

Một, hai, ba, bốn,

Năm, sáu, đến bảy.

Đó là bảy cái,

Ghế nhỏ xinh xắn.

* * *

Bạch Tuyết thầm nghĩ,

Có bảy đứa trẻ.

Không có cha mẹ.

Nên ở trong nhà,

Bày bừa lộn xộn.

* * *

Công chúa Bạch Tuyết,

Quyết định dọn dẹp,

Chuẩn bị buổi tối.

Trong lúc làm việc,

Nàng liền hát vang,

Ca khúc thật vui.

* * *

Nàng liền nấu súp,

Ngon ơi là ngon,

Rồi đi lên gác.

Trên đó có bảy,

Cái giường xinh xắn,

Của bảy chàng trai.

Êm ái làm sao.

Nàng liền ngả lưng,

Xuống giường các chàng,

Vừa đủ người nàng.

Và nàng thiếp đi,

Lúc nào không hay.

* * *

Thực ra trong nhà,

Có bảy chú lùn.

Các chú về nhà,

Sau một ngày mệt.

Ngạc nhiên vô cùng.

Có ai đang đến,

Dọn dẹp nhà cửa.

Các chú lo lắng,

Nhón chân lên gác.

Nhìn thấy chiếc chăn,

Được phủ đầy người,

Người nàng thơm ngát,

Tỏa khắp căn phòng.

Từ nàng Bạch Tuyết.

Và thật ngạc nhiên,

Thấy cô xinh đẹp.

Bạch Tuyết tỉnh giấc,

Và ngạc nhiên thấy,

Có bảy chú lùn.

Vui vẻ thốt lên,

Rồi nàng mỉm cười.

* * *

Có một trong bảy,

Chú lùn hỏi nàng.

Vì sao nàng lại,

Lạc vào trong này.

Ở đây có những,

Ếch, Nhái, Hùm, Beo.

Sao nàng không sợ.

Nàng liền kể lại,

Nguồn cơn sự tình,

Cho bảy chú lùn,

Biết chuyện của mình.

"Có bà Hoàng hậu,

Độc ác vô cùng.

Bà ấy tìm cách,

Để giết tôi chết."

Cả bảy chú lùn,

Lo sợ ma thuật,

Của bà Hoàng hậu,

Nên đuổi cô đi.

"Hỡi nàng Bạch Tuyết,

Nàng hãy đi đi.

Bọn ta sợ sệt,

Bà phù thủy đó".

Nhưng nàng thuyết phục.

"Bà ta sẽ không,

Thấy ta ở đây.

Ta sẽ quét dọn,

Nhà cửa sạch sẽ,

Giặt giũ, nấu ăn".

* * *

Cả bảy chú lùn,

Đồng thanh đáp lại:

"Chúng ta đồng ý,

Cho nàng ở lại."

* * *

Bảy chú lùn nghĩ,

Những chiếc bánh bao.

Thơm ngon trong bếp,

Theo chân Bạch Tuyết,

Bước xuống gác xép.

Thưởng thức món ăn,

Do nàng nấu nướng.

* * *

Công chúa Bạch Tuyết,

Thấy bảy chú lùn,

Chân tay dơ bẩn.

Nàng liền nhắc nhở:

"Phải rửa tay ngay,

Trước khi ăn uống.

Nếu không rửa tay,

Các bạn không được,

Ngồi vào bàn ăn."

* * *

Sau bữa ăn tối,

Cả bảy chú lùn.

Cùng nàng Công chúa,

Chơi nhạc, nhảy múa.

* * *

Một trong bảy chú,

Bảo nàng kể chuyện.

Tình yêu của mình.

"Nàng Bạch Tuyết ơi!

Giờ nàng hãy kể,

Câu chuyện của mình.

Cho chúng ta biết."

Rồi nàng kể chuyện.

Về một cuộc tình,

Của chàng với nàng.

"Hồi ta còn mẹ,

Ra giếng gánh nước.

Ngâm nga ta hát,

Bồ câu xuất hiện,

Đậu trên thành giếng,

Ngắm nghía ta hát.

Bỗng chàng Hoàng tử,

Bỗng nhiên xuất hiện.

Bỗng nhiên xuất hiện,

Một chàng Hoàng tử,

Nhìn ta chăm chú.

Ta thật xấu hổ,

Chạy vào lâu đài.

Hoàng tử ngước nhìn,

Nơi ta đang đứng.

Chàng bèn thổ lộ,

Tình yêu với ta."

"Hỡi nàng xinh đẹp,

Hãy về với ta.

Ta sẽ cho nàng,

Giàu sang phú quý.

Nếu nàng chấp nhận,

Giang sơn về nàng.

Ta sẽ cùng nàng,

Cai trị đất nước."

* * *

Một trong bảy chú,

Bảo nàng kể tiếp.

"Còn gì nữa không,

Xin nàng kể tiếp."

Và nàng tiếp tục,

Câu chuyện của mình.

"Ta chỉ mỉm cười,

Gật đầu khe khẽ."

* * *

Ngày ngày trôi qua,

Cũng đã đến lúc.

Cả bảy chú lùn,

Phải đi làm thôi.

Để nàng ở lại.

Một mình ở nhà.

Trước khi rời đi,

Một trong bảy chú,

Dặn dò Bạch Tuyết.

"Hỡi nàng Bạch Tuyết,

Ở nhà một mình.

Hãy đóng cửa lại,

Không cho ai vào."

Và nàng đáp lại:

"Ừ ta biết rồi,

Các anh cứ đi.

Không cần lo gì,

Cho tôi hết cả."

Và hôn tạm biệt,

Với bảy chú lùn.

Rồi một ngày sau,

Phù thủy lại đến.

Mang theo trái táo.

Quả đỏ, quả xanh.

Bạch Tuyết quên lời,

Và mở cửa ra.

Phù thủy mừng thầm:

"Ha, ha, ha, ha..

Ngươi trúng ý ta."

Phù thủy liền hỏi:

"Này cô bé ơi,

Sao cháu ở nhà,

Một mình vậy nhỉ?

Cô không sợ sao,

Những kẻ bắt cóc?"

Bạch Tuyết trả lời:

"Sao ta sợ được,

Còn có anh em,

Của ta nữa mà.

Bà nói xằng bậy,

Không sợ anh em,

Đuổi đánh bà sao?

Phù thủy đắc chí,

Cười lớn:" Ha, ha..

Ta chỉ hỏi đùa,

Cho vui ấy mà.

Bây giờ ta có,

Một trò chơi hay.

Cháu có tham gia,

Cho vui không nào? "

Bạch Tuyết đáp lại:

" Có chứ, có chứ!

Tôi tham gia với. "

* * *

Rồi bà tiếp lời:

" Trên tay ta có,

Hai trái táo ngon.

Quả xanh, quả đỏ,

Cháu chọn quả nào? "

Bạch Tuyết ngạc nhiên:

" Trò chơi dễ thế?

Hay là thế này,

Trò chơi cái kéo,

Cái búa, cái bao.

Bà thấy thế nào? "

Cuối cùng phù thủy,

Cũng đã đồng ý,

Trò chơi của nàng.

Cuối cùng phù thủy,

Cũng thua Bạch Tuyết.

" Hỡi cô bé ơi!

Mi chọn quả nào?

Quả xanh, quả đỏ? "

Bạch Tuyết trả lời:

" Ta chọn quả xanh. "

Phù thủy lại nói:

" Sao mi dốt thế?

Quả đỏ ngon hơn,

Quả xanh thì chát. "

Bạch Tuyết trả lời:

" Ồ, không sao đâu!

Còn một trò chơi,

Sao bà lại lo?"

Rồi nàng Bạch Tuyết,

Cầm trái táo xanh,

Rồi ăn ngon lành.

Trò chơi tiếp theo,

Bạch Tuyết lại thắng.

Cầm ngay trái táo,

Màu đỏ chín mọng.

* * *

Cả bảy chú lùn,

Trong lòng lo lắng.

Tức tốc trở về,

Trên đường trở về,

Gặp một Hoàng Tử,

Cưỡi ngựa về cung.

Liền cho đi cùng.

Cuối cùng về kịp,

Đánh đuổi phù thủy.

Và cứu Bạch Tuyết,

Khỏi tay phù thủy.

* * *

Nàng hôn tạm biệt,

Với bảy chú lùn.

Rồi bước lên ngựa,

Cùng chàng về cung.

Và sống hạnh phúc,

Mãi mãu về sau. /.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Gà bố và gà mẹ

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54487334200_d2d0184d2f_o.png


Cục!.. ta; cục!.. tác..

Tiếng kêu khoe khoang,

Của con gà mẹ.

Mười quả trứng gà,

Hôm nay đã nở.

Cả mười chú gà,

Tiếng kêu chiêm chiếp.

Vì được tự do,

Ra ngoài thỏa thích.

Gà mẹ giục giã:

"Các con ăn mau,

Kẻo chim trên cao,

Lại cướp mồi ngon!"

* * *

Bỗng từ trên cao,

Có chú diều hâu,

Lao nhanh xuống đất.

Định cướp gà con,

Gà mẹ xù lông,

Gà bố thét gầm,

Có ta đây rồi.

Xem ngươi có dám!

Diều hâu sợ hãi,

Cất cánh bay đi.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Tiếng gà gáy sáng

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54489339388_7151ebe080_o.png


Sương mờ giăng nhẹ trong nắng sớm,

Bình minh rơi nhẹ trên mái tranh.

Tiếng gà gáy vang mời ngày mới,

Nắng sớm mang theo bao ấm áp.

* * *

Gió thoảng qua rừng chè xanh mát,

Con đường đỏ thắm bóng người qua.

Tiếng chim rừng hòa trong bản nhạc,

Nhịp thở đất trời bình yên lắm.

* * *

Người thức giấc đón tia nắng dịu,

Nắm tay nhau cùng chào ngày mới.

Tiếng gà gáy vang khúc hát êm,

Tựa như khúc hát chào bình minh.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Có Lays là phải cuốn

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54646147707_af8c6dab04_o.png


Có Lays là phải cuốn,

Ngồi đâu cũng thấy vui.

Tay vừa bốc, vừa nhai,

Cười toe không cần cớ.

* * *

Bạn bè ngồi đông đủ,

Lays vừa mở – hết liền.

Giòn tan từng khoảnh khắc,

Cuốn cả buồn bay xa.

* * *

Bánh tráng mà thiếu Lays,

Chẳng còn gì gọi "cuốn".

Lays vào – chuyện khác liền,

Vui từ miếng đầu tiên.

* * *

Dù là chơi hay học,

Lays luôn là: "Trùm vui".

Cuốn tâm hồn ăn uống,

Trọn vẹn từng phút giây.​
 
Chỉnh sửa cuối:
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Mua rẻ để rồi phí

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54649553675_f87e70e22e_o.png


Đi chợ ai cũng quen

Tay nhanh, chọn đồ rẻ

Thấy khuyến mãi là mê

Mua đầy cho.. tiết kiệm.

* * *

Mớ rau còn tươi xanh

Ba ngàn mà được cả

Cá ươn giảm phân nửa

Vẫn thấy lời như chơi.

* * *

Giỏ hàng mỗi lúc thêm

Nào bánh, nào đồ hộp

Mua cho "đỡ tốn công"

Chẳng ngờ thành phí phạm.

* * *

Về nhà bày la liệt

Ăn chẳng hết bao nhiêu

Đồ tươi dần úa héo

Tủ lạnh chất sắp tràn.

* * *

Mấy hôm lại quên mất

Món rau nằm góc sâu

Thịt cá thì bốc mùi

Tiếc rẻ cũng phải đổ.

* * *

Của rẻ hóa thành phí

Không ai ăn cho vừa

Vừa mất tiền, mất sức

Lại xả rác thêm nhiều.

* * *

Tiêu dùng là lựa chọn

Chớ chạy theo số đông

Mua đủ, dùng có kế

Là sống khéo – sống khôn.

* * *

Tiết kiệm chẳng là mua

Mua nhiều cho đầy túi

Mà là dùng đúng lúc

Và không để bỏ đi.

* * *

Mỗi người tiêu dùng khéo

Là góp phần giữ gìn

Tài nguyên cho đất mẹ

Và môi trường an lành.

* * *

Đừng để ham đồ rẻ

Trở thành gánh nặng chung

Hãy tiêu dùng thông minh

Từ cái nhìn.. đi chợ.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Tranh cát muôn sắc màu

Sáng tác: Thành Đô

* * *^^^***

54664648491_9400de2d54_o.png


Cát nằm im trong lọ,

Ngỡ như hạt vô hồn.

Bàn tay người nghệ sĩ,

Thổi hồn vào sắc non.

* * *

Cát đỏ như tia nắng,

Vàng rực ánh hoàng hôn.

Xanh biếc là trời rộng,

Trắng làn mây phiêu bồng.

* * *

Cát xếp từng lớp nhỏ,

Từng nét vẽ êm đềm.

Mỗi đường cong nhẹ lướt,

Hiện dần cả một phim.

* * *

Chân dung người mẹ hiền,

Cánh đồng xanh trải rộng.

Biển xanh ôm nắng ấm,

Hoa nở rộ trong lòng.

* * *

Không cần cọ, màu vẽ,

Chỉ cần trái tim sâu.

Tranh cát – hồn nghệ thuật,

Sống mãi với mai sau.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Dế Mèn Chu Du Ký

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ

Thơ 5 chữ dài theo phong cách kể chuyện – cảm hứng từ Tô Hoài

* * *^^^***

54666716178_974d5c5d5a_o.png


Dế Mèn rời tổ cũ,

Nắng rát đỏ vành tai.

Mang theo bao mộng lớn,

Lòng tràn đầy mê say.

* * *

Chân nhảy qua bờ cỏ,

Tay vuốt nhẹ râu dài.

Thế gian còn rộng lắm,

Mình ta chẳng ngại ai.

* * *

Chưa chi vừa khệnh khạng,

Gáy vang cả lùm cây.

Nào ngờ Dế Choắt yếu

Vì lời gáy mà lây..

* * *

Choắt nằm run trong cỏ,

Dế Mèn đứng lặng người.

Lần đầu tim đau nhói,

Hối hận đến nghẹn lời.

* * *

Từ đây lòng đã khác,

Bớt kiêu hãnh, ngông cuồng.

Mang theo bài học lớn,

Ra đi giữa muôn phương.

* * *

Gặp bọ ngựa múa kiếm,

Gặp chị Cào Cào hiền.

Trải qua bao hiểm trở,

Vẫn ngẩng đầu vững tin.

* * *

Dế Mèn qua đồi cát,

Nghe chim hót ban trưa.

Băng đồng sâu tối mịt,

Vượt núi lửa lưa thưa.

* * *

Gặp rắn, rết quái gở,

Trốn cả bầy chim ưng.

Lòng can trường chẳng sợ,

Dẫu nhiều phen thót tim.

* * *

Rồi gặp ong xây tổ,

Cùng kiến kéo quân đi.

Mỗi loài đều một nếp,

Một cách sống khác gì.

* * *

Dế Mèn học thêm mãi,

Từ cuộc sống quanh mình.

Hiểu thế nào dũng cảm,

Thế nào gọi nghĩa tình.

* * *

Chống bọn sâu tàn phá,

Giúp đồng cỏ bình yên.

Mỗi nơi chân từng đặt,

Gieo ánh sáng niềm tin.

* * *

Bạn đồng hành kết nghĩa,

Nối vòng tay bốn phương.

Cuộc đời như trang sách,

Đầy màu sắc, mộng thường.

* * *

Dế Mèn ngày càng lớn,

Không chỉ bởi thân hình.

Lớn vì tâm biết nghĩ,

Lớn vì sống vì tình.

* * *

Cuối cùng quay về tổ,

Nơi tuổi nhỏ từng qua.

Mang theo bao kỷ niệm,

Bao chân lý sâu xa.

* * *

Dế Mèn Chu Du Ký

Là bản nhạc tuổi xanh.

Gửi lời cho thế hệ:

Hãy sống đẹp, chân thành.​
 
Chỉnh sửa cuối:
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Mai em vào lớp 1

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Ngày mai em đến lớp,

Áo trắng xinh nụ cười.

Cặp sách còn thơm mới,

Nắng vàng nghiêng sân vui.

* * *

Bàn ghế chờ em ngồi,

Bảng đen in nét chữ.

Tiếng trống vang từng nhịp,

Nghe lòng em bâng khuâng.

* * *

Con chim non tập hót,

Như em tập vần thơ.

Trang sách hồng mở rộng,

Dẫn bước em vào mơ.

* * *

Từ mai trên lối nhỏ,

Bước em thành tiếng ca.

Một hành trình nho nhỏ,

Mở ra trời bao la.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề
Mai em vào lớp 1

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Ngày mai em đến lớp,

Áo trắng xinh nụ cười.

Cặp sách còn thơm mới,

Nắng vàng nghiêng sân vui.

* * *

Bàn ghế chờ em ngồi,

Bảng đen in nét chữ.

Tiếng trống vang từng nhịp,

Nghe lòng em bâng khuâng.

* * *

Con chim non tập hót,

Như em tập vần thơ.

Trang sách hồng mở rộng,

Dẫn bước em vào mơ.

* * *

Từ mai trên lối nhỏ,

Bước em thành tiếng ca.

Một hành trình nho nhỏ,

Mở ra trời bao la.​

Nắng vàng: Ánh nắng buổi sáng đầu thu, thường được miêu tả bằng màu vàng ấm áp.

Nghiêng sân: Nắng chiếu xiên xuống sân trường, tạo cảm giác long lanh, nghiêng ngả theo bóng cây, bóng lá.

Vui: Không khí hân hoan, rộn ràng của ngày khai giảng, của bước chân em nhỏ vào lớp học mới.

=> Nghĩa gộp lại: Ánh nắng vàng chiếu xiên trên sân trường, khiến sân rộn ràng, tươi vui như chào đón học sinh.

Câu "Tiếng trống vang từng nhịp" có nghĩa là:

Tiếng trống: Tiếng trống trường trong ngày khai giảng hoặc buổi sáng vào lớp.

Vang từng nhịp: Tiếng trống vang lên đều đặn, dồn dập theo từng hồi, từng nhịp.

Hình ảnh này gợi không khí rộn ràng, trang nghiêm của buổi tựu trường, báo hiệu giờ học bắt đầu.

Câu "Dẫn bước em vào mơ" là cách nói hình tượng: Sách vở, trang sách mới như mở ra một thế giới mơ mộng, đưa em vào những ước mơ, trí tưởng tượng.​
 
501 ❤︎ Bài viết: 701 Tìm chủ đề

Tóm tắt truyện​


Ngày xưa có một chàng trai nghèo làm nghề đốn củi. Một hôm trong rừng, chàng cứu sống một bà lão bị ngất bên suối. Bà lão biết ơn, tặng chàng phép màu: Chỉ cần ngồi lên bó củi, nó sẽ tự đưa chàng và củi về nhà. Từ đó chàng làm việc nhẹ nhàng hơn.

Ở kinh đô, công chúa xinh đẹp được tổ chức hội thi kén phò mã, nhưng không ai vừa ý. Một hôm, công chúa bị chim ác tấn công, chàng đốn củi dũng cảm cứu thoát. Nàng cảm động, đem lòng yêu thương chàng.

Nhà vua ban thưởng vàng bạc, nhưng thấy chàng nghèo hèn nên không đồng ý cho kết hôn. Sau khi công chúa tha thiết xin, vua bèn tổ chức thi tài. Chàng đốn củi chiến thắng, nhưng vua vẫn gả công chúa cho chàng ra sống nơi xa xôi hẻo lánh.

Vợ chồng chàng cần cù khai khẩn đất hoang, cuộc sống dần đủ đầy, ấm áp. Nhờ phép thần, việc đi lại và buôn bán thuận lợi, họ gây dựng được cuộc sống sung túc, dân cư đến lập làng đông vui.

Khi giặc ngoại xâm tràn vào, triều đình thất thủ. Công chúa và chàng đốn củi cưỡi bó củi thần về kinh cứu giá. Chàng vung rìu chém giặc, khiến quân thù kinh hồn bạt vía bỏ chạy. Đất nước thoát nạn, nhân dân ca ngợi.

Nhà vua già yếu, truyền ngôi lại cho chàng. Từ đó, vị vua trẻ và hoàng hậu (công chúa) hết lòng vì dân, đất nước thái bình thịnh trị. Họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.​

Chàng trai nghèo và công chúa


Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: Lục bát, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Ngày xưa có chàng trai nghèo,

Rìu vang trong núi, nắng reo bên rừng.

Một lần cứu lão bên sông,

Được ban phép lạ, thoát vòng khổ đau.

* * *

Công chúa ngọc sắc, hoa màu,

Một hôm gặp nạn, hiểm sâu giữa đời.

Chàng trai không quản thân người,

Vung rìu cứu thoát, nên duyên mặn nồng.

* * *

Vua cha thử thách muôn trùng,

Chàng đều thắng hết, nhưng không vừa lòng.

Đành đem con gái gả chồng,

Cho nơi hoang dã, núi sông xa vời.

* * *

Vợ chồng chăm chỉ sớm trưa,

Dựng làng, khai khẩn, nắng mưa không sờn.

Giặc sang, chàng lại chẳng sờn,

Cầm rìu phá giặc, cứu dân cứu nhà.

* * *

Vua già truyền ngôi cho chàng,

Đất yên, trời thịnh, phúc sang muôn đời.

Công chúa cùng chàng rạng ngời,

Trọn đời hạnh phúc, tiếng cười còn vang.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back