Tản Văn Có Một Trạm Dừng Mang Tên Tuổi Thơ - Johanna

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Johanna, 28 Tháng tư 2025.

  1. Johanna Every story needs a happy ending

    Bài viết:
    164
    CÓ MỘT TRẠM DỪNG MANG TÊN TUỔI THƠ

    Tác giả:
    Johanna

    Thể loại: Tản văn

    Bài dự thi Nét bút tuổi xanh - Tuần 7-9 (2025)

    Chủ đề: Sau khi ta lớn, tuổi thơ có trở lại không?

    [​IMG]

    Hẳn bạn đã nghe, cuộc đời là con đường một chiều. Bạn chỉ có thể tiến về phía trước. Bất kể bạn nhìn thấy điều gì trước mắt, chẳng mấy chốc chúng đều sẽ bị bỏ lại phía sau.

    Cuộc đời cũng giống như một chuyến xe đường dài không khứ hồi. Điểm xuất phát có tên "Sinh", còn điểm đến hiển nhiên là "Tử". Cũng như bao chuyến xe đường dài mà chúng ta từng đi, nó luôn có những trạm dừng. Và trạm dừng đầu tiên mang tên "Tuổi thơ".

    Người ta thường bảo: "Tình đầu là tình khó phai". Có lẽ đó là lý do tuổi thơ cứ khiến chúng ta xao xuyến mãi.

    Ngôi nhà đơn sơ với cái gác đổ giả, những lần chạy rầm rầm mà chẳng từng sợ sập.

    Chiếc cầu thang bằng sắt với mỗi bậc thưa đến mức tưởng chừng sảy chân là rơi thỏm xuống ngay.

    Những hôm nắng nóng mẹ tạt nước "rửa nhà", chị em thi nhau lăn khắp sàn không ngại bẩn.

    Những lần xin năn nỉ ba mẹ thêm năm phút để xem nốt tập phim hoạt hình trên TV.

    Những trận đòn cháy da thịt lúc không vâng lời.

    Cả lần thả diều yếu sức mặc cho cánh diều bị gió đùa đi thật xa..

    Cô bạn thân đầu tiên thời tiểu học, và cuộc chia tay mãi mãi chẳng có lời từ biệt.

    Thư viện rộng lớn mới thật sự là ngôi nhà thứ hai.

    Những hôm ôn luyện thi đến chiều muộn.

    Lại có lần mách hiệu trưởng cơm trưa không ngon, bị cô bảo mẫu mắng một trận điếng người..

    Nếu có ai đó hỏi tôi về tuổi thơ của tôi, tôi sẽ gác lại tất cả những việc mình đang làm dở, và kể cho họ nghe.

    Không phải vì tôi có một tuổi thơ hoành tráng hơn bao nhiêu người khác.

    Không phải vì tôi nhớ vanh vách mọi chuyện khi còn bé.

    Không phải vì tôi muốn khoe khoang.

    Mà chỉ vì, mỗi một lần kể lại, dường như tôi được trở về khoảnh khắc ấy lần nữa.

    Mỗi một lần kể, những hình ảnh đó lại được khắc sâu vào tâm trí tôi hơn.

    Mặc dù theo sự trêu đùa của thời gian, tất cả những ký ức ấy dần trở nên mơ hồ và vụn vặt. Đến đỗi, đôi khi tôi còn tự hỏi rằng, liệu những gì tôi đang nhớ có thật sự là tuổi thơ của mình chăng? Hay chỉ là do tôi tự tưởng tượng..

    Nếu bạn hỏi tôi, lớn lên rồi, tuổi thơ có về không, tôi sẽ trả lời, một cách thực tế và phũ phàng nhất..

    Không.

    Xe vẫn tiếp tục chạy. Tôi và bạn, chúng ta phải tiếp tục đi. Dù có không nỡ đến đâu, chúng ta vẫn phải tiếp tục đi, tiếp tục trải qua những tháng ngày vui buồn sướng khổ, phóng tầm mắt mình ra thật xa, cõng giấc mơ trên lưng, ôm lấy hạnh phúc đi đến cuối con đường.

    Chúng ta lại sẽ xuống trạm, nhưng chẳng có trạm nào mang tên là "Tuổi thơ" nữa.

    Chúng ta không thể quay về "Tuổi thơ".

    "Tuổi thơ" cũng không thể quay về với chúng ta.

    Chúng ta sẽ đến những trạm dừng mới.

    "Tuổi thơ" sẽ đón những hành khách mới.

    Nhưng không sao, nếu bạn cảm thấy nuối tiếc, hãy nhớ rằng:

    "Tuổi thơ" đã ghi tên bạn vào danh sách những hành khách từng ghé trạm. Trong "Tuổi thơ" vẫn có hình bóng bạn.

    Và trong bạn, chắc chắn, mãi mãi có "Tuổi thơ".

    Bạn có biết không, khoảnh khắc bạn lưu luyến bước chân lên chiếc xe khổng lồ đặng tiếp tục cuộc hành trình, khoảnh khắc bạn lấy tất cả sự dũng cảm bé nhỏ ấy để buông tay "Tuổi thơ", "Tuổi thơ" đã nói rằng:

    "Thân chào bạn.

    Có thể trải nghiệm của bạn tại nơi đây rất tốt, cũng có thể không. Nếu tốt, chúng tôi hy vọng mình sẽ mãi là liều thuốc chữa lành tâm hồn bạn suốt cả cuộc đời. Nếu không tốt, chúng tôi rất lấy làm tiếc. Tuy nhiên, chúng tôi hy vọng bạn sẽ đừng vì thế mà bỏ cuộc, mong bạn sẽ mạnh mẽ tiếp tục chuyến đi dài, chắc chắn trạm dừng kế sẽ phục vụ bạn chu đáo hơn.

    Chuyến đi dài hẳn có lắm mỏi mệt, để hành lý nhẹ hơn, xin hãy chỉ mang theo ước mơ và hạnh phúc, mọi nuối tiếc, muộn phiền, xin hãy để lại đây. Bất kỳ lúc nào, nếu nhớ chúng tôi, bạn có thể quay đầu lại nhìn, nơi cuối chân trời, sẽ mãi có một dấu chấm bé xíu - là chúng tôi đấy. Từ một nơi rất xa, chúng tôi luôn dõi theo bạn. Và cũng chẳng sao đâu, nếu ký ức về chúng tôi dần phai nhòa trong tâm trí bạn. Bởi lẽ, quên đi cũng là một cách trưởng thành.

    Ngoan nào, đừng khóc. Khi rời khỏi trạm này, bạn chính là người trưởng thành. Người trưởng thành không khóc nhè đâu.

    Đừng sợ, ai rồi cũng phải lớn mà. Chẳng phải bạn cũng từng mơ ước được lớn lên sao? Không cần lo lắng, những trạm kế tiếp rất tuyệt vời đấy, mau thử xem!

    Thân chúc bạn thượng lộ bình an.

    Chân thành cảm ơn bạn.

    Vĩnh biệt."

    Lời cuối cùng nghe thật nhẹ. Nhẹ đến đỗi vô tình bị gió cuốn đi xa..

    -Hết-​
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Can Qua Tiết Trực

    Bài viết:
    59
    Hai khoảnh khắc này gợi nhắc cho Can Qua về những kỷ niệm tuổi nhỏ.

    Quả thực chỉ có thể bước lên chuyến xe thời gian bằng tấm vé một chiều, để đi trọn con đường độc đạo nối giữa "ấu thơ" với "trưởng thành". Bên cạnh đó, trong tản văn này có nhiều chỗ rất thơ.

    Dù sao cũng xin chúc mừng tác phẩm đã hoàn thành và mong rằng Jo sẽ đạt được thành tích cao trong cuộc thi. ^^

    Hy vọng tuần thi kế tiếp, chúng ta có thể tái ngộ rồi cùng giao lưu, tranh tài *qobe 25*
     
    Hoa Nguyệt PhụngJohanna thích bài này.
  4. Johanna Every story needs a happy ending

    Bài viết:
    164
    Mình cảm ơn @Can Qua vì đã dành thời gian đọc tản văn của mình. Mình biết có đôi chỗ vẫn còn lủng củng nhưng cảm ơn bạn nhiều lắm vì đã khích lệ mình. Hy vọng bạn cũng sẽ đạt giải cao nhé!
     
    Hoa Nguyệt PhụngCan Qua thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...