Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 316: Ông cố nhà họ Sầm (2}

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Doãn Thu không chút cảm xúc nhìn chằm chằm điểm đỏ phía trên không hề nhúc nhích, nói: "Ở tổ huyền học ngây người lâu như thế mà chỉ có chút thường thức thế này? Cậu muốn về huấn luyện lần nữa sao?"

    Anh binh sĩ nói chuyện ngậm miệng lại.

    Thẩm Vĩ nói: "Chúng ta không tìm thấy rất có thể là bị phù lục như phù ẩn thân giấu đi rồi."

    Có mấy anh binh sĩ đối với huyền học không hiểu lắm líu lưỡi: "Cả một tòa nhà cũng có thể giấu đi sao? Vậy cũng quá lợi hại luôn! Nếu như đột nhiên xuất hiện chẳng phải trở thành ảo ảnh sao?"

    Có người nói lời khiêu khích soi mói: "Có phải cậu đối với ảo ảnh hiểu sai gì rồi không?"

    Doãn Thu hơi nhíu mày tất cả mọi người đều lập tức ngậm miệng lại.

    "Yên lặng chờ."

    "Vâng!"

    Doãn Thu nhìn chằm chằm nơi nhìn như bãi phế liệu, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng khó hiểu.

    Giang Hoa Đình nhìn cụ già ngồi tít trên cao, nói: "Hiếm có khi ông còn nhớ mẹ tôi. Chẳng qua tôi rất tò mò nhiều con cái như thế tôi không cảm thấy ông sẽ nhớ hết, sao lại nhớ kỹ được mẹ tôi?"

    Cụ già khép hờ mắt dùng độ cao của ông ta nhìn Giang Hoa Đình thì Giang Hoa Đình giống như một đứa trẻ vẫn chưa lớn.

    "Cậu moi thông tin từ chỗ tôi sao?"

    Giang Hoa Đình không sao cả nhún vai: "Ông thích thì nói không thì thôi, tôi không sao cả."

    Đối phương là một con yêu quái già, muốn giấu đối phương? Đó là không thể nào. So với phí chút sức này còn không bằng ngay từ đầu đã nói rõ lập trường của mình.

    "Chả sao cả." Cụ già nói: "Dù sao cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."

    Chân mày Giang Hoa Đình giật giật, cái này ai biết chứ? Ông cụ này lấy tự tin ở đâu ra?

    "Thư Man từ lúc ra đời đã mang theo một kiểu" Vận ", kiểu vận đó tuy không bằng năm vận nhưng cũng đủ đặc biệt, gần với vận may của năm vận là thứ rất nhiều người cầu mà không được."

    Cụ già nói rất chậm, Giang Hoa Đình nghe rất rõ cũng không sót từ khóa năm vận này.

    "Vận này để ở trên người bình thường có chút lãng phí, vì để không lãng phí thì chỉ có thể rút ra." Cụ già nói tới đây trong giọng nói có chút đáng tiếc, "Đáng tiếc là bất kể tôi dùng rồi phương pháp gì cũng không rút được số vận đó."

    Ngắn ngủi mấy câu đã để trong lòng Giang Hoa Đình tràn ngập giận dữ!

    Bất kể dùng phương pháp gì!

    Chỉ bằng sáu chữ này Giang Hoa Đình đã có thể tưởng tượng được những đau khổ năm đó mẹ cậu Sầm Thư Man chịu đựng!

    Thứ số mệnh kiểu này muốn rút ra khỏi người chủ cũ trong quá trình rút ra, chủ nhân cũ không thể chết. Rút số mệnh là xé rách cơ thể của người đang sống sờ sờ, thì có khác gì để người đó nhìn nội tạng, xương của mình bị móc ra?

    Vận xui của Giang Hoa Đình quay cuồng tựa như muốn xông ra ràng buộc vậy, sôi trào mạnh mẽ.

    Cụ già híp mắt lóe lên một tia sáng nói: "Nói không chừng cậu có thể rút số mệnh trên người Thư Man ra." Giọng nói của Giang Hoa Đình lạnh băng, "Ông cảm thấy tôi sẽ làm mấy chuyện này sao?"

    Cụ già hơi cười: "Đó thì không thể do cậu quyết định."

    Bàn tay cực kỳ to không biết từ lúc nào đã vươn tới đầu Giang Hoa Đình! Làn da cụ già để lộ ra biến thành màu đen, phía trên giống như còn đang chảy mủ thối hoắc, từng giọt thuận tay ông ta chảy vào bên trong..

    Giang Hoa Đình nhìn tới buồn nôn bước nhanh lùi về phía sau mấy bước, không ngờ tay đó vậy mà lại duỗi dài ra thế mà đuổi theo Giang Hoa Đình! Giang Hoa Đình bắt đầu cẩn thận, trong tay cầm năm tấm phù nổ phá như không cần tiền ném đến cánh tay to đó _

    Ầm ầm ầm mấy âm thanh nổ tung, còn có sức nổ cả căn nhà cũng không ngừng chấn động.

    Sầm Tuyết đang muốn rời khỏi lại nghe được tiếng vang cực lớn này liền dừng bước nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

    "Ai đang vẽ phù nổ phá trung cấp?"

    Một mình tự nói một câu như thế rồi Sầm Tuyết nhấc chân muốn đến bên đó nhưng chưa đi được mấy bước anh ta đã bị người ta chặn lại.

    "Cậu Tuyết, cụ Sầm đã nói phạm vi hoạt động của cậu không ở bên này."

    Sầm Tuyết lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nếu như tôi cứ muốn qua đó?"

    Người ngăn anh ta lại không chút cảm xúc: "Vậy chúng tôi chỉ đành phải đắc tội rồi."

    Sầm Tuyết lạnh lùng hừ rồi xoay người đi luôn.

    Mấy người đó thấy Sầm Tuyết đi ra thì lập tức xoay người lại tiếp tục canh gác. Ai ngờ Sầm Tuyết vậy mà lẳng lặng không tiếng động xoay người dùng tốc độ nhanh nhất dán hai tấm phù cố định lên trên người bọn họ!

    Sầm Tuyết cười lạnh lùng nói: "Tôi vẫn rất tò mò về bên đó, lần này tôi cứ muốn qua đó xem thử!"

    Giang Hoa Đình khó xử nhìn ông cụ khổng lồ này, thịt mỡ thối rữa trên người người này quá nhiều, cậu đánh nhau rất tốn sức, phù nổ phá một lần ném năm tấm ra ngoài, không chỉ không làm tổn thương đối phương chút nào mà còn làm bản thân buồn nôn rồi gần chết!

    Thua thiệt lớn!

    "Quả là một đứa trẻ không nghe lời." Cụ già ra vẻ như đáng tiếc nói, thực ra thì trong mắt tràn ngập là tán thưởng với quyết tâm phải có được!

    Giống như trên người Giang Hoa Đình có thứ gì đó ông ta muốn có!

    "Tôi phải để cậu biết thiên sư với đại sư chênh lệch ở đâu."

    Giang Hoa Đình phát ra tiếng ha: "Còn không bằng ông nói với tôi, thịt thối với thịt tươi đến cùng có gì khác nhau đó."

    Nói rồi Giang Hoa Đình lại ném đi mấy tấm phù lục có lực công kích khá cao thế mà đều bị cụ già hết sức ung dung hóa giải. Cho dù phù lục của Giang Hoa Đình không phát huy ra hết tác dụng chúng nó nên có nhưng cụ già vẫn là cực kỳ hài lòng.

    "Không tệ, trong tình huống huyết mạch thiên sư còn chưa thức tỉnh vậy mà đã có thể vẽ ra phù lục cao cấp như thế, quả thật sự còn có thiên phú hơn cả Sầm Tuyết."

    "Chỉ là hiệu lực của phù lục cũng không thể đạt tới mức thiên sư." Trong mắt cụ già rất điên cuồng, "Nếu như trở thành thiên sư.."

    "Vậy thì trên đời này không còn ai có thể là đối thủ của cậu nữa!"

    Cụ già nói tới mức tự đại giống như đã nhìn thấy Giang Hoa Đình trở thành thiên sư rồi vậy.

    Nói tới cũng kỳ lạ Giang Hoa Đình trở thành thiên sư tại sao ông ta lại vui vẻ tới thế?

    Giang Hoa Đình đang bối rối, cụ già liền đè nén không nổi kích động trong lòng nói hết những gì nghĩ trong lòng ra: "Thế này sẽ có cái xác đủ mạnh mẽ gánh chịu linh hồn của tôi rồi!"

    Đoạt xá!

    Đồng tử Giang Hoa Đình co rút một phen, yêu quái này quả nhiên không phải là người bình thường!

    Bên trong thân xác cụ già là linh hồn thiên sư không biết đã sống bao lâu!

    Giang Hoa Đình không biết linh hồn thiên sư đó đến cùng là ông cố nhà họ Sầm hay là linh hồn thiên sư của gia tộc khác nhưng bây giờ cậu cũng hết cách suy nghĩ kỹ bởi vì cụ già này lại ra tay!

    Một luồng khí thế đè ép như tới từ thời đại xa xưa lập tức đè ép xuống.

    Cụ già vẻ mặt hiền từ tán thưởng nhìn giây phút Giang Hoa Đình bị ép tới thay đổi vẻ mặt tuy chỉ có thể nhìn được phần mắt của cậu nhưng cũng không trở ngại ông ta tán thưởng.

    Đây là khí thế đè ép thuộc về thiên sư à! Còn có khí thế đè ép của huyết thống!

    Không thể phủ nhận trên người Giang Hoa Đình quả thực có huyết thống của nhà họ Sầm, điểm này đối với ông cụ cũng là thua thiệt, cũng là Giang Hoa Đình chưa từng nghĩ tới.

    Ai có thể tưởng tượng ra được, huyết mạch thiên sư còn có thể dùng thế này?

    Giang Hoa Đình cắn chặt răng chống đỡ, có lẽ luồng sức mạnh không chịu thua đó lại có lẽ là cái khác mà vận xui ẩn náu trên người cậu cuồn cuộn ngóc dậy.

    Cụ già rất vui vẻ yên tâm: "Không tệ còn biết dùng số mệnh chống đỡ, vừa như thế thì trong năm vận nhà họ Sầm chúng ta đã có hai, quả thật không tệ.."

    Sầm Thư Man lạnh lẽo nhìn anh trai chị dâu đang khóc tố khổ trước mặt bà, mặc thành thế này mà còn có thể tới khóc tố khổ? Sầm Thư Man cũng có chút nghe không nổi nữa.

    "Tôi nghe mấy người khóc lóc mười phút kết quả nói tới nói lui chỉ là nhà họ Giang chúng tôi cắt vụ làm ăn với nhà họ Sầm mấy người cho nên muốn chúng tôi chịu trách nhiệm." Sầm Thư Man lạnh nhạt nói: "Nếu như mấy người coi nhà họ Giang chúng tôi là mở từ thiện thì bây giờ mấy người có thể đi rồi."

    "Chúng tôi có thể giúp đỡ người nghèo, có thể nuôi một con chó, hơn mười ngàn con cũng được duy nhất không nuôi kẻ lười."

    Mặt của cha mẹ Sầm Tuyết trong nháy mắt nhăn nhó chẳng qua nghĩ tới tài sản ròng của đối phương trong lòng ghen ghét đồng thời lại không nhịn được muốn chiếm chút hời.

    "Tiểu Man em nói như vậy bọn chị, bọn chị quá thương tâm, ai không muốn con trai con gái nhà mình tốt chứ." Mẹ Sầm lau đi nước mắt không hề tồn tại, "Nói tới, Tiểu Man em cũng có một đứa con trai đi, nhỏ hơn Tuyết nhà bọn chị mấy tuổi mấy tuổi rất giống với chồng em? Hôm nay hình như chị nhìn thấy nó rồi.."

    "Mấy người nhìn thấy nó rồi? Ở đâu!" Vẻ mặt Sầm Thư Man phẫn nộ! Chuyện của con trai cô chưa từng nói với người nhà họ Sầm!

    Cho dù giấu không được lão già nhà họ Sầm nhưng mà anh trai chị dâu bọn họ là không biết!

    Cha Sầm lập tức đắc ý: "Cho anh một trăm triệu, anh sẽ nói với em bằng không em vĩnh viễn cũng không biết tung tích của con trai em."

    Nhưng mà khác với dự đoán của cha Sầm là Sầm Thư Man lại rất tỉnh táo.

    "Đừng nói một trăm triệu, một cắc tôi cũng sẽ không cho mấy người! Cút đi!" Nói xong, Sầm Thư Man trực tiếp đấm một cú hung ác về phía bụng cha Sầm!

    Mẹ Sầm bị thô lỗ của Sầm Thư Man sợ tới mức gào lên như giết heo! Cha Sầm thì bị đánh tới mức túi mật cũng muốn phun ra!

    Sầm Thư Man đẩy mẹ Sầm ra chạy đến một chiếc xe gần nhất mở ra đạp ga! Cứ thế bày ra tư thế lái xe hơi bình thường như xe đua!

    Cha Sầm tức giận nói: "Cô, tôi phải kiện cô!"

    Vẻ mặt vui cười của Giang Trì Bắc xuất hiện ở trước mặt hai người: "Mấy người muốn kiện ai? Tôi nghĩ tôi có thể giúp mấy người một chút."

    Cha mẹ Sầm Tuyết tỏ vẻ sợ hãi nhìn người đàn ông mặt búp bê cười híp mắt.

    Cơ thể Giang Hoa Đình bị đè ép tới mức không thể động đậy, dù là di chuyển đầu ngón tay cũng cực kỳ gian nan.

    Nhưng cậu cũng không từ bỏ.

    Cơ thể không thể động đậy thì cậu còn có miệng!

    "Lâm, binh, môn, giả, giải, trận, liệt, tại, thiên!"

    Giang Hoa Đình phun ra đồng thời cắn rách đầu lưỡi của cậu, nước bọt và máu cùng phun ra! Đồng thời vận xui vẫn luôn nôn nóng giống như cuối cùng cũng tìm thấy chỗ thoát ra hòa vào nước bọt!

    Một thức thần hạc giấy nhỏ xíu từ trong ba lô Giang Hoa Đình bò ra chạy về phía nước bọt đó, trong chớp mắt tiếp xúc hạc giấy biến thành một con phượng hoàng tắm lửa vừa đỏ lại đen!

    Nét mặt Giang Hoa Đình lạnh lùng nói ra hai chữ cuối cùng: "Tru tà!'

    Phượng hoàng tắm lửa kêu rồi hóa thành một ngọn lửa đỏ đen xông về phía ông cụ!

    Nhiệt độ siêu cao với ngọn lửa nồng nặc tựa như muốn hủy diệt cả thế giới này vậy! Thế mà vẻ mặt của cụ già trước sau không thay đổi thậm chí cực kỳ bình tĩnh lại vui vẻ yên tâm.

    " Không tệ "

    Đôi mắt hơi híp lại cuối cùng chậm rãi mở ra:" Đáng tiếc vẫn kém chút, nên là lúc để cậu khắc sâu nhận thức thiên sư kém đại sư ở đâu rồi. "

    " Phải không? Vậy cộng thêm tôi thì thế nào? "Giọng nói quen thuộc, hai người trong phòng hơi chấn động.

    Giang Hoa Đình ngay cả quay đầu cũng khó nhưng không trở ngại cậu cảm thấy giọng nói này quen thuộc.

    " Sầm. Tuyết? "

    Biểu cảm của ông cụ cuối cùng cũng biến thành không vui:" Tại sao ai nấy cũng đều không nghe lời của tôi? "

    Sầm Tuyết cười lạnh lùng, động tác trên tay lại không chút chần chừ:" Nghe lời ông để tên thiên đế rắm thúi đó chiếm lĩnh quyền chủ đạo cơ thể của tôi? Tự tôi chờ chết? "

    Ông cũng vĩ đại ghê!"

    Cụ già tức tới thịt mỡ trên mặt rung mãi!

    Cửu tự chân ngôn cũng từ trong miệng Sầm Tuyết cực kỳ nhanh phun ra: "Tru tà!"

    Vừa nói xong hai chữ này Sầm Tuyết đã phun ra một ngụm máu tươi nhưng không trở ngại anh ta đã làm phép xong.

    Thức thần của anh ta là một võ tướng vung một thanh đao uy phong về phía cụ già, cùng với phượng hoàng tắm lửa của Giang Hoa Đình tập kích trái phải!

    Cụ già trong mắt tràn ngập hung bạo ác liệt: "Tài vặt!"

    Doãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng rất bất an mí mắt giật giật mãi không thôi.

    "Còn chưa tìm thấy sao?"

    Những người khác tìm tới tìm lui đều tìm không thấy cửa vào thậm chí còn đá về phía khu đất hoang phế đó một cước đều như đá vào lớp bông mềm mại: "Không."

    Tim Doãn Thu đập càng ngày càng nhanh, anh quyết định không chờ nữa.

    "Chuẩn bị một trăm tấm phù nổ phá."

    Mấy anh binh sĩ giật mình: "Nhưng đội trưởng Thu, chúng ta vừa nãy chẳng phải đã dùng phù nổ phá thử qua rồi sao.." Căn bản vô dụng.

    Doãn Thu cố hết sức để bản thân tỉnh táo lại, nói: "Một tờ không được thì dùng một trăm tờ! Một trăm tờ không được thì dùng một ngàn tờ!" Anh không tin đây là một tường thành vững chắc không gì có thể đẩy ngã!

    Ngay lúc anh binh sĩ chuẩn bị xong phù nổ phá thì đột nhiên nghe được một hồi tiếng xe cảnh sát vang lên như có như không.

    Mấy anh binh sĩ: "?"
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 318: Ông Sầm chết rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sầm Tuyết cũng vùng vẫy bò dậy: "Chờ, chờ lát."

    Sầm Thư Man cau mày: "Cậu cũng chật vật tới thế này rồi?" Lần trước lúc gặp anh ta thì không phải như vậy.

    Chẳng qua bây giờ con trai bà cũng chật vật tới thế, ai cũng cười không nổi ai.

    Sầm Tuyết bố trí mười mấy lá phù cực kỳ nhanh: "Không thể để cụ già này chạy mất!"

    Nhìn rõ phù Sầm Tuyết dùng là gì thì Giang Hoa Đình nói: "Suýt chút cũng quên mất cụ già này còn biết đoạt xá đó."

    Ông Sầm trong thời gian ngắn bò không dậy nổi, hết cách rồi trên người ông ta không chỉ thịt thối nhiều mà thịt mỡ cũng nhiều. Muốn triệu hoán con rối vào mà không ngờ ngay cả một quỷ ốm cũng không có.

    "Mấy người đã làm gì? Con rối của tôi đâu?" Tin tức ông về đây những người khác đều không biết cho nên ở đây chỉ có con rối.

    Sầm Thư Man nhịn ghê tởm nói: "Đều bị tôi nổ hết rồi, cát bụi có lẽ có thể cho ông tìm thấy chút. Đủ dáng người thì không còn nữa!" Về phần mấy người sống chuyên môn phụng dưỡng ông Sầm thì ngay lúc Sầm Tuyết tới đã bị anh ta xử lý rồi. Cho nên không còn ai có thể giúp ông cụ Sầm nữa.

    Ông Sầm tức tới thịt thối khắp người suýt chút sập đổ, muốn lại một lần nữa dùng khí thế huyết thống để trấn áp ba người có huyết thống nhà họ Sầm.

    Nhưng có máy gian lận Doãn Thu này ở đây thì cho dù thật sự có ảnh hưởng thì cũng bị giáng tới thấp nhất rồi.

    Tuy có chút khó chịu nhưng Giang Hoa Đình vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.

    Giang Hoa Đình trực tiếp dùng vận xui với máu tươi học gì ra đấy, ở không trung trực tiếp vẽ phù.

    Vốn cho rằng phải thử mấy lần mới có thể thành công mà không ngờ nét vẽ đầu tiên đã có thể ở giữa không trung vẽ ra phù ấn! Sầm Tuyết kinh hoàng nhìn Giang Hoa Đình, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.

    Với thực lực của ông Sầm muốn đột phá trận phù khóa linh Sầm Tuyết là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng mà ông ta lại bị vận may với công đức của Doãn Thu làm cho bị thương.

    Trong năm vận thì vận may đứng đầu, mạnh nhất và sâu không lường nhất chính là nó!

    Ông Sầm nhìn thấy người có vận may xông tới trước họng súng của mình, không thể nào không hưng phấn chỉ là không ngờ vận may này thế mà khó gặm tới thế.

    Không chỉ trở thành lồng phòng hộ của đối phương mà còn làm bị thương chính mình!

    Mà Doãn Thu còn ngay lúc Giang Hoa Đình vẽ phù thế mà đang niệm kinh phật!

    Ông Sầm ngoài mặt là người bên trong lại là một linh hồn của một thiên sư, nhưng cũng chỉ là một ác ma đoạt xác của một người sống để sinh tồn mà thôi!

    Kinh phật đối với ông Sầm tới nói chắc chắn lại là một kích cực nặng!

    Giang Hoa Đình dùng tốc độ nhanh nhất vẽ xong phù làm sạch: "Ông cố cũng là ác ma, siêu độ là không thể nào, trực tiếp làm tiêu tan sạch đi."

    Sầm Tuyết vừa nhìn thì phát hiện không đúng: "Đây không phải phù làm sạch."

    "À, phù nổ phá làm sạch tôi đặc biệt nghiên cứu chế tạo! Cho dù nổ nát ông ta rồi thì vẫn còn có thể sẵn tiện dọn dẹp sạch sẽ, không tệ đi?" Sầm Tuyết, "..."

    Giang Hoa Đình đánh phù lên trên người ông Sầm, ông Sầm không còn chỗ để trốn chỉ có thể cố dùng cơ thể chống đỡ!

    Kinh phật của Doãn Thu không ngừng suy yếu sức mạnh của ông Sầm, phù lục gần như sắp đạt tới mức thiên sư của Giang Hoa Đình cuối cùng cũng phát huy sức mạnh của nó!

    Phù văn biến thành một cái lồng bao phủ đống thịt nát trên mặt đất, dần dần, dần dần co rút! Ông Sầm còn đang phản kháng, Giang Hoa Đình cũng gia tăng vận xui tăng thêm sức mạnh.

    Sầm Tuyết bỗng nhiên nói: "Vận âm cũng là một trong năm vận, tôi cũng tới giúp cậu!"

    Giang Hoa Đình khẽ giật mình, lập tức cong khóe môi: "Anh có được không đó?"

    Sầm Tuyết không so đo với Giang Hoa Đình: "Cậu nhìn một chút chẳng phải sẽ biết có được không à?"

    Vận may của Doãn Thu là màu vàng, vận xui của Giang Hoa Đình là màu xám đen, mà vận âm của Sầm Tuyết lại là màu trắng, ba loại số mệnh nối vào nhau vậy mà hóa thành một cái lồng ba chân! Mang theo phù nổ phá làm sạch của Giang Hoa Đình vọt vào trong cơ thể ông Sầm! Sau khi xông vào trong cơ thể ông Sầm thì một đường ánh sáng đỏ lóe ra, phù nổ phá làm sạch vậy mà lại từ một phân thành hai, phù làm sạch được phân ra lại bao trùm cả cơ thể ông Sầm!

    Một tiếng vang rất lớn Ầm!

    Mọi người thấy cơ thể cực kỳ to lớn của ông Sầm như một bóng bay màu đen nổ ra, thịt vụn màu đen có hiệu quả của phù làm sạch dần dần biến mất rồi.

    Linh hồn thiên sư mạnh mẽ, tồn tại không biết bao nhiêu năm, gây ra biết bao nhiêu tai vạ cho đời sau nhà họ Sầm cũng đã dần mất hẳn.

    Ngay lúc mọi người thở phào một hơi thì mắt Sầm Thư Man bỗng nhiên trợn trắng, đã ngất xỉu!

    Giang Hoa Đình bị dọa giật cả mình: "Mẹ!"

    Doãn Thu lạnh nhạt nói: "Chắc là bị thối ngất xỉu rồi."

    Giang Hoa Đình: "!"

    Cỡ thể Tuyết cũng bắt đầu như nhũn ra, mắt trợn trắng.

    Giang Hoa Đình: "..."

    Chỉ có Doãn Thu với Giang Hoa Đình không có bất kỳ vấn đề.

    Giang Hoa Đình nói: "Tôi là đóng khứu giác, nhóc Thu.."

    Doãn Thu lạnh nhạt nói: "Trên người tôi có phù làm sạch." Phù làm sạch không chỉ có thể tịnh hóa siêu độ linh hồn, còn có thể tịnh hóa không khí! Người phát minh -- Giang Hoa Đình.

    Giang Hoa Đình chỉ có thể giơ ngón cái cho Doãn Thu: "Nhóc Thu lợi hại."

    Sao lại không cho mẹ một tờ đó?

    Như nghe được tiếng lòng của Giang Hoa Đình mà Doãn Thu nói: "Quên."

    Giang Hoa Đình: "..."

    Sầm Thư Man được Giang Hoa Đình cõng trên lưng, Sầm Tuyết bị Doãn Thu thô lỗ nửa đỡ nửa kéo dẫn đi ra ngoài.

    Giang Hoa Đình hỏi: "Người có thể đi vào chỉ có cậu với mẹ tôi thôi sao?"

    "Tôi bảo Thẩm Vĩ ra ngoài rồi."

    Giang Hoa Đình: "?"

    Tuy không biết Thẩm Vĩ được phái ra ngoài làm gì rồi nhưng Giang Hoa Đình vẫn ngoan ngoãn ồ. Sau đó hết sức cẩn thận nhìn bên mặt Doãn Thu.

    "Nhóc Thu.."

    "Hửm?"

    "Cậu.. Không có hứng thú làm hòa thượng đâu ha?" Nghe nhóc Thu niệm kinh phật thành thạo như thế, cậu hơi sợ!

    Doãn Thu: "..."

    "Cậu nói có hiệu quả thì nhìn thêm chút, học thêm chút."

    Giang Hoa Đình thở phào một hơi.

    May không phải muốn xuất gia, hù chết cậu rồi!

    Thì ra là công lực của Thẩm Vĩ không quá đủ đối phó không nổi con rối nhà họ Sầm, mà ở bên ngoài bởi vì Sầm Thư Man bão xe mà dẫn tới rất rất nhiều cảnh sát giao thông mà cũng không phải mấy anh binh sĩ có thể tùy ý ứng đối phó được cho nên liền phái Thẩm Vĩ đi.

    Giang Hoa Đình vừa đi ra ngoài quả nhiên liền nhìn thấy một đống cảnh sát giao thông với thuộc hạ Doãn Thu, tuy đều là đầy tớ của nhân dân nhưng mà binh chủng khác nhau, ừm, cho nên bài xích.

    Cảnh sát cũng chia rất nhiều loại lần này không nhìn thấy Khương Thành, bằng không Giang Hoa Đình còn có thể nhờ chút giao tình.

    Thứ như vận may này có lúc cũng sẽ dùng hết.

    Chuyện Sầm Thư Man bão xe dường như cả thành phố Kinh đều biết rồi, không gì càng đồ sộ hơn một đống cảnh sát giao thông đuổi theo.

    Nhìn thấy Sầm Thư Man cảnh sát giao thông bên đó ra vẻ giải quyết việc chung, Giang Hoa Đình vừa muốn thay Sầm Thư Man xử lý vụ việc khó nhằn này thì không ngờ lại một chiếc xe quen mắt chạy về phía bên này.

    Giang Hoa Đình kéo ống tay áo Doãn Thu: "Có phải là như tôi đang nghĩ không?"

    Doãn Thu nhìn rõ người ngồi trong xe, gật đầu: "Ừm."

    Giang Hoa Đình thở phào một hơi, nói: "Chuyện đắc tội mẹ vẫn nên giao cho ba tới làm thích hợp hơn. Có cãi nhau ầm ĩ thì cũng là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa mà!"

    Người vừa tới quả nhiên là Giang Trì Bắc, ông vừa xuống xe liền chạy thẳng tới chỗ Giang Hoa Đình.

    Hết sức cẩn thận dời vợ yêu từ trên người con mình đến trên người mình, kiểm tra vợ một lượt trước phát hiện không có vết thương khả nghi, chướng mắt nào xong Giang Trì Bắc mới đi kiểm tra con trai.

    "Không sao đi?"

    Giang Hoa Đình cười vui vẻ: "Còn nhảy nhót tưng bừng đó."

    Giang Trì Bắc đánh Giang Hoa Đình một cái nhưng trong mắt với trong lời nói đều là lo lắng không hề che giấu: "Thằng nhóc thúi toàn làm mấy chuyện làm người ta lo lắng."

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Ai bảo ba sinh ra con anh tuấn tiêu sái như thế, có biến thái nhớ nhung con cũng không phải là chuyện con có thể khống chế nha."

    Giang Trì Bắc gắt gỏng nói: "Chỉ biết ba hoa!"

    "Con nói là lời thực."

    Cảnh sát giao thông ho khụ khụ: "Mấy người, có thể xử lý một chút hành vi phạm luật có tình tiết cực kỳ nghiêm trọng này chưa?"

    Giang Trì Bắc lập tức nói: "Có thể có thể!"

    "Tiền phạt là phải nộp." Cảnh sát giao thông nói.

    "Lập tức nộp!" Ông không thiếu tiền!

    "Điểm cũng phải trừ."

    "Nhất định phải thế." Tốt nhất là trừ sạch!

    "Không thể thi lại bằng lái xe." Cảnh sát giao thông nói: "Sau này cũng không cho phép lái xe."

    "Quá tốt luôn!" Giang Trì Bắc vẻ mặt cảm kích! Trời mới biết ông sợ Sầm Thư Man lái xe cỡ nào! Không thể lái là tốt nhất! Đỡ mất công sau này ông ta nơm nớp lo sợ!

    Cảnh sát giao thông: "..."

    Thế này cũng quá dễ trao đổi rồi.

    Thấy Giang Trì Bắc sảng khoái ký tên, Giang Hoa Đình hỏi: "Ba, ba không sợ mẹ tỉnh lại gây sự với ba sao?"

    "Gây chuyện gì có thể lớn hơn an toàn là đầu tiên chứ?" Giang Trì Bắc hỏi lại.

    Hai cha con đối mắt trong chốc lát rồi hiểu ý cười.

    Đều là người yêu vợ tất nhiên biết cái gì đối với bọn họ tới nói là quan trọng nhất!

    Cảnh sát giao thông đi rồi, Giang Hoa Đình kiểm tra cơ thể cho Sầm Thư Man một lượt rồi nói: "Mẹ không có chuyện gì, về nghỉ ngơi cho tốt là được, nếu như có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho con."

    Giang Trì Bắc đối với y thuật của Giang Hoa Đình là tin không nghi ngờ gì: "Được."

    Vợ chồng Giang Trì Bắc đi rồi, để lại chiếc xe Sầm Thư Man lái tới.

    "Chúng ta lái đi à? Chiếc xe này còn chạy được không?" Giang Hoa Đình khó xử.

    Doãn Thu liếc thoáng qua lốp xe bị mài mòn gần hết, nói: "Gọi người sửa xe kéo nó đi là được."

    Giang Hoa Đình giơ ngón cái: "Nhóc Thu cậu giỏi quá!"

    Doãn Thu: "..."

    Coi anh là con nít ba tuổi à?

    Cuối cùng chuyện Giang Hoa Đình khám bệnh cho vị khách thần bí đó không thành, không lâu sau Hoa Vũ Hiên cũng đã nhận được tin tức chuẩn xác này rồi, trong lòng mừng như điên đồng thời lại có chút cáu kỉnh.

    Bởi vì hắn còn nhận được một tin tức khác.

    Nhà họ Sầm vẫn luôn giúp hắn chế tác đội quân con rối bất tử vậy mà bị hủy rồi.

    Tuy nhà họ Sầm còn có người khác nhưng mà địa vị ở Bàn Liên cũng không cao mà năng lực cũng không xuất chúng. Nói mới nhớ, hắn còn nhận được tin tức thiên sư xuất sắc nhất nhà họ Sầm không thấy nữa.

    Chẳng qua tin tức này chẳng mấy chốc đã bị người của hắn làm sáng tỏ rồi, thiên sư xuất sắc nhất nhà họ Sầm là Sầm Tuyết đang ở trong bệnh viện Trung y Thu Hoa dưỡng thương. Lần này gia tộc thiên sư đã có hai nhà ở trong bệnh viện Trung y Thu Hoa rồi.

    Mà bệnh viện Trung y Thu Hoa cũng thuộc về Doãn Thu.

    Nghĩ tới đây tim gan Hoa Vũ Hiên đã thấy đau!

    Tại sao may mắn tới thế không thể giáng xuống người hắn chứ?

    Khi xưa đã từng, vận may siêu mạnh trên người Doãn Thu đó cũng bị hắn ngấp nghé nhưng mà bất kể hắn dùng phương pháp gì cũng không thể cướp vận may của Doãn Thu, mỗi lần đối đầu với Doãn Thu xong hắn lại xui xẻo đến nghi ngờ đời người, càng về sau càng không cố chấp với vận may của Doãn Thu tới thế nữa.

    Nhưng hôm nay hai thiên sư có thiên phú cực mạnh đều ở chỗ Doãn Thu, Hoa Vũ Hiên lại lần nữa nổi lên ý đồ tham lam.

    Nhưng nghĩ tới ngay cả ông cố nhà họ Sầm cũng chết ở trên tay bọn họ, Hoa Vũ Hiên lại hành quân lặng lẽ rồi.

    Vốn hắn chỉ thông qua nhà họ Viên mới tiếp xúc đến nhà họ Sầm, nội bộ Bàn Liên hắn cũng không có cơ hội tham gia quá nhiều. Chẳng qua hắn cũng không phải coi trọng Bàn Liên lắm.

    Bàn Liên ở trong mắt của hắn chẳng qua cũng chỉ là một đám liều mạng, một nhóm tội phạm truy nã quốc tế.

    Nhưng nhà họ Sầm thì khác, nhà họ Sầm thuộc phái Phục Liên, phái Phục Liên tuy cũng là một phần nhỏ của Bàn Liên nhưng cả hai có thể nói là hoàn toàn không liên quan tới nhau.

    Mà phần lớn thành viên nhà họ Sầm đều là trong phái Phục Liên, ông cố nhà họ Sầm càng chiếm cứ vị trí quan trọng.

    Bây giờ ông cố nhà họ Sầm chết rồi..

    Vậy thì kế hoạch đội quân con rối bất tử của hắn chỉ đành chết non.

    Hoa Vũ Hiên ngẫm nghĩ đều cảm thấy không cam tâm!

    Chẳng qua may mà trước đó nhà họ Sầm đã làm xong cho hắn mấy nhóm tuy không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ rồi.

    Chỉ cần Hoa Vũ Thần không ra tìm đường chết, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không cần dùng tới vũ khí cuối cùng này..

    Giang Hoa Đình đáng tiếc nói: "Kết quả tôi vẫn không thức tỉnh thành thiên sư."

    Thiên Lộ lườm cậu: "Cậu còn còn có mạng quay về đã không tệ rồi."

    "Thì đó!" Giang Hoa Đình đắc ý nói: "Nhóc Thu nhà tôi là sao may mắn của tôi!"

    "Mà cậu lại là sao chổi của anh ta."

    Giang Hoa Đình tức giận nói: "Cho dù anh là Thiên Lộ thì nói thế này tôi cũng sẽ nổi giận!" Cậu muốn nguyền rủa anh ta!

    Thiên Lộ lành lạnh nói: "Trên ý nghĩa nào đó mà nói chẳng lẽ không phải sao? Có cậu ở đó lần nào Doãn Thu làm nhiệm vụ mà không trở nên rất phức tạp hoặc là trở nên rất nguy hiểm?"

    Giang Hoa Đình: "..."

    "

    " Có lẽ vốn đã rất nguy hiểm đó?"

    Tuy trên người cậu là vận xui nhưng mà nồi kiểu này cậu có chút không muốn gánh.

    :)
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 320: Ngũ đế thượng cổ cũng không phải ngẫu nhiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Hoa Đình cau mày: "Dựa theo phản ứng của ông Sầm quỷ già đó thì có lẽ là vận xui của tôi, vận may của cậu, vận âm của Sầm Tuyết, còn có gì.. Tôi cũng không biết."

    Doãn Thu: "..."

    "Chẳng qua tôi biết vận may của nhóc Thu vô địch là được rồi!" Giang Hoa Đình cười híp mắt nói.

    Doãn Thu nói: "Nếu như thật sự là vô địch thì tôi cũng không cần bị động thế này."

    "Đó tất nhiên là không thể nào, thứ số mệnh kiểu này vẫn không nên quá ỷ lại vào chúng nó, lỡ như ngày nào đó chúng nó mất linh thì sao? Thứ số mệnh kiểu này chẳng qua chỉ là một tồn tại trợ giúp."

    Giang Hoa Đình cau mày: "Nhưng tôi vẫn rất tò mò, ngoài vận xui, vận may, vận âm, còn có trên người chị dâu tương lai của tôi..

    " Chị dâu? "

    " Ừm, ban đầu tôi chỉ nghi ngờ, sau đó tôi đã nắm chắc chín mươi phần trăm số mệnh trên người chị ấy hẳn là cùng loại với chúng ta chẳng qua tôi vẫn cần xác nhận một chút. "Giang Hoa Đình nói.

    Chị dâu..

    Doãn Thu nói:" Chị ấy là nữ, cậu.. "

    Giang Hoa Đình:".. Cậu nghĩ gì đó? Nhóc Thu, tôi là kiểu đầy đầu toàn phế liệu sắc dục, kiểu người nhìn thấy gái là cứng đó hả? "

    Vì tỏ rõ lập trường kiên định của bản thân Giang Hoa Đình hếch eo:" Người có thể để tôi đầy đầu toàn phế liệu sắc dục cũng chỉ có nhóc Thu thôi nha. "

    Doãn Thu coi thường ánh mắt quyến rũ của Giang Hoa Đình, nói:" Đừng cợt nhả nữa mau đứng dậy, Sầm Tuyết tỉnh rồi. "

    Giang Hoa Đình hôn lên vành tai hơi đỏ của Doãn Thu quyết định tha cho anh một lần.

    Chuyện thân mật tất nhiên phải về nhà lặng lẽ làm.

    Sầm Tuyết tỉnh rồi, cơ thể còn rất tàn.

    Tổn thương khi anh ta với Thiên Lộ đấu pháp vốn đã không tốt, sau đó còn bị ông Sầm dùng khí thế đè ép.. Nội tạng không nát thành bã cũng đã là Sầm Tuyết gặp may rồi.

    Chẳng qua..

    Giang Hoa Đình nói:" Lần này thế mà là anh đánh thắng Tần Thủy Hoàng, giành được quyền chủ đạo cơ thể ha! "

    Sầm Tuyết lạnh lẽo nhìn thoáng qua cậu:" Cậu rất hy vọng tôi thua? "

    " Sao có thể thế được, anh nghĩ nhiều rồi. "Giang Hoa Đình vội vàng nói rõ chẳng qua nói mãi rồi Giang Hoa Đình nhớ tới một chuyện khác," Nói mới nhớ, sao anh lại ở nơi đó? "

    Trên mặt Sầm Tuyết lóe lên một tia chán ghét chẳng qua anh ta cũng không có gì hay để giấu diếm.

    " Cha mẹ tôi mỗi lần gặp tôi đều sẽ tới nơi đó. "

    Giang Hoa Đình chợt hiểu ra, sau đó lập tức nhớ tới Sầm Thư Man!

    " Cho nên, mẹ tôi biết tôi ở đó cũng bởi vì cha mẹ anh? "

    " Có lẽ là thế. "

    "... "

    Cái gì gọi là có lẽ.

    " Chẳng qua lần này chúng ta giết chết con ma già đó rồi, vậy có phải là nhà họ Sầm tan rã rồi không? "Giang Hoa Đình cau mày," Có bị báo thù không? Nhà họ Sầm hẳn là không chỉ có một con ma già đó đi? "

    Cậu giết chết núi dựa lớn nhất rồi, chú bác có chút thực lực, tiếp theo có phải sẽ tới tìm cậu báo thù?

    Giang Hoa Đình đau đầu.

    Tuy cậu không sợ bọn họ nhưng mà cậu phiền nhất là làm bị thương người vô tội! Bởi vì mấy nghiệt đó đều tính lên trên đầu của cậu!

    Sầm Tuyết rủ mắt:" Tất nhiên không chỉ một mình ông ta chẳng qua cậu cũng không cần lo lắng bởi vì bọn họ đều là một số người không tạo ra sóng gió gì. Cho dù là ở trong phái Phục Liên, cấp bậc cũng còn chưa cao bằng cậu. "

    Giang Hoa Đình:" Vậy tôi có phải là cần phải nói.. Cám ơn anh khen? "

    Sầm Tuyết nói:" Không cần khách sáo. "

    Giang Hoa Đình:" "

    Sầm Tuyết nhắm mắt, dưới đáy mắt là quầng thâm mệt nhọc.

    " Yên tâm đi, cho dù bọn họ có biết cậu giết ông cố thì bọn họ cũng không có năng lực gây phiền phức cho cậu. Con rối bọn họ không biết làm, ở trong phái Phục Liên không có bất kỳ địa vị gì, lúc trước làm việc đều ỷ vào ông cố. Bình thường người nhìn bọn họ không vừa mắt nhiều lắm. "

    Bị gây rối căn bản không rảnh đi quản Giang Hoa Đình.

    Đây là cái gọi tường đổ mọi người cùng đẩy.

    " Bao gồm cả anh à? Anh cũng bị rất nhiều người nhìn không vừa mắt sao? "

    Sầm Tuyết nói:" Cậu cho là thiên tài thì ai gặp cũng thích à? "Chắc chắn là ghen tị hận chiếm đa số!

    Cùng ngành ai không sợ bị giành mối làm ăn?

    " Cho nên cậu không cần lo lắng những người khác của nhà họ Sầm, mất đi ông cố thì bọn họ chuyện gì cũng không làm được. "

    Giang Hoa Đình nghiêm túc nhìn anh ta:" Vậy anh thì sao? "

    Sầm Tuyết im lặng rất lâu mới nói:" Tôi sẽ không quay về đó. "

    " Sẽ không về Bàn Liên. "Cho dù chỗ đó có sư phụ nuôi anh ta lớn.

    Nhưng mà mỗi một người tới gần anh ta có ai mà không phải có mục đích? Anh ta ở đó nhiều năm như thế, làm nhiều như vậy rồi cũng đủ trả hết rồi.

    Doãn Thu nói:" Có thể nói vị trí tổng bộ Bàn Liên cho tôi biết không. "

    Sầm Tuyết nói:" Phái Phục Liên cũng không ở trong nội bộ Bàn Liên, phái Phục Liên bây giờ chẳng qua là do sư phụ tôi chủ trì, bọn họ chẳng qua là quan hệ hợp tác. Tôi từng tới chỗ Bàn Liên nhưng mà mỗi lần đều không giống nhau cho nên tôi cũng không rõ đó đến cùng có phải là địa bàn Bàn Liên không. "

    " Có thể nói không? "

    Sầm Tuyết nói mấy địa danh, Doãn Thu ghi nhớ.

    " Về Bàn Liên, tôi phát hiện một sự kiện. Người bên trong đều chưa từng gặp ông chủ của bọn họ. "

    Doãn Thu nhướng mày.

    " Không phải nói là tận mấy tên tội phạm mang tội nặng cùng nhau thống lĩnh à? "

    Sầm Tuyết lắc đầu:" Không phải, bọn họ đều nghe một người nhưng mà người đó từ trước đến giờ đều chưa từng lộ mặt thật ở trước mặt người khác

    Giang Hoa Đình nói: "Có cần tôi tính thử không?"

    Sầm Tuyết nói: "Cậu tính không ra."

    Giang Hoa Đình: "..."

    "

    " Bởi vì lúc lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đó cũng rất tò mò người đó bởi vì người đó nhìn qua thực sự quá tiên không hề hòa nhập với xung quanh nhưng lại hòa nhập với hoàn cảnh này rất kỳ diệu. Cho nên tôi bói một quẻ cho người đó. "

    " Vậy kết quả thế nào? "Giang Hoa Đình tò mò hỏi.

    " Tôi ói máu, ngất xỉu rồi. "

    Giang Hoa Đình:"... "

    "

    "Nghiêm trọng thế này?"

    "Ừm, đối tượng không thể bói."

    Giang Hoa Đình vừa muốn nói gì đó ai biết Doãn Thu đã lặng lẽ nhìn qua đây! Giang Hoa Đình lập tức ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng: "Tôi nhất định sẽ không tính."

    Thế này Doãn Thu mới thu lại ánh mắt.

    Sầm Tuyết nhìn hai người ở chung với nhau có chút hâm mộ. Nhưng nghĩ tới tình trạng của bản thân thôi đừng gây tai vạ cho con gái người ta nữa.

    "Ngoài Bàn Liên, tôi còn cần cậu cung cấp chút đầu mối." Doãn Thu kéo chủ đề tới chuyện đứng đắn. "Con rối là người nhà họ Sầm làm ra à?"

    "Không sai."

    "Cho nên quân đội con rối của Hoa Vũ Hiên đều do nhà họ Sầm làm?"

    "Đúng. Quân đội con rối hắn có đều là thuộc hạ của ông cố làm, chất lượng tuy không bằng ông cố tự mình làm nhưng hiệu quả cũng có thể đạt đến mức tám mươi phần trăm lão tổ tự mình làm. Như nhau có thể khai phá tiềm lực của cơ thể đến một trăm phần trăm thậm chí một trăm hai mươi phần trăm." Sầm Tuyết nói: "Bọn họ khi nào tiếp xúc tôi không biết nhưng bọn họ đều có lợi ích chung, đoán chừng là đạt tới thỏa thuận gì đi."

    "Hoa Vũ Hiên tên điên đó muốn thống nhất trái đất." Giang Hoa Đình nói.

    Sầm Tuyết: ".. Vậy.. Ông cố muốn thống nhất gì?"

    Giang Hoa Đình nói: "Tôi phát hiện con rối ở nhà họ Sầm đại sư chiếm đa số."

    Sầm Tuyết: "..."

    "Cho nên tôi nghi ngờ ông Sầm chắc chắn là người ở niên đại nào đó từng bị đại sư cười nhạo, tàn bạo ngược đãi cho nên trong lòng biến thái? Ông ta thật ra là muốn làm tất cả đại sư trong nước thành con rối?"

    Sầm Tuyết: ".. Cậu cũng rất biết tưởng tượng."

    Giang Hoa Đình nhún vai: "Ngẫm thôi mà, dù sao con ma già đó cũng không có ở đây, ai cũng không biết mục đích thật sự của ông ta là gì. Tôi cũng không có hứng thú nghe câu chuyện của ông ta nhưng thế này không trở ngại việc tự tôi tưởng tượng!"

    Sầm Tuyết: "..."

    Sầm Tuyết mới vừa tỉnh lại, còn cần nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể, trong cơ thể còn có một quả bom Tần Thủy Hoàng thế này, Giang Hoa Đình bảo anh ta cố gắng nghỉ dưỡng, trong thời gian ngắn chớ chạy lung tung.

    Vì nhân dân cả nước, vì bản thân anh ta, Giang Hoa Đình cũng mời anh ta đừng vẽ phù thỉnh thần nữa.

    Giang Hoa Đình cũng không quên Tần Thủy Hoàng đó nói, ba chỗ trước đó, hai chỗ hiện nay.

    Đều là nơi có rồng thật ở.

    Nói cách khác thiên đế còn phải xuất hiện hai lần.

    Để thiên đế xuất hiện thì cần dùng đến phù thỉnh thần. Giang Hoa Đình cơ bản có thể xác định phù thỉnh thần lúc mời thiên đế là Sầm Tuyết vẽ.

    Chỉ cần nhốt Sầm Tuyết ở đây, không để anh ta ra ngoài, không cho anh vẽ phù thỉnh thần, vậy thì.. Thiên đế chẳng phải là sẽ không thể xuất hiện à? Giang Hoa Đình càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện!

    Nhưng cứ ngẫm nghĩ mãi liền phát hiện có chỗ không ổn.

    Thiên đế thượng cổ hủy mất khu vực hung thần..

    Cậu biết cũng chỉ hai lần mà thôi. Công thêm còn dư lại hai lần cũng chỉ có bốn lần. Bàn Liên là muốn hủy mất rồng thật bốn móng vuốt sao?

    Thiên đế thượng cổ có năm người!

    Giang Hoa Đình vẫn luôn không cho rằng Bàn Liên tùy ý chọn thiên đế thượng cổ.

    Ở đây chắc chắn có liên kết gì đó!

    Thấy Giang Hoa Đình đột nhiên không nói lời nào có chút kỳ lạ, Doãn Thu hỏi một câu: "Cậu đang nghĩ gì?"

    Giang Hoa Đình liền nói ra ý nghĩ của bản thân.

    Sầm Tuyết nói: "Ở vài thập niên trước đã có một chỗ bị hủy rồi."

    "Có điều lúc đó đúng lúc trùng với thiên tai cùng nhau xảy ra cho nên mới không bị người ta xử lý như chuyện ma quái."

    Bị nhắc như thế, Doãn Thu nhớ lại rồi.

    "Cậu nói là sự kiện ba mươi tám năm trước ở núi Cầu."

    Khóe miệng Giang Hoa Đình co rút, ba mươi tám năm trước.. Sự kiện còn lớn hơn cả tuổi của cậu, cậu biết mới lạ đó.

    "Đúng vậy."

    Thấy Giang Hoa Đình mờ mịt, Doãn Thu giải thích: "Núi Cầu thời gian lúc đó có xảy ra nạn trời giáng thiên thạch, cả ngọn núi đều bị nổ bằng rồi, lúc đó người sống trên ngọn núi đó và người sống gần đó đều chết hết."

    "Đúng, người của thành phố đó chết gần một nửa."

    Giang Hoa Đình nghe: "Thật sự là thiên tai à?"

    Sầm Tuyết gật đầu: "Là thiên tai."

    "Làm sao anh biết?"

    "Sư phụ nói."

    "Nói không chừng ông ta lừa anh thì sao!"

    Cho nên tổng cộng vẫn là năm nơi, chọn ra ngũ đế thượng cổ cũng không phải ngẫu nhiên.

    "Vậy bây giờ hai nơi còn lại, Sầm Tuyết anh chắc sẽ không giúp nữa đâu ha?" Giang Hoa Đình hỏi.

    "Cậu nói chuyện phù thỉnh thần?"

    Giang Hoa Đình gật đầu.

    "Người biết vẽ phù thỉnh thần cũng không phải chỉ có một mình tôi."

    Giang Hoa Đình: "..."

    "

    " Sư phụ tôi biết vẽ nhưng với điều kiện cơ thể của ông ấy hẳn là còn có thể vẽ một tấm. Mà trên tay người đứng đầu Bàn Liên còn có một tấm phù thỉnh thần thượng cổ. "

    Giang Hoa Đình:"... "

    Kỳ Nam Nam kéo ống tay áo Giang Trung Đình, nhìn Giang Trì Bắc tới lui phục vụ Sầm Thư Man đang hôn mê, chờ Giang Trung Đình nhìn qua thì vội vàng khoa tay: Thím út sao rồi?

    Giang Trung Đình lắc đầu:" Không biết, nghe nói sau khi gặp người nhà ngoại của thím thì chạy ra ngoài rồi một chuyến, lúc về tới đã thế này rồi. "Bị chọc tức điên à? Kỳ Nam Nam tiếp tục khoa tay.

    Giang Hoa Đình cau mày:" Chắc là thế? "

    Giang Trì Bắc nôn nóng tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, trước khi về nhóc Hoa nói không có chuyện gì nhưng cũng đã hai ngày rồi, cũng không thấy Thư Man tỉnh lại, chắc không phải là nhóc Hoa chẩn sai rồi đi?

    " Trung Đình, bằng không con giúp chú gọi điện thoại cho nhóc Hoa bảo nó về khám thử cho mẹ nó? "

    Giang Trung Đình gật đầu rồi ra ngoài gọi điện thoại.

    Kỳ Nam Nam nhìn Sầm Thư Man rồi lại nhìn một chút Giang Trì Bắc, cuối cùng không nhịn được đi qua đó cầm bút viết lên giấy:" Thím út từng đi những đâu? "

    Giang Trì Bắc ngơ ngác, hiển nhiên không ngờ bạn gái nhỏ bình thường rất hay xấu hổ vậy mà lại qua đây hỏi chuyện.

    Đối với con của anh em Giang Trì Bắc đều thương như nhau.

    Ông hiền từ nói:" Về nhà cũ, chỉ là nơi đó không phải nơi tốt lành gì, rất thối nhưng lại không nhìn thấy thứ gì bị thối rữa, con nói có kỳ lạ không. "

    Kỳ Nam Nam còn muốn viết gì đó thì Giang Trung Đình đã quay lại, nói:" Nhóc Hoa nói nó lập tức về ngay. "

    Giang Trì Bắc thở phào một hơi:" Vậy là tốt. "

    Giang Hoa Đình cúp điện thoại của Giang Trung Đình rồi nói với Sầm Tuyết:" Anh cứ thành thật ở lại đây bằng không tôi bảo nhóc Thu bắt nhốt anh. "Sầm Tuyết dở khóc dở cười," Tôi còn có thể đi đâu? "

    Giang Hoa Đình nửa thật nửa giả nói:" Âm khí trên người anh nặng tới vậy có lẽ càng thích hoàng lăng đó? "

    Mặt Sầm Tuyết tối sầm.

    " Nói chung anh đừng có trốn! Tôi về thăm mẹ tôi trước, nghe anh cả nói, mẹ tôi bây giờ vẫn chưa tỉnh, theo lý mà nói thì không nên!'Giang Hoa Đình vừa nói vừa đi, Doãn Thu cũng đi theo.

    Để Sầm Tuyết một mình ở trong bệnh viện Giang Hoa Đình tất nhiên không yên lòng cho nên cậu bảo Thiên Lộ giúp trông chừng.

    Sầm Tuyết nhìn thấy Thiên Lộ thì: "..."

    Cũng thật sự là em họ tốt quốc dân.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tư 2025
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 322: Thanh niên A Phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ Nam Nam về tới nhà, thứ đầu tiên đối mặt vẫn là mặt mũi của đám người lòng tham không đáy của nhà cậu cả cô.

    Mợ cả nhìn thấy cháu gái xinh đẹp không chút quan hệ máu mủ gì với bà ta đã tức giận, nuôi cô nhiều năm như vậy chính mình tìm được một khoản to sống sung sướng mà lại không hề giúp trong nhà!

    Bà ta hồn nhiên quên đi chuyện cả nhà bọn họ đều dựa vào di sản của Kỳ Nam Nam mới sống sung sướng nhiều năm như thế chỉ coi đó như lẽ đương nhiên là thù lao Kỳ Nam Nam nên đưa cho bọn họ.

    "Ô, nỡ về rồi sao? Tôi còn cho là cô tìm được ổ vàng ổ bạc cho mình thì không quan tâm ổ chó này nữa đó!" Mợ cả quái gở nói.

    Trên mặt Kỳ Nam Nam không có biểu cảm gì, rất lâu rất lâu trước đó cô đã thất vọng với bọn họ rồi.

    Không để ý tới mợ cả nói móc cũng không để ý tới biểu cảm thèm nhỏ dãi đó của anh họ, càng không để ý tới ánh mắt không vui của cậu cả, Kỳ Nam Nam đẩy mở cửa phòng của mình, khóa trái.

    Vừa vào phòng liền nhìn thấy căn phòng lúc sáng trước khi ra ngoài vẫn rất ngăn nắp gọn gàng bị đảo loạn như trộm ghé thăm.

    Kỳ Nam Nam cũng không nổi giận dù sao ngày nào cũng như thế. Đổi khóa cửa lại còn làm cho cửa hư luôn, kết quả vẫn phải tự cô bỏ tiền ra sửa còn không bằng không khóa.

    Đóng cửa lại, sau khi khóa lại Kỳ Nam Nam tốn chút thời gian dọn dẹp sạch căn phòng tiếp đó đi tới một chỗ để bài vị cực kỳ không hợp với căn phòng của cô.

    Phía trên có tận mấy cái bài vị, hai trong số đó chính là cha mẹ của cô.

    Đây là nơi cô thờ cúng tổ tiên nhà họ Kỳ.

    Căn nhà này vốn là nhà họ Kỳ của cô sau khi cha mẹ qua đời, nhà liền chuyển sang chỗ cô. Cô không chuyển ra ngoài cũng bởi vì nguyên nhân này.

    Thứ nhà họ Kỳ để lại cho cô chỉ còn mỗi ngôi nhà này.

    Trước kia cô còn nhỏ rất nhiều chuyện phản kháng cũng vô dụng, ngoài khóc, cũng không biết nên làm thế nào để phản kháng. Nếu như không phải cô liều mạng muốn giữ số bài vị này lại thì sớm đã mợ cả chê xúi quẩy mà vứt hết ra.

    Kỳ Nam Nam thành kính dâng hương cho tổ tiên, trong phòng nhỏ xíu lập tức tràn đầy mùi hương.

    Kỳ Nam Nam cúi người trước bài vị ba lần mới lấy bài vị của một vị tổ tiên trên đó xuống dùng sức vỗ vào trong lòng bàn tay! Bài vị lập tức chia làm hai đoạn.

    Một tờ giấy vàng từ giữa bài vị lộ ra.

    Kỳ Nam Nam rút giấy ra rồi lại ghép bài vị lại cung kính trả về.

    Lúc này khói trắng lượn lờ do thắp nhang đàn hương tựa như có ý thức vây Kỳ Nam Nam lại, tựa như đang hỏi dò cô điều gì đó. Kỳ Nam Nam không tiếng động gật đầu luồng khói trắng lượn lờ đó mới chậm rãi tiêu tan.

    Kỳ Nam Nam đứng trước bài vị rất lâu mới đi về bên giường ngồi xuống. Mở giấy vàng ra trên đó viết chi chít chữ triện.

    Đây là ghi chép từng đời từng đời nhà họ Kỳ bọn họ chép lại.

    Chữ triện tuy phần lớn có chút khác với chữ hiện đại chẳng qua lại rất dễ phân biệt.

    Góc bên trái nhất là -- thuật phân tách linh hồn

    Chưa nhìn được bao lâu Kỳ Nam Nam đã cẩn thận cất giấy vàng lại, trong mắt và nét mặt đều có vẻ cực kỳ phức tạp.

    Rõ ràng đã quyết định xong rồi nhưng.. Cô vẫn do dự rồi.

    Tuy cô cũng không phải thiên sư nhưng vẫn có thể nhìn ra được Giang Hoa Đình như nhau cũng không phải thiên sư.

    Muốn trở thành thiên sư thuần thì phải cắt duyên.

    Đây là lời mà ba cô từ nhỏ đã nói bên tai cô tuy lúc đó cô còn nhỏ không rõ lắm nhưng mà lớn rồi thân là truyền nhân duy nhất của nhà họ Kỳ, có một số việc dù không dạy cũng tự nhiên biết được. Không hiểu cũng hiểu rồi, không biết cũng biết rồi.

    Nhưng mà..

    Cắt duyên thật ra cũng có kỳ tích.

    Nhưng này cũng phải xem thử người cắt duyên đó đến cùng có vận may này không.

    Nhưng Kỳ Nam Nam nghĩ tới Giang Trung Đình từng nói Giang Hoa Đình từ nhỏ đã xui xẻo hơn người..

    Cô có chút không quá yên tâm.

    Nghĩ tới đây Kỳ Nam Nam nắm giấy vàng càng chặt hơn rồi, không đến lúc bất đắc dĩ để truyền thừa đứt đoạn luôn cũng chưa chắc không được. Ngày hôm sau giữa trưa Sầm Thư Man đã tỉnh lại, Giang Hoa Đình liền bắt mạch cho bà.

    Quả nhiên như cậu nghĩ như thế, tia vận sống đó quả nhiên đã tu bổ xong nơi bị ba loại vận khí xung kích sau đó hòa làm một với cơ thể Sầm Thư Man.

    Tinh thần Sầm Thư Man cũng rất tốt chẳng qua Giang Trì Bắc vẫn có chút không yên lòng vẫn cứ muốn Giang Hoa Đình kê cho chút thuốc bồi bổ. Giang Hoa Đình không thể thay đổi liền dứt khoát mọi người cùng nhau bồi bổ, thế này cũng yên tâm.

    Về đến bệnh viện Doãn Thu liền đi xử lý công vụ, Giang Hoa Đình cũng phải đi khám bệnh cho người ta.

    Cậu đã nói với trong bệnh viện dời số đã bốc của cậu đến xế chiều.

    Nhìn thấy Giang Hoa Đình, người tới khám bệnh đều không tự chủ toét miệng cười, hết cách gương mặt cười đó của Giang Hoa Đình quá có sức lây nhiễm.

    Giống như gì cũng không làm khó nổi cậu vậy, đối với tương lai tràn đầy tự tin với hy vọng.

    Thế mà không ai biết lầu một với lầu hai lại là cảnh tượng khác hoàn toàn.

    Lễ tân là một người đàn ông da dày thịt béo bất kể thời tiết lạnh cỡ nào, anh ta cũng đều là âu phục giày da từ trước đến giờ đều không khoác nhiều thêm một lớp.

    Cho dù lạnh quá mức thì anh ta cũng chỉ lại lặng lẽ dán thêm một miếng dán giữ nhiệt trên người sau đó lặng lẽ đi tìm bác sĩ Giang lấy một phương thuốc làm ấm người lại dưỡng sinh nấu thành canh thỉnh thoảng uống hai hớp.

    Thế này vừa ấm áp lại phong độ, anh ta đều như thế.

    Nhưng vừa nãy lầu một đột nhiên trở lạnh!

    Lễ tân hỏi cô gái y tá bên cạnh: "Tiểu Lý, cô lạnh không?"

    "Anh anh anh anh nói đi?" Y tá Tiểu Lý nói chuyện răng cũng run cầm cập hiển nhiên cực kỳ lạnh.

    Nhìn một cô gái lạnh thành thế này tuy bản thân cũng rất lạnh nhưng cũng không khoa trương như cô, lễ tân nói: "Cô đi khoác thêm áo đi?"

    Y tá Tiểu Lý vội vàng chạy đi, thực sự quá lạnh chạy hai bước còn có thể làm nóng người.

    Lễ tân cúi đầu tiếp tục làm việc.

    Chỉ là thật sự càng ngày càng lạnh, vẫn chưa đến mùa tuyết rơi lại không mưa sao có thể đột nhiên lạnh như thế đó?

    Mà..

    Bắt đầu từ vài phút trước đã không một ai đi vào nữa, thế này cũng không bình thường! Không chỉ ở đây không có ai mà cả ngoài phố cũng không một ai đi qua!

    Đây là phố thương mại phồn hoa nhất! Mười mấy phút cũng không phải thời gian đóng cửa sao có thể không có ai chứ?

    Thực sự quá quái lạ!

    Nhưng quái lạ hơn nữa lễ tân vẫn kiên trì đứng ở vị trí.

    Trong phòng làm việc tư vấn phi khoa học hôm nay chỉ có một mình Châu Tân Tri, hôm nay Dương Nhạc có tiết cho nên không tới.

    Mười phút trước Tiêu Quế còn ở cùng với anh ta nhưng mà không biết thế nào nhiệt độ trong phòng đột nhiên lập tức trở lạnh, Tiêu Quế như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ mà cả người phát run, cả gương mặt tái mét không nói được gì ngay cả về túi khóa linh cũng không biết, cuối cùng vẫn là Châu Tân Tri mạnh mẽ nhét cô về túi khóa linh.

    Châu Tân Tri nhớ rất rõ, trước đó Tiêu Quế từng có một lần gặp tình trạng thế này là khi anh ta với Giang Hoa Đình lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Tuyết.

    Nhưng mà lần này Tiêu Quế hình như càng nghiêm trọng hơn trước đó.

    Chẳng lẽ.. Lại là nhân vật ghê gớm gì đó?

    Nhưng mà phương thức chào sân có phải là quá mức long trọng rồi không, ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống luôn!

    Thế này là muốn lạnh chết người à!

    Châu Tân Tri cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa mở cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy lễ tân ăn mặc mỏng manh vẫn như cũ đứng rất nghiêm ở bàn lễ tân trước mặt, trong lòng âm thầm bội phục một chút, đang chuẩn bị hét lên thì khóe mắt lại liếc thấy một thanh niên tuấn tú đứng ở cửa bệnh viện.

    Thanh niên đó mặc rất tùy ý trên cổ quàng một khăn quàng cổ, nhìn qua làm người ta có cảm giác rất thoải mái.

    Đứng ở cổng hình như cũng không có ý đi vào, Châu Tân Tri cũng không tiện chào hỏi dù sao đây cũng là bệnh viện chứ không phải cửa tiệm, gọi người ta đi vào hình như rất có ý nguyền rủa người ta.

    Hai người Thiên Lộ với Sầm Tuyết vốn đang yên lặng đối mặt ở tầng trên, đột nhiên cơ thể không hiểu sao run lên, trong mắt đối phương nhìn thấy kinh ngạc.

    Thiên Lộ cúi đầu nhìn tay đang run rẩy của mình, lúc này, Sầm Tuyết hỏi: "Cậu có.. Cảm giác được gì không?"

    Thiên Lộ nhỏ giọng nói: "Không biết."

    Châu Tân Tri hai ba bước chạy đến bên cạnh lễ tân: "Cậu không lạnh à?"

    Châu Tân Tri phát hiện giọng nói của anh ta cũng hơi run.

    Lễ tân không hề thay đổi biểu cảm: "Lạnh."

    Châu Tân Tri: "..."

    Lạnh thì cậu run cho tôi nhìn thử! Còn mặc tới mức mong manh thế này, ai nhìn ra được cậu lạnh!

    "Mở máy sưởi chưa?"

    Lễ tân cuối cùng cũng quay đầu lại, môi tím tái: "Mở rồi."

    Châu Tân Tri: "..."

    "Cậu đi.."

    "Xin hỏi, có thể bốc số không?" Thanh niên vốn đứng ở cửa bệnh viện không biết từ lúc nào đã đi vào, đứng ở trước quầy lễ tân ngắt lời của Châu Tân Tri.

    Khóe môi thanh niên hơi giương lên nhìn như đang cười nhưng Châu Tân Tri vẫn không cảm nhận được ý cười của đối phương.

    Giống như chỉ có da thịt đang cười mà thôi.

    Lễ tân một giây đã đi vào trạng thái làm việc: "Được, xin hỏi ngài muốn bốc số của vị bác sĩ nào?"

    Thanh niên nhìn lễ tân môi tím tái: "Rất lạnh sao?"

    Lễ tân chớp chớp mắt vốn muốn lắc đầu nhưng không biết tại sao, anh ta lại đột nhiên gật đầu.

    Động tác của lễ tân như một công tắc thần kỳ vậy, nhiệt độ lúc nãy lạnh chết người đột nhiên bắt đầu tăng cao, Châu Tân Tri cũng không run nữa.

    "Xin lỗi." Thanh niên cười nói.

    Lễ tân không biết thanh niên tại sao phải xin lỗi, anh ta vô thức nói: "Không không không, không có gì, xin hỏi ngài muốn bốc số của vị bác sĩ nào?"

    "Khoa Trung y, của bác sĩ Giang."

    May khoa Trung y chỉ có Giang Hoa Đình họ Giang bằng không lễ tân còn phải hỏi thêm lần nữa.

    Chẳng qua nói đến bác sĩ Giang phần lớn đều là tới tìm Giang Hoa Đình cũng không dễ lẫn lộn đến thế.

    Lễ tân tỏ vẻ xin lỗi nói: "Ngại quá hôm nay số của bác sĩ Giang đã treo đầy.."

    Máy tính đột nhiên phát ra tiếng ting tong nhắc nhở có người hủy bỏ bốc số.

    Vừa hay là số của Giang Hoa Đình.

    Lễ tân lập tức đổi giọng: "Ngài rất may mắn, vừa vặn trống một số, lập tức bốc cho ngài. Mời ngài đưa giấy chứng minh của ngài."

    Thanh niên mỉm cười lấy giấy chứng minh ra.

    Châu Tân Tri phản xạ có điều kiện liếc thoáng qua, mặt của anh ta liền không nhịn được cau lại.

    A Phúc?

    Có họ "A" này không?

    Nhưng mà thế giới lớn như thế không gì không có, lễ tân lại tương đối bình tĩnh. Đăng ký thông tin cho thanh niên A Phúc xong liền trả giấy chứng minh lại.

    "Được rồi, người bệnh của bác sĩ Giang hẳn cũng khám gần hết rồi bây giờ ngài qua đó nói không chừng sẽ lập tức tới phiên ngài.

    " Cám ơn. "Thanh niên A Phúc lễ phép nói một câu cảm ơn.

    Châu Tân Tri nhìn bóng thanh niên A Phúc rời khỏi, bởi vì phản ứng của Tiêu Quế cho nên anh ta chú ý tới người đó hơn chút.

    Hiện tượng lạ lúc nãy có liên quan tới anh ta không?

    Lễ tân hỏi:" Cậu nhìn gì? "

    Châu Tân Tri quay đầu:" Không có gì. "

    Thanh niên đó tìm Giang Hoa Đình, hẳn là.. Sẽ không có vấn đề gì đi?

    Lúc này y tá đã mặc tận mấy lớp quần áo quay về, vừa đến quầy lễ tân đã lập tức cởi áo ra:" Làm gì vậy! Một hồi lạnh một hồi nóng, chị em gái lầu trên cũng sắp coi tôi thành thần kinh rồi! "

    Giang Hoa Đình cẩn thận căn dặn một người bệnh gút chú ý ăn uống, gì không thể ăn, gì bớt ăn, nghe thấy người bệnh mơ hồ cuối cùng Giang Hoa Đình dứt khoát nhét cho người đó một tấm thấp biểu thực phẩm dinh dưỡng cộng thêm một số thuốc.

    " Bệnh gút bệnh kiểu này cũng không thể một lần là trị hết, bà ơi bà phải ăn cái khác nữa, chờ bệnh gút tốt một chút mới ăn tiếp, bớt ăn chút, được không? "

    Hoàn toàn là giọng điệu dỗ con nít.

    Nhưng mà cụ già có lúc lại thích giọng điệu dỗ dành này của bản thân.

    Cụ già không phải là đứa trẻ già à!

    " Biết rồi, nhất định nghe lời của bác sĩ Giang! "

    Bà cụ bước chân nhẹ nhàng thoải mái đi rồi, một chút cũng nhìn không ra bà cụ mắc phải bệnh gút.

    Nếu như người ở hiện trường không phải nhìn thấy bà cụ lúc tới đau tới mức mặt cũng tái luôn còn vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, bọn họ sẽ không hề nghi ngờ cơ thể bà cụ là khỏe mạnh, không bị bất kỳ bệnh đau nào!

    Mọi thứ đều bởi vì bác sĩ Giang đâm một kim vào vị trí đau của bà cụ!

    Một kim thần kỳ tới thế!

    Ánh mắt những người khác nhìn Giang Hoa Đình càng sùng bái hơn!

    Giang Hoa Đình như không nhìn thấy ánh mắt của những người khác, cậu nhìn về phía thanh niên A Phúc không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa:" Bệnh nhân tiếp theo là anh à?"

    Tác giả lảm nhảm: Lễ tân: Tôi là một lễ tân mãi không có tên.
     
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 324: Tôi biết cậu rất cảm động chẳng qua không cần cám ơn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Hoa Đình ngẫm nghĩ: "Hình như tên A Phúc."

    Doãn Thu cau mày: "A Phúc? Chắc chắn không phải dùng tên giả hả?"

    Giang Hoa Đình nói: "Ai biết đâu, cho dù dùng tên giả tôi cũng không biết. Nhóc Thu cũng không phải không biết bốc số ở chỗ tôi đều là phải dùng giấy chứng minh đang sử dụng. Nói rõ là A Phúc vậy thì chỉ có thể là A Phúc."

    Doãn Thu gắt gỏng trừng Giang Hoa Đình, Giang Hoa Đình đắc ý lập tức không còn đắc ý nữa.

    "Ấy, nhóc Thu, cậu tìm tôi làm gì? Lúc này chẳng phải cậu còn đang bận sao?" Buổi sáng cũng đã tốn thời gian ở nhà họ Giang rồi, hai người bọn họ tất nhiên là đã chất một đống công việc chưa làm.

    Lúc này xuống tìm cậu, không nên thế.

    Doãn Thu nghiêng đầu nhìn Thiên Lộ: "Là cậu ta tìm cậu."

    Giang Hoa Đình cũng nhìn Thiên Lộ: "Chuyện gì?"

    Khóe miệng Thiên Lộ hơi co giật: "Chẳng lẽ, mấy người không phát hiện thanh niên vừa nãy đó, sâu không lường được à?"

    Giang Hoa Đình khó hiểu nói: "Phát hiện nha, vậy thì thế nào?"

    Vậy thì thế nào!

    Thiên Lộ suýt chút bị Giang Hoa Đình làm tức chết rồi!

    "Hoảng sợ, tâm lý hoảng sợ của bản năng. Cậu tiếp xúc với hắn ta ở khoảng cách gần như thế chẳng lẽ cậu không có cảm giác đó à?" Thiên Lộ giơ tay lên, đôi tay đó còn đang run rẩy, "Cậu nhìn đi."

    Doãn Thu híp mắt: "Tôi chỉ ở một khoảnh khắc nào đó trước đó cảm thấy một hồi tim đập nhanh sau đó thì không còn nữa."

    Giang Hoa Đình cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời của Doãn Thu: "Đúng đó, tôi cũng chỉ lúc ban đầu run một chút, sau đó thì rất bình thường rồi

    Thiên Lộ:"... "

    Giang Hoa Đình tiếp tục nói:" Có lẽ anh là thiên sư nên không giống nhau, cảm giác nhạy bén hơn đi, tôi chỉ là một người bình thường, thần kinh thô một chút cũng là bình thường. "

    " Cho nên anh lo lắng cho tôi nên mới đột nhiên chạy xuống? "

    Thiên Lộ nghiêm túc nói:" Giang Hoa Đình, cậu biết vừa nãy chỉ bằng một mình tôi là tìm không được chỗ này của cậu không? "

    Giang Hoa Đình kinh ngạc nhướng mày:" Anh không tới được à. "

    Doãn Thu nói:" Đúng, cậu ta bảo tôi dẫn cậu ta qua đây. "

    Giang Hoa Đình càng kinh ngạc hơn rồi lập tức càng không biết xấu hổ:" Ôi chao, xem ra số mệnh của đôi ta đã định sẵn là một đôi! Bất kể tôi ở đâu nhóc Thu cũng có thể tìm thấy! "

    Doãn Thu nhẹ giọng mắng:" Đừng nghịch. "

    Thiên Lộ đã không muốn nói chuyện với Giang Hoa Đình nữa.

    Giang Hoa Đình cũng không phải thật sự muốn chọc người ta tức chết:" Anh yên tâm, tôi biết A Phúc đó rất lợi hại nhưng mà nếu như ban đầu anh ta muốn làm chết chúng ta thì sẽ không nói với tôi nhiều lời như vậy. "

    Thiên Lộ cau mày:" Mấy người nói những gì rồi? "

    " Rất nhiều. "Giang Hoa Đình cau mày, nói:" Tuy anh ta nhìn như gì cũng không quan tâm như lạnh nhạt xa cách với thế giới này, trên thực tế anh ta là cái gì cũng để ý. Nhưng mà tư tưởng của anh ta có chút tiêu cực với sa sút tinh thần hình như là mất hết hi vọng với mọi thứ. "

    " Kiểu người này rất nguy hiểm. "Doãn Thu nói.

    Bi quan chán đời.

    Ai cũng không biết kiểu người này đến cùng sẽ làm ra chuyện làm hại bản thân hay là chuyện làm tổn hại người khác. Người điên cuồng hơn chút là muốn kéo toàn thế giới cùng chết chung cũng không phải không có.

    Giang Hoa Đình bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề:" Anh ở cao như vậy cũng nhận ra tồn tại của A Phúc vậy Sầm Tuyết đâu? Anh ta đang làm gì? "

    " Cậu ta còn ở trong phòng. "

    Giang Hoa Đình:" Anh ta không hề nôn nóng sao? "

    " Không hề. "

    "... "

    Cho nên anh nôn nóng gì?

    Người ta mạnh tới vậy anh xuống cũng vô dụng thôi, mọi người cùng nhau tới chết chùm à?

    Lời trong lòng tuy không nói ra nhưng mà mắt là cửa sổ tâm hồn, Thiên Lộ nhìn thấy cũng cảm nhận được.

    Doãn Thu về tiếp tục xử lý công việc của mình Giang Hoa Đình thì đưa Thiên Lộ quay về. Dù sao người ta cũng kéo hai cái chân tàn bò lên bò xuống cũng rất cực khổ mà.

    Nhìn thấy sắp tới tầng lầu phòng bệnh Sầm Tuyết đang ở, Thiên Lộ ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy không đúng.

    " Cậu với Doãn Thu phản ứng tuy không lớn bằng tôi nhưng Sầm Tuyết không thể nào không có phản ứng. Chi bằng chúng ta qua đó xem thử? "Giang Hoa Đình chả sao cả, cậu vốn đã muốn thăm Sầm Tuyết bây giờ chẳng qua là dẫn thêm một người mà thôi.

    Sầm Tuyết nhìn hai người cùng tới liền nhướng mày:" Làm gì? "

    Căn phòng đã được dọn dẹp qua rồi rất sạch sẽ, dấu vết anh ta ói máu lúc trước đã không còn nữa.

    Nhưng mà giấu không được Giang Hoa Đình.

    Giang Hoa Đình cau mày bước nhanh qua đó không nói lời nào đã cầm tay Sầm Tuyết lên, bắt mạch:" Anh từng nôn máu à. "

    Sau khi làm rõ mạch tượng Giang Hoa Đình không đồng ý quở trách:" Anh còn muốn giấu diếm hả? Cứ thế không coi trọng cơ thể của chính mình sao? "

    Sầm Tuyết nhăn mày rồi lại giãn ra.

    " Không phải, đây không phải tôi mà là thứ phiền phức trong cơ thể của tôi.. "

    Giang Hoa Đình nghiêm túc uốn nắn anh ta:" Bây giờ hai người dùng chung một cơ thể, chỉ cần hai người một ngày không tách nhau ra, thì hắn ta bị thương cũng tương đương anh bị thương. "

    " Không, chỉ có một mình anh bị thương! "

    Trong cơ thể Sầm Tuyết là gì? Chẳng qua là linh hồn đế vương sống lâu hơn chút mà thôi! Hắn có thể bị thương gì chứ?

    Bác sĩ ghét nhất là người bệnh giấu bệnh sợ thầy không nghe lời!

    Sầm Tuyết nhắm mắt lại:" Không thể tách rời à. "

    Trong phòng bỗng dưng trở nên lặng ngắt như tờ.

    Đúng vậy không có thuật phân tách linh hồn của thiên sư nhà họ Kỳ thì Sầm Tuyết không thể tách Tần Thủy Hoàng trong thân thể anh ta ra.

    Thiên Lộ dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh:" Nhà họ Kỳ vẫn không có tin tức gì sao? "

    Giang Hoa Đình trợn mắt với anh ta:" Cả nước người họ Kỳ nhiều như vậy, ai có thể trong một ngày chắc chắn người họ Kỳ nào là thiên sư? "

    Cho dù cậu nghi ngờ chị dâu tương lai của mình cũng không thể tùy tiện chạy đến trước mặt người ta hỏi: Nè, nhà cô là gia tộc thiên sư à? Bí thuật của nhà cô có thể mượn dùng không?

    Lỡ như không phải thì sao? Xấu hổ biết bao.

    Tuy da mặt của cậu dày nhưng cũng không phải dùng như thế.

    Nếu như người ta kiên trì muốn giấu diếm chết không thừa nhận, bọn họ cũng không có bất kỳ cách nào chẳng phải sao?

    Sầm Tuyết nói:" Đây là số mệnh của tôi, mấy người chớ ồn ào. "

    Thiên Lộ rất muốn nói bọn họ căn bản không hề ồn ào nhưng thấy dáng vẻ không khỏe của Sầm Tuyết cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói về.

    Chênh lệch quá nhiều.

    Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

    Giang Hoa Đình gõ đầu Sầm Tuyết:" Anh mất tinh thần thế này, không hề giống anh! "

    Sầm Tuyết nhe răng, lực tay của Giang Hoa Đình cũng không nhỏ:" Vậy phải thế nào mới giống tôi? "

    " Dáng vẻ mũi hếch lên trời, ngồi tít trên cao, cái gì cũng không vừa ý đó. "

    Nghe miêu tả một lời khó nói hết của Giang Hoa Đình, chỉ kém chưa thêm từ vênh váo ngang ngược này thôi.

    Sầm Tuyết hơi cạn lời:" Tôi ở trong lòng cậu là hình tượng như thế à? "

    Giang Hoa Đình nghiêm túc nói:" Ấn tượng đầu tiên. "

    Sầm Tuyết:"... "

    Thế này căn bản là hình tượng dùng mũi nhìn người của người nhà họ Sầm.

    Nói đến người nhà họ Sầm..

    " Cơ thể của cô thế nào rồi? "

    Giang Hoa Đình nói:" Không có gì đáng ngại chỉ là bị số mệnh của ba người chúng ta ảnh hưởng cho nên mới ngủ lâu như vậy. "Giang Hoa Đình nói rất qua loa hời hợt nhưng Sầm Tuyết với Thiên Lộ đều biết nguy hiểm trong đó.

    Sầm Tuyết tỏ vẻ chán ghét:" Cô chạy qua đó chắc chắn là chuyện tốt do hai người đó làm! "

    Lúc đó cũng chỉ có đôi vợ chồng lòng tham không đáy đó có mặt, không phải hai người bọn họ đi tới trước mặt Sầm Thư Man líu ríu thì còn ai nữa? Sầm Tuyết nghĩ không ra người thứ hai.

    " Bọn họ chắc chắn lấy không ít lợi ích từ chỗ cô rồi mới nói đi? "

    Giang Hoa Đình mơ màng:" Bọn họ? "

    Bắp thịt trên mặt Sầm Tuyết run lên:" Đôi ba mẹ đó của tôi. "

    Giang Hoa Đình chợt hiểu ra:" À, bọn họ à, mẹ tôi cũng đã hỏi. "

    Sầm Tuyết:"? "

    " Xử lý bọn họ là ba tôi, ba tôi ném bọn họ vào trong cục cảnh sát, là kiểu vĩnh viễn không ra được. Ai bảo bọn họ muốn vòi tiền, lừa bịp đến trên đầu cậu tư nhà họ Giang. "

    Thật sự coi người nhà họ Giang dễ ăn hiếp tới vậy hả?

    Dễ ăn hiếp tới vậy sao có thể trở thành đầu rồng trong giới doanh nghiệp đó? Quả thật là ý nghĩ viển vông!

    Sầm Tuyết cau mày:" Ném vào trong cục cảnh sát.. Sẽ khiến mấy người nhà họ Sầm cắn ngược.. "

    Giang Hoa Đình nói:" Ba tôi nói rồi, không đáng để lo, tới một người bắt một người tới một đôi bắt một đôi. Bình thường bọn họ cũng làm không ít chuyện gian ác, đụng trúng họng súng của ông ấy là gieo gió gặt bão. "

    " Anh cũng yên tâm, bọn họ sẽ không tới gây phiền phức cho anh nữa. "

    Sầm Tuyết nói không ra trong lòng có cảm giác gì, anh ta muốn nói chút gì đó nhưng cảm giác chua xót khi được người ta bảo vệ xộc thẳng lên đầu làm anh ta nói không nên lời.

    Giang Hoa Đình cười híp mắt nói:" Tôi biết anh rất cảm động chẳng qua không cần cám ơn! "

    Sầm Tuyết:"... "

    " Nói thế nào anh cũng từng khuyên bảo mẹ tôi đó, cũng coi như là biến tướng giúp đi. Anh với mấy người đó không giống nhau. "Giang Hoa Đình nói.

    Tuy vẫn gây thêm phiền phức cho cậu như thường.

    Chẳng qua không sao, cậu là người chỉ chú trọng kết quả không chú trọng quá trình!

    Là tùy hứng như vậy đó!

    " Anh cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, cơ thể yếu thì nằm nghĩ, anh cũng là thiên sư nên tôi cũng không dám tùy ý đâm kim cho anh. "Giang Hoa Đình nói," Lỡ như đâm một kim xong tôi mắc bệnh gì là nhóc Thu sẽ không bỏ qua cho tôi. "

    Đoán chừng sẽ ra lệnh cưỡng chế lập tức đóng bệnh viện Trung y Thu Hoa cũng rất có khả năng!

    Nhóc Thu nổi giận rất đáng sợ!

    Sầm Tuyết cạn lời:"... "

    Người có bệnh gì không phải nên là anh ta à?

    Thiên Lộ vừa nhìn biểu cảm Sầm Tuyết là biết anh ta có một số chuyện chưa biết liền giải thích:" Giang Hoa Đình khám bệnh cho thiên sư, có lẽ sẽ phải đoạt lấy sự sống, bây giờ cậu ta còn không phải thiên sư, đấu không thắng ông trời cho nên chỉ có thể dùng tuổi thọ của cậu ta để bù. "

    Sầm Tuyết kinh ngạc:" Cho nên sau gáy cậu mới có thêm một túm tóc bạc à? "

    Giang Hoa Đình không chút cảm xúc giải thích rõ:" Tôi thế này là trắng thiếu niên. "

    Sầm Tuyết:"... "

    Tưởng trước kia anh ta mắt mù hả, rõ ràng trước kia không có nhúm tóc bạc chướng mắt này!

    " Sầm Tuyết, có phải anh ói máu là bởi vì trước đó tim đập nhanh không? "Thiên Lộ bỗng nhiên hỏi.

    Sầm Tuyết cau mày:" Có lẽ thế. "

    Anh ta cũng nói không rõ chỉ là bị đau ngực không muốn động, cứ đau mãi rồi ói máu.

    Không hỏi được gì Thiên Lộ cũng chỉ có thể từ bỏ.

    Giang Hoa Đình kê một chút thuốc cho Sầm Tuyết liền nói:" Nếu như ghét bỏ khôi phục quá chậm thì tôi có thể bảo người qua đâm hai kim cho anh, nhưng mà có hiệu quả hay không thì tôi không dám bảo đảm. "

    Sầm Tuyết:". "

    " Cứ uống thuốc thế này có lẽ sẽ chậm chút cũng tốt hơn không có hiệu quả, đúng không? "Giang Hoa Đình lại nói.

    Cái này cũng không thể phủ nhận.

    " Đúng rồi có một vấn đề tôi muốn hỏi rất lâu rồi. "Giang Hoa Đình nhìn hai người Sầm Tuyết với Thiên Lộ:" Năm vận, đến cùng là cái gì? "

    Thiên Lộ với Sầm Tuyết ngơ ngác nhìn nhau:" Năm vận gì? "

    Giang Hoa Đình kinh ngạc:" Hai người không biết sao? "

    " Chúng tôi nên biết gì? "

    Giang Hoa Đình:".. Tôi còn tưởng là mấy người biết tất cả mọi chuyện đó. "

    Thiên Lộ, Sầm Tuyết:"... "

    " Tôi là nghe con quỷ già Sầm đó nói, ông ta nói hẳn là vận xui trên người tôi, vận may trên người nhóc Thu còn có vận âm trên người Sầm Tuyết.. "

    Khóe miệng Sầm Tuyết giật giật, của anh ta là khí chứ không phải vận đi?

    " Cộng thêm vận sinh của chị dâu tương lai tôi.. "Giang Hoa Đình lẩm bẩm nói:" Còn có gì? "

    Thiên Lộ nói:" Vận tử. "

    Giang Hoa Đình:".. Không phải vừa nãy anh nói không biết hả? "

    " Phản xạ có điều kiện vô thức cảm thấy hẳn là cái này. "

    " Vận tử à, đó không phải là thứ trên người chết mới có sao? "Trên người một người sống xuất hiện tử khí há chẳng phải là sắp chết rồi sao?

    " Sầm Tuyết một người sống sờ sờ trên người chẳng phải cũng có vận âm đó sao? "Thiên Lộ hỏi lại.

    Dựa theo lẽ thường mà nói thì trên người người sống thế nào cũng không thể có vận âm đi?

    Giang Hoa Đình lẩm bẩm:" Trên người anh chẳng phải có một con ma à.. "Ma đế vương sống lâu như vậy thì vận âm tất nhiên rất nặng..

    " Thế giới lớn như thế, sao cậu có thể chắc chắn cậu có thể giải thích được hết tất cả chuyện? "Thiên Lộ hỏi lại.

    Giang Hoa Đình ngẫm nghĩ, quả thực như thế.

    " Chẳng qua năm vận cậu nói, tôi sẽ đi tra một chút đến cùng là gì. "Thiên Lộ nói.

    Chuyện được giao cho Thiên Lộ, Giang Hoa Đình rất yên tâm.

    Căn dặn Sầm Tuyết không có việc gì đừng có chạy lung tung xong Giang Hoa Đình liền ra ngoài.

    Vừa tới dưới lầu thì nhìn thấy Doãn Thu vội vã đi ra ngoài.

    " Nhóc Thu! "Giang Hoa Đình gọi anh lại.

    Doãn Thu dừng bước, nói cực nhanh:" Tôi phải ra ngoài một chuyến. "

    Giang Hoa Đình nhìn Doãn Thu, bỗng nhiên nói:" Anh cả lại gặp phiền phức gì nữa à?"
     
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
Trả lời qua Facebook
Đang tải...