Nhân vật chính trong tản văn là bạn à? Theo mình nên xây dựng thêm chiều sâu cho nhân vật. Bạn thường nhắc tới "cô đơn" và "nỗi buồn" nhưng đọc giả lại không có sự kết nối với cái "cô đơn" và "nỗi buồn" đó, họ không hiểu tại sao nhân vật lại có trạng thái tâm lý như vậy, không có sự kết nối tâm lý và đồng cảm được tạo ra. Nên khi đọc đọc giả bị gượng ép rằng mình phải chấp nhận việc đó 1 cách áp đặt. "Show, don't tell"
Cảm ơn đóng góp của bạn, mình sẽ ghi nhận và sửa đổi ở chương sau. Đây là trải nghiệm của bản thân mình trong quá khứ ạ.
Bạn hãy đọc chương 1 của tác phẩm này của mình: Trước Lúc Bình Minh Trong chương này, mình chia nó thành 3 phần tâm lý cho nhân vật gồm: Cô đơn, nỗi nhớ, và hy vọng Mình không để cho nhân vật nhắc đến bất cứ từ nào về 3 thứ trên (cô đơn, nỗi nhớ, và hy vọng), nhưng mình vẫn thể hiện được để đọc giả cảm nhận được 3 thứ cảm xúc ấy đang tồn tại trong nhân vật
Cảm ơn bạn rất nhiều vì những góp ý thực sự có ý nghĩa và giá trị ạ. Mình mới tập tành viết bài nên mong nhận được nhiều góp ý hơn ạ, mình sẽ chỉnh sửa lại để câu chuyện hay hơn ạ
Chương 1: "Bố chỉ muốn có một đứa con trai" Tuổi thơ của một đứa trẻ bị từ chối ngay từ phút chào đời.
Điểm yếu của chương 1: Thiếu mạch lạc ở các đoạn chuyển cảnh, nhịp điệu chưa mạch lạc. Câu chuyện mở đầu quá nặng nề, ngột ngạt và u ám, bạn cần thêm 1 chút gia vị để đọc giả cảm thấy hy vọng hoặc mồi câu để họ đọc tiếp chương 2. Chương 1 cho đọc giả cảm giác như rơi vào câu chuyện tự sự về quá khứ đau thương của nhân vật chính, nó làm giảm tính giải trí và rất kén người đọc. Các nhân vật phụ chưa có chiều sâu cho hành động, tình mẫu tử, phụ tử bị bỏ qua để áp đặt ngay hành động của nhân vật phụ. Việc ghét 1 đứa bé thơ ngay khi nó được sinh ra, vô tội, có vẻ gượng ép. Động cơ của nhân vật phụ chưa rõ, sinh con gái đầu, không phải là 1 lý do đáng thất vọng đến vậy. Trừ khi người cha đã đẻ tới đứa con gái thứ 4 thì động cơ hành động mới thuyết phục.
Điểm mạnh là chương truyện được kể rất chân thực, sẽ lấy được đồng cảm của người đọc. Tớ gọi ý bạn nên dùng chương này là một chương giữa truyện, ví dụ như khi nhân vật hồi tưởng về quá khứ. Như vậy sẽ hấp dẫn hơn.