Mình bình luận ở đây được không? tác giả!
Nhân vật chính trong tản văn là bạn à? Theo mình nên xây dựng thêm chiều sâu cho nhân vật. Bạn thường nhắc tới "cô đơn" và "nỗi buồn" nhưng đọc giả lại không có sự kết nối với cái "cô đơn" và "nỗi buồn" đó, họ không hiểu tại sao nhân vật lại có trạng thái tâm lý như vậy, không có sự kết nối tâm lý và đồng cảm được tạo ra. Nên khi đọc đọc giả bị gượng ép rằng mình phải chấp nhận việc đó 1 cách áp đặt. "Show, don't tell"
Được ạ
Bạn hãy đọc chương 1 của tác phẩm này của mình: Trước Lúc Bình Minh
Trong chương này, mình chia nó thành 3 phần tâm lý cho nhân vật gồm: Cô đơn, nỗi nhớ, và hy vọng
Mình không để cho nhân vật nhắc đến bất cứ từ nào về 3 thứ trên (cô đơn, nỗi nhớ, và hy vọng), nhưng mình vẫn thể hiện được để đọc giả cảm nhận được 3 thứ cảm xúc ấy đang tồn tại trong nhân vật