Thiên mệnh chi lộ Tác giả: Lục Kinh Vân Thể loại: Tiên hiệp Chương 1: Khởi Nguyên Trong lòng thôn Vân Thủy, một buổi chiều xuân mưa phùn bay nhẹ, một đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời trong căn nhà tranh nghèo nàn cuối làng. Đứa trẻ ấy tên là Lâm Vân. Nhưng ngay từ lúc sinh ra, số phận dường như đã buộc cậu vào một định mệnh khắc nghiệt. Toàn thân yếu nhược, máu mạch không lưu thông thông suốt, linh khí trời đất không cách nào hấp thụ, dù chỉ một tia nhỏ nhất. Dân làng thì thầm rằng, đứa trẻ ấy bị thiên đạo nguyền rủa. Có kẻ còn cho rằng sự ra đời của cậu khiến cho mùa màng thất bát, khiến suối làng cạn nước, thậm chí dẫn đến cái chết bất ngờ của ba hộ gia đình lân cận. Mẹ cậu, người phụ nữ hiền lành duy nhất luôn ôm cậu vào lòng và nói rằng: "Con là ánh sáng của ta, dù cho cả thế giới này có chối bỏ con." Nhưng ánh sáng ấy sớm tắt khi bà qua đời vì một cơn bệnh lạ khi Lâm Vân mới lên bốn. Cha cậu – Lâm Bá, một người thợ săn già nua nhưng tận tụy, từ đó gồng mình nuôi con, ngày ngày vào rừng hái thuốc, săn thú, mong tìm cách cải thiện thể chất cho cậu con trai duy nhất. Trong nhà có một cuốn sách cổ, bìa đã mục nát, ghi tên: Luyện Cốt Kỳ Kinh . Lâm Bá nói rằng đó là vật tổ truyền, nhưng chưa từng ai trong tộc tu luyện thành công. Dù vậy, mỗi sáng tinh mơ, khi ánh nắng còn chưa ló dạng, bóng hình nhỏ bé của Lâm Vân đã quỳ dưới gốc cây đại thụ giữa sân, rèn luyện theo từng bước chỉ dẫn trong sách, dù cơ thể yếu ớt liên tục ngã quỵ, chảy máu mũi, ho ra máu. Một ngày nọ, khi đang luyện tập trong rừng, Lâm Vân vô tình rơi vào một hang động ẩn sâu dưới lòng đất. Trong bóng tối âm u, cậu phát hiện ra một pho tượng đá hình nhân mặc chiến giáp, đôi mắt rực cháy hồng quang. Không hiểu sao, pho tượng phát ra khí tức khiến linh hồn Lâm Vân chấn động, ngã quỵ tại chỗ. "Ngươi là.. truyền nhân?" – Giọng nói trầm thấp, như vang lên từ tận cõi âm. Trước khi cậu kịp phản ứng, một luồng ký ức xa xưa truyền vào đầu. Hình ảnh những chiến trường đẫm máu, những trận chiến long trời lở đất giữa thần ma, những cú chém xé rách bầu trời, hiện lên rõ ràng. Lâm Vân bất tỉnh nhân sự suốt ba ngày ba đêm, và khi tỉnh dậy, cả người như được tái tạo. Huyết mạch tuy vẫn yếu, nhưng đã có thể cảm nhận được linh khí lần đầu tiên. Không lâu sau đó, một biến cố lớn xảy ra. Trong một buổi trưa hè, khi cha con Lâm Vân đang trở về từ rừng, thôn Vân Thủy bị tập kích. Một toán người mặc hắc y, mang theo linh khí tàn độc, lao vào chém giết không phân biệt già trẻ. Tiếng gào thét vang khắp núi rừng. Lâm Bá lao vào cứu vợ chồng trưởng thôn, nhưng bị chém ngang lưng. Máu tuôn xối xả. Lâm Vân, mắt đỏ ngầu, lao đến ôm lấy cha. "Cha! Không!" Trong khoảnh khắc ấy, mạch máu trong người cậu bỗng sôi trào. Làn khí đen từ hang động trước kia cuộn lên, bao phủ thân thể. Một luồng quyền lực bộc phát, đánh bật tên sát nhân gần đó. Những đường vân đen xuất hiện trên cánh tay cậu, hình thành một dấu ấn cổ xưa. Một bóng người trắng từ xa bay đến – Diệp Tuyết Lam. Tay cầm phi kiếm lam quang, nàng hạ xuống như tiên nữ giáng trần, chém ngang kẻ địch trong nháy mắt. Tuyết Lam nhìn thấy Lâm Vân trong vòng máu, ánh mắt dần hiện vẻ phức tạp. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi.. đã khai mở thể chất?" Không chờ cậu trả lời, nàng đưa tay điểm nhẹ vào mi tâm cậu. Một luồng khí lạnh như băng xuyên vào linh hồn. Cảnh giới Luyện Cốt tầng hai – Lâm Vân đột phá lần đầu tiên trong đời. "Đây là Nguyên Linh Chân Quyết. Hãy ghi nhớ từng chữ. Từ giờ, ta sẽ bảo vệ ngươi.. cho đến khi ngươi đủ mạnh để tự bước đi."
Chương 2: Huyết Chiến Dưới Ánh Trăng Gió đêm rít qua những tán cây rừng sâu, mang theo mùi máu tanh nồng còn vương lại sau trận tàn sát. Lâm Vân đứng trong bóng tối, đôi tay vẫn run rẩy không kiểm soát nổi sau khi thi triển luồng sức mạnh lạ lẫm kia. Phía sau lưng, thi thể cha cậu – Lâm Bá – nằm lặng lẽ, ánh mắt đã khép lại, nhưng vẫn còn đọng lại nét u buồn. Diệp Tuyết Lam không nói gì. Nàng quay lưng, tay nắm chặt chuôi kiếm. Những hắc y nhân còn sót lại đang lẩn trốn trong bóng rừng, linh khí dao động đầy sát ý. Tuyết Lam vung kiếm, ánh lam quang vẽ thành vòng tròn quanh nàng và Lâm Vân, như một lồng chắn khí bảo vệ. "Họ là sát thủ của Huyết Ảnh Tông." – Giọng nàng lạnh lẽo. "Một tổ chức giết thuê tàn độc, chỉ ra tay với những kẻ bị liệt vào danh sách diệt khẩu.. hoặc người mang bí mật lớn." Lâm Vân không hiểu hết, nhưng cậu nắm chặt nắm tay. Nỗi đau mất cha đốt cháy lòng cậu, thôi thúc cậu phải mạnh lên. Ngay lúc này. Ngay tại đây. Từ bên rừng, ba bóng đen lao ra cùng lúc. Một kẻ cầm đao, một kẻ sử dụng song trảo, còn tên cuối cùng triệu hồi ra linh thú bóng đêm – một con hắc miêu có đôi mắt rực lửa. "Giết đứa nhỏ! Cướp lấy truyền thừa! Không để ai sống sót!" Tuyết Lam không đợi bọn chúng áp sát. Nàng lao ra như làn gió tuyết, thân ảnh hóa thành mười bóng mờ di chuyển khắp chiến trường. Lưỡi kiếm lam quang cắt qua cổ kẻ cầm đao chỉ trong tích tắc, máu phụt lên trời như suối. Tên triệu hồi giả niệm chú, linh thú xông tới. Lâm Vân lùi lại, nhưng lần này không còn run rẩy. Cậu vận khởi luồng khí đen trong người – thứ sức mạnh kỳ dị từ pho tượng đá – dồn vào tay. Dấu ấn cổ xưa trên cánh tay sáng lên, tạo ra một luồng khí âm sát lạnh lẽo. Con hắc miêu vồ tới, móng vuốt bén ngót nhắm vào cổ họng Lâm Vân. Cậu nghiến răng, tung cú đấm với toàn bộ khí lực, đánh trúng giữa trán linh thú. Cú va chạm tạo ra âm thanh nặng nề, con hắc miêu bị đánh bay, rơi mạnh xuống đất, giãy giụa vài lần rồi bất động. Tên triệu hồi giả sững người. Hắn gào lên: "Ngươi.. ngươi là Hắc Mạch Thể? Không thể nào!" "Ta là ai, không quan trọng. Nhưng các ngươi.. không thể sống sót rời khỏi đây." – Lâm Vân gằn từng chữ. Tên còn lại – kẻ sử dụng song trảo – bất ngờ áp sát từ bên trái. Hắn lao tới nhanh như sấm, trảo phong xé rách không khí. Nhưng một kiếm từ Tuyết Lam bay đến như ánh chớp, chặn đứng đường tiến công. Nàng không quay đầu lại, nhưng thân ảnh nàng lướt qua giữa hai người như gió lạnh tràn về. "Ta đã nói – ai đụng đến cậu ấy, chết." Chỉ sau hai chiêu, cả ba sát thủ đều nằm xuống. Tuyết Lam đứng giữa xác chết, kiếm còn nhỏ máu. Nàng không có vẻ gì là hài lòng, cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Nàng quay lại nhìn Lâm Vân – người thiếu niên mười hai tuổi đang thở dốc, mặt lấm tấm máu, nhưng ánh mắt sáng rực như ngọn lửa trong đêm tối. "Ngươi có tố chất. Cả sức mạnh lẫn ý chí đều đủ để tu luyện Nguyên Linh Chân Quyết. Nhưng con đường phía trước.. sẽ còn tàn khốc hơn." Lâm Vân gật đầu, giọng khàn đặc: "Dẫn ta đi. Dù là vực thẳm hay tử lộ.. ta đều sẽ bước theo."