Những Bông Hoa Tác giả: Khoát Du Thể loại: Tản văn Mình là nạn nhân của body shaming Bị rơi vào tình huống bị người khác chê bai hình thể đã để lại cho mình nhiều cảm xúc khó chịu và tổn thương. Những lời nhận xét tiêu cực đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý và sự tự tin của mình. Có lẽ nhiều người trong chúng ta đã từng trải qua cảm giác không hài lòng với một phần cơ thể nào đó, và mình cũng không ngoại lệ khi nói đến vòng một "khiêm tốn", làn da đen nhẻm và phần mỡ bụng mềm mại. Mình còn nhớ buổi chiều năm ấy, khi những tia nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt ửng hồng của mình, lời nói của cô bạn như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng non nớt. - Bà nhìn thế này mà cũng có người thích nhỉ? Mình như chết lặng, không biết phải đáp trả thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi xấu hổ lan tỏa, nhuộm đỏ cả má. Hồi cấp ba, trường mình có quy định mặc áo dài vào thứ Hai đầu tuần. Nhìn các bạn mặc áo dài làm tôn lên vẻ đẹp của cả ba vòng, mình thật sự ngưỡng mộ. Là con gái ai mà chẳng muốn mình được xinh đẹp. Nhưng khi nhìn lại bản thân, mình chỉ thấy bụng to hơn ngực. Lũ bạn cùng chơi cũng thường xuyên đùa vui, ví mình như chiếc TV màn hình phẳng để trêu chọc thêm. Mình từng cảm thấy rất buồn và tự ti, cho đến một ngày có một sự kiện xảy ra khiến mình thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ. Buổi sáng hôm ấy là một ngày nắng đẹp, mình với trái tim rộn ràng, háo hức cho buổi hẹn hò đầu tiên cùng người con trai thầm thương trộm nhớ, đã dành cả buổi sáng để chăm chút cho bản thân. Lớp nền mỏng manh, chút son môi đỏ tươi, tất cả đều hoàn hảo dưới ánh nắng ban mai. Nhưng rồi, cơn mưa bất chợt ập đến, phá tan mọi thứ. Lớp trang điểm tỉ mỉ dần nhòe đi, những vệt màu loang lổ trên gương mặt. Chiếc váy trắng tinh khôi, tưởng chừng như có thể che đi mọi khuyết điểm, giờ đây lại ướt sũng, ôm sát lấy thân hình, phơi bày tất cả những điều mình muốn giấu kín. Sự tự ti trỗi dậy, một nỗi xấu hổ nghẹn ngào. Mình quay lưng, muốn trốn chạy khỏi ánh mắt ấy, khỏi sự thật trần trụi về bản thân. Nhưng rồi, một chiếc áo khoác bằng vải canvas phủ lên vai, dù cũng thấm đẫm hơi nước. Anh đứng đó, mỉm cười, vén những sợi tóc ướt dính trên má mình, nhẹ nhàng nói: "Ướt như chuột lột mà vẫn dễ thương nhở." Dù anh ấy nói vậy, nhưng mình vẫn cảm thấy gò bó, xấu hổ. Mình cúi gằm mặt, cố tránh ánh mắt của anh, đưa tay gạt những giọt mưa và cả những giọt nước mắt đang chực trào ra. Mình tự nhủ: "Anh ấy nói vậy vì lịch sự thôi, sao mình có thể dễ thương trong bộ dạng này được?" Anh ấy lấy từ trong ba lô ra một bịch khăn giấy vẫn còn khô ráo, nhẹ nhàng lau đi những vệt trang điểm lem luốc trên mặt mình. Ánh mắt anh ấy nhìn mình không hề có sự phán xét, chỉ có sự dịu dàng và chân thành. - Em không cần phải lảng tránh hay che giấu bất cứ điều gì.. Trong mắt anh, em vẫn luôn rất đẹp. Trong khoảnh khắc ấy, mình cảm nhận được một điều gì đó ấm áp lan tỏa trong tim. Không phải là sự thương hại, cũng chẳng phải là lời an ủi sáo rỗng. Đó là sự chân thành, là ánh mắt chỉ nhìn thấy con người thật của mình, không chút phán xét, không chút ngại ngần. Mưa vẫn rơi, nhưng lòng mình đã thôi lạnh lẽo. Có lẽ, những điều đẹp đẽ nhất không nằm ở lớp trang điểm hoàn hảo hay bộ váy áo lộng lẫy, mà nằm ở những khoảnh khắc chân thật nhất, khi ta được yêu thương vì chính con người mình. Và đó là khoảnh khắc mình nhận ra.. Vẻ đẹp không nằm ở ngoại hình, mà ở cách mình yêu chính mình. Và vẻ đẹp ấy càng được tô điểm thêm khi mình nhận ra có những người thực sự quan tâm đến mình. Mình nhớ đến những bông hoa dại ven đường, chúng không rực rỡ như hoa hồng, không kiêu sa như hoa lan, nhưng vẫn mang một vẻ đẹp riêng, một sức sống mãnh liệt. Có lẽ, vẻ đẹp của chúng ta cũng vậy, không nằm ở sự hoàn hảo, mà nằm ở sự độc đáo, ở những đường nét riêng biệt, ở sự tự tin tỏa ra từ bên trong. Rồi mình nghĩ đến những người phụ nữ mình từng gặp, họ có thể không có một thân hình "chuẩn mực", nhưng họ vẫn rạng rỡ, vẫn quyến rũ. Họ biết cách yêu thương bản thân, biết cách tôn vinh những gì mình có. Và mình nhận ra, vẻ đẹp thật sự không nằm ở những gì ta có, mà nằm ở cách ta nhìn nhận và yêu thương chính mình. Mình bắt đầu học cách yêu lại bản thân. Mình bớt để ý dần những gì người ta nói. Hóa ra, thứ mình cần chỉ là một trái tim đủ rộng để yêu lấy chính mình mà thôi. Mình sẽ không cố gắng thay đổi những gì mình không thể thay đổi. Mình sẽ học cách yêu thương vòng một "khiêm tốn", làn da rám nắng và cả phần mỡ bụng. Bởi vì, chúng là một phần của mình, là một phần của câu chuyện cuộc đời mình. Và mình tin rằng, khi mình biết yêu thương bản thân mình, mình sẽ tìm thấy vẻ đẹp thật sự, một vẻ đẹp không cần phải hoàn hảo, mà chỉ cần là chính mình. Hết.