Chương 10: Giấc mộng kỳ lạ Bấm để xem Về tới phòng, Phi Vũ lập tức đặt hộp gỗ lên bàn, châm một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng nhạt phủ lên gương mặt y, soi rõ những đường nét cương nghị nhưng có phần mỏi mệt. Y cẩn thận mở hộp, bên trong là một sinh vật nhỏ cuộn mình như ngủ say. Toàn thân nó đỏ sậm, nhẵn bóng như da rắn, từng vòng co thắt nhè nhẹ theo hơi thở. - Dị trùng. - Phi Vũ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia hứng thú. Y dùng một chiếc kẹp bạc gắp con trùng lên, đặt lên một mảnh lụa trắng. Dưới ánh đèn, thân thể nó hơi động đậy, như cảm nhận được hơi ấm. Không chần chừ, Phi Vũ lấy ra vài bình dược liệu, cẩn thận hòa chúng vào trong một bát nhỏ. Mùi hương thảo dược nồng đậm lan tỏa khắp phòng, từng giọt dịch trong veo nhỏ xuống, hòa vào chất lỏng sền sệt màu đen sậm. Y nhẹ nhàng cắt một đoạn từ thân con trùng, để vài giọt dịch đỏ chảy vào bát thuốc. Khi giọt dịch vừa rơi xuống, hỗn hợp trong bát lập tức sủi bọt, tựa như bị một loại lực lượng nào đó khuấy động. Phi Vũ nhíu mày, cẩn thận khuấy đều, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Nhưng một lát sau, dung dịch trong bát đột nhiên đông cứng lại, rồi biến thành một màu đen xám xịt, nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ như tro tàn. Phi Vũ nhướng mày, vẻ mặt không thể tin được. - Lại thất bại sao. - Y buông muỗng, dựa vào ghế, lòng đầy phiền muộn. Tất cả công thức y thu thập được, tất cả phương pháp y đã nghiên cứu-đều không có tác dụng. Dị trùng quả nhiên không phải thứ có thể dễ dàng khống chế. Trong lòng mang đầy tâm sự, Phi Vũ tiện tay cầm lấy mảnh lụa bên cạnh, không để ý rằng lúc nãy khi cắt trùng, lưỡi dao đã sượt qua cánh tay mình. Chỉ khi cảm giác đau nhói truyền đến, y mới cúi đầu nhìn. Trên tay đã có một vết cắt dài, máu rỉ ra, thấm vào mảnh lụa trắng. Nhưng y không để tâm, chỉ tùy tiện lấy một mảnh vải sạch quấn tạm lên vết thương, rồi tựa người vào bàn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lùa vào, làm đốm lửa trên đèn dầu lay động. Dưới ánh sáng lập lòe, sinh vật nhỏ trong hộp gỗ khẽ co rút, thân mình run lên một nhịp, rồi chậm rãi, chậm rãi, bò về phía vết máu.. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, Phi Vũ chìm vào giấc mơ đầy hỗn loạn. Trong giấc mộng, trước mắt y hiện ra một đại điện nguy nga, cột trụ chạm khắc thần thú, ánh bạch ngọc phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Không khí trong điện trầm lặng đến quỷ dị, từng luồng khí tức âm hàn len lỏi vào da thịt. Giữa đại điện, hai thân ảnh đối diện nhau. Nam tử đứng trên cao khoác trường bào thêu kim long, uy nghiêm như đế vương. Đối diện hắn là một thư sinh khoác y bào màu lam phủ đầy tro bụi, gầy gò nhưng ánh mắt hận ý. Thời gian như ngừng trệ. Một tia sáng lạnh lóe lên, lưỡi kiếm thấu xương xuyên qua lồng ngực vị đế vương. Máu đỏ lập tức loang ra, nhiễm thẫm vạt áo vốn tinh xảo. Thân thể hắn chấn động, ánh mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc lẫn đau đớn. Hắn vịn lấy vết thương, giọng nói khàn đặc: - Ngươi.. tại sao? Thư sinh nhìn hắn, nụ cười thê lương khẽ nở trên môi. Ánh đèn trong điện lay động, phản chiếu lên gương mặt y vẻ tang thương cùng bi ai tận cùng. Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, không có ý định thu lại. - Tại sao ư? Lý Cẩn Chi, ngươi thực sự không hiểu sao? Giọng nói thư sinh vang lên trầm thấp. - Ngươi là kẻ máu lạnh vô tình! Vì tham vọng, ngươi đạp đổ cả huyết mạch của chính mình! Nàng chết oan khuất, hài tử của nàng cũng bị ngươi hạ sát! Bao sinh linh đồ thán dưới chân ngươi, ngươi có từng một lần hối hận chưa? Sát ý bừng lên trong mắt y, kiếm trong tay lại đâm sâu thêm một phần. - Lý Cẩn Chi, ta nguyền rủa ngươi dù có luân hồi vạn kiếp cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tội nghiệt mà ngươi đã gây ra! Mắt Lý Cẩn Chi hơi mở lớn, thân thể hắn lảo đảo, từng bước chật vật tiến về phía chiếc đài ngọc giữa đại điện. Trên đài đặt một chậu ngọc tinh xảo, trong đó chỉ có một hạt giống khô cằn. Hắn quỵ xuống, bàn tay run rẩy chạm vào chậu cây, ánh mắt hiện lên vẻ ân hận tiếc nuối vô biên. Hơi thở yếu dần, sinh mệnh như ngọn đèn trước gió. Đúng lúc đó, giọt huyết đỏ thẫm nhỏ xuống, thấm sâu vào lớp đất lạnh lẽo. Rồi-một mầm non yếu ớt đâm chồi. Trong khoảng lặng chết chóc, một tia sinh cơ bừng lên, như ánh sáng mong manh nơi tuyệt cảnh. Thân thể hắn cứng đờ, bàn tay vẫn níu lấy chậu ngọc, như muốn chứng kiến phép màu này lâu thêm một chút nữa. - Hóa ra lời thần tiên là thật.. tất cả.. vẫn có thể cứu chữa.. Bóng tối trong mộng cuồn cuộn kéo đến, cảnh vật xung quanh vỡ nát như thủy tinh.. chỉ còn lại một nhành non mới nhú, run rẩy vươn mình trong cõi hư vô. Phi Vũ giật mình tỉnh giấc, linh thức vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mộng cảnh. Hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi lạnh rịn đầy trán, thấm vào từng lớp y phục trên thân. Lại là giấc mộng ấy. Mỗi khi đan đạo bế tắc, cảnh tượng này liền hiện lên, rõ ràng đến mức khiến người ta hoài nghi đó không phải là mộng mà là một ký ức viễn cổ nào đó vọng về. - Rốt cuộc, đây là điềm báo gì? Ngực y phập phồng, trái tim loạn nhịp, như thể vẫn còn nghe văng vẳng bên tai thanh âm trầm thấp chất chứa hận ý ngút trời: - Ngươi là kẻ máu lạnh vô tình.. ta nguyền rửa ngươi dù có luân hồi vạn kiếp cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tội nghiệt mà ngươi đã gây ra! Hình ảnh thư sinh với khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt cháy lên lửa hận, lưỡi đao trong tay xuyên qua thân thể cẩm y-tất cả vẫn còn quá mức chân thực, như chỉ vừa mới xảy ra trong chớp mắt. Sau một hồi bần thần Phi Vũ mới dần trấn tĩnh. Chợt nhớ ra điều gì, y vùng dậy nhìn vào chiếc hộp trống rỗng không khỏi bàng hoàng. - Dị trùng đâu? Phi Vũ lật tung cả căn phòng, nhưng không hề tìm thấy dấu vết của dị trùng. Một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cảm giác đầu tiên là nóng-không phải cái nóng bình thường, mà là một luồng nhiệt đang thiêu đốt từ bên trong, như thể lửa cháy âm ỉ dưới da thịt. Phi Vũ hít một hơi sâu, bàn tay vô thức đặt lên ngực. Nhịp tim đập mạnh đến mức y có thể nghe rõ từng tiếng vang trong lồng ngực. Lúc này, y mới nhận ra có gì đó không ổn. Cánh tay trái vốn bị thương, máu chảy ra khi y thiếp đi. Nhưng vết thương đó.. biến mất. Không một vết sẹo. Không chút đau đớn. Một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy căn phòng. Y cúi xuống nhìn bàn tay mình, cảm giác da thịt vẫn như cũ, nhưng bên trong lại như có thứ gì đó đang bò trườn, chạy khắp cơ thể. Phi Vũ vội vận khí điều tra. Ngay khi dòng nội lực vừa được dẫn động- Ầm! Một luồng sức mạnh khổng lồ trào lên, cuốn phăng tất cả mọi thứ. Phi Vũ cảm giác kinh mạch toàn thân như bị mở tung-nhưng không phải theo cách đau đớn như khi bị nội thương, mà là một sự đột phá ngoài ý muốn. Luồng chân khí vốn bị bế tắc bấy lâu nay đột ngột thông suốt. Nhưng đi kèm theo đó là cơn đau xé toạc. Phi Vũ ôm lấy ngực, gân xanh trên trán nổi lên, toàn thân run rẩy. - Là nó.. Y siết chặt tay. Cơn đau không chỉ là từ kinh mạch bị khai thông, mà còn từ một thứ khác-thứ gì đó vừa bám rễ vào cơ thể y. - Dị trùng.
Chương 11: Thoát Thai Hoán Cốt Bấm để xem Những ký ức vỡ vụn đột ngột tràn về, xoáy sâu vào tâm trí như một cơn lũ dữ. Hình ảnh lẫn lộn, chắp vá, từng đoạn ngắn đứt gãy, nhưng tất cả đều dẫn đến một sự thật đáng sợ: Chưa từng có một người bình thường nào để dị trùng xâm nhập.. Phi Vũ bàng hoàng. Dị trùng đã xâm nhập-bây giờ phải làm sao? Cái chết? Hay trở thành một thứ quái vật không còn là chính mình? Không! Một cơn giận dữ trào dâng như muốn xé rách lồng ngực. - Không được. Phải tìm cách lấy nó ra! Linh lực trong cơ thể bỗng bùng lên dữ dội như một con mãnh thú vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích. Y nghiến chặt răng, cố giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng. Từng sợi tóc dài tán loạn, mạch máu nổi gồ lên khắp làn da tái nhợt, toàn thân như muốn vỡ tung dưới áp lực khủng khiếp. Ầm! Một luồng chấn động dữ dội bùng phát. Thời gian dần trôi. Ba canh giờ dài đằng đẵng. Từng luồng linh khí vốn dĩ cuồng bạo nay dần dịu xuống, thấm sâu vào cơ thể Phi Vũ, hòa nhập vào huyết mạch. Phi Vũ chống tay xuống đất, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm ướt cả y phục. Nhưng khi y mở mắt ra, cảm giác đau đớn giảm đi, thay vào đó là một sự thay đổi đáng sợ. Lực lượng trong cơ thể y không còn như trước nữa. Tựa như một con rồng đang ngủ say bị đánh thức. Y từ từ siết chặt nắm tay. Bề ngoài vẫn giống như cũ. Nhưng bên trong, Phi Vũ cảm nhận rõ ràng y đã không còn là Phi Vũ của ngày hôm qua. * * * Mặt trời chưa lên cao, nhưng thao trường đã ầm ĩ tiếng hô quát, đao kiếm va chạm vang vọng khắp không gian. Giữa làn khí nóng hừng hực, một bóng áo đen chậm rãi tiến vào. Bước chân y vững chãi, không nhanh không chậm, nhưng mỗi lần hạ xuống đều như in dấu vào lòng đất, trầm ổn tựa một tảng thiên thạch ngàn năm không lay chuyển. Là Phi Vũ.. Y đến tìm Linh Cơ. Ngoài mặt Phi Vũ vẫn điềm tĩnh như thường, song trong kinh mạch, từng luồng khí tức cuồng loạn đang cắn xé như muốn phá hủy thân thể. Dị trùng xâm nhập đang khuấy đảo nội thể, từng giọt mồ hôi lạnh thấm qua lớp y phục của y. Trên đài cao, Linh Cơ khoanh tay trước ngực nhìn bộ dạng chật vật kia, ánh mắt đầy khinh miệt. Chợt, nàng khẽ nheo mắt. * * * Kẻ này.. đã bị trùng nhập thể.. sao vẫn có thể đứng đó? Trước nay, bất kỳ người bình thường nào bị dị trùng xâm nhập đều không thoát khỏi kết cục thảm khốc. Lấy độc trị độc vốn là biện pháp cuối cùng cho kẻ mắc bệnh Huyết Ung, nhưng Phi Vũ-hắn không phải người mang bệnh. Linh Cơ nhếch môi, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú hiếm hoi. - Thật thú vị.. Nàng chậm rãi cất tiếng, giọng nói pha lẫn chút giễu cợt: - Phi Vũ, ngươi vậy mà lại lấy thân thử thuốc? " Không vòng vo, Phi Vũ chỉ nhìn thẳng vào nàng, thanh âm bình tĩnh mà kiên quyết: - Linh Cơ, làm thế nào để lấy dị trùng ra khỏi cơ thể ta? Linh Cơ thoáng ngạc nhiên rồi bật cười thành tiếng, tiếng cười thanh lãnh mà châm chọc: - Ra là sự cố, ta còn tưởng ngươi hi sinh thân mình vì đại nghĩa. Xem ra, ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi. Phi Vũ chẳng hề dao động trước lời châm biếm. Y chỉ nhấc mắt, lặp lại câu hỏi, giọng điệu không hề thay đổi: - Làm thế nào để lấy dị trùng ra khỏi cơ thể ta? Linh Cơ nhướng mày, giọng điệu đầy trào phúng: - Dị trùng nhập thể, muốn lấy ra chỉ có một con đường-chết. Chết. Một chữ nhẹ bẫng nhưng nặng tựa ngàn cân, như một nhát búa giáng xuống không gian. Không ai bất ngờ trước câu trả lời ấy-dị trùng nuốt chửng kinh mạch, không có ngoại lệ. Nhưng khi nghe chữ" chết", bàn tay Phi Vũ vẫn siết chặt hơn, khớp ngón tay trắng bệch. Y không sợ cái chết. Chỉ là.. y còn chưa hoàn thành mục tiêu của mình. Linh Cơ nhìn thẳng vào y, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm: - Sao? Ngươi sợ à? Biến thành thứ mà chính mình ghê tởm, có phải muốn chết quách đi cho xong? Một vài binh sĩ xung quanh bất giác nuốt khan. Không ai trong Dị tộc này là không biết danh tiếng của Linh Cơ-miệng lưỡi sắc bén như lưỡi dao, một khi đã nói ra thì không bao giờ để lại đường lui. Nhưng lần này, người đối diện nàng có chút khác biệt. - Sợ? -Phi Vũ khẽ nói, giọng trầm ổn như nước chảy qua đá. Y tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, khí tức tỏa ra tựa núi lớn đè ép bốn phía. - Linh Cơ, ngươi luôn đứng trên cao, luôn thích nhìn kẻ khác quỳ rạp dưới chân mình. Nhưng ta thì không. - Tuy năng lực có hạn, nhưng ta chưa từng cúi đầu trước ai, càng không để ai dắt mũi. Linh Cơ thoáng sững lại, nhưng rất nhanh liền bật cười, tiếng cười lạnh lẽo: - Ồ? Ngươi tưởng mình là ai? Thần long trên trời chắc? Nàng khoanh tay, ánh mắt phượng ánh lên tia ngạo mạn: - Muốn tìm cách chữa bệnh thì lấy thân thử thuốc chẳng phải là phương pháp tốt sao? Là dược sư mà ngay cả bản thân cũng không dám thử nghiệm, chỉ biết mạnh miệng nói suông? Không khí như đông cứng. Nhưng Phi Vũ vẫn lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm không gợn sóng. Không giận. Không phản bác. Y chỉ cười nhẹ-một nụ cười khiến người ta bất giác chột dạ. Rồi y bước lên một bước, thấp giọng nói: - Ta không sợ thử thuốc. Nhưng ta không thử một cách ngu xuẩn như ngươi nói. Ngươi thì hiểu gì về y đạo? Thanh âm không cao, nhưng mỗi chữ đều như gõ vào lòng người. Phi Vũ cúi đầu, giọng trầm thấp mà băng lãnh: - Sự đã rồi, nếu dị trùng đã ở trong người ta, vậy ta sẽ khống chế nó. Linh Cơ khẽ nheo mắt. Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với nàng theo cách này. Ánh mắt nàng chợt lóe lên tia suy tư: - Người này.. đã thay đổi từ khi nào? Phi Vũ quay người rời đi, không thèm chờ nàng nói thêm một chữ nào. Bóng áo đen khuất dần, chỉ để lại một câu vọng lại giữa không trung: - Dù có phải chết, ta cũng sẽ tìm ra cách chữa bệnh Huyết Ung.
Chương 12: Rời khỏi Dị tộc Bấm để xem Linh Cơ khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm trầm dõi theo bóng dáng kia. Linh lực trên người hắn rõ ràng đã tăng lên đáng kể. Trước kia, linh khí yếu ớt, hiển nhiên là do kinh mạch tắc nghẽn, khó có thể tu luyện. Nhưng nay, dị trùng nhập thể lại vô tình giúp hắn phá tan gông xiềng, khai thông kinh mạch, khiến tu vi tăng vọt. Nội lực thâm hậu, linh phù tinh diệu, lại thêm tài điều chế dược liệu trác tuyệt.. Nếu có thể thu phục hắn về dưới trướng Dị Tộc, chẳng phải sẽ trở thành một quân cờ lợi hại hay sao? Vừa bước ra khỏi thao trường, cơ thể Phi Vũ vừa trải qua một lần thoái biến bởi dị trùng thâm nhập, lại lập tức đối đầu cùng Linh Cơ khiến cho thân ảnh y lảo đảo, đôi chân mềm nhũn mất hết linh lực, rốt cuộc không trụ vững mà khuỵu xuống. Hơi thở gấp gáp, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, y âm thầm cắn răng: - Ban nãy ta trúng phải tà vật gì mà lại dám cuồng ngôn trước mặt Linh Cơ? Chẳng lẽ do dị trùng trong nội thể quấy phá, khiến tâm thần rối loạn? Sau này nhất định phải thận trọng, không thể để bản thân rơi vào nguy cảnh như vậy nữa. Linh Cơ kia xưa nay vốn kiêu ngạo, lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn lại tàn nhẫn vô cùng. Hôm nay y dám công khai khiêu khích nàng trước bao người như vậy. Nghĩ đến đây, Phi Vũ không khỏi tự trách chính mình hành động quá lỗ mãn. - Lạ thật.. Với tính cách của nàng ta, sao lại chưa lập tức ra tay? Chẳng lẽ còn có điều cố kỵ? Nếu không chỉ cần một chiêu, ta đã hóa thành người thiên cổ rồi. Y cúi đầu lẩm bẩm: - Bị Dị tộc bắt vẫn sống, bị dị trùng nhập thể vẫn sống, khiêu khích Linh Cơ vẫn sống.. Ha, xem ra mạng ta thật lớn, nhất định không thể dễ dàng chết được. Nghĩ đoạn, Phi Vũ cắn răng đứng dậy, một mạch chạy trở về phòng. Đêm nay, y trằn trọc mãi không sao chợp mắt. Mỗi khi mí mắt khẽ khép lại, cảnh tượng trong giấc mộng kia lại hiện lên rõ ràng như thực. Người trong mộng sau khi nhìn thấy hạt giống nảy mầm đã nói một câu: "Hóa ra lời thần tiên là thật.. tất cả.. vẫn có thể cứu chữa.." Trước đây, Phi Vũ từng cho rằng đó chỉ là giấc mộng do bản thân điều chế dược quá mệt mỏi. Nhưng từ khi ở Dị tộc, những hình ảnh ấy xuất hiện ngày càng thường xuyên, khiến y không thể không suy nghĩ sâu xa hơn. - Lẽ nào.. hạt giống kia thực sự có thể là mấu chốt để chữa bệnh Huyết Ung? Cảnh vật trong mộng rõ ràng thuộc về Nhân tộc, còn y phục người chết mang lại cảm giác thân phận không tầm thường. Người nọ xưng là Lý Cẩn Chi, e rằng có quan hệ mật thiết với bí ẩn này. Có lẽ y phải quay lại Kỳ Thiên Môn để điều rõ ràng sự việc. Mặc cho dị trùng gặm nhấm trong nội thể, Phi Vũ vẫn không chút do dự. Nếu đây thực sự là mấu chốt để chữa bệnh Huyết ung, y nhất định phải thử một lần! Phi Vũ dự tính sẽ trở về Nhân tộc trong khoảng hai tháng, vì vậy những ngày sau y không ngừng điều chế dược giảm đau để Dị tộc sử dụng trong thời gian hai tháng này. Thế nhưng, lo ngại sẽ có biến cố phát sinh, cuối cùng Phi Vũ cũng quyết định truyền lại phương pháp luyện chế dược cho mọi người. Dù sao, hiện tại y cũng đã là một phần của Dị tộc. Lại nói, từ sau khi dị trùng nhập thể, kinh mạch của Phi Vũ được khai thông, nội lực tăng vọt, nhưng tâm tính đôi lúc trở nên thất thường. Về chuyện ăn uống, y đã không còn cảm giác ngon miệng với thức ăn được nấu chín, dù miễn cưỡng nuốt xuống cũng chỉ như nhai rơm rạ. Tuy vậy, Phi Vũ vẫn chưa từng chạm đến huyết nhục sống. Hiển nhiên cơ thể y có thể áp chế phần nào sức mạnh tà dị của dị trùng. Nguyên do vì sao thì y cũng không rõ, nhưng ít nhất đây là chuyện tốt. Chỉ cần như vậy, khi trở về Nhân tộc, y cũng sẽ không bị phát hiện điều gì bất thường. Sau khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi, Phi Vũ sắp xếp đồ đạc, một mình trở lại nhân tộc. Phi Vũ bước đi một mình trong bóng đêm tĩnh mịch, không một âm thanh, chỉ có ánh trăng yếu ớt vẽ lên những bóng mờ trên mặt đất. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, như thể không gian này đã từ lâu không còn hơi ấm của sự sống. Bất chợt, một cơn gió xẹt qua, mang theo khí lạnh thấu xương, báo hiệu sự xuất hiện của đám Oán tộc. Đám người kia từ bóng tối lũ lượt bước ra, thân hình đầy tà khí, đôi mắt như phát ra ngọn lửa căm hận. Chúng vây kín xung quanh Phi Vũ. Phi Vũ cứ nghĩ đã che giấu linh lực khi di chuyển, sẽ không gây chú ý tới đám người Oán tộc, y không hề tính đến việc bọn chúng vẫn luôn chờ đợi sẵn, bao vây rình rập xung quanh kết giới. Phi Vũ trong lòng dâng lên một tia hốt hoảng nhưng lại không hề vội vã. Thật hay, Oán tộc xuất hiện đúng lúc để ta thử nghiệm sức mạnh mới. Phi Vũ thầm nghĩ, tay y nhẹ nhàng lướt qua bên hông, lấy ra những lá bùa được cuộn tròn cẩn thận. Đầu ngón tay y nhanh nhẹn vẽ lên không khí một loạt những ký tự huyền bí, ánh sáng nhạt phát ra từ các đường bùa như rọi sáng cả không gian. Mỗi lá bùa được thả ra đều tạo ra những vầng sáng lấp lánh, xoay tròn như những vòng vây vô hình. Khi chúng bay đến, một tiếng rít sắc lạnh vang lên, khắc sâu vào không gian tĩnh lặng. - Cho các ngươi nếm thử bùa chú mới của ta. - Phi Vũ lẩm bẩm, mắt không rời những hình thù đám oán tộc đang lũ lượt lao tới. Y lẩm nhẩm một câu chú, không phải là những âm thanh bình thường mà là một dòng khí khô khốc như thoát ra từ miệng quái vật, khiến không gian xung quanh dường như có thể nứt vỡ. Lá bùa đầu tiên rơi trúng một tên oán tộc, cơ thể hắn lập tức bị bao phủ trong ánh sáng lóa mắt. Tiếng hét của hắn vang lên, đau đớn và vặn vẹo, nhưng chỉ một thoáng sau, cơ thể hắn lại hồi sinh, vết thương biến mất. Phi Vũ không hề sững lại. Y lướt nhanh qua không gian, tay vừa vung, những lá bùa tiếp theo bay như những tia sáng chói lọi, cắt không khí vù vù. Mỗi lá bùa không chỉ chứa đựng ma lực mà còn mang theo những biểu tượng cổ xưa, phóng ra những đợt sóng khí mạnh mẽ, xé nát mọi thứ trước mặt. Nhưng oán tộc đông đảo và có khả năng tái sinh vô hạn. Dù bị đánh ngã bao nhiêu lần, chúng vẫn đứng lên không thương tổn, khuôn mặt không chút cảm xúc. Phi Vũ nhận thấy, dù bùa chú có mạnh đến đâu, sự sống bất tử của chúng là một rào cản khó vượt qua. Tuy nhiên, y không hề hoảng sợ. Mắt Phi Vũ vẫn sáng, ánh lên sự tính toán tỉ mỉ. Y đưa tay lên, kết hợp những lá bùa lại với nhau, tạo thành một kết giới vững chắc, bao bọc mình trong một lớp ánh sáng màu xanh biếc. Đám oán tộc lao vào, đập mạnh vào kết giới, nhưng ánh sáng bùa chú xung quanh Phi Vũ sáng lên, như những tia sét xé toạc bầu trời, khiến chúng phải lùi lại. Tuy nhiên, linh lực của Phi Vũ đã dần cạn kiệt. Đôi tay y run rẩy, từng làn sóng ma lực càng lúc càng yếu đi. Một tiếng nổ mạnh vang lên, và Phi Vũ bị một tên oán tộc mạnh mẽ đẩy lùi, cơ thể không còn đủ sức giữ vững. Y lảo đảo lùi về phía sau. Một bóng đen lao tới từ phía sau, Phi Vũ chỉ kịp cảm nhận một cú tát đau đớn, như vết cắt xuyên qua linh hồn. Y ngã quỵ xuống đất, đôi chân không còn sức giữ vững. Linh lực cuối cùng trong cơ thể như bị hút hết, cơ thể trở nên nặng nề. - Không.. không thể dừng lại.. Ta sẽ đứng dậy. - Phi Vũ thầm nghĩ trong khi đôi môi mấp máy, dù sức lực không còn, nhưng ý chí chưa bao giờ lung lay. Cơ thể y run rẩy gượng dậy. Nhưng tầm mắt Phi Vũ cứ thế mờ dần, cơ thể lạnh ngắt, linh lực cạn kiệt đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay. Trước mắt y, đám oán tộc vẫn đang áp sát, những bóng đen méo mó như muốn nuốt chửng lấy y trong bóng tối vô tận. Bỗng nhiên, một luồng sáng tím lóe lên, sắc bén như ánh kiếm cắt ngang màn đêm. Không gian bỗng chốc chững lại, như có thứ gì đó vừa giáng xuống, lạnh lẽo và chết chóc. Giữa những bóng đen u ám, một vạt áo màu tử y lướt qua như ảo ảnh. Tử quang lóe lên chớp nhoáng, một lưỡi kiếm sắc lạnh cắt ngang bầy oán tộc. Đám sinh vật gào lên thảm thiết, từng thân ảnh bị chém đứt, tan thành làn khói đen trước khi kịp tái sinh. Phi Vũ cố mở mắt, nhưng chỉ kịp thấy một đường kiếm ánh tím xé toạc không trung, mang theo sát khí rét buốt, khiến không gian như đóng băng trong khoảnh khắc. Mái tóc đen dài của người kia khẽ lay động trong gió, đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm như vực tối. Nhưng y không kịp nhìn rõ hơn.. Cơn choáng váng ập đến như thủy triều. Phi Vũ khẽ nhíu mày, rồi cả thế giới trước mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Chương 13: Lựa chọn Bấm để xem Tử Hàm lặng lẽ quan sát nam nhân nằm trên giường. Trán hắn đẫm mồ hôi, đôi mày thỉnh thoảng nhíu chặt như đang chịu đựng cơn đau khổ tột cùng. Nàng ngồi bên bàn trà, tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Một kẻ phàm nhân bị dị trùng xâm nhập mà vẫn sống sót, thậm chí còn có thể sử dụng bùa chú một cách thuần thục, thật sự không tầm thường. Tử Hàm không xa lạ gì với những kẻ tu tiên, cũng từng giao đấu với nhiều người am hiểu bùa chú, nhưng Phi Vũ thì khác. Hắn thông minh, biết nhẫn nhịn, và sở hữu tiềm năng vượt xa đám cơ bắp như Tần Khinh Vũ. Nàng càng lúc càng cảm thấy hứng thú với việc có được một thuộc hạ như hắn, hoặc chính xác hơn, là sức mạnh của hắn, sẽ rất đáng giá. Bỗng, Phi Vũ khẽ mở mắt, ánh nhìn mơ màng hướng về phía nàng. Đôi môi hắn mấp máy: - Cẩn Dao.. Tử Hàm nhếch môi, hừ lạnh. Đám đệ tử tu tiên giới này ngoài chuyện yêu đương ra thì còn biết làm gì nữa chứ? Nàng thoáng hiện tia khinh miệt, trong khi đó, Phi Vũ vẫn chìm trong giấc mộng. Trong giấc mơ, trời đêm âm u, mây đen vần vũ che lấp ánh trăng. Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Trên con đường núi gập ghềnh, một nam nhân ôm chặt nữ tử trong lòng, phía sau là đoàn quân đuổi theo sát nút. Trong vòng tay nàng, một đứa trẻ nhỏ khẽ khóc, hơi thở yếu ớt giữa cơn gió lạnh cắt da. Người đuổi theo bọn họ chính là Lý Cẩn Chi, y khoác giáp đen như mực, đứng trên lưng ngựa nhìn xuống đám người bị vây khốn. Đôi mắt hắn thâm trầm, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa đêm tối: - Muội trốn đủ chưa? Nữ tử run rẩy trong vòng tay nam nhân, đôi mắt đẹp tràn đầy tuyệt vọng. Nàng ngước lên nhìn hắn, khẩn thiết van xin: - Cầu xin huynh tha cho chàng và đứa trẻ.. Muội sẽ theo huynh trở về. Lý Cẩn Chi nheo mắt, nhìn gương mặt giống hắn đến mấy phần nhưng lại đầy vẻ bướng bỉnh của nàng. Hắn cười nhạt, giọng điềm nhiên mà lạnh lẽo: - Muội tưởng mình còn có quyền chọn lựa? Nam nhân kia siết chặt nàng trong tay, ánh mắt ngập tràn căm phẫn: - Ngươi thật sự muốn ép nàng đến mức này sao? Lý Cẩn Chi không đáp, chỉ nhấc tay. Một lệnh ngắn ngủi vang lên. - Bắt sống. Quân lính ào tới, không chừa cho bọn họ một đường lui. Trong lúc giằng co, lưỡi kiếm sắc lạnh lóe lên. Máu bắn ra, nhuộm đỏ tà váy trắng. Nữ nhân sững sờ, cúi đầu nhìn xuống vết kiếm xuyên thấu ngực mình. Đôi mắt nàng mở lớn, tuyệt vọng cùng bi thương hòa vào gió đêm. Lý Cẩn Chi không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ngã xuống, bàn tay đầy máu vươn về phía hắn, nhưng không kịp chạm tới. Đứa trẻ khóc nấc lên, âm thanh non nớt vang vọng giữa một màn đêm vô tận, hòa cùng tiếng gió gào thét đầy bi ai. * * * Phi Vũ choàng tỉnh, hơi thở còn chưa ổn định. Lại là một giấc mộng khác. Khi quay đầu sang bên, y bắt gặp ánh mắt của Tử Hàm. Nàng ngồi đó, lặng lẽ quan sát, đôi mắt lạnh lùng, tĩnh mịch, không chút gợn sóng. Nhưng chính đường nét trên gương mặt ấy lại khiến Phi Vũ bất giác nhớ đến nữ tử bị đâm trong giấc mơ. Không hoàn toàn giống nhau, nhưng có vài phần tương đồng. Trái tim y bất giác thắt chặt, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, vừa tội lỗi vừa đau đớn. Giọng nói lạnh nhạt của Tử Hàm kéo y về thực tại. - Nằm đủ chưa? Nhớ đến bóng tử y thoáng lướt qua khi mình sắp bất tỉnh, Phi Vũ cất giọng khàn khàn. - Là ngươi đã cứu ta? Tử Hàm hờ hững nhướng mày. - Thì sao? - Đa tạ Linh Cơ. Lời cảm tạ của Phi Vũ là thật lòng. Trước nay y vẫn nghĩ nàng là kẻ lạnh lùng vô tình, nhưng khi y rơi vào nguy khốn, người xuất hiện cứu mình lại chính là nàng. Tử Hàm bật cười khẽ, giọng điệu vẫn mang theo sự châm chọc quen thuộc: - Đã vô dụng còn thích thể hiện. - Nàng nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt sắc bén như dao: - Ngươi nghĩ một mình có thể vượt qua cánh rừng đó mà quay về nhân tộc sao? Phi Vũ không đáp, nhưng y hiểu nàng nói đúng. Dù vậy, y không còn lựa chọn nào khác. - Ta nhất định phải trở về. Tử Hàm chống cằm, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt: - Ta biết một cách ngươi có thể quay về đấy. Hơi thở của Phi Vũ hơi khựng lại. - Là cách gì? Tử Hàm nhếch môi, giọng nói đầy vẻ trào phúng. - Hiện hồn về. Tử Hàm chậm rãi quan sát sắc mặt của Phi Vũ, thấy y không lập tức phản bác thì ánh mắt càng thêm phần hứng thú. - Ngươi nhất định phải quay về? - Nàng lặp lại lời y, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: - Vì chuyện gì? Phi Vũ cụp mắt, che giấu tâm tình: - Không liên quan đến ngươi. Tử Hàm nhướn mày, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. - Ngươi nghĩ ta không đoán ra được sao? Nếu chỉ đơn giản là quay về nhân tộc, ngươi đã chẳng liều mạng như vậy. Là vì thuốc chữa bệnh đúng không? Phi Vũ khẽ nheo mắt, nhưng không đáp. Thái độ im lặng này càng khiến Tử Hàm chắc chắn suy đoán của mình là đúng. - Có vẻ như ngươi đã có manh mối rồi. - Nàng chống cằm, giọng điệu thản nhiên nhưng trong mắt ánh lên sự sắc bén. - Ngươi có thể giấu, nhưng ta sẽ đi theo. Phi Vũ nhíu mày, trong lòng không vui. Đối với Tử Hàm, y không hoàn toàn tin tưởng. Người này quá nguy hiểm, không thể đoán trước, nếu để nàng biết được manh mối, chỉ e sự tình sẽ càng rắc rối hơn. - Ngươi không cần đi. - Phi Vũ trầm giọng nói. - Ta lại thấy cần. - Tử Hàm thản nhiên cười: - Ngươi có hai lựa chọn, hoặc tự nguyện để ta theo, hoặc ta sẽ tự tìm cách bám theo. Phi Vũ nhìn nàng, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ. Y biết tính cách của nàng, một khi đã quyết định thì khó lòng lay chuyển. Nếu không muốn bị cản trở, chỉ còn cách đặt ra giới hạn. Y vươn tay, đầu ngón tay khẽ động, lập tức trong không khí hiện lên những đường vân phức tạp của một loại bùa chú. Làn khí vô hình tỏa ra, bao quanh Tử Hàm. Tử Hàm hơi nheo mắt: - Ngươi muốn làm gì? - Ngươi muốn đi theo ta cũng được, nhưng phải thề không giết người vô tội. - Phi Vũ trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo: - Nếu không, bùa chú này sẽ phản phệ, đến lúc đó, dù ta không ra tay, ngươi cũng sẽ tự hại chính mình. Tử Hàm nhìn ánh sáng nhạt nhòa đang dần bao quanh mình, khóe môi nhếch lên: - Thật thú vị, ngay cả ta cũng không tin tưởng được sao? Phi Vũ không đáp, chỉ nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kiên định không chút dao động. Tử Hàm im lặng trong chốc lát, rồi bật cười: - Được thôi, dù sao giết người vô tội cũng chẳng có gì vui. Nàng đưa tay lên, vẽ một dấu ấn giữa không trung. Bùa chú lóe sáng, sau đó chậm rãi dung nhập vào cơ thể nàng. Phi Vũ thu tay lại, trong lòng hơi thả lỏng. Y biết Tử Hàm là kẻ khó lường, nhưng ít nhất, với ràng buộc này, y có thể yên tâm hơn phần nào. - Vậy thì, đi thôi. - Tử Hàm đứng dậy, phất tay áo một cách nhàn nhã: - Ta rất muốn xem, rốt cuộc ngươi đang tìm thứ gì.
Chương 14: Khoảnh khắc dao động Bấm để xem Thanh Di ngồi lặng lẽ, đôi mắt trong veo nhìn ra khoảng không mờ ảo bên ngoài ngục tối. Nàng không quen với sự ngột ngạt của Oán tộc, nơi chỉ toàn là hận thù và oán khí bao trùm. Dù có tỏ ra bình tĩnh nhưng trong mắt nàng vẫn ẩn chứa một nỗi hoang mang khó diễn tả. Nàng không hiểu vì sao Quỷ Ảnh lại giam giữ mình, càng không biết hắn có mục đích gì. Chỉ biết rằng từ khi đến Oán tộc, linh khí trong cơ thể nàng đã bị áp chế hoàn toàn, như một cánh chim bị nhốt trong lồng. Bỗng nhiên, cánh cửa ngục nặng nề bị đẩy ra. Một nữ tử khoác y phục đen tuyền bước vào, từng bước chân thong thả nhưng mang theo một loại uy nghiêm lạnh lẽo. Mái tóc dài hung đỏ buông xõa, đôi mắt sắc sảo lướt qua Thanh Di. Đây là lần đầu tiên Thanh Di gặp nàng ta, nhưng từ ánh mắt của đối phương, nàng có thể cảm nhận rõ sự địch ý. Ma Uyển dừng lại, khẽ nghiêng đầu đánh giá Thanh Di một lượt. Một nữ tử yếu ớt, làn da trắng muốt, bạch y dịu dàng, vẻ ngoài thanh khiết đến mức khiến người khác khó chịu. - Ngươi là ai? - Giọng nói của nàng ta trầm thấp, không che giấu sự dò xét. Thanh Di ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn đối phương, nhẹ giọng đáp: - Ta là Thanh Di. Chỉ một câu đơn giản, nhưng ánh mắt Ma Uyển lập tức tối lại. - Thanh Di? - Nàng ta chậm rãi nhắc lại, khóe môi khẽ nhếch, mang theo chút khinh miệt. -Một kẻ yếu đuối như ngươi, rốt cuộc có bản lĩnh gì mà được đại nhân giữ bên mình? Thanh Di khẽ nhíu mày. "Đại nhân" mà nàng ta nói hẳn là Quỷ Ảnh. Đây cũng là câu hỏi mà bản thân nàng không thể lời được. Ma Uyển chợt tiến đến gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước chân. Sự sắc bén trong ánh mắt nàng ta dần hiện rõ. - Ta đã quan sát ngươi từ lâu. - Ma Uyển nói chậm rãi, giọng nói như một lưỡi dao vô hình. - Một kẻ xa lạ bỗng dưng xuất hiện bên cạnh đại nhân, lại còn được ngài đích thân bảo vệ.. Ngươi tưởng rằng nhu nhược yếu đuối là có thể tồn tại ở Oán tộc này sao? Thanh Di cảm thấy có gì đó không đúng. Đây rõ ràng là lần đầu tiên nàng gặp Ma Uyển, nhưng từ lời nói của đối phương, dường như nàng ta đã để ý đến nàng từ lâu. Nàng thành thực trả lời: - Ta là bị bắt về đây, bản không cũng không muốn bị giam tại nơi này. Ma Uyển cười nhạt: - Ngươi nói ngươi bị ép ở lại đây? - Giọng nói của nàng ta như trêu chọc. - Vậy nếu ta giúp ngươi 'rời đi', ngươi có đồng ý không? Dứt lời, Ma Uyển vung tay, một luồng oán khí mạnh mẽ bùng lên, như một con rắn dữ tợn lao thẳng về phía Thanh Di! Luồng oán khí đen kịt cuộn trào như một con rắn dữ tợn lao thẳng về phía Thanh Di. Nàng không có sức chống cự, chỉ có thể ngẩn người nhìn nó tiến đến. Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào tim, nhưng đúng lúc oán khí sắp chạm vào nàng- Bốp! Một luồng sức mạnh vô hình bùng nổ, đánh tan toàn bộ oán khí trong nháy mắt. Không gian rung động, khí tức nặng nề ép chặt xuống. Một bóng đen cao lớn xuất hiện ngay trước mặt Thanh Di, ngăn cách nàng và Ma Uyển. Là Quỷ Ảnh. Áo choàng đen phấp phới trong luồng khí hỗn loạn, đôi mắt đỏ thẫm của hắn lạnh băng nhìn chằm chằm vào Ma Uyển. Ma Uyển sững người, bàn tay vẫn còn giơ giữa không trung. Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt thoáng qua sự khó tin. - Đại nhân.. - Nàng cất giọng, nhưng nghẹn lại trong cổ họng. - Ngươi đang làm gì? - Quỷ Ảnh hỏi, giọng nói trầm thấp, không mang theo cảm xúc nhưng lại khiến người ta rùng mình. Ma Uyển hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng nhìn Thanh Di, ánh mắt lóe lên sự ghen tị và bất mãn: - Ta chỉ muốn thử xem ả có tư cách ở lại hay không. - Ma Uyển nói, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: - Một kẻ yếu ớt như nàng ta, làm sao có thể đứng bên cạnh ngài? Trong mắt nàng, Thanh Di chỉ là một Oán tộc mới đến, yếu đuối và vô dụng. Một kẻ như vậy làm sao có thể khiến Quỷ Ảnh để ý? Quỷ Ảnh nghe vậy, đôi mắt thoáng qua sự nguy hiểm: - Không đến lượt ngươi quyết định. Ma Uyển giật mình. Hắn chưa từng nói chuyện với nàng bằng giọng điệu này trước đây. - Đại nhân.. - Nàng cắn môi, ánh mắt có chút run rẩy. - Vì sao.. ngài lại bảo vệ nàng ta? Thanh Di đứng phía sau Quỷ Ảnh, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp. Nàng không hiểu vì sao lúc trước nàng làm Quỷ Ảnh bị thương, hắn còn tấn công nàng. Bây giờ lại.. bảo vệ nàng như vậy. Chỉ biết nhìn bóng lưng cao lớn chắn trước mặt, Thanh Di bỗng nhiên cảm nhận được chút an tâm. Quỷ Ảnh không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: - Có sao không? Thanh Di mở to mắt. Một lúc mới vội vàng lắc đầu. Ma Uyển lặng người, trong lòng như có một lưỡi dao cứa vào. Từ khi nào.. từ khi nào mà nàng không còn là người hắn tin tưởng nhất? Ma Uyển siết chặt nắm tay, cảm giác tủi thân và căm hận đan xen trong lòng. Cuối cùng nàng cắn răng, cúi đầu nói nhỏ: - Tuân lệnh, đại nhân. Ma Uyển xoay người rời đi, bước chân có chút loạng choạng. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Thanh Di và Quỷ Ảnh. Cuối cùng, nàng quyết định không giữ sự khó chịu trong lòng nữa. Thanh Di nhìn Quỷ Ảnh, chậm rãi cất giọng: - Đa tạ ngài. Nhưng.. Quỷ Ảnh lạnh lùng liếc nàng, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo. Thanh Di thở dài. Người này quả thực rất kiệm lời, tốt nhất không nên vòng vo làm gì. Nàng thẳng thắn hỏi: - Vì sao ta khiến ngài bị thương nặng như vậy, ngài vẫn cứu ta? Rõ ràng có thể giết ta, dù sao ta cũng chỉ là một tu sĩ tầm thường, linh lực thấp kém. Quỷ Ảnh khẽ cười lạnh, ánh mắt thoáng qua tia thâm trầm khó đoán: - Ta nói việc ngươi khiến ta bị thương là đang giúp ta. Ngươi tin không? Thanh Di ngây người, nhất thời không hiểu nổi hàm ý trong câu nói của hắn. - Ta.. không phải không tin.. chỉ là không hiểu. Chuyện này.. thật vô lý. Quỷ Ảnh nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia phức tạp. Hắn không ngờ nữ nhân này lại ngây thơ như vậy, điều nghĩ trong lòng đều thẳng thắn bày tỏ, không hề giấu giếm. Trải qua bao năm chìm trong mưu toan và oán hận, đây là lần đầu tiên hắn không biết nên trả lời thế nào. Quỷ Ảnh lạnh lùng quay đi, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của nàng. Nhưng ánh mắt tròn xoe kia vẫn nhìn hắn chằm chằm chờ đợi một đáp án. Cuối cùng, Quỷ Ảnh chỉ có thể thở dài, phất tay áo mà nói: - Còn đứng đó làm gì? Thanh Di vội bước theo, nhỏ giọng đáp: - Ngài không nói đi theo, ta cứ tưởng vẫn bị giam ở đây. Quỷ Ảnh lạnh giọng: - Muốn ngồi đấy chờ người đến lấy mạng sao? Chán sống rồi à? Thanh Di khẽ cười ngại ngùng, giọng điệu có phần vô tư: - Ta đã ở đây mấy tháng cũng chẳng sao. Hôm nay mới có chuyện, nên.. Quỷ Ảnh nhíu mày, cắt ngang: - Nói ít thôi. Thanh Di vội im lặng, không dám hỏi thêm câu gì nữa. Một lát sau: - Vậy bây giờ đi đâu? Quỷ Ảnh im lặng không đáp. Hắn không ngờ nữ nhân này trước kia lúc nào cũng lặng lẽ, vậy mà chỉ cứu nàng một lần đã trở nên hoạt bát như vậy. Phiền phức.. quả là quá phiền phức rồi.
Chương 15: Trò chuyện Bấm để xem Ma Uyển lặng lẽ nhìn theo bóng hai người khuất dần trong màn đêm, trong lòng dâng lên một cỗ ủy khuất khó nói thành lời. Nàng theo Quỷ Ảnh đã nhiều năm, tận tâm tận lực không biết bao lần ra tay vì hắn. Nàng hiểu rõ hắn là kẻ lãnh khốc, tâm tư thâm trầm, chưa từng mơ mộng xa vời rằng một ngày nào đó hắn sẽ động lòng với mình. Nhưng dù vậy, Ma Uyển cũng không thể chấp nhận được việc Quỷ Ảnh lại bảo vệ nữ nhân xa lạ kia-một kẻ ngoài dung mạo có phần ưa nhìn ra thì hoàn toàn vô dụng. Bề ngoài thì nói là giam giữ, nhưng lại ngầm sai người bảo hộ cẩn thận, cơm nước hằng ngày đều chuẩn bị chu đáo, không thiếu một bữa nào. Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra sự khác thường, huống hồ gì nàng, người đã theo hắn bấy lâu, hiểu rõ từng ánh mắt, cử chỉ dù là nhỏ nhất. Ma Uyển siết chặt tay, móng nhọn đâm sâu vào da thịt mà không hề hay biết. Lửa giận cuộn trào trong lồng ngực như sóng dữ. Nếu không trừ bỏ mầm họa này, e rằng sau này nàng sẽ mất đi tất cả. Không thể để điều đó xảy ra! * * * Lại nói, Oán tộc là một nơi tràn ngập giết chóc và bạo lực. Oán đế cao thâm khó dò, rất ít khi xuất hiện, toàn bộ sự vụ trong tộc đều giao cho hai đại hộ pháp-U Tà và Quỷ Ảnh xử lý. Cái tên "U Tà" và "Quỷ Ảnh" không phải danh xưng riêng của ai, mà là chức vị truyền thừa qua từng thế hệ do Oán Đế ban cho. Chỉ cần làm trái ý Oán Đế, vị trí này lập tức có thể đổi chủ. Kẻ được chọn là cánh tay đắc lực, nhưng nếu không còn hữu dụng thì việc bị thay thế chỉ là chuyện một sớm một chiều. Trong hai người, U Tà đã theo hầu Oán đế từ lâu, quyền uy sâu gốc rễ, trong khi Quỷ Ảnh chỉ là kẻ mới xuất hiện vài năm gần đây. Người ta nói, hắn vốn chỉ là một thuộc hạ bên cạnh Quỷ Ảnh đời trước, nhưng nhờ thủ đoạn phi thường mà lọt vào mắt Oán đế, rồi một bước lên trời mà trở thành tân Quỷ Ảnh. Điều này khiến U Tà vô cùng bất mãn. Trong mắt hắn, Quỷ Ảnh chẳng qua cũng chỉ là một tên nhãi ranh có chút thủ đoạn, tâm cơ có thâm sâu đến đâu cũng không xứng để đứng ngang hàng. Hai thế lực giữa U Tà và Quỷ Ảnh từ lâu đã âm thầm đối chọi, nay lại càng gay gắt hơn. Vì vậy, việc Quỷ Ảnh bị thương dưới kiếm của Thanh Di và Linh Cơ lập tức trở nên vô cùng phức tạp. Có kẻ cười nhạo Quỷ Ảnh vô dụng, bị Linh Cơ đánh trọng thương phải xách đao bỏ chạy. Lại có người cho rằng hắn vì đại cục Oán tộc mà liều mình, đúng là trung thành tận tâm. Phía U Tà cũng không bỏ qua cơ hội này, không ngừng bỏ đá xuống giếng, thêu dệt đủ lời gièm pha. Một cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng Oán tộc, chỉ chờ thời cơ mà bộc phát. Dưới ánh đèn leo lét trong căn phòng tịch mịch, Thanh Di ngồi lặng bên bàn, ánh mắt như phủ sương nhìn về phía nam tử hắc y tựa nhàn nhã mà nằm dài trên ghế. Quỷ Ảnh vẫn giữ bộ dạng lười nhác, mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định như thể chẳng vướng bận chuyện gì trên thế gian này. Thanh Di khẽ thở dài, nén xuống cảm giác phiền muộn trong lòng, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: - Quỷ Ảnh, ngài thực sự không lo lắng gì sao? Ngoài kia, cả thiên hạ đều đang xôn xao về ngài. Khóe môi Quỷ Ảnh nhếch lên một nụ cười hờ hững, hàng mi khẽ động nhưng mắt vẫn không mở. Giọng hắn vang lên, lạnh nhạt tựa hồ thu: - Lo lắng? Nếu không phải nhờ kiếm của ngươi, ta nào có rảnh rỗi mà ngồi đây. Thanh Di khẽ nhíu mày, trong lòng gợn lên cảm xúc khó tả. Nếu thời gian quay ngược trở lại, nàng vẫn sẽ vung kiếm chém hắn như ngày ấy. Thế nhưng, ở cạnh hắn một thời gian, nàng dần nhận ra con người này không phải chỉ có máu lạnh và sát khí, hắn cũng có những nỗi niềm khó nói. Một chút rung động khó hiểu lặng lẽ len lỏi vào lòng nàng. - Dù sao cũng không thể để ngài giết người bừa bãi. - Giọng nàng kiên định, mang theo vài phần cố chấp. Lúc này, Quỷ Ảnh mới chậm rãi mở mắt, con ngươi thâm trầm như vực sâu không đáy, lạnh lẽo như băng sương. Hắn đứng dậy, từng bước áp sát Thanh Di, rồi bất chợt nắm chặt lấy cổ tay nàng. Bàn tay hắn lạnh như băng, khiến nàng không khỏi run lên một thoáng. - Nhân tộc không từng giết người à? - Hắn nhếch môi, giọng nói trầm thấp như ẩn nhẫn sát ý. - Một kiếm lấy mạng là giết, vậy bỏ mặc kẻ khác sống chết không phải cũng là giết sao? Các ngươi giả nhân giả nghĩa, thực chất chỉ là lựa chọn phương thức giết chóc khác mà thôi. Thanh Di không giãy giụa, cũng không phản bác ngay. Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt mang theo một sự thấu hiểu khó diễn tả. - Ngài có thể tha cho họ về dị tộc mà. Nếu ai cũng giết chóc, thiên hạ này chẳng phải sẽ hóa thành Tu La địa ngục hay sao? Khi đó, ngài sẽ có được gì? Quỷ Ảnh cười khẩy, bàn tay siết chặt cổ tay nàng thêm một chút: - Ta không nghĩ xa như vậy. Ở Oán tộc, kẻ yếu là thức ăn, kẻ mạnh là kẻ thống trị. Nếu không giết, ta chỉ có thể làm con mồi mà thôi. Thanh Di lặng im. Nàng hiểu, cuộc sống của Oán tộc chính là như vậy-tàn khốc, vô tình, một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến kẻ yếu vong mạng. Ở nơi ấy, chẳng có thứ gọi là lòng trắc ẩn, chỉ có sinh tồn hoặc bị đào thải. Một lúc sau, nàng nhẹ giọng hỏi: - Vậy tại sao.. ban đầu ngài và họ.. không tìm đường đến Dị tộc? Quỷ Ảnh thoáng ngừng lại, đáy mắt sâu thẳm lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn buông tay nàng ra, nhưng đầu ngón tay lại vô thức lướt qua gò má Thanh Di, giọng cười lạnh lẽo vang lên: - Ngươi thực sự quá ngây thơ. Không phải ai cũng may mắn đến được đó.. Thanh Di khẽ rùng mình. Hóa ra những người bệnh bị đuổi khỏi kết giới không có cơ hội được lựa chọn. Trước khi đến được Dị tộc, họ đã sớm trở thành hiến tế cho Oán tộc. Nàng nhìn hắn, trong lòng có một loại chấn động khó tả: - Ngài nói như vậy, tức là chính bản thân ngài cũng không muốn bắt người bệnh về đây, đúng không? Quỷ Ảnh bật cười, lần này nụ cười của hắn mang theo chút trào phúng lẫn bi thương: - Không bắt chúng về, kẻ phải chết chính là ta. Ngươi nghĩ xem, ta có thích bắt chúng về đây không? Trong thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể quyết định đạo lý. Còn ta.. chưa đủ mạnh. Thanh Di siết chặt nắm tay, nhìn hắn chăm chú. Hắn thực sự chỉ là kẻ tàn nhẫn không hơn không kém sao? Không, nàng nhìn thấy trong ánh mắt ấy không chỉ có sát khí, mà còn có cả sự bất lực. Rõ ràng, hắn không phải không muốn thay đổi, mà là không thể thay đổi. Như có một luồng dũng khí không rõ từ đâu trỗi dậy, Thanh Di đưa tay nắm lấy tay hắn, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần kiên quyết: - Ngài thực sự tin rằng, chỉ có kẻ mạnh mới có thể quyết định đạo lý? Quỷ Ảnh thoáng sững người, rồi hắn bật cười, ý cười lạnh như băng: - Thế gian này chỉ có kẻ ngu ngốc như ngươi mới không nhận ra điều đó. Thanh Di nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia kiên định: - Ta không ngốc, ta chỉ tin rằng không phải ai cũng chấp nhận điều đó. Quỷ Ảnh trầm mặc trong chốc lát, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng ánh mắt lại lạnh hơn trước: - Chấp nhận hay không, có gì khác biệt? Thanh Di không hề né tránh, nàng nhìn thẳng vào hắn, giọng nói nhẹ tựa lông hồng nhưng lại mang theo một sức mạnh không thể xem thường: - Khác biệt ở chỗ, ngài đã từng nghĩ đến việc thay đổi nó hay chưa?
Chương 16: Tin tức Bấm để xem Gió đêm lướt qua, làm tà áo trắng của nàng khẽ tung bay. Dưới ánh trăng bàng bạc, đôi mắt nàng trong suốt như hồ nước tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm trong đó lại ẩn chứa một loại cố chấp đến lạ kỳ. Quỷ Ảnh vốn định cười nhạt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng cảm thấy lòng mình rung lên một nhịp. Sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi chứ? Hắn đã nghĩ đến nó từng khắc, từng giờ, chỉ là.. thời cơ chưa đến. Hắn nhìn nàng, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy không có sự thương hại, không có sự giả dối, chỉ có sự thấu hiểu. Một sự thấu hiểu mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Lần đầu tiên, có người nhìn hắn như vậy. Quỷ Ảnh thu lại nụ cười, đôi mắt thâm trầm hơn trước, không còn vẻ chế giễu như ban đầu. Giọng hắn trầm thấp, như thể tự hỏi chính mình: - Vậy còn ngươi? Ngươi thực sự tin rằng bản thân có thể thay đổi được điều gì sao? Thanh Di cười khẽ: - Ta không biết mình có thể thay đổi được gì. Nhưng ít nhất, ta vẫn sẽ cố gắng. Quỷ Ảnh nhìn nàng thật lâu, sau đó vươn tay kéo nàng vào lòng. - Ngươi.. định cố gắng như thế nào, nói xem.. Thanh âm của hắn khẽ vang lên bên tai, trầm thấp mà ma mị, tựa như một cơn gió lạnh lẽo quấn quanh nàng. Thanh Di cắn môi, cố gắng giãy giụa, nhưng cánh tay Quỷ Ảnh chẳng khác nào gông xiềng vạn cân, khiến nàng không thể động đậy. Cảm giác bị uy hiếp bởi luồng khí tức cường đại làm nàng nghẹn lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy áp lực kia. Cuối cùng, nàng nghiêng đầu sang hướng khác, giọng có chút do dự: - Ta.. cũng chưa nghĩ nhiều như vậy. Chắc là phải tu luyện thêm. Quỷ Ảnh bật cười, tiếng cười của hắn không hề mang theo ý vui vẻ, mà như cơn gió lạnh quét qua một vùng tịch mịch, khiến người ta không khỏi rùng mình. - Thú vị đấy. Tu luyện thêm để giết Oán tộc sao? Thanh Di hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định hơn: - Để giết kẻ ác. Quỷ Ảnh chợt im lặng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi cất lời, giọng điệu mơ hồ nhưng mang theo áp lực vô hình: - Bao gồm cả ta, phải không? Trái tim Thanh Di khẽ run lên, lòng nàng có chút xao động. Nàng không biết phải trả lời thế nào mới khiến người trước mặt hài lòng. Rốt cuộc, sau một hồi cân nhắc, nàng thấp giọng đáp: - Nếu ngài bị ép làm điều ác, ta sẽ bỏ qua. Nhưng nếu ngài thật sự.. tự tay giết người vô tội, thì.. Quỷ Ảnh nhếch môi, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: - Thì sao? Thanh Di cắn môi, cúi đầu không biết phải nói gì thêm. Một lát sau nàng lầm bầm: - Nói chung.. ngài đừng giết người là được. Quỷ Ảnh ngẩn ra một chút, đôi mắt tà mị khẽ chớp, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Sau đó, hắn bật cười, tiếng cười vang lên trong không gian tĩnh lặng, mang theo một nét bất đắc dĩ khó tả. Hắn buông Thanh Di ra, chậm rãi lùi lại một bước, đôi mắt vẫn khóa chặt lấy nàng, ánh nhìn như xuyên thấu tâm can: - Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Với năng lực hiện tại của ngươi.. giết được ta sao? Thanh Di chớp mắt, cảm giác như bị trêu chọc, trong lòng dâng lên một nỗi bực bội khó tả. Nàng lập tức phản bác, giọng nói mang theo chút gai góc: - Vậy ngài hỏi làm gì? Quỷ Ảnh nhướng mày, khóe môi cong lên đầy ý vị, như thể đang thưởng thức sự ngây ngô của nàng: - Muốn xem ngươi ngốc đến mức nào. Lúc này, Ma Uyển từ ngoài bước vào, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt lướt qua Thanh Di, rồi dừng lại trước mặt Quỷ Ảnh. Nàng cúi đầu, giọng nói cung kính nhưng không giấu được sự nghi ngờ: - Quỷ Ảnh đại nhân, hai kẻ thần sai đi dò la tin tức đã quay trở về. Tin tốt là đã dò la được nhiều manh mối mới, tin xấu là cả hai đều bị thương nặng, thân thể không nguyên vẹn, về sau chắc hẳn sẽ không dùng được nữa. Ánh mắt Quỷ Ảnh khẽ động, y phất tay, giọng nói lạnh lùng như băng: - Đưa vào đây. Ma Uyển không giấu được vẻ khó chịu, nàng quay ra nhìn Thanh Di, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc. Rõ ràng nàng không hiểu vì sao Quỷ Ảnh lại có thể tin tưởng nữ nhân mới đến này đến vậy. Nhưng Ma Uyển cũng đã ở bên cạnh hắn đủ lâu để hiểu rằng, nàng không thể công khai gây chuyện ở đây. Hai kẻ Oán tộc mình đầy thương tích được dìu vào. Một kẻ đã mất đi cánh tay, máu từ vết thương vẫn còn rỉ ra, khuôn mặt nhợt nhạt vì đau đớn. Kẻ còn lại mặt mũi dập nát, chân bị phế, bước đi khập khiễng, hơi thở yếu ớt như sắp tắt. - Thưa đại nhân. - Kẻ mất cánh tay cố gắng nói, giọng khàn đặc vì đau đớn. - Thuộc hạ đã nghe ngóng tin tức tại Điện U Tà. Gần đây, U Tà đại nhân tập hợp rất nhiều quân đội, có vẻ là sắp dẫn quân tấn công bên ngoài. Nhưng thuộc hạ chưa kịp tìm hiểu U Tà đại nhân muốn tấn công ở đâu thì đã bị phát hiện. Quỷ Ảnh lạnh lùng gật đầu, ánh mắt không chút xao động: - Tin tức như vậy là đủ. Còn ngươi.. Kẻ còn lại vội dập đầu, giọng nói run rẩy: - Thuộc hạ không thể vào sâu Dị tộc vì quá nhiều bẫy, nhưng vô tình nghe lén được những kẻ Dị tộc canh gác nói. Một kẻ tu tiên tên Phi Vũ đang ở tại đó điều chế thuốc chữa bệnh Huyết Ung. Tuy chưa thể điều chế thành công, nhưng thuốc giảm đau của hắn có tác dụng tốt. Dị tộc dường như rất thích hắn. Lời vừa dứt, ánh mắt Quỷ Ảnh và Thanh Di liền sáng lên. Trong lòng Thanh Di dâng lên một niềm vui khó tả, nàng không khỏi phấn khích: "Vậy là Phi Vũ sư huynh đang sống tại Dị tộc. Tốt quá rồi. Vốn dĩ sư huynh thành kiến như vậy sẽ nhất định không theo Dị tộc, không ngờ.." Quỷ Ảnh nhìn nữ nhân trước mặt, vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt nàng, hắn khẽ nhếch mép, giọng nói mang theo chút mỉa mai: - Đó chính là kẻ dùng bùa chú. Thanh Di giật mình nhìn hắn, nàng ấp úng: - Sư huynh ta là dược sư, chỉ có chút năng lực bùa chú là do học trộm không đầu không cuối. Ngài bỏ qua cho huynh ấy nhé. Quỷ Ảnh im lặng không nói, chỉ nhếch mép cười lạnh nhạt, ánh mắt như đang tính toán điều gì đó. Một lúc sau, hắn quay ra phía hai tên tùy tùng bị thương, giọng nói lạnh lùng: - Đưa xuống đi. Đều là tin hữu dụng. Hai kẻ kia vội dập đầu tạ ơn, nhưng chưa kịp đứng dậy lui ra, lại nghe tiếng Quỷ Ảnh vang lên: - Ma Uyển, đám mật thám của ngươi có thể để bị thương, nhưng không thể để bị phế. Bị thương có thể lành, bị phế thì không thể mọc ra bộ phận mới. Ta không muốn bị mất người được việc. Ma Uyển khẽ nhíu nhưng vẫn cúi đầu, giọng nói cung kính: - Thần tuân lệnh. Quỷ Ảnh lại nói, giọng điệu không chút dao động: - Ngươi dẫn hai đám quân canh sẵn tại kết giới Nhân tộc và biên giới Dị tộc. Làm gì cần làm, không để quân của U Tà đạt được mục đích. Ma Uyển kinh ngạc nhìn hắn. Nàng đã nghĩ mình không còn được coi trọng như trước, nhưng không ngờ Quỷ Ảnh vẫn tin tưởng nàng. Ma Uyển có chút xúc động, bao nhiêu ấm ức trong lòng dường như tan biến hết. Nữ nhân kia có được yêu thích thì nàng vẫn luôn có một vị trí quan trọng tại Điện Quỷ Ảnh này, vẫn là tâm phúc của đại nhân. Nàng vừa định nói "tuân lệnh", chợt nghĩ ra điều gì đó, lo lắng hỏi: - Đại nhân, còn Điện Quỷ Ảnh. Ngài không sợ U Tà tấn công.. Quỷ Ảnh bật cười, giọng nói mang theo chút khinh miệt: - Ta vẫn chưa chết. Hắn cũng không có cái gan đó.
Chương 17: Tấn công bất ngờ Bấm để xem Dưới ánh trăng mờ ảo, Tử Hàm vung đao, từng đường chém sắc bén xé gió, để lại những tàn ảnh lạnh lẽo trong không khí. Khi nhát chém cuối cùng kết thúc, nàng dừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên khi ngắm nhìn lưỡi đao đen tuyền trong tay. Ban đầu, nó cũng sáng bóng như bao vũ khí khác, nhưng theo thời gian, theo từng trận chiến đẫm máu, theo từng lần nàng vung đao chém xuống oán tộc, nó đã đổi màu. Không phải do gỉ sét, cũng không phải do bụi bẩn, oán khí đã nhuộm đen từng thớ kim loại. Giống như nàng-càng chiến đấu, càng mạnh mẽ, càng sắc bén. Một nụ cười kiêu ngạo hiện lên trên môi Tử Hàm. Nàng yêu thích cảm giác này, yêu thích sức mạnh chảy trong huyết quản, yêu thích việc bản thân đứng trên kẻ yếu, chứng minh rằng mình là kẻ cầm đao, chứ không phải con mồi run rẩy trước lưỡi đao của kẻ khác. Dù vậy, Tử Hàm chưa từng để bản thân thỏa mãn quá lâu. Sức mạnh không có giới hạn, và nàng cũng vậy. Nếu có thể mạnh hơn, tại sao lại phải dừng lại? Trong màn đêm tĩnh lặng, một tiếng động khẽ vang lên. Gần như ngay lập tức, ánh mắt Tử Hàm lóe lên tia sắc lạnh. Không cần suy nghĩ, nàng xoay người, lướt một đường quyền, đồng thời lưỡi đao trong tay vẽ thành một vòng cung chết chóc, nhanh như chớp áp sát cổ kẻ vừa xuất hiện. Lưỡi đao lạnh lẽo dừng lại cách da thịt chưa đến một sợi tóc. Lúc này, nàng mới nhìn rõ gương mặt người trước mắt-Phi Vũ. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, Phi Vũ không giật mình, nhưng trong khoảnh khắc lưỡi đao áp sát cổ, toàn thân hắn thoáng cứng lại. Cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi đao như một con rắn độc trườn qua da, nhưng hắn vẫn không lùi bước. Cổ tay Tử Hàm khẽ động, lưỡi đao lại ép sát thêm một chút. Khoảng cách mong manh đến mức chỉ cần nàng hơi dùng lực, dòng máu đỏ tươi sẽ lập tức rỉ ra. Phi Vũ không né tránh, cũng không phản kháng. Hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tĩnh lặng không một gợn sóng, nhưng sâu trong đáy mắt lại mang theo sự kiên nhẫn đến khó chịu. - Ngươi đến làm gì? - Giọng nàng trầm thấp, mang theo sự cảnh giác không che giấu. Phi Vũ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng từng hơi thở đều cẩn thận đo lường. - Tại sao lâu vậy vẫn chưa khởi hành? Tử Hàm nheo mắt, ngón tay khẽ siết chặt chuôi đao. Ánh trăng phản chiếu trên lưỡi đao sắc lạnh, sáng lên một tia nguy hiểm. - Ngươi quản? - Giọng nàng lạnh như gió đêm. Lần này, Phi Vũ không tránh đi lưỡi đao nữa, mà nhìn thẳng vào mắt nàng. Sự điềm nhiên nhạt nhẽo đã không còn, thay vào đó là sự kiên quyết đầy cố chấp. - Ta chỉ thấy lạ thôi. Ngươi luôn là người không thích chậm trễ, lần này lại trì hoãn lâu như vậy. Tử Hàm nhếch môi cười lạnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia bực bội khó hiểu. Nàng liên thu đao, nhàn nhạt nói: - Qua đêm trăng máu sẽ khởi hành. - Tại sao? - Phi Vũ nhíu mày, giọng điệu có chút nôn nóng. Những giấc mơ kỳ lạ, lời của thần linh, tất cả khiến lòng hắn bồn chồn khó chịu. Tử Hàm liếc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một tia trào phúng. - Đêm trăng máu là lúc Oán khí mạnh nhất. Khi đó, sức mạnh của Oán tộc sẽ tăng lên gấp đôi. - Nàng chậm rãi nói, ngón tay lướt nhẹ qua lưỡi đao sắc bén. - Ta chẳng sợ đám chết dẫm ấy, chỉ là lần này còn phải mang theo một cục tạ.. Nàng nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như hứng thú. - Sợ gánh không nổi, khéo chừng đứt gánh giữa đường. Phi Vũ tuy hơi khó chịu, nhưng biết điều Tử Hàm nói không phải không có lý. Hắn im lặng vài giây, ánh mắt trầm xuống, rồi khẽ gật đầu. - Được, vậy qua đêm trăng máu sẽ khởi hành. Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Bóng dáng hắn nhanh chóng hòa vào màn đêm, vạt áo khẽ lay động theo từng bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Tử Hàm nhìn theo, ánh mắt sâu thẳm như vực tối. Khoảnh khắc bóng lưng hắn khuất hẳn, nàng mới chậm rãi thu lại lưỡi đao, ngón tay khẽ lướt qua lưỡi thép lạnh lẽo, như đang cân nhắc điều gì đó. * * * Những ngày sau, Tử Hàm vẫn miệt mài luyện quân, còn Phi Vũ thì vùi mình trong y thuật, lặng lẽ chờ đợi đêm trăng máu giáng lâm. Chỉ còn hai ngày nữa. Phi Vũ ngồi tĩnh tọa trong viện, tâm thần chìm trong dòng suy tư. Bỗng nhiên, một luồng linh lực quen thuộc thoáng lướt qua, tựa như gió thoảng lay động mặt hồ. Hắn khẽ giật mình, ánh mắt chợt sáng lên. Là Thanh Di. Hơi thở hắn thoáng chậm lại, linh thức tỏa ra, cố gắng truy tìm nơi phát ra linh lực ấy. Từ sau trận chiến hôm đó, hắn đã nhiều lần nhờ Linh Cơ dò hỏi, nhưng tin tức thu được chỉ vỏn vẹn một điều: Quỷ Ảnh đã phong bế toàn phủ. Từ lúc ấy không một tin tức nào lọt ra ngoài, cũng chẳng ai biết Thanh Di hiện ở đâu. - Thanh Di.. Muội ở đâu? Phi Vũ khẽ lên tiếng, thanh âm mang theo sự vội vã hiếm thấy. Hắn và Thanh Di đều chưa tu luyện quá lâu, thiên tư cũng không phải dạng hiếm có khó tìm, nên nếu muốn truyền tin bằng linh thức, khoảng cách giữa hai người không thể quá xa, nhiều nhất chỉ trong phạm vi vài dặm. Ngay lúc đó, một luồng khí xanh nhàn nhạt tràn vào không trung, xoay vần như sương khói, kết thành một bóng ảnh mờ ảo trước mặt hắn.. Phi Vũ đứng giữa màn đêm tĩnh lặng, ánh mắt sắc bén lướt qua bóng sương mờ ảo đang dần tụ lại trước mặt. Linh khí nhàn nhạt quấn quanh, tựa như một dải lụa mỏng manh có thể tan biến bất cứ lúc nào. - Sư muội, muội đang ở đâu? Mau nói cho ta biết! - Giọng hắn mang theo sự gấp gáp không che giấu. Bóng sương khẽ lay động, một giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ như gió thoảng: - Bạch sư huynh, đừng nôn nóng.. cũng đừng tìm muội. Muội không gặp nguy hiểm, nhưng tạm thời chưa thể quay về. Phi Vũ cau mày, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng sương trước mặt, giọng trầm xuống: - Muội thực sự không sao? Quỷ Ảnh giam giữ muội sao? Bóng sương thoáng dao động, tựa như một tiếng thở dài vọng qua khoảng cách xa xôi. - Muội không sao, cũng không bị giam cầm. Nhưng đừng hỏi nhiều, muội không thể nói thêm. Muội chỉ muốn thông báo tới sư huynh, Oán tộc sắp tấn công Dị tộc, sư huynh phải cẩn thận. Thanh âm Thanh Di yếu dần, tựa như linh lực đã sắp cạn. Phi Vũ siết chặt tay, đáy mắt lóe lên sự sắc bén hiếm thấy. - Muội nói Oán tộc sắp tấn công Dị tộc, sao muội biết? Bóng sương run rẩy, linh khí dần tan loãng. - Muội không thể nói rõ.. nhưng hãy tin muội.. Nhớ kỹ, muốn thắng được Oán tộc, đừng chỉ chém bị thương-phải chém đứt lìa bộ phận. Nếu không, chúng sẽ không ngừng tái tạo.. Đừng chủ quan.. Giọng nói càng lúc càng nhỏ, bóng sương cũng dần tan biến theo gió. Dưới ánh trăng mờ, Phi Vũ đứng bất động giữa màn đêm tĩnh lặng. Hơi thở hắn chậm rãi nhưng nặng nề, trong lòng dấy lên vô vàn suy nghĩ rối ren. Oán tộc sắp tấn công. Thanh Di bị giữ chân ở nơi nào đó, không thể quay về. Cách duy nhất để chiến thắng bọn chúng-chém đứt lìa bộ phận, không để chúng tái tạo. Mọi manh mối cứ thế xâu chuỗi lại, như một bức tranh càng lúc càng rõ nét. Phi Vũ hít sâu, buộc bản thân phải nhanh chóng sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn. Giờ không phải lúc để do dự. Hắn phải gặp Linh Cơ ngay. Phải báo cho nàng biết mối hiểm họa sắp ập đến. Thế nhưng, ngay khi vừa bước chân ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh buốt bất chợt quét qua, mang theo một luồng khí tức dữ dội và quen thuộc. Oán khí. Không phải một chút, mà là một cỗ oán khí khổng lồ, cuồn cuộn như cơn sóng dữ đang tràn đến. Phi Vũ thoáng sững lại, sắc mặt trầm xuống, bàn tay vô thức siết chặt. Không kịp nữa rồi.
Chương 18: Dị tộc bị bao vây Bấm để xem Ầm! Một tiếng nổ chấn động vang lên từ phía xa, làm rung chuyển cả phiến đất dưới chân. Tiếng la hét vang vọng trong màn đêm, hòa cùng sát khí lạnh lẽo len lỏi trong không khí. Oán tộc đã đến. Giữa khung cảnh hỗn loạn, Phi Vũ càng không thể chậm trễ. Y cất bước lao nhanh về phía Linh Cơ, nhưng chưa đi được bao xa, một cảnh tượng đập vào mắt khiến y khựng lại. Dưới ánh lửa lập lòe, những thi thể người Dị tộc nằm rải rác trên mặt đất, máu nhuộm đỏ y phục. Một số người khác, dù đã thương tích đầy mình, vẫn cắn răng dìu nhau rời đi, bước chân lảo đảo giữa màn đêm phủ đầy sát khí. Phi Vũ cau mày, lập tức tiến đến. Y rút ra vài viên dược hoàn từ tay áo, nhanh chóng đưa cho họ. - Nuốt đi, cầm máu trước đã. Tiếng vũ khí va chạm vang vọng khắp nơi, trận chiến vẫn đang diễn ra ác liệt. Dị tộc ngã xuống ngày một nhiều, máu thấm vào đất, hòa vào khói lửa. Phi Vũ không chần chừ, nhanh chóng lấy ra bùa chú, linh lực từ đầu ngón tay lóe lên, kích hoạt từng lá một. Những tấm bùa vàng rực sáng, họa phù bay múa trong không trung, kết thành một tầng kết giới bảo vệ dân thường và những kẻ bị thương. Một số người trọng thương, y lập tức nhét dược hoàn vào miệng họ, đồng thời điểm nhanh lên huyệt đạo cầm máu. Nhưng Oán tộc không hề cho y thời gian thở dốc. Ầm! Một luồng oán khí cuồn cuộn ập đến đánh thẳng vào kết giới vừa dựng lên. Tấm bùa lóe sáng, chống cự lại đợt công kích hung bạo. Nhưng ngay khi đợt sóng đầu tiên vừa lắng xuống, một đợt khác lại ập tới mạnh hơn. Phi Vũ cắn răng, linh lực không ngừng truyền vào trận pháp. Bên ngoài kết giới, bóng dáng của Oán tộc dần hiện rõ trong màn sương đen. Đôi mắt trống rỗng, gương mặt méo mó bởi oán niệm. Những vết nứt mỏng manh xuất hiện trên kết giới, lan rộng như mạng nhện giăng đầy bầu trời. Ánh sáng trận pháp dao động kịch liệt, giống như một quả cầu thủy tinh sắp vỡ nát dưới sức ép khổng lồ. Rắc! Phi Vũ nghiến răng, vận chuyển toàn bộ linh lực vào kết giới, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Luồng linh lực cuồn cuộn trong kinh mạch như lửa nóng thiêu đốt, nhưng hắn không dám dừng lại. Nếu kết giới sụp đổ, toàn bộ mọi người phía sau sẽ lâm vào cảnh thảm sát. Nhưng đúng lúc ấy- Một luồng hắc khí cuồn cuộn ập đến, kèm theo những tiếng gào thét thê lương. Một đám Oán tộc thân hình vặn vẹo lao đến như mãnh thú. Chúng bổ nhào xuống hắn, móng vuốt sắc nhọn vẽ nên những đường chém lạnh buốt. Phi Vũ hoảng hốt, toàn thân cứng đờ. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự đối mặt với kẻ địch trong một trận chiến sống còn. Cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy khiến hắn quên cả việc phản kháng. Xoẹt! Ngay khoảnh khắc tử vong cận kề, một luồng đao quang màu tím đột ngột lóe lên như sấm sét xé tan bóng tối. Đám Oán tộc chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị chém đôi. Lưỡi đao sắc bén cắt qua cơ thể chúng không chút lưu tình, biến chúng thành từng mảnh vụn lơ lửng trong không trung rồi tan biến như tro bụi. Từ màn sương dày đặc, một bóng người chậm rãi bước ra. Linh Cơ Tử Hàm. Nàng đứng đó, dáng người thon dài, tấm áo choàng đen nhẹ nhàng bay theo gió. Trên tay nàng vẫn là thanh đoản đao màu đen quen thuộc, lưỡi đao còn vương tàn dư oán khí đỏ sẫm. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả khí tức tà ác đó liền bị nàng thu hồi, không để lại chút dấu vết nào. Đôi mắt nàng lạnh băng, không chút dao động: - Đúng là quả tạ. Giọng nói thản nhiên của Tử Hàm vang lên trong gió, sắc lạnh mà châm chọc. Nhưng kỳ lạ thay dù bị nàng mắng, Phi Vũ lại không cảm thấy khó chịu. Trái lại, trong lòng hắn dâng lên một chút vui mừng khó tả. Nàng đã cứu hắn một mạng. Phi Vũ thở gấp, trên trán lấm tấm mồ hôi. Không chần chừ, y lập tức truyền tin: - Thanh Di vừa cảnh báo ta: Oán tộc có thể tái tạo vết thương, muốn giết bọn chúng, phải chém đứt lìa bộ phận! Tử Hàm khẽ nheo mắt, ánh sáng sắc lạnh lóe lên nơi đáy mắt. - Chém đứt lìa.. Quả nhiên phiền phức. Lời nói của nàng bình thản, nhưng sát ý ẩn giấu bên trong lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Phi Vũ hít sâu một hơi, cố trấn định tâm thần. Trận chiến này, chỉ vừa mới bắt đầu. Oán tộc càng lúc càng đông, oán khí cuồn cuộn như những cơn sóng dữ. Những tiếng gầm gừ, tiếng binh khí va chạm vang vọng giữa đêm tối, nhuộm đỏ cả bầu trời. Nhưng Dị tộc cũng không đơn độc. Từng đội quân đã được tập hợp lại, thế trận dần ổn định hơn. Giữa chiến trường hỗn loạn, Phi Vũ nhận ra Linh Cơ đang dẫn đầu. Bên cạnh nàng vẫn luôn là Tần Khinh Vũ và Quân Từ Mạc. Một người mạnh mẽ vung trường thương, tung hoành giữa trận mạc. Một người nhanh nhẹn giương cung, từng mũi tên sắc bén xé gió bay đi, chuẩn xác đến kinh người. Chợt ánh mắt Tử Hàm và Phi Vũ chạm nhau, giọng nàng lạnh lẽo vang lên giữa tiếng gió rít: - Ngươi lo bảo vệ những người bị thương, đừng để bọn chúng tiếp cận. Phi Vũ không do dự, lập tức đáp: - Được! Y nhanh chóng ổn định tinh thần, dùng bùa chú và linh lực củng cố phòng tuyến, bảo vệ những người không còn sức chiến đấu. Dị tộc đã hiểu rõ cách đối phó với Oán tộc nhờ tin tức từ Thanh Di, không còn lãng phí sức lực vào những đòn tấn công vô ích. Nhưng dù vậy, việc chém đứt lìa bộ phận khi đối mặt với một đạo quân đông nghịt vẫn vô cùng gian nan. Chiến trường rung chuyển bởi tiếng gào thét và âm thanh va chạm của binh khí. Hai thế lực Oán tộc và Dị tộc lao vào nhau như hai cơn đại hồng thủy. Gió gào thét, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc. Trên nền trời xám xịt, từng đợt lôi vân cuồn cuộn như thiên đạo đang chứng kiến trận chiến diệt thế này. Phía Oán tộc, hắc vụ cuồn cuộn bốc lên. Những chiến binh oán linh mắt đỏ ngầu, thân thể quỷ dị với móng vuốt sắc như dao. Phía bên này, hàng trăm chiến binh Dị tộc như những mãnh thú điên cuồng. Ánh đao kiếm lóe lên, càn quét chiến trường. Oán tộc không chịu yếu thế, từng đợt hắc khí bốc lên biến thành hàng trăm xúc tu ma quái quấn lấy chiến binh Dị tộc, kéo họ vào màn đêm vô tận. Những kẻ yếu hơn bị xé xác ngay lập tức, máu thịt vương vãi khắp nơi. Một chiến binh Dị tộc vung đại phủ, chém bay đầu một Oán tướng. Nhưng ngay lập tức từ trong làn khói đen, một kẻ khác lại xuất hiện, móng vuốt xuyên thẳng qua lồng ngực của hắn. Hắn phun ra một ngụm máu, ánh mắt dần tối sầm. Chiến trường ngày càng hỗn loạn. Dị tộc dù dũng mãnh nhưng Oán tộc quá đông. Chém một kẻ, lại có mười kẻ khác nhào tới. Sát khí bao trùm, máu thịt văng tung tóe, tiếng hét vang lên không ngừng. Lúc này, một chiến binh Dị tộc đã rút lui quá xa, bị một oán linh vươn móng vuốt chộp lấy. Chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn co quắp lại, linh hồn bị hút cạn, hóa thành tro bụi.