Đam Mỹ Chuyện Tình Anh Shipper Và Chàng Bác Sĩ - Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phước Dương, 25 Tháng ba 2025.

  1. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Đoạn kết: Bạn chọn cái kết nào cho chuyện tình của anh shipper và chàng bác sĩ?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1.

    Sau thời gian du học, Tuấn Huy về nước.

    Một ngày nọ, họ tình cờ gặp Văn Thư trong một quán cà phê. Không có màn đoàn tụ xúc động, không có những lời hứa hẹn xa vời. Chỉ là hai người từng yêu nhau, giờ ngồi đối diện nhau, nói vài câu chuyện về công việc, cuộc sống.

    Khi rời quán, họ đứng trước ngã tư, mỗi người chọn một hướng đi khác. Không ai quay lại, nhưng cả hai đều biết người kia đã từng là một phần quan trọng trong đời mình, chỉ là chưa đủ duyên.

    2.

    Trước sự tấn công và tình cảm chân thành của Hoàng Minh, Văn Thư đã thử tiếp tục với anh ta, nhưng rồi anh nhận ra rằng tình cảm ấy đã không còn như xưa.

    Trong khi đó, Tuấn Huy cũng dành trọn tâm huyết cho sự nghiệp, nhưng trong lòng luôn mang theo một khoảng trống. Một ngày, anh vô tình thấy một bức vẽ bằng bút chì trên một trang về hội họa: Một chàng trai với cặp kính cận, ánh mắt trầm tư. Đó là một phiên bản khác của bức vẽ mà Văn Thư tặng cho Tuấn Huy. Bức tranh có tên: "Người tôi từng yêu".

    3.

    Sau một thời gian xa cách ở Singapore, Tuấn Huy nhận ra tình cảm của mình dành cho Văn Thư chưa bao giờ nguôi ngoai. Khi trở về, anh tìm đến Văn Thư.

    Cả hai gặp lại nhau trong một quán cà phê quen thuộc, và chính Tuấn Huy là người chủ động. Họ trao nhau một nụ hôn, lần này không hề do dự nữa, trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt trong quán.

    4.

    Tuấn Huy trở về Việt Nam sau hai năm, mang theo những ký ức đẹp nhưng cũng đầy tiếc nuối. Một lần tình cờ, anh lại gặp Văn Thư trên đường. Đó không còn là anh chàng shipper ngày trước mà là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc.

    Cả hai nhìn nhau, nở một nụ cười nhẹ. Không có cái ôm, không có lời hứa hẹn, chỉ đơn giản là bạn bè cũ gặp lại nhau.

    5.

    Sau khi hoàn thành khóa học ở Singapore, Tuấn Huy trở về nước. Anh không nghĩ nhiều đến Văn Thư nữa, vì tin rằng cuộc sống đã đẩy họ về hai hướng khác nhau.

    Một ngày nọ, khi tan ca trực khuya, Tuấn Huy bước ra khỏi bệnh viện và bất giác nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Vẫn chiếc áo khoác cũ, vẫn dáng đứng dựa xe máy đầy bất cần - đó là Văn Thư.

    - Xin chào! - Tuấn Huy lên tiếng.

    Giọng Văn Thư nhẹ tênh:

    - Em biết anh về từ tuần trước. Tình cờ đi ngang đây nên dừng lại.

    Tuấn Huy đùa:

    - Anh còn nhận khách không?

    Văn Thư trả lời:

    - Khóa app rồi. Nhưng nếu anh cần, có thể chở đi một vòng.

    Tuấn Huy bước tới, leo lên xe Văn Thư mà không nói gì. Khi xe chạy trên con đường vắng, gió đêm lùa qua mái tóc, anh chợt nhận ra có những người dù đi đường vòng bao nhiêu lâu cũng sẽ gặp lại nhau.

    Cảm ơn mọi người đã, đang và sẽ xem câu chuyện này. Thật sự, mình không biết chọn cái kết nào cho mối quan hệ của Tuấn Huy và Văn Thư. Mình yêu mến cả hai, cũng muốn họ trở lại với nhau. Song, nếu vậy thì cái kết bình thường quá. Vì vậy mình đã dành sự quyết định cho mọi người. Mọi người có thể viết tiếp chuyện tình của anh shipper và chàng bác sĩ, hoặc có thể đề xuất ý tưởng để mình chấp bút theo yêu cầu.

    Hoặc hãy VÀO ĐÂY để cùng góp ý và thảo luận nhé.

    Một lần nữa xin cảm ơn mọi người!

     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2025
  2. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Thư Văn Thư viết cho Tuấn Huy và thư Tuấn Huy viết cho Văn Thư (nhưng họ đều không gửi đi)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Huy,

    Anh có khỏe không?

    Hôm nay, em lại ngồi bên công trình. Giữa những âm thanh chói tai, em vẫn nghe thấy một sự im lặng lạ lùng từ chính trái tim mình.

    Gần một năm rồi, anh nhỉ? Em không rõ vì sao hôm nay em lại ngồi viết thư này.

    Em đã từng nghĩ, tình cảm của em dành cho anh cũng giống như những ly cà phê em từng mời anh uống - có chút đắng, chút ngọt, chút ấm áp len lỏi trong cái lạnh của những buổi tối muộn. Nhưng rồi em nhận ra, tình cảm ấy sâu hơn, lớn hơn những gì em có thể kiểm soát.

    Anh nhớ lần đầu tiên mình nói chuyện không? Khi em chỉ là một gã shipper vô danh, còn anh là bác sĩ bận rộn. Anh không biết đâu, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp, em đã bị ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn kiên định của anh cuốn lấy. Ban đầu, em nhắn tin với anh chỉ vì thích nói chuyện, vì anh khác biệt so với những người em từng gặp. Nhưng dần dần, em nhận ra mình mong đợi tin nhắn từ anh nhiều hơn.

    Rồi những lần em "tiện đường" ghé qua bệnh viện, mang cho anh cái này, đưa anh cái kia. Anh chưa bao giờ nói, nhưng em biết anh cảm nhận được sự quan tâm của em. Dù anh có né tránh, có tìm lý do để giữ khoảng cách, em vẫn muốn ở bên anh.

    Em đã từng nghĩ, chỉ cần chờ đợi đủ lâu, anh sẽ tự bước đến với em. Nhưng có lẽ em đã sai.

    Ngày anh nói về học bổng Singapore, em biết anh sẽ đi. Thật ra, lúc đó em chỉ muốn hỏi: "Vậy còn em thì sao?". Nhưng em không dám. Em biết anh đang cố trốn chạy - trốn chạy khỏi em, và trốn chạy khỏi chính những cảm xúc hỗn độn của anh.

    Suốt một năm qua, em đã nhiều lần muốn nhắn tin, hay gọi điện cho anh, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên, em lại dừng lại. Em sợ nghe thấy sự lạnh lùng trong những con chữ, hay sự dửng dưng trong giọng nói của anh.

    Em biết anh luôn là người có kế hoạch, biết mình muốn gì, cần gì. Nhưng chưa bao giờ, trong những kế hoạch ấy có em. Phải không?

    Vậy nên, lần này, em sẽ không chạy theo anh nữa.

    Chúc anh thành công, như anh luôn mong muốn.

    Văn Thư

    * * *

    Gửi Văn Thư,

    Có lẽ khi đọc bức thư này, em sẽ bất ngờ. Vì em biết anh không phải là người giỏi bày tỏ cảm xúc. Anh chọn cách im lặng, chọn cách trốn tránh những câu hỏi mà chính mình cũng không có câu trả lời.

    Anh còn nhớ ngày đầu tiên gặp em - anh chàng shipper có nụ cười tinh nghịch và đôi mắt sáng rực. Khi ấy, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em là một người dễ chịu, dễ gần. Anh không nghĩ mình sẽ bị cuốn vào những tin nhắn vu vơ, những lần đón đưa "tiện đường" của em. Anh không nghĩ trái tim mình sẽ đập nhanh hơn mỗi khi thấy em đứng chờ trước cổng bệnh viện. Và anh cũng không nghĩ rằng những lần né tránh của mình sẽ làm em tổn thương đến vậy.

    Văn Thư, anh đã từng rất sợ hãi. Sợ những ánh mắt của đồng nghiệp, sợ những câu hỏi không có đáp án, sợ cảm giác bất an mỗi khi nghĩ về tương lai. Sợ rằng em chỉ là một cơn gió thoảng qua, như những gì người ta đã nói với anh.

    Anh đã chọn đi du học, không chỉ vì sự nghiệp, mà còn vì anh cần thời gian để hiểu rõ lòng mình. Trong những ngày cuối cùng trước ngày lên đường, anh nhận ra rằng mình đã nhớ em nhiều hơn anh tưởng.

    Nếu có thể, anh muốn nói với em rằng: Anh chưa bao giờ xem tình cảm này là một phút bốc đồng. Nhưng anh cũng không thể ích kỷ giữ em lại khi anh còn chưa sẵn sàng.

    Tuấn Huy

    HẾT

    Dương
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2025
  3. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Nếu bạn có ghé và tình đọc được câu chuyện này, hãy cho mình xin một nhận xét để còn động lực viết thêm nhé. Hoặc có thể trao đổi qua email: [email protected] .

    Cảm ơn.
     
  4. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
  5. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Trích: Không kịch tính hóa hay làm quá lên những mâu thuẫn, câu chuyện tập trung vào những khoảnh khắc bình dị nhưng đắt giá trong tình yêu: Một ánh nhìn lén lút, một cái nắm tay giữa đêm pháo hoa, một tin nhắn đơn giản nhưng khiến tim đập nhanh hơn bình thường. Những cảm xúc ấy chân thành đến mức khiến người đọc không khỏi rung động và đồng cảm.
     
  6. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Hãy để câu chuyện này đưa bạn vào một chuyến hành trình đầy xúc cảm - nơi tình yêu không chỉ là những lời hứa hẹn, mà là sự thấu hiểu, tin tưởng và dũng cảm bước về phía nhau.
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  7. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Ghi lại con số đẹp 1111 sau hơn nửa tháng đưa truyện lên đây. Không nhiều nhưng thấy vui vui.

    [​IMG]
     
    ThanhHằng170204Hạt đậu xanh thích bài này.
  8. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Thêm một con số đẹp đáng để lưu lại: 2.222

    [​IMG]
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  9. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Lưu lại con số đẹp

    [​IMG]
     
    ThanhHằng170204 thích bài này.
  10. Phước Dương

    Bài viết:
    97
    Sáng thức dậy, nhìn thấy con số (tuy nhỏ) nhưng đẹp: 3456

    [​IMG]
     
    Nghiên DiThanhHằng170204 thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...