Đam Mỹ [Edit] Đại Đạo Diễn - Vô Y YoYo

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by GiangNgan, Mar 13, 2025.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 36 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Tử Mặc đột nhiên hỏi:

    - Nhâm ca, anh có biết bản chức công tác của tôi làm việc gì không?

    Nhâm Nam Sinh thật sự là không biết Chu Tử Mặc làm nghề gì, hắn chỉ muốn xác định phương hướng phát triển cùng tài chính của công ty Chu Tử Mặc có sung túc hay không mà thôi, về phần ông chủ là dựa vào cái gì làm giàu? Chỉ cần không phải vượt đen chẳng hạn, hắn cũng không có tư cách xen vào đi? Hơn nữa với tuổi tác của Chu Tử Mặc mà xem, Nhâm Nam Sinh chỉ cho hắn là phú nhị đại, có ý tưởng có quyết tâm, cầm tiền xây dựng sự nghiệp trong nhà cung cấp, đi ra mở công ty gây dựng sự nghiệp.. chẳng lẽ không đúng sao?

    Chu Tử Mặc trêu chọc nói đáp án:

    - Tôi là một đạo diễn.

    Nhâm Nam Sinh:

    -!

    Từng là một du học sinh, cũng là giai cấp tư sản dân tộc, lúc còn trẻ Nhâm Nam Sinh thường xuyên tiến vào rạp xem phim, nhưng hiện tại vội vàng sự nghiệp, không có bao nhiêu thời gian cho nên ít đi xem, nhưng hàng năm cũng sẽ tranh thủ xem một hai bộ phim, nhưng hắn tuyển chọn đều là phim văn nghệ, những phim thương mại rất ít xem qua – nhắc tới cần nhấn mạnh một vấn đề, Nhậm Nam Sinh tuyệt đối không phải vật cách điện hoàn toàn mù mắt trước ngành điện ảnh truyền hình!

    Cho nên Chu Tử Mặc dám nói mình là một đạo diễn? Đạo diễn mười tám tuổi? Xác định không phải trêu đùa hắn?

    Hắn không phải nghĩ chỉ cần quay chụp một bộ phim học sinh nghiệp dư ngắn ngủi, thì tự xem mình là một đạo diễn rồi đi?

    Lúc này Chu Tử Mặc mới có lòng tốt giải thích với hắn:

    - Tôi thật là đạo diễn, trước mắt có hai bộ tác phẩm, một bộ đã được chiếu phim, tên là « Đáy biển phiêu lưu ký », một bộ phim khác cũng sắp được chiếu, tên là « Atlantis », lập tức cần đưa lên thẩm, tôi sẽ cho anh vé xem phim lần đầu.

    « Đáy biển phiêu lưu ký »?

    Tuy Nhâm Nam Sinh không có đi xem, dù sao phim hoạt hình nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, nhưng mánh lới phòng bán vé nhiều nhất trong năm hắn ngẫu nhiên có xem trên báo chí, cũng có liếc qua một ít! Đạo diễn chính là ông chủ của mình? Nhâm Nam Sinh tự xưng mình kiến thức qua thật nhiều sóng gió, lúc này vẻ mặt cũng hốt hoảng vài giây đồng hồ.

    Chu Tử Mặc vẫn chân thành tiếp tục giải thích:

    - Cho nên anh không cần có nghi ngờ gì thêm nữa chứ? Sự liên hệ trong sự nghiệp cũng có, có phòng vé của phim tôi sản xuất chống đỡ, chút đầu tư ấy cũng không cần phải lo lắng, tôi cũng không phải loại người tâm huyết dâng trào thì làm lung tung, cảm thấy không thể thực hiện được thì tôi sẽ buông tay, mà công ty Côn Bằng là phần sự nghiệp đứng đắn ngoại trừ công việc đạo diễn của tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực làm tốt nó!

    Cuối cùng Chu Tử Mặc cung cấp một phần văn kiện thô sơ giản lược về hành động tiếp theo của công ty cho Nhâm Nam Tinh, tỷ như làm sao xây trạm dừng, phong cách như thế nào, cần phân phối công năng gì vân vân. Chờ chuyện này xong rồi, sau đó công ty cần xây dựng trang web riêng cho mình – các công nhân viên nếu có ý tưởng gì, cũng có thể giao nộp, chỉ cần hắn xem qua nếu cảm thấy ý tưởng của ai mới mẻ, có khả năng, công nhân kia sẽ được phần thưởng – mọi người không cần bị hạn chế, muốn ý tưởng thế nào đều được, đây là cần nhất định mạnh mẽ ủng hộ.

    Hắn còn nói thêm những thứ gì, nhưng Nhâm Nam Sinh đã tâm lực tiều tụy, tính toán đợi thêm vài ngày nữa tiếp tục khai thông tỉ mỉ hơn, trước mắt hắn cần đem sự tình hiện tại làm cho tốt.

    Ông chủ không ngờ là một vị đạo diễn chuyên nghiệp phi thường có tài hoa! Nhâm Nam Sinh mang theo một đầu óc rối bời như tương hồ nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tuy rằng chuyện đầu tư cũng không cần phải ưu sầu, nhưng cái gọi là thuật nghiệp có chuyên môn, vượt cửa chuyên nghiệp như vậy có phải hơi nhiều rồi hay không? Vì sao càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin đây? Hơn nữa hắn một lòng quay phim, còn có tinh lực dư thừa đi chiếu cố công ty Côn Bằng sao?

    Tuy trong thời gian ngắn ngủi thông qua từng lời nói cử chỉ của đối phương, Nhâm Nam Sinh phát hiện mình tuyệt đối là đã quá xem thường ông chủ trẻ tuổi của mình, dù tương lai còn có nhiều điều đau buồn âm thầm, Nhâm Nam Sinh vẫn hít sâu một hơi, hắn cảm thấy được nói tóm lại tiền cảnh vẫn rất không tệ, dù sao ông chủ có tiền có ý tưởng, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không muốn khoa tay múa chân trên đầu của hắn, hắn có thể buông tay chân đại triển một hồi, mỗi người quản lý cao cấp đều hi vọng nhất hoàn cảnh làm việc không phải là như vậy sao?

    Giải quyết xong kế hoạch lớn phát triển công ty Côn Bằng, Chu Tử Mặc rốt cục có thời gian vùi đầu vào trong phim ảnh.

    Bởi vì lần này đi thẩm tra bộ phim mới vẫn dùng con đường của Trung Ảnh, kết quả phê duyệt đưa xuống rất nhanh, tổng cục quảng điện trả lời chính là – có chút màn ảnh đề cập tới bạo lực, cùng với kết cục của nội dung vở kịch cơ hồ toàn bộ bị diệt chỉ cần hơi chút sửa chữa, muốn chiếu phim, nhất định phải cắt bỏ những nội dung tương quan như vậy trong phim.

    Chu Tử Mặc rốt cục thiết thân thể nghiệm tài năng cắt bỏ cảnh tượng trong phim của tổng cục thời đại này.

    Nhưng hắn đưa lên bản phim này, cũng đã tồn tại ý niệm « tìm may mắn », lúc trước hắn từng biết tiêu chuẩn của tổng cục phi thường nghiêm khắc, trước khi phim ảnh chưa có chế độ phân cấp, tổng cục chỉ có thể răng rắc áp đặt. Trước khi đưa đi thẩm tra, Hàn Tứ Bình cùng Văn Xương đều phi thường nhìn không tốt kết quả, nhưng Chu Tử Mặc cảm thấy nếu không thử xem sao có thể cam tâm đây? Tổng cục lại không có tiêu chuẩn cụ thể, có lẽ lần này nâng tay thì cho hắn vượt qua thì sao? Kết quả hắn quả nhiên là nằm mộng, điện ảnh cứ như vậy bị đánh trở về.

    Chu Tử Mặc cũng không chậm trễ, hắn lập tức đưa lên một bản phim khác.

    Bản phim này đã chuẩn bị từ sớm, cắt đi một ít màn ảnh quá mức bạo lực, quá mức máu tanh, cuối cùng đại kết cục cũng biến thành mở ra, không vượt quy củ, lần này tổng cục gọn gàng cho thông qua.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 37 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng năm.

    Chu Tử Mặc không vội vã chiếu phim ngay trong quốc nội, hắn đặt vé máy bay đi Cannes nước Pháp, mang theo toàn bộ đoàn phim, đem "Allantis" làm phim dự thi, phi thường điệu thấp giới thiệu lần đầu chiếu phim ở Liên hoan phim Cannes tại nước ngoài.

    Mà Trầm Bình Chương là một trong những vai diễn chủ yếu, tự nhiên cũng có mặt bên trong, lúc ngồi máy bay song song ngồi cùng một chỗ với Chu đạo diễn.

    Đây là từ khi đoàn phim giải tán, bọn họ lần đầu tiên gặp lại thân mật tiếp xúc đâu!

    Ai, Chu Tử Mặc vội váng đầu, không công phu đi quấy rối Trầm Bình Chương, kết quả người này không biết trốn đi nơi nào giả chết, ngẫu nhiên gặp mặt nhưng chỉ thoáng nhìn lướt qua trong buổi tuyên truyền, căn bản không thời gian ôn chuyện, khiến cho Chu đạo diễn nổi giận, ngọn lửa nhỏ ngày càng đốt cháy thật lớn làm cho hắn muốn đem chính mình thiêu cháy!

    Nhưng vẫn là câu nói kia, Chu Tử Mặc không thích làm người chủ động, hắn ngồi thẳng trên máy bay, Trầm Bình Chương vừa đi tới ánh mắt hắn liền ném qua như phi đao bắn ra, sau đó làm như bên cạnh mình căn bản không có người ngồi bồi một bên.

    Liên hoan phim Cannes là một trong ba lễ điện ảnh lớn nhất Châu Âu, địa điểm tổ chức nằm ở Cannes nước Pháp, tuần lễ bắt đầu ở giữa tháng năm hàng năm, kỳ hạn khoảng 12 ngày, năm nay đã là năm thứ 53, lực ảnh hưởng tương đối lớn. Năm nay phim điện ảnh Hoa ngữ còn có vài bộ xuất chiến, đều là danh tác của danh đạo (đạo diễn nổi danh), tiếng khen rất cao, nhưng Cannes từ trước tới nay không quá có cảm tình với điện ảnh Trung Quốc, trước kia chưa từng thu hoạch được giải thưởng có phân lượng gì lớn, lần này khả năng bồi chạy vẫn rất lớn.

    Nói lời so sánh thực tế một chút, Chu Tử Mặc gióng trống khua chiêng tham gia Liên hoan phim Cannes, cơ bản không phải hướng về phía giải thưởng, mà là tính toán nương nhờ ngôi cao này, đem "Atlantis" đánh ra danh khí, sau đó thuận lợi đem quyền xuất hàng bán ra – phải biết rằng bởi vì lực ảnh hưởng của Liên hoan phim, rất nhiều công ty điện ảnh các quốc gia đều chạy tới đãi vàng, đem phim nhựa mà bọn họ xem trọng mua về, điều này đối với độc hành hiệp Chu Tử Mặc mà nói là biện pháp dùng ít sức lại bớt lo.

    Về phần giải thưởng chẳng hạn, không phải không muốn tranh, mà là làm một bộ phim thương mại, đợi chiếu phim phòng bán vé có lẽ rất dễ kiếm, nhưng không cần biết là Oscar hay là những giải thưởng điện ảnh thế này, đoàn giám khảo kỳ thật đều có một thành kiến thâm căn cố đế - phòng bán vé là thuộc loại phim thương mại, giải thưởng là trò chơi của phim văn nghệ, lấy cảm tình quần chúng, sẽ rất khó tiếp tục lấy được nhóm giám khảo "khẩu vị cao lãnh".

    Cho nên Chu Tử Mặc vốn cũng rất thông suốt phóng khoáng đã xác định lần này chủ yếu là đi chà cảm giác tồn tại.

    Vì cuộc xuất hành ra nước ngoài lần này, Chu Tử Mặc có thể nói là dùng hết tâm cơ.

    Hắn từ trong quang não của mình điều tra một ít hình ảnh tồn trữ trước kia, sau đó lựa chọn vài bộ quần áo phù hợp thẩm mỹ quan, dùng kỹ thuật máy tính đem người mẫu bên trong xóa mất, sau đó đem in ấn, đưa cho ông chủ nhà may họ Ngô rất có kinh nghiệm lại có tài hoa – Ngô may xem đây là linh cảm, cuối cùng mấy diễn viên chính cộng thêm hắn, mỗi người vài bộ quần áo phong cách thích hợp chính mình, toàn bộ lượng thân làm theo yêu cầu! Nam trang đều có chứa nguyên tố quân trang, hai vị nữ diễn viên là quần đỏ như lửa cháy, cắt quần áo phi thường can đảm, sau khi mặc vào cả đoàn phim cùng nhau xuất động, vô cùng hấp dẫn ánh mắt!

    Công ty Côn Bằng dưới tay Chu Tử Mặc, đang trù hoạch kiến lập máy chủ, lại khai phát trang web của mình, nếu kịp lúc hành trình tham dự Liên hoan phim của bọn họ sẽ là phát đạn đầu tiên thiêu cháy! Vì thế Chu Tử Mặc còn ý đặc biệt mang theo nhiếp ảnh gia ngự dụng của mình, bắt đầu từ ảnh chụp sân bay, cần tích lũy thật nhiều tư liệu sống!

    Mà lúc này hết thảy đều đã trù bị thỏa đáng, chỉ đợi bay qua Pháp làm nổi bật biểu diễn, Chu Tử Mặc rốt cục thở phào một hơi nhẹ nhõm, có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút. Nói thật, từ khi xuyên không tới nay, mỗi ngày hắn có cuộc sống quả thật như là đánh giặc, hơn nữa sau khi có tâm tình làm sự nghiệp, quả thực mọi chuyện đều phải quan tâm, đột nhiên từ một trạch nam hào môn nhàn nhã hưởng thụ biến thành như bây giờ, nếu không phải hắn giỏi về tu dưỡng, tuyệt không bạc đãi chính mình, nói không chừng hiện tại hắn đã già đi hai ba tuổi!

    Dưới tình huống như thế, hắn không tâm tư suy nghĩ phương diện cảm tình, như vậy là có thể phi thường lý giải. Nói tới việc này, Chu Tử Mặc còn cảm thấy thật ủy khuất đâu! Hắn cùng Trầm Bình Chương tiếp xúc nhiều ngày như vậy, giữa hai người có tình tố như có như không cũng không phải giả đi? Nhưng chính hắn không rảnh, Trầm Bình Chương thế nhưng lại không biết chủ động đi tìm hắn liên lạc cảm tình! Đây là hành vi gì vậy! Căn bản chính là phụ lòng hán! Không tim phổi! Mỗi khi đêm dài người tĩnh, Chu Tử Mặc thật cảm giác hư không tịch mịch, đều cắn góc mền trộm khiển trách Trầm Bình Chương, hơn nữa người này không phải không thèm để ý tới hắn sao? Hừ, chờ sau này hắn cũng tuyệt đối sẽ không chủ dộng đi tìm người kia nói chuyện!

    Đây là tôn nghiêm của một người đàn ông!

    Cho nên dù luôn âm thầm làm cho người ta phải ngồi bên cạnh của mình, nhưng hắn vẫn ra vẻ chăm chú xem tư liệu, xem mây trắng đóa đóa bên ngoài, chính là không thèm nhìn cái tên kia!
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 37 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chào tiên sinh, ngài cần uống chút gì hay không?

    Tiếp viên hàng không xinh đẹp mỉm cười đẩy toa ăn dừng bên cạnh bọn họ.

    Vì tranh cơ hội phục vụ cho nhóm người này, nàng qua ngũ quan, trảm lục tướng, chơi trò chơi đoán số ba cục thắng hai, nàng chính là thắng bốn người mới có thể đứng ở chỗ này! Nàng cố nén tâm tình nhảy nhót, đem ánh mắt lướt qua Trầm Bình Chương lại nhìn Chu Tử Mặc, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.

    Gần gũi xem, quả nhiên càng thêm anh tuấn đâu..

    Chu Tử Mặc ngồi vị trí gần cửa sổ, Trầm Bình Chương ngồi vị trí bên cạnh lối đi.

    Hai người đều là đàn ông dáng người cao to, bọn họ đặt khoang hạng thương vụ, hai đại chân dài dừng trước chỗ ngồi rộng mở, lại không duyên cớ có vẻ biệt khuất. Bay qua Pháp cần ngồi máy bay lâu như vậy, có thể nghĩ sẽ mệt chết đi, nhưng giá phiếu khoang hạng nhất quá mắc, Chu Tử Mặc suy tính thật lâu mới đành bỏ quên tuyển hạng xa xỉ này. Dùng loại công cụ giao thông lạc hậu như vậy, từ khi Chu Tử Mặc xuyên qua đã thành trạng thái bình thường, không có biện pháp, chỉ đành chậm rãi thích ứng.

    Chu Tử Mặc xoay đầu lại.

    Mà lúc này Trầm Bình Chương cũng vừa vặn quay đầu, ánh mắt hai người không phòng ngự va chạm vào nhau.

    Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người, ước chừng bảo trì động tác hai ba giây đồng hò, lúc này mới cùng tách ra.. dưới bối rối, hai người đồng loạt nhìn tiếp viên hàng không đang chờ đợi, ánh mắt vẫn mang theo dư vị lửa nóng, tiếp viên hàng không bị hai ánh mắt đảo qua, lập tức không chống đỡ được đỏ mặt, nàng lại ôn nhu hỏi thêm một lần:

    - Thỉnh hỏi hai vị muốn uống chút gì không?

    - Cà phê, cảm ơn.

    Đồng thanh đáp.

    Tiếp viên hàng không xuất ra chén giấy, rót cà phê cho hai người.

    Rót xong, nàng đưa cà phê cho bọn họ, cũng không lập tức rời đi mà hơi khom người, có chút chật hẹp hạ giọng hỏi:

    - Ngượng ngùng, tôi muốn xin hỏi một chút, hai vị là Chu Tử Mặc tiên sinh cùng Trầm Bình Chương tiên sinh đi? Hai vị muốn đi tham dự Liên hoan phim Cannes?

    Trầm Bình Chương cùng Chu Tử Mặc đều có chút ngoài ý muốn, bởi vì dù "Atlantis" đã bắt đầu tuyên truyền, nhưng nói tóm lại hai người bọn họ cũng chưa tính là người có bao nhiêu danh tiếng, nhất là đối với người xem bình thường mà nói, hai người đều không có fan trụ cột – tỷ như Chu Tử Mặc, ai xem phim còn đi chú ý đạo diễn là ai đây? Hơn nữa đạo diễn còn là người mới, không tính là đại đạo diễn gì. Tỷ như là Trầm Bình Chương, trước bộ phim này hắn chỉ biểu diễn những vai áo rồng người đi đường giáp, hóa trang hoàn toàn thay đổi thậm chí là xấu xí, luận vai vế còn ở nông nỗi mười tám tuyến, gần đây chỉ lộ chút mặt trong vài show truyền hình, cũng không có chút cảm giác tồn tại nào.

    Hoàn toàn không nghĩ tới, lại bị người nhận ra, còn xác thực gọi tên, nói ra mục đích chuyến đi này của bọn họ.

    Trầm Bình Chương hiển nhiên còn rất không thích ứng với trường hợp như vậy, diễn cảm của hắn có chút cứng ngắc gật gật đầu, về phần Chu Tử Mặc, lại nhẹ nhàng cười, cũng không nói thêm gì.. khụ khụ, tính khí của hắn nếu không cần khai thông với người lạ thì cũng sẽ không làm, nhưng lúc này thế giới nội tâm của hắn đã điên cuồng đắc sắt, nếu đang ở trên internet, hắn nhất định là nhảy nhót bão ra không biết bao nhiêu chữ..

    Tiếp viên hàng không nhìn thấy phản ứng của bọn họ, lập tức càng thêm kích động:

    - Chu đạo diễn, tôi xem qua bộ phim "Đáy biển phiêu lưu ký" mà anh quay phim, nhân vật bên trong đều phi thường đáng yêu! Câu chuyện cũng rất vui vẻ! Nghe nói anh quay bộ phim mới, tôi còn đăng ký diễn đàn "Atlantis", poster của diễn viên đều rất soái! Còn có hình ảnh phi thuyền chẳng hạn, hơn nữa tôi thật thích vai diễn Tịch Nguyệt, còn tranh thủ thời gian nhìn xem trailer giới thiệu đâu! Ân, tôi chính là muốn nói, tôi thực thích hai vị, sau khi phim mới chiếu ra tôi nhất định sẽ đi ủng hộ, chúc hành trình tham dự Liên hoan phim Cannes của hai vị thuận buồm xuôi gió!

    Hai người bị khen ngợi mặt đỏ rần, nhưng vẫn miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh cảm tạ tiếp viên hàng không.

    Bọn họ hiển nhiên còn chưa kịp thích ứng cuộc sống sau khi thành danh, nhưng nếu cứ thế mãi, nhất định sẽ ngày càng ứng phó được tự nhiên.

    Dù sao tiếp viên hàng không còn cần đi phục vụ những người khách khác, chỉ tranh thủ được chút thời gian nói chuyện đã thật khác người, muốn xin chữ ký cũng không được, quả thực thảm! Nàng lưu luyến đẩy toa ăn đi rồi, ai, cũng không biết lần sau chơi đoán số có thắng được hay không, nếu không thể chỉ có thể tiện nghi cho tiểu yêu tinh khác, anh..

    Chờ fan đặc thù vừa rời đi, hai người chợt trở nên trầm mặc, cúi đầu cầm ly cà phê chậm rãi uống, ánh mắt lén lút đổi tới đổi lui, đều tự đánh trúng mưu ma chước quỷ.

    Trầm Bình Chương rất nhanh cảm thấy hơi thở không thông, cảm giác mồ hôi ướt áo.

    Kỳ thật nhiệt độ trong máy bay đều ổn định, luôn duy trì ở 26 độ, chính là độ ẩm thích nghi nhất, nhưng từ khi ngồi bên cạnh Chu Tử Mặc, hắn lập tức liền trở nên không thích hợp.. trước khi tiếp viên hàng không đi qua, Chu Tử Mặc luôn làm ra vẻ hắn không tồn tại, Trầm BìnhChương có chút cảm thấy thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc đó hắn cảm thấy rất không có mùi vị, loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, thật sự là sống suốt hai mươi năm hắn lần đầu tiên nếm được. Nhưung hiện tại hắn mới cảm thấy được, trình độ vừa rồi lại đáng là gì?

    Chu Tử Mặc cũng biệt xoay như ngồi trên đống kim, cà phê là tốc tan, nhưng lúc này hắn cũng không muốn soi xét, toàn bộ tâm trí đều cảm thụ động tĩnh của người bên cạnh.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 38 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài phút sau, cỗ không khí quỷ dị khó hiểu lại nặng nề này rốt cục làm cho người ta không cách nào thừa nhận.

    Cố tình hai người lại đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hướng đối phương, đồng thời mở miệng nói:

    - Gần đây anh đang vội cái gì?

    - Gần đây cậu như thế nào?

    Xấu hổ nhìn nhau hai giây, hai người lẩn tránh tầm mắt lẫn nhau, lại một lần đồng thời mở miệng nói:

    - Không vội cái gì.

    - Cũng như vậy mà thôi.

    Như vậy làm sao mà nói chuyện a! Hai người ngậm miệng, trong lòng không ngừng khóc lớn.

    Vừa lúc tiếp viên hàng không phục vụ xong cho toàn bộ hành khách, nàng đẩy toa ăn tụ lại với những tiếp viên khác, vài mỹ nữ thân mặc đồng phục một bên thu thập một bên dùng thanh âm thật nhỏ thì thầm với nhau:

    - Ai ai, thế nào thế nào, ở gần thấy thế nào?

    - Siêu cấp tuyệt vời! Còn đẹp hơn nhìn từ xa! Nhất là Chu Tử Mặc, làn da tốt tới nỗi làm cho tôi thật tự ti, tôi thiếu chút nữa không nhịn được hỏi thăm hắn dưỡng như thế nào!

    - Ân, tôi cảm thấy được tôi vẫn tương đối thích Trầm Bình Chương, hắn soái làm cho tôi cảm thấy được chân thật, so sánh có nhân khí, Chu Tử Mặc cũng không biết xuất thân từ nơi nào, tôi chỉ đứng xa xa nhìn, đã cảm thấy đứng chung một chỗ với hắn nhất định sẽ hết hơi..

    - Điều này cũng đúng, tôi dám đánh cuộc nhà Chu Tử Mặc nhất định là hào môn trong truyền thuyết, loại người này rất cao không thể chạm, vẫn chỉ nhìn xem thì tốt rồi, nếu muốn tìm một người đáng tin hơn, so sánh mà nói Trầm Bình Chương cũng rất thích hợp..

    - Tỷ tỷ, cô nói lời này không cảm thấy đuối lý sao? Giống như Trầm Bình Chương áp dụng cho kinh tế, người ta hiện tại tuy không dám nói có địa vị, có lẽ đi Cannes một vòng trở về, nói không chừng sẽ trở thành đại minh tinh, chúng ta vẫn trèo cao không nổi được không!

    - Mau câm miệng lại! Không cho người ta nằm mộng sao? Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy!

    - Nhưng mà nói thật, bọn họ chụp hình poster đích xác rất có cảm giác, tôi còn chưa từng có khi nào mong chờ một bộ phim nhanh chiếu ra đâu! Chúng ta cũng không thể dừng lại Cannes một chút, bằng không thật muốn chui vào đi nhìn xem một chút mới thích!

    - Poster đích thật là có cảm giác, nhưng tôi không có đề tài điện ảnh nào yêu thích làm sao bây giờ? Bằng không hay là chờ có đĩa phim bán, tiếp tục mua về nhà nhìn xem.

    - Cắt! Xem ở nhà cùng xem trong rạp chiếu phim có thể giống nhau sao? Cũng không thiếu những số tiền kia, thật sự là tức chết rồi.. tôi mặc kệ, đến lúc đó nếu chúng ta cùng nhau được nghỉ, cô phải cùng tôi đi rạp chiếu phim xem!

    - Được rồi, được rồi, sợ cô, chẳng qua liền liều mạng bồi mỹ nữ thôi..

    - Coi như cô thức thời!

    - Nè nè, hai cô cũng quá lạc đề rồi chứ? Tôi không có hứng thú đối với điện ảnh, chỉ cảm thấy hứng thú đối với soái ca.. đám người kia thật sự mỗi người đều là thượng hạng, không bắt lấy cơ hội liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút thì thật tiếc! Các cô nói, tôi đi qua tặng thảm lông như thế nào?

    - Ý kiến hay! Nhưng quy củ cũ, chơi đoán số! Ai thắng ai đi tặng!

    - Đến nha, ai sợ ai!

    - Khoan khoan, các cô nương, khoan hãy nội chiến a! Các cô mau nhìn xem bên kia, sao tôi có cảm giác không thích hợp đây?

    Mấy tiếp viên hàng không đều ngừng nói chuyện, lén lút nhìn qua hướng bên kia.

    Cho dù còn cách xa như vậy, vài vị tiếp viên hàng không thị lực thật tốt đều thấy rõ ràng hai vị soái ca đầy mặt đỏ ửng.

    - Oa! Đàn ông biết thẹn thùng đâu, thượng hạng!

    - Làm ơn đi, mê trai cũng phải xem thời cơ được không? Điểm tựa là thẹn thùng sao? Điểm tựa là vì sao lại thẹn thùng a!

    - Còn có thể vì cái gì? Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận có hỗn đản là bởi vì vừa chơi đoán số đoán thắng muốn bắt chuyện!

    - Không được, tôi cũng phải đi tặng thảm lông, không cho ai được giành với tôi! Mới không thể để cho ai đó dành riêng phần mình! Tôi cũng phải nhìn xem soái ca vì tôi mà đỏ mặt!

    - Tôi cảm giác sự tình sẽ không đơn giản như vậy! Nàng đã trở về sắp được mười phút, hai vị kia cũng không có nhìn về hướng bên này đâu! Một lần đều không có! Tôi không tin tưởng bọn hắn có thể đỏ mặt suốt mười mấy phút đồng hồ! Trong này nhất định có tin tức!

    - Chúng ta chơi đoán số, không tính cô gái trinh thám này vào cùng chơi!

    Năm phút sau, một tiếp viên hàng không mặt tròn mang theo ý cười đứng bên cạnh Trầm Bình Chương, hơi khom người hỏi:

    - Hai vị tiên sinh, có cần thảm lông hay không?

    Không khí giữa hai người kia càng thêm quỷ dị, lúc này đã sắp bốc cháy, thảm lông? Bọn họ đồng thanh lắc đầu nói:

    - Cảm ơn, bây giờ còn không cần.

    Tiếp viên hàng không mặt tròn còn muốn bắt chước kinh nghiệm của tiền bối, nương đề tài điện ảnh cùng fan tán gẫu thêm với bọn họ hai câu, nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng, Chu Tử Mặc thuận tay kéo cửa sổ che xuống, hơi điều động ghế ngồi, dùng tư thế thoải mái dựa vào nằm xuống, hướng tiếp viên hàng không nói:

    - Tôi cần nghỉ ngơi, kế tiếp phục vụ không cần tiếp tục gọi tôi, cảm ơn.

    Nói xong, xuất ra một miếng che mắt vẽ hình hoạt họa che lại ánh mắt, rất nhanh lâm vào trạng thái giả chết.

    Trầm Bình Chương:

    -!

    Tiếp viên hàng không mặt tròn:

    * * *
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 38 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài giây sau Trầm Bình Chương làm ra biểu tình thật có lỗi, hắn tiếp nhận thảm lông trong tay tiếp viên hàng không mặt tròn, cũng nhỏ giọng làm ra giải thích:

    - Đang ngủ sẽ cảm thấy lạnh đi, cảm ơn cô.

    Vẻ mặt tiếp viên hàng không hốt hoảng rời đi.

    Không biết vì sao nàng cảm giác có chỗ nào là lạ đây?

    Trầm Bình Chương mở thảm, nhẹ nhàng đắp lên bụng Chu Tử Mặc.

    Động tác của hắn kỳ thật rất nhẹ, nhưng Chu Tử Mặc lại giống như bị điện giật khẽ run lên.

    Nhìn thấy phản ứng của hắn, hai tay Trầm Bình Chương khẽ cứng lại, sau đó liền giả bộ trấn định ngồi trở lại.

    Chu Tử Mặc cứ như vậy cảm thấy nóng hổi, miên man suy nghĩ, không biết từ khi nào thật sự ngủ thiếp đi.

    Trầm Bình Chương ngơ ngác ngồi trong chốc lát, sau đó hắn nghiêng người, nhân lúc Chu Tử Mặc bị che khuất ánh mắt cơ hồ là tham lam nhìn hắn, điểm tựa trên khuôn mặt xinh đẹp bồi hồi thật lâu, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, cứ như vậy duy trì tư thế khó chịu như thế thẳng tới khi Chu Tử Mặc tỉnh lại.

    Đương nhiên, khi Chu Tử Mặc vừa có động tác, hắn có tật giật mình vội vàng quay đầu trở lại, còn dựa lên ghế, nhắm mắt làm như mình cũng đang nằm ngủ.

    Nhưng có lẽ do hắn bảo trì một động tác quá lâu, sau đó hắn lại đột nhiên cấp tốc quay đầu, xương cổ liền phát ra thanh âm răng rắc kháng nghị, đau tới mức toàn thân Trầm Bình Chương đều cứng lại – nếu không phải tiếp viên hàng không lại một lần giải cứu hắn, nói không chừng hắn phải bại lộ sự thật mình vừa giả ngủ.

    Lần này tiếp viên hàng không tới đưa cơm chiều.

    Cơm máy bay cũng xem như ngon miệng, có đồ ăn Trung Quốc lẫn cơm tây, toàn bộ do hành khách lựa chọn theo khẩu vị. Chu Tử Mặc ngủ có chút mê mẩn, lúc này ăn uống bình thường, tùy tiện tuyển món ăn. Hắn ngủ một giấc không nói thần trí tỉnh táo trở lại, ít nhất cảm giác giống như trúng tà đều bị loại trừ, cả người trở nên tự nhiên rất nhiều, ăn xong còn hỏi Trầm Bình Chương một câu:

    - Cổ của anh làm sao vậy? Vì sao có vẻ như cứng còng như vậy?

    Trầm Bình Chương khổ bức trả lời hắn:

    - Tư thế ngủ không đúng, bị sái cổ!

    - Nha..

    Chu Tử Mặc gật gật đầu, hắn cũng không cảm thấy cách nói này có gì không đúng, logic thập phần chặt chẽ cẩn thận a! Nhưng cho dù bỏ qua trạng thái nhăn nhăn nhó nhó trước đó, Chu Tử Mặc vẫn thấy đau lòng hắn, nghĩ nghĩ nói:

    - Vậy tôi giúp anh matxa một chút đi, bị sái cổ tuy không tính là bệnh nặng gì, nhưng thật sự rất khó chịu.

    Lưng của Trầm Bình Chương càng thêm cứng ngắc, hắn vội vàng cự tuyệt:

    - Hay là thôi đi, phỏng chừng không cần xen vào nó, nó sẽ lập tức tốt lắm.

    Chu Tử Mặc cũng rất kiên trì:

    - Vẫn là thử xem đi, bằng không chờ đi thảm đỏ, cổ của anh vẫn cứng ngắc như vậy, thì quá ảnh hưởng hình tượng!

    Kết quả cuối cùng, Chu Tử Mặc vẫn như ý nguyện, "sờ" được cổ của Trầm Bình Chương.

    Hắn híp mắt, ban đầu động tác thập phần bình thường, sờ tới sờ lui nửa ngày không có chút tác dụng nào. Vẫn là Trầm Bình Chương chủ động yêu cầu, hắn mới cắn răng xuống mạnh tay, cũng là Trầm Bình Chương đủ kiên nhẫn, bằng không cảm giác đau đớn kịch liệt đủ làm cho hắn kêu to thảm thiết có thể khiến cho toàn bộ hành khách đều nghe thấy được.

    Nếu như nói ngủ một giấc giúp Chu Tử Mặc sảng khoái tinh thần, một trận "khổ hình" matxa này là thuốc chữa cho Trầm Bình Chương, hắn rốt cục không còn tâm tư rình coi Chu Tử Mặc, lần này đổi thành hắn tâm lực tiều tụy say sưa ngủ thiếp đi.

    Một đêm trôi qua.

    Hai giờ chiều địa phương, máy bay đáp xuống phi trường quốc tế Cannes nước Pháp, sau đó đoàn phim lên tàu cao tốc, sau nửa giờ đi tới Cannes.

    Bọn họ đã đặt khách sạn ba sao ở nơi này, sau khi làm thủ tục vào ở, tắm rửa thay quần áo, liền phân công nhau tìm địa phương cảm thấy hứng thú đi du lịch, thuận tiện có thể làm cho chính mình thích hợp thời sai.

    Bởi vì Liên hoan phim Cannes sắp mở màn, thành phố mượn lễ hội này cũng trở nên nhiệt náo lên, đi trên đường đều có thể nhìn thấy truyền thông giơ cao cameras khắp nơi, còn có sao kim đeo kính râm đi dạo. Vì tận khả năng giành được hình ảnh trên báo chí, nhất là nữ minh tinh, mỗi người đều ganh đua sắc đẹp, cho dù là chụp ảnh trên đường phố đều phải càng hấp dẫn ánh mắt một chút – theo nhóm người Chu Tử Mặc xem ra, các nàng có cảm thấy đẹp hay không chỉ là thứ yếu, có nhiệt độ mới là tốt nhất, vì thế đủ loại tạo hình kỳ lạ khác người xuất hiện ùn ùn..
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 39 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo các loại phương thức truyền thông bay nhanh phát triển, ở đầu thế kỷ 21, ánh mắt kinh tế đã là một danh từ mới càng ngày càng nóng nảy.

    Kỳ thật muốn lý giải cũng phi thường đơn giản, truyền thông hiện đại nói trắng ra là cần nhờ lực chú ý của công chúng mà tồn tại, thu lợi, ti vi, điện ảnh, tạp chí, trang web, đều là một vòng trong ánh mắt kinh tế. Các sao kim lớn lớn nhỏ nhỏ, cần nhờ truyền thông đưa tin hấp dẫn nhân khí đề cao nổi tiếng, đồng thời truyền thông cũng dựa vào minh tinh mới được sự chú ý, hoặc là nhờ tai tiếng tình dục, đôi bên đều cùng có lợi, anh hát tôi ủng hộ, sớm đã là trong lòng hiểu nhưng không nói thẳng ra mà thôi.

    Dưới tình huống như vậy, sao kim có thực lực có tác phẩm là có thể vô tư, chỉ cần lộ mặt một chút là sẽ có rất nhiều người hâm mộ. Nhưng nếu như không có tác phẩm, không có thực lực thì làm sao bây giờ? Hoặc là anh chị cam tâm tình nguyện làm một tiểu trong suốt, hoặc là anh chị cần dùng một ít chiêu trò đến tạo nên sự bất ngờ.

    Cố tình mặc quần áo lố lăng tuyệt đối là một trong những chiêu số phí tổn thấp nhất.

    Nhưng cái gọi là quần áo lố lăng, cũng không phải dễ nghĩ như vậy, nếu anh chị không cẩn thận, sau khi bị đưa tin ra ngoài thì sẽ khiến công chúng sinh ra cảm giác chán ghét, cảm thấy được người kia thật sự là low phát nổ - hiện giờ tuy rằng ý thức thẩm mỹ hoặc là nhìn cái xấu cũng đã bắt đầu lộ ra manh mối, chung quy còn vạch rõ ngọn ngành, chỉ cần không phải loại sao kim vò đã mẻ lại sứt, vẫn phải tận lực không nên đi một chiêu này.

    Chu Tử Mặc một mình một người rong chơi ở đầu đường Cannes, tìm một quán cà phê diện tích thật nhỏ, hoàn cảnh lại phi thường đẹp cùng tĩnh mịch, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vừa chậm rãi uống cà phê, vừa quan sát dòng người bên ngoài đi lại.

    Kỳ thật mỗi khi tới lúc này, Chu Tử Mặc không khỏi sinh ra một ít cảm giác rối loạn thời không, thời đại xa lạ, hiện giờ đang ở đầu đường của quốc gia khác, những nơi ánh mắt nhìn thấy cơ hồ đều là người nước ngoài khác màu tóc màu da, trong quán cà phê đang phát một bài hát triền miên bằng tiếng Pháp, chỉ có vài người khách, cũng đều đang nhỏ giọng dùng ngoại ngữ trò chuyện cái gì. Trình độ Pháp văn của Chu Tử Mặc chỉ được xem là bình thường, nhưng chủ yếu còn nghe hiểu được, cũng có thể giao lưu một ít thông thương, nếu sâu xa hơn thì yếu nhược, so sánh dưới hắn càng am hiểu Anh văn.

    Có một loại cách nói, mỗi hai mươi năm lại có một lần luân hồi, theo Chu Tử Mặc xem ra quần áo kiểu tóc của thời đại này cùng hơn ba trăm năm sau đích thật là có một chút tương thông, chỉ là đời sau càng nhiều một ít nguyên tố mà bây giờ chưa được lưu hành, trên vải dệt hay cắt quần áo, lý niệm cũng kém hơn một ít, nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn nhìn thật thích thú, điều này cũng giống như người thế kỷ 21 trở lại mấy trăm năm trước nữa, từng thời đại đều có sự kiêu ngạo của mỗi một thời đại, cảm giác nguyên nước nguyên vị cho dù đời sau trở về trạng thái cũ càng tinh dồn, cũng là biến dạng, cho nên có thể lạc vào cảnh giới kỳ lạ quan sát, hắn cảm thấy thật có ý tứ.

    Một lần ngẩn ngơ, hắn ngây người cũng đã hai giờ.

    Chén cà phê trong tay hắn đã tiếp thêm bốn lần.

    Bastian là ông chủ quán cà phê này, bình thường cũng vui thích làm người phục vụ, lúc Chu Tử Mặc tiến vào thì hắn cũng đã có chú ý tới, trên đường vài lần tiếp thêm cà phê cũng do hắn đi qua phục vụ, vị thiếu niên nước khác này – là thiếu niên đi? Hắn thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng nghe nói người phương Đông luôn thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật, có thể cho dù tính cả nhân tố này Bastian cũng hiểu được hắn còn là vị thành niên – thật sự là rất tiếc nuối, vô luận là tướng mạo hay là thanh âm, hắn đều thật đúng khẩu vị của mình, hơn nữa sự mẫn cảm nói cho hắn biết, người này còn là đồng loại với hắn.. nhưng cũng bởi vì bắt chuyện một vị thành niên thì rất cầm thú, Bastian chỉ có thể chùn bước.

    Cứ như vậy tâm ngứa nhịn hai giờ, thiếu niên xinh đẹp vẫn ngồi ở chỗ kia, Bastian thăm dò nhìn, rốt cục cầm theo bình cà phê đi tới chỗ cửa sổ.

    - Chào ngài, tiên sinh.

    Bastian tận lực đè thấp thanh âm, làm cho tiếng nói của mình nghe càng gợi cảm mê người một chút, áo sơ mi của hắn phi thường vừa người, cho nên khẽ cong eo đường nét cơ thể rõ ràng bại lộ ra rồi, không uổng công hắn mỗi ngày kiên trì rèn luyện, điều này làm cho thân hình của hắn có vẻ thập phần có nguyên liệu. Hơn nữa cộng thêm chút mùi nước hoa, đây là bí quyết làm cho mọi việc của hắn xưa nay đều thuận lợi:

    - Xin hỏi còn muốn thêm chén cà phê nữa không?

    Chu Tử Mặc ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ tươi cười, gật gật đầu:

    - Cảm ơn, tôi nghĩ tôi còn muốn ngồi thêm chốc lát.

    Chính là thanh âm như vậy! Mang theo chút khẩu âm của nước khác, nhưng luật thơ khi đọc nhấn từng chữ lại cực kỳ mê người!

    Bastian ổn định tâm thần, rót một chén cà phê cho hắn. Nhưng lần này hắn cũng không giống như những lần trước dứt khoát gọn gàng chạy lấy người, mà là bãi ra tư thế làm như muốn bắt chuyện, cùng Chu Tử Mặc hàn huyên:

    - Hôm nay thời tiết rất tuyệt, ha? Ngài lần đầu tiên tới Cannes sao? Không thể không nói, ngài đến thật đúng thời điểm, ngày mai bắt đầu Liên hoan phim, đến lúc đó sẽ phi thường náo nhiệt.

    Chu Tử Mặc cười nói:

    - Phải, lần đầu tiên tới, nơi này phi thường đẹp..

    - Mạo muội hỏi một câu.

    Bastian hỏi:

    - Ngài là người Nhật Bản?

    Thấy Chu Tử Mặc lắc đầu, Bastian lại bổ sung hỏi:

    - Vậy, là người Hàn quốc?

    Cho dù Chu Tử Mặc tính tình rộng rãi, lúc này cũng thập phần khó chịu.

    Hắn nghiêm túc nhấn mạnh:

    - Tôi là người Trung Quốc.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 39 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - A, thật xin lỗi.

    Bastian nhún vai:

    - Ngài nhất định là Trung Quốc Hongkong a? Hoặc là từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài? Tôi là nói, ngài thoạt nhìn không hề giống..

    Hắn cảm thấy được đây là khen tặng, dù sao ở trong ấn tượng của hắn Trung Quốc là một quốc gia phi thường bần cùng lạc hậu, hơn nữa người thống trị phi thường độc tài chuyên chế, nơi đó giống như là một thế giới mông muội.. Trước kia hắn từng gặp qua vài người Trung Quốc, nói thật, bọn họ cấp cho hắn cảm giác phi thường không tốt, hoặc là thật thô lỗ không có giáo dưỡng, hoặc là nhà giàu mới nổi ngoài mạnh trong yếu. Mỹ thiếu niên mà mình trúng ý không ngờ lại là người Trung Quốc, Bastian thật giật mình.

    Nếu hắn là từ Hongkong Trung Quốc tới, hoặc chỉ là người Hoa, vậy có thể nói thông. Bastian cũng không phải kẻ ngu xuẩn không quan tâm thời sự, chuyện Hongkong bị Trung Quốc đòi lại từ Anh quốc chuyện lớn như vậy, hắn nên cũng biết. Xét thấy đó là xì căng đan của người Anh, lúc đó Bastian còn cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa.

    Chu Tử Mặc lại bị hắn « khen tặng » làm tức giận, nhưng người ta cũng không phải có ác ý, ngược lại bộ dạng thập phần nho nhã lễ độ, Chu Tử Mặc cũng không tốt lập tức cùng hắn trở mặt, trong lúc nhất thời nghẹn muốn nội thương, chỉ có thể đem tầm mắt dời, tỏ vẻ bản thân cũng không muốn cùng hắn tiếp tục bắt chuyện, ngóng trông người này nhanh chóng thức thời rời đi.

    Thái độ rõ ràng như vậy làm cho Bastian kinh ngạc một chút, vừa mới bắt chuyện, liền gặp phải gãy kích chìm cát, nhất thời hắn có chút ngượng ngùng.

    Lúc này bên cạnh có một thanh âm thập phần ngạo mạn đột nhiên chen vào, người nọ ngồi ngay bàn bên cạnh Chu Tử Mặc, hai người tư thế lưng tựa lưng:

    - Thật không thể tin được, tôi thế nhưng cùng một người Trung Quốc ở cùng một chỗ uống cà phê!

    Hắn xoay lại, mắt mang theo vẻ khinh miệt quét mắt liếc Chu Tử Mặc, tư thế giống như đang nhìn một đống rác rưởi. Chu Tử Mặc cũng đang quay đầu nhìn lại hắn, vị khách nói chen vào không mời mà đến này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người trung đẳng, có chút mập ra, mũi cao mắt sâu, tóc có chút thưa thớt. Ngồi đối diện với hắn là một vị nữ sĩ rất xinh đẹp, đang nhỏ giọng gọi điện thoại, giống như không chú ý đối diện nàng đang phát sinh chuyện gì.

    Người kia không đợi Chu Tử Mặc làm ra phản ứng, lại bổ sung một câu:

    - Đàn ông Trung Quốc các anh không phải đều lưu trữ tóc dài sao? Nga, ngượng ngùng, tôi nghĩ tôi có chút trí nhớ hỗn loạn, anh cũng biết, tôi từng xem qua vài bộ phim điện ảnh Trung Quốc, bên trong có một chút lưu tóc dài, có một chút là tóc ngắn, điều này làm cho tôi có chút hỗn loạn.. Nhưng tôi dám cam đoan, bên trong mặc quần áo còn có cảnh sắc Trung Quốc.. ha ha, cho tôi lưu lại ấn tượng khắc sâu. Nhưng tôi phải nói, anh thật sự nhìn không giống như một người Trung Quốc, bởi vì anh thoạt nhìn xem như không sai?

    Hắn phát ra tiếng cười làm người vô cùng chán ghét.

    Bastian lộ ra thần sắc khó xử, nhưng do dự trong chốc lát hắn lựa chọn trầm mặc.

    Chu Tử Mặc giận quá thành cười, hắn cũng đồng dạng nho nhã lễ độ đáp lễ nói:

    - Ân, tôi thật lý giải, dù sao trên đời này luôn sẽ có chút người, dung lượng bộ não quá nhỏ, thế cho nên phân không rõ cái gì là điện ảnh, cái gì là sự thật. Đối với quần thể yếu trí như vậy, tôi còn có thể tính toán cái gì đây? Thế giới này tràn ngập yêu, cho nên tôi phải biết học tập làm sao tiếp nhận bọn hắn, ngài nói đúng hay không, vị tiên sinh không hiểu ra sao cả cùng với người lạ chào hỏi vô lý đây?

    - Ha!

    Người nọ bị nghẹn dừng hai giây, lúc sau lại đột nhiên cười nhạo nói:

    - Dù sao với tôi mà nói, cả đời tôi sẽ không đi quốc gia lạc hậu kia, nếu anh nhất định muốn lừa mình dối người, như vậy xin cứ tự nhiên. Hơn nữa anh theo tôi nói chuyện điện ảnh? Thật sự là chuyện cười! Điện ảnh là gia công nghệ thuật từ cuộc sống sự thật, dù sao tôi ở trong phim ảnh nhìn thấy Trung Quốc chính là bộ dáng kia, nhà gạch mộc thấp bé, người mặt xám mày tro, khẩu âm hết sức buồn cười, còn có nội dung vở kịch hỗn loạn lung tung.. thật sự là nhàm chán thấu! Thượng Đế a, thật không muốn xem thêm một chút nào!

    Chu Tử Mặc nheo mắt lại, đột nhiên hỏi:

    - Nghe khẩu khí của anh, chẳng lẽ anh vẫn làm ngành điện ảnh hay sao?

    - Việc này mắc mớ gì tới anh?

    Người nọ rất có tính cảnh giác lược qua vấn đề này.

    Ở thế giới phương Tây, nhất là nước Pháp, xưa nay luôn có truyền thống bài xích người Hoa. Nhưng kỳ thị chủng tộc dù sao là phải đặt dưới mặt bàn, hơn nữa với ngành sản xuất điện ảnh mà nói tuy rằng những lời nói vừa rồi cũng không tính là quá khích, nhưng nếu bị người chọc đi ra, dù sao vẫn sẽ rước lấy một chút phiền toái. Hắn cũng không muốn đem chính mình kéo đi vào.

    - Tùy tiện anh có nói hay không, nhưng vị tiên sinh này, tôi nghĩ tôi đã nhớ kỹ anh, chân thành hi vọng chúng ta còn có cơ hội chạm mặt!

    Cho dù hắn tránh, Chu Tử Mặc vẫn có tám phần tin tưởng công việc của hắn quả nhiên có tương quan với điện ảnh. Nếu như vậy, núi không chuyển nước chuyển, cứ chờ mà xem bị mình vả sưng mặt đi!

    - Tôi nghĩ cơ hội như vậy cũng sẽ không có.

    Người kia ngạo mạn hừ một tiếng:

    - Bởi vì xưa nay tôi không có thói quen giao tiếp với người Trung Quốc!

    Hắn vừa nói xong vị mỹ nữ đối diện cúp điện thoại, dùng hai ngón tay gõ mặt bàn, tên chán ghét kia giống như một con gà trống đắc thắng xoay người trở lại.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 40 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Tử Mặc đem mặt mày của người này ghi nhớ trong lòng, hắn lấy ra ví tiền, nhìn Bastian đứng bên cạnh nói:

    - Tính tiền đi!

    Bastian bất đắc dĩ đưa hóa đơn cho hắn, hôm nay thật sự là xuất sư bất lợi, mới vừa bắt chuyện đã bị chém eo dọc đường. Hắn hoàn toàn không còn hi vọng gì với vị mỹ thiếu niên này, gây ra cảm xúc không thoải mái như vậy, hắn chắc chắn sẽ không tiếp tục quay trở lại nơi này..

    Chu Tử Mặc mất hứng quay về khách sạn mà mình ở lại.

    Đã tới giờ ăn cơm chiều, toàn bộ nhân viên đoàn phim không lâu sau cũng đều trở lại, hắn gọi điện kêu vài bánh pizza, mọi người chia ăn, sau đó tự quay về phòng mình nghỉ ngơi. Chỉ có một đêm thời gian giúp bọn họ điều chỉnh thời sai, ngày mai là ngày đi thảm đỏ chính thức, tất cả mọi người phải nhất định nét mặt tỏa sáng, mọi người trên cơ bản là lần đầu tiên tham gia sự kiện như vậy, thoạt nhìn đều có chút quá mức khẩn trương.

    Chu Tử Mặc vừa mới phát hiện Trầm Bình Chương lại biết nói tiếng Pháp! Trình độ còn giỏi hơn hắn, trong lòng vô cùng giật mình. Trong đoàn phim trừ hai người bọn họ, những người khác sau khi tới nước Pháp đều biến thành câm điếc, lúc Chu Tử Mặc một người nhàn nhã hưởng thụ trà chiều, Trầm Bình Chương biến thành người phiên dịch làm hướng dẫn du lịch cho những người khác, ra vẻ còn chơi đùa thật vui vẻ. Ở nước khác tha hương, người cùng quốc gia lại càng dễ dàng nuôi cấy cảm tình, nghe nói bọn họ còn gặp được đoàn phim "Như nước năm xưa", mọi người bắt chuyện thời gian dài, hiện tại hồi tưởng lại đều kích động không thôi.

    "Như nước năm xưa" là do đạo diễn Hongkong Vương Sinh quay chụp một bộ phim văn nghệ, là bộ phim nhựa Hoa ngữ có tiếng hô đoạt giải trong Liên hoan phim Cannes cao nhất. Đoàn phim này cũng không giống như đoàn phim của bọn họ đều không có danh tiếng gì, đoàn phim này từ đạo diễn đến diễn viên chính đều là đại già trong giới giải trí, nếu như là ở quốc nội, bọn hắn thậm chí còn chưa có cơ hội chào hỏi với người ta, hiện tại mọi người cùng tham gia Liên hoan phim, mới có khéo như vậy gặp gỡ, quả thực giống như là phúc lợi.

    Không cần biết kích động như thế nào, phải bức bách chính mình đi nằm ngủ.

    Một đêm trôi qua.

    Tới sáng hôm sau, vài nhân viên hóa trang chuyên nghiệp cầm theo thùng hóa trang của mình đi tới khách sạn bọn họ ở lại.

    Mấy nhân viên hóa trang là do Chu Tử Mặc thông qua internet tìm được, có hai người Hoa, hai người da đen, tài nghệ tinh trạm, nhưng đại khái bởi vì vấn đề chủng tộc, so sánh với người da trắng mà nói cơ hội của bọn họ thiếu hơn rất nhiều. Chu Tử Mặc trả tiền thật rộng rãi, suốt mười hai ngày Liên hoan phim, bốn người bọn họ chính là nhân viên hóa trang chuyên dụng của đoàn phim bọn họ.

    Hai giờ khẩn trương trôi qua, mọi người rực rỡ hẳn lên, chờ xuất phát.

    Phụ trách hóa trang cho Chu Tử Mặc – Liliane nhìn vào trong gương sững sờ trong chốc lát, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tán thán cơ hồ muốn tràn ra, nàng dùng Trung văn khen ngợi:

    - Có thể nói cho tôi biết anh làm sao dưỡng làn da đẹp như vậy hay không? Tôi hóa trang cho nhiều sao kim như vậy, thật sự, dù là những nữ minh tinh kia đều không ai có trạng thái làn da như anh! Ai, để cho tôi hoàn toàn không có chút đất dụng võ!

    Nhân viên hóa trang nam tên John thì chú ý phương diện khác, hắn thoạt nhìn có chút ẻo lả, động tác diễn cảm đều thật khoa trương, nhướng mày vểnh ngón tay nhẹ nhàng trạc lên ngực Ngô Quân Khởi:

    - Quần áo của các canh là loại thẻ gì vậy? Có Thượng Đế làm chứng, dù là các nhãn hiệu lớn tôi cũng tuyệt đối chưa từng gặp qua thiết kế tương tự như vậy! Nhưng không thể không nói, thật sự là rất tuyệt! Có thể nói cho tôi biết không? Tôi rất ưa thích! Tôi nhất định cũng muốn đặt làm một bộ!

    Ở biết được lễ phục của bọn họ đều được đặt làm theo yêu cầu, John chỉ có thể nói vài câu "thật sự là xa xỉ", cuối cùng hắn lấy cameras mang theo bên mình, chụp vài tấm hình – có lẽ hắn có thể nương theo ảnh chụp yêu cầu làm một bộ rồi sao? Dù sao đẹp là được, đóng cửa lại chơi tính tình khẳng định tuyệt vời..

    Đoàn người Chu Tử Mặc qua loa ăn hai mảnh bánh mì nướng đệm đệm bụng, liền phân ra ngồi trên mấy chiếc Mercedes, chạy nhanh tới thảm đỏ.

    Ở Liên hoan phim Cannes, bắt đầu từ một điểm anh chị có được ban tổ chức chủ động mời hay không bắt đầu, cũng đã đánh lên dấu hiệu. Sau đó là anh chị ở lại khách sạn nào? Xứng loại siêu xe nào? Trật tự đi thảm đỏ? Cùng khu vực cho phép lưu trú? Đều cũng có chú ý. Giống như là bức cách cao nhất, chính là danh khí rất lớn, những đoàn phim được ban tổ chức chủ động mời, bọn họ đều được an bài tiến vào khách sạn Cannes MaJestic Barriere, cấp năm sao, do Liên hoan phim trả tiền, lực chú ý của các truyền thông trên cơ bản đều bị những người này chiếm lấy, nếu cùng bọn họ đụng phải thảm đỏ, thuần túy chính là ác mộng.

    Thành phố Cannes cũng không tính lớn, tài nguyên khách sạn mỗi lần có Liên hoan phim đều cung không đủ cầu. Như là nhóm người Chu Tử Mặc tự báo danh tham gia, không có danh khí gì, nhưng bởi vì đi cùng tác phẩm mà đến, đi thảm đỏ cũng thập phần có tự tin, chọn thời cơ tốt được cho phép, cũng có thể thắng được không ít chú ý.

    Nhưng trong thời gian Liên hoan phim đi tới Cannes, không riêng gì các đoàn phim có tác phẩm, còn có chút người bình thường là người phát ngôn của những nhãn hàng lớn được tài trợ, nhân cơ hội này làm nổi bật chính mình, giành chút trang báo chẳng hạn, bọn hắn có khu vực riêng của mình, tuy rằng nhìn như đánh nước tương, nhưng tổng quát mà nói cũng được cho là danh chính ngôn thuận.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 40 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một nhóm người cuối cùng, thuần túy chính là đến cọ thảm đỏ, hoàn toàn là bản thân tự trả tiền, cơ bản không có ai nhận thức, ăn mặc hỗn loạn lung tung chụp tấm hình sau đó về nước đưa tin ra ngoài, làm cho người không hiểu rõ chân tướng nhìn thấy, còn cảm thấy được "không nghĩ tới nàng/ hắn sẽ lợi hại như vậy"! Kỳ thật dù là người ngoài cũng cảm thấy xấu hổ dùm bọn họ.

    Nhân sinh trăm thái trong sân danh lợi ở trong này có thể thấy được rõ ràng.

    Mười mấy phút sau, xe của bọn họ chạy nhanh vào khu diễn ra buổi lễ.

    Bên trong đã phi thường náo nhiệt – không đúng, hẳn là có chút quá mức náo nhiệt.

    Ngày hôm nay thời tiết rất tuyệt, nhiệt độ thích hợp, trời trong nắng ấm. Cách hội trường không xa chính là bờ biển, gió biển phơ phất, làm cho người ta cảm giác được hết sức thích ý.

    Thảm đỏ kéo dài ra bên ngoài, hai bên cơ hồ đứng đầy phóng viên tạp chí truyền thông lớn các quốc gia, cameras nhắm ngay lối vào, mỗi khi có xe chạy tới liền rướn cổ lên nhìn bên ngoài, lúc này trên thảm đỏ có mấy nhóm người đang đứng, cameras loang loáng hết đợt này tới đợt khác, thỉnh thoảng truyền tới tiếng thét chói tai – nhưng có lẽ do sao kim cấp bậc quan trọng còn chưa tới, vì thế tiếng thét chói tai đều thật rải rác, không đủ nhiệt liệt, chỉ cực hạn ở một số ít địa phương, hẳn đều đến từ truyền thông nước nhà.

    Ngồi trong xe đảo mắt nhìn bên ngoài, Chu Tử Mặc nhíu mày, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác ban tổ chức lễ điện ảnh lần này có chút không đáng tin cậy, với ánh mắt của người ngoài nghề như hắn mà xem, các khu vực bố trí đều có chút quá mức hỗn độn, cũng chỉ có khu vực thảm đỏ còn hoàn hảo, những khu vực khác chính là cả nhân viên công tác đều có vài phần cảm giác như ruồi bọ không đầu, đại đa số mọi người dùng ngôn ngữ khác nhau nói chuyện như gà với vịt, làm cho cả đại bối cảnh giống như cái chợ, có vẻ mạnh mẽ, Chu Tử Mặc nhất thời có chút thất vọng.

    Không phải nói Liên hoan phim Cannes là một trong những lễ điện ảnh có sức ảnh hưởng lớn nhất thế giới sao?

    Đương nhiên cũng là sau đó hắn mới biết được, lần tổ chức lễ điện ảnh năm nay là một lần đặc thù nhất, do tầng quyền lực mới cũ có thay đổi, thời gian rất vội vàng cho nên không thu xếp được tốt, vì vậy khiến cho việc quản lý hỗn loạn cả lên, không riêng gì diễn thức, lúc sau mười hai ngày đều vượt qua trong lộn xộn.

    Đáng tiếc Chu Tử Mặc không biết điểm này, vừa thất vọng không nói đâu xa, cảm xúc khẩn trương đều ném qua chín tầng mây.

    Ngồi cùng xe với hắn là Ngô Quân Khởi, Trầm Bình Chương, Vệ Nhã Hiên, hắn chú ý được tính cả Ngô Quân Khởi, toàn bộ mọi người có chút khẩn trương, không khí thật ngưng trọng, không khỏi quay đầu mỉm cười bơm hơi cho bọn họ:

    - Đều đừng khẩn trương, lễ điện ảnh như vậy chỉ là bị phóng viên trong quốc nội tôn sùng quá mức độ, các anh chị nhìn xem không khí bên ngoài, nào có trang nghiêm túc mục như vậy, hoặc là xa hoa cao nhã chẳng hạn, cho nên đều thả lỏng một chút, ngẫm lại bộ phim của chúng ta, chúng ta so với ai khác đều mạnh hơn, có cần cẩn thận chặt chẽ như vậy hay không?

    Mọi người nghe vậy đều nhìn ra bên ngoài một chút, trạng huống nếu không nhắc tới thì cũng không lưu ý, vừa nhắc thì quả thế! Vậy đại khái cũng giống như người miền núi đi trong thành thăm người thân, vốn khẩn trương không dám thở mạnh, chợt đột nhiên phát hiện, thân thích trong thành cũng là gãi chân ngoáy mũi, ăn mặc cũng không tốt hơn mình bao nhiêu, vì thế lập tức trầm tĩnh lại, có thể xuất ra thái độ bình thường giao tiếp với người ta. Lúc bọn họ xuống xe, tư thế đã trở nên thản nhiên mà hào phóng.

    Người hai xe hội tụ cùng một chỗ, cả đoàn phim đều đi lên thảm đỏ.

    Ở bên trái gần lối vào thảm đỏ, Laurence đang đùa nghịch cameras âu yếm của mình, vừa lo lắng nhìn ra bên ngoài.

    Hắn đảm nhiệm chức vụ trong tuần san Elle có sức ảnh hưởng nhất nước Pháp, thân phận này nói ra như rất có mặt mũi, nhưng tiếc nuối chính là hắn còn là một thái điểu, những hình ảnh có phân lượng lớn còn chưa tới phiên hắn cướp được, lần này bị phái tới Cannes quay chụp tư liệu sống – phải biết rằng sao kim là sao kim điện ảnh, giới người mẫu thì là giới người mẫu, nhìn như có liên hệ chặt chẽ, trên thực tế có giới hạn rõ ràng. Ở giới người mẫu, có rất ít sao kim có được thưởng thức có thể đạt được giới thời trang cho phép, đại bộ phận đều bị người chế nhạo, cho nên hàng năm phóng viên đến lấy hình đều là kẻ đáng thương, chuyện xui xẻo này rõ ràng là bị người né tránh, nhưng đối với Laurence mà nói hắn vẫn vô cùng quý trọng.

    Có lẽ chính mình có vận khí tốt, có thể quay chụp được màn ảnh có phân lượng gì thì sao? Không cần biết nói như thế nào, có công tác vẫn tốt hơn làm kẻ nhàn rỗi, huống chi trong tay hắn còn nắm giữ nguyên liệu trống có thể sử dụng, so sánh với những phóng viên truyền thông có đủ loại hạn chế đãi ngộ tốt hơn nhiều lắm.

    Nhưng từ sáng sớm hắn đã đứng đợi ở chỗ này, chờ tới bây giờ cũng không chụp được ảnh chụp gì có giá trị, thật sự làm người ta vô cùng uể oải.

    Mặc dù là như thế Laurence vẫn duy trì tính cảnh giác cao độ, hắn thờ một câu "cơ hội là lưu cho người có chuẩn bị", nếu chỉ lo thở dài, dù bánh nướng từ trên trời rơi xuống, cũng không ăn được vào miệng. Nhiếp ảnh gia kỳ thật giống như tay súng bắn tỉa, chờ đợi lâu dài chính là vì vài lần nháy mắt, anh bắt được chính là thành công, bắt không được chính là thất bại, chỉ đơn giản như vậy.

    Lại có hai xe chạy nhanh tới, Laurence dùng màn ảnh nhắm ngay hướng kia.

    Ánh nắng sáng rỡ buổi sáng từ một góc nghiêng chiếu qua, hắn cẩn thận tính toán lên quang ảnh, điều này làm cho hình ảnh của hắn thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn.

    Người trong xe đi xuống.

    Da vàng, tóc đen, rất rõ ràng, đây là một nhóm người Châu Á.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Đại Đạo Diễn

    Tác giả: Vô Y YoYo

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành

    Chương 41 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khác với người Âu Mỹ bình thường, làm một nhiếp ảnh gia, Laurence kỳ thật rất biết cách nhận thức khuôn mặt của người Châu Á, chỉ cần nhớ kỹ một ít khâu nhỏ, đem bọn họ phân biệt đi ra cũng không tính là khó khăn.

    Đây là một nhóm người có khuôn mặt lạ hoắc.

    Có trong nháy mắt Laurence có chút thất vọng, dù sao ai lại muốn nhìn xem một đám người Châu Á không có danh khí gì làm chi?

    Hắn nghe được người đồng hành xung quanh cũng đều phát ra tiếng thở dài thất vọng.

    Nhóm người kia chậm rãi đi qua trước mặt hắn, bọn họ còn rất có lễ phép hướng truyền thông hai bên phất tay chào hỏi, nhưng người hưởng ứng ít ỏi, có nhiều người quay đầu nói chuyện phiếm với đồng hành, còn có người nhân cơ hội bàn bạc về phim nhựa, nhưng vài phóng viên Trung Quốc cách thật xa lớn tiếng hô mấy cái tên, xem ra bọn họ là minh tinh điện ảnh Trung Quốc? Không biết bộ phim điện ảnh tham gia triển lãm là cái gì..

    Phản ứng của Laurence cùng những người khác hoàn toàn trái ngược, cả người hắn đều hưng phấn lên, khi nhóm người hướng chỗ hắn đi qua, trong ba phút thời gian mỗi giây hắn đều chỉ chuyên tâm chụp ảnh, có hình ảnh tập thể, có mỗi người đặc tả - đây quả thực là quá điên cuồng, hắn dám cam đoan, trong những tấm ảnh mình chụp vừa rồi, khẳng định có thể làm cho chủ biên vỗ tay tán thưởng là tác phẩm xuất sắc!

    Chờ hắn chụp xong một vòng, lúc này mới có rảnh lắc nhẹ ngón tay tê dại của mình, mang theo cảm xúc hưng phấn còn lại nhìn nhìn bóng lưng đoàn phim vô danh kia đi xa, hắn quyết định chờ thảm đỏ chấm dứt, cần đi tìm đồng hành Trung Quốc hỏi thăm những người kia là ai, nếu vài ngày kế tiếp hắn sắp xếp được thời gian, hắn sẽ đi xem phim của bọn họ! Ân, xem như lời cảm tạ bọn họ cho hắn chụp nhiều tấm hình như vậy đi!

    Chu Tử Mặc bọn họ dứt khoát lưu loát đi xong thảm đỏ thật dài, vị trí dừng lại thời gian dài nhất là chỗ bộ phận truyền thông Trung Quốc, mấy phóng viên kêu to tên của Ngô Quân Khởi, cả đoàn phim chỉ có danh khí của hắn là lớn nhất, người đàn ông rắn rỏi hơn ba mươi tuổi hơi có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn vượt quyền tiến lên, cùng mấy phóng viên chào hỏi, trong lúc nhất thời ánh đèn loang loáng hội tụ, có vẻ có vài phần náo nhiệt.

    Nhiếp ảnh gia mà Chu Tử Mặc thu xếp cũng xen lẫn trong nhóm phóng viên, bọn họ không thể nghi ngờ là người chụp ảnh tích cực nhất.

    Chờ bọn họ nhấc tay ý bảo, Chu Tử Mặc ngầm hiểu gật gật đầu, lúc này lại có hai ba sao kim đi lên thảm đỏ, nếu không tiếp tục tiến lên cần chạm mặt người ta, bọn họ cũng không tiếp tục lưu luyến, nhanh thêm bước chân đi nơi khác.

    Cũng không biết có phải là tình cờ gặp phải thù xưa, trong khu phỏng vấn phía trước Chu Tử Mặc vừa nhìn quanh, lại cho hắn gặp được một khuôn mặt quen.

    Người nọ cũng đang nhìn đông nhìn tây, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của Chu Tử Mặc, hắn thật bất ngờ sửng sốt trợn mắt, hiển nhiên cũng đã nhận ra Chu Tử Mặc.

    Trên thế giới này, vẻ đẹp kỳ thật ở trong những trình độ rất lớn nào đó luôn thông dụng, tướng mạo Chu Tử Mặc là một mỹ thiếu niên thập phần tuấn tú thuần túy phương Đông, cho dù đối mặt với người Âu Mỹ luôn có mặt manh với người Châu Á, cũng không thể quay đầu liền quên. Huống chi hôm qua bọn hắn mới vừa gặp mặt.

    Người kia, đương nhiên chính là hỗn đản nói năng lỗ mãng với Chu Tử Mặc trong quán cà phê hôm qua.

    Hiện tại hắn mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, bên ngoài là âu phục màu xám nhạt, có sáu bảy nhân viên đoàn phim đi cùng, lúc này vừa nhận xong phỏng vấn chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn thấy Chu Tử Mặc, hắn ngạc nhiên đánh giá đoàn người của bọn họ một phen, sắc mặt đột nhiên biến thành khó xem.

    Điều này thật bình thường, bởi vì theo vẻ bề ngoài nhìn lại, đoàn người Chu Tử Mặc rõ ràng treo bọn hắn lên mà đánh.

    Nữ MC canh giữ ở lối ra Karina nhìn thấy có đoàn phim mới đến, cũng đi lên hai bước nghênh đón, nhân viên quay phim đi theo phía sau liền tranh thủ đem màn ảnh hướng tới đoàn phim – tiết mục phỏng vấn là nhằm vào toàn bộ đoàn phim, khác nhau chính là nếu đoàn phim nổi danh sẽ kéo thêm vài phút thời gian, vô danh thì chỉ làm theo phép cơ bản, Chu Tử Mặc bọn họ đương nhiên thuộc về vế sau.

    Karina cầm microphone nhìn quanh một vòng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, tư tâm của nàng làm cho nàng cảm thấy đoàn phim này ăn mực có điểm sáng nhất. Người nào cũng biết lễ phục của nam giới từ trước tới nay luôn phi thường nặng nề khuôn sáo. Những người đàn ông tham dự Liên hoan phim cơ hồ đều mặc âu phục đánh nơ, chỉ nhìn một cách đơn thuần còn hoàn hảo, nhưng ai ai cũng đều giống nhau, nhìn rất chán mắt. Nhưng đoàn phim người Châu Á này lại làm cho người ta bất ngờ, phi thường độc đáo, có chứa nguyên tố như là quân trang, hình như là quần áo định chế làm bằng tay thật tinh dồn, người mặc bộ dạng đều không sai, hơn nữa mỗi người dáng người đều có chỗ mê người, bảy tám người cùng đi tới, thật sự thập phần có lực đánh vào.

    Kẹp trong một đám soái ca thân thể cường tráng dễ nhìn, hai nữ sĩ mặc váy đỏ thẫm càng tạo nên tác dụng vẽ rồng điểm mắt, các nàng làm nhu hòa khí chất của đoàn phim này. Hai loại tổ hợp đặc biệt tươi sáng hòa cùng một chỗ, cơ hồ làm cho nàng lập tức nghĩ tới câu thành ngữ "Thiết huyết nhu tình" "Lòng có mãnh hổ ngửi hoa tường vi" vân vân.

    Đối với sự vật xinh đẹp, mỗi người đều yêu thích thưởng thức.

    Karina dâng lên một tia hảo cảm với đoàn phim xa lạ này.

    Nhưng khi muốn chọn người phỏng vấn, nàng đột nhiên có chút chần chờ.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...