Đam Mỹ Chuyện Tình Anh Shipper Và Chàng Bác Sĩ - Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phước Dương, 25 Tháng ba 2025.

  1. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện nhiều chương - Đề cương kịch bản phim ngắn đam mỹ

    Số chương: 9

    >>>Nghe Google kể lại câu chuyện này

    [​IMG]

    Lời giới thiệu

    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ là một câu chuyện tình yêu đặc biệt, mở ra giữa hai con người tưởng như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Một chàng shipper với dáng vẻ phong trần, tự do, mang trong mình những khát vọng chưa thành hình rõ nét. Một bác sĩ trẻ với cuộc sống khuôn mẫu, trật tự và có phần khép kín. Họ gặp nhau trong một tình huống dở khóc dở cười, để rồi từng chút một, sợi dây vô hình giữa hai người dần siết chặt hơn, kéo họ vào một hành trình đầy bất ngờ và xúc cảm.

    Tình yêu của họ không đến một cách dễ dàng hay êm ả, mà được đan xen bởi những hiểu lầm, mâu thuẫn, những vết thương cũ chưa lành và cả những lựa chọn khó khăn. Liệu một con người luôn trốn chạy khỏi sự ràng buộc có thể dừng lại trước một trái tim cần sự ổn định? Liệu một người đã quen với quy tắc và kế hoạch có sẵn sàng đón nhận một tình yêu đầy bất trắc?

    Không kịch tính hóa hay làm quá lên những mâu thuẫn, câu chuyện tập trung vào những khoảnh khắc bình dị nhưng đắt giá trong tình yêu: Một ánh nhìn lén lút, một cái nắm tay giữa đêm pháo hoa, một tin nhắn đơn giản nhưng khiến tim đập nhanh hơn bình thường. Những cảm xúc ấy chân thành đến mức khiến người đọc không khỏi rung động và đồng cảm.

    Không chỉ là câu chuyện tình yêu đơn thuần, Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ còn là hành trình của hai con người đi tìm chính mình. Họ không chỉ đấu tranh để hiểu nhau, mà còn phải đối diện với những định kiến xã hội, áp lực gia đình và cả nỗi sợ hãi về một tương lai không chắc chắn.

    Hãy để câu chuyện này đưa bạn vào một chuyến hành trình đầy xúc cảm - nơi tình yêu không chỉ là những lời hứa hẹn, mà là sự thấu hiểu, tin tưởng và dũng cảm bước về phía nhau.

    Mình viết câu chuyện này chỉ để ghi lại những khoảnh khắc của cảm xúc. Nếu bạn thích một chuyện tình nhẹ nhàng, chân thật, không hoa mỹ nhưng vẫn đủ sâu sắc để khiến tim đôi lần lỡ nhịp, thì hãy thử đọc Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ nhé. Biết đâu, bạn sẽ tìm thấy một phần của mình trong đó.

    Dương
     
    Nghĩa HùngHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng năm 2025
  2. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9

    [​IMG]

    Chương 1: Chiếc váy ngủ màu hồng có ren

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên vào một buổi chiều muộn. Tuấn Huy đang nằm dài trên giường trong phòng trọ, tay cầm cuốn sách y khoa dày cộp mà anh đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

    -Anh Huy phải không? Nhận hàng nha anh!

    Tuấn Huy đặt sách lên bàn, đứng dậy định bước ra cửa thì chợt nhớ lại đã lâu rồi minh không mua gì, sao lại có người gọi nhận hàng. Hay lại là trò mèo của bọn lừa đảo. Anh khó chịu ra mặt. Anh không thích bị làm phiền, nhất là vào những ngày hiếm hoi được nghỉ sau ca trực dài ở bệnh viện. Cuộc sống của anh vốn trầm lặng, đều đặn như nhịp tim của một bệnh nhân khỏe mạnh: Đi làm, về nhà, đọc sách, gọi điện hỏi thăm gia đình ở Đà Lạt, rồi lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới. Tuy nhiên, anh lại thích vòng lặp lại như thế vì cảm thấy yên bình, dù nhàm chán.

    Tuấn Huy ra mở cửa phòng trọ, trước mặt anh là một chàng trai trẻ mặc áo khoác shipper màu xanh lá, đội mũ bảo hiểm lệch sang một bên, tay cầm một gói hàng nhỏ được bọc kín trong túi nilon trắng. Gương mặt anh ta rám nắng, đôi mắt sáng nhưng có chút gì đó bất cần. Tuấn Huy nhìn lướt qua, cố gắng nhớ xem mình có đặt món gì mà quên mất không.

    -Anh Tuấn Huy, đúng không? Hàng của anh đây - Giọng chàng shipper vang lên, ngắn gọn nhưng gấp gáp, như thể anh ta đang vội.

    Tuấn Huy gật đầu, dù vẫn còn nghi ngờ. Anh đưa tay nhận gói hàng, cảm giác nhẹ tênh khiến anh càng thêm thắc mắc. Dòng chữ nhỏ trên cái bill dán trên bọc hàng tuy nhỏ nhưng thấy rõ là tên anh, địa chỉ phòng trọ và cả số điện thoại đều đúng. Anh chưa kịp hỏi gì thêm thì chàng shipper đã quay lưng, định bước xuống cầu thang.

    -Khoan đã - Tuấn Huy lên tiếng, giọng đều đều - Anh kiểm tra lại xem giúp tôi, chứ hai tháng nay tôi không có đặt hàng. Mà đơn này bao nhiêu tiền?

    Chàng shipper quay lại, nhíu mày nhìn anh. Một tay anh ta chống lên cửa, tay kia rút điện thoại ra lướt nhanh màn hình.

    -Địa chỉ đúng, tên đúng, số điện thoại cũng đúng luôn, của anh chứ của ai khác? Đơn hàng 0 đồng, anh cứ mở ra kiểm tra đi, tôi còn phải giao mấy đơn nữa - Anh ta đáp, giọng có phần cáu kỉnh.

    Tuấn Huy không thích thái độ của anh chàng shipper. Anh thở nhẹ, xé lớp nilon bên ngoài gói hàng và.. gần như đứng hình. Trong đó là một chiếc váy ngủ ren mỏng, màu hồng phấn. Mặt anh nóng bừng lên, vừa ngượng vừa bối rối. Anh lập tức ngẩng đầu nhìn anh chàng shipper, giọng không giấu nổi sự khó chịu.

    -Tôi.. tôi không có đặt cái này. Chắc anh giao nhầm rồi. Hay bên bán hàng họ đóng sai.

    Chàng shipper cố kìm không để tiếng cười phát ra từ cổ họng. Anh ta nhìn chiếc váy ngủ, rồi nhìn Tuấn Huy, rồi lại nhìn chiếc váy.

    Vừa lúc đó, điện thoại của Tuấn Huy lại reo. Đầu dây bên kía, cô em gái của anh – Thảo My, nói như hét:

    -Anh Huy, nếu có đơn hàng nào gửi tới nhà trọ, anh lấy dùm em nha. Em quên dặn anh.

    Tuấn Huy cau mày, hỏi với giọng bực tức:

    -Có phải cái váy ngủ không?

    Cô em hớn hở:

    -Màu hồng phải không anh? Có ren ở hai tay áo phải không?

    Tuấn Huy nói nhanh:

    -Hàng tới rồi. Mày qua lấy đi.

    Thảo My học thiết kế thời trang, thường xuyên đặt đủ thứ đồ online. Cô hay nhờ anh nhận hộ vì lịch học thất thường, phòng trọ lại khó tìm. Nhưng lần này, sự vô tư của cô đã đẩy anh vào một tình huống khó xử.

    Tuấn Huy cúp vội máy, mặt sượng trân. Trong khi chưa biết giải thích sao với anh chàng shipper thì anh ta đã nhanh chân bước đi, không quên ném cho Tuấn Huy cái nhìn như trêu chọc.

    Đóng mạnh cánh cửa phòng trọ, Tuấn Huy ném gói hàng lên bàn, đổ sập người xuống giường. Anh cảm thấy xấu hổ vì chuyện vừa xảy ra, vừa bực cô em. Nhưng rồi sau vài cái hít thở thật sâu, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng.

    Mắt nhìn lên trần phòng trọ, bỗng dưng anh nhớ ba mẹ. Anh nhớ lại những ngày ở Đà Lạt, với biết bao kỷ niệm. Cha anh là giáo viên nghỉ hưu, mẹ mở một tiệm bánh nhỏ, còn Thảo My là nguồn năng lượng duy nhất trong nhà. Khi anh xuống thành phố học đại học Y, anh từng nghĩ mình sẽ trở về Đà Lạt sau khi tốt nghiệp. Nhưng rồi công việc ở dưới thành phố đã giữ chân anh lại. Dù chỉ là bệnh viện quận nhưng anh cảm thấy mọi thứ ở đây đều tốt, có không gian để làm nghề.

    ---

    Từ phòng trọ của Tuấn Huy, anh chàng shipper - bây giờ gọi anh ta là Văn Thư, giao thêm hai đơn hàng cuối ngày. Anh tháo mũ bảo hiểm, ngồi xuống vỉa hè bên một quán nước nhỏ, tay lướt điện thoại, xem mấy clip ngắn trên Facebook để thư giãn.

    Công việc shipper không phải thứ Văn Thư yêu thích, nhưng nó giúp anh sống sót qua những ngày tháng tự lập sau khi bỏ nhà ra đi. Gia đình anh vốn khá giả, cha là giám đốc một công ty giày da lớn, lúc nào cũng tỏ ra quyền uy. Văn Thư học kiến trúc nên dĩ nhiên thích làm một nhà thiết kế tự do, nhưng cha anh muốn anh tiếp quản công ty gia đình, hoặc ít nhất làm việc ở một tập đoàn danh tiếng mà ông đã dọn sẵn đường. Mâu thuẫn xảy ra, ngày càng sâu. Và sau trận cãi vã cuối cùng, Văn Thư quyết định ra ngoài, chỉ để lại một mẩu tin nhắn cho mẹ.

    Người duy nhất anh còn liên lạc trong gia đình là Ái Thư, cô em gái học lớp 11. Ái Thư còn quá nhỏ để phán xét đúng hay sai, thương anh trai, cô bé chỉ lặng lẽ làm cầu nối giữa Văn Thư và mẹ, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi han hoặc gửi cho anh ít tiền tiêu vặt mà mẹ lén đưa. Văn Thư ra thuê phòng trọ, trong khi chờ hồi âm của mấy công ty xây dựng mà anh nộp đơn, shipper là công việc giúp anh giải quyết ngày ba bữa, không phải lo nghĩ. Anh đăng ký đến hai app, sáng giao hàng, chiều tối mở app chở khách. Cũng vui, cuộc sống hiện tại dù có khó khăn thật nhưng ít nhất là của riêng anh.


    Nhớ lại đơn hàng là chiếc váy ngủ màu hồng có ren lúc nẫy, Văn Thư cảm thấy hài hước, anh bật cười thành tiếng.

    - Xem tiếp chương 2: Chuyến xe đêm định mệnh -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2025
  3. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9

    [​IMG]

    Chương 2: Chuyến xe đêm định mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài tuần trôi qua kể từ vụ váy ngủ ren hồng, Tuấn Huy gần như quên mất gương mặt rám nắng cùng thái độ bất cần của anh chàng shipper. Cuộc sống của anh trở lại guồng quay quen thuộc: Những ca trực dài ở bệnh viện, những đêm đọc sách đến khuya hay và những cuộc gọi ngắn ngủi về Đà Lạt để hỏi thăm gia đình. Thảo My vẫn thỉnh thoảng ghé qua phòng trọ, mang theo tiếng cười lanh lảnh và những câu chuyện dài dòng về công việc cũng như chàng ca sĩ thần tượng của nó.

    Một buổi chiều thứ Bảy, Tuấn Huy nhận được tin nhắn của Hòa, người bạn hàng xóm trên Đà Lạt. Nhà ở sát nhau nên hồi cấp một, cấp hai, hai thằng chơi khá thân. Sau đó, gia đình Hòa dọn xuống thành phố nên cũng ít liên lạc. Hòa nhắn tin mời Tuấn Huy đến chung vui tiệc đầy tháng đứa con trai đầu lòng của vợ chồng nó. Dù không thích tụ tập, nhưng chỗ bạn bè cũ nên Tuấn Huy nhận lời.

    Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng ở Thanh Đa, không quá ồn ào, đủ ấm cúng. Khi Tuấn Huy bước vào, Hòa đã đón anh bằng cái ôm vai thân tình.

    -Lâu quá không gặp, trông mày vẫn thư sinh, đẹp trai!

    Tuấn Huy mỉm cười nhạt, đáp lại vài câu xã giao rồi tìm một góc bàn ngồi xuống. Khách đã đến khá đông, hầu hết đều là người anh không quen biết. Bất chợt, khi Tuấn Huy vừa nhấp một ngụm bia, ánh mắt anh vô tình chạm phải một người ngồi cách anh bốn ghế, phía đối diện. Anh ta mặc áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm lon nước ngọt, đang nói chuyện với cô gái bên cạnh. Gương mặt ấy quen quen, và khi người đó quay lại, Tuấn Huy giật mình. Đó là anh chàng shipper hôm trước.

    Văn Thư cũng nhận ra Tuấn Huy gần như cùng lúc. Đôi mắt anh khựng lại một giây, rồi nhanh chóng quay đi. Tuấn Huy cũng làm điều tương tự, cúi xuống lon bia trên tay.

    Sau này Tuấn Huy được biết Văn Thư là em họ của Hòa, mẹ anh và mẹ Hòa là chị em con cô con cậu, nói chung là cũng khá gần. Văn Thư vốn không thích nhậu nhẹt, nhưng anh đến vì tình thân, và thỉnh thoảng cũng muốn thoát khỏi căn phòng trọ chật chội. Ngồi kế bên anh là Ái Thư, em gái Văn Thư.

    Suốt buổi tiệc, cả hai cố gắng tránh mặt nhau. Không hiểu vì lý do gì. Một bên thì cảm thấy quê quê chuyện chiếc vày, còn bên kia chắc cũng không muốn bên này khó xử. Tuấn Huy ngồi yên một góc, thỉnh thoảng góp vài câu với mấy người bên cạnh. Văn Thư trò chuyện với vài người quen, nhưng ánh mắt đôi lần vô tình lướt qua Tuấn Huy.

    ---

    Tiệc kéo dài đến gần mười giờ tối. Do uống mấy lon nên đầu anh hơi ong ong. Anh nhắn tin cho em gái: "Xong việc chưa, đến đón anh". Thảo My lập tức trả lời: "Ok anh, em chuẩn bị chạy qua". Tuấn Huy yên tâm, đứng dậy chào mọi người rồi ra ngoài đợi.

    Nhưng khi anh vừa bước ra sân, điện thoại lại rung lên. Thảo My: "Chết cha, anh ơi! Em có việc đột xuất, anh tự book xe về nhé!". Nó nói rất nhanh và cúp máy, Tuấn Huy không kịp chửi câu nào. Anh thở dài, xoa trán. Cô em gái này đúng là không đáng tin cậy chút nào. Anh mở app xe công nghệ, nhập địa chỉ, và chờ đợi trong cái se lạnh của đêm.

    Chưa đầy năm phút sau, một chiếc xe máy dừng lại trước mặt anh. Người lái xe tháo mũ bảo hiểm, và Tuấn Huy gần như không tin vào mắt mình. Lại là Văn Thư. Anh chàng shipper nhìn anh, nhíu mày một chút, rồi nói giọng đều đều:

    -Về Phan Chu Trinh phải không?

    Tuấn Huy thoáng ngẩn người, đón lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay Văn Thư.

    -Anh.. cũng làm luôn xe ôm công nghệ hả?

    Hỏi xong, Tuấn Huy thấy mình ngớ ngẩn.

    -Có sao đâu, thích thì mở app giao hàng, tối rảnh thì mở app chở khách, chạy vài cuốc cho vui. Anh có lên không, không thì tôi hủy chuyến - Văn Thư đáp, giọng có chút cáu kỉnh.

    Tuấn Huy do dự, nhưng men bia khiến anh không muốn đứng đợi thêm. Anh leo lên xe, cố giữ khoảng cách, tay bám hờ vào yên sau. Văn Thư không nói gì, rồ ga, rồi phóng xe đi. Gió đêm thổi qua, mang theo cái mát lạnh khiến Tuấn Huy tỉnh táo hơn một chút.

    Dọc đường, không ai mở lời. Tiếng động cơ xe và âm thanh phố xá là thứ duy nhất lấp đầy sự im lặng. Nhưng rồi, khi dừng lại ở một ngã tư chờ đèn đỏ, Văn Thư bất ngờ lên tiếng:

    -Anh là gì với vợ chồng anh Hòa?

    Tuấn Huy ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại chủ động bắt chuyện.

    -À, hồi nhò Hòa là hàng xóm với tôi. Nhà chúng tôi sát cạnh nhau, khá thân Anh đáp.

    -Anh dân Đà Lạt? – Văn Thư hỏi.

    -Ừ, Đà Lạt.

    -Anh xuống Sài Gòn lâu chưa?

    -Bảy năm rồi, tôi xuống học Y.

    -À, bác sĩ hả? Có mở phòng mạch không?

    -Mới ra trường có một năm mà, kinh nghiệm đâu mà mở phòng mạch.

    -Hiện anh làm ở đâu?

    -Tôi làm ở bệnh viện quận Y.

    -À, tôi biết chỗ đó. Cũng gần chỗ tôi trọ, hay chạy qua, lâu lâu cũng có khách ở bệnh viện đó,

    -Anh làm shipper lâu chưa?

    Văn Thư không nghe rõ, tưởng Tuấn Huy hỏi tên mình, trả lời:

    -Trên app đặt xe có tên họ của tài xế mà.

    -Không, tôi hỏi anh làm shipper lâu chưa?

    Văn Thư hơi ngại khi biết mình bị hớ, cười giả lả:

    -À, mới làm được hai tháng nay thôi. Chạy kiếm chút cháo thôi mà!

    Tuấn Huy đã cảm thấy thoải mái hơn qua cuộc chuyện trò của hai người. Anh phát hiện hình như xe chạy chậm hơn lúc ban đầu.

    Tuấn Huy hỏi:

    -Ban ngày làm shipper, tối lại chạy xe, anh không mệt sao?

    -Bình thường mà. Rảnh thì làm, mệt thì nghỉ, không ai cấm mình hết - Văn Thư trả lời ngắn gọn, giọng thoáng chút trầm.

    Câu trả lời ấy khiến Tuấn Huy tò mò. Anh chàng shipper này không giống kiểu người làm kiếm tiền, mà có vẻ như anh ta làm cho vui, làm cho đỡ buồn. Có gì đó trong giọng nói của anh ta, một chút bất cần pha lẫn cô đơn, khiến Tuấn Huy chợt nghĩ đến chính mình, cũng đang sống một cuộc đời đều đặn nhưng đôi khi trống rỗng.

    Tuấn Huy đổi hướng câu chuyện:

    -Lúc tôi rời tiệc, thấy anh vẫn còn ở đó mà, sao bắt khách nhanh vậy?

    -Thì thấy anh về, tôi cũng ra về. Không ngờ vừa app là bắt được ăn. Chắc chúng ta có duyên với nhau - Văn Thư trêu.

    Tuấn Hay hơi đỏ mặt, không biết nói gì thêm. Khi xe dừng trước cửa phòng trọ của Tuấn Huy, anh bước xuống, móc bóp trả tiền. Định mở lời cảm ơn thì Văn Thư đã nói trước:

    -Anh về nghỉ đi, lúc nãy thấy anh uống hơi nhiều.

    Tuấn Huy hơi ngượng, gật đầu:

    -Cảm ơn.. anh cũng về sớm đi. Chạy cẩn thận.

    Văn Thư không đáp, phóng xe đi mất. Tuấn Huy đứng nhìn theo bóng xe khuất dần trong con hẻm nhỏ, cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng. Tự dưng anh thấy mình vô duyên khi quan tâm đến anh chàng shipper kiêm tài xế xe ôm công nghệ kia. Nhưng anh không hề biết rằng, chuyến xe đêm này không chỉ là một lần đưa đón ngẫu nhiên, mà là khởi đầu cho những lần gặp gỡ tiếp theo.

    Và số phận, như một người kể chuyện tài tình, đã âm thầm nối hai đường thẳng tưởng chừng song song ấy lại gần nhau hơn.

    - Xem tiếp chương 3: Những tin nhắn đầu tiên -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.

    Số chương: 9
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng ba 2025
  4. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9


    [​IMG]

    Chương 3: Những tin nhắn đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau chuyến xe đêm hôm đầy tháng con của Hòa, Tuấn Huy tưởng rằng mọi chuyện giữa anh và anh chàng shipper - anh đã biết tên là Nguyễn Văn Thư qua ứng dụng xe công nghệ - sẽ dừng lại ở đó. Một cuộc gặp gỡ tình cờ, những câu hỏi đáp xã không đầu không đuôi, những lời cảm ơn xã giao.

    Cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn như cũ: Những ca trực kéo dài ở bệnh viện, những đêm yên tĩnh trong phòng trọ, đọc sách, nghe nhạc, lướt web và nghe cô em gái Thảo My gọi điện ríu rít kể về những ý tưởng thiết kế hay ho cùng hàng tá chuyện về chàng ca sĩ mà nó thần tượng đi show ở đâu, đoạt giải gì.. Anh không nghĩ mình sẽ còn dịp gặp lại Văn Thư. Cũng không chủ động nghĩ đến anh ta. Nhưng sâu trong lòng, cái cảm giác lạ lùng từ chuyến xe đêm ấy vẫn âm ỉ, khó hiểu.

    Một buổi tối thứ Tư, Tuấn Huy vừa kết thúc ca trực dài. Anh ngồi nghỉ trong phòng nghỉ trong bệnh viện, dự định chừng năm, mười phút nữa sẽ ra bãi lấy xe máy về. Anh dùng lòng hai bàn tay xoa xoa vào hai mắt đang mỏi nhừ. Điện thoại rung lên trên bàn, một tin nhắn từ số lạ hiện lên màn hình: "Cà phê không, bác sĩ?". Tuấn Huy nhíu mày, lướt qua số điện thoại lạ. Anh không có thói quen trả lời tin nhắn từ người không quen biết, nhất là vào giờ này, cuối ngày. Anh ngó lên chiếc đồng hồ treo trên tường: Tám, giờ năm mươi phút. Anh đặt điện thoại xuống, định lờ đi, nhưng chưa đầy hai phút sau, một tin nhắn nữa đến: "Văn Thư đây". Là anh chàng shipper.

    Tuấn Huy khựng lại, bất ngờ đến mức suýt làm đổ ly cà phê vừa pha từ máy. Anh do dự, ngón tay lướt qua màn hình nhưng không biết trả lời sao. Cuối cùng, anh nhắn lại ngắn gọn: "Giờ này muộn rồi". Anh nghĩ vậy là đủ để kết thúc câu chuyện. Nhưng Văn Thư không dễ bỏ cuộc. Tin nhắn tiếp theo đến ngay sau đó: "Còn sớm mà. Vừa thả khách gần bệnh viện. Đang ngồi trong quán Chợt Nhớ trong hẻm sát bệnh viện. Nếu rảnh chạy ra chút, Tôi mời".

    Tuấn Huy không quen với kiểu người dai dẳng thế này, nhưng phải thừa nhận rằng lời mời ấy có chút hấp dẫn. Anh biết quán Chợt Nhớ, có vào đó cùng đồng nghiệp vài lần. Tay run run nhẹ, anh nhắn lại: "OK".

    * * *


    Quán Chợt Nhớ cách bệnh viện chừng hơn 200 mét, nằm nép mình bên trong một con hẻm nhỏ. Khi Tuấn Huy bước vào, Văn Thư đã ngồi đó, tay lướt điện thoại. Anh mặc áo khoác jeans bạc màu, trông thoải mái hơn hẳn. Nhìn thấy Tuấn Huy, Văn Thư ngẩng lên, khẽ nhếch môi:

    -Xin chào bác sĩ!

    Tuấn Huy kéo ghế ngồi xuống, lần đầu tiên ngồi trực diện với Văn Thư, hơi ngượng ngùng. Anh gọi ly cà phê sữa nóng. Nhấp một ngụm, cảm giác ngọt ngào của sữa làm anh tỉnh táo hơn một chút.

    -Sao tự nhiên mời tôi cà phê? - Tuấn Huy hỏi, giọng đều đều nhưng không giấu nổi tò mò.

    Văn Thư nhún vai, trả lời kiểu bất cần quen thuộc:

    -Tối nay rảnh, chạy xe ngang bệnh viện, nhớ ra anh. Nền nhắn tin mời cầu may!

    Tuấn Huy khẽ nhíu mày:

    -Sao anh biết số tôi?

    -Tôi từng gọi anh rồi, lúc giao chiếc váy..

    Không để Văn Thư nói hết cau, Tuấn Hưng cắt ngang:

    -Làm ơn không nhắc chuyện cũ.

    Văn Thư cười hềnh hệch:

    -Ừ, không nhắc chuyện cũ.

    Cuộc trò chuyện bắt đầu một cách rời rạc. Tuấn Huy không phải người giỏi bắt chuyện, còn Văn Thư thì cũng không sôi nổi gì hơn nên câu chuyện có những khoảng lặng. Qua chia sẻ, cơ bản họ đã biết thêm về nhau. Về công việc của một bác sĩ mới ra trường của Tuấn Huy, về con đường dẫn đến công việc giao hàng, xe ôm công nghệ của Văn Thư.

    Buổi cà phê kéo dài hơn Tuấn Huy tưởng. Anh giật mình khi nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã gần mười một giờ.

    -Muộn rồi, tôi phải về đây. Cảm ơn ly cà phê của anh.

    Văn Thư gật đầu, đứng dậy gọi tính tiền:

    -Để tôi chở anh về, tiện đường.

    -Không cần đâu, tôi có đi xe - Tuấn Huy từ chối và gật đầu chào người bạn mới quen.

    Khi Tuấn Huy vừa đẩy chiếc xe máy từ bãi xe bệnh viện ra, đã thấy Văn Thư đứng chờ.

    -Xin phép đưỡc về chung một đoạn - Văn Thư nói một cách tự nhiên.

    Tuấn Huy hơi bất ngờ, nhưng đành phải về cùng Văn Thư. Hai người chạy song song, không nói câu nào. Cho đến khi gần đến phòng trọ, Tuấn Huy mới lên tiếng, anh nói rất nhanh:

    -Cảm ơn, lần sau tôi mời lại cà phê.

    Văn Thư nhếch môi:

    -Bác sĩ nhớ giữ lời.

    Nói xong, Văn Thư quay đầu xe, phóng đi. Tuấn Huy bỗng thấy thẩn thờ, lòng thoáng chút bâng khuâng. Anh không quen với cảm giác này. Anh bước vào phòng, nằm xuống giường, nhưng hình ảnh Văn Thư với nụ cười nhếch môi cứ lởn vởn trong đầu.

    ---

    Về phần Văn Thư, khi trở lại phòng trọ, anh tháo áo khoác, ngồi xuống bàn vẽ. Anh không hiểu sao mình lại nhắn tin cho Tuấn Huy. Có lẽ vì anh thấy gã bác sĩ ấy thú vị.

    Sáng hôm sau, khi anh vừa thức dậy, một tin nhắn mới hiện lên: "Hôm qua cảm ơn anh. Chiều nay tôi nghỉ, anh rảnh không, cà phê?". Tuấn Huy nhắn. Văn Thư ngạc nhiên, rồi cười nhẹ, chàng bác sĩ này cũng bạo dạn thật.. Anh nhắn lại: "Rảnh. Gặp ở quán cũ nhé".

    Từ một tin nhắn lạ, họ bắt đầu bước vào những lần trò chuyện thường xuyên hơn, dù cả hai chưa nhận ra rằng, mối quan hệ này sẽ sớm vượt xa những buổi cà phê đơn thuần.

    - Xem tiếp chương 4: Cái nắm tay đêm pháo hoa -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng ba 2025
  5. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9


    [​IMG]

    Chương 4: Cái nắm tay đêm pháo hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hai lần cà phê, Tuấn Huy và Văn Thư bắt đầu nhắn tin cho nhau thường xuyên hơn. Với Tuấn Huy, những tin nhắn ngắn gọn từ Văn Thư, nhiều lúc chỉ là một câu hỏi vu vơ như "Hôm nay anh có ca trực không?", "Có gì vui không, kể nghe đi" hay một lời trêu chọc "Bác sĩ đừng thức khuya quá, bệnh rồi không ai chữa cho đâu nhé" khiến anh cảm thấy vui vui. Tuy nhiên ít khi nào anh chủ động nhắn cho Văn Thư, phải chờ có tin nhắn rồi mới replay. Có thể vì vậy mà khi hai ngày liền không nhận được tin nhắn của Văn Thư, Tuấn Huy lại thấy thiếu, bức rứt, kiểm tra điện thoại nhiều hơn.

    Với Văn Thư, nhắn tin với Tuấn Huy chỉ là thích nhắn tin, vậy thôi. Điều này thì với cô em gái Ái Thư anh cũng hay làm thế, nhắn tin hỏi linh tinh cho vui. Tính anh là vậy. Anh không nghĩ quá nhiều về chuyện này, chỉ đơn giản là thấy anh chàng bác sĩ hay hay, sau khi nói chuyện thấy thú vị hơn anh tưởng.

    Vào một buổi tối nọ, khi Tuấn Huy nhắn rằng anh được nghỉ giữa ca trực lúc sáu giờ chiều, Văn Thư không suy nghĩ nhiều mà nhắn hỏi: "Đói không?". Tuấn Huy trả lời: "Cũng hơi hơi".

    Thế là mười năm phút sau, Văn Thư đã xuất hiện trước cổng bệnh viện. Tuấn Huy bước ra từ phòng trực, vẫn áo blouse trắng. Văn Thư đưa anh túi đồ ăn.

    - Lúc nhắn tin đang ghé KFC lấy đơn hàng cho khách, nên mua cho anh luôn phần cơm gà.

    Đón túi đồ ăn từ tay Văn Thư, lòng Tuấn Huy chộn rộn. Cảm động? Có một chút. Bồi hồi. Hình như cũng có. Anh nhận thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường. Như nhìn thấy được sự khác lạ của Tuấn Huy, Văn Thư nói:

    - Không cần cám ơn đâu. Coi như anh nợ tôi đơn hàng này.

    Nói xong, Văn Thư nhanh chóng phóng xe đi. Từ hôm đó, anh bắt đầu quen với sự xuất hiện bất ngờ của Văn Thư, lần nào cũng "tiện đường" ghé qua bệnh viện với một chai nước, một gói bánh, hay chỉ đơn giản là đứng chờ để hai người về chung một đoạn đường.

    * * *

    Những lần gặp gỡ không chính thức dần trở thành thói quen. Một buổi tối, Văn Thư rủ Tuấn Huy đi dạo đêm trên xe máy. Anh không nói đích đến, chỉ bảo: "Ngồi lên, tôi chở anh đi, bảo đảm anh sẽ thích". Dù ngại ngùng nhưng Tuấn Huy vẫn đồng ý. Họ chạy qua những con phố đông đúc, ồn ào, tiến dần ra ngoại ô. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Tuấn Huy cảm thấy tự nhiên khi ngồi sau lưng Văn Thư. Văn Thư dừng xe trên một cây cầu mới xây, điện sáng lung linh. Họ tựa vào lan can, đứng nhìn dòng sông lấp lánh ánh đèn phản chiếu bên dưới.

    - Bác sĩ thích không? Không khí ở đây như Đà Lạt vậy - Văn Thư nói.

    - Ừ.. ở đây mát thiệt. Nhưng giống như Đà Lạt thì chưa đâu - Tuấn Huy đáp, giọng trầm, cố gắng pha chút hài hước.

    Văn Thư nhìn sang Tuấn Huy, khẽ nhếch môi:

    - Thì cứ tưởng tượng vậy đi.

    Tuấn Huy bật cười nhỏ, lần đầu tiên để lộ một chút thoải mái trước mặt Văn Thư. Khoảnh khắc ấy khiến Văn Thư nhìn anh lâu hơn bình thường.

    * * *

    Thảo My là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của anh trai. Một lần ghé phòng trọ mang hộp mứt dâu mẹ gửi xuống, cô thấy Tuấn Huy ngồi nhắn tin, khóe môi cong lên nhẹ. Cô tò mò, nhảy đến bên cạnh:

    - Ai vậy?

    Tuấn Huy đẩy em gái:

    - Có ai đâu.

    - Phải bạn gái không? Mới quen, hay đồng nghiệp?

    - Mày tò mò quá nha con kia!

    - Thì hỏi cho biết. Phải bạn gái không?

    Tuấn Huy lắc đầu:

    - Không phải đâu!

    Thảo My nghiêng đầu:

    - Hay là.. bạn trai.

    Tuấn Huy giật mình, giấu điện thoại đi, xua tay đuổi em gái về.

    - Về, về cho tao nhờ!

    Khoác chiếc túi có con thú bông nhỏ xinh lủng lẳng bên ngoài, Thảo My cười bí hiểm.

    - Với em thì bạn gái hay bạn đều OK hết.

    Tuấn Huy dùng lực đẩy cô em ra cửa.

    - Cút dùm cái, nhanh!

    Nhưng Thảo My không dễ bỏ qua cho anh trai. Cô để ý thấy Tuấn Huy ra ngoài nhiều hơn (lúc trước qua là thấy anh ở trong phòng, dạo gần đây phải hẹn mới có mặt) ; anh cười nhiều hơn (quá hiểu tính anh trai, mặt lúc nào cũng nghiêm nghiêm, khó ưa, nay dễ cười, đùa cũng ít cộc) ; và cuối cùng Thảo My phát hiện ra Văn Thư qua một tin nhắn để quên trên màn hình: "Tôi giao hàng gần phòng trọ, ghé qua quán Phúc Long dưới chung cư".

    Thảo My lập tức truy hỏi. Tuấn Huy tìm mọi lý do để chối vì anh sợ mối quan hệ của mình với Văn Thư bị phát hiện, dù hai người chưa nói hay có bất cứ cử chỉ nào thân thiết với nhau. Anh sợ em gái, sợ ba mẹ biết mối quan hệ bất thường này.

    Ngay từ nhỏ, Tuấn Huy đã lờ mờ nhận thấy mình không giống như mấy đứa con trai khác. Nói vậy không có nghĩa là anh thích chơi với bọn con gái hay chơi đồ chơi con gái. Tuyệt nhiên không là không. Song, về mặt cảm xúc, anh lại mến bạn trai hơn, nhất là mấy đứa mạnh mẽ, bá đạo một chút. Lớn lên, qua sách vở, qua báo chí, Tuấn Huy hiểu một phần nào đó về bản thân mình. Để không bị ai nhận ra điều bất thường đó, anh sống khép mình, ngày ngày chúi đầu vào sách vở. Anh ít nói cười, không dễ hòa đồng. Lấy lý do bận học, anh tránh được những lần ba mẹ hỏi chuyện người yêu, vợ con. Cũng có cảm tình với vài thằng con trai, từ hồi cấp ba, lên đến đại học cũng vậy, nhưng anh luôn giáu kín, tuyệt nhiên không để lộ ra ngoài, dù chỉ là một cử chỉ hay ánh mắt.

    Vậy mà từ lúc gặp Văn Thư, Tuấn Huy lại không làm chủ được mình. Cái cách nói chuyện bất cần đời của Văn Thư thu hút anh. Và cái cách Văn Thư thể hiện tình cảm, cũng mạnh bạo và thẳng thắn. Nhiều lúc, anh không hiểu nỗi Văn Thư, chẳng biết anh chàng đang đùa giỡn, hay là tính cách của cậu ấy là vậy, quý ai mến ai một chút thôi cũng ào ào. Tuấn Huy đã dần nhận diện tình cảm của mình dành cho Văn Thư.

    Về phía Văn Thư, anh không hiểu mình vì sao lại có thiện cảm với anh chàng bác sĩ mặt lúc nào cũng căng thẳng, dù xung quanh anh có rất nhiều mẫu người mà anh thích. Đúng vậy, từ năm học lớp 12, Văn Thư đã biết rõ mình là ai. Anh chỉ thích con trai, và cũng đã trải qua vài cuộc tình chớp nhoáng, kiểu nóng thì sáp vô, nguộn tình bái bai. Gia đình anh đều biết chuyện của anh. Từ khi Văn Thư thú nhận với mọi người, anh bắt đầu đón nhận sự khó chịu của cha. Ông không dễ dàng đồng cảm với anh như mẹ và em gái Ái Thư. Mặc dù chỉ im lặng, nhưng chính thái độ của cha khiến anh cảm thấy bị tổn thương, dẫn đến mâu thuẫn giữa hai cha con ngày càng lớn.

    Tình cảm giữa Tuấn Huy và Văn Thư chạm đến một cột mốc mới vào một buổi tối xem pháo hoa hôm 30/4. Họ đứng giữa đám đông, tiếng pháo hoa nổ vang trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ phản chiếu lên gương mặt cả hai. Trong một khoảnh khắc, Văn Thư bất ngờ nắm tay Tuấn Huy, kéo anh tránh khỏi dòng người chen lấn. Tay anh ấm và mạnh mẽ, khiến Tuấn Huy giật mình, tim đập nhanh hơn bình thường. Anh định rút tay ra vì ngại, nhưng Văn Thư siết nhẹ, thì thầm: "Đi lạc là tôi không tìm được đâu".

    Tuấn Huy không nói gì, để yên tay mình trong tay Văn Thư. Khoảnh khắc ấy, giữa tiếng pháo hoa và đám đông ồn ào, anh cảm nhận được một điều gì đó đang thay đổi trong lòng mình. Khi buổi tối kết thúc, Văn Thư chở anh về phòng trọ. Ngồi phía sau, lòng Tuấn Huy rối bời, hai tay thừa thải không biết nên để đâu nên đặt trên đùi mình, người căng cứng. Đến nơi, Văn Thư mở cốp xe, lấy trong đó tờ giấy bìa, anh đưa cho Tuấn Huy. Đó là một bức vẽ chân dung của Tuấn Huy với gương mặt ngó nghiên đâm chiêu, cặp kính cận hơi trễ xuống. Không thật giống lắm nhưng mọi đường nét trên gương mặt được vẽ tỉ mỉ bằng bút chì.

    - Hôm bữa rảnh nên vẽ cái này, nếu thấy thích thì anh cất đi - Văn Thư nói, giọng thoáng ngượng.

    Tuấn Huy gật đầu:

    - Cảm ơn nhiều!

    Vài ngày sau, khi Văn Thư ho khan trong một lần ghé thăm, Tuấn Huy lén bỏ một lọ thuốc cảm cúm vào túi áo anh. Văn Thư phát hiện ra khi về đến nhà, nhắn tin ngay: "Bác sĩ tinh ý quá, Thanks". Tuấn Huy đáp: "Uống đi, đừng để bệnh nặng". Văn Thư cười lớn khi đọc tin nhắn, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong lòng. Tình cảm giữa họ chớm nở như những cánh hoa đầu mùa, chậm rãi.

    - Xem tiếp chương 5: Người cũ hay người thứ ba? -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng ba 2025
  6. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9

    [​IMG]

    Chương 5: Người cũ hay người thứ ba?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Huy rời bệnh viện lúc hoàng hôn vừa tắt, bụng càm thấy hơi đói vì lúc trưa lười, chỉ ăn miếng bánh kem đề từ hôm qua trong tủ lạnh phòng nghỉ của bệnh viện. Anh bước ra cổng, gió chiều lành lạnh thổi qua, anh thấy Văn Thư đã đứng đó từ bao giờ, tay anh đút túi quần, mỉm cười. Hai tuần trước, Văn Thư đề nghị được đưa đón Tuấn Huy đi làm. Ban đầu Tuấn Huy không đồng ý vì ngại nhưng Văn Thư bảo việc chở khách là "trách nhiệm" của tài xế xe công nghệ và anh coi Tuấn Huy là "khách đặc biệt". Tuấn Huy đỏ mặt khi nghe cụm từ ấy. Từ đó, sáng sớm Văn Thư chở Tuấn Huy đến bệnh viện, chiều hoặc tối, lại đến đón về. Bây giờ anh đã quen với việc Văn Thư đến đưa đón hằng ngày, và cảm thấy rất vui. Mặc dù bắt gặp ánh nhìn ngờ vực, thắc mắc của người trong bệnh viện, như chú bảo vệ, chị giữ xe hay bà lao công.. song anh không mấy quan tâm.

    Khi Tuấn Huy vừa ngồi lên sau lưng Văn Thư thi đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía cổng bệnh viện: "Văn Thư!". Một người đàn ông trẻ, mặc áo blouse trắng, bước nhanh tới. Tuấn Huy nhận ra ngay là bác sĩ Hoàng Minh, mới về khoa anh cách đây hơn một tháng. Nghe đồn là con trai lớn của giám đốc bệnh viện. Ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại bình thản.

    - Ủa, anh Minh.

    Hoàng Minh gật đầu chào Tuấn Huy, và hỏi:

    - Bác Huy cũng biết Văn Thư hả?

    Tuấn Huy hơi bất ngờ nên lúng túng:

    - Ừ, quen.

    Hoàng Minh tiến tới bắt tay Văn Thư:

    - Lâu quá không gặp, em khỏe không?

    Văn Thư đáp, giọng tự nhiên nhưng không quá nhiệt tình:

    - Dạ, em vẫn khỏe. Anh cũng làm ở bệnh viện này hả?

    - Cũng mới chuyển chừng hơn một tháng nay, chung khoa với bác Huy nè.

    Ba người đứng đó, không khí bỗng nhiên nặng nề. Hoàng Minh nhìn Tuấn Huy, rồi lại nhìn Văn Thư, nụ cười trên môi có phần gượng gạo.

    - Hai người chuẩn bị đi đâu phải không? - Hoàng Minh hỏi, mắt lướt qua Tuấn Huy như dò xét.

    Văn Thư gật đầu, ngắn gọn:

    - Dạ, bọn em có chút công chuyện.

    Tuấn Huy im lặng, cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng nhưng anh không để lộ ra ngoài. Hoàng Minh vỗ vai Văn Thư, cười:

    - Bữa nào rảnh gặp nhau uống cà phê nhé, kể chuyện cũ - Rồi anh ta quay sang Tuấn Huy, gật đầu chào trước khi rời đi.

    Xe chạy qua những con phố đông đúc. Ngồi phía sau, Tuấn Huy không nói gì, chỉ để tay hờ trên vai Văn Thư, cảm nhận từng nhịp thở của bạn mình qua lớp áo mỏng. Văn Thư cũng im lặng, tăng tay ga như muốn xua tan bầu không khí ngột ngạt. Khi xe dừng trước nhà trọ của Tuấn Huy, Văn Thư quay lại, khẽ nói:

    - Anh Minh là bạn cũ, cũng lâu rồi.

    Tuấn Huy cười nhẹ, bước xuống xe, nhưng trong lòng anh bỗng xuất hiện chút lấn cấn về ba chữ "đã lâu rồi" của Văn Thư. Xong, anh nhanh chóng xóa tan suy nghĩ ấy.

    Hôm sau, Tuấn Huy gặp Hoàng Minh tại phòng nghỉ của bệnh viện. Anh ta ngồi xuống, tay cầm cốc cà phê.

    - Bác Huy với Văn Thư là bạn như thế nào? – Hoàng Minh hỏi thẳng, giọng rất tự nhiên.

    Tuấn Huy ngập ngừng, nói dối:

    - Người nhà cậu ấy là bệnh nhân của tôi.

    Nhìn Tuấn Huy bằng ánh mắt thăm dò, Hoàng Minh lại hỏi:

    - Hai người đang quen nhau phải không?

    Tuấn Huy đỏ mặt như đứa bé bị bắt gặp ăn vụng, miệng thì chối nhưng cử chỉ không giấu được cảm xúc.

    - Bác Minh nói gì, tôi không hiểu?

    Hoàng Minh cười nhẹ, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ:

    - Văn Thư là bạn cũ của tôi. Nhưng đã lâu rồi.

    Cụm từ "đã lâu rồi" lặp lại từ miệng Hoàng Minh khiến lòng ngực Tuấn Huy hơi nhói lên, một tâm trạng khó tả khiến anh không biết phải làm sap, nói gì.

    Hoàng Minh tiếp:

    - Văn Thư vẫn vậy, không thay đổi nhiều, phong trần hơn lúc chúng tôi quen nhau.

    Từ hôm đó, Tuấn Huy nhận thấy lòng mình luôn bất an, muốn hỏi Văn Thư về Hoàng Minh; song lại muốn chính miệng Văn Thư nói với anh về Hoàng Minh. Tuy nhiên, Văn Thư chẳng nói gì, trong khi gặp nhau ở bệnh viện, Hoàng Minh thường kể những kỷ niệm của anh ta với Văn Thư.

    Sau khi nghe Hoàng Minh bảo sẽ tìm mọi cách quay lại với Văn Thư, Tuấn Huy nghĩ mình nên rút lui vì với Văn Thư, ngoài cái nắm tay trong đêm pháo hoa, mọi thứ vẫn chưa có gì chắc chắn. Anh bắt đầu tránh mặt Văn Thư. Anh viện đủ cớ để Văn Thư không phải đưa đón. Tin nhắn anh trả lời Văn Thư cũng thưa dần, khách sáo hơn. Điều đó khiến Văn Thư cảm thấy khó hiểu. "Bác sĩ sao vậy?" - Văn Thư nhắn. Hơn nửa ngày sau, Tuấn Huy mới replay: "Bình thường". Văn Thư nhắn: "Thật không? Hay đang có chuyện gì mà bác sĩ giấu?". Sau hơn một ngày, Tuấn Huy mới nhắn lại: "Không có gì đâu. Tại bệnh nhân nhiều thôi".

    Một tối, Tuấn Huy vừa xuống ca trực, bước ra cùng vài đồng nghiệp, vào bãi lấy xe dẫn ra cổng. Anh thoáng nhìn thấy Văn Thư đang đứng đợi, song anh cố tình lờ, rẽ nhanh vào con hẻm sát cạnh bệnh viện để về phòng trọ. Anh sợ gặp mặt Văn Thư vì không biết phải nói gì và cũng thể có thái độ bình thường như trước. Và sợ đối diện với câu hỏi: Mình đang đứng ở đâu trong lòng Văn Thư?

    Về phía Văn Thư, sau khi chờ cả ba tiếng đồng hồ không thấy Tuấn Huy ra, anh gọi. Điện thoại khóa máy. Anh nhắn: "Khi nào mở máy thì gọi cho tôi nhé".
    - Xem tiếp chương 6: Nụ hôn đầu tiên dưới dàn hoa giấy -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2025
  7. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9


    [​IMG]

    Chương 6: Nụ hôn đầu tiên dưới dàn hoa giấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Huy xin nghỉ phép một tuần về Đà Lạt thăm ba mẹ. Anh muốn trốn khỏi những suy nghĩ rối ren, khỏi cái cảm giác bất an vô hình. Trở về ngôi nhà nhỏ quen thuộc nhưng anh lại không thấy vui. Anh không tập trung được gì, đầu óc lúc nào cũng lang man. Mẹ nấu món canh atiso hầm xương mà ngày xưa anh mê tít, húp lấy húp để mỗi khi ăn, cũng chẳng thấy ngon miệng. Ngồi ở quán cà phê dưới con dốc lên nhà mình - điểm hẹn thời sinh viên, mỗi khi có đám bạn nghỉ hè lên Đà Lạt chơi, bên ngoài mưa hơi lất phất, anh tự hỏi mình đang chạy trốn điều gì.

    Điện thoại reo, Thảo My gọi, giọng oang oang:

    - Về trên đó vui không anh? À, mẹ gọi hỏi em sao chuyến này anh về mà như mất hồn vậy? Em nói chắc anh đang si tình. Phải không?

    Tuấn Huy cắt ngang:

    - Lại tầm xàm đi nha.

    - Ai biết? Mẹ nói thấy anh không vui như mọi lần về.

    - Thì tao mệt thôi.

    - Xạo đi anh hai! Em đoán chắc là anh đang tương tư rồi, chỉ có tương tư mới dễ buồn như vậy.

    - Đủ rồi chị hai! – Tuấn Huy gắt, cố hài hước nhưng giọng lạnh băng.

    - Anh liệu mà nói chuyện với mẹ đi nha. Nếu cần em tư vấn gì thì nói, nhỏ nhỏ vậy chứ em có võ đó nha.

    Thảo My cúp máy. Tuấn Huy thẩn thờ, khẻ thở dài. Mình tương tư?

    * * *

    Ngày thứ ba ở Đà Lạt, Văn Thư bất ngờ xuất hiện, rất sớm, mới bảy giờ sáng. Anh đứng trước cổng nhà Tuấn Huy, áo sơ mi xộc xệch, một tay bác ba lô trên vai, một tay đút vô túi quần jeans, đúng phong cách bất cần thường thấy. Lúc đó, Tuấn Huy vừa định xuống phố mua đồ ăn sáng, suýt giật mình khi nhìn thấy Văn Thư.

    Văn Thư thản nhiên:

    - Khách đến nhà, không định mời vào sao?

    Tuấn Huy đứng trong sân, chưa kịp phản ứng thì mẹ anh từ trong nhà bước ra, cười hiền:

    - Bạn con hả? Vào nhà đi, đừng đứng ngoài đó, lạnh lắm.

    Văn Thư lịch sự cúi đầu chào, rồi bước vào. Tuấn Huy vẫn chưa hết bất ngờ vì sự có mặt đột ngột của Văn Thư. Anh hỏi nhỏ:

    - Sao anh biết nhà tôi?

    Văn Thư trả lời rất thoải mái:

    - Tôi nhờ anh Minh xin địa chỉ nhà anh từ mấy chị y tá. Hỏi dò thôi, không ngờ có thật.

    Tuấn Huy hơi khựng lại khi nghe Văn Thư nhắc đến Hoàng Minh. Nghĩa là hai người vẫn liên lạc với nhau.

    Suốt ngày hôm đó, Văn Thư ở nhà Tuấn Huy, thoải mái và tự nhiên như đã thân quen từ lâu. Anh trò chuyện rôm rả với ba mẹ Tuấn Huy. Trong khi đó, Tuấn Huy có phần lúng túng trước sự hiện diện cũng như thái độ bình thảng của Văn Thư.

    Buổi chiều, sau khi chở Văn Thư đến khách sạn nhận phòng và tắm rửa xong, Tuấn Huy và Văn Thư tìm quán nem nướng, no bụng thì đi dạo quanh chợ Đà Lạt. Trời tối, họ bát bộ ra hồ Xuân Hương. Gió lạnh khiến Văn Thư hơi rùng mình.

    - Lạnh hả - Tuấn Huy quay sang hỏi.

    Văn Thư lắc đầu:

    - Không sao, như vậy mới thích.

    Tuấn Huy thấy rằng nếu mãi im lặng về sự xuất hiện của Văn Thư thì có vẻ vô tâm quá, nên anh đành lên tiếng.

    - Tối qua đi xe đêm phải không?

    Giọng Văn Thư thoải mái:

    - Lên xe lúc 12 giờ, ngủ một giấc là đến nơi.

    - Lên chơi, hay.. có công việc?

    Thoáng ngập ngừng trước câu hỏi của Tuấn Huy, Văn Thư thành thật:

    - Lên tìm anh.

    Tuấn Huy cảm thấy hơi khó xử trước câu trả lời thẳng thắn của Văn Thư. Tuy nhiên, lòng anh lại vui. Ít ra thì anh cũng biết được thiện chí của Văn Thư. Anh khẽ mỉm cười. Hai người thông thả đi một vòng hồ, cuộc chuyện trò có vẻ tự nhiên hơn. Tuấn Huy thấy bên kia đường có xe bán hạt dẻ rang, anh chạy qua mua một túi, rồi chạy về đưa cho Văn Thư:

    - Lên Đà Lạt mà ăn hạt dẻ nóng có cái thú không giống dưới thành phố.

    Hơi ấm từ túi hạt dẻ lan từ bàn tay Tuấn Huy qua lòng bàn tay Văn Thư. Họ trao nhau cái nhìn đầy ẩn ý.

    Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

    - Trái đất tròn ghê! Lên tới đây mà cũng gặp.

    Hoàng Minh hiện diện thật tươi tỉnh trước mặt Tuấn Huy và Văn Thư. Anh ta mặc áo len dày, tay đút túi, nụ cười nửa ngạc nhiên nửa khó hiểu.

    - Trùng hợp thật, tôi lên đây từ sáng hôm qua với gia đình, không ngờ lại gặp hai bạn - Anh ta nói, mắt lướt qua cả hai.

    Tuấn Huy gật đầu chào trong khi Văn Thư giải thích:

    - Em cũng mới lên sáng sớm nay.

    - Hai bạn rảnh không, mình ghé cà phê Thảo Miên, chỗ quán lúc trước tụi mình hay ghé đó Thư.

    Trời tối quá, áng sáng của những ngọn đèn bé xíu dọc Hồ Xuân Hương không thấy được gương mặt biến sắc của Tuấn Huy. Trong khi đó, Văn Thư khá tỉnh táo:

    - Không được rồi, bọn em có chút công chuyện riêng.

    - Vậy hẹn hai bạn hôm khác - Hoàng Minh cười nhạt, gật đầu chào rồi rời đi.

    Tuấn Huy nhìn theo, lòng lại dậy sóng. Anh không ghen, có gì mà ghen chứ, nhưng cảm giác bất an lại trỗi lên khiến tim anh đập nhanh bất thường. Gió đêm từ hồ thổi mạnh hơn khiến Văn Thư co người vì lạnh. Túi hạt dẻ đã nguội, hơi ấm không còn.

    Hai người bước đi trong im lặng, mắt nhìn theo hai hướng khác nhau. Rồi Văn Thư lên tiếng trước, đột ngột đổi cách xưng hô:

    - Em với anh Minh từng có một thời gian yêu nhau, khoảng hơn một năm, nhưng đó là chuyện cũ. Giờ bọn em chỉ là bạn, không hơn. Anh đừng suy nghĩ nhiều.

    Tuấn Huy im lặng, mắt nhìn xa xăm. Văn Thư tiếp tục:

    - Anh Minh có bạn trai rồi. Còn em, em chỉ có anh thôi - Văn Thư quay sang, nhìn thẳng vào mắt Tuấn Huy, giọng trầm nhưng chắc.

    Vừa dứt câu, Văn Thư bất ngờ kéo Tuấn Huy vào một góc khuất, ôm chặt anh. Đôi tay anh siết mạnh, hơi thở nóng ấm phả vào mặt Tuấn Huy. Anh định cúi xuống hôn, nhưng Tuấn Huy đẩy nhẹ ra, giọng khẽ:

    - Không phải lúc này!

    Văn Thư buông tay, ánh mắt tha thiết, có chút hụt hẫng khi bị Tuấn Huy từ chối. Họ đi tiếp trong im lặng, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng.

    Họ đi bộ qua nhiều cung đường, không nói gì, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt đang nhìn nhau. Đứng trước cổng nhà Tuấn Huy, Văn Thư nói:

    - Anh vô nhà đi, em đi bộ một mình về khách sạn được rồi.

    Tuấn Huy gật đầu.

    Bất ngờ, Văn Thư bước tới, không nói gì, kéo Tuấn Huy lại và hôn anh. Nụ hôn vội vã, mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Tuấn Huy sững người, nhưng lần này anh đáp lại, tay vô thức nắm lấy cổ áo Văn Thư. Nụ hôn kéo dài, mọi thứ xung quanh như ngưng lại để cho hai kẻ yêu nhau trút hết những gì chưa nói thành lời.

    Đêm khuya, đường phố vắng tanh, giàn hoa giấy trước nhà rung nhẹ trong gió.

    Khi buông ra, Văn Thư nhìn Tuấn Huy, khẽ nói: "Em thật lòng đấy". Tuấn Huy không đáp, vội mở cổng vào nhà, tim đập thình thịch, sợ ba mẹ hay ai đó bắt gặp.

    - Xem tiếp chương 7: Đêm khó quên ở Vũng Tàu -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2025
  8. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9

    [​IMG]

    Chương 7: Đêm khó quên ở Vũng Tàu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về thành phố, Tuấn Huy và Văn Thư gần gũi hơn, mở lòng với nhau hơn. Văn Thư hào hứng kể cho Tuấn Huy nghe về những mối quan hệ trước đây, từ mối tình đầu năm lớp 12 đến chuyện tình một năm với Hoàng Minh - mối tình gần đây nhất trước khi anh gặp Tuấn Huy. Còn về phần Tuấn Huy, mặc dù không bạo dạn như Văn Thư, song anh cũng thật thà tiết lộ bản thân nhận biết mình bất thường nhưng không chấp nhận. Thời sinh viên cũng cố có tình cảm với một cô bạn là hoa khôi của trường nhưng sau vài lần ngồi nói chuyện, anh nhận ra mình hoàn toàn không có cảm xúc. Thế nên suốt từ đó đến nay, anh giấu kín lòng mình, dùng việc học, rồi thực tập, đến khi ra nghề để khỏa lấp đi khoảng trống tình cảm. Tuấn Huy thừa nhận rằng Văn Thư là người con trai đầu tiên anh cho cơ hội cho chính mình.

    Tuy tình cảm của cả hai đều đã được thể hiện nhưng đối với Tuấn Huy, không phải mọi thứ đều rõ ràng. Lần nắm tay khi xem pháo hoa, cái ôm chặt bên hồ Xuân Hương, và nụ hôn dưới giàn hoa giấy ám ảnh Tuấn Huy mỗi đêm. Anh chưa quen với cảm giác này. Sự bạo dạn của Văn Thư khiến anh vừa rung động, vừa bất an. Anh tự hỏi: Văn Thư thật sự nghiêm túc, hay chỉ là một phút bốc đồng như những mối quan hệ trước kia? Nhất là khi anh nhận được lời cảnh tỉnh của Hoàng Minh.

    Vào một buổi chiều, trong phòng nghỉ của bệnh viện chỉ có Tuấn Huy và Hoàng Minh đang ăn xế, Hoàng Minh hỏi, nửa thật tình như thăm dò:

    - Bác Huy với Văn Thư phát triển đến đâu rồi?

    Tuấn Huy trả lời nhát gừng:

    - Thì mọi chuyện vẫn bình thường.

    Hoàng Minh cười nhạt:

    - Văn Thư yêu rất nhanh, mà bỏ cũng nhanh. Bác Huy cẩn thận đấy.

    Tuấn Huy im lặng, rối bời. Những điều Hoàng Minh nói cũng đáng tin lắm chứ vì họ từng yêu nhau, một năm không hẳn dài nhưng chắc đủ để hiểu rõ con người nhau. Lời nói của Hoàng Minh găm vào lòng Tuấn Huy, khiến anh bức rứt, khó chịu.

    * * *

    Vũng Tàu đón hai người bằng buổi chiều rực rỡ nắng vàng và gió biển lồng lộng. Văn Thư lái xe với sự hào hứng của một đứa trẻ, còn Tuấn Huy ngồi sau lưng, cảm nhận sự nhẹ nhõm hiếm hoi len lỏi trong lòng. Đã lâu lắm rồi anh không có một chuyến đi chơi thực sự. Tuấn Huy chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đặt chân đến Vũng Tàu cùng Văn Thư chỉ sau vài tháng quen biết rồi yêu nhau. Anh vốn là người sống khép kín, mọi thứ trong đời đều được lên kế hoạch, còn Văn Thư thì bốc đồng, ngẫu hứng. Nên vào chiều thứ Sáu, Văn Thư đứng đợi trước cổng bệnh viện, ném cho Tuấn Huyh chiếc mũ bảo hiểm và nói: "Cuối tuần rồi, đi đâu đó cho khuây khỏa đi". Tuấn Huy còn chưa kịp định thần thì đã thấy mình ngồi sau xe Văn Thư.

    Họ chọn một khách sạn nhỏ nằm khuất sau con đường ven biển, với ban công nhìn ra những con sóng lặng lẽ vỗ vào bờ. Họ ăn tối ở một quán hải sản gần đó. Văn Thư gọi bia và kể mấy câu chuyện linh tinh, hài hước. Tuấn Huy ngồi nghe, anh không giỏi bắt chuyện, nhưng sự thoải mái của Văn Thư khiến anh cảm thấy dễ chịu.

    Đêm đó, sau khi tắm rửa xong, Văn Thư và Tuấn Huy ra ban công, hai người ngồi trên ghế sofa, tay cầm lon bia lạnh, im lặng ngắm biển. Gió đêm mặn mòi thổi qua, mang theo tiếng sóng đều đặn. Văn Thư bất ngờ quay sang, đặt tay lên vai Tuấn Huy, giọng trầm:

    - Anh có thích không?

    Tuấn Huy ngẩn ra một lúc, rồi gật đầuL

    - Ừ, thích.

    Văn Thư cười, nụ cười vừa ấm áp vừa có chút gì đó bí ẩn, rồi kéo anh vào trong phòng. Cả hai chếnh choáng men rượu. Ánh đèn vàng dìu dịu của ngọn đèn ngủ trong căn phòng khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn.

    Văn Thư không ngại ngần áp sát người vào cơ thể Tuấn Huy, đôi mắt ánh đầy khao khát. Tuấn Huy lúng túng. Anh biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đây là lần đầu tiên, anh không biết phải làm sao. Và đêm ấy hai chàng trai quấn lấy nhau. Với Tuấn Huy, mọi thứ thật lạ lẫm. Anh vụng về, lúng túng. Văn Thư dày dặn kinh nghiệm hơn, dẫn dắt anh từng chút một, nhưng vội vã và cuồng nhiệt.

    Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, Tuấn Huy tỉnh dậy trước. Văn Thư vẫn ngủ, hơi thở đều đặn, một tay gác lên ngực. Anh nằm im, nhìn trần nhà, cố lưu giữ cảm giác của đêm qua.

    Anh nhẹ nhàng rời giường, định mặc quần áo xuống dưới tìm mua hai ly cà phê thì màn hình điện thoại Văn Thư nằm trên bàn bất chợt sáng lên. Một tin nhắn hiện ra: Anh nhớ em. Người gửi là Hoàng Minh. Tuấn Huy như bị đóng băng. Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng.

    Văn Thư thức dậy, kéo Tuấn Huy ngồi xuống giường, vòng hai cánh tay ôm siết vào bụng anh. Lòng Tuấn Huy rối bời. Anh không muốn Văn Thư biết mình đã thấy tin nhắn, nhưng dòng chữ "Anh nhớ em" cứ như lưỡi dao cứa vào tâm trí anh. Hoàng Minh vẫn còn tình cảm với Văn Thư, vậy Văn Thư thì sao? Anh chọn cách không nói gì. Không hỏi han hay trách móc, cố làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

    Ôm một lúc, Văn Thư ngồi dậy, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn. Tuấn Huy bỏ vào nhà vệ sinh nhưng kịp thấy Văn Thư mở máy xem tin nhắn. Thái độ của Văn Thư thế nào sau khi đọc tin nhắn của Hoàng Minh, rồi có trả lời tin nhắn không, Tuấn Huy không biết.

    Suốt cả quãng đường trở về thành phố, chỉ có sự im lặng kéo dài. Văn Thư không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Tuấn Huy, hay có thể anh nhận ra nhưng không nghĩ nhiều về nó. Thế nhưng trong lòng Tuấn Huy, một vết nứt đã xuất hiện.

    Những ngày sau đó, Tuấn Huy cố giữ mọi thứ bình thường. Họ vẫn đi ăn tối, đi dạo phố, nhưng mỗi khi Văn Thư rủ anh về phòng trọ, anh đều tìm cách từ chối. "Anh mệt, mai còn trực nữa" hoặc "Để hôm khác đi, hôm nay bé My ghé lấy đồ". Văn Thư không hỏi nhiều, chỉ cười nhẹ.

    Tuấn Huy biết, anh không thể mãi giả vờ như không có chuyện gì. Anh tìm cách tiếp cận Hoàng Minh. Một lần tình cờ gặp nhau ở trong căn tin trong bệnh viện, Tuấn Huy chủ động bắt chuyện. Hai người nói với nhau chuyện bệnh nhân, rồi chuyển sang chuyện bệnh viện, sau cùng thì bắt vào chuyện của Văn Thư.

    - Ngày xưa bác Minh quen Văn Thư ở đâu? - Tuấn Huy đánh bạo hỏi.

    Hoàng Minh hơi bất ngờ nhưng cũng bình thản trả lời:

    - Nói bác Huy đừng cười, bọn mình biết nhau qua một cái app dành cho.. đó đó.

    - Vậy à. Thế bao lâu thì hai người quen nhau?

    - Khoảng hai tháng sau là đi chơi Đà Lạt. Yêu nhau chừng một năm thì cậu ấy đòi chia tay. Hỏi lý do thì nói không còn thích nữa. Như hôm trước tôi có nói với với bác Huy, Văn Thư là anh chàng yêu nhanh mà bỏ cũng nhanh.

    Tuấn Huy tránh né:

    - Chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi với Văn Thư chỉ coi nhau như anh em, tại tôi thấy cậu ta cũng dể thương.

    Rồi Tuấn Huy ngước lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh:

    - Thế bác Minh còn yêu cậu ấy không?

    Hoàng Minh gật đầu, không chút do dự:

    - Hơn hai năm qua, tôi cứ nghĩ mình đã quên rồi, nhưng khi gặp lại cậu ấy, tôi nhận ra mình vẫn chưa buông bỏ được.

    Những lời đó như lưỡi dao cứa vào lòng Tuấn Huy. Anh im lặng, nhưng từ hôm ấy, anh bắt đầu chú ý hơn đến những hành động của Văn Thư. Và qua những mẩu chuyện vụn vặt của Hoàng Minh, anh biết Văn Thư có đi uống bia với Hoàng Minh vài lần. Vậy mà Văn Thư chưa từng nhắc đến chuyện đó với anh.

    Tuấn Huy bắt đầu nghi ngờ. Giữa Văn Thư và Hoàng Minh có gì đó mập mờ mà anh không được biết. Anh không muốn đối diện, cũng không dám hỏi thẳng. Nhưng nỗi bất an cứ lớn dần, như cái bóng âm u phủ kín những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi ở Vũng Tàu.

    - Xem tiếp chương 8: Chia tay -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
  9. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9

    [​IMG]

    Chương 8: Chia tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Huy không phải kiểu người thích đối đầu. Anh chọn cách lùi lại, tự nhốt mình trong những suy nghĩ rối ren. Sau chuyến đi Vũng Tàu, anh vẫn gặp Văn Thư, vẫn cười nói, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ ngày càng rõ. Văn Thư thì vẫn vô tư như trước, vẫn hay trêu anh bằng những những cái khều nhẹ ngón út khi hai người đi sát nhau. Tuy nhiên, Tuấn Huy luôn tìm cách né tránh. "Chỗ đông người" - anh nói.

    Cùng lúc đó, Tuấn Huy nghe tin Sở y tế thành phố đang có mấy suất học bổng du học ngắn hạn tại Singapore dành cho bác sĩ trẻ của các bệnh viện quận. Anh lao vào việc học, ôn tập, chuẩn bị hồ sơ, lấy đó làm cái cớ để ít gặp Văn Thư hơn. "Anh cần tập trung, cơ hội không nhiều," anh nói với Văn Thư trong một lần hai người ngồi ăn bún bò ở quán quen. Văn Thư gật đầu, nhưng mắt anh thoáng buồn: "Ừ, em tin anh làm được". Tuấn Huy cười nhạt, không đáp. Anh biết mình không chỉ học vì học bổng, mà còn vì muốn trốn tránh những câu hỏi không lời đáp về Văn Thư, cả về Hoàng Minh nữa.

    Văn Thư cảm nhận được sự thay đổi của Tuấn Huy, nhưng anh không hiểu tại sao. Anh đã dành hết tình cảm cho Tuấn Huy. Những lần Tuấn Huy từ chối về phòng trọ, những cái né tránh cử chỉ thân mật, khiến Văn Thư bắt đầu nghi ngờ. "Huy có yêu mình không?" - câu hỏi ấy cứ lơ lửng trong đầu anh. Nhưng Văn Thư không phải người thích đào bới. Anh chọn cách chờ đợi, hy vọng Tuấn Huy sẽ tự nói ra.

    * * *

    Tuấn Huy ngồi trong phòng nghỉ của bệnh viện, tay cầm tờ giấy thông báo học bổng du học Singapore. Đây là cơ hội anh đã chờ đợi từ lâu. Thế nhưng thay vì niềm vui, trong lòng anh lại là một mớ hỗn độn. Anh không biết phải nói gì với Văn Thư? Hay là không nên nói gì cả? Đang mông lung nghĩ ngợi thì Hoàng Minh đẩy cửa bước vào.

    - Chúc mừng bác Huy nhé! - Hoàng Minh có vẻ hào hứng.

    Tuấn Huy cười nhẹ, đút tờ quyết định vào túi áo blouse.

    - Cảm ơn bác Minh - anh nói.

    - Văn Thư biết tin vui này chưa bác Huy?

    Câu hỏi của Hoàng Minh khiến Tuấn Huy có chút bực bội, nhưng anh cố giữ bình tỉnh trả lời:

    - Tôi mới nhận quyết định sáng nay.

    Đến chiều, Tuấn Huy quyết định nói với Văn Thư. Anh cũng muốn thử xem Văn Thư sẽ phản ứng thế nào, thử xem mình có thực sự quan trọng đối với Văn Thư không. Anh lấy điện thoại, giọng bình thản:

    - Anh vừa nhận được học bổng du học, sau khi làm xong thủ tục thì khoảng đầu tháng sau đi Singapore.

    Văn Thư im lặng một lúc lâu.

    - Vậy à? Chúc mừng anh. Nếu đó là lựa chọn của anh, em tôn trọng.

    Không như Tuấn Huy mong đợi hay hy vọng, Văn Thư đáp, giọng đều đều. Cậu ấy không hỏi lý do, cũng không giữ lại. Tuấn Huy càng tin vào những linh cảm của mình,

    Vài ngày sau, Văn Thư nhắn tin hẹn gặp ở quán cà phê quen thuộc. Tuấn Huy đến, mang theo tâm trạng nặng nề. Văn Thư ngồi ở góc trong cùng, trước mặt là tách cà phê đen đã nguội. Anh mặc chiếc áo sơ mi xám nhạt, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.

    - Giấy tờ xong hết chưa? Có ngày đi chưa? - chưa đợi Tuấn Huy an vị, Văn Thư đã hỏi, giọng khá nhạt.

    - Đi Sing nên giấy tờ cũng đơn giản. Dự kiến là ngày 3 hay 4 tháng sau.

    Văn Thư gật đầu, mắt ngó mông lung ra ngoài như cố tránh ánh mắt Tuấn Huy. Rồi anh hít một hơi thật sâu, quay lại, chậm rãi:

    - Thật tình là em không biết chuyện gì đã xảy ra với hai chúng ta. Nhưng em cũng không cần biết. Anh đã quyết định đi du học thì.. thì em cũng quyết định, mình nên dừng lại ở đây. Em không muốn níu kéo một người không còn muốn ở bên em.

    Tuấn Huy nhìn thẳng vào mắt Văn Thư, anh thấy được thái độ kiên quyết của bạn mình. Văn Thư nói tiếp, giọng run run.

    - Từ sau chuyến đi Vũng Tàu, anh như một con người khác. Nhiều chuyện xảy ra, em cảm nhận được là anh không tôn trọng tình cảm của em. Vụ anh đi du học, anh cũng không nói với em tiếng nào. Rồi anh thản nhiên gọi điện báo anh chuẩn bị đi Sing - Văn Thư thở mạnh một cái như vừa trút được gánh nặng - Anh biết tính em, không phải thằng lụy tình, đã cầm lên được thì em buông xuống được.

    Lúc đầu, khi nghe Văn Thư nòi, Tuấn Huy muốn hét lên rằng anh yêu em. Tuy nhiên, càng lúc những điều Văn Thư nói đã chạm vào tự ái của anh. Anh gật đầu, đứng dậy, bước ra khỏi quán mà không ngoảnh lại, bỏ lại Văn Thư hụt hẫng.

    Ngày lên đường, Tuấn Huy đứng ở sân bay Tân Sơn Nhất, tay kéo vali, mắt lặng lẽ quan sát dòng người.

    - Anh chờ ai phải không? - Thảo My đứng cạnh, hỏi.

    Tuấn Huy lắc đầu, giọng cố không để lộ sự phiền muộn.

    - Đâu có chờ ai.

    - Vậy anh vô đi - Thảo My bước tới ôm anh thật chặt.

    Tuấn Huy mỉm cười nhạt, mắt đảo nhanh xung quanh, trong lòng vẫn hy vọng Văn Thư sẽ xuất hiện, dù anh biết điều đó là vô vọng. Anh quay nhìn quanh lần cuối trước khi qua cửa an ninh, không thấy bóng dáng quen thuộc. Văn Thư thực sự không đến.

    Nhưng hôm đó, Văn Thư có mặt. Anh đứng sau một cột trụ lớn ở khu vực nhà chờ, mặc áo hoodie xám che nửa mặt, nhìn Tuấn Huy từ xa. Anh đã định chạy đến, định nói rằng anh không muốn chia tay, chỉ là một phút xốc nổi thôi. Nhưng đôi chân anh như bị đóng đinh. "Nếu anh ấy muốn đi, mình không có quyền giữ" - Văn Thư tự nhủ, rồi quay lưng bước đi.

    - Xem tiếp chương 9: Lỡ nhau thêm một lần nữa -

    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2025
  10. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Chuyện tình anh shipper và chàng bác sĩ

    Tác giả: Dương


    Thể loại: Truyện đam mỹ

    Số chương: 9


    [​IMG]

    Chương 9: Lỡ nhau thêm một lần nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau gần hai năm bỏ nhà ra ngoài thuê phòng trọ, chạy lòng vòng giao hàng, chở khách; mỏi mòn chờ đợi tin nhắn hay email từ những nhà tuyển dụng; và nhất là mối quan hệ không đầu không đuôi với chàng bác sĩ, Văn Thư cảm thấy mệt mỏi. Anh chấp nhận thua cuộc, trở về nhà trong sự vui mừng của mẹ, của em gái Ái Thư và của cả cha nữa. Mặc dù miệng rất cứng rằn nhưng chính ông đã nhiều lần nhờ con gái chuyển tiền cho Văn Thư tiêu xài. Tuy nhiên, do cái tính đàn ông đều quá cao nên cha con vẫn chưa thể ngồi nói chuyện thoải mái với nhau.

    Hôm đó, Văn Thư đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, tâm trạng bất ổn nên chuyển kênh liên tục, kênh nào cũng chỉ vài ba giây. Ánh đèn xanh nhạt từ màn hình ti vi chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh. Tuấn Huy đã đi được hai tháng. Có cảm giác như Văn Thư đếm từng ngày. Anh không hiểu vì sao Tuấn Huy đột nhiên lạnh nhạt, vì sao anh ấy chọn rời đi mà không một lời giải thích. Anh nhiều lần tự hỏi: Mình đã làm gì sai? Hay anh ấy chưa từng thực sự yêu mình?

    Sau khi Tuấn Huy sang Singapore, Hoàng Minh không bỏ lỡ cơ hội. Anh ta nhắn tin mỗi ngày, lúc thì rủ đi cà phê, lúc thì mời đi nhậu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Lúc đầu, Văn Thư từ chối vì không muốn day dưa với người cũ, nhưng rồi nghĩ lại, đi cà phê, uống nước thôi mà.

    Điện thoại nằm trên bàn hiện lên tin nhắn của Hoàng Minh: "Cuối tuần rồi, đi uống gì không em?". Văn Thư khẽ thở dài, rồi nhắn lại: "OK anh. Ở đâu em chạy tới". Anh không muốn nghĩ gì thêm nữa, chỉ muốn ra ngoài để đầu óc bớt nặng nề.

    Hoàng Minh hẹn Văn Thư tại một quán bar nhỏ. Ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình át đi mọi suy nghĩ của Văn Thư. Hoàng Minh gọi bia, rồi rượu, rồi thêm một vòng nữa. Vốn tửu lượng rất kém nên chỉ sau vài ly là Văn Thư muốn gục. Hoàng Minh ngồi bên cạnh, vừa cười vừa kể chuyện cũ, tay quàng qua vai Văn Thư. "Em nhớ lần mình đi Đà Lạt không? Trời mưa to mà hai thằng chạy từ chợ về khách sạn, ướt nhẹp. Tối đó em bị sốt cao, nói nhảm, anh lo quá trời" - Hoàng Minh nói, giọng ấm áp, nhừa nhựa mùi rượu bia, rồi tiếp: "Đố em biết lần đầu tụi mình hôn nhau ở đâu, em còn nhớ không? Ha ha.. anh thì ghim trong đầu anh nè. Vào buổi chiều tối, em ghé nhà anh và hai đứa kéo nhau vô phòng, tụi mình hôn nhau đến 3 phút, nhớ chưa?". Văn Thư cười nhạt, gật gù, nhưng trong đầu anh chỉ có hình ảnh Tuấn Huy.

    Đêm đó, Văn Thư say bí tỉ. Anh không nhớ xe mình để đâu, rồi lên xe Hoàng Minh thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, anh đã nằm trên giường trong căn hộ của anh ta. Quần áo anh vương vãi ở chân giường, dưới sàn. Hoàng Minh đang nằm bên cạnh, tay vẫn đặt hờ lên vai anh. Văn Thư ngồi bật dậy, đầu óc quay cuồng. Anh không muốn tin vào những gì đã xảy ra, nhưng cơ thể anh không nói dối. Anh lặng lẽ mặc đồ, bước ra khỏi căn hộ.

    Từ hôm ấy, Văn Thư cắt liên lạc với Hoàng Minh, mặc cho anh ta gọi hàng chục cuộc, nhắn hàng loạt tin xin lỗi. Văn Thư không trả lời. Và quyết định chặn số. Dù anh với Hoàng Minh từng có nhiều đêm như thế nhưng đó là khi họ còn yêu nhau. Còn lần này, men rượu đã đánh gục anh. Văn Thư không trách Hoàng Minh, chỉ trách chính mình đã để nỗi buồn dẫn dắt bản năng thấp hèn.

    Qua sự âm thầm giúp đỡ của cha, một công ty kiến trúc đa quốc gia gọi Văn Thư đi phỏng vấn. Sáng hôm đó, anh mặc vest chỉnh tề, đứng trước tòa nhà kính sang trọng ở trung tâm. Cuộc phỏng vấn kéo dài hai tiếng, và vài ngày sau, anh nhận được thông báo trúng tuyển. Công việc yêu cầu anh đi công tác dài ngày ở các vùng sâu vùng xa, xây trường học cho trẻ em nghèo. Văn Thư nhận lời ngay. Anh muốn rời xa thành phố, rời xa những ký ức về Tuấn Huy, và cả Hoàng Minh.

    Những tháng sau đó, Văn Thư theo chân công trình đi khắp mọi miền đất nước, từ Hà Giang, Điện Biên đến Gia Lai, và hiện đang là Đắk Nông. Anh làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, dù mệt nhưng anh thấy nhẹ lòng, nỗi buồn cũng vơi đi rất nhiều. Anh không còn kiểm tra điện thoại mỗi đêm, không còn chờ đợi một tin nhắn từ ai đó.

    Cho đến một buổi trưa đầu tuần, gần một năm sau ngày Tuấn Huy đi du học. Văn Thư ngồi ăn cơm hộp với công nhân ở công trình, thì điện thoại rung lên trong túi quần. Anh lấy ra, tim như ngừng đập khi thấy tin nhắn của Tuấn Huy: "Anh vừa mới về thành phố, rảnh thì đi uống nước".

    Văn Thư cầm điện thoại, tay run run. Anh muốn trả lời ngay, muốn hỏi: Anh có khỏe không? Anh về bao lâu? Nhưng nghĩ sao lại thôi. Phải mất mấy tiếng sau, khi mặt trời đã ngả bóng, anh mới nhắn lại: "Em đang trên công trình, không về được. Nếu anh còn ở lại thì cuối tuần em về." Tin nhắn gửi đi, anh ngồi thẫn thờ, không biết mình mong chờ điều gì.

    Tuấn Huy trả lời ngay: "Anh về thăm ba, ba đang bệnh. Thứ Năm anh bay lại Singapore rồi. Vậy hẹn lần khác nhé".

    Văn Thư đọc xong tin nhắn, lòng trĩu xuống như bị ai đó đặt lên một tảng đá lớn. Anh ngồi đó, giữa bóng cây xào xạc và tiếng gió núi thổi vù vù. Anh đưa điện thoại lên, mở tin nhắn của Tuấn Huy đọc, rồi tắt, rồi lại mở. Thái tác vô thức đó đến Văn Thư cũng không nhận ra. Anh muốn gọi ngay cho Tuấn Huy, muốn nghe giọng nói quen thuộc của anh ấy qua điện thoại, muốn hét lên rằng: "Đừng đi, ở lại đi! Em sẽ bỏ công trình, sẽ chạy về thành phố ngay bây giờ để gặp anh!". Nhưng anh không làm được. Ngón tay anh lướt trên phím gọi, run run, rồi lại buông xuống. Anh sợ lại nghe giọng nói của Tuấn Huy cũng sẽ lạnh lùng như ngày anh ấy thông báo đi du học.

    Họ lại lỡ nhau thêm một lần nữa. Văn Thư ngước lên nhìn trời, đám mây xám treo lơ lửng giữa đỉnh núi, chẳng tan đi mà cũng chẳng hóa thành mưa. Nó đứng ở đó, lặng lẽ, dai dẳng, không lời giải đáp. Anh tự nhủ: Có lẽ mình và anh ấy không thuộc về nhau. Thế nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình vẫn chờ, vẫn hy vọng.

    - Xem thêm đoạn kết: Kết thúc nào bạn chọn ở những trang sau -


    Dương

    Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2025
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...