Chương 601: Đám nhân vật chính, chúng ta không cùng đường 58
[HIDE-THANKS]Tiền Thiển phụ trách giám sát, nhưng công việc này giao cho 7788 là xong, hiện giờ trong đầu cô hiện lên một sự kiện, nữ chủ đã ở đây, nhiệm vụ của cô phải làm sao để hoàn thành. Đầu tiên, nữ chủ cần chủ động yêu cầu gia nhập đội ngũ của bọn họ, sau đó cô mới đóng tốt vai trò ngăn cản. À.. hình như cô cũng vừa làm chuyện đó rồi thì phải..
"7788," Tiền Thiển không chắc chắn màn diễn kịch đánh lừa đám tội phạm giết người vừa nãy có thể xem như một phần của nhiệm vụ hay không, cô gãi gãi đầu hỏi thăm đồng bọn của mình: "Vừa rồi lúc diễn kịch, ta đã đóng vai cực phẩm não tàn, hoàn toàn không nói lý từ chối hai nữ chủ đồng hành cùng, có tính hay không?"
"Chuyện này khó, ta cũng không rõ!" 7788 vừa giám sát vừa nói: "Hay cô để nữ chủ cứu cô một lần xem? Nếu được, thì sẽ có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ."
"Xí!" Tiền Thiển bĩu môi: "Hỏi cũng như không!"
"Vậy làm sao bây giờ?" 7788 ấm ức nói: "Hai nữ chủ bây giờ bị dọa cho sợ như chim cút, chắc gì đã có phản ứng, cô đóng vai não tàn, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải đưa ra yêu cầu nhập đội! Bọn họ không chủ động nói, cô làm sao cãi trả?"
"Thôi được rồi!" Tiền Thiển nghẹn lời thở dài: "Để sau nói vậy! Hiện giờ đúng là đang bị dọa sợ.."
Tiền Thiển phụ trách giám sát, nhìn không bận bịu như những người khác, cô vẫn đứng ở cạnh cửa sổ, không nói lời nào cũng đứng bất động, nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra đang nói chuyện với 7788. An Tiểu Mễ cùng Kiều Nhiễm ngồi ở ghế sô pha, len lén liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiền Thiển, do dự nửa ngày, đến cùng cũng không dám tùy ý mở miệng nói gì. Cô gái duy nhất này vừa rồi lưu loát móc súng, nhìn dáng vẻ cực kỳ lợi hại.
Thành thật mà nói, biểu hiện lúc trước của Tiền Thiển đã lưu lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho hai nữ chủ, hại cho hai cô ấy dù lý trí cho rằng không phải, nhưng về tình cảm thì đều cho rằng Tiền Thiển là người vừa hung dữ vừa ngang ngược nhưng có giá trị vũ lực rất cao, rất lợi hại, thật sự là đáng sợ gấp bội đấy..
Lưu lại không ít người làm việc, giải quyết xong hậu quả rất nhanh, Tiền Thiển rất mau trông thấy qua cửa sổ hướng hầm ngầm có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, cô tuyệt không muốn nhìn kỹ những thi thể chồng lên nhau đó. Những người đó hẳn vốn nên sống sót, cứ như vậy bị mấy tên khốn kiếp kia cắt xẻo từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.
Đứng trong sân đốt cháy đám thi thể chính là Lý Tân, Tiền Thiển có thể nhìn thấy cậu ta vừa làm vừa mắng không ngừng. Tiền Thiển có thể hiểu được sự phẫn hận của cậu ta. Chúc Vũ Hàn cùng Lộ Thần Dật không ngừng nhấn mạnh trong tận thế, mạng người là quan trọng nhất, những người chiến sĩ anh dũng này đều tôn thờ câu nói này, bọn họ cố gắng cứu vớt người sống, coi đó là nhiệm vụ quan trọng nhất, bọn họ không quản nguy hiểm, một lần lại một lần tiến vào những công trình nguy cơ tứ phía chính là để cứu thoát thật nhiều người sống sót, mà bây giờ, mấy kẻ rác rưởi này tùy tiện hủy diệt mười mấy sinh mạng quý giá, chuyện này làm sao không khiến bọn họ phẫn hận.
Sau khoảng nửa giờ, công việc giải quyết hậu quả đã hoàn thành, Dương Hiểu Đông bình thường hoạt bát lần đầu tiên sầm mặt đi vào phòng khách, một mặt táo bạo xông đến chỗ Tiền Thiển duỗi duỗi tay: "Tiểu Lâm Tử, còn sô cô la không? Tôi cảm thấy phải chữa trị! Mẹ nó! Mấy tên khốn kiếp này chết quá dễ dàng!"
Tiền Thiển gật gật đầu đáp: "Còn, trở về tôi lấy cho."
"Tôi.. tôi có!" Lúc này, bạn học An Tiểu Mễ trầm mặc thật lâu mới rụt rè mở miệng, cô nàng giống như sờ đông, sờ tây trong túi, sau đó lấy ra một thanh sô cô la. Mặc dù động tác của cô nhìn mười phần tự nhiên, không chút sơ hở, nhưng Tiền Thiển vẫn hoài nghi sâu sắc cô ấy mượn việc lấy từ trong túi để che giấu không gian.
"Cô giữ lại đi!" Sắc mặt Dương Hiểu Đông vẫn không dễ nhìn, nhưng hắn lại xua tay với An Tiểu Mễ và Kiều Nhiễm, tận lực giữ giọng ôn hòa nói: "Bây giờ đồ ăn rất quý giá, đồ ăn của các cô nên giữ lại, chúng tôi có vật tư."
"Không sao," An Tiểu Mễ vẫn nâng thanh kẹo trên tay: "Chúng tôi còn, anh ăn trước đi!"
Tiền Thiển biết An Tiểu Mễ không thiếu vật tư, nhưng chuyện này cô cũng không thể nói ra, một người biết chuyện như Kiều Nhiễm bên cạnh hiển nhiên cũng rõ ràng chuyện này, thế nên cô ấy cố mở miệng khuyên nhủ: "Không sao, chúng tôi thật sự còn sô cô la, các anh đã cứu chúng tôi, thanh kẹo này coi như chúng tôi cảm tạ."
"Được rồi, đừng nhường tới nhường lui nữa." Lộ Thần Dật cất bước vào phòng khách, nhận lấy thanh kẹo trên tay An Tiểu Mễ đưa cho Dương Hiểu Đông: "Cám ơn! Đông Tử cầm thanh kẹo chia ra cho mọi người một chút, nhìn thấy chuyện vừa rồi, tâm tình mọi người đều không tốt, Sam Sam cũng lấy một miếng ăn đi."
"Không cần!" Tiền Thiển hít sâu một hơi, xua xua tay, chỉ vào Lý Tân ngoài cửa sổ: "Để Lý Tân giữ lại đi, sầm mặt lại rồi!"
Thấy Tiền Thiển không ăn kẹo, Lộ Thần Dật cũng không nói thêm gì, hắn lay đầu Tiền Thiển, đẩy gáy cô đi ra ngoài: "Được rồi, đi thôi, chúng ta thu quân."
A? Tiền Thiển trợn tròn mắt! Cứ thế mà đi? Mặc kệ hai nữ chủ phía sau sao? Không phải anh là nam chủ à, một trong hai cô gái đằng sau là vợ anh đấy, anh mặc kệ vợ tương lai của mình như thế có được không?
Lộ Thần Dật đẩy Tiền Thiển ra ngoài, nhưng không hiểu sao cô ấy cứ một mực không hợp tác quay đầu lại, cứ nhìn về phía sau lưng, hắn thở dài dùng sức đẩy cô ra cửa, vừa đi vừa lải nhải: "Không cần phải để ý đến bọn họ, vừa rồi cũng thấy còn gì, một trong hai người họ có dị năng, tự vệ không vấn đề. Lại nói bên này cậu đã giám sát qua, người hay xác sống đều không có. Bọn họ ở đây không thể có chuyện gì bất trắc được."
"Nhưng mà.." Tiền Thiển không ngừng chỉ tay về phía sau, Dương Hiểu Đông nắm chặt một cánh tay khác của cô, cùng với Lộ Thần Dật kéo cô ra ngoài.
"Đừng nhưng mà nữa!" Dương Hiểu Đông trợn mắt nói: "Hoàn cảnh sạch sẽ như vậy, tuyệt đối không có việc gì! Chúng ta đều cắm trại ở đây, các anh em sẽ trông coi chỗ này! Không cần cậu quan tâm bọn họ, về đi, lề mề chậm chạp."
"Đúng, mà chúng ta cũng không tiện quản bọn họ," Lộ Thần Dật sau lưng Tiền Thiển bổ sung: "Trong đội của chúng ta toàn đàn ông, hai người bọn họ là nữ đi theo chúng ta không tiện, đừng nói bọn họ, ngay cả đám đàn ông chúng ta cắm trại chung với bọn họ cũng ngượng ngùng."
Tiền Thiển: Mẹ! Cái này là cố ý à? Tuyệt đối là cố ý!
"Đội trưởng Lộ!" Tiền Thiển hung hăng nghiến răng: "Có cần tôi phải nhắc nhở hai người? Tôi cũng là nữ đấy!"
"Ồ! Ha ha ha!" Lộ Thần Dật cười lớn, bộ dáng không tim không phổi: "Cậu không nói tôi suýt quên, cho nên cậu phải thường xuyên nhắc nhở tôi, tốt nhất hai ngày nhắc một lần."
"Chậc chậc chậc," Dương Hiểu Đông chậc lưỡi: "Tiểu Lâm Tử, không cứu nổi, không cứu nổi! Còn phải nhắc đi nhắc lại đội trưởng mới có thể nhớ ra cậu là nữ!"[/HIDE-THANKS]
Chương 603: Đám nhân vật chính, chúng ta không cùng đường 60
[HIDE-THANKS]Kiều Nhiễm cầm nồi cùng vài hộp đồ hộp quay trở lại phòng, phát hiện trên mặt bàn lại xuất hiện hai miếng bánh ga tô nhỏ đóng gói hoàn hảo.
"Tiểu Nhiễm nhìn này," An Tiểu Mễ chỉ vào hai miếng bánh kem, vui vẻ ra mặt: "Đêm nay có món điểm tâm ngọt ăn. May không?"
"Đúng!" Kiều Nhiễm cười cười gật đầu: "May thật!"
Hai cô gái như ngày thường, phối hợp ăn ý với nhau chuẩn bị cơm tối, một người sắp xếp, một người mở đồ hộp. Yên tĩnh bận rộn một lúc lâu, Kiều Nhiễm và An Tiểu Mễ như ngày đầu, mỗi người một thìa ăn canh trong nồi, phối hợp với bánh mì phết đồ hộp tạo thành bữa tối.
"Tiểu Nhiễm," An Tiểu Mễ đang yên lặng ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu nói xem những quân nhân kia có phải thật sự cũng đi đến thành phố Y không?"
Nếu như đội trưởng họ Lộ kia là nam chủ, hẳn là đúng! Kiều Nhiễm lặng lẽ nghĩ, nhưng cô cũng không thể nói trắng ra được. Thế là Kiều Nhiễm trầm mặc một chút rồi đáp: "Tôi cũng không biết, nhưng chỗ này có quốc lộ thông đến thành phố Y, bọn họ nếu không đi về phía đó thì hẳn là đi từ thành phố Y ra."
"Vậy chúng ta.. chúng ta có thể hỏi bọn họ xem, có thể đưa chúng ta đi cùng không?" mắt An Tiểu Mễ sáng rực lên: "Nếu như bọn họ cũng đi thành phố Y thì tốt rồi!"
"Nhưng mà.." Kiều Nhiễm do dự nhìn thoáng qua An Tiểu Mễ: "Ngày hôm nay, người đội trưởng kia, có vẻ tính toán không đưa chúng ta theo đâu."
"Không sao!" An Tiểu Mễ cười ngập tràn hy vọng với Kiều Nhiễm: "Đó là bởi vì bọn họ cảm thấy chúng ta vướng víu! Nghe người đội trưởng kia nói sáng mai bọn họ vào núi lục soát giải cứu người sống sót, chúng ta cũng đi hỗ trợ? Nếu có thể giúp được chút gì đó, có lẽ bọn họ sẽ không thấy chúng ta vướng víu nữa! Với lại, không phải còn một vị đội trưởng khác hay sao? Vị kia so với đội trưởng Lộ còn có dáng vẻ đẹp hơn, giống như minh tinh ấy, có thể anh ta sẽ đồng ý."
! Kiều Nhiễm rốt cuộc không hiểu sai ở đâu! Chỗ này có hai người đàn ông tiêu chuẩn nam chủ! Một đội trường không rõ danh tính, nhưng có vẻ còn đẹp hơn vị đội trưởng họ Lộ, địa vị trong đội ngũ có vẻ không hề chênh lệch với người kia. Nhưng cô nhớ rõ trong nguyên tác tiểu đội của Lộ Thần Dật chỉ có một mình Lộ Thần Dật là đội trưởng, bởi vì anh ta có xuất thân thế gia, năng lực bản thân trác tuyệt, bởi vậy mà địa vị trong đội vô cùng vững chắc.
Theo nguyên tác, bên cạnh anh ta cũng chỉ có một người đội phó tên Trần Phong, rất trung thành, chẳng lẽ người đàn ông đẹp nổi bật kia là Trần Phong? Nhìn có vẻ không giống nhỉ.. Kiều Nhiễm nhớ kỹ lại đoạn miêu tả đó, Trần Phong là phụ tá người nhà phái cho Lộ Thần Dật, so với Lộ Thần Dật thì lớn hơn vài tuổi, là người tướng mạo không hề thu hút, nhưng lại là người có năng lực rất mạnh.
Mà người đội trưởng kia trong đội ngũ này so với minh tinh còn đẹp mắt hơn, nếu nói tướng mạo không thu hút thì thật sự là bắc tám cái sào tre cũng không đến. Cho nên vị đội trưởng Lộ kia rốt cuộc có phải nam chủ hay không nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui đều không hiểu, Kiều Nhiễm phát điên xoắn tóc mình.
"Tiểu Nhiễm! Cậu làm gì vậy?" An Tiểu Mễ cau mày gỡ tóc trong tay Kiều Nhiễm: "Hỏi cậu sáng mai có muốn đi hỗ trợ cứu người không, cậu làm gì mà cứ nắm chặt tóc như thế."
"Ừm.. vì tôi do dự!" Kiều Nhiễm lại bịa ra một lý do nghe rất thuyết phục: "Giá trị vũ lực của chúng ta với bọn họ chênh lệch rất xa, cái khác không nói, nhưng cậu nhìn cô gái duy nhất trong đội ngũ của họ hôm nay xem, móc súng lưu loát như vậy."
"Cũng phải!" An Tiểu Mễ hơi nhụt chí ngồi lên ghế, một lát sau lại cười đầy hi vọng; "Nhưng không sao, chúng ta có dị năng, hẳn cũng không coi là quá kém! Với lại thử một chút cũng không có tổn thất gì mà!"
* * *
Trong lúc ở doanh địa chờ cơm, Tiền Thiển còn đang trăm phương nghìn kế xem ngày mai phải tiếp cận hai vị nữ chủ kiểu gì, thật sự là sầu đến mức trợn mắt. Cô chỉ không biết mình đang phí tâm, bởi vì nhóm nữ chủ đã tự quyết định sáng hôm sau sẽ chủ động tiếp cận đội ngũ của cô rồi.
"Lại nhíu mày!" Đại Lưu ngồi xổm bên cạnh Tiền Thiển chờ cơm: "Từ lúc ở chỗ đó về, cậu vẫn không bình thường. Cậu nói xem, cậu có bao nhiêu tuổi đâu, sao mà suy nghĩ nhiều chuyện như vậy? Tôi tham gia quân ngũ, sau đó gặp bao nhiêu chuyện, không thể cứ mãi như vậy. Đội trưởng Chúc nói, tận thế đâu phải một hai ngày kết thúc, rất có thể phải mấy đời người vẫn phải tiếp tục chống lại xác sống, tái thiết lại mọi thứ, về sau còn gặp bao nhiêu chuyện nữa, tôi tham gia quân ngũ là sức chiến đấu chủ yếu, không thể sợ."
"Đại Lưu," Tiền Thiển quay đầu nhìn anh chàng Đại Lưu to cao, chất phác: "Có phải anh quên là tôi thực ra không phải quân nhân không?
" Sao lại không phải? "Đại Lưu vỗ bộp một cái vào gáy Tiền Thiển, lớn giọng nói:" Tôi nhớ kỹ lúc thanh lý bệnh viện xong, đội trưởng Lộ chẳng bảo cậu chính là người trong đội của chúng ta còn gì. Bây giờ tình huống tận thế rất đặc biệt, cũng không cần thủ tục với biên chế gì đó, cậu đều nhận đãi ngộ giống chúng tôi. Sao nào? Muốn đào binh, không thừa nhận à? Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu! Chờ làm quân nhân cả đời đi! "
A? Tiền Thiển ngây ngốc nhìn Đại Lưu. Cô thế nào không biết Lộ Thần Dật nói một câu cô đã nhập ngũ rồi? Cô còn cho rằng bản thân mới kết nhóm tạm thời thôi đấy!
" Ồn ào gì thế? "Lý Tân cùng Dương Hiểu Đông bị giọng nói của Đại Lưu hấp dẫn, bèn ngồi cạnh Đại Lưu, một trái một phải cùng ngồi xổm chờ cơm với Tiền Thiển, chẳng khác nào bốn con chó chờ cơm.
" Tiểu Lâm Tử này, "miệng Đại Lưu cong lên chỉ Tiền Thiển:" Cậu ta bảo cậu ta chưa vào quân ngũ. Các cậu nói xem, có đúng không? "
" Sao lại không phải? "Dương Hiểu Đông cười hì hì tiếp lời:" Cậu ăn quân lương còn gì? Cùng lắm chỉ là thiếu một thân quân trang thôi. Nhưng cậu muốn quân trang cũng dễ thôi! Anh họ của đội trưởng Chúc hình như là thủ trưởng của phân khu quân đông nam, chờ đến thành phố Y, cậu tìm anh ấy hỏi xin bộ quân trang là được thôi. Xác sống không ăn đồ quân dụng, chắc chắn có! "
" Đi đi đi! "Tiền Thiển trợn trắng mắt:" Mặc quân trang vào thì các cậu còn cho tôi là nữ nữa không! Nhắc lại một lần nữa, tôi là nữ! Nữ! Nữ "
" Biết rồi! Biết rồi mà! "Lý Tân, Đại Lưu và Dương Hiểu Đông đều ngoáy lỗ tai:" Sao phải ồn ào to tiếng thế! "
" Lâm Sam Sam! Đừng oán nữa! Cả doanh địa đều là giọng của cậu! "Ở xa đang đứng nói chuyện, Chúc Vũ Hàn và Lộ Thần Dật ngẩng đầu, cười nhìn Tiền Thiển bên này:" Có phải là rảnh quá không? Đến nghe phân công trực ban đi. "
11 giờ tối, Tiền Thiển trực ban đầy mặt mong đợi nhìn chằm chằm ngực Chúc Vũ Hàn:" Đội trưởng Chúc, kem ly của tôi đâu? Tôi muốn ăn vị cà phê hoặc là vị đường đen!"
Chúc Vũ Hàn cười lắc đầu, thật sự đưa cho Tiền Thiển một kem ly vị cà phê. Tiền Thiển nghẹn lời cả ngày nay, trong nháy mắt được ly kem chữa lành. Được rồi, đám nhân vật chính không hợp tác cũng chỉ có thể nhịn, chí ít còn được ăn kem..[/HIDE-THANKS]
Chương 604: Đám nhân vật chính, chúng ta không cùng đường 61
[HIDE-THANKS]Sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, Chúc Vũ Hàn cùng Lộ Thần Dật phái lính bắn tỉa Trương Hàm dẫn đội bắn súng, sau đó cùng Tiền Thiển đưa năm mươi đội viên lên núi tiến hành lục soát đơn giản.
"Nhắc lại lần nữa, núi phía sau thôn nhỏ đó dù không lớn nhưng vẫn là địa hình chúng ta không quen thuộc, đừng tự tiện hoạt động." Lộ Thần Dật vẫn giống như trước, lặp lại các điểm cần chú ý: "Chúng ta lục soát để giải cứu trong vòng hôm nay, sau đó dù có tìm được người sống sót hay không thì chúng ta cũng phải tiếp tục hành trình, không thể ở đây chậm trễ nhiều thời gian. Còn nữa, vẫn phải nhắc lại: Cứu viện là lượng sức mà làm, tuyệt đối không được mạo hiểm tính mạng!"
Lần dẫn đội cứu viện này, Lộ Thần Dật cùng Chúc Vũ Hàn không mang cả đội xe, chỉ cho hai chiếc xe tải quân dụng đi về phía thôn nhỏ. Mỗi xe có hai mươi lăm đội viên, Tiền Thiển cùng Đại Lưu ngồi cùng nhau, trên chiếc xe đầu tiên.
"..."
Sau khi tiến vào làng, 7788 đột nhiên nói: "Tiền Xuyến Tử, cô hời rồi! Hai nữ chủ đang ngồi trên xe việt dã kìa, chủ động đi sau xe các cô, xem ra là muốn cùng tham gia cứu viện! Ái chà, thật vất vả mới gặp may một lần, cô lần này phải nắm chắc cơ hội!"
"Không thành vấn đề!" Tiền Thiển lập tức quả quyết gật đầu: "Bánh rơi xuống đầu sao có thể không ăn! Vì bọn họ ta đã buồn cả đêm đấy!"
Gặp núi phía sau thôn, xe tải của bộ đội cùng dừng lại ở chân núi, tại một vị trí tương đối trống trải. Lộ Thần Dật cùng Chúc Vũ Hàn vừa xuống xe liền không ngừng quan sát xung quanh, căn bản không rảnh bận tâm hai nữ chủ dừng xe sau xe của bọn họ.
An Tiểu Mễ cùng Kiều Nhiễm sau khi xuống xe, do dự một chút, giống như quyết định đi về phía Lộ Thần Dật và Chúc Vũ Hàn đang thảo luận.
Diễn viên quần chúng Tiền Xuyến Tử đứng ngoài quan sát, lập tức nắm chặt thời cơ, hỏa tốc tới gần đám nhân vật chính, chuẩn bị kiếm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
"Thần Dật, ý cậu thế nào?" Hai nữ chủ vừa tới gần nghe thấy Chúc Vũ Hàn hỏi thăm ý kiến của Lộ Thần Dật.
Thần Dật? Trong lòng Kiều Nhiễm vui mừng, nói vậy vị đội trưởng này chính là nam chủ Lộ Thần Dật rồi? Thật sự quá tốt! Kiều Nhiễm trong lòng nhảy cẫng, là chồng tương lai của An Tiểu Mễ, anh ta nhất định sẽ không từ chối dẫn bọn họ đi theo! Mặc dù tình huống trong đội của Lộ Thần Dật có vẻ khác với tình huống miêu tả trong sách, nhưng cũng không quan trọng phải không? Chỉ cần Lộ Thần Dật còn ở đây, người đàn ông của An Tiểu Mễ ở đây, sẽ không có chuyện mặc kệ bọn họ! Tự coi bản thân nắm giữ kịch bản, Kiều Nhiễm nháy mắt tràn ngập lòng tin.
"Xem tình huống cụ thể rồi nói." Lộ Thần Dật cúi đầu, tựa như đang ngẫm nghĩ câu trả lời cho Chúc Vũ Hàn, một lát sau ngẩng đầu gào to về phía sau lưng: "Lâm Sam Sam, tranh thủ thời gian.."
"Có mặt!" Sớm đã đứng cạnh đoàn nhân vật chính, Tiền Thiển lập tức hô to, làm Lộ Thần Dật giật nảy mình.
"Có phải cô đang trả thù không?" Lộ Thần Dật cau mày nhìn thoáng qua Tiền Thiển: "Đã sớm đứng ở đây chờ lệnh, sao không nói vừa đủ nghe thôi, hô lớn như thế, làm tôi giật mình."
"Đội trưởng nhát gan thì có!" Tiền Thiển không biết trên dưới chọc Lộ Thần Dật, lại chỉ tay vào Kiều Nhiễm và An Tiểu Mễ nói: "Còn có hai cô gái đứng ở đây chẳng lẽ anh không thấy?"
"Thấy rồi! Đang định hỏi có chuyện gì?" Lộ Thần Dật gật đầu với Tiền Thiển, lại quay đầu hỏi An Tiểu Mễ và Kiều Nhiễm: "Chúng tôi đang bận hành động, hai cô không tranh thủ thời gian đi đường, đến đây làm gì?"
"Đội trưởng Lộ," Nhận ra thân phận của nam chủ Lộ Thần Dật, Kiều Nhiễm cười đầy tin tưởng nhìn Lộ Thần Dật: "Tôi tên Kiều Nhiễm, đây là bạn học của tôi An Tiểu Mễ, chúng tôi đều đi về hướng thành phố Y. Hôm qua chúng tôi nghe các anh cũng đi về phía thành phố Y, chúng tôi muốn biết có thể gia nhập đội ngũ của các anh hay không. Chúng tôi biết ngày hôm nay các anh có nhiệm vụ lục soát giải cứu, cho nên tới xem một chút có thể đỡ đần gì không.. Chúng tôi.."
Ha ha! Đã yêu cầu nhập đội, diễn viên quần chúng Tiền Xuyến Tử đứng bên cạnh nghe lén đang ngo ngoe muốn động, chuẩn bị nhập diễn vai não tàn phản đối kịch liệt. Nhưng cô không ngờ chính là Kiều Nhiễm còn chưa dứt lời, Lộ Thần Dật đã nhăn mày, trực tiếp khua tay từ chối: "Các cô đến thành phố Y, vậy bây giờ lên đường luôn đi, từ đây đến đó chỉ có ba trăm cây số, đi bằng cao tốc vùng núi thì chỉ cần một ngày là đến. Cao tốc trên núi là nơi có núi giúp ngăn chặn, ngoại trừ để phục vụ đi lại thì chẳng có ai, các cô đi thẳng không dừng lại, đảm bảo không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, trực tiếp đi thôi."
A? Gì thế hả? Tiền Thiển tức giận liếc mắt nhìn Lộ Thần Dật một chút! Đoạt thoại của cô! Đội trưởng đại nhân sao lại đáng ghét như vậy? Cướp thoại của cô không chút do dự.
"Chúng tôi không cần hỗ trợ, các cô tranh thủ thời gian xuất phát, việc lục soát cứu người là hành động chuyên nghiệp, không phải người nào cũng có thể làm đâu." Lộ Thần Dật vừa dứt lời, Chúc Vũ Hàn cũng cau mày mở miệng từ chối: "Tôi nói thật không khách sáo, việc lục soát cứu người không phải là chuyện đơn giản như các cô nghĩ, dù không có xác sống uy hiếp, chúng tôi cũng không đưa theo những nhân sự không chuyên nghiệp như các cô tham gia vào đâu, không cẩn thận thì chẳng những không cứu được người ra, mà còn hại các cô thương tích hay mất mạng. Hơn nữa nơi này có năm mươi lính đặc chủng, cũng không cần hai cô gái hỗ trợ đâu."
Lời nói của Chúc Vũ Hàn hoàn toàn không khách sáo, còn kém nước bảo An Tiểu Mễ và Kiều Nhiễm là hai đứa phiền phức. Hai cô gái nhịn không được đỏ mặt lên, nhưng lại không thể phản bác.
Diễn viên quần chúng Tiền Xuyến Tử bên cạnh thì càng nghẹn lời, Chúc Vũ Hàn lại đoạt thoại của cô! Những nhân vật chính này còn có để cho cô làm việc của cô không hả? Một câu tiếp một câu, hoàn toàn xóa sổ chỗ đứng mờ nhạt của diễn viên quần chúng rồi!
Nhưng dù tình huống gian nan, nhưng diễn viên quần chúng dũng cảm Tiền xuyến Tử vẫn không bỏ qua, cô xoay mắt nhìn hai nữ chủ, hé miệng: "Tôi cảm thấy đội trưởng của chúng tôi.." Kết quả không được một nửa đã bị cắt đứt.
"Được rồi!" Lộ Thần Dật cực kỳ dứt khoát tóm lấy cổ áo Tiền Thiển, xoay hướng cô về phía ngọn núi: "Tranh thủ làm việc đi, đừng lãng phí thời gian, cứ để bọn họ chờ ở đây một lúc, chán sẽ đi, chúng ta đi làm việc trước."
Điên quá đi mất! Tiền Thiển nhịn sự kích động của mình nhưng trong lòng đầy ắp phẫn nộ. Chưa từng thấy tên nam chủ bất hợp tác như thế, rất muốn đánh người đó!
Phảng phất đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, Chúc Vũ Hàn một bên khác trực tiếp xoay người, tóm lấy cánh tay của Tiền Thiển, kéo về phía núi lớn, vừa đi vừa bàn giao sau lưng: "Tôi với Sam Sam đi trước, Thần Dật cậu tranh thủ thời gian xuất phát, chúng tôi lên chỗ gần đỉnh núi giám sát một chút cảnh vật xung quanh."
"Được!" Lộ Thần Dật đơn giản đồng ý một câu, lại không yên lòng xua tay với hai nữ chủ: "Đi nhanh khỏi đây đi, chúng tôi bắt đầu hành động rồi!"
Sau đó không đợi hai người Kiều Nhiễm và An Tiểu Mễ phản ứng, Lộ Thần Dật cũng sải bước đi, bắt đầu cao giọng hô đội viên tập hợp, phân công nhiệm vụ cho các nhóm.
"Tiểu Nhiễm, chúng ta phải làm sao bây giờ?" An Tiểu Mễ hơi luống cuống tay chân giật tay Kiều Nhiễm: "Chúng ta đi sao? Bọn họ nói đường cao tốc trên núi được che chắn nên không có việc gì."
"Hừm, tôi cũng không biết nữa." Kiều Nhiễm hơi hoang mang, cô nàng hoàn toàn không ngờ rằng Lộ Thần Dật có thái độ như vậy với An Tiểu Mễ: "Còn ba trăm cây số, ai biết có chuyện gì trên đường.."[/HIDE-THANKS]
Chương 605: Đám nhân vật chính, chúng ta không cùng đường 62
[HIDE-THANKS]Kiều Nhiễm và An Tiểu Mễ cuối cùng vẫn không đi. Trong tận thế phải đi ba trăm cây số trên cao tốc, hai cô gái vẫn cảm thấy không nắm chắc. Nhưng các cô lại không biết nên nói thế nào để đội ngũ này cho các cô đi cùng, thế là hai người bàn một hồi, nghĩ ra một cách, các cô quyết định chờ Lộ Thần Dật xuống núi, nếu sau khi Lộ Thần Dật xuống núi vẫn không thay đổi chủ ý, để họ đi một mình, thì các cô cũng thôi không cố xin đi cùng nữa, mà sẽ đi theo đội xe của họ.
"Chúng ta chỉ theo chân, cũng không ảnh hưởng bọn họ hành động, tôi cảm thấy đội trưởng Lộ sẽ đồng ý." Không muốn từ bỏ cái đùi vàng Lộ Thần Dật, Kiều Nhiễm cùng An Tiểu Mễ bàn bạc và thống nhất như vậy.
"Cũng được đấy!" An Tiểu Mễ gật đầu: "Có lẽ chúng ta ngay từ đầu nên bàn với cô gái kia. Tôi đại khái trước đó bị cô ấy làm cho có bóng ma tâm lý, luôn cảm thấy dáng vẻ cô ấy hung dữ, cho nên một mực không tìm cô ấy nói chuyện. Nhưng bây giờ xem ra, cô ấy so với hai người đội trưởng kia còn dễ nói chuyện hơn, đều là nữ, có thể thông cảm với chúng ta hơn chăng?"
"Đúng vậy!" Kiều Nhiễm cũng phiền muộn gật đầu: "Thất sách! Cô ấy hình như cũng không hung dữ như vậy, chuyện hôm qua hẳn là giả vờ thôi!"
Tiền Thiển không biết hai nữ chủ bàn luận sau lưng cô, cô thông qua 7788 giám sát biết được, An Tiểu Mễ và Kiều Nhiễm vẫn ở nguyên chỗ cũ không đi, lập tức thở phào một hơi, không đi là tốt rồi! Chứng minh nhiệm vụ của cô vẫn còn cứu được. Chuyện cho tới bây giờ, Tiền Thiển đã không còn ôm hi vọng gì nhiều với đám nhân vật chính đi loạn này nữa rồi, cô chỉ mong có cơ hội nói xong thoại của mình là đủ, còn nhiệm vụ có thành hay không thì để trời định đi.
"7788, giảm độ chính xác xuống, khuếch trương phạm vi lớn đi." Không còn nhớ thương đoàn nhân vật chính, Tiền Thiển bắt đầu chuyên tâm vào nhiệm vụ lục soát và cứu viện: "Thế nào rồi?"
"Ta đang điều chỉnh!" 7788 ngồi trong không gian hệ thống nhìn chằm chằm giám sát sóng ngắn, nó nói: "Hoàn cảnh sinh thái ở núi này nhìn chung không vấn đề, sinh vật hoạt động tương đối nhiều, bởi vậy cũng có nhiều thứ quấy nhiễu, cho nên ta cần nhiều thời gian xác nhận, phân chia ra để tìm năng lượng thể của động vật với người."
"Tốn thời gian không sao, nếu trông thấy xác sống hay thú biến dị nhớ phải kịp thời báo nguy." Tiền Thiển lải nhải dặn dò 7788. Bởi vì có thần khí giám sát này, đội ngũ của Tiền Thiển cũng không áp dụng phương thức lục soát bình thường, mà tất cả mọi người chia thành năm đội, toàn bộ phân bố xung quanh Tiền Thiển theo hình quạt, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tình huống đột xuất.
"Ta biết, ta biết!" 7788 gật đầu: "Ta đang nhìn kỹ, cô yên tâm đi. Xem hết khu vực này, cô có thể tiếp tục đi tới, không cần lên núi, tiết kiệm ít thể lực, dọc theo khe núi đi được, hai bên đỉnh núi đều nằm trong phạm vi giám sát."
"Được rồi!" Tiền Thiển vừa đồng ý vừa vẫy tay ra sau lưng: "Khu vực này không có, xuôi theo khe núi tiếp tục đi tới!"
Cứ như vậy đội ngũ lại đi vào khe núi, tiếp tục nhiệm vụ, ước chừng đi khoảng ba bốn cây số, 7788 đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Chờ chút Tiền Xuyến Tử, tình huống hơi dị thường, cô chú ý!"
"Sinh vật vùng này rất ít," 7788 nhướng mày lên đáp: "Chuyện này không bình thường. Mặc dù nơi này cũng không tính là núi sâu, nhưng thôn này nhân khẩu cũng không quá dày đặc, người lên núi không nhiều, hẳn là trước tận thế tính đa dạng của sinh vật trên núi được bảo hộ rất tốt, chúng ta lên núi cũng thấy hoàn cảnh sinh thái nói chung khá tốt, sinh vật hoạt động nhiều, không có lý gì lên núi rồi lại đột nhiên ít đi."
"Có khả năng là người sống sót hoạt động quanh đây nên quấy rầy sinh vật phụ cận, bọn chúng mới phân tán?" Tiền Thiển nghĩ nghĩ, đưa ra phỏng đoán của cô.
"Có khả năng, nhưng vẫn phải cẩn thận mới tốt." 7788 lại nhắc: "Tận thế một tháng rồi, phương thức tư duy cũng thay đổi, đừng quên, ngoại trừ xác sống cùng động vật biến dị, trên thế giới này cũng có mãnh thú to lớn tồn tại, so với xác sống đáng sợ hơn nhiều."
"Mãnh thú to lớn sẽ sống ở gần thôn làng sao?" Tiền Thiển biểu thị hoài nghi: "Trên lý thuyết thì hiếm có khả năng này. Nhưng vẫn nên cẩn thận."
Vì an toàn nên Tiền Thiển báo cáo lại những điểm dị thường cho Chúc Vũ Hàn và Lộ Thần Dật. Ý kiến của hai người cơ bản nhất trí, cho rằng khu vực này có khả năng có sinh vật cỡ lớn hoạt động, nếu may thì đó là những người sống sót, còn nếu không thì có thể là động vật hoang dã cỡ lớn.
"Giữ vững đội hình," Chúc Vũ Hàn hướng về đồng đội xung quanh ra hiệu: "Cẩn thận một chút!"
Đội ngũ lại đi dọc theo khe núi, cẩn thận lục soát cự ly một cây số, 7788 đột nhiên báo cáo động tĩnh, đầu tiên là phát hiện ở vách đá trong sơn động phía trước có mười người sống sót trạng thái không tốt lắm, ngay sau đó không đợi bọn Tiền Thiển áp dụng cứu viện, nó lại phát ra cảnh báo chói tai: "Á! Nguy rồi! Tiền Xuyến Tử chạy mau!" 7788 gấp đến độ huơ chân kêu to trong không gian hệ thống: "Thú biến dị! Là thú biến dị! Một đàn chó hoang mười con, hiện giờ mỗi con còn to hơn lợn lòi! Chạy mau! Không còn kịp nữa rồi!"
"Phòng ngự!" Tiền Thiển lập tức lớn tiếng phát ra cảnh báo: "Một đàn mười con thú biến dị hoạt động!"
Cô còn chưa nói dứt lời, rất nhiều người đã nhìn thấy một đám chó hoang chạy đến từ đằng xa.
"Đây là thứ gì?" Nhóm binh sĩ phòng ngự đi ở hàng đầu quyết định lui thật nhanh sang một bên.
"Cẩn thận một chút!" Tiền Thiển lớn tiếng nhắc nhở: "Là chó hoang biến dị, phía trước bên phải vách đá trong sơn động có người sống sót."
"Chú ý!" Nghe Tiền Thiển cảnh báo, Chúc Vũ Hàn vừa công kích vừa ra lệnh: "Đảm bảo an toàn, giữ hết sức để thú biến dị không tiếp cận được người sống sót."
May mắn chính là đàn chó biến dị này chỉ có mười con, mặc dù đầu rất lớn, da dày thịt béo, nhưng đội ngũ của Tiền Thiển lên lục soát cũng không ít, năm mươi lính đặc chủng võ trang đầy đủ, sức chiến đấu cũng rất mạnh mẽ.
Chỉ là chó biến dị không sợ bị thương, không sợ chết, từng con đỏ mắt, chảy dãi, không sờn lòng nhào tới phía các binh sĩ. Mà các binh sĩ bởi vì địa hình trong núi phức tạp, lại còn phải phân thần tự bảo vệ mình không để bị thương, cho nên cũng không thoải mái chân tay, trong lúc nhất thời, đôi bên giằng co, song phương đối với đối phương đều không tạo ra được uy hiếp.
Giết thú biến dị lớn như vậy mà dựa vào đạn thì hiệu suất không cao, cho dù đạn lớn đến mấy nhưng vẫn không cản được chó hoang biến dị mất trí lao vào người. Lúc này người có dị năng cấp cao như Chúc Vũ Hàn cho thấy ưu thế cực lớn, hắn đứng yểm hộ sau hỏa lực, một tiếng sấm cực lớn đập tới, chuẩn xác đánh sập con chó biến dị gần nhất.
Gọn gàng giải quyết xong một con, chín con còn lại lập tức sững sờ. Tiền Thiển nhạy cảm phát hiện, một con chó biến dị hình thể lớn nhất đứng phía sau phát ra tiếng trầm thấp cùng tiếng kêu, những con chó biến dị khác lập tức phân tán ra, sắp xếp thành hình quạt tiếp tục công kích đội ngũ Tiền Thiển.[/HIDE-THANKS]
Chương 606: Đám nhân vật chính, chúng ta không cùng đường 63
[HIDE-THANKS]Chiến thuật phân tán của chó biến dị ban đầu có hiệu quả, năm đội viên đối phó với một con chó biến dị, nếu năm người đối chiến không có dị năng, có lẽ chó biến dị còn chiếm được ưu thế. Nhưng có dị năng, chó biến dị không may mắn như thế, rất nhanh, có một con chó biến dị đã bị Lộ Thần Dật dùng cầu lửa đánh gục.
"Thần Dật, cậu đánh bọc hậu đi, phòng ngừa bọn chúng chạy về phía người sống sót." Chúc Vũ Hàn vừa công kích vừa quay đầu lớn tiếng nói với Lộ Thần Dật.
Lộ Thần Dật không trả lời, hắn phân phó đội viên bên cạnh yểm hộ, rồi trực tiếp mang theo mấy người theo khe hở chó biến dị công kích để chui ra ngoài.
Trước và sau đều có kẻ địch, chó biến dị bị các binh sĩ kẹp ở khe núi hẹp như đám nhân bánh. Lần này tình thế hoàn toàn đảo ngược, Lộ Thần Dật cùng Chúc Vũ Hàn hai người có dị năng rất mạnh phối hợp với nhau, nhanh chóng quật ngã thêm hai con nữa.
Số lượng chó biến dị càng ít đi, chúng càng co cụm, muốn rút về sau, nhưng con chó biến dị to lớn chỉ rống giận vài tiếng trầm thấp, những con khác lại chạy lên ứng chiến, trong nháy mắt, lại hai con nữa bị hạ gục dưới cầu lửa của Lộ Thần Dật, nhưng con chó biến dị to lớn vẫn hoàn hảo không tổn hại đứng trong chiến trường.
"Nó là chó đầu đàn!" Tiền Thiển chỉ về con chó biến dị hình thể to lớn nhất, cô quan sát đã lâu, con chó này rất ít tự thân chiến đấu, ngược lại một mực đứng sau những con chó khác chỉ đạo, yên tĩnh quan sát những binh sĩ xung quanh, nó sẽ ra lệnh cho các con chó khác, kích động chúng tấn công.
"Tốt!" Nghe Tiền Thiển nói, Lộ Thần Dật và Chúc Vũ Hàn không hẹn mà cùng thay đổi đối tượng công kích, tia sét cùng cầu lửa cùng đập tới chó đầu đàn. Nhưng không để người khác nghĩ tới là phản ứng của con chó đầu đàn kia thế mà cực kỳ nhanh, tốc độ của nó so với những con chó khác nhanh hơn rất nhiều, nó nhanh chóng lách người tránh được công kích của Lộ Thần Dật và Chúc Vũ Hàn, lại trực tiếp nhẹ nhàng linh hoạt nhảy một cái, nhảy tới sau lưng một con chó biến dị khác.
Chó đầu đàn quay đầu nhìn Lộ Thần Dật và Chúc Vũ Hàn một chút, nhưng không công kích bọn họ, ngược lại quay đầu đối mặt với Tiền Thiển, lúc đó Tiền Thiển đang đứng cạnh Đại Lưu.
Chó đầu đàn không lập tức xông vào chỗ Tiền Thiển, ngược lại mõm hơi mở, một cầu lửa trực tiếp phun tới, vọt thẳng trước mặt của Tiền Thiển và Đại Lưu.
"Mẹ kiếp!" Đại Lưu cùng Tiền Thiển lập tức chật vật tránh sang bên, trong gang tấc tránh thoát được cầu lửa kia: "Thứ này còn có cả dị năng!"
Thừa dịp Tiền Thiển và Đại Lưu tránh đòn, chó đầu đàn lại nhẹ nhàng, linh hoạt nhảy lên, vọt thẳng qua khe hở, xông ra ngoài, Chúc Vũ Hàn thấy thế bèn đánh một tia sét tới, nện vào chân sau của nó.
Nhưng vì chó đầu đàn lúc đó đang ở giữa Tiền Thiển và Đại Lưu, nên để tránh ngộ thương đồng đội, tia sét này của Chúc Vũ Hàn thực ra không mạnh. Lộ Thần Dật bên cạnh hắn thậm chí còn không dám công kích, sợ va phải anh em của mình.
"Những người khác giải quyết tốt hậu quả kiêm cứu viện!" Chúc Vũ Hàn một bên vọt tới bên cạnh Tiền Thiển, kéo cô chạy về phía trước, một bên lớn tiếng bố trí nhiệm vụ: "Thần Dật, chúng ta đi!"
Lộ Thần Dật cũng không nói nhảm, trực tiếp chạy theo Tiền Thiển và Chúc Vũ Hàn.
"Lâm Sam Sam," giọng nói Lộ Thần Dật cực kỳ bình tĩnh: "Giám sát xem nó ở chỗ nào, nhanh!"
"Vâng! Dọc theo khe núi, hướng thôn." Tiền Thiển cắn răng liều mạng chạy sau lưng Chúc Vũ Hàn, Lộ Thần Dật thì ở sau lưng cô.
Ba người không lên tiếng, một mực truy kích con chó đầu đàn. Đáng tiếc năng lực của người và thú biến dị vẫn có khoảng cách, mặc dù chó đầu đàn bị thương chân sau và Tiền Thiển đã dốc hết sức, nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn không thể thu nhỏ.
"Ài! Chạy chậm quá!" Lộ Thần Dật mười phần ghét bỏ tốc độ của Tiền Thiển, hắn bèn chạy nhanh thêm mấy bước, sau đó kéo tay Tiền Thiển, dắt cô chạy tiếp.
Chúc Vũ Hàn chạy ở đằng trước quay đầu nhìn thoáng động tĩnh sau lưng, lập tức cũng chạy chậm lại một chút, chờ Tiền Thiển đuổi kịp, hắn cùng Lộ Thần Dật một trái một phải tóm lấy Tiền Thiển cùng chạy. Tiền Thiển đáng thương, mặc dù trước tận thế đã cố gắng luyện tập chạy cự li dài, nhưng điều kiện có hạn, tốc độ của cô mặc dù không chậm, nhưng thật sự có khoảng cách với hai vị nam chủ. Cô bị hai người đàn ông cao hơn hai mươi phân xách ở giữa, hai người cao lớn chân dài với một người thấp chân ngắn liều mạng bước, bước ba bước hận không thể bằng người bước một bước, nói chung chân ngắn không thể sánh với tốc độ của chân dài.
"Thật.. thật sự là hướng về phía thôn." Tiền Thiển không dám bảo Chúc Vũ Hàn và Lộ Thần Dật cứ vứt cô lại, rồi đuổi theo, cô sợ bọn họ cứ mãi không đuổi theo được, không kịp ngăn con chó kia lại, nó chạy thoát thì sau đó không dễ tìm nữa.
"Được rồi! Không sao, thôn trống!" Lộ Thần Dật ngắn gọn nói: "Đừng nói chuyện, dùng sức hô hấp."
Đuổi theo khoảng ba bốn cây số, giám sát của 7788 đã bao trùm biên giới của thôn, con chó biến dị kia thật sự xuống núi đi vào thôn. May mắn là thôn không người, Tiền Thiển từ đầu yên tâm nghĩ, nhưng trong nháy mắt cô kịp thời phản ứng, hỏng rồi! Hai nữ chủ còn đang ở chân núi!
"Tranh thủ thời gian!" Tiền Thiển cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, hô hấp từng hơi trong họng như thể có máu rồi, nhưng cô vẫn cố nén mở miệng: "Hai cô gái ở chân núi không đi."
"Mẹ kiếp! Đúng phiền phức!" Chúc Vũ Hàn nhịn không được mắng một câu, cùng Lộ Thần Dật một trái một phải dắt Tiền Thiển chạy nhanh xuống núi.
Có lẽ bởi vì nữ chủ có hào quang, 7788 giám sát xuống chân núi, con chó biến dị kia thật sự đối mặt với An Tiểu Mễ và Kiều Nhiễm, nhưng hai bên chỉ đang giằng co, chó biến dị cũng không chủ động tấn công.
Rất tốt! Còn kịp! Tiền Thiển đang bị dắt chạy xuống núi tự an ủi nghĩ. Nữ chủ mặc dù giá trị vũ lực không thấp, nhưng chống lại con chó kia thì phần thắng không cao, có Lộ Thần Dật và Chúc Vũ Hàn, hiển nhiên sẽ an toàn hơn nhiều.
Giá trị vũ lực.. vân vân! Tiền Thiển phiền muộn đột nhiên lại nghĩ đến chuyện khác. Hôm qua bọn họ và hai nữ chủ có hiểu lầm, Kiều Nhiễm cũng dùng dị năng tấn công cô. Hình như là.. dị năng hệ thủy? Thôi chết! Sau khi nhận ra, Tiền Thiển nháy mắt vô cùng nghẹn lời, nói lực công kích mạnh mẽ của dị năng hệ hỏa cơ mà? Sao lại biến thành nước mềm nhũn như thế? Dị năng hệ thủy làm sao có lực công kích cao được! An Tiểu Mễ thì sao? Dị năng chữa trị có còn hay không?
"Hẳn là còn." 7788 vừa nhìn chằm chằm giám sát, vừa trả lời: "Trong tay cô ấy có không gian, chuyện đó không sai."
"Tốt xấu gì còn cái khuyên tai ngọc vẫn đúng!" Tiền Thiển buồn bực đáp: "Chí ít không có chạy sang chỗ người khác."
"Nhanh!" Lộ Thần Dật và Chúc Vũ Hàn đột nhiên tăng tốc: "Quả nhiên, hai cô kia còn chưa đi, đang đối mặt với chó biến dị!"
"Lâm Sam Sam," Chúc Vũ Hàn nheo mắt quan sát kỹ tình huống giằng co: "Chờ chút nữa cô cứ nghỉ ở một bên, đừng nhúng tay."
"Được!" Tiền Thiển muốn đứt hơi đáp lại, bây giờ cô chạy phổi sắp nổ tung rồi, muốn nhúng tay cũng phải có năng lực mới được![/HIDE-THANKS]