Đam Mỹ Cống Phẩm Bảo Bối - Bông Huệ Trắng

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi thienyet, 15 Tháng mười một 2024.

  1. thienyet

    Bài viết:
    48
    Chương 20: "Ngươi là ánh trăng sáng trong lòng trẫm."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đáng chết, bệ hạ vậy mà cùng hắn.." Trạch Quý phi tức giận gạt đổ đĩa hoa quả trên bàn xuống. Mới sáng sớm, nàng ta đã nhận được tin đêm qua bệ hạ đến vương phủ, còn cùng y làm chuyện mà nàng ta van xin cũng không được.

    "Nương nương, tên cống phẩm đó chắc chắn dở chiêu trò. Hắn cũng từng quyến rũ thái tử nước Diễm không thành, dẫn đến họa diệt tộc đó." Tiểu Nghiên quỳ gối dưới đất thêm dầu vào lửa.

    "Khốn khiếp, bổn cung phải giết hắn." Hận ý ở đáy mắt Trạch Dung đã không thể giấu nổi. Nàng ta chạy đến cung Thọ Điệp gặp thái hậu.

    Tô Vân đang ngồi uống trà, thấy cung nữ vào bẩm báo Trạch Quý phi cầu kiến thì hừ lạnh một cái. Chắc chắn nghe tin của hoàng đế rồi đến đây kể khổ đó mà.

    "Có chuyện gì? Tuyết lớn thế này không ở trong cung dưỡng thai lại chạy qua đây." Tô Vân cho gọi Trạch Dung vào, vừa thấy nàng ta đã trách mắng.

    "Thần thiếp qua đây là có chuyện muốn bẩm báo. Bệ hạ bị người ta quyến rũ, làm ra chuyện không hợp quy củ, thần thiếp cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ. Cho nên, xin thái hậu làm chủ." Trạch Dung quỳ xuống dưới đất khẩn cầu nói.

    "Quyến rũ? Thật sao?" Tô Vân cười lạnh, nhấp một ngụm trà nói. Trạch Dung run rẩy, đêm qua bệ hạ mất lý trí như vậy cũng một phần do nàng ta dùng phấn thơm kích thích. Có lẽ thái hậu đã biết cho nên mới dùng thái độ nghi ngờ đó hỏi.

    "Dù sao nuôi nam sủng cũng là không hợp quy củ.." Trạch Dung đuối lý, cúi thấp đầu trốn tránh.

    Tô Vân nheo mắt nhìn nàng ta, chén trà trong tay cũng tức giận đặt mạnh xuống bàn. Bà phải cắt ngang lời nàng ta, nếu không Ngọc Diệp ở bên sẽ nhịn không được mà đánh người mất.

    "Đây không phải nơi để ngươi dạy ai gia về quy củ." Tô Vân nhìn sắc mặt Ngọc Diệp ở bên cạnh, thấy nàng vẫn lạnh lùng không có biểu hiện gì thì quay qua trách mắng Trạch Dung tiếp.

    "Năm xưa ai gia để ngươi nhập cung, là để ngươi quản lý hậu cung làm hậu thuẫn cho bệ hạ. Nhưng ngươi xem, ngoại trừ ghen ghét cung nữ, cầu hoan với bệ hạ ngươi còn làm được gì?"

    Tô Vân cảm thấy mình có mắt như mù, rõ ràng mệnh của Trạch Dung không hợp, vẫn ngoan cố đưa nàng ta nhập cung. Để gần chục năm nay, nước Tinh Hải lâm vào cảnh mùa màng thất bát, tiền tài thất thoát. Nếu không nhờ Khương An, e là trấn Thanh Trì còn không giữ được, chứ không nói đến chiếm được thành Thủy Lộ.

    Nước Tinh Hải có một bàn đá tên Khởi Nguyên. Tương truyền cái bàn đá này không chọn ai thì người đó không được phép ở bên cạnh hoàng đế. Nếu không tai họa khó lường. Nhưng lúc đó tình huống cấp bách, hắn lại không chịu phong hậu hoặc nạp thiếp cho nên mới để Trạch Dung vào cung.

    Tô Vân vẫn cảm thấy hối hận khi để Trạch Dung lên đến chức quý phi này, hiện tại còn dám đặt điều về người khác. Hiếm khi bệ hạ quý trọng ai như vậy, nàng ta là gì mà dám lên tiếng.

    Trạch Dung bị Tô Vân nói thẳng vào mặt khiến nàng ta đầu càng cúi thấp hơn. Đúng vậy, từ khi nàng ta vào đây, đã không được gần gũi với Khương An. Cho nên chỉ cần thấy cung nữ nào được gặp hắn, hầu hạ hắn sẽ tức giận, tìm đủ cách hành hạ. Thái hậu mặc dù biết nhưng nhắm mắt cho qua, không nghĩ hiện tại bị đem ra nói.

    "Quay về dưỡng thai đi, nên nhớ cái thai đó là Nhược Vũ khuyên nhủ bệ hạ cho ngươi đấy." Tô Vân phất tay đuổi người.

    "Thái hậu, chuyện này.." Trạch Dung vẫn không cam tâm, muốn nói thêm gì đó.

    "Ai gia nói cho ngươi biết, cho dù hoàng đế có lập Nhược Vũ làm hoàng hậu, ai gia cũng không có ý kiến." Tô Vân đập bản đứng dậy nói. Trạch Dung ngỡ ngàng mở to mắt nhìn Tô Vân. Bà không nói thêm gì, quay người kéo Ngọc Diệp vào bên trong.

    Trạch Dung bị cung nữ đuổi ra ngoài, nàng ta đờ đẫn suốt đoạn đường về. Từng câu nói của Tô Vân cứ hiện hữu trong đầu, từng chút từng chút găm vào trong tim. Hóa ra, nàng ta dù đang mang thai con của bệ hạ cũng chẳng bằng một nam nhân cống phẩm từ nước Diễm.

    Bên này, Khương An cầm cây bút ngẩn người. Trên bàn là một đống tấu chương chưa duyệt hết, nhưng tâm trí hắn nào ở nơi này.

    Phía Nhược Vũ sau khi ngủ đến trưa, y mới tỉnh dậy. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, nhìn từ khe cửa đã cảm nhận được gió rét, y vẫn không muốn ra khỏi cửa. Cả một ngày nhàm chán cứ vậy trôi qua.

    Màn đêm buông xuống, hắn vẫn ngồi ở bàn, trên tay mân mê một cây trâm bạc tinh xảo. Vốn định tặng cho y, nhưng hiện tại y từ chối nhìn mặt hắn cho nên hắn không biết phải làm thế nào mới phải.

    Tạ Điều nhìn bệ hạ nhà mình cơm không muốn ăn, tấu chương không muốn phê duyệt thì sốt ruột. Lão quanh quanh một hồi thì cắn răng đi vào khuyên nhủ.

    "Bệ hạ, hay là qua vương phủ một chuyến." Giống như mọi đêm vẫn hay làm ấy. Tạ Điều nhìn hắn đầy ẩn ý, lão biết thừa nửa đêm hắn thường lẻn ra ngoài đi đến vương phủ nhìn y.

    Hắn lắc đầu, hắn sợ y vẫn còn giận, bản thân tốt nhất nên ít xuất hiện trước mặt y. Hắn thở dài, cất trâm vào hộp.

    "Ây da, bệ hạ không cần đánh thức y. Muốn tặng thì tặng thôi, để ở trên bàn viết một bức thư. Nam công tử chắc chắn sẽ động lòng." Tạ Điều khoác áo lên người hắn, giục hắn mau đi.

    Hắn cũng nghĩ đó là ý hay, nhanh chóng chạy đến vương phủ. Ban đêm không có tuyết rơi nhiều, nhưng chỗ nào cũng là tuyết đọng. Hắn âm thầm chạy đến vương phủ, nhẹ nhàng đẩy cửa trèo vào.

    Hắn đi đến bàn giấy, đặt hộp trâm xuống. Trong phòng ánh nến nhẹ nhàng hơi lung lay trước gió. Bởi vì y đã nghỉ ngơi, nến chỉ để lại một cây.

    Hắn cầm lấy bút, suy nghĩ một hồi rồi đặt bút lên viết. Vừa viết xong lá thư vỏn vẹn ba chữ trẫm xin lỗi thì thấy một bức tranh mới vẽ treo ở bên cạnh. Hắn tò mò không biết là ai, liền đưa nến qua nhìn.

    "Bệ hạ, ngài làm gì vậy?" Bỗng một tiếng nói vang lên. Hắn cứng người, liền đứng im không nhúc nhích.

    Bởi vì ngủ cả ngày cho nên đêm xuống y không ngủ được nữa. Nằm trên giường mà tư vị đêm qua luôn quanh quẩn trong đầu y. Y biết mình yêu nam nhân, cứ nghĩ tổn thương của Vĩ Ninh sẽ lớn đến nỗi khiến y mất đi cảm giác này.

    Nhưng cả ngày hôm nay, y đều nghĩ đến hắn. Nghĩ đến cách hắn đối xử với mình, nghĩ đến ánh mắt của hắn khi nhìn mình, nghĩ đến cái hôn đáp xuống môi mình. Nhược Vũ mới nhận ra, mình có tình cảm với người này từ lúc nào không hay.

    Vừa mới xoay người thì nghe thấy cửa sổ bên ngoài bức bình phong khẽ mở. Y nhẹ nhàng xuống giường, rón rén đi đến nhìn. Thấy hắn đặt trên bàn một chiếc hộp, còn cầm bút mân mê không biết viết cái gì.

    Đến khi hắn chăm chú nhìn bức tranh y vẽ hắn thì y mới bước ra nói. Hắn quay người nhìn y, không biết nói sao mới phải.

    "Bệ hạ, lạnh như vậy, lại còn có tuyết." Nhược Vũ mềm lòng đi đến, dùng đôi tay còn ấm của mình nắm lấy tay hắn, đặt cây nến về lại bàn.

    "Trẫm.." Khương An bị bàn tay y nắm đến mềm nhũn, nói còn suýt cắn trúng lưỡi. Y bật cười, với tay phủi đi tuyết trên đầu hắn. Khóe mắt nhìn thấy chiếc hộp, cùng tờ giấy có ba từ trẫm xin lỗi kia, ý cười trên mặt càng đậm.

    "Tặng thần sao?" Y đưa tay cầm lên, mở ra nhìn. Bên trong là một chiếc trâm bạc, đơn giản nhưng khắc họa tinh xảo, nhìn giống như một cánh chim

    Hắn ngại ngùng gật đầu, rồi nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác. Y cười bảo hắn cài lên tóc cho mình. Hắn không nói gì, nhưng tay thì cầm lấy cuốn tóc y lên rồi gài vào.

    "Thật đẹp, cảm ơn bệ hạ." Y cười híp mắt.

    "Trẫm không thích ngươi xưng thần. Trẫm muốn trước mặt trẫm, ngươi coi trẫm như bằng hữu." Khương An nghiêm túc nói.

    Nhược Vũ vẻ mặt bất lực: "Bệ hạ, tốt xấu gì người cũng hơn thần mười tuổi đó."

    Hắn cứng đầu: "Trẫm không thích ngươi xưng hô như thế."

    "Được, ta biết rồi, bệ hạ." Y cảm thấy hắn giống như đang làm nũng.

    Hắn hài lòng, kéo y ngồi xuống ghế. Y muốn đi lấy một ấm trà, nhưng hắn cứ nắm chặt lấy tay y, mắt nhìn y chăm chú. Thấy không thoát ra được, y đành chống cằm nhìn lại hắn. Dưới ánh nến, hắn nhìn có vẻ rất thoải mái.

    "Hay là đàn một khúc?" Y cảm thấy cứ ngồi để hắn nhìn như này mãi, thì áo của y sẽ rách mất. Hắn gật đầu, lo lắng từ đêm qua đến giờ khiến hắn mất ăn mất ngủ, tâm trạng cũng không ổn lắm.

    Y đứng dậy lấy cây cổ cầm để ở trên bàn, nhẹ nhàng đánh lên. Âm thanh của cổ cầm trầm lắng, giữa màn đêm có vẻ âm lượng lớn hơn, theo gió truyền đi xa.

    Hắn ngồi bên cạnh, nhìn bàn tay xinh xắn của y lướt trên dây đàn, trái tim như bị gãi trúng, vừa ngứa vừa nóng. Hắn lại tựa vào ghế mà ngủ mất.

    Y thấy hắn ngủ rồi liền dừng lại, sợ ban đêm để hạ nhân đến thấy hắn thì không ổn. Y nhẹ nhàng lấy một cái chăn đến, trong phòng khá ấm áp nhưng vẫn sợ hắn lạnh.

    Y vừa đắp chăn cho hắn xong, hắn nắm lấy tay y kéo vào lòng, giọng điệu ngái ngủ nhưng rất dễ nghe.

    "Ngươi là ánh trăng sáng trong lòng trẫm. Trẫm mong ngươi ở bên cạnh trẫm, bầu bạn cùng trẫm."

    "Được, bệ hạ. Ngài lên giường ngủ đi, ngồi thế này sẽ đau lưng." Y ở trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói như dỗ trẻ con.

    Hắn nửa tỉnh nửa mê, ôm y đi về giường ngủ. Lúc đi còn lầm bầm, nuôi mãi mới có chút thịt, sắc mặt cũng không mấy hồng hào làm y bật cười. Còn không phải tại bệ hạ hành hạ ta một đêm, lại khiến ta nhung nhớ cả một ngày hay sao?
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  2. thienyet

    Bài viết:
    48
    Chương 21: "Trẫm sẽ sắc phong ngươi làm quốc sư."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, y thức dậy đã không thấy hắn đâu. Có vẻ đã về điện Tinh Tâm từ sớm. Đêm qua hắn trèo cửa sổ vào, đâu thể đến sáng lại đi ra từ cửa chính được. Hạ nhân còn không biết hắn đến và đi lúc nào.

    Y cảm thấy cả người thoải mái, hiếm khi ăn hết đồ ăn sáng mà A Tiền chuẩn bị. Hôm nay tuyết không còn rơi nhiều, cho nên bữa trưa y nấu một ít canh sườn đem đến điện Tinh Tâm.

    Ở buổi triều ngày hôm nay, hắn công bố với các quan đại thần, sắp tới sẽ lập quốc sư.

    Tể tướng Lý Cao vội khuyên can, bởi gì chức vụ này rất nhạy cảm. Đã từng có tiền lệ, vị quốc sư đó hại nước hại dân, suốt ngày ăn chơi hưởng lạc làm thiếu hụt quốc khố.

    "Ý trẫm đã quyết, các ái khanh chỉ việc đợi ngày sắc phong." Khương An nhìn từng người từng người một đứng ra ngăn cản, không muốn dây dưa với bọn họ cho nên ra lệnh hạ triều.

    Hắn hạ triều thì ngồi ở điện Tinh Tâm duyệt tấu chương. Ngày hôm qua không phê duyệt, hôm nay tấu chương đã chất thành hai chồng cao ngất rồi.

    Đến giờ cơm trưa, Tạ Điều đau đầu khi không thể mời bệ hạ nhà mình ăn cơm. May mắn lúc này y đến đúng lúc, mới khiến hắn ngẩng đầu lên một chút.

    "Nam công tử đến thật đúng lúc, Bệ hạ nhà nô tài chuẩn bị bỏ bữa đến nơi rồi." Tạ Điều nhận lấy canh đặt lên bàn rồi thử độc.

    Khương An ho một tiếng, lườm Tạ Điều sau đó chậm rì đi đến bàn ăn. Học được thói mách lẻo ở đâu ra không biết.

    "Bệ hạ, sức khỏe quan trọng. Người phải ăn cơm đúng bữa." Y tự nhiên ngồi xuống bàn, cùng nhau dùng bữa. Tạ Điều nhìn khung cảnh này thấy rất tốt, hắn xem như muốn gì cũng có ở trong tay rồi.

    Sau khi ăn xong, hai người ngồi lại uống trà. Hắn ít nói, hầu như là y kể chuyện khi còn ở nước Diễm.

    "Đúng rồi, sắp tới trẫm sẽ sắc phong ngươi làm quốc sư. Ban cho ngươi điện Tinh Giám, và được phép thượng triều." Hắn trầm ngâm nghe kể chuyện xong liền nói. Y ngạc nhiên đến quên cả nói chuyện.

    "Bệ hạ, mệnh của Nam công tử không biết là có hợp với người hay không. Người nên suy nghĩ kĩ." Tạ Điều cũng hoảng hồn, lời Vua nói không phải muốn rút lại là rút lại được.

    "Chuyện đá Khởi Nguyên trẫm sẽ tự mình đến xin ý kiến. Dù sao cũng sắp đến lễ tế của nó, trẫm dự định năm nay đi sớm. Sợ tuyết lớn sẽ trễ mất, không kịp quay về nội cung đón Nguyên tiêu."

    Y ở bên cạnh nghe không hiểu lắm, trong đầu còn đang bận nghĩ nói gì bây giờ. Quốc sư là làm việc gì, có nhàn rỗi không. Y vẫn muốn ở vương phủ, nơi đó thoải mái.

    Thấy y bên cạnh bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, hắn liền phất tay đuổi Tạ Điều ra ngoài.

    "Ngươi sao vậy?" Sau khi Tạ Điều đi ra, hắn mới ân cần hỏi y.

    "Ta không biết làm quốc sư, cũng không muốn ra khỏi vương phủ." Y rì rầm nói, hai tay không biết đặt đâu đành chọt chọt vào nhau.

    Hắn bật cười, đồng ý cho y ở lại vương phủ. Còn chuyện làm quốc sư để sau rồi nói. Các lễ nghi trong cung y đã biết, những chuyện khác học cũng không khó lắm.

    Vài ngày sau, hắn xuất phát đi đến đá Khởi Nguyên. Đá Khởi Nguyên nằm trên ngọn núi Khởi Nguyên, cách kinh thành nửa ngày đi đường. Nghe nói bàn đá này rất thiêng, từ khi khai quốc người trong hoàng gia nước Tinh Hải rất tin tưởng vào nó. Mỗi năm gần Nguyên tiêu đều phải do hoàng đế đích thân kính lễ.

    Hắn rất muốn đưa y đi, nhưng sức khỏe y không tốt, cộng thêm mùa đông năm nay rất lạnh lẽo. Nhưng hắn không biết rằng, khi hắn vừa rời khỏi nội cung, y đã gặp chuyện.

    Trước khi đi, y được hắn cho một lệnh bài có thể tùy ý vào điện Tinh Tâm. Bởi vì y muốn đọc sách, mà điện Tinh Thư thì xa xôi, cho nên hắn kêu đến điện Tinh Tâm cho gần. Trong điện của hắn có rất nhiều sách, toàn những quyển y thích đọc.

    Đợi khi tuyết không còn rơi nhiều nữa, y cùng A Tiền đi đến điện Tinh Tâm. Hôm nay còn đặc biệt cài cây trâm mà hắn tặng. Thủ vệ hầu hết đã đi theo Khương An, chỉ còn số ít ở lại canh gác thôi. Thấy y đi đến, mọi người đều đồng loạt hành lễ. Mặc dù chưa công bố, nhưng ai cũng biết y sẽ là quốc sư tương lai, lại còn thân thiết với bệ hạ vô cùng.

    Y cười xua tay, kêu mọi người đứng dậy, bản thân thì gấp dù giấy đi vào bên trong. Phía xa xa Tiểu Yến nhìn y đi vào trong liền quay người về bẩm báo.

    Sau khi biết hắn sẽ phong y làm quốc sư, Trạch Dung tức điên người, đồ đạc hất ném lộn xộn cả lên.

    "Dựa vào cái gì chứ, hắn ta làm quốc sư thì không phải lễ tế các thứ đều do hắn chủ trì hay sao? Vậy ta còn ở đây làm gì? Làm một con rối sao?"

    "Nương nương bớt giận, khi bệ hạ rời khỏi, chúng ta trừ khử hắn là xong chuyện." Tiểu Nghiên vừa vỗ lưng nàng ta vừa nói. Trạch Dung lại đột nhiên cười lớn.

    "Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Yến, ngươi đi theo dõi hành tung của hắn, khi nào có cơ hội thì báo lại với bản cung."

    Y vẫn không hay biết gì, ở trong điện Tinh Tâm tìm sách. Tẩm điện của hắn cũng không có nhiều đồ đạc, nhưng sách trên kệ lại rất nhiều. Y nhìn cuốn nào cũng muốn lấy đọc hết.

    Khi y ôm vài quyển sách định đi ra ngoài, chợt thấy một bức tranh ở gần long sàng. Vì tò mò cho nên qua nhìn một cái. Ai mà ngờ được, trong tranh chính là y của mười ba tuổi. Dung mạo như hoa, khí chất như tiên giáng trần.

    Y nhìn đến ngây người, sau đó nghĩ đến chuyện khác liền bật cười. Khi đó y bắt đầu kết thân với Vĩ Ninh rồi, hôm đó là yến tiệc chiêu đãi dịp mừng thọ của thái hậu nước Diễm, y không muốn xem ca vũ, nên trốn ra ngoài cùng Vĩ Ninh. Chắc hẳn hắn đã bắt gặp cảnh này, sau đó thì không quên được.

    Không nghĩ vị hoàng đế này lại để ý y đến vậy, cũng không biết vì lý do gì. Đợi hắn về sẽ hỏi, còn bây giờ y nên về vương phủ đọc sách. Trước khi đi hắn đã kêu y ít đi ra ngoài, hắn sợ Trạch Dung sẽ tổn thương y tiếp.

    Y ra ngoài, cầm dù giấy đi về, A Tiền đi phía sau ôm sách, thỉnh thoảng sẽ nhắc y cẩn thận đạp trúng tuyết. Nhưng khi về đến gần vương phủ, qua một con đường vắng, y bỗng cảm thấy lạnh cả người. Theo tiếng A Tiền ngã phịch xuống đất, y còn chưa kịp định hình thì bị đánh ngất.
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  3. thienyet

    Bài viết:
    48
    Chương 22: Y phải tự cứu lấy mình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương An vừa mới đến gần đá Khởi Nguyên, chiếc kim khổng lồ của nó đã bắt đầu chuyển động. Người canh gác ở đó vội chạy đến, còn chưa hành lễ với hắn đã phải đến gần đá Khởi Nguyên nhìn nó xoay chuyển.

    Đá Khởi Nguyên là một bàn đá có linh tính, chia làm ba phần gồm: An, Cát và Hung giống như là đồng hồ vậy. Ba phần này đều liên quan đến an nguy của nước Tinh Hải. An thì chỉ bình an, Cát thì chỉ có quý nhân xuất hiện, còn Hung thì ắt nước Tinh Hải phải gặp nguy hiểm.

    Từ khi lập quốc, hoàng thất nước Tinh Hải luôn luôn nghe lời nó, gây dựng lên một vương quốc thái bình. Nó ưng ý ai thì người đó chắc chắn sẽ là một vị hoàng đế hay hoàng hậu tốt.

    Vậy mà giờ khắc này, kim của nó mạnh mẽ xoay vào phần Hung, mà lại còn chính tâm. Dường như đang ám chỉ tai họa sắp ập đến vậy.

    "Bệ hạ, nó chỉ vào đây, ắt là trong cung đã xảy ra chuyện. Dạo trước có một hôm nó chỉ vào Cát, sau đó chuyển dần về An, có vẻ quý nhân đã xuất hiện mà chúng ta vẫn chưa tìm ra." Nhìn cái kim đứng im không chịu nhúc nhích nữa, người canh gác mới quay ra hành lễ với hắn.

    Người này tướng mạo anh tuấn, khí chất như là đạo trưởng tu tiên vậy. Đây là người trong gia tộc canh giữ đá Khởi Nguyên, gia tộc họ Thạch. Không biết đã là đời thứ bao nhiêu, nhưng họ luôn nguyện ý ở bên đá Khởi Nguyên canh giữ nó.

    "Thạch Uyển, không phải mấy năm nay nó đều ở lưng chừng An và Hung sao?" Hắn cau mày nhìn phần Hung đỏ thẫm, lòng dấy lên một cảm giác bất an.

    "Tầm bốn tháng trước nó đã chuyển sang Cát và An rồi, bệ hạ có người hóa giải hiểm cảnh khi người không chịu phong hậu rồi." Thạch Uyển cung kính nói, ý tứ hắn đã tìm được người thay đổi vận mệnh của nước Tinh Hải mấy năm nay rồi.

    Hắn cau mày càng sâu hơn, lúc đó không phải là bốn người nước Diễm đặt chân vào nước Tinh Hải sao? Ai là quý nhân? Hay ai là người khiến đá Khởi Nguyên chuyển Hung?

    Giờ kim đã chỉ vào Hung, cũng không thể thay đổi được, hắn nhanh chóng làm lễ tế rồi đến Thạch gia nghỉ ngơi tiện bàn bạc về chuyện cho y làm quốc sư.

    Mà bên kia, khi y tỉnh dậy phát hiện trước mắt tối tăm, tay chân bị trói chặt nằm ở trên nền đất lạnh lẽo. Với hiện trạng này là biết, y bị người ta bắt cóc mất rồi.

    Y thử ngọ nguậy ngồi dậy nhưng không được. Im lặng nghe ngóng xung quanh cũng không cảm nhận được đây là nơi nào. Trên người vẫn mặc áo khoác lông, còn có ngọc bội sưởi ấm mà hắn tặng. Nhưng không có than sưởi nên đối với y đây là cực hình. Hàn khí trong cơ thể bất cứ lúc nào cũng sẽ tái phát, không đánh chết y e là y cũng chết lạnh ở đây.

    Nhưng một lúc sau đã có tiếng bước chân đi đến. Y liền cảnh giác giả vờ nằm im bất động.

    "Nương nương bảo nhanh chóng sử lý hắn đi, bệ hạ sắp trở về rồi." Tiếng nói này không phải là Tiểu Nghiên thì là ai nữa.

    "Ta biết rồi." Người đáp chính là Tiểu Yến, nhưng nàng ta đã bị chặt mất hai tay rồi, còn có thể làm gì y.

    "Phải rồi, rút móng tay của y ra rồi đem đến cho nương nương xem." Tiểu Nghiên lườm y nằm trên mặt đất kia, xoay người đi ra ngoài.

    Tiếp theo, y bị dựng dậy, tháo khăn che mắt đi. Y nhìn Tiểu Yến không nói câu nào. Tiểu Yến hất hàm kêu một thái giám tiến lên. Y không kháng cự, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm nhìn Tiểu Yến.

    "Xem ra, mất đôi tay rồi vẫn phải làm một con chó cầu xin sự quan tâm của người khác nhỉ?" Y gằn giọng nói. Tiểu Yến bị chọc giận, nhưng chẳng thể đánh người, chỉ còn cách đạp y mấy cái.

    Tên thái giám kia nhào đến, giữ chặt hai tay y, thực sự rút từng móng một ra. Y không kêu lên tiếng nào, cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn đến nỗi nổi hết gân lên. Đôi mắt y đỏ au, khuôn mặt trắng nõn tái xanh, trên tay dần dần mất cảm giác, đầu ngón tay đẫm máu dần bị thời tiết lạnh căm này đóng băng. Tiểu Yến cười lạnh, ôm lấy cái hộp đựng móng tay của y.

    Y không kêu tiếng nào, nhưng dù sao cũng là người, mất máu cộng thêm đau đớn khiến y ngất lịm đi. Thấy y không còn phản ứng, tên thái giám cởi dây trói ở trên tay y ra, còn muốn sờ soạng y một chút.

    Y mê man nhưng cũng bắt đầu kháng cự, tên bệnh hoạn này còn dám làm như vậy với y. Nhưng nhận lại là vài cái tát khiến đầu y choáng váng. Y biết kêu cứu cũng không có tác dụng gì, y phải tự cứu lấy mình.

    Y dùng đầu đập cho tên thái giám kia một cái, rồi dồn hết sức lực rút cây trâm trên tóc, nhanh chóng đâm vào cổ tên thái giám. Tên thái giám trợn mắt ngạc nhiên, y rút cây trâm ra khiến máu bắn tung tóe.

    Tiểu Yến đang định xoay người đi, liền bị y bật dậy siết chặt cổ.

    "Quên không nói với ngươi, ta là người học võ chứ không phải liễu yếu đào tơ như cô nương các người đâu." Y nắm chặt cây trâm đẫm máu, đe dọa Tiểu Yến. Tiểu Yến sợ đến nỗi cơ thể run lên bần bật.

    "Đừng giết ta." Tiểu Yến sợ hãi nói.

    "Nói thì hay lắm, nhưng ngươi mới rút mất mười đầu ngón tay của ta đấy." Nhược Vũ siết càng mạnh tay hơn khiến Tiểu Yến đỏ bừng mặt không thể thở.

    "Đừng.. đừng giết ta, xin ngươi." Tiểu Yến cố gắng nói ra, khóe mắt đã đẫm lệ. Nàng cũng là bất đắc dĩ, nàng từng được theo hầu Khương An, nhưng bởi vì bị ganh ghét nên suýt chút nữa mất mạng. May mắn nàng thông minh, bám lấy chân Trạch Dung mà theo ả để giữ mạng.

    Tiểu Yến vì người cha già bệnh tật, vì người em trai bị hãm hại vào ngục, vì miếng cơm manh áo mà chấp nhận làm một con chó của Trạch Quý phi. Càng lún sâu vào cùng nàng ta, nàng càng không thể thoát khỏi.

    Nhược Vũ cũng không định giết Tiểu Yến, y còn phải trả lại uất ức ngày hôm nay cho Trạch Dung chứ. Cho nên đã buông lỏng tay, nhìn Tiểu Yến ngã xuống khóc nức nở.

    Sau khi bình tĩnh, Tiểu Yến kể cho y nghe Trạch Dung làm thế nào để ép mình. Đầu tiên cử đại phu đến nhà canh bên cạnh người cha già yếu, chỉ cần Tiểu Yến dám kháng cự liền giết người cha. Dù sao người già yếu bệnh tật, nếu chết dưới tay đại phu thì cũng chỉ là số trời thôi.

    Còn về phía đệ đệ, chết trong ngục thì càng bình thường hơn nữa, dù gì cũng là người đợi tử hình. Trạch Dung kéo dài thời gian bị tử hình của gã, cũng kéo dài thời gian Tiểu Yến phải phục dịch nàng ta.

    Y thở dài, chiêu này quả là thâm độc. Bảo sao Tiểu Yến mất đi cánh tay rồi vẫn phải xông pha như vậy. Còn về phía Tiểu Nghiên, quen sống trong nhung lụa lại phải đi phục vụ người khác, đương nhiên sẽ tìm cách leo càng cao càng tốt. Mà mấy chuyện mất đầu này, đẩy được cho ai thì đẩy.

    Y và Tiểu Yến thỏa thuận với nhau, y sẽ giúp gia đình nàng, còn nàng phải lựa lúc phản bội lại Trạch Dung khiến nàng ta không ngẩng đầu lên được.

    "Được rồi, ngươi đi đi, đừng để ai thấy." Y xua người đi, còn chu đáo nhặt lên chiếc hộp đựng móng tay mình để vào lòng Tiểu Yến.

    "Còn ngươi, chảy máu nhiều như vậy." Tiểu Yến không yên tâm lắm, sợ y không sống được.

    Y đi đến bên cửa nhìn ra bên ngoài. Đây là một tháp quân sự bỏ hoang, nhìn ra xa mới thấy đường dẫn vào nội cung. Y không trả lời Tiểu Yến, xoay người nhảy xuống dưới làm Tiểu Yến hết hồn. Bên dưới là tuyết nhưng tường thành cao như vậy, có chắc là ổn không.

    Nàng định đi đến nhìn thì thấy phía xa hình như là đoàn người vừa từ đá Khởi Nguyên về liền phải bỏ chạy. Trước khi đi còn không quên kéo tên thái giám đã chết kia ném vào trong tuyết. Chỗ này hẻo lánh không ai lui tới, đến khi tuyết tan thì người cũng chẳng còn nhận ra được.
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  4. thienyet

    Bài viết:
    48
    Chương 23: "Trẫm thích ngươi."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương An dự định ở lại Thạch gia thêm một ngày, nhưng lại nhận được tin từ trong cung nói y mất tích. A Tiền còn bị đánh đến hôn mê chưa tỉnh. Hôm đó Ngọc Diệp xin phép Tô Vân đi đến vương phủ gặp y, nhưng đến nơi thì nghe bảo y đã đến điện Tinh Tâm lấy sách. Nhưng đợi mãi đợi mãi, đến khi trời tối vẫn không thấy y trở về.

    Ngọc Diệp lo lắng chạy đi tìm khắp nơi, cuối cùng chỉ tìm được A Tiền đang ngã trên nền đất, sách rơi bên cạnh nhưng y thì biệt tăm. Tìm cả một ngày một đêm đều không thấy ở đâu. Ngọc Diệp đã tự mình xuất cung đi đến chỗ của hắn thông báo.

    Cho nên hắn vội vã trở về, trong lòng biết chắc là ai làm, nhưng giờ hắn chỉ muốn tìm thấy y đã. Vậy mà chưa cần tìm, hắn đã thấy y từ trên tháp quân sự cao nhảy xuống dưới tuyết. Đó là một tháp quân sự xập xệ, lấp ló phía Tây tường thành, vốn không dùng đến. Xe ngựa của hắn vừa mới đi trên đường vào nội cung, Lam Khải đã thấy một thứ gì đó rơi xuống dưới. Hắn còn nhanh hơn khi nhận ra chiếc áo choàng màu xanh ngọc mà y vẫn hay mặc.

    Ngay lập tức, hắn chẳng màng gì cả, nhảy khỏi xe ngựa chạy về phía đó. Cả đoàn người hoảng hốt, vội chạy theo.

    Nhược Vũ khi nhảy xuống đã cố hết sức dùng áo quấn quanh người mình. Nhưng ngã xuống tuyết rồi mới thấy tuyết thật lạnh, lạnh đến ngón tay y đã đóng thành băng. Y lúc này bắt đầu thấy sợ hãi, sợ không ai kịp thấy y để cứu y. Y còn chưa kịp hỏi hắn những chuyện thắc mắc, còn chưa kịp đợi cháu trai ra đời, còn chưa kịp đợi trở về nước Diễm thăm tổ mẫu.

    Hình như y bắt đầu thấy ảo giác rồi, thấy có một người chạy đến. Trên người là long bào đen thêu rồng vàng, trên đầu là mũ miện loáng thoáng che đi đôi lông mày rậm, đôi mắt màu xám xanh và đôi môi liên tục kêu "Tiểu Vũ".

    Trước khi mất ý thức, y cảm nhận được hơi ấm bao trùm lấy mình. Quả thực là đốm lửa giữa trời tuyết, y lập tức không quan tâm là thật hay ảo, dùng đôi tay đẫm máu của mình túm chặt lấy vạt áo kia, sau đó mất đi ý thức.

    Khương An run rẩy ôm y trong lòng, liên tục kêu tên y. Nhìn khuôn mặt bị đánh bầm tím, nhìn đôi môi thiếu nước mà khô khốc nứt nẻ, lại nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo mình, tim còn đau hơn cắt. Năm ngón tay bị rút sạch móng, chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn bị tuyết làm đóng băng.

    Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ôm y lên vừa chạy vừa kêu Tạ Điều gọi thái y. Tạ Điều chưa bao giờ thấy bệ hạ nhà mình gấp đến vậy, nhìn qua y đã ngất đi vì lạnh cùng với máu văng đầy áo thì nhanh chóng gọi thái y đến điện Tinh Tâm.

    Hắn ôm y trong lòng, từ cổng thành đi một mạch về điện Tinh Tâm. Cứu người quan trọng, hiện tại hắn không có thời gian để truy cứu ai làm chuyện này.

    Sau khi đặt y xuống long sàng, thái y vội vàng khám cho y. Hắn đứng bên ngoài im lặng không nói câu nào, hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố giữ không để nước mắt rơi xuống. Ngọc Diệp càng gấp hơn, mặc dù chưa nhìn thấy y bị thương thế nào, nhưng thấy hắn chỉ mới ôm y lên mà viền long bào đã nhuộm đỏ thì chắc chắn y bị thương rất nặng.

    Tô Vân nghe tin cũng đi đến, đầu tiên an ủi Ngọc Diệp, sau đó lại vỗ vai hắn quan tâm. Hắn cúi đầu đứng im lặng, nhưng tay thì đã nắm chặt đến nổi gân lên.

    Một lúc sau, thái y sắc mặt lo lắng đi ra bẩm báo.

    "Bẩm bệ hạ, Nam công tử đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vẫn hôn mê không tỉnh, hàn khí lại tái phát nghiêm trọng. Dù đã sưởi ấm bằng nhiều cách, nhưng cơ thể vẫn lạnh băng. Chúng thần vô dụng, xin bệ hạ trách phạt."

    Khương An nghe vậy thì sắc mặt càng trầm lắng, hắn cảm thấy tim gan đều nóng lên hận không thể để hung thủ nhận lấy những nỗi đau này.

    "Có cách nào để sưởi ấm cho y hay không?" Hắn hỏi. Các thái y nhìn nhau rồi đưa ra phương pháp sưởi ấm bằng cách truyền nhiệt từ cơ thể người.

    Hắn ngay lập tức hạ lệnh đuổi tất cả ra ngoài, còn bản thân thì đi vào tẩm điện. Tạ Điều hiểu ý liền mời thái hậu trở về, sau đó đóng cửa điện Tinh Tâm.

    Mà bên cung Thường Hạ, Trạch Dung sau khi nhận được hộp móng tay của y liền cười lớn không ngừng, càng cười càng biến thái.

    "Ha ha, để bổn cung xem xem, hắn còn có tay mà gảy đàn hay không."

    Nhưng chưa vui được bao lâu thì đã bị tin tức bên ngoài đánh một cái thật mạnh vào mặt. Y đã được cứu, hơn nữa còn được bệ hạ đích thân sưởi ấm truyền nhiệt. Không cần nhìn thấy đã biết cảnh tượng ngại ngùng như thế nào. Này khác nào thị tẩm giữa ban ngày, mặc dù y chưa tỉnh.

    Khương An sau khi vào điện Tinh Tâm, thì cởi long bào ôm y vào lòng. Thân nhiệt lạnh băng, nếu y không thở có lẽ hắn sẽ không tin đây là người còn sống. Hắn lúc này ôm y nằm trong chăn mới bật khóc không thành tiếng.

    Hắn nhẹ nhàng ôm lấy đầu y áp vào lồng ngực mình, hôn lên vầng trán nhỏ xinh.

    "Tiểu Vũ, ngươi phải sống sót, trẫm thích ngươi. Trẫm luôn muốn nói trẫm thích ngươi vô cùng."

    Như nghe được giọng hắn, y khẽ phản ứng lại. Đôi tay vô thức muốn nắm lấy vạt áo, nhưng lại không sờ được vạt áo, chỉ sờ được da thịt nhẵn nhụi. Y khẽ rụt tay, lại bị hắn cầm lấy áp vào lồng ngực.

    Y như yên tâm hẳn, lại im lặng không phản ứng, dường như là ngủ mất thôi. Hắn đau lòng nhìn ngón tay được lau chùi sạch sẽ, phần móng đã được băng bó cẩn thận, càng ôm chặt y hơn.

    Cứ như vậy, đến nửa đêm y mới dần có chút nhiệt độ, không còn lạnh băng nữa. Nhưng vẫn không tỉnh, hắn cũng không ăn không uống nằm cùng y, nhìn ngắm y cả một ngày.
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...