Bảy chú lùn tốt bụng Sáng tác: Thành Đô * * *^^^*** Ngày xửa ngày xưa Ở một vương quốc Có nàng công chúa Da trắng như tuyết Môi đỏ như son Tóc thì đen tuyền * * * Mẹ nàng mất sớm Vua cha kết hôn Với bà phù thủy Ác nhất thế gian Suốt ngày ghen tị Với nàng Bạch Tuyết Vì nàng Bạch Tuyết Đẹp nhất thế gian. Bà ta có một, Chiếc gương thần bí. * * * Rồi vào ngày nọ, Hỏi chiếc gương thần: "Hỡi chiếc gương ơi, Ngươi ở trên tường. Nói cho ta biết, Ai mới là người. Đẹp nhất thế gian." Gương thần trả lời: "Bạch Tuyết đẹp hơn, Còn bà xấu xí." * * * Bà điên tiết lên. Bèn sai quân lính, Đưa cô vào rừng. * * * Cảnh rừng đêm đêm, Ếch, nhái, hùm, beo. Đủ thứ tiếng kêu, Làm cô hoảng sợ. * * * Rồi sáng hôm sau, Khi cô tỉnh dậy. Thì mặt trời mọc, Ngập tràn ánh nắng. Trong khu rừng nọ, Bao nhiêu loài vật, Đến an ủi cô. Chim cất tiếng hót, Bạch Tuyết hát theo. Âm nhạc các loài, Làm nàng ấm lại. Bạch Tuyết liền hỏi: "Ta bị phù thủy, Đưa ta vào rừng. Rồi bỏ ta đi, Thế là ta bị, Đi lạc thế này. Có chỗ trú nào, Giúp ta tá túc." Bầy thú dẫn nàng, Tới một túp lều, Trong khu rừng nọ. Nàng bước vào trong, Chẳng có một ai, Ở trong nhà cả. Đồ đạc trong nhà, Khắp nơi vương vãi. Nàng liền đếm ghế, Một, hai, ba, bốn, Năm, sáu, đến bảy. Đó là bảy cái, Ghế nhỏ xinh xắn. * * * Bạch Tuyết thầm nghĩ, Có bảy đứa trẻ. Không có cha mẹ. Nên ở trong nhà, Bày bừa lộn xộn. * * * Công chúa Bạch Tuyết, Quyết định dọn dẹp, Chuẩn bị buổi tối. Trong lúc làm việc, Nàng liền hát vang, Ca khúc thật vui. * * * Nàng liền nấu súp, Ngon ơi là ngon, Rồi đi lên gác. Trên đó có bảy, Cái giường xinh xắn, Của bảy chàng trai. Êm ái làm sao. Nàng liền ngả lưng, Xuống giường các chàng, Vừa đủ người nàng. Và nàng thiếp đi, Lúc nào không hay. * * * Thực ra trong nhà, Có bảy chú lùn. Các chú về nhà, Sau một ngày mệt. Ngạc nhiên vô cùng. Có ai đang đến, Dọn dẹp nhà cửa. Các chú lo lắng, Nhón chân lên gác. Nhìn thấy chiếc chăn, Được phủ đầy người, Người nàng thơm ngát, Tỏa khắp căn phòng. Từ nàng Bạch Tuyết. Và thật ngạc nhiên, Thấy cô xinh đẹp. Bạch Tuyết tỉnh giấc, Và ngạc nhiên thấy, Có bảy chú lùn. Vui vẻ thốt lên, Rồi nàng mỉm cười. * * * Có một trong bảy, Chú lùn hỏi nàng. Vì sao nàng lại, Lạc vào trong này. Ở đây có những, Ếch, Nhái, Hùm, Beo. Sao nàng không sợ. Nàng liền kể lại, Nguồn cơn sự tình, Cho bảy chú lùn, Biết chuyện của mình. "Có bà Hoàng hậu, Độc ác vô cùng. Bà ấy tìm cách, Để giết tôi chết." Cả bảy chú lùn, Lo sợ ma thuật, Của bà Hoàng hậu, Nên đuổi cô đi. "Hỡi nàng Bạch Tuyết, Nàng hãy đi đi. Bọn ta sợ sệt, Bà phù thủy đó". Nhưng nàng thuyết phục. "Bà ta sẽ không, Thấy ta ở đây. Ta sẽ quét dọn, Nhà cửa sạch sẽ, Giặt giũ, nấu ăn". * * * Cả bảy chú lùn, Đồng thanh đáp lại: "Chúng ta đồng ý, Cho nàng ở lại." * * * Bảy chú lùn nghĩ, Những chiếc bánh bao. Thơm ngon trong bếp, Theo chân Bạch Tuyết, Bước xuống gác xép. Thưởng thức món ăn, Do nàng nấu nướng. * * * Công chúa Bạch Tuyết, Thấy bảy chú lùn, Chân tay dơ bẩn. Nàng liền nhắc nhở: "Phải rửa tay ngay, Trước khi ăn uống. Nếu không rửa tay, Các bạn không được, Ngồi vào bàn ăn." * * * Sau bữa ăn tối, Cả bảy chú lùn. Cùng nàng Công chúa, Chơi nhạc, nhảy múa. * * * Một trong bảy chú, Bảo nàng kể chuyện. Tình yêu của mình. "Nàng Bạch Tuyết ơi! Giờ nàng hãy kể, Câu chuyện của mình. Cho chúng ta biết." Rồi nàng kể chuyện. Về một cuộc tình, Của chàng với nàng. "Hồi ta còn mẹ, Ra giếng gánh nước. Ngâm nga ta hát, Bồ câu xuất hiện, Đậu trên thành giếng, Ngắm nghía ta hát. Bỗng chàng Hoàng tử, Bỗng nhiên xuất hiện. Bỗng nhiên xuất hiện, Một chàng Hoàng tử, Nhìn ta chăm chú. Ta thật xấu hổ, Chạy vào lâu đài. Hoàng tử ngước nhìn, Nơi ta đang đứng. Chàng bèn thổ lộ, Tình yêu với ta." "Hỡi nàng xinh đẹp, Hãy về với ta. Ta sẽ cho nàng, Giàu sang phú quý. Nếu nàng chấp nhận, Giang sơn về nàng. Ta sẽ cùng nàng, Cai trị đất nước." * * * Một trong bảy chú, Bảo nàng kể tiếp. "Còn gì nữa không, Xin nàng kể tiếp." Và nàng tiếp tục, Câu chuyện của mình. "Ta chỉ mỉm cười, Gật đầu khe khẽ." * * * Ngày ngày trôi qua, Cũng đã đến lúc. Cả bảy chú lùn, Phải đi làm thôi. Để nàng ở lại. Một mình ở nhà. Trước khi rời đi, Một trong bảy chú, Dặn dò Bạch Tuyết. "Hỡi nàng Bạch Tuyết, Ở nhà một mình. Hãy đóng cửa lại, Không cho ai vào." Và nàng đáp lại: "Ừ ta biết rồi, Các anh cứ đi. Không cần lo gì, Cho tôi hết cả." Và hôn tạm biệt, Với bảy chú lùn. Rồi một ngày sau, Phù thủy lại đến. Mang theo trái táo. Quả đỏ, quả xanh. Bạch Tuyết quên lời, Và mở cửa ra. Phù thủy mừng thầm: "Ha, ha, ha, ha.. Ngươi trúng ý ta." Phù thủy liền hỏi: "Này cô bé ơi, Sao cháu ở nhà, Một mình vậy nhỉ? Cô không sợ sao, Những kẻ bắt cóc?" Bạch Tuyết trả lời: "Sao ta sợ được, Còn có anh em, Của ta nữa mà. Bà nói xằng bậy, Không sợ anh em, Đuổi đánh bà sao? Phù thủy đắc chí, Cười lớn:" Ha, ha.. Ta chỉ hỏi đùa, Cho vui ấy mà. Bây giờ ta có, Một trò chơi hay. Cháu có tham gia, Cho vui không nào? " Bạch Tuyết đáp lại: " Có chứ, có chứ! Tôi tham gia với. " * * * Rồi bà tiếp lời: " Trên tay ta có, Hai trái táo ngon. Quả xanh, quả đỏ, Cháu chọn quả nào? " Bạch Tuyết ngạc nhiên: " Trò chơi dễ thế? Hay là thế này, Trò chơi cái kéo, Cái búa, cái bao. Bà thấy thế nào? " Cuối cùng phù thủy, Cũng đã đồng ý, Trò chơi của nàng. Cuối cùng phù thủy, Cũng thua Bạch Tuyết. " Hỡi cô bé ơi! Mi chọn quả nào? Quả xanh, quả đỏ? " Bạch Tuyết trả lời: " Ta chọn quả xanh. " Phù thủy lại nói: " Sao mi dốt thế? Quả đỏ ngon hơn, Quả xanh thì chát. " Bạch Tuyết trả lời: " Ồ, không sao đâu! Còn một trò chơi, Sao bà lại lo?" Rồi nàng Bạch Tuyết, Cầm trái táo xanh, Rồi ăn ngon lành. Trò chơi tiếp theo, Bạch Tuyết lại thắng. Cầm ngay trái táo, Màu đỏ chín mọng. * * * Cả bảy chú lùn, Trong lòng lo lắng. Tức tốc trở về, Trên đường trở về, Gặp một Hoàng Tử, Cưỡi ngựa về cung. Liền cho đi cùng. Cuối cùng về kịp, Đánh đuổi phù thủy. Và cứu Bạch Tuyết, Khỏi tay phù thủy. * * * Nàng hôn tạm biệt, Với bảy chú lùn. Rồi bước lên ngựa, Cùng chàng về cung. Và sống hạnh phúc, Mãi mãu về sau. /.
Gà bố và gà mẹ Sáng tác: Thành Đô * * *^^^*** Cục!.. ta; cục!.. tác.. Tiếng kêu khoe khoang, Của con gà mẹ. Mười quả trứng gà, Hôm nay đã nở. Cả mười chú gà, Tiếng kêu chiêm chiếp. Vì được tự do, Ra ngoài thỏa thích. Gà mẹ giục giã: "Các con ăn mau, Kẻo chim trên cao, Lại cướp mồi ngon!" * * * Bỗng từ trên cao, Có chú diều hâu, Lao nhanh xuống đất. Định cướp gà con, Gà mẹ xù lông, Gà bố thét gầm, Có ta đây rồi. Xem ngươi có dám! Diều hâu sợ hãi, Cất cánh bay đi.
Tiếng gà gáy sáng Sáng tác: Thành Đô * * *^^^*** Sương mờ giăng nhẹ trong nắng sớm, Bình minh rơi nhẹ trên mái tranh. Tiếng gà gáy vang mời ngày mới, Nắng sớm mang theo bao ấm áp. * * * Gió thoảng qua rừng chè xanh mát, Con đường đỏ thắm bóng người qua. Tiếng chim rừng hòa trong bản nhạc, Nhịp thở đất trời bình yên lắm. * * * Người thức giấc đón tia nắng dịu, Nắm tay nhau cùng chào ngày mới. Tiếng gà gáy vang khúc hát êm, Tựa như khúc hát chào bình minh.