Chương 58:
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Tôi đi mua tổ rùa cho cậu thay nhé! Cậu muốn tổ gì cũng được, tôi mua cho cậu cái tổ rùa tốt nhất, đắt nhất!"
Trần Tư Hàn chỉ tay vào Lạc Chu Chu, vẻ mặt đầy đau đớn: "Nói đi, cậu muốn tổ rùa như thế nào?"
"Thì, thì bể cá bình thường là được rồi."
Cả ngày tiếp theo, ngoài việc bị gọi dậy ăn tối, Lạc Chu Chu đều nằm suốt.
Tai nghe tiếng Trần Tư Hàn liên tục trả lời thiết bị đầu cuối, trong lòng ôm áo thun của Sở Phong, thỉnh thoảng ngửi vài cái.
"Chu Chu, tôi vào được không?" Trần Tư Hàn vừa trả lời xong một cuộc gọi, gõ cửa phòng ngủ.
Lạc Chu Chu uể oải nhìn ra cửa, nói: "Mời vào."
Trần Tư Hàn đẩy cửa hỏi: "Chu Chu, cậu bị bệnh à?"
"Đâu có đâu." Lạc Chu Chu cảm nhận trạng thái cơ thể mình, nói: "Không thấy khó chịu chỗ nào cả."
"Vậy sao cậu nằm cả ngày không động đậy?" Trần Tư Hàn thắc mắc hỏi.
"Có lẽ vì tôi lười quá." Lạc Chu Chu nói.
Trần Tư Hàn nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu vài giây, rồi nói: "Được rồi, lười thật đấy."
Lúc này, thiết bị đầu cuối lại vang lên.
".. Vậy các cậu có bao nhiêu người? Không được, như vậy sẽ để nghi phạm chạy mất.. Không được không được.."
Trần Tư Hàn mặt trầm xuống phân công nhiệm vụ, vẻ mặt rất nghiêm trọng, vừa nói chuyện vừa quay lại phòng khách.
Lạc Chu Chu nghe thấy Trần Tư Hàn dường như đang gặp phải một vụ án hóc búa, không kìm được bèn rời giường bước ra ngoài.
Trong phòng khách, giữa không trung lơ lửng bốn màn hình hiển thị lớn nhỏ, Trần Tư Hàn đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng dừng lại, đưa tay điều khiển các hình ảnh đó.
"Anh đang gặp phải vụ án rắc rối gì sao?" Lạc Chu Chu đứng ở cửa phòng ngủ hỏi.
"Cuối cùng cũng dậy rồi à?" Trần Tư Hàn hỏi, rồi tiếp tục: "Ừ đúng vậy, có một vụ lừa đảo, nghi phạm đã lẩn trốn nhiều năm, hai ngày nay phát hiện tung tích của hắn, tối nay sẽ hành động."
Thấy anh có vẻ nôn nóng, Lạc Chu Chu không nhịn được nói: "Có phải vì phải trông tôi nên anh không thể đi làm không?"
Trần Tư Hàn nhìn cậu một cái, nói: "Đúng là phải trông cậu nên không đi được. Nhưng cậu quý giá hơn tên nghi phạm đó nhiều, tôi tình nguyện để mười tên nghi phạm chạy thoát, cũng không thể sơ suất dù chỉ một chút, khiên cho cậu gặp phải chuyện gì."
"Bằng không Sở Phong sẽ giết tôi mất." Anh làm động tác cắt ngang cổ, miệng phát ra tiếng "kạch".
Rồi chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Hơn nữa dưới kia cũng có người của sở cảnh sát canh gác, thấy không?"
Lạc Chu Chu đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trong khu chung cư có vài bóng người ẩn hiện.
"Sở Phong rốt cuộc đã gây ra chuyện lớn đến thế nào mà các anh phải bảo vệ tôi như vậy?" Lạc Chu Chu lo lắng hỏi.
Trần Tư Hàn im lặng vài giây, nói: "Không lớn đâu, tung tích của tên lừa đảo tối nay là do cậu ấy phát hiện, sợ hắn chưa bị bắt sẽ quay lại trả thù."
"Vậy à." Lạc Chu Chu yên tâm hơn một chút.
Trần Tư Hàn gật đầu, nói: "Ừ, chính là vậy."
Hành động dường như tiến hành không mấy suôn sẻ, thời gian tiếp theo, các cuộc gọi đến thiết bị của Trần Tư Hàn không ngừng nghỉ.
Lạc Chu Chu yên lặng ngồi trên sofa, nhìn anh cởi nút áo trên cùng, vừa phân công nhiệm vụ vừa nôn nóng bước qua lại.
Khi Trần Tư Hàn lại một lần nữa vò rối tóc mình, Lạc Chu Chu không nhịn được nói: "Trần cảnh trưởng, anh đi xử lý vụ án đi. Sở Phong nói căn nhà này rất an toàn, người bình thường căn bản không vào được, hơn nữa bên ngoài còn có người canh gác."
Trần Tư Hàn định trả lời thì một cuộc gọi khác chen vào.
".. Giao lộ phố Marnie? Tôi đang ở gần đó!"
Anh ngắt thiết bị, vội vàng nói với Lạc Chu Chu: "Nghi phạm chạy sang con phố bên cạnh, ở đó không có người bố trí trước. Chu Chu, tôi đi một lát sẽ về, khoảng nửa tiếng thôi."
Lạc Chu Chu vội nói: "Anh mau đi đi."
Trần Tư Hàn vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nhớ xem màn hình giám sát, thấy chấm đỏ thì đừng ra ngoài, hiểu không?"
"Hiểu rồi, Sở Phong đã dạy tôi rồi, anh yên tâm." Lạc Chu Chu gật đầu.
Trần Tư Hàn lại nói thêm: "Nửa tiếng, nửa tiếng tôi sẽ về."
Nói xong, anh lao ra ngoài.
Trong nhà lập tức yên tĩnh, Lạc Chu Chu lại nằm xuống sofa, lặng lẽ nhìn trần nhà.
Cậu không biết Sở Phong đã đến biên giới chưa, sự tình đã xử lý thế nào, bao giờ mới trở về.
Mấy lần đặt tay lên thiết bị đầu cuối, nhưng lại nghĩ Sở Phong hiện giờ chắc đang rất bận, nhắn tin sẽ làm phiền anh, nên chậm rãi rút tay về.
Lạc Chu Chu lăn qua lăn lại trên sofa, rồi chợt nhớ đến Lạc Bội.
Tối qua Lạc Bội đột nhiên bảo cậu đến đây ở, tuy rằng mọi người, kể cả Sở Phong, đều nói không có việc gì, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy kỳ lạ, không yên tâm.
Cậu do dự một chút, quyết định gọi cho Lạc Bội để hỏi thử xem sao, dù có thể bị mắng vài câu, nhưng chỉ cần yên tâm là được.
Thiết bị đầu cuối phát ra nhạc chờ kết nối dễ nghe, Lạc Chu Chu kiên nhẫn đợi.
Đến khi một khúc nhạc gần kết thúc, bên kia vẫn không ai nghe máy.
Cậu định bấm gọi lại, suy nghĩ một chút, rồi đổi sang gọi số của Lạc Bội phu nhân.
Nếu Lạc Bội đang bận, không tiện nghe máy, thì Lạc Bội phu nhân lúc nào cũng rảnh.
Kết quả lại nghe một lần nhạc chờ, số này cũng không ai bắt máy.
Lạc Chu Chu không nằm nữa, cậu ngồi dậy.
Mím chặt môi, liên tục bấm gọi hai số đó, trong lòng càng lúc càng bất an.
Thiết bị đầu cuối trước sau vẫn không ai nghe, cuối cùng cậu bỏ cuộc, ngẩn ngơ ngồi trên sofa, một dự cảm xấu dâng lên.
Máy chiếu trong nhà vẫn tự động phát tin tức, đó là do Trần Tư Hàn bật lên nhưng chưa tắt.
Cậu không bật tiếng, nữ phát thanh viên trẻ tuổi trên màn hình đang nói chuyện đầy biểu cảm, như diễn một vở kịch câm.
Lạc Chu Chu vô thức nhìn vào đó, trong lòng trống rỗng.
Lúc này, một tin tức xuất hiện, theo sự chuyển đổi của hình ảnh, cậu dần bị hấp dẫn lực chú ý.
Cảnh tượng quen thuộc phía sau nữ phát thanh viên chính là khu biệt thự Tinh Quang nơi nhà cậu ở.
Bụi cây phía sau cô ấy được tạo hình thành một con chim bay, Lạc Chu Chu mỗi ngày đi ra trạm xe buýt đều đi qua đó.
Cậu từng dừng lại ngắm kỹ bụi cây ấy, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Lạc Chu Chu vội tăng âm lượng, giọng nữ rõ ràng vang lên.
"Lý do đằng sau hành động lần này của quân bộ, hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ, tuy nhiên!"
Hình ảnh đến đây đột nhiên dừng lại, giống như tín hiệu bị gián đoạn. Nữ phát thanh viên há miệng, gương mặt mang biểu cảm hài hước bị đóng băng trên màn hình.
Lạc Chu Chu sốt ruột định tiến tới xem, vừa đứng dậy khỏi sofa thì hình ảnh lại chuyển động.
Nhưng lần này không còn là tin tức đó nữa, mà là quảng cáo. Một thiếu niên cầm chai nước, dùng giọng điệu phấn khích như trúng thưởng lớn để giới thiệu các hương vị của nước uống.
Rõ ràng bản tin trực tiếp vừa rồi bị cắt, nên mới tạm thời chuyển sang quảng cáo.
Lạc Chu Chu chậm rãi bước đến trước chiếc cúp dùng làm tổ cho hai con rùa, đứng ngẩn ra.
Cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay khẽ động, cả bàn tay run lên nhè nhẹ.
Cậu không còn thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, trong lòng chỉ còn nỗi sợ hãi bao trùm.
Nhìn hai con rùa bất động, cậu khẽ hỏi: "Đại Ô, Tiểu Ô, tướng quân họ.. có phải đã xảy ra chuyện gì không.."
Hai con rùa vẫn ngủ say, Lạc Chu Chu đứng thêm một lúc, rồi đột nhiên xoay người vào phòng ngủ.
Khi đi ra, cậu đã mặc áo khoác, quàng khăn, đeo ba lô lên lưng.
Cậu nhanh chóng để lại một mẩu giấy cho Trần Tư Hàn, viết rõ rằng mình sẽ về nhà một lát và sẽ sớm quay lại, rồi cẩn thận đặt nó lên bàn trà trước sofa.
Đi đến cửa, khi đang định vặn tay nắm cửa, cậu khựng lại một chút, quay người nhấn nút màn hình giám sát.
Màn hình hiển thị thời gian thực của tòa nhà và khu chung cư ngay lập tức hiện lên trên tường.
Trên màn hình chủ yếu là các chấm xanh, chỉ có năm sáu chấm trắng phân bố quanh tòa nhà trong khu ccư.
Những chấm trắng đó là cảnh sát đến từ đồn cảnh sát, vốn dĩ mang súng nên là chấm đỏ, nhưng sau khi được Trần Tư Hàn thay đổi trạng thái an toàn, chúng mới chuyển thành màu trắng.
Lạc Chu Chu nhìn những chấm trắng này mà đau đầu, nếu cứ thế này đi ra ngoài, chắc chắn họ sẽ không để cậu đi.
Suy nghĩ một chút, cậu đặt ba lô xuống, chỉ nhét ví tiền vào túi, sau đó vào bếp xách túi rác ra, giả vờ như đi đổ rác để ra ngoài.
Ra khỏi thang máy, cậu dựa theo bản đồ phân bố vừa nhìn thấy, vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà liền rẽ trái.
Từ đây đến cổng khu chung cư chỉ gặp một chấm trắng, nếu may mắn, có gặp cũng không bị phát hiện.
Bên ngoài trời mưa lất phất, nhiệt độ hơi thấp, Lạc Chu Chu vừa đi được hơn chục mét đã thấy ở phía trước, trên bồn hoa đổ sập một nửa, có người cầm ô, trải một tờ báo ngồi lên đó.
Cậu vội vàng dựng cổ áo khoác lên, cúi đầu, một tay đút túi áo, tay kia xách túi rác, bước qua trước mặt người đó.
Người kia nhanh chóng liếc nhìn đánh giá Lạc Chu Chu, ánh mắt rơi xuống túi rác trên tay cậu, nhưng không để lộ bất kì biểu cảm rồi dời mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào lối ra vào của tòa nhà.
Xem ra vận may không tệ, gặp phải một cảnh sát chưa từng thấy mặt cậu, hơn nữa trọng tâm phòng bị của họ là những người lạ mặt vào tòa nhà, chứ không phải cư dân đi ra ngoài.
Lạc Chu Chu mãi đến khi ra khỏi cổng khu chung cư mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình của Lạc Bội và Lạc Bội phu nhân quá kỳ lạ, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải về nhà xem sao.
Nhưng nhìn con đường trống trải, cậu lại nhớ đến lời dặn dò của Sở Phong, do dự dừng lại ở ngã tư gần cổng.
Lúc này, từ bên phải có người đi về phía khu chung cư, miệng ngậm điếu thuốc, đang nói chuyện qua thiết bị đầu cuối.
Lạc Chu Chu nhận ra anh ta là cảnh sát, từng gặp ở đồn cảnh sát Bayardo, vội cúi đầu, giả vờ như người qua đường đang xem giờ.
".. Cuối cùng cũng bắt được tên lừa đảo này rồi, ngày mai phải ăn mừng thật lớn.."
Lạc Chu Chu nghe được câu này khi người đó đi ngang qua, trong lòng chợt nhẹ nhõm.
Nếu nghi phạm đã bị bắt, vậy cậu cũng an toàn, có thể về nhà xem sao.
Đứng bên lề đường ngoài khu chung cư, cậu bắt đầu vẫy tay gọi xe.
Mùa đông ở Bayardo luôn đặc biệt lạnh giá, huống chi là một đêm mưa lất phất như thế này, đợi mãi đến khi chân tê cứng cậu mới gọi được một chiếc taxi.
"Cậu đây là đi về Enesia à?"
"Đúng vậy." Lạc Chu Chu ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Năm nay nhiệt độ giảm nhanh thật, trời lạnh thế này, phải nhanh về nhà thôi."
Tài xế là một beta khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất hoạt bát, suốt đường đi đều nói chuyện với Lạc Chu Chu.
Nhưng lúc này Lạc Chu Chu đầy tâm sự, chỉ qua loa đáp lại vài câu.
Tài xế nhận ra cậu không tập trung, sau khi nói vài câu cũng không nói thêm, để cậu được yên tĩnh một lúc.
Chiếc taxi nhanh chóng qua trạm kiểm soát, chạy đến lối vào khu biệt thự, tài xế dừng xe lại.
"Sao vậy?" Lạc Chu Chu hỏi.
Tài xế nói: "Phía trước chắc có chuyện gì đó, họ kéo dây cảnh giới, còn có rất nhiều sĩ quan đứng đó, không qua được."
Lạc Chu Chu ngẩn ra, nhìn qua khoảng trống giữa hai ghế.
Chỉ thấy phía trước đèn sáng rực, đậu rất nhiều xe, còn có không ít người mặc quân phục đứng đó.
Mà vị trí đó, hình như chính là biệt thự tướng quân.
"Không phải cảnh sát, là người của quân đội, xem ra có vị quan lớn nào đó gặp chuyện rồi."
Tài xế có chút phấn khích nhìn về phía trước, cho đến khi cửa xe vang lên tiếng, Lạc Chu Chu chạy qua bên cạnh ghế lái, ông ta mới nhớ ra vị khách này chưa trả tiền.
"Chàng trai trẻ, cậu còn chưa trả tiền xe đâu." Tài xế vội gọi.
Lạc Chu Chu dừng bước, lấy một tờ tiền từ ví ra đưa cho tài xế, quay người tiếp tục đi.
"Ơ ơ ơ, tôi chưa thối tiền cho cậu mà."
"Không cần đâu."
Tài xế cầm tờ tiền ngẩn ra vài giây, nhìn bóng lưng Lạc Chu Chu, tặc lưỡi: "Giới trẻ bây giờ, xem náo nhiệt đúng là tích cực thật."
Mưa lại to hơn một chút, rơi trên lá cây hai bên đường, phát ra tiếng sột soạt.
Lạc Chu Chu chạy chậm về phía biệt thự tướng quân, những hạt mưa nhỏ rơi trên vai cậu, làm ướt vai áo và tóc.
Cậu vén mái tóc ướt trước trán, nhìn chằm chằm về phía đó, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Chạy được nửa đường, cậu thấy phía trước hai binh sĩ thu lại dây cảnh giới chắn ngang đường, nhanh chóng rút về bên lề đường.
Sau đó, những chiếc xe quân sự đậu sẵn đồng loạt khởi động, dẫn đầu là vài xe cảnh sát nháy đèn đỏ, chạy về phía này.
Lạc Chu Chu dần chậm lại bước chân, đứng trên vỉa hè, thở hổn hển nhìn đoàn xe đi qua trước mặt.
Trong đó khi một chiếc xe quân sự đi qua, cậu thoáng thấy bên trong có người ngồi, mặc dù bị hai binh sĩ che khuất nên không nhìn rõ, nhưng trang phục lộ ra lại là hoa văn và kiểu dáng cậu rất quen thuộc.
Đó là một chiếc áo ngủ lụa bông buộc dây, màu nâu sẫm, trên đó có hoa văn tròn màu đỏ thẫm.
Cậu đã vô số lần nhìn thấy Lạc Bội mặc nó, tay cầm cốc cà phê ngồi trên sofa đọc báo.
Cậu chạy theo chiếc xe đó, vừa chạy vừa cố nhìn vào bên trong qua cửa sổ, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Những hạt mưa xiên xẹo lướt qua mặt kính, khiền tầm nhìn trở nên mờ ảo, cậu tiến gần hơn về phía đó, căng mắt cố gắng nhìn kỹ để phân biệt hình dáng bên trong.
Đây đã là khu vực ngoài dây cảnh giới, có hơn chục người hiếu kỳ đứng đợi trên vỉa hè từ trước, hiện giờ thấy đoàn xe đi ra, cũng bước tới đi theo về phía trước, tò mò nhìn vào trong xe vài lần.
Lúc này, người ngồi ở giữa trong xe quân sự hơi nghiêng người về phía trước, vượt qua binh sĩ bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Lạc Chu Chu.
Sau khi Lạc Chu Chu nhận ra người đó chính là Lạc Bội, bước chân cậu khựng lại, ngẩn người đứng tại chỗ.
Nhưng ngay lập tức cậu phản ứng lại, tăng tốc lao lên, tiếp tục nhìn qua cửa sổ xe để xem ông.
Lạc Bội nhìn cậu, vẻ mặt nhàn nhạt không chút thay đổi, chỉ nhanh chóng làm một khẩu hình, rồi như không có chuyện gì quay đầu đi, tựa lại vào ghế.
Lạc Chu Chu nhìn rõ khẩu hình của ông, ý nói là: "Đi mau."
Đoàn xe tăng tốc, bỏ lại Lạc Chu Chu phía sau, gầm rú lao ra khỏi cổng khu biệt thự.
Cậu bị bỏ lại phía sau, từ từ ngừng chạy, ngơ ngác tiếp tục đi về phía trước hướng về cổng. Đi được một đoạn, cậu đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình không để ý xem Lạc Bội phu nhân có ở trên xe hay không.
Cậu lập tức dừng bước, xoay người, lại chạy về phía biệt thự tướng quân.
Biệt thự tướng quân vẫn sáng rực ánh đèn, khiến Lạc Chu Chu càng đến gần càng dấy lên hy vọng.
Cậu lao thẳng qua cánh cổng sắt đang mở của biệt thự, bước qua bãi cỏ bị giẫm nát tả tơi, sải bước lên bậc thang chạy vào trong biệt thự.
Cậu đứng ở lối vào thở hổn hển, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Phòng khách không một bóng người, cửa tủ đều bị mở toang, đồ đạc bên trong bị lôi ra rơi vãi khắp sàn. Ngay cả sofa cũng bị lật ngược, đáy bị rạch toạc, để lộ cả bên trong.
"Phu nhân!" Lạc Chu Chu hét lên.
Giọng cậu khô khốc, khàn đặc, vang vọng trong không gian trống rỗng.
"Lạc Bội phu nhân!" Cậu lại hét lớn lên tầng trên.
Đợi vài giây, không có bất kỳ hồi âm nào, rõ ràng Lạc Bội phu nhân cũng không có ở đây.
"Quản gia Lý!"
Quản gia Lý, người bình thường luôn xuất hiện khắp nơi, lần đầu tiên không lên tiếng đáp lại.
Lạc Chu Chu men theo cầu thang lên tầng hai, không từ bỏ, đẩy từng cánh cửa phòng ra xem.
Mỗi căn phòng đều trống rỗng không một bóng người, cũng bị lục lọi loạn xạ như nhau.
Chăn đệm bị ném xuống sàn, mỗi chiếc giường đều bị rạch rách toạc, lông vịt bên trong bay khắp phòng.
Ngay cả giấy dán tường cũng bị xé xuống, trần nhà cũng bị lật tung.
Mọi ngóc ngách ở đây đều đã bị người ta lục soát, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lạc Chu Chu lại đi xuống tầng, chậm rãi bước vào phòng khách, nhặt mấy tấm đệm sofa bị rạch nát đặt lên sofa.
Sau khi quan sát chung quanh một vòng, cậu bước vào phòng ăn, nhặt một chiếc lọ muối sứ trắng hoa xanh trên tấm thảm, đặt lại lên bàn ăn.
Đây là lọ muối mà Lạc Bội phu nhân yêu thích nhất, chỉ có điều nắp không biết đã lăn đi đâu mất.
Cậu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện dấu vết của nắp lọ muối dưới tủ bên trong quầy bar nhỏ.
Cậu quỳ xuống sàn, cúi người duỗi tay dài ra để lấy chiếc nắp sứ tròn trơn bóng đó.
Ngón tay vừa khó khăn chạm vào nắp, thì ngoài nhà vang lên một loạt tiếng bước chân.
Trong lòng cậu dâng lên một tia vui mừng, chẳng lẽ là Lạc Bội phu nhân hoặc quản gia Lý quay về?
Đang định đứng dậy khỏi sàn, cậu đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tiếng bước chân đó không vội vã, mang theo âm thanh trầm đục của giày da gõ lên bậc thang đá cẩm thạch, tuyệt đối không phải Lạc Bội phu nhân hay quản gia Lý.
Giờ này ai sẽ đến căn biệt thự này chứ?
Lạc Chu Chu đang ngồi xổm chậm rãi đứng dậy, trốn sau quầy bar, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn ra ngoài qua những chiếc ly rượu và dụng cụ trên quầy.
Người đó bước vào biệt thự, đứng giữa phòng khách.
Ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, Lạc Chu Chu đã lập tức nhận ra, hắn chính là Thiên Lang, kẻ từng giao đấu với Sở Phong vài ngày trước, sau khi rời khỏi viện điều dưỡng.
Thiên Lang đảo mắt nhìn quanh phòng khách, ánh mắt dừng lại ở mấy chiếc ghế sofa giữa phòng.
Sofa đã bị lật ngược trên sàn, nhưng đệm sofa lại được đặt lên trên cùng.
Hắn bước đến trước sofa, dừng lại, dùng tay ấn lên đệm sofa, rồi nhìn về phía phòng ăn, chậm rãi bước tới.
Bước chân hắn rất nhẹ, đế giày da chạm sàn chỉ phát ra tiếng sột soạt.
Trần Tư Hàn chỉ tay vào Lạc Chu Chu, vẻ mặt đầy đau đớn: "Nói đi, cậu muốn tổ rùa như thế nào?"
"Thì, thì bể cá bình thường là được rồi."
Cả ngày tiếp theo, ngoài việc bị gọi dậy ăn tối, Lạc Chu Chu đều nằm suốt.
Tai nghe tiếng Trần Tư Hàn liên tục trả lời thiết bị đầu cuối, trong lòng ôm áo thun của Sở Phong, thỉnh thoảng ngửi vài cái.
"Chu Chu, tôi vào được không?" Trần Tư Hàn vừa trả lời xong một cuộc gọi, gõ cửa phòng ngủ.
Lạc Chu Chu uể oải nhìn ra cửa, nói: "Mời vào."
Trần Tư Hàn đẩy cửa hỏi: "Chu Chu, cậu bị bệnh à?"
"Đâu có đâu." Lạc Chu Chu cảm nhận trạng thái cơ thể mình, nói: "Không thấy khó chịu chỗ nào cả."
"Vậy sao cậu nằm cả ngày không động đậy?" Trần Tư Hàn thắc mắc hỏi.
"Có lẽ vì tôi lười quá." Lạc Chu Chu nói.
Trần Tư Hàn nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu vài giây, rồi nói: "Được rồi, lười thật đấy."
Lúc này, thiết bị đầu cuối lại vang lên.
".. Vậy các cậu có bao nhiêu người? Không được, như vậy sẽ để nghi phạm chạy mất.. Không được không được.."
Trần Tư Hàn mặt trầm xuống phân công nhiệm vụ, vẻ mặt rất nghiêm trọng, vừa nói chuyện vừa quay lại phòng khách.
Lạc Chu Chu nghe thấy Trần Tư Hàn dường như đang gặp phải một vụ án hóc búa, không kìm được bèn rời giường bước ra ngoài.
Trong phòng khách, giữa không trung lơ lửng bốn màn hình hiển thị lớn nhỏ, Trần Tư Hàn đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng dừng lại, đưa tay điều khiển các hình ảnh đó.
"Anh đang gặp phải vụ án rắc rối gì sao?" Lạc Chu Chu đứng ở cửa phòng ngủ hỏi.
"Cuối cùng cũng dậy rồi à?" Trần Tư Hàn hỏi, rồi tiếp tục: "Ừ đúng vậy, có một vụ lừa đảo, nghi phạm đã lẩn trốn nhiều năm, hai ngày nay phát hiện tung tích của hắn, tối nay sẽ hành động."
Thấy anh có vẻ nôn nóng, Lạc Chu Chu không nhịn được nói: "Có phải vì phải trông tôi nên anh không thể đi làm không?"
Trần Tư Hàn nhìn cậu một cái, nói: "Đúng là phải trông cậu nên không đi được. Nhưng cậu quý giá hơn tên nghi phạm đó nhiều, tôi tình nguyện để mười tên nghi phạm chạy thoát, cũng không thể sơ suất dù chỉ một chút, khiên cho cậu gặp phải chuyện gì."
"Bằng không Sở Phong sẽ giết tôi mất." Anh làm động tác cắt ngang cổ, miệng phát ra tiếng "kạch".
Rồi chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Hơn nữa dưới kia cũng có người của sở cảnh sát canh gác, thấy không?"
Lạc Chu Chu đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trong khu chung cư có vài bóng người ẩn hiện.
"Sở Phong rốt cuộc đã gây ra chuyện lớn đến thế nào mà các anh phải bảo vệ tôi như vậy?" Lạc Chu Chu lo lắng hỏi.
Trần Tư Hàn im lặng vài giây, nói: "Không lớn đâu, tung tích của tên lừa đảo tối nay là do cậu ấy phát hiện, sợ hắn chưa bị bắt sẽ quay lại trả thù."
"Vậy à." Lạc Chu Chu yên tâm hơn một chút.
Trần Tư Hàn gật đầu, nói: "Ừ, chính là vậy."
Hành động dường như tiến hành không mấy suôn sẻ, thời gian tiếp theo, các cuộc gọi đến thiết bị của Trần Tư Hàn không ngừng nghỉ.
Lạc Chu Chu yên lặng ngồi trên sofa, nhìn anh cởi nút áo trên cùng, vừa phân công nhiệm vụ vừa nôn nóng bước qua lại.
Khi Trần Tư Hàn lại một lần nữa vò rối tóc mình, Lạc Chu Chu không nhịn được nói: "Trần cảnh trưởng, anh đi xử lý vụ án đi. Sở Phong nói căn nhà này rất an toàn, người bình thường căn bản không vào được, hơn nữa bên ngoài còn có người canh gác."
Trần Tư Hàn định trả lời thì một cuộc gọi khác chen vào.
".. Giao lộ phố Marnie? Tôi đang ở gần đó!"
Anh ngắt thiết bị, vội vàng nói với Lạc Chu Chu: "Nghi phạm chạy sang con phố bên cạnh, ở đó không có người bố trí trước. Chu Chu, tôi đi một lát sẽ về, khoảng nửa tiếng thôi."
Lạc Chu Chu vội nói: "Anh mau đi đi."
Trần Tư Hàn vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nhớ xem màn hình giám sát, thấy chấm đỏ thì đừng ra ngoài, hiểu không?"
"Hiểu rồi, Sở Phong đã dạy tôi rồi, anh yên tâm." Lạc Chu Chu gật đầu.
Trần Tư Hàn lại nói thêm: "Nửa tiếng, nửa tiếng tôi sẽ về."
Nói xong, anh lao ra ngoài.
Trong nhà lập tức yên tĩnh, Lạc Chu Chu lại nằm xuống sofa, lặng lẽ nhìn trần nhà.
Cậu không biết Sở Phong đã đến biên giới chưa, sự tình đã xử lý thế nào, bao giờ mới trở về.
Mấy lần đặt tay lên thiết bị đầu cuối, nhưng lại nghĩ Sở Phong hiện giờ chắc đang rất bận, nhắn tin sẽ làm phiền anh, nên chậm rãi rút tay về.
Lạc Chu Chu lăn qua lăn lại trên sofa, rồi chợt nhớ đến Lạc Bội.
Tối qua Lạc Bội đột nhiên bảo cậu đến đây ở, tuy rằng mọi người, kể cả Sở Phong, đều nói không có việc gì, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy kỳ lạ, không yên tâm.
Cậu do dự một chút, quyết định gọi cho Lạc Bội để hỏi thử xem sao, dù có thể bị mắng vài câu, nhưng chỉ cần yên tâm là được.
Thiết bị đầu cuối phát ra nhạc chờ kết nối dễ nghe, Lạc Chu Chu kiên nhẫn đợi.
Đến khi một khúc nhạc gần kết thúc, bên kia vẫn không ai nghe máy.
Cậu định bấm gọi lại, suy nghĩ một chút, rồi đổi sang gọi số của Lạc Bội phu nhân.
Nếu Lạc Bội đang bận, không tiện nghe máy, thì Lạc Bội phu nhân lúc nào cũng rảnh.
Kết quả lại nghe một lần nhạc chờ, số này cũng không ai bắt máy.
Lạc Chu Chu không nằm nữa, cậu ngồi dậy.
Mím chặt môi, liên tục bấm gọi hai số đó, trong lòng càng lúc càng bất an.
Thiết bị đầu cuối trước sau vẫn không ai nghe, cuối cùng cậu bỏ cuộc, ngẩn ngơ ngồi trên sofa, một dự cảm xấu dâng lên.
Máy chiếu trong nhà vẫn tự động phát tin tức, đó là do Trần Tư Hàn bật lên nhưng chưa tắt.
Cậu không bật tiếng, nữ phát thanh viên trẻ tuổi trên màn hình đang nói chuyện đầy biểu cảm, như diễn một vở kịch câm.
Lạc Chu Chu vô thức nhìn vào đó, trong lòng trống rỗng.
Lúc này, một tin tức xuất hiện, theo sự chuyển đổi của hình ảnh, cậu dần bị hấp dẫn lực chú ý.
Cảnh tượng quen thuộc phía sau nữ phát thanh viên chính là khu biệt thự Tinh Quang nơi nhà cậu ở.
Bụi cây phía sau cô ấy được tạo hình thành một con chim bay, Lạc Chu Chu mỗi ngày đi ra trạm xe buýt đều đi qua đó.
Cậu từng dừng lại ngắm kỹ bụi cây ấy, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Lạc Chu Chu vội tăng âm lượng, giọng nữ rõ ràng vang lên.
"Lý do đằng sau hành động lần này của quân bộ, hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ, tuy nhiên!"
Hình ảnh đến đây đột nhiên dừng lại, giống như tín hiệu bị gián đoạn. Nữ phát thanh viên há miệng, gương mặt mang biểu cảm hài hước bị đóng băng trên màn hình.
Lạc Chu Chu sốt ruột định tiến tới xem, vừa đứng dậy khỏi sofa thì hình ảnh lại chuyển động.
Nhưng lần này không còn là tin tức đó nữa, mà là quảng cáo. Một thiếu niên cầm chai nước, dùng giọng điệu phấn khích như trúng thưởng lớn để giới thiệu các hương vị của nước uống.
Rõ ràng bản tin trực tiếp vừa rồi bị cắt, nên mới tạm thời chuyển sang quảng cáo.
Lạc Chu Chu chậm rãi bước đến trước chiếc cúp dùng làm tổ cho hai con rùa, đứng ngẩn ra.
Cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay khẽ động, cả bàn tay run lên nhè nhẹ.
Cậu không còn thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, trong lòng chỉ còn nỗi sợ hãi bao trùm.
Nhìn hai con rùa bất động, cậu khẽ hỏi: "Đại Ô, Tiểu Ô, tướng quân họ.. có phải đã xảy ra chuyện gì không.."
Hai con rùa vẫn ngủ say, Lạc Chu Chu đứng thêm một lúc, rồi đột nhiên xoay người vào phòng ngủ.
Khi đi ra, cậu đã mặc áo khoác, quàng khăn, đeo ba lô lên lưng.
Cậu nhanh chóng để lại một mẩu giấy cho Trần Tư Hàn, viết rõ rằng mình sẽ về nhà một lát và sẽ sớm quay lại, rồi cẩn thận đặt nó lên bàn trà trước sofa.
Đi đến cửa, khi đang định vặn tay nắm cửa, cậu khựng lại một chút, quay người nhấn nút màn hình giám sát.
Màn hình hiển thị thời gian thực của tòa nhà và khu chung cư ngay lập tức hiện lên trên tường.
Trên màn hình chủ yếu là các chấm xanh, chỉ có năm sáu chấm trắng phân bố quanh tòa nhà trong khu ccư.
Những chấm trắng đó là cảnh sát đến từ đồn cảnh sát, vốn dĩ mang súng nên là chấm đỏ, nhưng sau khi được Trần Tư Hàn thay đổi trạng thái an toàn, chúng mới chuyển thành màu trắng.
Lạc Chu Chu nhìn những chấm trắng này mà đau đầu, nếu cứ thế này đi ra ngoài, chắc chắn họ sẽ không để cậu đi.
Suy nghĩ một chút, cậu đặt ba lô xuống, chỉ nhét ví tiền vào túi, sau đó vào bếp xách túi rác ra, giả vờ như đi đổ rác để ra ngoài.
Ra khỏi thang máy, cậu dựa theo bản đồ phân bố vừa nhìn thấy, vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà liền rẽ trái.
Từ đây đến cổng khu chung cư chỉ gặp một chấm trắng, nếu may mắn, có gặp cũng không bị phát hiện.
Bên ngoài trời mưa lất phất, nhiệt độ hơi thấp, Lạc Chu Chu vừa đi được hơn chục mét đã thấy ở phía trước, trên bồn hoa đổ sập một nửa, có người cầm ô, trải một tờ báo ngồi lên đó.
Cậu vội vàng dựng cổ áo khoác lên, cúi đầu, một tay đút túi áo, tay kia xách túi rác, bước qua trước mặt người đó.
Người kia nhanh chóng liếc nhìn đánh giá Lạc Chu Chu, ánh mắt rơi xuống túi rác trên tay cậu, nhưng không để lộ bất kì biểu cảm rồi dời mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào lối ra vào của tòa nhà.
Xem ra vận may không tệ, gặp phải một cảnh sát chưa từng thấy mặt cậu, hơn nữa trọng tâm phòng bị của họ là những người lạ mặt vào tòa nhà, chứ không phải cư dân đi ra ngoài.
Lạc Chu Chu mãi đến khi ra khỏi cổng khu chung cư mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình của Lạc Bội và Lạc Bội phu nhân quá kỳ lạ, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải về nhà xem sao.
Nhưng nhìn con đường trống trải, cậu lại nhớ đến lời dặn dò của Sở Phong, do dự dừng lại ở ngã tư gần cổng.
Lúc này, từ bên phải có người đi về phía khu chung cư, miệng ngậm điếu thuốc, đang nói chuyện qua thiết bị đầu cuối.
Lạc Chu Chu nhận ra anh ta là cảnh sát, từng gặp ở đồn cảnh sát Bayardo, vội cúi đầu, giả vờ như người qua đường đang xem giờ.
".. Cuối cùng cũng bắt được tên lừa đảo này rồi, ngày mai phải ăn mừng thật lớn.."
Lạc Chu Chu nghe được câu này khi người đó đi ngang qua, trong lòng chợt nhẹ nhõm.
Nếu nghi phạm đã bị bắt, vậy cậu cũng an toàn, có thể về nhà xem sao.
Đứng bên lề đường ngoài khu chung cư, cậu bắt đầu vẫy tay gọi xe.
Mùa đông ở Bayardo luôn đặc biệt lạnh giá, huống chi là một đêm mưa lất phất như thế này, đợi mãi đến khi chân tê cứng cậu mới gọi được một chiếc taxi.
"Cậu đây là đi về Enesia à?"
"Đúng vậy." Lạc Chu Chu ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Năm nay nhiệt độ giảm nhanh thật, trời lạnh thế này, phải nhanh về nhà thôi."
Tài xế là một beta khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất hoạt bát, suốt đường đi đều nói chuyện với Lạc Chu Chu.
Nhưng lúc này Lạc Chu Chu đầy tâm sự, chỉ qua loa đáp lại vài câu.
Tài xế nhận ra cậu không tập trung, sau khi nói vài câu cũng không nói thêm, để cậu được yên tĩnh một lúc.
Chiếc taxi nhanh chóng qua trạm kiểm soát, chạy đến lối vào khu biệt thự, tài xế dừng xe lại.
"Sao vậy?" Lạc Chu Chu hỏi.
Tài xế nói: "Phía trước chắc có chuyện gì đó, họ kéo dây cảnh giới, còn có rất nhiều sĩ quan đứng đó, không qua được."
Lạc Chu Chu ngẩn ra, nhìn qua khoảng trống giữa hai ghế.
Chỉ thấy phía trước đèn sáng rực, đậu rất nhiều xe, còn có không ít người mặc quân phục đứng đó.
Mà vị trí đó, hình như chính là biệt thự tướng quân.
"Không phải cảnh sát, là người của quân đội, xem ra có vị quan lớn nào đó gặp chuyện rồi."
Tài xế có chút phấn khích nhìn về phía trước, cho đến khi cửa xe vang lên tiếng, Lạc Chu Chu chạy qua bên cạnh ghế lái, ông ta mới nhớ ra vị khách này chưa trả tiền.
"Chàng trai trẻ, cậu còn chưa trả tiền xe đâu." Tài xế vội gọi.
Lạc Chu Chu dừng bước, lấy một tờ tiền từ ví ra đưa cho tài xế, quay người tiếp tục đi.
"Ơ ơ ơ, tôi chưa thối tiền cho cậu mà."
"Không cần đâu."
Tài xế cầm tờ tiền ngẩn ra vài giây, nhìn bóng lưng Lạc Chu Chu, tặc lưỡi: "Giới trẻ bây giờ, xem náo nhiệt đúng là tích cực thật."
Mưa lại to hơn một chút, rơi trên lá cây hai bên đường, phát ra tiếng sột soạt.
Lạc Chu Chu chạy chậm về phía biệt thự tướng quân, những hạt mưa nhỏ rơi trên vai cậu, làm ướt vai áo và tóc.
Cậu vén mái tóc ướt trước trán, nhìn chằm chằm về phía đó, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Chạy được nửa đường, cậu thấy phía trước hai binh sĩ thu lại dây cảnh giới chắn ngang đường, nhanh chóng rút về bên lề đường.
Sau đó, những chiếc xe quân sự đậu sẵn đồng loạt khởi động, dẫn đầu là vài xe cảnh sát nháy đèn đỏ, chạy về phía này.
Lạc Chu Chu dần chậm lại bước chân, đứng trên vỉa hè, thở hổn hển nhìn đoàn xe đi qua trước mặt.
Trong đó khi một chiếc xe quân sự đi qua, cậu thoáng thấy bên trong có người ngồi, mặc dù bị hai binh sĩ che khuất nên không nhìn rõ, nhưng trang phục lộ ra lại là hoa văn và kiểu dáng cậu rất quen thuộc.
Đó là một chiếc áo ngủ lụa bông buộc dây, màu nâu sẫm, trên đó có hoa văn tròn màu đỏ thẫm.
Cậu đã vô số lần nhìn thấy Lạc Bội mặc nó, tay cầm cốc cà phê ngồi trên sofa đọc báo.
Cậu chạy theo chiếc xe đó, vừa chạy vừa cố nhìn vào bên trong qua cửa sổ, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Những hạt mưa xiên xẹo lướt qua mặt kính, khiền tầm nhìn trở nên mờ ảo, cậu tiến gần hơn về phía đó, căng mắt cố gắng nhìn kỹ để phân biệt hình dáng bên trong.
Đây đã là khu vực ngoài dây cảnh giới, có hơn chục người hiếu kỳ đứng đợi trên vỉa hè từ trước, hiện giờ thấy đoàn xe đi ra, cũng bước tới đi theo về phía trước, tò mò nhìn vào trong xe vài lần.
Lúc này, người ngồi ở giữa trong xe quân sự hơi nghiêng người về phía trước, vượt qua binh sĩ bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Lạc Chu Chu.
Sau khi Lạc Chu Chu nhận ra người đó chính là Lạc Bội, bước chân cậu khựng lại, ngẩn người đứng tại chỗ.
Nhưng ngay lập tức cậu phản ứng lại, tăng tốc lao lên, tiếp tục nhìn qua cửa sổ xe để xem ông.
Lạc Bội nhìn cậu, vẻ mặt nhàn nhạt không chút thay đổi, chỉ nhanh chóng làm một khẩu hình, rồi như không có chuyện gì quay đầu đi, tựa lại vào ghế.
Lạc Chu Chu nhìn rõ khẩu hình của ông, ý nói là: "Đi mau."
Đoàn xe tăng tốc, bỏ lại Lạc Chu Chu phía sau, gầm rú lao ra khỏi cổng khu biệt thự.
Cậu bị bỏ lại phía sau, từ từ ngừng chạy, ngơ ngác tiếp tục đi về phía trước hướng về cổng. Đi được một đoạn, cậu đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình không để ý xem Lạc Bội phu nhân có ở trên xe hay không.
Cậu lập tức dừng bước, xoay người, lại chạy về phía biệt thự tướng quân.
Biệt thự tướng quân vẫn sáng rực ánh đèn, khiến Lạc Chu Chu càng đến gần càng dấy lên hy vọng.
Cậu lao thẳng qua cánh cổng sắt đang mở của biệt thự, bước qua bãi cỏ bị giẫm nát tả tơi, sải bước lên bậc thang chạy vào trong biệt thự.
Cậu đứng ở lối vào thở hổn hển, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Phòng khách không một bóng người, cửa tủ đều bị mở toang, đồ đạc bên trong bị lôi ra rơi vãi khắp sàn. Ngay cả sofa cũng bị lật ngược, đáy bị rạch toạc, để lộ cả bên trong.
"Phu nhân!" Lạc Chu Chu hét lên.
Giọng cậu khô khốc, khàn đặc, vang vọng trong không gian trống rỗng.
"Lạc Bội phu nhân!" Cậu lại hét lớn lên tầng trên.
Đợi vài giây, không có bất kỳ hồi âm nào, rõ ràng Lạc Bội phu nhân cũng không có ở đây.
"Quản gia Lý!"
Quản gia Lý, người bình thường luôn xuất hiện khắp nơi, lần đầu tiên không lên tiếng đáp lại.
Lạc Chu Chu men theo cầu thang lên tầng hai, không từ bỏ, đẩy từng cánh cửa phòng ra xem.
Mỗi căn phòng đều trống rỗng không một bóng người, cũng bị lục lọi loạn xạ như nhau.
Chăn đệm bị ném xuống sàn, mỗi chiếc giường đều bị rạch rách toạc, lông vịt bên trong bay khắp phòng.
Ngay cả giấy dán tường cũng bị xé xuống, trần nhà cũng bị lật tung.
Mọi ngóc ngách ở đây đều đã bị người ta lục soát, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lạc Chu Chu lại đi xuống tầng, chậm rãi bước vào phòng khách, nhặt mấy tấm đệm sofa bị rạch nát đặt lên sofa.
Sau khi quan sát chung quanh một vòng, cậu bước vào phòng ăn, nhặt một chiếc lọ muối sứ trắng hoa xanh trên tấm thảm, đặt lại lên bàn ăn.
Đây là lọ muối mà Lạc Bội phu nhân yêu thích nhất, chỉ có điều nắp không biết đã lăn đi đâu mất.
Cậu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện dấu vết của nắp lọ muối dưới tủ bên trong quầy bar nhỏ.
Cậu quỳ xuống sàn, cúi người duỗi tay dài ra để lấy chiếc nắp sứ tròn trơn bóng đó.
Ngón tay vừa khó khăn chạm vào nắp, thì ngoài nhà vang lên một loạt tiếng bước chân.
Trong lòng cậu dâng lên một tia vui mừng, chẳng lẽ là Lạc Bội phu nhân hoặc quản gia Lý quay về?
Đang định đứng dậy khỏi sàn, cậu đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tiếng bước chân đó không vội vã, mang theo âm thanh trầm đục của giày da gõ lên bậc thang đá cẩm thạch, tuyệt đối không phải Lạc Bội phu nhân hay quản gia Lý.
Giờ này ai sẽ đến căn biệt thự này chứ?
Lạc Chu Chu đang ngồi xổm chậm rãi đứng dậy, trốn sau quầy bar, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn ra ngoài qua những chiếc ly rượu và dụng cụ trên quầy.
Người đó bước vào biệt thự, đứng giữa phòng khách.
Ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, Lạc Chu Chu đã lập tức nhận ra, hắn chính là Thiên Lang, kẻ từng giao đấu với Sở Phong vài ngày trước, sau khi rời khỏi viện điều dưỡng.
Thiên Lang đảo mắt nhìn quanh phòng khách, ánh mắt dừng lại ở mấy chiếc ghế sofa giữa phòng.
Sofa đã bị lật ngược trên sàn, nhưng đệm sofa lại được đặt lên trên cùng.
Hắn bước đến trước sofa, dừng lại, dùng tay ấn lên đệm sofa, rồi nhìn về phía phòng ăn, chậm rãi bước tới.
Bước chân hắn rất nhẹ, đế giày da chạm sàn chỉ phát ra tiếng sột soạt.