Có ánh sáng cuối một thềm trời, dẫn bước chân nó lao xao đi, cảm giác đau đớn vài phút trước đang dần dần tan biến. Nó đang đứng trên đôi chân, nhưng cũng chẳng phải đôi chân, nhìn bằng đôi mắt, nhưng làm gì có con ngươi nào ở giữa hai hốc mắt bé nhỏ ấy đâu, đỏ lè một thứ gì đó, nó mới thấy lần đầu, cứ rịn ướt cả tấm thân. Thật sự là nó đang gặp phải chuyện gì cơ chứ?
Nó thử tiến một bước chầm chậm trong vô thức, buông một cái nhìn khẽ khàng nơi cầu thang sáng trưng đèn điện. Có một gã thanh niên đang ngồi nhìn chăm chăm một điểm nào đó giữa không gian, vẻ lo âu lạ kì.
Nó nghe rõ, lời gã thanh niên đó, dù hắn chỉ lầm bầm:
- Phiền phức, thật sự rất là phiền phức, một con điếm mà làm mình phải lo nhiều như vậy, đừng có chết, tao van mày, thứ khốn nạn.
Nó đứng đó nhìn gã thanh niên, không hiểu hắn ta đang nói gì, chỉ cảm giác được từ tận sâu trong một cái gì đó, bảo nó phải căm ghét hắn đến tận cùng, đến mức phải giết chết hắn ta. Nó nhìn chăm chăm, bằng đôi mắt đầy oán khí, nhìn như muốn xuyên thủng khuôn mặt xa lạ đó bằng một ánh nhìn sắc như lưỡi dao, và bén như một lưỡi gươm sáng loáng. Chậm chạm một ánh nhìn, ánh nhìn xoáy sâu kì lạ, để không gian cũng trở nên kì lạ nốt, bỗng xung quanh nó có rất nhiều người, ánh mắt họ hốc hác, hốc hác như những bộ xương mục rửa dưới một nắm mồ cũ kĩ, phế hoang. Họ ngày một đông hơn và đứng vòng tròn quanh nó, cùng nơi gã thanh niên đang ngồi, có người lớn với cánh tay dài ngoằng kì cục, hoặc có người thì không tay, không chân, khuôn mặt méo mó để lòi ra những cái răng nhọn như nanh của lợn rừng, cũng có vài đứa nhỏ, cỡ nó, ôm một cái nhau thai đầy máu, bò lăn lê dưới sàn và không có thân hình từ thắt lưng đổ xuống, vừa đáng sợ lẫn đáng thương. Nó hơi sờ sợ, dù không biết những người này là ai, cũng không biết họ từ đâu mà tới, chỉ nghe họ cứ xì xầm:
- Giết hắn, giết hắn đi
Xung quanh tai nó chỉ còn vương những âm thanh kinh tởm, những lời nói lí nhí với đủ loại thanh âm, già có, trẻ có, đàn ông phụ nữ đều có cả, nhưng cùng một mục đích, muốn đẩy gã thanh niên đang ngồi đó xuống đáy mồ, kéo linh hồn hắn ra ngoài thân thể, mà cắn xé mà ngấu nghiến ngon lành, cho đến khi chẳng còn xót lại chút gì thì thôi. Ơ kìa! Sao bỗng thân thể của nó bây giờ chẳng còn nghe theo lời nó nữa, tự nhiên có một cánh tay từ đâu vươn ra, cùng những đầu ngón tay sắc lẹm như lưỡi dao cạo mới toanh.
- Tay này là tay của ai?
- Không quan trọng, cắt cổ hắn đi.
- Nhưng vì sao cơ chứ?
- Vì hắn đáng, nhanh lên nào, cậu bé ngoan!
Nó bước tới nhanh theo từng bước chân, vương bàn tay quái gở ấy ra, hướng về phía tên thanh niên xấu số, cùng lúc với những ngón tay đen ngòm của những con người kì lạ xung quanh cũng vươn tới nó. Gã thanh niên nhăn nhó, mà không nhận ra bàn tay ấy đã vung lên đến trước mặt của mình:
- Cái cảm giác bất an gì thế này?
Bất an cũng phải, bàn tay ấy, bàn tay với những ngón tay bén ngót ấy đang vung xuống, hắn ta sẽ chết ngay thôi, nếu như cánh cửa phòng ấy không mở, người đàn ông với cái áo lấm lem màu máu ấy không bước ra, những người đứng xung quanh nó không chạy biến đi đâu mất, và nó không dừng tay lại, và không ngoái cổ ra nhìn, và thế rồi hắn còn sống, vì tất cả những điều ấy đã xảy ra cùng một lúc. Nhìn thấy người đàn ông kì lạ, hắn đứng lên, đi xuyên qua nó, nó đứng yên nhìn hai gã đàn ông to nhỏ:
- Mọi thứ đã sạch sẽ rồi phải không bác sĩ?
- Sạch sẽ? Cậu dùng cái từ ấy, khi mới cướp mất mạng sống của một sinh linh sao?
Bác sĩ tỏ ra giận dữ, đôi lông mày của ông hơi trau lại, bàn tay siết chặt, như muốn giữ một thứ gì đó đừng rơi, nó nghĩ:
- Ông ta muốn giữ lấy lương tâm của mình nhóc à?
Nó ngoái cổ lại nhìn, một bà già có đôi mắt trắng dã, chống cây gậy sắt xuống sàn nhà, ngồi trên cái ghế lúc nãy của gã thanh niên, nở một nụ cười thân thiện với nó, dẫu mép của bà già lên tới tận mang tai..
- Lương tâm là gì?
- Thứ giữ cho ông ta đắn đo.
- Đắn đo về việc gì?
- Về việc có nên giết cháu hay không?
Nó im lặng, khối cơ thể tự nhiên sẫm màu dần lại, có một thứ dần nhô ra giữa đỉnh đầu, cái sừng nhọn hoắt như một mũi khoan, đôi vai đột nhiên nổi lên hai ngọn lửa màu xanh nhạt, chập chờn bay, phừng phừng cháy.. Bà già nhìn nó chăm chú từ nãy tới giờ, bà thấy nó đổi màu, thấy mũi sừng, thấy hai ngọn lửa và thấy nó lao như điên về chỗ ông bác sĩ, với cánh tay nhọn hoắc lúc nãy, nó muốn giết ông ta. Nhưng bà già đó, nào có ngồi yên được, lúc sống cũng vậy lúc chết cũng vậy, vẫn cứ lo những chuyện bao đồng.. mà lúc sống bà ta là ai đấy nhỉ? Nó lao tới với toàn bộ sát ý, kẻ thù đang đứng trước mặt, trong khoảnh khắc cái đầu đó sẽ rơi xuống đất, những đóa hoa màu máu sẽ vỡ tung
- Như vậy rồi cháu có thoải mái hơn không?
Tiếng nói trầm buồn của bà già, hình ảnh quái dị của bà già hiện ra ngay trước mặt, trước những móng vuốt đang vươn ra và khát khao mùi máu tanh của nó, chỉ còn kịp thấy bà ấy vung cây gậy ngang qua người nó, rồi mọi thứ tối om, nó khuỵu xuống trước bà lão, thoắt cái khối thân thể lại trở lại bình thường, một đứa bé đỏ au màu máu. Nó ngơ ngác, nhìn bà lão, bà lão ngồi xuống nhìn nó chằm chằm:
- Tội cho thằng bé, nếu được sinh ra thì đã là một nhân tài, dù chết khi vẫn còn trong bụng mẹ, mà linh tính đã cao như vậy rồi, tên này đúng là tạo nghiệp.
Nói tới đấy. Bà lão nhìn gã thanh niên, tên đang đứng phân bua, tên đang đùn đẩy trách nhiệm cho người phụ nữ, tên đáng lẽ phải làm một người cha tử tế, thay vì là một kẻ giết con. Nó cứ ở yên đó, dưới chân của bà lão, đôi mắt dẫu rỗng tuếch nhưng vẫn vương một nổi đau nào đó lạ kì, bà già xoa đầu nó:
- Bác sĩ không có tội đâu cháu, ông ta vừa căm giận đấy, gã đáng hận là tên đó, hắn mới là gã giết cháu, cháu có thể cứ tự nhiên..
Có ngọn lửa phừng lên từ hai vai nó thêm lần, nhưng lần này nó không có một chút sát ý nào có cả, chỉ có tiếng gầm gừ từ một cái thanh quản yếu ớt chả thành hình, nó không muốn làm hại tên đó chút nào cả, dù từ tự bên trong ánh lửa đó, sự giận dữ là chất đốt chính, là thứ đang tỏa ra một sức nóng kinh hồn, bà già nhìn nó, trầm mặt, bà chạm tay vào ngọn lửa, chúng không tắt, chúng vẫn cháy, vẫn màu xanh nhạt quỷ dị chập chờn:
- Này cháu, cháu có muốn gặp người đó không?
- Ai?
- Người vừa mất cháu
Nó ngước mặt nhìn gã thanh niên, bà lão lắc đầu, bà nhìn vào phía trong cánh cửa, ánh mắt gọi mời nó:
- Đi đi, nói với người đó những lời đầu tiên và là cuối cùng.
Nó đứng lên, tiến gần đến cánh cửa, vừa hay gã thanh niên vỗ vai cảm ơn bác sĩ, mồm huýt sáo vang bỏ đi một mạch, điệu bộ vui mừng lắm, vui mừng vì mới vừa trút đi một mớ thịt dư thừa đáng ra không nên tồn tại chút nào. Ngọn lửa trên vai nó ngùn ngụt bốc cao, nó giận, nó hận, nó sợ, bởi dù gì nó cũng chỉ là một đứa bé, một đứa bé còn chưa thể được chào đời, tên khốn nạn ấy là cha nó, hắn dễ dàng từ bỏ con hắn, vậy còn người đó thì sao, nó không dám chắc nếu cả người đó cũng thẳng thừng mà từ bỏ nó, liệu nó có còn cố nuốt cơn hận thù mà không giết bọn khốn nạn đó hay không? Bà già đứng yên nhìn, bà không biêt nói gì thêm, con đường phía trước là do nó tự chọn, thằng bé cần can đảm, thằng bé cần tỉnh táo, nếu không đám háu đói lúc nãy lại tiếp tục lôi kéo nó trả thù, để mà ăn tươi linh hồn tội lỗi của nó, mà hút sạch u khí của nó mất.
- Ê u khí là gì?
* * *
Bà lão nghĩ ngợi, nó thì đắn đo, chỉ riêng ông bác sĩ thì rảo chân tới chỗ ghế ngồi, kéo khẩu trang xuống cổ, ngó lên trời, luồn tay vào trong túi quần, mang ra một thanh kẹo dẻo, thở dài một tiếng:
-
Nhóc có ở đây không nhỉ? Hay ám bác rồi, đôi tay này đã lấy đi bao nhiêu sinh mạng bé bỏng chỉ vì những cuộc vui của lũ ngốc đó, lũ ngốc mà các cháu đáng ra phải được cất lời kêu bằng cha bằng mẹ, nhưng thôi nhóc vẫn còn may lắm, con bé ấy đã khóc rất nhiều, rất nhiều, con bé đã muốn giữ cháu lại, nhưng không được, nó mà là con ta, thì ta đã có một đứa cháu trai rồi, con người là thứ ghê tởm mà, cho cháu thanh kẹo đấy.. và cả lời xin lỗi của ta, ta ước gì cháu được sinh ra..
Bác sĩ ngửa mặt lên trời, thanh kẹo thì nằm trên ghế, rồi nằm trên tay của nó, mùi kẹo thơm cùng một lời xin lỗi, nó nhìn bà lão, rồi bước vào trong với một hy vọng nhỏ nhoi, người ấy, có người đang khóc vì nó. Bà lão ngồi xuống chỗ bác sĩ, thấy mắt ông ta ươn ướt, tay run run:
- Thằng ngốc này, mày lần nào cũng khóc hết, tao giữ cái mạng mày lại bao lần để mày khóc hay sao, không cứu được người khác, thì phải khiến người khác ra đi thanh thản, con trai à, con không làm sai, và cảm ơn con vì những câu xin lỗi, thật sự đã giúp mẹ rất nhiều, lũ trẻ đôi khi cứng đầu lắm.
Rồi bà lão biến đi mất, bác sĩ lặng người nhìn quanh, lảm nhảm:
- Hình như vừa rồi, có ai đó đã ở đây thì phải?
- Ê cho tao hỏi u khí là gì?
Nó bước vào trong cánh cửa, đứng nhìn người đàn bà.. "
- Câm cái miêng lại, tao đang hỏi mày u khí là gì?
Thằng Nam đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn Dũng chằm chằm, khi Dũng với quyển tập làm văn trên tay cùng bài văn đang đọc dở, đó là một bài tập về nhà, với đề bài:" Hãy kể về một câu chuyện em đã từng nhìn thấy trong mơ".
CÒN TIẾP