Chương 50: Vấn tìm kế sách * * * Ngày xưa thoải mái ăn mày Ngao du cùng với Thất Tài thầy tôi Làm sao quên được đoạn đời Nhờ thầy dạy dỗ nên người hiện nay. Chương Lâm được triệu vào ngay Vấn giao cho việc ở đây giữ thành Còn chàng sẽ tự vi hành Kiếm thầy Tài giỏi về nhanh để hầu Chứa chan hy vọng trong đầu Về vùng xưa cũ thỉnh cầu hiền sư Bỗng nhiên có lính vào thưa Ngay khi Sinh Vấn chỉ vừa đi ra "Bẩm ngài ở trước cửa nhà Có tên đói khát kêu la om sòm Vẻ ngoài dơ bẩn ốm nhom Nói mang tin báo để ôm thưởng tiền." Vấn nghe vội chạy ra liền Tên ăn xin cũng tâu lên sự tình: "Bẩm ngài chủ tướng anh minh Có người nhờ vả đến trình chữ hay Xong xuôi sẽ được thưởng ngay Gạo cơm tiền bạc chính ngài ban cho." Vũ Sinh Vấn bỗng reo hò: "Nói mau, đừng có âu lo về tiền." Gã ăn xin vội tâu liền: "Trong ngoài hợp lực, tam biên vây thành." Ngước đôi mắt ngắm trời xanh Vẫn như thấy được ngày lành sắp sang Thưởng cho kẻ đã ghé ngang Cơm bưng nước rót, tiền vàng vắt hông Mỉm cười bước lại vào trong Vẻ đầy thư thả thoại trong lòng mình: "Thầy ơi, ân đức mông mênh Gặp khi khốn khó thông minh chỉ bày Xưa nuôi, nay giúp, dạy hay Thầy ơi, ân đức đời này không quên?" Quay sang Lâm ở cạnh bên Lệnh tuôn dõng dạc, ánh nhìn khẩn trương: "Giả vờ thất bại Thuận Dương Chia quân ba đội tam phương sẵn sàng.
Chương 51: Dẹp giặc Liêm * * * Trong thành đội một cải trang Giả làm dân chúng vờ đang ưu phiền Đội hai Nam hạ ngoại miền Chờ thời cơ đến thì liền tiến công Đội ba cũng chẳng ở không Ngược về phía Bắc sẵn lòng xuất quân. Bọn Liêm khi đã đặt chân Thuận Dương tất chiếm hẳn hân hoan mừng Ngay đêm vui tiệc chưa ngưng Tấn công đồng loạt giết từng giặc Liêm Chương Lâm tuân lệnh nghị nghiêm Cho dàn xếp thế gọng kìm Thuận Dương. Thất Tài đáng bậc phi thường Giao tranh diễn biến được lường xong xuôi Giặc Liêm say giấc rượu vui Cổng thành Nam-Bắc dập vùi hỗn mang Đồng thời đội một cờ giương Phá tan phòng thủ cổng tường từ trong Bàng hoàng quân giặc mạng vong Chủ quan một chút đi tong một đời Thái Dương hé đỏ môi cười Địa Cầu máu đỏ hơn trời bình minh. Thuận Dương lập lại hòa bình Người dân cống hiến hết mình phục hưng Chiến tranh tan tác quá chừng Thắng thua vinh bại đều bưng hại về. Vậy nên Nam Bắc phân chia Giờ đây đến lúc nên tề tựu chung Tiên Rồng con cháu thiêng hùng Chứ đâu phải loại đất nung thành hình Hướng về cuộc sống hòa bình Này kia no ấm duyên tình thành đôi. Vũ Sinh Vấn quyết định rồi Triệu toàn tướng lĩnh tuôn lời xét xem: "Chúng ta đã đuổi giặc Liêm Mãnh quân phía Bắc cũng đem bại về Ta và hoàng thượng đã tề Sợ chi mà phải nghị huề với vương?" Lâm tâu:"Chiến trận Thuận Dương Quân binh hao tổn đã thương vong nhiều.
Chương 52: Đất nước thống nhất * * * Nên ngơi nghỉ hết mùa diều Qua mùa mưa lũ rồi điều hành quân. Còn giờ thì hãy ân cần Lo an xã hội chúng dân yên bình." Thế nhưng Vấn tuyệt đinh ninh Hô hào chuẩn bị hành trình phản vua Mặt chàng nghiêm túc chẳng đùa Đâu ai hay biết chát chua trong lòng. Chưa đầy một tháng tiến công Số lần thất bại chất chồng núi cao Đoàn quân lượng lớn tổn hao Khiến toàn binh sĩ chợt mau nản lòng Mịt mù khói bụi xa trông Cỏ xanh nhuộm sắc màu hồng máu tươi Quạ kêu trên những xác người Thất thanh y hệt tiếng cười Diêm Vương. Hỡi Sinh Vấn có thấy đường Hàn phong thổi rít thấu xương thân mình Có chăng đã hết anh minh Chỉ như tàn bạo chiến chinh hại đời? Và rồi trận đánh Thanh Oai Chìm trong biển lửa mạng trôi hướng nào? Tình hình hỗn loạn theo sau Cánh đồng đỏ máu, đồi cao xác người Quân binh sĩ khí hóa lười Cắm đầu cắm cổ chết tươi ích gì? Chủ công thì đã chết đi Tàn dư Sinh Vấn dần quỳ hàng vương Lục Xuân đánh trận phi thường Chương Lâm hùng dũng từ cương hóa mềm. Để rồi đất nước êm đềm Khắp nơi Lạc quốc ngày đêm an bình Không còn cảnh tượng chiến chinh Toàn dân quy thuận Quang Minh đế hoàng Không còn cảnh tượng tan hoang An sinh xã hội khoác choàng phồn vinh. Than ôi! Vẫn có bóng hình Vẻ ngoài rực rỡ, tâm tình ngổn ngang Xuân hay tin tức về chàng Vấn vong mạng sống, lòng nàng cũng vong.
Chương 53: Nỗi buồn người ở lại * * * Đành sao duyên nợ vợ chồng Chàng quên chàng bỏ trôi sông hướng nào Đêm trăng hứa hẹn rất nhiều Ta cùng thống nhất mang điều bình an Tay trong tay sống an nhàn Chăm rau buổi sáng, ngắm ngàn sao đêm. Giờ thì mơ ước đã chìm Sâu nơi ký ức biết tìm nơi đâu Lục Xuân đau đớn buồn rầu Không màng chính sự, ngưng hầu Lạc Vương. Từ quan về đất quê hương Vườn hồng đóng lối chặn đường đi vô. Một năm sau cạnh bờ hồ Xuân không thay đổi vẫn cô đơn tình Lăn tăn sóng gợn lung linh Nắng chiều phản chiếu bóng hình bi thương Bỗng dưng có kẻ qua đường Ăn mày rách rưới tay giương xin tiền Hắn rằng: "Xin được làm phiền Cho vài đồng lẻ thì liền đi ngay Và còn trình vài chữ hay Để nàng vơi bớt đắng cay trong lòng." Lục Xuân xoay mặt thử trông Lão già lọm khọm môi cong mỉm cười Tính tình tốt bụng sẵn người Nàng cho lão hẳn hai mươi lăm đồng Gã ăn xin nhận tiền xong Thì liền cười lớn, mắt trông Nam đường: "Hỡi nàng thiếu nữ hiền lương Đã xông bao trận chiến trường máu tanh Vì lo bá tánh an lành Dẹp yên nội loạn tan tành ngoại xâm Giờ đây lại chỉ âm thầm Buồn đau thút thít cả năm luôn rồi!" Lục Xuân nhỏ nhẹ đáp lời: "Lão ông có vẻ rõ đời Lục Xuân Há chăng ẩn ý có phần Khi mà xuất hiện trước Xuân lúc này?" Tiếng cười của gã ăn mày Vẫn đang vang vọng đến mây đen trời: "Lắng nghe cho kỹ mấy lời Tự mình ngẫm nghĩ cho vơi ưu phiền Bắc Nam chia cắt hai miền Chứa đầy mâu thuẫn suốt liền mấy năm Bảo rằng hợp lực đồng tâm Chỉ trong phút chốc liệu cầm khả thi? Xin thưa, vô lý quá đi! Vậy nên chỉ có cách duy nhất là: Chọn làm một kẻ ác ma Hóa thân tàn bạo tỏ ra hung thần.
Chương 54: Thất Tài lại đưa chỉ điểm * * * Liên hồi thực hiện tiến quân Tiêu hao lực lượng tự dần thoái suy Mạng mình cũng mặc hiểm nguy Để làm giọt nước tràn ly cuối cùng Khiến cho binh tướng nản lòng Sớm mau nhụt chí tâm lung đầu hàng. Và xem kết quả rõ ràng Giang sơn đã thuộc ngai vàng Quang Minh. " Lục Xuân run rẩy thân mình Lăn dài giọt nước nỗi mênh mông buồn Nàng như vỡ nát tâm hồn Trái tim vốn úa héo hon thêm nhiều Trách trời ban phận hẩm hiu Trưởng thành thơ dại cũng đều khổ đau Lệ nàng cứ thế tuôn trào Nhưng tên nhếch nhác tiếp trao thêm lời Lộ mày mặt chính Thất Tài Giỏi giang thấu hiểu chân tay sự tình: " Lục Xuân vốn dĩ thông minh Dùng con tim với thần kinh mà lường Trận Thanh Oai cạnh núi Trường Dễ bề hành bước con đường độc cô Vừa đi vừa hát bô bô Cũng không ai biết vai trò của y." Nói xong, Tài cất bước đi Để lại Xuân đó nghĩ suy một mình Lệ nàng vẫn chảy lung linh Giọt pha lê ấy chứa hình bóng anh Bầu trời bóng tối vây quanh Chợt bùng tia nắng trong xanh hiền hòa.
Chương 55: Hợp và tan * * * Bầy chim hợp tấu ngân nga Đám cây vườn cỏ nở hoa tô màu Con tim dao động lao xao Ánh mắt sáng rực như Sao Kim hành Dẫu rằng hy vọng mong manh Nhưng tình yêu hỡi, em dành trọn cho! Chẳng còn gì để phải lo Phương Nam tìm kiếm hỏi dò tin anh Cuối cùng đến một nhà tranh Vườn rau xanh mướt long lanh bờ hồ Chàng ngồi ngắm cá nhấp nhô Mắt đương thờ thẫn đơn cô thẫn thờ Sống nơi giản dị đơn sơ Mỗi ngày Bắc hướng bơ vơ nhớ nàng Và rồi nước mắt hai hàng Vỡ òa cảm xúc ngỡ ngàng yêu thương Nhẹ nhàng hoa cỏ tỏa hương Điểm thêm lãng mạn cho đường tình duyên Nam tài dũng, nữ thuyền quyên Trải bao gian khó vượt xuyên khốn cùng Giờ đây đã được trùng phùng Thỏa bao mong ước nhớ nhung đong đầy. Tưởng chừng cứ mãi thế này Ngờ đâu sớm đến tin cay xé lòng Tộc người Hoàng Cát ở không Từ Nam tiến Bắc ý hòng xâm lăng. Nước nhà lại gặp biến căng Ổn yên dân chúng vừa tăng lại trùng Cặp đôi chỉ mới tương phùng Túp lều ấm áp sắp bùng hàn phong Hỡi ơi! Ngó xuống mà trông Khi nào mới được yên lòng bên nhau? Bùm bùm! Tiếng nổ ào ào Cơn mưa bom đạn nhanh lao xuống rừng Trăm năm tái diễn chẳng ngừng Cung tên súng đạn tiếp bừng tan hoang Nàng làm y sĩ hậu phương Chàng tiên phong tiến chiến trường bom rơi. Tiền duyên có trái mệnh trời? Người ơi ta nợ nhiều đời yêu đương. - Hết -