Truyện Ngắn Chuyện Của Sóc - Dương Dương Minh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Dương dương minh, 21 Tháng một 2025 lúc 2:30 PM.

  1. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    893
    Chuyện Của Sóc



    [​IMG]

    Tác giả: @Dương dương minh

    Số chương: 3 chương

    Thể loại: Tình cảm, Gia đình, Thú cưng, Hài Hước

    Văn án

    Ông bà ngày một già đi. Tôi nhận ra điều đó qua từng bước chân chậm chạp của họ, qua đôi tay run rẩy mỗi lần vuốt ve tôi. Tôi luôn đi bên cạnh họ, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ khi nào họ cần. Tôi giúp bà canh chừng lũ gà, ngăn chúng chạy ra ngoài đường. Tôi đi cùng ông vào rừng, cảnh giác mọi tiếng động lạ để bảo vệ ông. Tôi không còn nghĩ đến việc mình từng thuộc về ai hay từng sống ở đâu. Đây là gia đình của tôi, và tôi biết mình sẽ ở lại đây, bên họ, đến hết cuộc đời.
     
    Hổ BéoHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    893
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là ngày đầu tiên tôi gặp cô cậu chủ mới thứ hai của mình, một ngày có ánh nắng chói chang rọi qua khung cửa kính lớn của tiệm thú cưng Diễm Ngọc. Thực ra ngày hôm đó tôi không có nhiều tinh thần cho lắm khi mà tối qua con chó phốc mới đến tiệm đã kêu gào suốt cả tối, nên tôi đã quyết định sẽ dành cả sáng hôm đó để bù lại giấc ngủ quý báu của mình.

    "King ling, king linh.."

    Tôi vẫn nhớ như in cái âm thanh của chiếc chuông gió treo trên cửa tiệm đã phát ra âm thanh như thế nào vào ngày hôm ấy. Thật tiếc vì tôi đã quá quen thuộc và nghe đến nhàm chán tiếng chuông ấy trong suốt hai năm, vì thế mà tôi đã bỏ lỡ khoảnh khắc ngước đầu lên và vẫy cái đuôi bù xù của mình trước mặt cô cậu chủ dễ thương mà tôi sẽ gắn bó cùng họ ba năm. Chỉ đến khi âm thanh của bà chủ tiệm gọi tôi dậy mới khiến tôi thoát khỏi tình trạng ngái ngủ và cố làm ra vẻ vui mừng một chút trước các vị khách mới ghé tiệm.

    Họ cứ đến và đi như vậy, suốt gần hai năm ấy, tôi không nhớ mình đã ngửi qua bao nhiêu người, đã được vuốt ve bao nhiêu lần, nhưng kết quả là hàng đêm tôi vẫn phải tranh giành chỗ nằm với tụi chó phốc và một vài con chó lông xù khác.

    Ban đầu tôi không hiểu tại sao tụi chó xấu xí và hôi hám hơn tôi lại được nhận nuôi sớm hơn tôi rất rất nhiều, thậm chí có trường hợp có đứa chỉ vừa mới được bà chủ tiệm mua lại của người khác vào hôm qua thì ngay chiều hôm sau đã đuợc nằm trong vòng tay ấm áp của chủ mới. Nhưng sau nhiều cuộc thảo luận và tranh cãi với lũ chó tí hon kia thì tôi mới hiểu ra nguyên nhân thực sự là gì. Vì tôi quá to, quá đô con, và quá nghịch ngợm.

    Thực ra tôi không nghĩ bản thân mình tệ vậy đâu, dù sao tôi cũng thuộc dòng dõi nhà chó sói kiêu hùng và cao ngạo mà. Đúng vậy, tôi là một chú chó Husky dòng Alaska, nhưng thật không may tôi lại sinh ra và lớn lên tại vùng nhiệt đới nóng nực. Điều này cũng ảnh hưởng đến mặt sức khoẻ của tôi khá nhiều, đặc biệt là những ngày có nhiệt độ cao khiến tôi gần như sắp phát điên và không kiềm chế được việc uống thật nhiều thật nhiều nước để giải nhiệt. Rất tiếc là vì vậy mà tôi đã khiến bà chủ của tiệm thú cưng rất vất vả trong việc vệ sinh. Nhưng tôi cũng không muốn vậy mà, lũ chó tí hon kia còn hay cười đùa và nhạo báng tôi chỉ vì chúng nghĩ tôi to xác nhưng vô dụng nên mới không được ai nhận nuôi.

    Tôi không nhớ bố mẹ tôi có diện mạo như thế nào, tất cả những điều mà tôi biết về họ chỉ được truyền đạt lại từ con mèo vàng ú của bà chủ tiệm. Nó nói bà chủ đã mua lại tôi từ một người phụ nữ trung niên nào đó, nghe nói người phụ nữ trung niên này cũng có một tiệm thú cưng và chuyên nhân giống chó, bố mẹ của tôi thực tế đều được nuôi bởi các chủ nhân khác nhau, và khi đến độ tuổi giao phối thì cả hai được gặp và cứ thế tôi được sinh ra cùng với bốn anh chị em khác. Sau đó thì bà chủ tiệm thú cưng Diễm Ngọc đã mua tôi lại và nuôi tôi đến giờ. Một câu chuyện về thân thế thật nhàm chán, và càng buồn bã hơn qua giọng kể cười cợt của con mèo mập ú. Nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn coi bà chủ tiệm Diễm Ngọc là chủ nhân đầu tiên của tôi dù mục đích ban đầu không hẳn là nuôi tôi đến già nhưng tôi vẫn rất biết ơn bà chủ ấy đã chăm sóc tôi suốt từ khi tôi còn bé.

    Cuộc sống nằm sau cánh cửa kính chán nản ấy chỉ kết thúc khi cô cậu chủ mới của tôi xuất hiện. Họ là cặp vợ chồng mới cưới được gần 2 năm rồi, tôi còn từng nghĩ nếu họ có em bé thì chắc đứa trẻ cũng tầm tuổi tôi, tiếc là họ khá khó khăn trong việc sinh con. Nhưng cũng vì vậy mà họ đặt rất nhiều tình cảm cho thú cưng. Như mọi khi, ngày hôm đó bà chủ tiệm vẫn niềm nở quảng cáo tôi cho họ, cậu chủ có vẻ không ưng ý tôi lắm và đã khuyên cô chủ chỉ nên chọn nuôi những thú cưng nhỏ hơn để dễ chăm sóc.

    Nghe vậy thôi là tôi biết mình chả có cơ hội nào, con mèo ú của bà chủ tiệm ngáp ngoái, nói một câu mà khiến tim tôi như ngừng đập: "Tao nghe bà chủ nói nếu cuối tháng mà không ai nhận chú nữa thì bà chủ sẽ đem thả chú ở đâu đó, có thể là cho về quê ở với người họ hàng nào đó của bà chủ thì phải."

    "Gì cơ? Tao chưa từng nghe thấy. Mi nói dối đúng không?"

    "Tao không rảnh đâu.. ừm ữm.." con mèo ngồi dậy uỡn cái lưng và tiếp tục: "Tối qua tao nghe bà chủ gọi hỏi người họ hàng đó rồi, cũng có thể bà chủ sẽ đổi địa điểm cửa tiệm nên mới có ý định như vậy, hơn nữa bà chủ cũng chăm sóc chú rất lâu rồi, tao cũng không ngờ bà chủ lại kiên nhẫn với chú lâu đến vậy.."

    "Gâu Gâu.. Gâu.. Nói láo"

    Làm ơn hãy quay nguời lại đi mà, nhìn tôi đây này. Tôi nhìn hai bóng người đang bận rộn chọn mua mấy món đồ ở gian hàng đồ chơi cuối tiệm và cố gắng sủa vài tiếng để lôi kéo sự thu hút lại từ họ. Trời mới biết từ giờ đến cuối tháng sẽ có bao nhiêu khách ghé thăm cửa tiệm lần nữa, mà từ ngày này đến cuối tháng chỉ còn chưa đầy hai tuần mà thôi. Hai cái người kia, tôi muốn họ trở thành chủ nhân của tôi.

    Thật tiếc là cho đến khi hai người họ rời khỏi cửa tiệm thì tôi vẫn không được họ nhận nuôi hay có dấu hiệu gì của cơ hội đó. Tôi đã xác định mình sẽ trở thành một con chó làng đen đuốc và bẩn thỉu đi moi rác khắp nơi rồi.

    * * *

    Hai ngày sau.

    Thật mát mẻ, sau cả tuần nóng nực cuối cùng cũng có một ngày mưa mát mẻ, tâm tình hôm nay của tôi cực kỳ tốt. Vì sao ư? Vì tôi nhận ra việc trở thành một con chó làng cũng là một lựa chọn không tồi đó chứ, ít nhất thì tôi có thể chạy nhảy tung tăng khắp nơi mà không phải ngày ngày nằm sau mặt kính nhìn người người qua lại nhàm chán. Bỏ ngoài tai lời khiêu khích của con mèo kia, mặc kệ nó dù nó nói là tôi đang tự an ủi chính mình. Kể cả là vậy thì cũng có sao đâu, tôi cũng đâu còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực tế và tích cực đối diện với cái kết quả đó đâu.

    "Reng.. Reng.. Ngọc xinh đẹp có điện thoại.. Ngọc xinh đẹp có điện thoại.."

    Ôi tiếng nhạc chuông tự chế ấy lại phát lên rồi, thật sự đôi khi tôi nghĩ đó là thứ âm thanh cực kỳ kỳ quái vì nó khiến tôi háo hức một cách thái quá mỗi khi nó vang lên.
     
    Hổ Béo, Hoa Nguyệt PhụngAnnie Dinh thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...