Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 24 Tháng mười hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 20 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nhớ lúc trước xương sườn của Giác bị đánh gãy, ăn thánh dược, ngủ một đêm, ngày hôm sau liền vui vẻ sao?

    Nguyên bản "con khỉ" diện mạo đặc thù trong mắt mọi người lập tức biến thành cao lớn hơn.

    Lúc này không cần Mộc nói, đều không ai dám đi đụng vào Thanh Hạnh, chỉ dám vây quanh xem, chỉ sợ không chú ý đồ chơi này lại bỏ chạy – không nhìn thấy vừa rồi suýt nữa bị chạy thoát sao!

    Hoàng Giác bị phản ứng của bọn họ chọc cười, nói:

    - Không có việc gì, bị trói chặt đâu, không chạy được.

    Hắn đi qua xách một gốc Thanh Hạnh lên đánh giá, vị trí đầu là một khối hình tròn, phía dưới có thân hình dài nhỏ, còn có chân tay, chợt nhìn thật sự giống con khỉ.

    - Bộ lạc của ngươi có nhìn thấy qua vật này không?

    Hoàng Giác giơ Thanh Hạnh lên hỏi.

    Diễm lắc đầu, tiếp nhận Thanh Hạnh nhìn kỹ xem, kinh ngạc:

    - Đây là thực vật?

    Tinh tế nhìn lại, có thể chứng kiến mạch màu xanh biếc trên người Thanh Hạnh, xúc cảm thô sáp, giống như cầm một khối đầu gỗ, rất kỳ quái đồ vật cứng như vậy thế nhưng có thể chạy linh hoạt như thế.

    Hoàng Giác khẽ nhíu mày, không quá xác định:

    - Hẳn là đi.

    - Hẳn là?

    - Ngươi cũng biết, Đại Địa chi thần ban cho ta.. thần lực, có thể khống chế toàn bộ thực vật. Nhưng vừa rồi ta cùng vài gốc Thanh Hạnh này câu thông nửa ngày, nhưng không thu được hiệu quả gì, cũng không có cảm ứng khống chế được Thanh Hạnh, cho nên ta cũng không quá xác định chúng nó có phải là thực vật hay không.

    Mộc cầm một gốc Thanh Hạnh nhìn xem:

    - Không sai, chính là Thanh Hạnh, hơn hai mươi năm trước ta gặp qua vật này. Sau khi mài thành phấn cũng giống như là bột gỗ, không có máu không có thịt, là thực vật. Về phần tại sao con không có phản ứng, hẳn là vì Thanh Hạnh đặc thù?

    Hoàng Giác nhất thời cũng không rõ, không tiếp tục suy nghĩ, đem ba gốc Thanh Hạnh buộc chặt bỏ vào trong giỏ.

    Đã phát hiện Thanh Hạnh, mọi người cũng không còn tâm tư săn bắn, vội vàng bắt vài con mồi điền đầy bụng, liền quay về bộ lạc.

    Vừa đi vào bộ lạc liền chứng kiến vu nổi giận đùng đùng đi tới.

    Kể từ khi biết Giác được Đại Địa chi thần ban cho thần lực, vu không cách nào tĩnh tâm làm việc gì khác, thường thường gọi nô lệ ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem Giác đã trở về hay chưa – cho dù biết đội săn bắn không có khả năng nhanh như vậy trở về, vu vẫn mang theo ảo tưởng, vạn nhất Mộc đột nhiên suy nghĩ tầm quan trọng của Giác, không cho Giác đi theo săn bắn thì sao?

    Nô lệ chạy nhiều lần, dứt khoát canh giữ ở cửa bộ lạc, rất xa chứng kiến Mộc cùng Chiến dẫn đầu trở lại, lập tức chạy về thông tri vu:

    - Thủ lĩnh bọn họ đã trở lại.

    Vu đứng lên đi ra ngoài:

    - Mộc cùng Giác?

    Trong lòng hài lòng, Mộc cuối cùng thông minh một lần.

    - Còn có đội ngũ của Chiến.

    Vu vui mừng:

    - Nhanh như vậy đều trở về sao? Có Giác đi theo quả nhiên là không giống như bình thường, xem ra thu hoạch thật nhiều a!

    Bằng không đội săn bắn không có khả năng về sớm như vậy.

    Nô lệ do dự:

    - Không phải, không thấy được bọn họ vác theo con mồi.

    Bước chân vu khựng lại, quay đầu nhìn nô lệ:

    - Ngươi nói bọn hắn không săn được con mồi?

    - Cũng có thể là phóng ở phía sau, tôi không thấy được?

    - Lần nào bọn hắn săn bắn trở về không tự mình khuân vác? Làm sao có thể phóng tới mặt sau!

    Vu hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới một loại khả năng, nhất thời trắng mặt:

    - Không phải là Giác bị thương đi?

    Chỉ có Giác bị thương, Mộc cùng Chiến mới bỏ qua việc săn thú, trước tiên trở về. Nhưng chỉ cần phái hai người hộ tống người bị thương là đủ rồi, vì sao những người khác đều trở lại?

    - Chẳng lẽ là tổn thương vô cùng nặng?

    Vu càng não bổ, trong lòng càng nặng nề, bước chân càng nhanh hơn, đồng thời vạn phần căm tức – tên hỗn đản Mộc, dám để cho Giác bị thương, xem mình làm sao thu thập hắn!

    Sờ sờ thánh dược bỏ trong lồng ngực, trong lòng hắn mới an tâm một ít.

    May mắn còn có thánh dược, chỉ cần Giác không chết là có thể cứu về.

    Mộc còn đang cao hứng, âm thầm nghĩ đợi gặp vu làm sao khoe khoang con của mình – con mình chính là thần sử! Là duy nhất từ khi bộ lạc thành lập cho tới nay!

    Kết quả vừa đi vào bộ lạc, liền nhìn thấy vu đang tức giận bừng bừng đi tới.

    Trong lòng Mộc căng thẳng, chẳng lẽ trong bộ lạc đã xảy ra chuyện?

    Hắn vội vàng tiến lên:

    - Vu, phát sinh..

    Vu hung hăng trừng mắt liếc hắn, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ tức giận, lướt qua hắn nhìn phía sau:

    - Giác đâu? Giác thế nào..

    - Vu, ngài tìm ta?

    Hoàng Giác ở sau người Chiến vươn đầu ra, mang theo nụ cười tươi tắn nhìn đôi mắt hơi đục của vu.

    Trong một đám chiến sĩ thân cao hai thước, thể trạng cường tráng, hình thể Hoàng Giác gầy yếu, thân chỉ cao 1m78 giống như con thỏ ngộ nhập vào bầy sói, tùy tiện một người đều có thể đem hắn che chắn hoàn toàn.

    Vu nghẹn một chút:

    - Ngươi không có việc gì?

    Hoàng Giác gãi đầu, nghi hoặc:

    - Ta có chuyện gì?

    Sau đó chợt hiểu, cười nói:

    - Ý ngài là hỏi chuyện Đại Địa chi thần.. ban thần lực cho ta đi?

    Vẻ mặt Mộc còn đang ngẩn ngơ vì bị vu trừng mắt, nhưng không ảnh hưởng tâm tình khoe khoang đứa con của hắn, cười a a vỗ bả vai vu, đắc ý nói:

    - Ta nói cho ngươi nghe, Đại Địa chi thần ban thần lực này cho Giác dùng rất tốt, có thể khống chế toàn bộ thực vật ngươi có biết không?
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 21 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ai nha nha, ngươi cũng không biết sử dụng thần lực uy phong cỡ nào, chà một chút là có thể đem con mồi trói chặt, còn có thể biến thành võng.. ngươi không đi theo xem thật sự là rất đáng tiếc.. nhất là dùng tìm kiếm dược thảo, vừa tìm liền thấy. Nhớ năm đó chúng ta nhiều người như vậy tìm kiếm Thanh Hạnh, sửng sốt ngay cả chút ảnh tử cũng không nhìn thấy..

    Vu vốn nghĩ ở trước mặt người khác lưu chút mặt mũi cho Mộc, có chuyện gì chờ bí mật không ai thì nói sau.

    Kết quả Mộc khoe khoang không dứt, còn càng xả càng xa, ngay cả "nhớ năm đó" cũng đã ra rồi, nhất thời không thể nhịn được nữa, cả giận nói:

    - Ngươi câm miệng đi! Giác tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng không biết sự tình nặng nhẹ sao? Giác vừa có được thần lực, còn dùng chưa thuần thục, ngươi không tỉ mỉ che chở, còn để cho hắn đi săn thú..

    Mộc bị vu phun một trận ngây người, giải thích:

    - Không phải, ta nói cho ngươi biết, Giác dùng thần lực rất tốt, hắn còn tìm được rất nhiều thảo dược, thậm chí cả Thanh..

    - Tìm được cái gì cũng không trọng yếu bằng an nguy của Giác!

    Vu tức giận ngắt lời Mộc:

    - Không phải chỉ vài cọng thảo dược sao? Chiến sĩ bộ lạc lúc săn thú tùy tay liền hái trở lại, có cần để Giác tự mình đi tìm?

    Mọi người:

    -!

    Thật đúng là phải để Giác tự mình đi tìm, có trời mới biết nhân sâm a, tam thất a, linh chi a.. trước kia bọn họ chỉ tưởng là cỏ dại.

    Mộc đưa tay vào trong giỏ vác trên lưng Giác cầm đồ vật, miệng nói:

    - Không phải, năm đó chúng ta nhiều người như vậy dùng nhiều năm như vậy, tìm Thanh Hạnh cũng không tìm được..

    Vu lại cắt đứt lời của hắn:

    - Ta đã nói rồi, Thanh Hạnh đã tuyệt tích, đương nhiên tìm không thấy.. ách?

    Nhìn ba gốc thực vật mà mình từng mơ thấy thật nhiều lần, ánh mắt vu trợn tròn, hoảng hốt nghĩ mình đang nằm mơ, xoa xoa mắt, ba gốc thực vật vẫn còn ở trước mặt.

    Cả người vu đều kích động run rẩy lên, đưa tay sờ qua:

    - Đây, đây, đây là Thanh Hạnh?

    Nhiều năm hi vọng biến thành hiện thực, trong lúc nhất thời vu cũng không dám xác định.

    Hắn thật không phải đang nằm mơ?

    Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi.

    Tê..

    Đau quá!

    Nhưng mà..

    Thật vui vẻ, thật là quá cao hứng!

    Rốt cục lại để cho hắn nhìn thấy Thanh Hạnh!

    Mộc đắc ý cầm Thanh Hạnh phe phẩy, thấy bộ dáng khiếp sợ lại kích động của vu, trong lòng vô cùng sảng khoái:

    - Còn không phải là Thanh Hạnh sao, ta đã nói thần lực của Giác tìm dược thảo thật phương tiện, chẳng những tìm được Thanh Hạnh, còn tìm được nhiều loại dược thảo khác, đều là trước kia ngươi chưa thấy qua.

    Câu cuối cùng mới là điểm tựa, nhìn xem, ngươi chưa từng gặp qua dược thảo, Đại Địa chi thần trực tiếp lướt qua ngươi dạy cho Giác, có thể thấy được Đại Địa chi thần xem trọng Giác đi?

    Lúc này trong mắt trong lòng vu chỉ có Thanh Hạnh trong tay Mộc, thấy Mộc cầm lắc lư, bị dọa trái tim run bần bật, hai tay vội vàng che chở hai bên:

    - Ai ai, ngươi cẩn thận một chút, đừng lắc, cẩn thận rớt..

    Mộc thấy vậy liền thu liễm, sợ thật sự đem vu chọc giận nóng nảy, sau này vu sẽ nương cơ hội chữa thương gây sức ép hắn.

    Vì thế rõ ràng lưu loát đem ba gốc Thanh Hạnh nhét vào trong lòng vu:

    - Cho ngươi, yên tâm, chạy không được, Giác buộc chặt chẽ.

    Vu trừng mắt:

    - Ta là sợ ngươi tay chân vụng về làm phá hủy!

    Khuôn mặt đầy nếp nhăn run lên, khóe môi nhếch cao không thể áp xuống.

    Hắn như ôm bảo bối mềm nhẹ ôm Thanh Hạnh vuốt ve, lúc này mới có thời gian nhìn Hoàng Giác, trong mắt lộ vẻ tán thưởng:

    - Không sai, vừa được Đại Địa chi thần ban cho thần lực, có thể bắt được Thanh Hạnh, có thể thấy được thần lực này thật thích hợp ngươi. Sau này ngươi luyện tập nhiều hơn, đừng cô phụ kỳ vọng của Đại Địa chi thần. Trước khi ngươi luyện tập thuần thục, trước hết không cần đi ra bộ lạc.

    Có được thần lực như vậy, càng cần được bảo hộ!

    Hoàng Giác không vui, không đi ra bộ lạc ở đâu đào được dược liệu!

    Hôm nay đi một lần, hắn xem như đã biết núi rừng xung quanh chính là một tòa bảo tàng còn chưa được khai phát đi ra!

    Dược liệu hơn ngàn năm thường xuyên chứng kiến, mấy trăm năm vụn vặt trải rộng, vài năm hay vài chục năm hoàn toàn giống như cỏ dại, chỉ cần phát hiện một chỗ, đều sinh trưởng thành từng mảnh từng mảnh.

    Nhiều dược liệu như vậy không thu thập trở về bào chế, căn bản chính là phung phí của trời!

    Hoàng Giác cũng biết vu có ý tốt, không tiện trực tiếp cự tuyệt, rõ ràng dùng Đại Địa chi thần làm tấm mộc, nhíu mày nói:

    - Nhưng Đại Địa chi thần nói, thực hành sẽ đưa ra hiểu biết chính xác, chỉ có ta tự thân động thủ đi thu thập những dược liệu kia mới có thể hiểu biết rõ tập tính của chúng nó. Hơn nữa Đại Địa chi thần ban thần lực cho ta, chính là muốn ta tìm kiếm càng nhiều dược liệu, nếu ta sợ nguy hiểm không đi ra ngoài, Đại Địa chi thần có tức giận mà đem thần lực thu hồi hay không?
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 21 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây thật đúng là vấn đề.

    Xét đến cùng, vu không cho Giác đi ra bộ lạc, là bởi vì Giác là thần sử duy nhất được Đại Địa chi thần ban cho thần lực.

    Nói trắng ra, vu bảo hộ không phải là Giác, mà là thần sử.

    Nếu thần lực của Giác bị thu hồi, hắn chỉ là một người bình thường, không thể tiếp tục mang theo bộ lạc phát triển cường đại, vậy hắn còn đáng giá cho bộ lạc cố sức bảo hộ sao?

    Vu có chút rối rắm.

    Từ khi tiếp nhận chức vụ, trở thành vu, vu toàn tâm toàn ý nghĩ ở lúc mình còn sống chứng kiến bộ lạc cường đại lên, thời gian lâu điều này đã trở thành chấp niệm của hắn.

    Cũng chính vì vậy, nhiều năm trước hắn xem bói ra được trong năm đứa bé mới sinh của bộ lạc, sẽ có một người sẽ giúp cho bộ lạc càng thêm mạnh mẽ, vu liền vô cùng chú ý tới năm đứa bé này.

    Kết quả bốn người chết yểu, cho dù dùng cả thánh dược cũng không thể đem người cứu trở về. Ngược lại Giác vừa ra đời liền thể yếu, mọi người đều cảm thấy được không sống nổi, lại còn sống.

    Lúc đó vu còn có dự cảm, Giác chính là người có thể trợ giúp bộ lạc càng thêm cường đại.

    Vì vậy cho dù Giác luôn nháo sự gây chuyện, vu cũng sẽ che chở hắn.

    Quả nhiên Giác không làm cho người thất vọng, sau khi quyết định thay đổi, lập tức được Đại Địa chi thần nhận chuẩn, thậm chí còn chiếm được Đại Địa chi thần ban cho thần lực.

    Lúc biết tin tức này thì vu vui mừng mà khóc.

    Hiện tại nói cho hắn biết, Đại Địa chi thần còn có thể đem thần lực thu hồi?

    Như vậy sao được!

    Phản ứng đầu tiên của vu chính là, kiên quyết không thể làm cho Đại Địa chi thần thất vọng, sau đó đem thần lực thu hồi.

    Nếu không muốn làm cho Đại Địa chi thần thất vọng, không thể ngăn cản Giác đi ra ngoài săn bắn.

    Giác đi ra ngoài, ý nghĩa sẽ gặp được nguy hiểm..

    Nếu Giác xảy ra chuyện gì, bộ lạc cần chờ thêm bao nhiêu năm mới có thể xuất hiện vị thần sử thứ hai?

    Dù sao hắn không đợi được nữa.

    Vu càng nghĩ càng rối rắm.

    Xem vu có chút dao động, Hoàng Giác không ngừng cố gắng:

    - Huống hồ mỗi lần ta đi ra bộ lạc đều có Diễm đi bảo hộ ta, không có việc gì.

    Vu nhớ tới sức chiến đấu của Diễm, gật gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.

    Không đồng ý cũng không có biện pháp, Đại Địa chi thần nhìn chằm chằm đâu.

    Sờ sờ Thanh Hạnh trong lòng mình, cuối cùng hắn tìm được một ít an ủi, ánh mắt dừng trên những cái giỏ vác sau lưng các chiến sĩ – giỏ chế tạo sơ sài, vừa nhìn là lâm thời làm ra – mỗi giỏ đều trang bị đầy đủ lại xanh mượt..

    Vu thử xác nhận:

    - Những thứ này đều là thảo dược?

    Giác gật đầu:

    - Đều là trân quý, ta chọn bộ dạng tốt hái về, trân quý đều bỏ trong giỏ của ta cùng Diễm, trong chốc lát ta mang tới cho ngài, nói cho ngài biết nên làm sao bào chế chứa đựng. Thảo dược nhiều lắm, ngài cần phải tìm thêm vài người am hiểu thu thập đi tới cùng nhau làm mới được.

    Đây đều là trên đường về thuận tay hái.

    Vu lập tức đem buồn bực ném ra sau đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm thảo dược trong giỏ, không ngớt lời cười nói:

    - Không thành vấn đề, ta đi an bài người!

    Trời ạ, đây đều là thảo dược!

    Hơn mười loại đi?

    Đại Địa chi thần quá rộng rãi, rất nhân từ!

    Có trời mới biết, đã qua nhiều đời đảm nhiệm vị trí vu trong bộ lạc, nhưng hiểu biết chỉ hơn mười loại dược liệu!

    Tâm tình thật tốt vu rốt cục chịu cấp cho Mộc khuôn mặt tươi cười, tán thán nói:

    - Ngươi thật đúng là sinh một đứa con giỏi a!

    Mộc nâng cằm, vẻ mặt đắc ý:

    - Đương nhiên, con ta là giỏi nhất!

    - Được rồi, khen ngươi một câu ngươi còn kiêu ngạo! Mệt mỏi cho tới trưa, các ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi.

    Vu nói xong ôm Thanh Hạnh tươi cười bỏ đi.

    Những người khác bị xem thường từ đầu tới đuôi:

    -!

    Vu, ngươi đối đãi khác nhau như vậy, thật sự được chứ?

    Quay đầu chứng kiến Hoàng Giác muốn đi, vội vây quanh:

    - Giác, ngươi không phải muốn vài đầu hươu sống của ta sao? Chúng ta đều là bạn bè, đổi gì mà đổi, trong chốc lát chúng ta trực tiếp mang qua cho ngươi.

    - Làm sao có thể không biết xấu hổ..

    - Có gì mà ngượng ngùng, hôm nay ngươi còn dạy chúng ta phân biệt thảo dược đâu.

    - Đúng rồi, còn dạy phương pháp dùng tiêu thạch chế băng, nếu không chúng ta còn ưu sầu thịt nhiều lắm làm sao mà chứa đựng. Cũng không thể chỉ có chúng ta chiếm tiện nghi của ngươi, làm cho một mình ngươi có hại đi?

    Giác có chút ngượng ngùng:

    - Ta cũng không có hại gì, ta còn lấy được hai giỏ tiêu thạch đâu.

    Con người của hắn xưa nay chỉ thích ăn mềm không ăn cứng.

    - Có gì mà ngượng ngùng, hai giỏ tiêu thạch vốn nên là của ngươi. Theo ta nghĩ, ngươi chỉ lấy hai giỏ tiêu thạch còn có chút thiếu đâu. Không có ngươi nói ra, chúng ta làm sao biết loại đá màu trắng kia còn có thể đem nước biến thành băng chứ, còn không phải bỏ hoang sao?

    - Nói không sai, tóm lại chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, vài con hươu đưa cho ngươi, trong lòng chúng ta cũng thoải mái.
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 22 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi xuyên không tới đây, Hoàng Giác chưa từng được hoan nghênh như vậy, mặc dù biết mọi người là vì hắn có "thần lực" mới nhiệt tình với hắn như thế, nhưng trong lòng vẫn là ấm áp.

    Cho dù hắn không sợ bị cô lập, cũng không cần ánh mắt của người khác, nhưng có thể được mọi người nhận chuẩn hoan nghênh, ai lại thật sự thích cô độc đây?

    Chối từ không được, Hoàng Giác cười tiếp nhận ý tốt của mọi người:

    - Nếu như vậy, ta sẽ không khách khí. Sau này mọi người có gì cần ta hỗ trợ, cứ việc nói.

    Mọi người chờ chính là những lời này, hi hi ha ha cười một trận sau đó tản ra.

    - Ngày hôm qua con cho nô lệ suất gạch mộc xây nhà?

    Mộc vừa đi vừa hỏi Hoàng Giác.

    Ngày hôm qua hắn trở về biết việc này, đã nghĩ đi hỏi Hoàng Giác, kết quả lại bị Hoàng Giác vô cớ gây rối làm tức giận, lại đem chuyện này quên đi.

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Nhà chúng ta đang ở không có cửa sổ, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, ở không thoải mái, cho nên con nghĩ xây căn nhà khác. Hơn nữa nhà của Diễm rất nát, con sợ ngày nào đó thổi một trận gió to sẽ sụp đổ. Chờ nhóm gạch mộc này phơi khô, trước xây một căn cho Diễm.

    Diễm luôn trầm mặc, lúc này nghe Hoàng Giác nhắc tới mình, kinh ngạc nhìn qua, tiếp xúc đôi mắt cười tươi như trăng non của Giác, trong lòng ấm áp, khóe môi nhếch lên, mỉm cười.

    Chỉ thấy đôi mắt cong như trăng non nháy mắt trợn tròn, giống như nhìn thấy chuyện gì không tin được.

    Diễm lại lộ ra mỉm cười – đột nhiên cảm giác Giác như vậy có điểm đáng yêu.

    Đồng thời trong lòng hơi cảm động, không nghĩ tới Giác cái gì cũng chưa nói, lại đem quẫn cảnh của hắn nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, cũng lập tức giúp đỡ cải thiện.

    Căn nhà hắn đang ở không biết do người nào lưu lại, nhà sớm rách nát vô cùng, bốn phía hở, chỉ còn lại nóc nhà đỡ một chút. May mắn hiện tại là mùa hè, nếu là mùa đông ở một đêm sẽ đem người chết cóng.

    Nguyên bản hắn nghĩ chờ thêm một thời gian ngắn, khi nào hắn quen thuộc nơi này sẽ đem nhà sửa một chút.

    Nhưng không nghĩ tới Giác đã nhớ việc xây lại nhà cho hắn.

    Mộc cũng không chú ý bọn họ nhìn nhau, hắn đem biểu hiện của Diễm cho tới trưa hôm nay đều nhìn trong mắt. Tuy rằng Diễm không thích nói chuyện, nhưng mặc kệ Giác đi chỗ nào Diễm luôn đi theo phía sau Giác khoảng cách nửa bước.

    Bởi vậy có thể thấy được, Diễm thật sự đem chính mình xem là chiến sĩ bảo hộ Giác.

    Đối với việc này, Mộc rất hài lòng, cũng không đi tính toán xây căn nhà đầu tiên là dành cho Diễm:

    - Ân, được rồi, hiện tại Diễm xem như là người nhà chúng ta, để cho hắn ở lại trong cái lều rách kia thật không tốt.

    Hoàng Giác:

    -?

    Lời này nghe tựa hồ có chỗ nào không đúng? Diễm khi nào thành người nhà của bọn họ?

    Mộc giải thích:

    - Diễm tự nguyện làm chiến sĩ bảo vệ con, hắn ở trong bộ lạc cũng không có người thân, dĩ nhiên là xem như người nhà của chúng ta. Sau này hắn có sự tình gì, tụi con cũng phải giúp hắn, nghe được không, Chiến?

    Hắn cũng không cần nhiều lời với Giác, nhưng còn phải dặn dò Chiến cùng Thú.

    Lấy ánh mắt nhìn người của hắn nhiều năm qua mà xem, Diễm là người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ tốt với hắn, lung lạc hắn khăng khăng một mực, cần gì phải sợ hắn không liều mạng đi bảo hộ Giác đây?

    Chiến vội vàng gật đầu:

    - Nghe được, cha cứ yên tâm đi. Những chiến sĩ trẻ tuổi trong bộ lạc chúng ta không biết sùng bái Diễm bao nhiêu đâu, hôm trước còn trộm nói với con, muốn cho Diễm gia nhập đội ngũ của chúng ta, cùng đi ra săn bắn.

    Mộc cân nhắc:

    - Cũng đúng, sau này nếu Giác muốn đi ra ngoài, tụi con mang theo bọn họ.

    Nói như vậy an toàn của Giác cũng có bảo đảm.

    Hắn quay đầu hỏi Hoàng Giác:

    - An bài như vậy được không?

    Hoàng Giác cười nói:

    - Mặc dù nói Diễm là chiến sĩ bảo hộ cho con, nhưng không cần mỗi thời khắc đều theo con cùng một chỗ. Bình thường con ở trong bộ lạc không có nguy hiểm, nếu Diễm muốn đi ra ngoài, cùng đi với ai là tự do của Diễm, con không can thiệp.

    Chiến nghe vậy, lập tức tha thiết mong chờ nhìn Diễm, cực lực thuyết phục:

    - Diễm, nếu ngươi muốn đi ra ngoài săn bắn, đi cùng đội ngũ của chúng ta đi. Chiến sĩ trong đội ngươi cũng đã gặp, đều là lòng nhiệt tình, hơn nữa còn quen thuộc với ngươi.

    Diễm gật đầu:

    - Được.

    Không đợi Chiến hoan hô, liền bổ sung nói:

    - Nhưng nếu Giác đi ra ngoài, ta là nhất định sẽ đi cùng với Giác, Giác đi đâu ta đi đó.

    Chiến liên tục gật đầu:

    - Đó là đương nhiên!

    Lúc nói chuyện đã về tới nhà.

    Từ rất xa liền nhìn thấy đất trống trước nhà bày đầy gạch mộc hình chữ nhật.

    Mùa hè chói chang, ngày hôm qua phơi một ngày, hôm nay lại phơi nửa ngày, mặt ngoài gạch mộc cũng đã khô. Tầng ngoài bùn đất khô cằn có thể nhìn thấy rõ mảnh vỡ cỏ dại bên trong.

    Mộc đưa tay sờ sờ, vân vê một bàn tay đất bùn, không khỏi lo lắng:

    - Toàn bộ đều là đất, lúc trời mưa có bị hư hỏng hay không?

    Trong bộ lạc dùng nhánh cây cùng cỏ dại xây nhà ở, vì đem cỏ dại ngăn chặn, trên nóc nhà trải bùn đất cùng đá nhỏ. Trời vừa mưa xuống, nước bùn đều chảy xuống dưới.
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 22 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên đại đa số nhà trong bộ lạc mùa hè đều cần gia cố nóc nhà bốn năm lần mới được, bằng không nóc nhà bị mưa xối không còn.

    Hoàng Giác thở dài:

    - Cũng không phải lập tức bị mưa xối liền hư, nhưng thời gian lâu vẫn phải sửa. Kỳ thật dùng gạch xây nhà là tốt nhất, nhưng chỗ chúng ta không có đất sét, không đốt được gạch, cho nên chỉ có thể trước tiên dùng gạch mộc tạm thời xây nhà.

    Mộc nghi hoặc:

    - Gạch?

    - Phải, cung điện của Đại Địa chi thần chính là dùng gạch xây lên.

    Hoàng Giác nghiêm trang bịa chuyện.

    - Cái gì?

    - Nguyên lai Đại Địa chi thần ở trong nhà dùng gạch xây lên a!

    Mộc cùng Chiến đồng thời lên tiếng, Diễm cũng tò mò nhìn Hoàng Giác, trong lòng suy nghĩ, xem ra Giác thật sự được Đại Địa chi thần yêu thương, dù là nhà ở của Đại Địa chi thần dùng cái gì xây thành cũng biết.

    Mộc càng quan tâm chính là:

    - Ý của con là, Đại Địa chi thần còn nói cho con biết làm sao đốt gạch, làm sao xây dạng nhà mà hắn ở lại?

    Vậy có phải là nói, chỉ cần tìm được đất sét, sau này hắn cũng có thể ở loại nhà mà thần linh ở lại?

    A a a, tim đập thật nhanh!

    Đầu thật ngất!

    Thật hạnh phúc muốn té xỉu!

    Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Mộc, Hoàng Giác cười gật đầu:

    - Phải, nhưng con đã xem qua, kề bên này không có đất sét.

    Mộc không thèm để ý khoát tay:

    - Không có việc gì, kề bên này không có, chúng ta đi địa phương khác tìm, không phải là đất sao, cũng không tin tìm không thấp! Đúng rồi, đất sét trông như thế nào?

    Hoàng Giác:

    - Đơn giản mà nói, đất sét là loại đất có tính dính vào nhau. Đất sét khô có chút cứng rắn, tầng tầng chồng lên cùng một chỗ, nếu xối nước, sẽ mềm xuống, nặn một cái liền dính cùng nhau, sẽ không tán.

    Hoàng Giác tận lực dùng lời mà Mộc có thể hiểu được giải thích.

    Mộc vuốt râu như có suy nghĩ gì, quay đầu nhìn Chiến:

    - Con đi ra ngoài săn bắn, có gặp qua loại đất như vậy sao?

    Vẻ mặt Chiến ngẩn ra:

    - Lúc tụi con săn bắn chỉ nhìn chằm chằm con mồi, không nhìn kỹ đất xung quanh là cái dạng gì.

    Đất không phải đều giống nhau sao? Vì sao còn phân biệt dính hay không dính?

    Mộc gật đầu:

    - Nói cũng đúng. Chờ cha cùng vu thương lượng một chút, mở cuộc họp trong bộ lạc, làm cho các chiến sĩ ra ngoài săn bắn chú ý một chút. Sớm tìm được đất sét, chúng ta có thể ở trong nhà dùng gạch xây thành!

    Nghĩ tới thật làm người kích động!

    Hoàng Giác nhìn kỹ gạch mộc, xem chừng tiếp tục phơi nắng hai ngày là có thể hoàn toàn khô ráo, bèn hỏi Diễm:

    - Ngươi tính toán đem nhà xây ở nơi nào?

    Trong bộ lạc không đáng giá nhất chính là thổ địa, từng tảng lớn đất trống, tùy tiện xây nhà ở nơi nào cũng sẽ không có người phản đối.

    Diễm nghĩ nghĩ, chỉ vào mảng lớn đất trống cách nhà Hoàng Giác không xa, hỏi:

    - Ta nghĩ đem nhà xây chỗ kia, có thể chứ?

    Mộc không thèm để ý gật đầu:

    - Tùy tiện, ngươi thích là tốt rồi.

    Hoàng Giác nhìn địa phương Diễm vừa chỉ qua, cũng thật hài lòng:

    - Được, hai ngày trước đào đất, chờ đem phòng của ngươi xây xong, ta tiếp tục xây phòng ốc của ta, hai nhà nằm cạnh nhau, sau này đi tới lui cũng phương tiện.

    Hắn nghĩ nghĩ, kêu hai nô lệ:

    - Các ngươi khoan tiếp tục suất gạch mộc, ta muốn ở bên kia vây một vòng rào chắn, quay đầu lại nuôi một ít súc vật, các ngươi đi lấy nhánh cây cùng hòn đá về cho ta.

    Sau khi Hoàng Giác xuyên không, hai nô lệ rốt cục cũng không cần tiếp tục bị đánh, chẳng những thế mỗi ngày còn được ăn hai bữa cơm, mỗi bữa cơm đều ăn thật no nê.

    Chưa đầy nửa tháng, hai nô lệ liền mập lên, thoạt nhìn mạnh khỏe hơn trước.

    Đối với việc này hai nô lệ thập phần quý trọng, làm việc càng thêm ra sức, chỉ sợ ngày nào đó gây ra chủ nhân mất hứng, tiếp tục trở về cuộc sống trước kia.

    Ban đầu Hoàng Giác còn muốn đối đãi bọn họ tốt hơn một chút, nhưng mỗi khi hắn cho hai người nghỉ ngơi một chút thì họ lập tức lộ ra biểu tình nơm nớp lo sợ, sau vài lần Hoàng Giác cũng tùy theo bọn họ - để bọn họ làm việc, trong lòng bọn họ mới càng thêm kiên định.

    - Đệ muốn đem ba con nai kia nuôi sao?

    Chiến khoát tay nói:

    - Không được, mấy năm trước cũng có người muốn nuôi, nhưng chúng nó chỉ ăn lá cây cành cây mới mẻ, tới mùa đông chúng nó không chịu ăn cỏ khô. Hơn nữa chúng nó cũng không có bộ da lông dày, tuyết rơi đều bị chết cóng. Nai trong rừng mùa đông vừa đến liền bỏ chạy phía nam, đầu xuân ấm áp mới trở về. Nếu đệ muốn nuôi, có thể thử nuôi heo rừng, dê núi, thỏ hoang linh tinh gì đó. Những thứ này cái gì cũng ăn, da lông đủ dày, tới mùa đông không cần lo lắng sẽ chết cóng.

    Trong lòng Hoàng Giác có chút kinh ngạc, trong bộ lạc trước kia thử qua nuôi dưỡng? Vậy sao không tiếp tục nuôi? Nhắc tới đem súc vật nuôi nhốt nhiều đời sinh sôi nảy nở, không phải tốt hơn cực khổ ra ngoài săn thú sao?

    Hắn cười nói:

    - Đệ cũng nghĩ như vậy, trước tiên đem nai nuôi, tiếp tục nuôi thêm một ít động vật khác, như vậy tới mùa đông là có thịt tươi ăn. Về phần cỏ tươi mới cũng không cần lo lắng, đừng quên Đại Địa chi thần ban thần lực cho đệ. Chỉ cần chuẩn bị tốt địa long, đem nai nhốt trong phòng, đốt lên, vô cùng ấm áp, không sợ đem nai chết cóng.
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 23 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiến sờ sờ đầu, cười ha ha:

    - Ta đã quên việc này, không có cỏ non, đệ có thể khống chế mặt đất mọc ra cỏ tươi, không sợ đem nai đói chết.

    Hoàng Giác nhân cơ hội nói:

    - Ca có muốn nuôi một ít hay không? Chúng ta cùng nhau nuôi đi.

    Không đợi Chiến nói chuyện, thanh âm Phong truyền tới:

    - Đệ đừng làm khó dễ hắn, hắn làm sao biết nuôi con mồi.

    Hoàng Giác quay đầu, chỉ thấy Phong không biết khi nào thì trở lại, trên người còn mang theo mùi máu tươi, hiển nhiên dính vào trong quá trình săn bắn.

    Hoàng Giác kinh ngạc:

    - Di, đội ngũ của tỷ hôm nay cũng sớm như vậy đã trở lại?

    Phong nhu đầu Hoàng Giác, cười nói:

    - Hôm nay vận khí tốt, gặp được con mồi tụ tập, đi không bao xa thì săn đủ rồi. Nghe nói sáng hôm nay đệ phô bày thần lực? Được nha! Sớm biết vậy hôm nay ta sẽ không đi sớm như thế, cũng lưu lại kiến thức một chút.

    Cũng như Chiến, Phong thật tâm cao hứng cho Hoàng Giác.

    Hoàng Giác cười híp mắt:

    - Nếu tỷ muốn xem còn không dễ dàng, đệ tùy thời đều có thể triển lãm cho tỷ xem.

    Dùng dị năng khống chế một đóa hoa dại màu trắng nhạt nhanh chóng sinh trưởng, chỉ chốc lát liền dài cao hơn một thước, đóa hoa màu hồng nhạt lớn cỡ móng tay cũng biến lớn cỡ bàn tay.

    Đưa tay hái đóa hoa xuống đưa cho Phong:

    - Hoa nhi đẹp nhất tặng cho nữ chiến sĩ đẹp nhất.

    Phong bị trêu chọc vui vẻ, tiếp nhận hoa cắm lên tóc:

    - Từ nhỏ vẫn là đệ biết nói chuyện nhất.

    - Đệ nói đều là lời nói thật.

    Hoàng Giác tiếp tục khen một câu, lại hỏi:

    - Đúng rồi, tỷ còn chưa nói vì sao Chiến không thể nuôi con mồi đâu.

    Phong cười nói:

    - Còn phải hỏi? Nếu Chiến nuôi con mồi, ai đi săn thú? Đệ đã quên lúc trước Quang nuôi heo rừng đột nhiên nổi điên, đánh vỡ rào chắn chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đem Thanh cắn chết, nếu không phải chiến sĩ tuần tra đúng lúc đuổi tới, còn chưa biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu.

    Lúc này Hoàng Giác mới hiểu được.

    Nói như vậy chiến sĩ trong bộ lạc phụ trách săn thú, người thường ở lại trong bộ lạc xử lý việc vặt vãnh.

    Nếu nuôi con mồi cũng do người thường phụ trách nuôi nấng – dù sao không ai biết con mồi có thể sống sót sinh sôi nảy nở đời sau hay không, dưới loại tình huống này chiến sĩ không thể nào buông tha việc săn thú, ở lại trong bộ lạc nuôi con mồi.

    Nhưng con mồi ngỗ ngược khó thuần, lại hung tàn, mặc dù là con thỏ dịu ngoan nhất nhưng hai chân mạnh mẽ đạp lên thân người cũng đủ cho người thường chịu được.

    Chuyện xảy ra ở nhà Quang tuyệt đối không phải trường hợp đặc biệt, nuôi con mồi chẳng những nguy hiểm, còn chưa nhất định sẽ có thu hoạch, sau khi thử qua vài lần người bộ lạc dứt khoát buông tha việc chăn nuôi con mồi.

    - Nhưng đệ thì không có việc gì, đệ có thần lực, nếu con mồi nào không nghe lời, dám làm ầm ĩ, đệ liền khống chế cỏ dại đem nó trói lại, hung hăng đập, đánh nhiều vài lần liền ngoan ngoãn.

    Nói thêm vài câu, Mộc phân phó nô lệ đi thông tri Thú:

    - Nói cho hắn biết buổi tối qua bên này ăn cơm, Giác chiếm được thần lực mà Đại Địa chi thần ban cho, là việc vui của cả bộ lạc chúng ta, chúng ta cần phải chúc mừng một chút. Chiến, buổi tối con cũng mang theo người trong nhà qua đây.

    Đem thảo dược hái được phân loại sửa sang, lưu lại một nhân sâm ngàn năm cùng mấy đóa linh chi, còn lại Hoàng Giác cùng Diễm trực tiếp mang tới cho vu.

    Vu đã tìm được người giúp bào chế dược liệu, đang ở trong phòng đợi.

    Nhận lấy nhiều đồ vật như vậy, lại cẩn thận nghe Giác truyền thụ tri thức về những dược liệu này, vu có chút ngượng ngùng:

    - Ta cũng không thể luôn chiếm tiện nghi của ngươi, như vậy đi, đợi bắt đầu phân muối trước mùa đông, ta đem phần muối của ta tặng cho ngươi đi.

    Trong nhà vu không thiếu vật gì, là vị thầy thuốc duy nhất trong bộ lạc, có người bị thương hoặc là sinh bệnh đến tìm vu trị liệu, ít nhiều sẽ đưa cho vu một ít đồ vật làm cảm tạ.

    Hoàng Giác lắc đầu:

    - Không cần, ngài cũng biết nhà của ta chưa bao giờ thiếu muối.

    Vu vui mừng:

    - Khó được ngươi có lòng chí công vô tư như vậy, ta thay người trong bộ lạc cảm tạ ngươi.

    Hoàng Giác vội vàng xua tay:

    - Đừng, ta cũng không phải chí công vô tư, ta không cần muối, là bởi vì ta nghĩ muốn cái khác.

    Vu:

    -!

    Được rồi, hèn chi hắn còn ngạc nhiên vì sao Giác đột nhiên hào phóng, nguyên lai hết thảy đều là ảo giác của hắn!

    Hoàng Giác bình tĩnh đưa ra yêu cầu:

    - Về phương pháp phân biệt dược liệu cùng dược tính, cùng với những cấm kỵ khi phối hợp, ta có thể nói cho ngài biết không cần trả giá, nhưng ta nhờ ngài bào chế dược thảo, chờ bào chế xong ngài cần phân 1/10 cho ta – ba gốc Thanh Hạnh cũng vậy.

    Nghe Hoàng Giác nói đoạn đầu vu cũng không cảm thấy có gì, cho thì cho, cũng chỉ là 1/10, không nhiều lắm.

    Nhưng nghe nhắc tới Thanh Hạnh, vu liền cảm thấy giống như đào trái tim của mình:

    - Cái gì? Ngươi còn muốn Thanh Hạnh?
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 23 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây chính là Thanh Hạnh a!

    Đó là thực vật hiếm thấy có thể dùng chế tạo thánh dược!

    Hàng này làm sao có thể bình tĩnh đòi hỏi như vậy đâu!

    Vu chỉ cảm giác tim gan phèo phổi của mình đều trộn cùng một chỗ, làm cho hắn thở có chút khó khăn, có tâm không muốn cho, nhưng ba gốc Thanh Hạnh đều do người ta bắt được, không cho thì không thể nào nói nổi, nhưng mà cấp sao.. thật sự là đau lòng quá a!

    Cắn chặt răng, vẻ mặt vu thịt đau cùng Hoàng Giác cò kè mặc cả:

    - Dược liệu khác ta đều cho ngươi 1/10, nhưng nếu là Thanh Hạnh thì 1/10 nhiều lắm, cho ngươi một.. hai phần, thế nào?

    Sợ Hoàng Giác phản đối, lại nhanh chóng nhấn mạnh:

    - Hai phần đều có thể cứu ngươi hai lần, chờ hai phần này dùng xong, sau này nếu ngươi còn cần, ta cho ngươi thêm. Hơn nữa sau này ngươi tiếp tục đến xem bệnh lấy thuốc, ta cũng không thu thù lao!

    Nội tâm vu không yên, đều đã làm xong chuẩn bị Hoàng Giác cò kè mặc cả, nào biết Hoàng Giác không chút do dự đáp ứng xuống tới:

    - Được thôi, cứ làm theo lời ngài nói.

    Vu:

    - A?

    Hắn hồ nghi nhìn Hoàng Giác, hàng này khi nào thì dễ nói chuyện như vậy?

    Hoàng Giác cười nói:

    - Chẳng lẽ ngài cảm thấy được cấp cho hai phần quá ít, muốn cấp nhiều thêm mấy phần?

    Vu lập tức lắc đầu:

    - Không ít, hai phần hoàn toàn đủ ngươi dùng! Thêm một phần cũng không có!

    Dược liệu ở trong tay hắn còn có thể cấp cho mọi người trong bộ lạc dùng, dược liệu vào trong tay Giác, ngày sau còn có thể lấy ra hay không thì khó nói, dù sao hình tượng mười mấy năm chỉ có nhập không xuất của Giác quá sâu nhập lòng người.

    - Được rồi.

    Hoàng Giác đứng lên:

    - Chờ ngài đem dược thảo đều bào chế xong rồi, ta tiếp tục cho người đi tới lấy phần của ta.

    Nhìn Hoàng Giác thật sự không hề có chút lưu luyến bỏ đi, vu cuối cùng thả lỏng trong lòng, nổi lên vui mừng thản nhiên, Giác cuối cùng trưởng thành, biết lo lắng cho bộ lạc.

    Kỳ thật dựa theo năng lực của Hoàng Giác, những thảo dược này đối với hắn căn bản không có tác dụng. Sở dĩ còn đòi hỏi một bộ phận làm thù lao, là bởi vì hắn biết đạo lý cho không cũng khiến người ghen ghét.

    Nếu mỗi lần hắn đều đem những gì mình có được không trả giá cung cấp cho bộ lạc, thời gian qua lâu, mọi người sẽ cảm thấy được là chuyện đương nhiên, chẳng những sẽ không cảm kích, ngược lại còn soi mói, chỉ cần có một lần hắn làm việc gì không phù hợp mong muốn của mọi người, những người này lập tức sẽ chỉ trích hắn.

    Không phải hắn đem người nghĩ quá xấu, mà nhân tính vốn là như thế.

    Nhất là còn có một vị vu thời thời khắc khắc đều muốn cho hắn chí công vô tư, toàn tâm toàn ý kính dâng cho bộ lạc ở một bên nhìn chằm chằm.

    Như bây giờ là vừa lúc, có thể làm cho mọi người biết hắn không chịu có hại, sau này mọi người cũng sẽ không dùng đại nghĩa đến trói buộc hắn.

    Điểm khen cho sự cơ trí của mình, Hoàng Giác vui vẻ trở về.

    Hươu nai còn sống đã được đưa tới, còn chưa xây xong hàng rào, đem hươu nai buộc trên cây cột gỗ lâm thời, làm cho Hoàng Giác vui mừng chính là bên trong ba con hươu thậm chí còn có một con đực, chỉ cần nuôi dưỡng tốt, không sợ sau này không có hươu con sinh ra.

    - Chủ nhân, cà chua biến đỏ!

    Nữ nô vẻ mặt kích động chạy tới, chủ nhân có nói qua, chỉ cần cà chua đỏ thì đã chín, có thể ăn, tuy rằng nàng không có tư cách ăn cái này, nhưng có thể tận mắt chứng kiến thực vật mà Đại Địa chi thần ban thưởng trưởng thành, cũng đủ làm nàng kích động.

    Sau khi cà chua được gieo xuống, trừ bỏ mấy ngày đầu Hoàng Giác mỗi ngày đi qua xem một lần, lúc sau chỉ căn dặn nô lệ trong nhà nhìn chằm chằm.

    Về sau hắn bận rộn sự tình, hắn rõ ràng đem cà chua quên đi, bây giờ nghe nữ nô nhắc tới, lúc này mới nhớ được trên mặt liền lộ vẻ tươi cười.

    - Vậy sao, ta đi xem.

    Quả nhiên cà chua đã chín một bộ phận, trái cây đỏ rực bắt trên cành màu xanh biếc nhìn thấy vừa vui mừng vừa đáng yêu.

    Hoàng Giác hái một quả cũng không rửa qua, trực tiếp cắn một ngụm, nước cà chua hơi chua chua ngọt ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng.

    Hoàng Giác hạnh phúc híp mắt, trong lòng thoải mái than một tiếng, đây mới là hương vị hoa quả a!

    Trái cây như Toan quả, làm sao giống như ăn trái cây, rõ ràng là ăn dấm!

    Cắn hai cái, thấy nữ nô tha thiết mong chờ nhìn thấy, Hoàng Giác xoay người hái hai quả đưa qua:

    - Hai quả này các ngươi bốn người cầm phân ra, tiếp tục lấy cái chậu hái một ít cho vu, Thú, Chiến bọn họ.

    Một đám cà chua này chín cũng không nhiều lắm, phân chia ra miễn cưỡng đủ cho mỗi người một quả.

    Cảm động đến rơi nước mắt, nữ nô hận không thể lấy đầu đập đất, Hoàng Giác tự mình hái hai quả lưu trữ cho Mộc cùng Phong, lại cầm đi một quả tìm Diễm.

    Diễm đang đào đất, trong bộ lạc có người muốn tới hỗ trợ bị Diễm cự tuyệt.

    Mặt đất ở trong mắt Hoàng Giác vô cùng cứng rắn, ở trong tay Diễm lại như là đậu hủ, chỉ nửa ngày đã đào xong rồi.

    Hoàng Giác đi qua thì Diễm ở trần thân trên, trong tay ôm một khối đá lớn dùng sức dầm nền, mồ hôi chảy dài xuống thân thể cường tráng.

    Hoàng Giác nhìn nhìn thân hình của Diễm, nhìn lại cánh tay mềm nhũn của mình..

    - Giác? Ngươi đang làm cái gì?

    Diễm buông tảng đá, nghi hoặc nhìn Hoàng Giác ủ rũ, hoàn toàn không rõ hắn đang làm gì.
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 24 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay Hoàng Giác chợt cứng đờ, làm như không có việc gì buông xuống:

    - Không có gì, ta lại đi nhìn xem ngươi. Cà chua chín, ta hái một quả mang tới cho ngươi, ngươi đào đất như vậy, một ngày là có thể làm xong sao?

    Nhìn một chút tốc độ này của người ta, một thân cơ bắp cũng không uổng phí!

    Ngẫm lại tiểu thân thể của mình dù rèn luyện thế nào cũng không có cơ thể, Hoàng Giác thở dài – rõ ràng mấy ngày nay mình thật nỗ lực vận động!

    Diễm nghi hoặc nhìn Hoàng Giác, cảm giác hắn còn có việc chưa nói.

    Đối phương không nói, hắn cũng không tiện truy hỏi, nâng tay lau mồ hôi, đi ra ngoài:

    - Cà chua? Chính là cây trồng mặt sau nhà của ngươi?

    - Đúng rồi, chính là nó.

    Hoàng Giác đưa cà chua cho Diễm:

    - Ngươi nếm thử hương vị ra sao? Ngoại trừ không có hiệu quả trị liệu, hương vị không kém hơn bạch quả phải không?

    Diễm kinh ngạc, không ngờ Hoàng Giác ngay cả việc này cũng nhớ tới hắn, theo hắn biết cà chua lần đầu tiên được gieo trồng trong bộ lạc, vẫn là thực vật do Đại Địa chi thần ban thưởng, theo lý mà nói nhóm trái cây đầu tiên nên hiến cho thủ lĩnh cùng vu.

    Hiển nhiên Hoàng Giác không có ý thức này, thấy Diễm giật mình thất thần, còn tưởng hắn không dám ăn.

    Cũng phải.

    Diễm không phải người của thổ bộ lạc, cũng không tín ngưỡng Đại Địa chi thần, đối với lần đầu nhìn thấy trái cây có nghi ngờ cũng là bình thường.

    Hắn liền nói:

    - Yên tâm ăn đi, vừa rồi ta đã nếm một quả, ăn thật ngon.

    Diễm thật sâu liếc mắt nhìn Hoàng Giác, cúi đầu cắn một ngụm, trên mặt lộ ra tươi cười:

    - Quả thật ăn thật ngon.

    Hoàng Giác cười mặt mày cong cong:

    - Ta không lừa ngươi đi? Hiện tại chúng ta ăn cà chua trước, chờ sau này Đại Địa chi thần nhất định sẽ ban thưởng cho chúng ta càng nhiều hoa quả ăn ngon!

    Diễm cầm cà chua chậm rãi nhấm nháp, luyến tiếc lập tức ăn hết, nghe vậy ân một tiếng:

    - Ta tin tưởng ngươi.

    Hoàng Giác uốn nắn:

    - Là tin tưởng Đại Địa chi thần!

    Ý cười trong mắt Diễm càng thêm sâu sắc:

    - Được rồi, tin tưởng Đại Địa chi thần. Nhưng nếu không phải bởi vì ngươi được Đại Địa chi thần tin cậy, Đại Địa chi thần sẽ không ban thưởng nhiều thứ tốt như vậy, cho nên, ta cũng tin tưởng ngươi.

    Hắn biết Giác có điều giấu diếm, lúc trước Giác trị liệu cho hắn thì hắn chưa hoàn toàn hôn mê, tuy rằng không biết vì cái gì Giác gạt mọi người, nhưng nhất định có lý do của hắn, hắn chỉ cần giúp Giác bảo vệ tốt bí mật này, tiếp tục bảo hộ Giác là được.

    Hoàng Giác sững sờ, không nghĩ tới người lạnh lùng như Diễm, thế nhưng có thể nói ra những lời tâng bốc khen ngợi như vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ, tuyệt không khiêm tốn gật đầu:

    - Đúng, đúng, chính là đạo lý này!

    Hoàng Giác đưa ra cà chua nhận được mọi người nhất trí khen ngợi, nhưng cũng đưa tới một chút phiền toái.

    - Làm sao con có thể đem thực vật trân quý như cà chua đưa cho nô lệ ăn đây?

    Từ trước tới nay Mộc luôn thương yêu nhi đồng, vẻ mặt không đồng ý nhìn lên Hoàng Giác:

    - Con có biết trong bộ lạc có bao nhiêu người tìm cha nói chuyện này sao? Trong bộ lạc có thật nhiều chiến sĩ đều không có ăn được đâu!

    Lúc đó Hoàng Giác chỉ cảm thấy bốn nô lệ mỗi ngày ở nhà hắn luân phiên làm việc, cà chua cũng do bọn họ chăm sóc, nếu chín cho bọn họ nếm thử cũng không có gì, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.

    Tuy rằng không ủng hộ lời Mộc nói, nhưng cũng phải thừa nhận lời của Mộc có đạo lý.

    Dù sao bây giờ là xã hội nô lệ, nô lệ ăn còn ngon hơn chủ nô, chủ nô đương nhiên có ý kiến.

    Nhưng Hoàng Giác lại không có ý định nuông chiều tật xấu của bọn họ.

    Bộ dạng hắn uể oải ngồi dựa trên ghế, chẳng hề để ý khoát tay:

    - Ai có ý kiến để hắn tìm con nói. Con cũng không tin đồ vật tự mình trồng, con vẫn không thể làm chủ sao? Bọn hắn muốn ăn cà chua cũng được, làm cho chính bọn họ trồng – chỉ cần bọn họ có hạt giống! Ghế này làm không sai, cha không muốn làm một chiếc ngồi sao?

    Ghế dựa là do hắn chỉ huy hai nô lệ làm, thất bại nhiều lần mới thành công được một chiếc.

    Mộc liếc mắt nhìn bộ dạng lười nhác của Hoàng Giác, bất đắc dĩ nói:

    - Cha đang nói chính sự với con đâu!

    Có thể đừng động một chút lại nói cái ghế dựa kia không, loại đầu gỗ này có thể ngồi được sao? Hắn sợ đặt mông ngồi xuống liền sụp đổ.

    - Phải a, con nghe đâu.

    - Cha biết con không thích người trong bộ lạc..

    Dù sao trước kia Giác cùng bọn họ phát sinh không ít mâu thuẫn.

    Hoàng Giác không thừa nhận:

    - Con không có không thích bọn hắn, con chỉ là không thích người khác đối với con khoa tay múa chân. Nếu chuyện gì con cũng phải nghe bọn hắn, con không phải thành con rối sao? Còn sống có ý tứ gì.

    Lần này nếu hắn lui nhường, sau này những người kia động một chút lại vẽ ra dàn giáo cho hắn, để cho hắn chiếu làm, hắn không cần qua cuộc sống kia đâu!
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 24 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộc bị Hoàng Giác làm nghĩ lệch:

    - Rối gỗ? Đó là cái gì?

    Hoàng Giác:

    - Uy uy, đây không phải điểm tựa được chứ?

    - Chính là người gỗ, không có ý nghĩ của chính mình, người khác muốn nó làm cái gì, sẽ đem nó đùa nghịch thành cái dạng đó.

    Mộc không nói gì:

    - Cái gì mà người gỗ, con chính là thần sử tương lai!

    Hoàng Giác bĩu môi:

    - Thôi đi, có thần sử biệt khuất như con sao? Muốn làm chút chuyện gì, còn phải nghe một đại đội người chỉ huy, nói cách khác liền chạy tới tìm cha cáo trạng! Thậm chí cả cha cũng hướng về bọn hắn! Buổi tối con sẽ nói với Đại Địa chi thần, sau này có chuyện tốt gì cũng đừng nói cho con, dù sao con có Diễm, không đói chết! Thần sử sao, ai thích làm thì làm đi!

    Từ sau khi hắn bộc lộ ra năng lực của mình, Mộc đã đem chuyện về thần sử nói cho hắn biết, tuy rằng Mộc biết cũng không nhiều, nhưng Diễm là từ siêu cấp đại bộ lạc Hỏa ra tới, Hoàng Giác lại hỏi Diễm, đối với năng lực cùng địa vị của thần sử cũng hiểu rõ hơn nhiều.

    Nhưng Hoàng Giác hoàn toàn không muốn làm thần sử, địa vị càng cao, gánh vác trách nhiệm càng lớn.

    Lúc ở cuối thời, hắn vì sinh tồn, không thể không buộc chính mình nỗ lực tiến tới, chỉ có hắn biểu hiện ra cũng đủ năng lực, lúc gặp được nguy hiểm mới không bị bỏ qua.

    Kết quả phấn đấu mười năm, cuối cùng vẫn chết.

    Hiện tại hắn chỉ muốn tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống, nhân tiện kéo bộ lạc phát triển, nhưng nếu muốn hắn vì bộ lạc vô tư kính dâng chính mình, thật có lỗi, hắn làm không được.

    Nghe xong lời Hoàng Giác, Mộc vừa xấu hổ, lại nóng vội.

    Quả thật tuy rằng bọn họ đều biết Giác sẽ trở thành thần sử, sau này sẽ tiếp nhận vị trí của vu, dẫn dắt bộ lạc đi hướng cường đại.

    Nhưng bị lối suy nghĩ trước kia quấy phá, đối đãi với Giác rất khó lập tức có điều chuyển biến.

    Cho dù mấy ngày nay Giác biểu hiện cũng đủ vĩ đại, mọi người đều tiếp nhận hắn, nhưng trong tiềm thức mọi người vẫn đem Hoàng Giác xem thành người trước kia chuyện gì cũng không hiểu, cả ngày gây chuyện thị phi. Cho nên phàm là gặp chút chuyện gì, mọi người phản ứng đầu tiên chính là lựa chọn tật xấu, cảm thấy được hắn đang hồ nháo.

    Thậm chí cả Mộc cũng nghĩ như vậy.

    Nhưng nếu nghĩ ngược lại, tuy rằng Hoàng Giác đem cà chua phân cho nô lệ có chút không thỏa đáng, nhưng cũng không phải đại sự gì. Tựa như Hoàng Giác nói, cà chua là của hắn, hắn muốn cho ai thì cho ai. Đồng dạng một việc, nếu đổi lại là vu đi làm, chỉ sợ mọi người chẳng những sẽ không cảm thấy được là vu không đúng, ngược lại sẽ cảm thấy được vu làm như vậy là có thâm ý khác.

    Tỷ như mọi người sẽ cảm thấy được, vu cho nô lệ thử ăn cà chua, xem có tổn thương gì không – cho dù thực vật là do Đại Địa chi thần ban thưởng xuống, nhưng dù sao là lần đầu tiên ăn vào, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

    Nhưng trên thực tế Hoàng Giác chính là thần sử được Đại Địa chi thần thừa nhận, nghiêm khắc mà nói, địa vị còn cao hơn cả vu cùng thủ lĩnh. Dù sao thủ lĩnh cùng vu đời nào cũng có, thần sử cũng chỉ có một người như vậy!

    Mọi người chẳng những không tôn trọng Giác, ngược lại bởi vì một chút chuyện nhỏ đã chạy tới cáo trạng, quan trọng nhất là hắn cũng vì việc này mà mắng Giác!

    Chẳng thể trách Giác tức giận rồi đâu!

    Càng nghĩ, càng cảm thấy được áy náy.

    Hắn vẫn cảm thấy mình rất thương Giác, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, hắn vẫn thương đứa con này không đủ.

    Nếu thật sự thương con, những người đó chạy tới cáo trạng, mình nên hung hăng đem những người đó mắng ra ngoài.

    Nghĩ lại đủ rồi, vẻ mặt Mộc áy náy mở miệng:

    - Con yên tâm, có cha ở đây, sau này trong bộ lạc không còn ai dám tiếp tục khoa tay múa chân với con, sau này con muốn làm cái gì, cứ theo ý mình mà làm. Con cũng đừng nói mình không muốn làm thần sử, Diễm bảo hộ cho con nhiều nhất chỉ bảo hộ năm năm, chờ năm năm sau hắn sẽ rời đi, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Dựa vào người khác, vẫn không bằng dựa vào chính mình.

    Lời này của Mộc tuyệt đối là xuất phát từ đáy lòng tính toán cho Hoàng Giác.

    Đáng lẽ Hoàng Giác còn chuẩn bị một bụng lời nói thuyết phục Mộc, sau đó sẽ hỏa lực đỗi đám người tìm sự, không ngờ hắn mới nói vài câu, Mộc liền hứa hẹn thay hắn chắn rụng phiền toái, còn một bộ dáng thật cẩn thận sợ hắn tức giận.

    Hoàng Giác:

    - Được rồi.

    Trừ bỏ lời này, hắn còn có thể nói gì?

    Chỉ có thể cảm thán, có được người cha như vậy, thật sự là quá hạnh phúc!

    Mộc làm việc thật dứt khoát, bên này mới làm yên lòng xong Hoàng Giác, bên kia liền đem người chạy tới cáo trạng giáo huấn tối tăm mặt mày, lúc sau lại nổi giận đùng đùng chạy tới tìm vu.

    Ý tứ chính là, làm cho vu cùng mọi người giảng giải một chút cái gì là thần sử, thần sử nên có đãi ngộ gì, thần sử là ai cũng có thể tùy tiện chê trách sao?

    Ngay cả Đại Địa chi thần đều chấp nhận hành vi của Giác, đem thần lực ban cho Giác, bọn hắn lại có tư cách gì phản đối?

    Nói khó nghe một chút, cho dù Giác làm không thỏa đáng, đó cũng là chuyện của người ta, có quan hệ gì với các ngươi? Là ăn muối của ngươi, hay là uống nước của ngươi, cần các ngươi chạy tới nói linh tinh?

    Chẳng lẽ các ngươi không quen nhìn bộ dạng hiện tại của Giác, muốn cho Giác khôi phục thành trước kia?

    Câu nói cuối cùng quả thực là đòn sát thủ đâm thẳng ổ tim.

    Đừng nói người nhảy nhót thật vui vẻ, dù là vu đang cố gắng thuyết phục Mộc, làm cho Mộc dạy dỗ Hoàng Giác làm sao làm một thần sử đủ tư cách như vu cũng phải thành thật.

    Trước kia Hoàng Giác người ngại chó ghét, nhảy nhót lợi hại, tốt xấu hắn không có sức chiến đấu, gặp chuyện nhiều lắm là kêu Phong giúp hắn đánh người.

    Nhưng hiện tại Hoàng Giác có Đại Địa chi thần ban cho thần lực, uy lực thần lực như thế nào mọi người đều được kiến thức qua, có thể nói không chút nào khoa trương, hiện tại chiến sĩ cường đại nhất trong bộ lạc chưa chắc là đối thủ của Giác.
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 25 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu bây giờ Giác cả ngày gây chuyện thị phi, cả bộ lạc chỉ sợ đều bị hắn hủy đi, còn không người nào có thể trị được hắn.

    Ấn tượng trước kia quá mức khắc sâu, nhớ lại trước kia mọi người nhất thời một đám thành thật như là chim cút. Nhất là mấy người cáo trạng trước đó, thấy Hoàng Giác chỉ hận không thể đi đường vòng, sợ Hoàng Giác hận thù tiếp tục khống chế cỏ dại đem bọn họ trói lại cúp lên không trung, dọa người thật sự là mất hết mặt mũi.

    Trong lòng hối hận, sao mình có thể vì nhìn thấy tính tình của Giác tốt hơn vài ngày, lại đã quên hắn là người như thế nào đâu!

    Vì thế Hoàng Giác phát hiện người của bộ lạc đối đãi hắn thái độ lại thay đổi.

    Trước kia là chán ghét mà vứt bỏ, chứng kiến hắn liền đi đường vòng, rất giống như là đi gần hắn sẽ gặp xui xẻo.

    Lúc sau là xa cách mang theo một chút lấy lòng.

    Hiện tại sao, trong lấy lòng lại hỗn loạn một chút cảm xúc nói không rõ, nói sùng bái đi, cũng không phải; kính sợ đi, cũng không giống..

    Hoàng Giác khó hiểu, không rõ trong đầu những người này lại não bổ chuyện gì kỳ quái.

    Nhưng chỉ cần những người này không chạy tới trước mặt hắn nói linh tinh, hắn cũng mặc kệ bọn họ muốn cái gì.

    Nền nhà của Diễm làm xong, gạch mộc đều phơi khô, lúc xây người rảnh rỗi trong bộ lạc cũng đi qua hỗ trợ.

    Lần này Diễm không có cự tuyệt.

    Nhiều người lực lượng lớn, trong sự cố gắng của mọi người chỉ qua ba ngày nhà xây xong.

    Nhà là Hoàng Giác thiết kế, ba gian nhà giữa, hai bên mỗi bên hai gian sương phòng, mang theo một WC, bên ngoài có tường vây, thêm cửa gỗ, vây ra một sân viện.

    Đơn giản, bố cục tiểu viện nông gia.

    Về phần địa long cùng giường sưởi, Hoàng Giác chưa từng gặp qua vật dụng thực tế, chỉ thấy giường sưởi trong ti vi, đại khái có thể đoán ra hình thức xây dựng. Nếu là địa long, Hoàng Giác nghĩ tới nhà ở trước cuối thời đều là ấm, mùa đông thống nhất cung ấm, cả phòng ở nóng như là mùa hè.

    Cái gọi là đất ấm, chính là dưới sàn nhà trải một tầng ống dẫn cung nhiệt.

    Nếu là địa long, nguyên lý hẳn là giống nhau.

    Bên này không có ống tuýp, phải dùng hòn đá thay thế.

    Trước khoét lòng đất thành lối đi, đầm đất, đem thông đạo dùng hòn đá mài nhẵn che đậy, mặt trên trải đất giẫm cứng, địa long xem như hoàn thành.

    Địa long như vậy không tính thật rắn chắc, nhưng chỉ cần đừng mạnh mẽ giẫm đạp nhảy nhót, bình thường dùng bốn năm năm không có vấn đề.

    Chuẩn bị xong địa long, nối liền với ống khói của giường sưởi, trực tiếp thông tới bếp lò trong phòng bếp, lúc nấu cơm chỉ cần nhóm lửa, đốt nóng cả thông đạo dưới lòng đất, sẽ đem ống khói chuẩn bị cho tốt, phương tiện thoát khói.

    Bởi vậy mùa đông trong phòng vừa ấm áp, lại sạch sẽ.

    Lý luận như thế, thực hành thì có chút khó khăn, xây lên, hủy đi lại xây, giằng co ba lượt mới tính đem địa long cùng giường sưởi chuẩn bị xong.

    Phòng ở gạch mộc cao ba thước ở trong mắt Hoàng Giác sơ sài tới cực điểm, nhưng ở trong mắt người của bộ lạc lại là tồn tại tột cùng.

    - Thật mát mẻ a, nguyên lai có cửa sổ trong phòng thư thái như vậy, hoàn toàn không oi bức chút nào.

    Một người vuốt cửa sổ bằng gỗ trong mắt hâm mộ, hỏi Hoàng Giác:

    - Nhà chúng tôi có thể làm cửa sổ như vậy không?

    Hoàng Giác nghĩ tới người của bộ lạc có chút người còn ở lều cỏ, thành thực lắc đầu:

    - Chỉ sợ không được. Thật sự mở cửa sổ cho phòng ốc của ngươi, ta sợ phòng ốc của ngươi sẽ đổ.

    Lúc xây nhà, vị trí cửa sổ đều là gia cố, bởi vậy cho dù ở giữa trống một khối lớn, cũng không cần lo lắng tường thể không chống đỡ nổi nóc nhà.

    Nhưng người trong bộ lạc ở trong lều cỏ hiển nhiên không được thiết kế như vậy, nếu đào một lỗ hổng trên vách tường, vô cùng có khả năng một khối đỉnh vách tường đều sẽ bị sụp đổ.

    Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn xây nhà gạch mộc, cũng không khoét cửa sổ cho nhà xây bằng đá của mình.

    Người nọ nghe vậy có chút thất vọng, lại đi dạo loanh quanh nhà, càng xem càng cảm thấy tốt hơn nhà cỏ của mình rất nhiều, mặt dày hỏi:

    - Giác, ta cũng muốn xây một căn nhà như vậy, có thể làm cho nô lệ của ngươi giúp ta suất gạch mộc không? Ngươi yên tâm, ta cũng không dùng không công, quay đầu lại ta cho nô lệ nhà ta đưa qua cho ngươi dùng trước, mặt khác ta cho ngươi thêm hai ống trúc muối, thế nào?

    Giá cả hai ống trúc muối tuyệt đối là phúc hậu, lại càng không cần phải nói còn cung cấp cả nô lệ của mình.

    Người nọ biết tính khí Hoàng Giác không chịu có hại, cho nên mới nói hào phóng như vậy, nguyên nghĩ Hoàng Giác sẽ không cự tuyệt, ai ngờ hắn lại không đồng ý.

    - Phương pháp suất gạch mộc rất đơn giản, ta làm cho nô lệ của ta dạy ngươi, bảo đảm vừa học liền biết, không cần thù lao.

    Hoàng Giác nói xong lại nhìn người xung quanh:

    - Ai muốn học ngày mai đi qua bên này, hoặc là cho nô lệ trong nhà qua đây cũng được.
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...