Phải Thật Hạnh Phúc Em Nhé U Độc Lệ Quân Thơ Tám Chữ Em à, anh không biết kiếp trước anh đã đánh đổi thứ gì, để kiếp này anh được gặp lại em. Nhưng dù thế nào thì, ngày hôm nay anh chưa từng hối hận vì điều ấy. Anh mãn nguyện lắm. Kiếp này anh được nhìn thấy em vui vẻ hạnh phúc rồi. Mặc dù người bên cạnh em lúc này chẳng phải anh đâu. Anh không quan tâm lắm. Chỉ cần em luôn tươi cười, anh có ra sao cũng được. Em biết không, anh đã từng nghĩ mình là người quan trọng của em. Thật đáng tiếc khi anh biết tất cả chỉ là do anh tự ảo tưởng. Đau đớn nhất không phải lời từ chối trên môi em. Mà là trong tim em, anh vốn không có chỗ. Dù anh có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, thì em vẫn không yêu anh. Anh coi em là quan trọng nhất, nhưng em chưa từng cho anh vị trí ưu tiên. Em có thể làm người hầu kẻ hạ cho ai khác, nhưng em lại không chịu làm công chúa duy nhất trong tim anh. Anh từng mong có thể ôm em, điều đó anh làm được rồi. Anh từng ước anh có thể chăm sóc, bảo vệ và che chở cho em. Anh cũng đã làm được. Anh ước nhiều điều lắm.. Ấy vậy mà anh lại quên mất. Anh lại quên không ước làm người mà em yêu. Anh từng ước anh được ở bên em mãi mãi, nhưng có lẽ điều ước này không thành hiện thực rồi. Anh đang nghĩ, chắc do kiếp trước anh đối xử với em tệ lắm. Chắc anh đã luôn lạnh lùng, luôn hiểu lầm, luôn ghét bỏ, ruồng rẫy và vùi dập em. Có phải anh từng đánh đập, hành hạ em. Hay là anh đối xử tàn nhẫn, tệ bạc, phũ phàng với em. Nên kiếp này em mới vô tâm với anh đến vậy. Nhưng em à, anh không có ý trách em đâu. Anh chỉ thấy tất cả những đau khổ em reo trên người anh quá ít. Em thấy không? Tim anh vẫn còn đập, não anh vẫn còn yêu. Em hãy đến và trao tặng anh nhiều tổn thương hơn đi. Càng nhiều đau đớn càng tốt, anh xin nhận hết, nhận toàn bộ. Hãy thanh toán hết với anh trong kiếp này đi em. Để kiếp sau, anh sẽ không đau vì em nữa. À, anh lại lỡ lời mất rồi. Anh thì làm gì có kiếp sau, cần gì phải cưỡng cầu nữa chứ. * * * Kiếp này thôi, kiếp sau không thương nữa "Về rồi à, em đã ăn tối chưa?" Đưa tặng em quà kỉ niệm ngày cưới "Không sao mà, anh biết tại trời mưa.." "Muộn một chút, anh hiểu, không sao đâu Lâu lâu sếp bắt tăng ca vài bữa Anh hiểu mà anh cũng không cưỡng cầu Đầu ướt rồi mau tắm chớ để lâu." Em đâu biết lúc tăng ca mệt mỏi Anh che dù trước gió đứng xa coi Em tăng ca nơi hộp bar nhạc nhảy Vừa bước ra anh đã thấy em rồi. Thôi em à anh đủ hiểu tất cả Năm năm rồi, đá mòn nước cứ trôi Đây tâm, tim anh gửi nơi em cả Đá mòn rồi, em lại chẳng thương anh.. * * * Đúng thế, dù anh tận tâm tận lực đến thế nào. Em cũng không yêu anh. Dù anh cố gắng đến thế nào, em cũng không cần anh. Anh là kẻ dư thừa, là cái gai trong mắt em. Anh hiểu rồi. Vậy hãy để anh vẽ cho em một bước đi đẹp nhé. Anh sẽ tự rời đi. Em sẽ không thấy vướng chân nữa. Đoạn đường sau này, em phải thật hạnh phúc nhé. * * * Anh buông tay, em tự do rồi đó Đi đi em, anh ổn mà, đừng lo Nếu sau này, em có hạnh phúc to Đau đớn nhỏ hôm nay anh chịu hết. * * * Em à, phải thật hạnh phúc nhé! * * *