Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 10: Những Cuộc Đối Đầu và Sự Lựa Chọn

* * *

Trong một không gian tràn ngập ánh sáng lạ lùng của những vì sao, Cẩm Tâm cảm nhận rõ ràng rằng mọi thứ xung quanh đang dần thay đổi. Thế giới tiên giới này không chỉ là một cõi thần tiên tuyệt đẹp mà còn là một nơi đầy rẫy những mâu thuẫn, sự căng thẳng và những cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Và giữa tất cả những điều đó, Cẩm Mịch vẫn là cái tên duy nhất làm chao đảo không chỉ các thần tiên, mà còn cả những vị thần quyền năng nhất.

Một ngày nọ, Cẩm Tâm cùng Cẩm Mịch đang dạo bước trong một khu vườn đầy hoa nở rộ. Đang tận hưởng vẻ đẹp thanh bình của thế giới tiên giới, đột nhiên có tiếng bước chân mạnh mẽ, dồn dập, cắt đứt không khí yên tĩnh. Hỏa Thần, với hình dáng hùng vĩ, vạt áo đỏ như lửa, xuất hiện trước mặt họ.

"Chúng ta cần nói chuyện," giọng Hỏa Thần lạnh lùng nhưng chứa đựng một tia bức bách mà Cẩm Tâm có thể cảm nhận rõ ràng.

Cẩm Mịch ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng dịu dàng nhưng không giấu được vẻ bối rối. "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Hỏa Thần không trả lời trực tiếp mà quay sang Cẩm Tâm, ánh mắt của hắn có chút sắc lạnh. "Vì sao nàng lại ở đây? Nàng có biết mình đang làm gì không?"

Cẩm Tâm mỉm cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy có sự lạnh lẽo pha lẫn sự lo lắng. "Hỏa Thần, ta chỉ là người đi ngang qua thế giới này. Không phải ai cũng có những ý đồ như ngươi nghĩ."

Hỏa Thần nhìn nàng, vẻ mặt không thay đổi nhưng ánh mắt sắc bén không giấu được sự tức giận. "Không phải ngươi chỉ đang nhìn em gái ta mà lại muốn lẩn tránh những điều mà ta đang làm sao?"

Từng lời của Hỏa Thần như những viên đá ném thẳng vào tim Cẩm Tâm. Nhưng nàng không thể phản bác, vì nàng biết, mọi thứ nàng làm đều là để bảo vệ Cẩm Mịch, dù có thể những hành động ấy không phải lúc nào cũng dễ dàng chấp nhận.

"Ngươi đã quá vội vàng, Hỏa Thần. Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ," Cẩm Tâm nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt đã bắt đầu chứa đựng sự kiên quyết. "Cẩm Mịch không phải là người để ngươi thay thế bất kỳ ai. Mỗi người có một con đường riêng, và nàng sẽ tự quyết định con đường của mình."

Hỏa Thần im lặng một lúc lâu, sự giận dữ trong mắt hắn dường như giảm xuống, nhưng vẫn không hoàn toàn tan biến. Hắn nhìn về phía Cẩm Mịch, trong ánh mắt đó có sự đắn đo khó nói thành lời. "Ta chỉ muốn bảo vệ nàng."

Sau cuộc gặp gỡ với Hỏa Thần, một sự căng thẳng khác lại xuất hiện khi Dạ Thần bước vào. Hắn đứng lặng lẽ như bóng tối, đôi mắt sáng như trăng non nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. Dạ Thần bước đến gần Cẩm Tâm và Cẩm Mịch mà không hề có tiếng động, một sự xuất hiện đầy uy nghiêm nhưng cũng mang theo một cảm giác lạnh buốt.

"Ta không biết nàng là ai," Dạ Thần bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có sự nghiêm khắc. "Nhưng nàng không thể tiếp tục ngăn cản mọi thứ."

Cẩm Tâm nhìn Dạ Thần, cảm nhận được sự mạnh mẽ, uy quyền trong từng câu chữ của hắn. Tuy nhiên, nàng cũng biết rằng Dạ Thần chưa bao giờ dễ dàng buông tay, đặc biệt là khi đã quyết định rằng Cẩm Mịch là người hắn muốn bảo vệ.

"Cẩm Mịch là người tự do, Dạ Thần. Dù ngươi có bao nhiêu lý do, nàng không phải là công cụ để giải quyết mọi vấn đề của ngươi." Cẩm Tâm kiên quyết đáp lại.

Dạ Thần không trả lời ngay mà chỉ đứng im, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm hơn, như thể muốn tìm ra một điểm yếu trong lời nói của Cẩm Tâm. Nhưng nàng kiên định, không để cho bất kỳ ai có thể khiến mình lung lay.

"Ngươi nghĩ nàng có thể tự mình đưa ra lựa chọn khi những điều này vẫn còn quá phức tạp sao?" Dạ Thần nói, nhưng trong giọng nói lại có một chút chua xót, như thể đang tự hỏi chính mình.

"Đó là vấn đề của nàng, Dạ Thần," Cẩm Tâm đáp lại, "Cẩm Mịch sẽ tìm ra con đường của mình, và nàng không cần phải chịu áp lực từ ai. Ngươi và Hỏa Thần đều có lý do riêng, nhưng đừng quên rằng cuối cùng, người chịu trách nhiệm về số phận của nàng chính là nàng ấy."

Dạ Thần im lặng, đôi mắt hắn hạ xuống. Dù có thế nào, hắn cũng hiểu rằng không thể ép buộc Cẩm Mịch. Nhưng sự kiên cường của Cẩm Tâm khiến hắn bắt đầu nghi ngờ về những suy nghĩ của chính mình. Liệu hắn có thể buông tay, hay sẽ phải tiếp tục kiên trì với tình cảm và nghĩa vụ của mình.

Ngày qua ngày, không khí căng thẳng giữa ba người càng trở nên rõ rệt hơn. Cẩm Tâm hiểu rằng, dù có cố gắng giữ mọi thứ cân bằng, mỗi quyết định của Cẩm Mịch sẽ đều kéo theo những hệ quả không thể đoán trước.

Liệu Cẩm Mịch có thể thoát khỏi tình yêu đầy nguy hiểm này? Liệu nàng có thể tìm được con đường riêng của mình mà không phải chịu sự ràng buộc của các thế lực xung quanh? Và liệu tình yêu của Hỏa Thần và Dạ Thần có thể tồn tại trong một thế giới đầy mưu mẹo và âm mưu?

Những câu hỏi này không ai có thể trả lời ngay lập tức, nhưng một điều chắc chắn: Mọi người trong cuộc chiến này sẽ không bao giờ giống như họ đã từng.

* * *

Cẩm Tâm nhìn Cẩm Mịch, đôi mắt em gái nàng vẫn dịu dàng, nhưng cũng đầy u sầu. Dù nàng có làm gì, dù có giúp đỡ đến đâu, cuối cùng, con đường của Cẩm Mịch sẽ phải do chính nàng lựa chọn. Nhưng dù có thế nào, Cẩm Tâm vẫn sẽ là người đứng sau em gái, cùng nhau đối diện với mọi sóng gió.
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 11: Những Lời Dối Lừa

[HIDE-THANKS]
* * *

Cẩm Tâm và Cẩm Mịch cùng bước vào thế giới đầy sắc màu của tiên giới. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài thanh bình của nó, sóng ngầm bên dưới không bao giờ ngừng cuộn. Khi những sự kiện trong "Hương Mật Tựa Khói Sương" bắt đầu diễn ra, Cẩm Tâm nhận ra rằng vai trò của mình trong thế giới này không thể chỉ dừng lại ở việc bảo vệ Cẩm Mịch. Nàng phải đối mặt với những âm mưu ngày càng rõ rệt, những cuộc đối đầu định mệnh, và cả những bí mật bị chôn vùi từ lâu.

* * *

Cẩm Tâm cùng Cẩm Mịch được mời tham dự lễ hội hoa thần, một sự kiện lớn trên tiên giới nhằm tôn vinh linh khí ngàn năm của hoa giới. Húc Phượng, với dáng vẻ kiêu hùng, xuất hiện rực rỡ giữa đám đông, nhưng không khí căng thẳng khi Dạ Thần cũng có mặt.

Tiệc rượu vừa khai màn, các tiên thị đã xì xầm về mối quan hệ giữa Cẩm Mịch và hai người con trai của Thiên Đế. Húc Phượng bước đến, ánh mắt tràn đầy sự tự tin, đưa tay về phía Cẩm Mịch.

"Ta muốn mời nàng một điệu múa, Cẩm Mịch." Giọng nói của hắn ấm áp, nhưng có chút thách thức, như muốn khẳng định quyền sở hữu của mình trước Dạ Thần.

Dạ Thần, đứng cách đó không xa, im lặng quan sát. Ánh mắt hắn không có sự dịu dàng thường thấy, mà thay vào đó là sự sắc lạnh, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Cẩm Mịch, ngây thơ và không nhận ra sự căng thẳng giữa hai người, nhẹ nhàng nắm lấy tay Húc Phượng và bước lên sàn múa. Những điệu nhảy của nàng uyển chuyển, như một bông hoa đang nở rộ dưới ánh trăng, khiến mọi người đều phải ngẩn ngơ.

Nhưng Cẩm Tâm, đứng lặng lẽ quan sát, cảm nhận được điều gì đó không ổn. Dạ Thần không rời mắt khỏi Cẩm Mịch, ánh mắt như đang che giấu một cơn sóng ngầm. Và rồi, khi điệu nhảy kết thúc, hắn bước lên phía trước.

* * *

"Muội muội, ngươi có biết mình đang làm gì không?" Dạ Thần nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ám chỉ.

Cẩm Mịch ngơ ngác, không hiểu ý của hắn. "Ta chỉ đang vui chơi cùng Húc Phượng, sao lại không được?"

Dạ Thần khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia sáng. "Những điều ngươi làm không phải lúc nào cũng đơn giản như ngươi nghĩ. Trong thế giới này, không ai có thể làm bất cứ điều gì mà không để lại hậu quả."

Húc Phượng, không chịu thua, bước lên phía trước, chắn trước Cẩm Mịch. "Dạ Thần, ngươi đang đe dọa nàng sao?"

"Ta chỉ nói sự thật." Dạ Thần đáp lại, giọng hắn lạnh lùng như gió đêm. "Ngươi biết rõ rằng những thứ ngươi làm chỉ mang lại sự nguy hiểm cho nàng."

Cuộc đối đầu giữa hai người con của Thiên Đế trở nên căng thẳng, không khí xung quanh như đóng băng. Nhưng trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, Cẩm Tâm bước đến, đứng giữa họ.

"Đủ rồi," nàng nói, ánh mắt kiên định. "Đây là lễ hội hoa thần, không phải nơi để các ngươi thể hiện quyền lực."

Sự xuất hiện của Cẩm Tâm khiến cả hai người đàn ông im lặng. Dù không ai nói ra, nhưng họ đều biết rằng nàng không phải là người dễ bị lay chuyển. Sự lạnh lùng và kiên quyết của nàng khiến cả Húc Phượng lẫn Dạ Thần phải tạm thời lùi bước.

* * *

Sau lễ hội, Cẩm Tâm bắt đầu cảm nhận được những điều bất thường trong tiên giới. Những lời thì thầm về mối quan hệ giữa Cẩm Mịch và Húc Phượng, về việc Dạ Thần ngày càng trở nên bất thường, khiến nàng không thể yên lòng.

Một đêm, khi đang ngồi bên hồ, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Quay lại, nàng nhìn thấy Dạ Thần, đôi mắt hắn chứa đựng một sự phức tạp không thể đoán trước.

"Ngươi luôn đứng bên cạnh Cẩm Mịch, nhưng ngươi có bao giờ tự hỏi rằng điều đó có khiến nàng yếu đi không?" Dạ Thần hỏi, giọng hắn trầm thấp.

Cẩm Tâm không trả lời ngay. Nàng biết rằng, dù có ý tốt, nhưng sự bảo vệ của nàng có thể khiến Cẩm Mịch không thể đối mặt với những thử thách của chính mình. Nhưng nàng cũng không thể làm ngơ khi em gái mình bị cuốn vào những âm mưu nguy hiểm.

"Dạ Thần, ngươi biết rõ rằng mọi thứ không đơn giản như vậy," Cẩm Tâm nói, giọng nàng điềm tĩnh. "Ngươi và Húc Phượng đều muốn bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng, chính các ngươi lại là nguồn gốc của sự đau khổ."

Dạ Thần cười khẽ, một nụ cười không rõ là buồn bã hay chế giễu. "Có lẽ ngươi đúng. Nhưng bảo vệ đôi khi không phải là yêu thương, mà là sự ràng buộc."

* * *

Trong khi đó, Húc Phượng cũng không thể đứng yên khi thấy Cẩm Mịch ngày càng bị cuốn vào những mưu đồ phức tạp. Một ngày nọ, hắn đến gặp Cẩm Mịch bên bờ sông. Ánh mắt hắn, khác với mọi khi, tràn đầy sự kiên định.

"Cẩm Mịch," hắn nói, giọng khàn đi vì cảm xúc, "ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nàng. Ngay cả khi ta phải đối đầu với cả thiên giới, ta cũng sẽ bảo vệ nàng."

Cẩm Mịch nhìn hắn, đôi mắt nàng ngấn nước. Dù không nói ra, nhưng nàng hiểu rằng tình cảm của Húc Phượng dành cho nàng là thật. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không lùi bước, ngay cả khi điều đó khiến mọi chuyện trở nên nguy hiểm hơn.

* * *

Cẩm Tâm đứng bên lề của tất cả những điều này, nhưng nàng không thể trốn tránh mãi. Sự hiện diện của nàng, dù không cố ý, vẫn là một yếu tố thay đổi trong trò chơi quyền lực của tiên giới. Nàng biết rằng mình phải hành động, phải ngăn chặn những bi kịch sắp xảy ra. Nhưng làm thế nào để giữ được cân bằng khi tất cả mọi người đều đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát?

Sóng gió trong tiên giới không ngừng cuộn trào, và Cẩm Tâm hiểu rằng, những sự kiện sắp tới sẽ là thử thách lớn nhất mà nàng từng đối mặt. Liệu nàng có thể ngăn chặn bi kịch, hay chính nàng sẽ trở thành một phần của nó?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 12: Sóng Ngầm Và Yêu Hận

[HIDE-THANKS]
* * *

Không khí trong tiên giới dần trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Những xung đột giữa Hỏa Thần Húc Phượng và Dạ Thần càng lúc càng rõ rệt, kéo theo Cẩm Mịch, và cả Cẩm Tâm, vào những âm mưu rắc rối. Nhưng bên cạnh những nhân vật chính, trong bóng tối, còn có những thế lực ngầm âm thầm theo dõi và can thiệp, góp phần làm câu chuyện trở nên phức tạp hơn.

* * *

Húc Phượng và Dạ Thần không chỉ đối đầu trong việc giành lấy trái tim của Cẩm Mịch mà còn ở những tham vọng lớn hơn về quyền lực. Là hai người con của Thiên Đế, mỗi người đều mang trên vai trách nhiệm lớn lao, nhưng cách họ đối mặt với thế giới lại hoàn toàn trái ngược.

Húc Phượng mãnh liệt, như ngọn lửa cháy rực không ngừng, sẵn sàng dùng sức mạnh để bảo vệ những gì mình yêu quý. Dạ Thần lại như mặt nước tĩnh lặng, âm thầm cuốn lấy mọi thứ, biến tất cả thành một phần của kế hoạch mà hắn dày công sắp đặt.

Tại một cuộc họp trong Thiên cung, nơi các vị thần tụ họp để bàn bạc về những biến động gần đây trong tiên giới, xung đột giữa hai anh em bùng nổ.

"Ngươi luôn nghĩ rằng mọi thứ có thể giải quyết bằng vũ lực," Dạ Thần nói, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Húc Phượng. "Nhưng ngươi không hiểu rằng, đôi khi sự bình tĩnh và toan tính lại là cách duy nhất để giữ hòa bình."

Húc Phượng cười nhạt, đôi mắt rực lửa không che giấu sự khinh thường. "Vậy ngươi gọi những âm mưu của mình là 'bình tĩnh' sao? Nếu muốn giữ hòa bình, hãy bắt đầu bằng việc buông tay."

Cẩm Tâm đứng ở một góc, quan sát cuộc đối đầu này. Nàng biết rõ, cả hai không chỉ tranh đấu vì Cẩm Mịch, mà còn vì những vết thương lòng chưa từng được chữa lành.

* * *

Cẩm Tâm không chỉ đối mặt với những xung đột của Hỏa Thần và Dạ Thần, mà còn phải để ý đến những nhân vật phụ đang dần xuất hiện trong bức tranh tiên giới này.

Một trong số đó là Tiểu Phong – một tiên thị khiêm tốn trong Nhân Duyên Phủ. Dù chỉ là một tiên thị nhỏ bé, Tiểu Phong lại sở hữu khả năng dự đoán tương lai thông qua những giấc mơ. Tiểu Phong đã nhiều lần tìm cách tiếp cận Cẩm Tâm, mang đến những lời cảnh báo đầy ẩn ý.

"Tiên cô Cẩm Tâm," Tiểu Phong cúi đầu khiêm nhường, nhưng trong mắt nàng lóe lên sự lo lắng. "Ta không biết liệu ngươi có tin ta hay không, nhưng những giấc mơ gần đây đều chỉ ra rằng một sự kiện lớn sẽ xảy ra. Một trong số các vị thần sẽ không thể quay lại."

Cẩm Tâm khẽ nhíu mày. "Ngươi đang nói gì vậy, Tiểu Phong? Điều gì đã xảy ra trong những giấc mơ của ngươi?"

Tiểu Phong ngập ngừng, ánh mắt thấp thỏm. "Ta thấy lửa và máu. Ta thấy những mảnh linh hồn vỡ vụn trong hư không. Nhưng điều khiến ta sợ nhất là hình bóng của ngươi và Cẩm Mịch.. cả hai đều đứng ở nơi đó."

* * *

Nguyệt Tôn, một vị thần ẩn dật cai quản ánh trăng, bất ngờ xuất hiện trở lại sau hàng ngàn năm im hơi lặng tiếng. Không ai biết rõ mục đích thực sự của ông ta, nhưng những hành động kỳ lạ của Nguyệt Tôn đã khiến Cẩm Tâm không khỏi nghi ngờ.

Một hôm, khi đang ngồi trong khu vườn của Hoa giới, Cẩm Tâm nhìn thấy ánh trăng sáng bất thường trên bầu trời. Rồi, từ trong ánh sáng bạc, Nguyệt Tôn xuất hiện, ánh mắt của ông ta chứa đựng một điều gì đó không dễ đoán.

"Ngươi có vẻ không thuộc về nơi này, phải không?" Nguyệt Tôn nói, giọng ông ta nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự sắc bén khó chịu.

Cẩm Tâm không che giấu sự đề phòng. "Ngươi muốn gì, Nguyệt Tôn?"

Ông ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh như băng. "Không phải ta muốn gì, mà là ngươi. Sự xuất hiện của ngươi ở thế giới này đã thay đổi mọi thứ. Ngươi nghĩ mình có thể đứng ngoài cuộc sao?"

* * *

Cẩm Mịch vẫn vô tư không nhận ra rằng mình đang trở thành tâm điểm của mọi xung đột. Nhưng chính sự ngây thơ ấy lại khiến mọi chuyện thêm phức tạp.

Một đêm nọ, khi Cẩm Mịch ngồi bên bờ hồ, Húc Phượng xuất hiện. Ánh mắt của hắn mềm mại hơn thường lệ, như thể mọi bức tường kiên cường đã sụp đổ.

"Cẩm Mịch, ta đã làm tất cả để bảo vệ nàng. Nhưng đôi khi ta tự hỏi, liệu ta có đang làm đúng không?" Hắn nói, giọng khàn đi vì cảm xúc.

Cẩm Mịch ngước lên nhìn, đôi mắt nàng trong sáng như nước hồ. "Ngươi không cần phải làm tất cả vì ta. Ta chỉ muốn mọi người được hạnh phúc."

Lời nói của nàng như một lưỡi dao xuyên qua trái tim Húc Phượng. Hắn muốn nói rằng nàng chính là hạnh phúc của hắn, nhưng lại không đủ can đảm để thừa nhận.

Ở phía xa, Dạ Thần lặng lẽ quan sát, đôi mắt hắn chứa đầy sự giằng xé. Yêu thương và trách nhiệm, tham vọng và đau khổ – tất cả những cảm xúc ấy đan xen trong hắn, khiến hắn không thể buông tay cũng không thể tiến tới.

* * *

Khi những âm mưu của Nguyệt Tôn bắt đầu lộ diện, khi Tiểu Phong nhìn thấy những giấc mơ ngày càng tăm tối hơn, và khi mối quan hệ giữa Hỏa Thần, Dạ Thần và Cẩm Mịch đạt đến giới hạn, Cẩm Tâm biết rằng thời điểm quyết định đã đến gần.

Liệu nàng có thể giữ cho mọi thứ không rơi vào hỗn loạn? Liệu nàng có thể bảo vệ Cẩm Mịch khỏi những bi kịch mà nàng biết trước? Hay chính sự xuất hiện của nàng sẽ trở thành nguyên nhân cho một bi kịch lớn hơn?

Dưới ánh trăng, Cẩm Tâm hít một hơi sâu, chuẩn bị bước vào một trận chiến mà nàng không bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 13: Những Âm Mưu Lộ Diện

[HIDE-THANKS]
* * *

Trong những ngày sau lễ hội Hoa Thần, không khí trong tiên giới trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Những cuộc tranh luận giữa Hỏa Thần và Dạ Thần ngày càng trở nên gay gắt, không chỉ xoay quanh tình cảm dành cho Cẩm Mịch, mà còn về những biến động kỳ lạ xảy ra trong tiên giới. Các vị thần bắt đầu nhận ra những thay đổi bất thường trong linh khí của thiên địa, nhưng không ai thực sự hiểu rõ nguyên nhân.

Cẩm Tâm, với vai trò như một nhân chứng thầm lặng, cảm nhận rõ ràng rằng mọi thứ đang dẫn đến một điểm bùng nổ. Nàng hiểu rõ mình không thể đứng ngoài cuộc mãi. Nhưng làm sao nàng có thể thay đổi những sự kiện đã được an bài từ lâu?

* * *

Một buổi tối, khi ánh trăng chiếu sáng khắp hoa giới, Cẩm Tâm đang lặng lẽ ngồi bên dòng suối nhỏ. Nàng thích những khoảnh khắc một mình như thế này, bởi chúng giúp nàng suy nghĩ rõ ràng hơn về mọi thứ đang xảy ra. Nhưng đêm nay, sự yên tĩnh ấy bị phá vỡ bởi một giọng nói trầm thấp.

"Cảnh đẹp, nhưng lòng ngươi có thực sự yên tĩnh?"

Cẩm Tâm giật mình quay lại, chỉ để thấy Nguyệt Tôn đang đứng đó, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét bí hiểm như lần đầu tiên họ gặp nhau.

"Ngươi lại xuất hiện," Cẩm Tâm nói, ánh mắt nàng không giấu được sự đề phòng. "Ngươi muốn gì lần này?"

Nguyệt Tôn bước tới gần hơn, đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm. "Ta không muốn gì cả, nhưng ngươi nên biết rằng ngươi đã thay đổi quỹ đạo của thế giới này."

Cẩm Tâm nhíu mày. "Ta không hiểu ý ngươi."

"Ngươi nghĩ rằng việc ngươi bảo vệ Cẩm Mịch là điều đúng đắn sao?" Nguyệt Tôn nghiêng đầu nhìn nàng, như muốn soi thấu tâm can. "Những gì ngươi làm không đơn giản là giúp nàng tránh khỏi bi kịch. Ngươi đã phá vỡ trật tự vốn có."

"Ta không tin vào số phận," Cẩm Tâm đáp, giọng nàng chắc chắn. "Nếu số phận của nàng là đau khổ, thì ta sẽ thay đổi nó."

Nguyệt Tôn khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút chế nhạo. "Ngươi thật ngây thơ. Số phận không phải thứ ngươi muốn thay đổi là thay đổi được. Mọi thứ đều có cái giá của nó."

Rồi ông ta biến mất, để lại Cẩm Tâm đứng đó với một cảm giác bất an. Nàng không thể không tự hỏi, liệu những lời của Nguyệt Tôn có phải là sự thật?

* * *

Ngày hôm sau, tại một buổi họp trong Thiên cung, Hỏa Thần và Dạ Thần lại đối đầu nhau. Lần này, cuộc tranh luận không chỉ dừng lại ở tình cảm cá nhân, mà còn liên quan đến sự cân bằng của tiên giới.

"Ngươi không thấy sao, Hỏa Thần?" Dạ Thần nói, giọng hắn trầm nhưng sắc bén. "Những gì ngươi làm không chỉ ảnh hưởng đến Cẩm Mịch, mà còn làm xáo trộn linh khí của cả tiên giới."

Hỏa Thần cười nhạt, đôi mắt hắn rực lửa. "Và ngươi nghĩ ngươi tốt hơn sao? Những âm mưu của ngươi không phải cũng nhằm kiểm soát nàng sao?"

Cẩm Mịch ngồi ở một góc, đôi mắt nàng tràn đầy sự bối rối. Nàng không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy. Nhưng điều khiến nàng đau lòng nhất chính là việc hai người nàng quan tâm nhất lại không ngừng làm tổn thương nhau.

"Đủ rồi!" Cẩm Mịch bất ngờ đứng dậy, giọng nàng vang lên khiến cả hai người đàn ông phải im lặng. "Ta không muốn các ngươi tiếp tục như vậy nữa."

Cẩm Tâm, đứng ở phía xa, quan sát tất cả với một cảm giác khó tả. Nàng biết rằng lời nói của Cẩm Mịch chỉ có thể tạm thời ngăn chặn xung đột, nhưng gốc rễ của vấn đề vẫn còn đó.

* * *

Trong khi Hỏa Thần và Dạ Thần đang bận rộn đối đầu nhau, Nguyệt Tôn âm thầm thực hiện kế hoạch của mình. Ông ta bắt đầu thao túng các tiên thị trong Nhân Duyên Phủ, sử dụng linh khí của những sợi tơ hồng để làm mất cân bằng giữa tiên giới và ma giới.

Tiểu Phong, tiên thị với khả năng nhìn thấu tương lai, đã nhận ra điều này. Nàng vội vàng đến tìm Cẩm Tâm, mang theo những lời cảnh báo khẩn thiết.

"Cẩm Tâm, ta đã thấy tương lai," Tiểu Phong nói, đôi mắt nàng ánh lên sự lo sợ. "Nguyệt Tôn đang sử dụng linh khí để mở ra một cánh cổng dẫn đến ma giới. Nếu không ngăn chặn, tiên giới sẽ chìm trong hỗn loạn."

Cẩm Tâm không thể ngồi yên được nữa. Nàng biết rằng mình phải hành động, dù điều đó có nghĩa là đối đầu với một vị thần mạnh mẽ như Nguyệt Tôn.

* * *

Cẩm Tâm tìm đến Hỏa Thần và Dạ Thần, yêu cầu cả hai tạm gác lại xung đột để đối mặt với mối nguy hiểm lớn hơn. Ban đầu, cả hai đều không muốn nghe lời nàng, nhưng khi nàng kể lại những gì Tiểu Phong đã nhìn thấy, sự nghiêm trọng của tình hình khiến họ phải đồng ý hợp tác.

"Đây không phải lúc để tranh giành nhau," Cẩm Tâm nói, ánh mắt nàng kiên định. "Nếu chúng ta không ngăn chặn Nguyệt Tôn, không chỉ Cẩm Mịch, mà cả tiên giới cũng sẽ bị hủy diệt."

Húc Phượng nhìn nàng, đôi mắt hắn đầy sự nghi ngờ. "Ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể tin tưởng ngươi sao?"

"Ngươi không cần phải tin ta," Cẩm Tâm đáp, giọng nàng lạnh lùng. "Nhưng nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ Cẩm Mịch, đây là cách duy nhất."

Dạ Thần im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng gật đầu. "Được. Ta sẽ làm điều này, nhưng không phải vì ngươi, mà vì Cẩm Mịch."

* * *

Hỏa Thần, Dạ Thần và Cẩm Tâm bắt đầu lên kế hoạch để ngăn chặn âm mưu của Nguyệt Tôn. Họ biết rằng đây không chỉ là một trận chiến đơn giản, mà còn là một cuộc chiến để bảo vệ tất cả những gì họ yêu thương.

Trong khi đó, Cẩm Mịch, dù không hiểu rõ mọi chuyện, vẫn quyết định đứng bên cạnh họ. Nàng biết rằng mình không thể tiếp tục là người đứng ngoài cuộc nữa.

Dưới ánh trăng, cả nhóm chuẩn bị cho trận chiến lớn nhất trong đời mình. Và trong khoảnh khắc ấy, Cẩm Tâm nhận ra rằng, dù nàng không thuộc về thế giới này, nhưng nàng đã trở thành một phần không thể thiếu của nó.

* * *

Những âm mưu ngày càng lộ rõ, những xung đột càng trở nên căng thẳng. Liệu Cẩm Tâm và những người đồng hành có thể ngăn chặn được thảm họa đang chờ đợi tiên giới, hay họ sẽ phải đối mặt với những bi kịch lớn hơn nữa?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 14: Cẩm Tâm Đối Mặt Nguyệt Tôn

[HIDE-THANKS]
* * *

Cẩm Tâm đứng trước vực thẳm của ma giới.

Không khí đặc quánh bởi những luồng khí đen lan tỏa từ cánh cửa đang từ từ mở ra. Trước mặt nàng, Nguyệt Tôn đứng sừng sững, như một vị thần tàn bạo đang khống chế cả vũ trụ. Ánh mắt ông ta chứa đầy sự tự mãn, nhưng trong đó cũng có một tia điên cuồng khó đoán.

"Ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản ta sao, Cẩm Tâm?" Nguyệt Tôn cất giọng, vang vọng như tiếng chuông đêm khuya. "Ngươi chỉ là một sinh linh yếu ớt, không thuộc về nơi này. Thậm chí ngươi còn không hiểu rõ mình là gì."

Cẩm Tâm siết chặt nắm tay, ánh mắt nàng đầy quyết tâm. "Có thể ta không mạnh như ngươi, nhưng ta biết rõ một điều: Điều ngươi đang làm sẽ hủy diệt tất cả – cả tiên giới, cả ma giới, và cả những linh hồn vô tội. Ta không thể để ngươi tiếp tục."

Nguyệt Tôn cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy là sự khinh thường sâu sắc. "Ngăn cản ta? Ngươi không có khả năng đó, cô gái. Linh lực của ngươi chỉ như một hạt cát giữa sa mạc."

* * *

Trong lúc đó, Húc Phượng và Dạ Thần, dù đang kiệt sức sau những đòn tấn công thất bại, vẫn đứng bên cạnh Cẩm Tâm. Họ hiểu rằng, đây không chỉ là trận chiến của riêng mình.

"Ngươi không cần phải làm điều này một mình," Húc Phượng nói, ánh mắt rực cháy như ngọn lửa.

"Đúng vậy," Dạ Thần nói thêm, giọng hắn lạnh nhưng không còn sự lạnh lùng thường thấy. "Ngươi không phải là người duy nhất muốn bảo vệ thế giới này."

Cẩm Tâm quay lại nhìn họ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Dù nàng chỉ là một kẻ ngoại lai, nhưng giờ đây, nàng cảm nhận được rằng mình không đơn độc.

"Ta không thể làm điều này một mình," nàng nói, giọng nàng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Nhưng nếu chúng ta hợp sức, chúng ta có thể chặn đứng hắn."

* * *

Nhìn vào mạng lưới tơ hồng rực rỡ nhưng đầy tà khí, Cẩm Tâm nhận ra rằng đây chính là mấu chốt để phá hủy âm mưu của Nguyệt Tôn. Mỗi sợi tơ đều tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng phát ra luồng ma khí nguy hiểm, khiến bất kỳ ai chạm vào đều có thể mất mạng.

"Những sợi tơ này là nguồn sức mạnh duy nhất giữ cánh cửa mở," nàng nói, đôi mắt chăm chú quan sát. "Nếu chúng ta phá hủy chúng, cánh cửa sẽ khép lại."

"Nhưng chúng quá mạnh," Dạ Thần cảnh báo. "Chỉ cần một sơ suất, ngươi sẽ bị ma khí nuốt chửng."

"Ta không còn lựa chọn nào khác," Cẩm Tâm đáp, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định.

Nàng lao vào mạng lưới tơ hồng, bàn tay trần của nàng nắm lấy một sợi tơ. Một cơn đau như hàng ngàn lưỡi dao cắt xuyên qua cơ thể, nhưng nàng không buông tay.

"Ngươi thật ngu ngốc!" Nguyệt Tôn hét lên, ánh mắt ông ta lóe lên sự tức giận. "Ngươi nghĩ mình có thể phá hủy thứ này sao?"

Nhưng Cẩm Tâm không quan tâm. Nàng dùng hết sức lực để giật mạnh sợi tơ, và khi nó đứt gãy, một tiếng nổ lớn vang lên. Mạng lưới tơ hồng rung chuyển dữ dội, như một con quái vật đang bị thương.

* * *

Húc Phượng và Dạ Thần không đứng yên nhìn Cẩm Tâm chiến đấu một mình.

"Ta không thể để nàng làm điều này một mình," Húc Phượng nói, rồi lao vào mạng lưới tơ hồng với ngọn lửa bùng cháy quanh người. Mỗi cú đánh của hắn đều như một ngọn núi lửa phun trào, làm rung chuyển toàn bộ không gian.

Dạ Thần, với bóng tối bao quanh, cũng tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ, nhắm vào những điểm yếu của mạng lưới tơ hồng.

Nhưng Nguyệt Tôn không chịu đứng yên. Ông ta triệu hồi những luồng ma khí mạnh mẽ hơn, quấn lấy Húc Phượng và Dạ Thần, cố gắng đẩy lùi họ.

"Ngươi sẽ không thắng được ta!" Nguyệt Tôn gầm lên, giọng ông ta vang vọng khắp không gian.

* * *

Trong lúc đó, Cẩm Tâm nhận ra rằng không thể phá hủy toàn bộ mạng lưới tơ hồng chỉ bằng sức mạnh của họ. Một phần của mạng lưới này đã gắn kết với linh khí của chính nàng.

"Nếu ta phá hủy nó, sức mạnh của ta sẽ bị hút cạn," nàng nghĩ, đôi mắt nàng đầy sự giằng xé.

Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Nếu không làm điều này, cánh cửa ma giới sẽ không bao giờ đóng lại.

"Ta không thể để các ngươi gánh chịu thêm nữa," nàng nói nhỏ, như một lời thì thầm với chính mình.

Cẩm Tâm đặt tay lên trung tâm của mạng lưới, nơi phát ra ánh sáng mạnh mẽ nhất. Nàng dồn hết linh lực của mình, tạo ra một luồng sức mạnh lớn lao phá vỡ toàn bộ mạng lưới.

* * *

Khi mạng lưới tơ hồng bị phá hủy, cánh cửa ma giới bắt đầu đóng lại. Nguyệt Tôn, mất đi nguồn sức mạnh, ngã quỵ xuống.

"Không.. điều này không thể xảy ra.." ông ta thì thào, ánh mắt ông ta tràn đầy sự tuyệt vọng.

Cánh cửa cuối cùng đóng lại, nhưng với cái giá quá lớn. Linh lực của Cẩm Tâm cạn kiệt hoàn toàn, cơ thể nàng bắt đầu tan biến, hòa vào không khí.

"Không! Cẩm Tâm!" Cẩm Mịch hét lên, nước mắt tràn ra.

* * *

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Cẩm Tâm mỉm cười, đôi mắt nàng dịu dàng nhìn về phía Cẩm Mịch.

"Em gái ta, đừng khóc. Ta đã giữ lời hứa, bảo vệ em đến cuối cùng."

Khi nàng biến mất hoàn toàn, một luồng ánh sáng dịu dàng bao phủ toàn bộ không gian. Tiên giới yên bình trở lại, nhưng nỗi mất mát vẫn còn đó, khắc sâu vào lòng tất cả những người ở lại.

Sự hy sinh của Cẩm Tâm đã cứu lấy tiên giới, nhưng cũng để lại một nỗi đau không thể nguôi ngoai. Trong lòng Húc Phượng, Dạ Thần, và Cẩm Mịch, nàng sẽ mãi là ánh sáng dẫn lối giữa những bóng tối của yêu hận và bi kịch.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 15: Nỗi Đau Của Cẩm Mịch

[HIDE-THANKS]
* * *

Sau sự biến mất của Cẩm Tâm, Hoa giới không còn giữ được vẻ rực rỡ thường thấy. Những đóa hoa vốn luôn nở rộ quanh năm dường như héo rũ, màu sắc nhợt nhạt hơn, và bầu không khí trong trẻo trước kia giờ đây bị bao phủ bởi một nỗi u buồn khó tả.

Cẩm Mịch ngồi lặng lẽ bên bờ hồ nhỏ, đôi mắt hướng về mặt nước phẳng lặng như một tấm gương phản chiếu cả bầu trời. Gió thổi nhẹ qua mái tóc dài của nàng, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Mặt hồ phản chiếu khuôn mặt của nàng – nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng, và đôi môi không còn chút sắc hồng.

"Chị.." Nàng thì thầm, âm thanh nhẹ như một làn khói, như sợ rằng nếu nói lớn hơn, cái tên ấy sẽ tan biến trong không gian.

Nơi đây từng là chốn hai chị em thường ngồi lại cùng nhau, nơi Cẩm Tâm sẽ cười dịu dàng, lấy tay vén tóc cho nàng, và kể cho nàng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là ký ức.

Cẩm Mịch nhắm mắt lại, và ký ức ùa về, rõ ràng đến mức khiến nàng cảm thấy như nó đang diễn ra ngay trước mắt.

Nàng nhớ lần đầu tiên gặp chị trong Thủy Kính, nơi cả hai bị giam giữ trong hàng ngàn năm. Thủy Kính là một không gian cô lập nhưng yên bình, với ánh sáng dịu dàng rọi qua những bức tường trong suốt. Khi ấy, Cẩm Tâm đã bước đến, đôi mắt sáng long lanh và nụ cười ấm áp.

"Em là Cẩm Mịch đúng không?" Cẩm Tâm hỏi, giọng nói ngọt ngào như tiếng chim hót buổi sớm. "Chị là Cẩm Tâm. Từ giờ chúng ta sẽ ở bên nhau."

Kể từ đó, hai chị em luôn quấn quýt không rời. Những ngày tháng dài đằng đẵng trong Thủy Kính không còn cô đơn nữa, vì họ có nhau.

"Chị Tâm, chị nghĩ thế giới bên ngoài sẽ như thế nào?" Cẩm Mịch từng hỏi, đôi mắt nàng lấp lánh sự tò mò.

Cẩm Tâm khẽ cười, ánh mắt nàng như mơ màng về một nơi xa xôi. "Chị nghĩ, bên ngoài sẽ có bầu trời rộng lớn, với ánh sáng rực rỡ hơn cả Thủy Kính này. Và chị mong chúng ta sẽ được tự do, cùng nhau khám phá thế giới ấy."

Nhưng giờ đây, thế giới bên ngoài mà họ từng mơ ước đã cướp đi Cẩm Tâm, để lại Cẩm Mịch một mình đối mặt với thực tại tàn khốc.

"Chị.." Cẩm Mịch thì thầm, đôi bàn tay nhỏ bé của nàng siết chặt lấy vạt áo. "Em không đáng để chị hy sinh. Em đã làm gì để xứng đáng với tình yêu và sự bảo vệ ấy?"

Cẩm Mịch cúi đầu, nước mắt rơi xuống mặt hồ, tạo thành những gợn sóng nhỏ lan ra khắp mặt nước. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều mang theo nỗi đau không thể diễn tả.

Nàng cảm thấy mình yếu đuối, vô dụng. Nàng nhớ khoảnh khắc Cẩm Tâm lao vào mạng lưới tơ hồng, đôi tay nàng kéo mạnh những sợi tơ ma quái bất chấp đau đớn. Ánh mắt ấy – ánh mắt tràn đầy quyết tâm, không hề sợ hãi – đã khắc sâu vào tâm trí Cẩm Mịch.

"Em đã ở đó.." Nàng thì thầm, giọng nói run rẩy. "Nhưng em không làm được gì. Em chỉ đứng nhìn chị biến mất.."

Mỗi lần nghĩ về điều đó, nỗi đau trong lòng nàng lại như bị xé toạc. Nàng muốn quên đi, nhưng càng cố quên, ký ức ấy càng trở nên rõ ràng hơn.

Ngày hôm đó, khi Cẩm Tâm biến mất, không chỉ Cẩm Mịch mà cả tiên giới đều cảm nhận được sự thay đổi. Các tiên nhân trong Hoa giới, dù không nói ra, nhưng ánh mắt họ đều ánh lên sự tiếc nuối và cảm giác trống trải.

"Cẩm Tâm đã làm điều mà không ai dám làm," một tiên nhân thì thầm với nhau. "Cô ấy đã hy sinh để cứu chúng ta. Nhưng cái giá phải trả.. quá lớn."

Những lời đó vang vọng trong tâm trí Cẩm Mịch, khiến nàng càng cảm thấy nặng nề hơn. Nàng muốn tin rằng sự hy sinh của chị không vô ích, nhưng làm sao nàng có thể vượt qua nỗi đau này?

Đêm đó, khi tất cả chìm vào yên lặng, Cẩm Mịch vẫn ngồi bên bờ hồ. Đôi mắt nàng nhìn chăm chăm vào mặt nước, như thể tìm kiếm bóng hình của chị trong đó.

"Chị.. Em không biết phải làm gì nữa.." Nàng nói, giọng nói yếu ớt như tiếng vọng của chính mình.

Nhưng rồi, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm quen thuộc. Hương thơm ấy không thể nhầm lẫn – đó là hương của Cẩm Tâm.

Cẩm Mịch ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng mở to. Gió thổi qua mái tóc nàng, như một cái vuốt ve dịu dàng. Dù không thấy bóng dáng chị, nhưng nàng cảm nhận được sự hiện diện của chị ở đâu đó.

"Chị, có phải chị không?" Nàng thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng tràn đầy hy vọng.

Không có câu trả lời, nhưng trong lòng nàng, một ngọn lửa nhỏ bé bắt đầu được thắp lên. Đó không phải là ngọn lửa của sự giận dữ hay oán trách, mà là ngọn lửa của quyết tâm.

"Chị, em hứa, em sẽ sống. Em sẽ mạnh mẽ, vì chị."

Lời hứa ấy vang vọng trong lòng nàng, trở thành nguồn động lực để nàng đứng dậy. Dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nàng biết rằng chị không muốn nàng gục ngã.

* * *

Cẩm Mịch, dù vẫn mang trong mình nỗi đau sâu sắc, đã bắt đầu nhận ra rằng sự sống của nàng không chỉ là của riêng nàng, mà còn là di sản mà Cẩm Tâm để lại. Nàng quyết định đứng lên, bắt đầu một hành trình mới để tìm kiếm ý nghĩa của sự hy sinh ấy.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 16: : Húc Phượng Và Nỗi Căm Phẫn

[HIDE-THANKS]
* * *

Húc Phượng, con trai thứ của Thiên Đế, đứng lặng lẽ trên đỉnh núi lửa. Nơi đây từng là nơi hắn cảm thấy yên bình nhất, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một khoảng không lạnh lẽo trong lòng. Ánh sáng đỏ rực từ dòng dung nham chảy xiết dưới chân hắn không mang lại chút ấm áp nào. Đôi mắt hắn, thường sáng rực như ngọn lửa, giờ đây chỉ còn lại một màu u ám.

"Ngươi đã làm điều ta không bao giờ dám làm.." Hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp bị cuốn vào tiếng gầm gừ của núi lửa. "Ngươi đã hy sinh bản thân để cứu lấy tất cả, còn ta.. ta đã không thể làm gì."

Húc Phượng không yêu Cẩm Tâm – sự thật này hắn biết rõ hơn ai hết. Người hắn yêu, từ lần đầu tiên gặp gỡ, là Cẩm Mịch – cô gái ngây thơ với đôi mắt long lanh và tâm hồn trong sáng như giọt sương ban mai. Nhưng Cẩm Tâm, với tư cách là chị gái của Cẩm Mịch, là người mà hắn luôn trân trọng và ngưỡng mộ.

Cẩm Tâm đã hy sinh cả sinh mạng mình để bảo vệ tiên giới, để cứu tất cả mọi người, và trong đó có Cẩm Mịch. Chính điều đó khiến nỗi đau trong lòng hắn càng thêm nặng nề, bởi hắn cảm thấy mình đã thất bại trong việc bảo vệ cả hai.

* * *

Sau trận chiến với Nguyệt Tôn, khi Cẩm Tâm biến mất, Húc Phượng không thể yên lòng. Hắn tự trách bản thân vì đã không đủ mạnh để đứng lên thay nàng. Hắn nhớ lại khoảnh khắc nàng lao vào mạng lưới tơ hồng đầy ma khí, phá hủy tất cả để phong ấn cánh cửa ma giới.

Hình ảnh ấy ám ảnh hắn mỗi đêm. Dù không phải người yêu, nhưng nàng là một người bạn, một người chị đối với Cẩm Mịch, và cũng là người đã đặt niềm tin vào hắn đến phút cuối cùng.

"Ngươi đã tin rằng ta có thể tiếp tục bảo vệ Cẩm Mịch và tiên giới," hắn nói nhỏ, ánh mắt rực lên sự đau đớn. "Nhưng ta đã không làm được."

Hắn nhớ rõ nụ cười của Cẩm Tâm, nụ cười dịu dàng cuối cùng mà nàng dành cho hắn, như một lời khích lệ và cũng là một lời chào tạm biệt.

* * *

Những ngày sau đó, Húc Phượng không thể ngồi yên. Cơn giận dữ trong lòng hắn không có điểm dừng. Hắn bắt đầu lao vào các trận chiến, truy quét tàn dư của ma giới khắp mọi nơi, bất kể lớn nhỏ.

"Chúng là nguyên nhân," hắn nghĩ. "Chúng đã cướp đi nàng. Chúng đã khiến Cẩm Mịch phải chịu nỗi đau này."

Trong mỗi trận chiến, ngọn lửa của hắn bùng cháy mạnh mẽ, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi. Đám tiên nhân đi cùng thường phải lùi xa để tránh sức nóng tỏa ra từ hắn.

"Hỏa Thần đang tự thiêu đốt chính mình," một tiên nhân thì thầm.

Nhưng Húc Phượng không quan tâm. Với hắn, việc tiêu diệt tất cả những gì còn sót lại từ ma giới là cách duy nhất để làm dịu đi cảm giác tội lỗi trong lòng.

* * *

Trong một trận chiến với một sinh vật ma giới mạnh mẽ, Húc Phượng bị bao vây bởi luồng ma khí đen đặc. Ngọn lửa của hắn, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể đẩy lùi hoàn toàn sự xâm chiếm của bóng tối.

Cơ thể hắn dần bị siết chặt, hơi thở trở nên nặng nề. Trong giây phút ấy, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Cẩm Tâm hiện lên trong tâm trí. Nàng mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười chế nhạo, mà là nụ cười dịu dàng như muốn nói:

"Ngươi phải sống. Đừng để ngọn lửa của ngươi tàn lụi."

Cảm giác ấy như một luồng ánh sáng xuyên qua bóng tối trong tâm trí hắn.

"Không.. Ta không thể dừng lại ở đây," hắn gầm lên.

Ngọn lửa của hắn bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, phá tan luồng ma khí và tiêu diệt hoàn toàn kẻ thù. Nhưng cái giá phải trả là cơ thể hắn kiệt quệ, gần như sụp đổ.

* * *

Khi tỉnh lại sau cơn mê, Húc Phượng nằm trên nền đá lạnh lẽo. Hắn nhìn lên bầu trời, nơi ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang len lỏi qua những đám mây.

Hắn nhận ra rằng việc chiến đấu không thể mang lại điều gì ngoài sự kiệt sức và đau khổ. Hắn không thể đưa Cẩm Tâm trở lại, không thể xóa đi nỗi đau trong lòng Cẩm Mịch, bằng cách phá hủy tất cả mọi thứ.

"Cẩm Tâm.. Ngươi đã hy sinh để phong ấn cánh cửa ma giới. Vậy mà ta lại đang làm ngược lại điều ngươi mong muốn," hắn thì thầm.

Hắn đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn đau đớn, nhưng ánh mắt hắn giờ đây không còn chỉ là sự giận dữ. Thay vào đó, là một sự kiên định.

* * *

Húc Phượng nhận ra rằng, điều quan trọng nhất lúc này không phải là trả thù, mà là bảo vệ những gì còn lại. Hắn nhớ đến Cẩm Mịch, người đang phải đối mặt với nỗi đau mất đi chị gái. Hắn biết rằng nàng cần một người bảo vệ, một người sẽ tiếp tục ý chí của Cẩm Tâm để giữ cho tiên giới được an toàn.

Hắn quay về Thiên giới, bắt đầu nghiên cứu về cánh cửa ma giới và cách phong ấn nó một cách vĩnh viễn. Hắn lật giở từng trang cổ thư, tìm kiếm manh mối trong từng ký tự nhỏ nhất.

"Ngươi đã tin tưởng ta, Cẩm Tâm. Ta sẽ không để ngươi thất vọng," hắn nói, ánh mắt rực sáng lên ngọn lửa của sự quyết tâm.

* * *

Húc Phượng, từ một vị thần bùng cháy với cơn giận dữ, đã tìm lại được ý nghĩa thực sự của sức mạnh mà mình sở hữu. Hắn không chiến đấu để trả thù, mà để bảo vệ, để giữ gìn những gì quan trọng nhất. Dù nỗi đau mất mát vẫn còn đó, nhưng sự hy sinh của Cẩm Tâm đã trở thành nguồn động lực để hắn tiếp tục chiến đấu, không chỉ cho tiên giới, mà còn cho những người thân yêu của mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 17: Dạ Thần Và Sự Hối Hận

[HIDE-THANKS]
* * *

Dạ Thần, người con cả của Thiên Đế, vốn là hiện thân của sự điềm tĩnh và lý trí. Nhưng trong những ngày sau trận chiến với Nguyệt Tôn, những phẩm chất đó như tan biến trong tâm trí hắn, thay vào đó là một nỗi đau và sự dằn vặt không ngừng.

Hắn không yêu Cẩm Tâm. Trái tim hắn từ lâu đã dành cho Cẩm Mịch – người con gái ngây thơ và trong sáng, người đã vô tình bước vào cuộc đời hắn, khiến những kế hoạch toan tính lạnh lùng của hắn lần đầu tiên bị lung lay. Nhưng sự hy sinh của Cẩm Tâm – chị gái của Cẩm Mịch – lại khiến hắn cảm thấy như bị xé toạc từ bên trong.

"Cẩm Tâm.." Hắn thì thầm, ngồi một mình trong căn phòng tối của mình. "Ngươi không thuộc về ta, nhưng ngươi đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ tất cả. Tại sao ta lại không làm được gì?"

Hắn tự hỏi, nếu khi ấy hắn mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, liệu Cẩm Tâm có cần phải hy sinh không? Nhưng câu trả lời luôn là một sự im lặng nặng nề, như chính bóng tối trong lòng hắn.

* * *

Trong suốt những ngày dài sau sự ra đi của Cẩm Tâm, Dạ Thần không thể nhìn vào mắt Cẩm Mịch.

Nàng vẫn luôn mang một vẻ ngây thơ đặc trưng, nhưng từ khi mất đi chị gái, ánh mắt nàng như mất đi ánh sáng. Nàng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Dạ Thần nhìn thấy rõ sự trống rỗng trong đôi mắt ấy.

Hắn không biết phải đối mặt với nàng như thế nào. Trong lòng hắn, tình yêu dành cho nàng vẫn nguyên vẹn, nhưng sự hy sinh của Cẩm Tâm đã tạo nên một bức tường vô hình giữa họ.

"Ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng," hắn nghĩ, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. "Nhưng ta không thể bảo vệ cả người mà nàng yêu thương nhất. Ta đã thất bại."

* * *

Dạ Thần nhắm mắt lại, và ký ức về trận chiến cuối cùng với Nguyệt Tôn hiện lên rõ ràng như thể nó vừa mới xảy ra.

Hắn nhớ ánh mắt của Cẩm Tâm khi nàng bước lên phía trước, đối mặt với mạng lưới tơ hồng đang tràn ngập ma khí.

"Nàng biết mình sẽ không quay lại," Dạ Thần thì thầm, giọng hắn lạc đi. "Nhưng nàng vẫn mỉm cười."

Hắn không thể quên nụ cười dịu dàng của Cẩm Tâm khi nàng nhìn về phía Cẩm Mịch và hắn, như muốn gửi gắm mọi thứ lại cho họ.

"Dạ Thần," nàng nói, giọng nói ấy vẫn vang lên trong tâm trí hắn. "Hãy bảo vệ em gái ta. Ta tin tưởng ngươi."

Những lời nói ấy giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim hắn. Đó không chỉ là một lời nhắn nhủ, mà còn là một gánh nặng mà hắn biết mình không thể từ bỏ.

* * *

Dạ Thần trong "Hương Mật Tựa Khói Sương" luôn được xây dựng là một người kiên nhẫn, âm trầm, và toan tính. Hắn luôn đặt ra những kế hoạch tỉ mỉ để đạt được mục tiêu, thậm chí sử dụng mọi thứ xung quanh như một công cụ. Nhưng sau sự hy sinh của Cẩm Tâm, điều này thay đổi.

Hắn không còn là một kẻ toan tính chỉ để đạt được mục đích của mình. Hắn cảm thấy một trách nhiệm lớn lao đối với Cẩm Mịch và cả tiên giới.

"Cẩm Tâm đã hy sinh để bảo vệ chúng ta," hắn nghĩ, ánh mắt trầm xuống. "Nếu ta chỉ tiếp tục sống như một kẻ chỉ biết toan tính, thì hy sinh của nàng có ý nghĩa gì?"

* * *

Trong một lần lật giở những cuốn cổ thư cũ để tìm hiểu về ma giới, Dạ Thần phát hiện ra một sự thật khiến hắn không thể bình tĩnh.

Một phần linh hồn của Cẩm Tâm chưa hoàn toàn tan biến. Nó đã hòa vào phong ấn của cánh cửa ma giới, trở thành một phần của sức mạnh giữ cánh cửa mãi mãi đóng lại.

"Ngươi vẫn ở đó.." Hắn thì thầm, bàn tay khẽ chạm vào trang sách. "Ngươi vẫn đang bảo vệ chúng ta, ngay cả khi không còn tồn tại trong hình hài của mình."

Nhận ra điều này, lòng hắn tràn ngập sự đau đớn. Nàng không chỉ hy sinh một lần, mà đang phải chịu đựng sự giam cầm vô tận để bảo vệ thế giới này.

* * *

Dạ Thần biết rằng, nếu cánh cửa ma giới bị phá hủy, linh hồn của Cẩm Tâm sẽ hoàn toàn tan biến. Nhưng hắn cũng biết rằng, nếu không phá hủy nó, ma giới sẽ mãi mãi là một mối đe dọa.

Hắn nhìn Cẩm Mịch – người con gái hắn yêu hơn tất cả – và nhận ra nàng không còn là cô gái vô tư như trước. Nàng đang gánh chịu nỗi đau mất đi chị gái, và hắn không thể để nàng tiếp tục sống trong sự đe dọa từ ma giới.

"Cẩm Mịch," hắn thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nặng nề. "Ta hứa.. ta sẽ làm tất cả để bảo vệ nàng, và cả thế giới mà nàng yêu thương."

* * *

Dạ Thần biết rằng mình phải làm gì đó. Hắn không thể để linh hồn của Cẩm Tâm mãi mãi bị giam cầm trong phong ấn. Hắn cũng không thể để Cẩm Mịch tiếp tục sống trong nỗi đau và nguy hiểm.

Hắn bắt đầu nghiên cứu về cách giải phóng linh hồn của Cẩm Tâm mà không làm tổn hại đến phong ấn. Hắn biết đây là một nhiệm vụ gần như bất khả thi, nhưng hắn không thể từ bỏ.

"Ta đã thất bại một lần," hắn nghĩ. "Nhưng lần này, ta sẽ không để bất cứ ai phải hy sinh thêm nữa."

* * *

Dạ Thần, từ một người luôn đặt lý trí lên trên hết, giờ đây bị chi phối bởi tình yêu và trách nhiệm. Hắn nhận ra rằng, sức mạnh và quyền lực không phải là tất cả. Điều quan trọng nhất chính là bảo vệ những người mà hắn yêu thương và giữ vững hòa bình mà họ đã hy sinh để đạt được.

"Cẩm Tâm, ngươi đã đặt niềm tin vào ta," hắn thầm nhủ, ánh mắt ánh lên sự kiên định. "Ta sẽ không để ngươi thất vọng. Và Cẩm Mịch.. ta sẽ bảo vệ nàng bằng cả sinh mạng của mình."

* * *

Dạ Thần, từ một người lạnh lùng và toan tính, đã học được ý nghĩa của tình yêu và sự hy sinh qua mất mát lớn nhất trong đời mình. Dù không thể thay đổi quá khứ, hắn quyết tâm bảo vệ tương lai, vì Cẩm Mịch, vì Cẩm Tâm, và vì tiên giới mà họ đã cùng nhau gìn giữ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Chương 18: Sự Hội Ngộ Trong Tâm Hồn

[HIDE-THANKS]
* * *

Trận chiến giữa Tiên giới và Ma giới đã khép lại, nhưng dấu vết của nó vẫn khắc sâu trong lòng người. Cánh cửa ma giới bị phong ấn, ma khí tan biến, nhưng sự tĩnh lặng phủ lên Tiên giới không phải là sự bình yên, mà là một loại trống rỗng kỳ lạ.

Hoa giới, từng là nơi rực rỡ nhất, giờ đây cũng phai nhạt sắc màu. Những đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời không còn tỏa ra hương thơm ngọt ngào, mà chỉ phảng phất một cảm giác mất mát không thể diễn tả. Trong sự tĩnh mịch ấy, mỗi người mang một nỗi đau riêng, tự mình gặm nhấm những ký ức về Cẩm Tâm – người đã hy sinh để bảo vệ tất cả.

* * *

Từng là một quả bồ đào vô tư, không hiểu thế nào là yêu hận, Cẩm Mịch giờ đây gánh trên vai nỗi đau và sự trưởng thành mà nàng chưa từng nghĩ tới. Chị gái nàng, người duy nhất trên đời luôn đứng trước nàng, che chở nàng khỏi mọi sóng gió, giờ đây chỉ còn là ký ức.

Trong lòng Cẩm Mịch, nỗi đau không ngừng cắn xé, khiến nàng thường xuyên tự hỏi: "Có phải vì em yếu đuối mà chị phải hy sinh? Có phải vì em không đủ mạnh để bảo vệ chị?"

Những câu hỏi ấy như từng nhát dao đâm sâu vào trái tim nàng, buộc nàng phải nhìn lại bản thân. Đêm nào nàng cũng mơ thấy hình ảnh cuối cùng của Cẩm Tâm, khoảnh khắc chị quay lại nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tuyệt.

"Cẩm Mịch, em phải sống tiếp. Hãy mạnh mẽ lên, vì em, và vì chị."

Nhưng làm sao nàng có thể sống tiếp khi sự tồn tại của chị chính là động lực lớn nhất trong cuộc đời nàng?

Trong mơ, nàng luôn thấy mình đứng giữa cánh đồng hoa bạt ngàn. Cẩm Tâm đứng đó, ánh sáng bao quanh như một thiên thần. Nàng cố chạy đến, cố gọi tên chị, nhưng mỗi lần như vậy, Cẩm Tâm đều mỉm cười dịu dàng, rồi tan biến vào ánh sáng, để lại nàng trong nỗi trống rỗng vô tận.

Mỗi lần tỉnh giấc, Cẩm Mịch lại tự ôm lấy mình, nước mắt rơi không ngừng. "Chị.. Em không biết phải làm gì để sống mà không có chị."

* * *

Húc Phượng, người từng là biểu tượng của sức mạnh và sự bất bại, giờ đây chỉ còn lại một ngọn lửa đang cháy âm ỉ.

Hắn đứng trên đỉnh ngọn núi lửa, nơi dung nham sôi sục dưới chân, nhưng lòng hắn lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Hắn tự trách mình, tự hỏi bản thân: "Nếu ta mạnh hơn, nếu ta kịp ngăn cản nàng, liệu mọi thứ có khác đi?"

Cẩm Tâm không phải người hắn yêu, nhưng sự hy sinh của nàng như một tấm gương phản chiếu sự bất lực của chính hắn. Là Hỏa Thần, hắn lẽ ra phải bảo vệ được mọi người, nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn: Hắn đã không làm gì được.

Trong những giấc mơ, Húc Phượng thấy mình đứng giữa biển lửa vô tận. Ở phía bên kia biển lửa, Cẩm Tâm xuất hiện, ánh mắt dịu dàng như xoa dịu sự cuồng nộ trong hắn.

"Ngươi không cần phải trả giá cho ta," nàng nói, giọng nàng nhẹ như cơn gió.

"Nhưng ta đã không bảo vệ được ngươi!" hắn hét lên, đôi mắt đỏ rực.

Nàng chỉ mỉm cười, ánh sáng quanh nàng ngày càng mờ đi. "Ngươi hãy bảo vệ những gì còn lại. Ngươi đã làm đủ rồi."

Khi tỉnh dậy, Húc Phượng thường ngồi lặng lẽ rất lâu, nhìn ngọn lửa cháy trên tay, trong lòng không ngừng tự nhủ: "Cẩm Tâm, ta sẽ không để hy sinh của ngươi trở nên vô nghĩa."

* * *

Dạ Thần, người luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và lý trí, giờ đây không thể giấu được sự hối hận sâu thẳm trong lòng.

Hắn luôn là người kiểm soát mọi thứ, luôn là kẻ đứng sau giật dây để mọi việc diễn ra theo ý mình. Nhưng trận chiến đó, sự hy sinh của Cẩm Tâm, là lần đầu tiên hắn bất lực.

"Ta đã thất bại. Ta không cứu được nàng, cũng không bảo vệ được ai cả." Hắn thường lặp đi lặp lại lời nói này trong tâm trí, như thể đang tự trừng phạt chính mình.

Trong giấc mơ, Dạ Thần thấy mình đứng trước một cánh cổng lớn, phía sau là màn sương đen dày đặc. Từ trong bóng tối, Cẩm Tâm bước ra, ánh sáng bao quanh nàng như một vì sao lạc lối.

"Nàng tin tưởng ta, nhưng ta đã làm gì cho nàng?" hắn hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy đau khổ.

"Ngươi không cần cứu ta," nàng đáp, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định. "Hãy bảo vệ em gái ta. Nàng cần ngươi."

Khi tỉnh dậy, hắn nhìn bóng mình phản chiếu trong gương đồng, đôi mắt lạnh lẽo giờ đây ánh lên một tia sáng kiên định. "Cẩm Tâm, ta hứa với ngươi. Ta sẽ bảo vệ nàng ấy, bằng bất cứ giá nào."

* * *

Một ngày nọ, cả ba người ngồi lại bên nhau. Khi chia sẻ về những giấc mơ của mình, họ nhận ra rằng, dù mỗi người nhìn thấy Cẩm Tâm theo cách khác nhau, nhưng thông điệp mà nàng để lại là thống nhất.

"Chị ấy không muốn chúng ta đau khổ," Cẩm Mịch nói, giọng nàng nghẹn lại.

"Nàng muốn chúng ta sống tiếp," Húc Phượng thêm vào, đôi mắt hắn rực lên ánh sáng kiên định.

"Và bảo vệ thế giới mà nàng đã hy sinh để giữ lại," Dạ Thần kết luận, ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy quyết tâm.

* * *

Sự hy sinh của Cẩm Tâm không phải là dấu chấm hết, mà là ngọn đèn dẫn lối trong bóng tối. Ba người, mỗi người mang một nỗi đau riêng, nhưng tất cả đều hiểu rằng, cách duy nhất để tôn vinh nàng là tiếp tục sống, tiếp tục bảo vệ những gì nàng đã đánh đổi bằng sinh mạng của mình.

Trong nỗi đau mất mát, họ tìm thấy trách nhiệm. Trong sự chia ly, họ tìm thấy sự đoàn kết. Và trong ký ức về nàng, họ tìm thấy con đường phía trước.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 220 Tìm chủ đề
Kết Truyện: Ánh Sáng Trong Bóng Tối

[HIDE-THANKS]
* * *

Hoa Giới vẫn chìm trong màn sương nhẹ, những cánh hoa bồ công anh trắng muốt theo gió bay xa, như mang theo lời nguyện cầu từ một thế giới đã mất đi một phần linh hồn. Những đóa hoa nhỏ bé ấy bay lên trời cao, hòa lẫn vào ánh sáng nhạt nhòa của bình minh, như một thông điệp gửi đến những nơi xa xăm.

Dưới cánh đồng hoa, Cẩm Mịch đứng lặng lẽ. Nàng ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nơi từng có ánh mắt dịu dàng của chị nàng dõi theo. Trong lòng nàng, vẫn là nỗi nhớ không thể nói thành lời, nhưng giờ đây, nỗi đau ấy đã chuyển hóa thành một nguồn sức mạnh âm thầm.

"Chị, em sẽ tiếp tục. Em sẽ bảo vệ thế giới này, bảo vệ những gì chị đã yêu thương," nàng khẽ nói, giọng nàng như hòa vào tiếng gió.

* * *

Húc Phượng và Dạ Thần bước đến, ánh mắt họ mang theo những nỗi niềm riêng. Không còn sự tranh chấp hay đối nghịch, giữa họ giờ đây là sự đồng lòng, cùng chung một mục tiêu lớn hơn.

"Cẩm Mịch, nàng đã sẵn sàng chưa?" Húc Phượng hỏi, giọng hắn vang lên như ngọn lửa bùng cháy trong gió.

"Sẵn sàng," nàng đáp, ánh mắt kiên định.

"Phong ấn ma giới không phải là mãi mãi," Dạ Thần lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng trầm ổn. "Chúng ta phải tìm ra cách bảo vệ thế giới này trước khi mọi thứ sụp đổ một lần nữa."

Cả ba người, mỗi người một nỗi đau, một gánh nặng riêng, nhưng đều mang trong mình lòng quyết tâm không thể lay chuyển.

* * *

Trong căn phòng phủ đầy sợi tơ hồng, Nguyệt Hạ Lão Nhân đứng trước bàn đá, đôi mắt mờ đục nhìn chăm chú vào những sợi tơ đang lay động trong gió. Những sợi tơ hồng đứt gãy, mảnh vụn của nhân duyên, đang dần biến mất, như báo hiệu cho một sự mất cân bằng mà Tiên giới không thể ngăn cản mãi.

"Những sợi tơ này.. không phải là ngẫu nhiên," ông thì thầm, tay chạm vào một sợi tơ mỏng manh.

Ánh sáng yếu ớt lóe lên từ bàn tay ông, và một hình ảnh mờ nhạt hiện ra: Một thế giới đầy hỗn loạn, những trận chiến không ngừng nghỉ, và một ánh sáng le lói từ xa xa – ánh sáng của một hy vọng mong manh.

"Bọn họ.. vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh," ông nói, đôi mắt ánh lên sự nghiêm trọng.

Nguyệt Hạ Lão Nhân quay người, nhìn về phía Hoa Giới, nơi mà những người được giao trọng trách lớn lao đang chuẩn bị bước vào hành trình mới.

* * *

Tại ranh giới giữa Tiên giới và Ma giới, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ thổi qua, mang theo hơi thở của bóng tối. Phong ấn cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn, nhưng những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện, như những vết rạn trên mặt kính.

Dưới lớp phong ấn, một đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối. Một giọng nói trầm thấp, đầy mưu toan, vang lên:

"Các ngươi nghĩ rằng một sự hy sinh có thể chấm dứt tất cả sao? Đây chỉ là khởi đầu."

Ma khí bắt đầu len lỏi qua những vết nứt nhỏ, như những mạch nước ngầm tràn ra khỏi lòng đất.

* * *

Tại Hoa Giới, Cẩm Mịch quay lại nhìn hai người đồng hành của mình. Trong ánh mắt nàng, không còn sự yếu đuối hay sợ hãi, mà chỉ còn lại sự quyết tâm.

"Phong ấn đang dần yếu đi," Dạ Thần nói, giọng hắn mang theo sự nặng nề. "Chúng ta không thể đợi thêm được nữa. Phải tìm cách gia cố nó, hoặc.. đối mặt với những gì sắp đến."

Húc Phượng siết chặt nắm tay, ngọn lửa bừng cháy trong lòng bàn tay hắn như thể hiện sự đồng lòng. "Ta sẽ không để bất cứ ai phá hủy thế giới này thêm lần nữa. Nếu cần, ta sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng."

Cẩm Mịch khẽ gật đầu. "Chúng ta không còn sự lựa chọn. Hành trình này, em sẽ không trốn tránh nữa."

* * *

Khi cả ba bước đi, phía sau họ, những cánh hoa từ Hoa Giới bay lên trời, mang theo một mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương ấy như bao phủ lấy họ, như một lời chúc phúc âm thầm từ Cẩm Tâm.

Phía xa xa, ánh sáng từ Tiên giới dần hòa lẫn vào bóng tối mờ ảo của Ma giới. Dường như sự hòa hợp ấy là dấu hiệu cho một tương lai đầy bất định, nhưng cũng mang theo hy vọng.

"Cẩm Tâm, chị hãy yên lòng. Chúng ta sẽ tiếp tục bảo vệ thế giới này, dù con đường phía trước còn bao nhiêu khó khăn."

Những bóng dáng ấy dần khuất sau đường chân trời, để lại Hoa Giới trong sự tĩnh lặng, nhưng hương hoa vẫn còn đó, mãi lan tỏa, như linh hồn của Cẩm Tâm vẫn luôn dõi theo, bảo vệ những người nàng yêu thương.

Hành trình của họ, và cả Tiên giới, chưa chấm dứt. Đây chỉ là khởi đầu cho một câu chuyện khác, nơi những thử thách lớn lao hơn sẽ chờ đợi họ..
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back