Chương 199: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 17
Sau khi Tiền Thiển về nhà, quả nhiên ném hầu bao thêu xong cho Vương Minh Ngọc.
"Thật sự cho ca sao? Sao lại tốt như vậy? Nghĩ cái gì mà thêu cho ca ca thế hả? Lần trước ta muốn một cái hầu bao, còn chưa thấy bóng dáng!" Vương Minh Ngọc cầm hầu bao mừng rỡ nhìn tới nhìn lui.
Tiền Thiển trợn trắng mắt: "Nói vậy có ý gì! Hầu bao nào của ca ca mà chẳng phải muội thêu. Chẳng qua lần này ca đoán đúng, vốn cái hầu bao này không phải thêu cho ca ca."
"Vậy là của ai? Ta đoán tám phần là của Mục Thanh hoặc Mục Hồng, nhất định không phải công tử nào của nhà Anh di di đâu nhỉ." Vương Minh Ngọc nhìn hai đóa ngọc lan trên hầu bao, gật đầu khẳng định.
"Sao ca biết?" Tiền Thiển kỳ quái nhìn Vương Minh Ngọc: "Nhỡ đâu là một trong các nhi tử nhà Anh di di thì sao?"
"Không thể nào, ca ca biết, muội luôn có chừng mực, đồ thêu của nữ nhi sẽ không dễ dàng đưa lung tung, muội đâu phải người sơ xuất như vậy." Vương Minh Ngọc vừa nói, vừa vội vàng lấy hầu bao cũ của mình ra.
"Hừm! Muội thua cược tên Hàn Mục Thanh kia, kết quả muội làm mãi mới xong, hắn lại chê! Đúng là giày vò người khác!" Tiền Thiển bĩu môi một cái, ở trước mặt thì không dám chửi nam chính, sau lưng tất nhiên không cần kiềm chế.
"Hai người gặp nhau chẳng bao giờ bình yên cả." Vương Minh Ngọc cất quạt và hầu bao mới, hài lòng gật đầu, cúi đầu cài trên đai lưng.
"Nhưng huynh ấy cũng chẳng được cái gì!" Tiền Thiển cường điệu nói với Vương Minh Ngọc: "Huynh ấy cược thua danh tự của tên sai vặt! Muội đổi tên sai vặt từ Thanh Trúc thành Nguyên Bảo! Lần sau ca gặp đừng gọi sai!"
"Nguyên Bảo?" Vương Minh Ngọc bật cười: "Uổng cho ngươi nghĩ ra!"
"Lúc đầu muốn gọi là Tiền Đồng!" Tiền Thiển thất vọng gục đầu: "Kết quả Nguyên Bảo sống chết không muốn, cuối cùng phải sửa thành Nguyên Bảo, hơi chắp vá!"
"Tiền Đồng sao?" Vương Minh Ngọc não bổ một chút cảnh Hàn Mục Thanh ở trong thư phòng gọi tên sai vặt, không khỏi lạnh người: "Tú Tú, muội thật độc ác! Bảo sao Thanh Trúc không vui."
"Là Nguyên Bảo! Nguyên Bảo!" Tiền Thiển lập tức cường điệu: "Ca nhất định phải nhớ rõ, nếu không ta sẽ sửa lại tên của Trì Yên!"
"Đừng đừng!" Vương Minh Ngọc thề sống thề chết bảo vệ tên gã sai vặt của mình: "Sửa tên thành Tiền Đồng sao? Vậy ca làm sao còn mặt mũi gặp người! Yên tâm đi! Nguyên Bảo, Ca nhất định nhớ kỹ!"
Hôm sau, Hàn Mục Thanh ở thư viện gặp Vương Minh Ngọc, nhưng hắn còn đang bận nghiên cứu người bạn tốt xa lạ trước mặt, chú ý eo của Vương Minh Ngọc. Chỗ đó treo hai thứ, một là chiếc hầu bao, hai là quạt xếp, chiếc hầu bao màu lam, hắn thấy rất quen mắt, đặc biệt là hai đóa ngọc lan nho nhỏ thêu phía trên. Nha đầu đó thực sự ném cho ca ca dùng sao..
"Mục Thanh, ngẩn người gì thế?" Vương Minh Ngọc quan tâm hỏi hắn: "Có phải không thoải mái không?"
"A, không có!" Hàn Mục Thanh hồi phục tinh thần, thần sắc tự nhiên nhìn Vương Minh Ngọc, cảm thấy người bằng hữu này hơi mới lạ. Nếu.. Vương Minh Ngọc này thật sự giống như những gì hắn vừa tiếp thu từ ký ức, thật ra là một người đáng tin cậy. Thời gian cấp bách, hắn rất cần đồng minh.
"Minh Ngọc, năm nay kỳ thi Hương, huynh tính thế nào?" Hàn Mục Thanh quay đầu nhìn Vương Minh Ngọc.
"Theo ý tứ của tổ phụ, nếu là năm nay, tổ phụ hy vọng ta về quê tham gia kỳ thi Hương. Nếu ta muốn lưu lại kinh đô và vùng lân cận dự thi, tổ phụ chỉ sợ cạnh tranh kịch liệt, muốn ta chờ một chút, xem có tin tức khai ân không, như vậy sẽ nắm chắc phần hơn." Vương Minh Ngọc nghiêng đầu cười cười trả lời cực kỳ thành thật, cũng không có vẻ lừa gạt.
"Không cần!" Hàn Mục Thanh hạ quyết tâm, nói với Vương Minh Ngọc rất nghiêm túc: "Năm nay huynh ở lại Kinh đô và vùng phụ cận tham gia kỳ thi mùa thu, bắt đầu từ ngày mai, ta và huynh cùng nhau ôn thi, kỳ thi mùa thu cùng nhau tham gia."
"Huynh?" Vương Minh Ngọc trợn mắt giật mình: "Tương lai huynh sẽ kế thừa tước vị, thi cùng ta làm gì? Lại nói, huynh không phải xuất thân võ tướng sao?"
"Võ tướng thế gia sao không có văn thần?" Hàn Mục Thanh bật cười: "Huynh là đích tôn của Binh bộ Thượng thư sao lại luyện võ? Lại nói, nhà ta còn có Mục Hồng, ta cũng không nhất định phải làm võ tướng?"
"Cũng phải!" Vương Minh Ngọc gật gật đầu, hắn sầu lo nhìn Hàn Mục Thanh: "Nhưng nhà huynh là nhà võ tướng thế gia, đã là nhất phẩm, thừa kế võng thế, huynh lại là thế tử, tương lai đã có tước vị, nếu nhập sĩ, chỉ sợ sẽ khiến người khác kiêng kị. Huynh cứ suy xét cho kỹ, chớ gây họa cho nhà của huynh."
Hàn Mục Thanh trong lòng rõ ràng, Vương Minh Ngọc nói hoàn toàn suy nghĩ cho hắn. Hắn đã sống hai đời, đã trải qua một số chuyện, tự nhiên rõ ràng, Vương Minh Ngọc lo lắng, hắn hoàn toàn hiểu. Nhưng nghe thấy vị bằng hữu này suy nghĩ vì mình như thế, Hàn Mục Thanh vẫn rất vui vẻ, ít nhất đời này vận khí của hắn không tồi, còn có một bằng hữu chân chính.
"Huynh yên tâm, lòng ta hiểu rõ." Hàn Mục Thanh tươi cười nhìn Vương Minh Ngọc, so với trước kia không giống, nụ cười lần này của hắn thập phần nhiệt tình, cảm giác xa lạ ban đầu với Vương Minh Ngọc cũng biến mất không còn. Mãi đến giờ phút này, Hàn Mục Thanh mười tám tuổi mới chân chính dung hợp với Hàn Mục Thanh chịu đủ suy sụp và trắc trở của kiếp trước.
Đều đã qua rồi.. Hàn Mục Thanh nhìn vào ánh sáng tươi đẹp của thư viện mà yên lặng cảm thán. Tất cả những đau xót, tra tấn sẽ không xuất hiện nữa. Lúc này đây, hắn sẽ nỗ lực quý trọng những người bên cạnh hắn..
Vương Minh Ngọc từ thư viện trở về, Tiền Thiển đã chờ ở trong viện. Lão phu nhân gần đây ăn chay niệm Phật, giờ thỉnh an đã đẩy lên sớm hơn, Tiền Thiển rất sớm đã chờ trong viện của Vương Minh Ngọc, để cùng đi thỉnh an với hắn.
"Ca ca! Quạt của huynh đâu?" Ánh nhìn đầu tiên của Tiền Thiển, liền chú ý chỗ treo quạt chỉ còn nửa sợi dây trơ trọi.
"Gì? Thật sự! Đâu rồi nhỉ?" Vương Minh Ngọc vẻ mặt hoang mang sờ đông sờ tây.
"Chớ sờ nữa!" Tiền Thiển chống eo đứng trong viện ra vẻ bà quản gia: "Dây nối cũng chỉ còn lại một nửa còn sờ cái gì! Khẳng định bị rớt rồi! Ca ca cũng quá bất cẩn, đi đến thư viện cũng có thể rơi đồ được."
"Ai! Thật là xui xẻo! Bỏ đi! Dù sao cũng không phải là đồ đáng giá gì.." Vương Minh Ngọc vuốt cái dây chỉ còn một nửa, buồn bực thở dài.
"Cây quạt có đáng giá hay không, muội cũng không biết." Tiền Thiển cười lạnh: "Muội chỉ biết hôm qua vừa mới làm lại cho ca phiến treo quạt, mà muội mới làm không lâu, giờ huynh chờ sang năm đi!" Sau khi nói xong, cô xoay người đi. Làm ra cũng mất công lắm chứ bộ, kết quả ca ca nhà mình đảo mắt đã làm rơi, tuyệt không thể tha!
"Ai.. đừng! Lần sau ta sẽ cẩn thận mà, trời nóng thế, sao có thể không mang quạt đi được.." Vương Minh Ngọc một đường đuổi theo Tiền Thiển.
Cùng thời gian đó, Hàn Mục Thanh ở thư phòng nhà mình, lấy cây quạt và cả hầu bao đều nhét vào ngăn bí mật trong thư phòng.
"Thật sự cho ca sao? Sao lại tốt như vậy? Nghĩ cái gì mà thêu cho ca ca thế hả? Lần trước ta muốn một cái hầu bao, còn chưa thấy bóng dáng!" Vương Minh Ngọc cầm hầu bao mừng rỡ nhìn tới nhìn lui.
Tiền Thiển trợn trắng mắt: "Nói vậy có ý gì! Hầu bao nào của ca ca mà chẳng phải muội thêu. Chẳng qua lần này ca đoán đúng, vốn cái hầu bao này không phải thêu cho ca ca."
"Vậy là của ai? Ta đoán tám phần là của Mục Thanh hoặc Mục Hồng, nhất định không phải công tử nào của nhà Anh di di đâu nhỉ." Vương Minh Ngọc nhìn hai đóa ngọc lan trên hầu bao, gật đầu khẳng định.
"Sao ca biết?" Tiền Thiển kỳ quái nhìn Vương Minh Ngọc: "Nhỡ đâu là một trong các nhi tử nhà Anh di di thì sao?"
"Không thể nào, ca ca biết, muội luôn có chừng mực, đồ thêu của nữ nhi sẽ không dễ dàng đưa lung tung, muội đâu phải người sơ xuất như vậy." Vương Minh Ngọc vừa nói, vừa vội vàng lấy hầu bao cũ của mình ra.
"Hừm! Muội thua cược tên Hàn Mục Thanh kia, kết quả muội làm mãi mới xong, hắn lại chê! Đúng là giày vò người khác!" Tiền Thiển bĩu môi một cái, ở trước mặt thì không dám chửi nam chính, sau lưng tất nhiên không cần kiềm chế.
"Hai người gặp nhau chẳng bao giờ bình yên cả." Vương Minh Ngọc cất quạt và hầu bao mới, hài lòng gật đầu, cúi đầu cài trên đai lưng.
"Nhưng huynh ấy cũng chẳng được cái gì!" Tiền Thiển cường điệu nói với Vương Minh Ngọc: "Huynh ấy cược thua danh tự của tên sai vặt! Muội đổi tên sai vặt từ Thanh Trúc thành Nguyên Bảo! Lần sau ca gặp đừng gọi sai!"
"Nguyên Bảo?" Vương Minh Ngọc bật cười: "Uổng cho ngươi nghĩ ra!"
"Lúc đầu muốn gọi là Tiền Đồng!" Tiền Thiển thất vọng gục đầu: "Kết quả Nguyên Bảo sống chết không muốn, cuối cùng phải sửa thành Nguyên Bảo, hơi chắp vá!"
"Tiền Đồng sao?" Vương Minh Ngọc não bổ một chút cảnh Hàn Mục Thanh ở trong thư phòng gọi tên sai vặt, không khỏi lạnh người: "Tú Tú, muội thật độc ác! Bảo sao Thanh Trúc không vui."
"Là Nguyên Bảo! Nguyên Bảo!" Tiền Thiển lập tức cường điệu: "Ca nhất định phải nhớ rõ, nếu không ta sẽ sửa lại tên của Trì Yên!"
"Đừng đừng!" Vương Minh Ngọc thề sống thề chết bảo vệ tên gã sai vặt của mình: "Sửa tên thành Tiền Đồng sao? Vậy ca làm sao còn mặt mũi gặp người! Yên tâm đi! Nguyên Bảo, Ca nhất định nhớ kỹ!"
Hôm sau, Hàn Mục Thanh ở thư viện gặp Vương Minh Ngọc, nhưng hắn còn đang bận nghiên cứu người bạn tốt xa lạ trước mặt, chú ý eo của Vương Minh Ngọc. Chỗ đó treo hai thứ, một là chiếc hầu bao, hai là quạt xếp, chiếc hầu bao màu lam, hắn thấy rất quen mắt, đặc biệt là hai đóa ngọc lan nho nhỏ thêu phía trên. Nha đầu đó thực sự ném cho ca ca dùng sao..
"Mục Thanh, ngẩn người gì thế?" Vương Minh Ngọc quan tâm hỏi hắn: "Có phải không thoải mái không?"
"A, không có!" Hàn Mục Thanh hồi phục tinh thần, thần sắc tự nhiên nhìn Vương Minh Ngọc, cảm thấy người bằng hữu này hơi mới lạ. Nếu.. Vương Minh Ngọc này thật sự giống như những gì hắn vừa tiếp thu từ ký ức, thật ra là một người đáng tin cậy. Thời gian cấp bách, hắn rất cần đồng minh.
"Minh Ngọc, năm nay kỳ thi Hương, huynh tính thế nào?" Hàn Mục Thanh quay đầu nhìn Vương Minh Ngọc.
"Theo ý tứ của tổ phụ, nếu là năm nay, tổ phụ hy vọng ta về quê tham gia kỳ thi Hương. Nếu ta muốn lưu lại kinh đô và vùng lân cận dự thi, tổ phụ chỉ sợ cạnh tranh kịch liệt, muốn ta chờ một chút, xem có tin tức khai ân không, như vậy sẽ nắm chắc phần hơn." Vương Minh Ngọc nghiêng đầu cười cười trả lời cực kỳ thành thật, cũng không có vẻ lừa gạt.
"Không cần!" Hàn Mục Thanh hạ quyết tâm, nói với Vương Minh Ngọc rất nghiêm túc: "Năm nay huynh ở lại Kinh đô và vùng phụ cận tham gia kỳ thi mùa thu, bắt đầu từ ngày mai, ta và huynh cùng nhau ôn thi, kỳ thi mùa thu cùng nhau tham gia."
"Huynh?" Vương Minh Ngọc trợn mắt giật mình: "Tương lai huynh sẽ kế thừa tước vị, thi cùng ta làm gì? Lại nói, huynh không phải xuất thân võ tướng sao?"
"Võ tướng thế gia sao không có văn thần?" Hàn Mục Thanh bật cười: "Huynh là đích tôn của Binh bộ Thượng thư sao lại luyện võ? Lại nói, nhà ta còn có Mục Hồng, ta cũng không nhất định phải làm võ tướng?"
"Cũng phải!" Vương Minh Ngọc gật gật đầu, hắn sầu lo nhìn Hàn Mục Thanh: "Nhưng nhà huynh là nhà võ tướng thế gia, đã là nhất phẩm, thừa kế võng thế, huynh lại là thế tử, tương lai đã có tước vị, nếu nhập sĩ, chỉ sợ sẽ khiến người khác kiêng kị. Huynh cứ suy xét cho kỹ, chớ gây họa cho nhà của huynh."
Hàn Mục Thanh trong lòng rõ ràng, Vương Minh Ngọc nói hoàn toàn suy nghĩ cho hắn. Hắn đã sống hai đời, đã trải qua một số chuyện, tự nhiên rõ ràng, Vương Minh Ngọc lo lắng, hắn hoàn toàn hiểu. Nhưng nghe thấy vị bằng hữu này suy nghĩ vì mình như thế, Hàn Mục Thanh vẫn rất vui vẻ, ít nhất đời này vận khí của hắn không tồi, còn có một bằng hữu chân chính.
"Huynh yên tâm, lòng ta hiểu rõ." Hàn Mục Thanh tươi cười nhìn Vương Minh Ngọc, so với trước kia không giống, nụ cười lần này của hắn thập phần nhiệt tình, cảm giác xa lạ ban đầu với Vương Minh Ngọc cũng biến mất không còn. Mãi đến giờ phút này, Hàn Mục Thanh mười tám tuổi mới chân chính dung hợp với Hàn Mục Thanh chịu đủ suy sụp và trắc trở của kiếp trước.
Đều đã qua rồi.. Hàn Mục Thanh nhìn vào ánh sáng tươi đẹp của thư viện mà yên lặng cảm thán. Tất cả những đau xót, tra tấn sẽ không xuất hiện nữa. Lúc này đây, hắn sẽ nỗ lực quý trọng những người bên cạnh hắn..
Vương Minh Ngọc từ thư viện trở về, Tiền Thiển đã chờ ở trong viện. Lão phu nhân gần đây ăn chay niệm Phật, giờ thỉnh an đã đẩy lên sớm hơn, Tiền Thiển rất sớm đã chờ trong viện của Vương Minh Ngọc, để cùng đi thỉnh an với hắn.
"Ca ca! Quạt của huynh đâu?" Ánh nhìn đầu tiên của Tiền Thiển, liền chú ý chỗ treo quạt chỉ còn nửa sợi dây trơ trọi.
"Gì? Thật sự! Đâu rồi nhỉ?" Vương Minh Ngọc vẻ mặt hoang mang sờ đông sờ tây.
"Chớ sờ nữa!" Tiền Thiển chống eo đứng trong viện ra vẻ bà quản gia: "Dây nối cũng chỉ còn lại một nửa còn sờ cái gì! Khẳng định bị rớt rồi! Ca ca cũng quá bất cẩn, đi đến thư viện cũng có thể rơi đồ được."
"Ai! Thật là xui xẻo! Bỏ đi! Dù sao cũng không phải là đồ đáng giá gì.." Vương Minh Ngọc vuốt cái dây chỉ còn một nửa, buồn bực thở dài.
"Cây quạt có đáng giá hay không, muội cũng không biết." Tiền Thiển cười lạnh: "Muội chỉ biết hôm qua vừa mới làm lại cho ca phiến treo quạt, mà muội mới làm không lâu, giờ huynh chờ sang năm đi!" Sau khi nói xong, cô xoay người đi. Làm ra cũng mất công lắm chứ bộ, kết quả ca ca nhà mình đảo mắt đã làm rơi, tuyệt không thể tha!
"Ai.. đừng! Lần sau ta sẽ cẩn thận mà, trời nóng thế, sao có thể không mang quạt đi được.." Vương Minh Ngọc một đường đuổi theo Tiền Thiển.
Cùng thời gian đó, Hàn Mục Thanh ở thư phòng nhà mình, lấy cây quạt và cả hầu bao đều nhét vào ngăn bí mật trong thư phòng.