Trăng, rượu và nỗi cô đơn Tác giả: Sương Vân Trong màn đêm yên tĩnh, khi vạn vật đã chìm trong giấc ngủ sâu, vẫn có đôi mắt cô đơn hướng về vầng trăng tròn. Ánh trăng bạc lạnh lẽo xuyên qua lớp sương mờ như một tấm gương phản chiếu tâm hồn con người. Chẳng biết là vì say mê vẻ đẹp huyền ảo của màn đêm, hay vì trong lòng còn trằn trọc điều gì mà không ngủ được? Cảm giác trống rỗng như hồ sâu vô tận, khiến người ta phải tìm đến men rượu để lấp đầy. Người cô độc: Hỏi ai cô độc nhất thế gian? Chẳng phải ta đâu chớ vội vàng! Ta đây cũng có trăng bầu bạn, Không phải như người sợ hợp tan. Chẳng hứa chẳng hẹn trăng vẫn sáng, Trăng mọc, trăng tàn, trăng tuần hoàn. Một mai thân này thành tro cát, Trăng kia giữa trời vẫn dịu dàng. Trăng ơi! Này trăng ơi, sao không xuống đây chơi? Ta với trăng kết làm đôi tri kỷ, Có những đêm, ngắm trăng mà ngẫm nghĩ, Chuyện ở đời sao cứ lắm nổi trôi. * * * Này trăng ơi, trăng ở tận trời cao! Ta với trăng có hẹn đâu mà gặp? Hay là do kiếp tình đời khó nhọc, Trời để cho kẻ cô độc gặp nhau? * * * Này trăng ơi, mời trăng chén rượu này! Để đêm nay, hai ta được cùng say, Ta với trăng, chỗ tâm giao tri kỷ, Chần chừ gì? Sao còn chưa xuống đây? Được dịp ngắm trăng: Mấy khi được dịp như hôm nay, Ngồi đây nâng chén với trăng đầy, Chén rượu thi nhân say lại tỉnh, Thế sự đảo điên tỉnh lại say. Một mình đối nguyệt thành ba, Rượu cay, tình đắng thành ra lắm lời. Tuy không biết uống rượu nhưng vẫn muốn học theo cổ nhân làm thơ uống rượu ngắm trăng.