Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vava1810, 31 Tháng mười 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 119: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 38

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 120: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hộp là một cây trâm ngọc được điêu khắc tinh tế, trên đỉnh khảm một viên minh châu tỏa sáng lung linh, trong minh châu như có sương mù mờ ảo di động. Trên cây trâm khắc vô số trận pháp, mơ hồ có lực lượng cổ xưa ẩn hiện trong đó. Ngay cả đứa không chút kiến thức như Tiền Thiển cũng biết cây trâm này không phải vật phàm! Cũng không biết tay ngựa giống này lấy được nó ở đâu, chẳng lẽ đây là vận may chém không hết của nam chính?

    "Thứ này không tệ." Lục Phù Diêu khẽ gật đầu, rồi khép hộp ngọc đẩy lại về phía ngựa giống: "Vô công bất thụ lộc, vật quý như này nên cất kỹ thì hơn."

    "Lời đó của tiên tử sai rồi." Ngựa giống lại đẩy hộp về: "Thực không dám giấu, ta vừa gặp đã cảm mến tiên tử, nhưng lại không dám mạo muội. Trâm ngọc này là thứ yêu thích ta cất giữ nhiều năm, giờ tặng cho nữ tử ta thích cũng thể hiện tấm lòng của ta. Tiên tử đừng ngại, ta chỉ muốn nhìn người trong lòng cài trên đầu cây trâm tốt nhất mà thôi chứ không có ý gì. Ta chỉ yêu thích tiên tử chứ không có ham muốn thèm khát."

    Tiền Thiển :(⊙o⊙) Văn vở của ngựa giống thật thuần thục! Kỹ năng tán gái vô sỉ như thế, bảo sao ôm được cả đống vợ! Bất chấp sắc mặt xanh mét của dàn hậu cung xung quanh à?

    Đương nhiên không phải ngựa giống không nhìn thấy. Gã đẩy trâm ngọc về phía Lục Phù Diêu rồi nhanh chóng đứng dậy: "Tiên tử, rất mong được đồng hành với nàng trong bí cảnh Tiểu Chu Thiên. Sau khi ta và Nguyệt Nhi cầm ngọc bài tới thì chờ nàng ở cửa bí cảnh."

    Nói xong như sợ bị từ chối, chưa đợi Lục Phù Diêu mở miệng đã bảo với ba nữ nhân bên người: "Chúng ta đi thôi." Rồi dẫn đầu quay người rời đi.

    Ba nữ nhân quay đầu oán hận trừng mắt liếc Lục Phù Diêu, rồi vội vàng chạy theo ngựa giống.

    Trong nháy mắt xoay người, khóe miệng gã ngựa giống hiện ra ý cười nhất định phải có. Gã biết mỹ nữ áo xanh vừa ý cây trâm ngọc kia! Gã cam đoan nàng sẽ không để lại cây trâm ngọc ở tửu lâu, nhất định sẽ mang đi. Chỉ cần nàng cầm trâm ngọc của gã, nữ nhân này sẽ không thoát khỏi tay! Lúc theo đuổi nữ nhân thì thủ đoạn rất quan trọng! Rõ ràng bây giờ không phải thời cơ tốt để quấn lấy. Dù sao xem ra mỹ nữ áo xanh sẽ tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên bất kể có nhận ngọc bài của gã hay không, lúc đó tìm cơ hội xích lại là được. Còn phải tìm chút đồ hiếm dỗ dành tiểu nha đầu ngu ngốc kia, dường như nàng ta là bảo bối đầu quả tim của mỹ nữ áo xanh..

    Ngựa giống càng nghĩ tâm tình càng tốt, nếu không phải hiện giờ không thích hợp lắm, quả thực gã muốn cười to đắc ý. Gã hoan hỉ dẫn ba mỹ nữ rời tửu lâu, ngay cả bóng lưng cũng phơi phới, hoàn toàn không để ý tới nụ cười quỷ dị của Lục Phù Diêu phía sau.

    Ngựa giống và hậu cung của gã vừa rời đi, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly sáp tới gần, tò mò mở hộp ngọc ra. Đại Bạch và Tiền Đa Đa, Tiền Mãn Mãn cũng vội vàng tới góp vui. Cộng thêm Lục Phù Diêu, ba đầu người, ba đầu thú, tổng cộng mười hai con mắt đều nhìn chằm chằm thứ trong hộp ngọc.

    "Chủ nhân," Người lên tiếng đầu tiên là Tiền Mãn Mãn: "Năng lượng dao động trên thứ này có phần trùng khớp với gã kia."

    "Ta biết, chúng ta trở về rồi hãy nói." Lục Phù Diêu gật đầu, bộp một cái khép hộp ngọc vào, quay đầu nhìn Tiền Thiển: "Tiểu Thiển, hôm nay không dẫn ngươi tới Lâm Lang Các được rồi, ngươi trở về với ta trước đã."

    Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly và Tiền Thiển liền biết sự tình không nhỏ. Hai người vội vàng theo Lục Phù Diêu trở lại đại trạch Chương gia.

    Bước vào viện của Chương Hàm Ly, Lục Phù Diêu lập tức thiết hạ vô số trận pháp xung quanh, móc ra hơn hai mươi cái trận bàn. Cái viện không to mà thiết lập hàng đống trận pháp khiến Tiền Thiển hơi líu lưỡi. Xem ra cái trâm ngọc này rất quan trọng, nếu không Lục Phù Diêu sẽ không kỳ công thế này.

    Thiết lập trận pháp xong xuôi, Lục Phù Diêu quay đầu dặn Chương Hàm Ly: "Hàm Ly phát một cái phù truyền tin cho cha ngươi, bảo vì chuyện bí cảnh Tiểu Chu Thiên nên mấy ngày nay ta muốn dẫn các ngươi bế quan, đừng để ai tới quấy rầy."

    Chương Hàm Ly gật đầu nghe, lập tức phát tin cho cha y.

    Xong hết thảy, ba người, ba thú vây quanh trâm ngọc, Tiền Thiển nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra chỗ nào huyền bí, đành phải mở miệng hỏi thăm: "Sư thúc tổ, cái trâm ngọc này có chỗ nào đặc thù mà người coi trọng thế?"

    Lục Phù Diêu khẽ cong miệng, cười như mẫu đơn nở rộ: "Trước khi ta xảy ra chuyện từng thấy cây trâm này ở động phủ của đại năng thượng cổ trên Đạm Vân Sơn."

    "Hả? Chính là động phủ ngài xảy ra chuyện?" Tiền Thiển giật mình.

    Lục Phù Diêu chậm rãi gật đầu.

    "Không đúng!" Tiền Thiển gãi gãi đầu: "Sư thúc tổ, ta nhớ ngài đã nói đã vơ vét sạch cái động phủ đó rồi mà."

    "Không sai!" Lục Phù Diêu từ từ nhắm mắt, như đang cảm giác thứ gì đó.

    "Không phải chúng ta nhân lúc vị kia hôn mê đã cầm nhẫn trữ vật là linh kiếm bản mệnh của ngài về rồi ư? Sao giờ cây trâm lại ở trong tay gã? Chẳng phải đồ vật trong động phủ đều ở nhẫn trữ vật à?" Tiền Thiển cúi đầu nhìn trâm ngọc, càng nhìn càng hoang mang.

    "Ngươi nói đúng!" Lục Phù Diêu mở mắt ra: "Quả thực ban đầu trâm ngọc này ở trong nhẫn trữ vật của ta, lúc ta dưỡng thương ở Diệu Linh Tông còn kiểm tra một lần, tính đợi tu vi ngươi cao hơn sẽ đưa ngươi dùng. Nhưng về sau lúc chúng ta trốn đi, khi ta chỉnh lý vật phẩm lại phát hiện cây trâm ngọc này bay biến mất tiêu."

    "Sao lại thế.." Tiền Thiển ngây người, cái này rõ ràng không hợp với lẽ thường. Lúc ở Diệu Linh Tông, gã ngựa giống kia đã gặp Lục Phù Diêu đâu! Dù gặp được thì cũng không thể vượt qua Lục Phù Diêu để lấy được đồ trong nhẫn trữ vật của hắn.

    "Sư phụ, ở Diệu Linh Tông, ngài đã tiếp xúc với vị trên Kiếm Phong rồi à?" Chương Hàm Ly cũng không sao tưởng tượng nổi.

    "Cũng không!" Lục Phù Diêu trả lời rất quả quyết.

    "Vậy theo lý thuyết gã không thể lấy được đồ trong nhẫn trữ vật của sư phụ." Chương Hàm Ly cau mày, chăm chú nhìn cái trâm ngọc cổ quái kia.

    "Đúng là gã không thể lấy được. Nhưng nếu là tự cái trâm ngọc này trốn đi thì chuyện này rất có ý tứ." Khóe miệng Lục Phù Diêu lại bật ra nụ cười quỷ dị.

    "Tự trốn? Chẳng lẽ nó có linh trí?" Tiền Thiển nhanh chóng gọi Trường Không ra để nó nhìn giúp. Đáp án thu được là phủ định. Nhưng không có linh trí thì nó trốn kiểu gì đây..

    "Lúc ta thấy nó, nó và một cái nhẫn ngọc đều đặt trong hộp ngọc này." Ngón tay Lục Phù Diêu gõ gõ hộp ngọc: "Chất liệu, khí tức, linh lực dao động của nhẫn ngọc và trâm ngọc này đều đồng bộ, rõ ràng là một đôi. Lúc đó ta chọn nhẫn ngọc vì nhẫn ngọc là kiểu nam."

    "Ngài luyện hóa nhẫn ngọc? Vậy sao ta không thấy? Chẳng lẽ lại bị vị trên Kiếm Phong đạt được rồi?" Tiền Thiển hỏi.

    "Quả là ở trong tay gã thật. Khi ấy vội quá nên ta chỉ luyện hóa sơ bộ chứ chưa hạ lạc ấn thần hồn." Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển một chút: "Nhẫn ngọc là cái Tiên phủ kia."

    "Cái gì?" Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều sợ ngây người! Họ đều kính sợ nhìn trâm ngọc trước mặt. Nhẫn ngọc là Tiên Phủ, vậy cái này là cái gì?
     
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 121: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 122: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rốt cuộc là ai? Ngựa giống nằm trên giường giận dữ không thôi. Ngoại trừ nữ nhân bên cạnh, hẳn không ai biết gã có Tiên Phủ tùy thân, chẳng lẽ là các nàng.. Gã đưa ánh mắt hoài nghi nhìn ba nữ nhân bộ dáng sầu lo đứng bên giường, rốt cuộc là kẻ nào ra tay..

    "Phong ca ca, chàng tỉnh rồi!" Sở Dao nhận ra gã tỉnh đầu tiên, vẻ mặt hân hoan: "Chàng sao thế, khiến chúng ta lo quá."

    Lo á? Ngựa giống cười lạnh, còn không biết thật giả thế nào đâu! Dù không phải các nàng, cũng tuyệt đối không thể để các nàng phát hiện gã đã mất Tiên Phủ tùy thân. Gần như tất cả các vật phẩm quý giá gã đều cất giữ trong Tiên Phủ tùy thân, nếu để cho các nàng biết.. Không! Quyết không thể mạo hiểm như vậy! Không chừng đám tiện nữ này sẽ trở mặt không quen!

    Gã an ủi đám nữ nhân: "Ta không sao, vết thương cũ tái phát mà thôi, dưỡng thương chút là tốt."

    "Phong ca ca, thật sự không có chuyện gì sao?" Chu Linh Nguyệt cũng nhích lại gần, thần sắc sầu lo: "Còn vài ngày nữa là chúng ta đi bí cảnh Tiểu Chu Thiên, bộ dáng này của chàng ta không yên tâm lắm, hay chúng ta không đi nữa.."

    "Không! Ta không sao, chúng ta phải đi!" Ngựa giống nói đầy kiên định. Đùa à, gã đã mất đi phần lớn tài phú, nếu không thừa dịp bí cảnh Tiểu Chu Thiên mở ra để phát tài thì sau này làm sao đây? Gã đã hình thành thói quen sinh hoạt xa hoa trái ôm phải ấp, nuôi nữ nhân rất phí linh thạch.

    Lại nói.. không tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên sao thấy mỹ nữ áo xanh được. Giờ trong lòng gã ngựa giống có chút vui mừng, may mà lúc đó đã đưa trâm ngọc quý giá cho mỹ nữ áo xanh, nếu không giờ nó đã bị bỏ theo Tiên Phủ rồi. May là cho mỹ nữ áo xanh chứ không phải đám nữ nhân ti tiện này!

    Hiện tại xem ra, vẫn là vị mỹ nữ áo xanh kia hợp làm đạo lữ của gã nhất! So với đám nữ nhân nông cạn suốt ngày vờn quanh gã không rõ mục đích thì nàng tốt hơn một vạn lần! Ngựa giống nằm trên giường, bên người vây quanh hậu cung oanh oanh yến yến, trong đầu lại nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Lục Phù Diêu. Dường như chỉ nhớ lại gương mặt của Lục Phù Diêu thôi mà thứ gì đó dưới thân gã đã trướng đau. Nàng ấy nhất định sẽ là của gã! Ngựa giống nam phóng đãng nghĩ, càng kiên định với việc có được Lục Phù Diêu vào tay.

    Lục Phù Diêu cũng không biết mình đang bị gã bỉ ổi kia coi như nữ nhân mà yy. Ngày thứ hai sau khi hoàn toàn luyện hóa Tiên Phủ, quả nhiên hắn tìm được nhẫn ngọc trong Tiên Phủ.

    "Sư phụ, có phải như này có nghĩa là ngài đã tách hẳn Tiên Phủ khỏi người gã không? Vậy giờ hắn thế nào?" Chương Hàm Ly hơi híp mắt lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc kia.

    "Tiên Phủ đã hoàn toàn thuộc về ta, đương nhiên sẽ bị lột khỏi người gã. Còn hiện tại gã thế nào, ừm.. khó mà nói, bị cưỡng ép bóc ra Tiên Phủ chưa luyện hóa hoàn toàn, nếu không cực may sẽ bị tụt cảnh giới? Nhưng không chắc, có lẽ chỉ bị trọng thương thôi." Giọng điệu Lục Phù Diêu rất tùy ý, dường như bất kể nam chính ở trạng thái nào cũng là thịt cá trên thớt của hắn.

    "Sư phụ!" Nghe Lục Phù Diêu nói như vậy, Chương Hàm Ly thoáng kích động: "Chúng ta có nhân dịp bí cảnh Tiểu Chu Thiên lần này báo thù không?"

    "Hừm, ta cũng nghĩ vậy." Lục Phù Diêu gật gật đầu: "Sao thế? Hàm Ly muốn tự tay báo thù à? Tu vi của gã cao hơn ngươi một đại cảnh giới, nếu muốn tự tay báo thù chỉ sợ có chút khó khăn. Nhưng ngươi có thể thử một chút, chỉ khiêu chiến thôi cũng không có chỗ gì xấu, kiếm tu đều cảm ngộ trong chiến đấu, nói không chừng ngươi sẽ có thu hoạch. Dù sao có ta ở đây, gã không làm gì ngươi được đâu."

    Tiền Thiển ở bên cạnh nghe mà đen mặt lại, Lục Phù Diêu đây là.. biến nam chính thành tài liệu dạy học? Định để đồ đệ tìm nam chính luyện tay trước, không được thì hắn tới thu dọn cục diện hỗn loạn? Lục đại mỹ nhân quả là điên cuồng tới lật trời luôn..

    Nhưng nhìn qua Chương Hàm Ly thật sự có dự định tự mình ra tay. Mấy ngày nay y rất chăm chỉ luyện tập kiếm quyết, Đại Bạch và Tiền Mãn Mãn thường xuyên bị Lục Phù Diêu túm đi luyện chiêu cho Chương Hàm Ly. Đợi khi họ xuất phát tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên, viện của Chương Hàm Ly đã bị hủy tan nát!

    Lúc tiễn họ, Tiền Thiển thấy cha Chương cha đau lòng chậc lưỡi với đám linh hoa linh thảo trong viện. Trong lòng Tiền Thiển yên lặng thắp cho ông một cây nến, đáng thương cha Chương, đều do con trai ông làm đấy, ông đừng so đo..

    Các tông môn lớn đã sớm tụ tập đệ tử đi rèn luyện ở lối vào bí cảnh Tiểu Chu Thiên. Vì gương mặt này của Lục Phù Diêu quá nổi bật, dù đeo lụa ngăn thần thức, cũng khó tránh khỏi có người sẽ nhận ra hắn, bởi vậy họ không tụ tập ở phía trước mà đi chung với đám tán tu, ngoại trừ Chương Hàm Ly. Trước đó Chương Hàm Ly đã phát ngọc phù đưa tin cho Chưởng môn Diệu Linh Tông, quả nhiên đúng như Lục Phù Diêu đã nghĩ, chưởng môn sẽ không chèn ép trên phương diện này, khắt khe với đệ tử Thiên linh căn của mình. Y thuận lợi lấy được ngọc phù truyền tống của mình do sư huynh đệ đưa tới.

    Trên linh thuyền của Diệu Linh Tông, ngựa giống ôm Chu Linh Nguyệt, lo nghĩ bứt rứt quét mắt nhìn đám người xung quanh. Chu Linh Nguyệt biết gã tìm ai, hơi tức giận nhướn mày: "Phong ca ca, chàng còn không biết lai lịch của nàng ta, hoàn toàn không rõ danh tính bối cảnh lại còn muốn đồng hành."

    "Nguyệt Nhi ghen à?" Ngựa giống nhịn cơn nóng nảy trong lòng xuống, khóe miệng cong lên nụ cười yêu chiều, nhéo mặt Chu Linh Nguyệt: "Ghen ghê thật đấy! Không phải trước nay Nguyệt Nhi bao dung nhất à? Sao giờ lại ghen đây?"

    "Phong ca ca.." Chu Linh Nguyệt đỏ mặt: "Chàng thích nàng ta quá rồi! Chàng đã có không ít nữ nhân còn gì."

    "Những nữ nhân này cộng lại đều không quan trọng bằng Nguyệt Nhi đâu. Đừng ghen nữa, nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng ta.." Ngựa giống thủ thỉ bên tai Chu Linh Nguyệt, liên tục dỗ ngon dỗ ngọt nàng ta.

    Đúng lúc này, Chương Hàm Ly đã tìm được sư huynh đệ của mình để lấy ngọc bài tiến vào bí cảnh. Trông thấy bóng dáng y, ngựa giống sáng mắt lên, gã nhanh chóng buông Chu Linh Nguyệt ra, cười hiền hòa tới cạnh Chương Hàm Ly: "Chương sư điệt, ngươi tới rồi à?"

    Chương Hàm Ly mặt vẫn trưng ra vẻ mặt đơ lạnh lùng muôn thuở, ôm quyền với gã ngựa giống: "Huyền Giám sư thúc."

    Ngựa giống nam không để ý thái độ lãnh đạm của Chương Hàm Ly, trên mặt gã vẫn mang ý cười, sắc mặt hiền hòa nếu không nói là khá tốt hỏi Chương Hàm Ly: "Tới lấy ngọc bài à? Sư phụ ngươi đâu rồi?"

    Chương Hàm Ly biết gã muốn hỏi cái này, giọng điệu lạnh nhạt đáp: "Ở cùng chỗ với tán tu." Dù sao tình huống này y không cần khách sáo làm gì, tiến vào bí cảnh sẽ trở mặt luôn.

    "Ừm, sư phụ ngươi.." Nam chính ngựa giống định nói gì đó lại bị Chương Hàm Ly vô lễ cắt ngang.

    "Huyền Giám sư thúc, ta đi trước đây, tới ở cùng Tiểu Thiển và sư phụ." Nói xong Chương Hàm Ly nhấc chân muốn đi.

    Ngựa giống hoàn toàn không ngại thái độ quá đáng này của y. Trong thế giới này, quan hệ thầy trò là một trong những quan hệ quan trọng mật thiết nhất, có khi còn trên cả duyên phụ mẫu. Chương Hàm Ly là đồ đệ mỹ nữ áo xanh, khẳng định là đối tượng cần lấy lòng. Huống chi, hình như tiểu tử họ Chương là một đôi với nha đầu tầm thường kia, nha đầu kia lại rất được mỹ nữ áo xanh yêu chiều, càng là đối tượng quan trọng cần xu nịnh. Nghĩ đến đây, ngựa giống nam cười với Chương Hàm Ly: "Chương sư điệt, không ngại thì ta đi với ngươi nhé, tới chào hỏi sư phụ ngươi một tiếng. Ta đã đồng ý cho nàng ấy và tiểu cô nương ngọc bài vào bí cảnh, muốn tự tay giao cho nàng ấy."
     
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 123: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 124: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 125: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 126: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (Hết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 127: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 128: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...