Welcome! You have been invited by NTTAnh161207 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 89: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 8

[HIDE-THANKS]Hừ! Mấy cái linh châu đã mua được Thực Vật Chí mà xem là người tốt luôn? Tầm mắt tiểu nha đầu này hạn hẹp quá! Lục Phù Diêu khinh thường nghĩ. Lục Phù Diêu liếc Tiền Thiển, nói: "Không cần! Chờ ta tốt hơn sẽ dẫn ngươi đi giết yêu thú. Ngươi là kiếm tu, ngày ngày đi hái linh thảo thì ra cái gì, ngươi nhất định phải học được cách sử dụng kiếm."

"Ta ta ta.. Ta sẽ dùng kiếm." Tiền Thiển rụt rè nói: "Ngày nào ta cũng chăm chỉ luyện tập kiếm quyết cơ bản Kiếm Phong phát cho cho đệ tử ngoại môn.."

"Ta biết!" Lục Phù Diêu nói trúng tim đen: "Thiên phú kiếm của ngươi tầm thường, lại không ai chỉ dạy, nên ngươi luyện hay không luyện cũng như nhau, phí công."

Tiền Thiển há hốc mồm nhìn Lục Phù Diêu: "Tiền bối, ngài cũng là kiếm tu à?" Hoàn toàn không biết.. Hình như trong kịch bản cũng không nói Lục Phù Diêu cũng là kiếm tu..

Lục Phù Diêu hừ nhẹ một tiếng: "Với cái trình độ kia của ngươi, vớ bừa một người đã biết ngươi luyện chẳng ra sao."

Tiền Thiển than nhẹ một tiếng, chuyện này quả là đả kích mà! Cô phát sầu nhìn Lục Phù Diêu: "Tiền bối, có phải ta không cứu được không? Linh căn kém cỏi, luyện kiếm lại không có thiên phú, hay ta chuyển qua thể tu vậy?"

Lục Phù Diêu nhìn từ trên xuống dưới Tiền Thiển: "Dù ngươi chịu được một lần đau đớn khi dùng linh dược tẩy cân phạt tủy thì ngươi cũng không có tiền mua nhiều linh dược. Thể tu không phải muốn là làm được."

"Đúng vậy!" Tiền Thiển móc cái túi trữ vật bé tí mà tông môn phát cho ra, moi hộp ngọc đựng linh dược duy nhất của cô, mở ra nhìn rồi thở dài: "Đây là toàn bộ tài sản của ta. Hai cây Nguyệt Trùng Thảo, một viên Nguyên Linh Thảo cấp thấp. Nguyệt Trùng Thảo là ta hái trên đường cứu được ngài."

Lục Phù Diêu nhìn cái hộp ngọc trống rỗng của Tiền Thiển cũng thở dài, xem ra sau này phải thu thập thật nhiều linh dược mà tu sĩ cấp thấp có thể dùng..

Thời gian cứ vậy trôi qua, từ khi Lục Phù Diêu quyết định đợi cô ta tốt lên rồi mang Tiền Thiển đi giết yêu thú thì không cho cô luyện kiếm quyết tông phái phát cho nữa. Theo lời cô ta nói, với cái trình độ hiện giờ của Tiền Thiển, luyện cũng như không. Cô ta bắt đầu để Tiền Thiển ngồi đả tọa trước mắt cô ta, bắt đầu thổ nạp điều tức từ cơ bản nhất.

Phù Linh Diêu đưa mấy viên linh thạch hạ phẩm cho Tiền Thiển, chỉ huy Tiền Thiển bày một cái Tụ Linh trận cơ bản để ngày ngày Tiền Thiển ngồi trước mặt Phù Linh Diêu đả tọa, mà cô ta thì vừa luyện hóa đan dược vừa giám sát Tiền Thiển tu luyện. Nếu Tiền Thiển gặp vấn đề nào đó trong tu luyện, cô ấy sẽ giải đáp từng cái một.

Trong thời gian này, Tiền Thiển tự thấy mình đã chiếm hời cực lớn, y như mang một sư phụ về vậy! Từ khi tới thế giới này, việc tu luyện của cô vẫn dựa trên công pháp tông môn phát rồi tự nghiên cứu tìm hiểu. Không ai muốn tốn thời gian chỉ dạy đệ tử ngoại môn không có thiên phú như cô, trừ Lục Phù Diêu. Lục Phù Diêu là người đầu tiên ở thế giới này đối tốt với Tiền Thiển như vậy, kiên nhẫn dạy cô tu luyện, có khi cô chưa mở miệng, Lục Phù Diêu đã sớm phát hiện vấn đề của cô, kịp thời uốn nắn cô. Tu luyện một tháng theo Lục Phù Diêu, Tiền Thiển cảm thấy mình thu hoạch món lớn, mặc dù.. Mặc dù còn lâu mới tiến giai tầng 4 nhưng so tốc độ tu luyện trước đó thì nhanh hơn nhiều. Tiền Thiển đã sớm mê muội, ánh mắt nhìn Lục Phù Diêu đầy yêu thích và sùng bái. Người đã tốt dáng lại đẹp, bảo sao người ta không thích không được, bảo sao tên ngựa giống kia si mê đến thế!

"Nhìn cái gì vậy, có gì đáng nhìn. Quay lại tu luyện cho tốt!" Lục Phù Diêu muốn bơ đi ánh mắt Tiền Thiển cũng không được.

"Ngắm dung mạo ngài đẹp." Tiền Thiển cười hì hì, cô đã sớm hiểu Lục Phù Diêu, biết cô nương này mặt ngoài lạnh lùng cáu kỉnh, thực tế làm người không tệ.

Đẹp cái gì chứ! Tướng mạo trình độ này cũng bảo đẹp cho được? Trong lòng Lục Phù Diêu oán thầm nhưng không nói ra, chỉ hung bạo quát Tiền Thiển: "Cút nhanh tới đả tọa đi!"

Lại qua khoảng mười ngày, cuối cùng Lục Phù Diêu có thể cử động được. Chuyện đầu tiên sau khi cô nàng đứng lên là móc một cái ngọc giản từ nhẫn trữ vật ném vào đầu Tiền Thiển.

"Nhanh nhớ kỹ, thời gian của ta không nhiều, cần phải nhanh bế quan chữa thương. Trước khi ta bế quan, ngươi không hiểu chỗ nào phải hỏi ngay." Giọng điệu Lục Phù Diêu vẫn thô bạo như trước.

Tiền Thiển cầm ngọc giản xem, thì ra là kiếm quyết. Cô không nhìn đã biết, nhất định kiếm quyết này mạnh hơn kiếm quyết tông môn nhiều, từ lâu Lục Phù Diêu đã bày tỏ thái độ ghét bỏ với kiếm quyết Diệu Linh Tông phát cho đệ tử ngoại môn, cấm Tiền Thiển tập từ sớm. Tiền Thiển cầm kiếm quyết vô cùng vui vẻ: "Tiền bối, ta còn nghĩ ngài sẽ đi ngay chứ."

"Trong mắt ngươi ta là người như vậy hả?" Ánh mắt Lục Phù Diêu sắc lẻm, nhìn sắc mặt Tiền Thiển.

"Không phải! Thật ra tiền bối đã làm đúng hứa hẹn rồi, thời gian này được ngài chỉ điểm tu luyện ta được lợi không ít, nếu ngài đi luôn cũng là hợp tình lý, thậm chí ta còn cảm thấy được hời lớn." Giọng điệu Tiền Thiển vô cùng chân thành.

Cô nghĩ vậy thật. Người tu chân không nợ nhân quả, Tiền Thiển biết nếu Lục Phù Diêu không diệt khẩu cô thì nhất định sẽ dùng những cách khác đáp trả công cô thu giữ. Thời gian này Lục Phù Diêu dốc lòng chỉ dạy cô tu luyện, sự dạy bảo tỉ mỉ của Lục Phù Diêu có trợ giúp rất lớn với con đường tu luyện sau này của Tiền Thiển. Thật ra đây đã là ân tình lớn. Theo lý mà nói, giờ Lục Phù Diêu không nợ cô, trực tiếp rời đi cũng không vấn đề gì.

Thấy Tiền Thiển đáp lời, vẻ mặt Lục Phù Diêu dịu xuống. Lục Phù Diêu quay đầu đi, thần sắc hơi khó chịu nói: "Mệnh của ta không rẻ mạt như thế."

Thời gian kế đó, Tiền Thiển đều cố gắng nghiên cứu kỹ kiếm quyết này. Có lẽ vì thiên phú của cô quá khiếm khuyết nên lĩnh ngộ kiếm quyết rất chậm. Ngày nào xem Tiền Thiển luyện kiếm Lục Phù Diêu cũng bị tức đến câm lặng, Tiền Thiển bị Lục Phù Diêu mắng nhiều thành quen. "Ngươi ngốc như thế thì đừng làm kiếm tu nữa!" Ngày nào Lục Phù Diêu cũng bày tỏ sự ghét bỏ với Tiền Thiển. Cũng may, cô ấy tức thì tức, cáu thì cáu, nhưng vẫn không rời đi mà vừa cáu giận vừa độc miệng chỉ dạy Tiền Thiển.

"Được rồi! Đừng giận nữa. Giận cũng không làm ta thông minh lên được. Quan trọng nhất là, tức giận xấu lắm." Tiền Thiển đã cuồng si không thèm để ý chút tính xấu của thần tượng, người xinh dù tức cũng cảnh đẹp ý vui.

"Ta sẽ cố gắng vì ngài!" Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan với thần tượng.

"Cái gì gọi là vì ta! Ngươi luyện kiếm là luyện cho ta à?" Vành tai Lục Phù Diêu thoáng đỏ, ngữ điệu mềm xuống.

"Để ngài đỡ cáu giận, ngày nào cũng vui vẻ nên ta phải cố gắng nhiều." Tiền Thiển không cần mặt mũi cười.

Lúc này Lục Phù Diêu đỏ bừng mặt: "Lăn đi luyện mau!"

"Đúng rồi!" Tiền Thiển cầm kiếm pháp nhìn Lục Phù Diêu: "Ngài dạy ta luyện kiếm, ta nên bái ngài là thầy mới hợp đạo chứ nhỉ? Nếu không phần nhân tình này sao ta trả nổi đây."

"Ai cần ngươi trả." Lục Phù Diêu càng nói càng cáu lên. "Ta thèm vào đứa đồ đệ đần như ngươi!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 90: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 9

[HIDE-THANKS]"Vậy làm sao bây giờ?" Tiền Thiển hỏi: "Không có danh phận sư đồ, ngài lại chỉ dạy ta lâu như vậy, có thể nợ nhân quả không?"

"Không nợ! Ta cam tâm tình nguyện." Lục Phù Diêu phất phất tay: "Nhưng.. nếu ngươi thật sự muốn trả, vậy thì đi theo ta đi, ta đi đến đâu ngươi theo tới đó."

"Được ạ!" Tiền Thiển thoải mái gật đầu: "Ta sẽ luôn theo ngài tới khi ngài gả cho người khác mới thôi."

Không có gì là không thể! Cô không vướng bận điều gì, chỉ là một đệ tử ngoại môn ở Diệu Linh Tông, thêm cô không nhiều mà thiếu cũng không ít. Chỉ cần thông báo ra ngoài lịch luyện, mấy trăm năm không về, thậm chí chết ở bên ngoài cũng không ai quan tâm. Tiền Thiển thật sự rất thích Lục Phù Diêu, chẳng có lý do nào mà không đi theo cô ấy. Cô có thể học nhiều thứ, mà Lục Phù Diêu cũng thật lòng chỉ dạy cô tu luyện. Không chừng còn có thể mở mang hiểu biết nữa, Tiền Thiển thầm suy nghĩ, nữ chính đầu tiên có cuộc sống rất phong phú. Nhưng một khi Lục Phù Diêu lấy chồng, cô sẽ rời đi, cô không thích nhìn bản mặt của tên ngựa giống kia. Cô nương tốt như Lục Phù Diêu sao lại đi theo cái tên ngựa giống năm không kia, thật là phí phạm của trời mà! Nghĩ thôi Tiền Thiển đã thấy nhức lòng.

"Thật không? Ngươi đồng ý luôn đi theo ta?" Dường như Lục Phù Diêu không tin.

"Thật đó! Không có gì là không thể, cho tới khi ngài gả cho người ta mới thôi. Hai ngày sau khi ngài kết đạo lữ ta sẽ rời đi." Tiền Thiển gật đầu thật mạnh, có thể đi theo cô nương có thực lực mạnh lại có hào quang nữ chính ra ngoài lịch luyện, cô bội thu luôn!

Ánh mắt Lục Phù Diêu sáng lên, nhìn vào khuynh đảo bốn phương, ngay cả người quen ngắm nhan sắc của Lục Phù Diêu như Tiền Thiển cũng ngây người.

"Ngươi đưa tay cho ta, chúng ta lập ngôn thệ." Lục Phù Diêu túm tay Tiền Thiển.

Tiền Thiển không phản kháng, chỉ hơi hoang mang hỏi: "Lập ngôn thệ thế nào, ta chưa thấy qua, phải vẽ trận không? Ta không biết đâu. Lặp lại lời nói một lần nữa là được."

Lục Phù Diêu không để ý tới Tiền Thiển, một tay giữ chặt tay cô, một tay vẽ kết ấn, mắt chăm chú nhìn Tiền Thiển, nói: "Về sau Tiền Thiển sẽ luôn đi cùng với ta, hai người chúng ta không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Tiền Thiển, ngươi có chịu không?"

Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Lục Phù Diêu, cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng cô vẫn trung thực đáp: "Bảo ngài lấy chồng ta sẽ rời đi."

Lục Phù Diêu gật đầu, lặp lại: "Sau này Tiền Thiển sẽ luôn đi cùng với ta, hai người chúng ta không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Nếu có một ngày ta kết làm đạo lữ song tu với người khác, tức coi như ta trái lời thề trước, Tiền Thiển có thể tự do rời đi. Tiền Thiển, ngươi có chịu không?"

"Chờ một chút, sao lại nói ngài lấy chồng thì trái lời thề? Thế này không được, trái lời thề sẽ như thế nào, có hậu quả gì không? Không thể nói như vậy chứ, dù sao ngài cũng phải lập gia đình mà." Tiền Thiển nghe lời thề cổ quái của Lục Phù Diêu thì hơi lo.

"Ấn ký đơn giản thôi, không có vấn đề gì, ngươi đừng lo." Lục Phù Diêu cười với cô, lặp lại lời thề.

"Đồng ý!" Lần này Tiền Thiển thoải mái gật đầu. Cô phải cố gắng giữ Lục Phù Diêu càng lâu càng tốt, tên ngựa giống hoa tâm kia sao xứng với nữ thần bậc này.

Ngay lúc Tiền Thiển đồng ý, một trận pháp nho nhỏ hiện lên ở nơi hai người nắm tay, nổi giữa không trung một lát rồi hóa thành hai luồng sáng trắng chui vào mi tâm Lục Phù Diêu và Tiền Thiển.

(⊙o⊙) ! Luồng sáng trắng kia là cái gì? Sao có vẻ thần kỳ như vậy! Tiền Thiển chưa trải qua bao nhiêu việc đời tròn mắt ngây người.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trán mình của Tiền Thiển, Lục Phù Diêu hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Ngôn thệ là thề thần hồn, tia sáng khi nãy là lạc ấn thần hồn. Tu sĩ có thể vứt bỏ thân thể nên thề thần hồn mới chắc."

"Thứ ngài nói là ấn ký đơn giản đây á?" Tiền Thiển choáng váng, việc gì phải đề phòng cô như vậy, cô có chạy đâu. Lại nói, bằng cái chút tu vi thảm hại của cô, làm sao cô chạy mất dưới mí mắt Lục Phù Diêu được. Sau khi lập thề quái dị với Lục Phù Diêu, thời gian sau đó của Tiền Thiển cũng không thay đổi. Vẫn là ngày ngày luyện kiếm, ngày ngày ăn mắng. Lục Phù Diêu còn yêu cầu Tiền Thiển lúc đi quét dọn bãi kiếm thì ngồi cạnh bia đá trong bãi kiếm mà lĩnh hội. Nghe nói cái bia đá kia là đại năng thượng cổ để lại, thấy bảo kiếm ý hào hùng. Nhưng hiển nhiên Tiền Thiển không có tuệ căn, nhìn mấy ngày cũng không lĩnh ngộ ra cái gì. Cũng không sao Lục Phù Diêu lại hiểu rõ Diệu Linh Tông các cô như vậy, ngay cả bãi kiếm ở đâu cũng biết, chẳng lẽ chuẩn bị cho sau này gả đi? Nhưng Tiền Thiển cũng không hỏi nhiều, người tu chân ai mà chẳng có vài bí mật, Lục Phù Diêu không nói, đương nhiên cô sẽ không hỏi. Tiền Thiển nghĩ, trước mắt cô và Lục Phù Diêu là quan hệ đồng bạn, nhưng sau này Lục Phù Diêu vẫn đi cùng tay ngựa giống. Một ít bí mật của cô ấy, có lẽ giờ ngại tiết lộ nhưng ai biết sau này thế nào. Mặc dù không hỏi nhiều, nhưng Tiền Thiển tin tưởng nguồn tin tức của Lục Phù Diêu, vậy là nghe lời nàng ấy quét dọn xong thì ở lại bãi kiếm, nhìn bia đá kia một chút. Vài ngày sau đó, cô ra ngoài hơi muộn, khi quét dọn nhìn bia đá xong thì đệ tử nội môn đến luyện kiếm đã tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm ở bãi kiếm.

"Ngươi biết gì chưa? Huyền Giám sư thúc tỉnh rồi."

"Ừ, biết. Nghe nói không nhớ rõ chuyện trước đó, sư phụ phải đi mời chưởng môn."

"Không chỉ thế đâu! Lâm Uyên sư tổ cũng xuất quan luôn rồi!"

"Bị thương nặng như vậy ư? Nếu mất ký ức thì chắc chắn thần hồn đã bị thương. Nhưng khi chưởng môn tới kiểm tra, lúc định xâm nhập thức hải sư thúc, Lâm Uyên sư tổ lại không đồng ý."

Cái gì? Tiền Thiển đứng sau bia đá nghe lén giật nảy mình. Tên ngựa giống mất trí nhớ rồi? Trong kịch bản có nói thế đâu! Chẳng phải lúc đoạt xá đã thôn phệ thần hồn của Tiêu Đồng Phong à? Sao lại không có ký ức được? Sai sót chỗ nào?

Tiền Thiển không dám nghe tiếp mà quay người chạy về phòng nhỏ của mình. Nếu kiểm tra thức hải thật thì sẽ phát hiện gì đó mà yêu quái nhập thân, dù sao Tiêu Đồng Phong đã bị đoạt xá, cô cứu sư thúc tổ bị đoạt xá về sẽ khó tránh bị liên lụy. Giờ cô nhanh nhanh kêu Lục Phù Diêu chạy mau mới là chính sự. Dù sao theo kịch bản, còn lâu tên ngựa giống mới đổi bản đồ, đủ cho cô và mỹ nữ Phù Diêu thong dong một khoảng thời gian.

"7788, xảy ra chuyện gì vậy? Sao nam chính lại mất trí nhớ hả?" Tiền Thiển vừa chạy với hỏi 7788.

7788 đang lặn mất đánh cờ với chủ hệ thống lúc này đần mặt: "Cô nói gì cơ? Nam chính mất trí nhớ rồi?"

"Là thế đó! Rõ ràng trong kịch bản bảo sau khi cắn nuốt ký ức của Tiêu Đồng Phong thì sẽ dung hợp ký ức, giờ lại mất trí nhớ, xảy ra chuyện gì vậy? Liên quan tới ta không?" Tiền Thiển thoáng lo lắng.

"Nhiệm vụ của chúng ta đã hiển thị hoàn thành, cô và nam chính cũng không có tiếp xúc nào khác nên chắc không phải vấn đề của chúng ta. Nhưng vì an toàn, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút" 7788 nhất trí với Tiền Thiển, giờ chạy thì hay hơn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 91: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 10

[HIDE-THANKS]"Được, ta về gọi Lục Phù Diêu lập tức đi ngay." Tiền Thiển chạy nhanh hơn.

"Hả? Cô ấy vẫn chưa đi? Theo kịch bản, không phải giờ cô ấy đã về tông môn rồi sao?" 7788 hơi giật mình: "Lúc ta chơi cờ với chủ hệ thống cô làm cái gì vậy? Sao Lục Phù Diêu vẫn chưa đi?"

"Không! Mi vội cái gì, cô ấy có phải nam chính đâu. Cô gái này rất tốt, còn dạy ta tu luyện, ta rất thích. Ta sẽ đối tốt với cô ấy, luôn đi theo cô ấy cho tới khi cô ấy lấy chồng. Chẳng phải mi bảo ta học vài thứ lặt vặt sao, ta nhờ cô ấy dạy đó." Tiền Thiển vui sướng báo cáo với 7788.

"Nghe cô nói như vậy cũng không tệ. Cô hời lớn rồi, người ta là nữ chính có đại khí vận trên người đấy. Cô bái người ta làm thầy hả?" 7788 nghĩ, nếu Tiền Xuyến Tử nhà nó bái được nữ chính làm thầy thì ít nhất không thiếu rèn luyện.

"Không. Cô ấy bảo ta lập cái lời thề gì gì đó."

"Hả? Cô bảo gì cơ? Lập thề? Cô giỏi tìm chết thật cơ đấy! Ngoan ngoãn bái sư không được à?" 7788 bắt đầu nhảy dựng, Tiền Xuyến Tử thực sự không hết lo được mà, nó chỉ rời đi một lát đã tự dẫn lửa thiêu mình rồi.

Tiền Thiển hỏi chấm đầy đầu: "Sao thế? Nghiêm trọng lắm ư? Không thể lập à?"

"Đấy là lạc ấn thần hồn! Cô rảnh quá thề chơi à! Lần này hay rồi, nếu tu vi Lục Phù Diêu cao một chút, dù cô đổi bao nhiêu thế giới người ta cũng tìm được cô!" 7788 sắp tức chết đến nơi: "Lại nói, nữ nữ hai người lập thề cái gì, đâu phải đính hôn kết hôn đâu, rảnh à mà tìm chết."

"Hả? Sao lại liên quan đến đính hôn.." Tiền Thiển đần mặt ngơ ngác.

"Ngu chưa từng thấy! Đã bảo cô từ sớm rồi, cô ngốc thì phải đọc nhiều sách vào! Cô không đọc sách cũng phải hỏi ta chứ!" 7788 lại nhảy dựng lên mắng Tiền Thiển: "Ở thế giới này, ngôn thệ là lời thề nặng nhất, bình thường đính hôn hoặc đại điển song tu còn không mấy ai lập ngôn thệ, lập rồi là không lui được! Cả một đời đều buộc chung một chỗ cô biết không hả! Đồ đần này!"

"Làm gì nghiêm trọng thế. Lúc ta và Lục Phù Diêu lập ngôn thệ có nói, khi cô ấy lập gia đình ta sẽ rời đi." Tiền Thiển cảm thấy 7788 phóng đại sự thật.

"Đệch! Có ai ngu hơn cô không hả! Giờ tôi hỏi cô, cô lập ngôn thệ thế nào?" 7788 sắp bị Tiền Thiển chọc cho tức chết rồi.

"Ớ.. Không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Nhưng khi cô ấy lấy chồng thì ta sẽ rời đi." Tiền Thiển cường điệu câu sau với 7788.

"Lay cô luôn đấy! Vậy mà thề song tu luôn! Hai phụ nữ lập ngôn thệ song tu làm gì hả?" 7788 hận mình không có tay để tát Tiền Thiển vài cái.

"Có nói khi cô ấy lấy chồng ta sẽ rời đi mà, dù sao nội dung chỉ ước định đến khi cô ấy gả chồng thôi." Tiền Thiển lần nữa cường điệu với 7788.

"Nếu cô ta không gả thì sao hả? Ta hỏi cô đấy! Nếu người ta không chịu gả thì sao bây giờ? Cô bắt người ta lấy chồng được à?" Có túc chủ tùy tiện thế này 7788 thật là nhọc lòng. Loại chuyện như ngôn thệ không hỏi một tiếng đã làm xong rồi.

"Tôi không quản được cô! Mặc xác cô! Nếu Lục Phù Diêu không gả cho nam chính, ta sẽ tính sổ với cô. Lần này mà có thêm một cảnh cáo màu lam, ta liều mạng với cô!" Hung ác nói xong, 7788 quyết định tạm thời không để ý tới Tiền Thiển nữa. Nó quyết định xem tình hình trước rồi nói. Có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.. 7788 khuyết thiếu tự tin tự an ủi.

Thấy 7788 không lải nhải nữa, Tiền Thiển vô tâm vô phế ném chuyện này sang một bên, giờ chạy trốn mới quan trọng hơn cả!

"Tiền bối! Tiền bối! Chúng ta phải đi rồi, ta sẽ tới chỗ quản lý xin xuống núi rèn luyện." Tiền Thiển hoảng loạn chạy vào phòng nhỏ của mình.

Lục Phù Diêu đang ngồi đả tọa trên giường, thấy Tiền Thiển hấp tấp xông tới, lông mày cũng không buồn nhúc nhích. Lục Phù Diêu từ từ mở mắt, thần sắc nhẹ nhàng nhìn qua Tiền Thiển nhưng lại khiến người ta cảm thấy một loại khí thế uy phong.

"Vội cái gì." Lục Phù Diêu từ tốn nói, ánh mắt sắc bén khiến Tiền Thiển sáng mắt lên. Đây chính là phong phạm nữ vương cực phẩm đây đúng không? Đúng không!

"Hôm nay ta nghe ở bãi kiếm, Huyền Giám sư thúc tổ tỉnh rồi! Nghe bảo đã mất ký ức, không biết xảy ra chuyện gì. Lâm Uyên lão tổ xuất quan, phong chủ Kiếm Phong mời chưởng môn tới, có lẽ phải kiểm tra thức hải Huyền Giám sư thúc tổ. Nếu ngài ấy có chuyện gì thì người kéo ngài ấy về là ta có bị liên lụy không đây? Chưa nói tới ngài đang ở chỗ của ta, nhanh nhanh đi thôi." Tiền Thiển khoa tay múa chân, kể lại chuyện hôm nay nghe được cho Lục Phù Diêu.

"Tỉnh rồi? Tỉnh nhanh vậy quả thực vượt qua dự kiến của ta." Lục Phù Diêu hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên phải mất ký ức rồi."

"Cái gì? Sao tiền bối biết ngài ấy sẽ mất ký ức?" Tiền Thiển há hốc mồm kinh ngạc.

"Chờ chút, Tiền Xuyến Tử!" 7788 đột nhiên nhảy ra giận dữ tăng cảm giác tồn tại: "Lục Phù Diêu này lạ quá! Sao cô nàng có tu vi Kim Đan kỳ rồi! Lên nhanh như vậy kiểu gì thế? Trước khi tôi đi đánh cờ còn ở Trúc Cơ mà.."

Đột nhiên thu được nhiều tin tức thế khiến Tiền Thiển ngây ra không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể nhìn từ trên xuống dưới Lục Phù Diêu.

Lục Phù Diêu nhếch miệng cười, thoải mái cho Tiền Thiển quan sát khắp người nàng, sau đó mới hỏi: "Nhìn đủ chưa? Nhìn xong rồi có gì thì cứ hỏi."

Tiền Thiển cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên mở miệng hỏi một chút, nếu không cô và 7788 đều không yên lòng. Dù sao cô và Lục Phù Diêu đã lập ngôn thệ, chắc gì Lục đại mỹ nữ đã làm thịt cô.

"Tiền bối, sao ngài biết Huyền Giám sư thúc tổ sẽ mất ký ức?" Đây là vấn đề an toàn nhất Tiền Thiển có thể nghĩ tới. Chỗ đáng ngờ trên người Lục Phù Diêu quá nhiều, khiến Tiền Thiển không thể không hoài nghi, nội dung cốt truyện lại chơi cô một vố.

"Hừ! Mất ký ức là đương nhiên." Lục Phù Diêu cười lạnh một tiếng: "Chưa thôn phệ thần hồn gốc thì không thể coi là đoạt xá thành công, hơn nữa lúc hắn đoạt xá dung hợp nhục thân còn bị cấm chú phản phệ, chắc giờ thần hồn đang bị thương nặng."

Mẹ ơi con hoàn toàn bất lực! Sao Lục Phù Diêu biết Tiêu Đồng Phong bị đoạt xá! Sao cô ấy biết? Chẳng lẽ cô ấy trọng sinh? Tiền Thiển và 7788 đều ngơ ngác, một người một hệ thống hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là thế nào.

Nam chính mất ký ức và nữ chính hoàn toàn không hợp lẽ thường, kịch bản đã bỏ nhà đi từ sớm.. Hồi lâu sau, Tiền Thiển mới đẩy lại cái cằm sắp rơi xuống đất, miệng lưỡi khô khốc hỏi: "Tiền bối.. ngài, ngài bảo Huyền Giám sư thúc tổ bị đoạt xá ư? Lúc đoạt xá bị cấm chú phản phệ nên mất ký ức?"

"Ừ." Lục Phù Diêu gật đầu, khóe miệng là nụ cười lạnh băng: "Thừa dịp ta trọng thương đoạt nhục thân của ta, mưu toan thôn phệ thần hồn ta, thù này không báo không phải quân tử. Nếu không phải lúc đó ta trọng thương, năng lực có hạn thì giờ hắn đã tan thành cát bụi rồi."

Tiền Thiển cảm thấy mình không hiểu gì hết.. Hoặc là mình chưa tỉnh ngủ..

7788 cảm thấy Lục Phù Diêu đang nói đùa rồi.. Cười không đẹp gì cả.. Rốt cuộc nữ chính đang nói gì thế..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 92: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 11

[HIDE-THANKS]Nghe Lục Phù Diêu nói, Tiền Thiển đơ ra hồi lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô ấy. Tiền Thiển: 7788, mi giải thích xem, Lục Phù Diêu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Ta không hiểu.

7788: Ta cũng không hiểu..

Tiền Thiển: Lúc nãy mi mắng ta đần cơ mà, nếu mi thông minh thì giải thích xem! Lục Phù Diêu có ý gì vậy? Không phải đúng như ta nghĩ chứ?

7788: Lúc nãy.. Ta sai rồi! Ta mới là đồ đần! Cô mới thông minh! Vậy nên phiền cô hỏi người ta xem, người ta nói gì vậy.

Sẽ không phải như cô nghĩ chứ? Tiền Thiển trừng mắt nhìn Lục Phù Diêu, hơn nửa ngày mới hỏi: "Tiền bối, khi nãy ngài bảo ai thừa dịp ngài trọng thương đoạt nhục thân của ngài? Nếu ta không hiểu sai, có phải vị ở Kiếm Phong kia không?"

"Đương nhiên, không phải hắn thì ai." Lục Phù Diêu gật đầu.

Tiền Thiển không lên tiếng, cúi đầu yên lặng nửa ngày. Cuối cùng, dường như Tiền Thiển hạ quyết tâm, ngẩng đầu hỏi Lục Phù Diêu: "Tiền bối, sao ngài có thể sử dụng trữ vật giới chỉ của Huyền Giám sư thúc tổ vậy?"

"Vốn là đồ của ta, có khắc ấn thần hồn của ta, đương nhiên dùng được." Lục Phù Diêu tỏ vẻ đương nhiên.

"Vậy ngài.." Tiền Thiển như bị sét đánh, muốn hỏi tiếp lại không biết hỏi gì

Lục Phù Diêu thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Tiền Thiển, cô ấy như bừng tỉnh, chỉ bản thân mình, nhíu mày nói với Tiền Thiển: "Ngươi muốn hỏi cái này à?"

Tiền Thiển nghẹn họng, mẹ nó, cô muốn hỏi gì cô còn không biết, sao Lục Phù Diêu lại có vẻ hiểu rõ thế kia.

"Lúc đó tình huống khẩn cấp không còn cách nào. Ta trọng thương nên không có năng lực phân cao thấp với cái thần hồn kia, chỉ có thể hạ cấm chú rồi đào thoát. Vừa hay nữ nhân này có linh căn giống ta, lại còn đúng lúc nửa chết nửa sống." Lục Phù Diêu nói với vẻ mặt bình thản: "Ta không còn lựa chọn nào khác, nàng ấy là đối tượng đoạt xá tốt nhất khi ấy. Nhưng ngươi yên tâm, sau này sẽ giải quyết ổn thỏa."

ahihi cơ chứ! Đúng là thật kìa! Vị này chính là Tiêu Đồng Phong! Đậu xanh, vậy nữ chính đâu? Tiền Thiển và 7788 hoàn toàn choáng váng.

Tiền Thiển ngu người nhìn Lục Phù Diêu, không không, là Tiêu Đồng Phong, ahihi ai nói cho cô biết vì sao nữ chính lại biến thành nam chính bản gốc hả? Nam chính gốc ở đây thế còn nam chính kia tính thế nào bây giờ? Ai mới là nhân vật chính hả? ahihi chứ kịch bản chơi chết cô rồi!

Tiền Thiển yên lặng thảo luận trong lòng với 7788: "7788, ta cảm thấy đời này Lục Phù Diêu sẽ không gả cho tên ngựa giống kia.."

7788 yên lặng nửa ngày, đáp lại đầy chí lý: "Ta cũng nghĩ vậy.."

"Nhưng ta cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, không thể vì chuyện hai người đó không ở bên nhau mà cảnh cáo ta chứ?" Tiền Thiển lại hỏi.

"Yên tâm đi, lần này sẽ không liên quan đến tụi mình! Ai biết tên Tiêu Đồng Phong này không chết, còn đoạt xá nữ chính chứ." 7788 rất xác định lần này hai người bọn họ sẽ không cõng nồi.

"Vậy mi có thể nói ta biết, giờ ai là nhân vật chính không? Hai nam chính." Tiền Thiển vẫn muốn hiểu rõ mối quan hệ giữa Tiêu Đồng Phong bản gốc, tức Lục Phù Diêu hiện tại và Tiêu Đồng Phong bây giờ.

"Cái này ta biết!" Lần này 7788 trả lời rất chắc chắn: "Bên cạnh cô là đệ nhất nữ chính! Đương nhiên có nhiều nữ chính nhưng không ai quan trọng hơn cô ấy. Còn người nằm trên Kiếm Phong là nam chính."

Ha ha ha.. Thì ra là thế.. Nam chính vẫn là ngựa giống! Tiền Thiển nhìn Lục Phù Diêu trước mắt, sâu sắc tự hỏi, sao không để nhân vật chính là thanh niên tốt tam quan đoan chính chứ.

Thấy Tiền Thiển im lặng hồi lâu, Lục Phù Diêu cũng không có ý giục cô, chỉ dựa tường chống cằm nhìn. Tiền Thiển nghĩ hồi lâu cũng không biết xử lý thế nào, đành phải hỏi Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, vậy giờ chúng ta làm gì đây? Báo với tông môn là ngài bị đoạt xá ư?"

Lục Phù Diêu vui vẻ, hắn đi tới cạnh Tiền Thiển, đưa tay vuốt đầu cô: "Bảo ngươi ngu ngươi ngu thật. Trên Kiếm Phong có sẵn một Tiêu Đồng Phong, hồn bài của ta chưa vỡ, ngươi nghĩ tông môn sẽ làm gì hả?"

"Nhưng tên kia là đồ giả.." Tiền Thiển cảm thấy tông môn không đui thế chứ?

"Giả cũng là Lôi Linh căn thượng phẩm, huống chi trên người hắn có Tiên Phủ tùy thân ta mới đạt được còn chưa luyện hóa hết. Giờ ta cũng không biết trong Tiên Phủ có cái gì, chỉ cần vị trên Kiếm Phong luyện hóa nó rồi lộ ra vài con át chủ bài, kiểu gì tông môn cũng không bỏ rơi hắn." Lục Phù Diêu cười lạnh.

"Ngài không đoạt lại thân thể và Tiên Phủ kia sao?" Tiền Thiển hỏi.

Lục Phù Diêu chưa nói, 7788 đã nhảy ra trước: "Tiền Xuyến Tử không thể được! Cô đừng bày cho anh ta cái chủ ý này. Giờ người trước mặt cô là nữ chính! Nữ chính bản gốc đã chết, đoạt lại cơ thể thì nam chính cũng chết! Chúng ta không thể chơi chết nam chính được, nam chính chết không chỉ là chuyện cảnh cáo màu lam đâu, mà phải vào Thế giới trừng phạt đấy! Đương nhiên, người khác chơi chết nam chính không liên quan tới chúng ta, nhưng cô không thể nhúng một chân vào đấy!"

Lục Phù Diêu cũng lắc đầu: "Tông môn sẽ không mạo hiểm như vậy đâu. Vị tu sĩ trên Kiếm Phong kia có sẵn Lôi Linh căn thiên tài, dù bên trong có đổi người thì với tông môn cũng không quan trọng. Chỉ cần tên đó nghe theo tông môn, lại có linh căn tốt, hiển nhiên tông môn sẽ không nhọc công để ta đoạt xá lại."

"Còn nữa," Lục Phù Diêu nhếch miệng nhìn Tiền Thiển: "Ngươi đừng quên, ta chơi chết Lục Phù Diêu Sùng Hoa Phái. Nghe nói Lục Phù Diêu là bảo bối trong lòng Ngọc Tịch lão tổ Sùng Hoa Phái, chúng ta báo cáo tông môn, sợ rằng sẽ bị tông môn giao cho Sùng Hoa Phái. Ngươi thấy chưởng môn sẽ nhận người phiền toái như ta sao?"

Nói rất có lý, khiến người ta không phản bác được! Tiền Thiển ngơ ngác nhìn Lục Phù Diêu, lúng ta lúng túng nói: "Vậy.. Lâm Uyên lão tổ đâu.. Ngài ấy cũng mặc kệ à.."

"Sư phụ ta ư.." Nụ cười mỉa mai bên miệng Lục Phù Diêu càng đậm hơn: "Chỉ cần có đồ đệ ngoan sở hữu Lôi Linh căn làm quân cờ của ông ta là được, ông ta quan tâm gì tới chuyện khác."

"Ngươi nhớ kỹ, Tu Chân Giới thực lực vi tôn, không có thực lực đều là mơ tưởng hão huyền, đừng bao giờ đặt hy vọng trên người kẻ khác." Lục Phù Diêu nghiêm mặt nhìn Tiền Thiển: "Trừ ta ra, ngươi không thể dựa vào bất kỳ kẻ nào. Trên đời này chỉ có hai chúng ta mới tin tưởng lẫn nhau được."

"Hả? Vì sao? Còn rất nhiều người tốt mà?" Tiền Thiển cảm thấy thiên tài Tiêu Đồng Phong sống ở Diệu Linh Tông rất cực khổ thì mới có suy nghĩ tăm tối bậc này.

Lục Phù Diêu thật lòng nhìn vào mắt Tiền Thiển: "Ngươi chỉ có thể dựa vào ta, tin tưởng ta. Chúng ta đã lập ngôn thệ cả đời không rời bỏ, không phản bội nhau. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ."

"Vậy sư thúc tổ ngài nói xem giờ phải làm thế nào đây?" Tiền Thiển lười tranh cãi với mấy đứa trẻ có tư tưởng cực đoan.

"Như ngươi nói, chạy thôi." Lục Phù Diêu cười khẽ: "Giờ tới chỗ quản lý đệ tử ngoại môn thông báo ngươi đi rèn luyện, chúng ta sẽ không trở lại nữa. Ngươi muốn thu thập cái gì thì nói cho ta, ta lấy giúp ngươi."

"Được!" Tiền Thiển gật gật đầu: "Ta không có thứ gì tốt, ba viên Linh thạch hạ phẩm, hai cây Nguyệt Trùng Thảo, một gốc Nguyên Linh Thảo, ta đều cất trên người hết. Giờ ta cầm theo ngọn đèn nhỏ là xong."

"Cái đèn phế phẩm kia ngươi giữ làm gì! Không thiếu dạ minh châu cho ngươi dùng đâu!" Lục Phù Diêu trực tiếp tỏ vẻ ghét bỏ với ngọn đèn nhỏ kia của Tiền Thiển.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 93: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 12

[HIDE-THANKS]"Không được! Ta đã dùng hai mươi mấy năm rồi, rất có tình cảm! Ta muốn mang nó theo!" Tiền Thiển lập tức bác bỏ. Ở Diệu Linh Tông, thứ đi theo cô lâu nhất là ngọn đèn nhỏ này, cô không nỡ vứt nó lại.

"Được rồi được rồi, ta biết rồi, ngươi nhanh tới chỗ quản lý đi." Lục Phù Diêu cau mày cất ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển vào nhẫn trữ vật.

Tiền Thiển vừa cười vừa quay đi, Lục Phù Diêu không cáu lên đáng yêu thật đó! Vừa đẹp vừa đáng yêu! Ầy.. Nếu bỏ qua sự thật tàn khốc cô ấy là một nam nhân thì càng đáng yêu hơn. Sao một cô nương đẹp như thế mà bên trong lại là tên đực rựa chứ! Thật phí của trời mà!

Tiền Thiển không biết ngự kiếm đành phải chạy bộ tới chỗ quản lý. Cô da mặt dày lấy cái tu vi Luyện khí tầng 3 xin quản lý ra ngoài rèn luyện.

Có lẽ chưa thấy tu sĩ cấp thấp như vậy xin rời tông môn rèn luyện, hoặc là lo Tiền Thiển vừa rời tông môn đã rơi mất cái mạng, tóm lại, sư thúc quản lý tận tình khuyên bảo cô hồi lâu, nhưng cuối cùng dưới sự khăng khăng của Tiền Thiển đành phải đưa ngọc bài ra ngoài rèn luyện cho cô, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn cô rời đi. Trở lại phòng nhỏ, Lục Phù Diêu đã đứng trong viện chờ Tiền Thiển, trên mặt đeo một tấm lụa mỏng có thể ngăn cản thần thức. "Thông báo xong chưa? Chúng ta sẽ lên đường đi luôn." Lục Phù Diêu gật đầu với Tiền Thiển, lấy một chiếc linh thuyền nhỏ từ nhẫn trữ vật đưa cho cô: "Cho ngươi, giờ cứ tạm dùng cái này, lúc nào ta rảnh sẽ luyện chế một cái pháp khí phi hành tốt đưa ngươi sau."

Lục Phù Diêu không thể mang theo Tiền Thiển ngự kiếm được. Ở Diệu Linh Tông, rất nhiều người từng thấy linh kiếm bản mệnh của Tiêu Đồng Phong. Hiện giờ hai người chỉ có thể dựa vào Pháp khí phi hành thay cho đi bộ. May là trước đó hắn từng chiếm được một cái linh thuyền nhỏ, vì không có tác dụng nên để bám bụi trong một góc của nhẫn trữ vật, giờ vừa lúc lấy ra đưa Tiền Thiển. Ai kêu đến giờ đứa ngốc này vẫn chưa học được ngự kiếm chứ..

Tiền Thiển lật qua lật lại Linh thuyền, cái linh thuyền nhỏ này còn mạnh hơn nhiều thứ đồ rác rưởi thuê ở tông môn! Trên linh thuyền có khắc trận pháp phòng ngự tinh tế, sau khi rót linh lực vào thì biến lớn giữa không trung, trận pháp phòng ngự trôi nổi bên trên khiến linh thuyền tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn vô cùng lợi hại.

"Cái linh thuyền này tốt thật! Ta chưa dùng pháp khí phi hành nào thế này cả." Tiền Thiển khen ngợi nhìn trận pháp phòng ngự lấp lánh ánh sáng.

Lục Phù Diêu xùy cười một tiếng: "Ngươi chỉ mới dùng linh thuyền cấp thấp ở tông môn chứ gì. Đi thôi, đừng xem nữa, sau này ta sẽ luyện chế cái tốt hơn cho ngươi."

Hắn mang Tiền Thiển leo lên linh thuyền, bay về hướng sơn môn. Trên đường gặp không ít đệ tử ngự kiếm nhưng họ chỉ tò mò nhìn ngó chứ không đi lên hỏi chuyện.

Có lẽ vì Tiền Thiển mặc đồng phục đệ tử ngoại môn, tu vi lại cực kỳ thấp khiến người ta nhìn một lát đã phiền. Cộng thêm bên người cô có tu sĩ Kim Đan kỳ Lục Phù Diêu đeo mạng che mặt khiến mọi người cảm thấy nhất định vị tu sĩ cấp cao kia là thân hữu của ai đó đến Diệu Linh Tông bái phỏng, sau đó tiện tay túm theo đệ tử chân chạy ở bản môn dẫn đường.

Rất nhanh đã tới sơn môn, từ xa Tiền Thiển đã thấy Chương Hàm Ly ngự kiếm tới, dường như vừa từ bên ngoài trở về tông môn. Tiền Thiển giật nhẹ quần áo Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, ngài có phù đưa tin không?"

Lục Phù Diêu lập tức móc ra một nắm to ngọc phù đưa Tiền Thiển: "Cất kỹ, chẳng may tách ra thì liên hệ với ta, dùng hết ta cho ngươi thêm."

Tiền Thiển cất ngọc phù vào túi trữ vật nghèo nàn của mình, tức thì căng đầy. Cô để lại một tấm bên ngoài, bảo Lục Phù Diêu: "Ta đưa Chương sư thúc một tấm để khi có việc hắn liên hệ với chúng ta."

Nghe xong Lục Phù Diêu đen mặt, ánh mắt sắc lẻm: "Ngươi nhớ thương hắn vậy?"

"Ta nói hắn sẽ gặp xui ngài tin không?" Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Lục Phù Diêu: "Trước đó hắn cho ta Đạm Vân Sơn Thực Vật Chí, lúc ở chủ phong gặp chưởng môn, hắn còn dặn ta tu luyện cho tốt, không được nói nhiều tránh cho chưởng môn để mắt tới. Ta cảm thấy hắn là người tốt, hơn nữa đây không phải nhân quả à? Giờ ta đưa hắn một cái ngọc phù để khi cần hắn liên hệ với chúng ta, nếu hắn gặp chuyện không may thật thì chúng ta sẽ giúp hắn một lần."

Có lẽ vì một tiếng "chúng ta" của Tiền Thiển khiến trong lòng Lục Phù Diêu dễ chịu hơn, vậy nên đại mỹ nhân hung bạo bên trong là đực rựa dừng linh thuyền để Tiền Thiển chờ Chương Hàm Ly tới gần.

"Chương sư thúc, Chương sư thúc, ngài chờ một lát!" Lúc Chương Hàm Ly đi ngang qua Tiền Thiển hô khàn cả giọng.

"Chuyện gì?" Chương Hàm Ly thật thà nghe Tiền Thiển gọi quả nhiên đưa mắt nhìn.

Y nhìn Tiền Thiển một lát, thì ra là đệ tử ngoại môn lần trước nhặt Huyền Giám sư thúc về. Lúc này cô đang ở cùng chỗ với một nữ tu cao giai, không biết muốn đi làm gì. Chương Hàm Ly nhíu mày, răn dạy Tiền Thiển: "Ngươi không tu luyện cho tốt mà chạy loạn đi đâu vậy, gần đây xảy ra nhiều chuyện, ngươi tránh rước họa vào thân."

Tiền Thiển nghĩ, có lẽ Chương Hàm Ly nhận được tin tức vị trên Kiếm Phong tỉnh dậy rồi mất ký ức nên nhắc cô cẩn thận. Cô cười cười: "Chương sư thúc, chuyện trên Kiếm Phong ta biết rồi. Ta báo ra ngoài rèn luyện, giờ xuất phát đây."

Chương Hàm Ly vẫn cau mày: "Tu vi của ngươi quá thấp, ra ngoài rèn luyện rất nguy hiểm, sao không bế quan?"

Tiền Thiển lắc đầu, chỉ về phía Lục Phù Diêu: "Ta không đi một mình, không sao."

Cô móc ngọc phù đưa tin giao cho Chương Hàm Ly: "Chương sư thúc, nếu ngài tin ta, hãy nghe một câu này, đừng tiếp xúc nhiều với vị trên Kiếm Phong. Hơn nữa.."

Tiền Thiển hơi do dự, không biết nên nói hay không, "Hơn nữa đồ quý giá không được giao cho người nào, nhất là nữ nhân. Nếu có một ngày ngài gặp chuyện khó khăn thì hãy dùng ngọc phù này đưa tin cho chúng ta."

Chương Hàm Ly khó hiểu, y dò xét Tiền Thiển và Lục Phù Diêu: "Ý ngươi là gì? Ngươi biết thuật bói toán?"

Tiền Thiển không đáp, nhét ngọc phù vào tay Chương Hàm Ly rồi điều khiển linh thuyền rời đi. Cô đã nói đến thế rồi, Chương Hàm Ly tin hay không là chuyện của y.

Chương Hàm Ly nhìn bóng lưng Tiền Thiển và Lục Phù Diêu, khó hiểu trong lòng càng tăng lên. Theo lý, Tiền Thiển là một tu sĩ Luyện khí tầng ba, lời cô nói không đáng tin. Nhưng trực giác Chương Hàm Ly nói cho y biết, lời Tiền Thiển dặn không sai. Tu sĩ vốn nhạy cảm hơn người bình thường nhiều, một số thời khắc sẽ tự có cảm ứng với tương lai. Chương Hàm Ly dừng tại chỗ nghiêm túc nghĩ, cuối cùng thận trọng cất phù đưa tin của Tiền Thiển vào túi trữ vật.

"Sao ngươi lại nói thế với hắn?" Vừa rời khỏi Chương Hàm Ly, Lục Phù Diêu đã nghiêm túc nhìn kỹ Tiền Thiển: "Chẳng lẽ ngươi biết thuật bói toán hả? Nếu như vậy thì đừng có dùng nữa, ngươi không muốn sống à? Nhìn trộm Thiên Cơ sẽ bị phản phệ đấy."

Lục Phù Diêu vô cùng lo lắng. Tu sĩ có thiên phú bói toán không nhiều, loại tu sĩ này, bất kể thiên phú trác tuyệt thế nào đều hiếm có ai sống được hơn hai trăm tuổi, càng khỏi bàn đến phi thăng lên thượng giới. Bởi vì, nhìn trộm Thiên Cơ sẽ bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng, ngay cả tiên nhân cũng không tranh nổi với quy tắc thiên đạo.

Mà Tiên Thiển chỉ là Tu Chân giả tứ linh căn phổ thông, nếu thi triển thuật bói toán thì không khác gì thiêu đốt sinh mệnh.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 94: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 13

"Đâu có đâu.." Tiền Thiển cười, cô hóng hớt xích lại gần Lục Phù Diêu: "Có lần ta bị trưởng lão Kiếm Phong sai làm chân chạy, nghe thấy vài đệ tử nội môn chủ phong nói chuyện phiếm, bảo là Chương sư thúc có một vị hôn thê xinh đẹp nhưng tiếc là không an phận, nghe nói từng có người thấy nàng ta mắt đi mày lại với đại sư huynh."

"Hơn nữa.." Tiền Thiển chớp mắt với Lục Phù Diêu: "Nghe nói Chương sư thúc là người thừa kế của Chương gia Vân Lê Thành, nghe đồn nhà hắn có chí bảo truyền thừa, không biết thật không. Tin tức của đệ tử ngoại môn chúng ta cũng rất phong phú đấy!"

Lục Phù Diêu liếc Tiền Thiển, trong mắt dường như còn lo lắng. Một lúc sau, hắn gật gật đầu: "Dù thế nào ngươi cũng không được động đến thuật bói toán."

Tiền Thiển: . Đã bảo không phải thuật bói toán rồi mà! Đầu năm nay nói thật cũng không ai tin.

Cô thấy không nên thảo luận tiếp vấn đề này với Lục Phù Diêu nữa, dù sao cũng không nói rõ. Nguồn tin của cô cũng không thể tiết lộ với Lục Phù Diêu, tin của cô từ kịch bản mà ra đấy!

"Sư thúc tổ, giờ chúng ta đi đâu?" Tiền Thiển quyết định nói sang chuyện khác.

"Tới phường thị trước, ngươi cần một pháp y phòng ngự. Thật ra trong nhẫn trữ vật của Lục Phù Diêu có một món không tệ, tiếc là giờ tu vi ngươi quá thấp, khó mà luyện hóa, nên chỉ đành tới phường thị mua một chiếc cho ngươi." Sư thúc tổ đội lốt Lục mỹ nữ cúi đầu nhìn Tiền Thiển, thản nhiên thảo luận với cô về tài sản gốc của Lục Phù Diêu.

"Ồ!" Tiền Thiển gật đầu móc túi trữ vật nho nhỏ của mình giao cho Lục Phù Diêu: "Ta chỉ có chút tài sản này thôi, giao hết cho ngài đấy, dù sao cũng không mua nổi pháp y."

Lục Phù Diêu cúi đầu nhìn thoáng qua túi trữ vật nhỏ của Tiền Thiển, không đưa tay nhận mà thở dài: "Được rồi, vẫn nên mua cho ngươi nhẫn trữ vật trước đã, trên người ngươi đều là thứ rách nát gì không."

Lục Phù Diêu dẫn Tiền Thiển tới phường thị ngoài sơn môn Diệu Linh Tông. Đầu tiên hắn đưa cô tới Tụ Bảo Các - nơi nhiều chi nhánh nhất Tu Chân Giới, Tiền Thiển nhìn ba chữ to trên Tụ Bảo Các đã muốn cười. Cô nhớ tới Vương Thuận làm ở nhà trọ Duyệt Lai trong thế giới thứ nhất. Hình như thế giới tu chân nào cũng có Tụ Bảo Các, giống như vị diện cổ đại nào cũng có nhà trọ Duyệt Lai.

Lục Phù Diêu mua hai ba món thích hợp với tu sĩ Luyện Khí kỳ cho Tiền Thiển, pháp khí phòng ngự rất rẻ. Kế đó hắn mua thêm một nhẫn trữ vật có thể ẩn hình cho cô, cuối cùng mua vài vật liệu luyện khí rất đắt, không biết để làm gì. Rời Tụ Bảo Các, hắn lại dẫn Tiền Thiển tới cửa hàng đan dược mua vài loại Bổ Linh đan và hai bình Tích cốc đan, đều là đan dược cần thiết. Hai người lại tới Phù Chỉ Các, Lục Phù Diêu mua một đống lá bùa, mua vật liệu vẽ bùa bằng máu yêu thú, mua thêm hai cái bút vẽ. Cuối cùng hai người mới tới cửa hàng pháp y. Lục Phù Diêu mua cho Tiền Thiển một pháp y cho tu sĩ cấp thấp, cả hai không quan tâm tới kiểu dáng lắm nên chỉ chọn cái chắc chắn nhẹ nhàng, năng lực phòng ngự không tệ. Lục Phù Diêu cất đám đan dược và pháp khí phòng ngự mới mua vào nhẫn trữ vật, bỏ thêm hai, ba trăm linh thạch hạ phẩm rồi đưa nhẫn cho Tiền Thiển. Hắn tự đeo lên tay cho cô, dặn dò: "Nhanh nhanh luyện hóa nhẫn này. Tu vi của ngươi quá thấp nên không thể mang nhiều đồ trên người tránh bị người ta để mắt. Sau này sẽ mua đồ tốt hơn cho ngươi."

Tiền Thiển ngoan ngoãn gật đầu. Khi Lục đại mỹ nhân không hung dữ sẽ rất chu đáo, thậm chí ngay cả việc cô bị đánh cướp cũng nghĩ tới. Tiền Thiển đứng trên đường, do dự bất an nhìn cửa tiệm góc đường.. Nên đoạt cơ duyên của nam chính không nhỉ?

Đó là một cửa hàng nhỏ bán trứng linh thú không đáng chú ý, nhưng tên nam chính ngựa giống tìm được một quả trứng linh thú xanh đen ở chính nơi hẻo lánh này. Quả trứng kia đã bày nhiều năm trong cửa hàng mà không ai hỏi đến, thẳng tới khi gã ngựa giống mua về, dùng linh lực ấp nở mới phát hiện đó là một con Kỳ Lân! Thuộc tính Lôi!

Kỳ Lân sức chiến đấu mạnh mẽ! Hơn nữa còn là thuộc tính Lôi.. Tiền Thiển nhìn thoáng qua bên người Lục Phù Diêu, cũng thích hợp với Lục Phù Diêu mà? Thượng phẩm Lôi Linh căn không chỉ có một mình nam chính ngựa giống tam quan bất chính, sao thứ gì tốt cũng để cho gã vậy, ông trời thật bất công mà!

"7788, tôi mua Kỳ Lân có được không?" Tiền Thiển quyết định hỏi tiểu đồng bọn một chút.

"ahihi Tiền Xuyến Tử! Cô tham vừa thôi! Ngay cả cơ duyên của nam chính cũng dám đoat! Cô không sợ ăn xong nghẹn chết cô à?" 7788 ngạc nhiên.

"Đâu phải cố ý muốn đoạt đâu, tôi đi ngang qua nên muốn hỏi chút." Tiền Thiển giả bộ bình tĩnh, trên thực tế đúng là cô nổi lòng tham! Thần thú thuộc tính Lôi đấy! Khó lắm mới tới Tu Chân Giới một chuyến mà không được thấy, hơi tiếc.

"Đi đi đi! Đồ tham nhà cô cái gì cũng tơ tưởng đến! Theo cô nói cô là diễn viên quần chúng, không có vận may lớn thế! Cô nghĩ mình hưởng thụ được nó à!" 7788 đầy mặt ghét bỏ Tiền Thiển. Chờ nó lải nhải đủ mới bất ngờ chuyển giọng: "Nhưng mà.."

"Nhưng sao?" Tiền Thiển không vui: "Mi lắm mồm chưa đủ à, lại định nói cái gì gì nữa đây."

"Rõ ràng ta nghĩ cho cô mà! Có đồng bọn tham lam như cô ta sống đâu dễ chứ!" 7788 lại bắt đầu gào.

"Nghĩ cho ta hay không thì không biết, suốt ngày ồn ào." Tiền Thiển còn đang chảy nước miếng với cả đống bàn tay vàng của nam chính, không buồn phản ứng với 7788.

"Có nghĩ mà! Vị bên cạnh cô chính là đệ nhất nữ chính hào quang đầy người đó, cô cứ đẩy anh ta tới cửa hàng Linh thú, có lẽ không cần cô mở miệng, tự anh đã đã phát hiện ra con Kỳ Lân kia."

Đúng rồi! Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn sang Lục đại mỹ "nữ" đi bên cạnh mình. Lục Phù Diêu là đệ nhất nữ chính đấy, là hoa hồng đỏ trong lòng gã ngựa giống, theo đuổi từ lúc xuyên qua tới lúc chết, thẳng tới trước khi phi thăng mới vất vả lấy về nhà làm chính thê, địa vị cao ngất so với đám thê thiếp của nam chính. Trong kịch bản gốc, rất nhiều bàn tay vàng của Lục Phù Diêu đều do nam chính đưa cho nàng ấy.

Dù đã đổi tim nhưng vẫn là mỹ nhân mà! Hào quang nhân vật chính vẫn ở đó! Tiền Thiển càng nhìn càng ưng người bên cạnh.

"Sao thế?" Lục Phù Diêu khó hiểu nhìn nụ cười dung tục của Tiền Thiển.

"Sư thúc tổ, ở đó có cửa hàng linh thú." Tiền Thiển chỉ một cửa hàng nhỏ không đáng chú ý.

"Không được!" Lục Phù Diêu nghiêm mặt, thần sắc lạnh tanh: "Kẻ ngay cả Vân Đề Thỏ cũng không dám giết thì không có tư cách nuôi linh thú. Lúc nào dám giết yêu thú thì ta mua sủng vật cho ngươi."

"Chúng ta đi xem một chút đi mà!" Tiền Thiển vội vàng thuyết phục: "Hơn nữa cửa tiệm kia chỉ có trứng linh thú, không có động vật nhỏ lông xù."

Vừa thấy biểu tình nài nỉ của Tiền Thiển, Lục Phù Diêu bay sạch tiết tháo gật đầu: "Vậy đi xem một chút.."

Đang chờ câu này của anh đấy! Tiền Thiển sáng mắt lên, chạy vọt tới cửa hàng linh thú! Dù chỉ nhìn một chút cũng thỏa mãn rồi, Tiền Thiển kích động vô cùng!

Lục Phù Diêu nhìn bóng lưng hân hoan của cô, khóe miệng khẽ cong, vững bước theo sau cô tới cửa hàng linh thú.
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 95: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 14

Hự! Bước vào cửa hàng linh thú, Tiền Thiển giật nảy cả mình! Thì ra trứng linh thú trong truyền thuyết có hình dạng thế này ư? Tiền Thiển khiếp sợ trừng mắt nhìn một đám tròn tròn to to nhỏ nhỏ đủ loại màu sắc.

Thấy Tiền Thiển mặc đồng phục đệ tử ngoại môn Diệu Linh Tông, hỏa kế trông hàng cũng không nhiệt tình lắm, miễn cưỡng nhìn Tiền Thiển một chút, nói một câu: "Tùy ý chọn." Rồi không để ý tới cô nữa. Cũng khó trách, tu vi người ta còn cao hơn Tiền Thiển, cái tu vi Luyện khí tầng 3 của cô thật quá đáng thương.

Lục Phù Diêu theo sau Tiền Thiển đến gần cửa hàng, chưa nhìn vào tiệm đã hỏi cô: "Nhìn ưng cái gì không?"

Quá lỗi! Hỏa kế trông hàng lộn từ trong quầy chạy ra. Ai biết đệ tử ngoại môn Diệu Linh Tông tu vi thấp, quần áo nát lại là vãn bối của nữ tu cao giai chứ! Nhìn vị nữ tu cao giai này cả người đều là linh khí giá trị không nhỏ, nhất định là đệ tử gia tộc lớn! Ai biết người bậc này lại dẫn theo vãn bối ăn mặc rách nát thế chứ..

"Tiên tử, ngài nhìn thử xem, nhìn ưng cái gì có thể thương lượng giá cả." Tiểu hỏa kế vội bưng khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình chào hỏi Lục Phù Diêu.

Thấy Lục Phù Diêu khẽ gật đầu, tiểu hỏa kế lại hỏi Tiền Thiển: "Vị tiên tử này, ngài thích gì có thể nói với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân cầm tới cho ngài nhìn."

Tiền Thiển đang hưng phấn nhìn quả trứng hồng phấn, cô tò mò chỉ vào quả trứng màu sắc kỳ lạ đó: "Kia là trứng gì?"

Tiểu hỏa kế đang tính vui vẻ cầm quả trứng đó ra thì Lục Phù Diêu đã cười trước: "Đó là trứng Mục Vũ Kê, con đó không có tác dụng gì, ấp ra lớn lên cũng không đẹp. Chúng ta không mua."

"Ồ!" Tiền Thiển hơi thất vọng, thì ra chỉ là một quả trứng có lớp vỏ đẹp thôi. "Vậy ta bỏ."

Tiểu hỏa kế ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lục Phù Diêu: "Tiên tử có nhãn lực tốt thật.."

Tiền Thiển quay đầu nhìn Lục Phù Diêu: "Vậy sư thúc tổ nói xem cái nào tốt, đám trứng này đều có hình dạng khác nhau, ngài xem giúp ta với." Cô tính để Lục Phù Diêu nghiêm túc nhìn đám trứng bày trong tiệm xem có tìm được Kỳ Lân nhỏ không.

Lục Phù Diêu nghe Tiền Thiển, khẽ gật đầu rồi ngắm nhìn bốn phía. Không bao lâu, Tiền Thiển phát hiện, quả nhiên ánh mắt Lục Phù Diêu nhìn chằm chằm vào một góc, dường như đang cảm giác gì đó. Sau một lát, hắn thở ra một hơi, thoáng buông lỏng, lại bắt đầu tiếp tục ngắm nhìn trứng linh thú ở bốn phía. Cuối cùng, Lục Phù Diêu cầm lấy một quả trứng thấp thoáng hiện ánh xanh, nhìn kỹ một chút, hỏi thăm tiểu hỏa kế: "Đây là Hỏa Tước?"

Tiểu hỏa kế cười: "Tiên tử nhãn lực tốt thật, đúng là Hỏa Tước."

"Ừm." Lục Phù Diêu cầm quả trứng kia cẩn thận, nửa ngày không nói gì.

Tiểu hỏa kế thấy thế ra sức chào hàng: "Chắc tiên tử mua cho vị tiểu tiên tử này ạ? Hỏa Tước rất tốt. Tính cách ôn hòa, vô cùng trung thành, sức chiến đấu không yếu, tuy hình thể hơi nhỏ nhưng dễ cho ẩn tàng và trinh sát, ký khế ước cũng đơn giản, không dễ bị phản phệ, nuôi đến cấp 5 đối đầu với tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc rơi xuống hạ phong."

"Nhưng nuôi đến cấp 5 rất tốn thời gian." Lục Phù Diêu như bất mãn, cuối cùng thở dài: "Thôi, nuôi chơi đi. Không thành lại mua tiếp."

Cái gì? Muốn mua cái này? Vậy Kỳ Lân thì sao? Tiền Thiển hơi nóng vội giật nhẹ pháp y Lục Phù Diêu. Hắn quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Yên tâm, chắc chắn con này ấp ra rất đẹp."

Không phải đâu trời ạ! Ai hỏi cái đó! Tiền Thiển lo lắng.

Tiểu hỏa kế thấy Lục Phù Diêu nói muốn trứng Hỏa Tước thì rất vui vẻ, hắn nhanh tay nhanh chân cất quả trứng đó vào túi linh thú, lại giả lả cười nói với Lục Phù Diêu: "Tuy Hỏa Tước hơi hiếm nhưng nuôi rất dễ, tiên tử yên tâm, tuyệt đối đáng giá, ta đưa thêm cho ngài một bình Linh Thú đan coi như tặng kèm."

"Không được!" Lục Phù Diêu khoát tay, chỉ vào quả trứng xám tro không cảm giác tồn tại nơi góc tường: "Tặng kèm thứ kia cho ta là được rồi, ta thấy đen sì thế chắc cũng không đáng tiền đâu. Nuôi hai con một chỗ, chẳng may chết một con vẫn còn con khác, ta đỡ phải dỗ nàng."

Nói xong hắn còn nghiêng đầu nhìn Tiền Thiển, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Đậu xanh! Tiền Thiển ngây người! Thì ra cao thủ mặc cả ở chỗ này đây! Náo loạn nửa ngày biến Kỳ Lân nhỏ thành vật tặng kèm!

Tiểu hỏa kế nghe Lục Phù Diêu nói thì thoải mái gật đầu một cái, dù sao quả trứng linh thú kia cũng không ai mua, đặt trong tiệm cũng bám bụi.

Ảnh đế Lục Phù Diêu cầm quả trứng màu xanh đen, chán ghét lẩm bẩm: "Đen thế này chẳng biết sống nổi không nữa."

Tiểu hỏa kế cười cười cất quả trứng đó vào túi Linh Thú đưa cho Tiền Thiển: "Dù sao cũng là vật kèm theo, để tiểu tiên tử nuôi thử xem, biết đâu là thứ tốt thì sao. Nuôi ra có thể làm bạn với Hỏa Tước."

Lục Phù Diêu không nói gì thêm nữa, đưa Linh thạch cho tiểu hỏa kế rồi dẫn Tiền Thiển rời khỏi cửa hàng Linh thú.

Tiền Thiển đi sau hắn, vừa đi vừa hỏi: "Sư thúc tổ, sao ngài biết quả trứng kia là trứng Hỏa Tước vậy?" Cô cố ý không nhắc đến quả trứng màu xanh đen, coi như không biết.

"Đi trước rồi nói." Lục Phù Diêu nhanh chân rảo bước, dẫn Tiền Thiển mau chóng rời khỏi phường thị. Vừa ra ngoài, Lục Phù Diêu đã kêu Tiền Thiển lấy linh thuyền ra, hai người ngồi lên linh thuyền bay về phía Đạm Vân Sơn. Bay được nửa đường, Lục Phù Diêu dừng linh thuyền giữa không trung, cứ thế mở túi linh thú, nhìn tới nhìn lui hai quả trứng kia.

"Sư thúc tổ, ngài đang nhìn gì vậy?" Tiền Thiển cũng tò mò ngó vào, cô hơi tò mò Lục Phù Diêu và nam chính chọn Kỳ Lân nhỏ kiểu gì, chẳng lẽ liên quan đến hào quang nhân vật chính thật ư? Hay nói may mắn cũng là bàn tay vàng?

"Quả trứng này," Lục Phù Diêu chỉ quả trứng xanh đen: "Linh lực dao động rất mạnh, hơn nữa rất thân thiết với linh căn của ta, là nó yêu cầu ta mua nó. Chưa phá vỏ đã có linh trí, xem ra là vật không đơn giản."

(⊙o⊙) ! Thì ra là thế! Bảo sao cả Lục Phù Diêu và nam chính đều chọn được Kỳ Lân nhỏ, thì ra bởi vì thuộc tính linh căn. Nói như vậy, có lẽ bất kỳ tu sĩ Lôi linh căn nào cũng có thể phát hiện ra nó.

"Còn quả trứng này," Lục Phù Diêu lại chỉ quả trứng ánh xanh nhạt: "Ta không thể xác định, nhưng ta biết nhất định không phải Hỏa Tước."

"Hả?" Tiền Thiển nhìn tới nhìn lui quả trứng xanh đen: "Không phải sư thúc tổ ngài nói nó ấp ra sẽ rất đẹp sao? Không biết nó là cái gì sao biết ấp ra đẹp được?"

"Ta có thể xác định!" Lục Phù Diêu nói rất chắc chắn. "Nhất định sẽ đẹp! Ta chắc đến bảy phần là Tất Phương."

Cái gì? Thần thú Tất Phương? Tiền Thiển rơi cằm xuống đất. Sao Lục đại mỹ nữ nhà cô còn xấu xa hơn cả tay ngựa giống vậy. Tên ngựa giống kia chỉ lấy ra một Thần Thú từ cửa hàng linh thú bé tí kia, vậy mà Lục Phù Diêu lại nhón một phát hai Thần Thú? Nà ní? Thói này của Lục Phù Diêu như muốn nghịch thiên luôn rồi, liệu tay ngựa giống còn đường sống không?
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 96: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 15

"7788, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Lục Phù Diêu còn giỏi hơn cả nam chính thế này? Bàn tay vàng gấp đôi luôn!" Tiền Thiển lại chạy tới thảo luận với đồng bọn nhỏ.

"Hơ hơ, ta cũng không biết.. Nhưng chẳng phải chỉ chắc bảy phần thôi sao? Nếu là hai con Thần thú thật thì nghịch thiên quá rồi!" 7788 tỏ vẻ thật khó tin.

Tiền Thiển vừa nhìn quả trứng màu xanh nhạt, vừa khều Lục Phù Diêu: "Ừm.. Cái đó.. Đâu thể khẳng định nó là Tất Phương được, dù sao ngài chỉ nắm chắc bảy phần mà."

"Cũng đúng." Lục Phù Diêu nhấc quả trứng kia lên: "Nếu là Chu Tước thì tốt hơn, nhưng ta không chắc lắm, chỉ xác định được ba phần."

Mọe nó! 7788 và Tiền Thiển trực tiếp ngã lăn xuống đất không dậy nổi. Hai con Thần thú thật kìa! Thậm chí ra cả Chu Tước nữa! Chẳng lẽ tiệm này là ý thức thế giới mở riêng cho nam chính sao? Một cửa tiệm bé tí mà có đến hai quả trứng Thần thú!

"Sư thúc tổ!" Tiền Thiển nhìn Lục Phù Diêu, giọng điệu đầy thán phục: "Vận khí ngài thật nghịch thiên!"

Lục Phù Diêu dửng dưng. Vận khí hắn vẫn luôn như vậy, trước khi bị đoạt xá còn quét sạch một động phủ của đại năng thượng cổ kia kìa. Khí vận cũng là một loại thực lực, đồ hiện trước mắt tội gì không lấy. Hắn chọc cái trứng xanh nhạt: "Bắt đầu từ bây giờ, ngày nào ngươi cũng rót linh lực cho nó, ta cũng không chắc khi nào thì ấp nở. Chu Tước và Tất Phương đều rất hộ chủ, có nó đi theo ta cũng yên tâm chút."

Tiền Thiển hơi run nhìn quả trứng kia: "Ta sợ mình không nuôi được đâu. Khí vận ta rất kém, không gánh được việc Thần thú nhận chủ."

"Sẽ không!" Lục Phù Diêu khẳng định: "Có ta ở đây, không có gì là không gánh được. Của ta chính là của ngươi, khí vận cũng giống vậy."

Hắn lại chỉ vào Kỳ Lân nhỏ: "Cái này thì không biết là con gì, ta cứ chăm trước đã."

"7788, ta có thể nuôi Thần thú kìa.." Tiền Thiển hơi do dự. Trong thế giới Tu Chân, nếu vận khí không đủ còn cố cướp cơ duyên của người khác sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.

"Ta thấy không có chuyện gì đâu. Quả trứng này không biết là Thần thú gì, trong kịch bản cũng không quy định nó là cơ duyên của ai. Đây là thế giới tự do, nhìn tình hình trước mắt thì vẫn trong trạng thái vô chủ. Mặc dù vận khí của cô bình bình nhưng có nhân vật chính bên cạnh, cùng lắm, chẳng may cô không chịu nổi, chỉ cần không rời khỏi nhân vật chính thì sẽ an toàn." 7788 phân tích.

Đã như vậy thì cô cứ chăm xem thế nào, có thể tự mình ấp trứng Thần thú, nghĩ thôi đã thấy cả người lâng lâng. Tiền Thiển vươn tay, ôm quả trứng thuộc về cô vào lòng đầy quý trọng.

"Sư thúc tổ, giờ chúng ta đi đâu? Ngài có dự định gì không?" Tiền Thiển rót linh lực cho bé trứng nhà mình xong mới sực nhớ hỏi Lục Phù Diêu.

"Đạm Vân Sơn, dẫn ngươi đi giết yêu thú." Ánh mắt Lục Phù Diêu nhìn về phía Tiền Thiển lạnh băng: "Sắp tới ta phải bế quan, trước khi ta bế quan, ngươi nhất định phải có năng lực tự vệ nhất định, nếu không ta không an tâm được."

"Ha ha.. Được rồi.." Nghe thấy phải đi giết yêu thú, Tiền Thiển lập tức nhớ tới con Vân Đề Thỏ dễ thương vô cùng. Con thỏ mới đáng yêu làm sao, sao lại giết thỏ được..

Tiền Thiển còn tưởng Lục Phù Diêu sẽ đưa cô đi giết Vân Đề Thỏ. Không nghĩ tới, vừa đến Đạm Vân Sơn, cô đã bị Lục Phù Diêu ném vào địa bàn Phệ Đằng Thử. Tuy chúng nó cũng là loài lông xù, cũng nhỏ nhỏ, nhưng không đáng yêu chút nào hết, cực kỳ hung tàn! Đám chuột này lớn lên dáng người tròn vo, là động vật quần cư có ý thức lãnh địa rất mạnh, một khi có người xâm nhập, chúng sẽ kết đội xông lên đánh, trong nháy mặt đã gặm người ta thành một bộ xương. Mặc dù món chính của Phệ Đằng Thử là một loại phược địa linh nhưng Tiền Thiển cảm thấy, chúng sẽ không để ý tới việc thi thoảng đổi khẩu vị sang thịt đâu. Càng chán hơn là, bữa thịt chờ đám chuột tới ăn chính là cô đó!

Lục Phù Diêu thờ ơ nhìn Tiền Thiển bị đuổi đến nhếch nhác, hắn như không thấy mấy vết thương bị chuột cắn của cô, không hề có ý tiến lên giúp.

"Không công kích à? Không đánh thì chờ bị ăn đi!" Giọng điệu của hắn vô cùng tàn nhẫn: "Kiếm trong tay ngươi để trưng à? Hay ngươi thích lấy thịt của mình cho chúng ăn hơn?"

Tiền Thiển cùng đường mạt lộ dựa vào nham thạch sau lưng, phía sau đã không còn đường lui. Cả một đám Phệ Đằng Thử tròn xanh lúc nhúc chen tới, vây chặt lấy cô, có vài con đang cố bò lên nham thạch, định từ trên nhảy xuống cắn cô. Tiền Thiển siết chặt kiếm trong tay, cắn chặt răng, một kiếm bổ về phía con chuột lớn gần cô nhất..

Kiếm lệch! Trên người con chuột có một vết kiếm nghiêng, máu bắt đầu tuôn ra. Tiền Thiển bỗng cảm thấy không sợ lắm, máu chảy trên người nó còn không nhiều bằng cô đâu. Con chuột không may bị chém một kiếm đau đến mức kêu ầm lên, khuôn mặt tròn tròn của nó phồng lên, nhe răng xông tới Tiền Thiển, bị nó cắn kiểu gì cũng mất một khối thịt. Tiền Thiển căng mặt, lại chém thêm một kiếm.. Tuy một kiếm này tốt hơn kiếm vừa rồi, chính xác bổ trúng đầu chuột nhưng tiếc là cường độ không đủ, không thể giết luôn con chuột kia. Nó tha theo vết máu chảy trên đầu mình, vẫn cố chấp bò về phía Tiền Thiển. Tiền Thiển tránh một con khác xông tới, lại bước ra bổ thêm một nhát cho con chuột nửa chết nửa sống kia. Lần này óc lòi ra, chất lỏng trắng đỏ đặc sệt dính một chỗ vô cùng buồn nôn, có vài giọt còn văng lên mặt Tiền Thiển.

Rất muốn nôn, tiếc là không thể dừng lại.. Tiền Thiển vừa nôn khan vừa tiếp tục vung kiếm lên, chém loạn xạ về phía một con chuột khác. Có lẽ lần này gặp may nên trúng cổ nó, cái đầu tròn vo của Phệ Đằng Thử kia lăn xuống chân Tiền Thiển. Cô run chân, không cẩn thận đạp vào.. Rắc một tiếng.. Thứ trắng đỏ kia lại lênh láng đầy đất..

Càng buồn nôn hơn rồi! Tiền Thiển liên tục nôn khan, ánh mắt cũng không tập trung. Nước mắt sinh lý do nôn khan mà trào ra cô cũng không rảnh tay lau, chỉ có thể dựa vào trực giác chém trái chặt phải. Đám chuột thì tránh kiếm của Tiền Thiển, đạp lên thi thể đồng bạn, cố chấp lao về phía cô.

Tiền Thiển chém lung tung không kết cấu, đương nhiên không thể tạo thành bao nhiêu tổn thương với bầy Phệ Đằng Thử. Một con Phệ Đằng Thử to bự đột phá phòng tuyến của Tiền Thiển, há miệng nhảy lên, lao thẳng về phía cô.

Tiền Thiển giật nảy mình, vô thức lật cổ tay, tay phải vung kiếm lên cao, từ trái lên rồi phải dưới, bổ nghiêng một kiếm. Một kiếm này gọn gàng dứt khoát, con Phệ Đằng Thử kia lập tức bị cô chém thành hai khúc, còn liên lụy đến đồng bạn bị nó đạp lên, cùng trở thành chuột hai khúc như nó. Chém xong một kiếm này, Tiền Thiển đột nhiên bình tĩnh lại, cuối cùng cô đã nhớ ra mình là một kiếm tu.

Tỉnh táo lại Tiền Thiển bắt đầu cố nhớ kiếm quyết hàng ngày Lục Phù Diêu bắt cô luyện tập. Tay phải cô đưa kiếm ngang trước ngực, tay trái kết thủ ấn, nhanh chóng hoạt động trên linh kiếm, trong nháy mắt linh quang sáng rực. Rót linh lực vào linh kiếm, uy lực hơn xa trước đó, Tiền Thiển cầm linh kiếm nhanh chóng xoay tròn, tách cả đám Phệ Đằng Thử ra, sau đó nhảy lên, giơ cao linh kiếm chém xuống. Kiếm khí đảo qua, thu được khoảng mười mạng Phệ Đằng Thử.
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 97: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 16

Đã tìm ra cách thì Tiền Thiển cứ thế mà làm theo, đầu tiên tách một bầy nhỏ Phệ Đằng Thử ra, sau đó giết từng chút một. Sự thật chứng minh, con người là sinh vật có năng lực thích ứng cực mạnh, chỉ cần bị ép tới mức nào đó, chuyện gì cũng có thể làm quen, bao gồm cả giết chóc. Theo thời gian, Tiền Thiển từ từ giết chuột thành thạo, từ lúc bắt đầu giết một lần mười con biến thành một lần có thể giết hai mươi, ba mươi con, gần như hiệu suất tăng gấp đôi. Dù như vậy, đợi khi Tiền Thiển giải quyết hết đám Phệ Đằng Thử đã là trưa hôm sau. Giết chết con Phệ Đằng Thử cuối cùng, cô quăng linh kiếm, lăn ra đất thở hồng hộc không buồn nhúc nhích. Cả người cô đều là vết thương Phệ Đằng Thử gây ra, bị mồ hôi thấm vào đau tới chết lặng. Nhưng giờ cô không lo được vết thương trên người, thật sự là quá mệt rồi!

Một ngày một đêm trôi qua, Lục Phù Diêu vẫn ngoài quan sát. Không đến giúp, cũng không nghỉ ngơi, cứ nhìn chằm chằm Tiền Thiển bị thương, giết chuột, lại bị thương, lại giết chuột. Lần đầu linh lực Tiền Thiển hao hết, Lục Phù Diêu trơ mắt nhìn một đám chuột nhào lên người cô, gặm cô thành cả người be bét máu thịt. Hắn cứ đứng yên bất động cho tới khi Tiền Thiển giết chết con cuối cùng.

Lục Phù Diêu đi tới cẩn thận kéo Tiền Thiển đang lăn ra đất, cẩn thận kiểm tra từng vết thương của cô rồi vỗ nhẹ lên trán cô, nói: "Ngươi sẽ trở thành một kiếm tu xuất sắc, giờ nghỉ ngơi đi, ta sẽ chữa thương cho ngươi.."

Tiền Thiển ngủ thiếp đi. Thật ra cô là tu sĩ, hẳn nên đả tọa khôi phục linh lực, nhưng không có tiết tháo gì đã lăn ra ngủ. Một giấc này không biết ngủ đến lúc nào. Khi Tiền Thiển tỉnh lại, cô đang bị Lục Phù Diêu kéo ngồi dưới tàng cây, Tiền Thiển vừa mở mắt đã đụng ngay cặp đào căng mọng trước ngực Lục Phù Diêu. Vóc người này thật khiến không biết bao nam nhân thương nhớ đây! Tiền Thiển nhìn ngực Lục Phù Diêu rồi âm thầm chậc lưỡi. Một đại mỹ nhân cực phẩm thế, dáng người mê hồn như vậy, bên trong lại là đàn ông, quá tiếc mà..

"Tỉnh rồi?" Tiền Thiển vừa mở mắt, Lục Phù Diêu đã phát hiện: "Tỉnh rồi thì ngồi lên đi." Giọng điệu Lục Phù Diêu lạnh nhạt.

Tiền Thiển ngồi dậy, cúi đầu nhìn cánh tay mình, phát hiện trên người không còn vết thương nào, hoàn hảo như lúc đầu. Tu Chân Giới thật sự quá thần kỳ rồi! Tiền Thiển thầm cảm thán trong lòng. Cô không hề biết vì đám vết thương ngoài da này, Lục Phù Diêu đã dùng tới đan dược chữa thương phẩm. Theo lý chỉ cần còn lại một hơi thở là đan dược chữa thương thượng phẩm sẽ cứu được về. Loại đan dược nghịch thiên như thế bị Lục Phù Diêu lãng phí dùng trị mấy vết thương bị chuột cắn của Tiền Thiển, hành vi này để ai nhìn thấy cũng phải cảm thán phung phí của trời.

"Sư thúc tổ, giờ chúng ta đi đâu?" Tiền Thiển nghĩ nghĩ, cô đã giết yêu thú, có thể rời Đạm Vân Sơn rồi đó. Nhưng cô quá ngây thơ rồi! Sau khi Lục Phù Diêu thấy cô ăn xong hai viên Tích Cốc đan thì quay người ném tiếp cô vào bầy rắn..

ahihi chứ! Ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có! May mà chị đây không sợ bò sát đấy, Tiền Thiển căm giận bất bình phàn nàn.

Hỏa Văn Xà lợi hại hơn chuột nhiều, nhưng may là không có độc. Tiền Thiển bỏ ra hơn bốn ngày mới giết sạch một ổ Hỏa Văn Xà, bị thương còn nặng hơn lúc giết chuột. Lục Phù Diêu ôm cô ra từ ổ rắn, vừa mắng cô đần vừa dịu dàng chữa thương cho cô.

Khoảng thời gian này, khi chữa thương Lục đại mỹ nữ mới lộ ra chút dịu dàng, vết thương của Tiền Thiển vừa tốt lên, hắn ta lại lật mặt ném cô vào ổ nhện..

Cứ thế nửa năm, thời gian ăn khổ của Tiền Thiển tuần hoàn vô hạn, bị ném vào đàn yêu thú, bị thương, được chữa thương, lại bị ném vào đàn yêu thú rồi tiếp tục bị thương.. Càng khiêu chiến ranh giới cuối cùng chính là, yêu thú Lục Phù Diêu tìm tới ngày càng có ngoại hình kinh hãi. Mấy dạng như rắn nhện còn nói được, nhưng cóc ba đầu là con hàng gì? Không biết hắn lôi đâu ra một đám yêu thú cấp thấp hình dạng đặc sặc để Tiền Thiển đến giết.

Nửa năm sau, Tiền Thiển ngày càng ít bị thương hơn, đã có thể giết yêu thú kỳ dị mà mặt mày bình thản như cắt thịt. Cô chính thức trở thành một kiếm tu, tiến giai trong chiến đấu, giờ đã là tu vi tầng 4.

Nửa năm qua, Tiền Thiển đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khi đối đầu hai con Tật Phong Lang cũng không hề hoảng loạn, vừa chạy vừa đánh, mài chết nó từng chút một. Thế này cũng coi như vượt cấp chiến đấu đúng không? Nghĩ tới đây, Tiền Thiển vô cùng đắc ý.

Tiền Thiển một mình lượn lờ bên ngoài Đạm Vân Sơn, trong phạm vi nhất định, Lục Phù Diêu đã không luôn luôn phải để mắt tới cô. Cơ bản yêu thú trong khoảng này cô có thể ứng phó. Cô túm một con Vân Đề Thỏ, thành thạo một chiêu mất mạng, sau đó mổ bụng, lột được bộ da hoàn chỉnh, còn tiện thưởng thức: "Bộ lông hôm nay thật đẹp, tiếc là không đáng tiền."

Tiền Thiển túm con thỏ trần trùng trục đi tìm Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ nướng nhé?"

"Được." Lục Phù Diêu gật gật đầu, đưa tay nhận con thỏ từ tay Tiền Thiển cầm tới suối rửa sạch, bắt đầu dùng linh lực nhóm lửa đưa thịt thỏ nướng cho Tiền Thiển.

Lục Phù Diêu vừa lật thỏ trong tay, vừa chú ý độ lửa, không quên nói với Tiền Thiển: "Tiểu Thiển, mai chúng ta rời khỏi đây."

"Ồ, được ạ, đi đâu?" Tiền Thiển không quan tâm lắm, dù sao Lục Phù Diêu đi đâu thì cô đi đó.

"Ta muốn tìm nơi bế quan, nhanh chóng củng cố tu vi, giết kẻ trên Kiếm Phong báo thù." Lục Phù Diêu cũng đáp đầy tùy ý: "Giết hắn xong ta đi luyện chế một nhục thân khác là chúng ta có thể sống tiêu diêu tự tại."

"Hả?" Tiền Thiển giật mình quay đầu: "Sư thúc tổ ngài định giết vị trên Kiếm Phong báo thù ư?"

Lục Phù Diêu cười xùy: "Đương nhiên, thù đoạt nhục thân có khác gì thù giết người thân ta, còn chưa nói, hắn sống ngày nào, chúng ta khó an ổn ngày đó."

"Nhưng chắc hẳn tu vi hắn rất cao, nếu không sao thành công cướp được nhục thể của ngài chứ." Tiền Thiển nhọc cả lòng, nữ chính muốn giết nam chính, vậy có phải nữ chính biến thành nhân vật phản diện rồi không? Diễn viên quần chúng như cô ở cạnh nữ chính, cũng theo đó biến thành nhân vật phản diện?

Ơ? Từ nhân vật quần chúng biến thành phản diện, từ người qua đường lên thành tùy tùng Boss, hình như cô thăng chức này! Nói như là cô đã rất cố gắng đấy..

"7788, nữ chính giả nhà chúng ta muốn giết nam chính, hình như ta thăng chức từ nhân vật qua đường thành vai phản diện.." Tiền Thiển không biết nên buồn hay nên vui.

"Ha ha.. Ta biết sẽ có một ngày này mà.." 7788 vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc: "Tiêu Đồng Phong bản gốc mà không chết thì kiểu gì cũng có ngày đối đầu với nam chính. May là lúc này có nguyên nhân rõ ràng, chúng ta không phải cõng nồi, nếu không xong thật luôn!"

"Cũng đúng! Tiêu Đồng Phong gốc không chết, đương nhiên sẽ thành tử thù với nam chính hiện tại, sớm muộn gì cũng phải đối đầu. Vậy mi nói tình huống hiện tại xem, nam chính gặp Lục Phù Diêu giả hiện giờ vẫn theo đuổi không buông chứ? Vậy chẳng phải theo đuổi tới chết luôn?" Tiền Thiển cảm thấy tình huống hiện giờ đã vượt khỏi phạm vi cô và 7788 mong muốn.
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 98: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện 17

7788 sắp sầu đến chết luôn rồi: "Sao ta biết được! Nam chính có theo đuổi đến chết hay không, chúng ta cũng không quản nổi. Ta cảm thấy khi chúng ta trở về có thể xin bồi thường việc nhiệm vụ thăng cấp! Tình huống phức tạp thế này đâu phải thứ tổ diễn viên quần chúng ứng phó được! Lần này hại chết chúng ta rồi!"

"Này.." Tiền Thiển do dự một giây: "Nói như vậy, đằng ấy không có ý kiến khi ta thăng chức thành nhân vật phản diện?"

"Hừ! Ý kiến thì làm được cái gì!" 7788 khó chịu: "Cô ăn no rửng mỡ đi lập ngôn thệ với Lục Phù Diêu, giờ hai người bị buộc chung một chỗ, không theo làm nhân vật phản diện, chẳng lẽ tự tử à? Ta làm gì được đâu!"

"Ha ha ha, thật ra ta muốn hỏi cái này.." Tiền Thiển cười làm lành: "7788, mi tính xem, giờ ta đã đổi nghề thành nhân vật phản diện, mi cũng không phản đối, nghĩa là chuyện nhân vật phản diện đối đầu với nam chính là chuyện hiển nhiên phải không? Hoặc nói, giờ ta có thể đoạt bàn tay vàng rồi?"

"ahihi Tiền Xuyến Tử! Quả nhiên cô là Tiền Xuyến Tử! Tôi đang thắc mắc sao cô cười man rợ thế, thì ra ủ mưu chỗ này!" 7788 lại bắt đầu oa oa kêu to: "Cô nói xem sao cô tham thế hả! Của hời nào cô cũng muốn chiếm à! Túm được Thần thú là bắt đầu nhớ thương những thứ khác của nam chính hả? Cái gì cũng muốn ăn, không sợ ăn đến vỡ bụng à!"

"Giờ ta là nhân vật phản diện đó." Tiền Thiển tỏ vẻ đương nhiên: "Nhân vật phản diện ăn chặn bàn tay vàng của nam chính là chuyện thường ở huyện mà. Hơn nữa đám bảo vật công pháp đó đâu khắc tên nam chính, sao nhân vật phản diện chúng ta không thể cầm chứ? Chẳng phải mi bảo ta học tập cho giỏi sao? Công pháp ngon đều trong tay nam chính, ta học bằng hy vọng ấy."

"Cô! Cô là đồ tham tài! Đừng hòng viện lý do!" 7788 tức giận đến nói năng lộn xộn: "Bảo cô khí vận không đủ, cô còn tìm đường chết!"

"Vậy nên ta mới tìm mi nghĩ cách nè! Ngày ngày mi đều tự nhận là hệ thống không gì không làm được cơ mà." Tiền Thiển vặn lại 7788.

"Hừ!" 7788 kiêu ngạo ngẩng đầu một cái, đương nhiên nó là hệ thống lợi hại: "Hiện ở loại tình huống này, chỉ có thể nghĩ biện pháp cướp hào quang của nam chính xuyên không để xem ý thức thế giới có tạo ra một nam chính mới không. Không cướp được thì còn lâu hai người mới giết được hắn, vì hắn được ý thức thế giới bảo vệ. Nhưng dù sao đây cũng là thế giới tự do, giờ tình huống hỗn loạn, có nhân vật chính mới xuất hiện cũng không lạ."

"Vậy nên giờ làm sao, có đoạt bàn tay vàng không?" Tiền Thiển quan tâm nhất chính là đám bàn tay vàng của nam chính, nếu hàng loạt công pháp bảo vật đều vào tay nam chính ngựa giống thì càng khó giết hơn.

"Đoạt bàn tay vàng để Lục Phù Diêu làm, cô có thể dẫn đường, nhớ là chỉ nhìn chứ không cầm, nếu anh ta không chủ động tặng thì cô nhất định đừng chạm đến." 7788 dặn dò Tiền Thiển: "Hơn nữa, trước khi tất cả mọi thứ vào tay, Lục Phù Diêu không thể luyện chế lại nhục thân, chúng ta phải giữ lại một đệ nhất nữ chính" còn sống "để lừa gạt ý thức thế giới."

"Hiểu rồi!" Tiền Thiển cười hì hì, một vài lúc 7788 vẫn rất đáng tin cậy.

Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển cười ngây ngốc, tò mò hỏi: "Đang cười gì thế? Tranh thủ thời gian ăn đi."

"Sư thúc tổ," Tiền Thiển bỗng ngẩng đầu chăm chú nhìn Lục Phù Diêu: "Sao ngài luôn để ta dùng linh kiếm bản mệnh của ngài vậy? Chẳng may ta không cẩn thận làm hư hại linh kiếm thì ngài sẽ bị thương."

"Không cho ngươi dùng chẳng lẽ để lại cho gã trên Kiếm Phong? Ngươi ghét nó à?" Lục Phù Diêu nghiêng đầu nhìn cô: "Ta có vũ khí khác rồi, ngươi cứ dùng cái này trước đi. Đợi sau này rảnh ta sẽ luyện chế một thanh kiếm thích hợp với ngươi."

"Ta không có ý này." Tiền Thiển lắc đầu: "Giờ sư thúc tổ ngài có kiếm vừa tay chưa? Hai chúng ta chỉ có một linh kiếm bản mệnh. Vũ khí bản mệnh nên ôn dưỡng ở đan điền chứ ngày ngày cầm ra ngoài không an toàn lắm."

Lục Phù Diêu nhíu mày: "Ta không muốn dùng thân thể này nuôi kiếm của ta, chờ ta luyện chế lại nhục thân rồi nói sau. Thân thể nữ nhân này ta sẽ không dùng lâu, việc gì phải vấy bẩn linh kiếm của ta."

Hắn cúi đầu mở nhẫn trữ vật: "Trước đó ta có thu thập được vài cái linh kiếm, nhưng loại hợp với ta khá ít, cũng không tiện tay. Tu vi của ngươi thì quá thấp, một vài loại không dùng được. Ngươi dùng linh kiếm bản mệnh của ta, ta có thể giúp ngươi áp chế để nó không phản kháng quá mức."

Vậy là rõ trừ linh kiếm bản mệnh Lục Phù Diêu không còn vũ khí nào vừa tay! Tiền Thiển vui vẻ. Cô lấm lét xích lại gần Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, lúc ngài ở Kiếm Phong có nghe tin đồn về Kiếm Trủng ở Diệu Linh Tông không? Thấy bảo bên trong có thần kiếm, không biết phải hay không!"

"Nghe rồi, không đáng tin, nếu có thần kiếm thật thì sao tông môn để nó ở Kiếm Trủng chứ. Theo tính tình Nhâm chưởng môn, sợ rằng dù đào sâu ba thước cũng phải tìm bằng được." Lục Phù Diêu khẽ lắc đầu.

"Không phải đâu sư thúc tổ, ta nghe nói thần kiếm đều có kiếm linh, kiếm mở linh trí sao dễ bị chưởng môn tìm được chứ, chúng ta đi thử vận khí một chút nhé? Ngài là đệ nhất thiên tài kiếm tu, không chừng tìm thấy thì sao." Tiền Thiển kéo tay áo Lục Phù Diêu lắc lắc.

"Ngươi tín nhiệm ta như vậy?" Lục Phù Diêu nhéo nhéo mũi cô.

"Đương nhiên, ngài là sư thúc tổ mà! Là thiên tài mấy vạn năm mới có!" Tiền Thiển ra sức gật đầu.

"Được, vậy chúng ta đi xem một chút." Bị Tiền Thiển lắc lắc nịnh bợ, Lục Phù Diêu lại không tiết tháo đồng ý, gác chuyện bế quan sang một bên.

Nghe Lục Phù Diêu đồng ý, Tiền Thiển ngoác miệng cười, cô biết, sợ rằng thần kiếm của gã ngựa giống sẽ không còn, ha ha ha! Lục Phù Diêu ra tay, gạo xay ra cám!

Lục Phù Diêu cười nhẹ, kéo vai Tiền Thiển, ấn đầu cô xuống để Tiền Thiển dựa vào người hắn. Có lẽ vì hiện giờ vẻ ngoài của Lục Phù Diêu là nữ, dáng người lại cực đẹp nên Tiền Thiển không bài xích vài cử chỉ thân mật của hắn, bình thường nắm tay hay dựa vào nhau cô đều thoải mái. Giống như ở cùng chỗ với mấy chị em gái lúc đi học thôi, kéo tay ôm ấp các thứ cô đều không từ chối.

Sau khi đến thế giới Tu Chân Tiền Thiển mới phát hiện thì ra mình còn có thuộc tính nhan cẩu M, mỗi lần thấy Lục Phù Diêu với gương mặt xinh đẹp, cả người đều toát lên khí chất ngự tỷ dạy dỗ cô, Tiền Thiển đều sáng mắt, thoáng cái đã chết mê chết mệt.

Tiền Thiển cảm thấy, nhất định là vì khuôn mặt xinh đẹp của Lục Phù Diêu có lực sát thương quá mạnh! Trước đó cô đều đã thấy nam nữ chính là tuấn nam mỹ nữ vô cùng bổ mắt, nhưng không mê mệt vai chính tới cấp độ này. Phân tích nguyên nhân, có lẽ vì giá trị nhan sắc của họ kém xa Lục Phù Diêu. Tiền Thiển không khỏi nghĩ tới ông xã Đường Ngự, may mà cô là thẳng nữ, còn là phụ nữ đã lập gia đình. Nếu không dễ bị Lục Phù Diêu uốn cong luôn.. Tiền Thiển ngốc nghếch không kịp phản ứng, con hàng Lục Phù Diêu này bên trong vốn là nam nhân đội lốt, còn khuya mới có chuyện cong được..
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back