Chương 81: Lần "phát sóng" đầu tiên
Nhậm lười biếng đáp: "Nghệ sĩ thì sao, dưới tay vị đó không phải đều là nghệ sĩ à? Chúng ta vẫn chơi như thường thôi."
Câu nói này lọt vào tai An Ly khiến cô phải suy nghĩ.
Nghệ sĩ?
Những manh mối rời rạc được kết nối lại, một hình bóng rõ nét hiện lên trong tâm trí.
"Tập đoàn Đổng Thị tuy mới thành lập không lâu nhưng phát triển rất nhanh chóng, hơn nữa Đổng Nham không phải là người dễ đối phó."
"Việc Đổng Thị phát triển cũng thật kỳ lạ, trước đây chưa từng nghe nói, bỗng một ngày nào đó lại nổi lên."
"Các cô gái bị nhắm đến chưa bao giờ thoát khỏi số phận, thậm chí cả những người có gia cảnh tốt."
Các ngành nghề của Đổng Thị liên quan đến giới giải trí, có lẽ ông ta sẽ nhắm đến cô.
* * *
Đã có thù, biết cô là nghệ sĩ, có công ty quản lý nghệ sĩ dưới trướng, lịch sử phát triển đột ngột..
Tất cả các manh mối đều quy về một nghi phạm duy nhất, Đổng Nham.
Trong lúc An Ly suy nghĩ, cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.
"Người trong phòng không giống như những người khác, mày hãy cẩn thận đừng gây ra rắc rối lớn."
Nhậm khinh thường cười nhạo.
"Rắc rối?"
Ngay sau đó, người đàn ông nói với ý nghĩa sâu xa: "Mày nghĩ rằng ai cũng có thể gây rắc rối cho chúng ta sao?"
"Nhậm, mày đừng nghĩ rằng có người bảo vệ thì có thể tùy ý làm bậy, làm công việc này một khi bị bắt thì chỉ có chết! Nếu mày muốn chết thì tùy, đừng kéo tao vào!"
Vứt lại một câu nói, tiếng bước chân của người kia đã dần khuất xa.
Không lâu sau, An Ly nghe thấy âm thanh "kẽo kẹt" khi cánh cửa được mở ra.
Cô cảm giác đối phương đang lại gần mình.
Ngay cả khi nhắm mắt, An Ly cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo như rắn độc đang lướt qua mình.
Như thể đang xem xét nên ăn từ chỗ nào thì sẽ hợp lý hơn.
An Ly căng thẳng, nếu đối phương ra tay với cô vào lúc này, cô có thể đánh ngất người đó và trốn thoát nhưng để cứu những cô gái khác ở đây thì thật là một điều không tưởng.
Nếu đối phương tiếp tục dùng con tin để đe dọa, tình hình sẽ trở nên càng khó khăn hơn.
An Ly suy nghĩ liên tục.
Cách an toàn nhất bây giờ là cô ẩn nấp ở đây sau đó truyền đạt thông tin ra ngoài.
Ngay lúc đó, An Ly cảm thấy một bàn tay chạm vào bụng mình và còn đang từ từ di chuyển lên trên.
Trong phút hoảng hốt, An Ly cắn đầu lưỡi mình, mùi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng.
May mắn thay, bàn tay của đối phương đã dừng lại trước khi chạm đến ngực cô.
Nhậm "chậc" một tiếng.
Ban đầu ông ta định "đùa giỡn" một chút với đối phương nhưng lúc đó, vết máu trên tay áo lọt vào tầm mắt, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm màu máu trông thật chướng mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Nhậm đã mất hết hứng thú để tiếp tục.
Ông ta lười biếng đứng dậy và rời khỏi căn phòng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, An Ly mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, tay hơi cử động, thoát khỏi dây trói rồi giải quyết sợi dây buộc chân.
Sau khi lấy lại tự do, An Ly không kịp kiểm tra vết thương trên người, lập tức chạy đến bên cô gái ở đối diện.
Kiểm tra mạch đập và hơi thở.
An Ly nhẹ nhàng thở ra.
Còn sống.
Cô kiểm tra tình trạng cơ thể của cô gái, phát hiện ra rằng chiếc xích sắt quấn quanh cổ đã làm rách da, hình thành một lớp vảy dày. Trên người cô gái có nhiều vết thương do bị trói và đánh đập nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là ở phần dưới.
Hơi thở An Ly trở nên nặng nề.
Cô không dám tin rằng đối phương đã phải chịu đựng những nỗi hành hạ như thế nào để có thể khiến cơ thể bị tàn phá đến mức này.
Cô nắm chặt tay, cởi chiếc áo khoác duy nhất trên người và đắp cho cô gái, sau đó trong đầu gọi tên hệ thống đã lâu không xuất hiện.
"Hệ thống, trước đây cậu đã nói rằng một số chức năng của hệ thống có thể được phát triển thông qua giao dịch, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy, có thể biến đôi mắt của tôi thành máy quay phim, truyền tải những gì tôi nhìn thấy cho mọi người không?"
"Đang tra cứu chức năng hệ thống.. Chức năng mà ký chủ muốn tra cứu có tên là 'Phát sóng', có thể truyền tải hình ảnh mà ký chủ nhìn thấy lên mạng. Chỉ cần kết nối với phòng livestream chỉ định, ký chủ có thể thực hiện điều mà ký chủ đã nói."
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu.
"Ký chủ có chọn thực hiện giao dịch không, dùng 10%" nhận thức bản thân "để đổi lấy chức năng này?"
"Lưu ý: Chức năng này khá đặc biệt, chỉ có thể kết nối ba lần."
An Ly dừng lại.
Điều đó có nghĩa là, 10% mức độ nhận thức bản thân chỉ đổi được ba lần phát sóng.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không do dự mà cho rằng đây là một giao dịch lỗ vốn.
Dù sao cái hệ thống sống chó như này đã hố cô nhiều lần.
Nhưng bây giờ..
An Ly nhìn cô gái nằm đó, cơ thể đã không còn hình thù gì, lại nhớ đến cô gái bị Nhậm ném vào cốp xe, đến giờ vẫn không biết sống chết ra sao.
"Được, giao dịch đi."
An Ly nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu: "Đã giao dịch thành công lần" nhận thức bản thân "đầu tiên với ký chủ, giao dịch đang diễn ra, chức năng" phát sóng "đang được phát triển.."
"Chức năng 'phát sóng' đã được kích hoạt, xin hãy chọn tài khoản livestream mà ký chủ muốn đăng nhập."
An Ly mấp máy môi.
"Dùng tài khoản chính thức của 'Hẹn Hò' tập hai đi."
"Đã rõ, đang chuyển dữ liệu hệ thống.. Chuyển giao thành công, lần phát sóng đầu tiên chính thức bắt đầu."
*
Cùng lúc đó.
Đội cảnh sát vũ trang đến thôn Tiểu Khẩu, lùng sục khắp nơi nhưng không phát hiện bóng dáng An Ly. Ngược lại, họ phát hiện nhiều đàn ông trong thôn có vẻ như đã ngất xỉu sau khi đánh nhau với ai đó, trong khi trưởng thôn Ly Thiên Trụ thì ngã quỵ trong sân nhà mình và đến nay vẫn chưa tỉnh.
Cảnh sát đã đưa tất cả người dân trong thôn Tiểu Khẩu xuống núi, những người cần điều trị thì được đưa đến bệnh viện, còn những người phụ nữ còn tỉnh táo thì bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Những người phụ nữ trong thôn bị cảnh sát dẫn lên xe vẫn đang mắng mỏ bằng tiếng địa phương, đặc biệt khi nhìn thấy Vũ Sam Nguyệt đứng không xa, họ càng trở nên kích động hơn.
"Các người có quyền gì mà bắt tôi! Tại sao không bắt con điếm Vũ Sam Nguyệt hồ ly lẳng lơ đó, lại bắt tôi!"
"Vũ Sam Nguyệt, mày chỉ biết quyến rũ đàn ông thôi, giờ còn qua lại với những người ngoài thôn nữa! Đừng tưởng như vậy mà chúng tao sẽ sợ mày! Đợi đến khi Tiền Nhị về, xem tao không bảo ông ta đánh chết mày và con nhãi ranh Thường Chi đó!"
Ngôn ngữ thô tục, thật khó nghe.
Vũ Sam Nguyệt siết chặt chăn lông, hốc mắt ửng đỏ.
"Lên xe, ngoan ngoãn cho tôi!"
Cô cảnh sát nữ giữ chặt người phụ nữ, cũng nhận lại những lời mắng chửi không đáng nghe.
"Các người là bọn khốn nạn! Các người biết tôi là ai không? Dám đối xử với tôi như vậy! Một đám gà mẹ không biết đẻ trứng! Tôi đã sinh cho nhà lão Vương ba thằng con trai! Các người có quyền gì mà giữ tôi như thế!"
Cho đến khi bị đưa lên xe cảnh sát, vẫn có thể nghe thấy những tiếng chửi rủa vang vọng trong khoang xe.
Kỷ Y Tư đi tới, vỗ vai cô ta: "Đừng nghe những gì họ nói, giá trị của chúng ta không bao giờ được xác định bởi việc phục vụ đàn ông và sinh con."
Vũ Sam Nguyệt cố gắng nở nụ cười.
"Tôi biết." Cô ta dừng lại một chút, giọng nói có phần khàn khàn: "Nhưng co có tin tôi không? Tôi không có ý định quyến rũ ai cả."
Ánh mắt Vũ Sam Nguyệt gần như khao khát, cô ta rất muốn có người nắm tay mình, nói chắc chắn cô ta không phải loại phụ nữ vô liêm sỉ.
Câu nói này lọt vào tai An Ly khiến cô phải suy nghĩ.
Nghệ sĩ?
Những manh mối rời rạc được kết nối lại, một hình bóng rõ nét hiện lên trong tâm trí.
"Tập đoàn Đổng Thị tuy mới thành lập không lâu nhưng phát triển rất nhanh chóng, hơn nữa Đổng Nham không phải là người dễ đối phó."
"Việc Đổng Thị phát triển cũng thật kỳ lạ, trước đây chưa từng nghe nói, bỗng một ngày nào đó lại nổi lên."
"Các cô gái bị nhắm đến chưa bao giờ thoát khỏi số phận, thậm chí cả những người có gia cảnh tốt."
Các ngành nghề của Đổng Thị liên quan đến giới giải trí, có lẽ ông ta sẽ nhắm đến cô.
* * *
Đã có thù, biết cô là nghệ sĩ, có công ty quản lý nghệ sĩ dưới trướng, lịch sử phát triển đột ngột..
Tất cả các manh mối đều quy về một nghi phạm duy nhất, Đổng Nham.
Trong lúc An Ly suy nghĩ, cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.
"Người trong phòng không giống như những người khác, mày hãy cẩn thận đừng gây ra rắc rối lớn."
Nhậm khinh thường cười nhạo.
"Rắc rối?"
Ngay sau đó, người đàn ông nói với ý nghĩa sâu xa: "Mày nghĩ rằng ai cũng có thể gây rắc rối cho chúng ta sao?"
"Nhậm, mày đừng nghĩ rằng có người bảo vệ thì có thể tùy ý làm bậy, làm công việc này một khi bị bắt thì chỉ có chết! Nếu mày muốn chết thì tùy, đừng kéo tao vào!"
Vứt lại một câu nói, tiếng bước chân của người kia đã dần khuất xa.
Không lâu sau, An Ly nghe thấy âm thanh "kẽo kẹt" khi cánh cửa được mở ra.
Cô cảm giác đối phương đang lại gần mình.
Ngay cả khi nhắm mắt, An Ly cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo như rắn độc đang lướt qua mình.
Như thể đang xem xét nên ăn từ chỗ nào thì sẽ hợp lý hơn.
An Ly căng thẳng, nếu đối phương ra tay với cô vào lúc này, cô có thể đánh ngất người đó và trốn thoát nhưng để cứu những cô gái khác ở đây thì thật là một điều không tưởng.
Nếu đối phương tiếp tục dùng con tin để đe dọa, tình hình sẽ trở nên càng khó khăn hơn.
An Ly suy nghĩ liên tục.
Cách an toàn nhất bây giờ là cô ẩn nấp ở đây sau đó truyền đạt thông tin ra ngoài.
Ngay lúc đó, An Ly cảm thấy một bàn tay chạm vào bụng mình và còn đang từ từ di chuyển lên trên.
Trong phút hoảng hốt, An Ly cắn đầu lưỡi mình, mùi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng.
May mắn thay, bàn tay của đối phương đã dừng lại trước khi chạm đến ngực cô.
Nhậm "chậc" một tiếng.
Ban đầu ông ta định "đùa giỡn" một chút với đối phương nhưng lúc đó, vết máu trên tay áo lọt vào tầm mắt, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm màu máu trông thật chướng mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Nhậm đã mất hết hứng thú để tiếp tục.
Ông ta lười biếng đứng dậy và rời khỏi căn phòng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, An Ly mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, tay hơi cử động, thoát khỏi dây trói rồi giải quyết sợi dây buộc chân.
Sau khi lấy lại tự do, An Ly không kịp kiểm tra vết thương trên người, lập tức chạy đến bên cô gái ở đối diện.
Kiểm tra mạch đập và hơi thở.
An Ly nhẹ nhàng thở ra.
Còn sống.
Cô kiểm tra tình trạng cơ thể của cô gái, phát hiện ra rằng chiếc xích sắt quấn quanh cổ đã làm rách da, hình thành một lớp vảy dày. Trên người cô gái có nhiều vết thương do bị trói và đánh đập nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là ở phần dưới.
Hơi thở An Ly trở nên nặng nề.
Cô không dám tin rằng đối phương đã phải chịu đựng những nỗi hành hạ như thế nào để có thể khiến cơ thể bị tàn phá đến mức này.
Cô nắm chặt tay, cởi chiếc áo khoác duy nhất trên người và đắp cho cô gái, sau đó trong đầu gọi tên hệ thống đã lâu không xuất hiện.
"Hệ thống, trước đây cậu đã nói rằng một số chức năng của hệ thống có thể được phát triển thông qua giao dịch, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy, có thể biến đôi mắt của tôi thành máy quay phim, truyền tải những gì tôi nhìn thấy cho mọi người không?"
"Đang tra cứu chức năng hệ thống.. Chức năng mà ký chủ muốn tra cứu có tên là 'Phát sóng', có thể truyền tải hình ảnh mà ký chủ nhìn thấy lên mạng. Chỉ cần kết nối với phòng livestream chỉ định, ký chủ có thể thực hiện điều mà ký chủ đã nói."
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu.
"Ký chủ có chọn thực hiện giao dịch không, dùng 10%" nhận thức bản thân "để đổi lấy chức năng này?"
"Lưu ý: Chức năng này khá đặc biệt, chỉ có thể kết nối ba lần."
An Ly dừng lại.
Điều đó có nghĩa là, 10% mức độ nhận thức bản thân chỉ đổi được ba lần phát sóng.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không do dự mà cho rằng đây là một giao dịch lỗ vốn.
Dù sao cái hệ thống sống chó như này đã hố cô nhiều lần.
Nhưng bây giờ..
An Ly nhìn cô gái nằm đó, cơ thể đã không còn hình thù gì, lại nhớ đến cô gái bị Nhậm ném vào cốp xe, đến giờ vẫn không biết sống chết ra sao.
"Được, giao dịch đi."
An Ly nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu: "Đã giao dịch thành công lần" nhận thức bản thân "đầu tiên với ký chủ, giao dịch đang diễn ra, chức năng" phát sóng "đang được phát triển.."
"Chức năng 'phát sóng' đã được kích hoạt, xin hãy chọn tài khoản livestream mà ký chủ muốn đăng nhập."
An Ly mấp máy môi.
"Dùng tài khoản chính thức của 'Hẹn Hò' tập hai đi."
"Đã rõ, đang chuyển dữ liệu hệ thống.. Chuyển giao thành công, lần phát sóng đầu tiên chính thức bắt đầu."
*
Cùng lúc đó.
Đội cảnh sát vũ trang đến thôn Tiểu Khẩu, lùng sục khắp nơi nhưng không phát hiện bóng dáng An Ly. Ngược lại, họ phát hiện nhiều đàn ông trong thôn có vẻ như đã ngất xỉu sau khi đánh nhau với ai đó, trong khi trưởng thôn Ly Thiên Trụ thì ngã quỵ trong sân nhà mình và đến nay vẫn chưa tỉnh.
Cảnh sát đã đưa tất cả người dân trong thôn Tiểu Khẩu xuống núi, những người cần điều trị thì được đưa đến bệnh viện, còn những người phụ nữ còn tỉnh táo thì bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Những người phụ nữ trong thôn bị cảnh sát dẫn lên xe vẫn đang mắng mỏ bằng tiếng địa phương, đặc biệt khi nhìn thấy Vũ Sam Nguyệt đứng không xa, họ càng trở nên kích động hơn.
"Các người có quyền gì mà bắt tôi! Tại sao không bắt con điếm Vũ Sam Nguyệt hồ ly lẳng lơ đó, lại bắt tôi!"
"Vũ Sam Nguyệt, mày chỉ biết quyến rũ đàn ông thôi, giờ còn qua lại với những người ngoài thôn nữa! Đừng tưởng như vậy mà chúng tao sẽ sợ mày! Đợi đến khi Tiền Nhị về, xem tao không bảo ông ta đánh chết mày và con nhãi ranh Thường Chi đó!"
Ngôn ngữ thô tục, thật khó nghe.
Vũ Sam Nguyệt siết chặt chăn lông, hốc mắt ửng đỏ.
"Lên xe, ngoan ngoãn cho tôi!"
Cô cảnh sát nữ giữ chặt người phụ nữ, cũng nhận lại những lời mắng chửi không đáng nghe.
"Các người là bọn khốn nạn! Các người biết tôi là ai không? Dám đối xử với tôi như vậy! Một đám gà mẹ không biết đẻ trứng! Tôi đã sinh cho nhà lão Vương ba thằng con trai! Các người có quyền gì mà giữ tôi như thế!"
Cho đến khi bị đưa lên xe cảnh sát, vẫn có thể nghe thấy những tiếng chửi rủa vang vọng trong khoang xe.
Kỷ Y Tư đi tới, vỗ vai cô ta: "Đừng nghe những gì họ nói, giá trị của chúng ta không bao giờ được xác định bởi việc phục vụ đàn ông và sinh con."
Vũ Sam Nguyệt cố gắng nở nụ cười.
"Tôi biết." Cô ta dừng lại một chút, giọng nói có phần khàn khàn: "Nhưng co có tin tôi không? Tôi không có ý định quyến rũ ai cả."
Ánh mắt Vũ Sam Nguyệt gần như khao khát, cô ta rất muốn có người nắm tay mình, nói chắc chắn cô ta không phải loại phụ nữ vô liêm sỉ.