Xuyên Không [Edit] Tôi Trở Nên Nổi Bật Sau Khi Bị Cõi Mạng Chế Nhạo - Diệp Liêu Trà

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangPhan369, 15 Tháng tám 2024.

  1. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
  2. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 62: Mạnh mẽ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Ly và Kỷ Y Tư rửa mặt xong rồi nằm lên giường, giường rất cứng phía dưới chỉ trải một lớp vải mỏng làm đệm.

    Vừa ngồi xuống, trán của Kỷ Y Tư đã nhăn lại.

    "Cứng quá hả?"

    An Ly nhíu mày: "Cô chờ một chút."

    Kỷ Y Tư vừa định lên tiếng thì thấy đối phương đã đứng dậy và đi tìm cái gì đó.

    An Ly nhìn xung quanh, không thấy có gì phù hợp trong phòng. Cô tháo chăn gối của mình ra, trải phẳng và đặt lên giường.

    "Cô làm gì vậy?"

    Kỷ Y Tư kinh ngạc: "Cô gỡ chăn mền ra rồi ban đêm lấy gì đắp?"

    An Ly thờ ơ nhún vai: "Không sao, sức khỏe tôi rất tốt."

    Kỷ Y Tư nhìn theo bóng dáng bận rộn của cô, im lặng một lúc rồi quay đầu đi.

    "Chăn của tôi cho cô mượn đó."

    Cô ta nói rất nhỏ, An Ly không nghe rõ.

    "Hả?"

    An Ly ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn Kỷ Y Tư.

    Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

    Nhờ ánh trăng, cô thấy làn da của đối phương như ngọc bích, phủ một lớp phấn trắng hồng, đẹp xiêu lòng.

    An Ly vốn là người thần kinh thô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

    Cô đưa tay sờ mũi, nói: "À, lúc nãy tôi không để ý, cô nói gì cơ?"

    Kỷ Y Tư cắn răng, suy nghĩ một chút rồi quyết định không làm khó mình. Cô ta ngồi lên giường, dịch vào trong góc rồi kéo chăn lên để trống nửa giường.

    "Đây, ngủ ở đây đi." Giọng cô ta phát ra từ dưới chăn, rầu rĩ.

    An Ly ngẩn người, không kìm được cười thành tiếng.

    Nghe thấy tiếng cười, Kỷ Y Tư lập tức chui ra khỏi chăn, giọng nói đầy tức giận: "Tôi chỉ không muốn nợ cô thôi!"

    "Vâng vâng vâng." An Ly nín cười, sợ chọc giận thêm.

    Cái cô nàng này, sao lại hung dữ như vậy chứ?

    Sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ, An Ly xem xét lại các manh mối đã thu thập được trong suốt cả ngày.

    Thôn này không khác gì so với dự đoán của cô, không phải là trung tâm buôn bán người nhưng rất có thể là một trong những đường dây tiêu thụ bất hợp pháp.

    Khi Lý Thiên Hải thông báo với cô rằng hợp đồng quay phim giữa đội sản xuất và khu vực này đã được ký kết, trong lòng An Ly đã gạch tên thôn này khỏi danh sách các trung tâm buôn bán.

    Nếu là vùng trung tâm, làm sao họ có thể để những người ngoài như cô lên núi quay phim, nhất là khi thông tin lan truyền nhanh chóng qua livestream trên internet như thời nay? Chắc chắn họ không dám liều lĩnh như vậy.

    Vì vậy, mục tiêu ban đầu của An Ly là một trong những đường dây tiêu thụ bất hợp pháp.

    Lợi nhuận từ buôn bán người không cao, vì vậy họ càng tham lam muốn kiếm thêm thu nhập, sẵn sàng liều lĩnh.

    "Vì vậy, việc chúng ta cần làm là làm cho khán giả thấy được những cảnh 'thực tế' của những nơi này càng nhiều càng tốt."

    "Dù là kịch bản hay nhân vật, chúng tôi không dạy họ cách yêu, chỉ dạy họ cách bảo vệ bản thân đúng đắn."

    Lý Thiên Hải nhìn dãy núi hùng vĩ, giống như một con quái thú khổng lồ trong đêm tối, mở rộng cái miệng đầy máu sẵn sàng nuốt chửng mọi người bất cứ lúc nào.

    Ông ta rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, sờ vào túi mới phát hiện ra mình quên mang bật lửa.

    "Đây."

    Bên cạnh có một cánh tay đưa ra nhấn bật lửa, ngọn lửa trong đêm tối leo lắt, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể dập tắt một cách dễ dàng.

    "Cám ơn."

    Lý Thiên Hải châm điếu thuốc trên tay phó đạo diễn, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra làn khói mờ ảo.

    ".. Thực ra ban đầu tôi cũng không hiểu, tại sao ông lại muốn quay chương trình như thế này."

    Phó đạo diễn im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Nhưng hôm nay quay xong, tôi đã hiểu được phần nào."

    "Ông phải suy nghĩ kỹ, dù có quay được những gì ông muốn hay không, khi chương trình này phát sóng, sự nghiệp của ông coi như chấm dứt."

    Không ai thích chiếc bánh của mình bị người khác động vào.

    Đặc biệt là loại bánh như thế này, phức tạp chồng chéo, liên quan đến lợi ích của rất nhiều người.

    Lý Thiên Hải lại hút một hơi thuốc, cổ họng bị khói làm cho hơi khàn đi.

    "Ông có biết không, hồi nhỏ tôi gầy yếu lắm."

    Gầy yếu?

    Phó đạo diễn liếc nhìn thân hình vạm vỡ của người đàn ông, cảm thấy buồn cười.

    Lý Thiên Hải như đoán được phản ứng của ông ấy, cười mắng: "Biết ngay ông không tin mà nhưng cũng đừng nhìn ông đây bằng ánh mắt đó!"

    "Được được được, ông tiếp tục đi."

    Người đàn ông ngẩng đầu với giọng điệu đầy hoài niệm: "Hồi đó tôi thật sự rất nhỏ và gầy, giống như một chú gà con, lại thấp hơn những đứa bạn cùng tuổi nên thường xuyên bị người ta châm chọc là yếu ớt, nữ tính."

    Phó đạo diễn tưởng tượng ra hình ảnh một cậu bé sáu bảy tuổi, nhỏ nhắn, gầy gò, và toàn thân bẩn thỉu.

    "Khi tôi vào tiểu học, công việc bố mẹ tôi không ổn định, nên đã gửi tôi về quê sống với ông bà. Những đứa trẻ ở thôn thì nghịch ngợm hơn, những đứa như tôi càng dễ bị bắt nạt."

    "Rồi sau đó, một cô gái hoàn toàn trái ngược với tôi, mạnh mẽ và cứng cỏi, đã đứng ra bảo vệ tôi." Lý Thiên Hải thở ra một làn khói thuốc, nhìn về phía phó đạo diễn và cười: "Ông có tin không, một cô bé nhỏ nhắn, cắt tóc ngắn, chỉ cần xắn tay áo là có thể đánh bại mười mấy thằng con trai."

    Đó là một phần không thể phai mờ trong ký ức của Lý Thiên Hải.

    "Ê, đừng sợ, tớ sẽ không bắt nạt cậu đâu."

    "Tớ tên là Như Lan, cậu tên là gì?"

    ".. Vậy thì từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Thiên Hải nhé, đừng sợ, từ nay tớ sẽ bảo vệ cậu, xem ai còn dám bắt nạt cậu nữa!"

    Cô gái cao hơn ông ta một cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc vỗ ngực, làn da đen nhẻm, nở nụ cười rực rỡ hơn cả mặt trời.

    Nói đến đó, Lý Thiên Hải cảm thấy có gì đó ướt ướt chảy ra từ khóe mắt mình.

    "Ông có tin không, cô gái hồi nhỏ da đen nhẻm, trông giống như một con khỉ nhỏ, lớn lên lại trở thành một người da trắng mịn, như một bông hoa mới nở. Lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy ở đại học, tôi không nhận ra."

    Phó đạo diễn im lặng.

    Ông ấy biết, người mà Lý Thiên Hải nhắc đến chính là người bạn đó của ông ta.

    Lý Thiên Hải dập thuốc.

    Ánh sáng cuối cùng trong đêm tối cũng tắt hẳn.

    "Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cảm thấy mình không đủ đàn ông."

    Dù khi lớn lên, ông ta đã cố gắng hết sức để phát triển các đặc điểm nam tính nhưng những vết tích của việc bị bắt nạt và bị gọi là nữ tính từ nhỏ vẫn ám ảnh trong tâm trí Lý Thiên Hải.

    "Cao Nham, tôi muốn làm một việc thật ra dáng đàn ông."

    Lý Thiên Hải nhìn về phía ngọn núi.

    "Dù sao tôi cũng không thể để một cô gái mãi đứng trước mặt mình bảo vệ tôi được, đúng không?"

    Phó đạo diễn im lặng hồi lâu, rồi tiến lên, vỗ nhẹ vào vai ông ta.

    "Hiện tại, ông chính là người đàn ông đàn ông nhất mà tôi từng gặp!" Cao Nham nói từng câu từng chữ.

    Lý Thiên Hải cảm thấy khóe mắt cay cay.

    Một lúc lâu sau, ông ta gạt tay đối phương ra.

    "Thôi, hai thằng đàn ông ở đây làm gì mà sến súa thế!" Ông ta nói rồi quay lưng đi vào lều: "Ngày mai còn phải dậy sớm, đi ngủ đi!"

    Cao Nham dở khóc dở cười nhìn thân hình mập mạp của ông ta, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen.

    Trên thế giới này, có người dùng việc áp bức kẻ yếu để chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình, cũng có người dùng việc bảo vệ kẻ yếu để thể hiện sức mạnh của mình.

    Hi vọng, trời nhanh sáng.
     
  3. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 63: Người ngoài thôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm trong núi thật tĩnh lặng, nếu không thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, cái sự tĩnh lặng này có thể khiến người ta phát điên.

    Kỷ Y Tư nghe thấy người nằm cạnh mình thở đều đều, không biết cô đã ngủ chưa.

    Lăn tăn một hồi, cô ta thử chạm nhẹ vào đối phương bằng mu bàn tay.

    "Sao vậy?"

    Kỷ Y Tư nghe thấy giọng của An Ly vang lên bên tai mình, cùng với đó là tiếng tim mình đập mạnh.

    Cô ta ổn định lại tâm trạng, nói: "An Ly, cô có ý kiến gì về chương trình lần này không?"

    An Ly im lặng.

    "Ý cô là khía cạnh nào?"

    Khía cạnh nào? Có quá nhiều thứ, từ địa điểm quay phim, kịch bản chương trình, nhân vật trong kịch bản, đến thái độ nghiêm túc bất thường của An Ly..

    Kỷ Y Tư cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, tập trung vào điểm chính: "Biểu hiện của cô không giống như những lần trước."

    "Ồ! Vậy biểu hiện lần trước của tôi là như thế nào?"

    An Ly nói với giọng điệu đùa cợt nhưng Kỷ Y Tư ban đầu không nhận ra.

    "Trước đây cô làm nhiệm vụ rất tùy ý, không bao giờ nghiêm túc như bây giờ.."

    Kỷ Y Tư hồi tưởng lại, ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của An Ly, bất giác nhận ra: "An Ly, cô đang đùa tôi!"

    Trong lúc kích động đụng đễn chỗ đau.

    An Ly vội vàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, tôi không đùa cô nữa đâu. Cô cũng đừng động đậy nữa, cẩn thận lại làm đau chân."

    Kỷ Y Tư cắn răng: "Không cần cô quan tâm."

    Trong mắt An Ly xẹt qua một tia bất lực.

    "Thật ra, cô đoán không sai, chương trình lần này khác với trước đây.."

    An Ly giải thích đơn giản cho Kỷ Y Tư về kế hoạch của cô và Lý Thiên Hải.

    "Thì ra là vậy." Kỷ Y Tư lầm bầm, như thể chợt nhận ra điều gì, sắc mặt của cô ta thay đổi: "Vậy chẳng phải bây giờ chúng ta đang ở trong ổ trộm cướp sao?"

    "Đừng lo lắng, hợp đồng phát sóng trực tiếp đã được ký từ lâu và trong khi phát sóng có hàng nghìn con mắt đang dõi theo chúng ta, họ không dám làm gì công khai đâu."

    Chỉ cần không đụng đến giới hạn của họ.

    An Ly yên lặng bổ sung một câu trong lòng.

    "Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo? Không thể cứ đứng nhìn những cô gái đó bị kéo vào nguy hiểm được."

    "Với khả năng hiện tại của chúng ta, việc kéo người ra khỏi nguy hiểm cũng không thực tế lắm đâu." An Ly vỗ nhẹ đầu cô ta.

    "Hơn nữa, thay vì đợi đến khi người ta đã rơi vào nguy hiểm rồi mới kéo ra, tốt hơn là nên cảnh báo trước."

    Kỷ Y Tư ngừng lại một chút rồi mới hiểu ra: "Vậy nên đạo diễn Lý cố tình tạo ra kịch bản như thế."

    "Ừm."

    Kỷ Y Tư siết chặt nắm đấm: "Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, từ ngày mai tôi sẽ cố gắng diễn tốt vai trò này."

    **

    Cùng lúc đó, nhà trưởng thôn.

    Ly Thiên Trụ ngồi trên chiếc ghế lớn nhất ở giữa, hai tay đặt trên gậy, nhắm mắt lại.

    Da trên mặt nhăn nheo và chảy xệ, giống như lớp vỏ cây già bị mục nát.

    "Chát.."

    Cây gậy to bằng cổ tay lần lượt đánh xuống, khiến cô gái nằm trên đất đau đớn co giật, miệng bị bịt kín không thể kêu lên, chỉ còn phát ra những tiếng rên rỉ.

    Tiền Nhị vung gậy liên tục cho đến khi cánh tay mỏi nhừ mới dừng lại.

    Cơ thể trên mặt đất cũng bất động.

    "Đều do mụ đàn bà chết tiệt này nói lung tung."

    Ông ta mắng mỏ rồi lén liếc nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí cao hơn, thấy đối phương không có phản ứng gì, liền đưa tay chuẩn bị tiếp tục đánh.

    "Được rồi."

    Âm thanh khàn khàn vang lên, Tiền Nhị dừng lại.

    "Trưởng thôn."

    "Người nào nói lung tung vậy, tưởng tôi không biết sao?" Ly Thiên Trụ mở mắt: "Tôi đã bảo các cậu rồi, những ngày này có người lạ vào thôn thì phải thu liễm chút, đừng gây chuyện."

    "Vâng vâng vâng, trưởng thôn, ta hiểu rồi."

    Tiền Nhị liếc nhìn những bà lão xung quanh, ra hiệu cho họ mau chóng khiêng người đi.

    Hai bà đó chính là những người mà An Ly gặp trong bếp vào bữa tối.

    Hai người lúc này câm như hến, run rẩy khiêng người phụ nữ bị đánh gần như sắp chết khỏi mặt đất.

    Khi tóc được kéo lên, hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.

    Là Thường Chi.

    Tiền Nhị chăm sóc Ly Thiên Trụ bằng cách xoa vai và bóp chân, tỏ vẻ rất nhiệt tình.

    "Trưởng thôn, tôi không hiểu, tại sao ông lại để những người lạ vào thôn vậy?"

    Ly Thiên Trụ rất hài lòng với thái độ của Tiền Nhị.

    "Nếu không để những người đó vào thôn, thì làm sao thôn có tiền? Cứ trông chờ vào chút bố thí nhỏ nhặt từ những người kia để sống qua ngày à?" Ly Thiên Trụ hừ lạnh một tiếng.

    "Nhưng dù sao họ cũng là người lạ, tôi lo lắng.." Tiền Nhị do dự.

    "Yên tâm đi, nghe cậu nói, những người đó cũng chẳng khác chúng ta là mấy. Chỉ cần đừng để họ vào những chỗ đó, người trong thôn giữ mồm giữ miệng, thì sẽ không có vấn đề gì."

    Ly Thiên Trụ có vẻ rất tự tin.

    Tiền Nhị thấy vậy, không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú đấm bóp hơn.

    Ông ta biết Ly Thiên Trụ có chút quan hệ, từ khi lão ta trở thành trưởng thôn, thôn mới dần dần trở nên thịnh vượng, số người chưa có gia đình cũng ít đi.

    Chỉ có điều không biết có phải vì làm nhiều việc lương tâm cắn rứt hay không, mà Ly Thiên Trụ ở tuổi hơn năm mươi, trông giống như một ông lão đã đến tuổi xế chiều.

    Tiền Nhị nghĩ đến điều đó, rồi lại nhớ đến vài người phụ nữ ngoài thôn đã thấy vào ban ngày, không khỏi liếm môi.

    Đã lâu rồi ông ta không được thưởng thức hương vị mới mẻ.

    Trong đêm tối, có người âm thầm tính toán mưu đồ, có người thì vẫn giữ im lặng.

    *

    Hôm sau.

    An Ly tỉnh rất sớm.

    Khi tỉnh dậy, người phụ nữ mà tối qua đã quay lưng về phía cô đang ôm chặt cô như một con bạch tuộc, ngáy o o.

    An Ly cố gắng thoát ra, không làm người kia tỉnh dậy, thay đồ, cầm lấy bàn chải và chậu rửa rồi đi ra ngoài căn phòng.

    Gà trong thôn vẫn chưa gáy nhưng những người phụ nữ đã bắt đầu bận rộn.

    Khi An Ly ra ngoài, vừa gặp hai người phụ nữ. Cô ngượng ngùng chào hỏi nhưng đáng tiếc là đối phương thấy cô như thấy ôn dịch, vội vàng tránh xa.

    Tình hình này, còn nghiêm trọng hơn hôm qua.

    An Ly dừng lại, cúi đầu.

    Có lẽ đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.

    Khi đến nơi rửa mặt, cô múc nước, súc miệng hai lần rồi nhổ ra. Khi cúi đầu rửa mặt, cô nghe thấy có người bên cạnh đang thì thầm.

    "Cô có biết không, cô gái ở nhà Tiền Nhị tối qua suýt bị đánh chết!"

    "Thật á! Sao lại như vậy?"

    "Tôi nghe nói, tối qua cô ấy bị đánh vì đã nói lung tung trước mặt người ngoài thôn."

    "Nghe nói khi được khiêng về, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn. Giờ không biết còn sống hay đã chết rồi."

    Động tác rửa mặt của An Ly dừng lại.

    Nhà Tiền Nhị? Là Thường Chi.

    "Xui xẻo, theo tôi thấy, đáng đời, chẳng có việc gì lại đi nói chuyện với người ngoài thôn làm gì, tự tìm phiền phức mà!"

    "Vì họ không cùng một hội với chúng ta, có ý đồ khác cũng không lạ."

    "Nếu là tôi, thấy người ngoài thôn chắc chắn sẽ đi đường vòng tránh ngay!"

    "Đúng, đúng."

    An Ly bình tĩnh ngẩng đầu, tắt vòi nước, thậm chí không kịp lau nước trên mặt.

    "Ồ? Thật sao?"

    Giọng nói của cô nhẹ nhàng và trong trẻo nhưng lại như tiếng quỷ dữ trong tai hai người đó.

    "Người, người ngoài thôn!"
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 64:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng hét chói tai khiến màng nhĩ của An Ly đau nhức nhưng cô không cử động, cứ để cho hai người kia chỉ tay vào mũi cô và la mắng.

    Thái độ của cô chọc giận một người trong đó.

    "Cô là người câm à, không biết nói hả?"

    Nói xong muốn bước đến xô đẩy.

    An Ly lạnh lùng liếc nhìn khiến người kia lập tức đứng sững lại tại chỗ.

    "Được rồi được rồi."

    Người khác tiến lên kéo bà ta lại, liếc nhanh về phía An Ly, rồi thì thầm vào tai bạn đồng hành hai câu.

    An Ly đoán rằng có lẽ đang nhắc nhở đối phương về số phận thảm thương của Thường Chi sau khi trò chuyện với người ngoài thôn.

    Người đó quả nhiên thay đổi sắc mặt, giận dữ lườm An Ly một cái, rồi mắng một câu "xui xẻo", sau đó bị bạn đồng hành kéo đi.

    An Ly đứng yên tại chỗ, tay cầm khăn mặt.

    Giọt nước từ khuôn mặt chảy xuống cằm, cuối cùng rơi vào cổ áo hơi mở, cảm giác lạnh lẽo đột ngột khiến cơ thể nổi da gà.

    Cô hít một hơi sâu, sau đó không biểu cảm, vắt khăn rồi đắp lên mặt.

    Chờ một chút, chờ một chút..

    Khi trở về căn nhà nhỏ, An Ly nhìn thấy có người đang rình mò ở khung cửa sổ, lén lút muốn nhìn vào bên trong.

    Từ chỗ đó có thể nhìn thấy rõ Kỷ Y Tư trên giường.

    Cơn giận bùng lên trong lòng.

    An Ly thoáng thấy thứ gì đó đặt ở góc phòng trong tầm mắt, cô khẽ xoay người, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động.

    Tiền Nhị híp mắt cố gắng nhìn.

    Cái bàn, chiếc giường, người đang nằm ngủ trên giường, vạt áo bị vén lên, dưới tà áo là đôi chân mảnh mai..

    Ông ta liếm môi, cố gắng di chuyển vào sâu hơn.

    An Ly tung một cú đá vào mông ông ta khi ông ta đang vô thức cựa quậy, rồi không đợi người đàn ông kịp phản ứng, cô nhanh chóng trùm bao tải lên đầu, lôi vào góc và ra tay đánh đập không thương tiếc.

    Động tác gọn gàng, không chút cẩu thả.

    Khi người đàn ông vốn đang vùng vẫy không còn động đậy nữa, An Ly mới dừng tay. Cô quan sát xung quanh, không có ai phát hiện, túm lấy một chân của ông ta, kéo lê và ném thẳng vào hố phân.

    An Ly làm như không có việc gì, quay lại phòng của mình. Kỷ Y Tư dường như bị tiếng động đánh thức, đang dụi mắt nhìn cô bước vào.

    "Lúc nãy có tiếng gì vậy?"

    "Ồ, tôi thấy một con chuột, đã đuổi nó đi rồi." An Ly mặt không đổi sắc nói dối.

    Kỷ Y Tư cứng đờ.

    "Con chuột?"

    "Ừm."

    Là một con chuột đen háo sắc.

    Kỷ Y Tư gần như nhảy dựng lên, chân bị thương chưa khỏi, mắt thấy sắp ngã.

    An Ly nhanh chóng đỡ lấy cô ta.

    "Cô có thể chú ý hơn một chút không? Nếu tiếp tục như thế này, hình tượng của cô sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi."

    Mặt Kỷ Y Tư đỏ lên, đẩy cô ra.

    "Hừ, là do ai hù tôi!"

    An Ly sờ mũi.

    Hù hả? Không hề.

    "Tôi đã lấy cho cô một ít nước, cô dùng để rửa mặt đi." An Ly đặt chai nước xuống bàn.

    Ngay khi hai người vừa chuẩn bị xong, thì cửa phòng bị gõ.

    Là nhóm Liêu Nhạc Sinh.

    Một nhóm người tụ tập lại, cùng xem nhiệm vụ mà Lý Thiên Hải đưa ra hôm nay.

    "Tôi phải bị bán đi?"

    Tống Nhiễm nhìn xong nội dung trên thẻ, sắc mặt cô ấy thay đổi.

    Mặc dù chỉ là diễn kịch nhưng nội dung này có phải là quá đáng không?

    Hứa Quang Bác cũng tỏ vẻ đau khổ.

    Kỷ Y Tư nhìn An Ly, ánh mắt hỏi cô có nên kể cho Tống Nhiễm và những người khác về tình hình thực tế hay không.

    An Ly suy tư một hồi, quyết định lắc đầu.

    "Các cô cũng thấy diễn xuất của tôi hôm qua rồi, nếu không diễn cho thật chân thực thì muốn giành được vị trí số một không dễ đâu."

    Nghe vậy, sự háo thắng của Tống Nhiễm bị kích thích.

    "Được rồi, vậy tôi sẽ liều mạng theo chân quý ngài! Hứa Quang Bác! Đến đi, tùy ý phát huy, tôi sẽ phối hợp!"

    "Tôi cũng vậy." Kỷ Y Tư mỉm cười: "Không cần phải nương tay đâu."

    Chu Hòa Trạch và Hứa Quang Bác liếc nhìn nhau, nếu những người phải chịu khổ đã đồng ý, thì họ cũng không còn gì để nói.

    Ngày thứ hai chính thức bắt đầu.

    Ngay khi phòng livestream vừa mở, số người xem đã tăng vọt lên.

    [Bình luận đầu.]

    [Tới rồi đây, cuối cùng cũng đến giờ phát sóng rồi, xem nhan sắc xinh đẹp của chị gái nhà tôi nào!]

    [Có chút mong chờ diễn biến tiếp theo của chương trình này.]

    [Hử? Sao họ đều ở cùng nhau mà không hành động gì vậy? Hôm nay không có nhiệm vụ à? ]

    Khán giả cảm thấy kỳ quái, thân là khách mời Hứa Quang Bác bọn họ cũng đang nghi ngờ.

    "Hôm qua trưởng thôn bảo Tiền Nhị sẽ dẫn chúng ta đi dạo quanh thôn mà? Người đâu rồi?" Hứa Quang Bác nhăn mặt, nhìn quanh.

    "Có phải là chúng ta dậy quá sớm không?" Liêu Nhạc Sinh đưa ra ý kiến của mình.

    Và An Ly, người duy nhất biết sự thật thì vô cùng bình tĩnh đứng tại chỗ. Tuy nhiên, từ bề ngoài nhìn vào, cô vẫn mang vẻ ngoài không nổi bật, trông có vẻ dễ bị bắt nạt.

    Một lúc sau, mọi người cuối cùng cũng đợi được người đến.

    "Anh Tiền Nhị!"

    Chu Hòa Trạch vẫy tay chào người đó nhưng khi đối phương đến gần, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức biến mất, theo bản năng đưa tay che miệng và mũi lại.

    Mấy người còn lại cũng có phản ứng giống vậy.

    "Ọe, thối quá!" Hứa Quang Bác thốt lên.

    Tiền Nhị xuất hiện trong ống kính livestream, mặt đầy những vết bầm tím, gò má sưng phồng, đặc biệt là hai mắt, một bên xanh đen, bên kia cũng xanh đen, đối xứng đến mức không thể nói hết được.

    Áo bị vấy bẩn bởi một loại chất lỏng màu vàng nâu không rõ nguồn gốc nhưng chỉ cần người khác ngửi thử là biết ngay đó là gì.

    Mọi người xem livestream thấy cảnh này đều sững sờ.

    [? Đây là kiểu tạo hình gì vậy, khiến tôi sốc một vạn năm luôn!]

    [Cười chết đi được, không lẽ trên lầu thật sự nghĩ đây là kiểu trang phục do đội ngũ chương trình sắp xếp à? ]

    [Mặt mày bầm dập như vậy, rõ ràng là bị người khác đánh.]

    [Hôm qua tôi xem livestream đã thấy Tiền Nhị nói chuyện rất đáng ghét, giờ đúng là bị đánh rồi, ha ha, thỏa mãn quá, quá thỏa mãn!]

    [Người tốt làm việc tốt không để lại danh tính, đáng khen ngợi!]

    [An ninh trong thôn kém như vậy sao? Ơi, tôi lo lắng quá, không biết sự an toàn của Y Tư và mọi người thế nào.]

    [Lầu trên, thôn thì có an ninh gì, chắc chắn là Tiền Nhị đã đắc tội với ai đó nên mới bị đánh. Nhìn vẻ mặt của ông ta, có lẽ cũng không biết mình bị ai đánh đâu.]

    Tiền Nhị đúng là không biết ai đã đánh mình

    Ông ta chỉ nhớ là đã lén nhìn qua cửa sổ cô gái chân bị thương, rồi bị một cú đá vào mông, ngay sau đó đầu bị bịt kín, không nhìn thấy gì nữa.

    Điều quan trọng là, người đó còn ném hắn vào hố phân.

    Còn là của nhà xí công cộng.

    Mọi người đều biết nhà xí ở nông thôn như thế nào.

    Tiền Nhị là bị người đang định đi nhà xí gọi dậy. Hiện giờ ông ta trở thành một cái hố phân di động, mùi thì không cần phải nói, thật sự rất kinh khủng.

    Sắc mặt ông ta cực kỳ u ám quan sát những người đứng trước mặt mình.

    Trong thôn không ai dám ra tay tàn nhẫn như vậy với ông ta, chắc chắn là mấy người từ ngoài thôn đã làm chuyện này!

    Ánh mắt đảo qua các cô gái.

    An Ly, người khởi xướng sự việc, bình thản tiếp nhận ánh mắt xét hỏi của ông ta.

    Tiền Nhị nhớ lại sức mạnh của kẻ đó, lớn hơn cả ông ta, tuyệt đối không thể là của phụ nữ!

    Cuối cùng, ông ta tập trung sự nghi ngờ vào nhóm của Hứa Quang Bác.

    Người ông ta lén nhìn là Kỷ Y Tư và người đi cùng Kỷ Y Tư chỉ có Chu Hòa Hòa Trạch và Hứa Quang Bác.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 65: Tức giận

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 66:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông ta còn chưa quên lời của Ly Thiên Trụ đêm qua.

    "Sao lại ồn ào thế này, có chuyện gì vậy?"

    Giọng nói khàn khàn truyền đến từ phía sau, Tiền Nhị cứng người lại, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

    Khi vừa mới xảy ra động tĩnh ở đây, đã có người chạy đi tìm Ly Thiên Trụ.

    Ly Thiên Trụ, người đang khom lưng, được hai người nâng đỡ đi tới. Đôi mắt đen đúa của lão ta di chuyển trong hốc mắt, ánh mắt lướt qua Chu Hòa Trạch đang nằm rên rỉ trên đất, rồi dừng lại trên người Tiền Nhị.

    "Tiền Nhị, chuyện gì xảy ra."

    Tiền Nhị cứng đờ há to miệng: "Trưởng thôn, tôi.."

    Đối diện với ánh mắt của Ly Thiên Trụ, người đàn ông chỉ cảm thấy như bị một cú đập vào đầu, toàn thân lạnh lẽo.

    Giống như có một con dao đang gác trên cổ.

    Không muốn, ông ta không muốn biến thành dáng vẻ giống Thường Chi!

    "Phịch" một tiếng, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của Hứa Quang Bác và những người khác, người đàn ông vừa rồi còn hung dữ giờ đã quỳ gối xuống đất.

    "Trưởng thôn! Tôi sai rồi!"

    Ly Thiên Trụ từ trên cao nhìn xuống, hai con mắt giống như cá chết, lộ ra lòng trắng mắt.

    "Cậu nói sai với tôi thì có ích gì, người cậu làm bị thương là khách quý của thôn."

    Lão ta không biểu lộ cảm xúc, môi mấp máy, lạnh lùng nói.

    Tiền Nhị nghe vậy, vội vàng bò xoay người, không ngừng dập đầu về phía Chu Hòa Trạch và những người khác.

    "Là tôi sai rồi, tôi nhất thời bị mỡ heo che mờ tâm trí, mới mạo phạm mấy vị khách quý.. Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi thực sự biết lỗi rồi!"

    Ông ta ngẩng đầu, nở một nụ cười nịnh nọt và lấy lòng, kết hợp với hai vết bầm xanh tím trên mặt trông như 'trang điểm mắt', như một chú hề lố bịch.

    [Chuyện gì vui vậy, trưởng thôn ghê gớm đến thế sao? Tiền Nhị lại sợ hãi đến thế? ]

    [Ở những nơi nông thôn như thế này, quyền lực của trưởng thôn thường khá lớn nhưng phản ứng của Tiền Nhị thì hơi quá..]

    [Có vẻ như trưởng thôn này không chỉ xấu xí, mà thủ đoạn cũng đáng sợ lắm!]

    ] Chỉ có thể nói là ác giả ác báo thôi! Nhưng thấy Tiền Nhị như vậy mà trong lòng tôi lại có chút hả hê là sao nhỉ? ]

    [+1, dù sao thì người đáng thương cũng có chỗ đáng trách.]

    Nhóm Hứa Quang Bác liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy xấu hổ.

    Dù sao họ không phải người bị đấm, không thể thay thay Chu Hòa Trạch tha thứ Tiền Nhị được.

    Chu Hòa Trạch chống khuỷu tay cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy Tiền Nhị đang quỳ gối cúi đầu nhận lỗi với vẻ mặt đáng thương, trong mắt thoáng hiện lên một tia khoái chí.

    Nhưng cậu ta chú ý đến người quay phim đang ở bên cạnh.

    Bây giờ còn đang phát sóng trực tiếp.

    ".. Không sao đâu." Khóe miệng cậu cố gắng nhếch lên một nụ cười, sau đó nói: "Dù sao An Ly cũng đã nói, tôi cũng không sao cả."

    Tiền Nhị nghe vậy cảm thấy vui mừng trong lòng, vội vàng quay đầu, cẩn thận nhìn về phía Ly Thiên Trụ.

    "Các cậu còn không nhanh chóng giúp khách của chúng ta đứng dậy, còn Tiền Nhị, cái dáng vẻ của cậu vẫn nên về nhà tắm rửa đi!"

    Ly Thiên Trụ ra lệnh cho hai người đàn ông đưa Chu Hòa Trạch vào trong nhà nghỉ ngơi, sau đó quay sang An Ly và những người khác nói: "Thực sự xin lỗi, tôi không ngờ Tiền Nhị lại làm ra chuyện như vậy."

    An Ly vẫn đứng sau Liêu Nhạc Sinh nhưng ánh mắt lại lướt qua người đối diện.

    "Có thể là có hiểu lầm gì đó, haha." Liêu Nhạc Sinh cười ha hả.

    "Các vị cứ yên tâm ở lại, đừng lo, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa."

    Sau vài câu qua lại, Ly Thiên Trụ liền rời đi.

    Chỉ có điều, khi rời đi, An Ly phát hiện ánh mắt của đối phương đã dừng lại trên mình một lúc.

    Có vẻ như ánh mắt đó chứa đựng sự nghi ngờ đối với cô?

    Cũng đúng.

    An Ly cúi đầu che giấu cảm xúc.

    Nếu đúng là người nhút nhát và yếu đuối, trong tình huống vừa rồi, người đó đã sớm bị dọa cho ngẩn ngơ rồi. Làm sao có thể vào thời điểm quan trọng lại nói rằng Chu Hòa Trạch không bị gì nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến việc quay phim.

    *

    Ly Thiên Trụ đưa Tiền Nhị về nhà mình.

    Tại căn phòng hôm qua đã đánh Thường Chi.

    Chỉ là bây giờ người bị đánh là Tiền Nhị.

    "Á.." Tiền Nhị lăn lộn trên mặt đất như một con giun quằn quại: "Tha cho tôi đi! Trưởng thôn!"

    "Tôi không dám nữa đâu!"

    Cây gậy rơi xuống mông, phát ra tiếng "bịch" nặng nề.

    Qua một lúc, khi người chỉ còn thở dốc, Ly Thiên Trụ mới từ từ nâng tay gầy guộc lên và nói: "Dừng lại."

    Lão ta nhìn Tiền Nhị sống dở chết dở đang nằm trên đất.

    "Hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, có vẻ như cậu không nhớ."

    "Không phải.. không phải đâu!" Tiền Nhị hít một hơi, gào thét: "Thực sự là do những người đó quá đáng! Trưởng thôn!"

    Ly Thiên Trụ nheo mắt lại: "Hửm?"

    Tiền Nhị đau khổ ngẩng đầu lên: "Trưởng thôn, xem kìa, chính những người đó sáng nay đã đánh tôi thành ra thế này, còn ném tôi vào trong hố phân nữa!"

    "Tôi quá tức giận nên mới.."

    Tiền Nhị vốn đang biện hộ rất phấn khích nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ly Thiên Trụ, ngay lập tức trở nên rụt rè.

    "Bọn họ đánh cậu?"

    Ly Thiên Trụ ra hiệu cho người cầm gậy, người đó nắm lấy cổ áo của Tiền Nhị và lôi ông ta đến trước mặt Ly Thiên Trụ.

    Lão ta nheo mắt, quan sát kỹ lưỡng các vết thương trên người Tiền Nhị.

    "Tôi nói thật, họ he mắt tôi rồi đánh đập, ngoài những người ngoài thôn đó ra, còn ai vào đây nữa!"

    Ly Thiên Trụ cúi đầu, mí mắt rũ xuống, không rõ đang nghĩ gì.

    "Được rồi." Người đàn ông vẫy tay: "Xuống bôi thuốc đi."

    Tiền Nhị thở phào, biết rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm và giữ được mạng sống.

    Khi vừa đến cửa, từ phía sau lại vang lên âm thanh khàn khàn đó.

    "Chờ một chút."

    "Trưởng thôn, người có gì sai bảo ạ?"

    "Những ngày tới, để người nhà của chú hai cậu dẫn dắt những người ngoài thôn đi."

    "Cái gì?" Sắc mặt Tiền Nhị thay đổi: "Trưởng thôn, cô ấy là.."

    "Sao hả, có ý kiến gì với mệnh lệnh của tôi?"

    "Không, không có.."

    Tiền Nhị co rúm lại.

    "Biến đi, đừng ở đây chướng mắt tôi." Ly Thiên Trụ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm.

    Ly Thiên Trụ cũng không gọi người đến đỡ ông ta, Tiền Nhị chỉ có thể tự mình khó khăn ra khỏi cửa và trở về nhà.

    Vừa về đến nhà, Tiền Nhị bắt đầu ném đồ đạc và đập cửa, trút giận khắp nơi.

    Nhưng những hành động này không giúp ông ta giải tỏa cơn tức giận mà chỉ làm cho vết thương của mình thêm đau đớn.

    Người đàn ông đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, theo phản xạ la lớn: "Mẹ kiếp, ra đây nhanh chóng bôi thuốc cho ông!"

    Gọi nửa ngày vẫn không thấy ai đáp lại.

    Tiền Nhị lúc này mới nhớ ra rằng, Thường Chi đã bị mình đánh tối qua vẫn chưa tỉnh dậy.

    Ông ta tức giận không chịu nổi, lại lết thân mình đi đến nhà kho tìm người.

    "Đồ đàn bà thối, con lợn lười chết tiệt! Tôi gọi mà cô nằm yên không động đậy! Xem tôi sẽ xử lý cô thế nào!"

    Người đàn ông mắng chửi ầm ĩ, phá cửa xông vào, rồi thẳng tiến về phía người phụ nữ đang nằm trên đất, không để ý đến vết thương của cô ấy còn nghiêm trọng hơn mình, nâng chân lên đạp xuống.

    "Đồ đàn bà chết tiệt, ai bảo cô không thèm để ý đến tôi! Có phải cô cố tình muốn xem trò cười của tôi không! Hả! Nói gì đi!"

    Ông ta đá liên tục vài cú rất mạnh nhưng Thường Chi vẫn không có phản ứng.

    An Ly, người vừa tìm cớ lén ra ngoài, mới bước vào nhà đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.

    Cô nhíu mày, không do dự đá một cú vào người ông ta!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 67: Trả thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cú đá lần này mạnh hơn nhiều so với lần trước, nhắm vào cùng một vị trí.

    "Á!"

    Tiền Nhị hét lên đau đớn, người ngã nhào về phía trước.

    An Ly sợ người bị ngã sẽ đè lên Thường Chi nên lại đá một cú vào phía trước để làm giảm lực của cú ngã.

    Thật trùng hợp, đó lại là một bộ phận nhạy cảm.

    Tiền Nhị bất ngờ nhận phải hai cú đánh mạnh, cú thứ hai lại trúng ngay bộ phận nhạy cảm của mình, khiến mặt ông ta nhăn thành một đống, các đường nét trên mặt đều biến dạng.

    Cảm giác quen thuộc, cách đá quen thuộc, Tiền Nhị gần như không cần suy nghĩ đã chắc chắn rằng người đá mình lần này chính là người đã làm chuyện sáng nay!

    Hai tay ôm háng ngã lăn ra đất.

    Ông ta cố gắng dùng hết sức mở mắt ra, trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

    "Vậy mà.. Là cô!"

    Ông ta không thể nào hiểu nổi, người đánh mình lại là An Ly, người trông có vẻ dễ bị bắt nạt nhất trong số những người ngoài thôn đó!

    An Ly không quan tâm đến ông ta, lập tức quỳ xuống kiểm tra tình trạng của Thường Chi.

    Ngay khi chạm vào cánh tay của cô ấy, An Ly đã nhíu mày lại đầy lo lắng.

    Nóng quá.

    Cô ấy đang phát sốt.

    "Thường Chi, Thường Chi."

    Cô cố gắng gọi cô gái dậy nhưng tiếc là cô ấy đã hoàn toàn mất ý thức.

    Chỉ cần nhìn sơ qua, An Ly đã thấy lửa giận trong lòng mình bùng lên dữ dội.

    Với những vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cơ thể của Thường Chi gần như không còn chỗ nào lành lặn.

    Sốt cao lại mất nước, tình huống không lạc quan.

    ".. Đồ đàn bà thối! Cô dám đánh tôi!"

    Tiền Nhị loạng choạng đứng dậy với vẻ mặt đầy căm phẫn.

    Đang bực tức không có chỗ trút, An Ly làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

    Một đấm, một đá, chỉ trong vài động tác, An Ly đã đánh Tiền Nhị ngã xuống đất lần nữa.

    Cơ thể nặng nề rơi xuống đất, An Ly đạp lên mặt Tiền Nhị bằng một cú đá.

    "Đồ đàn bà thối tha! Tiện nhân!"

    Thấy ông ta vẫn tiếp tục mắng chửi, An Ly cũng không nương tay.

    "Chát!"

    Một bàn tay vả mạnh.

    "Tiện nhân!"

    "Chát!"

    "Đồ của nợ!"

    "Chát!"

    "Con điếm thúi!"

    "Chát!"

    Ông ta chửi một câu, An Ly tát một cái.

    Cô đánh cho người đàn ông mắt hoa lên, miệng sưng như lợn, không thể nói được gì, mới dừng tay.

    An Ly khinh thường ném ông ta sang một bên, nhìn thấy dây thừng đặt ở bên cạnh, cô liền đi lại và cầm lấy trong tay.

    Nhìn chất liệu dây thừng phù hợp với vết thương trên cổ tay của Thường Chi.

    Ánh mắt An Ly lạnh lùng, không nói thêm lời nào, trói Tiền Nhị thành một bó như bánh chưng, rồi vứt vào góc phòng.

    Dùng chính phương pháp của kẻ đó để trả lại cho họ.

    Sau khi làm xong mọi việc, cô đi đến bên Thường Chi, nhẹ nhàng bế cô ấy lên.

    Thường Chi cần phải được điều trị, không thể trì hoãn thêm nữa.

    An Ly mím môi, cuối cùng vẫn sử dụng chiếc điện thoại mà Lý Thiên Hải đã lén đưa cho cô.

    *

    Nhận được cuộc gọi từ An Ly, Lý Thiên Hải có chút ngạc nhiên.

    Từ lúc An Ly tìm lý do để trốn khỏi ống kính, Lý Thiên Hải đã không rõ hành tung của cô. Bây giờ cô bất ngờ gọi điện, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

    Lý Thiên Hải cảm thấy tim mình thắt lại, không nói lời thừa, vội vàng bước qua một bên và nhấc máy nghe điện.

    "A lô, An Ly, sao vậy?"

    "Đạo diễn Lý, bây giờ có cách nào để đưa người lên núi không? Tôi vừa phát hiện một cô gái, có lẽ là nạn nhân bị bắt cóc. Hiện tại cô ấy bị thương rất nặng, đang sốt cao, tình hình rất nguy cấp."

    Lòng Lý Thiên Hải trầm xuống.

    "Được, tôi sẽ sắp xếp ngay, cô phải cẩn thận, nhất định chú ý an toàn!"

    "Biết rồi." An Ly điềm tĩnh đáp: "Tôi sẽ đưa cô ấy về phòng của chúng tôi trước, sau đó liên lạc lại!"

    Sau khi cúp máy, Lý Thiên Hải nhanh chóng sắp xếp người lên núi.

    Phó đạo diễn còn đang bối rối: "Tại sao lại gọi người lên núi? Có phải lại có chuyện gì xảy ra không?"

    Lý Thiên Hải biết chuyện của cô gái tạm thời không thể công khai, nhân tiện nói: "Không phải Chu Hòa Trạch bị thương sao, tôi nghĩ lại, vẫn nên đưa người xuống, lỡ như xảy ra vấn đề gì sẽ không tốt."

    Phó đạo diễn nghi ngờ nhìn ông ta?

    "Không phải trước đó ông rất tin tưởng An Ly à?"

    Lý Thiên Hải tỏ ra rất bình tĩnh.

    "Cô ấy chỉ là một nghệ sĩ, đâu có hiểu gì về y học, toàn nói bậy. Nếu tôi tin cô ấy, thì thật là ngớ ngẩn."

    Bên cạnh, trợ lý im lặng ngẩng đầu lên: ?

    Ôi, đàn ông, lật mặt thật nhanh.

    Phó đạo diễn cũng lười cãi cọ với ông ta, cho rằng việc đưa người xuống núi để kiểm tra là việc nên làm. Có thêm một lớp bảo hiểm thì càng yên tâm hơn, nên đành để cho người đàn ông đi tiếp.

    *

    Trong thôn.

    Khi Kỷ Y Tư quay chương trình, cô ta có vẻ hơi lơ đãng.

    Cô ta thường rất tập trung khi làm việc nhưng hiện tại cô ta không thể yên tâm.

    Ánh mắt cô ta vô thức liếc nhìn xung quanh.

    Kỷ Y Tư chờ đến sốt ruột.

    Rốt cuộc An Ly đã đi đâu rồi? Cô có biết đây là một ổ trộm cướp không? Mỗi giây rời khỏi ống kính đều có thể xảy ra chuyện!

    Kỷ Y Tư phải giữ hình ảnh trước ống kính, chỉ có thể âm thầm sốt ruột trong lòng. Tuy nhiên, sự lo lắng thỉnh thoảng lộ ra vẫn khiến các fan quen thuộc nhận ra.

    [Các fan có nhận thấy hôm nay có vẻ như Y Tư hơi lơ đãng không? ]

    [Ôi, tôi tưởng đó chỉ là ảo giác của mình, không ngờ là thật.]

    [Cảm giác chung, như thể Y Tư đang tìm kiếm ai đó vậy..]

    [A a a a, các fan của Ly Tư tập hợp lại nào! Xem tôi tìm thấy điều thú vị rồi đây!]

    [Toàn bộ khách mời chỉ có An Ly là không có mặt, và Y Tư bắt đầu có biểu hiện lơ đãng sau khi An Ly rời đi, vì vậy!

    [Lầu trên, tôi hiểu rồi! Đây là tình yêu ngọt ngào gì đây! Thực sự quá tuyệt vời!]

    [Y Tư nghĩ thầm: Ngày đầu tiên không có Ly, nhớ cô ấy, nhớ cô ấy, nhớ cô ấy.. ôi ôi ôi, tôi đã bị cảm động rồi!]

    Kỷ Y Tư tự nhiên không biết rằng những hành động nhỏ của mình đã được fan CP tưởng tượng thành một vở kịch về một người vợ xinh đẹp chờ đợi chồng trở về. Cô ta vô tình nhìn thấy, trong một con hẻm nhỏ giữa các ngôi nhà phía sau, có một bóng đen đã lướt qua.

    Nhìn lại một lần nữa, bóng đen đã biến mất.

    Kỷ Y Tư nhíu mày.

    Chẳng lẽ mình hoa mắt?

    Một lúc sau, vẫn không yên tâm, Kỷ Y Tư lấy lý do đi vệ sinh để lén lút ra ngoài, rồi âm thầm vòng qua các ngôi nhà để xem xét tình hình.

    Mới vừa vào phòng, đã bị giật nảy mình.

    "Ai?"

    An Ly nhỏ giọng nói: "Là tôi."

    Kỷ Y Tư thở phào nhẹ nhõm, bỏ thanh gỗ thô xuống, rồi bước tới hỏi: "Cô đã đi đâu vậy?"

    Khi lại gần, cô ta mới phát hiện ra rằng đối phương đang ôm một người trong tay.

    Kỷ Y Tư dừng lại: "Cô ấy là ai?"

    An Ly nhẹ nhàng đặt người đó lên giường và nói: "Là vợ của Tiền Nhị."

    "Thằng khốn đó lại còn có vợ sao?"

    Kỷ Y Tư trợn mắt, không thể tin nổi, ánh mắt rơi vào cô gái trên giường, đột nhiên dừng lại.

    "Đây là.."

    "Bị đánh." Giọng điệu An Ly bình tĩnh.

    Kỷ Y Tư nắm chặt nắm đấm: "Tên khốn đó làm à? Đcm nó chứ, bà đây đi tìm ông ta tính sổ!"

    Nói xong sắn tay áo lên đi ra ngoài.

    An Ly giữ cô ta lại.

    "Tôi đã xử lý ông ta rồi, giờ việc cấp bách nhất là tình trạng của Thường Chi, không thể trì hoãn thêm nữa."

    "Nhưng bây giờ, không nói đến hộp thuốc, chúng ta ngay cả một viên thuốc cũng không có, phải làm sao đây?"

    "Tôi đã liên lạc với đạo diễn Lý rồi, ông ấy sẽ cử người lên núi." An Ly dừng lại một chút: "Tuy nhiên, có một điểm tôi đoán rằng rất có thể Thường Chi cũng bị bắt cóc, vì vậy không thể để người trong thôn phát hiện ra cô ấy ở đây, càng không thể để họ phát hiện ra cô ấy đã xuống núi."
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 68:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi An Ly và Kỷ Y Tư cùng quay trở lại đội, khung bình luận của cả hai phòng phát trực tiếp đều bùng nổ.

    [Nhìn đi! Nhìn đi! Tôi nói có đúng không!]

    [Hu hu, thì ra Y Tư thật sự đi tìm chị An Ly, tình cảm của hai người thật là tuyệt, xin lỗi nam thần, tôi phải đổi thuyền rồi!]

    [Lúc trước Kỷ Y Tư nói muốn đi vệ sinh là mình đã thấy không đúng rồi, quả nhiên hai người cùng nhau quay lại. Cười liếc mắt. Jpg]

    [Ông trời có mắt, trước đây tôi không tin nhưng bây giờ.. sự thật bày ra trước mắt thế này, bảo sao tôi không tin được? ]

    [Mấy ai hiểu được chứ! Lúc đó khi thông báo chính thức được đưa ra, thật sự rất vui mừng, cảm thấy may mắn khi An Ly và Kỷ Y Tư đều có mặt trong phần hai của "Hẹn Hò"! Fan của Ly Tư như mình đã mơ ước thành hiện thực rồi!]

    [Ủng hộ chị em lầu trên, hai người họ có một cảm giác cặp đôi kỳ lạ mà cuốn hút.]

    Người hâm mộ đang phấn khích vì khoảnh khắc hai người xuất hiện cùng nhau nhưng dù có hét lớn đến đâu thì cách màn hình, họ cũng không thể nghe thấy.

    Tống Nhiễm chứng kiến thực tế lại khác.

    "Sao hai người lại đi cùng nhau?"

    An Ly bước đến trước ống kính, vẫn giữ vai diễn theo kịch bản, khẽ nói: "Tôi, tôi bị đau bụng, tình cờ gặp Y Tư, nên bọn tôi quay về cùng nhau."

    Kỷ Y Tư gật đầu.

    "Còn không mau lại đây, làm loạn cái gì thế!"

    Liêu Nhạc Sinh phối hợp với cảnh diễn của cô một cách tự nhiên trừng mắt ra lệnh.

    An Ly nhanh chóng chạy đến lại lấy lòng túm tay áo của cậu ta.

    "Thật xin lỗi nha, Nhạc Sinh, đừng tức giận."

    Liêu Nhạc Sinh bình tĩnh hơn một chút, cậu ta xoa đầu An Ly và nói: "Anh làm vậy là vì yêu em, chỉ cần em hiểu được là được."

    Lời này vừa nói xong, dân mạng phát điên.

    [Anh yêu em nên anh phải nghiêm khắc với em? Thế này không phải là lý do chính đáng cho bọn gia trưởng à? ]

    [Liêu Nhạc Sinh đúng là đang dùng kịch bản của một gã đàn ông tồi, tôi hạ thấp em, kiểm soát em vì tôi yêu em, ha ha.]

    [Không chỉ vậy, đây còn là kịch bản của nam chính nhà nghèo và nữ chính giàu có, tôi tự hỏi cô gái giàu có này rốt cuộc mong chờ gì ở đây? ]

    [Trên chương trình giải trí thì tất cả đều là kịch bản, điều đáng sợ là ngoài đời thực cũng có những chuyện như vậy!]

    Bình luận này đã mở ra một trang mới.

    [Trước đây, bạn thân của tôi cũng vậy, gia đình rất khá giả, có ba căn hộ ở thủ đô. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy thi đỗ vào công chức địa phương. Trong thời gian đại học, cô ấy quen một bạn trai, yêu nhau vài năm. Khi anh ta tốt nghiệp và về quê thi tuyển công chức, anh ta yêu cầu cô ấy phải đi theo, nếu không thì chia tay.]

    [? Yêu cầu quái gì vậy? Công chức ở thủ đô, khó thi cỡ nào chứ, mà chỉ vì anh ta về một nơi nhỏ xíu, xa quê, còn phải từ bỏ công việc ổn định của mình? Không bị đột quỵ não thì không nói ra những lời như vậy đâu.]

    [Bạn tôi khi đó cũng nói với người yêu như vậy, rồi người yêu của cô ấy đã thao túng tâm lý, bảo rằng cô ấy không đủ yêu anh ta, coi thường anh ta, rằng cả cô ấy và gia đình đều coi thường anh ta.]

    [Cười chết được, muốn người khác coi trọng mình thì bản thân cũng phải có thực lực chứ? Một người không có chí tiến thủ, không có tiền thì làm sao để người khác coi trọng được? Dựa vào cái miệng suốt ngày cười lớn hay chỉ vì anh ta mở túi ra, ngay cả kẻ trộm qua đường cũng phải rơi nước mắt? ]

    [Haha, miệng của chị em trên thật là cay nghiệt nhưng những gã đàn ông suốt ngày chỉ biết dở giọng gia trưởng với phụ nữ như vậy thật sự không đáng để coi trọng, chỉ có lòng tự trọng mà không có thực lực.]

    [Haha, câu đó nói thế nào nhỉ, khắp nơi chỉ có mỗi lòng tự trọng của anh ta? ]

    Các thành viên trên mạng trò chuyện rất vui vẻ, một số người tò mò không biết cuối cùng bạn của người này có đồng ý không.

    [Ban đầu bạn tôi đã bị thao túng, giống như kịch bản mà An Ly đang dùng bây giờ, sau đó được gia đình kéo lại.]

    [May mà đã được kéo lại, nếu không mà đến cái thị trấn nhỏ đó, có lẽ tương lai cũng sẽ giống như An Ly hiện tại vậy.]

    [Đúng vậy! Dù là nam hay nữ, khi yêu đương phải biết phân biệt người tốt người xấu! Thế giới có rất nhiều đàn ông và phụ nữ, không nên chọn những người có quan điểm sống không đúng đắn!]

    [Đúng! Tỉnh táo trong tình yêu, đừng bao giờ đánh mất bản thân!]

    Các dòng bình luận cứ lướt qua, An Ly cúi đầu, che giấu nụ cười đang nở trên môi.

    Như vậy là tốt, như vậy những gì cô làm mới có ý nghĩa.

    "Trước đây đã nghe nói bạn gái của anh Liêu rất ngoan ngoãn, không ngờ lại đúng như vậy."

    Giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên, An Ly hơi dừng lại.

    Cô ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, mới nhận ra trong đội ngũ có thêm một người phụ nữ lạ.

    Cô ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng cuộc sống của cô ta rõ ràng tốt hơn nhiều so với Thường Chi.

    Cô ta mặc một chiếc áo ngắn màu quả mọng, phối với quần dài màu đen, kiểu dáng hiện đại. Mặc dù so với nhóm người mới từ bên ngoài đến thì không có gì nổi bật nhưng so với các phụ nữ khác trong thôn, trang phục của cô ta đã là tốt nhất.

    "Cô là ai?" Kỷ Y Tư cũng nhìn ngắm người phụ nữ một lượt.

    "Tôi họ Vũ, tên là Sam Nguyệt."

    Người phụ nữ che miệng cười duyên, mỗi cử chỉ đều toát lên một vẻ quyến rũ đặc biệt.

    Khác hẳn với những người phụ nữ trong thôn.

    "Tiền Nhị là cháu trai của tôi, tôi là vợ của chú hai của cậu ấy."

    An Ly im lặng.

    Vợ của chú hai Tiền Nhị? Vậy đây là người mà trước đây ông ta đã nói là đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con trai sao?

    Nghe giọng điệu của Tiền Nhị lúc đó, cuộc sống của Vũ Sam Nguyệt chắc hẳn không tốt lắm.

    Dù sao tại nơi trọng nam khinh nữ, vị trí của phụ nữ rất thấp như thế này, một người vợ không sinh được con trai gần như là đối tượng bị mọi người khinh miệt.

    Nhưng có vẻ như, cô ta lại sống tốt hơn Thường Chi nhiều.

    Ít nhất, trên phương diện quần áo là như thế..

    An Ly suy tư.

    Vũ Sam Nguyệt nói với giọng mềm mại, như đang ca hát: "Nghe nói cháu trai của tôi đã làm tổn thương bạn của các bạn trước đây, tôi xin lỗi thay cho cậu ấy. Cậu ấy làm việc quá bồng bột."

    "Trưởng thôn đã phạt cậu ấy rồi, bảo tôi trong vài ngày tới sẽ dẫn các bạn đi."

    "Thì ra là như vậy." Kỷ Y Tư gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô rồi."

    "Không phiền, không phiền."

    Vũ Sam Nguyệt nhẹ nhàng khoát tay, dáng vẻ và phong thái của cô ta thực sự có chút, ừm..

    An Ly nghĩ ngợi.

    Có lẽ giống như những cô gái trong lầu xanh ngày xưa, mang một chút phong vị khiêu gợi.

    Những người đàn ông ở đây đều cảm thấy xấu hổ.

    Đặc biệt là Hứa Quang Bác.

    Nhân vật mà anh ấy đóng vai có vẻ "thành thật" nhưng thực tế lại rất thích những người phụ nữ như Vũ Sam Nguyệt. Nếu không, anh ấy cũng sẽ không quen thuộc đến mức ép buộc vai diễn của Tống Nhiễm phải làm nghề mại dâm.

    Vì vậy, để diễn cho nhập vai, anh ấy buộc phải tiếp xúc gần gũi với Vũ Sam Nguyệt.

    Và lại còn là kiểu tiếp xúc đùa bỡn dâm tặc.

    "Chị Vũ, vậy trong vài ngày tới sẽ phải làm phiền chị rồi." Anh ấy tiến lên, cười tươi và cố tình đứng gần nhất có thể.

    "Ôi, anh Hứa nói vậy là quá khách sáo rồi, có gì phiền phức đâu."

    Vũ Sam Nguyệt đang cầm một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lướt qua mặt Hứa Quang Bác.

    An Ly nhíu mày.

    Không thể không nói, đúng là có vẻ của tú bà lầu xanh ngày xưa.

    Trong phòng livestream của Hứa Quang Bác.

    [Ôi, ôi cứu tôi! Cứu con mắt tôi!]

    [Này đầu chó, anh đang làm gì vậy? ]

    [Đầu chó thật bản lĩnh, dám trêu ghẹo vợ của người khác rồi!]
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 69: Bông hoa đẹp nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Đây là Hứa Quang Bác sao? Thật không dám tin!]

    [Khóc mất, chương trình của đạo diễn Lý thực sự không phải dạng vừa, mỗi lần lại làm sụp đổ một người.]

    Trong phòng livestream, có người xem cho vui, có người than vãn, còn có fan của Tống Nhiễm và Hứa Quang Bác la hét như chuột chũi.

    [Hứa Quang Bác anh đang làm gì vậy! Vợ anh còn đang bên cạnh kìa!]

    [Chị Nhiễm mau lên tát con nhỏ trơ trẽn dám quyến rũ chồng người khác kia đi!]

    [Người trong thôn này sao ai cũng kỳ lạ vậy? Một người thì có tư tưởng trọng nam khinh nữ thối nát, một người như diễn viên phim kinh dị, giờ lại xuất hiện cả diễn viên phim cấp ba? ]

    [Diễn viên phim cấp ba.. lầu trên miệng độc thật đấy.]

    [Không đúng sao? Tôi nhìn cái cô Vũ Sam Nguyệt này chẳng ra gì, trông như gái đứng đường vậy.]

    [Tôi nghi ngờ rằng cô ta đang làm cái nghề đó.]

    [Haha, chắc là chồng cô ta đội cả cánh đồng cỏ xanh rồi ấy chứ!]

    Các suy đoán và lời lẽ khiêu khích liên tục xuất hiện trên màn hình, ngày càng thô tục, như thể đã xác nhận rằng Vũ Sam Nguyệt là một người đàn bà lăng loàn.

    Và người đang bị bàn tán lúc này đang dẫn theo An Ly và nhóm của cô đi dạo quanh thôn.

    "Thực ra, trong thôn chúng tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, đường vào ra cũng khó đi, người trong thôn cũng ít khi ra ngoài."

    Người phụ nữ vừa đi vừa nói, hông nhẹ nhàng uốn éo, quyến rũ vô cùng.

    Liêu Nhạc Sinh và Hứa Quang Bác hai mắt nhìn thẳng phía trước.

    Sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.

    Thân hình của Vũ Sam Nguyệt quả thực rất hút mắt. An Ly để ý thấy rằng, mỗi khi các thôn dân nhìn thấy người phụ nữ này, họ gần như muốn móc mắt ra để dán vào cô ta.

    Không ngờ rằng Vũ Sam Nguyệt luôn yểu điệu trước mặt họ, lại tỏ ra lạnh lùng đối với những người đó.

    "Các bạn nghĩ thế nào mà lại đến đây để chụp ảnh?"

    Vũ Sam Nguyệt liếc qua máy quay luôn đi theo họ, rồi ra vẻ tình cờ hỏi.

    Câu hỏi có vẻ vô tư nhưng lại khiến mấy người kia cứng đờ người.

    Vẫn là An Ly phản ứng kịp thời.

    "Thật ra cảnh vật ở đây cũng rất đẹp, hơn nữa còn có thể thấy được phong cách sống hoàn toàn khác so với thành phố, cũng khá mới mẻ."

    Giọng nói của cô nhẹ nhàng và yếu ớt.

    Vũ Sam Nguyệt liếc cô một cái, cười một cách khó hiểu: "Nhìn vẻ ngoài của An Ly thì chắc gia cảnh cũng khá giả, sao lại muốn đến đây chứ?"

    An Ly ngượng ngùng cười: "Bởi vì Nhạc Sinh, sau này sẽ đến nhà anh ấy, nên tranh thủ làm quen trước."

    Liêu Nhạc Sinh rất thông minh phối hợp: "Chính là như vậy đó, chị Nguyệt, cô ấy vì quá được cưng chiều nên tôi mới muốn đưa cô ấy đến đây để làm quen trước, tránh sau này về nhà làm tôi mất mặt!"

    Lời này không chừa cho cô gái chút mặt mũi nào.

    An Ly bị nói cúi đầu càng thấp.

    Vũ Sam Nguyệt thấy thế chỉ cười không nói.

    Bên kia, Hứa Quang Bác cũng nhân cơ hội chen vào, nói: "Cô xem An Ly, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Tôi chiều chuộng cô quá nhiều rồi!"

    Tống Nhiễm đột nhiên dừng bước, như thể đã chịu đựng đến cực điểm, cuối cùng không thể kiểm soát được nữa và bùng nổ.

    "Chiều chuộng tôi? Là khi anh lừa tôi đến thành phố để bán tôi thành gái mại dâm hay khi tôi chạy trốn bị anh bắt về đánh đập?"

    Mọi người kinh ngạc vì sự bùng nổ đột ngột của cô ấy.

    An Ly và Kỷ Y Tư liếc nhìn nhau.

    Giỏi lắm, diễn chân thật hơn cả bọn cô.

    Những người đang xem qua màn hình cũng vậy.

    [Tình huống gì đây? ]

    [Giật cả mình, bắt đầu diễn theo kịch bản rồi sao? ]

    [Không phải chứ, lời thoại này thông tin có hơi nhiều đấy, bán dâm? ]

    [Tôi nhớ hình tượng của Hứa Quang Bác không phải là người thành thật sao? Hóa ra lại không phải vậy!]

    [Kịch bản của "Hẹn hò" lại một lần nữa vượt xa mọi giới hạn rồi!]

    Mắt Tống Nhiễm ngấn lệ, giọng nói đầy quyết liệt và tức giận.

    "Tôi cảm thấy việc tôi được sinh ra là một sai lầm! Vì tôi là con gái, nên từ nhỏ tôi đã không được gia đình yêu thương, không thể đi học, từ khi có trí nhớ thì chỉ có công việc nhà không ngừng chờ đợi tôi. Ba tôi cứ mỗi khi không vui lại đánh tôi, còn mẹ tôi chỉ biết oán trách và mắng chửi tôi, nói rằng nếu không phải tôi, bà ấy cũng không bị bà nội chê bai và không bị ba đánh đập."

    "Tôi tưởng rằng khi lớn lên và kết hôn, tôi sẽ có thể thoát khỏi gia đình đó."

    "Nhưng Hứa Quang Bác, anh đã kéo tôi vào một địa ngục khác." Giọng Tống Nhiễm ngày càng run rẩy và khàn đi: "Họ nói anh là người thành thật chăm chỉ làm việc ở thành phố, cố gắng vươn lên."

    "Lúc đó tôi cảm thấy may mắn vì ít nhất mình cũng có một gương mặt tạm chấp nhận được, nhờ vào gương mặt này tôi có thể gả cho anh."

    "Tôi mang đầy mong đợi khi đến thành phố nhưng những gì tôi nhận được là anh nhốt tôi cùng một người đàn ông lạ vào một phòng!"

    "Đủ rồi!"

    Sắc mặt Hứa Quang Bác đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.

    "Giờ cô nói những điều này để làm gì! Cô đã gả cho tôi, đương nhiên phải nghe lời tôi!"

    "Nếu cô không đi bán dâm, tôi làm sao kiếm tiền? Không kiếm tiền thì làm sao mua được nhà? Cô có biết để cưới cô, tôi đã phải đưa cho gia đình cô bao nhiêu tiền sính lễ không? Đến tận hai mười nghìn tệ!"

    "Nhà cô đã bán cô cho tôi rồi, đồ của tôi, tôi đương nhiên có quyền xử lý theo ý mình!"

    Âm thanh của hai người rất lớn, khiến các thôn dân đi qua dừng lại xem.

    Tống Nhiễm không thể kiểm soát được cảm xúc, khóc nấc lên và mắng: "Hứa Quang Bác! Anh là đồ khốn nạn!"

    Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, khoanh tay khóc to.

    [? ]

    [Đây là kịch bản kinh hoàng gì đây! Thậm chí còn để vợ mình đi bán dâm? ]

    [Đạo diễn Lý quá can đảm.]

    [Tôi chỉ muốn nói rằng, thực tế còn đen tối hơn nhiều so với những gì trên màn hình. Mẹ tôi từng kể, ở quê bà có một cô gái rất xinh đẹp, đến tuổi thì kết hôn với một người đàn ông trong thôn. Ban đầu, họ rất yêu nhau, người đàn ông đó trong mắt người ngoài cũng là người chăm chỉ và thật thà. Sau khi kết hôn, họ cùng nhau lên thành phố làm việc. Hai năm sau, gia đình cô gái thấy con gái mình đã hai năm không về nhà nên lên thành phố thăm và phát hiện ra sự thật kinh khủng. Người chồng đâu phải là người ngay thẳng, mới vào thành phố đã bán cô gái đi rồi bỏ trốn.]

    [Ủa? Hóa ra còn có trường hợp thực tế như vậy? ]

    [Những chuyện như vậy thực sự rất nhiều, đặc biệt là đối với những người từ nông thôn lên thành phố làm việc. Đừng quá tin vào những người tự xưng là đồng hương của mình. Nhiều người nói rằng có thể đến thành phố nhờ vả họ, thực ra đều có ý đồ xấu cả!]

    [Sau đó thì sao, cô gái đó thế nào? ]

    [Cha mẹ cô ấy còn khá tốt, đã tìm cách cứu cô ấy ra. Nhưng vào thời điểm đó, phần lớn các gia đình nông thôn vẫn còn trọng nam khinh nữ. Nếu con gái của họ thực sự bị bán, có lẽ không chỉ không được cứu mà còn sẽ tìm cách đòi tiền từ người đàn ông đó.]

    [Không chịu nổi nữa, tôi sắp khóc rồi. Tại sao chỉ có con gái phải chịu khổ? Tại sao vậy? Có phải chỉ vì là con gái mà họ mất quyền sống một cuộc đời tốt đẹp không? ]

    [Ôm một cái, đừng khóc nữa, chị em ơi. Không phải lỗi của chúng ta mà là những quan niệm mục nát, những tâm hồn hư hỏng và xã hội bất công.]

    "Đúng vậy! Dù người khác có coi tôi là rác rưởi, tôi vẫn sẽ vượt qua bùn lầy và nở thành bông hoa đẹp nhất!"
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 70: Khởi kiện

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...