Xuyên Không [Edit] Tôi Trở Nên Nổi Bật Sau Khi Bị Cõi Mạng Chế Nhạo - Diệp Liêu Trà

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangPhan369, 15 Tháng tám 2024.

  1. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
  2. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 52: Chương trình bắt đầu phát sóng.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 53: An Ly có lỗi gì đâu, cô chỉ muốn thành thật thôi mà

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 53: An Ly có lỗi gì đâu, cô chỉ muốn thành thật thôi mà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Nhiễm vốn là người quen với các chương trình giải trí, sau khi quen dần cô ấy đã thoải mái hơn. Thấy bên tay Hứa Quang Bác có cái cuốc, cô ấy mở mic và chế nhạo ngay.

    "Cái cuốc này sao lại đặt dưới đất thế? À, hiểu rồi, không nhấc lên được chứ gì. Không sao đâu, đừng tự ti, cơ thể mình chỉ hơi yếu thôi."

    Vừa nói, cô ấy còn ra vẻ nghiêm túc vỗ vai Hứa Quang Bác.

    Hứa Quang Bác tức giận nói: "Ai nói không nhấc lên được?"

    Nói xong xách cuốc lên.

    Để tái hiện tối đa tính chân thực, Lý Thiên Hải yêu cầu sử dụng các đạo cụ phải là hàng thật. Những thứ như cái cuốc này, lúc đầu cầm lên có thể không cảm thấy gì nhưng càng về sau càng mệt.

    Dưới ánh mắt khiêu khích của Tống Nhiễm, Hứa Quang Bác vung cuốc hai lần.

    Mồ hôi thấm ra trên trán nhưng người đàn ông vẫn nở một nụ cười đắc ý.

    Ý tứ là "Xem đi, anh ta không hề yếu."

    Tống Nhiễm cũng không vội, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn anh ta.

    Cánh tay của Hứa Quang Bác bắt đầu run rẩy, nụ cười trên mặt cũng ngày càng gượng gạo.

    Bình luận tràn ngập sự vui vẻ.

    [Đồ ngốc, không được thì bỏ cuộc đi, dũng cảm thừa nhận mình yếu không phải là điều đáng xấu hổ đâu, hahaha.]

    [Hứa Quang Bác: Còn phải giơ bao lâu nữa? Tay tôi sắp tê liệt rồi.]

    [Đồ ngốc, mau nhận thua đi, xin chị Nhiễm cho anh một lối thoát, hahaha.]

    [Cười chết mất, sớm biết như thế thì lúc đầu đã không làm.]

    [Quả nhiên nụ cười không biến mất, chỉ chuyển từ người này sang người khác. Xin lỗi anh, tôi không nhịn cười được.]

    Khi Hứa Quang Bác sắp không chịu đựng nổi và chuẩn bị bỏ cuộc, sức nặng trên tay bỗng nhiên nhẹ đi.

    "Anh giơ cuốc làm gì đấy!"

    Một giọng nói nghi hoặc từ bên cạnh truyền đến, Hứa Quang Bác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy An Ly đang cầm cuốc với vẻ mặt tò mò nhìn anh ta.

    Sự xuất hiện đột ngột của An Ly đã thu hút sự chú ý của mọi người.

    [Ôi, trang phục của An Ly so với nhóm Tống Nhiễm thì đẹp hơn nhiều nhỉ? ]

    [Đúng vậy, tất cả là hàng hiệu, chiếc túi trên tay cũng là mẫu kinh điển của thương hiệu nổi tiếng.]

    [Chỉ có kiểu tóc là kỳ lạ, tóc mái dài che cả mắt luôn.]

    [Đúng vậy, cảm giác nhan sắc của An Ly bị che lấp đi nhiều.]

    Tống Nhiễm đứng bên cạnh cũng nhìn An Ly từ đầu đến chân rồi bất bình nói.

    "Tại sao cô lại mặc đẹp như vậy?"

    "Có lẽ là liên quan đến nhiệm vụ."

    An Ly không để ý, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái cuốc của Hứa Quang Bác, ánh mắt ánh lên vẻ hoài niệm.

    Người đàn ông thấy cô thích như thế, vội tranh thủ cho mình một cái bậc thang.

    "Cô thích thì cầm lấy đi." Anh ta buông tay, nhắc nhở tử tế: "Cẩn thận, rất nặng đấy."

    Vừa dứt lời, Hứa Quang Bác cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn, không nói được.

    Cô gái nhận lấy cái cuốc như thể đang cầm một món đồ chơi, vung qua vung lại hai vòng trên tay một cách dễ dàng, không tốn chút sức lực nào.

    "Cảm giác khá tốt."

    An Ly cân nhắc trọng lượng của cái cuốc.

    Cái cuốc này nhẹ hơn cái cô thường dùng trước đây, có lẽ Lý Thiên Hải đã điều chỉnh để phòng trường hợp họ không cầm nổi.

    Hứa Quang Bác ngây dại, còn Tống Nhiễm đứng bên cạnh thì không ngừng chế nhạo.

    Cư dân mạng thấy cảnh này càng thêm thích thú.

    [Đồ ngốc: Tôi chỉ biết ngẩn người.]

    [Chụp lại làm meme, cười chết mất hahaha.]

    [Hiện tại tôi nghi ngờ có phải Hứa Quang Bác thật sự yếu không, An Ly vung lên dễ dàng như vậy.]

    [Chào anh, tôi có các phương pháp tăng cường sinh lực có thể giúp anh giải quyết vấn đề này, hãy gọi điện để được tư vấn nhé~]

    [Lầu trên chắc đang quảng cáo đấy, đừng quá điên rồ nha hahaha.]

    [Hứa Quang Bác: Đừng quá kiêu ngạo lại dám lấy tôi ra làm quảng cáo.]

    Động tác tay của An Ly dừng lại, trong đầu cô liên tục hiện lên các dòng bình luận cô mới nhận ra rằng hành động của mình đã không để ý đến sự tự trọng của người khác.

    Thế là.

    "À, nặng quá, tôi không cầm nổi nữa.."

    Cô nói một cách phẳng lặng, không có chút cảm xúc nào.

    Cái cuốc vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi nặng nề rơi xuống, cắm sâu vào đất bùn, tạo ra một cái hố.

    An Ly nhìn về phía người đàn ông đang ngây ra, suy nghĩ một lúc, cố gắng thể hiện vẻ mặt cần được giúp đỡ.

    "Anh Quang Bác, mau tới giúp tôi."

    Hứa Quang Bác khẽ nhếch miệng, hít sâu một hơi: "An Ly, cô biết cách làm nhục người khác thật đấy."

    Tống Nhiễm đã ôm bụng cười tắt tiếng.

    An Ly dừng lại, tỏ vẻ nghi hoặc.

    Cô đang muốn giúp anh ta mà.

    [Không chịu nổi nữa, tôi cười chết mất, thao tác của An Ly có sức sát thương quá lớn.]

    [Chấn động! An Ly, bậc thầy bắt cá, lỡ tay tạo nên cảnh tượng kinh điển!]

    [Bậc thầy bắt cá An Ly, tôi có thể thấy rõ ý chí cầu sinh của cô ấy tỏa ra từ màn hình!]

    [Đầu chó: Bình tĩnh đấy nhưng lần sau đừng làm vậy nữa.]

    [Hứa Ngốc: Không cần làm nhục người khác như vậy đâu.]

    [Anh trai ơi, có khi cô ấy thực sự không muốn làm nhục anh đâu hahaha!]

    [Cười chết mất, An Ly, rốt cuộc là ai đã dạy cô "thành thật" như vậy!]

    Tống Nhiễm cười đến mức không thể đứng thẳng, phải mất một lúc mới điều chỉnh được cảm xúc, rồi đi đến vỗ vai An Ly: "Đừng để ý đến anh ta, anh ta chỉ đang bị kích thích thôi."

    An Ly gật đầu, chân thành đi đến trước mặt Hứa Quang Bác và trả lại cái cuốc cho anh ta.

    Người đàn ông nhìn "thủ phạm" miệng co giật.

    "Cô thích thì cứ giữ đi."

    Vừa dứt lời, trong loa phát ra tiếng sấm rền của đạo diễn Lý.

    "Đạo cụ của mình thì tự mình cầm lấy, sau này sẽ có ích đấy."

    Được rồi, cầm thì cầm.

    Hứa Quang Bác không còn cách nào khác phải nhận lấy.

    "Mọi người vui vẻ quá nhỉ."

    Mọi người quay lại, thấy một cô gái mặc trang phục học sinh thanh thuần đang bước về phía họ. Hai bím tóc thắt chặt trước ngực, áo sơ mi trắng kết hợp với quần jeans dài, đeo một chiếc balo sau lưng, toát ra vẻ thanh xuân vườn trường.

    Tống Nhiễm chất vấn đạo diễn: "Tại sao cùng là bím tóc, bím của Y Tư lại đẹp thế, còn bím của tôi thì quê mùa vậy?"

    "Mỗi người có trang phục phù hợp với từng nhân vật, xin các bạn hãy chú ý quan sát, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào nhé!"

    Kỷ Y Tư cười dịu dàng.

    An Ly định chào hỏi nhưng không ngờ cô ta lại đi thẳng qua cô.

    "Mọi người, đã lâu không gặp."

    Kỷ Y Tư mỉm cười nói, chỉ khi nhìn thấy trang phục của Tống Nhiễm và Hứa Quang Bác, cô ta mới nhận ra mình đã "may mắn" như thế nào.

    Cô ta dừng lại: "Trang phục của hai người, thật đặc biệt."

    Tống Nhiễm và Hứa Quang Bác cùng cúi đầu, nhìn vào trang phục của mình, rơi vào im lặng.

    An Ly sờ mũi, tiến tới: "Đã lâu không gặp."

    Kỷ Y Tư liếc cô, mỉm cười.

    An Ly: ?

    Cô hoang mang tột độ.

    Hai khách mời nam còn lại cũng lần lượt xuất hiện, một người trong số họ có trang phục giống như Kỷ Y Tư, dáng vẻ học sinh.

    Người còn lại có trang phục tốt hơn so với những người khác, sử dụng chất liệu vải tinh tế hơn, có lẽ là người "giàu có" trong thôn.

    "Được rồi, các khách mời đã đến đủ, chương trình chính thức bắt đầu."

    "Bây giờ, từng người lên trước, rút thẻ danh tính của mình. Sau khi nhận được thẻ, hãy xác định rõ vai trò của mình."

    "Xin lưu ý, chương trình lần này có điểm đặc biệt, nội dung là diễn xuất theo kịch bản. Mỗi khách mời có một người yêu cố định và nhiệm vụ duy nhất lần này là phối hợp diễn tốt vai trò của mình theo kịch bản, không bị người khác phát hiện."
     
  5. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 54: Mang dao đến đây

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 55: Phản hồi nhẹ nhàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người bước đi không chậm, An Ly vừa đi vừa quan sát những chỗ khác biệt giữa tuyến đường thực tế và bản đồ cô đã tìm được, rồi ghi nhớ lại.

    Mà Liêu Nhạc Sinh thì chỉ miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của cô.

    Thấy hai bên con đường nhỏ phía trước vẫn là rừng cây, người đàn ông bắt đầu khó chịu: "Chúng ta có đi nhầm không, sao vẫn chưa tới vậy?"

    "Không đi sai."

    An Ly liếc mắt nhìn cậu ta.

    "Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút."

    Liêu Nhạc Sinh cắn môi.

    "Không sao, tôi vẫn khỏe, chị An Ly thì sao? Muốn nghỉ ngơi một chút không?"

    An Ly lắc đầu: "Không mệt thì đi tiếp, vẫn còn một đoạn nữa."

    Liêu Nhạc Sinh nghe vậy cũng chỉ có thể chống đỡ đi tiếp.

    Cậu ta cũng không thể biểu hiện yếu đuối hơn một cô gái được.

    Khoảng ba mươi phút sau, Liêu Nhạc Sinh cũng không chịu nổi nữa, hai chân run lẩy bẩy, thở hổn hển.

    "Chị.. chị An Ly.. Mình nghỉ ngơi một chút đi."

    An Ly ước tính trong lòng khoảng cách còn lại, trước khi trời tối đến nơi có lẽ không thành vấn đề.

    "Vậy ngồi nghỉ ngơi một lát đi."

    Liêu Nhạc Sinh nghe vậy thở nhẹ, tìm một tảng đá ven đường ngồi xuống.

    An Ly lấy giấy bút từ trong túi xách mang theo bên mình, nhớ lại con đường đã đi qua trước đó rồi ghi lại từng chi tiết.

    Cảnh này được ống kính quay đặc tả.

    Dân mạng tò mò.

    [An Ly đang làm gì vậy? ]

    [Hình như đang vẽ bản đồ địa hình.]

    [Giống bản đồ môn địa lý tôi đã từng học hồi cấp 3.]

    [An Ly còn biết vẽ cả cái này sao? ]

    [Bản đồ địa hình thôi mà, cũng đâu quá khó.]

    [Có lẽ lầu trên không hiểu rõ về cái này. Nếu là bản đồ tuyến đường trong thành phố thì không có gì đáng nói nhưng ở trong những khu rừng núi như thế này, việc xác định vị trí đã rất dễ bị mờ nhạt và cảnh vật cũng khá giống nhau. Ngay cả những người sống lâu năm trong núi cũng có thể lạc đường nếu không cẩn thận.]

    [Vì vậy, An Ly không chỉ không bị lạc đường mà còn ghi lại toàn bộ tuyến đường vừa đi và vẽ thành bản đồ địa hình? ]

    [Đúng vậy, ở những nơi như thế này, trên mạng có lẽ không tìm được bản đồ mới nhất. Nếu An Ly có thể vẽ ra toàn bộ tuyến đường của ngọn núi, thì sẽ giúp đỡ rất nhiều cho chính quyền địa phương.]

    [? Không, tôi vẫn không hiểu, làm thế nào mà lại có giúp đỡ lớn như vậy? ]

    [Ngốc quá, nếu có bản đồ rõ ràng, đầu tiên sẽ giúp ích cho việc xây dựng đường xá hoặc phát triển khu rừng. Hơn nữa, nếu có ai bị lạc đường, đội tìm kiếm và cứu nạn cũng sẽ dễ dàng hoạt động hơn!]

    Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là như vậy!

    Tất nhiên, cũng có người coi thường điều này.

    [Cái gì vậy? Các bạn thật sự nghĩ rằng An Ly có thể vẽ được toàn bộ bản đồ địa hình của ngọn núi à? Fan của An Ly, nếu muốn ca ngợi thì cũng ca ngợi điều gì đó thực tế chút được không? ]

    [Đúng vậy, nếu cô ấy có thể vẽ được thì còn cần đến các chuyên gia làm gì? ]

    [Đều là các fan cuồng đang tâng bốc, tôi thấy rằng An Ly chỉ làm cho có, cố ý thu hút sự chú ý mà thôi.]

    Trong nhất thời, phòng phát sóng trực tiếp của An Ly trở nên ồn ào với các cuộc tranh luận không ngừng.

    [Đúng là bản đồ địa hình không phải ai cũng có thể vẽ được, cần có kiến thức chuyên môn vững chắc. Tôi chỉ nói thế thôi, nếu An Ly có thể vẽ được một phần thì đã rất đáng khen rồi, còn toàn bộ ngọn núi thì vẫn quá sức.]

    Cũng có người đầu tiên cung cấp thông tin chuyên môn đưa ra một ý kiến khách quan nhưng họ cũng không tin rằng An Ly có thể hoàn thành toàn bộ bản đồ địa hình của ngọn núi.

    Tại nơi ghi hình:

    Liêu Nhạc Sinh đấm bóp vào đôi chân đau nhức của mình, phải mất một lúc lâu, cảm giác mệt mỏi mới hơi giảm bớt.

    Nhìn lên, Liêu Nhạc Sinh thấy An Ly đặt giấy lên trên đùi, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ trên giấy.

    Cậu ta tò mò.

    Chẳng lẽ An Ly đang vẽ cảnh vật?

    Cậu ta lại gần xem nhưng chỉ thấy những đường cong chồng chéo lên nhau, tạo thành những vòng tròn kỳ lạ, xung quanh còn có các con số được đánh dấu.

    Không phải cảnh vật.

    "Đây là cái gì?"

    Liêu Nhạc Sinh hỏi.

    "Bản đồ địa hình."

    "Bản đồ địa hình?" Liêu Nhạc Sinh cúi người, nhìn kỹ: "Trên này cũng không có đánh dấu địa hình, toàn là số mà."

    "Đây là bản đồ đường đồng mức, các con số là độ cao." An Ly dừng lại, dùng bút chỉ vào một điểm trên bản đồ: "Cậu xem ở đây, đường đồng mức từ xung quanh hướng về trung tâm dần thu nhỏ lại, nơi có độ cao tăng dần chính là đỉnh núi hoặc đỉnh cao, còn ngược lại là vực sâu."

    "Và khu vực có độ cao tương đối thấp giữa hai đỉnh núi gọi là yên ngựa."

    Giọng nói của An Ly rất dễ nghe, ngay cả khi những kiến thức khô khan được nói ra từ miệng cô cũng mang lại cảm giác như đang kể chuyện.

    [Chị An Ly biết nhiều điều quá! Thật tuyệt!]

    [Lầu trên là trẻ con à? Đã học trung học rồi, có học địa lý không? Đây đều là kiến thức cơ bản đó!]

    [Đúng vậy, fan của An Ly có lẽ toàn là trẻ con, chỉ cần nói chút gì đó là đã kinh ngạc hết cả lên.]

    Liêu Nhạc Sinh gãi đầu.

    "Thật khó, chị An Ly biết nhiều điều quá!"

    \

    "Những điều này đều là kiến thức cơ bản của địa lý trung học, không có gì đặc biệt."

    An Ly trả lời.

    Liêu Nhạc Sinh tiếp tục nhìn An Ly vẽ, một lúc sau, người đàn ông hỏi: "Đây là bản đồ toàn bộ ngọn núi à?"

    "Không phải."

    An Ly đặt bút xuống sau khi vẽ xong nét cuối cùng: "Nhưng nếu có thể đi khắp ngọn núi trong thời gian ghi hình thì có thể vẽ được."

    Lời nói này vừa thốt ra, phòng livestream lại ồn ào.

    Rất nhiều người chế giễu.

    [Thật à, An Ly thật sự dám khoe khoang như vậy à? ]

    [Ha ha, tôi thấy cô ấy chỉ vì nghĩ Liêu Nhạc Sinh không hiểu gì nên mới tỏ ra giỏi giang, thử người khác xem có nói vậy được không? ]

    [Nói láo như thế cũng không sợ đau lưỡi.]

    [An Ly thật sự dám tự tin nói rằng mình có thể vẽ ra được, nếu cô ấy làm được thì tôi sẽ trồng cây chuối mà ăn phân.]

    Nhưng fan của An Ly thì không nghĩ như vậy.

    [Tôi tin chị An Ly có thể làm được.]

    [Đúng, tôi nghĩ chị An Ly không phải là người hay nói khoác. Nếu chị ấy dám nói thì nhất định có thể thực hiện được!]

    [Fan cuồng tỉnh lại đi, đừng để đến lúc bị vả cho sưng mặt mới tỉnh ra.]

    [Ha ha, tôi nghĩ các bạn mới là người bị vả vào mặt đấy!]

    Những dòng bình luận liên tục xuất hiện trong đầu An Ly, có người chế giễu cô, chờ xem trò cười, cũng có người ủng hộ và tin tưởng cô. An Ly đều ghi nhớ hết.

    Thế nhưng..

    Cô quay đầu lại, nhìn vào camera do đội ngũ chương trình sắp đặt, mặt không biểu cảm.

    "Người đã nói nếu tôi vẽ được thì sẽ trồng cây chuối ăn phân, tôi đã ghi nhớ kỹ."

    [? An Ly có thể nhìn thấy bình luận? ]

    [Cô ấy lấy điện thoại ở đâu ra mà xem? Xem bằng cách nào? ]

    [Có thể là đội ngũ chương trình có thiết bị giấu kín nào đó..]

    Và câu nói của An Ly khiến các fan vô cùng phấn khích, họ đồng loạt bày tỏ:

    [Chị An Ly, em đã nhớ kỹ!]

    [Đã chụp màn hình, chờ bị An Ly vả mặt.]

    [Thêm một người, chờ xem anti fan biểu diễn trồng cây chuối ăn phân!]

    Ở phía bên kia, phó đạo diễn cũng ngơ ngác.

    "An Ly nhìn thấy bình luận hả?"

    Lý Thiên Hải lại không ngạc nhiên, ông ta đã âm thầm để An Ly giữ điện thoại phòng trường hợp bất trắc, có lẽ cô đã xem bình luận qua điện thoại.

    Còn Liêu Nhạc Sinh bên cạnh An Ly là người ngơ ngác nhất.

    "Chị An Ly, chị đang nói chuyện với ai vậy?"

    An Ly quay đầu lại, vẻ mặt thoải mái: "Tôi đoán là sau khi tôi nói những lời vừa rồi, chắc chắn sẽ có người trong phòng phát sóng trực tiếp đưa ra những tuyên bố tương tự, chỉ là phản hồi nhẹ nhàng thôi."

    "Ừm." Liêu Lạc Sinh gật đầu, cái hiểu cái không.

    Chuyện này còn có thể dự đoán được à?
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 56: Vào thôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng phát sóng trực tiếp:

    [? Thì ra là dự đoán à? Khá lắm!]

    [An Ly đã lướt web bao lâu mới có thể đưa ra dự đoán như vậy? ]

    [Cười chết tôi, các anti fan lần sau trước khi mở miệng hãy chú ý chút, chị An Ly biết cả những gì các bạn đang nghĩ đấy!]

    Lời nói của An Ly khiến các fan vui mừng nhưng cũng làm một số người tức giận.

    Tài khoản Weibo có tên "Ngược Gió" đã đăng một bài viết để phản hồi.

    [Ngược Gió: Ha ha, có người cảm thấy mình là ngôi sao thì có thể tùy tiện chèn ép người bình thường? Tôi sẽ đứng ra tuyên bố! Nếu người đó thật sự có thể vẽ ra bản đồ địa hình của toàn bộ khu rừng trong thời gian ghi hình chương trình, tôi sẽ phát trực tiếp trồng cây chuối ăn phân! @An Ly ]

    Dưới bài viết có rất nhiều bình luận.

    [Từ phòng livestream của một chương trình giải trí đến, chỉ có thể nói anh bạn thật đáng nể.]

    [Anh bạn, làm vậy để làm gì chứ? ]

    [Ngược Gió đã trả lời: Chỉ là muốn cho một số ngôi sao lớn thấy, không phải cứ nói khoác là được. Nếu cô ấy làm được, tôi cũng làm được!]

    [Ủng hộ! Tôi đã chịu đựng đủ loại tính xấu rồi, cứ tưởng mình là người nổi tiếng thì có thể làm bất cứ gì, chỉ muốn xem những người này bị vả vào mặt như thế nào! Sướng!]

    [Anh bạn rất dũng cảm, theo dõi diễn biến tiếp theo.]

    Không ai ngờ rằng một câu châm chọc bình thường trong phòng phát sóng trực tiếp lại trở thành cuộc đối đầu giữa ngôi sao và người bình thường. Ngay lập tức, chủ đề #Người bình thường và An Ly trong phòng livestream# đã trở thành đề tài nóng hổi trên mạng xã hội.

    Người trong ngành và ngoài ngành đều đang chờ xem một màn trình diễn hấp dẫn.

    *

    Tư Phi Trần vừa trở về từ nước ngoài mới biết tin Kỷ Y Tư tham gia vào tập 2 của chương trình "Hẹn Hò" khiến anh ta tức giận vô cùng.

    "Chị Y Tư nhất quyết muốn tham gia ghi hình tập 2, em đã khuyên bảo nhưng không có tác dụng."

    A Thảo, người bị kéo đến từ xa, cảm thấy rất tủi thân.

    "Có một người mà em còn không giữ được thì có ích gì chứ?"

    Người đại diện của Tư Phi Trần, Vương Tự mắng mỏ.

    "Được rồi, ồn ào quá."

    Tư Phi Trần xoa mắt, cảm thấy phiền lòng.

    Chương trình đã bắt đầu ghi hình, ngay cả khi anh ta đã biết chuyện cũng không thể liên lạc được, chỉ có thể cầm điện thoại xem livestream.

    Khi An Ly xuất hiện, ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên người cô trong hai giây, rồi ngay lập tức quay đi với vẻ chán ghét.

    May mắn thay, các nhóm lên núi đi theo các tuyến đường khác nhau, nên anh ta không phải nhìn cái mặt khó chịu của An Ly nữa.

    Nhưng nhìn thấy Chu Hòa Trạch vẫn luôn đeo bám Kỷ Y Tư để nói chuyện, chân mày Tư Phi Trần lại nhíu chặt.

    "Liên hệ Lý Thiên Hải, kêu ông ta đổi người."

    "Cái gì?" Vương Tự sững sờ.

    Sau khi hiểu ý của người đàn ông, anh ta mở to mắt.

    "Anh Trần, chẳng lẽ anh cũng định tham gia cái chương trình đó hả?"

    Lúc này Vương Tự cũng không còn thời gian để mắng A Thảo nữa, lập tức chuyển sự chú ý sang vấn đề khác.

    "Anh Trần, anh cũng biết hiện giờ trên mạng đang có thái độ như thế nào đối với chương trình đó, tập trước đã náo loạn như vậy, tại sao anh lại phải đến để chịu đựng thêm nữa?"

    Tư Phi Trần bực bội tháo cà vạt, ném điện thoại cho anh ta.

    "Vậy cậu xem đi, phải xử lý như thế nào?"

    Vương Tự nhìn sang, vội vàng nói: "Ài, chỉ là hiệu ứng của chương trình thôi đám fan hâm mộ cũng sẽ hiểu được."

    "Tôi đã xem các bình luận, tất cả mọi người đều nhắc đến anh và Y Tư, không có chuyện gì đâu."

    Tư Phi Trần nghe vậy, nheo mắt lại.

    "Tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức để ghép đôi với Y Tư, nếu vì chuyện này mà thất bại, thì anh cũng không cần phải làm người đại diện của tôi nữa."

    Vương Tự cảm thấy trong lòng run lên, làm ra vẻ vui vẻ: "Vâng vâng, anh Trần, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách chu đáo."

    Tư Phi Trần lạnh lùng, không nói chuyện.

    Nhìn thấy không khí trở nên ngượng ngùng, Vương Tự nhìn xung quanh tình cờ nhìn thấy bảng xếp hạng hot search của hôm nay.

    Trong đầu nảy ra một ý tưởng.

    "An Ly này đúng là biết tự gây chuyện, lại còn lên mạng châm chọc và khoe khoang như thế."

    Tư Phi Trần nhíu mày.

    "Chuyện gì, đưa tôi xem thử."

    "Được rồi."

    Vương Tự nịnh nọt đưa điện thoại đến.

    Tư Phi Trần nhanh chóng nhìn lướt qua, khóe miệng tràn ra một nụ cười chế giễu.

    "Vẽ bản đồ địa hình hoàn chỉnh? Cô ấy quả thực ngày càng tiến bộ hơn."

    Người đàn ông gập các khớp ngón tay lại, lơ đãng gõ lên đầu gối.

    Nhớ lại tập trước, Kỷ Y Tư vì An Ly mà giữ khoảng cách với anh ta, ánh mắt Tư Phi Trần lóe lên một tia âm trầm.

    "Vì cô ấy là bạn của Y Tư, thì giúp đỡ cô ấy cũng tốt."

    Vương Tự ngẩng đầu lên: "Anh Trần, anh muốn làm thế nào?"

    Tư Phi Trần khẽ mỉm cười, đầu ngón tay lướt nhẹ.

    Vương Tự hiểu ý, lỗ tai ghé sát.

    Sau một lúc.

    "Được, chắc chắn sẽ hoàn thành."

    Vương Tự kéo A Thảo ra ngoài.

    A Thảo thấy Vương Tự gọi điện cho các tài khoản truyền thông, ý trong lời nói là muốn khuếch đại sự kiện lần này của An Ly.

    "Đúng rồi, cứ khen An Ly thôi, rồi thuê thêm một nhóm người ủng hộ giả làm fan của cô ấy."

    Đây là kiểu nâng lên cao rồi giết, cũng là dạng bôi xấu danh tiếng âm hiểm nhất.

    Như vậy, nếu An Ly không hoàn thành bản đồ địa hình, danh tiếng của cô có thể sẽ trở lại như trước, thậm chí còn tệ hơn.

    Khi người đàn ông kết thúc cuộc gọi, A Thảo ngập ngừng lên tiếng.

    "Anh à, làm vậy có phải không được tốt lắm không.."

    Cô ta nhớ rằng Kỷ Y Tư đã nói An Ly là bạn.

    "Chị Y Tư coi An Ly là bạn bè.."

    "Kỷ Y Tư? Cô ta biết gì cơ chứ." Vương Tư khinh thường hừ một tiếng, nói: "Chỉ là bị An Ly, cái con nhỏ đê tiện đó lôi kéo thôi. Dù là Kỷ Y Tư thì cũng chỉ vì được Tư Phi Trần để ý đến mà nổi tiếng, nếu không thì em nghĩ đi, chỉ bằng cô ta vừa vào nghề chưa được bao lâu thì có thể trở thành ngôi sao hàng đầu được không?"

    A Thảo im lặng.

    Vương Tự thấy vậy, một tay đặt lên vai cô ta, nói lời thấm thía: "Em đừng quên em là người của ai."

    A Thảo mấp máy môi.

    Là Tư Phi Trần đã đưa cô ta đến bên cạnh Kỷ Y Tư với lý do chăm sóc nhưng thực chất là để giám sát.

    "Anh Trần muốn thông qua em để biết thêm về động thái và suy nghĩ của Kỷ Y Tư, anh ta muốn hiểu rõ hơn về cô ta. Em đừng đi sai đường."

    "Em biết rồi ạ."

    "Vậy anh yên tâm rồi." Vương Tự cười hài lòng: "Yên tâm, làm việc chăm chỉ, anh sẽ không để thiếu phần của em đâu."

    *

    Tống Nhiễm và Hứa Quang Bác là nhóm đầu tiên đến thôn.

    Sự xuất hiện của hai người lạ mặt đã thu hút sự chú ý của người dân trong thôn.

    Thế nhưng không có ai bước đến bắt chuyện.

    Tống Nhiễm cảm thấy không thoải mái, nhỏ giọng nói với Hứa Quang Bác: "Tại sao mọi người ở đây lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt như vậy?"

    "Có thể là vì ít khi có người lạ đến đây." Hứa Quang Bác thấp giọng đáp lại.

    Dù họ đã mặc trang phục gần như giống với người dân trong làng nhưng vẫn bị nhận ra là người lạ ngay.

    "Hai người là những người đến thôn để chụp ảnh theo lời của trưởng thôn phải không? Chào mừng các bạn."

    Một người đàn ông cao lớn, mặc áo vải thô, tiến đến với nụ cười trên môi. Bàn tay anh ta vì làm việc nặng nhọc lâu dài mà đã sần sùi với những lớp vảy dày.

    Tống Nhiễm và Hứa Quang Bác nhìn nhau, sau đó Hứa Quang Bác tiến lên trước bắt tay với đối phương.

    "Chào anh, đúng là chúng tôi."

    "Tôi họ Tiền, là người thứ hai trong nhà, các bạn cứ gọi tôi Tiền Nhị là được." Người đàn ông mỉm cười với vẻ ngây ngô.

    "Chào anh Tiền, tôi tên là Tống Nhiễm, còn đây là Hứa Quang Bác."

    Tống Nhiễm cũng tiến lên chào hỏi, định giơ tay ra bắt tay nhưng không ngờ lại bị đối phương tránh đi.

    Tiền Nhị nhíu mày nhìn Tống Nhiễm, rồi che miệng thì thầm với Hứa Quang Bác: "Anh Bác, vợ anh không ổn lắm, không biết phép tắc gì cả."
     
    Hoa Nguyệt PhụngHeoheocon9552 thích bài này.
  8. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 57: Đây là sự thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù người đàn ông đã hạ thấp giọng nhưng Tống Nhiễm vẫn loáng thoáng nghe thấy.

    Hơn nữa, Tiền Nhị còn dùng ánh mắt lén lút nhìn cô ấy, biểu cảm đầy khinh thường.

    Cô ấy nhíu mày, vừa định nổi giận thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ phía sau.

    "Cô có thể đi nhanh hơn một chút không! Thật vô dụng, đi còn lề mề như vậy, còn có thể làm gì được chứ!"

    Ba người nghe tiếng, cùng nhau nhìn lại.

    Trên mặt Liêu Nhạc Sinh đầy vẻ không kiên nhẫn, trong khi phía sau cậu ta, An Ly mặc đồ dài rộng, thở hồng hộc vì mệt mỏi, khó khăn nhấc chân bước về phía trước.

    Nhìn qua, thể lực đã đến cực hạn.

    "Nhạc Sinh, đợi em với.." Giọng cô vang lên e dè.

    Lớp tóc dày che nửa con mắt nhưng gương mặt lộ ra cho thấy người phụ nữ có ngoại hình rất nổi bật. Thật tiếc là vẻ đẹp ấy bị giảm sút vì sự e dè và tự ti hiện rõ trên nét mặt.

    "Nhanh lên, lằng nhà lằng nhằng phiền muốn chết!"

    Liêu Nhạc Sinh đứng im lặng tại chỗ với vẻ mặt lạnh lùng, không có ý định giúp đỡ.

    Dù cho thân hình của đối phương đã bắt đầu lảo đảo, có khả năng sẽ ngã xuống đất trong giây lát.

    Tống Nhiễm mở to mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không thể tin được.

    Khán giả trong phòng livestream của cô ấy cũng có phản ứng tương tự.

    [Wtf, đây là An Ly hả? ]

    [Không hiểu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi luôn ở trong phòng phát trực tiếp của Tống Nhiễm, xin các fan của nhóm An Ly giải thích giúp!]

    [Vừa rời khỏi phòng livestream của An Ly, chỉ có thể nói là chị An Ly thật tuyệt vời, hú hú!]

    [Mọi người đã quên nhiệm vụ lần này rồi sao? Hãy diễn đúng vai của mình, có nghĩa là từ khoảnh khắc vào thôn, họ đã trở thành nhân vật trong kịch bản của chương trình rồi!]

    [Ồ, hiểu rồi.]

    [Diễn xuất của An Ly thật thú vị, tôi thật sự bị sốc. Nếu không phải vì khuôn mặt không thay đổi, tôi đã nghi ngờ chương trình đã đổi khách mời rồi!]

    Khi đang nói, người phụ nữ trong ống kính bất ngờ bị vấp và ngã nhào.

    Cô thực sự ngã xuống, hai tay va vào đá vụn, để lại vết thương chảy máu.

    "Á.."

    An Ly hít một hơi lạnh, đôi mắt đầy nước mắt, cố gắng che giấu tay bị thương của mình.

    "Thật vô dụng, đi thôi mà còn ngã được." Liêu Nhạc Sinh mắng mỏ, đi đến bên cạnh cô với vẻ mặt khinh bỉ: "Này, đứng dậy nhanh lên, tôi sắp đói chết rồi, nếu cô còn lề mề như thế, tôi không thể ăn tối đâu."

    An Ly không dám cãi lại, chỉ đỏ mắt chống tay xuống đất, loạng choạng đứng dậy.

    Hứa Quang Bác và Tống Nhiễm đứng cách đó không xa, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

    Đây là An Ly và Liêu Nhạc Sinh thật sao?

    Hai người này không phải bị ma ám đấy chứ!

    Ngược lại, Tiền Nhị lại cảm thấy bình thường, hơn nữa còn dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào Hứa Quang Bác đứng bên cạnh.

    "Anh xem này, như vậy mới đúng."

    Tiền Nhị liếc nhìn Tống Nhiễm: "Theo tôi thì người phụ nữ này phải bị quản lý và áp bức hơn, nếu không thì cô ta sẽ không biết điều đâu."

    Tống Nhiễm định phát tác thì bị Hứa Quang Bác giữ lại.

    Người đàn ông cười đáp: "Đúng vậy, anh Tiền, tại gần đây tôi đối xử quá tốt với cô ấy, giờ cô ấy đang mang thai mà."

    Tống Nhiễm sửng sốt, trợn mắt nhìn Hứa Quang Bác.

    Cô ấy mang thai lúc nào? Sao người này cứ nói lung tung thế!

    Trong khi đang nói, hai người An Ly đã tiến đến trước mặt họ.

    Trên mặt An Ly vẫn còn vết nước mắt, cô chỉ nhanh chóng nhìn lướt qua, rồi cúi đầu, lùi về phía sau Liêu Nhạc Sinh.

    Người đàn ông nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ghét bỏ.

    "Xin lỗi mọi người, khiến mọi người chê cười rồi. Cô ta là như vậy, thứ không lên nổi mặt bàn."

    Liêu Nhạc Sinh nói, đầu An Ly càng cúi thấp hơn.

    Bình luận bay vèo vèo.

    [Tình huống gì đây? Kịch bản nhân vật của chương trình thực tế lại thế này sao? ]

    [Nhìn mà tôi tức quá, mẹ kiếp, nắm đấm đã siết chặt rồi đây!]

    [Gã đàn ông này chẳng phải là một CPU chính hiệu sao? An Ly, mau tỉnh táo lại đi!]

    [Tôi tức chết mất, tức chết mất, tại sao Tiền Nhị lại có vẻ mặt như bình thường vậy chứ!]

    [Có lẽ là trọng nam khinh nữ, ở những vùng xa xôi vẫn giữ quan niệm như vậy cũng không có gì lạ.]

    [Lần đầu tiên tôi xem chương trình hẹn hò mà không tức giận vì trà xanh, tôi tức giận vì thái độ của các chàng trai kia!]

    Không ai ngờ, Lý Thiên Hải lại tạo ra một nội dung như thế này.

    Đây là chương trình hẹn hò à?

    "Số người xem tăng liên tục!"

    Trợ lý hưng phấn nhìn chằm chằm vào số liệu nói.

    Phó đạo diễn lại xoa trán, một bộ đau khổ không nói nên lời.

    "Ông chắc chắn là làm như vậy không sao chứ? Khán giả có thể chấp nhận được không?"

    Người đàn ông ngồi trước màn hình hút một hơi thuốc mạnh.

    "Không phải họ muốn sự thật sao? Đây chính là sự thật."

    *

    An Ly núp sau Liêu Nhạc Sinh, dáng vẻ nhút nhát và rụt rè khiến Tống Nhiễm phải lắc đầu cảm thán.

    Tiền Nhị cũng không có ý định chào hỏi hai người họ, chỉ trò chuyện với Liêu Nhạc Sinh và Hứa Quang Bác.

    Ba người đàn ông đứng bốc phét chuyện trên trời.

    "Các bạn đừng thấy thôn chúng tôi ở nơi hẻo lánh, cảnh đẹp lắm đấy!"

    Tiền Nhị nhận điếu thuốc từ tay Liêu Nhạc Sinh, tỏ vẻ tự mãn nói.

    "Đúng đúng, theo tôi thì thành phố còn không bằng thôn chúng ta."

    Hứa Quang Bác nhìn Liêu Nhạc Sinh và Tiền Nhị trò chuyện suôn sẻ như cá gặp nước, trong lòng cũng rất khâm phục.

    Ở bên khác, Tống Nhiễm đứng gần An Ly, thì thầm vào tai cô.

    "Ê, tôi nói này, sao cô lại nghe theo thằng nhóc đó như vậy?"

    An Ly liếc nhìn Tiền Nhị, thấy người đàn ông không chú ý đến họ, liền khẽ nói: "Cô không xem thẻ nhiệm vụ à? Nhiệm vụ của chúng ta là đóng vai và không để người trong thôn phát hiện."

    Đây là biện pháp cô nghĩ ra.

    Nếu suôn sẻ, có thể giảm bớt sự chỉ trích từ dư luận.

    Thôn này là một trong những mục tiêu mà cô đã chọn trong danh sách nghi ngờ của mình.

    Nơi đây còn có vẻ bài xích người ngoài hơn cô tưởng tượng. Nếu không phải vì Lý Thiên Hải đã liên hệ với trưởng thôn và chi một khoản tiền lớn, nói rằng việc quay phim tương đương với quảng cáo miễn phí và có thể thúc đẩy kinh tế du lịch địa phương, thì họ đã không thể vào được.

    Càng như vậy, càng làm cho người ta hoài nghi.

    Tống Nhiễm nghe vậy mới hiểu ra.

    "Nhưng cô cũng diễn quá giống thật rồi." Cô ấy thì thầm: "Hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô ở đâu cả."

    An Ly liếc nhìn cô ấy một cái: "Tiếp theo cô cũng phải như vậy."

    Tống Nhiễm cảm thấy mới lạ.

    Cô chưa từng tham gia chương trình thực tế nào giống vậy.

    "Đạo diễn Lý quả nhiên có sáng tạo, yên tâm đi, tôi sẽ không thua đâu."

    Cô ấy xắn tay áo, trong đầu nhẩm lại kịch bản và nhân vật của mình.

    Nhân vật Tống Nhiễm đóng vai là một cô gái lớn lên ở trong núi với vẻ ngoài xinh đẹp. Gia đình cô ấy vốn đã trọng nam khinh nữ, cha cô ấy mong muốn sớm gả đi nên đã nhờ người trong thôn giới thiệu để cô ấy làm quen với Hứa Quang Bác, người cùng thôn và hiện đang làm việc bên ngoài.

    "Người đàn bà của hai người đều rất xinh đẹp, nói thật, con gái thành phố ai cũng đẹp hơn ở đây."

    Tiền Nhị cười híp mắt, đôi mắt hẹp lại với vẻ bí hiểm.

    Hứa Quang Bác cũng cười ngây ngô: "À không phải vậy đâu. Vợ tôi không phải là người thành phố, cô ấy cũng cùng thôn với tôi."

    "Cùng một thôn?"

    "Đúng vậy, là do người trong thôn giới thiệu, lúc đó chỉ thấy cô ấy xinh đẹp. Nếu không, người đã xây nhà cửa ở thị trấn như tôi thì không thể xem trọng những cô gái trong thôn đâu."

    *

    Nói về kịch bản nhân vật của các CP:

    Hứa Quang Bác và Tống Nhiễm: "Người thành thật" x hoa khôi của thôn

    An Ly và Liêu Nhạc Sinh: Tiểu thư giàu có x chàng trai vượt khó

    Kỷ Y Tư và Chu Hòa Trạch: Nữ sinh viên x tội phạm lừa bán phụ nữ
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 58: Nhẫn nhịn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 59: Tôi sẽ không để cô gặp chuyện gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Nhiễm nhìn cậu ta với vẻ mặt không thể tin được.

    Các cư dân mạng trong phòng livestream cũng có phản ứng tương tự như cô ấy.

    [Đây là kiểu phát biểu gì vậy? ]

    [[666, tôi vốn nghĩ rằng là do thôn lạc hậu khiến người ta có tư tưởng cổ hủ, không ngờ lại có cả những người đã được giáo dục tốt mà vẫn coi phụ nữ chỉ là công cụ sinh sản? ]

    [Tên Chu Hòa Trạch này mau biến đi được không? Trước đó thấy cậu ta làm Kỷ Y Tư bị thương đã thấy phiền rồi!]

    Người đàn ông thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình khác thường, mới nhận ra mình đã nói sai.

    Cậu ta cười cười, cố gắng giải thích: "Ý tôi là ở trong thôn kiểu này, đàn ông làm nông, phụ nữ chăm sóc trẻ con, chẳng phải là điều rất bình thường sao?"

    [Thôi, thôi, đừng ngụy biện nữa!]

    [Không muốn nhìn thấy người này thêm một chút nào.]

    [Bay đâu! Mau lôi tên này ra ngoài!]

    Thấy mọi người không để ý đến mình, trên mặt Chu Hòa Trạch hiện lên vẻ bực bội.

    An Ly không để ý đến cậu ta, sự chú ý của cô đặt trên chân bị thương của Kỷ Y Tư.

    Cô nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân của Kỷ Y Tư.

    "Như vậy có đau không?"

    Kỷ Y Tư không kìm được tiếng kêu, mắt rưng rưng ướt đẫm, trông thật đáng thương.

    "Dù không bị gãy xương nhưng vẫn nên nghỉ ngơi kỹ trong vài ngày tới." An Ly nhíu mày nói.

    Việc Kỷ Y Tư bị thương chắc chắn không phải là tin tốt trong tình huống hiện tại.

    Cô phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

    Kỷ Y Tư nhịn đau, ngẩng đầu nhìn An Ly đang ngồi bên cạnh mình thấy lông mày cô đang nhíu lại.

    Trực giác nói cho cô ta biết đối phương có tâm sự.

    Là vì mình bị thương sao?

    Nghĩ như vậy, Kỷ Y Tư không khỏi mím môi, những cảm xúc nhỏ nhặt giận dỗi trước đây với An Ly lập tức tan biến.

    "Tôi không sao, cô không cần lo lắng." Cô ta khó chịu mở miệng.

    An Ly thuận miệng trả lời: "Ừm, tôi cũng sẽ không để cô gặp chuyện gì."

    Fan CP Ly Tư điên cuồng.

    [A, cái này có được xem là tỏ tình không? Đúng không? ]

    [Mùi CP quá nặng, nghẹt chết tôi rồi!]

    [ "Tôi sẽ không để cô gặp chuyện gì", ngọt xỉu!]

    [Cảm giác an toàn tăng vọt, quả thật chị An Ly như thế này mới tuyệt vời!]

    [Lúc nãy Y Tư thẹn thùng đúng không? Á há há ngại kìa!]

    [Lầu trên nói đúng đó!]

    Những fan CP trong phòng phát trực tiếp reo hò quỷ khóc thần sầu, ngay cả Lý Thiên Hải cũng không ngờ, lần đầu tiên ông ta tham gia quay chương trình hẹn hò, cặp đôi hot nhất lại là hai cô gái và còn là hai người vốn là tình địch!

    Quả nhiên, con gái là một sinh vật thần kỳ.

    *

    Mọi người phân chia phòng xong, rồi nghỉ ngơi vì hôm nay leo núi cũng đã làm tiêu hao hết sức lực.

    "Cuối cùng đạo diễn Lý cũng còn chút tình người, không giao thêm nhiệm vụ gì cho chúng ta nữa."

    Tống Nhiễm nhỏ giọng lầm bầm.

    Hứa Quang Bác đang dọn giường liếc nhìn cô ấy một cái: "Cô không sợ nói câu này xong, đạo diễn Lý sẽ giao thêm nhiệm vụ mới cho chúng ta à?"

    Tống Nhiễm chần chừ, sau đó nhìn về phía camera được đặt trong phòng với vẻ mặt nịnh bợ.

    Ý muốn bày tỏ.

    Đạo diễn Lý ơi, hãy thương lấy đứa bé đáng thương này, thông cảm cho người làm công ăn lương đi.

    [Buồn cười quá kkk]

    [Tống Nhiễm: Đây là nỗi khổ của người làm công ăn lương sao? ]

    [Tôi có thể thấy, cô ấy đang đeo mặt nạ đau khổ hahaha.]

    May mắn thay, lần này Lý Thiên Hải thực sự rất nhân đạo, không thực hiện bất kỳ biện pháp trả thù nào.

    Một bên khác, trong phòng An Ly và Kỷ Y Tư.

    An Ly dọn dẹp sơ qua căn phòng, trông sạch sẽ và thoải mái hơn so với lúc mới đến.

    Kỷ Y Tư không thể động đậy, coi như muốn giúp đỡ cũng hữu tâm vô lực.

    Sau khi dọn dẹp xong, An Ly chuẩn bị một chậu nước, lấy một cái khăn, nhúng vào nước, vắt khô, rồi đắp lên cho Kỷ Y Tư.

    "Trước tiên chườm lạnh, sau khi qua giai đoạn cấp tính thì chuyển sang chườm nóng."

    Giọng điệu của cô vừa kiên nhẫn vừa nhẹ nhàng, lòng bàn tay ấm áp lướt qua cổ chân của cô gái, nhẹ nhàng như lông vũ.

    Kỷ Y Tư nhìn An Ly bận rộn chăm sóc mình, cảm thấy mắt mình hơi cay.

    Cô ta chớp mắt để che giấu cảm xúc, rồi chuyển sang chủ đề khác.

    "Lần này đạo diễn Lý cho chúng ta nhiệm vụ có chút kỳ quái."

    "Hửm?"

    "Kịch bản được diễn trong một thôn làng nhỏ như thế này, các nhân vật lại còn.."

    Và còn là kiểu cặp đôi có vấn đề ngay từ lúc bắt đầu.

    Đây không phải chương trình hẹn hò!

    "Cô còn nhớ lời đạo diễn Lý nói vào cuối tập trước không?"

    Kỷ Y Tư sửng sốt.

    "Yêu đương đôi khi không chỉ có ngọt ngào, mà còn là cái bẫy kéo xuống vực sâu."

    "Có lẽ, đây chính là 'vực sâu' đầu tiên."

    An Ly cúi đầu, lông mi dài phủ bóng trên làn da trắng, ánh sáng chập chờn, trông thật đẹp.

    Kỷ Y Tư nhìn đến thẩn thờ.

    "Cộc, cộc.."

    Tiếng đập cửa vang lên.

    "An Ly, Kỷ Y Tư, trưởng thôn kêu chúng ta đến nhà ông ta ăn cơm."

    Ngoài cửa là giọng của Tống Nhiễm.

    "Biết rồi." An Ly trả lời, rồi quay đầu nhìn Kỷ Y Tư: "Cô có thể đứng dậy không?"

    "Ừm."

    An Ly đỡ cô gái đứng dậy, giúp cô ta mặc áo khoác xong mới đi mở cửa.

    "Đi thôi, bọn họ đều đang đợi chúng ta đấy." Tống Nhiễm vội vàng nói.

    Một ngày mệt mỏi, bụng của cô ấy đã kêu rột rột.

    Tiền Nhị tới đón họ.

    Thấy An Ly và Kỷ Y Tư, người đàn ông làm mặt khó chịu.

    "Lề mà lề mề, không tưởng nổi." Ông ta hít một hơi thuốc, hừ hừ.

    Tống Nhiễm không quan tâm ông ta, đi thẳng tới bên cạnh Hứa Quang Bác.

    An Ly vừa đỡ Kỷ Y Tư vừa lộ ra vẻ mặt nhát gan sợ hãi.

    Kỷ Y Tư liếc mắt nhìn cô.

    Tên này thật giỏi diễn kịch

    "Nhanh lên, anh Tiền Nhị đã đợi ở đây lâu rồi!" Chu Hòa Trạch vội vã nói.

    Chỉ trong chốc lát mà cậu ta đã gọi là "anh Tiền Nhị".

    "Đi thôi."

    Tiền Nhị vung tay, tỏ ra hài lòng với điều đó, ngẩng cao đầu như một con ngỗng đầu đàn.

    Đến nhà trưởng thôn, căn nhà này tốt hơn những ngôi nhà xung quanh, còn có một sân nhỏ. Ở giữa sân là một cái bàn dài, trên đó bày đầy các đĩa đồ ăn.

    "Trưởng thôn! Tôi đã dẫn họ đến rồi."

    Tiền Nhị đứng trong sân hô lớn mới có người từ từ bước ra khỏi nhà.

    Người đàn ông lưng còng, tóc bạc phơ, chống gậy, cơ thể run rẩy, trông như đã tám chín mươi tuổi.

    Mọi người nhìn nhau, thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt đối phương.

    Bởi vì theo lời kể của Tiền Nhị, trưởng thôn chỉ mới ngoài năm mươi tuổi.

    Mà người trước mắt nhìn qua không giống.

    "Đây là trưởng thôn của chúng tôi, Lý Thiên Trụ." Tiền Nhị giới thiệu bằng giọng to rõ.

    Thôn trưởng, những người này chính là đến ta thôn chụp ảnh.

    "Chào trưởng thôn Ly, xin lỗi vì đã quấy rầy."

    Hứa Quang Bác cần cù chăm chỉ đóng vai "Người thành thật".

    Ly Thiên Trụ nheo mắt quan sát họ, không biết có nhìn rõ người không, rồi mở miệng, giọng khàn khàn: "Mọi người cứ ngồi xuống, đừng khách sáo."

    Tống Nhiễm đã đói từ lâu, nghe vậy thì không khách sáo, kéo ghế ngồi xuống.

    Không ngờ lại bị một tiếng quát dừng lại.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...