Ngôn Tình Hạnh Phúc Á? Mơ Đi! - Slpchpih

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi SLPCHPIH, 8 Tháng chín 2024.

  1. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 10: Thú nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không.. không có gì đâu. Ổng đùa ấy mà.

    - Hồi nãy cậu có xem tớ diễn không?

    - Có.. có chứ. Đoạn cậu từ trên trời bay xuống.. - Tôi buột miệng bịa đại ra khi nhìn thấy Hương trong bộ đồ thiên thần.

    - Có sao?

    - Ý tớ là đi ra sân khấu ấy, tớ nói thế cho nó sang.

    Từ trong nhà thờ vọng ra tiếng gọi, cứu tôi một mạng. Chắc có lẽ Chúa đang dõi theo và giúp đỡ tôi.

    - Hương ơi..

    - Thôi. Gặp cậu sau nhé, tớ đi thay đồ ra cái.

    - Con chào hai bác con đi.

    - Thằng nhóc lại làm phiền con nữa à?

    - Dạ không ạ. – Hương nói vọng lại.

    Bố mẹ vừa đi lại gần vừa thầm thì to nhỏ cố ý cho tôi nghe:

    - Con bé xinh bà nhỉ?

    - Ừ, con mình đúng là có mắt nhìn người.

    Biết có chối thế nào thì cũng vậy, tôi chả thèm nói lại mà đánh trống lảng đi.

    - Mẹ đang chụp với con hươu à? Chụp cho con với!

    Biết ý tôi không muốn nhắc đến nữa bố mẹ cũng thôi chọc ghẹo. Chúng tôi thưởng thức một đêm giáng sinh ấm áp bên nhau.


    *****

    Tôi lại mơ như mọi ngày nhưng lần này khung cảnh đã thay đổi. Lúc này nó là quảng trường nhà thờ, nơi diễn ra các tiết mục văn nghệ. Khung cảnh là thế nhưng ở đây không có một bóng người nào khác ngoài tôi. Tôi ngồi vào hàng ghế đầu tiên mà tiếc nuối vì hôm qua không được xem Hương biểu diễn. Cảm giác tiếc nuối làm tôi tạm thời quên bén mất một thứ hiển nhiên phải có ở đây. Tôi cứ ngồi đó, chờ đợi gì đó. Chờ đợi bù lại ngày hôm qua không thể chờ.

    Minh từ sau cánh gà đi ra, mặt cô phờ phạc như mới ngủ dậy. Chào tôi một câu rồi cô ngồi trên sân khấu, hai chân thòng xuống nói chuyện:

    - Hôm qua là noel nhỉ? Hèn gì giấc mơ của anh đổi thành chỗ này.

    - Thế nào? Đi chơi noel vui không?

    - Có.. - Tôi tiếc nuối trả lời.

    - Chị Hương theo đạo nhỉ? Chắc hôm qua chị ấy diễn văn nghệ ở đây nên anh mới ghi nhớ nó đến vậy.

    - Haizz.. Tôi không được xem Hương biểu diễn. – Tôi thở dài.

    - Nhưng mà sao cô biết Hương theo đạo vậy?

    - Thì tôi phải tìm hiểu về cô ấy để còn mách nước cho anh chứ.

    Nghe có vẻ có lý nên tôi ậm ừ cho qua. Thứ tôi lo lắng bây giờ là tôi đã không xem tiết mục của Hương, lỡ nó có hỏi thì biết đường nào mà nói.

    - Không xem được thì lấy đâu ra chuyện mà nói với người ta.

    - Anh biết tiết mục đó tên gì không?

    - Tôi không biết, tôi chỉ thấy Hương mặc bộ đồ thiên thần có cánh. Nhưng hình như một bên cánh bị hư thì phải.

    - A, đó là "thiên thần về giời".

    - Sao cô biết hay vậy?

    - À.. à, tôi đọc được khi tìm hiểu về chị Hương ấy mà.

    - Vậy thì tốt quá, sáng sớm mai tôi sẽ lên mạng xem qua để còn nói.

    - Ừm.. trong lúc tìm hiểu tôi thấy hay hay, với lại ở đây chán quá không có gì làm nên tôi tập thử. Anh có muốn xem luôn không? Sáng mai lỡ trễ giờ thì khổ.

    - Thật sao? Xem chứ, đỡ tốn thời gian.

    Minh tưởng tượng ra một bộ đồ thiên thần gãy cánh trắng muốt. Trông cô lúc này không khác gì Hương. Nhạc từ đâu nổi lên, trên khúc nhạc trang nghiêm của nhà thờ, Minh múa theo từng nhịp.

    Ban đầu, tôi cứ nghĩ đây là một vở kịch nhưng nó là một vở bale. Những động tác điêu luyện của Minh như xua tan đi sự đơn côi, như cho tôi biết vị đôi môi rồi lại vội vàng rời xa tôi. Chắc cô ấy phải tập luyện nhiều lắm mới có thể múa đẹp như thế, tôi không được phép chỉ xem đây là tư liệu tham khảo để có thể nói chuyện với Hương như thế thì thật phũ phàng cho sự cố gắng tập luyện của Minh. Tôi ngồi nghiêm túc xem nó như một khán giả đang đi thưởng thức buổi biểu diễn.

    Có lẽ không cần phải xem thêm ở đâu cả, những gì Minh thể hiện đã làm quá tốt, chúng khiên tôi không thể tưởng tượng được khuôn mặt mình như thế nào khi người đứng trên kia là Hương.

    Tiết mục kết thúc, không có tiếng vỗ tay reo hò ồn ào của khán giả mặc dù tôi có thể tưởng tượng ra. Chỉ có tôi ngồi đó với cảm xúc khó tả, nhận ra là đã kết thúc, tôi đứng lên vỗ tay.

    - Hay quá! Có thật là cô mới vừa tập gần đây không thế?

    - Thật.. thật chứ.

    - Mà nó hay lắm sao?

    - Đúng vậy. Hay lắm. Tôi không biết gì về bale nhưng chắc không có ai múa đẹp hơn đâu.

    - Anh cứ nói quá, cái đồ tự luyến.

    - Tôi cũng yên tâm phần nào khi biết cô ở một mình trong này không quá buồn chán. Nhớ mấy ngày đầu cô cứ khóc bù lu bù loa lên.

    - Uầy, lo cho tôi cơ à? Cảm ơn nhá. Không phải hôm trước anh nói rằng tôi vô tư, lạc quan sao?

    - Tôi cũng chỉ lo cho bản thân mình thôi.

    - Phũ phàng quá đấy. Dù tôi có là anh đi chăng nữa nhưng tôi có giống anh điểm nào đâu.

    Tôi vào vấn đề chính:

    - Cô có "nghiên cứu" về Hương nhỉ? Được những gì rồi cho tôi biết đi.

    - Được thôi.


    *****

    - Hôm qua cậu đỉnh lắm đó Hương.

    - Bộ đồ đẹp lắm, hợp với cậu nữa.

    - Múa có khó lắm không Hương?

    May mà bàn của nhỏ bị chúng bạn trong lớp vây quanh nên tôi không phải lại gần. Chúng nó cứ nói chuyện hôm qua, tôi mà bị hỏi đến thì sẽ hỏng bét dù cho có xem qua tiết mục đó một lần rồi đi chăng nữa. Cẩn tác vô áy náy, đợi chuyện này lắng xuống vẫn hơn.
    Vào học, ai về bàn nấy. Tiết học diễn ra bình thường như mọi ngày nhưng đó chỉ là tiết học còn tiết ra chơi thì nó cứ thiếu thiếu. Cả buổi sáng nay tôi chưa nói chuyện với Hương câu nào.

    Tôi đã làm gì sao? Do tôi không chào cô ấy lúc đến lớp hay..

    - Chị ấy thích được quan tâm. – Lời khuyên của Minh chạy qua đầu tôi.

    Phải rồi, hôm qua gặp Hương tôi không hề có một câu nào khen nhỏ cả. Do lúc đó nhanh quá với lại mình cũng bị cuống khi bố đùa như thế. Vậy là nó đang chờ mình mở lời trước khen nó sao.

    Chờ khi đang xếp cặp ra về, tôi mở miệng khen nó:

    - Hương nè!

    - Hở?

    - Hôm qua cậu xinh lắm.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
  2. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 11: Leo cây



    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cảm.. cảm ơn cậu! – Hương nói lớn rồi ra về.

    Trong lúc vội vàng nó để sót lại một quyển vở, tôi cầm lấy đuổi theo để đưa cho nó nhưng hình như nó không nghe tiếng tôi gọi. Tôi đi bộ nên chắc chắn không thể đuổi kịp nó đi xe đạp được, tôi đành đem quyển vở về nhà.
    Về nhà lấy ra kiểm tra thì đó là vở lý, ngày mai là chủ nhật không đi học để trả lại. Ngày mốt thì hình như có kiểm tra một tiết môn lý, nếu Hương không có vở để học chắc nó sẽ hoảng lắm. Tôi định gọi điện cho Hương thông báo để nó khỏi phải lo lắng nhưng tôi còn chưa có số của nó. Tôi gọi cho đám thằng Phong hỏi địa chỉ nhà Hương:

    - Phong hả?

    - Gì mày? Bố không có nhà nên muốn đi chơi sao? Tao bận rồi.

    - Không.. Mày có biết nhà của Hương không?

    - Thằng này bạo dữ mày..

    Biết thừa nó sẽ nói lảm nhảm này nọ nên tôi vội vào thẳng vấn đề:

    - Nó để quên quyển vở lý ở lớp, mốt có bài kiểm tra rồi nên tao muốn đem trả.

    - Hừm.. chiêu này cũng được đấy.
    Mày không có xe hay để tao ghé lấy rồi mang trả nó cho mày. Nhà tao cũng ở khúc đó.

    - Ừm.. ờ.. không phải mày đang bận hả?

    - Bận đối với mấy cái ăn chơi lêu lổng thôi, cái này bạn bè nhờ phải giúp chứ. – Đột nhiên nó ra vẻ tốt bụng.

    - Ờ.. ừm..

    - Ha ha! Tao đùa thôi. Cơ hội tốt thế này ai lại đi phá chứ. Có cần tao chở đi không?

    - Không cần đâu.

    Ngồi tò mò, tôi mở vở của Hương ra xem. Nó khác hoàn toàn với vở của tôi, trình bày gọn gàng, chữ đẹp. Hèn gì Hương có thể học tốt được, vở tôi như mớ giấy lộn, nhìn thôi đã không muốn nhìn rồi chứ nói gì đến học. Chắc tôi phải bắt chước nó trình bày gọn gàng lại chứ không chả thể khá hơn được.
    Chiều đến, tôi cuốc bộ sang nhà Hương. Đã quen đi bộ nên đối với tôi không quá xa. Bố Hương mở một xưởng gỗ nên cũng dễ tìm.

    - Con chào bác ạ! – Tôi hét to để có thể át tiếng máy cưa đang chạy.

    Bố Hương dừng tay, ngẩng đầu lên hỏi:

    - Có chuyện gì không? Cậu muốn đặt làm cái gì à?

    - Dạ.. cháu là bạn học của Hương.

    Bác ấy lia mắt nhìn từ đầu đến chân rồi lại một lượt nữa.

    - Hương ơi! Có bạn kiếm này.

    Dù muốn lắm nhưng tôi cũng phải tỏ vẻ này nọ:


    - Dạ, không cần gọi Hương đâu bác. Cháu đến đưa Hương quyển vở bạn ấy để quên.

    - Vô nhà chơi đã cháu, về gì vội.

    - Ai vậy bố? – Hương bước ra hỏi, thấy tôi thì dừng lại. - Nam hả? Cậu đến đây..

    - Nó đến đưa mày quyển vở, con với chả cái đi học có quyển vở cũng để quên.
    Mời bạn vô nhà uống miếng nước đi chứ còn đứng đó.

    Hương dùng tay ra hiệu cho tôi vào nhà kẻo bố nó lại này nọ. Tôi đi vào, vừa đi vừa nhìn quanh. Xung quanh xếp đầy bàn ghế gỗ, các bức tượng chạm khắc tinh xảo. Mùi gỗ, mùn cưa xộc vào mũi làm tôi ngứa ngáy. Thì ra đây là nơi Hương sống, phòng khách nhà Hương có thờ chúa vì gia đình nó theo đạo.

    - Cảm ơn cậu nha. Lúc trưa tớ có công chuyện gấp nên hơi vội.

    - Không có gì đâu, tớ cũng có việc gần đây.

    Hai đứa bọn tôi ngồi đó uống nước chẳng biết nói gì tiếp theo. Tôi kiếm cớ đi vệ sinh để còn lên mạng tham khảo ý kiến những tình huống như thế này.

    - Hương nè, nhà vệ sinh ở đâu vậy?

    - Cậu đi thẳng xuống, rẽ phải hai lần. Cánh cửa màu xanh lá ấy.

    Tôi đi dọc xuống nhà của Hương, các cánh cửa đều được bọc bởi giấy dán tường một màu riêng biệt. Tôi cảm thấy dường như căn nhà nó bị bất đối xứng thế nào ấy. Nhà của một thợ mộc, người có mắt thẩm mĩ nhìn vào chắc phải biết nên thật bất thường. Để yên khúc mắc ở đó, nó có thể là một chủ đề để tôi có thể trò chuyện với Hương lúc quay lại.

    - Để cậu đợi rồi. Tại tớ thấy căn nhà nó sao sao ấy. Nên mới đứng lại xem chút.

    - Tớ có thấy sao đâu nhỉ.

    Chỉ vậy thôi sao? Vậy là hết thứ để nói rồi sao? Phải rồi tôi chỉ mới khen nó xinh còn chưa khen nó múa đẹp nữa mà.

    - Tối qua ấy, cậu múa đỉnh quá. Nhất là cái khúc chưa kịp hôn đã bị kéo về trời nhưng vẫn kiểu để lại được hương vị ấy.

    - Uầy! Cậu để ý khúc đó luôn hả? Khúc đó tớ tự thêm vô á.

    Tôi ngây người ra, Hương tự thêm vô thì làm sao mà Minh có thể biết được cơ chứ.

    - Nam! Cậu sao vậy?

    - À, tớ bất ngờ khi cái khúc hay nhất đó do cậu tự nghĩ ra ấy mà.

    - Coi bộ cậu cũng có mắt nghệ thuật nhỉ. – Hương nói với nụ cười mỉm đắc ý. Có vẻ như đây mới là thứ mà nó chờ đợi, không phải mấy lời khen kia mà là sự nhìn ra và thừa nhận chất xám của nó đổ vào vở biểu diễn ấy.

    - Tớ có biết gì đâu. Tớ chỉ nói lên suy nghĩ thôi.

    - Cậu ăn bánh không? Để tớ lấy.

    - Thôi thôi. Cậu chỉ tớ vật lý được không? Mốt kiểm tra rồi mà tớ chắc được đủ điểm lên lớp thôi quá.

    - Được thôi! Sẵn tiện tớ ôn bài luôn.

    - Vậy cậu cho tớ số điện thoại đi. Kết bạn Zola trao đổi cho dễ. Bây giờ tớ có việc phải đi rồi. – Nhà Hương còn có phụ huynh, tôi nghĩ không nên ở lâu kẻo lại nghĩ này nọ giống bố mẹ tôi.

    - Tớ về nhá!

    - Cháu chào bác cháu về!

    Tối hôm đó tôi được Hương chỉ bài qua Zola, nhỏ nhiệt tình quá mức. Tôi còn định tối nay chơi thả ga dù gì mai cũng là chủ nhật, có thể ngủ thoải mái mà không phải làm người thành công.

    Được nó chỉ tôi mới nhận ra môn vật lý thú vị đến vậy, nó không phải học thuộc làu làu như mấy môn lịch sử, địa lý. Không phải làm vừa lòng người khác giống môn văn, không làm cho mình thấy hoang mang khi ăn uống giống hóa sinh. Nó bắt mình phải tư duy, phải tưởng tượng còn giúp mình học tốt toán hơn nữa.

    Đã có lúc tôi phải nặn óc ra mà tìm cho mình một cái gì đó thích thú còn bây giờ nó đến một cách dễ dàng. Giống như leo cây vậy, muốn leo lên đỉnh thì cứ nhắm đỉnh mà leo rồi chân của chúng ta sẽ tự động tìm cành cây để đậu vào. Tôi tự hỏi liệu còn những cành cây khác hay không? Liệu tình yêu có thể làm được điều gì khác nữa?
     
  3. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 12: Tại



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ôm sự hạnh phúc ấy và chìm vào giấc ngủ. "A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Giấc mơ của tôi dạo này thay đổi liên tục, bây giờ là khung cảnh nhà Hương. Không có gì bất ngờ khi điều này xảy ra cả.

    Tôi đi dọc xuống hành lang vì muốn tham quan lại căn nhà, so với sự bất đối xứng hôm qua thì hôm nay căn nhà cân đối hơn hẳn nhờ vào một căn phòng mới chen vào giữa nhà vệ sinh và căn phòng có cánh cửa màu vàng. Đó là phòng của Minh, căn phòng có cánh cửa màu hồng đặc trưng. Mọi hôm trước tôi chỉ có thể thấy mỗi cánh cửa mà thôi còn hôm nay thì là cả căn phòng dường như nó đã được về đúng nơi của nó vậy.

    Dạo gần đây Minh ngủ li bì, lúc tôi có ở đây ngoài chuyện công việc ra Minh không còn nói chuyện phiếm với tôi nữa. Cô ấy xin phép đi ngủ, tôi nghĩ cô chỉ kiếm cớ để được vào phòng ở một mình nghiên cứu. Những gì Minh tìm hiểu được về Hương chính xác đến bất ngờ, thậm chí cô còn biết được điệu múa tự Hương thêm vào cho buổi biểu diễn. Chắc hẳn cô phải làm việc nhiều lắm và tôi cũng thắc mắc là cô đã dùng cách nào.

    Tôi ngồi ở ghế phòng khách cùng với sự tò mò của mình. Một lúc sau, tôi quyết định đi xem thử Minh làm cách nào để có thể biết rõ về Hương như vậy. Tiến đến cánh cửa màu hồng, dù đã nhiều lần nhưng cảm giác vẫn như lần đầu tiên, tôi chỉnh trang lại quần áo đẩy nhẹ cửa hé ra một khe nhỏ. Nghía mắt vào trong thì thấy Minh đang ngủ thật, không ngồi một góc mà ngủ quên đi cùng với khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Lần này cô nằm trên giường, mắc màn, đắp chăn và ôm gấu bông cẩn thận đúng kiểu mấy người sợ ma.

    Tôi khẽ đóng cửa lại ra phòng khách ngồi, bây giờ tôi đã cảm nhận được cảm giác của Minh khi phải ở không một mình nơi này. Có lẽ vì thế cô mới chọn việc đi ngủ để mơ, để đi đến một thế giới khác trong mơ. Cho dù không thể kiểm soát chính mình nhưng chí ít giấc mơ có thứ để cho ta làm giống đọc một cuốn truyện vậy.

    "Reng.. reng.. reng" tiếng chuông ở đâu đó reo lên, lần theo tiếng động đó tôi đến trước cánh cửa màu hồng. Hình như nó phát ra từ bên trong phòng của Minh. Khi tôi đến trước cửa phòng thì tiếng chuông ngừng reo, chần chừ một lúc rồi đẩy cửa vào nhưng cánh cửa lại tự mở ra, nó được mở từ bên trong.
    Minh bước ra, một tay cầm nắm đấm cửa một tay thì chải tóc. Thấy tôi cô đóng mạnh cửa lại, vội vàng nói:

    - Anh.. anh chờ tôi một chút.

    Tôi giữ ý đi ra phòng khách ngồi. Một lúc sau Minh bước ra.

    - Xin lỗi anh nhá. Tôi đặt báo thức nhầm ba mươi phút.

    Tôi cảm thấy áy náy:

    - Không sao đâu. Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi, cô đã giúp tôi nhiều rồi mà.

    - Anh nhìn vậy mà nhanh phết nhỉ. Chưa gì đến nhà người ta luôn rồi. Đến rồi mà chưa vào phòng sao?

    Sao Minh lại biết đây là nhà của Hương nhỉ? Tôi thắc mắc:

    - Sao cô biết chỗ này là nhà Hương?

    Minh ngẩn ra một khắc, điệu bộ lúng túng. Như vừa lộ ra bí mật gì đó. Cô ấp úng:

    - À thì tôi biết chị Hương thích màu vàng, căn nhà có cả một căn phòng cửa màu vàng nên tôi đoán là phòng của chỉ.

    Nói rồi cô hỏi thẳng vào vấn đề để đánh trống lảng.

    - Tôi có gặp bố Hương rồi.. Tôi khen nó múa đẹp nào ngờ đúng đoạn đó là do nó tự thêm vào nên nó có vẻ vui lắm. - Tôi đổi giọng -
    Mà sao cô biết múa đoạn Hương tự sáng tác vậy?

    - Ừm.. thì.. thì tôi tìm hiểu về chị ấy chứ có tìm hiểu về tôn giáo đâu. Tôi còn cứ tưởng đó là bản gốc ấy chứ. Mà anh thấy đoạn đó hay thật hả?

    Đang cao hứng tôi buột miệng:

    - Đúng vậy. Tiếc là không được xem trực tiếp Hương múa. - Dường như tôi vừa nói gì đó rất dại dột thì phải.

    Giọng Minh đanh lại, cô trừng mắt nhìn tôi.

    - Ý anh là sao?

    - Tôi đâu có ý đó. Cô đừng hiểu lầm. - Lần này đến tôi ấp úng, đánh trống lảng sang chuyện khác -
    Tuần sau là tết dương lịch rồi. Ở trung tâm huyện có đếm ngược và bắn pháo bông, tôi muốn rủ Hương đi xem. Cô thấy có được không?

    Minh khoanh tay lại, nói một cách nghiêm túc:

    - Con gái không được đi ra đường quá mười giờ tối. Huống hồ gì đi với một đứa con trai mới lớn. Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.

    - Vậy đi theo một nhóm bạn thì sao? - Tôi hỏi tiếp.

    Giữ vững thái độ ban nãy, Minh trả lời:

    - Không là không. Vẫn nguy hiểm lắm.

    - Vậy còn rủ cả lớp đi?

    Lần này cô bật cười khinh bỉ, nói:

    - Anh rủ được cả lớp đi á? Nếu rủ được thì mừng cho anh.

    Tôi cảm thấy như mình đang là người có lỗi, nhưng lại không biết mình sai ở đâu.

    - Không có việc gì nữa thì tôi đi ngủ tiếp nhé.

    Đột nhiên tôi buột miệng:

    - Tôi cũng muốn ngủ nữa.

    - Ể.. - Minh nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.

    - Ý.. ý tôi là ở đây một mình chán lắm.
    Cô.. cô ngồi tán phét với tôi được không? Ngay cả bản thân mình còn không muốn nói chuyện với mình thì còn ai muốn nói chuyện với tôi nữa chứ.

    - Chẳng phải tôi vừa nói chuyện với anh xong sao?

    - Đó là khác, nó như kiểu.. công việc ấy. Ngồi nói chuyện bình thường thôi.

    - Haizz.. - Minh thở dài rồi ngồi xuống chỗ cũ.

    - Không phải tôi không muốn nói chuyện với anh mà tại..

    - Tại?

    Minh chần chừ một lúc.

    - Tại anh cứ suốt ngày khen Hương này Hương nọ.

     
  4. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 13: Thất bại?



    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ý.. ý tôi là phải biết quan tâm đến bản thân mình nữa.. kiểu.. tôi là "anh" mà, đúng chứ? - Minh vội vàng nói.

    Không muốn làm Minh khó xử, tôi chẳng làm khó cô.

    - Tôi hiểu, tôi hiểu mà.


    ****

    Hôm sau lên trường, quả thực như Minh nói, tôi quá nhút nhát để có thể đứng lên đề xuất ý kiến đi xem pháo bông cùng nhau. Thay vào đó, tôi nhờ thằng Phong.

    - Ê, Phong. Đêm ba mốt mày có bận gì không? Tao muốn cả lớp mình đi xem pháo hoa cùng nhau ấy. Cuối cấp rồi cũng phải có gì chứ.

    Nó ghé sát lại, khoác vai tôi, nói:

    - Chỗ anh em thì cứ nói huỵch toẹt ra đi, còn bày đặt mời cả lớp nữa chứ. Nhưng mà xin lỗi, tao có hẹn đi với bồ rồi.

    - Mày hiểu mà. Thế mày đề xuất ý kiến này hộ tao đi, tao.. ngại..

    - Tao đề xuất mà lại không đi thì kỳ lắm. Nhưng cứ yên tâm, không đợi đến lượt mày đâu. Thằng bí thư năng nổ lắm, thể nào nó chả có ý này.

    Đúng như Phong dự đoán ngay tiết sinh hoạt đầu tuần thằng bí thư đã lên kế hoạch. Tôi xung phong chọn vị trí và thuê bạt để ngồi, ai cũng lười nên khi có người xung phong thì giao hết cho tôi.

    Trong lớp gần như có người yêu gần hết, nếu chúng nó vắng mặt hoặc có mặt nhưng cặp kè với nhau thì chỉ còn lại mười bốn đứa. Mỗi tấm bạt ngồi được ba người thì sẽ dư ra một tấm dành cho hai người. Tôi là người thuê và sắp xếp chỗ ngồi nên sẽ phải vào vị trí cuối cùng. Việc cần làm là làm cho Hương đi trễ nữa thôi.

    Tôi không thể sự để tiếc nuối giống như đêm noel đến một lần nữa. Tôi cùng Minh lên kế hoạch một cách kĩ lưỡng. Tôi phải liên lạc với người lạ để thuê bạt, phải đi ra ngoài đường trong thời tiết lạnh lẽo nếu là tôi lúc trước chỉ có nằm ì ở nhà bấm điện tử thôi. Chân tôi đã chọn được cành cây nhô ra mà tiếp tục leo, tôi dần hòa đồng hơn với mọi người.

    Rồi ngày đó cũng đã đến, hai bên đường các hàng quán trang trí lồng đèn, bàn ghế khang trang. Dù là tết dương lịch nhưng vẫn có một chút không khí. Hôm ấy là thứ tư nên mọi người vẫn đi làm, đi học bình thường. Mai là ngày nghỉ tết nên tinh thần học tập của ai cũng chán nản, cô giáo đành cho nghỉ tiết cuối để giải lao trong lớp. Tranh thủ thời gian đó bí thư lên bảng thống nhất giờ giấc đi chơi với cả lớp.

    Bắt đầu lúc tám giờ tối tập trung tại công viên huyện chơi trong khu vui chơi đến mười giờ. Sau đó ra quán uống nước nghỉ ngơi đến mười một giờ rồi di chuyển đến chỗ đặt trước ngồi quây quần lại chơi trò chơi. Trong khoảng mười một giờ hơn tôi phải làm cho Hương đến trễ.

    - Con đi về muộn nha mẹ. – Tôi báo cho mẹ rồi ra ngoài. Tụi thằng Phong đã đợi sẵn trước cửa.

    - Đâu vào đó chưa mày?

    - Ổn rồi. Mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, tới đâu hay tới đó.

    Lớp tôi đến đông hơn dự kiến, gần như là đầy đủ thì đúng hơn. Tôi đã từng thấy Hương mặc thường phục lúc ở nhà nó nhưng bây giờ có thêm tí son môi và quần áo cũng sành điệu hơn khiến tôi không thể rời mắt. Được nhìn thấy thôi đã làm tôi hạnh phúc rồi chứ đừng nói gì tí nữa được ngồi gần nó.

    Tụi tôi lăn lộn trong nhà banh, nhà hơi. Hoài niệm lại những ngày còn nhỏ, tụi con gái thì tô tượng, tranh cát v. V.

    - Ê bay! Đi tàu lượn không?

    - Đi! Đi! – Tụi con trai nhốn nháo.

    - Ở đây nhỏ mà, không giống ở Suối Tiên đâu mà sợ. Mấy bạn nữ đi luôn nhé.

    Nghe thế tôi liếc nhìn sang Hương chờ nó lên tàu để lên theo nào ngờ nó đã lên từ lâu.

    - Nam! Lên đi, ông sợ hả?

    - Ờ.. đợi tí tôi lên liền.

    Nhìn chúng nó hăng hái thế tôi nghĩ nó phải vui lắm, nhỏ đến giờ tôi đi đúng một lần vào năm lớp một hình như hôm ấy tôi vãi ra quần thì phải. Tôi lên sau nên ngồi toa cuối, những khúc cua bị quán tính quật cho lên bờ xuống ruộng. Tôi ngồi một mình nên có lúc muốn rớt cả ra ngoài. Tôi thề rằng mình sẽ không chơi lại trò này một lần nào nữa.

    Theo đúng như kế hoạch, chúng tôi vào một quán trà sữa ngồi nghỉ mệt và tán dóc. Bọn nó tụ tập lại thành từng nhóm nói chuyện với nhau, tôi ngồi với bọn thằng Phong.

    - Tí nữa mười một giờ tao phải ra ngoài sớm để chuẩn bị rồi. Tao nhờ chúng mày giả vờ đi vệ sinh vội quá xỏ đại dép của Hương. Vào nhà vệ sinh canh điện thoại khi nào tao nhá máy rồi đi ra.

    - Được! Anh em sẽ giúp mày.

    - Ơn này tao sẽ không quên đâu.

    Mọi thứ diễn ra một cách trơn tru, mọi người đã đến hết chỉ còn có Hương và thằng Hoàng. Tôi nhá máy cho nó, một lúc sau chạy xe máy đến trước.

    - Ủa Hương nó đến chưa mày? – Thằng Hoàng hỏi.

    - Tao mới phải hỏi mày câu đó đó.

    - Tao thấy mày nhá máy, lúc đi ra thì chẳng thấy nó đâu nữa. Tao tưởng nó đi rồi nên vội chạy đến nè.

    - Mày chở tao đi kiếm cái.

    - Lên xe!

    Tôi chạy quanh kiểm tra lại một lần nữa nhưng chẳng thấy nó đâu. Tôi quay lại quán để tìm.

    - Có một cô bé vừa mới đi rồi em. – Chị nhân viên cho biết.

    - Dạ em cảm ơn!

    Chạy lại quảng trường thì Hương vừa mới đến.

    - Bà đi đâu nãy giờ vậy Hương?

    - Tui đi vệ sinh một chút, nãy uống hơi nhiều nước.

    - Vô đây ngồi nè, chỗ này mới có hai đứa.

    Do thằng Hoàng đi cùng tôi nên còn chừa ra một chỗ trống, tôi đành ngồi chung với thằng Hoàng.

    - Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Bỏ qua tiểu tiết thì chẳng phải hai chúng mày đi chơi cùng nhau, uống nước cùng nhau, ngắm pháo hoa cùng nhau và còn cùng nhau qua đêm nữa. Sướng thế rồi còn gì.

    - Tao không sao mà, được đi chơi với mọi người là tao vui rồi. Đừng có diễn giải theo cách đó.

    - Chúng nó bắt đầu chơi rồi kìa.

    Chúng tôi ngồi thành vòng tròn có cái loa ở giữa, bí thư là quản trò. Bọn tôi ca hát, cười nói um sùm trời đất.

    - Bây giờ đổi trò, cái chai quay trúng ai thì người quay sẽ được hỏi một câu rồi cứ tiếp tục vậy nhá. – Quản trò nói.

    Lại là cái trò này, tôi chúa ghét nó vì chắc gì người ta đã nói thật còn khiến họ khó xử nữa.

    - Á à. Nam! – Thế quái nào nó lại quay trúng tôi đầu tiên chứ. Chúng nó sẽ hỏi mấy câu bẩn bựa cho xem.

    - Sao hôm nay cậu lại đi chơi với lớp vậy? Còn xung phong đặt chỗ trước nữa.

    Tôi bất ngờ với câu hỏi của nó, chắc nó thật sự muốn biết khi thấy sự bất thường này.

    - Ừm.. ờ.. Tui trốn mấy hoạt động lớp quá nhiều rồi nên tui nghĩ mình phải bù lại cái gì đó. Quan trọng là tui muốn đi chơi, uống nước, ngắm pháo hoa và qua đêm cùng với mọi người, nó rất vui.

    - Bỏ qua tiểu tiết thì còn tuyệt hơn nữa. – Tôi lẩm bẩm trong miệng.

     
  5. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 14: Không khí


    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Gì mà sến súa vậy mấy ba. Xoay tiếp đi.

    - Một tuần tao làm năm lần.

    - Tao bỏ năm đứa rồi. Chuẩn bị đứa thứ sáu.

    - Mọi điểm cao của tao đều là chép phao cả. Đừng có nói cho cô biết nha không là chết tao.

    - Gu của mình là đẹp trai như ca sĩ Hàn Quốc ấy, hát hay và nhảy đẹp nữa.

    - Hai tuần tui gội đầu một lần, con gái nhiều tóc gội đầu oải lắm mấy ông không biết đâu.

    Cả lớp thay phiên nhau trả lời những câu hỏi không đâu, thì bỗng:

    - Hương! Bà có để ý ai chưa vậy? – Một đứa con gái hỏi khi cái chai quay trúng Hương.

    - Ừm thì.. cũng không hẳn là để ý.. - Hương ngại ngùng.

    Thấy bộ dạng của Hương như vậy, bạn kia càng hỏi tới:

    - Ể, ể, ể! Vậy là có rồi. Ai vậy? Cho cái gợi ý đi.

    - Tui chỉ phải trả lời một câu thôi đúng không?

    - Chán phèo. Nhưng tui điều tra là ra hết.

    Hương có để ý ai đó rồi sao? Từ lúc thích Hương tôi quên bén đi mất việc phải xác nhận xem nó có người yêu hay chưa. Tại vì trên lớp nó cứ cắm đầu vào học, bố nó thì xem như con nít ít cho đi chơi làm tôi đinh ninh rằng nó vẫn chưa có để ý ai. Liệu có phải là tôi không? Nó trực nhật giúp tôi cả năm học mà chẳng cần gì đền ơn, chỉ bài tận tình cho tôi và là người bạn đầu tiên của tôi. Những thứ đó một phần khiến tôi có cảm tình với Hương ngay lần đầu gặp mặt, liệu nó có xảy ra tương tự với Hương không.

    Nếu không phải tôi thì sao? Chẳng phải tôi là kẻ xấu chen vô giữa họ sao? Hay là một tên thất bại, cũng may mà tôi có thể biết sớm để dừng ngay cái trò tán tỉnh này lại càng sớm càng tốt trước lúc phải đội quần lên đầu do bị từ chối. Đầu óc tôi rối tung rối mù lên, chẳng nghĩ được gì nữa. Lúc này nếu là Minh thì cô ấy sẽ nói gì nhỉ?

    "- Ý.. ý tôi là phải biết chăm sóc cho bản thân mình nữa.. kiểu.. - Minh vội vàng nói."

    Phải biết nghĩ cho bản thân mình, việc tôi thích Hương là cảm xúc của tôi chứ không phải của nó. Dù nó đã có người yêu hay không thích tôi thì tôi cũng lỡ thích nó rồi. Tôi tin một người tế nhị như nó sẽ không làm tôi cảm thấy xấu hổ khi mọi việc không thành.

    - Nam! Nam ơi! Nhấc cái đít lên di chuyển chỗ coi. Tránh đường cho người ta ngồi xem nữa. – Thằng Hoàng kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm.

    Bây giờ đã mười một giờ bốn mươi lắm phút, mọi người đã dần đến quảng trường để chuẩn bị đếm ngược thời khắc sang năm mới và xem bắn pháo hoa. Bọn tôi phải phá hình tròn thành một hàng để lấy chỗ cho người khác ngồi.
    Đa số là các cặp đôi chọn làm chỗ hẹn hò lý tưởng. Nhìn Hương từ xa tôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc nếu bỏ qua tiểu tiết thì chẳng phải chúng tôi đang ngồi với nhau sao. Mặt thằng Hoàng ở đâu chen vào làm tụt hết cả hứng.

    - Mày né sang bên này ngồi coi. Người gì đâu mập *.

    - Á à, hôm nay láo nhờ. Không phải là do mày đang hụt hẫng thì tao đã cho mày vài phát rồi.

    - Mọi người ơi. Mình chuẩn bị ra đằng trước này chụp vài bức ảnh đi. – Cái loa đột nhiên phát ra tiếng.

    - Các bạn nam cao nên ngồi xuống hết đi nhá, chúng mình phải tôn vinh phái đẹp chứ đúng không.

    Tôi vào hàng, chẳng cần để ý Hương đứng ở đâu. Có đứng cạnh nhau bây giờ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

    - Được rồi. Còn năm phút nữa là qua năm mới, mọi người giữ nguyên vị trí, tạo dáng khác để mình chụp với pháo hoa nhé.

    Còn mười giây cuối, mọi người đồng loạt đứng hết dậy cùng đếm ngược.

    - Mười.

    - Chín.

    - Tám.

    * * *

    - Một.

    Vừa đếm xong thì ngay tức khắc pháo hoa bay vút lên nổ đì đùng. Đang giữ dáng chụp hình mọi người đều bất giác nhìn theo với ánh mắt của một đứa trẻ khi được mẹ mua cho món đồ chơi mới. Điện thoại cài sẵn chế độ tự động cứ thế chụp lại những khoảng khắc vô cùng tự nhiên, vui vẻ của tất cả mọi người. Năm mới đến tôi cũng vực dậy được tinh thần.
    Người người lấy điện thoại ra quay còn tôi thì ngồi xuống ngắm. Thứ đẹp đẽ và tuyệt vời không phải chỉ là pháo hoa mà là không khí ở nơi đây, nó có một cái không khí đặc biệt như ở quán net nhưng cũng chẳng phải.

    Pháo hoa nở rộ ở khắp mọi nơi, mọi người như bị đắm chìm vào trong ánh sáng lung linh huyền ảo đó. Cứ mỗi đợt bắn mới là một cảm xúc mới trên mặt họ, những tiếng "rào, rào" là mọi người hú hét theo. Tôi đắm chìm trong khung cảnh đó, pháo hoa trên trời lung linh, pháo hoa dưới mặt đất mang năng lượng tích cực và rộn rã, trong lòng tôi cũng có những tiếng "đì đùng" riêng của nó. Nhìn trời, nhìn mọi người và nhìn vào bên trong mình chắc hẳn Minh cũng đang ngắm ở bên trong tôi.

    - Sao? Trông mặt anh vui vẻ thế kia chắc kế hoạch phải thành công lắm nhỉ.

    - Không. Nó thất bại rồi. Hương đến trễ thật nhưng bọn tôi còn trễ hơn.

    Khung cảnh đã chuyển sang quảng trường huyện. Khác với khi đó, bây giờ không một bóng người. Tôi và Minh ngồi với nhau trên tấm bạt to màu xanh.

    - Sao anh vô dụng vậy? Có thế mà cũng không làm được.

    - Nhưng không sao, tôi vẫn cảm thấy rất vui. Ngồi với nhau thì có gì quan trọng đâu chứ. Chúng tôi vẫn cùng nhau ngắm pháo hoa mà.

    - Trưởng thành gớm nhỉ. Chỉ có mấy cái pháo hoa mà có thể làm anh phấn chấn lên thế sao. Tôi cũng muốn xem thử.

    - Lúc đó cô không xem với tôi sao?

    - À.. chắc lúc đó tôi đang ngủ nên không để ý.

    - Vậy à.

    Nói rồi tôi chỉ tay lên bầu trời đêm đầy sao, Minh ngước lên theo cánh tay của tôi. Pháo hoa bắt đầu bắn, dù đã xem rồi nhưng nó vẫn đẹp như lúc đầu. Không khí xung quanh thì khác hẳn, nó không giống khi đó cũng không giống ở net. Cả quảng trường rộng lớn chỉ có hai đứa ngồi xem pháo hoa. Tôi quay sang nhìn Minh, vẻ mặt xem thường khi nãy đã thay đổi một trăm tám mươi độ trông giống như bao người. Tôi đánh mất đi sự phấn chấn khi nãy mà trở về với nỗi tiếc nuối cùng với một thứ cảm xúc khó tả.
     
  6. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 15: Nằm nghỉ


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết thúc màn pháo hoa Minh có vẻ tiếc nuối dù cô có thể tự tưởng tượng ra để xem lại sau khi nhìn thấy nó nhưng có lẽ những thứ gì đó ít ỏi mới là đáng quý. Ngước lên nhìn một hồi lâu mỏi cổ tôi nằm ra bạt vươn vai cho thoải mái. Tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại, vì quảng trường tắt điện để có thể quan sát pháo hoa rõ hơn nên khi pháo hoa vừa tắt mắt tôi vẫn chưa kịp thích nghi, tôi không thể nhìn thấy gì cả. Nằm yên đó một lát với sự thoải mái, tôi quay người sang một bên, lúc này mắt đã dần thích ứng và nhìn được trong bóng tối. Tôi thấy Minh đang nằm đối diện cũng từ từ quay người sang. Bốn mắt chúng tôi chạm nhau, dù trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét đỏ trên gương mặt đối phương.

    - Á! Đê tiện. – Minh rút tay lại ngồi bật dậy hét toáng lên.

    - Tối quá tôi đâu có thấy gì đâu.

    Bọn tôi ngồi quay mặt ra hai hướng khác nhau.

    - Đúng là bọn con trai đứa nào cũng như nhau. Tôi là.. anh đó.

    - Tôi nói là tôi không thấy gì mà. – Tôi thanh minh
    - Xin lỗi! Được chưa?

    - Được rồi! Tạm biệt. – Minh nhanh đứng dậy đi vào phòng để tôi một mình giữa quảng trường rộng lớn.

    Tôi không dám quay lại nhìn theo chỉ đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa mới nằm xuống chỗ cũ. Tay tôi vô thức vươn ra đúng tư thế ban nãy như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi nằm đó ngắm bầu trời sao. Cảnh đẹp là thế nhưng tôi không thể tận hưởng một cách trọn vẹn, vẫn có cái gì đó cân cấn. Chắc là Minh vẫn còn giận tôi dữ lắm. Không biết phải làm hòa thế nào nữa, tôi chưa bao giờ dỗ dành ai cả đặc biệt là con gái.

    Ngày mai rảnh rỗi cả ngày mình muốn mời Hương đi chơi nếu không có Minh chỉ điểm thì biết làm gì đây cơ chứ. Tự dưng lại giận ngay lúc này. Dù rất cần nhưng tôi không thể mặt dày đến nhờ vả Minh nữa, nên để thời gian làm cô quên đi. Tôi nằm đó suy nghĩ đến sáng.

    "A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi đã đặt báo thức muộn một chút nhưng nào ngờ lại bị Minh hiểu lầm. Tôi đi xuống nhà đánh răng rửa mặt.

    - Dậy rồi hả? Tối qua đi chơi có vui không con? – Bố nằm ườn trên ghế xem ti vi nói. Tôi quên mất hôm nay là tết dương lịch toàn dân được nghỉ.

    - Dạ, cũng vui.

    - Tối qua chơi đã rồi nay không đi du lịch đâu nhá. Lâu lắm bố mày mới có ngày nghỉ, để bố nghỉ ngơi.

    - Vâng! Đi du lịch ngày này đông lắm con cũng chả thiết.

    - Đánh răng xong ra ngoài kiếm cái gì đó mà ăn, mẹ mày giờ này vẫn chưa dậy nữa.

    - Ì ẹ ũng ống ố ôi à. – Vừa đánh răng tôi vừa nói.

    - Hôm qua con bảo mẹ ngủ trước mà mẹ vẫn đợi cửa. – Thà rằng tôi đi mà không nói cho mẹ biết có khi mẹ lại đi ngủ vì tưởng tôi vẫn ở nhà.

    Ngày nghỉ là thế nhưng bài tập thầy cô cho cũng quá trời, nghỉ chỉ có một ngày thôi mà nhà trường làm như một tuần vậy. Tôi theo khối A1 nên mấy môn xã hội tôi chả thèm đụng đến để dành thời gian học lại mấy môn tự nhiên. Năm ngoái tôi đã quá chểnh mảng việc học tập rồi.
    Ngồi vào bàn với quyết tâm ngút trời, tôi giải đề ôn luyện. Mấy câu đầu thực sự dễ nhưng rồi quá khó, lười biếng chả thèm suy nghĩ tôi lấy máy nhắn tin hỏi Hương. Cứ như đây là mục đích thật sự của tôi khi ngồi vào bàn học vậy.

    - Chào cậu! Cậu rảnh không?

    Trong lúc đợi Hương trả lời tôi chẳng thèm động não để suy nghĩ bài tập mà lướt fakebook. Là do tôi sợ tập trung suy nghĩ quá đến lúc Hương trả lời không biết mà để nó đợi.

    Bong bóng chat nhảy lên:

    - Tớ bận làm bài tập mất rồi. Thầy cho nhiều quá.

    Biết ngay là nó đang học mà.

    - May quá. Cậu chỉ tớ câu ba mươi hai đề số một được không? Tớ có search mạng rồi mà chả hiểu nó viết gì trong đó.



    - Vậy cậu xem thử bài của tớ, không hiểu chỗ nào thì hỏi nha.

    Hương chụp cho tôi xem bài của nó, nét chữ đẹp và trình bày sạch sẽ không lẫn vào đâu được. Còn về bài làm thì thú thật chỗ nào tôi cũng không hiểu. Chẳng lẽ lại nói vậy với Hương sao? Còn đâu mặt mũi nữa cơ chứ.

    - Cậu giải khác hoàn toàn trên mạng luôn.



    - Nhưng từ khúc đầu tớ đã không hiểu rồi nên mấy khúc sau theo không được:((



    Hương thả biểu cảm buồn



    - Nhà cậu có ai không?



    - Có bố được nghỉ phép ở nhà. Mà chi á?



    - Vậy tớ qua chỉ cậu cho tiện. Bố mẹ tớ đi thăm họ hàng hết rồi có mình tớ ở nhà à.

    Tôi lấy tay dụi mắt đọc kĩ lại tin nhắn một lần nữa. Không, tôi không đọc lầm. Hương nói sẽ đến nhà chỉ bài cho tôi.

    - Thôi, làm phiền cậu lắm.



    - Không sao đâu. Ở nhà một mình cũng buồn, nhỡ đâu mấy thắc mắc của cậu tớ lại không để ý đến thì sao.



    Gif hình con thỏ cúi đầu cảm ơn.



    - Cậu đợi hai mươi phút.



    - OK!

    Trong quãng thời gian này tôi phải cố gắng làm nhiều bài nữa để cho nó thấy tôi không hề lười biếng ngồi đợi nó đến chỉ. Những câu từ câu ba mươi hai trở đi đều là những câu khó, dù có hiểu thì muốn làm được cũng mất kha khá thời gian nên tôi lấy các đề khác ra làm ba mốt câu đầu. Chúng đa phần là lý thuyết và thế công thức nên tôi làm khá nhanh, hai mươi phút được hẳn hai đề.
    Đang tập trung thì có tiếng gọi từ bên dưới:

    - Nam ơi!

    Tôi quay phắt người lại.

    - Đi ra nhà bác với bố không? – Thì ra là bố tôi.

    - Dạ con bận rồi bố.

    - Chán thế. Có ngày nghỉ cũng bận à?

    - Vâng!

    - Thế bố đi nhá.

    Khoan đã, bố đi thì chẳng phải có mỗi tôi với Hương ở nhà thôi sao. Hương sẽ nghĩ tôi nói dối nó để nó đến nhà mất.

    - Bố.. - Tôi kêu lên giữ bố lại một chút chờ Hương đến nhưng ổng đi mất tiêu rồi.

    Tôi tức tốc chạy nhanh xuống, bố không thể đi xa được. Mở cửa chạy nhanh ra thì "gầm", tôi đụng phải Hương. Do đang có đà chạy nên tôi đẩy Hương về phía sau rồi ngã đè lên. May mà hai tay kịp chống xuống nên tôi vẫn chưa đè hẳn lên người nó.

     
  7. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 16: Phụ nữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian như ngưng đọng từ đó, giọt mồ hôi trên má tôi như ngừng chảy chỉ còn nghe tiếng trái tim đập mạnh rõ mồn một.

    - A! Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu! – Tôi vội vàng tránh sang một bên. -
    Cậu có sao không? – Chỉ ngồi bên cạnh hỏi han chứ không dám đụng chạm đỡ Hương dậy.

    - Tớ không sao đâu. – Hương chống tay ngồi dậy.

    - Tay cậu chảy máu rồi kìa. – Tôi bỏ qua sự ngại ngùng khi nãy cầm cánh tay Hương đỡ nó
    - Cậu vô nhà ngồi đi để tớ mang giỏ vào cho. – Tôi cảm thấy tội lỗi ngập đầu - Cậu ngồi đó đi để tớ lấy băng keo cá nhân.

    Tôi đổ oxi già ra miếng bông gòn.

    - Cậu chịu đau một tí nhé.

    Hương ra vẻ dũng cảm, vỗ ngực nói:

    - Mấy cái này nhòm nhò gì. Bị có tí xíu ấy mà.

    Nghe vậy cũng yên tâm, tôi nhẹ nhàng chấm miếng bông gòn lên vết thương ở tay Hương. Á! Đùi tôi bỗng đau điếng, nhìn xuống thì thấy tay Hương đang bấu vào. Tôi bắt chuyện để đánh lạc hướng cơn đau:

    - Áy náy quá. Cậu đến chỉ bài cho tớ mà tớ đả thương cậu thế này.

    - Tớ không sao rồi mà.
    Cậu không hiểu chỗ nào? Tớ chỉ cho.

    - Câu ba mươi hai này nè. Khúc đầu tớ không hiểu nên không làm tiếp được.

    - Công thức là vầy nè..
    Cậu đọc đáp án mà không hiểu thì cứ bịa ra một lý do nào đó để tự thuyết phục mình. Lý do đó chẳng cần đúng đâu, nó ra đáp án đúng là được rồi.

    Dễ quá vậy! Chẳng phải chuyện này là thứ tôi giỏi nhất hay sao. Đã nhiều lần làm vậy nên dù không muốn tôi cũng phải thừa nhận mình giỏi khoản này. Không ngờ nó còn có thể áp dụng cho việc học.

    - Tuyệt chiêu của cậu hả?

    - Đó chỉ là cách đọc đáp án thôi chứ chẳng phải tuyệt chiêu gì đâu.

    - Ô kê! Để tớ thử làm thêm mấy bài khác.

    Chúng tôi ngồi học ở cái bàn thấp dưới đất, Hương ngồi đối diện. Kì thực tôi không tập trung học bài được. Cứ muốn ngẩng mặt lên nhìn mà sợ bị bắt gặp giống hôm qua Minh vô tình bắt gặp. Tôi nói vậy chỉ là để các bạn dễ hình dung thôi chứ hôm qua thật sự là tối quá tôi không biết gì hết. Mãi mới làm xong được thêm một bài trong diện những câu khó, đầu óc xả hơi không phải tập trung suy nghĩ nữa, đầu tôi cứ thể ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Hương.

    Một lúc sau Hương mới để ý:

    - Cậu không hiểu chỗ nào nữa hả? Cứ hỏi đi không phải ngại đâu.

    - À không. – Nhận ra mình bị phát hiện tôi cuối xuống giả vờ viết viết gì đấy vào vở.

    Chúng tôi học bài bình thường và chẳng có gì xảy ra cả cho đến khi cái chân của tôi nó bị tê. Tôi duỗi chân xuống dưới gầm bàn thì đụng phải chân của Hương, cảm giác bình yên như buổi tối hôm qua vậy tôi bị cuốn theo và cứ để chân ở đấy.

    - Cậu uống nước không? Để tớ đi lấy. – Hương rụt chân lại đứng lên hỏi.

    - Cậu cứ ngồi đó đi để tớ lấy được rồi.

    - Thôi, tớ lỡ đứng lên rồi để tớ lấy cho. Tớ cũng ở gần hơn mà.

    - Vậy, nước ở sau bếp ấy.

    Nói rồi Hương đi ra sau bếp lấy nước, còn tôi ngồi đó duỗi chân ra khắp phía chẳng phải để tìm kiếm gì đâu chỉ là mỏi chân quá mà thôi.

    - Nước của cậu đây!

    Hương ngồi đối diện với người đưa nước sang cho tôi. Gió thổi tờ giấy bay lên làm nó không thấy đường mà làm đổ ly nước.

    - A!

    - Không sao không sao. May mà không đổ ra vở.

    Hương giống như tôi lúc nãy lập tức lấy giấy lau cho tôi.

    - Tớ xin lỗi!

    - Ủa.. Hương tới chơi hả con? Có chuyện gì vậy hai đứa? – Mẹ tôi từ trên gác đi xuống thấy cảnh Hương đang chồm người về phía tôi.

    - Dạ không có gì đâu mẹ ơi! – Mẹ ngủ ở trên nhà làm tôi quên mất sự hiện diện của bà.

    Hương cũng vội rụt người lại chỗ cũ.

    - Dạ.. con chào bác.

    - Ờ chào con nha. – Mẹ tôi hình như vẫn còn say ke, bà dụi mắt rồi đi rửa mặt. May mà bà không nhìn thấy gì đó gây hiểu lầm.

    - Để tớ đi thay áo. Cậu cứ làm bài tiếp đi.

    - Hương qua chỉ bài cho thằng con bác hả? Cảm ơn con nhiều nha. – Mẹ rửa mặt xong đi ra nói.

    - Bác hơi mệt nên không biết con đến chơi để mà tiếp. Bác bận tối ngày không có thời gian để xem thằng Nam học hành ra sao. May mà có con kèm cặp nó.

    - Dạ bác nói quá rồi.

    - Mà con biết sao thằng Nam nó chọn ngồi phía bên này không?

    - Sao vậy bác?

    - Dưới tấm kính phía bên này có nhét hình nó hồi nhỏ, nó sợ con thấy nên mới ngồi bên này che lại.

    - Mẹ! – Tôi ở trong phòng nghe hết cuộc trò chuyện. Nhanh chóng mặc cái áo rồi chạy xuống.

    - Chà! Nay thay đồ lâu gớm nhỉ.

    - Thôi các con cứ học đi. Bác không làm phiền nữa.

    - Cậu khỏi cần che. Lúc nãy tớ thấy hết rồi, cậu trông dễ thương phết đấy. – Hương vừa nói vừa tủm tỉm.

    Nhìn thấy mẹ tôi mới nhớ đến bố, Hương chẳng hỏi tôi về bố. Việc bị thương làm cô quên đi hay sao nhỉ? Thôi không gợi lại là tốt nhất. Bọn tôi học đến trưa, có mẹ ngồi ở đó xem tivi giúp tôi bớt hồi hộp phần nào.

    - Cháu ăn cơm trưa ở đây luôn nhé. Để bác cắm cơm.

    - Dạ.. để con gọi hỏi bố mẹ ạ.

    - Vậy con làm phiền bác!

    - Có sao đâu, trưa nay bố nó đi ăn ở nhà anh rồi. Có mỗi hai mẹ con cũng buồn. Mà con thì có một mình còn buồn hơn ấy chứ.

    Trời ơi! Hương không nhớ về bố mình mà giờ mẹ gợi lại. Tôi lo lắng nhìn Hương xem nó có nghi hoặc gì không. Lạ thay nó hoàn toàn bình thường.

    - Con xinh đẹp, học giỏi thế này hay về làm con bác đi. – Đang ăn cơm mẹ làm câu xanh rờn.

    Hương ngơ ra.

    - Thằng này suốt ngày nhốt mình trong phòng chả được tích sự gì. Con về làm con nuôi bác, bác đuổi nó đi. Từ lâu lắm rồi bác luôn muốn có một đứa con gái.

    - Mẹ!

    - Dạ, mẹ! – Hương nghe thấy câu sau cũng hùa theo mẹ.

    Hết bố bây giờ đến Hương hợp tác với mẹ chọc tôi, nhưng như vậy làm cho buổi ăn có thêm không khí gia đình. Chắc đó là dụng ý của mẹ.

    - Cháu ở đến chiều rồi hẳng về. Bây giờ giữa trưa nắng lắm, hư hết da.

    - Vâng! Mẹ.

    - Ha ha ha.

    - Vô phòng tâm sự với mẹ.

    - Dạ!

    - Còn thằng kia đi rửa chén đi.

    Hương hùa theo cho vui nhưng nó cảm thấy rất khó xử.

    - Để cháu giúp Nam một tay nha bác. – Đổi cách xưng hô chứng tỏ nó không có ý đùa nữa.

    - Vậy nhanh nhanh lên nhé. – Mẹ cũng biết ý mà không đùa nữa đi lên lầu.

    - Cậu cứ lên trên đi. Tớ rửa được rồi. Có mấy cái chén ấy mà.

    - Cảm ơn cậu nhé nhưng không sao đâu. Mẹ tớ hay đùa ấy mà, tớ quen rồi chẳng để bụng đâu.

    - Tớ nói là giúp cậu rồi mà giờ đi lên thì kì lắm.

    - Vậy cậu ngồi kia cho xuôi cơm rồi lên nằm nghỉ.

    "Hai mẹ con" ở trong phòng nói chuyện to nhỏ làm tôi tò mò chết đi được, tôi vốn không ngủ trưa nên lâu lâu lại nghe tiếng cười.

    Có tiếng mở cửa, một lúc sau thì tiếng đóng cửa. Tôi xuống nhà để đi uống nước thì vô tình thấy cửa phòng mẹ đóng không chặt bị hé ra.

    Trông thấy Hương nằm trên giường y hệt Minh vậy. Dù đã thấy nhiều lần nhưng cảm xúc vẫn là của lần đầu. Hương nằm nghe mẹ tôi nói.

    - Hai bác suốt ngày công việc nên chả quan tâm được tới thằng Nam. Dù muốn lắm nhưng mà tính chất công việc nó bắt buộc phải vậy. Nên nó cứ lầm lầm lì lì. Tự nhiên hôm bữa nó rủ hai bác đi chơi noel làm bác hết hồn luôn ấy. Rồi còn đi đón năm mới với bạn bè nữa, bác nghĩ là nhờ cháu hết. Cho bác cảm ơn nhé.
     
    Võ Chung Phương Thùy thích bài này.
  8. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 17: Thành công?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đứng ngoài nghe hết mọi thứ, bình tĩnh quay trở lại vào phòng. Đúng là không có cái gì có thể qua mắt được linh cảm của phụ nữ. Mẹ hay bố biết cũng chả sao, tôi nghĩ họ đã biết từ lâu rồi dù gì họ cũng là bố mẹ của tôi. Nhưng mẹ lại đi nói với Hương, lỡ đâu nó hiểu lầm tôi có ý gì đó với nó mà ngại gặp mặt tôi thì chết dở cho dù tôi có ý gì đó thật. Chắc nó nghĩ rằng mẹ tôi đùa thôi nhỉ. Mẹ tôi hay đùa mà. Hy vọng là vậy, dù sao đi nữa thì nó cũng biết rồi.

    - Con chào bác con về ạ! – Tầm hai giờ chiều Hương dậy ra về.

    - Mai gặp lại nha Nam. – Trông nó chẳng có vẻ gì là ngại ngùng cả mà còn vui hơn trước. Chắc Hương nghĩ nó làm được việc tốt nên mới vui thế. Nghe cứ như giúp đỡ một thằng nghiện tái hòa nhập vậy.

    - Lần sau đến chơi nữa nha cháu. Để bác giới thiệu đứa con nuôi mới cho bố nó.

    Hương hùa theo:

    - Dạ! Mẹ!

    - Con bé dễ thương nhờ? Nam nhờ? – Đứng trông theo Hương đạp xe ở phía xa, mẹ hỏi.

    - Vâng. – Tôi đáp lại trong vô thức.

    - Á à, lớn rồi bắt đầu biết yêu ấy nhỉ?

    - Không không.

    - Hử? Vậy là nó không dễ thương sao?

    - Không phải ý con là.. - Tôi nhận ra mình bị gài đã quá muộn.

    Gần đây nhà tôi thường xuyên ngồi ăn tối với nhau nên nói chuyện cũng rôm rã hơn. Mẹ đi khoe với bố về Hương.

    - À! Cô thiên thần ấy hả? Tôi gặp con bé ở trước cửa nhà lúc đi ăn rồi.
    Thằng con mình khéo thế không biết.

    - Bạn thôi! Chỉ là bạn thôi!

    - Thì khéo chọn bạn, bố mày đã nói hết câu đâu. – Nói rồi bố cười ha hả.

    - Con ăn xong rồi ạ!

    - Ăn gì ít thế con. Yên tâm đi, ai chứ con bé thì bố mẹ ủng hộ hai tay.

    Làm nốt bài tập, tôi mệt lả cứ thế đi ngủ. Giấc mơ của tôi bây giờ là phòng khách nhà tôi. Sau khi nghe mẹ nói với Hương tôi mới nhận ra mình đã thay đổi nhiều như thế nào, giấc mơ của tôi cũng liên tục thay đổi chứng tỏ tôi đã thoát ra khỏi sự canh giữ của con rồng.

    Vậy thì Minh có biến mất sau khi tôi thay đổi thành một con người tốt hơn hay không? Có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình cô ấy sẽ được trở về với gia đình, đó là một điều tốt, là mục đích ban đầu của cô ấy khi giúp đỡ mình. Nhưng mình vẫn cảm thấy có chút buồn, chỉ là nỗi buồn khi mất đi một người bạn mà thôi. Đúng vậy chỉ như mất đi một người bạn mà thôi.

    Cô ấy là người lạc quan và giỏi thích ứng nên sẽ nguôi giận nhanh thôi nhỉ. Làm chuyện đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết mà.

    Cánh cửa màu hồng ở vị trí cửa ra vào mở ra.

    - Uầy lần này là phòng khách à? – Minh đi ra hỏi.

    Tôi quay đầu lại nhìn, chúng tôi nhìn nhau trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Minh dường như nhận ra điều gì đó. Cô không nói gì mà quay đi vào lại trong phòng. Chắc lúc đó cô lỡ quên đi rằng mình đang giận tôi. Cô đã quên nhưng lại chọn cách tránh mặt nên tôi cũng không làm phiền nữa. Tôi nằm ườn ra ở ghế nhắm mắt lại.

    Mở mắt ra tôi bị chói vì ánh đèn trên trần nhà phả thẳng vào mặt. Nhiu mắt lại tôi chỉ thấy lờ mờ hình như chẳng phải phòng khách nhà tôi, bức tường trước mắt màu trắng xóa và tôi đang nằm trên giường chứ chẳng phải trên ghế. Ánh đèn trần loé sáng lên một lần nữa làm tôi nhắm tịt mắt.

    Tôi tỉnh dậy trong phòng của mình, tôi đã bị trục xuất khỏi giấc mơ ý thức như lần trước. Lần này tôi không bị bóng đè nên nằm tại chỗ mà ngủ lại. Tối đó tôi không mơ.

    "A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Không có kí ức gì về vụ việc xảy qua sau khi ngủ lại làm tôi thấy khó chịu. Như một đứa con nít bỏ lỡ mất chương trình tivi yêu thích vậy.

    Do tôi đã ngộ ra được bản thân mình hiện tại nên Minh biến mất thật rồi sao? Tôi còn có thể mơ như thế nữa không? Lần cuối gặp mặt mà không được nói chuyện một cách đàng hoàng nữa sao? Lần trước tôi ngủ lại cũng không tiếp tục mơ nhưng lần này tôi không thể không lo lắng được. Với những gì Minh giúp đỡ tôi còn chưa nói lời cảm ơn cơ mà.

    - Cậu sao thẩn thờ vậy Nam? – Hương hỏi khi thấy tôi không tập trung trên lớp.

    - Có gì cứ nói cho tớ, tớ giải quyết giúp cho. Mình là bạn thân mà.

    Chắc mẹ lại nói này nói nọ rồi. Nhưng nhờ vậy Hương nó mới không thấy ngại mà tránh mặt tôi. Muốn tiến ba bước phải lùi hai bước thôi.

    - Không có gì đâu. Tớ đang suy nghĩ bài tập ấy mà. Tớ muốn tự mình làm xem sao.

    - Vậy cậu cố gắng lên nhé.

    - Ghê "dậy" ba. Mới có một ngày mà thành bạn thân luôn. – Ra chơi thằng Phong đến "hỏi".

    Cố tỏ ra vẻ giễu cợt tôi đáp:

    - Tao mà.

    - Vô lớp rồi các em ngồi vào vị trí đi. – Thầy giáo chủ nghiệm bước vào tiết sinh hoạt.

    - Các em cuối cấp rồi nên nhà trường cũng muốn tạo điều kiện cho các em học tập một cách tốt nhất. Vừa rồi đã xong tết dương lịch tuần sau các em sẽ làm gian hàng hướng nghiệp cho các trường đại học về tư vấn tuyển sinh, tuần sau nữa là cắm trại xuân có tổ chức các trò chơi và đầu tháng hai sẽ được đi du lịch ngoại khóa ở địa đạo Củ Chi hai ngày một đêm.

    Cả lớp nhốn nháo hết lên, ai cũng vui mừng vì được nghỉ.

    - Cứ mỗi tuần sẽ có một hoạt động vui chơi, một ngày nghỉ kèm với chủ nhật là hai ngày. Nhà trường cố ý cho các em nghỉ nhiều để xem các em có thể tự học ở nhà được hay không, rèn luyện tính tự học trước để có thể tiến vào kì nghỉ tết âm lịch kéo dài một tuần.

    - Vậy nên các ngày trong tuần sẽ liên tục kiểm tra một tiết. Nhớ phải học đó nghe chưa.

    Nhà trường chơi chiêu này đúng thật là ác độc quá đi mà. Bọn tôi có phải thánh nhân đâu mà cưỡng lại được những dục vọng phàm tục kia chứ.

    - Giờ thì bí thư ghi danh sách các bạn đăng ký chơi trò chơi cho thầy. Quy định có ghi hết trong này rồi nè.

    Tôi ngồi làm nốt mớ bài tập chưa làm xong, nhìn Hương chỉ tổ khiến tôi lo về Minh hơn thôi vì họ khá giống nhau. Tôi chẳng giỏi gì cả nên không tính đăng ký chơi trò chơi.

    - Bye!

    - Bye!

    Ở nhà tôi vùi đầu vào học để đầu óc mình bận rộn. Đọc sách giáo khoa giáo dục công dân để dễ đi vào giấc ngủ. Tôi mong chờ được thấy cánh cửa màu hồng. Tôi chỉ muốn xác nhận lại là Minh còn ở đó không chứ không có quyền bắt cô ở đó.
     
  9. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 18: Vị trí



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A y da A y da" chuông báo thức reo lên ing ỏi. Chẳng thèm tắt đồng hồ báo thức, tôi như chuẩn bị sẵn từ trước bật dậy, nhanh chóng tiến ra phía cửa phòng. Tôi đứng chết chân tại chỗ khi thấy tivi đang bật.

    - Minh! – Tôi hét lớn rồi chạy đến ghế.

    Ở đó trống không chẳng có gì cả.

    - Anh kêu tôi cái gì mà to vậy? – Minh ôm con gấu bông từ đằng sau đi lại hỏi.

    Như được cứu vớt sau khi rơi xuống vực hai lần liên tục, tôi xoay người chạy lại dang tay ra chực ôm lấy cô.

    - Ê ê đừng tưởng tôi chịu gặp anh mà làm lại mấy trò biến thái đó. – Minh đưa tay ra trước phòng thủ.

    Tôi chợt nhận ra hành động của mình.

    - Tôi chỉ muốn xem con gấu bông thôi mà. Tôi thấy nó lúc vào phòng cô. Dễ thương quá đi thôi!

    - Anh vừa nói cái gì?

    - Hử? Tôi vừa nói cái gì?

    Chúng tôi lại bàn ngồi. Đột nhiên Minh là người mở lời trước.

    - Tối qua anh không ngủ à?

    - Tối qua tôi vẫn ngủ bình thường mà. Ừm.. bình thường theo đúng nghĩa đen luôn.
    Sao cô lại hỏi vậy?

    - Không có gì đâu. Thế bị tôi giận mà trông anh vui như vậy sao? – Minh có vẻ giận dữ.

    - Tôi vui là vì..
    Vì chúng ta sắp thành công rồi đó. Tối hôm qua không gặp ác mộng nhưng tôi vẫn bị trục xuất ra khỏi giấc mơ. Sau đó tôi có thể ngủ một cách bình thường trở lại. Chắc là "hợp đồng" của chúng ta sắp thành công rồi nên giấc mơ này mới dần yếu đi.

    - Vậy là tôi sắp được trở về với gia đình rồi đúng không? – Minh cười hỏi nhưng không hề có một chút vui.

    - Ừ! Chắc đến khi tôi cua được Hương thì sẽ thành công nhỉ?

    - Ừm.. - Minh gật gù đồng ý.
    - Thế có tiến triển gì tốt rồi à?

    - Hôm qua Hương đến nhà tôi kèm tôi học còn ngủ lại buổi trưa nữa. Bây giờ thì cô ấy gọi tôi là bạn thân.

    - Bạn thân?

    - Ừ! Bạn thân.

    Minh day day hai thái dương tỏ vẻ chán nản.

    - Không có tôi anh làm tốt nhỉ?

    - Đâu có. Nhờ mẹ tôi hết.

    - Uầy! Tôi muốn gặp mẹ anh thử một lần xem sao.

    - Mẹ tôi mà gặp cô chắc cũng nhận làm con luôn quá. – Tôi định chọc Minh giống mẹ nhưng nhận ra nó không hề vui. - Là con nuôi. Giống Hương ấy.


    Quay lại vấn đề chính, tôi hào hứng khoe cho Minh về các hoạt động sắp tới:

    - Tuần sau có một buôi hướng nghiệp rồi liền sau đó cắm trại xuân, cả lớp còn đi du lịch với nhau nữa. Tôi nên làm gì vào những dịp đó đây?

    - Anh đang là bạn thân rồi thì cứ từ từ thôi. Không cần phải vội đâu.
    Hướng nghiệp cũng chẳng có gì, để đến buổi cắm trại với du lịch ấy. Dùng buổi cắm trại để ra tín hiệu gì đó rồi những ngày khác làm nó rõ hơn đến lúc du lịch thì tỏ tình. – Minh cao hứng nói.

    - Cô rành phết nhỉ? - Tôi ngạc nhiên với chính bản thân mình. Không ngờ bên trong con người lầm lì thường ngày lại còn có mặt này nữa.

    - Anh tìm mấy bộ manga tình cảm học đường mà tham khảo.

    - Tôi sợ lại vỡ lỡ giống hôm mồng một thôi. Tình yêu đẹp kiểu đó chắc chỉ có trong mơ.

    - Anh có ý thức trong mơ mà. Sao không biến nó thành sự thật được chứ.

    - Ừ nhỉ.

    - Chi tiết mấy việc cần làm nhờ cô hết đó.


    *****

    Buổi hướng nghiệp chỉ không có gì trong kế hoạch tán Hương thôi, nó cực kỳ quan trọng đối với một đứa đang mất định hướng như tôi. Mang tư tưởng học để lên lớp là được từ lâu tôi chưa kịp suy tính gì cho tương lai của mình. Nhờ Hương mà tôi đã chọn được khối học phù hợp nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến nên học ngành nào của trường gì. Liệu mình có đủ khả năng hay không.

    Bây giờ tôi chỉ muốn bố mẹ bắt ép tôi giống một vài gia đình nào đó cho rồi. Hay là tôi học chung trường với Hương nhỉ. Đúng rồi, giống như Minh nói phải để lại tín hiệu. Không phải tôi là một thằng thất bại đặt cả tương lai của mình vào một việc như là cua gái đâu. Chỉ là tôi chẳng biết chọn gì nên mới phải làm vậy thôi.

    Nhờ được Hương tận tình chỉ dạy và đức tính siêng năng của tôi (cho phép tôi được tự phụ một tí), điểm số của tôi đã cải thiện đáng kể trong các bài kiểm tra. Nhưng mấy môn xã hội thì vẫn là một cực hình, may mà thể thức làm bài là toàn bộ trắc nghiệm nên điểm tôi mới không bị dưới trung bình. Một tuần trôi qua với bao lời than phiền của học sinh khối mười hai, nhà trường có lẽ đã làm quá tay rồi.

    Hoạt động đầu tiên để xả hơi sau một tuần khắc nghiệt, có lẽ phương pháp của nhà trường đã bị phản tác dụng, trong tuần chúng nó học dữ quá nên có ngày nghỉ cái là bung xõa hết sức.

    Lớp tôi dựng gian hàng cho đại học Bách Khoa tiện thể để đó dùng luôn cho hôm cắm trại. Sáng thứ bảy đáng lẽ ra phải đi học thì bọn tôi được nghỉ để nghe diễn giả từ các trường về từ vấn chung cho toàn khối, sau đó di chuyển ra sân muốn tìm hiểu về trường nào thì học sinh tự lựa chọn trường đó để xem.

    Tôi vì chẳng có định hướng nào từ trước nên ngồi đại ở quầy lớp mình.

    - Cậu cũng định học Bách Khoa hả Nam? – Hương đang ngồi ở bàn gần đó lên tiếng.

    - Ừ.. ừ.

    - Cậu tính học ngành gì á?

    Tôi còn không biết trường có những ngành nào nữa là.

    - Vật.. vật lý. – Được Hương chỉ cho môn vật lý nên tôi nói bừa.

    - Ồ, vật lý kĩ thuật à?

    - Tớ học công nghệ thông tin.

    Anh sinh viên mặc áo của trường đưa cho chúng tôi tờ rơi để tham khảo. Rồi giải đáp những thắc mắc của Hương.

    - Em có muốn hỏi gì không? - Anh sinh viên quay sang hỏi khi thấy tôi ngồi ngẩn tò te bên cạnh.

    - À dạ.. Em có tìm hiểu trước về ngành học ở nhà rồi nên chắc không cần đâu ạ. Còn những thông tin chung về trường thì được nghe anh trả lời với bạn kia rồi ạ.

    Từ ngạc nhiên đến giọng chán nản, Hương nói:

    - Uầy! Cậu tìm hiểu trước luôn rồi hả?
    Tớ vẫn chưa chính thức chọn nữa. Tại hôm trước bạn của mẹ tớ nói này nói nọ nên mẹ tớ kêu tớ đi. - Nó hỏi thêm - Bố mẹ cậu có bắt cậu đi ngành nào không?

    - Không. Bố mẹ tớ chả thèm quan tâm. – Lần này tôi nói thật.

    - Sướng nhỉ? Bố mẹ tớ cứ hở tí nghe người này người kia.

    - Ờ.. Cũng không sướng lắm đâu. Nhiều khi tớ muốn tham khảo ý kiến mà không có ai.

    - Dù gì cậu cũng chọn được rồi kìa.

    Hương đi sang những trường khác để tìm hiểu thêm còn tôi đợi Hương đi khỏi mới hỏi các anh sinh viên về ngành vật lý kĩ thuật. Tôi đã lỡ bốc phét là mình chọn từ lâu lắm rồi nên giờ phải đu theo thôi.
    Dù bị động và trông hơi đần do chỉ vì một đứa con gái mà quyết định tương lai của mình nhưng có còn hơn không. Đó có thể là một cành cây, đúng vậy đó là một cành cây.
     
  10. SLPCHPIH

    Bài viết:
    27
    Chương 19: Mơ



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rút kinh nghiệm từ tuần trước không hiệu quả mấy, tuần này chúng tôi được giảm bớt kiểm tra lại. Nhưng thời gian học cũng bị rút ngắn đi, bọn tôi được ra về sớm mười lăm phút để tập luyện cho hôm cắm trại. Những đứa không tham gia tập luyện trò chơi như tôi thì phải đi chuẩn bị làm cổng trại và trang trí.

    Hương cũng không phải là người thích động tay động chân nên nó ở trong đội trang trí cổng. Chúng tôi tiến triển rất tốt. Hương không hề ngại các bạn nữ khác, nó vẫn nói chuyện với tôi bình thường.

    - Ê! Bà thân với Nam nhỉ? – Đám con gái thầm thì.

    - Bọn tui là bạn thân mà.

    - Ủa từ khi nào vậy? Có thật là bạn thân không đó.

    - Thật! Chính ổng nói vậy mà.

    Là mẹ tôi nói mà.

    - Hiểu rồi. Chỉ có mỗi ổng nói vậy thôi.

    - Không phải vậy mà. Mấy bà đừng có mà đi đồn tầm bậy lên.

    - Hề hề. Đùa tí thôi mà mặt đỏ lên hết rồi kìa.

    Riêng đám con trai chúng tôi nhờ có bọn thằng Phong che giấu hộ vả lại cái bản tính chúng nó sao mà chấp nhận được một người như tôi quen được Hương cơ chứ. Nên chẳng có gì phải lo lắng cả.

    Chúng tôi làm cái cổng bằng tre, hình chữ nhật. Hai bên có dán hai câu đối:

    "Mùa xuân hoa đào nở đẹp nhất

    Hoa đào nở đẹp, nhất mùa xuân"

    Được viết bằng chữ kim tuyến vàng trên nền vải nhung đỏ, xung quanh là mô hình bánh trưng bánh tét.

    Ở giữa là biển tên chi đoàn lớp 12L7 được trang trí sặc sỡ. Bên trên có mái chữ L7 làm bằng khung bóng kính gắn đèn ở trong. Bọn tôi làm đơn giản không cầu kì nên xong sớm, đi xem mấy đứa khác tập luyện. Có đủ các trò chơi như: Kéo co, đua thuyền trên cạn, đội nước về làng, nhảy dây tập thể, đua xe đạp chậm, nhảy bao bố.. Thế nên có mấy đứa hăng hái tham gia cả hai đến ba trò chơi.

    Nhiều trò chơi như thế nhưng tập trung chủ yếu vẫn là kéo co và nhảy dây vì nó có tính đồng đội cao. Mấy đứa con trai thì nhân cơ hội này ra vẻ mạnh mẻ để cua gái còn mấy đứa con gái cũng nhân đây để thả thính bọn con trai. Thể nào sau hôm đó trên confession của trường lại đầy rẫy nào là: "Cho em xin in tư anh mặc quần đùi kéo co lớp, xem anh kéo mà em cổ vũ khan cả họng luôn rồi" hay "Cho mình xin in tư bạn nữ nhảy dây lớp.. với. Nhìn bạn nhảy thôi mà mình rụng rời"

    Chúng tôi đến từ sáng sớm để đón tiếp đoàn trường đi chấm điểm cổng trại sau đó tham gia các trò chơi. Đa số người xem là của lớp đang thi đấu đến để cổ vũ. Trường chúng tôi không có nhà thi đấu nên mọi trò chơi đều tổ chức ở ngoài sân, cứ cách vài chục mét là lại có một đám đông đang xúm lại với nhau.

    Tôi không biết nên đi xem cái gì nên tôi đi theo Hương. Lâu lâu tôi lại ghé vào một đám nào đó để nó khỏi cảm thấy tôi cứ lẽo đẽo theo sau. Đứng vào cho có thôi, tôi vẫn luôn nhìn theo Hương để khỏi mất dấu.

    - Ủa, Hương. Cậu cũng đi xem cái này hả? – Tôi giả vờ tình cờ gặp mặt.

    - Ờ, kéo co lớp mình tí nữa mới đấu nên tớ ghé vô đây xem.

    Ở đây đang tổ chức cuộc thi "đua" xe đạp chậm. Tám thí sinh đang uốn éo vặn vẹo trên chiếc xe đạp sao cho nó không nhúc nhích.

    - Tớ thấy cậu đi xe đạp đi học mấy năm rồi sao không đăng ký thi cho vui.

    - Tớ không thích thi thố cho lắm. Với lại đi chậm khó lắm.

    Bắt chước mẹ, tôi vặn vẹo từng câu từ để chọc Hương:

    - Vậy cậu quen đua xe rồi nên không đi chậm được đúng không?

    - Ừ! Tớ quen đua xe rồi. – Đáng lẽ phản ứng của Hương phải khác chứ nhỉ. Lúc tôi bị gài thấy khó chịu lắm mà.

    - Hông vui gì hết. – Tôi chán nản.

    Biết được ý đồ của tôi, Hương nói với chất giọng giả trân:

    - Đâu có. Tớ đâu đua xe đâu. Bố tớ cấm tiệt mấy trò đó.
    Cậu vui lên chưa?

    - Hề hề, cảm ơn cậu.

    - Lớp 12L7 và lớp 12V7 tập trung tại đường đi khu vực vườn dầu để tham gia vòng tứ kết bộ môn kéo co. – Thầy thể dục dùng loa thông báo.

    - Đến lượt lớp mình rồi kìa.

    - Ừ. Đi thôi.

    Bọn tôi đến nơi thì đã thấy các bạn khác đông đủ hết cả. Mỗi người một việc, mua nước, quạt cho các tuyển thủ, bỏ đá vào chai để lắc tạo tiếng động cổ vũ.

    - Hiệp một.. Bắt đầu! – Trọng tài hô to.

    Hai bên ra sức kéo, từng nhịp từng nhịp nhịp nhàng. Khán giả hò reo inh ỏi, không khí bây giờ tỏa ra một sức nóng gì đó hấp dẫn đến lạ, sự nhiệt huyết của tất cả mọi người từ tuyển thủ đến khán giả được lan truyền. Vỡ òa là lúc đội lớp tôi dành chiến thắng nhưng nó kéo dài không lâu khi biết một bạn bị rách chân. Không có ai thay thế nên bạn ấy phải cố gắng nén cơn đau mà chơi tiếp. Hiệp hai chúng tôi thua, bạn ấy đành phải ra nghỉ. Tôi vô tình đứng gần đó nên bị chủ nghiệm kéo vào. Chưa từng chơi qua lần nào và cũng chẳng có sức để mà kéo tôi cứ cố hết sức bình sinh. Đương nhiên như vậy không đủ để thắng được, lớp tôi đành phải dừng lại ở đó. Dù không chiến thắng nhưng tôi vẫn thấy rất vui vì được hòa mình vào không khí đó.

    Bọn tôi về trại nghỉ ngơi và chơi board game, game online.. Còn tôi chẳng biết làm gì liền nhớ đến lời của Minh. Tôi lấy điện thoại ra tìm kiếm mấy bộ truyện ngôn tình để đọc, tôi không thích đọc nhiều chữ nên tôi đọc truyện tranh.

    - Hừm.. Romance, School Life.. - Tôi chọn đại một bộ để đọc.

    "Hạnh phúc á? Mơ đi!" tôi chọn nó vì nó có chữ "Mơ", tôi nghĩ sẽ tham khảo được nhiều đây.

    - Nam! Xuống làm ván game nào, bọn tao đang dư một slot nè.

    - Thôi. Tao đang bận tí.

    Hương bất ngờ ở phía sau:

    - Cậu cũng đọc bộ này hả?

    - Ờm.. Tớ chỉ mới đọc có hai chap thôi.

    - Vậy cậu đọc đi! Hay lắm đó, tớ không spoil đâu.
    Bộ này có truyện chữ á. Truyện tranh mới ra có vài chap à.

    Bọn con trai vừa rủ tôi chơi game thì thầm:

    - Ghê! Theo gái bỏ bạn.

    - Đọc ngôn lù đồ.

    Tôi làm lơ và tiếp tục đọc, tôi nghe lời Hương tìm phiên bản truyện chữ để đọc. Nó thật sự xuất sắc, chỉ đọc có vài chương đầu mà nó đã làm tôi cảm thấy hạnh phúc, tôi ngủ gục tại chỗ. Tôi mơ.

    Là căn phòng màu trắng khi trước, lần này người tôi lại cứng đờ như bị bóng đè nhưng vẫn thở được. Trọng lực kéo đầu tôi nghiêng sang một bên thấy mẹ đang nằm gục đầu bên cạnh giường tôi nằm. Bà như cảm nhận được sự chuyển động của đầu tôi, bà từ từ ngẩng đầu dậy.

    Tôi chưa kịp gọi mẹ thì mẹ nhào đến.

    - Nam! Nam! – Mẹ kêu thất thanh.

    Tôi giật mình.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...