Đam Mỹ [Edit] Sống Lại, Bé Đáng Thương Trở Thành Nhóc Siêu Làm Nũng - Ôn Trà

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Liberosis T, 6 Tháng tám 2024.

  1. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ngồi trên xe lăn di chuyển rất bất tiện, lúc này Phương Mộ tiến lại gần: "Cậu Giang muốn tìm thứ gì sao?"

    Dù không hiểu rõ tình hình nhưng Phương Mộ vẫn xắn tay áo lên: "Để tôi tìm cho."

    "Không cần." Giang Đường lắc đầu: "Đã bị vứt đi rồi."

    Đó là phong cách của nhà họ Giang.

    Chính xác hơn, đó là phong cách của Giang Tử Ngang.

    Nửa đêm nhận được cuộc gọi của cậu, biết rằng cậu để quên đồ ở nhà, Giang Tử Ngang thực sự sẽ từ trên giường bò dậy, cùng với cả cái thùng rác gần nhà mà xử lý hết.

    Và trước mắt là thùng rác với địa chỉ ghi trên đó là bảng số nhà cách đây năm kilomet, thuộc khu biệt thự khác.

    Để khiến cậu mất đi tất cả, Giang Tử Ngang luôn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

    Phương Mộ đứng một bên, nhìn nghiêng gương mặt trầm lặng của chàng trai trẻ. Làm trợ lý cho Lục Ứng Hoài đã nhiều năm, khả năng xử lý các tình huống của cậu ta rất tốt, ngoại trừ việc an ủi người khác.

    Cậu ta không biết cách an ủi người khác, vì ông chủ của cậu ta, Lục Ứng Hoài, không có nhu cầu cần an ủi.

    Do đó, lúc này cậu ta chỉ có thể đứng bên cạnh, suy nghĩ dần dần trôi xa.

    Giang Đường cúi đầu nhìn địa chỉ trên thùng rác, tay trong túi đột nhiên cảm nhận được điện thoại rung lên.

    Cậu lơ đãng liếc nhìn.

    [Tao cho mày một cơ hội, tự mình quay lại, nếu không tất cả bọn họ sẽ chết.]

    Kèm theo đó là vài bức ảnh, trong đó có một người đàn ông mặt mũi sưng tím, phía sau là gia đình họ Lý nằm la liệt, càng thê thảm hơn.

    Đó là cha mẹ nuôi của cậu.

    Ánh mắt của Giang Đường lóe lên sự lạnh lùng, nhưng nhanh chóng biến mất, cậu lập tức gọi video qua bên kia.

    Phương Mộ thấy vậy chủ động lùi lại để tránh nghe lén.

    Đối phương nhanh chóng bắt máy.

    Một khuôn mặt đáng ghê tởm xuất hiện trên màn hình đang rung lắc, giọng nói khàn khàn đục ngầu vang lên, nghe thật khó chịu: "Không trốn nữa à? Biết sợ rồi sao? Tao cho mày ba ngày, nếu tao không thấy mày, đó sẽ là ngày tận số của bọn họ."

    Nói rồi hắn đá mạnh vào người đang nằm trên đất, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ phía bên kia của video.

    Ánh mắt lạnh lùng của Giang Đường không bị phát hiện, cậu chăm chú nhìn đằng sau người đàn ông: "Sao lại thiếu một người?"

    Biểu cảm của tên đàn ông lập tức đông cứng.

    Giang Đường khẽ nhếch môi, nở một nụ cười chế giễu: "Đồ phế vật."

    "Đồ chết tiệt!" Người đàn ông bên kia ngay lập tức mất bình tĩnh, buông lời chửi rủa.

    "Vậy thì cứ giết hết bọn họ đi."

    Giang Đường nói với giọng điệu lạnh lùng, không mảy may bận tâm rồi dứt khoát cúp điện thoại, thậm chí còn kéo số của người đàn ông đó vào danh sách đen.

    Gọi điện thoại thông thường có thể để lại bằng chứng, nhưng gọi video thì không. Có thể quay màn hình, nhưng người đàn ông đó không đủ thông minh để nghĩ đến chuyện đó.

    Dù cho người đàn ông kia thật sự giết chết gia đình đó, cũng không thể buộc tội cậu với lý do kích động giết người.

    Huống chi, đồ phế vật đó chẳng có gan giết ai.

    Giang Đường điều khiển xe lăn quay người rời đi.

    Cậu không thể để bản thân tiếp tục vướng vào quá khứ.

    Ít nhất là không thể, chừng nào Lục Ứng Hoài còn chưa chán ghét cậu.

    Phương Mộ từ xa bước đến: "Cậu Giang muốn đi dạo quanh đây không?"

    Giang Đường liếc nhìn chiếc túi áo ngực của Phương Mộ, nơi mà điện thoại vẫn liên tục reo lên.

    Phương Mộ có chút lúng túng, cậu ta lấy điện thoại ra và tắt máy.

    "Không nhận à?" Giang Đường hỏi.

    "Bây giờ là giờ làm việc." Phương Mộ giải thích.

    Giang Đường nhìn thấy rõ sự bất an và lo lắng khó nhận ra trong ánh mắt của cậu ta.

    Phương Mộ quả thật không hổ danh là trợ lý toàn năng duy nhất của Lục Ứng Hoài, dù đang rất lo lắng nhưng vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, lịch sự và chu đáo.

    Nhưng trước mặt cậu ta là Giang Đường, người đã quen nhìn thấu lòng người từ những góc tối của cuộc đời.

    "Đưa tôi về thôi." Giang Đường không nói thêm gì, tự mình chuyển lên xe, nhìn Phương Mộ giúp cậu xếp gọn xe lăn: "Cảm ơn."

    Chiếc xe quay về theo lộ trình cũ, Phương Mộ đẩy Giang Đường vào biệt thự.

    Người đang ngồi trên sofa nghĩ rằng Lục Ứng Hoài đã về, nhưng khi thấy đó là họ, sự hoảng hốt trên gương mặt ngay lập tức chuyển thành khinh miệt, không thèm đứng dậy.

    "Phương tiên sinh có thể về rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

    Phương Mộ đưa cậu đến phòng ngủ, rót nước cho cậu rồi mới yên tâm rời đi.

    Khi đi ngang qua chiếc sofa ở tầng một, một giọng nói khinh thường vang lên: "Trợ lý Phương sao phải quan tâm đến tên phế vật đó? Cẩn thận không lại liếm nhầm người."

    Phương Mộ không thèm đáp lời, tiếp tục bước đi.

    Giang Đường đứng ở góc cầu thang, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.

    Đúng vậy, cậu chỉ là một tên phế vật, nếu không có giá trị lợi dụng, Lục Ứng Hoài cũng sẽ không bao giờ mang cậu về đây.

    Cậu biết mình không nên đặt bất kỳ kỳ vọng nào, nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà muốn trở thành một cậu bé ngoan trước mặt Lục Ứng Hoài.
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  2. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Đường không ngủ, đã từ rất lâu, dù không ngủ cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng dù sao cậu cũng là một Omega, cơ thể vẫn không thể tránh khỏi sự mệt mỏi.

    Việc nằm xuống rồi ngồi dậy lại khá phiền phức, nên Giang Đường chỉ ngồi trên xe lăn, tay cầm chiếc cốc đã trống rỗng nhưng vẫn không buông xuống. Cả người cậu giống như một con rối, vô hồn và không có sức sống.

    Bên dưới truyền đến tiếng động cơ rền vang, như thể đột nhiên được thổi vào linh hồn, xe lăn lăn nhanh qua sàn nhà, cậu di chuyển đến bên cửa sổ, ánh mắt mang theo chút hy vọng mà chính cậu cũng không nhận ra.

    Nhưng chiếc xe đang chầm chậm tiến tới đó không phải là xe của Lục Ứng Hoài.

    Chiếc xe vừa dừng lại, người lái xe còn chưa kịp vòng sang bên kia để mở cửa, người ngồi ở ghế sau đã tự mình bước xuống.

    Từ xa nhìn lại, dáng dấp của người đàn ông giống như bản sao hoàn hảo của Lục Ứng Hoài, vẻ đẹp anh tuấn không thể nào sánh bằng. Thời gian dường như không để lại dấu vết nào trên người ông, ở tuổi trung niên, ông vẫn duy trì phong thái đĩnh đạc, đường bệ.

    Người đàn ông với vẻ mặt tức giận bước vào biệt thự, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng quét qua phòng khách, cuối cùng dừng lại trên người quản gia Trần: "Người đâu?"

    Quản gia Trần đứng ngay ngắn bên cạnh, vẻ mặt nịnh nọt: "Cậu ấy đang ở trên lầu."

    Lục Bất Phàm ngồi xuống ghế sofa: "Gọi cậu ta xuống đây."

    "Vâng, Lục tổng."

    Quản gia Trần bước nhanh lên lầu, không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào: "Lục tổng đã đến, sao cậu lại.."

    Trong phòng không có ai.

    Quản gia Trần nhìn căn phòng trống trải, sạch sẽ, không chút hơi người, bất giác đứng ngẩn ra.

    "Chuyện gì xảy ra?"

    Lục Bất Phàm không biết đã lên từ lúc nào.

    "Hình như cậu ấy.. không có ở đây?"

    Lục Bất Phàm nheo mắt nhìn quanh phòng khách vài giây, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ.

    Lúc này.

    Cánh cửa phòng ngủ chính bên cạnh mở ra, Giang Đường đẩy xe lăn bước ra.

    Lục Bất Phàm cũng là một Alpha, cấp độ pheromone không thấp, dù đã bốn mươi lăm tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trai, có đến bảy tám phần giống với Lục Ứng Hoài.

    Lục Bất Phàm nhìn Giang Đường với ánh mắt soi xét: "Cậu cũng có bản lĩnh đấy."

    Giang Đường ngồi trên xe lăn, không thể không ngẩng đầu lên để đối mặt với ông, trong ánh mắt không hề có chút sợ hãi.

    "Ra giá đi." Lục Bất Phàm nói: "Rời xa Lục Ứng Hoài."

    Những tình tiết thường thấy trong phim truyền hình mà mẹ Lý yêu thích giờ lại xảy ra với chính mình, nhưng Giang Đường vẫn im lặng.

    "Nhìn cậu còn trẻ, đừng tham lam quá."

    Lúc này, cửa dưới lầu lại bị đẩy mạnh một lần nữa.

    Lục Ứng Hoài vừa nhìn thấy đám vệ sĩ ở phòng khách và cạnh cầu thang là hiểu ngay. Hắn vội vàng bước lên tầng hai và nghe thấy câu nói đó.

    "Cha!"

    Hắn đi thẳng đến trước mặt Giang Đường, quỳ xuống: "Ông ấy làm khó em à?"

    Giang Đường lắc đầu.

    "Con về đúng lúc." Lục Bất Phàm nói, "Xuống lầu, chúng ta cần nói chuyện."

    "Đừng lo, Giang Đường. Có anh ở đây, họ không dám làm gì em đâu."

    Giang Đường nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng: "Lục tiên sinh.."

    Lục Ứng Hoài lại mềm lòng hơn: "Giang Đường."

    "Vết thương của anh còn đau không?"

    Câu hỏi khiến Lục Ứng Hoài bất ngờ, trong suốt nhiều năm qua, chưa ai từng hỏi hắn câu này. Và lúc này, hắn sợ rằng Lục Bất Phàm sẽ làm Giang Đường sợ hãi, nhưng Giang Đường chỉ lo lắng cho hắn.

    "Đã lành rồi."

    Giang Đường gật đầu, như thể đã yên tâm.

    "Nhưng vẫn còn hơi đau." Lục Ứng Hoài nói, "Khi nào anh lên lại, em có thể thổi cho anh được không?"

    Giang Đường hoàn toàn không nhận ra hắn đang nói đùa, ngoan ngoãn đáp: "Được."

    Lục Bất Phàm nhìn Lục Ứng Hoài đang đi xuống cầu thang: "Đưa cậu ta đi."

    "Không thể."

    Hai người đối đầu trong vài giây, không khí căng thẳng như chứa đầy mùi thuốc súng.

    "Hôm đó con đang giận, làm vài chuyện quá đáng cũng không sao." Lục Bất Phàm nói lạnh lùng: "Giờ nhà họ Diêu đã xin lỗi, con không cần phải bướng bỉnh nữa."

    "Nhà họ Diêu xin lỗi không liên quan đến con." Lục Ứng Hoài ngồi xuống sofa, tư thế kiêu ngạo, "Con cưới Giang Đường không phải là vì giận dỗi, con thích em ấy."

    "Thích?" Lục Bất Phàm bật cười chế nhạo: "Con là Alpha cấp S, sinh ra không có những cảm xúc của người bình thường, cái gọi là thích của con có bao nhiêu là chân thành?"

    "Đó không phải là vấn đề mà cha cần lo." Lục Ứng Hoài phản bác: "Người không có cảm xúc là cha, không phải con."

    Lục Bất Phàm dường như nghẹn lại: "Chuyện của ba con, ta biết con vẫn còn bận lòng."

    "Không liên quan đến ba con."

    Sắc mặt Lục Bất Phàm thoáng hiện sự phức tạp, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm: "Dù thế nào đi nữa, ta không đồng ý chuyện của con với thằng nhóc nhà họ Giang. Con là Alpha cấp S, Omega của con dù không phải là con nhà họ Diêu, thì ít nhất cũng phải là một người hoàn chỉnh!"

    "Em ấy què, con điếc, cả hai chúng con đều không hoàn chỉnh, chẳng phải rất xứng đôi sao?" Lục Ứng Hoài cười mỉa mai: "Nếu cha thích người hoàn chỉnh thì tự đi tìm đi, chỉ cần Tạ Dật Tư đồng ý là được."

    "Đó là bậc trưởng bối của con!"

    Phòng lập tức tràn ngập mùi thuốc lá đắng chát.

    Tin tức tố của Lục Bất Phàm nhanh chóng lan tỏa, mùi hương thuốc lá lan tỏa đến tầng hai, lách qua khe cửa chưa đóng kín để vào phòng chính.

    Giang Đường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, hơi thở trở nên khó khăn và không thể cử động chút nào.

    Đây rõ ràng là tin tức tố của một Alpha cấp A.

    Tin tức tố cao cấp không chỉ dễ dàng gây tổn thương cho một Omega bình thường mà còn có thể làm tổn thương cả những Alpha có cấp độ tin tức tố thấp hơn.

    Sau khi tuyến thể của Lục Ứng Hoài bị thương, hắn không thể kiểm soát tin tức tố của mình, chứ đừng nói đến việc chống lại các cuộc tấn công.

    Giang Đường cố nén cơn đau như dao cắt ở sau gáy, khó nhọc rời khỏi phòng chính.

    Cậu không thể để Lục Ứng Hoài bị tổn thương!

    "Dừng lại!"

    Cùng lúc tiếng nói của Giang Đường vang lên, tin tức tố trong không khí bắt đầu thay đổi.

    Hương thơm của cây linh sam Douglas mang theo mùi chanh tràn vào, dễ dàng lấn át thông tin tố của Lục Bất Phàm, lan tỏa hương thơm sắc bén và nồng nàn.
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  3. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi vừa nghe thấy tiếng động từ cầu thang, Lục Ứng Hoài lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng của hắn bỗng trở nên dịu dàng.

    Lượng pheromone trong không khí ngay lập tức bị thu hẹp lại, không còn mang tính chất tấn công.

    Lục Bất Phàm không ngờ rằng con trai mình lại sử dụng pheromone để đàn áp ông khiến ông giận dữ chỉ vào Lục Ứng Hoài, lắp bắp không nói nên lời.

    "Cha nên về đi." Lục Ứng Hoài không muốn tiếp tục tranh cãi liền sải bước đi về phía cầu thang.

    "Thật là ngoan cố không chịu thay đổi!"

    Lục Bất Phàm bị bỏ lơ không còn giữ được thể diện, hừ một tiếng rồi dẫn theo vệ sĩ rời đi.

    Cửa chính bị đóng sầm lại, tiếng ầm lớn đến nỗi khiến người ta cảm giác như cả tòa nhà bị rung lắc.

    Lục Ứng Hoài như không nghe thấy gì, cúi người ôm chặt Giang Đường vào lòng.

    Cái ôm bất ngờ khiến Giang Đường ngẩn người, tay vẫn đặt lên sau gáy không thể buông ra. Toàn thân cậu bị bao bọc trong hơi thở tươi mát của cây thông khiến đầu óc cậu trống rỗng.

    "Có đau không?"

    Lục Ứng Hoài rút tay ra khỏi vùng cổ, cẩn thận quan sát vùng da trắng mịn sau gáy của Giang Đường.

    Da ở sau gáy không có gì khác thường.

    Ngón cái của Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng xoa xoa, không kìm được mà ôm Giang Đường chặt hơn, hơi nghiêng đầu, mũi chạm nhẹ vào cổ của Giang Đường để ngửi.

    Ngoài mùi nước giặt còn sót lại trên cổ áo thì không còn mùi gì khác.

    Lục Ứng Hoài thất vọng nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại mùi hương làm rung động lòng người.

    Cho đến khi một mảnh hương thơm nhẹ nhàng bay vào mũi, Lục Ứng Hoài cảm thấy cơ thể chấn động, mở mắt đầy ngạc nhiên, cố gắng phân biệt.

    Hương thơm quen thuộc nhưng không nồng nặc.

    Chỉ còn một chút, như hoa vừa mới nở rồi sắp tàn.

    Nhạt đến mức đau lòng.

    Hơn nữa, Lục Ứng Hoài nhận thấy mùi hương này hòa lẫn trong pheromone của chính mình, không phải từ cổ của Giang Đường.

    Cũng vào lúc đó, hắn nhận thấy Giang Đường đang run rẩy.

    Giang Đường nắm chặt lòng bàn tay nhắm mắt lại, đầu dựa vào vai Lục Ứng Hoài đưa phần cổ yếu đuối nhất của mình ra như một lễ vật.

    Muốn được đánh dấu.

    Như tất cả Omega khác, Giang Đường cũng mong muốn có được dấu ấn của Alpha mà mình yêu thích.

    Nhưng cậu sinh ra không có pheromone, dù chân có không tật nguyền, cậu vẫn là một Omega thiếu hụt.

    Không có pheromone thì không thể được đánh dấu.

    Vì vậy, bất kể ai nhận được dấu ấn của Lục Ứng Hoài, dù là tạm thời hay vĩnh viễn, người đó cũng sẽ không phải là cậu.

    Ngay cả khi chia tay, cậu cũng không thể sống dựa vào một dấu ấn.

    Hiện tại, cậu đã làm mất món đồ duy nhất thuộc về mình có liên quan đến Lục Ứng Hoài.

    "Lục tiên sinh." Giang Đường giọng khàn khàn, "Những gì anh muốn, em không thể cho được."

    Lục Ứng Hoài như tỉnh lại từ cơn mơ: "Đường Đường đang nói gì vậy? Những gì anh muốn là.."

    "En không có pheromone." Giang Đường cảm thấy răng mình đang va vào nhau: "Dù anh ngửi thế nào cũng sẽ không có, em sẽ mãi mãi không thể trở thành người trong lòng anh."

    "Em chính là người trong lòng anh." Lục Ứng Hoài bế Giang Đường lên, dùng đầu gối mở cửa phòng chính: "Đừng nghĩ linh tinh."

    Giang Đằng ngây người nhìn sàn nhà, cậu không thể thuyết phục bản thân tin vào lời của Lục Ứng Hoài.

    "Đường Đường vừa rồi đã ngăn cản cha anh." Lục Ứng Hoài âu yếm dụi vào má Giang Đường, nhẹ nhàng an ủi: "Sao lại dũng cảm như vậy? Có phải đang lo lắng cho anh không?"

    Giang Đường ủ rũ gật đầu.

    "Cảm ơn Đường Đường." Lục Ứng Hoài cố gắng kiềm chế cơn muốn hôn, tự nhắc nhở mình từ từ: "Anh rất sợ, cảm ơn Đường Đường đã cứu anh."

    Giang Đường: .

    "Thật đấy, anh rất sợ cha." Lục Ứng Hoài nghiêm túc nói: "Cha luôn rất nghiêm khắc với anh, từ nhỏ anh đã sợ ông ấy."

    Giang Đường: Chưa từng nghe nói có cấp S lại sợ cấp A.

    "Lục tiên sinh." Giang Đường tâm trạng đã khá hơn một chút: "Em có thể ngốc nhưng không mù mà."

    Vẻ mặt của anh lúc nãy thật sự không giống như người sợ cha mình chút nào.
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  4. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngài Lục, buông em ra đi."

    "Hmm? Khó chịu à?"

    "Không." Giang Đường cúi đầu: "Không phải anh muốn em thổi giúp sao?"

    Lục Ứng Hoài đặt cậu xuống mép giường rồi nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài.

    Trên mặt Giang Đường không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

    Lục Ứng Hoài đang cởi áo sơ mi thì dừng lại, cúi đầu theo ánh mắt cậu nhìn vào vết thương của mình.

    Tệ rồi.

    Sáng nay hắn chỉ lo chọn đồ phối hợp để tạo ấn tượng tốt cho Giang Đường mà quên mất phải thay băng.

    Vết thương nhỏ này hắn vốn không để tâm nhưng nhìn biểu cảm của Giang Đường bây giờ..

    Được rồi, thực ra biểu cảm của cậu không hề thay đổi nhưng Lục Ứng Hoài cảm nhận rõ ràng cậu đang giận.

    "Đường Đường?"

    Từ nhỏ đã không mấy bận tâm đến sự quan tâm của người khác nhưng trong lòng Lục Ứng Hoài hiện giờ lại dâng lên một cảm giác bồi hồi.

    Hắn là cấp S, thể chất mạnh hơn nhiều so với Alpha bình thường, khả năng chịu đựng đau đớn cũng vượt trội nên hắn chưa từng để ý đến vết thương của mình.

    * * *Cũng chưa từng có ai bày tỏ sự quan tâm đến vết thương của hắn như thế này.

    Giang Đường không nói gì, từ từ đưa tay tháo băng.

    "Anh sai rồi." Lục Ứng Hoài nhìn xuống mái tóc khô khan có phần ngả vàng của Giang Đường, lời xin lỗi bật ra khỏi miệng.

    Nói xong, tim hắn bỗng chấn động.

    Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động nhận sai.

    Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình đang xin lỗi vì điều gì.

    Có phải vì hắn đã không sớm đưa Giang Đường về bên cạnh hay vì kiếp trước đã tự tay đẩy Giang Đường vào vực thẳm?

    Giang Đường bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác: "Em không trách anh."

    Cậu ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Vết thương của anh hồi phục rất nhanh."

    Có lẽ chính Giang Đường cũng không nhận ra, giọng cậu vô thức pha chút vui mừng.

    Vết thương còn đầy máu hôm qua, hôm nay đã hoàn toàn lành lặn, chỉ để lại một vết sẹo mới.

    Đúng là năng lực tự phục hồi của cấp S.

    "Là lỗi của anh." Họng Lục Ứng Hoài nghẹn lại, hắn cúi xuống, quỳ trước mặt Giang Đường, nâng niu gương mặt nhỏ nhắn của cậu, lặp lại lời xin lỗi.

    Lại nữa.

    Ánh mắt của Giang Đường dần trở nên sâu thẳm, cơ thể cậu cứng đờ.

    Ánh mắt ấy nhìn xuyên qua cậu để nhìn một người khác.

    Lần đầu tiên, Giang Đường nhìn thấy trong mắt một người chứa đựng nỗi buồn và đau khổ sâu thẳm đến như vậy.

    Và người đó lại chính là Lục Ứng Hoài, người mà không nên có những cảm xúc như thế.

    Lục Ứng Hoài bỗng nhớ lại một ngày nào đó ở kiếp trước, khi Giang Đường đẩy cửa hầm ngầm, một mùi máu tanh lập tức tràn vào.

    Bàn tay phải của Giang Đường được quấn trong một lớp băng dày nhưng băng đã bị thấm đẫm, máu rỉ ra, thấm vào chiếc quần sáng màu của cậu.

    Hắn hỏi: "Sao lại bị như vậy?"

    Biểu cảm của Giang Đường lúc đó giống hệt như trước, giọng nói hơi run rẩy, mang theo chút ngạc nhiên mà sau này Lục Ứng Hoài mới nhận ra: "Không liên quan đến anh."

    Lục Ứng Hoài chợt nhận ra rằng sự hiểu biết của mình về Giang Đường thật sự quá ít ỏi.

    Hắn thậm chí không hề dành chút tình cảm nào cho Giang Đường, vậy mà Giang Đường lại vì một lời quan tâm của hắn và vì vết thương của hắn đang lành lại mà cảm thấy vui mừng.

    Khi Lục Ứng Hoài chợt nhận ra tầm quan trọng của Giang Đường trong lòng mình, hắn mới thoáng thấy linh hồn mềm mại ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của cậu.

    Còn về vết thương của hắn..

    Lòng Lục Ứng Hoài cảm thấy cay đắng.

    Với tình trạng của mình ở kiếp trước vào thời điểm này, hắn hoàn toàn không thể hồi phục nhanh như vậy. Khi đó, pheromone của hắn mất kiểm soát rất nghiêm trọng, việc phát tán quá mức đã khiến cơ thể không thể duy trì tốc độ hồi phục ban đầu.

    Sau khi sống lại, trong hai ngày này, hắn phát hiện ra pheromone của mình dường như đang hồi phục. Căn bệnh "nan y" mà ngay cả các bác sĩ hàng đầu thế giới ở kiếp trước cũng không thể làm gì, tuyệt đối không thể tự nhiên được chữa khỏi mà không có lý do gì.

    Khả năng duy nhất là pheromone của Giang Đường ở kiếp trước đã có tác động đến tuyến thể của hắn và ảnh hưởng này kéo dài đến kiếp này.

    Hắn cần tìm thời gian để làm một cuộc kiểm tra tuyến thể, có lẽ..

    Lục Ứng Hoài trân trọng nhìn Giang Đường: "Muốn ăn gì không? Anh dẫn em đi dạo phố nhé, được không?"

    Hắn thậm chí không dám suy nghĩ sâu về ý tưởng này.

    Thật buồn cười, một Alpha cấp S vốn luôn bất khả chiến bại lại không dám hy vọng quá nhiều về điều này.

    Đôi mắt yên tĩnh của Giang Đường đối diện với hắn, trong đó chỉ có sự trong sáng, không hề có bất kỳ sự biến động nào về cảm xúc.

    Lục Ứng Hoài không thấy chút kỳ vọng hay niềm vui nào từ ánh mắt ấy, cảm thấy có chút thất vọng.

    "Được." Giang Đường nói rất nhẹ nhàng.

    "Nếu Đường Đường không muốn thì.." Có lẽ hắn không hiểu sở thích của trẻ con ở tuổi này lắm: "Gì cơ?"

    Trước đây, Lục Ứng Hoài chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn cảm thấy vui mừng thật sự chỉ vì một người đồng ý với một "yêu cầu" của mình.
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  5. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Ứng Hoài nhớ ra những bộ quần áo mà hắn đã nhờ người mua trong lúc nghỉ giải lao giữa cuộc họp vẫn chưa được gửi tới.

    Hắn đứng dậy mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính.

    Ngay lập tức, hắn sững người tại chỗ.

    Bên trong hoàn toàn trống rỗng.

    Ngoại trừ vài chiếc khăn tắm và áo choàng mà hắn đã bỏ lại khi dọn ra khỏi phòng thì không còn gì khác.

    Hắn liếc nhìn sang góc tường, nơi đó có một chiếc vali nhỏ. Đó là hành lý được mang từ nhà họ Giang đến từ tối qua.

    Lục Ứng Hoài quay đầu nhìn Giang Đường, rõ ràng là đang hỏi ý kiến.

    Giang Đường cúi đầu: "Vẫn chưa kịp.."

    "Là do anh sơ suất, anh đáng lẽ nên sắp xếp cho em từ tối qua." Lục Ứng Hoài nhìn chiếc vali cũ kỹ hoàn toàn không phù hợp với căn phòng: "Anh có thể mở nó ra không?"

    Giang Đường gật đầu.

    Lục Ứng Hoài mở vali, lấy ra vài bộ quần áo bên trong, khuôn mặt hắn dần trở nên u ám.

    Không cần Giang Đường mặc lên, chỉ cần nhìn một lần hắn đã có thể nhận ra những bộ quần áo nửa cũ nửa mới này hoàn toàn không phải kích cỡ của Giang Đường.

    Nhưng hắn vẫn phải hỏi ý kiến của Giang Đường: "Những thứ này.."

    Hắn thậm chí cảm thấy từ "rác rưởi" cũng quá tốt đẹp để miêu tả đống quần áo này.

    "Thôi bỏ đi." Lục Ứng Hoài thở dài: "Vứt đi."

    Hắn lục lọi thêm một chút nhưng không thấy có thứ gì quan trọng.

    Hắn trực tiếp quăng chiếc vali sang một bên, dựa lưng vào tủ quần áo và gọi cho Phương Mộ.

    "Kích cỡ.." Lục Ứng Hoài liếc nhìn Giang Đường: "Cỡ S, nhanh một chút."

    "Vâng." Phương Mộ đáp, sau đó bỗng nhiên nói: "Bên Huyền Việt đã liên hệ vài lần.."

    Huyền Việt Dược Nghiệp là ngành kinh doanh chính của nhà họ Giang. Hơn hai mươi năm trước, Giang Huyền nhờ công ty này mà bước chân vào "giới thượng lưu" của thành phố Vụ Uyên, có cơ hội tiếp xúc với những ông lớn trong các ngành khác.

    Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Lục Ứng Hoài liền tức giận không thôi. Hắn xưa nay lười cãi nhau với những kẻ ngu ngốc nhưng lần này thì khác.

    Phương Mộ nghe thấy ông chủ nhà mình nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo bọn họ học cách không vứt rác vào tay người nhà của tôi xong rồi hãy liên lạc với tôi."

    Dù có liên lạc cũng không giải tỏa được chút nào cơn giận này.

    Hắn cúp điện thoại mới nhận ra Giang Đường đang nhìn chằm chằm vào hắn mới khiến thần sắc hắn trở nên dịu dàng hơn.

    Hắn lấy từ túi áo khoác vừa cởi ra một tuýp kem dưỡng da tay, quỳ nửa gối xuống: "Anh không rành mấy thứ này, trợ lý bảo hiệu này dùng tốt."

    Giang Đường liếc nhìn qua, logo trên bao bì là của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng, cậu đã thấy mẹ mình mua mỹ phẩm của thương hiệu này.

    Trong lúc bàng hoàng, mu bàn tay của cậu bị bôi lên một lớp kem mát lạnh. Lục Ứng Hoài nắm lấy tay cậu như đang nâng niu báu vật, vụng về nhưng cẩn thận mát-xa cho cậu.

    Hắn nhẹ nhàng như sợ làm Giang Đường đau.

    Giang Đường lúc này mới chú ý thấy mu bàn tay mình có vài vết nứt nhỏ, da cũng thô ráp, hoàn toàn khác xa với những Omega mềm mại và thơm tho khác.

    Cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn rút tay lại để che đi nhưng đã quá muộn. Giang Đường chỉ có thể để mặc Lục Ứng Hoài cẩn thận bôi kem dưỡng da tay cho mình.

    "Cảm ơn anh, Lục tiên sinh."

    "Ừ?" Lục Ứng Hoài không dừng tay, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hiện lên nụ cười dịu dàng: "Thật sự muốn cảm ơn anh sao?"

    Giang Đường gật đầu.

    "Vậy thì gọi anh bằng tên khác đi."

    "Gọi bằng gì?" Giang Đường chưa hiểu ý.

    "'Lục tiên sinh' nghe có vẻ xa lạ." Lục Ứng Hoài nghiêm túc nói: "Gọi anh là 'Ứng Hoài' đi."

    "..."

    "Giang Đường, chúng ta là chồng chồng, đáng lý ra phải gọi nhau thân mật hơn một chút."

    Giang Đường vẫn im lặng.

    Lục Ứng Hoài biết không thể vội vàng, câu này kiếp trước hắn cũng từng nói với Giang Đường nhưng đến cuối cùng Giang Đường vẫn chỉ gọi hắn là "Lục tiên sinh."

    "Không sao." Lục Ứng Hoài nói, sau khi đã bôi xong kem dưỡng da nhưng hắn vẫn không buông tay Giang Đường: "Chúng ta sẽ từ từ, từ từ nuôi dưỡng tình cảm. Nhưng Giang Đường, anh hy vọng em biết rằng anh nghiêm túc với em. Em có thể thử tin tưởng và dựa vào anh, được không?"

    Giang Đường không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

    Cậu rất muốn tin vào lời nói của Lục Ứng Hoài nhưng lại không thể.

    Phương Mộ đến rất nhanh, khi Lục Ứng Hoài nhận quần áo và định giúp Giang Đường mặc, hắn lại bị từ chối: "Em tự làm được."

    Giang Đường không dám để Lục Ứng Hoài nhìn thấy cơ thể của mình.

    Lục Ứng Hoài không ép buộc: "Vậy anh sẽ đợi em ở ngoài cửa."

    "Được."

    Lục Ứng Hoài đóng cửa phòng ngủ chính lại, trong đầu không tránh khỏi nghĩ về việc Giang Đường bị tật ở chân, cậu phải làm thế nào để tắm rửa và thay đồ, hắn không thể tưởng tượng nổi.

    Kiếp trước, sau khi Giang Đường từ chối sự giúp đỡ của hắn, Lục Ứng Hoài cứ nghĩ Giang Đường ghét mình nên đã thuê một hộ lý riêng. Về sau liệu Lục Đan Thần có nhờ ai chăm sóc cho Giang Đường không?

    Câu trả lời đã quá rõ ràng.

    Hình ảnh Giang Đường gầy yếu trong những ngày cuối cùng không thể nào rời khỏi tâm trí Lục Ứng Hoài. Làm sao một người được chăm sóc chu đáo lại có thể trông tiều tụy đến vậy?
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  6. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mộ đã mua bộ quần áo với kích cỡ nhỏ nhất, nhưng khi mặc lên người Giang Đường vẫn có chút rộng. Lục Ứng Hoài một tay bế cậu mà không tốn chút sức lực nào, tay kia thì kéo chiếc xe lăn của Giang Đường rồi tiện tay đẩy đi: "Phương Mộ, mang nó đi vứt đi."

    "Vâng."

    "Khoan đã." Lục Ứng Hoài bế Giang Đường đi xuống lầu: "Vứt trước cửa nhà họ Giang."

    Phương Mộ chưa từng thấy Lục Ứng Hoài tính toán từng chút như vậy, có chút buồn cười, cố gắng kìm nén, gật đầu: "Được."

    Rồi anh lại nghĩ đến điều gì khác, nụ cười trên mặt chợt tắt dần.

    Giang Đường tựa vào lòng Lục Ứng Hoài, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt Phương Mộ.

    Tầng một của biệt thự trống trải và yên tĩnh, chú Trần không có ở đây.

    Bữa trưa được Phương Mộ đặt trước, địa điểm là nhà hàng ngoài trời trên tầng thượng của một trung tâm thương mại lớn.

    Tay của Giang Đường có chút lạnh, sau khi lên xe, Lục Ứng Hoài luôn nắm lấy tay cậu để sưởi ấm.

    Khung cảnh ngoài cửa xe liên tục lùi lại phía sau, từ một nửa ngọn núi thanh bình đổi thành khu vực đô thị phồn hoa, sau đó dừng lại ở tầng hầm B3 của trung tâm thương mại.

    Lục Ứng Hoài xuống xe trước, đi vòng sang bên kia để bế Giang Đường xuống: "Làm sao đây? Không muốn để em xuống chút nào."

    Mặt Giang Đường hơi đỏ, ở ngoài cậu không quen bị bế suốt như vậy: "Em ngồi xe lăn thì hơn."

    Lục Ứng Hoài lấy một chiếc chăn mỏng từ ghế sau phủ lên chân Giang Đường, đẩy cậu đi về phía thang máy, rồi tùy tiện hỏi Phương Mộ: "Ở gần đây có chỗ nào thích hợp để Omega thư giãn không?"

    "Tầng tám có nguyên một khu vực thư giãn." Phương Mộ nhìn lên phía trên: "Có rạp chiếu phim, khu vui chơi.. đủ cả."

    Lục Ứng Hoài không mấy hứng thú gật đầu: "Ồ."

    Phương Mộ: . Quên mất, mấy thứ này nhà ngài đều có cả rồi.

    "Trên tầng sáu có vài nhà hàng rất ngon." Phương Mộ tiếp lời: "Cậu Giang có thể sẽ thích."

    Lục Ứng Hoài bình thường khi ra ngoài ăn đều là ở khách sạn hoặc nhà hàng cao cấp, chưa bao giờ ăn ở nhà hàng trong trung tâm thương mại, nhưng vì Phương Mộ đã giới thiệu nên hắn cũng tin là không sai: "Tổng hợp những nhà hàng ngon và các địa điểm giải trí mà cậu biết thành tài liệu, gửi cho tôi trước khi tan làm tối nay."

    Thứ lỗi cho Lục đại thiếu gia, năm mười lăm đã hoàn thành chương trình thạc sĩ, mười sáu tuổi tham gia huấn luyện đặc biệt, tuổi trẻ đã gia nhập liên minh SA, thường ngày như một người cuồng công việc, chẳng về nhà chứ đừng nói đến chuyện giải trí.

    "Được."

    "Em muốn ăn gì? Cá, tôm, hải sản kiểu gì đó thì sao?"

    "Cái gì cũng được."

    Lục Ứng Hoài quan sát biểu cảm của Giang Đường một cách tỉ mỉ, xác nhận đối phương không có phản ứng chống đối mới âm thầm ghi nhớ trong lòng.

    Chỉ là không ăn thịt gia súc, cá và tôm thì không phản đối.

    "Cứ gọi món mà anh và Phương tiên sinh thích là được." Giang Đường lại bổ sung.

    Lục Ứng Hoài vừa rồi còn vui mừng vì có thêm chút hiểu biết về Giang Đường, giờ đây tâm trạng tốt bỗng chốc biến mất. Hắn quay đầu nhìn Phương Mộ, ánh mắt rất dịu dàng, môi khẽ nhếch lên lộ ra chút cười.

    Biểu cảm của hắn thật khiến người khác cảm thấy như được tắm trong làn gió xuân.

    Phương Mộ bỗng cảm thấy da đầu tê dại, vô thức lùi lại hai bước, cơ thể cũng đứng thẳng hơn, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến đối sách.

    Nói Lục Ứng Hoài là người mặt lạnh cũng không hoàn toàn đúng, người này thực ra có thể cười, nhưng khi cười thường có người không may.

    "Làm trợ lý của tôi lâu như vậy rồi." Lục Ứng Hoài lên tiếng một cách ôn hòa: "Tôi vẫn chưa biết 'Phương tiên sinh' thích ăn gì."

    Đến rồi.

    Phương Mộ cảm thấy quanh mình như nổi gió lạnh, chưa bao giờ có sự ham sống mạnh mẽ như vậy: "Tôi không có món yêu thích!"

    "Ồ?" Lục Ứng Hoài cố tình dừng lại hai giây, trong hai giây đó, Phương Mộ đã soạn sẵn đơn từ chức trong đầu rồi: "Vậy thì buổi trưa cậu muốn ăn gì, Phương tiên sinh?"

    "Tôi đã ăn rồi, không làm phiền tổng giám đốc và cậu Giang nữa!" Phương Mộ lùi lại hai mét, "Cậu Giang gọi tôi Tiểu Phương là được!"

    "Vì cậu đã ăn rồi nên không bắt buộc cậu cùng chúng tôi ăn nữa." Lục Ứng Hoài thu lại nụ cười khiến Phương Mộ cảm thấy lạnh gáy: "Nhà hàng đã đến rồi, cậu đi làm việc đi."

    "Vâng." Phương Mộ nhanh chóng rút lui như được ân xá.

    Giang Đường nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi: "Phương tiên sinh sao lại đi rồi?"

    Lục Ứng Hoài không trả lời, đẩy xe lăn vào nhà hàng.

    "Anh có giận không?"

    "Không giận." Lục Ứng Hoài sắp xếp cho Giang Đường ngồi thoải mái rồi mới lên tiếng: "Không phải giận, mà là ghen."

    Ghen?

    Giang Đường lặp lại phản ứng của Lục Ứng Hoài trong đầu, không hiểu Lục Ứng Hoài ghen với điều gì.

    Cậu không phải không hiểu ý nghĩa của việc ghen, chỉ là chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ ghen vì mình và càng không nghĩ người đó lại là Lục Ứng Hoài.

    Lục Ứng Hoài cả đời chưa bao giờ trẻ con như vậy, lúc này hắn chỉ muốn Giang Đường đưa cho hắn một lý do: "Ghen rồi, muốn để Giang Đường dỗ dành."

    "..."

    Giang Đường chưa bao giờ dỗ người khác, cậu nghĩ hết sức, kéo tay Lục Ứng Hoài để hắn lại gần hơn một chút, sau đó ôm lấy eo, tay phải vỗ nhẹ vào lưng hắn: "Như vậy có được không?"

    Được! Rất được!

    Lục Ứng Hoài trong lòng vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản: "Chưa đủ."

    Hắn nhìn khuôn mặt ngẩng lên của Giang Đường, đột ngột cúi xuống hôn cậu một cái: "Đừng gọi cậu ấy là 'Phương tiên sinh'."

    Giang Đường ngơ ngác sờ vào chỗ trán vừa được Lục Ứng Hoài hôn: "Được."

    Một cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp cơ thể, Giang Đường thói quen giữ vẻ mặt không cảm xúc.
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  7. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn xong, Lục Ứng Hoài đẩy xe lăn đưa Giang Đường đi dạo trong trung tâm thương mại. Với phong thái đỉnh cao tự nhiên của mình, hắn khiến những người khác tự động tránh xa ba đến năm mét.

    Lục Ứng Hoài vốn chẳng hề hứng thú với việc đi mua sắm, trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời chưa từng đi dạo phố một lần, nhưng lần này lại không thể bỏ lỡ vì hắn đang đi cùng Giang Đường.

    Mọi thứ hắn nhìn đều cảm thấy mới lạ, thấy món gì có vẻ phù hợp với Giang Đường liền mua ngay, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được niềm vui khi tiêu tiền.

    Có chút nghiện rồi.

    Giang Đường ban đầu không hiểu và từ chối, dần dần quen, bây giờ thì không thể nhịn được nữa.

    Cậu đưa tay kéo vạt áo của Lục Ứng Hoài rồi lắc nhẹ: "Lục tiên sinh, em không cần nhiều đồ đến vậy."

    Lục Ứng Hoài đã mua quá nhiều đồ cho cậu, mà cậu thì không có khả năng trả lại. Khi người mà Lục Ứng Hoài thực sự yêu thương trở về, Giang Đường sẽ không mang theo những thứ này, nhưng chắc chắn sẽ phải vứt bỏ.

    Rất lãng phí.

    Lục Ứng Hoài dừng lại, nắm lấy tay Giang Đường: "Đều là những thứ cần thiết trong cuộc sống thôi."

    "Đã quá nhiều rồi." Giang Đường thành thật nói: "Sẽ rất lãng phí."

    "Tiểu Lục tổng?"

    Lục Ứng Hoài định nói thêm gì đó nhưng bị một giọng nói cắt ngang.

    Giang Đằng ngước mắt lên, chưa kịp nhìn rõ người đến trông như thế nào thì đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào đến ngấy.

    Người đối diện thấp hơn Giang Đường một chút, da trắng mịn màng, khuôn mặt mang nét thuần khiết, là kiểu dáng rất thu hút Alpha. Nhìn thoáng qua cũng biết là một Omega được nuông chiều từ bé.

    "Không lãng phí đâu."

    Lục Ứng Hoài xoay bước, đẩy Giang Đường vào một cửa hàng bên cạnh.

    "Ê, Tiểu Lục tổng?"

    Giang Đường ngẩng đầu nhìn Lục Ứng Hoài.

    Biểu cảm của Lục Ứng Hoài vẫn như thường, dường như không nghe thấy ai đang gọi hắn.

    Omega kia theo vào trong cửa hàng: "Tiểu Lục tổng."

    Lúc này Lục Ứng Hoài mới như thể phát hiện ra có người đằng sau, hắn hơi cau mày: "Cậu là ai?"

    Người kia thoáng chững lại, rồi rời cửa hàng, nhưng rất nhanh đã quay lại.

    Lần này bên cạnh cậu ta có thêm một Omega khác, còn xinh đẹp hơn.

    "Anh Ứng Hoài."

    Người kia vừa mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, giống như chiếc lông vũ khẽ chạm vào lòng người, hòa quyện hoàn hảo với pheromone mùi sữa của cậu ta.

    Lục Ứng Hoài liếc qua một cái, sau đó lại không hứng thú mà thu hồi ánh nhìn.

    "Anh Ứng Hoài vẫn còn giận em sao?" Diêu Vũ Thư với đôi mắt ướt át trông như sắp khóc.

    Cậu ta rất đẹp, đôi mắt hơi đỏ làm người ta muốn che chở.

    "Không." Lục Ứng Hoài trả lời ngắn gọn.

    "Đây chắc là Giang Đường đúng không?" Diêu Vũ Thư không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Lục Ứng Hoài, liếc nhìn sang Giang Đường: "Chưa có cơ hội chính thức làm quen."

    Giang Đường lạnh lùng đối diện với cậu ta, không có ý định mở miệng.

    "Không cần thiết phải làm quen." Lục Ứng Hoài nói xong thì dẫn Giang Đường đi.

    Diêu Vũ Thư đứng lại, nắm chặt tay, vô thức phóng thích thêm pheromone, khiến không ít Alpha trong và ngoài cửa hàng chú ý.

    Cậu ta rất thích cảm giác được người khác chú ý, sau khi điều chỉnh biểu cảm, cậu ta đuổi theo: "Anh Ứng Hoài, hay là cùng đi dạo với em đi, em rất quen thuộc với nơi này."

    "Không cần."

    Ánh mắt của Lục Ứng Hoài dừng lại ở chiếc vòng cổ bằng pha lê trên kệ kính.

    Nhân viên cửa hàng thấy vậy liền chạy tới giới thiệu: "Ngoài chức năng cơ bản là ngăn chặn pheromone, chiếc vòng này còn được trang bị chip, giúp Alpha định vị Omega của mình bất cứ lúc nào. Thiết kế này rất phù hợp với Omega của ngài, nhìn thiết kế này.."

    Hiện nay, để cân bằng giữa tính thẩm mỹ và chức năng, vòng cổ đã được thêm nhiều thiết kế khác nhau. Chiếc mà nhân viên đang giới thiệu có lông tơ mềm mịn, phía sau còn có thêm một chiếc đuôi mèo.

    "Không phù hợp." Lục Ứng Hoài cắt ngang, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Omega của tôi không phải là chó."

    Hắn quay mặt nhìn Alpha cao lớn vừa đuổi đến bên cạnh Diêu Vũ Thư, cằm hơi nâng lên: "Cậu, có muốn mua cho cậu ta một cái không?"

    Sắc mặt của Diêu Vũ Thư thay đổi: "Anh Ứng Hoài, anh có ý gì?"

    Cậu ta thực sự thích món đó, nhưng Lục Ứng Hoài vừa mới nói rằng thứ đó là để cho chó đeo.

    "Ý tôi là pheromone của cậu đang ảnh hưởng đến người khác rồi." Giang Đường bất ngờ lên tiếng.

    Giọng nói của cậu trong trẻo, âm cuối dứt khoát, khác hẳn với các Omega khác.

    "Cậu!" Diêu Vũ Thư không ngờ Giang Đường lại đột ngột lên tiếng, nhìn vào đôi mắt màu trà lạnh lùng của hắn ta: "Đinh Hữu! Anh ấy bắt nạt em!"

    Alpha bên cạnh ôm vai cậu ta, phóng thích pheromone ra.

    Pheromone cấp cao nhanh chóng lan tỏa khắp cửa hàng, nhắm thẳng về phía Giang Đường.

    Giang Đường không thay đổi sắc mặt, ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí không có ý định né tránh.

    Alpha không chịu nổi việc bị thách thức quyền uy, càng không thể chịu được việc đối phương tỏ ra khinh thường pheromone của mình.

    Ban đầu hắn ta chỉ muốn dạy dỗ Giang Đường một chút, nhưng lúc này lại không thể kiềm chế mà nghiêm túc hơn.

    Nhưng ngay giây tiếp theo, mùi hương mát lạnh của cây linh sam Douglas pha lẫn hương chanh đã dễ dàng lấn át pheromone của Đinh Hữu.

    Lục Ứng Hoài không thay đổi sắc mặt, nhìn Đinh Hữu, đánh giá: "Cấp S, không tồi."

    Đối thủ dễ dàng bị áp đảo, thậm chí còn được khen một câu, khiến Đinh Hữu hoàn toàn bị chạm nóc, cơn giận bùng lên, pheromone càng trở nên nồng đậm hơn, hắn ta lập tức vào thế chiến đấu, chuẩn bị tung ra toàn bộ sức mạnh để tấn công.

    "Khoan đã." Diêu Vũ Thư mở to mắt, như thể vừa nhớ ra điều gì: "Tôi nhớ rồi, Tử Ngang đã từng nói, cậu không có pheromone, đúng không?"
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  8. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chả trách!" Omega với mùi hương ngọt ngào nồng nặc ẩn sau lưng Diêu Vũ Thư liền tỏ vẻ như vừa hiểu ra mọi chuyện: "Không có tin tức tố, đương nhiên sẽ không cảm nhận được áp lực từ tin tức tố rồi."

    "Đúng vậy, dừng lại đi, Đinh Hữu." Diêu Vũ Thư kéo cổ tay của Đinh Hữu lại: "Đối phó với một Omega cấp thấp không đáng đâu."

    Cậu ta nhìn Giang Đường với ánh mắt thương hại: "Thật đáng thương."

    Tin tức tố của Diêu Vũ Thư được xếp loại A, thuộc dạng hiếm thấy trong số các Omega.

    Từ khi cậu ta bắt đầu phân hóa đã được mọi người vây quanh và yêu thích. Ánh mắt cậu ta nhìn Giang Đường giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé.

    Nhưng trong mắt Giang Đường chẳng có chút dao động nào, khi cậu rời đi cũng không thèm liếc nhìn bọn họ thêm lần nào nữa.

    Cậu không hiểu tại sao mình có thể cảm nhận được áp lực từ tin tức tố của Đinh Hữu lúc nãy, rõ ràng cậu không có tin tức tố.

    "Một tên phế nhân thôi." Omega với mùi hương ngọt ngào, Đinh Vân giậm chân: "Có gì mà kiêu ngạo thế, thật là chướng mắt."

    Diêu Vũ Thư không đáp lại chỉ nhìn theo hướng hai người kia rời đi, tỏ vẻ đăm chiêu.

    "Đường Đường muốn cái này à?" Lục Ứng Hoài hỏi khi thấy Giang Đường đang ngẩn ngơ nhìn một đôi cốc.

    Đó là một cặp cốc sứ bình thường, giá chưa đến trăm tệ được trưng bày trong tủ kính ở cửa hàng.

    Giang Đường đã chú ý đến cặp cốc đó từ khoảng ba, bốn mét xa.

    "Ừm." Cậu vô thức gật đầu, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh lại, lắc đầu: "Không muốn."

    Rõ ràng là cậu thích chúng.

    Lục Ứng Hoài, dù qua hai kiếp cũng chưa từng thấy Giang Đường chú ý đến thứ gì lâu như vậy. Hắn liền đẩy Giang Đường vào cửa hàng đó, yêu cầu nhân viên đóng gói cặp cốc lại.

    Nhân viên nhìn vào bộ quần áo đắt tiền mà Lục Ứng Hoài đang mặc, rồi lại nhìn chiếc xe lăn đa năng của Giang Đường, khó chịu bĩu môi.

    Lục Ứng Hoài đưa hộp quà đã được gói cẩn thận cho Giang Đường: "Cầm lấy."

    Giang Đường nhận lấy: "Cảm ơn anh, Lục tiên sinh."

    "Một cái là của anh, phải không?"

    Giang Đường không ngờ Lục Ứng Hoài lại muốn dùng cốc cùng mình, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng thay đổi, ngạc nhiên gật đầu: "Nếu anh không ngại thì.."

    "Dùng cốc đôi với Đường Đường, anh sẽ rất vui."

    "Em cũng sẽ rất.." Giang Đường nhíu mày, giọng nói nhỏ dần: "Sẽ rất vui."

    Vui vẻ.

    Cậu không thể cảm nhận được, chỉ thấy tim mình đập nhanh.

    "Yeah! Hôm nay vui quá!"

    Giang Đường nhìn thấy một Omega ở phía đối diện mặt mày rạng rỡ, hôn lên má Alpha của mình, biểu cảm và giọng điệu đều tràn đầy niềm vui.

    Cậu nhìn lại bản thân.

    Bỗng nhận ra mình có gì đó không ổn.

    Đã rất nhiều năm rồi cậu không còn có được biểu cảm như Omega kia.

    May mắn là Lục Ứng Hoài dường như không nhận ra sự khác thường của cậu.

    Giang Đường nhắm mắt lại.

    * * *Như thế này không ổn.

    Sau khi ăn tối xong hai người mới về nhà.

    Lục Ứng Hoài nhìn mấy chiếc túi xách trên ghế sofa, rõ ràng đã bị ai đó mở ra, liền hỏi chú Trần: "Đó là gì vậy?"

    "Đó là quần áo nhà họ Giang gửi đến cho.. cậu Giang."

    Giang Đường liếc nhìn, toàn là đồ hiệu, những thương hiệu mà Giang Tử Ngang rất thích.

    Lục Ứng Hoài tiện tay lấy ra một món, đúng là cỡ của Giang Đường.

    "Em có thích không?"

    Giang Đường lắc đầu.

    "Vậy thì vứt." Lục Ứng Hoài bế Giang Đường lên lầu: "Nghỉ ngơi sớm đi."

    Trước khi rời khỏi phòng ngủ chính, Lục Ứng Hoài không quên mang theo chiếc cốc của mình: "Ngủ ngon nhé, Đường Đường."

    "Ngủ ngon, Lục tiên sinh."

    Giang Đường không tiện tắm rửa, cậu chỉ mở vòi sen để nước xối qua người một lần, rồi di chuyển lên giường khi tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

    Cậu cầm chiếc cốc trên tủ đầu giường lên xem kỹ, rồi cẩn thận đặt lại bên cạnh gối.

    Ánh mắt cậu thoáng nhìn thấy một vật gì đó trên sàn, cậu cố gắng nhặt lên, phát hiện đó là miếng dán ức chế của Lục Ứng Hoài.

    Giang Đường nhìn về phía cửa, tim đập thình thịch.

    Cậu như kẻ trộm, dán miếng dán ức chế lên cổ tay mình rồi đưa lên mũi ngửi.

    Trên đó còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ của cây linh sam.

    Giang Đường nằm trong chăn ngửi đi ngửi lại, cuối cùng không kìm được mà hôn một cái.

    Điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, cậu cầm lên, chẳng thèm nhìn mà trực tiếp chặn số. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, lại gỡ số ra khỏi danh sách chặn.

    Bỏ qua vài dòng chữ thô tục và bẩn thỉu, Giang Đường mở một tấm hình. Trong ảnh là một người đàn ông trung niên gầy gò, một bên mắt bị băng bó, phía sau ông ta là cha mẹ của Lý gia đang quỳ xuống cầu xin.

    Người đàn ông lại gửi thêm một tin nhắn: "Nếu mày không quay về, thì để họ chuộc tội thay mày."

    Giang Đường không hiểu mấy người này đang nghĩ gì, họ tưởng rằng với "ân dưỡng dục" vài năm có thể trói buộc cậu ở Lý gia?

    Bây giờ là ai có tội, ai chuộc tội đây?

    Cậu gõ một dòng chữ trả lời: "Vậy thì cảm ơn họ thay tôi."
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  9. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như dự đoán của Giang Đường, không lâu sau có một số điện thoại lạ gọi đến.

    Giang Đường nhấn nút nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến giọng nói chói tai của mẹ Lý: "Mày chết ở đâu rồi? Mày tưởng mày có thể trốn cả đời sao? Đợi con chó kia bắt được mày về, nhất định phải đập gãy chân mày."

    Con chó đó là biệt danh của gã đàn ông một mắt, mọi người đều gọi vậy, Giang Đường không biết tên thật của gã.

    "À." Giang Đường đáp một cách thờ ơ.

    Thực ra đã bị gãy đứt rồi.

    "Dù mày ở đâu, mau về ngay, ở nhà nuôi mày bao nhiêu năm, mày dám chạy trốn." Mẹ Lý đe dọa một cách hung dữ: "Con chó kia nói rồi, nếu mày không về gã sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó, dù mày ở đâu cũng bị bắt về."

    "Bắt tôi về để đâm mù con mắt còn lại của gã sao?" Giang Đường nói với giọng điệu bình thản như thể chỉ Đường nói về một chuyện không liên quan: "Bắt tôi về thì sao? Gã còn cái đó nữa không?"

    Mẹ Lý im lặng một lúc, sau đó tức giận nói: "Thật sự là mày làm sao? Tao sẽ báo cảnh sát, bắt mày tội giết người!"

    "Gã không phải chưa chết hả?" Giang Đường thấy buồn cười: "Bà thật thú vị, tự bà bị bọn họ đánh đến như vậy mà không báo cảnh sát, giờ lại báo cảnh sát để bắt tôi về vì gã. Bà có thể thử xem, việc đầu tiên tôi làm khi về là giết chết bà."

    Bên kia điện thoại im lặng một cách kéo dài.

    Giang Đường nằm ngửa, mắt rời rạc nhìn chằm chằm vào đèn chùm trên trần nhà.

    "Mẹ cầu xin con." mẹ Lý hạ giọng, "Con về đi, ở nhà sau này sẽ không bạc đãi con đâu."

    "Gấp chết vậy à?"

    Bên kia hoàn toàn im lặng, điện thoại cũng nhanh chóng bị cắt đứt.

    Giang Đường vẫn giữ tư thế nhận cuộc gọi, cậu nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng cậu rửa đôi tay đầy máu dưới ánh trăng bên dòng suối nhỏ trong núi vào giữa đêm.

    Hiện tại mọi thứ đều khác xa với kế hoạch lúc trước của cậu.

    Cậu không dám tưởng tượng nếu một ngày Lục Ứng Hoài biết tất cả những điều này sẽ nhìn cậu như thế nào.

    Giang Đường hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, nhấn vào một hộp thoại khác và gửi một tin nhắn.

    Người kia phản hồi rất nhanh.

    [T thần! Không phải đã nói rút lui rồi sao? ]

    Giang Đường trả lời một cách ngắn gọn: [Thiếu tiền.]

    [Tuyệt quá! Cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!]

    Giang Đường tiếp tục trò chuyện vài câu với người đó rồi vứt điện thoại sang một bên.

    Khi đi dạo phố, cậu thấy một chiếc đồng hồ rất hợp với Lục Ứng Hoài nhưng hiện tại tiền của cậu không đủ.

    Số tiền cậu tiết kiệm được chỉ dùng để trả tiền vé đến Vụ Uyên, cậu đã tặng hầu hết số tiền còn lại cho tổ chức cứu trợ Omega, chỉ giữ lại một ít.

    Cậu chỉ định gặp Lục Ứng Hoài một lần nhưng khi biết Lục Ứng Hoài không có mặt ở thành phố, cậu đã tìm được một công việc tại một cửa hàng trà sữa.

    Không ngờ lại bị Giang Tử Ngang nhận ra.

    Giang Tử Ngang khi đó rất sốc, chỉ vào cậu: "Mày là Giang Đường?"

    Giang Đường không trả lời, nhưng có người đã báo cảnh sát.

    Vì vậy, cậu đã mơ màng quay lại nhà họ Giang, mơ màng kết hôn với Lục Ứng Hoài, rồi lại bị Lục Ứng Hoài đưa về.

    Tất cả những chuyện này đều không nằm trong kế hoạch của cậu.

    Kế hoạch của cậu chỉ là gặp Lục Ứng Hoài một lần, sau đó có thể ra đi không hối tiếc.

    Nhưng hiện tại.. sự yêu thích đối với Lục Ứng Hoài khiến cậu không muốn chết nữa.

    Muốn ở bên Lục Ứng Hoài lâu hơn, thêm một ngày, một tháng, hoặc thêm một phút, một giây cũng được.

    Thẻ sim của cậu gắn với tài khoản ngân hàng, nên tạm thời không thể bỏ đi.

    Cậu tin rằng nhà họ Lý sẽ không báo cảnh sát, con chó kia cũng sẽ không, chỉ cần dọa dẫm một chút bên đó có lẽ có thể đổi lấy vài ngày yên bình.

    Giang Đường lại cầm điện thoại lên, kiểm tra danh bạ đen, đã lưu hơn mười số điện thoại.

    Cậu tắt máy, nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi Đường lên, cậu đưa cổ tay lên ngửi lông mày mới thư giãn chút ít.

    Lục Ứng Hoài đã kết thúc cuộc gọi khi trời đã rất muộn. Hắn nhẹ nhàng đi đến ngoài cửa phòng ngủ chính.

    Hiện tại có thể xác định tin tức tố của hắn sẽ không còn mất kiểm soát, nên hắn không cần phải trở về phòng đặc biệt đó nữa.

    Hắn sợ làm Giang Đường tỉnh dậy nên không dám mở cửa vào, chỉ đứng ngoài cả đêm.

    Với năng lượng dồi dào của một Anpha cấp S, việc không ngủ vài ngày cũng không thành vấn đề.

    Cả đêm đó, Lục Ứng Hoài đã nghĩ rất nhiều chuyện, từ lần đầu tiên gặp Giang Đường ở kiếp trước, đến những chi tiết hắn có thể nhớ lại và nụ cười của Giang Đường khi ở trong vòng tay hắn.

    Đó là lần duy nhất trong hai kiếp hắn thấy Giang Đường cười, nụ cười đẹp đến vậy, thỏa mãn đến vậy, không gì trên thế giới này có thể so sánh được nhưng Lục Ứng Hoài chỉ có nó trong một giây.

    Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra một kết luận: Hắn đã không đủ tốt với Giang Đường.

    Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.

    Hắn tự hỏi cảm xúc của mình dành cho Giang Đường không chỉ là sự cảm thấy tội lỗi và thiếu sót, mà hắn thực sự thích Giang Đường.

    Rất thích.

    Hắn luôn là người xuất sắc nhất trong thế hệ của mình, nhưng không ai dạy hắn về tình cảm.

    Mọi người đều mặc định cấp S không cần cảm xúc.

    Họ có thể chinh phục thiên hạ, nên không cần chinh phục một Omega nhỏ bé.

    Lục Ứng Hoài ở kiếp trước cũng nghĩ như vậy, hắn luôn làm việc nên hiếm khi về nhà. Hắn đã đóng góp nhiều cho quốc gia, tham gia vào các hoạt động cứu hộ của quân đội, cứu sống nhiều người, từ người già, trẻ em, Alpha, Beta đến Omega.

    Hắn không thiếu nợ ai, ngoại trừ Giang Đường.

    Hắn đã cứu nhiều người, nhưng chỉ không cứu được Giang Đường.

    Nhiều Omega nói yêu hắn, chỉ có Giang Đường không nói một lời nào nhưng vẫn đứng bảo vệ hắn khi hắn bị mọi người quay lưng.

    Hắn thật sự không phải là người, Giang Đường trong mắt hắn nhỏ bé, mong manh, nhưng lại sở hữu linh hồn mạnh mẽ nhất thế giới.

    Trong kiếp này, Lục Ứng Hoài không muốn điều gì khác, mọi thứ đều phải đặt Giang Đường lên hàng đầu. Tất nhiên, hắn cũng không thể hoàn toàn không làm việc, hắn phải kiếm tiền, rồi để Giang Đường có tự do làm bất cứ điều gì em ấy muốn.

    Khi Giang Đường tỉnh dậy, Lục Ứng Hoài đã chuẩn bị xong: "Đường Đường, bữa sáng ở trên bàn, chỉ cần để bát lên bàn là được, anh sẽ ra ngoài một lát rất nhanh sẽ trở về."

    Giang Đường mơ màng gật đầu, đưa tay tắt đèn đã sáng suốt đêm.

    Lục Ứng Hoài càng nhìn Giang Đường càng thấy thích, hắn cúi xuống ôm Giang Đường, hôn nhẹ lên trán như một người chồng chia tay với vợ: "Báo cho em biết, anh đi bệnh viện."

    Hắn lo Giang Đường lo lắng, lại bổ sung thêm: "Đi gặp một người bạn."

    Nếu không phải vì hắn không chắc chắn về việc mình sắp làm, hắn đã chọn đưa Giang Đường cùng đi.

    "Được." Giang Đường có vẻ hơi khàn giọng.

    "Nếu chưa tỉnh dậy hẳn thì ăn xong rồi ngủ thêm một chút, anh sẽ mang quà về cho em."

    Giang Đường vốn dĩ không còn tinh thần nhưng nghe đến chữ quà thì lập tức tỉnh táo hơn.

    Khi ăn sáng, chú Trần dọn dẹp nhà bếp, ánh mắt nhìn về phía này không mấy thiện cảm.

    Giang Đường hoàn toàn không để ý, cậu ăn xong rồi đi thang máy về phòng, mở máy tính mà Lục Ứng Hoài đã mua cho cậu hôm qua, trò chuyện vài câu với người tối qua rồi chuẩn bị một số thứ, bắt đầu viết mã.

    * * *

    Tại bệnh viện.

    "Cậu đúng là một phép màu." Thích Toản nhìn báo cáo tuyến thể của Lục Ứng Hoài: "Tôi lần đầu tiên nghe thấy tin tức tố mất kiểm soát và rối loạn có thể tự hồi phục."

    "Không phải tự hồi phục."

    "Hả?" Thích Toản ngẩng lên: "Vậy sao lại khỏi được? Thật kỳ diệu."

    "Phải trả giá rất lớn." Lục Ứng Hoài nói với giọng khàn, trước mắt hắn toàn là màu máu.

    Một mạng sống trẻ tuổi, đã thay hắn trả giá.

    "Cậu không muốn nói thì tôi cũng không hỏi, dù sao tôi cũng không nghiên cứu chủ đề này." Thích Toản đứng dậy vỗ vai Lục Ứng Hoài: "Nói với bên ngoài là tự hồi phục đi."

    "Ừ."

    "Cậu chắc chắn muốn lấy dịch tuyến thể sao?" Thích Toản hỏi: "Lấy máu cũng có thể phân tích."

    "Lấy dịch tuyến thể thì chính xác hơn."

    "Không thể gây tê, phải kéo dài nửa giờ, đừng trách tôi không nhắc nhở rất đau đấy."

    "Không sao." Lục Ứng Hoài lại hỏi: "Nếu một Omega cần phải lấy hết toàn bộ tin tức tố, sẽ mất bao lâu?"

    Thích Toản nhìn hắn như nhìn một kẻ biến thái: "Cậu có suy nghĩ nguy hiểm đấy, nếu cậu hỏi câu này ở ngoài, ít nhất cũng bị bắt giam hai năm."

    "Vì vậy tôi hỏi cậu."

    "Tôi chưa gặp trường hợp như vậy bao giờ, nhưng nếu lấy hết thì." Thích Toản suy nghĩ một lúc: "Omega khỏe mạnh có thể mất khoảng bốn giờ, nỗi đau tỷ lệ thuận với thời gian. Cậu biết đấy, việc lấy toàn bộ tin tức tố của Omega có nghĩa là chết."
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
  10. Liberosis T

    Bài viết:
    0
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy.

    Lục Ứng Hoài nghĩ, nếu một Omega khỏe mạnh cần bốn giờ, vậy Giang Đường của hắn thì sao?

    Thích Toản dẫn hắn thay đồ vô trùng và đi vào một căn phòng trống trải, trông như một phòng thí nghiệm.

    Một bên căn phòng gần cửa sổ đặt một thiết bị, bên kia là một loạt ống nghiệm, máy tính và máy theo dõi, ở giữa là khoảng trống.

    Như thể đã bước vào một không gian khác, căn phòng sạch sẽ đến mức không có chút hơi ấm của con người.

    "Ngồi đó." Thích Toản chỉ tùy ý về phía thiết bị gần cửa sổ: "Cúi đầu xuống, để lộ tuyến thể."

    Lục Ứng Hoài cảm thấy mình giống như một con gia súc đang chờ bị làm thịt.

    "Xem này, kim đặc chế."

    Thích Toản trưng ra cái kim có gắn một ống dẫn dài, kim ngắn nhưng khá to, đầu kim panh chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn nhạt nhòa.

    "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy." Thích Toản đùa.

    Lục Ứng Hoài cười nhẹ: "Cậu mau đi."

    Nụ cười của hắn nhanh chóng tan biến.

    Hình ảnh chiếc cổ mảnh mai của Giang Đường hiện lên trước mắt hắn, trông mong manh và dễ vỡ. Khi đó, cũng là một cái kim to như vậy đâm vào tuyến của em ấy sao?

    Chưa kịp suy nghĩ thêm, cơn đau dữ dội đã truyền đến từ tuyến thể.

    Cơn đau quen thuộc khiến trí nhớ của Lục Ứng Hoài nhảy lùi liên tục, cuối cùng dừng lại trong căn hầm tối.

    Cơn đau này sánh ngang với khi hắn tự đâm mũi dao vào tuyến thể của mình, mồ hôi lạnh từ trán hắn bắt đầu rịn ra.

    "Tôi đã nói rồi mà." Thích Toản khoanh tay đứng bên cạnh nhìn hắn: "Không phải là cơn đau bình thường đâu, trước đây nhiều Alpha phải lấy dịch tuyến thể đã khóc lóc và gào thét khi mới lấy được một nửa, cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu là cấp S."

    Lục Ứng Hoài ngước mắt lên, mồ hôi từ trán rơi xuống lông mi sau đó trượt xuống, trông như hắn vừa rơi một giọt nước mắt, hắn không nhúc nhích, nhìn chất lỏng nhỏ giọt từ đầu ống dẫn bên cạnh: "Tại sao lại trong suốt?"

    "Cậu không có chút kiến thức nào à?" Thích Toản nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: "Đau quá nên cậu lú lẫn rồi sao? Dịch tuyến thể vốn dĩ là trong suốt."

    Lục Ứng Hoài sao có thể không biết.

    Nhưng hắn lại nhớ đến chất lỏng đỏ sẫm trong ống kim của Giang Đường.

    "Trường hợp nào thì nó mới có màu đỏ?"

    "Nói thừa, tất nhiên là khi bị lấy ra cùng với máu." Thích Toản đột nhiên phản ứng lại: "Khoan đã, cậu đã thấy dịch tuyến thể màu đỏ ở đâu? Lấy ra cùng với máu thì nhanh hơn, nhưng rất không chuyên nghiệp, nếu không cẩn thận thì người giữa chừng sẽ không còn mạng! Hiện nay ngay cả mấy tên nửa vời trong những phòng khám đen cũng không dám làm vậy!"

    Điều đó có nghĩa là, Giang Đường đã tự mình làm.

    Phương Mộ đã nói lúc đó Giang Đường đã bị lộ, chắc chắn em ấy không có bốn giờ để chuẩn bị.

    Không lạ gì khi lúc đó Giang Đường hoàn toàn không còn chút sức lực để phản kháng.

    Em ấy đã làm thế nào để trụ đến được căn hầm đó?

    Lục Ứng Hoài cảm thấy đau đớn.

    Không phải là đau ở tuyến thể.

    Cơn đau đó lan từ lồng ngực, cuối cùng lan tỏa ra khắp cơ thể, khiến hắn nghiến răng chặt, cơ thể không khỏi run rẩy nhẹ nhàng.

    "Chết tiệt, đừng có động đậy!" Thích Toản giữ chặt ống dẫn: "Tôi đã nói rồi, lấy máu cũng có thể phân tích được mà!"

    Lục Ứng Hoài dùng một tay che mắt, bật ra một tiếng cười thấp.

    Rốt cuộc hắn còn nợ Giang Đường bao nhiêu đây?

    Đau đớn đến mức nào, khổ sở đến đâu, Giang Đường chưa từng thốt lên một lời nào.

    "Cậu ổn chứ?"

    Thích Toản vỗ vai hắn: "Tôi biết rất đau, nhưng không đến mức phải khóc đâu."

    "Thôi được, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi." Thích Toản điều chỉnh góc quay của camera HD trong phòng, phóng to và nhắm vào Lục Ứng Hoài: "Tôi sẽ quay lại rồi đưa lên mạng nội bộ, chắc sẽ kiếm được không ít tiền từ việc trả phí để xem."

    Lục Ứng Hoài lười thèm để ý đến anh.

    Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Thích Toản lắc lắc ống nghiệm dài chứa khoảng ba mililit dịch tuyến thể: "Vậy là video trả phí của tôi tiêu tan rồi, cậu có phải bồi thường cho tôi không?"

    Lục Ứng Hoài nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc.

    "Thật ra tôi đã lén điều chỉnh thiết bị, vì vậy cơn đau mà cậu cảm nhận được nặng hơn bình thường một hai lần."

    Lục Ứng Hoài: "Cảm ơn cậu."

    Dù đã điều chỉnh mức độ đau đớn, cảm giác mà Lục Ứng Hoài phải chịu vẫn không thể nào so sánh được với một phần của Giang Đường. Dù sao thì Omega sinh ra vốn yếu đuối, khả năng chịu đau rất thấp.

    Thích Toản nhìn hắn đầy kinh ngạc, lùi lại một bước cảnh giác: "Tôi chỉ muốn kiểm tra khả năng chịu đau của cấp S, không có ý gì khác."

    "Tôi biết."

    "Vậy nên cậu không được trả thù tôi."

    "Tôi không rảnh để trả thù cậu." Lục Ứng Hoài nhìn ống nghiệm: "Bao lâu sẽ có kết quả?"

    "Tôi sẽ làm nhanh nhất có thể." Thích Toản giữ khoảng cách với hắn: "Cậu đi trước đi."

    "Giúp tôi một việc."

    "Gì cơ?"

    "Giúp tôi đặt lịch hẹn với đội ngũ y tế của thầy cậu."

    "Ý cậu là gì?" Thích Toản gần như muốn nổi nóng: "Cậu xem thường tôi sao?"

    "Tôi không rảnh để xem thường cậu, cứ giúp tôi đặt lịch là được."

    "Họ đang ở ngoại tỉnh, vài ngày nữa sẽ quay lại."

    "Được rồi." Lục Ứng Hoài không nói thêm gì nữa, "Tôi đi đây."

    Đội ngũ y tế của thầy Thích Toản là một trong những đội ngũ y tế giỏi nhất. Ở kiếp trước, Lục Ứng Hoài cũng đã từng mời họ đến để kiểm tra chân của Giang Đường. Nhưng khi đó, hắn đưa Giang Đường về nhà đã là nửa năm sau, các chuyên gia chỉ nói rằng không còn cách nào để hồi phục.

    Lục Ứng Hoài nhớ lại chân Giang Đường từ xe lăn nhào về phía hắn trong kiếp trước, hắn nghĩ bây giờ nếu đưa Giang Đường đi kiểm tra, có lẽ vẫn còn kịp.

    Khi Lục Ứng Hoài về đến nhà thì đã là buổi trưa.

    "Chú Trần, Giang Đường đâu rồi?"

    Chú Trần với khuôn mặt dài đã biến thành sự uất ức khi thấy Lục Ứng Hoài: "Cậu Giang có lẽ là chê đồ ăn tôi nấu, cậu ấy nhìn qua một cái rồi quay về phòng."

    Lục Ứng Hoài nhìn những món ăn tinh tế bày trên bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Tôi nhớ đã nói với chú lúc tôi đi rồi, Giang Đường không ăn thịt."

    Nhưng trên bàn toàn là món thịt.

    "Tôi cũng là có ý tốt." Chú Trần cúi đầu nhận lỗi: "Tôi thấy cậu ấy gầy như vậy, không ăn thịt thì làm sao có đủ dinh dưỡng?"

    "Đừng tự ý làm theo ý mình." Lục Ứng Hoài bước lên lầu: "Đổ đi và làm lại."

    "Đại thiếu gia, cậu cũng không ăn sao?"

    "Tôi sẽ ăn cùng với Giang Đường."

    "Nhưng vứt hết đi thì hơi lãng phí.."

    Bước chân của Lục Ứng Hoài khựng lại, hắn quay đầu nhìn chú Trần, ánh mắt lạnh lùng: "Tùy chú xử lý thế nào, nhưng 30 phút nữa tôi sẽ xuống, tôi không muốn thấy những thứ này nữa."

    Cửa phòng ngủ chính mở nhưng Giang Đường không ở đó.

    Lục Ứng Hoài nhìn thấy Giang Đường ngồi trên ban công cuối tầng hai, trước mặt còn có cái ly đôi.

    Hắn không đi tới mà lại như có một thế lực vô hình khiến hắn đi vào phòng ngủ chính, rồi nằm xuống giường của Giang Đường.

    Tuyến thể ở sau cổ vẫn còn âm ỉ đau, việc phát tán tin tức tố quá độ cộng thêm việc rút tuyến dịch thể đã khiến Lục Ứng Hoài cảm thấy hơi mệt.

    Hắn không muốn để Giang Đường nhận ra điều đó.

    Giang Đường nhận thấy Lục Ứng Hoài đã về, liền tắt máy tính nhưng Lục Ứng Hoài vào phòng của hắn mà không đi ra.

    Giang Đường có chút lo lắng, ôm máy tính, điều khiển xe lăn quay về phía cửa phòng ngủ chính. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu đã sững lại tại chỗ.

    Ngay sau đó, một luồng nhiệt nhanh chóng lan từ đỉnh đầu xuống cổ, Giang Đường cảm thấy cả khuôn mặt mình đang nóng bừng.

    Lục Ứng Hoài Đường nằm trên giường của cậu, ngửi chăn của cậu.

    Đầu óc Giang Đường trống rỗng, cậu lắp bắp hỏi: "Lục.. Lục tiên sinh, ngài đang.. làm gì vậy?"

    Lục Ứng Hoài, người đang ôm chăn của Giang Đường và ngửi say sưa, bỗng khựng lại, rồi ngồi dậy, đối diện với ánh mắt của Giang Đường, biểu cảm có chút lúng túng.

    Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

    Giang Đường là Omega của hắn, hắn ngửi chăn của tiểu tiên sinh nhà mình thì có vấn đề gì chứ? Cũng không phải là phạm pháp.

    Không phải là phạm pháp.

    Nhưng điều đó thì thật biến thái.

    "Chăn của em có hơi lộn xộn, anh sắp xếp lại một chút." Lục Ứng Hoài nói dối mà mặt không biến sắc.

    Nhưng Giang Đường chỉ vào tay hắn.

    Rõ ràng hắn vẫn Đường ôm chăn trong lòng, làm nó nhàu nát hơn.

    "Lục tiên sinh." Giang Đường cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút, "Em không có tin tức tố."

    "Ừ, vậy thì sao?" Lục Ứng Hoài gần như có thể đoán được cậu đang nghĩ gì.

    Kiếp trước, sự gần gũi nhất giữa Lục Ứng Hoài và Giang Đường chỉ là những cái ôm, hắn sợ Giang Đường sẽ không thích, nên chưa bao giờ thể hiện ra những điều khác.

    Nhưng bây giờ.

    Chỉ ôm thôi là không đủ.

    Hắn muốn nhiều hơn, nhưng hắn vẫn sợ làm Giang Đường hoảng sợ, nên đành kiềm chế cảm xúc và nhu cầu của mình.

    Trong chăn không có mùi tin tức tố, nhưng nó lại làm hắn cảm thấy an tâm.

    Giang Đường giấu cái tay đang dán miếng dán tuyến thể của Lục Ứng Hoài ra phía sau. Lục Ứng Hoài là người thông minh, chắc anh đã hiểu ý cậu, nhưng tại sao anh ấy vẫn tiếp tục hỏi?

    Giang Đường cảm thấy khó chịu, trong lồng ngực cậu có một cảm xúc lạ lùng đang tràn ra, cổ họng cũng như bị thứ gì đó nghẹn lại.

    "Tin tức tố, em không thể thay thế được." Cậu lạnh lùng nói.

    "Qua đây." Lục Ứng Hoài đặt chăn xuống, chờ đến khi Giang Đường đến trước mặt mình, hắn nắm lấy tay cậu, đối diện với đôi mắt bướng bỉnh ấy: "Anh chưa bao giờ nói em là người thay thế, trong đầu nhỏ của em ngày nào cũng đang tưởng tượng cái gì vậy?"

    Giang Đường mím môi không nói.

    "Trước khi gặp em, anh cũng chưa từng có quan hệ với bất kỳ Omega nào, nên anh không biết làm thế nào để chiều chuộng tiểu tiên sinh của mình." Lục Ứng Hoài nắm cằm của Giang Đường, chăm chú nhìn vào đôi môi hồng nhạt của cậu: "Có thể hôn không?"

    Giang Đường không đồng ý, cũng không từ chối.

    "Coi như em đồng ý rồi."

    Lục Ứng Hoài bế cậu lên, hôn lên môi cậu.

    Giang Đường theo bản năng nhắm mắt lại, cậu không biết phải đáp lại như thế nào, toàn thân cứng đờ không dám cử động.

    Nhưng nói không động lòng thì là nói dối.

    Lục Ứng Hoài hôn lên môi cậu, mũi cậu, rồi đến mắt, sau đó ôm cậu vào lòng, vén tóc sau gáy của cậu lên, nhẹ nhàng liếm hôn tuyến thể của cậu: "Muốn đánh dấu em, nhưng nếu không thể.."

    Lục Ứng Hoài cười nhẹ: "Em có thể 'đánh dấu' anh."

    "Anh thích em, Giang Đường, em không phải là sự thay thế của ai cả, trước khi gặp em, anh cũng chưa từng thích ai. Anh biết em không tin, có lẽ anh không thể giải thích được, nhưng anh sẽ dùng hành động và thời gian để chứng minh sự chân thành của mình cho em thấy."

    Giang Đường im lặng một lúc, rồi thì thầm hỏi: "Thật không?"

    "Em có thể tin anh."

    Giang Đường gật đầu, không nói thêm gì nữa.

    Sau khoảnh khắc ngắn ngủi mở lòng, phản ứng của Giang Đường không lớn lắm.

    Lục Ứng Hoài biết cậu rất cứng đầu, những điều mà cậu đã tin không dễ dàng thay đổi.

    Không sao, anh có thể nói đi nói lại với Giang Đường cho đến khi cậu tin.
     
    Vergissmeinncht thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...