Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 161:
Lúc này Lạc Trấn Tinh thuận thế nói cần dẫn Lạc Tu Trúc đi bệnh viện kiểm tra.
Cả nhà liếc nhau, lập tức đồng ý.
Vừa xuống máy bay, đoàn người liền vội vàng chạy tới bệnh viện, nhưng chuyên gia nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tu Trúc cũng rất mờ mịt.
Trải qua một phen kiểm tra, ánh mắt không có vấn đề gì, nhưng thân thể suy sụp trầm trọng.
Phía trước thiên đạo ban cho hiện tại toàn bộ đã mất, thậm chí tình huống còn kém hơn lúc ban đầu.
- Không cần phải nằm viện, từ từ nuôi đi, ai.. thân thể này của cậu giống như bao tải rách, vù vù thoát gió.
Chuyên gia nói xong liếc nhìn Lạc cha Lạc mẹ, hai người lập tức hiểu được ý tứ của hắn, làm cho ba con trai trước tiên đem con út mang đi lấy thuốc, chính mình lưu lại.
Đợi mọi người đều đi rồi, chuyên gia tháo kính, nhu nhu trán, ngữ khí có chút ngưng trọng hỏi:
- Đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì cực kỳ bi thương sao?
Nhìn thấy hai vợ chồng nặng nề gật đầu, ngữ khí của hắn càng thêm bất đắc dĩ:
- Đứa nhỏ này tâm sự nặng nề, đây là biểu hiện bệnh trầm uất.
Thấy hai vợ chồng mờ mịt, chuyên gia thay đổi cách nói:
- Nghe nói qua bệnh hậm hực đi? Trong lòng đứa nhỏ này có một cái kết bước không qua, cũng may bệnh trạng không tính nghiêm trọng, bằng không thật sự cần nằm viện quan sát.
- Hai vị là người giám hộ, quan tâm hắn nhiều hơn, tôi xem được khúc mắc của đứa nhỏ này cũng không nằm ở hai vị, đây là chuyện tốt!
Nếu lỡ như khúc mắc nằm trên người cha mẹ, chỉ sợ trước tiên cần trị liệu cho cha mẹ mới xong.
Khúc mắc..
Hai người lập tức nghĩ tới lời nói của thiên đạo, hiểu được khúc mắc của Lạc Tu Trúc là gì.
Đi ra khỏi phòng, Diệp Gia Ngôn thở ra một hơi, Lạc Trữ Tương ngồi chồm hổm dưới đất, hai người giống như những đôi cha mẹ bình thường nhất, nghe được tình huống của nhi đồng cũng không nghiêm trọng, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm hơn.
- Lão bà, tiểu Trúc sao lại thảm như vậy?
Lạc Trữ Tương lau nước mắt, còn kém ôm vợ gào khóc.
Diệp Gia Ngôn xoa xoa khóe mắt, hít sâu một hơi:
- Nhanh chóng lau nước mắt, đừng vác lên đôi mắt đỏ bừng đi gặp tiểu Trúc, bằng không bọn nhỏ lo lắng.
Lạc Trữ Tương liên tục gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình.
Chờ bọn họ đi xuống lầu, ở mặt ngoài cũng đã khôi phục bình tĩnh.
Trong tay Lạc Tu Trúc mang theo một đống thuốc, đây là trọng lượng năm ngày của hắn, nhìn gói thuốc hắn tựa hồ ngửi được mùi chua sót.
Cứu mạng..
Hắn đem toàn bộ thuốc nhét vào trong tay Lạc Trấn tinh, khô cằn nói:
- Trong trường không có chỗ nấu thuốc!
Cho nên không cần uống được không?
Một giây sau hắn nhìn thấy thanh niên tươi cười:
- Không sao, anh trả tiền cho căn tin trường học giúp em nấu thuốc, hoặc là anh mời dì trực phòng ký túc xá giúp em nấu cũng được.
Thiếu niên thở dài, cả người hoàn toàn ủ rũ.
Hai người vừa rồi còn dính chặt nhau, lúc này có một người như du hồn bay tới phía sau nhị ca.
Lạc Trường Canh chép miệng, đem em trai kéo ra, ân cần dạy bảo nói:
- Nhất định phải uống thuốc! Không thể không uống!
Lạc Tu Trúc bay tới phía sau đại ca, nhưng đại ca cũng không che chở hắn:
- Nhìn anh cũng vô dụng, thuốc nhất định phải uống!
Lạc Trấn Tinh buồn cười đem người kéo vào trong ngực của mình:
- Nhịn một chút, uống xong anh cho em ăn kẹo.
Ăn kẹo.. dỗ con nít sao? Lạc Tu Trúc tức giận trừng mắt liếc hắn.
Nhìn hai người lại dính cùng một chỗ, Lạc Trường Canh lắc đầu: Thật dính, đau răng!
Ngay lúc mấy người đi ra cổng bệnh viện, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn từ đối diện chạy tới, phá khai vòng bảo hộ hướng bọn họ xông thẳng tới.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, đoán chừng là trực tiếp nhấn hết ga.
Ánh mắt Lạc Tu Trúc rơi lên người tài xế, nhìn xe tải đụng thẳng vào, hắn dùng lực bắt lấy Lạc cha đi tuốt phía trước, một mình che trước mặt mọi người.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đầu xe tải chỉ còn cách Lạc Tu Trúc khoảng một thước.
Nhưng chỉ có một thước ngắn ngủi này, tài xế cảm thấy mình đánh lên một bức tường bùn lầy, đầu xe tải bị đẩy văng ngược trở ra sau đó bị xung lượng hung hăng đánh bay ra ngoài.
Oanh một tiếng, đuôi xe tải đánh vào trong cửa hàng mới dừng lại, tài xế cùng người lưu lại quan sát đều bị chính xe tải mà mình chuẩn bị đụng chết tại chỗ.
Đầu của hắn lệch ngang, biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi chết, hắn gắt gao trừng mắt nhìn Lạc Tu Trúc ở bên đường đối diện, thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhìn phi thường suy yếu hướng hắn tháo kính râm, lộ ra đôi mắt quỷ dị đến quá phận.
Quái vật! Người này là quái vật!
Trong miệng tài xế phát ra thanh âm hừ hừ, đáng tiếc không bao giờ có thể tiếp tục nói chuyện.
Người Lạc gia hồi phục lại thần trí, Diệp Gia Ngôn ôm chặt Lạc Tu Trúc, ánh mắt cảnh giác nhìn hết thảy xung quanh.
Cả nhà bọn họ đều rất rõ ràng, lần này xe tải đụng tới nhất định là cố ý, hơn nữa chủ đạo chuyện này là băng nhóm ma túy nước ngoài.
Đám người kia, đang trả thù bọn họ!
- Gọi điện thoại cho đại Trữ, để cho hắn tới nhặt xác đi.
Vừa dứt lời một luồng sương khói màu đen hướng hắn chậm rãi thổi qua.
Đây là tội nghiệt do hắn gián tiếp giết người mang tới.
Nhưng sương khói còn chưa va chạm vào hắn, liền hoàn toàn tiêu tán.
Một màn kỳ quái này làm Lạc Tu Trúc theo bản năng nheo mắt lại.
Hắn không cho rằng công đức xua tan nghiệp, công đức là công đức, nghiệp là nghiệp, tội nghiệt đề cập tới mạng người căn bản không bị công đức triệt tiêu.
Vấn đề tới rồi, khói đen vì sao lại tiêu tán?
Hắn im lặng đem việc này giấu trong lòng, chờ cảnh sát đến.
Trước khi đại Trữ chạy tới, có vài người bề ngoài bình thường xuất hiện bên cạnh người chết.
Hai bên xa xa vừa nhìn, liếc mắt nhìn nhau một cái, xác nhận người Lạc gia không ai bị thương liền xoay người rời đi.
Sau khi đại Trữ đi tới, sắc mặt âm trầm cảm giác như muốn nuốt sống người.
Mặc dù ai cũng biết bọn buôn ma túy sẽ trả thù, nhưng hành vi không muốn sống của đối phương vẫn làm đại Trữ kinh hãi.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Nhìn Lạc Tu Trúc vẫn hoàn hảo không thương tổn gì, đại Trữ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Theo sau hắn không nhịn được hỏi:
- Tiểu Trúc đệ đệ, thân thể cậu có khỏe không?
Hắn nhìn Lạc Trấn Tinh cầm bao thuốc trong tay, thầm nghĩ bị bệnh gì phải uống nhiều thuốc như vậy?
- Không có đại sự gì, thân thể cũng đã đỡ hơn.
Lạc Tu Trúc bình thản đáp.
- Nếu thuốc của cậu vì sự kiện kia gây ra, cậu có thể xin thanh toán. Đúng rồi, cậu nhớ rõ cùng Nam Chiếu xin tiền thưởng, cậu đã dựng lên đại công.
Toàn bộ cảnh sát tham dự đều có tiền thưởng, huống chi xuất ra nhiều công sức nhất.
Nga đúng còn có tiền thưởng!
Lạc Tu Trúc lúc này mới sực nhớ.
Trước mắt còn có chuyện trọng yếu, chính là cuộc thi.
Một người vì tu dưỡng, một người vì huấn luyện, hai anh em đều trước tiên cùng trường học xin thi trước.
Nguyên bản trường học không đồng ý, nhưng tin tức của Lạc Tu Trúc vừa bị công khai, nếu còn lưu trong trường nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên sở cảnh sát Hỗ thị cùng Nam Chiếu còn có quân khu biên cảnh làm áp lực, dứt khoát trước tiên bố trí cuộc thi cho hắn.
Mà Lạc Trấn Tinh chỉ là nhân tiện.
Đưa hai người trở lại trường học, cha mẹ cùng đại ca quay về Kinh thị, lưu Lạc Trường Canh thuê phòng bên ngoài trường, chờ bọn họ thi xong.
- Hắc hắc, như vậy anh có thể giúp em trai nấu thuốc rồi!
Lạc Tu Trúc vô lực dựa lên ngực Lạc Trấn Tinh suy yếu hỏi:
- Em có thể không cần vị nhị ca này có được không?
- Đương nhiên không thể!
Lạc Trường Canh khó chịu phản bác.
Cả nhà liếc nhau, lập tức đồng ý.
Vừa xuống máy bay, đoàn người liền vội vàng chạy tới bệnh viện, nhưng chuyên gia nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tu Trúc cũng rất mờ mịt.
Trải qua một phen kiểm tra, ánh mắt không có vấn đề gì, nhưng thân thể suy sụp trầm trọng.
Phía trước thiên đạo ban cho hiện tại toàn bộ đã mất, thậm chí tình huống còn kém hơn lúc ban đầu.
- Không cần phải nằm viện, từ từ nuôi đi, ai.. thân thể này của cậu giống như bao tải rách, vù vù thoát gió.
Chuyên gia nói xong liếc nhìn Lạc cha Lạc mẹ, hai người lập tức hiểu được ý tứ của hắn, làm cho ba con trai trước tiên đem con út mang đi lấy thuốc, chính mình lưu lại.
Đợi mọi người đều đi rồi, chuyên gia tháo kính, nhu nhu trán, ngữ khí có chút ngưng trọng hỏi:
- Đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì cực kỳ bi thương sao?
Nhìn thấy hai vợ chồng nặng nề gật đầu, ngữ khí của hắn càng thêm bất đắc dĩ:
- Đứa nhỏ này tâm sự nặng nề, đây là biểu hiện bệnh trầm uất.
Thấy hai vợ chồng mờ mịt, chuyên gia thay đổi cách nói:
- Nghe nói qua bệnh hậm hực đi? Trong lòng đứa nhỏ này có một cái kết bước không qua, cũng may bệnh trạng không tính nghiêm trọng, bằng không thật sự cần nằm viện quan sát.
- Hai vị là người giám hộ, quan tâm hắn nhiều hơn, tôi xem được khúc mắc của đứa nhỏ này cũng không nằm ở hai vị, đây là chuyện tốt!
Nếu lỡ như khúc mắc nằm trên người cha mẹ, chỉ sợ trước tiên cần trị liệu cho cha mẹ mới xong.
Khúc mắc..
Hai người lập tức nghĩ tới lời nói của thiên đạo, hiểu được khúc mắc của Lạc Tu Trúc là gì.
Đi ra khỏi phòng, Diệp Gia Ngôn thở ra một hơi, Lạc Trữ Tương ngồi chồm hổm dưới đất, hai người giống như những đôi cha mẹ bình thường nhất, nghe được tình huống của nhi đồng cũng không nghiêm trọng, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm hơn.
- Lão bà, tiểu Trúc sao lại thảm như vậy?
Lạc Trữ Tương lau nước mắt, còn kém ôm vợ gào khóc.
Diệp Gia Ngôn xoa xoa khóe mắt, hít sâu một hơi:
- Nhanh chóng lau nước mắt, đừng vác lên đôi mắt đỏ bừng đi gặp tiểu Trúc, bằng không bọn nhỏ lo lắng.
Lạc Trữ Tương liên tục gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình.
Chờ bọn họ đi xuống lầu, ở mặt ngoài cũng đã khôi phục bình tĩnh.
Trong tay Lạc Tu Trúc mang theo một đống thuốc, đây là trọng lượng năm ngày của hắn, nhìn gói thuốc hắn tựa hồ ngửi được mùi chua sót.
Cứu mạng..
Hắn đem toàn bộ thuốc nhét vào trong tay Lạc Trấn tinh, khô cằn nói:
- Trong trường không có chỗ nấu thuốc!
Cho nên không cần uống được không?
Một giây sau hắn nhìn thấy thanh niên tươi cười:
- Không sao, anh trả tiền cho căn tin trường học giúp em nấu thuốc, hoặc là anh mời dì trực phòng ký túc xá giúp em nấu cũng được.
Thiếu niên thở dài, cả người hoàn toàn ủ rũ.
Hai người vừa rồi còn dính chặt nhau, lúc này có một người như du hồn bay tới phía sau nhị ca.
Lạc Trường Canh chép miệng, đem em trai kéo ra, ân cần dạy bảo nói:
- Nhất định phải uống thuốc! Không thể không uống!
Lạc Tu Trúc bay tới phía sau đại ca, nhưng đại ca cũng không che chở hắn:
- Nhìn anh cũng vô dụng, thuốc nhất định phải uống!
Lạc Trấn Tinh buồn cười đem người kéo vào trong ngực của mình:
- Nhịn một chút, uống xong anh cho em ăn kẹo.
Ăn kẹo.. dỗ con nít sao? Lạc Tu Trúc tức giận trừng mắt liếc hắn.
Nhìn hai người lại dính cùng một chỗ, Lạc Trường Canh lắc đầu: Thật dính, đau răng!
Ngay lúc mấy người đi ra cổng bệnh viện, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn từ đối diện chạy tới, phá khai vòng bảo hộ hướng bọn họ xông thẳng tới.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, đoán chừng là trực tiếp nhấn hết ga.
Ánh mắt Lạc Tu Trúc rơi lên người tài xế, nhìn xe tải đụng thẳng vào, hắn dùng lực bắt lấy Lạc cha đi tuốt phía trước, một mình che trước mặt mọi người.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đầu xe tải chỉ còn cách Lạc Tu Trúc khoảng một thước.
Nhưng chỉ có một thước ngắn ngủi này, tài xế cảm thấy mình đánh lên một bức tường bùn lầy, đầu xe tải bị đẩy văng ngược trở ra sau đó bị xung lượng hung hăng đánh bay ra ngoài.
Oanh một tiếng, đuôi xe tải đánh vào trong cửa hàng mới dừng lại, tài xế cùng người lưu lại quan sát đều bị chính xe tải mà mình chuẩn bị đụng chết tại chỗ.
Đầu của hắn lệch ngang, biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi chết, hắn gắt gao trừng mắt nhìn Lạc Tu Trúc ở bên đường đối diện, thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhìn phi thường suy yếu hướng hắn tháo kính râm, lộ ra đôi mắt quỷ dị đến quá phận.
Quái vật! Người này là quái vật!
Trong miệng tài xế phát ra thanh âm hừ hừ, đáng tiếc không bao giờ có thể tiếp tục nói chuyện.
Người Lạc gia hồi phục lại thần trí, Diệp Gia Ngôn ôm chặt Lạc Tu Trúc, ánh mắt cảnh giác nhìn hết thảy xung quanh.
Cả nhà bọn họ đều rất rõ ràng, lần này xe tải đụng tới nhất định là cố ý, hơn nữa chủ đạo chuyện này là băng nhóm ma túy nước ngoài.
Đám người kia, đang trả thù bọn họ!
- Gọi điện thoại cho đại Trữ, để cho hắn tới nhặt xác đi.
Vừa dứt lời một luồng sương khói màu đen hướng hắn chậm rãi thổi qua.
Đây là tội nghiệt do hắn gián tiếp giết người mang tới.
Nhưng sương khói còn chưa va chạm vào hắn, liền hoàn toàn tiêu tán.
Một màn kỳ quái này làm Lạc Tu Trúc theo bản năng nheo mắt lại.
Hắn không cho rằng công đức xua tan nghiệp, công đức là công đức, nghiệp là nghiệp, tội nghiệt đề cập tới mạng người căn bản không bị công đức triệt tiêu.
Vấn đề tới rồi, khói đen vì sao lại tiêu tán?
Hắn im lặng đem việc này giấu trong lòng, chờ cảnh sát đến.
Trước khi đại Trữ chạy tới, có vài người bề ngoài bình thường xuất hiện bên cạnh người chết.
Hai bên xa xa vừa nhìn, liếc mắt nhìn nhau một cái, xác nhận người Lạc gia không ai bị thương liền xoay người rời đi.
Sau khi đại Trữ đi tới, sắc mặt âm trầm cảm giác như muốn nuốt sống người.
Mặc dù ai cũng biết bọn buôn ma túy sẽ trả thù, nhưng hành vi không muốn sống của đối phương vẫn làm đại Trữ kinh hãi.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Nhìn Lạc Tu Trúc vẫn hoàn hảo không thương tổn gì, đại Trữ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Theo sau hắn không nhịn được hỏi:
- Tiểu Trúc đệ đệ, thân thể cậu có khỏe không?
Hắn nhìn Lạc Trấn Tinh cầm bao thuốc trong tay, thầm nghĩ bị bệnh gì phải uống nhiều thuốc như vậy?
- Không có đại sự gì, thân thể cũng đã đỡ hơn.
Lạc Tu Trúc bình thản đáp.
- Nếu thuốc của cậu vì sự kiện kia gây ra, cậu có thể xin thanh toán. Đúng rồi, cậu nhớ rõ cùng Nam Chiếu xin tiền thưởng, cậu đã dựng lên đại công.
Toàn bộ cảnh sát tham dự đều có tiền thưởng, huống chi xuất ra nhiều công sức nhất.
Nga đúng còn có tiền thưởng!
Lạc Tu Trúc lúc này mới sực nhớ.
Trước mắt còn có chuyện trọng yếu, chính là cuộc thi.
Một người vì tu dưỡng, một người vì huấn luyện, hai anh em đều trước tiên cùng trường học xin thi trước.
Nguyên bản trường học không đồng ý, nhưng tin tức của Lạc Tu Trúc vừa bị công khai, nếu còn lưu trong trường nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên sở cảnh sát Hỗ thị cùng Nam Chiếu còn có quân khu biên cảnh làm áp lực, dứt khoát trước tiên bố trí cuộc thi cho hắn.
Mà Lạc Trấn Tinh chỉ là nhân tiện.
Đưa hai người trở lại trường học, cha mẹ cùng đại ca quay về Kinh thị, lưu Lạc Trường Canh thuê phòng bên ngoài trường, chờ bọn họ thi xong.
- Hắc hắc, như vậy anh có thể giúp em trai nấu thuốc rồi!
Lạc Tu Trúc vô lực dựa lên ngực Lạc Trấn Tinh suy yếu hỏi:
- Em có thể không cần vị nhị ca này có được không?
- Đương nhiên không thể!
Lạc Trường Canh khó chịu phản bác.