Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 101:
- Hiện tại internet đóng cửa, chúng ta đi tới hiện trường gây án một chút đi.
Hắn muốn xem địa phương hút độc của những người đó, nói không chừng sẽ có phát hiện ngoài ý muốn.
Lạc Trấn Tinh cũng không có ý kiến gì, nhắn tin cho hai anh trai xong, gọi tới một chiếc xe.
Lên xe, Lạc Tu Trúc trực tiếp cung cấp địa chỉ, làm cho tài xế lái xe qua bên kia.
Nhưng tài xế vừa nhìn thấy hai người đều mặc âu phục, lập tức bật cười:
- Đi kết hôn sao?
Ánh mắt Lạc Trấn Tinh trừng lớn, vừa định phản bác thì nghe thanh âm thiếu niên thanh thúy khoái trá nói:
- Ai nha thúc! Làm sao chú biết!
Lạc Trấn Tinh:
-!
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy được khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thiếu niên.
Tài xế cười ha ha:
- Bộ quần áo của hai người rõ ràng là một đôi đó thôi!
Lạc Tu Trúc cười híp mắt cùng tài xế nói hươu nói vượn, một hồi còn nói bạn bè người thân đang ăn tiệc cưới thì hai người cùng nhau bỏ trốn, một hồi lại nói hiện tại mình chạy qua lấy giấy căn cước cùng hộ chiếu.
Lạc Trấn Tinh đỡ trán, đã quên vừa rồi mình nghe nhắc tới kết hôn, trái tim vỗ mạnh không ngừng.
Đi tới mục đích, Lạc Tu Trúc đặc biệt cấp hơn hai trăm, nói là cảm tạ tài xế đã chúc mừng.
Tài xế chúc phúc càng thêm chân thành.
Hai người đi vào tòa lầu, Lạc Trấn Tinh vẫn nhịn không được hỏi:
- Vì sao em phải thừa nhận với tài xế nói là mình kết hôn?
Bọn họ rõ ràng là anh em không phải sao?
Lạc Tu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Trấn Tinh còn cao hơn mình nửa cái đầu.
Lúc này Lạc Trấn Tinh cũng đúng lúc cúi đầu nhìn hắn, phát hiện hắn nhìn lên, vô ý thức tránh né tầm mắt.
- Có vấn đề gì sao?
Hắn hỏi.
Lạc Trấn Tinh muốn nói bọn họ là anh em, không có khả năng kết hôn, nhưng lời nói nghẹn trong cổ họng, hắn không có biện pháp nói ra.
Là không có biện pháp? Hay là không muốn nói?
Ánh mắt Lạc Trấn Tinh thu liễm, trong đầu bỗng nhiên cảm nhận được một tia khác thường.
Hắn phát hiện mình giống như không thích hợp.
Nếu như thật sự là anh em, vừa rồi chính mình nên phối hợp với Lạc Tu Trúc mới đúng, cho dù không có, cũng không nên vì hai chữ kết hôn mà nhịp tim đập như sấm.
Hắn rất không thích hợp.
Trong lòng Lạc Tu Trúc đắc ý hừ một tiếng, không mở miệng giải thích, cũng không vỗ yên đối phương.
Suy nghĩ đi suy nghĩ đi! Càng nghĩ sẽ càng không thích hợp!
Đi tới mục đích, nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa, Lạc Tu Trúc chỉ đứng ở cửa liếc nhìn một chút.
Theo sau phát động năng lực, hết thảy như một cuộn phim, tùy ý cho hắn lựa chọn thời gian.
Hắn lựa chọn thời gian ba người kia ở chung một chỗ, theo sau điểm vào một năm kia.
- Hai cậu là ai? Vì sao lại ở chỗ này?
Bọn họ tùy tiện đứng nơi cửa, lập tức bị cảnh sát bên trong phát hiện.
Lạc Tu Trúc báo ra tên Mao Dịch, thấy bọn họ không tin, bèn nói:
- Nếu không tin thì hỏi hắn đi, anh vừa nhắc tới chúng tôi hắn khẳng định sẽ biết là ai.
Nói xong hắn định kéo Lạc Trấn Tinh rời đi.
Nhưng cảnh sát không chịu bỏ qua, liền ngăn cản, gọi điện về trong cục.
Hai người cùng đứng lại chờ cảnh sát.
- Anh giúp tôi hỏi thăm hiện tại Mao Dịch có rảnh không, tôi có chút chuyện cần nói với hắn.
Cảnh sát chi tiết chuyển lời, Mao đội lập tức đáp ứng, còn nhờ cảnh sát lái xe đưa hai người đi qua.
Hắn sửng sốt, rất nhanh liền đáp ứng:
- Được, hiện tại tôi dẫn bọn họ trở về.
Lạc Tu Trúc nghe được ngoan ngoãn cùng nhau đi xuống.
Ngồi trên xe cảnh sát, Lạc Trấn Tinh tò mò hỏi Lạc Tu Trúc nhìn thấy cái gì.
- Trong phòng tụ đông hút độc không chỉ có ba người kia, phía trước có người đang hút, hút chết, sau đó qua tay bán cho Quan Lâm.
Quan Lâm chính là đỉnh lưu đi đầu hút độc.
Từ nguồn gốc mà xem, đối phương hút độc cũng không phải ngoài ý muốn.
- Anh còn nhớ rõ Trương Gia Tú không?
Đồng tử Lạc Trấn Tinh co rụt lại.
- Em cảm thấy nhóm người này có quan hệ với hắn?
- Không phải cùng hắn, mà là hoài nghi cùng bàn tay đen sau màn.
Khi đó thân thể hắn vẫn còn rất suy yếu, hắn không có biện pháp thăm dò nguồn gốc trên người Trương Gia Tú.
Biểu tình Lạc Trấn Tinh biến thành ngưng trọng, nếu quả thật do một người cùng làm, trong giới giải trí có lẽ còn có không ít người bị bàn tay đen dụ dỗ qua.
- Vì sao chuyên chọn người giới giải trí?
Vấn đề này Lạc Tu Trúc cũng không rõ ràng.
Đi tới cục cảnh sát, vừa xuống xe liền nhìn thấy Mao Dịch đang đợi bọn họ.
- Có phải cậu đã phát hiện manh mối trọng yếu gì hay không!
Lạc Tu Trúc bất đắc dĩ:
- Có thì có, nhưng anh phải tìm chỗ an toàn nói chuyện.
Đi lên thang lầu, hắn nói một câu làm sắc mặt Mao Dịch biến đổi:
- Tôi hoài nghi, có người cố ý dụ dỗ người của giới giải trí hút độc.
Tự mình hút, cùng bị người dụ dỗ là hai việc khác nhau!
- Vì sao nói vậy?
Thanh âm Mao Dịch trầm xuống.
- Tôi nói cho anh những gì tôi tìm được, còn muốn xem người muốn xuống tay với tôi.
Mao Dịch liền hiểu ý.
Đối phương cung cấp một đại án, cảnh sát cung cấp tiện lợi – người hạ lệnh cho hung thủ cầm dao chém Lạc Tu Trúc.
Mao Dịch:
- Đừng quá phận.
Lạc Tu Trúc ngoan ngoãn gật đầu, cùng vào trong cục cảnh sát.
Đi vào trong, hắn chợt ngừng lại nhìn thấy Lạc Trấn Tinh ngoan ngoãn ngồi trong đại sảnh chờ mình.
- Mao Dịch, giúp tôi an bài anh của tôi, hắn đã nỗ lực hỗ trợ!
Lạc Trấn Tinh còn đang kinh ngạc, lại nghe thanh âm thiếu niên chợt vang lên:
- Nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn chờ em quay lại đón anh.
Một cỗ nhiệt huyết chợt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Xong đời, hắn nghĩ.
Lạc Tu Trúc cùng Mao Dịch đi vào phòng thẩm vấn, mở cửa phòng vừa nhìn, là nam nhân mới bị mang về không bao lâu.
Hắn muốn xem địa phương hút độc của những người đó, nói không chừng sẽ có phát hiện ngoài ý muốn.
Lạc Trấn Tinh cũng không có ý kiến gì, nhắn tin cho hai anh trai xong, gọi tới một chiếc xe.
Lên xe, Lạc Tu Trúc trực tiếp cung cấp địa chỉ, làm cho tài xế lái xe qua bên kia.
Nhưng tài xế vừa nhìn thấy hai người đều mặc âu phục, lập tức bật cười:
- Đi kết hôn sao?
Ánh mắt Lạc Trấn Tinh trừng lớn, vừa định phản bác thì nghe thanh âm thiếu niên thanh thúy khoái trá nói:
- Ai nha thúc! Làm sao chú biết!
Lạc Trấn Tinh:
-!
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy được khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thiếu niên.
Tài xế cười ha ha:
- Bộ quần áo của hai người rõ ràng là một đôi đó thôi!
Lạc Tu Trúc cười híp mắt cùng tài xế nói hươu nói vượn, một hồi còn nói bạn bè người thân đang ăn tiệc cưới thì hai người cùng nhau bỏ trốn, một hồi lại nói hiện tại mình chạy qua lấy giấy căn cước cùng hộ chiếu.
Lạc Trấn Tinh đỡ trán, đã quên vừa rồi mình nghe nhắc tới kết hôn, trái tim vỗ mạnh không ngừng.
Đi tới mục đích, Lạc Tu Trúc đặc biệt cấp hơn hai trăm, nói là cảm tạ tài xế đã chúc mừng.
Tài xế chúc phúc càng thêm chân thành.
Hai người đi vào tòa lầu, Lạc Trấn Tinh vẫn nhịn không được hỏi:
- Vì sao em phải thừa nhận với tài xế nói là mình kết hôn?
Bọn họ rõ ràng là anh em không phải sao?
Lạc Tu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Trấn Tinh còn cao hơn mình nửa cái đầu.
Lúc này Lạc Trấn Tinh cũng đúng lúc cúi đầu nhìn hắn, phát hiện hắn nhìn lên, vô ý thức tránh né tầm mắt.
- Có vấn đề gì sao?
Hắn hỏi.
Lạc Trấn Tinh muốn nói bọn họ là anh em, không có khả năng kết hôn, nhưng lời nói nghẹn trong cổ họng, hắn không có biện pháp nói ra.
Là không có biện pháp? Hay là không muốn nói?
Ánh mắt Lạc Trấn Tinh thu liễm, trong đầu bỗng nhiên cảm nhận được một tia khác thường.
Hắn phát hiện mình giống như không thích hợp.
Nếu như thật sự là anh em, vừa rồi chính mình nên phối hợp với Lạc Tu Trúc mới đúng, cho dù không có, cũng không nên vì hai chữ kết hôn mà nhịp tim đập như sấm.
Hắn rất không thích hợp.
Trong lòng Lạc Tu Trúc đắc ý hừ một tiếng, không mở miệng giải thích, cũng không vỗ yên đối phương.
Suy nghĩ đi suy nghĩ đi! Càng nghĩ sẽ càng không thích hợp!
Đi tới mục đích, nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa, Lạc Tu Trúc chỉ đứng ở cửa liếc nhìn một chút.
Theo sau phát động năng lực, hết thảy như một cuộn phim, tùy ý cho hắn lựa chọn thời gian.
Hắn lựa chọn thời gian ba người kia ở chung một chỗ, theo sau điểm vào một năm kia.
- Hai cậu là ai? Vì sao lại ở chỗ này?
Bọn họ tùy tiện đứng nơi cửa, lập tức bị cảnh sát bên trong phát hiện.
Lạc Tu Trúc báo ra tên Mao Dịch, thấy bọn họ không tin, bèn nói:
- Nếu không tin thì hỏi hắn đi, anh vừa nhắc tới chúng tôi hắn khẳng định sẽ biết là ai.
Nói xong hắn định kéo Lạc Trấn Tinh rời đi.
Nhưng cảnh sát không chịu bỏ qua, liền ngăn cản, gọi điện về trong cục.
Hai người cùng đứng lại chờ cảnh sát.
- Anh giúp tôi hỏi thăm hiện tại Mao Dịch có rảnh không, tôi có chút chuyện cần nói với hắn.
Cảnh sát chi tiết chuyển lời, Mao đội lập tức đáp ứng, còn nhờ cảnh sát lái xe đưa hai người đi qua.
Hắn sửng sốt, rất nhanh liền đáp ứng:
- Được, hiện tại tôi dẫn bọn họ trở về.
Lạc Tu Trúc nghe được ngoan ngoãn cùng nhau đi xuống.
Ngồi trên xe cảnh sát, Lạc Trấn Tinh tò mò hỏi Lạc Tu Trúc nhìn thấy cái gì.
- Trong phòng tụ đông hút độc không chỉ có ba người kia, phía trước có người đang hút, hút chết, sau đó qua tay bán cho Quan Lâm.
Quan Lâm chính là đỉnh lưu đi đầu hút độc.
Từ nguồn gốc mà xem, đối phương hút độc cũng không phải ngoài ý muốn.
- Anh còn nhớ rõ Trương Gia Tú không?
Đồng tử Lạc Trấn Tinh co rụt lại.
- Em cảm thấy nhóm người này có quan hệ với hắn?
- Không phải cùng hắn, mà là hoài nghi cùng bàn tay đen sau màn.
Khi đó thân thể hắn vẫn còn rất suy yếu, hắn không có biện pháp thăm dò nguồn gốc trên người Trương Gia Tú.
Biểu tình Lạc Trấn Tinh biến thành ngưng trọng, nếu quả thật do một người cùng làm, trong giới giải trí có lẽ còn có không ít người bị bàn tay đen dụ dỗ qua.
- Vì sao chuyên chọn người giới giải trí?
Vấn đề này Lạc Tu Trúc cũng không rõ ràng.
Đi tới cục cảnh sát, vừa xuống xe liền nhìn thấy Mao Dịch đang đợi bọn họ.
- Có phải cậu đã phát hiện manh mối trọng yếu gì hay không!
Lạc Tu Trúc bất đắc dĩ:
- Có thì có, nhưng anh phải tìm chỗ an toàn nói chuyện.
Đi lên thang lầu, hắn nói một câu làm sắc mặt Mao Dịch biến đổi:
- Tôi hoài nghi, có người cố ý dụ dỗ người của giới giải trí hút độc.
Tự mình hút, cùng bị người dụ dỗ là hai việc khác nhau!
- Vì sao nói vậy?
Thanh âm Mao Dịch trầm xuống.
- Tôi nói cho anh những gì tôi tìm được, còn muốn xem người muốn xuống tay với tôi.
Mao Dịch liền hiểu ý.
Đối phương cung cấp một đại án, cảnh sát cung cấp tiện lợi – người hạ lệnh cho hung thủ cầm dao chém Lạc Tu Trúc.
Mao Dịch:
- Đừng quá phận.
Lạc Tu Trúc ngoan ngoãn gật đầu, cùng vào trong cục cảnh sát.
Đi vào trong, hắn chợt ngừng lại nhìn thấy Lạc Trấn Tinh ngoan ngoãn ngồi trong đại sảnh chờ mình.
- Mao Dịch, giúp tôi an bài anh của tôi, hắn đã nỗ lực hỗ trợ!
Lạc Trấn Tinh còn đang kinh ngạc, lại nghe thanh âm thiếu niên chợt vang lên:
- Nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn chờ em quay lại đón anh.
Một cỗ nhiệt huyết chợt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Xong đời, hắn nghĩ.
Lạc Tu Trúc cùng Mao Dịch đi vào phòng thẩm vấn, mở cửa phòng vừa nhìn, là nam nhân mới bị mang về không bao lâu.
Chỉnh sửa cuối: