Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 71:
Bị lôi điện lớn như vậy đánh trúng, lại vẫn còn một hơi! Có thể lên tin tức "Tiếp cận khoa học" rồi chứ?
Tiêu Kiêu nhìn thấy thiên lôi giáng xuống, cả người đều choáng váng.
Hắn bị Hoàng Hồ nâng đỡ, suy yếu đi tới bên người Lạc Tu Trúc, cúi đầu nhìn thân thể cháy sém, có chút không thể tin được:
- Cậu còn có thể dẫn thiên lôi?
Lạc Tu Trúc nhặt lên lá cờ trong tay nam nhân, bị sét đánh một lần, tội nghiệt trên lá cờ không còn dày đặc như vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, tội nghiệt còn lại cũng làm cho người cảm thấy đau đầu.
Tiêu Kiêu vốn nghĩ mời lão sở trưởng rửa sạch lá cờ này, ngay sau đó hắn chứng kiến Lạc Tu Trúc nhẹ nhàng nhấn lên lá cờ một cái.
Mặt lá cờ này thật giống như là dùng thủy tinh tạo thành, vết rách trải rộng cả lá cờ.
Theo tiếng răng rắc phần phật vang lên, lá cờ rụng rơi xuống đất lập tức vỡ thành tro tàn.
Lạc Tu Trúc còn dùng chân nghiền áp, được, tro tàn cũng không còn.
Tiêu Kiêu nhìn xem ngây người, loại năng lực tay không hủy pháp bảo.. hơn nữa còn có thiên lôi vừa rồi.. a này..
Đây là thiên sư trong truyền thuyết sao?
Hoàng Hồ cùng Lạc Tu Trúc nghe được hắn nói thầm, liếc mắt:
- Thiên sư cái quỷ! Chỉ cần công đức của anh đủ thâm hậu, phàm là có người muốn hại anh, cũng phải nhìn xem ông trời có đáp ứng hay không được chưa?
Hắn vẫy nhân viên y tế:
- Bác sĩ, nơi này có người trọng thương!
Nhân viên y tế vừa nghe lập tức nâng cáng đi qua.
Chứng kiến toàn thân Tiêu Kiêu đầy máu, đều hít sâu một hơi.
Đây là bị người đâm thủng thận sao? Vì sao nhiều máu như vậy?
Tiêu Kiêu vội vàng đem văn kiện đưa cho Lạc Tu Trúc, sau đó thả lỏng nằm lên cáng.
Lạc Tu Trúc nhìn văn kiện dính đầy vết máu, có chút ghét bỏ, nhưng lại không tiện ném xuống.
Hoàng Hồ tò mò liếc mắt, chứng kiến một hàng chữ:
- 404 là gì?
Sao nàng chưa từng nghe qua cơ cấu này?
Lạc Tu Trúc vừa định giải thích, liền có cảnh sát đi qua.
- Chào cậu, tôi là đội trưởng đội hình cảnh cục cảnh sát thành phố, có bảo an nói bên trong lầu có thi thể, cậu có thể cùng tôi giải thích một chút đã xảy ra chuyện gì không?
Vị đội trưởng kia họ Lâm, ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào văn kiện trong tay Lạc Tu Trúc.
Lạc Tu Trúc hào phóng đưa cho hắn:
- Nhận thức sở 404 sao? Nếu không biết thì hỏi thăm cục trưởng của anh trước, tìm người nhận thức qua nói chuyện với tôi đi.
Theo sau hắn chỉ vào tòa lầu:
- Thi thể là do bảo an phát hiện, nhưng bọn họ kinh hách quá độ, phỏng chừng không vài người nhớ rõ, các anh có thể đi vào xem một chút.
Nhìn thấy hắn muốn đi qua, Lạc Tu Trúc có lòng tốt nhắc nhở một câu:
- Nga đúng rồi, tôi nhắc nhở trước, bên trong hẳn là chồng chất toàn bộ thi thể chủ nhà trong tòa lầu này.
Quả nhiên nghe được lời của hắn, vẻ mặt cảnh sát vô cùng khiếp sợ.
- Làm sao cậu biết?
Ngữ khí của Lâm đội trưởng tăng thêm một chút.
Lạc Tu Trúc giơ văn kiện trong tay:
- Nếu anh có nghe nói qua về sở 404 là đang làm gì, sẽ không kinh ngạc.
Tiêu Kiêu bị thương quá nghiêm trọng nên trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Trước khi xe cấp cứu khởi động, Lạc Tu Trúc đem thả ngân hàng đưa cho một bác sĩ.
- Tiền thuốc men của người này khấu trừ trong thẻ, thẻ này không có mật mã, tôi làm xong ghi chép sẽ vào bệnh viện.
Bác sĩ muốn cự tuyệt nhưng hắn đã đi hướng xe cảnh sát.
Về phần Hoàng Hồ cùng cameras sư, tự nhiên cũng trở thành nhân chứng.
Lúc bọn họ định rời đi, tổng đạo diễn vội vàng đi tới, nhìn thấy Hoàng Hồ ngồi lên xe cảnh sát, nháy mắt trầm xuống.
Không phải đâu? Phạm pháp sao?
Hoàng Hồ vội vàng giải thích:
- Đạo diễn! Tôi không có! Tôi là nhân chứng!
Camera sư cũng điên cuồng gật đầu, hắn luôn quay phim, còn cần giao cho cảnh sát.
Nghe được không phải phạm tội, đạo diễn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn quay người lại, liền chứng kiến Lạc Tu Trúc ngồi lên xe cảnh sát.
Vì sao vị tiểu thiếu gia này cũng ở đây sao?
Nhân lúc Hoàng Hồ còn chưa rời đi, hắn lặng lẽ thấp giọng hỏi nàng:
- Vị này ở đây làm gì vậy?
Cảm giác như dạo gần đây thường xuyên nhìn thấy vị này trong cục cảnh sát, tuy rằng đều là chuyện tốt, nhưng cũng quá thường xuyên một chút.
Hoàng Hồ thay Lạc Tu Trúc giải thích:
- Hắn cùng đồng bạn đuổi theo hung thủ chạy tới, đồng bạn của hắn còn có quan hệ với bên cảnh sát.
Đoán chừng là vì lĩnh nhiệm vụ gì, đang truy xét hung thủ!
Sự kiện cụ thể Hoàng Hồ cũng không biết rõ ràng, nhưng trên văn kiện sở 404 còn có quốc huy, nam nhân mặc váy kia nhất định là người của quốc gia!
Quả nhiên sau khi biết được là nhiệm vụ, thái độ đạo diễn lập tức liền thay đổi.
Hắn không ngờ vị tiểu thiếu gia này còn có quan hệ với người của quốc gia..
Đạo diễn yên lặng chụp tấm hình, nhưng chờ hắn chứng kiến ảnh chụp thì trong lòng không khỏi lạnh lùng.
Bởi vì trong hình, Lạc Tu Trúc đang nhìn chăm chú vào hắn, giống như đã sớm biết mình sẽ chụp ảnh hắn.
Đạo diễn nhìn qua, không hiểu cảm thấy có chút quỷ dị, vội vàng đem ảnh chụp xóa bỏ.
Bên kia Lạc Tu Trúc cũng đem chuyện hôm nay nói cho Giang Quốc Bình, hi vọng thông qua hắn chuyển cáo cho lão sở trưởng 404.
Giang Quốc Bình cũng bị hoảng sợ, không ngờ hành động lần này còn hung hiểm như vậy!
Hắn biết Tiêu Kiêu, nói đúng ra người nào biết về 404 cũng biết về Tiêu Kiêu.
Không đơn thuần vì sở thích kỳ quái của hắn, còn có thực lực huyền học cường hãn, cùng với quái lực vượt qua người thường của hắn.
Giả như trong 404 đều là pháp sư đường xa, Tiêu Kiêu là chiến sĩ cận chiến.
Trong lúc người khác còn đang cực khổ vẽ trận pháp, Tiêu Kiêu trực tiếp gõ một gậy, một kích tất thắng!
Nga, còn là một chiến sĩ phòng thủ cùng công kích cường hãn như nhau!
Trừ phi sau lưng âm người, bằng không làm sao mà đánh?
Cho nên đây cũng là lần thứ hai Giang Quốc Bình nghe nói Tiêu Kiêu bị thương, lần trước là vì sự kiện ở sa mạc.
Nhưng bởi vì Tiêu Kiêu bị thương, hắn cũng cảm thụ được sự nghiêm trọng của án kiện này.
Khi hắn báo lại cho lão sở trưởng, đối phương trầm mặc gật đầu.
Giang Quốc Bình nói cho lão sở trường tình huống sét đánh, đem câu nói mà Lạc Tu Trúc căn dặn cũng nói ra:
- Tiểu Trúc nói, lá cờ ngưng tụ toàn bộ tội nghiệt đã bị hắn hoàn toàn nghiền nát, không còn cơ hội tiếp tục ngưng tụ thêm lần nữa.
Thất hồn kỳ cũng không phải chỉ dùng bảy hồn phách, mà là yêu cầu đem lá cờ ngâm trong tội nghiệt suốt bảy năm.
Hơn nữa tội nghiệt còn không ngừng gia tăng suốt bảy năm, bằng không sẽ không thành công rèn tạo ra lá cờ.
Đây là một kiện pháp bảo phi thường đáng sợ lại tà ác.
Nhưng loại pháp bảo này sợ hãi nhất chính là thiên lôi cùng công đức.
Lão sở trưởng cũng hình dung được tình huống, nếu huyền sư kia còn có ý thức, nhìn thấy pháp bảo mình cực khổ rèn tạo mấy năm bị sét đánh, cuối cùng bị công đức nồng hậu nghiền nát, sợ sẽ tức giận tự bạo ngay tại chỗ.
- Tôi biết rồi, anh giúp tôi nói với hắn, sẽ có người đi qua tiếp nhận, còn lại hắn chỉ chờ công đức tới tay là được rồi.
Thanh âm lão sở trưởng mang theo vui sướng.
Khi Lạc Tu Trúc đi tới cục cảnh sát, lại an bài phó cục trưởng trực tiếp nói chuyện.
Hỏi không bao lâu cũng đã xong.
Nhưng vị phó cục trưởng có chút thương cảm:
- Đáng tiếc cho những chủ nhà của tòa lầu kia..
Tòa lầu kia tổng cộng có bốn mươi chủ nhà, cộng thêm người nhà của bọn họ cũng hơn trăm người.
Hơn trăm người, linh hồn của họ toàn bộ bị hung thủ rút ra làm chất dinh dưỡng.
- Có quan hệ với hung thủ kia, chúng tôi cũng tra được thân phận của đối phương, cậu có hứng thú hiểu biết một chút không?
Di động rung lên, phó cục trưởng nhìn xem tin tức sau đó đột nhiên hỏi Lạc Tu Trúc.
Lạc Tu Trúc cự tuyệt.
- Tám phần trước kia là người của sở 404 đúng không? Tôi không có hứng thú nghe chuyện xưa, tôi cũng không muốn biết sở 404 ủy khuất hay là hung thủ ủy khuất, tôi chỉ nhìn xem bọn hắn làm cái gì.
Tiêu Kiêu nhìn thấy thiên lôi giáng xuống, cả người đều choáng váng.
Hắn bị Hoàng Hồ nâng đỡ, suy yếu đi tới bên người Lạc Tu Trúc, cúi đầu nhìn thân thể cháy sém, có chút không thể tin được:
- Cậu còn có thể dẫn thiên lôi?
Lạc Tu Trúc nhặt lên lá cờ trong tay nam nhân, bị sét đánh một lần, tội nghiệt trên lá cờ không còn dày đặc như vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, tội nghiệt còn lại cũng làm cho người cảm thấy đau đầu.
Tiêu Kiêu vốn nghĩ mời lão sở trưởng rửa sạch lá cờ này, ngay sau đó hắn chứng kiến Lạc Tu Trúc nhẹ nhàng nhấn lên lá cờ một cái.
Mặt lá cờ này thật giống như là dùng thủy tinh tạo thành, vết rách trải rộng cả lá cờ.
Theo tiếng răng rắc phần phật vang lên, lá cờ rụng rơi xuống đất lập tức vỡ thành tro tàn.
Lạc Tu Trúc còn dùng chân nghiền áp, được, tro tàn cũng không còn.
Tiêu Kiêu nhìn xem ngây người, loại năng lực tay không hủy pháp bảo.. hơn nữa còn có thiên lôi vừa rồi.. a này..
Đây là thiên sư trong truyền thuyết sao?
Hoàng Hồ cùng Lạc Tu Trúc nghe được hắn nói thầm, liếc mắt:
- Thiên sư cái quỷ! Chỉ cần công đức của anh đủ thâm hậu, phàm là có người muốn hại anh, cũng phải nhìn xem ông trời có đáp ứng hay không được chưa?
Hắn vẫy nhân viên y tế:
- Bác sĩ, nơi này có người trọng thương!
Nhân viên y tế vừa nghe lập tức nâng cáng đi qua.
Chứng kiến toàn thân Tiêu Kiêu đầy máu, đều hít sâu một hơi.
Đây là bị người đâm thủng thận sao? Vì sao nhiều máu như vậy?
Tiêu Kiêu vội vàng đem văn kiện đưa cho Lạc Tu Trúc, sau đó thả lỏng nằm lên cáng.
Lạc Tu Trúc nhìn văn kiện dính đầy vết máu, có chút ghét bỏ, nhưng lại không tiện ném xuống.
Hoàng Hồ tò mò liếc mắt, chứng kiến một hàng chữ:
- 404 là gì?
Sao nàng chưa từng nghe qua cơ cấu này?
Lạc Tu Trúc vừa định giải thích, liền có cảnh sát đi qua.
- Chào cậu, tôi là đội trưởng đội hình cảnh cục cảnh sát thành phố, có bảo an nói bên trong lầu có thi thể, cậu có thể cùng tôi giải thích một chút đã xảy ra chuyện gì không?
Vị đội trưởng kia họ Lâm, ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào văn kiện trong tay Lạc Tu Trúc.
Lạc Tu Trúc hào phóng đưa cho hắn:
- Nhận thức sở 404 sao? Nếu không biết thì hỏi thăm cục trưởng của anh trước, tìm người nhận thức qua nói chuyện với tôi đi.
Theo sau hắn chỉ vào tòa lầu:
- Thi thể là do bảo an phát hiện, nhưng bọn họ kinh hách quá độ, phỏng chừng không vài người nhớ rõ, các anh có thể đi vào xem một chút.
Nhìn thấy hắn muốn đi qua, Lạc Tu Trúc có lòng tốt nhắc nhở một câu:
- Nga đúng rồi, tôi nhắc nhở trước, bên trong hẳn là chồng chất toàn bộ thi thể chủ nhà trong tòa lầu này.
Quả nhiên nghe được lời của hắn, vẻ mặt cảnh sát vô cùng khiếp sợ.
- Làm sao cậu biết?
Ngữ khí của Lâm đội trưởng tăng thêm một chút.
Lạc Tu Trúc giơ văn kiện trong tay:
- Nếu anh có nghe nói qua về sở 404 là đang làm gì, sẽ không kinh ngạc.
Tiêu Kiêu bị thương quá nghiêm trọng nên trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Trước khi xe cấp cứu khởi động, Lạc Tu Trúc đem thả ngân hàng đưa cho một bác sĩ.
- Tiền thuốc men của người này khấu trừ trong thẻ, thẻ này không có mật mã, tôi làm xong ghi chép sẽ vào bệnh viện.
Bác sĩ muốn cự tuyệt nhưng hắn đã đi hướng xe cảnh sát.
Về phần Hoàng Hồ cùng cameras sư, tự nhiên cũng trở thành nhân chứng.
Lúc bọn họ định rời đi, tổng đạo diễn vội vàng đi tới, nhìn thấy Hoàng Hồ ngồi lên xe cảnh sát, nháy mắt trầm xuống.
Không phải đâu? Phạm pháp sao?
Hoàng Hồ vội vàng giải thích:
- Đạo diễn! Tôi không có! Tôi là nhân chứng!
Camera sư cũng điên cuồng gật đầu, hắn luôn quay phim, còn cần giao cho cảnh sát.
Nghe được không phải phạm tội, đạo diễn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn quay người lại, liền chứng kiến Lạc Tu Trúc ngồi lên xe cảnh sát.
Vì sao vị tiểu thiếu gia này cũng ở đây sao?
Nhân lúc Hoàng Hồ còn chưa rời đi, hắn lặng lẽ thấp giọng hỏi nàng:
- Vị này ở đây làm gì vậy?
Cảm giác như dạo gần đây thường xuyên nhìn thấy vị này trong cục cảnh sát, tuy rằng đều là chuyện tốt, nhưng cũng quá thường xuyên một chút.
Hoàng Hồ thay Lạc Tu Trúc giải thích:
- Hắn cùng đồng bạn đuổi theo hung thủ chạy tới, đồng bạn của hắn còn có quan hệ với bên cảnh sát.
Đoán chừng là vì lĩnh nhiệm vụ gì, đang truy xét hung thủ!
Sự kiện cụ thể Hoàng Hồ cũng không biết rõ ràng, nhưng trên văn kiện sở 404 còn có quốc huy, nam nhân mặc váy kia nhất định là người của quốc gia!
Quả nhiên sau khi biết được là nhiệm vụ, thái độ đạo diễn lập tức liền thay đổi.
Hắn không ngờ vị tiểu thiếu gia này còn có quan hệ với người của quốc gia..
Đạo diễn yên lặng chụp tấm hình, nhưng chờ hắn chứng kiến ảnh chụp thì trong lòng không khỏi lạnh lùng.
Bởi vì trong hình, Lạc Tu Trúc đang nhìn chăm chú vào hắn, giống như đã sớm biết mình sẽ chụp ảnh hắn.
Đạo diễn nhìn qua, không hiểu cảm thấy có chút quỷ dị, vội vàng đem ảnh chụp xóa bỏ.
Bên kia Lạc Tu Trúc cũng đem chuyện hôm nay nói cho Giang Quốc Bình, hi vọng thông qua hắn chuyển cáo cho lão sở trưởng 404.
Giang Quốc Bình cũng bị hoảng sợ, không ngờ hành động lần này còn hung hiểm như vậy!
Hắn biết Tiêu Kiêu, nói đúng ra người nào biết về 404 cũng biết về Tiêu Kiêu.
Không đơn thuần vì sở thích kỳ quái của hắn, còn có thực lực huyền học cường hãn, cùng với quái lực vượt qua người thường của hắn.
Giả như trong 404 đều là pháp sư đường xa, Tiêu Kiêu là chiến sĩ cận chiến.
Trong lúc người khác còn đang cực khổ vẽ trận pháp, Tiêu Kiêu trực tiếp gõ một gậy, một kích tất thắng!
Nga, còn là một chiến sĩ phòng thủ cùng công kích cường hãn như nhau!
Trừ phi sau lưng âm người, bằng không làm sao mà đánh?
Cho nên đây cũng là lần thứ hai Giang Quốc Bình nghe nói Tiêu Kiêu bị thương, lần trước là vì sự kiện ở sa mạc.
Nhưng bởi vì Tiêu Kiêu bị thương, hắn cũng cảm thụ được sự nghiêm trọng của án kiện này.
Khi hắn báo lại cho lão sở trưởng, đối phương trầm mặc gật đầu.
Giang Quốc Bình nói cho lão sở trường tình huống sét đánh, đem câu nói mà Lạc Tu Trúc căn dặn cũng nói ra:
- Tiểu Trúc nói, lá cờ ngưng tụ toàn bộ tội nghiệt đã bị hắn hoàn toàn nghiền nát, không còn cơ hội tiếp tục ngưng tụ thêm lần nữa.
Thất hồn kỳ cũng không phải chỉ dùng bảy hồn phách, mà là yêu cầu đem lá cờ ngâm trong tội nghiệt suốt bảy năm.
Hơn nữa tội nghiệt còn không ngừng gia tăng suốt bảy năm, bằng không sẽ không thành công rèn tạo ra lá cờ.
Đây là một kiện pháp bảo phi thường đáng sợ lại tà ác.
Nhưng loại pháp bảo này sợ hãi nhất chính là thiên lôi cùng công đức.
Lão sở trưởng cũng hình dung được tình huống, nếu huyền sư kia còn có ý thức, nhìn thấy pháp bảo mình cực khổ rèn tạo mấy năm bị sét đánh, cuối cùng bị công đức nồng hậu nghiền nát, sợ sẽ tức giận tự bạo ngay tại chỗ.
- Tôi biết rồi, anh giúp tôi nói với hắn, sẽ có người đi qua tiếp nhận, còn lại hắn chỉ chờ công đức tới tay là được rồi.
Thanh âm lão sở trưởng mang theo vui sướng.
Khi Lạc Tu Trúc đi tới cục cảnh sát, lại an bài phó cục trưởng trực tiếp nói chuyện.
Hỏi không bao lâu cũng đã xong.
Nhưng vị phó cục trưởng có chút thương cảm:
- Đáng tiếc cho những chủ nhà của tòa lầu kia..
Tòa lầu kia tổng cộng có bốn mươi chủ nhà, cộng thêm người nhà của bọn họ cũng hơn trăm người.
Hơn trăm người, linh hồn của họ toàn bộ bị hung thủ rút ra làm chất dinh dưỡng.
- Có quan hệ với hung thủ kia, chúng tôi cũng tra được thân phận của đối phương, cậu có hứng thú hiểu biết một chút không?
Di động rung lên, phó cục trưởng nhìn xem tin tức sau đó đột nhiên hỏi Lạc Tu Trúc.
Lạc Tu Trúc cự tuyệt.
- Tám phần trước kia là người của sở 404 đúng không? Tôi không có hứng thú nghe chuyện xưa, tôi cũng không muốn biết sở 404 ủy khuất hay là hung thủ ủy khuất, tôi chỉ nhìn xem bọn hắn làm cái gì.