- Xu
- 210


Năm em học lắm lớp 11 là năm em phải chuyển sang trường mới vì ở trường cũ em bị bắt nạt và bị thương tích quá nhiều nhà trường cũng không giải quyết cho nên mẹ em quyết định chuyển trường cho em, em khá vui vì điều đó nhưng cũng rất lo lắng vì sợ nó lại xảy ra một lần nữa, 1 năm như vậy là quá đủ đối với em rồi.
Tối hôm đấy em chuẩn bị đầy đủ để sáng mai lên đường đi học, em nhìn đồng phục trường rồi em bảo.
"Đồng phục đẹp nhỉ, mong là mọi thứ sẽ ổn."
Sáng hôm sau em bước xuống lầu, em đã chuẩn bị xong hết rồi thế nên giờ chỉ cần đến trường thôi, phải mẹ em chưa bao giờ ở nhà vì công việc quá bận nên em phải ở nhà một mình, cũng không sao, em đã quá quen rồi.
Đi đến trường, em đi lên lớp vì cũng gần giờ vào lớp rồi, vào lớp cũng là lúc chuông reo tất cả học sinh đều vào lớp cả, à có một bàn trống không ai ngồi nên em đi lại ngồi xuống, bỏ balo xuống và ngồi, vừa ngồi xuống.. là lúc em phát hiện ra dưới ghế có một vết màu đỏ, phải lại một lần nữa xảy ra, cả lớp cười phá lên em phải chạy vào nhà vệ sinh thật nhanh, bước vào nhà vệ sinh, đứng trước gương và bảo.
"Sao đi đến trường nào cũng vậy nhỉ. Mình đáng ghét đến thế sao.. tại sao vậy chứ."
Em bật khóc vì em đâu biết làm gì bây giờ, tự nhiên có một cô gái đi vào, nhìn em và nhìn xuống váy em người đó thở dài rồi cởi áo khoác của mình ra quấn cho em, để che đi vết đỏ ở sau váy kia, em bất ngờ nhìn họ.
"Em cảm ơn, ngày mai em sẽ giặt rồi trả cho chị ạ."
"Sao cũng được, vào cái lớp đấy đừng quá hiền và cũng cẩn thận đấy."
Chị sắp đi rồi, em chưa biết tên thì sao mà trả áo cho chị nên em hỏi chị tên gì.
"Chị ơi, chị tên gì với học lớp mấy vậy ạ?"
"Ngọc Linh lớp 12a6, có gì qua đấy mà trả." Ngọc Linh.
Em gật đầu, chị quay lại nhìn vào bảng tên của em rồi nhìn vào khuôn mặt của em.
"Trúc Đào nhỉ, tên đẹp đấy, người cũng đẹp, nhưng mà đừng hiền quá em nhé." Ngọc Linh.
Aa em ngại rồi, đi ra cửa rồi tạm biệt chị và đi vào lớp lại, em vừa vào thì giáo viện cũng vừa vô, em vào ghế lấy khăn lau đi cái màu đỏ ấy rồi bắt đầu học thôi, em học rất giỏi ấy chứ, gì em cũng có thể làm bài nào cũng không khó với em.
Chuông reo, đến giờ nghỉ trưa rồi, em ra căn tin ngồi, còn một bàn trống em lấy đồ ăn và ra đấy ngồi một mình em nhìn xung quanh ai cũng có người ngồi chung em thấy hơi tủi thân nhưng cũng không sao em cũng qua quen rồi. Vừa mới nhìn xuống khay thức ăn của mình, nhìn lên đã thấy chị đứng đấy và kéo ghế ra ngồi rồi.
"Học sinh mới nhỉ, tại trước giờ chị chưa gặp em bao giờ." Ngọc Linh.
Em gật đầu rồi nhìn chị, em hỏi chị.
"Chị tiếp cận em có chuyện gì không ạ?" Trúc Ngọc.
"Không, chỉ đơn giản là chỉ thấy em mới chuyển vào không ai chơi và em khá dễ bị bắt nạt nên chị chỉ muốn làm bạn với em thôi." Ngọc Linh.
"Chị không có bạn ạ." Trúc Đào.
"Con bé này, tất nhiên là có rồi nó đang ngồi với chị ấy, mà chị thấy em ngồi mình nên đi qua đây thôi." Ngọc Linh.
"Em tưởng chị kiếm em có việc gì làm em hết hồn." Trúc Ngọc.
"Khổ, để chị kêu bạn chị lại." Ngọc Linh.
Hai cô nàng xinh đẹp chơi với nhau lại còn gì tuyệt nữa, chị ấy cũng khá đẹp nhưng theo kiểu cá tính vì nhìn tóc chị là biết rồi, chị để kiểu mullet layer trong đẹp thật, em thì đơn giản thôi tóc thẳng và Hime thôi. Chị kêu bạn chị lại, một bạn nam.
"Đây, bạn chị người bạn duy nhất của chị đấy, chơi với chị từ nhỏ đến lớn rồi, em không cần phải lo ha em mà bị bắt nạt cứ kêu anh chị vì anh chị quá có tiếng trong trường rồi." Ngọc Linh.
"Con quỷ này nữa, à chào em anh là Nhật Minh rất vui được làm quen." Nhật Minh.
Em vâng một tiếng rồi cười tươi, trong đẹp lắm đấy, hai người kia nhìn em cười cũng cười theo.
Còn tiếp.
Tối hôm đấy em chuẩn bị đầy đủ để sáng mai lên đường đi học, em nhìn đồng phục trường rồi em bảo.
"Đồng phục đẹp nhỉ, mong là mọi thứ sẽ ổn."
Sáng hôm sau em bước xuống lầu, em đã chuẩn bị xong hết rồi thế nên giờ chỉ cần đến trường thôi, phải mẹ em chưa bao giờ ở nhà vì công việc quá bận nên em phải ở nhà một mình, cũng không sao, em đã quá quen rồi.
Đi đến trường, em đi lên lớp vì cũng gần giờ vào lớp rồi, vào lớp cũng là lúc chuông reo tất cả học sinh đều vào lớp cả, à có một bàn trống không ai ngồi nên em đi lại ngồi xuống, bỏ balo xuống và ngồi, vừa ngồi xuống.. là lúc em phát hiện ra dưới ghế có một vết màu đỏ, phải lại một lần nữa xảy ra, cả lớp cười phá lên em phải chạy vào nhà vệ sinh thật nhanh, bước vào nhà vệ sinh, đứng trước gương và bảo.
"Sao đi đến trường nào cũng vậy nhỉ. Mình đáng ghét đến thế sao.. tại sao vậy chứ."
Em bật khóc vì em đâu biết làm gì bây giờ, tự nhiên có một cô gái đi vào, nhìn em và nhìn xuống váy em người đó thở dài rồi cởi áo khoác của mình ra quấn cho em, để che đi vết đỏ ở sau váy kia, em bất ngờ nhìn họ.
"Em cảm ơn, ngày mai em sẽ giặt rồi trả cho chị ạ."
"Sao cũng được, vào cái lớp đấy đừng quá hiền và cũng cẩn thận đấy."
Chị sắp đi rồi, em chưa biết tên thì sao mà trả áo cho chị nên em hỏi chị tên gì.
"Chị ơi, chị tên gì với học lớp mấy vậy ạ?"
"Ngọc Linh lớp 12a6, có gì qua đấy mà trả." Ngọc Linh.
Em gật đầu, chị quay lại nhìn vào bảng tên của em rồi nhìn vào khuôn mặt của em.
"Trúc Đào nhỉ, tên đẹp đấy, người cũng đẹp, nhưng mà đừng hiền quá em nhé." Ngọc Linh.
Aa em ngại rồi, đi ra cửa rồi tạm biệt chị và đi vào lớp lại, em vừa vào thì giáo viện cũng vừa vô, em vào ghế lấy khăn lau đi cái màu đỏ ấy rồi bắt đầu học thôi, em học rất giỏi ấy chứ, gì em cũng có thể làm bài nào cũng không khó với em.
Chuông reo, đến giờ nghỉ trưa rồi, em ra căn tin ngồi, còn một bàn trống em lấy đồ ăn và ra đấy ngồi một mình em nhìn xung quanh ai cũng có người ngồi chung em thấy hơi tủi thân nhưng cũng không sao em cũng qua quen rồi. Vừa mới nhìn xuống khay thức ăn của mình, nhìn lên đã thấy chị đứng đấy và kéo ghế ra ngồi rồi.
"Học sinh mới nhỉ, tại trước giờ chị chưa gặp em bao giờ." Ngọc Linh.
Em gật đầu rồi nhìn chị, em hỏi chị.
"Chị tiếp cận em có chuyện gì không ạ?" Trúc Ngọc.
"Không, chỉ đơn giản là chỉ thấy em mới chuyển vào không ai chơi và em khá dễ bị bắt nạt nên chị chỉ muốn làm bạn với em thôi." Ngọc Linh.
"Chị không có bạn ạ." Trúc Đào.
"Con bé này, tất nhiên là có rồi nó đang ngồi với chị ấy, mà chị thấy em ngồi mình nên đi qua đây thôi." Ngọc Linh.
"Em tưởng chị kiếm em có việc gì làm em hết hồn." Trúc Ngọc.
"Khổ, để chị kêu bạn chị lại." Ngọc Linh.
Hai cô nàng xinh đẹp chơi với nhau lại còn gì tuyệt nữa, chị ấy cũng khá đẹp nhưng theo kiểu cá tính vì nhìn tóc chị là biết rồi, chị để kiểu mullet layer trong đẹp thật, em thì đơn giản thôi tóc thẳng và Hime thôi. Chị kêu bạn chị lại, một bạn nam.
"Đây, bạn chị người bạn duy nhất của chị đấy, chơi với chị từ nhỏ đến lớn rồi, em không cần phải lo ha em mà bị bắt nạt cứ kêu anh chị vì anh chị quá có tiếng trong trường rồi." Ngọc Linh.
"Con quỷ này nữa, à chào em anh là Nhật Minh rất vui được làm quen." Nhật Minh.
Em vâng một tiếng rồi cười tươi, trong đẹp lắm đấy, hai người kia nhìn em cười cũng cười theo.
Còn tiếp.
Chỉnh sửa cuối: