Chương 40: Sinh Vấn uống say * * * Xung vong vẫn có người rầu Vấn nâng vài chén tiêu sầu bơ vơ. Quay về quá khứ vài giờ Chương Lâm, Sinh Vấn đón chờ tin vui Tin Xung bị giết dập vùi Bởi nàng nữ tướng tên Bùi Lục Xuân Nghe như sét đánh rần rần Cái tên Vấn nhớ nghìn tuần không quên. Chương Lâm không biết tâu lên: "Chủ công chú ý cái tên tướng này Họ Bùi danh nổi gần đây Chính, khôn, võ, mị đủ đầy bản thân Cứu vua xứng đáng trung thần Có tài có đức được dân tôn sùng Về sau ắt phải đấu cùng Đừng khinh phận nữ biết dùng chỉ kim." Trông xa, Sinh Vấn lặng im Bề ngoài yên tĩnh, bên trong nổ bùng Bao lâu mới được trùng phùng Nhưng trong hoàn cảnh tiêu tùng một bên Vấn cầm chén rượu nâng lên Một, hai, ba hớp, hồn trên mây ngàn. Vấn đời, sao sống khó nhàn Đi vài ba bước phải than một lần Tìm đâu ra chốn yên thân Sáng chăm vườn ruộng chiều cần đi câu Gió mưa thổi mát dãi dầu Cạnh bên tri kỉ đêm thâu ấm tình. Cơn say dồn dập thần kinh Lăn đùng ra ngủ, bất bình.. nằm mơ. Hồ yên mây trắng nên thơ Cớ sao trời quát bất ngờ đại phong Vai mang gánh nặng chủ công Tiền tài danh vọng vốn không lợi gì Thay vì làm lễ vu quy Rước nàng cùng sống đến khi bạc đầu Thì giờ gói gọn trong câu: Một còn một mất, sớm lâu, mai này. Ước gì mãi ở cơn say Mơ tròn một giấc nơi đây có nàng.
Chương 41: Vấn thăm dò Lâm * * * Tiếc là sự thật bẽ bàng Sớm mai tỉnh dậy bàng hoàng chưa thôi Lâm vào lại báo tin tồi: "Lục Xuân chinh phạt nhắm mồi Thuận Ninh Mang danh phò chúa Quang Minh Quan quân dân chúng linh đình quỳ chân Khúc ca chiến thắng vang ngân Ngày càng hưng phấn tinh thần vút cao Chủ công kế sách thế nào Cứ đà Xuân sẽ sớm vào kinh đô." Bỗng dưng Vấn muốn hồ đồ Trán kia ướt sũng đẫm mồ đẫm hôi Nhẹ nhàng bẽn lẽn cất lời Thăm dò ý kiến của người Chương Lâm: "Nghĩ xem há có sai lầm Vua về ngai chúa có nhầm chi đâu? Vốn rằng họ Lạc từ đầu Dựng xây non nước nhiệm mầu giang sơn Đã qua bể khổ vai sờn Quang Minh chín chắn hẳn hơn trước nhiều Dân lành ai muốn tiêu điều Hay tin vương tốt biết điều nghiêng theo Cờ ta phấp phới hiệp hào Nhưng khi phản chúa kiểu nào còn giương? Rồi đây quy chụp bốn phương Vũ Sinh Vấn đó là phường phản vua!" Chương Lâm giật thót phân bua: "Chủ công xin hãy đừng đùa tôi e Lời ngài răn dạy tôi nghe Sai đâu đi đó trưa hè đêm đông Tử sinh nguyện vẫn một lòng Chống thiên chọi địa trảm phong chém hà Tuyệt nhiên không tiếng kêu ca Chẳng chi phải sợ hoàng gia hùng cường!" Chương Lâm khí thế phi thường Xứng danh mãnh tướng can trường hiên ngang Chứng minh tâm dạ đàng hoàng Sẽ không quỳ trước ngai vàng Lạc Vương Tuy nhiên Vấn suýt xỉu ngang Đâu ai thấu nỗi lòng chàng đớn đau
Chương 42: Tàn dư họ Đỗ * * * Ba quân quyết chí trước sau Trong khi Vấn muốn cúi đầu quỳ chân Tránh cho tổ quốc chia phân Toàn dân toàn lính đều gần bình yên Và còn được phúc đoàn viên Nắm tay tình ái hàn huyên triệu từ Cớ sao thời thế khước từ Lý tình khác hướng chần chừ chơi vơi Tơ duyên đứt đoạn nửa vời Người ơi ta nợ một đời yêu đương! Bụi bay gió nổi Tây phương Tàn dư họ Đỗ dặm trường thoát thân Tránh xa "lưỡi hãi" Lục Xuân Vung ngang xẹt dọc phản thần không tha Hưng Yên Phù Liệt xông pha Thuận Ninh trả chủ tiến qua Hoa Bình Đón vua về lại cung đình Quốc gia liệu sắp yên bình rồi chăng? Đoàn quân phò chúa băng băng Thâu đây tóm đó hất phăng mọi thù. Đỗ Xung chẳng phải thầy tu Có thê có thiếp vù vù chục con Khi cha vong mạng chẳng còn Thân trai hài tử muốn tròn dở dang Hai thằng Đỗ Khánh - Đỗ Khang May thay sự sống vẫn đang an lành Bàn nhau tính kế tinh ranh Sớm mai khác hướng phải đành chia tay Người ra Bắc, kẻ qua Tây Muốn nhờ ngoại tộc đến giày xéo ta. Phía Tây Liêm quốc ở xa Nhưng luôn rình rập để mà xâm lăng. Bắc phương nước Mãnh hung hăng Cho nơi đất Lạc khăng khăng của mình Xa xưa lắm lúc chiến chinh Đưa quân chiếm lấn thình lình thành công Nhưng nhờ dân-chúa đồng lòng Đáng lui giặc ác, dưới sông trên bờ. Bây giờ lại có bất ngờ Có tên Đỗ Khánh sang nhờ mượn quân.
Chương 43: Quân xâm lược hành động * * * Thế là có cớ động chân Để thêm lần nữa lấy phần "đất xưa." Suốt ngày trông ngóng chờ mưa Sống trong nắng ấm nhưng ưa bão bùng Đoàn quân tiếng trống lùng bùng Nghe như tiếng sấm chớp đùng inh tai! Tiến Nam đường hãy còn dài Vậy vua, Xuân, Vấn đã vai sẵn sàng? Trời thu ráng mỡ gà vàng Bão từ phương Bắc sắp sang biên thùy. Nước Liêm cũng vội ra uy Sai người giỏi nhất chỉ huy lên đường Vượt rừng vượt núi vượt sương Lòng tham thúc đẩy dặm trường cũng qua. Chuyển về thành Ái phồn hoa Tin về ngoại tặc đã loa lan truyền Lầu cao gác lớn vững kiềng Vậy mà Vấn vẫn ưu phiền điều chi? Chén trà rót sẵn còn ì Bánh bao đã nguội, lầm lì đăm chiêu. Sợ rằng Vẫn nghĩ quá nhiều Đầu bù tóc rối rồi tiêu tinh thần Song Lan quyết định đích thân Tiến vào trong phủ phân vân chuyện trò. "Chủ công xin bớt âu lo Chàng xanh xao lắm, gầy gò đáng e Nếu mang tâm sự nặng đè Không chê xin nói tôi nghe cùng chàng Biết đâu sẽ thấy nhẹ nhàng Đừng nên ôm nỗi hoang mang một mình." Vấn thầm cảm tạ ý tình Nhưng suy tư ấy biết trình sao đây? Thế đành nhè nhẹ xua tay Ngẩng đầu lắc lắc, mắt cay nuốt vào. Lan không nói tiếp lời nào Dần lùi lại chút phía sau nhìn chàng Thật buồn cảm xúc của nàng La bàn chỉ mãi Bắc đàng hướng kim Tình yêu chỉ giữ trong tim Tiếng kèn chúc phúc im lìm tháng năm.
Chương 44: Thư gửi chàng Vấn * * * Không gian cứ thế trầm ngâm Đến khi có kẻ tay cầm lá thư Bảo rằng chấp bút vài từ Gửi cho ngài Vấn tâm tư lòng mình Ban đầu Vấn chỉ làm thinh Sau cùng vẫn đọc thư tình ai trao Những lời lắng đọng ngọt ngào Như mang lòng dạ đặt vào trong câu: "Hỡi chàng Sinh Vấn Ái Châu Nhớ chăng lời hứa rước dâu họ Bùi Bao năm chờ đợi ngậm ngùi Chữ duyên chữ nợ nên vui hay buồn? Mặc mai nắng gắt mưa tuôn Hẹn nhau chốn cũ nói muôn vạn lời." Lăn dài nước mắt Vấn rơi Dáng người năm ấy đứng nơi ngày nào Bỗng dưng bụng đói cồn cào Ăn cho thật khoẻ để chào nàng Xuân. Gặp nhau lúc nước chia phân Nhưng tình cảm đó khắp trần bất ngăn. Mặt hồ sóng nhỏ lăn tăn Trời thương duyên đẹp cho dằn nhàn phong Bước chân hồi hộp trong lòng Tâm can háo hức ngóng trông dáng nàng Xuân từ phía ấy bước sang Vừa trao ánh mắt vội vàng đắm say Đã không gặp suốt lâu nay Trưởng thành vẫn nhận ra ngay duyên thề Ôm chầm hơi ấm gần kề Bao lời muốn nói hóa về hư không Trời mây tô điểm chút hồng Hoàng hôn lãng mạn làm phông làm nền. Mãi khi giọng nghẹn cất lên: "Chàng ơi, có lẽ không nên thế này! Em là nữ tướng lâu nay Giúp Vua diệt giặc dựng xây yên bình Cớ sao chàng chống Quang Minh Để giờ hai đứa cảm tình trớ trêu?" Trầm ngâm Sinh Vấn buồn thiu Tay ôm bất giác chặt eo nhân tình.
Chương 45: Tâm sự sao bao ngày gặp lại * * * Hồi lâu mới phá lặng thinh: "Xin cho ta hỏi sự tình chưa thông. Sao nàng liều lĩnh cuồng ngông Sống nơi phía Bắc dám vòng về Nam Biết rằng thân nữ bất phàm Nhưng nàng không sợ ta giam nàng à?" Lục Xuân nũng nịu thật thà: "Vì em thề nguyện thiết tha với chàng Dẫu cho ác tặc ngang tàng Đa thê đa thiếp cũng sang trao mình Nếu nay gặp nạn tử hình Cũng không hối tiếc vì tình đã trao. Nhưng niềm tin tưởng dồi dào Mặc lời đồn thổi ra vào xấu xa Tin chàng Sinh Vấn của ta Quang minh lỗi lạc như là Vân Tiên." Xuân khen khiến Vấn ngại liền Giấu che mặt đỏ, tự nhiên khẽ cười Từ khi lãnh đạo bao người Đã lâu không được vui tươi thế này Tình yêu cứ thế đắm say Quyện hòa cảm xúc bổng bay nồng nàn. Hoàng hôn đẹp đẽ cũng tàn Vấn bèn quyết định thở than thật lòng: "Xuân ơi, nàng có nhớ không Khi xưa gặp nạn hai dòng chia xa? Cũng do đương đế mà ra Không tròn phận mệnh, quốc gia bộn bề Khắp nơi bá tánh thảm thê Thế nên nổi dậy đề huề nghĩa quân Vô tình ta được lòng dân Được tin tưởng sẽ khai tân thời kỳ Ta nào muốn đấu tranh chi Lỡ mang trách nhiệm nặng ghì trên vai Thế gian máu đổ hàng dài Thế gian tiếng thét bi ai còn gầm Nỡ đành vứt bỏ âm thầm Thì bao dân tín bổng trầm đáp sao?" Lời đồn tâng bốc Vấn cao Đến đây thì cũng nghẹn ngào lệ rơi.
Chương 46: Tính toán của Xuân * * * Hiểu lòng Sinh Vấn rối bời Lục Xuân ôm chặt không rời một phân Mũi nàng thút thít vài lần Lặng thầm suy nghĩ phân vân giúp chàng Mỉm cười hôn má nhẹ nhàng Chàng đương xấu hổ khẽ khàng lắng nghe "Chàng ơi, đất nước chia phe Liên hồi khắc xuất thân tre trăm rời Giúp cho ngoại tộc gặp thời Đang mang dầu hỏa sang chơi đốt nhà Thôi thì chuyện của hai ta Tạm thời gác lại chờ qua họa gần Bây giờ em tính cho cân Vua lo Mãnh Bắc, anh phần Liêm Tây Hai phe quyết chí đánh bay Đánh cho giặc rõ đất này tộc ai Biết đâu gắn kết kề vai Thứ tha quá khứ, tương lai hòa bình Tiếp sau duyên nợ chúng mình Lấy làm cái cớ linh đình quốc gia." Đường đi nước bước nghe qua Hợp tình hợp lý để mà thuận theo. Ba ngày sau thoáng cái vèo Giặc tràn phía Bắc làng nghèo biên cương Chúng đinh ninh lúc sớm sương Sẽ xong chiếm được Vĩnh Tường mà thôi Ngờ đâu qua tận trưa rồi Cổng thành chẳng thấy thấp còi mập cao Ngoại ô gặp phải lời chào Của dân chúng chốn núi cao rừng dày Họ cùng chung sức hăng say Chỗ kia du kích, chỗ này bẫy giăng Khiến cho quân địch thiên thăng Chết đi tự nhủ hỏi rằng: "Sợ chưa?" Tuy nhiên phe Mãnh chả vừa Ỷ người đông đúc đốt thưa cả rừng Nên khi trời lặn đỏ hừng Vĩnh Tường tiếp đón quỷ sừng ác ma Giết người hơn giết vịt gà Bàn chân giẫm máu trẻ già dân Nam.
Chương 47: Chiến trận phía Bắc * * * Mỗi thân xác ngã trong giàm Khiến cho tướng địch rộng hàm cười to Lúc này vang tiếng reo hò Quân triều đình đến tiếp cho Vĩnh Tường Dẫn đầu thân nữ phi thường Một đòn chém hạ tướng đương giễu cười Lục Xuân bé nhỏ con ngươi Bùng cơn thịnh nộ, thân người sức long Cùng bao dân-lính đồng lòng Truy cùng giết tận lũ không tính người Mãnh quân kinh chín hãi mười Rồi nằm bẹp xuống chết tươi vạn thằng Lạc quân tiếp tục băng băng Đẩy lui địch khỏi đồng bằng Phương Nam. Bên kia biên giới càm ràm Thua nên điên tiết nhưng làm gì hơn. Mấy ngày sau chẳng ngưng hờn Bèn toan tính kế để vờn Lục Xuân Chúng chia mấy chục đội quân Tấn công lẻ tẻ quấy dân phá làng Rẫy nương thì đốt tan hoang Gạo khoai có sẵn thì mang về dùng Gặp người đao sắt cứ vung Tạo cơn hỗn loạn ở vùng cửa biên. Quân Nam nghe báo giận liền Kéo nhau đi đánh lũ điên hại người Kẻ thù mỗi đội khoảng mười Siêng năng cướp bóc rồi cười hả hê Khi quân Lạc đến cận kề Chúng liền bỏ chạy nhanh về trại doanh Dọc đường đặt bẫy xung quanh Khiến quân truy kích hóa thành xác khô Trong cơn nóng giận hóa rồ Trúng đòn quỷ kế xây mồ chôn thân. Tin truyền lan đến Lục Xuân Dìm cơn thịnh nộ trầm luân một mình Ngỡ rằng trận chiến mới tinh Giặc phương Bắc sẽ lặng thinh nhiều ngày Đâu ngờ chúng vội ra tay Mưu tàng kế độc đọa đày nhân gian Tay Xuân kiên định đập bàn Sẵn sàng quyết chiến đánh tan Mãnh thù.
Chương 48: Hành quân đường núi * * * Vào ngay đêm xuống tối hù Xuân bày binh lính ở khu Hồi Hồ Hội quân không tiếng vang hô Hoàng Liên chân núi lệnh cô rõ ràng: "Tốc hành dọc núi lên đường Cùng làm đại sự phi thường với ta Chông gai nguy hiểm phía xa Rừng thiêng nước độc quỷ ma rập rình Nhưng vì dân chúng nước mình Sẵn sàng vượt khó dẹp bình giặc kia. Hỡi ba quân, dưới Trăng khuya Cùng nhau đánh địch hồn lìa khỏi thân!" Kế Xuân nào có khó lần Dọc đường trên núi hành quân bất ngờ Chỉ là khốn khó đang chờ Biết bao hiểm trở sương mờ thú hung. Núi rừng rừng núi trùng trùng Không ngăn khí thế anh hùng Lạc binh Hai ngày khởi bước hành trình Hàng trăm binh lính hi sinh bên đường Ngại đâu dạo chốn thiên đàng Tiếc rằng không kéo giặc càng đi theo. Bao nhiêu trở ngại hiểm nghèo Cuối cùng đã bị họ trèo vượt qua Trên cao nhìn phía xa xa Thấy doanh trại địch canh ba giờ dần Ác ôn đang ở rất gần Mắt ai cũng chứa bao ngần hờn căm Toàn quân chẳng muốn ngồi nằm Muốn ngay lao xuống băm vằm giặc đi Lục xuân phụ ý quân chi Nàng hô giết địch trước khi sáng trời! Từng binh từng sĩ rã rời Nhưng chùng chân bước một người cũng không. Lửa bùng trại địch rực hồng Kẻ lo toán loạn kẻ xong một đời đời Tướng quân phe Mãnh cạn lời Sao mà ngờ được Xuân chơi kiểu liều Có tên đang ngủ thiu thiu Tự dưng cái mạng ngã xiêu âm tào.
Chương 49: Phía Tây gặp khó * * * Trận này đánh thắng rất mau Nhưng về thiệt hại tổn hao vô cùng Sau khi giết giặc cuối cùng Xuân liền ra lệnh lính cùng người dân Tạo ra biên giới vệ thân Tường rào gai nhọn để ngăn Bắc thù Nếu như đến một mùa thu Mãnh quân lại ý vù vù xâm lăng Thấy đây rào chắc bẫy giăng Sẽ lui quân lính nghĩ rằng không nên Chẳng may ý định vững bền Quyết tâm xâm phạm đất bên Nam này Thì liền phải chịu trật trầy Giặc quân hao tổn mạng bay ít nhiều. Công trình thuận lợi xây đều Dân quân ai nấy chẳng kêu phiền lòng. Phương Bắc chiến trận đã xong Tạm yên bờ cõi giờ vòng về Tây. Quân Liêm tuy mạnh, chẳng may Hành quân gặp phải rừng cây phục chờ Chàng Sinh Vấn tự bao giờ Cho quân phục sẵn bất ngờ đánh tan Quân Liêm chết mất mấy ngàn Dù cho chỉ mới tiến lan biên thùy Bực mình Liêm tướng nghĩ suy Rồi sai quân lính đốt đi cả rừng Núi Trường lửa cháy bừng bừng Khiến bao Vấn lính đành ngưng cuộc đời Mất đi lợi thế hơn người Vấn binh buộc phải tạm thời lui xa Nhưng Liêm đang thắng được đà Càng thêm hung hãn đánh qua Thuận Thành Thuận Dương ngày thức đêm canh Cố mà tử thủ trước nanh vuốt thù Vấn nhìn về phía hoang vu Lòng đương trĩu nặng lù bù tâm can Cố tìm kế sách chu toàn Đi đi lại lại vẫn hoàn về không Bỗng nhiên Nam hướng mà trông Ở nơi đó có một ông thiên tài.