Ngôn Tình [Edit] Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quả Cam Vị Quýt, 16 Tháng tám 2023.

  1. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 59: Thông Báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mấy năm nay, kể từ khi Lạc Ngạn Tinh đến thành phố Tuyền Ứng, mỗi lần sinh nhật đều là một sự kiện trọng đại.

    Trong năm đầu tiên sau khi trở về Lạc gia, Lạc Thư Minh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt sôi động để giới thiệu cậu với giới xã hội xung quanh Lạc gia.

    Trước tiệc sinh nhật mấy tháng Lạc Ngạn Tinh vì để chuẩn bị mà mỗi ngày đều học lễ nghĩ và phép xã giao, phải nhớ xưng hô của từng người một đến mức sắp ói.

    Mấy năm sau đó, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh đại đa số đều là mời bạn bè cùng thế hệ, bên trong có người quen cũng có người chỉ gặp qua vài lần, một đám người tụ cùng một chỗ, thoạt nhìn náo nhiệt, trên thực tế rất không tư không vị.

    Vì thế sinh nhật năm nay, ngoại trừ buổi sáng ngồi cùng Lạc Thư Minh ăn một bữa điểm tâm, thời gian còn lại Lạc Ngạn Tinh liền dành hết cho Địch Tiểu Địch.

    Hai người đi khu vui chơi, muốn chơi nhất vốn là đu quay, bởi vì lãng mạn, nhưng đáng tiếc, thiết bị đu quay xảy ra vấn đề, không thể cho người ta ngồi.

    Vì vậy Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch đành phải chơi những cái khác, họ chụp vài bức ảnh trên vòng quay ngữa gỗ, Địch Tiểu Địch đã đăng ảnh đó lên tường trong tài khoản của mình.

    Sau đó lại chơi cái khác, cuối cùng đi đến nhà ma. Lạc Ngạn Tinh không sợ nhà ma, trước kia ở quê chưa từng đi chơi với Địch Tiểu Địch, cho nên cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm tốt bạn trai Max bảo vệ Địch Tiểu Địch, nhưng lại phát hiện Địch Tiểu Địch còn trấn định hơn cậu.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn về phía Địch Tiểu Địch:

    "Cậu không sợ?"

    Địch Tiểu Địch nói:

    "Đều là giả, có gì phải sợ?"

    Lạc Ngạn Tinh giơ ngón tay cái với Địch Tiểu Địch, nghĩ thầm không hổ là cô gái cậu thích.

    Sau khi rời khỏi khu vui chơi, hai người lại đi xem phim.

    Lạc Ngạn Tinh chọn một bộ phim lãng mạn, nhưng bất quá không ai có hứng thú với bộ phim, Lạc Ngạn Tinh một bên nắm lấy lòng bàn tay Địch Tiểu Địch chơi, một bên trong đầu phàn nàn về tình tiết không nói nên lời trong phim.

    Nhưng mặc kệ bộ phim như thế nào, cùng người mình thích xem phim điều này chính là vô cùng tốt đẹp, cho nên khi hai người ra khỏi rạp chiếu phim, tuy rằng sắp quên sạch tình tiết của bộ phim, nhưng tâm tình lại đều đặc biệt tốt.

    Lạc Ngạn Tinh đã đặt trước một nhà hàng phương Tây, đây là lần đầu tiên Địch Tiểu Địch ăn ở một nhà hàng phương Tây, cô không biết nhiều về lễ nghi liên quan, vốn định tạm thời lên mạng tìm kiếm bổ sung tri thức một chút, kết quả sau khi đến mới phát hiện Lạc Ngạn Tinh đặt phòng VIP.

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Ăn cơm mà thoải mái là được, lần đầu tiên mình ăn nhà hàng Tây là cùng với ông nội, khi đó ông nội đối với mình đặc biệt hung dữ, sau khi mình ăn qua một lần, quyết định về sau không bao giờ đến nhà hàng đó nữa, có bóng ma tâm lý, nếu không phải ông ấy là ông nội mình, đoán chừng mình đối với ông ấy sẽ có bóng ma tâm lý."

    Địch Tiểu Địch bị lời Lạc Ngạn Tinh nói chọc cười, trong lòng lại vì sự tri kỷ của cậu mà cảm thấy ấm áp.

    Lạc Ngạn Tinh sợ cô không thích ứng nên đặt phòng riêng, lại sợ cô ngượng ngùng mới lấy chuyện quá khứ của mình ra làm ví dụ.

    Địch Tiểu Địch nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, ngoan ngoãn lại rất nghiêm túc nói:

    "Mình muốn nghe thêm về quá khứ của cậu. Cậu có thể kể cho mình nghe không? Chính là chuyện mấy năm nay của cậu ở Tuyền Ứng."

    Địch Tiểu Địch vẫn luôn muốn biết Lạc Ngạn Tinh đã trải qua những gì trong mấy năm qua ở Tuyền Ứng, chỉ là trước đó thời gian, địa điểm đều không đúng, cho nên vẫn không hỏi, hiện giờ ở trong phòng bao, cô cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để nghe cậu kể ra.

    Lạc Ngạn Tinh ngẩn người, ăn một miếng gan ngỗng rồi mới nói:

    "Lúc đó sức khỏe của bố mình rất yếu, vì điều này mà ông nội mình đã cưỡng bức đưa mình và bố về thành phố Tuyền Ứng, sau khi trở về thành phố Tuyền Ứng, bố mình vẫn luôn ở bệnh viện cho đến khi qua đời.."
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 60: Quà Tặng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh cũng không biết mình đã nói với Địch Tiểu Địch bao nhiêu chuyện mấy năm nay, hẳn là đã nói rất lâu, bởi vì khi cậu ra khỏi nhà hàng Tây, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy những ngôi sao.

    Cậu nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, thực sự có thể cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm hoàn toàn khi bỏ lại tất cả quá khứ phía sau.

    Trở lại Tuyền Ứng mấy năm nay, cậu bị vận mệnh buộc tiến về phía trước, bị ép buộc thay đổi, bị ép buộc thích ứng học tập rất nhiều thứ, cùng lúc đó cậu còn phải lo lắng sức khỏe của bố, để ý đến tâm tư ông nội, phớt lờ ánh mắt của những thân thích không có ý tốt gì..

    Có đôi khi cậu hồi tưởng lại quá khứ, thậm chí không thể tin được mình thật sự đã tiến về phía trước lâu như vậy, một khắc cũng không ngừng kiên trì tiến lên.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn về phía Địch Tiểu Địch, đột nhiên nói:

    "Trong thành phố hiếm khi có ngôi sao đẹp như vậy."

    Địch Tiểu Địch nhìn bầu trời đêm, trong mắt phản chiếu những ngôi sao, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nói:

    "Vẫn không đẹp bằng bầu trời đầy sao mà chúng ta từng thấy khi còn nhỏ."

    Lạc Ngạn Tinh cũng cười theo.

    Địch Tiểu Địch đối với cậu mà nói, chính là bầu trời đầy sao này, khi khom lưng mệt mỏi cũng sẽ nhớ nhung trong lòng, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên sẽ bị vẻ đẹp tốt đẹp này mà rung động.

    Cô là không thể thay thế, là ngôi sao trước kia cậu giấu sâu trong đáy lòng, là ngôi sao cậu quyết định sau này cũng phải đặt ở trên đầu trái tim.

    Lạc Ngạn Tinh đang nghĩ về những lời yêu thương cảm động nhất trên thế giới này, nhưng cậu không nói với Địch Tiểu Địch, cậu muốn làm cho cô thấy nhiều hơn là chỉ bằng lời nói.

    Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch dạo bước dưới bầu trời đầy sao, xung quanh là ánh đèn neon.

    Lạc Ngạn Tinh không nhịn được hỏi về quà sinh nhật của mình:

    "Quà sinh nhật của mình đâu? Đừng quên đưa nó cho mình nhé."

    Địch Tiểu Địch nói:

    "Không có gì ngạc nhiên về món quà sinh nhật mình tặng cậu.."

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Mặc dù không có bất ngờ, nhưng mình cũng rất để ý."

    Địch Tiểu Địch lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đỏ, đưa cho Lạc Ngạn Tinh:

    "Giống như lần trước nhưng lần này là chiếc vòng tay màu đỏ.."

    Nói xong, Địch Tiểu Địch dừng một chút, hơi dí dỏm bổ sung một câu:

    "Mình đoạt được từ chỗ Nguyệt Lão, cậu phải quý trọng nó, bằng không thần tiên trên trời cũng không tha cho cậu!"

    Lạc Ngạn Tinh bị lời nói của Địch Tiểu Địch chọc cười, một bên bởi vì đối với người trong lòng mà cảm thấy nhất cử nhất động của Địch Tiểu Địch đều cực kỳ đáng yêu, một bên đưa tay tiếp nhận dây đỏ cẩn thận nhìn một chút, sau đó nói: :

    "Sợi dây đỏ này so với lúc trước cậu tặng mình bện tốt hơn."

    Địch Tiểu Địch hỏi:

    "Khẳng định như vậy, xem ra vòng tay mình trước kia cho cậu, cậu đều giữ lại."

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Đều cẩn thận giữ lại, không nỡ làm mất, còn đặc biệt làm cho chúng nó một cái két sắt."

    Nói xong, Lạc Ngạn Tinh lại có chút tiếc nuối nói:

    "Nếu như mình đến Tuyền Ứng mấy năm nay còn có thể nhận được dây vòng tay của cậu, như vậy về sau đem vòng tay ra đặt cùng một chỗ đếm số lượng chúng nó là có thể tính ra chúng ta đã quen biết rất nhiều năm.."

    Địch Tiểu Địch suy nghĩ một chút, đi về phía trước vài bước, lại nhanh nhẹn xoay người nói:

    "Một chút lãng mạn."

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Đúng là rất lãng mạn."

    Địch Tiểu Địch cười nói:

    "Nếu như mình nói.. mấy năm cậu ở Tuyền Ứng, mình đều chuẩn bị dây vòng tay sinh nhật cho cậu, như vậy.."

    Lạc Ngạn Tinh mỉm cười và trả lời:

    "Rồi chuyện tình lãng mạn giữa mình và cậu trở thành sự thật."
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2024
  3. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 61: Đội Cổ Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh trở về Lạc gia, tâm tình cực kỳ tốt, vào cửa vẫn cúi đầu nhìn dây đỏ trên cổ tay, lúc thay giày gần như bối rối.

    Lạc Thư Minh vốn định hỏi cái gì, nhưng nhìn Lạc Ngạn Tinh như vậy, cảm thấy đã biết đáp án, vì thế cái gì cũng không hỏi, chỉ cười cười, đứng dậy trở về phòng ngủ.

    Bóng đêm nhạt dần, bầu trời quang đãng chiếu ra.

    Trong "Vội vàng" của Chu Tự Thanh viết:

    Khi tôi rửa tay, ngày trôi qua chậu; khi tôi ăn, ngày trôi qua bát cơm; khi tôi im lặng, ngày trôi qua trước ánh mắt tôi. Tôi nhận ra anh ấy vội vã rời đi, nên tôi đưa tay ra giữ anh ấy lại, nhưng anh ấy cứ lướt qua bàn tay muốn nắm giữ của tôi..

    Thời gian quả thật vội vã như thế, sẽ bất tri bất giác trôi đi, bảo bạn ngay cả giữ lại cũng không được.

    * * *

    Đội bóng rổ của Lạc Ngạn Tinh thành công lấy được tư cách đại diện trường học xuất chiến, cùng mấy đội bóng rổ của trường khác đối đấu, đánh tới cuối cùng, chỉ còn lại đội bóng rổ tư nhân Tuyền Ứng của Lạc Ngạn Tinh và đội bóng rổ trung học số 1 Tuyền Ứng.

    Một ngày trước trận chung kết bóng rổ, Địch Tiểu Địch còn đang huấn luyện với Hình Kỳ Kỳ ở trường, cô gia nhập đội cổ vũ của trường, nhưng không nói cho Lạc Ngạn Tinh biết, mấy hoạt động trước đó cũng không đi, quyết định cho Lạc Ngạn Tinh một niềm vui bất ngờ lớn trong trận đấu ngày mai.

    Lạc Ngạn Tinh gọi điện thoại cho Địch Tiểu Địch:

    "Tối nay còn không ăn cơm với mình sao?"

    Ngữ khí Lạc Ngạn Tinh có chút ủy khuất, Địch Tiểu Địch lại có thể tưởng tượng được bộ dáng cậu tựa vào tường có chút lưu manh, sau đó lại không thể tránh được mà cười.

    Chỉ nghĩ đến cậu thôi đã đủ khiến cô động tâm, Địch Tiểu Địch cười rộ lên, trả lời:

    "Mình sẽ ăn tối với Kỳ Kỳ tối nay, bọn mình đã hẹn nhau từ ngày hôm qua rồi."

    Lạc Ngạn Tinh thở dài:

    "Hôm qua ăn cơm với cô ấy, hôm nay lại ăn cơm với cô ấy.."

    Hà Hải Đăng nhịn không được vỗ vỗ bả vai Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Cũng chỉ hai ngày, cậu ai oán cái gì chứ. Kỳ Kỳ mỗi tuần chỉ ăn cơm với tôi một lần, tôi cũng không giống như cậu."

    Lạc Ngạn Tinh che di động, nghiêng đầu nói với Hà Hải Đăng:

    "Điều đó có thể giống nhau không? Cậu thảm, tôi không muốn thảm giống như cậu, hơn nữa cô ấy cùng những người khác ăn cơm, đồ ăn không hợp khẩu vị, đồ ăn không tốt cho sức khỏe thì làm sao?"

    Hà Hải Đăng bị Lạc Ngạn Tinh làm nghẹn họng, đầu hàng nói:

    "Cậu mạnh cậu mạnh, được rồi, đừng khoe khoang, rõ ràng tình huống của tôi và cậu giống nhau, vì sao ăn cơm chó luôn là tôi?"

    Trưa hôm sau, trận chung kết bóng rổ bắt đầu ở trung tâm thể thao gần đó, Lạc Ngạn Tinh sợ Địch Tiểu Địch không tìm thấy chỗ, nên vẫn chờ ở ngoài sân, nhưng không thấy Địch Tiểu Địch.

    Phương Tòng Khải mặc đồ bóng rổ, nói với Lạc Ngạn Tinh:

    "Tìm ai đây? Địch Tiểu Địch?"

    Lạc Ngạn Tinh gật đầu, có chút lo lắng nói:

    "Cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, sao còn chưa tới?"

    Phương Tòng Khải nói:

    "Tôi vừa mới hình như nhìn thấy cô ấy, cô ấy tới sớm hơn chúng ta, đã ở trong sân."

    Lạc Ngạn Tinh nghiêng đầu nhìn Phương Tòng Khải:

    "Phải không?"

    Phương Tòng Khải suy nghĩ một chút nói:

    "Tôi hẳn là không nhìn lầm."

    Lạc Ngạn Tinh quay đầu chạy vào trong sân.

    Phương Tòng Khải giật mình, vừa đuổi theo vừa gọi:

    "Cậu chậm một chút a!"

    Lạc Ngạn Tinh chạy bộ đặc biệt nhanh, mỗi lần dự bị đi tham gia đại hội thể dục thể thao, đều đứng đầu chạy cự ly ngắn.

    Phương Tòng Khải căn bản đuổi không kịp Lạc Ngạn Tinh, chỉ có thể nhìn Lạc Ngạn Tinh chạy xa, dừng lại khom lưng chống gối thở dốc.

    Lạc Ngạn Tinh chạy thẳng vào trong sân, đụng phải đoàn cổ động viên trường học thay quần áo đi ra.

    Lạc Ngạn Tinh né sang một bên, tiếp tục đi vào bên trong, nhưng đi hai bước lại đột nhiên dừng lại, có chút không dám tin nhìn qua.
     
  4. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 62: Món Quà Của Thanh Xuân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh không dám tin nhìn qua, liền nhìn thấy Địch Tiểu Địch trong đội cổ động viên.

    Áo ngắn tay, váy ngắn, khi nhảy múa hẳn là sẽ lộ ra một đoạn eo nhỏ, một bên tóc xõa được tết gọn gàng, linh động mà lại có đặc sắc.

    Lạc Ngạn Tinh trừng mắt nhìn, trong ánh mắt chăm chú của tất cả đội cổ vũ kéo Địch Tiểu Địch đi.

    Đội cổ vũ lập tức ồn ào, có mấy người hỏi chuyện gì xảy ra, Hình Kỳ Kỳ ở một bên cười không ngừng, nghe thấy các cô hỏi lại:

    "Không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận bị kinh ngạc.."

    Sau đó muốn đem người giấu đi mà thôi.

    Lạc Ngạn Tinh kéo Địch Tiểu Địch đi ra bên ngoài, thấy xung quanh có người luôn hướng về phía Địch Tiểu Địch, cậu cau mày bảo vệ Địch Tiểu Địch càng chặt hơn.

    Địch Tiểu Địch sao có thể không biết Lạc Ngạn Tinh đang suy nghĩ cái gì, cười nói:

    "Lạc Ngạn Tinh, lát nữa mình còn phải nhảy trên sân khấu trước khi các cậu bắt đầu thi đấu."

    Lạc Ngạn Tinh dừng bước, cúi đầu nhìn Địch Tiểu Địch:

    "Cậu bây giờ cũng không gọi mình là Ngạn Tinh ca ca, cả tên lẫn họ cứ thế mà gọi" Lạc Ngạn Tinh ", như thế nào, lớn lên cánh cũng cứng rồi?"

    Khi Lạc Ngạn Tinh nhắc đến từ "cánh", cậu không khỏi bật cười, trông cậu không hề hung dữ chút nào trong mắt Địch Tiểu Địch lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.

    Lạc Ngạn Tinh nhéo mặt Địch Tiểu Địch, cười nói:

    "Cậu đó, cậu đó."

    Nửa giờ sau, Địch Tiểu Địch cùng những cổ động viên khác đi đến giữa sân bóng rổ, nhảy khai mạc trận đấu.

    Địch Tiểu Địch vốn có năng khiếu vũ đạo, cô lớn lên xinh đẹp đẹp, khí chất cao, thu hút nhiều ánh mắt để ý.

    Lạc Ngạn Tinh thậm chí không chớp mắt.

    Rất nhiều năm sau, Lạc Ngạn Tinh vẫn sẽ nhớ rõ điệu nhảy Địch Tiểu Địch nhảy dưới ánh mặt trời trong đám đông, cô lấp lánh tỏa sáng, thu hút hết tất cả sự chú ý của cậu.

    Sau khi trận đấu bắt đầu, Lạc Ngạn Tinh đã chơi rất hay, nhiều lần ghi được những bàn thắng gần như hoàn hảo khiến khán giả phải kinh hô.

    Trận đấu bóng rổ kết thúc, đội của Lạc Ngạn Tinh không ngoài dự đoán đạt được quán quân.

    Sau trận đấu, đội trưởng đội bóng rổ của trường trung học số 1 Tuyền Ứng tiến tới nói chuyện với Lạc Ngạn Tinh:

    "Sao hôm nay cậu chơi tốt vậy? Giống như bơm máu gà vậy."

    Lạc Ngạn Tinh liếc hắn một cái, vừa lau mồ hôi vừa nói:

    "Người mình thích đang ở trên khán đài, cô ấy đang nhìn, sao có thể không đánh tốt một chút?"

    Nói xong, cậu quay người rời đi dưới cái nhìn chằm chằm của đội trưởng trường trung học số 1 Tuyền Ứng, người trước giờ chưa từng thích ai.

    Đội trưởng trường trung học số 1 ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm giác mình không chỉ thua trận đấu còn bị đút một miệng thức ăn cho chó.

    Đảo mắt học kỳ đầu tiên của lớp 11 kết thúc, thành tích thi cuối kỳ của Lạc Ngạn Tinh lại tiến bộ vài bậc, hơn nữa lần đầu tiên vào bảng đỏ của trường, mặc dù xếp hạng rất thấp, nhưng tốt xấu gì cũng nằm trong bảng.

    Lão Từ và một đám giáo viên lớp C hiện tại cảm giác đối với Lạc Ngạn Tinh đặc biệt đặc biệt tốt, học sinh nguyện ý học tập ở chỗ giáo viên luôn có thể kiếm được độ hảo cảm, vả lại loại "nghịch tập cặn bã" như Lạc Ngạn Tinh kỳ thật càng tăng độ hảo cảm.

    Mấy giáo viên lớp khác nhiều lần tới hỏi lão Từ hỏi làm sao dạy Lạc Ngạn Tinh trở về quỹ đạo, nói lớp bọn họ cũng có mấy người có thành tích không tốt, làm sao để cho bọn chúng học tập, nói bọn chúng cũng không nghe:

    "Lạc Ngạn Tinh rõ ràng so với mấy cái gai kia còn khó dạy hơn, nhưng Lạc Ngạn Tinh lại bắt đầu học tập, thành tích còn 'vụt vụt vụt' tăng lên, đây có phải là có bí quyết gì không?"

    Mỗi khi đến lúc này, lão Từ lại cười nói:

    "Không có bí quyết gì, cũng không tính là chúng ta dạy, là chính hắn đã tỉnh ngộ, nguyện ý cố gắng nguyện ý học."

    Nói là nói như vậy, trong lòng lão Từ lại nghĩ đến những lời khác - - ai bảo lớp các ngườikhông có một Địch Tiểu Địch chứ?

    Bất quá trong lòng nghĩ như thế nào cũng không thể nói.

    Kỳ nghỉ đông lớp 11 hơn một tháng vài ngày, Địch Tiểu Địch về quê, Lạc Ngạn Tinh theo Lạc gia học tập quản lý công ty, hai người cả kỳ nghỉ đông đều không gặp mặt, nhưng mỗi ngày đều dùng điện thoại di động trò chuyện nửa giờ.

    Trở về trường học liền chính thức tiến vào học kỳ sau của lớp 11, Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch hai người vẫn ngồi cùng bàn, chỉ là một học kỳ này, Lạc Ngạn Tinh không có chơi bóng rổ.

    Lão Từ thấy rất kỳ quái, cố ý gọi Lạc Ngạn Tinh đến văn phòng hỏi:

    "Sao không chơi bóng rổ nữa?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Em dự định dùng toàn bộ thời gian vào học tập, thành tích cần tăng lên."

    Lão Từ nói:

    "Thành tích hiện tại của em gần như đủ tốt để đậu trường top 3, em định thi trường top 2?"

    Lạc Ngạn Tinh lắc đầu.

    Lão Từ hơi giật mình, ngập ngừng nói:

    "Vậy em định thi trường top 1? Vậy quả thật phải thật sự cố gắng học, độ khó quá lớn, thử trường top 2 một chút còn tương đối có khả năng thành công."

    Lúc lão Từ nói lời này còn không biết đến khi Lạc Ngạn Tinh thi tốt nghiệp trung học, top 3 đã bị hủy bỏ, chỉ có top 1và top 2.

    Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng toàn bộ văn phòng.

    Lạc Ngạn Tinh hiện tại trước mặt lão Từ, nhìn lão Từ, nghiêm túc nói:

    "Em dự định thi vào cùng trường với Địch Tiểu Địch."

    Lão Từ mở to mắt, lúc này đây là thật sự kinh hãi, ông vốn là ngồi ở trên ghế, nghe được Lạc Ngạn Tinh nói liền mạnh mẽ đứng dậy, có chút lắp bắp nói:

    "En muốn thi cùng trường với Địch Tiểu Địch? Em.. Địch Tiểu Địch, em ấy.. thành tích của em ấy, em là Lạc Ngạn Tinh nhìn lão Từ nói: :

    " Không thể nghiêm túc hơn được. "

    Lão Từ hít sâu một hơi:

    " Mấy lần thi Địch Tiểu Địch đều đứng đầu toàn trường, dựa theo thành tích của em ấy, tương lai trường thi tốt nghiệp trung học khẳng định rất tốt, hẳn là trường đại học thứ nhất thứ hai trong nước. Tôi nói thật không dễ nghe, nhưng dựa theo thành tích hiện tại của em, cơ hồ là không có khả năng. "

    Lạc Ngạn Tinh tùy tiện ngồi xuống, cả người có chút lười biếng, nhưng ánh mắt lại sắc bén sáng ngời nói:

    " Em biết thành tích của cô ấy tốt, cho nên em sẽ nghiêm túc cố gắng đi học, không thử làm sao biết được? Cho dù cuối cùng không thành công, em vẫn có thể đến gần cô ấy hơn một chút. "

    Lão Từ dần bình tĩnh lại, ông ngồi trở lại vị trí của mình, suy nghĩ một chút nói:

    " Trong lòng em đã có quyết định, vậy thì đi làm đi, ở tuổi của em liều mạng một phen luôn luôn đáng giá. "

    Lão Từ cảm thán nói:

    " Tuổi trẻ.. "

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    " Nếu đã nói rõ ràng, vậy em trở về, trong kế hoạch buổi sáng nay còn có mấy đề em chưa giải xong. "

    Lão Từ nhìn Lạc Ngạn Tinh đứng dậy, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi Lạc Ngạn Tinh lại nói:

    " Nhưng mà - có một chuyện tôi nhất định phải nói, em ở trước mặt tôi nói em muốn thi cùng trường với Địch Tiểu Địch, nói chuyện yêu đương của mình với chủ nhiệm lớp không tốt lắm chứ? "

    Lạc Ngạn Tinh xoay người, cười nói:

    " Chưa yêu đương, em và cô ấy đều là học sinh ngoan mỗi ngày đều học tập chăm chỉ. "

    Lão Từ:"... "

    Lão Từ có chút nghi hoặc nhìn Lạc Ngạn Tinh, ông cũng đã từng đi qua thời thanh xuân, đương nhiên có thể thấy rõ tình cảm giữa Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch.

    Lạc Ngạn Tinh xua tay và nói:

    " Thi đại học xong chúng ta sẽ nói chuyện! "

    Lão Từ sửng sốt, cười nói:

    " Tiểu tử này!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...