Tên truyện: NHỮNG ĐỨA CON Tác giả: Minh Hi Thể loại: Truyện ngắn Số chương: Chưa hoàn Nguồn ảnh: Internet Án văn: Nếu biết trước.. liệu có mấy ai sẵn sàng sa vào..
Chương 1 Bấm để xem Bách năm nay đã ba mươi lăm tuổi ngoài, anh là con thứ ba trong gia đình năm anh em - trước anh còn có một chị gái và một anh trai cùng với hai cô em gái. Tuy nói là anh em vậy thôi nhưng mối quan hệ giữa Bách và họ không quá thân thiết như anh em nhà người ta, nói đúng hơn là mạnh ai nấy lo, mạnh ai nấy sống chả liên quan, dính dáng gì đến nhau. Ngoài ba mươi lăm, như mọi người ở quê thì Bách cũng đã có một vợ và hai cô con gái cũng đã lớn tướng. Dân quê mà, đâu được như thành thị người ta - Bách học đâu mới có lớp ba lớp bốn gì đó là đã bắt đầu ra đời mưu sinh rồi. Bách ấy mà, anh chỉ đơn giản là đi làm rồi kiếm tiền về nuôi vợ nuôi con chứ cũng chẳng hề mảy may tranh đua với đời, có chăng thì cũng chỉ là lâu lâu ra ngoài lai rai nhậu nhẹt với bạn bè vài ly giao lưu cho có lệ mà đã vợ giận con hờn có cho thêm tiền còn chưa anh đã dám ra ngoài làm chuyện bậy bạ. Công việc của Bách thì không ổn định cho lắm, nay đây mai đó không có ở yên một chỗ mà làm được nhưng cũng trộm vía, thu nhập của anh thì cũng xem như là ổn định để lo cho gia đình và con cái, cũng như là dư ra một chút xíu xiu để làm của. Hôm ấy, có lẽ là một ngày mà bản thân anh cũng như cả gia đình anh có lẽ sẽ không bao giờ quên được. Đó là một ngày nắng gắt, nắng đến cháy da cháy thịt, là ngày giỗ của anh hai anh, một người anh trai đã mất từ thuở lọt lòng. Giỗ thì giỗ thế thôi, chứ anh cũng có ở nhà được đâu, chỉ là tranh thủ nghỉ buổi sáng để ở nhà phụ giúp lặt vặt này kia. Vậy đấy, mà gần như các việc nặng trong nhà thì hình như trong buổi sáng hôm ấy anh đã làm xong gần hết rồi còn lại thì để ở nhà ai làm được thì làm chứ biết sao bây giờ. Anh đi làm mướn kiếm tiền mà đâu có muốn nghỉ là nghỉ được đâu, nghỉ rồi người ta trừ lương, đuổi việc thì lấy gì mà nuôi vợ nuôi con. Buổi trưa, Với cái nắng cháy da, Bách phải chạy gần mười mấy cây số đến chỗ làm. Vừa đến anh đã ngay lập tức vùi đầu vào công việc, trễ của người ta cả nửa ngày rồi, phải tranh thủ làm bù lại ấy mà. Công việc của anh chủ yếu là ngoài trời, nên cho dù nắng thế nào, mệt thế nào thì cũng ráng mà làm chứ cũng đâu có thể nào chui vô bụi mát mà ngồi nghỉ được. Đang lúi húi làm việc, bỗng nhiên anh ba Bình - ông anh họ xa và cũng là người làm chung với anh lớn giọng hỏi: "Bách! Mày coi thử coi con đó phải con Nga, con thằng Tùng anh mày không?" "Ê ê, nhìn giống lắm nha, chú ra đây coi coi phải hong!" Thằng nhóc Tân đứng bên cạnh cũng nói phụ họa vào. "Xàm nữa, mấy ông biết ở đây cách nhà nó bao nhiêu cây không?" "Nghĩ sao mà mấy ông thấy nó ở đây được thì cũng hay à!" Bách vừa nói nhưng cũng vừa lúi húi với công việc của mình. Anh chẳng hơi sức đâu mà nghĩ nhiều. "Trời ơi, tao nói chơi với mày hả Bách, không tin thì mày hỏi thằng Tân đi, coi phải không!" Ba Bình mặt nghiêm nghị nói. "Đúng đó, đúng đó, hình như là con Nga thiệt đó chú Bách, nhìn giống ghê lắm!" Tân nói với vẻ chắt nịt. Nói đến mức này thì Bách không thể không tin được, cũng bỏ hết công hết việc trong này sang một bên, lật đật chạy ra ngoài đó xem sao. "Đâu? Nó đâu?" Chạy ra đến nơi thì ngay cả một bóng người cũng không thấy, Bách quay sang hỏi thằng Tân chạy theo sau lưng. "Ủa, mới thấy nó chạy ngang đây mà ta? Đâu rồi?" Bách lắc đầu: "Thiệt tình, làm tao tưởng thật không!" Không thấy cháu nó đâu, Bách cũng nghĩ là không có chuyện gì nghiêm trọng - anh quay trở lại công việc của mình tiếp tục làm. Anh Bình thì lại không yên tâm mấy, vẫn cứ nói: "Rõ ràng tao thấy con nhỏ giống con Nga lắm mày ơi, đâu mà giống dữ thần vậy!" "Thật đó chú Bách, nhìn giống dữ lắm!" Tân nói thêm. "Ui, coi chừng nắng quá rồi mấy ông nhìn nhầm người giống người đó. Chứ chỗ này cách nhà nó gần ấy cây số, nó đi đâu đây?" Bách nói. "Đâu đâu, mày móc điện thoại ra điện thoại hỏi thằng Tùng một cái cho an tâm mày ơi!" "Chứ tao thấy vậy tao lo quá hà!" Ba Bình nói, vẻ hơi lo thật. Anh Ba Bình là người thật thà, chẳng hơi đâu mà bày ra mấy trò này đùa. Lúc đầu thì Bách không quan tâm thật, nhưng sao anh Ba Bình càng nói anh lại càng thấy bất an thật, cứ lo lo làm sau ấy. Thôi thì gọi về nhà một cuộc điện thoại hỏi con nhỏ ở đâu cho an tâm vậy, cũng không có mất mát gì. Nghĩ là làm, Bách liền lấy điện thoại gọi điện về cho Tùng để mà hỏi. Đợi Tùng bắt máy, Bách liền nhanh chóng hỏi: "Ê Tùng ơi, con Nga con mày nó có nhà không vậy?" Tùng đang ở nhà phụ đám giỗ, bận túi bụi nào có biết Nga con mình nó đi đâu, bèn quay sang hỏi vợ: "Ủa mình, con Nga nó đi đâu rồi?" "Đâu, con Nga nó đi phô đề ngoài chợ rồi. Mai nó đi thi mà!" Vợ Tùng ngồi lặt rau gần đó, nói vọng ra trả lời. Nhận được câu trả lời của vợ, Tùng liền bê nguyên câu văn ấy nói lại với Bách. Tùng hỏi thêm: "Mà mày kiếm con Nga làm cái gì?" "Có chi không?" Bách nghe hỏi thì cũng thật thà mà bộc bạch: "Trời ơi, tui nghe anh Ba Bình ảnh nói thấy con nhỏ đi đâu ngoài chỗ tui mần nè, mà không chắc phải nó không nên kiu tui điện về hỏi thử ấy mà!" "Thôi, có nó ở nhà là mừng rồi! Không có gì đâu!" Rồi Bách cúp điện thoại, không nghĩ quá nhiều đến chuyện này nữa. Bách tiếp tục công việc của mình như chưa có chuyện gì xảy ra. Ba giờ chiều. Bách đang cố làm cho xong công việc của mình để không bị tồn động sang ngày hôm sau, không để ý điện thoại của anh đã hơn chục cuộc gọi nhỡ.. Đều đến từ con gái lớn Bích Hà của anh. Không thấy thì thôi, thấy rồi thì tranh thủ gọi lại cho con nhỏ xem có chuyện gì mà nó lại điện nhiều đến thế, đợi nó bắt máy, anh hỏi: "Alo, Hà hả con, điện ba có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nghiêm nghị nói: "Lúc trưa ba gọi điện cho Bác Tùng nói gì vậy?" Giọng Bích Hà hôm nay nghe cứ là lạ, nghiêm túc, lạnh tanh thậm chí là nghe ra có phần bực mình uất ức, không giống con anh thường ngày. Thấy lạ nhưng anh cũng không vòng vo, trả lời: "Ba điện hỏi coi chị Nga mày đang ở đâu thôi mà, sao vậy?" "Bác Tùng ổng lên đây quậy banh nhà mình rồi kìa!" "Cái gì?" "Con nói, Bác Tùng lên đây quậy nát nhà mình rồi! Bác ấy còn nói sẽ đập ch. Ết ba nữa." Nói đến đây, Nga không kiềm được nữa mà bật khóc nức nở, bao nhiêu tuổi hờn, uất ức đều ở đó. "Sao vậy con?" Giọng rung rung, Bích Hà kể: "Bác ấy nói ba bêu rếu con bác ấy này kia, nói xấu này nọ, nên bác ấy lên đây đòi đánh đòi gi. Ết ba!" "Rồi con có sao không?" Bách lo lắng hỏi. "Con không sao, có ông nội ở nhà nên bác ấy.. không dám làm gì quá đáng ạ!" "Thôi được rồi, rán ở nhà đừng đi đâu, bây giờ ba chưa về được. Để chiều ba tranh thủ về nhà con nha." Bách nói, giọng thật đầy lo lắng, anh thật muốn chạy ngay về nhà xem xét tình hình nhưng không được, anh không thể trở về ngay lúc này được. Hết chương 1 Hi
Chương 2 Bấm để xem Bách cứ thế, cố gắng làm việc thật nhanh, thật nhanh để trở về nhà giải quyết cái rắc rối từ trên trời rơi xuống này. Anh mà biết ông Tùng sẽ có cách cư xử như thế thì chẳng đời nào mà anh điện về hỏi thăm đâu. Bách cố gắng làm cho xong công việc rồi về sớm, đâu chừng bốn giờ ba mươi chiều là làm xong về đến nhà khoảng gần năm giờ. Từ đầu đến giờ trong lòng anh cứ luôn hồi hộp, không biết ở nhà Tùng có làm gì xài xể vợ con mình không nữa. Vợ anh thì không nói gì, chỉ sợ Bích Hà tính nóng lại gây thêm sự thì rắc rối to. Về đến nhà, thấy Bích Hà đang ngồi ăn cơm và nói chuyện bình thường với Liên - con gái lớn của Tùng, Bách nghĩ thầm chắc cũng không có chuyện gì to tát đâu, có lẽ là do Bích Hà nhạy cảm quá thôi.. Nhưng lạ thay, từ lúc về đến giờ vẫn không thấy vợ chồng Tùng và Nga đâu nữa. Bình thường, có đám giỗ thì nhà Tùng buổi tối cũng sẽ đến đây ăn bữa cơm, cái lẩu quây quần hay sao? À, chắc là ở nhà họ bận việc gì đấy nên không lên được, Bách cũng chẳng nghĩ nhiều làm chi. Bích Hà ăn xong, liền xà lên võng nằm đung đưa xem ti vi còn Bách giờ đây mới bắt đầu ăn tối. Cũng lạ, con Liên sao mà ăn xong cứ ngồi ở băng đá trước sân chứ không chịu vào nhà, Bách có gọi vài lần là vào trong ngồi ở ngoài đó kẻo bị đốt mà cũng như không nên cũng kệ nó. Ngồi được một hồi thì mẹ nó - vợ Tùng - chị dâu anh và nhỏ Nga cũng lên nhà, mà ngộ cái là hai mẹ cũng ngồi đó với nhỏ Liên chứ cũng không vào nhà. Ba mẹ con nó ngồi ngoài đấy xì xầm một hồi rồi Tùng đến, lúc này nhỏ Nga mới bước vào nhà, mặt hầm hầm nói: "Chú Bách, hồi trưa chú nói gì với cha con vậy?" Bách đang ăn cơm, nghe nhỏ hỏi thì liền bỏ chén cơm xuống, định trả lời mà chưa kịp thì đã bị ngắt ngang. "Chú lớn rồi mà chú Bách, sau chú đi nói xấu con với ba con như vậy? Chú lớn rồi mà chú làm gì kỳ vậy chú Bách?" Bách ngơ ra khi nghe con nhỏ nói, cố gắng giải thích: "Trời ơi, người ta thấy đứa nào giống mày ở tuốt ngoài chợ huyện á, mà không chắc phải mày nên điện về hỏi thăm. Mày có ở nhà rồi thì thôi chứ có gì đâu." "Trời ơi, con đi ra chợ in đề chứ có đi ra chợ huyện làm gì đâu. Sao chú bêu rếu con hoài vậy?" "Chú làm vậy rồi ba con điện chửi con, mắng con chú thấy chưa? Hả, chú vừa lòng chưa?" Bách ngơ ra, không ngờ con Nga lại có thái độ như thế này. Lúc này anh thật chẳng biết nên làm gì, thôi thì xin lỗi nó cho xong vậy. "Thôi được rồi, chú có sai với con cái gì thì cho chú xin lỗi con nha Nga ơi. Mai mốt chú có gặp con ngoài đường thì thôi, chú không có nhận con luôn nha!" Bách vừa nói hết câu, nhỏ Liên nhảy vào nói ngay: "Thôi, xin lỗi cái gì chú ơi. Cái ngữ như chú lớn rồi mà không biết điều." Bách ngơ chập hai, anh đã làm gì nhỏ Liên đâu mà nó nói vậy. "Chú á, cái thứ m** d**, làm như vậy thì không ai ưa. Coi chừng ra đường xe t*ng.." Trời ơi con Liên, nó đang mắng anh xối xả, nó mắng ăn, trù ẻo anh bằng tất cả những câu nói xấu xa, cai nghiệt nhất trên đời này. Nó là cháu anh đó.. Lúc này, ba anh - ông Thông cũng là ông nội của chị em nó đó, nghe tụi nó mắng anh mà thật không thể im lặng được: "Đủ rồi, cái thứ mất dạy, mày chửi chú mày như vậy đó hả. Nó đã xin lỗi mày rồi mày còn muốn gì? Hay mày muốn nó chết cho mày vừa lòng?" "Ba, thằng Tùng nó đã như vậy rồi mà ba con bảo vệ nó nữa hả? Nó nói xấu con của con như vậy đó mà ba còn bao che cho nó nữa?" Tùng nổi nóng, quát cả ba mình. "Vậy con mày chửi con tao, trù ẻo nó ch*t ngoài đường đó, rồi mày tính sao với tao?" "Con mày là con vàng con bạc động tới không được, còn con tao lụm ngoài gốc cây bụi chuối hay gì mà muốn nói gì nói?" Mặt ông Thông đỏ hết cả lên, chỉ thẳng mặt Tùng mà nói. "Mai mốt, con mày mày dạy, không ai dám động đến nửa đâu?" "Má nó, là tại thằng đó nói xấu con tôi, là nó đáng chết!" Tùng hét lên trong giận giữ. "Ông im miệng cho tôi!" Bích Hà từ nãy giờ nằm im trên võng, bỗng đứng phăng dậy lao thẳng đến chén nước mắm trên bàn ăn cơm mà ném thẳng về phía gia đình bác Tùng không thương tiếc. "Ba tôi điện hỏi ông chứ có nói với ai khác không? Mà ông nói là bêu rếu, nói xấu con ông?" "Chắc con ông ngoan hiền, giỏi giang lắm vậy?" "Bích Hà, không được hỗn?" Bách thấy con gái mình phát điên, liền lớn giọng can ngăn. "Hỗn cái gì mà hỗn, ba không nói được thì để con nói." "Nó ngoan ngoãn thì đâu ai nói gì, chắc đó giờ chưa bỏ nhà ra đi lần nào à. Ông dạy được thì dạy, giờ là không ai nói gì đến con ông đâu." "Tôi nói luôn là từ nay về sau, tôi mà có gặp con ông chết bờ, chết bụi ở đâu thì tôi cũng không có hốt x. Ác nó về cho ông đâu." Hết chương 2 Hi
Chương 3 Bấm để xem "Bích Hà, ăn nói gì kỳ vậy?" Bách hét lên với con gái mình. Bích Hà nhìn ba nó rồi căm phẫn nói: "Ba mặt con, ba để con nói. Có kỳ bằng cách mà chị em nó sỉ nhục, lăng mạ ba không?" "Cái con hỗn láo mất dạy." Liên điên tiết, chỉ thẳng vào mặt Bích Hà mà chửi. "Tao mất dạy? Có mất dạy bằng cách chị em chúng mày chửi ba tao không?" "Tao là chị mày đó con kia!" "Ba tao cũng là chú ruột của mày đó!" Nói xong, Bích Hà lao thẳng về phía chị em Liên, định sống chết một phen nhưng đã bị mẹ cô bé - vợ Bách ngăn lại, ôm vào lòng an ủi: "Hà, Hà.. Bình tĩnh lại đi con!" Ông Bích Hà trong lòng, mẹ nó cảm nhận rõ ràng người nó đang run lên từng đợt, mặt cô bé đỏ phừng lên như một kẻ uống rượu say không kiểm soát được hành động của mình. "Mẹ buông con ra!" "Ha!" Bích Hà hét lên trong bất lực, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của mẹ. "Cái ngữ như mày, mất dạy, vô học giống như thằng cha mày vậy!" Vợ Tùng nhìn nó, từng lời từng lời đay nghiến mà xúc phạm. "Tôi vô học?" "Ít ra tôi còn đậu cấp ba, không như con của ai kia ha." "Ba tôi vô học, nhưng nuôi con thành tài.. ha!" "Mày!" "Con quỷ nhỏ, mày nói gì đó!" Liên lao đến, định vả vào mặt Bích Hà, nhưng bị ông Thông đứng gần đó ngăn lại. "Mày thử động vào nó tao xem!" "Sao ông không cho con dạy nó? Nó mất dạy với cha mẹ con ông không thấy hay gì?" "Rồi chị em mày có mất dạy với ba tao không?" Bích Hà dùng sức thoát ra khỏi vòng tay của mẹ, lao thẳng về phía chị em Liên. "Bích Hà, im lặng cho ba!" "Con vào phòng đóng cửa lại đi!" "Không, con không vào!" "Ba để con làm chuyện này cho ra lẽ đi rồi ba muốn tính sổ với con thế nào cũng được. Con để ba xử trí con luôn đó." "Mày dạy lại con mày đi nha Bách, tao thấy nó láo lắm rồi đó." Tùng nói Bích Hà nhìn Tùng, mắt lăm lăm căm phẫn: "Con ông ông còn chưa dạy được thì đừng có mà đi dạy đời con của người khác." "Bích Hà!" Bách trưng mắt nhìn cô con gái ngang bướng của mình nhưng không nói gì được. Im lặng một lúc, anh quay về phía hai chị em Liên và Nga, một lần nữa hạ mình xin lỗi, thậm chí còn khoanh tay lại nữa cơ chứ, nực cười thật. "Ba sao cứ phải xin lỗi bọn người đó vậy? Ba có làm gì sai đâu?" Bích Hà giận điên người khi thấy ba mình cứ phải hạ mình chịu thiệt. "Con im lặng đi!" "Không, con không im đó. Hôm nay con sẽ quậy tung ngôi nhà này lên cho ba xem." "Bích Hà!" Bách điên lên, cầm cái ghế ngồi ngay bên tay mình lên, chuẩn bị ném thẳng về phía cô bé. "Bách, anh làm gì vậy?" Vợ anh chạy ngay lại ôm cô bé vào lòng, đưa tay chắn đòn tấn công của Bách lại nhưng anh chỉ hù dọa Bích Hà cho cô bé im lặng lại thôi, chứ làm sao anh nỡ đánh con mình. "Ba.. ba.." Bách ấp úng, tội lỗi nhìn Bích Hà.. "Ba đánh đi, ba không đánh thì để con nói tiếp!" Bích Hà rớt nước mắt, rưng rưng nhìn Bách, cô bé không ngờ ba mình lại có thể làm như vậy với mình, nỗi uất hận với gia đình Tùng ngày càng lớn. "Con!" "Mẹ!" "Mẹ ơi, mẹ.. mẹ nghe con nói gì không?" "Đừng cãi nhau nữa!" "Ba ơi ba, mẹ ngất rồi!" "Ba ơi!" "Mẹ, mẹ ơi!" Ly hét lên, kêu gào gọi ông Thông. Vợ ông đã ngất đi sau khi chứng kiến những đứa con, đứa cháu của mình đang cay nghiệt, cắn xé nhau. "Mau, mau dỡ mẹ bây giường nằm." "Mình ơi, mình ơi mình, nghe tui nói gì không mình?" "Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ!" Tùng và Bách cùng lúc chạy lại, đỡ bà lão lên giường nằm nghỉ ngơi. Mang bà lão lên giường xong, ông Thông nhìn Tùng rồi nói: "Thôi được rồi Tùng ơi, mày dẫn vợ con của mày về trước đi!" "Ba!" "Tại sao vậy?" Tùng khó hiểu nhìn ông Thông, sao ông ấy có thể đuổi anh về trong hoàn cảnh này kia chứ? "Vợ chồng con cái mày ở đây một hồi, con Bích Hà nó điên lên nó chửi nữa rồi đến lúc đó không có ai bảo vệ bây đâu." "Rồi mẹ bây mệt thêm nữa chứ có ích lợi gì đâu!" "Ông nội, con đâu có khùng mà chửi bọn họ lúc này kia chứ!" "Mày.." Liên định nói gì đó. Bích Hà khinh thường nhìn chị ta, đơn giản thốt ra một từ: "Biến!" Đủ khiến cả nhà im lặng không nói thêm tiếng nào nữa. Cuối cùng, vợ chồng con cái nhà Tùng cũng đã trở về nhà của họ, trả lại bình yên cho ngôi nhà này. Ai cũng biết, cũng hiểu là vẫn còn khá nhiều ẩn khúc trong câu chuyện này nhưng thôi, chú tâm chăm sóc cho bà lão đang bệnh trước còn những chuyện khác tính sao vậy. Mãi đến vài năm sau, câu chuyện này đã chìm vào quên lãng không còn ai nhắc đến - kể cả Bách. Nhưng với Bích Hà, cô bé vẫn còn nhớ và khắc sâu trong lòng mối hận thù và chắc rằng nó sẽ đi theo cô bé ấy đến suốt cuộc đời. Hết Hi