Xuyên Không Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu - Vịt Vàng Giòn Rụm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vịt Vàng Giòn Rụm, 9 Tháng mười hai 2020.

  1. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 30​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn những dòng bình luận mắng chửi của người xem không ngừng nhảy trên màn hình, Tào Vân Thanh có chút không vui, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của cô nàng.

    "Thời Tranh, chị nấu món gì mà mùi thơm quá, cho em ăn thử được không?"

    "Được chứ." Thời Tranh không suy nghĩ nhiều lập tức đưa cho cô nàng cái muỗng nhỏ, còn cô thì quay qua tập trung làm bánh ngọt ăn kèm.

    Nhìn động tác thuần thục của Thời Tranh, Tào Vân Thanh lại nghĩ đến mấy vị khách mời khác cùng với các món ăn được bày ra rất bắt mắt nhưng mùi vị lại rất tệ.

    Nhưng hiện tại đang phát trực tiếp, nên cô nàng không thể không tấm tắc khen ngon chỉ dám thầm khóc thay cho cái dạ dày nhỏ bé của mình.

    "Ngon quá đi!"

    Vừa gắp một miếng thịt sườn lên ăn thử, Tào Vân Thanh ngay lập tức suýt xoa khen ngon. Cô bé nhìn Thời Tranh hóm hỉnh, nói: "Chị Thời Tranh, bao giờ chị có ý định mở nhà hàng thì liên hệ với em. Em sẽ đến ăn ủng hộ chị."

    "Được thôi."

    Vừa nói, Thời Tranh vừa lấy bánh ngọt trong lò ra bày lên đĩa tranh trí thêm ít kem lên trên bề mặt bánh. Tào Vân Thanh nhìn mấy khối bánh được trang trí tỉ mỉ liền cáo cảm giác thèm ăn. Cô nàng vươn tay lấy một khối souffle trong số đó, đưa vào trong miệng, vào miệng là tan, mùi hương ngọt ngào quanh quẩn trong khoang miệng, mùi thơm của trứng và kem tươi lập tức liền kích thích đầu lưỡi.

    Bánh này ngon quá đi!

    * * *

    Rất nhanh, thời gian nấu ăn kết thúc, tất cả các món ăn lần lượt được đem lên bàn giám khảo.

    Đến lượt Thời Tranh, cô lần lượt đen các món ăn được trang trí rất mê người lên, mùi hương dụ hoặc của thức ăn phảng phất khiến cho người ta ngay lập tức muốn ăn.

    Lúc này, những dòng bình luận mắng chửi trên màn hình đã dần mất đi, thay vào đó khán giả chỉ chuyên tâm bàn tán về các món ăn cô làm ra.

    【Không nói đến những chuyện khác, tôi thấy những món ăn này có vẻ khá ngon. 】

    Sau một khoảng thời gian nếm thử, các giám khảo lần lượt nếm thử các món ăn rồi đưa ra nhận xét của mình. Cuối cùng chiến thắng chung cuộc thuộc về Thời Tranh.

    Ngay sau khi cuộc thi nấu ăn kết thúc, tất cả các khách mời đều trở về phòng của mình dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị cho lịch trình làm việc tiếp theo.

    Lúc Thời Tranh cùng Lạc Mộ An đang đứng chờ xe đến đón, thì Hạ Vân Nhu đột nhiên đo đến bên cạnh, nói:

    "Thời Tranh, thời gian vừa qua đã để cô chịu thiệt thòi."

    "Không sao. Tôi hiểu tại sao mọi người phải làm vậy mà." Thời Tranh chậm rãi gật đầu, cô không hiểu tại sao bản thân lại không muốn cùng Hạ Vân Nhu thân cận.

    "Thời Tranh, cô.. và An Minh Triết có phải là đang yêu nhau không?" Hạ Vân Nhu ngập ngừng nhìn Thời Tranh chằm chằm. Thấy cô không có phản ứng gì liền nói tiếp: "Tôi thật lòng khuyên cô, đùng có lún sâu vào. Người như An Minh Triết cô không với tới được đâu."

    Nhìn biểu tình của Hạ Vân Nhu, trong lòng Thời Tranh liền hiểu được cô ta muốn gì. Mà cô lại lười vạch trần cô ta, cho nên chỉ nói cô ta không cần quan tâm đến chuyện của cô rồi leo lên chiếc xe mà An Minh Triết đã chuẩn bị cho cô.

    "Thời Tranh, Hạ Vân Nhu đó có nói gì với chị thì chị cũng đừng nghe theo." Lạc Mộ An đột nhiên sáp vào Thời Tranh nói nhỏ. "Hạ Vân Nhu đó từng là tình nhân của An tổng đó. Cô ta chính là tình địch của chị."

    "Ừm."

    Thời Tranh gật đầu làm như đã biết khiến cho Lạc Mộ An vô cùng ngạc nhiên.

    "Chị không ghen sao?"

    "Ghen làm gì? Không phải hiện tại chị mới là người ở bên cạnh An Minh Triết sao?"

    "Nhưng mà em thấy cô ta hình như có tình cảm với An tổng. Lỡ như cô ra cướp An tổng khỏi tay chị thì sao?" Lạc Mộ An sáp lại gần Thời Tranh nói nhỏ. "Dù sao thì An tổng cũng không ngại phụ nữ chủ động.

    Thời Tranh cười mỉm vươn tay lên cốc đầu Lạc Mộ An." Vậy thì chị sẽ hai tay dâng lên cho cô ta. "

    Lạc Mộ An nghe thấy Thời Tranh nói liền ngạc nhiên hỏi lại:" Không phải chị sống chết cũng muốn ở cạnh An tổng sao? Sao bây giờ lại.. "

    [So với việc yêu An Minh Triết thì chị đây càng yêu mạng hơn.]

    Câu nói này Thời Tranh chỉ dám thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại có chút mất mát khó tả. Nếu như An Minh Triết thực sự sẽ nối lại tình xưa với Hạ Vân Nhu, thì cô sẽ không phải nghĩ đến việc rời khỏi hắn như nào để không bị hắn trả thù.

    " Mộ An, kể cho chị nghe về chuyện của hai bọn họ đi. "Thời Tranh sáp lại gần Lạc Mộ An nói nhỏ, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như những vì sao. Trước ánh cái nhìn chằm chằm của Thời Tranh, Lạc Mộ An cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng. Cô nàng len lén nhìn người tài xế vẫn đang tập trung lái xe ở phía trước rồi ghé sát vào tai Thời Tranh nói nhỏ:

    " Em nghe người ta đồn Hạ Vân Nhu là người ở bên cạnh An tổng lâu nhất trong số những tình nhân của anh ta. Khi đó Hạ Vân Nhu mới xuất đạo, nhan sắc bình thường, diễn xuất cũng được coi là ổn nên không có nhiều tài nguyên. Hơn nữa, quản lý của cô ta khi ấy còn có ý định đem cô ta đi tiếp mấy vị kim chủ để kiếm tài nguyên nhưng cô ta không chịu. Sau đó thì cô ta gặp An tổng.."

    Đang nói hăng say, Lạc Mộ An vô tình liếc về phía Thời Tranh. Thấy vẻ mặt cô không chút biểu hiện gì là để tâm đến liền thở hắt một hơi rồi cúi đầu xem điện thoại.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 31​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhìn kìa, cô ta lại đến rồi."

    "Ai?"

    "Là cô ta đó. Suốt ngày chỉ bám riết lấy An tổng, An tổng đuổi đi cô ta cũng không chịu đi, thật đúng là không biết xấu hổ."

    Mấy nhân viên tiếp tân đúng tụ tập vào một góc nhìn về phía người phụ nữ ăn mặc sang trọng, sành điệu ngồi ở hàng ghế chờ. Trên tay cô là một chiếc hộp nhỏ, có lẽ dùng để đựng thức ăn.

    Lúc này, thang máy ở gần đấy mở ra, người đàn ông thân cao mét tám, mét chín bước ra. Toàn thân hắn toát lên khí chất cao lãnh, khó gần. Mà người phụ nữ sau khi thấy hắn ra lại vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, lấy lòng, hai tay giơ lên đưa hộp đòi ăn cho người đàn ông, nói: "A Triết, em đem bữa trưa tới cho anh."

    An Minh Triết mặt không biểu tình đưa tay cầm hộp thức ăn. Thấy anh nhận đồ mình đem tói, gương mặt xinh đẹp hiện lên tia vui vẻ nhưng ngay sau đó anh thả hộp đồ ăn xuống đất, giọng không chút hơi ấm nói: "Lần sau không có sự cho phép của tôi không được cho cô ta vào trong công ty. Nếu như để cô ta xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa tôi sẽ sa thải tất cả các người."

    Lời vừa dứt thì trước mặt Thời Tranh xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, hiển nhiên họ chính là bảo vệ của công ty. Hai người họ nhìn cô với ánh mắt khinh thường, nói:

    "Thời tiểu thư, cô cũng nghe An tổng nói rồi đúng không? Cô tự đi ra khỏi đây hay là để chúng tôi kéo cô đi."

    Nghe vậy, Thời Tranh khẽ mím môi lại. Cô nhìn bóng dáng xa dần của anh rồi nhân lúc bảo vệ không chú ý vội vàng chạy lên ôm chặt lấy cánh tay của An Minh Triết.

    "A Triết, em đâu có làm gì sai, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"

    Mà lúc này, hai người kia cũng vừa đuổi kịp cô. Bọn họ thô bạo kéo Thời Tranh ra rồi mỗi người giữ một tay kéo cô đi ra khỏi công ty.

    - _

    "An tổng.. An tổng.. An tổng." Bùi Viện đanh báo cáo chợt ngẩng lên thấy An Minh Triết tay chống cằm, hai mắt nhắm lại, liền ngừng báo cáo gọi anh nhưng anh lại không có phản ứng gì. Hiển nhiên là anh ngủ rồi.

    Điều này khiến cho Bùi Viện kinh ngạc không thôi. Bởi vì từ lúc làm việc cùng với An Minh Triết đây là lần đầu tiên hắn thấy một tên người máy không biết mệt mỏi là gì lại ngủ gật trong khi làm việc.

    Lúc này, An Minh Triết đột nhiên nhíu mày, anh ngồi thẳng dậy rồi đưa tay day day thái dương, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

    Dạo gần đây, cứ mỗi lần nhắm mắt trong đàu anh lại xuất hiện hình ảnh người phụ nữ đang ôm chặt lấy anh, bỏ hết tất cả tôn nghiêm chỉ mong anh cho cô một ánh mắt, một sắc mặt tốt. Nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào cũn không thể nhìn rỡ mặt của người đó. Chỉ có điều, khi nhìn người phụ nữ ấy như vậy, trong lòng An Minh Triết chợt cảm thấy chua xót.

    Lúc này, An Minh Triết đột nhiên nghĩ đến Thời Tranh. Trước kia cô cũng bám dính lấy anh như vậy khiến cho anh cảm thấy phiền chán. Nhưng hiện tại anh lại không còn cảm giác phiền chán ấy nữa mà thay vào đó anh lai mong muốn cô bám dính lấy mình.

    Giống như trước kia vậy.

    Đang suy nghĩ mông lung, chợt tiếng chuông thông báo tin nhắn đến vang lên. An Minh Triết nhìn lướt qua cái tên hiển thị trên màn hình.

    Là Thời Tranh.

    Ngay khi An Minh Triết vừa mới mở tin nhắn của Thời Tranh ra xem thì chuông báo cuộc gọi đến vang lên, An Minh Triết không nghĩ nhiều liền nhanh chóng nhấc máy. Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói của Thời Tranh ở đầu dây bên kia đã vang lên.

    "Không làm phiền anh làm việc chứ?"

    "Không phiền, cũng đúng lúc tôi định nghỉ giải lao một chút."

    An Minh Triết vừa nói vừa ra hiệu cho Bùi Viện đang cầm đống giấy tờ ở trước mặt im lặng.

    Bùi Viện nghe An Minh Triết cùng Thời Tranh nói chuyện, cả bộ mặt đều toát ra vẻ không thể tin nổi. Trong lòng thầm kêu gào.

    An tổng, anh còn một núi văn kiện, giấy tờ cần anh xử lý đây này.

    Tất nhiên, An Minh Triết sẽ không nghe được tiếng lòng của Bùi Viện. Hiện tại, anh chỉ chú ý tới cô gái đang nói chuyện cùng mình ở phía đầu dây bên kia mà thôi.

    "Tôi vừa chụp ảnh xong, công ty mà tôi đại diện còn tặng cho tôi một chút đồ ngọt nè." Nói rồi, Thời Tranh giơ hộp bánh ngọt lên trước camera để cho An Minh Triết có thể nhìn thấy sau đó nói.

    "Chờ Lạc Mộ An thu dọn đồ đạc xong tôi sẽ đem đến công ty cho anh ăn thử. Đồ ngọt của công ty này ăn rất ngon, tôi đảm bảo anh sẽ thích.. Hì.. Hì.." Nói rồi, Thời Tranh ngây ngô nhìn người đàn ông trên màn hình cười ngốc. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt xinh đẹp của cô càng thêm tỏa, đôi mắt cô cong cong giống như một vầng trăng non điềm mĩ, lúm đồng tiền trên má như ẩn, như hiện.

    Thấy vậy, toàn thân An Minh Triết chợt cứng đờ, gương mặt tuy không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng hai tai phiếm hồng đã bán đứng tâm tranh hiện tại của anh. Tuy nhiên, ngay sau đó, An Minh Triết chỉ ậm ờ qua loa rồi nhanh chóng cúp máy để tránh cho Thời Tranh ở phía đầu dây bên kia thấy được vẻ mặt hiện tại của mình.

    "An tổng, có cần tôi.." Bùi Viện sau một khoảng thời gian bị ngó lơ cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng. Không nói thì không sao nhưng một khi vừa lên tiếng liền bị An Minh Triết trừng cho một cái rồi đuổi ra khỏi phòng.

    Người nào đó vẫn đang ngơ ngác vì vừa bị đuổi ra khỏi phòng: "..."
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...