Xuyên Không [Edit] Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời - Huyễn Lê Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Niệm Ân Ân, 1 Tháng tư 2024.

  1. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Nhận Thức (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Quả vẻ mặt cứng ngắc gật đầu, Bạch Mai nhìn thấy liền vui mừng nói: "Ta cũng muốn đi đại tiện, vậy chúng ta cùng đi."

    Vẻ mặt của Đường Quả vẫn còn cứng ngắc mà đứng dậy, bước theo Bạch Mai có chút loạng choạng đi ra khỏi hang động, thực ra cô vẫn muốn xem hiện tại mình đang ở nơi nào.

    Vừa ra khỏi hang, Đường Quả lập tức cảm thấy có hàng chục con mắt đang tập trung vào mình, cô nhìn xung quanh thì thấy phía dưới sơn động có một khoảng không gian rộng lớn, trong khoảng không gian rộng lớn có đều có nam nữ, đầu tóc rối bù, những người đàn ông đó đều trần truồng từ thắt lưng trở lên, chỉ có một chiếc váy da thú che mông, về phần bên trong chiếc váy da thú đó có thứ gì, haha..

    Mà những nữ nhân kia cũng không khá hơn là mấy, trên đầu hầu như đều có một cái chuồng gà, Tế Ti ở đây tóc ít rối bù là mượt nhất sao? Trên người của phụ nữ thật ra so với nam nhân nhiều thêm một tấm vải quấn quanh phần ngực bằng da thú.

    Cũng may Đường Quả mừng vì không có cảnh tượng nào cay mắt.

    Trên đất trống ngoại trừ những người phụ nữ đang xử lý da thú bên cạnh còn châm thêm một đống lửa, ở nơi khác không có người cũng có đốt vài đống lửa như vậy, Đường Quả cũng không có nghĩ gì nhiều.

    Đứng ngoài cửa sơn động nhìn xung quanh, Đường Quả phát hiện ra nơi này là một nơi có núi cao chót vót, bởi vì phía trước có núi bị che khuất nên cô không thể nhìn xa hơn. Trên ngọn núi cao chót vót có những sơn động xếp với nhau đều có trật tự, nơi nào không có sơn động thì lần lượt có những con đường có bậc thang.

    Đường Quả theo Bạch Mai đi xuống cầu thang, cầu thang không dốc, chỉ cần chú ý bước đi thì cũng không có gì nguy hiểm.

    "Đó là cô gái mà Hổ Nha mang về, trông cô ấy gầy gò quá, bộ lạc bọn họ chắc chắn là không đủ thịt nướng để ăn."

    "Giống cái gầy như vậy có thể sinh được ấu tể không?"

    "Tế Ti nói rồi, tiểu giống cái này quá gầy, có thể không qua được mùa mưa cùng mùa đông, cũng sẽ không thể có ấu tể."

    "Ta thực sự không biết Hổ Nha đang nghĩ gì, trong bộ lạc có rất nhiều giống cái tốt, vậy tại sao cậu ấy lại quyết định chọn người này?"

    "Với khả năng săn mồi của Hổ Nha, chỉ cần tiểu giống cái này có thể sống sót qua mùa mưa sắp tới, thì cậu ấy nhất định có thể nuôi nấng cô ấy trở nên mạnh mẽ và sinh ra ấu tể."

    "Năng lực của Hổ Nha quả thực rất mạnh, nhưng cậu ta đi săn một mình mà phải nuôi đến năm người, bây giờ cộng thêm giống cái gầy gò này nữa là sáu, ta không đếm sai phải không?"

    "Không đếm sai, mà còn Hổ Nha cũng cần lớn lên, sẽ ăn thịt nướng nhiều hơn, không biết Hổ Nha có săn được nhiều con mồi hơn không."

    Bởi vì ở gần mặt đất, Bạch Mai nghe được lời thì thầm cuối cùng, trong tiềm thức cô nàng sợ rằng sau khi Đường Quả nghe được những lời đó, cô sẽ không muốn cùng a huynh của cô nàng kết bạn lữ nữa.

    Bạch Mai lập tức nắm lấy tay Đường Quả, khẩn trương nói: "Đường Quả, cậu đừng nghe bọn họ nói, ta sẽ không bao giờ để cậu phải đói."

    Nếu biết sớm hơn thì ta đã không đi đại tiện với Đường Quả rồi, nên để Đường Quả ở sơn động bưng bát đá lớn, đợi a huynh về thì ta mới đi đại tiện, Bạch Mai bây giờ gần như rất hối hận.

    Đường Quả ngay từ đầu đã nghe được những lời này, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Mai, mỉm cười không nói gì.

    Cũng may Đường Quả không biết Bạch Mai bây giờ đang suy nghĩ gì, nếu không cô nàng sớm đã bị đánh chết rồi.

    Hơn nữa cô cũng không nói gì, bởi vì Đường Quả lúc này không biết nên nói cái gì mới tốt, không lẽ nói cô không cần Hổ Nha nuôi dưỡng?

    Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, bất kỳ cử động lớn nào cũng sẽ khiến cô gần như kiệt sức, căn bản là không thể tự nuôi sống chính mình, hơn nữa lúc ấy bọn họ đã cho Hổ Nha lựa chọn cô chính là có nghe được, một mình đối mặt với yêu cầu theo đuổi của Hổ Nha, so với việc một người phải đối mặt với sự theo đuổi của toàn bộ thú nhân trong bộ lạc, vậy thì cùng Hổ Nha kết làm bạn lữ việc này, sâu trong lòng cô đã muốn cự tuyệt.

    Bạch Mai thấy Đường Quả mỉm cười không hề có vẻ chán ghét, cô nàng cũng cười nhẹ rồi tiếp tục cùng Đường Quả đi về phía trước.

    Đi được một lúc, mùi phân càng nồng nặc, Đường Quả sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.

    Quả nhiên, sau khi Bạch Mai và Đường Quả nhảy qua một con lạch, họ đi được khoảng hai mét, băng qua một bụi cây rồi dừng lại.

    Khuôn mặt Đường Quả tê liệt khi nhìn Bạch Mai ngồi xổm ở rìa hố lớn, đây hẳn là nơi mọi người đến giải tỏa, không có bất kỳ trở ngại nào, Cái này.. cái này..

    "Đường Quả, cậu không đi sao?" Bạch Mai chớp mắt nhìn Đường Quả hỏi.

    Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ và thắc mắc của Bạch Mai, Đường Quả khó khăn lau mặt một phen, cũng may mắn thay ở đây không có người khác ở, nếu không cô có lẽ không thể ngồi xổm xuống để đi được.

    Che mũi lại, Đường Quả cũng ngồi xổm xuống, đi tiểu tiện xong cô nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, đó chính là.. không có giấy hay khăn giấy!

    Tôi nên dùng gì để lau nó? Cậu không lau nó à? Đường Quả quay đầu nhìn Bạch Mai với vẻ mặt có chút suy sụp.

    Chỉ thấy Bạch Mai đang ấp ủ cái gì đó.

    Đường Quả kéo quần đứng dậy, cũng may cô chỉ là tiểu tiện, nhất thời không cần khăn giấy cũng không sao, cho nên tạm thời không cần nghĩ việc đi đại tiện mà không có khăn giấy.

    Nhìn thấy Đường Quả đứng lên, Bạch Mai không khỏi quay đầu nhìn cô hỏi: "Đường Quả, cậu nhanh như vậy đã xong rồi sao?"

    Đường Quả gật đầu, nhìn Bạch Mai rồi nói: "Tôi ở ngoài đợi cậu."

    "Được, vậy cậu đợi ta một chút." Bạch Mai cũng không có xấu hổ, trực tiếp cười gật đầu.

    Đường Quả đi xuyên qua bụi cây, đứng ở bên ngoài chờ Bạch Mai, mặc dù đứng ở đây vẫn ngửi thấy mùi hôi nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cô, hơn nữa cô còn muốn xem sau khi đi đại tiện xong thì Bạch Mai sẽ xử lý chuyện này như thế nào, sẽ không phải là sẽ không xoa sao? Thật đáng sợ khi nghĩ về nó, có thể không?

    Đợi một lúc, Đường Quả nghe thấy tiếng nhổ lá, quay đầu nhìn vào trong bụi rậm, thấy Bạch Mai tùy ý nhổ vài chiếc lá, quay ra phía sau xoa mông!

    "..."

    Đường Quả cuối cùng cũng suy sụp, vẻ mặt tuyệt vọng đi theo Bạch Mai đi về, lúc quay lại con lạch trước đó, cô ngồi xổm xuống rửa tay, rửa tay xong cô nhìn thấy Bạch Mai đang đứng ở đó, mà không có ý định rửa tay, cô không khỏi nghĩ đến miếng thịt nướng Bạch Hà đưa cho cô lúc sáng, người làm món nướng lẽ ra phải rửa tay rồi..

    Bạch Mai đang nhìn Đường Quả chơi đùa trong nước bỗng thấy Đường Quả nhìn cô nàng với vẻ mặt không tốt, chớp mắt, ngồi xổm xuống, nhúng hai tay vào dòng nước, xoa xoa giống như Đường Quả vừa mới làm, cô nàng đang nghĩ, Đường Quả đang rủ cô nàng cùng chơi nước à?

    Đường Quả cúi đầu nhìn dòng nước đang chậm rãi chảy, ánh mắt cô thay đổi mấy lần, đây là nguồn nước sống, nước này không phải là nước uống của bọn họ, nước cô uống buổi sáng có lẽ là nước sạch..

    "Quay về thôi." Đường Quả đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói rồi bước đi, cô không muốn suy nghĩ sâu xa về vấn đề món thịt nướng và nước uống buổi sáng có sạch không.

    Thấy Đường Quả có vẻ không vui, Bạch Mai bỗng nhiên có chút bất an, đi bên cạnh cô cũng không dám lên tiếng, cô nàng đang tự hỏi liệu mình có làm gì sai khiến Đường Quả không vui không? Trước đó không phải đàn rất tốt sao?

    Bạch Mai đi một đường cũng không hề nghĩ được rốt cược Đường Quả đã xảy ra chuyện gì?

    Tế Ti thấy Đường Quả quay lại liền trực tiếp đi thẳng đến chỗ tấm da thú đằng kia, ngồi quay mặt vào vách sơn động, bộ dáng đó có gì đó không đúng, không nghĩ vừa đảo mắt liền thấy Bạch Mai, bộ dáng khẩn trương mà thấp thỏm không biết làm sao cho đúng của cô nàng.

    Dừng một chút, Tế Ti vẫn hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Không nên như vậy, giống cái trong bộ tộc không nên khi dễ Đường Quả mới đúng, mà thú nhân lại càng không có khả năng, bọn họ muốn lấy lòng giống cái đều còn không kịp đâu.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  2. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Hổ Nha Đã Biết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị Tế Ti hỏi như vậy, tâm trạng Bạch Mai bất an lo lắng, tức khắc trở nên tồi tệ, vành mắt trong chốc lát đỏ dần, những giọt nước mắt ngưng tụ lại trong mắt, nói với giọng nghẹn ngào: "Tế Ti, ta không biết, ta.."

    Bạch Mai vừa nghĩ đến bởi vì cô nàng mà Đường Quả tức giận, a huynh nàng không có bạn lữ giống cái sau này cũng không có ẩu tể thuộc về huynh ấy, liền bật khóc ngay lập tức.

    Đường Quả nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Bạch Mai, không thể không quay đầu về hướng đó, nghĩ đến có lẽ bởi vì thái độ của cô đã dọa đến Bạch Mai, không nhịn được mà mở miệng nói: "Tôi không sao, để tôi yên tĩnh một tí là được."

    Nhưng mà bởi vì Đường Quả và bọn Tế Ti cách nhau một khoảng khá xa, bọn Tế Ti căn bản không nghe thấy cô nói.

    Đường Quả quay người sớm đã cầm chiếc bát bằng đá đập mạnh lên mặt đất, thu hút sự chú ý của bọn người Tế Ti đến đây, sau đó vẫy tay bảo bọn họ đến, đem những lời đó nói lại một lần nữa, sau đó mặc kệ bọn họ, quay người xếp bằng tiếp tục hướng về phía hang động trầm tĩnh.

    Nhưng mà thực tế trong lòng cô lại đang buồn bực, bởi vì lúc đầu cho rằng cô xuyên không đến đây là để lấy máu thịt tái chế làm mồi cho thú rừng, nhưng mà bấy giờ cô lại sâu sắc cảm nhận được ác ý to lớn của thế giới này, nếu không chẳng lẽ lại chết thêm một lần nữa sao? Cái thế giới này không có khăn giấy..

    Tế Ti và Bạch Mai nhìn Đường Quả như vậy, một lúc cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể tùy ý để Đường Quả rời đi.

    Nhưng mà Đường Quả cứ ngồi ở đó đợi người đi ra bên ngoài săn trở về, cô cũng không có thay đổi vị trí ngồi.

    Hổ Nha để con mồi ở phía sau đặc ở trước hang động của bản thân, con mồi nằm ở trên mặt đó, nhìn kích thước của nó vậy mà có thể ngang ngửa thú tính hiện tại của anh.

    Năm cuốn hoa thược dược cắm trong miệng, Hổ Nha quay người về phía Tế Ti rồi đi đến hang động, nhưng đi được nửa đường đột nhiên nhớ đến vết máu trên người anh, liền quay người chạy đến bên hồ, sau khi biến thành người, tay cẩn thận đặt bông hoa nhài lên trên tảng đá, rồi biến thành một con thú vươn người nhảy vào trong nước đem vết máu rửa sạch rồi mới lên bời.

    "Hổ Nha." Sau khi đặc con mồi xuống Vạn Sâm một con hổ màu cam có sọc màu đen cũng đang định đến để lau sạch vết máu, nhìn Hổ Nha ướt đẫm do nước trong hồ, liền chào hỏi bằng một nụ cười.

    "Vạn Sâm." Hổ Nha cũng cười rồi gật đầu với Vạn Sâm, sau đó thân thể lập tức phát rung, lắc cho vơi hết những giọt nước trên người, sau đó biến thành người, đi đến bên đóa hoa nhài bên tảng đá rồi bước rảo đi qua, "Ta tắm xong rồi, đi trước đây."

    Vạn Sâm trừng mắt nhìn Hổ Nha từ bên cạnh hắn rồi rời đi, sau đó nhìn thấy bên đó lão hổ viền trắng sọc đen hiện ra cũng nhìn thấy hình bóng của Hổ Nha rời đi, không khỏi mỉm cười mà nói: "Lôi Minh, ngươi nhìn Hổ Nha kìa, có tiểu giống cái rồi không cần chúng ta nữa."

    Lôi Minh nghe thấy như vậy, không ngưng được nói nhanh: "Xía, làm sao, Vạn Sâm ngươi là muốn Hổ Nha cần ngươi à?"

    "Thần thú đại nhân của ta, ta đây là đang nghe cái gì vậy? Vạn Sâm vậy mà muốn Hổ Nha cần ngươi? Vạn Sâm là muốn cùng Hổ Nha kết thành bạn lữ à?" Đột nhiên một giọng điệu ngạc nhiên của một nam nhân xuất hiện, ngay sau đó một con hổ thú với cái đầu vàng sọc đen của từ bên phía trên tảng đá bên kia nhảy ra, hắn nhìn Vạn Sâm bằng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

    "Ta cho ngươi đi chết bây giờ, Á Mộc ngươi nói cái gì đó? A~Ta chính là nói a phụ của ta tại sao luôn cho rằng ta sẽ cùng với Hổ Nha kết thành bạn lữ, hóa ra là do tiểu tử ngươi đang nói linh tinh, nhìn cái móng chân!" Vạn Sâm cong chân lao về phía Á Mộc.

    "Này này, ngươi đây là bị ta nói trúng chỗ nên thẹn quá hóa giận à?" Á Mộc một bên né tránh Vạn Sâm, một bên cười nói.

    Bên này Hổ Nha đem đóa hoa nhài đi đến hang động của Tế Ti, lần đầu tiên nhìn thấy nơi ở của Đường Quả, ngửi thấy hơi thở của cô so với buổi sáng còn mạnh mẽ hơn, trong lòng không khỏi thở ra một hơi.

    "A huynh." Bạch Mai nhìn thấy Hổ Nha, tức khắc nở nụ cười và hét lên.

    "Hổ Nha đến rồi à, lại đây." Tế Ti đang nghiên cứu thảo dược bởi vì không biết nên bị ném sang một bên, ngẩng đầu nhìn Hổ Nha cười nói.

    Hổ Nha nghe thấy giọng của Bạch Mai, quay người lại nhìn, cười với cô nàng, sau đó lại cười với Tế Ti và nói: "Đúng vậy, Tế Ti, Tiểu giống cái vẫn khỏe phải không?"

    "A huynh, huynh nhanh đi xem tiểu giống cái đi, hình như cô ấy không được vui, buổi trưa ta dắt cô ấy đại tiện, sau khi trở lại cô ấy cứ như vậy." Bạch Mai đi đến bên Hổ Nha, nhỏ giọng lo lắng nói, đến tên của Đường Quả cũng quên nói.

    Tuy rằng nội lực đã ổn định không thể dịch chuyển, nhưng mà nghe nhìn của Đường Quả rất nhạy cảm, [..] cô không có tức giận, thật đó.

    "Nhanh đi đi." Tế Ti cười chỉ về phía Đường Quả.

    "Được rồi, Tế Ti." Hổ Nha cười nói, tay không có hoa vuốt ve đầu của Bạch Mai, rồi đem hoa đó đi đến bên Đường Quả.

    Bạch Mai đảo mắt, nhìn Tế Ti, Tế Ti bắt gặp cô nàng đang nhìn bà, không thể không mỉm cười gật đầu.

    Sau đó Bạch Mai cười híp mắt ngồi bên kia tiếp tục giúp Hồng Hoa làm việc, nhưng mà mắt lại luôn nhìn về phía Đường Quả ở bên kia.

    Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, đôi mắt luôn nhắm lại của Đường Quả mở ra.

    Thật ra Đường Quả đi xong cũng đã trút ra hết giận dữ lý trí cũng đã trở lại, lá cây lau rắm cũng không phải không có, chỉ là vừa nghỉ đến sau khi dùng, cô ấy không có cách nào tiếp nhận được mà thôi, hoặc là cô ấy có thể nghĩ cách làm ra giấy, lúc xem sách hình như có xem qua giấy này là làm sao để làm.

    Nghiêm túc nghĩ lại, Đường Quả cảm thấy cái thế giới lạ lẫm này cũng không phải là tệ, tối thiểu cô vẫn còn sống rất tốt phải không? Cũng không cần lo lắng bị mấy tổ chức kia truy sát.

    Tuy rằng cô vừa nghĩ đến sau này sống như một kẻ mang rợ thật sự chỉ muốn chết đi, nhưng mà vừa nghĩ đến việc chủ động từ bỏ cơ hội sống hiếm hoi này, luôn cảm thấy rất ngu ngốc, cho nên vẫn là sống cho tốt đi.

    Cho nên sau đoạn thời gian đó Đường Quả đều nghĩ sau này nên làm sao để thay đổi cuộc sống, ít nhất không để bản thân phải chịu thiệt.

    "Tiểu giống cái, hôm nay ta đã đánh bại con trư thú, cô có thích ăn thịt của trư thú nướng hay không?" Hổ Nha giọng điệu vui vẻ âm trầm ở phía sau.

    Nghe thấy âm thanh, đầu óc của Đường Quả không nhịn được mà hiện ra hình ảnh đôi mắt vui vẻ thuần khiết của Hổ Nha.

    Giữa đôi lông mày của Đường Quả lập tức nhăn lại vì khó chịu, đập tan đôi mắt trong tâm trí, quay người lại, nhàn nhạt nhìn anh một cái, mở miệng nói: "Tùy ý."

    Độ ẩm khắp cả người, đây là vừa mới tắm qua liền đến đây phải không? Trong mắt Đường Quả lóe sáng lên ánh sáng mờ ảo.

    Nghe thấy lời bật hơi trong câu nói của Đường Quả, trong mắt Hổ Nha lập tức hiện lên sự lo lắng, anh hỏi: "Tiểu giống cái, giọng của cô.."

    "Dây thanh bị kích thích bởi độc tố, không thể phát ra âm thanh." Thần sắc của Đường Quả không thay đổi nhàn nhạt nói.

    Nếu như thân thể cô không thể hồi phục, vậy dây thanh của cô hoặc là sau này không thể hồi phục được rồi, thân thể cô tình trạng này căn bản là không thể tự đi ra ngoài tìm thuốc được, đến nổi phải để Hổ Nha đi tìm?

    Tể Ti lấy ra nhiều thảo dược như vậy, cô không nghĩ người ở đây có thể biết được thuốc mà cô đã nói.

    Biết đâu có thể để Hổ Nha mang cô đi tìm? Trong lòng Đường Quả thầm nghĩ cái này có khả năng.

    Hổ Nha không hiểu thanh âm là cái gì, nhưng mà anh nghe hiểu tiểu giống cái là bởi vì trúng độc mà giọng không thể phát ra âm thanh, sự lo lắng trong mắt không thể nào tả được.

    Trong nháy mắt quay qua Tể Ti, Hổ Nha hỏi: "Tể Ti, giọng của tiểu giống cái có thể chữa khỏi không? Cần cái gì ngươi cứ nói với ta, ta đi tìm mang về."
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  3. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Bí Mật Của Hoa Mẫu Đơn Và Chuyện Đường Quả Không Biết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tế Ti ngẩng đầu lên nhìn Hổ Nha, lắc đầu nói: "Ta không biết có loại thảo dược nào có thể chữa trị được giọng nói."

    "Quả tím cũng không thể chữa khỏi sao? Nếu không còn ta có thể đi hái một ít về." Hổ Nha hỏi.

    Tế Ti lắc đầu: "Vẫn còn quả tím, nhưng chỉ có thể giải độc, còn cơ thể bị độc phá hủy thì không thể chữa khỏi bằng quả tím."

    Sau khi nhận được câu trả lời của Tế Ti, Hổ Nha im lặng một lúc, quay đầu nhìn Đường Quả, miệng nhấm mấy, cuối cùng cong mắt cười hỏi: "Tiểu giống cái, bộ lạc của cô ở đâu, cô có muốn trở về không? Còn nhớ đường không?" Đừng nói về việc phát ra âm thanh nữa, tiểu giống cái bị trúng độc nên không thể phát ra âm thanh, bây giờ chắc hẳn là rất đau lòng.

    Đường Quả nhìn Hổ Nha, anh đây là muốn đuổi cô đi sao? Trong lòng thầm gật đầu, đây mới đúng là diễn biến mà cô mong muốn.

    Khi thấy Đường Quả nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh, nụ cười trong mắt Hổ Nha suýt tắt, không biết làm sao? Dưới ánh mắt đó còn khiến anh cảm thấy căng thẳng hơn khi đối mặt với dã thú hung mãnh.

    Hổ Nha ấp úng mở miệng nói: "Cái đó.. tiểu giống cái, không.. không thể nói cũng không sao, dù sao cô cũng có thể nói chuyện, hơn nữa tai ta rất thính, chỉ cần cô không đi quá xa, ta đều có thể nghe thấy, cô đừng buồn, cái này tặng cho cô, có thích không?"

    Khi nhìn thấy hoa mẫu đơn được đưa đến trước mắt, ánh mắt Đường Quả khẽ dừng lại, lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho cô.

    Hơn nữa, người ta còn tặng hoa mẫu đơn, loài hoa mà cô yêu thích nhất, loài hoa mang ý nghĩa: Tình chung thủy, lưu luyến không rời, không muốn buông tay.

    Đường Quả nhìn lên, hướng mắt về phía Hổ Nha, hỏi: "Anh xác định muốn tặng hoa này cho tôi sao?" Đây có phải là anh có ý định đuổi cô đi không? Hay là anh vẫn muốn kết bạn lữ với cô?

    Hổ Nha vốn đã lo lắng, sợ Đường Quả buồn, lại bị hỏi như vậy, trong lòng bỗng chốc khựng lại, không lẽ cô ấy không thích loài hoa này? Tuy rằng anh không hiểu rõ về giống cái, nhưng anh nhớ mỗi lần a phụ mang hoa về cho a mẫu, thì a mẫu đều rất vui.

    "Cô.. không thích sao?" Hổ Nha hơi lo lắng và thất vọng hỏi, đôi mắt anh thậm chí còn mang một chút biểu hiện của sự buồn bã, còn nghĩ rằng tiểu giống cái sẽ rất thích.

    Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Quả không khỏi giật mình, một người đàn ông to lớn với bộ râu ria rậm rạp trên khuôn mặt, cao khoảng hai mét, đang khom người trước mặt cô với biểu cảm kỳ quặc?

    Sau khi hít thở sâu, Đường Quả kiềm xuống sự thôi thúc muốn tát cho anh một bạt tai, nói: "Anh có biết loài hoa này tượng trưng cho điều gì không?"

    Hổ Nha nghe Đường Quả hỏi vậy, hai mắt sáng lên, nói: "Biết chứ, để làm cho cô vui lòng, để theo đuổi cô làm bạn lữ của ta." Tiểu giống cái này đang kiểm tra anh sao?

    Đường Quả: "..."

    Anh vui sướng gì vậy, chẳng phải muốn đuổi cô đi đó chứ?

    Nhìn thấy Đường Quả lại im lặng, tâm trạng phấn khích của Hổ Nha bỗng chốc giảm đi phần nào, thôi được rồi, tiểu giống cái lại không nói gì nữa, xem ra bây giờ cô vẫn chưa muốn trở thành bạn lữ của hắn.

    Suy nghĩ một lát, Hổ Nha nhìn Đường Quả nói: "Cái đó.. tiểu giống cái, cô.."

    "Tên tôi là Đường Quả, không phải là 'tiểu giống cái'." Đường Quả nhẹ nhàng ngắt lời Hổ Nha.

    Mắt Hổ Nha lại sáng lên, giọng nói đầy vẻ vui mừng: "Đường Quả? Hóa ra tên cô là Đường Quả, ta tên là Hổ Nha, Đường Quả, cô muốn cùng ta về sơn động của ta không? Ta vừa đi săn về và chưa xử lý con mồi, ta về nướng thịt cho cô ăn nhé?"

    Đường Quả nhìn Hổ Nha hồi lâu, trong lòng anh, chẳng lẽ cô là người rất ham ăn? Cô đưa tay chỉ về phía miếng thịt nướng đặt trên mép chiếc bát đá: "Thịt nướng còn dư." Cho nên, cô thực sự ăn không nhiều.

    Bữa trưa chỉ mải mê suy nghĩ sự tình nên quên ăn, nhưng hình như Bạch Mai và những người khác cũng không ăn, chẳng lẽ do cô quá tập trung suy nghĩ nên không để ý họ đã ăn chăng? Đường Quả nghi hoặc suy ngẫm.

    Hổ Nha cúi đầu nhìn thấy tảng thịt nướng to lớn đặt ở đó, trong mắt bỗng dưng hiện lên vẻ lo lắng, nhìn Đường Quả hỏi: "Cô không thích ăn thịt nướng của gấu đen có phải không, hay là không khỏe nên không muốn ăn? Đường Quả, cô phải ăn nhiều thịt nướng thì mới mau khỏe lại."

    Hổ Nha tuy không biết a phụ mình lấy bao nhiêu thịt nướng cho tiểu giống cái, nhưng hẳn là ông sẽ lấy theo khẩu phần ăn của một giống cái trưởng thành trong tộc, vậy mà còn thừa lại nhiều như vậy, chứng tỏ Đường Quả ăn quá ít.

    "Đường Quả, cô không cần phải lo lắng thịt nướng không đủ ăn, ta sẽ cố gắng đi săn, cô phải ăn nhiều hơn mới có thể vượt qua mùa mưa, cô thích ăn thịt nướng gì, ta đều có thể săn về." Hổ Nha nhìn Đường Quả với ánh mắt lo lắng và chân thành, sự lo lắng tràn đầy khiến Đường Quả nhìn rõ ràng và cảm nhận được.

    Đường Quả lại nhìn Hổ Nha một lúc, cụp mắt nói: "Tôi chỉ ăn bấy nhiêu thôi." Hổ Nha này..

    Hổ Nha thấy Đường Quả nói vậy, không khỏi nhíu mày.

    Sau một hồi im lặng, Hổ Nha bồn chồn lên tiếng: "Vậy.. Đường Quả, cô muốn cùng ta về hang động sinh sống không? Ta sẽ nướng thật nhiều thịt nướng cho cô ăn." Sau này, anh sẽ nhìn xem cô ăn nhiều thịt nướng hơn, liệu có thực sự chỉ ăn một chút như vậy đã no hay không? Anh phải đích thân kiểm chứng mới được, chỉ là cô có chịu về hang động cùng anh hay không?

    Đường Quả nghĩ thầm, dù sao Hổ Nha cũng đã nói sẽ phụ trách việc nướng thịt cho cô, vậy thì cô đến chỗ anh cũng tiện lợi hơn, vì vậy cô gật đầu.

    Đôi mắt Hổ Nha sáng bừng lên vì hành động gật đầu của Đường Quả, ba người Tế Ti bọn họ ở bên kia cũng mỉm cười rạng rỡ vì sự đồng ý của Đường Quả.

    "Hổ Nha." Lúc này phía trước truyền đến một giọng nữ vừa dịu dàng nhưng lại vừa có chút tức giận.

    Đường Quả và Hổ Nha cùng lúc quay đầu lại, thì nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng ở trên đường đi.

    "Cậu là sao có thể lại cùng giống cái khác kết bạn lữ cơ chứ? Mà còn cùng một giống cái nhỏ gầy kết bạn lữ cơ chứ, cậu lại là thú nhân săn bắt giỏi nhất của bộ lạc Cự Hổ của chúng ta nữa, làm sao cậu lại lựa chọn một giống cái nhỏ gầy như vậy." người phụ nữ tức giận quay đầu nhìn Đường Quả một cái rồi tra hỏi Hổ Nha.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  4. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 13: RƠI VÀO BẪY

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Đường Quả thờ ơ liếc nhìn nữ nhân đó, so với những nữ nhân ở đây gần như đều có chiều cao trên một mét tám, cô cao một mét sáu hai quả thực có chút thấp.

    Còn về việc nói cô gầy, đó thật sự còn phải cảm hơn đã khen ngợi, không biết gầy được coi là đẹp sao? Hừ, nữ nhân ngu xuẩn.

    Hơn nữa đối với vóc dáng của mình, Đường Quả thật sự rất có tự tin, lồi lõm không đều, thôi bỏ đi, cô còn chưa muốn tranh cãi với nữ nhân tam đại ngũ thô* này.

    *三大五粗 Tam đại ngũ thô, câu đúng phải là 五大三粗 Ngũ đại tam thô: Trong đó 5 cái lớn là hai tay, hai chân và đầu, 3 thô là đùi, hông và cổ.

    Quét mắt nhìn Hổ Nha một cái, Đường Quả liền dời tầm mắt nhìn xung quanh.

    Ngày càng có nhiều người tụ tập ở bãi đất trống bên kia, đống lửa lúc trước nhìn thấy đều có người, đống lửa chưa cháy cũng có người đang đốt lửa lên, nếu cẩn thận nhìn rõ ràng có thể nhìn ra ở đây nam nhân nhiều hơn so với nữ nhân, nam nữ không cân bằng..

    Giây phút đó, các loại hậu quả của việc nam nữ không cân bằng hiện lên trong đầu, khiến cho mắt của Đường Quả không khỏi hơi tối lại.

    "Ta muốn kết thành bạn lữ với Đường Quả liên quan gì đến ngươi? Tộc trưởng cũng đã đồng ý cho ta kết thành bạn lữ với Đường Quả, ngươi đang nghi ngờ quyết định của Tộc trưởng sao?" Hổ Nha nheo mắt, nhìn thẳng về phía nữ nhân nọ hỏi.

    "Ta không nghi ngờ quyết định của Tộc trưởng." Nữ nhân nọ cũng không đần, lập tức phản bác lại.

    Nàng ta nói tiếp: "Ta chỉ là hỏi ngươi tại sao muốn kết thành bạn lữ với cô ấy, một giống cái không thể sinh ấu tể, hơn nữa cô ấy còn ốm yếu như thế, không thể sống sót qua mùa mưa."

    Không đợi Hổ Nha lên tiếng, nữ nhân kia hít một hơi tiếp tục nói: "Hổ Nha, ngươi nên tìm một giống cái cường tráng, giống như ta vậy, Hổ Nha, chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể kết thành bạn lữ với ngươi, Hắc Nham và A sơn, thân thể ta tốt, có thể sinh ấu tể cho các ngươi."

    Đường Quả bỗng nhiên đưa mắt nhìn nữ nhân nọ, cô không nghe lầm đấy chứ? Nàng ta muốn 4p? Khẩu vị nặng như vậy? Vả lại còn quang minh chính đại nói ra như thế?

    Hổ Nha quay lại nhìn Đường Quả, vốn dĩ còn lo lắng cô sẽ nảy sinh tâm trạng đau lòng hay không vui vì những lời nữ nhân nọ nói, không ngờ lại nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc?

    Chẳng qua thấy Đường Quả không đau lòng hay không vui, Hổ Nha cũng yên tâm rồi.

    "Xùy, mấy lời này, với năng lực đi săn của Hổ Nha, rất nhiều giống cái bằng lòng chỉ có một thú nhân bạn lữ là cậu ấy, sinh dục ấu tể cho duy nhất mình thú nhân cậu ấy, Lục Trúc, ngươi lấy can đảm ở đâu mà nói ra những câu như thế vậy?" Chợt một giọng nữ tiếp nối lời nữ nhân nọ cũng chính là Lục Trúc, giọng điệu đầy khinh thường cùng ghét bỏ.

    Đường Quả ngẩng đầu nhìn nữ nhân vừa nói, chỉ thấy nữ nhân kia cũng đang nhìn cô, ngay sau đó liền cười nói với Đường Quả: "Ta tên là Bối Na, tiểu giống cái ngươi tên gì?"

    "Bối Na, liên quan gì đến ngươi?" Lục Trúc tức khắc chuyển sự tức giận sang Bối Na: "Hổ Nha săn bắn rất lợi hại, nhưng đừng quên hắn còn phải nuôi thêm năm người nữa, mùa mưa sắp đến rồi, hắn một tên thú nhân căn bản không thể bảo hộ được nhiều người như vậy, nếu hắn kết thành bạn lữ với ta, đến lúc đó ta liền bảo Hắc Nham hoặc A Sơn giúp hắn bảo hộ bọn họ."

    "Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao?" Hổ Nha trầm giọng hỏi.

    Bất kỳ thú nhân nào cũng đều không thể bị nghi ngờ năng lực, câu này của Lục Trúc thật sự đã giẫm lên giới hạn của thú nhân, tất nhiên Hổ Nha không thể im lặng.

    Lục Trúc bị đôi mắt đột nhiên thâm trầm xuồng của Hổ Nha dọa một trận, nhất thời không dám lên tiếng.

    "Khụ, Hổ Nha, Lục Trúc nàng cũng là lo lắng cho a mẫu ngươi với Bạch Mai." Nam nhân đứng bên cạnh Lục Trúc lên tiếng nói.

    Lúc này hắn không thể không lên tiếng, Hổ Nha cũng sắp tức giận rồi, song thú nhân trong bộ lạc không thể đánh giống cái, hậu quả của việc Hổ Nha tức giận chắc chắn sẽ ra tay với hắn đang đứng bên cạnh Lục Trúc.

    Ai kêu hắn sắp kết thành quan hệ bạn lữ với Lục Trúc chứ, nhưng hắn cũng biết mình đánh không lại Hổ Nha, cho nên trận này có thể không đánh vẫn nên không đánh thôi.

    "Hừ, a mẫu a muội ta có ta cùng a phụ bảo hộ, không cần người khác phải lo lắng, Hắc Nham nếu như ngươi rảnh rỗi, sau khi ăn thịt nướng xong ta có thể đấu với ngươi một chút." Hổ Nha đột nhiên nhìn Hắc Nham với ánh mắt sắc bén.

    Trong lòng Hắc Nham lộp bộp một cái, Hổ Nha nghiêm túc sao? Hắn biết Hổ Nha rất mạnh, vì vậy lúc Lục Trúc muốn để Hổ Nha, hắn, A Sơn cùng kết thành bạn lữ với nàng ta, hắn không hề có ý định phản đối, suy cho cùng vào mùa mưa và mùa đông mà có nhiều thú nhân thì sẽ không có nguy cơ chết đói, vả lại cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

    Một điều nữa chính là một giống cái có thể có nhiều bạn lữ thú nhân, cho dù hắn không đồng ý cũng không có biện pháp, ai kêu thực lực của hắn không đủ mạnh.

    Cho nên nếu phải chọn vậy liền chọn một thú nhân thực lực mạnh mẽ thêm vào, chỉ là không ngờ Hổ Nha thà rằng muốn tiểu giống cái nhỏ gầy đó, cũng không muốn cùng bọn họ kết thành bạn lữ với Lục Trúc.

    Hắc Nham kéo căng khóe miệng cười nói: "Không cần, ăn thịt nướng xong ta còn phải xử lý da thú với A Sơn, à đúng rồi, ta còn phải đi nướng thịt, đi trước đây."

    Không cho Lục Trúc cơ hội nói chuyện, một tay Hắc Nham vòng qua eo nàng ta, bế nàng ta lên liền chạy đi.

    Đợi bọn họ đi được một đoạn, mấy người Đường Quả mới nghe thấy Lục Trúc mất bình tĩnh hét lên: "Hắc Nham."

    Có lẽ lúc này Lục Trúc mới phản ứng lại nàng ta bị Hắc Nham bắt đi rồi.

    Bên này, trong lòng Đường Quả đưa ra kết luận Hắc Nham đó hẳn là vì đánh không lại Hổ Nha mà hoảng loạn bỏ chạy.

    Kỳ thực cẩn thận nhìn kỹ khí thế mà mấy tên đàn ông xung quanh vô tình phát ra, liền có thể biết thực lực những người đó mạnh yếu ra sao, cho dù bây giờ cô không thể đánh lại bất kỳ ai, nhưng sự nhận biết lúc trước rèn luyện ra vẫn còn đó.

    Mà khí thế Hổ Nha vô tình phát ra trước đó, tuyệt đối mạnh hơn phần lớn người cô từng gặp, thế thì hắn sẽ không vì thực lực quá yếu không thể tìm được nửa kia mới chọn cô làm bạn lữ, vậy tại sao anh lại nhìn trúng cô vậy?

    Bất kể là tiêu chuẩn chọn bạn lữ của bọn họ bên này hay là tiêu chuẩn lựa chọn ở thời hiện đại của Đường Quả bên kia, về khoản bị người ta cho là không có khả năng sinh ấu tể này, Đường Quả cô đều là đối tượng nên bị loại trừ.

    Sao Hổ Nha lại cứ nhận định cô vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự có nhất kiến chung tình? Xùy~Trong lòng Đường Quả cười giễu một tiếng, dù sao thì cô cũng không tin điều này.

    Hổ Nha thấy Đường Quả nhìn theo bọn Hắc Nham rời đi, đột nhiên nhớ tới lời vừa nãy Lục Trúc nói, trong lòng chợt hoảng loạn, có chút thất thố nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: "Đường Quả, cô yên tâm, ta nhất định sẽ không để cô đói bụng, cũng sẽ không để cô bị lạnh, ta cũng có thể bảo hộ cô thật tốt."

    Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha một cái, không hiểu lắm hắn đang bị cái gì, cô biểu thị cô lo lắng mấy thứ này khi nào chứ?

    Chẳng qua thấy bộ dạng cuống cuồng của anh, Đường Quả gật đầu tỏ vẻ cô biết rồi, kỳ thực là cô không biết nên nói cái gì.

    "Tiểu giống cái Đường Quả phải không? Cậu đang sống ở sơn động nào, ngày mai ta đến tìm cậu chơi." Bối Na cười hì hì nhìn Đường Quả.

    Nhìn Bối Na tươi cười xán lạn, Đường Quả không khỏi cũng muốn cười, chẳng qua ở trong sơn động nào..

    Đường Quả đưa mắt nhìn Hổ Nha.

    Hổ Nha bị Đường Quả nhín nhất thời có chút không rõ nguyên do, tiếp đó nghĩ cô hẳn là muốn anh trả lời câu hỏi của Bối Na nhỉ, thế là cười lên tiếng: "Đường Quả sống trong sơn động của ta, nếu ngươi không có bạn thì có thể đến tìm cô ấy chơi."

    Ánh mắt Bối Na sáng rực nhìn Đường Quả, cười nói: "Được, ngày mai ta liền dẫn Hương Cúc với Tiểu Mãn đi tìm cậu chơi, vậy ta đi ăn thịt nướng nhé."

    Thấy sau khi Bối Na rời khỏi Đường Quả vẫn nhìn anh, dưới đối mắt đen nhánh đó, trong lòng Hổ Nha không khỏi dần có chút thấp thỏm không yên, cô làm sao vậy? Lẽ nào bỗng nhiên không muốn đi sơn động của anh nữa.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  5. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Hang Động Của Hổ Nha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đường Quả, bây giờ chúng ta về hang động đúng không?" Hổ Nha hỏi cô một cách thận trọng.

    Đường Quả đảo mắt đi sang chỗ khác, ngừng nhìn Hổ Nha "Dẫn đường đi."

    Cô nên sống trong hang động nào? Điều này có nghĩa là cô thật ra có thể sống một mình trong cái hang khác đúng không? Vậy có nghĩa là tên Hổ Nha này đào một cái hố để cô nhảy vào, Đường Quả thầm cười lạnh trong lòng, làm tốt đó!

    Nhưng mà nghĩ lại thì nơi này dương thịnh âm suy, lại có người có bốn cây tre xanh, Đường Quả quyết định đi theo Hổ Nha về hang của anh vẫn tốt hơn, ai mà biết nếu cô ở một mình một hang thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Năng lực tự vệ trong lúc này của cô đang ở mức thấp nhất từ trước đến nay, nên nếu có thể không mạo hiểm thì đương nhiên tốt hơn hết là không mạo hiểm.

    Còn Hổ Nha thì sẽ làm việc gì để ép buộc cô không?

    Đường Quả cảm thấy mắt nhìn người của cô ấy không đến nỗi tệ, Hổ Nha sẽ không làm thế, nếu anh thật sự muốn ra tay thì..

    Kết hợp đánh mà không thiết giữ mạng và không hề báo hiệu trước, cộng thêm vũ khí sắc bén cô mang theo bên người, Đường Quả tin rằng, dù là cô của hiện tại đi nữa, vẫn có thể giết chết một người không mang sự phòng bị vả lại còn thân cận với cô.

    Mí mắt của Hổ Nha đột ngột hướng lên trên, đầy nghi ngờ và cảnh giác nhìn khắp bốn phía, sao tự dưng lại cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm thế này?

    Tuy nhiên luồng khí nguy hiểm đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hổ Nha nhanh chóng thả lỏng.

    "Đường Quả, đi bên này." Hổ Nha mỉm cười chỉ đường, dẫn Đường Quả đi về phía bên trái, vừa đi vừa thỉnh thoảng cẩn thận nhìn trộm Đường Quả, tại sao anh cảm thấy cô dường như có chút không vui?

    Đường Quả liếc Hổ Nha rồi không để ý anh nữa, im lặng đi theo.

    Trên đường đi, tỷ lệ Đường Quả bị chú ý đến gần như đạt một trăm phần trăm, bất kể là già trẻ lớn bé nam nữ. Những ánh mắt tò mò, hối tiếc, nóng bỏng, ngập tràn thù địch đều tập trung trên người cô.

    Tuy họ đều chỉ nói rất nhỏ tiếng nhưng tiếng thì thầm vẫn không ngớt.

    Nếu là người khác hoặc nghe không ra những người này đang nói gì, nhưng trong phạm vi trăm mét thì Đường Quả lại nghe được một chữ cũng không sót.

    Điều họ bàn đến nhiều nhất là kỳ lạ rằng tại sao Hổ Nha lại chọn cô làm bạn lữ. Mà thực ra với điều đó, Đường Quả cũng rất tò mò tại sao mà Hổ Nha lại muốn cùng cô kết thành bạn lữ.

    Phạm vi tiếng thì thầm mà Hổ Nha nghe thấy càng rộng hơn, nhưng anh sợ Đường Quả sau khi biết được những người đó đang nói xấu về cô thì sẽ buồn lòng, cho nên ngoại trừ lén lút nhìn đám người đang lẩm lẩm bẩm, anh không thể làm gì nhiều hơn. Vì cái nhìn chằm chằm của anh mà tiếng thì thầm đã thực sự giảm đi.

    "Hổ Nha."

    Trong lúc Hổ Nha nhìn chằm đám người đó, một người phụ nữ dừng lại ở trước mặt bọn họ.

    Lông mày của Đường Quả hơi nhướng lên, cô dừng bước.

    Hổ Nha nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, sau đó anh nhìn Đường Quả một lần rồi mới nhìn người phụ nữ, "Ngươi có chuyện gì sao? Nếu cần giúp đỡ thì gọi thú nhân khác giúp đỡ, hiện tại ta phải dẫn Đường Quả về hang động ăn thịt nướng."

    Thông thường giống cái tìm thú nhân đều là nhờ thú nhân giúp đỡ công việc, vì đây là việc khiến giống cái vui vẻ nên bình thường thì thú nhân đều sẽ vui vẻ giúp đỡ.

    Bây giờ giống cái mình thích đang ở ngay bên cạnh, Hổ Nha không nghĩ ngợi gì liền từ chối giúp đỡ giống cái khác, ngay bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng dẫn Đường Quả về hang động của mình.

    Hổ Nha biết sau khi đã có giống cái mình thích, thì không nên tùy ý đi giúp đỡ giống cái khác, bởi vì như vậy sẽ khiến giống cái mà bản thân thích không vui, giống cái không vui sẽ không cùng anh kết bạn lữ và cùng anh giao bôi nữa, những việc kiểu đó anh không thể làm.

    Trong lòng Hổ Nha có chút bực bội, lúc bình thường đều không có giống cái nào tìm anh, hôm nay đột nhiên xuất hiện một lúc hai người, trong bộ lạc không biết anh muốn cùng Đường Quả kết bạn lữ sao? Sao lại cản đường anh làm gì?

    Hổ Nha cũng không nghĩ tới, bình thường rảnh rỗi anh đều ra ngoài săn bắt hoặc hái nhặt quả dại gì gì đó, hầu như ban ngày anh đều không ở lâu trong bộ lạc, giống cái họ muốn tìm anh giúp đỡ cũng không tìm thấy người.

    Đường Quả không biết Hổ Nha có thật sự là không nhìn ra người phụ nữ đó có hứng thú với anh không, nhưng cô tin rằng Hổ Nha từ chối cố ấy như vậy nhất định khiến sắc mặt của người phụ nữ trở nên khó coi, cô chuyển tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt người phụ nữ đó đã cứng đơ.

    Bạch Mai luôn ở phía sau Đường Quả nhìn thấy người phụ nữ đang ở phía trước cản đường họ thì không thể vui nổi mà bíp miệng một tiếng.

    Trước nay chưa từng thấy qua giống cái nào đến tìm a huynh của cô nàng, tại sao hôm nay lại đến hai người cản đường, như vậy lúc nào thì mới có thể để Đường Quả về đến hang động của a huynh đây.

    Bạch Mai đi đến bên cạnh Đường Quả, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, nói: "Thanh Thanh, a huynh của ta phải dẫn Đường Quả về hang động, cậu có chuyện gì thì nhờ thú nhân khác giúp đi nhé, A huynh, chúng ta đi nhanh đi."

    "Được." Hổ Nha lên tiếng đồng ý, dẫn đầu rời đi.

    Đường Quả không kháng cự khi bị Bạch Mai kéo đi, khi đi ngang qua Thanh Thanh, quét mắt nhìn cô nàng một lượt, không ngờ tâm trạng của Hổ Nha không tệ, đoạn đường đi có hai người cản đường, xung quanh là ánh nhìn mang thù địch vẫn không ngớt.

    Đoạn đường còn lại mặc dù vẫn còn tiếng lẩm bẩm, nhưng đa số người đều im lặng trở lại, chỉ nhìn hoặc làm việc của bản thân. Cũng không còn ai lại đi ra cản đường, cho nên đám Đường Quả nhanh chóng đến được trước hang của Hổ Nha.

    Hang của Hổ Nha nằm trên núi cách mặt đất khoảng nửa mét.

    Nhìn sự khác biệt về màu sắc của phần phía dưới một phần ba cửa hang động, mắt Đường Quả bị lóa, màu sắc như vậy hơi giống dấu vết ngâm nước và phơi nắng lâu ngày.

    Đường Quả quét mắt nhìn một lượt, cô nhận ra hang động này cách mặt đất nửa mét, lập tức xác nhận ý kiến của mình.

    "Đường Quả, cậu nhìn xem, trư thú này là a huynh ta săn về được." Giọng điệu Bạch Mai tự hào, một tay cô nàng nắm lấy tay Đường Quả, một ngón tay chỉ về phía trước nói.

    Đường Quả dời ánh mắt nhìn con mồi được đặt ở khoảng không bên ngoài cửa hang, đó là một con lợn rừng to gấp đôi lợn rừng trưởng thành mà Đường Quả từng thấy, nơi đây gọi là trư thú sao?

    "Đường Quả, cô có mệt không? Tại sao không vào trong hang nghỉ ngơi? Ta nướng thịt xong sẽ mang cho cô." Hổ Nha chỉ vào hang động của mình.

    Đường Quả nghe vậy thì nhìn Hổ Nha, sau đó nhìn về phía hang động Hổ Nha chỉ, nghĩ tới hang động của Tế Ti chỉ trải trên mặt đất một tấm da thú làm giường nên lập tức đi tới đó.

    Sau này dù sống ở hang động nào cũng phải kiểm tra mới yên tâm, nếu có điều gì không thể chấp nhận được thì để Hổ Nha thay đổi càng sớm càng tốt, nếu không cô sẽ không thể ngủ ngon được, với tình trạng thể chất hiện tại của cô, đó là một vấn đề lớn.

    Đi lên dốc để vào hang, vì ở tầng thấp nhất và phương hướng có vấn đề nên hang này không sáng bằng hang Tế Ti, tuy bên trong có hơi tối nhưng Đường Quả vẫn có thể nhìn rõ.

    Hang động này lớn hơn hang động của Tế Ti một chút, bên phải hang có một đống xương trắng lớn, đám xương đó còn đi sâu vào bên trong một đoạn..

    Mắt Đường Quả hơi nheo lại, nơi này vốn dĩ trước đây là nơi đặt con mồi, bởi vì dưới chân vách núi có vết máu, trên mặt đất còn có mấy chiếc lá lớn che phủ. May mắn là trong hang động này còn có không có mùi đặc biệt.

    Bên trái hang động có trải một tấm da thú trên mặt đất, xem ra tối nay nếu cô muốn có một giấc ngủ thoải mái thì phải nhờ Hổ Nha tìm cho cô ít cỏ khô hoặc lá cây để trải giường mới ổn.

    Cách da thú trên mặt đất cách đó một khoảng vào trong, có để rất nhiều da thú đủ loại và màu sắc xếp chồng lên nhau ở đó.

    Sau khi nhìn vào hang động, Đường Quả quay người bước ra ngoài.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  6. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Đến Bên Hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đường Quả, cô đến rồi." Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quả đi ra khỏi hang động của anh trai mình, ánh mắt sáng lên, mỉm cười đi về phía cô.

    Đường Quả nhìn Hổ Liệp, gật đầu rồi nhìn Hổ Nha.

    Hổ Nha đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Đường Quả, anh lột bỏ hoàn toàn da trư thú, sau đó quay đầu nhìn Đường Quả, cười nói: "Cô không đi nghỉ ngơi sao? Hay là cô muốn gì đó? Cô muốn gì cũng có thể nói với ta, đợi lát nữa ta sẽ mang về cho cô sau."

    Nhìn Hổ Nha với năm móng vuốt đẫm máu, Đường Quả không có vẻ gì là kinh ngạc, nhưng tâm trạng cô hơi tệ, món thịt nướng sáng nay cô ăn không lẽ bị cắt như thế này sao? Những cái móng vuốt đó, anh đi trên mặt đất, Hổ Nha có rửa tay trước khi cắt thịt không?

    "Anh đã rửa tay chưa?" Đường Quả mở miệng phun ra những lời này.

    "Đường Quả, cô có muốn rửa tay à? Lát nữa ta đi lấy nước cho cô." Hổ Nha cười nói.

    Đường Quả không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên, vừa mở miệng vừa kiềm chế cơn tức giận: "Tôi hỏi anh trước khi lột da thú có rửa tay không, à không, là rửa móng vuốt."

    "Rửa móng vuốt? Không có." Hổ Nha thành thật trả lời, sau đó nghi hoặc nhìn Đường Quả, anh hỏi: "Trước khi lột da có cần rửa móng vuốt không?"

    Đường Quả giơ tay lên xoa trán, cô có thể xác định món thịt nướng cô ăn lúc sáng vẫn chưa được rửa sạch, cô kìm nén cảm giác kích động muốn chửi rủa, nhìn Hổ Nha: "Đi rửa móng vuốt sạch sẽ kỹ càng cho tôi, rửa cho sạch sẽ rồi mới tiếp tục cắt thịt."

    Không cần phải suy nghĩ về dụng cụ cắt thịt nữa, bởi vì tất cả những gì cô nhìn thấy dọc đường là những người đàn ông lột da và cắt thịt bằng móng vuốt sắc nhọn.

    Không nhìn thấy dù chỉ là một công cụ thô sơ như dao đá và dao xương, mà lúc này cô sẽ không lấy ra lưỡi dao sắc bén mà cô giấu trên người, mặc dù những người ở đây dường như không có ác ý gì với cô.

    "Ồ, được rồi, bây giờ ta đi rửa móng vuốt." Hổ Nha tâm tình vui vẻ mà đứng dậy, lấy tiền đề là tính mạng của giống cái mình thích không bị uy hiếp, anh nhất định phải tuân theo yêu cầu của giống cái mình thích.

    Nhìn thấy Hổ Nha chuẩn bị rời đi, Đường Quả lại nói: "Chờ một chút, lấy da của trư thú đem đi rửa sạch máu luôn."

    Thứ đó đẫm máu như vậy mà bọn họ lại có thể ăn một cách vui vẻ như vậy. Đường Quả liếc nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy chán ghét.

    "Ồ, được thôi." Hổ Nha vẫn mỉm cười đáp lại, khoác tấm da thú lên vai, một tay nhấc con trư thú lên rồi vác nó lên vai, sau đó anh lại nói với Hổ Liệp: "Hổ Liệp, ngươi đi kêu Bạch Mai đến nhà a mẫu lấy hoa quả cho Đường Quả ăn, Đường Quả, cô đợi ở đây, ta rửa xong sẽ quay lại."

    "Được thôi a huynh." Hổ Liệp lớn tiếng đáp lại.

    Đường Quả nhìn Hổ Nha thoải mái cõng con trư thú còn lớn hơn mình, nghĩ nghĩ một lát: "Tôi đi cùng anh."

    Cô nghĩ tốt nhất nên đi theo quan sát, dù sao thịt cũng đã vào bụng cô, cô lại không muốn ăn hỏng dạ dày của mình trước khi cơ thể kịp phục hồi.

    Nếu không có điều kiện thì cô vẫn có thể chịu đựng được, bây giờ có điều kiện thì bất kể thế nào cô cũng phải làm thực phẩm sạch hơn một chút mới được.

    "Không cần." Vừa nghe Đường Quả nói, Hổ Nha liền theo bản năng phản đối: "Cô nên nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ quay lại ngay."

    Chỉ sợ anh vội về mà chưa rửa sạch thịt đó, Đường Quả thầm chửi một câu, ánh mắt kiên định nhìn Hổ Nha: "Tôi muốn đi."

    Nhìn thấy ánh mắt của Đường Quả, Hổ Nha không thể lập tức phản đối, nhưng anh càng vui hơn khi Đường Quả muốn đi theo mình, Đường Quả quả nhiên là rất thích anh, nếu không thì sao anh lại đi theo anh.

    "Được rồi, đi thôi." Hổ Nha nói với nụ cười rạng rỡ hơn.

    "Ta.." Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quả muốn đi theo Hổ Nha, hắn cũng muốn đi cùng.

    "Hổ Liệp a huynh, lại đây." Bạch Mai ra khỏi hang động bên cạnh Hổ Nha, nhìn Hổ Nha và Đường Quả với đôi mắt mỉm cười.

    Tế Ti nói nếu ca ca và Đường Quả ở cùng nhau thì không được trò chuyện với họ, nếu không Đường Quả sẽ không đồng ý kết bạn lữ với a huynh, cho nên cô không được để người khác đi tìm a huynh và Đường Quả trò chuyện.

    Nghe được lời nói của Bạch Mai, Hổ Liệp đành phải ở lại, Đường Quả vốn đã đi theo Hổ Nha quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Mai và hang động phía sau cô, Trong hang động đó..

    A mẫu của Hổ Nha lẽ ra nên sống ở đó, nhưng vẫn chưa thấy bà đi ra, cũng không biết bà sẽ là người như thế nào, nếu bà là người khó hòa hợp..

    Các kiểu thái độ khác nhau của các bà mẹ chồng hiện đại khi họ nhìn thấy những người bạn nữ xung quanh con trai (cốt truyện của bộ phim truyền hình tình cờ xem được) lướt qua trong tâm trí Đường Quả.

    Đường Quả cau mày, nếu đã như vậy thì cô có nên ra tay không?

    Suy xét tốc độ của Đường Quả, Hổ Nha dọc đường đều đi rất chậm rãi.

    Suốt đường đi, mặc dù lần này vẫn có rất nhiều người ngước mắt nhìn họ, nhưng cũng không có ai nói xấu Đường Quả, dù sao điều cần nói cũng đã nói xong từ lâu.

    Ngoài ra, bởi vì mọi người đều bận rộn nướng thịt, thú nhân ra ngoài săn mồi nguyên ngày, nếu có thời gian sẽ nướng vài con mồi mới săn được để lấp đầy bụng.

    Nhưng khi không có thời gian họ chỉ có thể nhịn đói cho đến khi mang được con mồi về bộ tộc mới có gì để ăn, hôm nay cũng không có thời gian dừng lại để ăn thịt nướng.

    Tất nhiên, cũng có nhiều người thắc mắc tại sao Hổ Nha lại mang theo con mồi đi về phía sông, chỉ sau khi ánh mắt của họ chạm vào mắt Hổ Nha.

    Những thú nhân lớn tuổi không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý mà không nói gì, những thú nhân trẻ tuổi tránh ánh mắt của Hổ Nha, trong khi những con khác lại nhìn Hổ Nha bằng ánh mắt hiếu chiến hoặc đang chờ xem một màn diễn kịch.

    Chỉ vì Hổ Nha trong mắt tràn đầy tức giận: Ai dám làm anh không vui, sau bữa tiệc nướng thì đánh nhau!

    Thực lực của Hổ Nha mọi người đều rõ ràng, rất nhiều thú nhân cho rằng không có chuyện gì thì tốt nhất không nên bị đánh, hơn nữa rất nhiều trong số họ là những thú nhân không có bạn lữ.

    Điều gì sẽ xảy ra nếu đánh nhau với Hổ Nha bị coi là theo đuổi tiểu giống cái mới đó? Sau này bọn họ làm sao để khiến cho giống cái mình thích vui vẻ được?

    Về phần các giống cái, phần lớn đều tò mò nhìn quần áo của Đường Quả, một số ít giống cái nhỏ tuổi nhìn cô với ánh mắt ác ý.

    Nhưng ánh mắt của Hổ Nha khiến bọn họ có chút sợ hãi, tuy biết thú nhân sẽ không tấn công giống cái bọn họ, nhưng ánh mắt của anh vẫn khiến bọn họ sợ hãi, nên ánh mắt thù địch cũng thu liễm lại rất nhiều.

    Trên đường đi, Đường Quả nhìn những người đó tùy tiện ném xương và nội tạng của con mồi xuống đất, máu của con mồi thấm vào đất nhuộm thành màu nâu sẫm, còn những người ngồi bên cạnh dùng cành cây xiên con mồi trên lửa.

    Đường Quả không khỏi khẽ nhíu mày, lẽ nào ở đây thịt nướng là món ăn chủ yếu và duy nhất? Ngoài ra trong môi trường vệ sinh như vậy, vi khuẩn bay đầy trời.

    Nhìn thấy Hổ Nha càng ngày càng rời xa khỏi đám đông, tiếng nước chảy róc rách dần dần lọt vào tai cô, nhưng lúc này Đường Quả khẽ cau mày, bởi vì cô cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa hình như tình trạng cơ thể còn yếu hơn cô nghĩ rất nhiều.

    Hổ Nha nghe được hô hấp của Đường Quả dần dần nặng nề, không khỏi quay đầu lại nhìn cô, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh không khỏi quan tâm hỏi: "Cô mệt à? Chúng ta đã đến rồi."

    Hơi thở hổn hển, Đường Quả ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một con sông.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  7. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Bên Bờ Sông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn về phía đầu nguồn sông, Đường Quả mơ hồ thấy một cái hồ ẩn mình giữa cỏ cây, nếu chú ý lắng nghe, cô sẽ nghe thấy tiếng nước róc rách từ trên cao chảy xuống.

    Bên kia chắc chắn có một thác nước nhỏ là đầu nguồn của sông, sau khi vượt qua con sông rộng khoảng ba mét, thì có một hồ nước lớn cách đó bốn năm mét xuất hiện, nơi đó có mấy người đàn ông đang tận hưởng việc tắm mát..

    Đường Quả quay mặt đi, hiện tại, cô đã từ bỏ hy vọng vào đạo đức chính trực của người dân ở đây, họ là một lũ thích phơi hàng.

    Cái hồ lớn kia chung nguồn với dòng sông, khiến Đường Quả cảm thấy nên mừng rỡ, vì nơi những người kia đang tắm không phải là hồ ở thượng nguồn.

    "Hổ Nha, bình thường lúc tắm các anh thường dùng cái gì để rửa máu vậy?" Đường Quả bất chợt nhớ đến mái tóc đầy dầu của Bạch Mai, nếu có thứ gì đó để gội đầu, cô nhất định phải cho Bạch Mai sử dụng, vì tóc cô nàng ấy đã quá bẩn rồi.

    "Chỉ cần dùng cát sông thôi, chà xát cát lên vết máu là sẽ sạch." Hổ Nha giải thích trong khi đặt Trư thú lên một tảng đá lớn bên bờ sông.

    Sau đó anh quay lại nhìn Đường Quả và nói: "Đường Quả, đừng đến gần sông quá, dòng sông này khá sâu, cô phải cẩn thận kẻo té ngã, cô hãy tìm chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ xử lý xong mọi việc ngay."

    Thấy ánh mắt lo lắng của Hổ Nha, Đường Quả dừng lại một chút rồi mới gật đầu.

    Hổ Nha không chú ý đến khoảnh khắc do dự của Đường Quả, khi thấy cô gật đầu, anh nhảy sang một bên, hái vài chiếc lá lớn từ cây bên kia rồi quay lại, bắt đầu rửa sạch lá để chuẩn bị xử lý con mồi.

    Đôi mắt đen của Đường Quả không chút cảm xúc, quan sát Hổ Nha trong giây lát, sau đó, cô đi tới một tảng đá bên cạnh, ngồi xuống nơi có thể dễ dàng nhìn thấy anh đang rửa chân.

    Trong khi suy nghĩ về việc không có dụng cụ vệ sinh nào ở đây, Đường Quả băn khoăn làm thế nào để làm sạch mái tóc của Bạch Mai.

    Đường Quả bị phân tâm, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Hổ Nha.

    Sau khi chú ý đến ánh mắt của Đường Quả, Hổ Nha vừa rửa tay xong thì thấy cô không nói gì, anh liền bắt đầu dùng nước rửa Trư thú đã lột da trước đó.

    Anh giơ móng vuốt sắc nhọn lên, mổ bụng Trư thú, lấy nội tạng và ném chúng lên bờ, sau khi làm sạch khoang bụng, anh đặt nó cẩn thận trên lá cây.

    Không nghe Đường Quả nói, Hổ Nha tự cho là mình làm đúng, nụ cười vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.

    Khi cô tỉnh lại và nhìn thấy nội tạng Trư thú bị ném xuống đất, Đường Quả: "..."

    Ném như thế này thật sự không làm ô nhiễm nguồn nước sao?

    Sau khi Hổ Nha làm sạch da Trư thú, anh quay đầu mỉm cười với Đường Quả và nói: "Mọi thứ đã được rửa sạch, Đường Quả, cô còn cảm thấy mệt không? Cô muốn nghỉ ngơi thêm một chút trước khi chúng ta quay trở về không?"

    "Những thứ này sẽ bị bỏ lại đây sao?" Đường Quả hỏi, ánh mắt cô dừng lại trên đống nội tạng lợn.

    Hổ Nha nhìn theo ánh mắt của Đường Quả, sau đó quay lại nhìn cô với vẻ nghi hoặc và hỏi: "Những bộ phận này vẫn còn ăn được, nhưng không ngon lắm nên ta không giữ lại, Cô có muốn thử không?"

    Đường Quả cau mày, nhưng ánh mắt lại nhìn về trái tim khổng lồ của Trư thú, cô tự hỏi một Trư thú lớn như vậy, liệu phần thịt này có dai như miếng thịt nướng đen cô thấy vào buổi sáng hay không, và cô nên chế biến nó như thế nào?

    Không thể dùng dao mỏng để cắt thịt trước mặt mọi người, Đường Quả quyết định tìm một ít thịt mà cô có thể ăn được, chẳng hạn như lòng lợn, loại thịt mà không quá dai.

    Nhưng nếu không có bất kỳ gia vị nào thì vị của lòng lợn thực sự rất khó nuốt.

    "Nước sáng nay anh đưa cho tôi là từ đâu mà có vậy?" Đường Quả bất chợt nhớ lại bát nước mặn mà cô đã uống vào buổi sáng.

    Dòng sông này là nước ngọt, vậy làm sao có thể có vị mặn trong nước? Nếu lòng lợn có vị mặn, có lẽ nó sẽ ngon hơn khi được luộc trực tiếp với nước.

    Hổ Nha cười và nói: "Đó là nước sông mà ta đã thêm muối vào, uống nước muối sẽ giúp cô cảm thấy khỏe mạnh hơn, cô có thấy dễ chịu hơn không?"

    "Lần giao dịch cuối cùng trước khi mùa đông đến, ta đã đổi năm tấm da thú lớn lấy một vỏ muối, buổi sáng ta chỉ dùng một chút thôi, cô có muốn uống thêm nước muối không? Khi chúng ta quay về, ta sẽ lấy cho cô một bát nước muối." Hổ Nha nói vậy là vì muốn Đường Quả không phải lo lắng về việc không đủ muối.

    Hổ Nha suy ngẫm về lời A Phụ từng nói rằng nếu có một giống cái muốn kết bạn lữ với anh, anh có thể tặng cô muối, ban đầu anh không tin, nhưng giờ đây anh nhận ra giá trị thực sự của nó.

    "..."

    Hóa ra là có muối, nhưng chỉ dùng để ngâm nước uống, Đường Quả không khỏi oán giận, khó trách món nướng buổi sáng lại có vị nguyên bản như vậy.

    "Tôi có thể sử dụng số muối đó không?" Đường Quả hỏi, năm tấm da thú lớn mới đổi được một vỏ muối, loại muối này có được coi là rất có giá trị không?

    "Có, cô muốn dùng như thế nào cũng đều được." Hổ Nha nói với vẻ mặt rạng rỡ khi nghe Đường Quả muốn dùng muối của mình.

    Đường Quả ngạc nhiên trước sự vui mừng đột ngột của Hổ Nha, sau đó nói: "Giúp tôi cắt tim lợn ra làm bốn phần và rửa sạch, anh có cái bát đá lớn bằng này không? Tôi muốn đổ đầy nước vào đó để nấu tim lợn."

    Hổ Nha đánh giá kích thước bàn tay của Đường Quả, sau một hồi suy nghĩ, anh giơ tay lên và nói: "Ở nhà A Mẫu của ta có một cái to hơn một chút so với cái cô muốn, có được không?"

    Đường Quả quan sát kích thước tay của Hổ Nha, cảm thấy nó đủ lớn để chứa nhiều nước và tim lợn, liền gật đầu và hỏi: "Được, nhưng A Mẫu của anh không cần dùng đến nó à?"

    Đừng để đến lúc đó, cô chưa kịp làm điều gì đã vô tình khiến người khác cảm thấy khó chịu, với tình trạng thể chất hiện tại của cô và phải sống ở đây một thời gian, cô không muốn suốt ngày phải sống trong sự khó chịu, dù sao thì môi trường sống ở đây cũng đủ làm cô khó chịu rồi.

    Hổ Nha cười nói: "Đừng lo lắng, chỗ A mẫu của ta có vài chiếc bát đá dùng để đựng nước, ta sẽ lấy một cái để cô dùng tạm trước, buổi tối, ta sẽ chế tạo chiếc bát đá mà cô mong muốn, bây giờ ta sẽ làm sạch tim lợn trước, khi về nhà ta sẽ giúp cô đổ đầy nước vào."

    Nhìn Hổ Nha đang bận rộn với bầu không khí vui vẻ xung quanh, vẻ mặt Đường Quả bất giác dịu đi.

    Cô ngước nhìn mặt trời đang lặn về phía tây, nơi chắc chắn là hướng tây, nếu thời gian ở đây tương tự như thế giới của cô, thì với độ cao hiện giờ của mặt trời tương ứng với khoảng bốn hoặc năm giờ chiều.

    Nhìn lại Hổ Nha, cô thấy anh đã cắt tim lợn theo yêu cầu của mình và đang lau sạch những vết máu còn sót lại bên trong, vì vậy, cô yêu cầu anh cắt tim lợn thành từng miếng nhỏ hơn, đương nhiên trong mắt của Hổ Nha thì cắt miếng nhỏ hơn thành các mảnh vụn rồi.

    Lo sợ mình không thể đáp ứng được yêu cầu của Đường Quả, Hổ Nha ban đầu vừa hỏi Đường Quả vừa cắt tim lợn: "Như thế này có đúng không?"

    Nếu nhận được câu trả lời phủ định của Đường Quả, anh sẽ thay đổi, còn khi nhận được câu trả lời tích cực của Đường Quả, tốc độ của Hổ Nha tăng lên, và chỉ trong nháy mắt, tim lợn đã được cắt một cách hoàn hảo.

    Khi nhìn thấy sản phẩm cuối cùng, Đường Quả tiến lại gần và mỉm cười với Hổ Nha, nói: "Rất tốt, cảm ơn anh, chỉ cần rửa sạch lại bằng nước một lần nữa là được."

    Ánh mắt Hổ Nha sáng lên khi thấy nụ cười của Đường Quả, và anh mỉm cười đáp lại: "Được, ta hiểu rồi."

    Hổ Nha sau đó lấy một chiếc lá để làm bát đựng những miếng tim lợn đã cắt nhỏ, rồi dùng nước sông để rửa sạch chúng.

    Đường Quả quan sát chiếc lá vẫn còn nguyên vẹn sau khi Hổ Nha cắt tim lợn, cô không khỏi hơi nheo mắt lại, vừa rồi nhìn thấy Hổ Nha tùy ý cắt nhỏ tim lợn, nhưng không ngờ chiếc lá phía dưới lại có thể nguyên vẹn như vậy, khả năng kiểm soát lực dao của anh tốt đến thế.

    Sau khi rửa sạch tim lợn đến khi không còn máu, Hổ Nha dùng lá gói lại những miếng tim, đặt chúng cùng với Trư thú đã được làm sạch, anh quay sang Đường Quả và hỏi: "Đường Quả, cô còn muốn làm gì nữa vậy?"
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  8. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Sai Khiến Hổ Nha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Quả gật đầu, biểu thị rằng cô không còn việc gì cần làm nữa.

    Hổ Nha liền bắt tay vào việc dọn dẹp, sắp xếp lại Trư thú cùng với da của nó.

    Cô quan sát Hổ Nha, anh một tay cầm lấy tấm da lợn rừng ướt sũng, tay kia nhẹ nhàng xách Trư thú lên vai, thấy vậy cô suy nghĩ định cầm gói tim lợn lên.

    Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó, một đuôi lông tơ bất ngờ lòi ra.

    Đường Quả giật mình, ngay tức khắc đôi mắt rét lạnh liếc sang, và cô phát hiện ra rằng phần cuối của cái đuôi kỳ lạ ấy lại chính là phần dưới của váy da thú mà Hổ Nha đang mặc.

    Hổ Nha nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Đường Quả, dừng động tác đang di chuyển cái đuôi của mình. Sau một khoảnh khắc ngắn, anh tiếp tục nhấc tim lợn lên và nói với nụ cười: "Cô không cần phải cầm, để ta lo là được."

    Đường Quả làm dịu đi sự lạnh lùng trong mắt mình, nhìn lên đỉnh đầu của Hổ Nha, sau đó đến đôi tai đen xanh lông lá bờm xờm và cái đuôi phía sau. Cánh tay và chân của anh vẫn giữ hình dáng của con người. Cô tự hỏi, liệu đây có phải là trạng thái nửa thú của anh?

    Hổ Nha chớp mắt, dường như không xác định, anh hơi cử động đôi tai thú trên đầu mình. Anh cảm thấy ánh mắt của Đường Quả hình như đang dính vào đôi tai thú của anh đây?

    Khi Đường Quả định dời tầm nhìn đi, cô bất ngờ nhận ra rằng đôi tai thú của Hổ Nha đang dựng đứng lên và run rẩy. Cô không thể nhịn được mà lại nhìn chăm chú vào chúng.

    Hổ Nha mỉm cười, quả nhiên, cảm giác của anh không sai.

    Từ trước đến giờ Đường Quả không biết bản thân là Thú nhĩ khống, nhưng mà tai thú của Hổ Nha lại có thể thu hút sự chú ý của cô. Mặc dù mái tóc rối bời của anh có phần làm cô khó chịu, nhưng mà hình như lại muốn sờ một chút!

    Ánh mắt Hổ Nha lấp lánh, anh cười và đưa đầu mình về phía Đường Quả, hỏi: "Cô muốn sờ thử không?"

    Việc giống cái vuốt ve tai thú nhân được xem là biểu hiện sự yêu thích đối với thú nhân, cô có sờ hay không nhỉ?

    Bất ngờ trước hành động của Hổ Nha, Đường Quả giật mình và sau đó mới nhận ra mình vừa làm một hành động điên rồ, khiến khuôn mặt cô nóng bừng lên.

    Nhìn thấy tai thú ở gần trước mặt, tuy rằng thật sự muốn sờ, nhưng niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Hổ Nha khiến Đường Quả cảm thấy xấu hổ, từ chân chạy dọc lên tới não, cảm xúc ấy dường như muốn bùng nổ!

    Hổ Nha đang chờ đợi cử chỉ âu yếm từ Đường Quả, bỗng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô. Anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô đang tức giận?

    Dù không hiểu hết những cảm xúc phức tạp, anh biết chắc một điều: Cô đang giận dữ.

    Thú nhân thường không ngần ngại thể hiện cảm xúc.

    Hổ Nha ngẩng đầu nhìn Đường Quả, muốn giải tỏa sự khó chịu của cô đối với anh, nhưng mà lúc này Đường Quả lại nhấc chân chạy về phía sau.

    Hổ Nha vội vàng đuổi theo. Anh theo sát phía sau Đường Quả, trên mặt muốn nói cái gì đó như rồi lại do dự. Anh không hiểu tại sao Đường Quả đột nhiên lại tức giận? Rõ ràng là cô thích tai thú của anh không phải sao?

    Đường Quả cảm nhận được sự luống cuống của Hổ Nha đằng sau, khóe miệng vô thức cong lên.

    Trong khi trở về hang động, Hổ Nha muốn hỏi Đường Quả tại sao cô lại bất ngờ tức giận, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.

    Mặc dù thú nhân đều chủ động tiến đến, nhưng khi đối diện với giống cái mà họ yêu thích đang tức giận, họ lại trở nên do dự, sợ rằng hành động của mình sẽ làm giống cái tức giận hơn.

    Bên ngoài hang động, Bạch Mai đang thêm củi vào lửa. Hổ Liệp ngồi bên cạnh, quan sát Bạch Hà chăm chú xử lý tấm da.

    Khi nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Hà ngẩng đầu, nhìn thấy Hổ Nha đi cùng Đường Quả nhưng không nhận ra không khí căng thẳng giữa họ. Ông cười và nói với Đường Quả: "Hôm nay cô thế nào? Nếu muốn ăn gì, cứ bảo Hổ Nha tìm giúp cô."

    "Vẫn.. Tốt ạ." Đường Quả đáp, dù trong lòng vẫn còn chút bực bội từ sự việc ngày hôm nay, vẻ mặt cô lộ rõ sự khó xử.

    Đường Quả liếc nhìn quanh và chọn một tảng đá dưới chân làm chỗ ngồi, sau đó tựa vào vách đá để nghỉ ngơi.

    "A phụ" Hổ Nha nhìn theo Đường Quả, tùy ý chào, nhận thấy cô ngồi cách xa như vậy, tinh thần sa sút, Đường Quả đây là ghét anh rồi à?

    Nhìn dáng vẻ của Hổ Nha, Bạch Hà không nhịn được cười một trận. Ông đã nhìn qua nhiều phản ứng khác nhau của thú nhân khi đối mặt với giống cái mà họ yêu thích, Hổ Nha như vậy cũng không có gì là lạ.

    Chỉ là thật khó để nhìn thấy Hổ Nha bối rối khi đối mặt với giống cái. Trước đây, trong lòng ông đã chuẩn bị trước rằng Hổ Nha sẽ cùng với Vạn Sâm kết thành bạn lữ.

    Bạch Hồ nhìn Đường Quả, mỉm cười nói: "Được rồi, nếu cô có cần gì thì cứ nói với Hổ Nha, kêu nó giúp cô làm."

    "Đúng đó, Đường Quả, cô có cần gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp cô đem đến." Hổ Nha nhanh chóng đáp lại, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Đường Quả.

    Đường Quả cố gắng kiềm chế cảm xúc nhìn lên bầu trời và quanh mình, rồi nói: "Vậy anh hãy tìm giúp tôi ba bốn hòn đá như thế này, nhưng không cần quá lớn, khoảng cỡ này thôi."

    Nhìn tay Đường Quả ra dấu lớn nhỏ, Hổ Nha nhếch mép cười trả lời: "Được, cô đợi chút, bây giờ ta sẽ giúp cô tìm về, đúng rồi, cô còn cần bát đựng nước."

    Sau khi đặt Trư thú xuống trên những chiếc lá trải trên mặt đất, mấy lá này là trước đó anh nhặt chứng về để làm thịt nướng, nhưng mà lúc nhặt về thấy lá có chút dơ, anh vẫn chưa rửa qua.

    Hổ Nha suy nghĩ một chút rồi thở dài. Anh đặt túi tim lợn quanh cái đuôi trên lá cây, ném da thú về phía Bạch Hà, rồi nhanh chóng lao vào trong hang động mà Bạch Mai đã đi ra, chỉ nghe thấy tiếng anh vọng ra: "A mẫu, ta sẽ lấy một cái bát đá."

    Chờ đợi Hổ Nha trở lại như một cơn gió, Đường Quả mới nghe thấy tiếng nói yếu ớt của một người phụ nữ: "Được~"

    Có vẻ như sức khỏe của A mẫu của Hổ Nha không được tốt.

    Không mất nhiều thời gian, Hổ Nha đã mang về một bát đá và bát nước, tay trái còn ôm theo năm sáu viên đá cuội.

    Đường Quả ngồi bên cạnh, chỉ dẫn Hổ Nha đào một cái hố trên mặt đất. Anh cẩn thận xếp chồng những hòn đá bên mép hố, sau đó thêm một ít củi và đốt lên. Cuối cùng, anh đổ nước vào bát đá và bắt đầu nấu, rồi thả tất cả tim lợn chưa được làm sạch vào trong bát nước đang sôi.

    Trong khi Đường Quả làm việc, Bạch Hà và những người khác liếc nhìn cô vài lần. Họ quan sát cô sai khiến Hổ Nha như thể đang xem một vở kịch, không hề có ý định ngăn cản hay tỏ ra không hài lòng, chỉ im lặng quan sát.

    "Đường Quả, cô đang làm gì thế?" Hổ Nha hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chậu đá trên lửa.

    "Nấu canh." Đường Quả nhìn bát đá. Cô biết rằng việc nấu canh tim lợn cần thời gian, nên cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

    Sau những ngày dài mệt mỏi, cô muốn ngủ một lát để hồi phục sức lực. Cơ thể yếu ớt khiến cô cảm thấy bất lực.

    Hổ Nha nhìn Đường Quả, miệng mở ra định nói điều gì đó nhưng lại thấy Đường Quả đã nhắm mắt, lời nói cứ thế mà nuốt trở lại.

    Anh nhìn bát đá không hề biến đổi dưới ngọn lửa, Hổ Nha đi về phía Trư thú ở bên kia.

    Bạch Hà và những người khác cũng nhận thấy Đường Quả như vậy, cũng không muốn tạo ra tiếng động lớn làm ồn đến cô.

    Hổ Nha ngồi bên cạnh Trư thú, nâng tay phải lên, móng vuốt sắc nhọn sẵn sàng cào vào Trư thú, thì anh lại dừng lại.

    Bỗng nhiên, anh đứng dậy, bóng dáng lóe lên và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

    Bạch Hà, sau khi đã xử lý xong da thú, nhìn thấy Hổ Nha bỏ đi đột ngột, có chút không rõ nguyên nhân về hướng mà anh đã rời đi, sau đó không để ý mà quay đầu làm việc của bản thân.

    Chẳng bao lâu, Hổ Nha đã trở lại, tay anh cầm một bát đá lớn chứa đầy nước.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  9. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 18: A Lan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến phòng để Trư thú, Hổ Nha đặt vài tảng đá lớn đầy nước sang một bên, giơ tay duỗi móng vuốt cắt một cái chân sau của Trư thú ra.

    "Hổ Liệp, đưa cái này qua cho tộc trưởng đi." Hổ Nha đưa mắt nhìn Hổ Liệp, thấp giọng gọi một tiếng.

    Hổ Liệp liếc nhìn Đường Quả, cũng nhỏ giọng nói: "Vâng A huynh."

    Lon ton chạy đến bên cạnh Hổ Nha, Hổ Liệp cúi đầu cắn lấy nửa cái đùi lợn rừng rồi nhanh chóng chạy đi.

    Cái chân sau đó được đưa cho Tộc trưởng bên kia, để Tộc trưởng phân phối cho những Thú nhân đơn độc không còn khả năng săn bắn trong bộ lạc, cùng với đám Ấu tể không có cha mẹ nuôi.

    Trong bộ lạc, mỗi Thú nhân ra ngoài đi săn, con mồi săn được đều sẽ phân một phần cho Tộc trưởng phân phối. Không ai phản đối quyết định này, bởi vì tất cả đều hiểu rõ rằng sự tồn tại của bộ lạc là nhờ vào sự nỗ lực chung của mọi người.

    Họ càng hiểu rõ hơn rằng những Thú nhân không thể ra ngoài đi săn cùng với Ấu tể kia trở nên như vậy đều là vì họ đã săn bắn và canh gác cho bộ lạc. Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó bản thân và đời sau sẽ không trở thành một trong những thành viên ấy, cho nên mọi người đều không phàn nàn về việc phải chia sẻ một phần này.

    Vốn dĩ Đường Quả muốn nhắm mắt dưỡng thần khôi phục thể lực, nhưng không ngờ, trong khi nghe những lời nói to nhỏ xem như khá ồn ào của những người này, cô lại dần chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.

    Hổ Nha dùng gậy gỗ đã rửa sạch xiên Trư thú đặt lên lửa nướng. Đột nhiên, anh phát hiện hơi thở của Đường Quả càng lúc càng trở nên sâu và đều đặn, trong nháy mắt khuôn mặt cô cũng trở nên thả lỏng hơn. Nhìn thấy điều này, ánh mắt Hổ Nha cũng tràn ngập niềm vui.

    Nhưng giây tiếp theo, trong mắt Hổ Nha xuất hiện vẻ do dự, anh không biết có nên ôm Đường Quả về trong hang động hay không, anh có chút sợ khi đến gần sẽ đánh thức cô.

    Thực ra trong lòng Hổ Nha đã sớm nghi ngờ Đường Quả có lẽ không phải là một giống cái bình thường, mà vừa nãy ở bờ sông, ánh mắt của cô đã chứng thực suy đoán của anh, ánh mắt ấy thực sự không phải là thứ mà một giống cái bình thường có thể có.

    Trước khi bị trúng độc, Đường Quả chắc chắn cũng là một tiểu giống cái mạnh mẽ không kém gì Thú nhân bình thường. Nhưng vì bị độc, hiện tại cô yếu đến mức không thể so sánh được với tiểu giống cái bình thường. Hổ Nha thầm quyết định, sau này anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt!

    Cuối cùng, Hổ Nha vẫn không ôm Đường Quả trở về sơn động, bởi vì lúc anh thử thăm dò tiếp cận cô, trên mặt cô liền xuất hiện động tĩnh, vì vậy anh không dám lại gần nữa.

    Đường Quả không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, cô liền ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thịt nướng quẩn quanh dưới mũi.

    Dù giấc ngủ này khiến cơ thể cô có chút khó chịu, nhưng Đường Quả cảm thấy tinh thần của mình rất tốt.

    Nhìn người đến người đi trước mặt, hơn còn là đám người vẫn còn rất xa lạ với cô, trong lòng Đường Quả thầm kinh ngạc, vừa rồi làm sao cô ngủ quên mất vậy?

    "Đường Quả, cô tỉnh rồi, cô xem bát đá lớn này nên làm thế nào?" Hổ Nha vội vàng lên tiếng hỏi, ngay khi để ý thấy Đường Quả đã tỉnh.

    Khi nước trong bát đá bắt đầu sôi, thấy Đường Quả vẫn còn đang ngủ, Hổ Nha không muốn làm phiền cô, chỉ có thể tự mình thỉnh thoảng liếc nhìn bát đá.

    Sau khi thấy nước trong bát đá đó ngày càng giảm, lại nhìn Đường Quả không có dấu hiệu tỉnh lại, Hổ Nha quyết định giảm lửa xuống, nhưng vẫn luôn duy trì ở trạng thái nước sôi, như vậy nước trong bát đá không cạn quá nhanh.

    Khi Đường Quả tỉnh lại, cô nhanh chóng kìm nén sự ngạc nhiên và nhìn quanh. Cái nhìn đầu tiên của cô là Hổ Nha đang cầm một cây gậy gỗ xiên Trư thú bị mất chân sau nướng trên lửa.

    Nhìn màu sắc của thịt, Đường Quả biết rằng Hổ Nha nhất định đã duy trì tư thế này rất lâu, mà trông bộ dáng của anh vẫn còn rất thư thái, khiến cô không khỏi thán phục lực cánh tay của anh thật mạnh!

    Ngồi bên đống lửa, Hổ Nha thấy Đường Quả đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, anh không khỏi chớp mắt, tiếp đó mỉm cười xoay gậy gỗ trong tay, Trư thú cũng đổi mặt theo, tiếp tục nướng đều trên lửa.

    Đường Quả thích lực cánh tay mạnh mẽ này của anh sao? Quả nhiên giống cái đều thích Thú nhân cường tráng. Trong lòng Hổ Nha không giấu nổi niềm vui.

    Sau khi thán phục qua đi, Đường Quả liền dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô không khỏi cười nói với Hổ Nha sau khi nhìn thấy món canh tim lợn đang sôi trong nồi đá trên ngọn lửa nhỏ: "Còn biết dùng lửa nhỏ để nấu, làm rất tốt."

    Nhìn thấy nụ cười này trên mặt Đường Quả, Hổ Nha vốn dĩ bởi vì Đường Quả quay đầu đi mà tâm trạng có chút buồn bã, tức khắc anh mỉm cười khoe hàm răng trắng.

    Đường Quả đứng dậy, duỗi người một cái, cảm thấy xương cốt kêu lên vài tiếng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy cơ thể mình có chút vô lực không muốn động.

    Đường Quả đặt mông ngồi lại hỏi: "Hổ Nha, cái vỏ sò muối đó đâu rồi?"

    "Ta sẽ đi lấy cho cô." Hổ Nha tiện tay cắm cây gậy gỗ xuống đất và đứng dậy từ bên cạnh đống lửa rồi lao vào hang động của mình.

    Đường Quả nhìn cây gậy gỗ cắm chặt trên mặt đất cứng cáp, trong lòng một lần nữa thán phục lực cánh tay mạnh mẽ của Hổ Nha.

    Bạch Mai và Hổ Liệp ngồi trên đất thấy Đường Quả nhìn về phía bọn họ, ban đầu bọn họ chỉ có đôi mắt mỉm cười nhìn cô, nhưng ngay lập tức cả hai đồng loạt cong miệng tặng Đường Quả một nụ cười thật tươi.

    Đường Quả mỉm cười đáp lại, dù thời gian chung sống không lâu, mặc dù cô biết họ đối xử tốt với mình là vì hi vọng cô có thể kết thành bạn lữ với Hổ Nha. Tuy nhiên, họ chưa từng có ý định mạnh mẽ ép buộc cô vì việc này, vì vậy cô không ngại đối xử chân thành với họ, còn về những người khác, cô chưa muốn suy nghĩ tới lúc này.

    Hổ Nha nhanh chóng đưa cho Đường Quả chiếc vỏ sò sáu tầng to bằng nắm tay cô, nói: "Muối này đều cho cô dùng, uống nước muối nhiều mới có thể có sức lực hơn."

    Nhìn thấy chiếc vỏ sò này, Đường Quả liền biết rằng suy đoán của cô không sai, Diêm quả này thực sự là vật quý giá.

    Đường Quả nhận vỏ sò, xé mở da thú bao xung quanh để nhìn muối bên trong, phát hiện ra rằng muối không sạch lắm, có chút ố vàng, và hạt muối lớn nhỏ không đều. Tuy nhiên, cô cũng có thể hiểu rằng muối ở đây không thể nào trắng và mịn như muối ăn ở thế giới của cô.

    "Đường Quả dậy rồi, đúng lúc thịt nướng có thể ăn rồi." Bạch Hà đi ra từ hang động bên cạnh, mỉm cười nhìn Đường Quả.

    Đường Quả vừa nâng mắt lên đã thấy một người bị tay trái Bạch Hà vòng qua thắt lưng kẹp dưới nách, đỉnh đầu đầy tóc rối bù xõa trước mặt, phía sau là đôi chân chần, treo trên thắt lưng ông.

    Trong nhất thời Đường Quả: "..."

    Bạch Hà không chú ý tới biểu cảm nghẹn họng không nói nên lời của Đường Quả, ông bước sang một bên, sau khi thả người trên tay xuống giẫm hai chân lên mặt đất rồi lại cẩn thận từng li từng tí dìu bà ngồi xuống đất.

    Bất ngờ, Bạch Hà quay đầu nhìn Đường Quả, sau đó ánh mắt ông chuyển sang tảng đá mà cô đang ngồi. Ngay lập tức, ông tìm một tảng đá bằng phẳng khác để người phụ nữ kia có thể ngồi xuống.

    Ánh mắt đó của Bạch Hà xém chút nữa dọa chết Đường Quả rồi, còn tưởng ông đã nhận ra cái gì chứ!

    "Ngồi như vậy cảm thấy thế nào?" Bạch Hà dịu giọng hỏi người phụ nữ đó.

    "Ừm, khá tốt." Người phụ nữ đó cười khẽ gật đầu nói.

    Lúc này Đường Quả mới nhận ra đó là một người phụ nữ, xem thái độ này của Bạch Hà thấy rằng ông không hề tỏ ra không thích người phụ nữ đó. Nhưng tại sao ông lại đưa người phụ nữ này ra ngoài như vậy?

    Chỉ thấy người phụ nữ đó ngước nhìn Đường Quả, vẻ mặt suy yếu cười nói: "Cô chính là Đường Quả phải không? Ta là A Lan, A mẫu của Hổ Nha."
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
  10. Niệm Ân Ân

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Nước Ấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong môi trường rộng rãi và ồn ào này, giọng nói của A Lan vừa yếu vừa nhỏ, nếu như là một giống cái bình thường thì có lẽ không thể nghe được, nhưng Đường Quả lại nghe thấy rất rõ, mỉm cười gật đầu: "Xin chào."

    Về phần nói chuyện với A Lan bên kia, Đường Quả cảm thấy không cần thiết, hơn nữa cô cũng không phải là người giỏi nói chuyện.

    Nghe được câu trả lời của Đường Quả, Bạch Hà và Hổ Nha không khỏi liếc nhìn cô một cái.

    A Lan hình như biết được điều gì đó về Đường Quả, bà không nghe thấy giọng nói của Đường Quả, cũng vì khoảng cách quá xa, nên bà không nghe được lời nói của Đường Quả, tuy nhiên, bà vẫn mỉm cười nói với Hổ Nha: "Hổ Nha, nhanh đưa thịt nướng cho Đường Quả ăn đi, đừng để cô ấy đói."

    Nghe được lời nói của A Lan, Đường Quả không khỏi liếc nhìn bà một cái, bà thoạt nhìn cũng không phải là người khó tính..

    "A mẫu, được ạ" Hổ Nha mỉm cười đáp lại

    Đường Quả cẩn thận nhìn A Lan một hồi, cũng đã có chút suy đoán về tình trạng sức khỏe của bà, A Lan có lẽ mắc chứng khó tiêu lâu ngày, khiến cơ thể không hấp thu đủ chất dinh dưỡng, nói một cách dễ hiểu, bà ấy thực sự đang đói, cơ thể đang đói rồi.

    Hổ Nha bưng một miếng thịt nướng lớn đến trước mặt Đường Quả, nhìn thấy Đường Quả nhìn A mẫu, anh không khỏi ủ rũ nói: "Sau mùa đông năm ngoái, a mẫu của ta không thể ăn thịt nướng nữa, sau đó sức khỏe của bà bắt đầu sa sút Tế Ti cũng không thể làm gì được."

    Nhìn thấy vẻ mặt của Hổ Nha, nghe được giọng điệu buồn bã gần như tuyệt vọng của anh, Đường Quả không khỏi băn khoăn liệu A Lan có thật sự sắp chết hay không.

    Nhưng nhìn sắc mặt A Lan, tuy rằng mặt đen thủi, nhưng cũng không có bẩn thỉu, cho nên nhìn mặt bà, bà thật sự không dấu hiệu của việc chuẩn bị chết cả, tuy nhiên, nếu tiếp tục ăn thịt nướng cả ngày, Hổ Nha sẽ không cảm thấy sai.

    "Nhưng A mẫu của ta rất lợi hại, bà đã sinh cho A phụ ta ba chú hổ con, hơn nữa Bạch Mai và Hổ Liệp lại sinh ra cùng nhau, ta chưa bao giờ nghe nói có hai chú hổ con được sinh ra cùng nhau." Hổ Nha nhanh chóng vui lên và mỉm cười rạng rỡ.

    * * * Đàn ấu tể.. Đường Quả nhìn Hổ Nha với nụ cười kiêu hãnh trên môi, rồi im lặng nhìn đi chỗ khác.

    Hổ Nha thấy Đường Quả không lên tiếng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, đưa thịt nướng cho cô.

    Đường Quả nhìn miếng thịt nướng, lắc đầu nói: "Đi lấy khúc gỗ bên kia đi, sau đó giúp tôi làm một cái bát gỗ, thìa múc canh và đũa."

    Hổ Nha nhìn về hướng Đường Quả chỉ, không hỏi cô định làm gì, anh đi tới nhặt củi đi đốt, khúc gỗ của Đường Quả chỉ dài bằng cánh tay nhưng dài hơn đùi anh, anh lấy khúc gỗ ra, quay lại chỗ Đường Quả, ngồi xuống hỏi: "Chúng ta nên làm gì?"

    Đường Quả vẻ mặt cứng ngắc nhìn Hổ Nha, anh vừa ngồi xuống, thứ dưới váy của anh lộ ra trước mặt cô, lúc đó trong suy nghĩ duy nhất của cô là: To như vậy!

    Thật là rực rỡ! Đường Quả quay đầu lại dụi mắt, cô gái! Đạo đức chính trực của cô đã bị bộc lộ hết rồi, được chứ? Cô có thể ý thức an toàn hơn một chút được không? Đồ phô trương!

    "Có chuyện gì thế? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu à?" Hổ Nha nhìn Đường Quả với ánh mắt đầy lo lắng.

    "Không có." Đường Quả bình tĩnh lại, nhìn Hổ Nha "Tôi không sao, đầu tiên anh bóc lớp vỏ bên ngoài của gỗ, sau đó cắt ra một đoạn, đúng vậy, đào một cái lỗ từ giữa, vuốt phẳng bên trong và các cạnh, tốt lắm, tiếp theo sẽ là thìa, chia đôi rồi làm như thế này.."

    Dưới sự chỉ huy của Đường Quả, hơn nữa bởi vì móng vuốt của Hổ Nha rất sắc bén, có thể bẻ gãy gỗ chỉ bằng một nhát chém, nên Đường Quả nói đến đâu anh có thể làm được đến đó.

    Thế là những chiếc bát, thìa, gỗ mà Đường Quả cần cuối cùng cũng hoàn thành.

    Đường Quả ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Hà đang cầm một cái bát đá chứa đầy nước đưa tới miệng A Lan.

    Nhìn thấy A Lan chuẩn bị uống nước, trong đầu Đường Quả chợt nghĩ đến thái độ của Hổ Nha và những người khác đối với cô lúc cô tỉnh lại, cô không khỏi mở miệng: "Nếu tôi là ông, tôi sẽ không để bà ấy uống nước đó."

    Về việc Bạch Hà có nghe lời cô nói hay không, Đường Quả không dám chắc, nhưng nếu ông không nghe, cô sẽ coi đó là chuyện vớ vẩn.

    Hổ Nha nhìn theo ánh mắt của Đường Quả, lập tức hét lên: "A phụ, chờ một chút."

    Thực ra, khi nghe Đường Quả nói vậy, Bạch Hà đã dừng việc mình đang làm, bởi vì ông có thể cảm nhận được ánh mắt của Đường Quả đang nhìn mình, cũng bởi vì lúc này chỉ có ông là người cho A Lan uống nước.

    Sau đó nghe được lời Hổ Nha, ông đã ngước mắt nhìn Đường Quả, quả nhiên nhìn thấy cô đang nhìn mình.

    "Đường Quả, sao cô không cho A Lan uống nước này, tôi cảm thấy nước này không có độc, không thể uống được." Bạch Hà nghi hoặc hỏi, đem bát đá đặt dưới mũi, hít một hơi, nhấp một ngụm, không có chuyện gì cả.

    Đường Quả lắc đầu "Không biết nước có độc hay không, nhưng cơ thể cô ấy không nên uống nước lạnh mà tốt nhất nên uống nước ấm đun sôi."

    "Đường Quả, cô là Vu Y sao?" Hổ Nha đột nhiên nhìn Đường Quả với đôi mắt sáng ngời và hỏi, nếu Đường Quả là một Vu Y, liệu cô có thể chữa khỏi bệnh A mẫu không?

    Đường Quả cảm thấy ánh mắt của mình có chút không chịu nổi, Hổ Nha này tuy lớn như vậy, nhưng đôi mắt lại trong sáng như trẻ con, thật sự là..

    "Không phải." Vu Y là cái quái gì vậy? Biết y thuật, nhưng cô ấy không phải Vu Y, Đường Quả oán thầm.

    Hổ Nha nghe được Đường Quả phủ nhận, ánh mắt hơi tối sầm, có chút thất vọng, nhưng sau đó lại nhẹ nhõm mỉm cười với Đường Quả, vẻ mặt ngốc nghếch.

    Ít nhất trong mắt Đường Quả, nụ cười của anh khá ngốc nghếch.

    "Nước ấm đun sôi là gì?" Bạch Hà suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra đáp án, liền hỏi Đường Quả.

    Tuy rằng không biết nước ấm đun sôi có thực sự tốt cho sức khỏe của A Lan hay không, nhưng ông có thể cảm nhận được Đường Quả không có ác ý nên cũng không ngại làm theo lời cô nói.

    Đường Quả chỉ vào nồi lòng lợn vẫn đang sôi nói: "Đừng cho gì vào, chỉ cần cho nước vào, khi nước trong nồi đá bắt đầu sủi bọt lớn thì lấy ra để nguội, đợi đến khi nước đủ ấm để có thể uống được thì là nước ấm."

    Bạch Hà nhìn nồi canh tim lợn, gật đầu, sau đó nói với A Lan: "A Lan, chỗ nước này không uống nữa, bà chờ ta đun nước ấm rồi hãy uống."

    Nói xong, ông đặt bát đá trong tay xuống, Bạch Hà chạy vào hang động của mình, sau đó bưng ra một nồi đá giống Đường Quả đựng canh lòng lợn, chạy về phía sông.

    "Đợi đã.." Lời Hổ Nha vừa ra khỏi miệng, bóng dáng Bạch Hà gần như đã biến mất.

    Thật ra Hổ Nha muốn nói rằng trước khi nướng thịt mang anh đã mang về lu đá lớn đựng nước rồi, không cần phải ra sông lấy nước đun sôi nước ấm.

    Đường Quả nhìn A Lan, thấy A Lan mỉm cười dịu dàng với cô.

    A Lan mặc dù không nghe thấy Đường Quả nói gì, nhưng bà biết những gì cô nói chắc chắn có liên quan đến bà, hơn nữa còn có lợi cho bà, bởi vì bà tin tưởng Bạch Hà và Hổ Nha.

    Đường Quả mỉm cười đáp lại A Lan, sau đó đứng dậy đưa đôi đũa gỗ cho Hổ Nha "Hổ Nha, anh có thể giúp tôi rửa sạch được không?"

    Người dân ở đây hình như không trữ nước nhiều, có thể thấy một bể đá lớn chứa đầy nước ở chỗ Tế Ti, sau này có thời gian phải bảo Hổ Nha nên kiếm một cái thùng bằng gỗ hoặc đá để trữ nước, nếu không sau này nếu cần rửa tay thì sẽ phải chạy ra tận cái sông xa kia.
     
    Cao Phú SoáiHeoheocon9552 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...