Xuyên Không [Edit] Chuế Tuế - Ở Rể - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu - Từ Chương 1065

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lương lam lâm, 23 Tháng một 2024.

  1. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    58
    Chương 1075-1: Phù du nào sánh bằng thiên địa, van trượng nhìn thấy cả chúng sinh (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm hỗn loạn trong thành thị đi qua.

    Thời điểm gần tới bình minh hai đạo thân ảnh trong bóng tối nhanh nhẹn chạy đến khách điếm Ngũ Hồ khách, bọn họ lén lén lút lút quan sát rõ ràng tình huống xung quanh, sau đó mới ở tại con đường ven sông phụ cận thay y phục, đơn giản tẩy rửa sạch sẽ một chút.

    Rạng sáng ngày mùa thu nước sông rất mát mẻ, nhưng đối với hai đạo thân ảnh này mà nói đều không phải là chuyện đại sự gì. Sau khi tẩy sạch bột phấn có mùi vị cổ quái dính trên thân và trên quần áo, hai người còn làm một lần tự tổng kết.

    "Sơ ý a.."

    "Ừ, người xấu bên kia cũng là có cao thủ.."

    "Người cuối cùng kia có võ nghệ rất cao nha.."

    Hai người cứ như thế ngồi tổng kết một phen, có cảm giác may mắn như "Sống sót sau tai nạn", ngay sau đó bọn họ đơn giản mặc xong quần áo, rồi lại lén lén lút lút đi đến khách điếm Ngũ Hồ bên cạnh, lộn tường tiến vào cửa sổ lầu hai đi vào phòng nhỏ trong góc.

    Hào quang từ chân trời phương đông tỏa ra, trong thành Giang Ninh là một nền trời âm u.

    Năm thế lực trong Công Bình Đảng đều có tham dự giao chiến hỗn loạn trong thành cũng dần dần lắng xuống, một bộ phận đường phố vẫn còn đám cháy đang thiêu đốt, nhưng người phụ trách duy trì trật tự cũng dần dần nhiều lên. Tiểu đội binh lính đẩy xe chở nước tiến lên cứu hỏa, một số người khác vớt thi thể cùng vài cái túi vải nổi lơ lửng lên trên mặt sông.

    Xung đột cả đêm, mặc dù nói khắp nơi đều có kẻ tham dự vào, nhưng toàn bộ tràng diện hỗn loạn cũng chủ yếu tập trung hơn non nửa bên trong thành thị. Một bộ phận người đã sớm kịch liệt va chạm ở địa phương trở thành chủ nhân chiến trường, một ít thế lực khác tập hợp các phường thị không bị liên lụy một cách tương đối.. Trong cũng có năm phương Công Bình Đảng đối với sự việc "Mở đại hội" nào đó cùng ăn ý thừa nhận.

    Sau khi mặt trời mọc, giao chiến ở bên ngoài lắng xuống, tất cả thế lực khắp nơi đều bận rộn tập hợp đánh giá bản thân đêm nay đụng phải tổn thất, hay là có được thành tích gì.

    Hơn nửa buổi sáng, Vệ Húc Văn một đêm không ngủ mới đi đến thành thị phía đông, đi xem xét một hiện trường hung án có tình huống bết bát nhất.

    "Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không -- đến đây một chuyến. Thiên Phạt, giết giết giết!"

    Thời điểm nhìn đến một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này, khóe mắt Vệ Húc Văn thật sự không kiềm được mà co rúm vài cái. Mà bên trong sân viện xếp một hàng thi thể đều là minh chứng cho việc xuất hiện kẻ xâm nhập hung tàn, hắn xem xét cường độ vết đao trên thân của vài người.

    Hiện trường hung án không chỉ xảy ra ở một chỗ này, trước đó ở nơi này, hắn đã nhìn thấy một nơi khác có hiện trường như vậy. Đó là một cái địa bàn tầm trung thuộc danh nghĩa của "Diêm La Vương", đoạn thời gian tại rạng sáng gần tới bình minh phát sinh vụ nổ, nổ đổ ba bốn gian phòng ốc, khiến cho một bộ phận bị hư hại.

    "Cho nên.. Sự tình là bắt đầu tại nơi này.." Vệ Húc Văn hai tay ôm trước ngực, thần sắc hậm hực quan sát đây hết thảy, "Hai cái tên này.. Gọi là.. cái gì mà.. Long Ngạo Thiên và Tôn Ngộ Không.. Vọt vào nơi này, đầu tiên giết người canh giữ ở bên này.. Người kia.."

    Hắn chỉ chỉ trên tiểu đầu mục lúc trước từng bị đóng trên vách tường. Người bên thân thò đầu lên, nói: "Hồ Hải."

    ".. Cho nên bọn họ đầu tiên là giết cái người cái gì đó Hải, thả ra pháo hiệu, qua trong chốc lát, người tên là Vu Thành dẫn người đi qua xem xét, hắn cưỡi một con ngựa, sau đó bị người kia trước mặt tất cả mọi người dùng dây thừng quấn lấy, nghênh ngang rời đi. Trên đường bị đá đập vào đầu, trực tiếp đập bị chết.."

    ".. Tiếp theo sau đó, cái người tên minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên này, cùng cái người gì đó gọi là Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không vẫn không chịu để yên, đợi đến khi Hoàng Vạn Dũng Hoàng tướng quân của chúng ta tới xem xét một lần nữa, bọn họ liền lặng lẽ mai phục Hoàng tướng quân trên đường, đến khi trời sắp sáng, nhận định tất cả mọi người đều ngủ say, hai tên này liền muốn ra tay với Hoàng tướng quân, ai biết lại bị Hoàng tướng quân phát hiện đuổi theo."

    ".. Hoàng Vạn Dũng không nghĩ tới đối phương ở phía sau tường đặt thùng thuốc nổ, khả năng cũng không phải vì nổ hắn, chỉ là sau khi đốt lên bị phát hiện liền chạy, Hoàng Vạn Dũng đuổi theo, kết quả hắn bị thuốc nổ nổ chết. Mà bởi vì Hoàng tướng quân ở bên kia cũng chuẩn bị thuốc nổ, cho nên trực tiếp nổ tung bốn năm gian phòng.. Hiện tại các ngươi cảm thấy, hai người này là nhằm vào chúng ta mà tới.."

    Ánh mắt Vệ Húc Văn quét qua mọi người ở đây, lại nhìn chữ viết khó coi "Thiên Phạt giết giết giết" kia.

    Có người cúi đầu nói: "Hai người này võ nghệ cao cường, lúc này xuất hiện, chúng ta chỉ sợ bọn họ là con cháu của đại tộc nào đó đi theo trưởng bối vào thành, gia học sâu xa."[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2024
  2. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    58
    Chương 1075-2: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Húc Văn chìa tay ra, một bạt tai giáng lên mặt đối phương.

    "Viết ra loại chữ cứt chó này, hắn gia học sâu xa cái rắm! Các ngươi đám chó các người hôm nay liền trở về luyện chữ cho ta, không cần nửa tháng các ngươi liền viết đẹp hơn những chữ này! Gia học sâu xa! Ta để các toàn bộ các ngươi sâu xa một lần! Ta khinh!"

    Ánh mắt lại quét qua chữ viết vặn vẹo trên tường, tối qua thời điểm xảy ra sự tình bên này, hắn đang ở tại thành thị bên kia chuẩn bị bắt người. Lúc này tuy rằng nói không nên lời, tự nhiên có một loại cảm giác kì dị như "Lúc ngươi nhìn vực sâu chăm chú, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn lại ngươi".

    Chẳng qua nào có ai đem vực sâu so sánh với kẻ đáng khinh như vậy, vực sâu gì chứ, đúng là nói linh tinh..

    "Để Lư Hiển sắp xếp người bắt bọn chúng." Vệ Húc Văn khua tay bố trí, "Ta muốn dạy bọn họ viết chữ!"

    Bầu trời vùng quê, ánh sáng chiếu xuống tựa như có màu trắng xám, mây trôi sương mù bay.

    "Tìm Trần Tam."

    Buổi chiều, Khách điếm Đông Thăng ở phía nam trong thành, có người báo ra cái danh hào này.

    Thời điểm Du Hồng Trác từ trên lầu đi xuống, có một ít bất ngờ khi nhìn đến băng vải bó trên người An Tích Phúc.

    "Chuyện gì thế?"

    "Xuất hiện một chút bất ngờ, vừa đi vừa nói."

    Cánh tay bên trái An Tích Phúc thụ thương, trên thân tản ra một mùi thuốc thoang thoảng, lúc này y cười cười xoay người đi ra bên ngoài khách sạn.

    Trời âm u sắp mưa, người qua đường phần lớn thần sắc vội vàng, phần lớn là vội vàng về nhà, cũng có người thu thập vật tư bao bọc lại chuẩn bị ra khỏi thành.

    "Rối loạn." An Tích Phúc khẽ cười nói, "Vốn cho rằng, Công Bình Đảng lần này mở đại hội, muốn cho toàn bộ thiên hạ thấy thái độ của mình, cùng với đại hội Tây Nam, sẽ là một chuyện tốt, cho nên nhi tử đại gia hỏa vội vàng đến, lúc đầu ở tại trong thành người cũng không bận bịu gì lắm nên không đi ra ngoài. Đến đêm qua ta mới phát hiện ra năm phương Công Bình Đảng không có thống nhất, từng người một đều giống như tên điên, cho nên ngươi nhìn xem một chút hôm nay mấy con đường ra khỏi thành đều bị ngăn chặn."

    "Nghe nói, đánh vẫn tiếp tục đánh, nhưng buổi sáng hôm nay này vài địa phương cũng cho người trước tiên bảo đảm vật tư trong ngoài thành cùng với vận chuyển lương thực. Điều này nói rõ bọn họ cũng không phải muốn dọa tất cả mọi người chạy mất." Du Hồng Trác nói.

    An Tích Phúc gật đầu: "Lúc này người từ Tấn Địa vội vội vàng vàng đi qua, suy nghĩ của chúng ta ban đầu về sự kiện này có chút đơn giản. Ngươi xem, năm phương mở đại hội, tranh thủ lần tụ hội của đại biểu các thế lực khắp nơi trong thiên hạ với mục đích cùng hỗ trợ lẫn nhau, vậy nên đối với đại biểu khắp nơi, bọn họ đương nhiên không đến mức tùy tiện đắc tội.. Chẳng qua chuyện của Miêu Tranh, giúp cho chúng ta phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, có một số biến động mới."

    "Miêu Tranh tìm đến?"

    "Hắn chiều hôm qua gửi tin liên hệ chúng ta, hẹn gặp mặt tại một địa phương."

    "Vậy ta phải làm sao.."

    Du Hồng Trác hơi có chút do dự, Miêu Tranh này là đồng đội của Lương Tư Ất, mà vài ngày này Du Hồng Trác cùng Lương Tư Ất cộng tác thăm dò mấy nơi của "Diêm La Vương", cũng không thu hoạch được gì. Trên lý luận mà nói, nếu đối phương đã đi tìm, bên này nên để Lương Tư Ất đi đón đầu tiên mới đúng.

    "Ta cảm thấy có gian trá, cho nên không thông tri cho Tư Ất." An Tích Phúc nói.

    Du Hồng Trác nhăn đầu lông mày, nhìn thương thế trên thân An Tích Phúc, An Tích Phúc cười cười, dùng ngón tay phải điểm điểm trên cánh tay trái: "Quả thật có là có gian trá.. Cũng may là ta có chuẩn bị."

    "Vậy Miêu Tranh.."

    ".. Hắn sợ rằng.. sẽ xảy ra chuyện."

    Trên đường phố có thưa thớt người đường lui tới, hai người xuyên qua đường phố hơi mù sương sắc trời dần chuyển tối, lúc này cả hai người đều trầm mặc một hồi, gió thổi qua đường phố, nổi lên một trận lá rơi phập phồng.

    "Lương cô nương bên kia.. Nhìn nhận chuyện này thế nào.."

    "Du huynh đệ, ngươi cảm thấy, chúng ta bên này tại sao lại liên lạc nhờ ngươi hỗ trợ?"

    "Ừm?"

    "Lần này người tới, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, lần này chúng ta tới Giang Ninh, cùng lão huynh đệ ngày xưa trong Ma Ni Giáo liên lạc, có thể nhờ người này người kia hỗ trợ một ít. Ta đột nhiên tìm Du thiếu hiệp ngươi hỗ trợ là vì lý do gì, Du thiếu hiệp có phải là cũng từng có một chút suy đoán?"

    An Tích Phúc xoay đầu lại, ánh mắt nhìn Du Hồng Trác, hắn nói ra lời này có chút quá trực tiếp. Giang hồ lớn như vậy, hai người cũng không phải lính mới, ngây ngô vô tri, loại hành động ở cự ly xa này, nhận một người không thể tin để hỗ trợ có thể dẫn đến kết cục toàn quân bị diệt. Tại sao lại tín nhiệm ngươi, tìm ngươi hỗ trợ, vẻn vẹn chỉ vì năm đó từng kề vai chiến đấu? Là liền cảm thấy có thể tin tưởng được ngươi.. Vấn đề hiệu quả và lợi ích đó dù không hề dễ nghe, nhưng Du Hồng Trác đương nhiên đã từng nghĩ tới.[/CREDITS]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2024
  3. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    58
    Chương 1075-3: Phù du nào sánh bằng thiên địa, vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn nhìn tới An Tích Phúc, không nói gì.

    An Tích Phúc dừng lại, lúc này trong không trung nhỏ xuống vài giọt mưa thưa thớt, hai người xuyên qua đường phố, đi đến mái hiên bên đường.

    "Tư Ất là một cô nương rất có trách nhiệm."

    ".. Nhưng có một ít thời điểm, nàng quá mức bức ép bản thân."

    ".. Đương nhiên những chuyện này cũng không trách được nàng, những năm gần đây trên chiến trường Tấn Địa, nàng tiễn đưa rất nhiều huynh đệ tỷ muội ra đi. Tuổi còn trẻ, chưa hẳn có thể nhìn thấu mấy chuyện này.."

    Mưa thu dần dần rả rít rơi trên đường dài, hai người đứng bên dưới hiên nhà, An Tích Phúc nói, Du Hồng Trác nghiêm túc lắng nghe. Mưa vẫn đang rơi.

    "Thời điểm ta ở Tây Nam, nghe nói bên kia có một ít chương trình học tên là phụ đạo tâm lý. Nói là mọi người ở trên chiến trường suốt ngày giết người, hoặc là khi nhìn thấy huynh đệ tỷ muội hi sinh, trong tâm rất dễ dàng sẽ trở nên không.. Không bình thường, đối với những người này, có thể làm một ít.. Phụ đạo tâm lý, thật sự là một việc rất lợi hại.."

    An Tích Phúc cười lên, than thở: "Phương bắc những năm này quá khổ, tính cách Vương soái cực đoan, nhưng lại không có tiền của, không lương thực, nhiều khi không chú ý được nhiều chuyện như vậy. Năm đó vì trù tính, bất đắc dĩ thậm chí là làm vài chuyện có lỗi với người, những chuyện như vậy cũng đã làm qua rất nhiều.."

    Hắn nói tới đây, quay đầu nhìn Du Hồng Trác, thấy Du Hồng Trác đang chăm chú nghe, mới tiếp tục nói: "Ninh Nghị người này tính tình lề mề, cho tới bây giờ đều có vài ý nghĩ kỳ kỳ quái quái, năm đó tại Hàng Châu, người kia dùng lý luận người bình đẳng mê hoặc Tây Qua cùng Trần Phàm, bây giờ ngươi xem Giang Nam này.."

    Hắn nói, tay vươn ra chỉ người qua đường đang buôn tẩu trong màn mưa phía trước: "Năm đó thánh công muốn bình đẳng, hôm nay Công Bình Đảng muốn bình đẳng, tương lai còn có rất nhiều người muốn bình đẳng, nhưng mặc kệ cách nghĩ có tốt đến đâu, cụ thể làm như thế nào, mới là đại sự chân chính.. Toàn bộ thiên hạ, chỉ có Tây Nam bên kia, mới có thể làm được như vậy, còn như chúng ta, sợ rằng phải từ từ chấp nhận, từ từ tiến hành.."

    ".. Ta có thể hỗ trợ cái gì?" Du Hồng Trác hỏi.

    "Hỗ trợ chú ý đến Tư Ất." An Tích Phúc nói, "Vệ Húc Văn thông qua Miêu Tranh, muốn bắt người, chuyện này rất không bình thường, theo lý thuyết, nếu quả thật trông cậy vào người bên ngoài để kéo quan hệ, bất kể là giết hay không vẫn là bắt người của Tấn Địa, đều không có ý nghĩa gì, dù sao cũng sẽ phải đắc tội chết với một thế lực lớn.. Nguyên do của chuyện này, chúng ta đang điều tra, nhưng Miêu Tranh bên kia.. Chắc chắn sẽ không dễ chịu."

    "Ừm." Du Hồng Trác nghĩ một chút, sau khi lý giải tinh tường thì gật đầu, "Đã rõ, vậy ta nên đi giết Trần Tước Phương.. Hay là Vệ Húc Văn.."

    ".. À?"

    Bên dưới hiên nhà, An Tích Phúc nhăn đầu lông mày, lúc này mới dùng ánh mắt quan tâm nhìn đối phương.

    "Ngươi.. Cũng cần phụ đạo tâm lý à?"

    "Ta nói giỡn."

    Du Hồng Trác cười.

    Ngoài mái hiên màn mưa liêu riêu, hai người sau đó lại trò chuyện vài câu mới ly khai.

    * ** **

    Ngày 21 tháng tám, mưa thu đứt quãng trút xuống thành Giang Ninh, không khí trong thành trở nên lầy lội ướt át.

    Màn mưa này kéo dài làm lượng người đi ra đường giảm đáng kể, nếu không có mục đích rõ ràng người ta phần lớn sẽ chọn cách tránh ở trong nhà hoặc là khách điếm nói chuyện phiếm, khoe khoang.

    Đại biểu cho các thế lực từ vùng khác tới liên hệ lẫn nhau, xâu chuỗi và kết luận vẫn chưa từng dừng lại. Ngày 22 tháng 8, "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong vào thành, sau đó là Cao Thiên Vương cùng Chu Thương cũng lục tục đi tới. Một ít người của thế lực lớn nghị luận xôn xao, đưa ra ý kiến cùng lý luận của họ với mọi người: Tỉ dụ như một đám người đại biểu Đới Mộng Vi đi qua đề xuất ý nghĩ về "Hội Võ Thuật Trung Hoa", nhất thời trở thành chủ đề náo nhiệt nhất ở đấu trường võ thuật Giang Ninh.

    Đương nhiên, chỉ có một số ít người tiếp thu đề xuất của Đới Mộng Vi về phương diện này, còn phần lớn những người khác thì đều chú ý tới tình hình chiến cuộc ở phía bắc Trường Giang giữa các thế lực Lưu, Đới cùng Trâu Húc.

    "Trâu Húc này a, là từ Tây Nam đi ra, họ Lưu cùng học Đới kia bao giờ giữ được tính mạng lại nói tiếp.."

    Đối người ở Giang Ninh lúc này mà nói, họ cũng có cái nhìn tương đối phổ biển đối với tình hình chiến cuộc ở Bắc Trường Giang. Song phương giao chiến, Lưu Quang Thế có tiền có quan hệ, Đới Mộng Vi có danh vọng, mà Trâu Húc bên kia, thì có thân phận phản đồ Hoa Hạ Quân, một khi bày lên trên bàn cân chiến tranh, ý nghĩa của thân phận này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Mà điều trọng yếu nhất là, đây là lần đối đầu đầu tiên giữa các thế lực lớn sau khi người Nữ Chân rời đi, cho dù là những nho sinh ngày xưa tự xưng là rất có hiểu biết thì đối với cái nhìn chiến cuộc ở Biện Lương cơ bản vẫn là thái độ bảo thủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...