Ngôn Tình [Edit] Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng - Hằng Diệp

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vịt trú mưa, 20 Tháng ba 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Cải trang nam, bị thủ trưởng lạnh lùng sủng

    Tác giả: Hằng Diệp

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, quân nhân, sủng, HE

    Editor: Vịt trú mưa

    Tình trạng bản gốc: 157 Chương đã hoàn

    Lịch đăng bài: 5-15 chương/tuần

    Nhân vật chính: Mộ Tư Đồng, Phó Chính


    [​IMG]

    Văn án:

    Từ lớp học dương cầm từ biệt đã mười năm, Mộ Tư Đồng vì đi tìm Phó Chính mà cải trang thành nam giới, ngày ngày xuất hiện bên cạnh Phó Chính chạy việc vặt.

    Một ngày nọ, có người trong căn cứ phát hiện ra. Trong phòng của thủ trưởng vậy mà lại giấu một tiểu tiên nữ.

    Cô gái ánh mắt long lanh nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh, em tới tìm anh."

    Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị: "Đừng làm loạn."

    Mộ Tư Đồng đè người đàn ông xuống, nói bằng giọng khiêu khích: "Anh à, em không giỏi mấy chuyện này, anh hãy thông cảm nhé."

    Sau đó người đàn ông cảm nhận được trên môi lập tức mềm mại, trong lòng hỗn loạn.

    Phó Chính vốn tưởng rằng bản thân sớm đã không còn ham muốn gì nữa nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng khát khao người con gái này.

    Một chuyện tình ngọt ngào, siêu sủng!

    Giao lưu với mình ở đây: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Dịch - Edit Bởi Vịt Trú Mưa
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2024
  2. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 1. Anh muốn kì lưng không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn cứ huấn luyện cứu viện Cò Trắng.

    Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ve kêu trong thảm cỏ tươi tốt.

    Một bóng người rón rén tiến về phía phòng tắm cách đó không xa.

    Cái bóng bị ánh đèn đường màu cam kéo dài, như sợ bị phát hiện, chủ nhân của cái bóng thỉnh thoảng dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.

    Cho đến khi tấm rèm phòng tắm trước mặt được mở ra. Trong phòng tắm trống không, yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng có tiếng nước bắn tung tóe.

    Mộ Tư Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt chậu rửa trong tay dưới chân, dựa vào tường như thể kiệt sức.

    Ai ngờ được cô đã tới đây một tuần rồi mà ngay cả tắm cũng không dám tắm.

    Cả căn cứ này đều là đàn ông, chỉ có một mình cô là nữ cải trang nam.

    Mộ Tư Đồng cáu kỉnh gãi bộ tóc giả trên đầu.

    Một tuần không tắm rửa, cô thật sự không thể chịu được nữa, nếu còn không tắm, cô thực sự sẽ trở thành một bao tương thối.

    Rõ ràng trước đây trợ lý đã nói Phó Chính ở căn cứ này. Vậy mà cô ở đây đã một tuần rồi, ngay cả cái bóng của anh cũng không nhìn thấy.

    Mộ Tư Đồng bưng chậu rửa mặt ở bên chân lên, dứt khoát tiến vào phòng tắm.

    * * *

    Một chiếc SUV màu đen lái qua cổng và đậu trước tòa nhà ký túc cách đó không xa.

    Một n gười đàn ông bước xuống xe. Người đàn ông cao lớn, chân dài, mặc áo phông đen, quần âu giản dị, đi một đôi giày da màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm.

    Phó Chính đóng cửa xe lại, móc một bao thuốc lá ra từ trong túi, rút một điếu, châm lửa.

    Cách đó không xa có một thiếu niên chạy tới. Vừa nhìn thấy Phó Chính lập tức dừng lại, đứng nghiêm trang.

    "Lão đại"

    Phó Chính bình tĩnh đáp lại, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một chút mệt mỏi.

    "Gần đây căn cứ có phát sinh chuyện gì không?"

    Lâm Nghị vừa nghe được lời này, lập tức tiến lên, nhìn quanh một lượt sau đó nghiêm túc báo cáo.

    "Lão đại, có ba người mới tới căn cứ."

    Điều thuốc trong tay Phó Chính vừa tàn, anh ném đầu thuốc xuống sau đó di mạnh, nhìn thoáng qua Lâm Nghị sau đó vỗ nhẹ vào sau gáy cậu ta.

    "Tối nay mang tài liệu tới cho tôi, tôi đi tắm trước."

    "Vâng."

    * * *

    Phòng tắm trống không, Mộ Tư Đồng thoải mái tắm rửa, kì cọ.

    Mặc dù điều kiện không tốt như ở nhà hay khách sạn, nhưng cô giống như người đi trên sa mạc đã bảy ngày không thấy nước, được thoải mái tắm rửa như vậy đã rất mãn nguyện rồi.

    "Lạch cạch"

    "Lạch cạch"

    "Lạch cạch"

    "Lạch cạch"

    Mộ Tư Đồng nghe thấy tiếc bước chân đang tiến lại gần, lúc này trên người đang đầy bọt, bỗng cảm thấy cơ thể như bị sét đáng trúng, cứng ngắc không dám động đậy.

    Có người tới sao?

    Không phải mọi người đều đã ngủ rồi sao?

    Mộ Tư Đồng sửng sốt mấy giây sau đó cuống quýt xoay người hướng vào tường. Cô nhanh chóng túm lấy bộ tóc giả ở thành bồn đội lên đầu sau đó lại cầm một chiếc khăn tắm quấn lại cơ thể.

    Phòng tắm này đều có vách chia các buồng tắm, bên trên cũng có rèm che cho nên Mộ Tư Đồng lúc đầu hơi sợ hãi nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại.

    Phó Chính quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Anh đi thẳng qua buồng tắm của Mộ Tư Đồng vào buồng tắm bên cạnh.

    Lúc này còn có người tắm rửa, chuyện này làm cho Phó Chính nghi ngờ mấy giây.

    Nhưng hắn thực sự có chút mệt mỏi, cũng lười không muốn nói, tháo khăn tắm bên hông xuống, mở vòi nước.

    Mộ Tư Đồng đem cả thân mình dán lên vách ngăn giữa hai buồng tắm.

    Lúc này trong lòng cô đang tràn đầy oán hận.

    Nếu không phải cô đi tìm Phó Chính đã biến mất mười năm kia, có chết cô cũng không muốn tắm chung phòng với đàn ông.

    Hy vọng người đàn ông kia sẽ không nói chuyện.

    Hãy coi cô như không khí.

    "Cậu tắm xong rồi?" giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.

    Mộ Tư Đồng: "..."

    Mộ Tư Đồng ho khan hai cái, ép buộc chính mình phải bình tĩnh.

    Khàn giọng nói: "Đúng rồi, tôi đã tắm xong rồi. Anh.. Anh có muốn kì lưng hay không?"

    Một câu khiến cho cả hai người cùng sửng sốt.

    Phó Chính nghiêng đầu, nhìn về hướng buồng tắm bên cạnh. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy chút tóc trên đỉnh đầu.

    "Được, vậy cậu hãy giúp tôi kì lưng."

    "..."

    Mộ Tư Đồng cảm thấy đầu óc trống rỗng.

    Cô là bị ngốc sao?

    Tự mình đào hố chôn mình.

    Cô chỉ là khách sáo hỏi, người này cũng thật không biết khách khí.

    Phó Chính lau đi nước trên mặt, hai tay gõ lên bức vách ngăn: "Tới đây."

    Tới..

    Mộ Tư Đồng ngây thơ chất phác chỉ cảm thấy ngay tại lúc này cô muốn biến mất, mang theo thân mình cứng ngắc đi sang buồng tắm bên cạnh.

    Cửa sổ cách đó không xa mở ra, bóng cây bên ngoài đổ vào sàn phòng tắm, theo gió đung đưa từng nhịp.

    Mộ Tư Đồng khẽ ho một tiếng: "Cái kia.. Khăn tắm.. đưa tôi."

    Phó Chính khẽ ngẩng đầu lên, trả lời dứt khoát.

    "Không mang, dùng của cậu đi."

    Trời ạ.

    Mộ Tư Đồng hít sâu một hơi, cô thầm nghĩ hầu hạ vị Phật này nhanh một chút rồi chạy trốn.

    Cô nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn tắm màu hồng mềm mại trong chậu rồi đưa tay vào trong rèm tắm.

    Nhưng khoảng cách có chút xa, thực sự là ngoài tầm với.

    Cô chỉ đành mở rèm ra một chút.

    Xuyên qua khe hở, Mộ Tư Đồng thấy rõ ràng người đàn ông đang quay lưng về phía mình.

    Làn khói mờ cuộn quanh tấm rèm, người đàn ông trong làn sương mờ có bờ vai rộng, vòng eo hẹp và làn da trắng lạnh.

    Cánh tay anh ta chống vào tường. Bả vai rất rộng, cơ bắp trên lưng cũng đầy sức mạnh. Những giọt nước trên cơ thể anh ta từ từ trượt xuống.

    Mộ Tư Đồng chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, người đàn ông trước mặt quả thực rất nam tính.

    Cắn răng đem tay cầm khăn chà xát lên trên tấm lưng.

    Không biết có phải Phó Chính bị ảo giác hay không, nhưng anh ta cảm thấy người đằng sau yếu ớt như một cô gái.

    Lông mày hơi nhíu lại, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

    Anh mới đi có hai tuần mà đã lười luyện tập như vậy sao?

    Phó Chính quay người lại, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

    "Cậu chỉ có chút sức lực này sao?"

    "Ba!"

    Mộ Tư Đồng nhìn người phía trước đột nhiên muốn quay lại, chỉ kịp đem chiếc khăn ném lên mặt mình.

    Trong phòng tắm yên tĩnh vang lên một âm thanh giòn tan.

    Giống như một cái tát mạnh.

    Mộ Tư Đồng nhặt cái chậu trên mặt đất lên, lùi lại một bước rồi chạy đi.

    Phó Chính nhìn chiếc khăn tắm màu hồng rơi trên sàn, cảm thấy thái dương giật giật.

    Anh ta là quỷ sao?

    Chạy cái gì?

    Đúng lúc Phó Chính đang muốn cúi người nhặt chiếc khăn lên lại nhìn thấy phía xa có một thứ đồ vật kỳ lạ.

    Tiến đến gần rồi ngồi xuống, dùng hai ngón tay thon dài kéo chiếc địu mỏng.

    Màu hồng phấn, nhấp nhô thoai thoải.

    Một thứ không nên xuất hiện ở đây nhất "Áo lót phụ nữ".

    Sắc mặt Phó Chính ngày càng đen.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2024
  3. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 2. Ở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau..

    Sắc mặt Phó Chính cực kì khó coi, nhìn tập văn kiện trên tay, sau đó ném thật mạnh xuống bàn làm việc.

    Lâm Nghị nhìn thấy Phó Chính đang phát hỏa, vội vàng bưng chén trà đưa tới trước mặt anh ta.

    Phó Chính liếc mắt một cái nhưng không cầm, nhấc điện thoại trên bàn gọi cho lãnh đạo.

    Điện thoại reo chưa đầy ba mươi giây thì có một giọng nói trung niên hơi trầm vang lên.

    "Có chuyện gì vậy, tiểu Phó?"

    Lâm Nghị cầm lấy văn kiện, nhanh chóng giúp Phó Chính bình tĩnh lại, sợ anh ta nóng nảy sẽ khiến thủ trưởng lo lắng.

    Phó Chính hít một hơi, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

    "Tôi mới không ở đây hai tuần, tại sao có nhiều người tới như vậy?"

    Người ở bên kia đang cầm chén trà, vừa nhấp một ngụm liền nghe Phó Chính nói vậy, suýt chút bị sặc trà.

    Sắc mặt lập tức sa xuống, không chút khách khí mắng: "Phó Chính, đây là thái độ của cậu khi làm việc sao! Nói chuyện như vậy sao!"

    Lâm Nghị cảm giác như mình đang áp tai vào điện thoại. Thấy thủ trưởng tức giận, anh gãi đầu rồi lại gãi tai lo lắng.

    Phó Chính hít sâu một hơi, thẳng lưng nói: "Là công việc, nhưng tôi.."

    "Tôi gì mà tôi. Đây là công việc. Tổ văn nghệ sẽ chỉ ở lại hai tuần thôi." Người đàn ông nói xong không cho Phó Chính có cơ hội phản bác mà định cúp điện thoại.

    Phó Chính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ nhìn thấy một bóng người lẻn qua sân tập rồi hòa vào trong đội ngũ.

    Đôi mắt đen thâm trầm hơi nheo lại, giọng điệu vẫn không vui: "Ba người đó khi nào thì rời đi?"

    Người bên kia điện thoại lại nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Bất cứ lúc nào."

    Vốn dĩ người đàn ông này không muốn tiếp tục nói chuyện với Phó Chính nữa. Mới sáng ra đã cảm thấy ngột ngạt.

    Nhưng khi nghĩ tới cuộc gọi của Bành Hạ đêm qua, ông liền nhắm mắt lại, có chút bất lực cầm điện thoại.

    Trong giọng điệu có chút chán ghét: "Chú Bành của cậu ngày hôm qua gọi điện tới, nói cậu lần sau nếu đi nghỉ mát về còn không đem theo một người phụ nữ thì cũng đừng trở về nữa."

    Phó Chính vừa nghe liền có chút vui vẻ: "Vấn đề này Bành thúc là người không có quyền lên tiếng nhất, ông ấy.."

    "Đô.. Đô.. Đô.."

    Người đàn ông treo điện thoại lên, trong mắt toàn bộ là sự chán ghét.

    "Một lão già không nghiêm chỉnh, một thằng nhóc cũng không nghiêm chỉnh."

    * * *

    Mộ Tư Đồng đứng trong đội ngũ, hận không thể làm cho sự tồn tại của bản thân giảm đi tới mức nhỏ nhất.

    Đêm qua, từ phòng tắm trở về cô liền phát hiện ra một vấn đề trí mạng.

    Nội y màu hồng của cô vậy mà không thấy đâu.

    Là chiếc mà cô thích nhất.

    Cũng là thứ quý giá nhất mà cô mang tới đây.

    Quan trọng nhất là nếu để người khác nhặt được, cô có thể bị bại lộ hay không?

    Cô lo lắng cả một đêm làm cho sáng nay dậy muộn như dự đoán.

    Bên cạnh là một thanh niên cũng vào cùng thời điểm với cô, làn da ngăm đen, dáng người gầy như cái cột.

    Bọn họ đều đứng ở vị trí cuối cùng của đội hình.

    Mộ Tư Đồng huých cánh tay hắn, cơ thể hơi nghiêng một chút: "Bé đen, hôm nay có chuyện gì thế?"

    Ánh mắt của bé Đen rất sâu, thời điểm nhìn người khác làm cho họ cảm thấy có chút lạnh lẽo.

    Bé Đen lắc đầu: "Không biết."

    Trong hàng ngũ lại có âm thanh xôn xao vang lên.

    Mộ Tư Đồng nghe thấy động tĩnh vội vàng nhìn ra xung quanh. Nhưng cơ thể cô chỉ cao có một mét sáu mươi tám khiến cô trở nên lùn tịt trong nhóm nam sinh này.

    Cách đó không xa, một người đàn ông mặc trang phục màu đen, đi ủng đen, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy mang theo giọng nói rất uy nghiêm.

    Anh ta cầm trên tay một tập văn kiện, sắc mặt không vui đi về hướng đội ngũ.

    Mộ Tư Đồng kiễng chân lên nhìn, cuối cùng cũng nhìn rõ hình dạng người phía trước.

    Người đàn ông cơ thể cường tráng, mày kiếm, đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, khuông mặt góc cạnh.

    Khuôn mặt tuấn tú toàn bộ hiện ra trước mắt Mộ Tư Đồng.

    Ánh mắt Mộ Tư Đồng dán chặt lên người đàn ông. Là Phó Chính của cô.

    Lần gặp trước đã là mười năm, lúc đó cô mới mười bốn tuổi, còn Phó Chính mười tám.

    Thời điểm đó, trên người Phó Chính vẫn là hình tượng anh hàng xóm. Mười năm sau, anh càng trở nên thành thục và trưởng thành hơn, cả người đều toát lên vẻ nam tính và trầm ổn.

    Trên người Phó Chính mang theo vẻ lạnh lùng xa cách. Anh nhìn qua hàng ngũ một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở đỉnh đầu bù xù phía cuối hàng.

    Ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

    Hôm qua tắt đèn rồi còn đi tắm, hôm nay lại tập trung muộn.

    Phó Chính có chút đăm chiêu đem đầu lưỡi đẩy vào khoang má, vỗ thật mạnh tập văn kiện trên tay hai cái.

    Đột nhiên trong hàng ngũ lại xôn xao. Họ không quan tâm đến vị Diêm Vương mặt đen đang đứng phía trước mà chỉ tập trung nhìn vào đôi chân dài đang hướng về phía họ.

    Lâm Nghị dẫn theo tám nhân vật nổi tiếng, bốn nam, bốn nữ trong đó có ba người hiện tại đang rất nổi tiếng.

    Phó Chính không vui lớn tiếng quát: "Đứng nghiêm!"

    Cả đội hình bất giác rùng mình, im lặng một lúc, không dám nói thêm tiếng nào.

    Mộ Tư Đồng nhịn không được cười thầm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị cấm dục kia, hẳn là anh ấy không có bạn gái.

    Thật đúng lúc, cơ hội của cô tới rồi.

    Phó Chính liếc nhìn toàn bộ đội ngũ một lượt sau đó cầm tài liệu trong tay quay lại nhìn những ngôi sao phía sau.

    Mặc dù nhìn bề ngoài không quá bất hợp tác nhưng không khó để thấy được sự miễn cưỡng của anh ta.

    Phó Chính cúi xuống nhìn lướt qua những cái tên trong tài liệu mà không có chút cảm xúc nào.

    "Bốn người phụ nữ ở phòng cuối cùng."

    "Bốn người đàn ông ở phòng cuối cùng trên tầng bốn. Tôi cho các người nửa tiếng, thay quần áo sau đó tập trung tại đây."

    "Chậm một phút, phạt chạy một vòng."

    Giọng nói của Phó Chính rành mạch nhưng lạnh lùng. Nói xong, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay.

    Mấy người này rõ ràng bị Phó Chính ra chiêu phủ đầu liền sợ hãi. Mỗi người mang theo vali khổng lồ đi về phía tòa nhà ký túc xá.

    Đôi mắt của Mộ Tư Đồng hoàn toàn dán chặt vào gương mặt của Phó Chính.

    Nhóm người đi lướt qua cô, cô nhận ra bọn họ. Nhất là đại mỹ nhân Tống Tri Diên, không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi diễn xuất.

    "Này Tri Diên, đó không phải là kiểu nam tính mà cậu hay nói tới sao?"

    Tống Tri Diên quay đầu lại nhìn Phó Chính ở cách đó không xa, đem mái tóc xoăn màu hạt dẻ hất ra phía sau.

    "Mình muốn theo đuổi anh ấy."

    Sắc mặt Mộ Tư Đồng lập tức tối sầm.

    Cô vừa mới tới, còn chưa cùng Phó Chính nhận người quen, tình địch đã lập tức xuất hiện?

    Phó Chính đưa tay cầm tài liệu để ra phía sau lưng, ra lệnh: "Nửa giờ sửa sang lại phòng, giải tán."

    Cả đội ngay lập tức xôn xao với những chủ đề xoay quanh bốn mỹ nhân nổi tiếng vừa rồi khiến Mộ Tư Đồng đau tai.

    Phó Chính trầm tư nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt.

    Sau đó bước tới trước mặt Mộ Tư Đồng lạnh lùng ra lệnh: "Cậu, ở lại."
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2024
  4. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 3. Bị phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ thể Mộ Tư Đồng lập tức cứng đơ, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.

    Theo lý bọn họ đã mười năm không gặp.

    Hẳn là anh ấy sẽ không nhận ra cô.

    Đôi mắt như chim ưng của Phó Chính nhìn chằm chằm người trước mặt.

    Người ta chỉ cao tới bả vai của anh. Làn da lại trắng như bị bạch tạng. Một đôi mắt to tròn ở dưới vành mũ.

    Bộ quần áo mặc trên người cô nhìn không khác một cái bao tải. Nhìn thế nào cũng thấy một bộ dáng bị suy dinh dưỡng.

    Hai người đứng đối diện, thời gian yên lặng trôi qua.

    Một lúc sau.

    Trên đỉnh đầu Mộ Tư Đồng vang lên âm thanh không hề có chút cảm tình nào.

    "Biết tôi vì sao bảo cậu ở lại hay không?"

    Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vô tình, làm như đang nói chuyện với một người xa lạ.

    Mộ Tư Đồng hẳn là phải cảm thấy may mắn. Nhưng không hiểu sao trong sự may mắn lại cảm thấy có chút mất mát.

    Là vì anh ấy không nhận ra cô.

    Cô rầu rĩ nói: "Báo cáo đội trưởng Phó, không biết."

    Phó Chính nhìn cô, bị câu nói này làm cho sửng sốt, lập tức con ngươi nguy hiểm nheo lại.

    "Cậu biết tôi họ Phó?"

    Mộ Tư Đồng ngậm miệng.

    Cô không chỉ biết anh họ Phó. Cô còn biết anh trước đây đã từng làm bao nhiêu cô gái phải si mê.

    Nhưng giờ phút này, cô là lính mới, hẳn là phải giả bộ không biết rõ về anh.

    Mộ Tư Đồng giọng nói trong trẻo, nghiêm túc trả lời: "Có từng được đề cập qua."

    Đôi mắt Phó Chính thâm sâu hơn, trong giọng nói lại thêm vài điểm nghiêm nghị.

    "Có từng đề cập qua chuyện cậu tới muộn sẽ phải xử lý như thế nào không?"

    Mộ Tư Đồng lại im lặng không thể nói lên lời, ánh mắt rơi vào đôi ủng da của người đàn ông.

    Một lúc lâu sau, người đàn ông lùi lại và nói: "Chạy ba vòng."

    "Tôi.."

    "Sáu vòng!"

    Phó Chính không hề quan tâm người phía sau, cất bước về phía ký túc xá. Nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, tạm thời dừng bước sau đó quay lại.

    Mộ Tư Đồng đang định chạy về phía sân tập lại nhìn thấy người đàn ông quay trở lại, bỗng nhiên giật mình sợ hãi.

    Khí thế của người đàn ông này quá lớn, làm cho Mộ Tư Đồng đến thở mạnh cũng không dám.

    Phó Chính nhíu mày nhìn cô.

    "Sau này ít xem những thứ vớ vẩn lại. Nếu muốn phát tiết phải đi chạy bộ."

    Lần này nói xong liền lập tức bỏ đi, không quay đầu lại.

    Mộ Tư Đồng bất động tại chỗ một lúc lâu cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.

    Cô.. xem cái gì?

    Cuối cũng đành chậm chạm chạy tới sân tập.

    Nhưng thân thể của cô vốn dĩ là một đại tiểu thư, chạy sáu vòng sân thực sự là không thể.

    Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, chân Mộ Tư Đồng khụy xuống, trực tiếp ngã ra đất.

    Phó Chính dẫn một nhóm người ra khỏi ký túc xá.

    Lâm Nghị bên cạnh đang nói về tình hình công việc trong khoảng thời gian này, vừa nói vừa nhìn thấy Mộ Tư Đồng ở phía trước ngã xuống đất.

    "Chết tiệt, Mộ Tư."

    Lâm Nghị phản ứng cực nhanh, lập tức chạy tới chỗ Mộ Tư Đồng.

    Phó Chính đứng tại chỗ, ánh mắt thâm trầm. Đẩu lưỡi theo bản năng lại đẩy vào trong má.

    Mộ Tư?

    Tên kiểu gì mà khó nghe vậy.

    Mộ Tư Đồng muốn tự mình ngồi dậy, bỏ mũ xuống, há mồm thờ phỉ phò.

    Lâm Nghị hoang mang rối loạn chạy tới, ngồi xổm trước mặt cô, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Mộ Tư Đồng.

    "Mộ Tư, có chỗ nào không thoải mái sao?"

    Mộ Tư Đồng cắn răng nói lời trái với lòng mình.

    "Không sao đâu, chỉ là chân tôi hơi yếu."

    Nói xong cô run rẩy đứng lên.

    Trong khi hai người đang nói chuyện, Phó Chính đã đi tới phía sau bọn họ.

    Tốt.

    Mộ Tư Đồng đứng lên, vỗ vỗ mông rồi đi vào hàng.

    Cho đến tận buổi trưa, Phó Chính chỉ nhắc lại quy định trong căn cứ, chủ yếu là để cho nhóm người nổi tiếng kia sớm thích ứng được.

    Cho tới giờ ăn trưa, đôi chân của Mộ Tư Đồng yếu ớt và run rẩy, chân cô như đang giẫm lên kẹo dẻo.

    Nhìn thấy thức ăn trong khay, cô mới cảm thấy được an ùi thêm phần nào.

    Mộ Tư Đồng đang muốn gắp một cọng rau xanh, trên đỉnh đầu lại xuấtt hiện một bóng đen.

    Ngẩng đầu nhìn lên, chiếc ghế trống cả một tuần nay bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

    Phó Chính mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế, khi cầm đũa cánh tay rõ ràng vô cùng cường tráng.

    "Nhìn cái gì?"

    Mộ Tư Đồng thu hồi tầm mắt không lên tiếng,

    Tống Tri Diên và Sở Hòa ngồi ở phía sau đang trò chuyện.

    "Tri Diên, cậu xác định muốn theo đuổi Phó đội trưởng sao? Mình cảm thấy có chút khó khăn đó. Cậu xem, tiểu tử kia bị anh ta trừng phạt nặng nề thế nào."

    Tống Tri Diên tức giận: "Cậu thì biết cái gì? Đây chính là sức hấp dẫn của một người đàn ông. Theo kinh nghiệm của tôi, anh ta có cơ bụng ít nhất phải tám múi."

    Sở Hòa cười lạnh nói: "Mắt cậu có thể nhìn xuyên qua quần áo sao?"

    Tống Tri Diên mỉm cười đầy ần ý sau đó trước sự tò mò của mọi người, bưng khay cơm tới trước bàn của Mộ Tư Đồng.

    "Này em trai, chúng ta có thể đổi chỗ hay không?"

    Mộ Tư Đồng ngẩng đầu nhìn thấy Tống Tri Diên đang mỉm cười với cô, lập tức cảm thấy đồ ăn trong miệng bị nghẹn lại.

    Sắc mặt Phó Chính tối sầm, không hề tỏ ra thương xót chút nào.

    "Cô đã quên những quy tắc tôi vừa nói hay sao?"

    Tống Tri Diên cứng đơ trong giây lát, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

    Cô không hề do dự cầm đũa lên gắp đùi gà bỏ vào khay của Phó Chính, sau đó ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn anh.

    "Tôi ăn hơi ít, nhưng không thể lãng phí đồ ăn được. Thực xin lỗi, đội trưởng Phó."

    Những người ngồi gần đó lập tức bị sốc.

    Có người ở phía sau nói to: "Cô Tống, tôi ăn được nhiều, tôi có thể giúp cô."

    "Cậu làm cái gì vậy? Người ta muốn gắp cho đội trưởng."

    Phó Chính quét ánh mắt cảnh cáo tới đám người đang ồn ào, dùng sức cầm đũa.

    Trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.

    "Ăn cơm xong, tất cả đều đứng tấn đi về cho tôi."

    Trong nháy mắt, mọi người đều mất hết nhiệt huyết, vùi đầu ăn cơm.

    Tống Tri Diên xấu hổ, bưng khay cơm quay trở lại chỗ ngồi.

    Phó Chính đem đùi gà gắp tới khay của Mộ Tư Đồng, không nói một lời, tiếp tục ăn cơm.

    Mộ Tư Đồng lấy lòng cười nói: "Đội trưởng Phó, vừa nãy tôi không có ồn ào."

    Phó Chính không ngẩng đầu lên, thậm chí còn không nhìn lên: "Phải có tinh thần tập thể".

    "..."

    Mộ Tư Đồng nhìn chằm chằm chiếc đùi gà trong khay, lại nhớ tới trước đây khi mấy cô gái tặng kẹo và sô-cô-la cho anh.

    Cô đã ăn nhiều tới mức bị sâu răng.

    Đến hôm nay vẫn còn phải thay anh giải quyết chiếc đùi gà này.

    Mộ Tư Đồng đem tức giận chút hết vào chiếc đùi gà, cắn thật mạnh.

    Trong nhất thời cảm thấy đôi chân và cái bụng của cô thật thảm.

    Thật thảm mà.

    Phó Chính ăn xong, ngồi khoanh tay nhìn Mộ Tư Đồng ở phía đối diện, trầm mặc hai giây.

    "Mộ Tư?"

    Mộ Tư Đồng như vừa bị sét đánh trùng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt dò xét của Phó Chính.

    Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, luôn cho người ta một cảm giác xa lạ.

    "Đúng vậy. Cha tôi không có học nhiều chữ nên đặt tên tôi là Mộ Tư. Ông ấy nói tên như vậy sẽ rất dễ nuôi."

    Phó Chính hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Từ khoảng cách gần, làn da của Mộ Tư thật mịn màng.

    Quả thực giống như con gái.

    "Là Mộ Tư trong" Triêu tam mộ tứ "sao?" (Triêu tam mộ tứ: Thay đổi thất thường, sớm ba chiều bốn)
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2024
  5. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 4. Mới gặp mặt liền mạnh mẽ như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thay đổi thất thường?

    Phó Chính à, anh cũng thật là..

    "May mắn thay, Mộ Tư của chúng ta cũng không phải là một cô nương có thể chịu được những sự tra tấn như vậy của đội trưởng. Nếu người trước mặt thực sự là một cô gái, đội trường có thể hiện tại đã tới Châu Phi đào than rồi."

    Lâm Nghị là người đầu tiên cười lớn, nhịn không được vỗ vỗ vào vai Phó Chính, lại nháy mắt với người vừa lên tiếng. Người phía sau lập tức ngậm miệng lại.

    Mộ Tư Đồng nhìn vẻ mặt bối rối của Phó Chính, không khỏi cúi đầu cười lớn.

    Hóa ra anh ấy cũng có lúc bối rối. Nghĩ tới việc vừa nãy anh ta tức giận phạt cô chạy mấy vòng, bộ dáng hung dữ như thế, hiện tại cảm thấy thật dễ chịu.

    Có tiếng sột soạt của quần áo cọ sát vào ghế đối diện.

    Khi Mộ Tư Đồng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Chính đang bưng khay đi.

    Lâm Nghị cúi đầu ăn hai miếng sau đó lại nhìn về phía Mộ Tư Đồng nói: "Mộ Tư, đội trưởng là người như vậy. Miệng lưỡi sắc bén nhưng trong lòng lại mềm yếu. Trong căn cứ này không có ai là chưa bị phạt."

    Mộ Tư Đồng mím môi cười, cô thực sự không để bụng chuyện đó.

    Buổi chiều còn vất vả hơn buổi sáng. Dù cho Mộ Tư Đồng đã luyện tập mấy ngày nhưng cô vẫn không thể theo kịp.

    Buổi sáng cô chạy sáu vòng. Buổi trưa lại đi bộ. Bây giờ đồ ăn trong bụng còn chưa nôn ra hết là may mắn rồi.

    Trên sân tập lúc này chỉ còn bốn nữ minh tinh và Mộ Tư Đồng chưa chạy xong.

    Phó Chính cầm đồng hồ bấm giờ trên tay, dang rộng hai chân đứng ở bên cạnh nhìn. Nhìn Mộ Tư Đồng đang cố gắng hết sức chạy, giơ tay cởi mũ ra, lại đội lên.

    Bốn vị minh tinh không khỏi bật khóc.

    "Đội trưởng Phó thật sự là máu lạnh."

    "Đúng vậy. Dù sao chúng ta cũng là con gái, không thể chạy ít hơn một vòng sao?"

    Mộ Tư Đồng chạy bên cạnh các cô nhưng không hề vi phạm một chút quy tắc nào.

    Tống Tri Diên chạy đến trước mặt Phó Chính, lảo đảo như sắp ngã vào vòng tay anh.

    Không ngờ Phó Chính nhanh tay nhanh mắt. Anh vừa duỗi tay đã túm được cổ áo phía sau của Mộ Tư Đồng. Dùng một lực nhỏ, kéo cô về phía anh. Cô liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của Phó Chính.

    Cảnh này diễn ra quá nhanh.

    Khi Mộ Tư Đồng kịp phản ứng, cô cảm thấy cằm mịnh đập mạnh vào cúc áo của Phó Chính khiến cô đau đớn.

    Lúc Tống Tri Diên kịp phản ứng thì đã quá muộn. Cô ta loạng choạng đụng vào lưng Mộ Tư Đồng. Ba người dồn tại một chỗ giống như một chiếc hamburger.

    Phó Chính cau mày, ấn chiếc đồng hồ trong tay và nhìn Mộ Tư Đồng đang nằm trên ngực mình.

    Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở do đang thở gấp. Đôi má ửng hồng. Hàng mi cong cong nhẹ nhàng rung rinh.

    Rõ ràng là một cậu nhóc nhưng còn thanh tú hơn cả con gái.

    Phó Chính trong lòng bất an, đưa mắt nhìn về hướng khác. Giọng điệu lạnh lùng: "Còn không đứng lên!"

    Mộ Tư Đồng kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu lên. Phía sau đầu lập tức đập vào trán Tống Tri Diên, cả hai đều hét lên đau đớn.

    "Thật xin lỗi."

    Tống Tri Diên nhìn Phó Chính, phát hiện ra vẻ mặt thờ ơ và không kiên nhẫn của anh. Cô chỉ có thể chuyển sự chú ý sang Mộ Tư Đồng trước mặt.

    "Không sao đâu. Chỉ là tôi đứng không vững thôi."

    Mộ Tư Đồng bị thương cả trước lẫn sau. Cằm và sau đầu đau dữ dội, nhất là cằm, đỏ ửng rõ rệt.

    Cô đang chạy, tại sao tự nhiên kéo cô chứ?

    Đôi mắt màu hổ phách của Mộ Tư Đồng lấp lánh, chiếc cằm nhỏ đỏ mọng của cô ấy càng bắt mắt hơn.

    "Anh đã kéo tôi lại."

    Đừng trách cô lười biếng rồi lại lấy cơ hội để phạt cô.

    Phó Chính mặt không biểu cảm, chậm rãi nâng đồng hồ bấm giờ, lạnh lùng nói:

    "Chạy còn không bằng con gái còn không biết xấu hổ."

    Mộ Tư Đồng nghẹn họng, lập tức im bặt.

    Cô cũng là con gái mà.

    Một người đàn ông từ xa chạy lại phía Phó Chính.

    "Đội trưởng, có điện báo anh phải lập tức đi họp."

    Phó Chính vẫy tay với Lâm Nghị ở phía xa, cầm đồng hồ bấm giây giao cho cậu ta.

    Giọng điệu không hề có chút bất thường nào: "Cậu cho bọn họ chạy tiếp."

    Lâm Nghị gật đầu nhận lệnh.

    Vừa muốn nhấc chân đi, như là nhớ ra việc gì, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Tư Đồng đang cụp mắt lẩm bẩm gì đó.

    Vẫn còn sức lực để phàn nàn, xem ra vẫn chưa thực sự mệt mỏi.

    Sau đó anh giơ tay vỗ mạnh vào vai Mộ Tư Đồng, thậm chí còn ấn một chút lên vai cô.

    "Nhìn Mộ Tư Đồng hoàn thành hai vòng chạy. Nếu thể lực không tốt, cần luyện tập thêm."

    Mộ Tư Đồng nhìn bóng lưng Phó Chính rời đi, nhếch môi không khỏi phàn nàn: "Thật sự rất thích hợp tới Châu Phi xúc than."

    Trừ cô ra, còn ai muốn anh chứ.

    * * *

    Sau một ngày huấn luyện quá tải, ngày hôm sau Mộ Tư Đồng đã nằm liệt giường. Cô gần như không thể nhấc nổi người dậy.

    Các cơ ở bắp chân như bị kéo giãn, chỉ cần chạm nhẹ cũng gây ra cơn đau dữ dội.

    May mắn thay, hôm nay là cuối tuần và là một ngày tự do trong tuần.

    Mộ Tư Đồng dậy sớm, dọn dẹp chỗ ngủ và xách ba lô lên lưng đi ra ngoài.

    Kể từ khi cô tốt nghiệp, cha cô đã không chậm trễ một giờ nào đem cô đẩy vào tập đoàn Mộ thị. Bản thân thì cùng vợ yêu đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật.

    Cô thật sự cảm thấy, cô chính là một sự cố ngoài ý muốn của cha Mộ Hàn và mẹ Tô Đồng.

    Mộ Tư Đồng đi ra cổng liền thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đậu cách đó không xa. Đôi chân run rẩy bước về phía trước.

    Trợ lý Hạ Vi nhìn thấy đại tiểu thư thì kích động từ trên xe nhảy xuống. Vừa định nhiệt liệt chào đón thì bị cánh tay Mộ Tư Đồng ngăn lại.

    Cô cẩn thận quan sát tứ phía.

    "Chị hiện tại là nữ cải trang nam, không thích hợp, lên xe rồi nói."

    Hạ Vi liên tục gật đầu, dìu tiểu thư lên xe.

    Chiếc xe từ từ lăn bánh.

    Mộ Tư Đồng cuối cùng cũng có thể thở ra. Cô ngẩng đầu cởi bộ tóc giả, chán ghét ném vào trong lòng Hạ Vi, khóe mắt dần đỏ lên.

    "Hạ Vi, em mua loại tóc giả nào vậy? Đội lên rất ngứa ngáy, chị còn tưởng trên đầu có bọ."

    Hạ Vi đem bộ tóc giả ném xuống hàng ghế cuối cùng, trong mắt đầy vẻ nịnh nọt.

    "Tiểu thư, em đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi, sẽ đổi bộ khác. Tất cả đều là kiểu giống nhau. Chị yên tâm, sẽ không ai phát hiện được." Nói xong còn vỗ nhẹ vào chiếc vali nhỏ màu đen bên cạnh.

    Mộ Tư Đồng dựa lưng vào ghế. Nghĩ tới những khổ cực phải chịu đựng trong mấy ngày này, cơn đau trên cơ bắp dường nhưng cũng phản xạ rất đúng lúc, bắt đầu đau nhức vô cùng.

    Mộ Tư Đồng rên rỉ, vô cùng khó chịu.

    "Tiểu Vi, chị cảm giác như mình sắp chết trong tay anh ấy rồi."

    Hạ Vi đang xoa bóp cánh tay cho cô, nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn cô chủ đang bĩu môi đỏ mọng.

    Cô sợ tới nỗi vô ý siết tay hơi mạnh, Mộ Tư Đồng đau đớn thở mạnh.

    "A, thật xin lỗi tiểu thư. Nhưng vừa mới gặp đã mạnh mẽ như vậy sao?"

    Chẳng trách hôm nay cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn khi nhìn thấy hai chân run rẩy của tiểu thư. Bước đi từng bước một rất khó khăn.

    Cô chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng nhìn heo chạy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2024
  6. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 5. Mơ hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Tư Đồng rút tay lại, xoa xoa cánh tay bị Hạ Vi nhéo. Cô nhìn nóc xe với vẻ tuyệt vọng.

    Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nghiêm túc nhìn Hạ Vi.

    "Hãy kiểm tra một chút, xem là tổ văn nghệ nào vừa tới. Chị không ngờ lại gặp được người nổi tiếng."

    Điều quan trọng nhất là cô minh tinh kia cũng thích Phó Chính.

    Vậy không phải làm tăng độ khó của cô lên vài cấp sao?

    Hạ Vi vừa bóc quýt vừa khó tin hô lên: "Còn có người nổi tiếng nào tới nữa sao?"

    "Nữ diễn viên Tống Tri Diên."

    Mộ Tư Đồng nhận lấy quả quýt đã được lột vỏ, bóc một múi bỏ vào trong miệng. Vị chua lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, kích thích vị giác của cô khiến cô lập tức nhăn lại.

    "Chua quá."

    Cô đem chỗ quýt còn lại nhét vào tay Hạ Vi, ý muốn cự tuyệt.

    Hạ Vi đem quýt tiêu diệt không còn một múi. Nhìn thấy Mộ Tư Đồng đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nuốt nước miếng chua chát sắp trào ra khỏi miệng.

    "Tiểu thư, chị vì sao phải cải trang thành nam giới để vào trong đó? Rõ ràng có thể tìm anh ta trực tiếp bày tỏ là được rồi. Tại sao phải làm nhiều chuyện như vậy?"

    Mộ Tư Đồng nghiêng đầu. Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp hằn lên tơ máu.

    "Anh ấy luôn coi chị như em gái. Lần này chị không muốn để cho anh ấy tiếp tục diễn vai anh trai nữa. Chị phải xuất hiện trước mắt anh ấy với tư cách một người phụ nữ."

    Hạ Vi xấu hổ cười cười: "Nhưng lần này không phải chị đang lấy thân phận một người đàn ông xuất hiện trước mặt anh ta sao?"

    Mộ Tư Đồng: "..."

    Mộ Tư Đồng không phản bác được, dứt điểm quay đầu đi, vẻ mặt hoảng hốt: "Đó còn không phải vì chị nghĩ đã mười năm không gặp mặt. Trước tiên muốn tìm hiểu một chút về tình hình của anh ấy mà thôi."

    Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của cô chủ, Hạ Vi gật đầu tán thành. Mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần có kết quả là được.

    Xe chạy thẳng tới thị trấn gần căn cứ nhất, Mộ Tư Đồng uể oải mở mắt, giọng khàn khàn: "Hạ Vi, đi mua một chút thuốc đi. Phải chuẩn bị sẵn vì chị cảm thấy có thể sẽ bị anh ấy tra tấn đến chết mất."

    Vừa dứt lời, mí mắt cô lại nhắm lại, nghiêng đầu sang một bên, tiếp tục ngủ mà hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Vi ở bên cạnh. (Vịt *đạp bàn*: Hạ Vi ơi Hạ Vi, sao mà đầu óc đen túi quá zậy. (^^)) .

    Vẫn còn dày vò tiếp sao?

    Anh ta lợi hại và hung hãn như vậy sao?

    Hạ Vi bảo lái xe tìm một hiệu thuốc sau đó cô xuống xe đi mua thuốc cho cô chủ.

    Vừa vào trong hiệu thuốc, cô chọn một số loại thuốc có thể cần dùng đến. Cuối cùng, cô dừng trước quầy thu ngân và liếc mắt nhìn lên mấy loại hộp nhỏ đặt trên kệ gần đó.

    Nhắm mắt lại, run rẩy lấy hai chiếc hộp trên kệ rồi ném lên bàn.

    Sau đó lại đỏ mặt nói với nhân viên thu ngân: "Gói tất cả lại."

    Khi Mộ Tư Đồng tỉnh lại, xe đã đậu đối diện một tiệm làm đẹp.

    Cô vừa vươn vai, cơn đau lập tức lan từ cánh tay xuống toàn thân. Cơ thể như vừa bị vẻ gãy sau đó được sắp xếp lại. Cô nhăn mặt vì đau đớn.

    "Đau chết mất."

    Hạ Vi nhìn cô chằm chằm rồi nhẹ nhàng an ủi: "Lần đầu tiên là không thể tránh khỏi."


    (vịt: {^^) chết cười! }

    Nghe vậy, Mộ Tư Đồng đứng thẳng lưng lên, lập tức cơn đau lại ập tới.

    Đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn Hạ Vi: "Lần đầu gì mà lần đầu, đã ba lần rồi."

    Cô ấy đã bị phạt ba lần trong một ngày.

    Hạ Vi há hốc miệng, sau đó máy móc cầm túi thuốc ở ghế sau bắt đầu lục tìm, trong lòng không khỏi tự trấn an bản thân.

    72 giờ, hẳn là vẫn kịp, phải nhanh lên! (Vịt: Ôi Vi ơi, cíu J))

    Mộ Tư Đồng cảm thấy có thể cử động được một chút, liếc nhìn chiếc túi trong tay Hạ Vi đang bị đảo loạn lên.

    "Rõ ràng là có mua mà."

    Một Tư Đồng chộp lấy chiếc túi, vẻ mặt sốt sắng nói: "Được rồi, lát nữa chị tự tìm. Chị muốn thư giãn một chút."

    Hạ Vi gật đầu đồng ý, đứng dậy mở cửa cho cô.

    Mộ Tư Đồng do dự một chút rồi đội bộ tóc giả ở ghế sau lên.

    Cô không để Hạ Vi đi theo mà trực tiếp xuyên qua đường cái, hướng về phía spa đối diện.

    Mộ Tư Đồng nhìn túi thuốc không khỏi thở dài.

    Để cho Hạ Vi đi mua thuốc, cô ấy liền mang hiệu thuốc tới đây hay sao?

    Vừa cúi đầu lục tìm cao dán, cô liền va thẳng vào ngực người trước mặt.

    "Đong" một tiếng vang lên.

    Mộ Tư Đồng đưa tay che chán thì vô tình nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ trong túi rơi ra trước mặt hai người.

    "Xin.." Mộ Tư Đồng nói được nửa câu, lập tức hít một hơi thật sâu.

    Phó Chính mặc quần áo bình thường, chiếc áo khoác càng làm cho anh ta đẹp trai hơn.

    Tại sao lại gặp anh ấy ở đây?

    Đôi mắt của Phó Chính từ từ di chuyển từ trên khuôn mặt của Mộ Tư Đồng và cuối cùng dừng lại trên chiếc hộp nhỏ rơi ra từ trong túi của cô.

    Mộ Tư Đồng không thể hiểu nổi tại sao cái hộp này lại đột nhiên rơi ra ngoài.

    Cô hoảng hốt vội cúi xuống muốn nhặt lên nhưng lại bị một bàn tay nhanh hơn nhặt lên trước.

    Vẻ mặt Phó Chính xa cách, ánh mắt tối sầm, giọng điệu nghiêm túc mà lạnh lùng.

    "Bảo cậu ít xem mấy thứ hư hỏng lại, cậu liền chạy tới đây tìm kích thích sao?"

    Mộ Tư Đồng: "?"

    Cô đã xem cái gì hư hỏng sao?

    Hạ Vi kia đã mua cái quái quỷ gì vậy?

    Tay chân Mộ Tư Đồng run rẩy nâng gói đồ trong tay lên.

    "Anh nhầm rồi, cái này không phải của tôi. Làm sao tôi có thể có thứ đó được. Không tin anh nhìn thử trong này xem."

    Nói xong, để thể hiện sự trong sạch của mình, cô lấy bừa một chiếc hộp khác từ trong túi ra, trực tiếp đưa tới trước mặt Phó Chính.

    Sợ anh ta nhìn không rõ còn cố gắng đưa tới gần nhất.

    Phó Chính nhìn cỡ trên vỏ hộp, cười khẩy một cái sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình.

    Mộ Tư Đồng nhìn thấy Phó Chính gần trong gang tấc, nhất thời ngây ngẩn.

    Khoảng cách gần như vậy làm cho Kiều Thời Niệm có thể cảm nhận được từng đợt hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô.

    Sắc mặt Phó Chính cực kì khó coi. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Mộ Tư Đồng, nghiến răng nói: "Cậu tự hào về kích thước như vậy sao?"

    "!"

    Nói xong anh khôi phục khoảng cách giữa hai người, lấy luôn chiếc hộp còn lại trong tay cô, nhét tất cả vào túi áo mình.

    "Tịch thu!"

    Mộ Tư Đồng cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

    Phó Chính tựa lưng vào chiếc SUV phía sau, cẩn thận nhìn cô.

    "Muốn đi đâu?"

    Mộ Tư Đồng cúi đầu, nâng ngón tay chỉ vào cửa hàng bên cạnh.

    Phó Chính ôm cánh tay ngẩng đầu lên, hơi hếch cằm, nheo mắt nhìn về hướng cô chỉ.

    Anh chán ghét hừ một tiếng.

    Cứng đầu cứng cổ sao?

    Giây tiếp theo, anh đứng thẳng dậy, túm lấy cổ áo Mộ Tư Đồng, trực tiếp nhét cô vào ghế lái phụ.

    Mộ Tư Đồng luống cuống. Cô nhìn thấy cửa xe trước mặt bị đóng sầm lại, trong nháy mắt cảm thấy được có gì đó không ổn.

    Cô vô thức nhìn thoáng qua cửa hàng bên cạnh.

    Một tấm biển đầy màu sắc với ánh đèn đỏ lòe loẹt.

    Và hai cái hộp vừa nãy trong túi của cô.

    Hay là để cho cô chết đi, làm sao có thể giải thích rõ ràng được đây.

    Giao lưu với mình ở đây nhé: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Dịch - Edit Bởi Vịt Trú Mưa
     
    Lãnh Băng SơnCao Phú Soái thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2024
  7. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 6. Phó Chính.. ca ca.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dọc đường đi, Mộ Tư Đồng lo lắng xiết chặt dây an toàn trước ngực.

    Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi cô đã đem chuyện nên tỏ tình hay không cân nhắc kỹ.

    Nếu Phó Chính biết cô là Mộ Tư Đồng mà cô còn mang theo hai chiếc hộp tới nơi đó, e rằng kết cục của cô sẽ cực thảm.

    Phó Chính ngồi ở ghế lái, mặt không biểu hiện cảm xúc. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn Mộ Tư Đồng đang ngồi thẳng đứng ở ghế phụ.

    Xe rẽ vào một khúc cua rồi tiến thẳng vào cổng căn cứ.

    Phó Chính dừng xe, gương mặt tuấn tú lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Xuống xe!"

    Suy nghĩ của Mộ Tư Đồng hoàn toàn bị kéo lại bởi tiếng đóng cửa xe. Cô run rẩy cầm túi thuốc xuống xe.

    "Đi theo tôi."

    Phó Chính nói xong, lạnh lùng dẫn Mộ Tư Đồng đi về phía sân tập cách đó không xa.

    Đã quá trưa, sân tập rộng lớn không một bóng người.

    Nhìn sân tập, Mộ Tư Đồng vô cùng sợ hãi. Hai chân mềm nhũn không khỏi run lên bần bật.

    Tiêu rồi!

    Lại muốn phạt mình một lần nữa.

    Mộ Tư Đồng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hôm nay anh có thể không phạt chạy được không?"

    Nếu phải chạy tiếp, đôi chân này của cô thực sự sẽ tàn phế mất.

    Hai bắp chân đã nổi chuột căng cứng đến mức muốn khóc rồi.

    Phó Chính giơ tay liếc nhìn đồng hồ, hơi nhướng mày, sau đó nhìn chằm chằm Mộ Tư Đồng cười nói: "Không muốn chạy sao? Tôi thấy cậu tràn đầy tinh lực, giúp cậu phát tiết một chút. Thế nào?"

    Trước mắt cô, Phó Chính nghiêm túc nói. Mộ Tư Đồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta.

    Trong giây lát, không khí xung quanh dường như tĩnh lặng.

    Phó Chính đứng trước mặt Mộ Tư Đồng với tư thế khom lưng.

    Dưới gốc cậy bạch dương, hai bóng người một cao một thấp.

    Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến những chiếc là bạch dương trên đầu họ xào xạc.

    Phó Chính nhíu mày. Nhìn người trước mặt một lúc lâu vẫn không có phản ứng liền đứng thẳng.

    Toàn thân vẫn toát ra vẻ nghiêm khắc lạnh lùng, anh hất cằm về phía sân tập: "Chống đẩy hai trăm cái và chạy sáu vòng sân. Không xong thì đừng ăn tối."

    Hai trăm cái chống đẩy cộng thêm sáu vòng sân?

    Cho đến khi Mộ Tư Đồng lấy lại hồn phách thì Phó Chính đã bỏ đi được một đoạn.

    Cô cúi mặt, cong môi, ánh mắt rơi vào chiếc túi đang cầm.

    "Hạ Vi à, em có thể đi tự sát được rồi."

    Mộ Tư Đồng cố gắng thực hiện hai trăm cái chống đẩy trước khi chạy.

    Khi cô đang chạy đến vòng thứ ba thì trời đổ mưa.

    Mưa làm quần áo trên người cô hoàn toàn ướt nhẹp và dính sát vào cơ thể.

    Mộ Tư Đồng vừa lau nước mưa trên mặt vừa oán giận Phó Chính vài câu.

    Anh ta còn có tâm trạng và thời gian rảnh dỗi để phạt cô như vậy, chắc chắn không có bạn gái.

    Trong văn phòng cách đó không xa, Phó Chính đang đứng trước cửa sổ. Ánh mắt sâu thẳm rơi vào bóng dáng đang cố hết sức chạy ở dưới sân.

    Lâm Nghị vừa lên lầu liền chạy tới chỗ Phó Chính, lo lắng nói: "Lão đại, Mộ Tư đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phải chạy dưới trời mưa như vậy?"

    Phó Chính ôm cánh tay, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ: "Tôi phạt."

    Nghe vậy, Lâm Nghị lo lắng: "Lão đại, thể chất của Mộ Tư trước nay không tốt, cho nên.."

    Phó Chính lạnh lùng trừng mắt: "Vậy cậu chạy thay cho cậu ta."

    Lâm Nghị không nói nữa, xoay người chạy xuống dưới.

    Một lúc sau, một bóng người xuất hiện bên cạnh thân hình gầy gò của Mộ Tư Đồng.

    Mộ Tư Đồng nhìn Lâm Nghị lắc đầu cự tuyệt, nhưng anh ta chỉ đơn giản mỉm cười rồi chạy cùng cô hai vòng cuối cùng.

    Sau khi về ký túc xá, Mộ Tư Đồng cảm giác như mình sắp chết đến nơi. Đề phòng ngày hôm sau bị sốt, cô lấy trong túi ra một hộp thuốc.

    Ngay khi cô cầm cốc nước lên định cho thuốc vào miệng thì bốn chữ trên hộp thuốc đã khiến cô lập tức nhổ thuốc vào thùng rác.

    "Ngừa thai khẩn cấp."

    Trong đầu Hạ Vi kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? (kakakka, chết cười)

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Khi Mộ Tư Đồng tỉnh dậy, cô gần như cảm thấy mình đã rời khỏi thế giới tươi đẹp này.

    Đầu đau như bị nứt ra, toàn thân như vừa bị xe cán qua đặc biệt là bụng dưới đau nhức vô cùng.

    Cô vịn vào giường, cẩn thận lấy một gói màu hồng từ trong hành lý ra sau đó kéo thân thể nát bấy của mình về phía cửa.

    Trên sân tập.

    Mọi người tranh thủ lúc Phó Chính và Lâm Nghị vắng mặt mà buôn chuyện.

    Sở Hòa hỏi Tống Tri Diên bên cạnh: "Ngày hôm qua không phải đội trưởng Phó đưa cậu đi spa sao? Có tiến triển gì không?"

    Tống Tri Diên nhún vai: "Anh ấy chỉ tiện đường đưa mình tới đó. Chinh phục anh ấy sẽ rất khó khăn nhưng mình thích như vậy."

    Người phía trước quay lại nói: "Tống đại mỹ nữ, tôi ủng hộ cô theo đuổi lão đại của chúng tôi."

    "Tôi cũng ủng hộ."

    "Tôi rất muốn xem lúc lão đại yêu đương sẽ có bộ dáng như thế nào?"

    Lâm Nghị và Phó Chính cùng nhau đi tới liền nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt trong hàng ngũ.

    Lâm Nghị: "Đang làm cái gì? Nghiêm!"

    Phó Chính quay đầu liếc nhìn hàng ngũ. Ánh mắt hướng tới cuối hàng, quả nhiên không thấy bóng dáng người kia.

    "Mộ Tư đâu?"

    Cả đội đều im lặng chỉ có Bé Đen thường đứng bên cạnh Mộ Tư nói to: "Mộ Tư.. không tới."

    Sắc mặt Phó Chính tối sầm, lạnh lùng nhìn Lâm Nghị sau đó cao giọng nói: "Lúc tập hợp không ai gọi cậu ta sao?"

    Trên mặt Lâm Nghị xấu hổ: "Lão đại, cậu ấy ở một mình một phòng.."

    Phó Chính nhìn về phía những người trong tổ văn nghệ đang mang theo thiết bị.

    "Cậu chỉ huy, tôi đi tìm cậu ta."

    Nói xong liền quay người đi về phía khu ký túc xá. Trên người một tầng băng lạnh, đi thẳng vào căn phòng cuối tầng bốn.

    Vừa giơ tay đẩy cửa vừa nhìn một lượt khắp căn phòng, trên chiếc giường bừa bộn không có bóng dáng của Mộ Tư Đồng.

    Trong phòng vệ sinh cách đó không xa truyền tới tiếng nước chảy, dần dần tiếng nước chảy dừng lại.

    Phó Chính nhấc chân đi về nơi phát ra âm thanh.

    Mộ Tư Đồng vừa ôm bụng vừa cử động cơ thể một cách khó khăn.

    Kể từ khi gặp lại Phó Chính, chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra.

    Ngay cả khi đang sốt mà dì cả cũng tới thăm.

    Vừa kéo thân thể mềm nhũn bước ra khỏi phòng tắm, Mộ Tư Đồng nhìn thấy Phó Chính đứng lù lù trong phòng.

    Mộ Tư Đồng chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt đột nhiên mờ dần đi, dường như Phó Chính trước mắt cô đang lúc ẩn lúc hiện.

    Một câu xưng hô đã mười năm nay chưa dùng trong lúc nhất thời được thốt ra:

    "Anh.. Phó Chính."

    Anh Phó Chính?

    Phó Chính nhìn cơ thể chuẩn bị ngã xuống trước mặt, chỉ có thể giơ tay ra đỡ lấy cô. Mộ Tư Đồng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

    Anh nhanh chóng giơ tay lên vỗ nhẹ vào má cô: "Mộ Tư? Mộ Tư?"

    Hơi ấm từ bàn tay truyền đến khiến anh không kịp suy nghĩ mà bế phốc cô lên, vừa bước được hai bước thì một gói nhỏ màu hồng rơi xuống chân.

    Đồng tử đột nhiên co rút lại, Phó Chính nhìn vào gương mặt Mộ Tư Đồng.

    Cuối cùng, anh thở dài, cúi xuống nhặt gói đồ lên, nhét vào trong túi sau đó ôm cô tới phòng y tế.

    Nói chuyện với Vịt ở đây: [Thảo luận - Góp ý] - Các Truyện Dịch - Edit Bởi Vịt Trú Mưa
     
  8. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 7. Vẫn coi cô ấy là em gái.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Chính ôm Mộ Tư Đồng tới bệnh xá.

    Vừa mở cửa, nhân viên trực ban đã nhanh chóng đứng dậy. Khi nhìn rõ người đi vào liền nhanh nhẹn chào hỏi.

    "Đội trưởng phó, có chuyện gì vậy?"

    Phó Chính đặt Mộ Tư Đồng lên giường bệnh, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, rất nóng.

    Anh cau mày, bước sang một bên, vẻ mặt sốt ruột hiếm có.

    "Phát sốt, chắc là do ngày hôm qua dầm mưa."

    Không lâu sau, nhân viên trực ban đã gọi bác sĩ tới.

    Bác sĩ tháo ống nghe xuống, nhìn nhiệt kế trong tay: "Sốt cao 39 độ, truyền nước đi."

    Mộ Tư Đồng đang cực kỳ khó chịu. Lúc thì cảm thấy như bị ném vào băng tuyết, lúc thì lại như đang ở sa mạc, nóng lạnh thay đổi liên tục.

    Phó Chính ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt của Mộ Tư Đồng.

    Trước kia anh ta chưa từng quan sát kĩ Mộ Tư, bây giờ mới nhận ra cậu ta có chút quen mắt.

    Phó Chính nhìn vào ống quần đang xắn lên của Mộ Tư Đồng, trên mắt cá chân lộ ra một phần vết sẹo.

    Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vén quần lên thêm một chút.

    Trên mắt cá chân trắng nõn là một vết sẹo hình lưỡi liềm.

    Vết sẹo rất sâu và đã in hằn theo thời gian, để lại dấu vết không thể xóa được.

    Phó Chính kéo ống quần xuống cho Mộ Tư Đồng rồi lại nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh, chìm trong suy nghĩ.

    Bác sĩ ngẩng đầu nhìn bình nước đang tiếp rồi nói: "Đội trưởng Phó, nghe nói có mấy ngôi sao tới đội của cậu?"

    Phó Chính mặt không biểu cảm, nhấc mí mắt lên nhìn Phó Thanh trước mặt.

    Rầu rĩ không lên tiếng.

    Phó Thanh đứng tại chỗ viết bệnh án, ngừng bút lại sau khi không nhận được đáp án từ người kia.

    "Tôi từng nghe trong căn cứ có người nói Tống đại minh tinh đang theo đuổi đội trưởng Phó."

    Phó Chính khẽ cau mày.

    Tất cả đều là một mớ hỗn độn.

    Anh sốt ruột đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nhìn về phía giường bệnh: "Tôi đi gọi điện thoại, anh giúp tôi trông chừng cậu ấy."

    Phó Thanh nhìn thấy cửa phòng đóng lại liền nhịn không được nói với nhân viên trực ban: "Thấy không, ngại ngùng.. Ai da, từ xưa tới nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân."

    Phó Chính đi tới cửa sổ cách phòng bệnh không xa, lấy điện thoại trong túi ra, trầm tư một lát rồi quyết đoán gọi điện thoại.

    Sau một hồi chuông dài, đầu bên kia có người nhấc máy.

    "Tiểu Chính?"

    Phó Chính nhìn xuống đội huấn luyện ngoài cửa sổ.

    "Chú Bành, là cháu."

    Bành Hạ ở đầu bên kia nở nụ cười phóng túng: "Sao con lại gọi cho chú Bành vào lúc này?"

    Phó Chính lấy ra một bao thuốc lá, cúi đầu, cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, cau mày châm lửa.

    Anh nói với giọng nghèn nghẹn: "Chú Bành, Mộ Tư Đồng.. cô ấy thế nào rồi?"

    Bành Hạ ở đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, ngay sau đó trong điện thoại truyền tới giọng nói cười đùa cợt.

    "Này, sao cậu lại hỏi về cô bé đó?"

    Phó Chính chậm rãi phun khói thuốc ra. Trước khi làn khói trắng tan đi, trong đầu anh ta dường như nhìn thấy hình ảnh cô bé thở phập phồng đuổi theo phía sau và gọi anh là "anh Phó Chính".

    Nét mặt anh dịu đi, ngay cả chính bản thân cũng không để ý tới: "Không có gì, đột nhiên nghĩ tới nên muốn hỏi một chút."

    "Tư Đồng rất tốt. Nó đã tiếp quản tập đoàn Mộ thị. Gần đây đang tham gia một số chương trình từ thiện, có vẻ như ở gần căn cứ của con đó."

    Mộ Tư Đồng đang ở gần đây?

    Bất chợt, trong đầu Phó Chính hiện lên hình ảnh Mộ Tư và Mộ Tư Đồng là một.

    Ở bên kia điện thoại, Bành Hạ vẫn không muốn buông tha: "Con nói cho chú Bành biết, đột nhiên sao lại hỏi tới cô bé đó, không phải thích người ta chứ?"

    Phó Chính rít một hơi thuốc cuối cùng sau đó dụi tàn thuốc, cười thầm: "Sao có thể? Con vẫn luôn coi Tư Đồng như em gái."

    Truyền nước xong, Mộ Tư Đồng đúng lúc bước ra khỏi phòng y tế thì nghe được câu nói cuối cùng.

    Là em gái à?

    Ai muốn làm em gái của anh?

    Em chỉ muốn anh biết rằng em không phải là em gái của anh!

    Khi Phó Chính cúp điện thoại, quay người lại, thấy Mộ Tư Đồng đang nhìn mình chằm chặp.

    Trước đây vẫn chưa chắc chắn nhưng hiện tại Mộ Tư rất có thể là Mộ Tư Đồng, trong giây lát anh cảm thấy khó xử.

    Phó Chính giơ tay lên, ho khan một cách mất tự nhiên, máy móc nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về ký túc xá."

    Mộ Tư Đồng không để ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của người bên cạnh. Cô ngoan ngoãn đi theo sau, trong tay ôm một đống thuốc. Giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách.

    Phó Chính bước chân rất dài nhưng lúc này đang cố gắng giảm tốc độ hết mức có thể, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát tình hình của người phía sau.

    Cho tới khi Mộ Tư Đồng dừng lại trước cửa ký túc xá, Phó Chính vẫn không có ý định rời đi.

    Mộ Tư Đồng trợn mắt, có chút xấu hổ nói: "Đội trưởng Phó, tới phòng rồi. Cảm ơn đội trưởng Phó đã đưa tôi tới bệnh xá."

    "Ừm."

    Phó Chính nhìn Mộ Tư Đồng đang nắm tay nắm cửa liền giơ tay ra.

    Bàn tay to thô ráp gầy gò với những vết chai trực tiếp phủ lên tay cô khiến tim của Mộ Tư Đồng lập tức đập mạnh.

    Khoảnh khắc cô còn thất thần, cửa phòng đã mở ra.

    Phó Chính cau mày, nhìn chằm chằm người vừa mới chạm vào ngực mình: "Đứng ngây ra làm gì? Chờ tôi mở cửa cho cậu?"

    Mộ Tư Đồng vội vàng bước vào phòng ngủ. Phó Chính theo ngay phía sau, cửa phòng từ từ đóng lại.

    Phó Chính tự nhiên kéo ghế, ngồi ở trước giường, khoanh tay trước ngực rồi nâng cằm nói: "Ngủ đi!"

    Mộ Tư Đồng miễn cưỡng đi về phía giường, nhưng lúc này cô thực sự không thoải mái nên chỉ nằm xuống đó.

    Phó Chính nhìn cô ra lệnh: "Nhắm mắt lại!"

    Vốn dĩ vẫn đang nghĩ tại sao Phó Chính lại đột nhiên đối xử với cô tốt như vậy nhưng cơn buồn ngủ ập tới, cô ngủ thiếp đi.

    Phó Chính nhìn thúi thuốc trên bàn, duỗi cánh tay dài, dùng ngón tay móc vào.

    Anh nghiêng đầu, tùy tiện lục lọi trong túi hai lần, dùng bàn tay to lớn lấy ra một hộp thuốc đã mở sẵn.

    "Ngừa thai khẩn cấp."

    Ngón tay đẩy hộp thuốc, tấm giấy bạc bên trong rơi vào lòng bàn tay. Hàng đầu tiên bị thiếu một viên.

    Cho nên, cô bé này cải trang thành đàn ông lén lút tới đây, thậm chí còn không nhận anh em, là muốn tới gặp người trong lòng sao?

    Từ nhỏ anh đã coi Mộ Tư Đồng như em gái ruột của mình. Bây giờ lại phát hiện ra em gái anh bị một tên khốn lợi dụng sao?

    Phó Chính chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một quả cầu lửa đang mắc kẹt, nghẹn không thể nuốt trôi.

    Hộp thuốc trong tay anh bị bóp nát bẹp. Cuối cùng, anh bỏ thuốc vào túi rồi quay người bỏ đi.

    Vừa tới cửa, bàn tay lại chạm vào một gói nhỏ mềm mại trong túi áo.

    Phó Chính do dự hai giây sau đó quay đầu lại.

    Anh đứng trước giường cô, ném gói nhỏ màu hồng vào chăn của cô rồi bước thẳng ra cửa mà không thèm ngoảnh lại.
     
    Lãnh Băng SơnCao Phú Soái thích bài này.
  9. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 8. Sau đó lại phát sốt để tôi bế đi truyền nước?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Tư Đồng nghỉ ngơi trong phòng hai ngày. Ngày đầu tiên vẫn sốt, phải tới ngày thứ hai mới đỡ hơn.

    Một ngày ba bữa cơm đều là do Phó Chính mang từ nhà ăn tới ký túc xá cho cô.

    Ngày thứ ba, cô xuất hiện đúng giờ tại sân tập.

    Sở Hòa đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Bằng mắt thường cũng có thể nhận biết được cô gầy đi rất nhiều.

    Nhịn không được liền đau lòng than thở: "Tống Tri Diên, cậu mau thu phục đội trưởng Phó đi. Cậu xem, anh bạn nhỏ của chúng ta bị chỉnh tới mức gầy sụt đi như vậy."

    Mộ Tư Đồng nghi ngờ sờ sờ mặt.

    Một tuần vừa rồi quả thực cô rất mệt mỏi. Ngay cả quần áo cũng đều bị rộng hơn.

    Tống Tri Diên ngượng ngùng nói: "Nếu có thể dễ dàng chinh phục anh ấy như vậy, liệu anh ấy còn độc thân tới tận bây giờ không?"

    Cách đó không xa, một thân hình cao lớn đang sải chân dài bước đến.

    "Đội trưởng Phó của tôi thật đẹp trai."

    Mộ Tư Đồng đồng ý gật đầu. Sau đó cô lại nhận ra có gì đó không đúng liền quay đầu nhìn Tống Tri Diên vừa thốt ra khen ngợi.

    Người phía sau rõ ràng giống như một kẻ háo sắc, bất lực nhìn chằm chằm vào Phó Chính.

    Cô nhếch môi khinh thường. (Truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn---> link đọc miễn phí: Ngôn Tình - [Edit]Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng - Hằng Diệp )

    Phó Chính đứng yên, lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong đội một lượt. Khi ánh mắt rơi vào Mộ Tư Đồng ở hàng cuối cùng, vẻ mặt dịu lại.

    Có vẻ như bệnh tình của cô bé đã khỏi hẳn.

    Ánh mắt Mộ Tư Đồng nhìn thẳng về phía trước. Một câu nói "của tôi" vừa rồi của Tống Tri Diên làm cho cô không vui. Cô đứng xếp hàng nhưng vẻ mặt buồn bã.

    Lâm Nghị cao ngất đứng ở phía trước đội ngũ đảo mắt một lượt qua tất cả mọi người.

    Mộ Tư Đồng thở dài. Chiếc thắt lưng quanh eo cô đột nhiên bị bật mở "cạch" một tiếng.

    Toàn bộ đai đeo lỏng lẻo trên vòng eo thon gọn.

    Không phải chứ!

    Mộ Tư Đồng cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào thắt lưng quanh eo. Đột nhiên cô muốn khóc.

    Gần đây chắc chắn cô đã bị sao chổi chiếu.

    Cô cúi đầu nắm lấy chiếc thắt lưng sắp rơi ra, cố gắng nhanh chóng buộc chặt lại.

    Nhưng chiếc thắt lưng này dường như đang muốn chống lại cô.

    Một người một đai cấu xé nhau ở cuối đội hình.

    "Ta không tin không thể xử lý ngươi."

    Phó Chính nheo mắt nhìn cái đầu ở cuối hàng đang cúi gằm xuống.

    Hành động của anh làm cho Lâm Nghị cảnh giác. Hắn sợ đội trưởng Phó lại gây rắc rối cho Mộ Tư nên lập tức chạy tới cuối hàng.

    Mộ Tư Đồng chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen nhỏ, càng lo lắng thắt lưng trong tay càng không nghe lời.

    Buộc vào lại mở ra, buộc vào lại bật ra.

    Lâm Nghị cau mày, thấp giọng hỏi: "Mộ Tư đang làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

    Mộ Tư Đồng nhăn nhó: "Thắt lưng của tôi bị hỏng."

    Phó Chính nghiêng đầu nhìn hai người đang thì thầm ở cuối hàng. Từ vị trí của anh thì không thể nghe rõ.

    Lâm Nghị này có phải quá tốt với Mộ Tư Đồng không?

    Mỗi lần anh phạt cô, Lâm Nghị đều sẽ xuất hiện.

    Vẻ mặt Phó Chính ủ rũ, nhìn Lâm Nghị tự nhiên giơ tay ôm lấy vòng eo gầy gò của Mộ Tư Đồng.

    "Này, cậu đang làm gì vậy!"

    Lâm Nghị giật mình quay lại thì thấy Phó Chính đã hằm hằm bước tới trước mặt hai người bọn họ.

    Lâm Nghị giải thích: "Dây lưng của Mộ Tư có vẻ bị đứt rồi."

    Phó Chính hất cằm sang bên cạnh: "Lui ra."

    Mộ Tư Đồng bị vẻ mặt của Phó Chính làm cho sợ hãi tới mức hơi ngả người về phía sau, cố gắng cách xa.

    Phó Chính lúc này thực sự đáng sợ. Nhìn anh giống như chuẩn bị ban hình phạt cho cô vậy.

    Lâm Nghị đứng gần đó cũng cảm thấy Phó Chính hôm nay không giống như ngày thường.

    Sắc mặt lão đại đen như đáy nồi.

    Chẳng lẽ sáng nay lão đại đã phát hiện ra anh ta lén dùng trộm dao cạo râu sao?

    Ai cũng biết lão đại trước nay không thích người khác đụng vào đồ của mình. Cùng lắm thì thời gian nghỉ ngơi buổi trưa lén đi mua cho lão đại một cái mới.

    Phó Chính dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy thắt lưng của cô, dùng một lực xiết mạnh.

    Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ đã không xa lại càng trở nên gần hơn. Cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.

    "Cậu đang tránh cái gì?" giọng điệu Phó Chính dịu đi không ít.

    "Tôi đứng không vững." Mộ Tư Đồng mở mắt ra, nói dối.

    Phó Chính cụp mắt nhìn chiếc thắt lưng trên eo cô.

    Chiếc thắt lưng quấn trên eo cô gần một vòng rưỡi.

    Vòng eo thon gọn thậm chí không đủ lớn để giữ, giống như anh chỉ cần dùng thêm một chút sức, vòng eo này sẽ ngay lập tức bị anh bẻ gãy.

    Mộ Tư Đồng không dám cúi đầu nhìn mà chỉ nhìn về phía trước. Ánh mắt cô lại rơi vào trái yết hầu gợi cảm của Phó Chính.

    Nó gợi cảm một cách kỳ lạ.

    Phó Chính kiểm tra lại hai lần thắt lưng trên eo cô sau đó cài khuy lại.

    Sau khi đã điều chỉnh xong, anh đứng thẳng dậy và nói: "Được rồi."

    "Cảm ơn."

    Phó Chính không đáp lại, nhìn cô đầy ẩn ý rồi lại đi về phía trước đội hình.

    Tổ đạo diễn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi Tống Tri Diên sang một bên.

    Lúc nghỉ ngơi, Mộ Tư Đồng tranh thủ đi lấy nước nhưng ánh mắt lại rơi vào Phó Chính. Anh đang ngồi trên mặt đất cách đó không xa.

    Cô dứt khoát cầm một chai nước khoáng lên và đi về phía trước.

    "Tống Tri Diên, hai ngày nay chúng tôi đã xem qua nội dung ghi hình, thấy có chút nhàm chán. Buổi chiều có thể cùng với đội trưởng Phó bàn bạc thêm một chút."

    Người phụ trách nhìn chằm chằm vào Tống Tri Diên với nụ cười trên môi.

    "Được, đạo diễn đừng lo lắng."

    Mộ Tư Đồng hít một hơi thật sâu, ngay cả tổ đạo diễn cũng muốn lợi dụng Phó Chính.

    Thật phiền toái!

    Lúc luyện tập buổi chiều, Mộ Tư Đồng chú ý nhất cử nhất động của Tống Tri Diên.

    Phó Chính nhìn đồng hồ, đứng dang rộng hai chân, tay chắp sau lưng.

    "Chống đẩy hai hiệp, mỗi hiệp 50 cái. Bắt đầu!"

    Mộ Tư Đồng chống hai tay xuống đất. Hai tay run rẩy, mềm nhũn như bún không thể dùng chút sức lực nào.

    Tống Tri Diên đứng trong hàng ngũ chọn thời điểm thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phó Chính đứng cách đó không xa.

    Giọng nói mềm mại như một chú mèo, đàn ông nghe thấy đều không thể chịu được.

    "Đội trưởng Phó, anh xem tôi làm như vậy có đúng hay không?"

    Phó Chính quay đầu liếc nhìn. Sau đó ánh mắt rơi vào cánh tay đang run rẩy không ngừng của Mộ Tư Đồng liền nhấc chân dài bước tới.

    Tống Tri Diên cười rạng rỡ.

    Phó Chính đi một mạch qua chỗ cô ta rồi dừng lại trước mặt Mộ Tư Đồng.

    Tống Tri Diên cau mày, thẹn mà kêu lên: "Đội trưởng Phó!"

    Mộ Tư Đồng cảm thấy có cái bóng rủ xuống đầu mình. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt đen lạnh lùng của Phó Chính.

    "Nếu không thể làm được thì đừng cố."

    Phó Chính ngồi xổm trước mặt cô. Thật sự không hiểu nổi cô gái này vì ai mà phải tới nơi này chịu khổ cực như vậy.

    Mộ Tư Đồng miễn cưỡng cười: "Tôi có thể dừng tập sao?"

    Phó Chính bật cười, nhướng mi nhìn cô: "Còn muốn tôi bế cậu đi truyền nước nữa sao?"

    "Tôi có mang thuốc theo." Mộ Tư Đồng vừa nói vừa nhoẻn miệng cười toe toét.

    Thuốc..

    Đôi mắt thâm trầm của Phó Chính dường như lập tức đầy tức giận.

    Nếu không nhắc tới thì thôi, anh gần như đã quên mất. Anh vẫn muốn tìm người đàn ông khốn kiếp kia của cô.

    Tống Tri Diên đứng cách đó không xa nhìn thấy hai người nói chuyện. Cô ta sắp tức điên. Người đàn ông này là sắt đá sao?

    Là vì cô không đủ xinh đẹp sao?

    Tống Tri Diên: "Đội trưởng Phó!"

    Phó Chính đứng dậy, có chút không kiên nhẫn nhìn Tống Tri Diên.

    "Đi ra ngoài."

    Tống Tri Diên ngoan ngoãn đứng dậy.

    "Đi theo tôi."
     
  10. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 9. Cùng nhau tốt hơn một mình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Tư Đồng nghiêng đầu nhìn hai người, động tác dừng lại.

    Hai người đó làm gì vậy.

    Có cần phải đi xa như vậy không?

    Cách đó không xa, Phó Chính đứng khoanh tay, khuôn mặt tuấn tú. Người phụ nữ dáng người gợi cảm, tươi cười như hoa.

    Dù nhìn thế nào thì họ cũng được đánh giá là trai tài gái sắc.

    Mộ Tư Đồng thở phì phì đứng dậy, bất chấp đi theo bọn họ.

    Khi Lâm Nghị đang uốn nắn động tác cho mọi người thì nhìn thấy Mộ Tư Đồng, nhanh tay nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại.

    Anh ta nhìn Mộ Tư Đồng với vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng: "Mộ Tư, cậu làm gì vậy? Quên hết quy củ rồi?"

    Lúc này ánh mắt Mộ Tư Đồng gần như đã dán chặt lên hai người phía trước, trong lòng đầy chua chát.

    Cô nói với giọng điệu kỳ quái: "Không, tôi cũng không biết thực hiện, muốn đi theo học một chút."

    Lâm Nghị nhìn theo ánh mắt Mộ Tư Đồng, thoáng thấy vui vẻ.

    Anh giơ tay ấn lên vai Mộ Tư Đồng: "Nếu không biết tôi dạy cho cậu. Còn muốn theo người ta xem náo nhiệt sao."

    Nếu bây giờ cô không theo người ta thì còn đợi tới lúc nào? Đợi đến khi gọi Tống Tri Diên là chị dâu sao?

    Lâm Nghị chính nghĩa đến đáng sợ nói: "Tôi nói cho cậu biết. Có thể coi lão đại như là cậy vạn tuế đang nở hoa, chỉ cần anh ấy không phạt cậu thì cậu nên biết điều đi."

    Hai tay Mộ Tư Đồng để bên người đã nắm thành nắm đấm. Giờ khắc này cô thật sự hối hận đã cải trang thành đàn ông.

    Dựa vào cái gì Tống Tri Diên là phụ nữ còn cô là em gái?

    Mộ Tư Đồng nuốt không trôi, hùng hổ đi về phía hai người kia.

    "Mộ Tư, cậu đi đâu!"

    "Tập một mình không bằng tập cùng đồng đội. Đội trưởng Phó, tôi cũng không biết tập."

    Lâm Nghị nhìn Mộ Tư đang đi tới, giờ tay che má, cảm thấy có gì đó không đúng.

    "Cậu ta có phải đã bị lão đại phạt thành ngớ ngẩn rồi không."

    Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng vừa rồi của Mộ Tư giống như ngay lập tức muốn ăn thịt lão đại vậy.

    Chẳng lẽ cậu ta cũng thích Tống đại minh tinh?

    Lâm Nghị cảm giác mình đã biết được chân tướng.

    Mộ Tư Đồng chạy một mạch tới phía sau Phó Chính, nhìn chằm chằm vào Tống Tri Diên.

    "Tôi thực sự không làm được."

    Mặt Phó Chính không biểu hiện cảm xúc gì: "Nếu không làm được thì rời khỏi đây."

    Tống Tri Diên lập tức tái mặt, trong nháy mắt không dám nói thêm gì nữa.

    Đừng nói đến việc cô ấy có quyến rũ được người đàn ông cấm dục này hay không, cô còn phải dựa vào chương trình này để trở thành nữ thần.

    Giọng nói của Tống Tri Diên dịu xuống: "Đội trưởng Phó, tôi sai rồi."

    Phó Chính nghiêng đầu nhìn Mộ Tư Đồng đang đứng sau lưng mình.

    "Đứng lên ngồi xuống một trăm lần. Không cần phải dạy cho cô chứ?"

    Hôm nay ánh nắng mặt trời rất gắt, hai má Mộ Tư Đồng có chút ửng hồng vì nắng.

    Phó Chính quay người lại nhìn cô bé đang nhoẻn miệng cười.

    Ngày xưa cô cao chưa tới ngực anh. Nay đã cao tới vai anh rồi.

    Đôi môi đỏ mọng, nụ cười như gió xuân.

    Đôi mắt đen to tròn của Mộ Tư Đồng cong lên: "Tôi cũng không biết."

    Đôi mắt của Phó Chính mờ mịt không rõ ràng. Anh nhướng mày nhìn Mộ Tư Đồng xinh đẹp trước mặt, giọng điệu rõ ràng dịu đi rất nhiều.

    "Sao lại không? Đã chống đẩy hai trăm cái rồi, hôm nay 50 cái lại không biết sao?"

    Nụ cười trên môi Mộ Tư Đồng lập tức cứng lại. (truyện update hàng ngày trên diễn đàn dembuon.vn---> link miễn phí: Ngôn Tình - [Edit]Cải Trang Nam, Bị Thủ Trưởng Lạnh Lùng Sủng - Hằng Diệp )

    Làm sao cô có thể quên chuyện này chứ? Chẳng phải bây giờ cô rất giả tạo sao.

    May mắn thay, bây giờ cô đang là Mộ Tư nên có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

    Ai biết cô là ai chứ.

    Mộ Tư Đồng tỏ ra khổ sở nói: "Thực ra bệnh của tôi chưa khỏi."

    Đây là sự thật. Cơn sốt của cô dường như đã mang tất cả những mệt mỏi của một tuần vừa qua tích tụ lại một chỗ, phát tác triệt để. Ngay cả dì cả của cô cũng tới làm cho cô đau đớn hơn vài lần so với thông thường.

    Nếu không phải cô nóng lòng muốn gặp Phó Chính. Cô chắc chắn sẽ nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa.

    Phó Chính đứng khoanh tay trước ngực.

    Anh nhàn nhã nhìn cô, giơ tay lên xem giờ rồi hất cằm về phía ký túc xá.

    "Trở về nghỉ ngơi đi."

    Mộ Tư Đồng: "!"

    Khá lắm!

    Cô bị sốt tới hỏng đầu óc hay là Phó Chính trước mắt cô không giống như ngày thường?

    Đây vẫn là Phó Chính mà sơ hở một chút là muốn phạt cô sao?

    Trong lúc nhất thời, Mộ Tư Đồng không biết phải nói gì: "Thực ra tôi.."

    "Sao vậy? Còn muốn tôi cõng cậu về?"

    Phó Chính vừa nói vừa cúi người xuống trước mặt Mộ Tư Đồng.

    Mặt trời lặn phía sau rất chói mắt, Mộ Tư Đồng nheo mắt và trả lời: "Được."

    Nói được nửa chừng, cô nhận ra có gì đó không đúng, giả vờ ho khan.

    "Được rồi, khụ khụ. Hoàng hôn đẹp vô cùng nhưng trời cũng sắp tối rồi. Tạm biệt đội trưởng Phó."

    Mộ Tư Đồng nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy, không dám nhìn mặt Phó Chính.

    * * *

    Trăng lên cao.

    Mộ Tư Đồng nằm trằn trọc trên giường vẫn chưa ngủ được đành ngồi dậy.

    Ngoài cửa sổ bóng đêm đen tuyền. Từ góc nhìn của cô mơ hồ có thể nhìn thấy những cành cây đang đung đưa trong gió.

    Mộ Tư Đồng cầm di động. Cô theo bản năng mở ra wechat và tìm thấy tài khoản của Phó Chính.

    Toàn bộ là màu đen xì.

    Mộ Tư Đồng nhìn vài lần rồi lại xem tài khoản của những người khác trong căn cứ mà cô đã kết bạn vài ngày trước.

    Hoàn toàn trái ngược. Tài khoản của anh giống như ngàn năm không sử dụng vậy.

    "Ngày thường anh làm gì để giết thời gian. Tại sao có thể sống như người tối cổ vậy?"

    Mộ Tư Đồng bị đủ loại suy nghĩ vây quanh.

    Loáng thoáng nghe được trên bàn có tiếng loạt xoạt.

    Cô quay đầu lại nhìn những chiếc túi trên bàn.

    Một con gián màu nâu to bằng ngón tay đang mò mẫm trong túi, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.

    Mộ Tư Đồng cảm giác da đầu run lên. "A!.."

    Cô hét lên và nhảy xuống đất.

    Phó Chính và Lâm Nghị đang nói chuyện trong tòa nhà thì đột nhiên bị tiếng thét chói tai cắt ngang.

    Lâm Nghị gãi đầu nói: "Lão đại anh nghe thấy không? Giống như mổ heo vậy."

    Phó Chính nghiêng đầu nhìn về phía căn phòng cuối cùng, không trả lời mà lập tức đứng dậy.

    Lâm nghị cau mày đi theo: "Có chuyện gì vậy?"

    Khoảnh khắc Mộ Tư Đồng mở cửa, cô còn không kịp nhìn rõ xem người trước mặt là ai, theo bản năng nhảy từ dưới đất vào vòng tay của người ta.

    Hai bắp chân thon dài quấn chặt lên eo và bụng người đối diện.

    "Có gián!"

    Phó Chính ôm chặt cơ thể Mộ Tư Đồng, nhẹ nhàng thở phào.

    "Ở đâu?"

    Mộ Tư Đồng vùi đầu vào hõm cổ anh, không muốn ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ về phía sau.

    Giọng run run sợ hãi: "Đó, ở đó."

    Phó Chính: "Không thấy."

    "Nó đang ở đó!" Mộ Tư Đồng gần như tức giận kêu lên.

    Cô từ nhỏ đã sợ sâu bọ, sợ đến mức nếu không phải có thể ở một mình một phòng, cô nhất định sẽ không ở lại cái phòng vốn dĩ được dùng làm nhà kho này.

    Ai biết ở đây có bao nhiêu loại côn trùng chứ.

    Lâm Nghị tiến vào, lấy một tờ giấy và nghiền nát con gián, sau đó gói con gián lại đi tới trước mặt Mộ Tư Đồng: "Mộ Tư, cậu thật nhát gan, nhìn xem, tôi đã nghiền nát nó rồi."

    Phó Chính cụp mắt nhìn Mộ Tư Đồng đang định ngẩng đầu lên, ôm cô xoay người bỏ đi đồng thời chừng mắt với Lâm Nghị: "Giết rồi thì vứt đi."

    Lâm Nghị nghẹn họng, mang theo thi thể của tiểu cường (con gián) ra ngoài.
     
    Lãnh Băng Sơn, Cao Phú SoáiQuynh5588 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...