Đam Mỹ [Edit] Sống Sót Tại Mạt Thế - Tu Thất

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Feb 8, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 199:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai con đại heo rừng tặng cho Lý Bảo Điền được Tống Hi dùng thuốc chữa chân nối xương tạm thời nuôi dưỡng. Hai con heo rừng này là lớn nhất, lúc ra tay cũng lưu thủ, rất nhanh có thể bò dậy đi ăn cơm, ăn no liền gào, thật có sức sống, xem ra nuôi tới lúc kết hôn đều không thành vấn đề.

    Mục Duẫn Tranh đem hai con heo khác mang về nhà cũng giết chết, cắt thịt heo, một khối tám lượng. Sau đó đưa tới nhà thôn trưởng, cứ tính theo mỗi nhi đồng, mặc kệ là thuộc bản thôn hay là nhi đồng nhà thân thích tới ở nhờ, dưới mười tuổi tính theo đầu người mỗi người một khối. Người già, chỉ hạn trong thôn, ngoài năm mươi lăm mỗi người một khối.

    Vừa hô trên đại loa, trong sân nhà thôn trưởng rất nhanh đầy người.

    Thôn trưởng ngồi trên ghế, chiếu danh sách phát thịt. Tình huống nhân khẩu trong thôn hắn đều nhớ rõ, cũng hiểu biết người ở nhờ trong thôn là thế nào.

    Phân tới cuối cùng, trong sọt còn thừa lại mấy khối thịt.

    Bên cạnh còn có hai người vẫn tay không, là Lý Đại Trụ cùng cha của Lý Mậu Xuân.

    Lý Đại Trụ ồn ào trước:

    - Nhà của tôi cũng có hai nhi đồng, còn chưa tới mười tuổi, nói nương nhờ họ hàng cũng có, tôi lấy hai khối.

    Nói xong vươn tay vào sọt muốn lấy thịt.

    Cha của Lý Mậu Xuân cũng vươn tay:

    - Tôi năm mươi sáu, có tôi.

    Con lớn nhất của thôn trưởng ba một tiếng đem sọt che kín.

    Thôn trưởng nói:

    - Bán người ta ăn súng còn muốn ăn thịt của người ta, trường mặt lớn như vậy cũng ném bỏ! Lão đại, đem sọt vào nhà đi. Tiểu Tống nói, không câu nệ còn dư bao nhiêu, đều là của lão đầu tử này!

    Hai cháu trai của thôn trưởng xông lên nâng sọt chạy vào nhà, vừa vào liền khóa cửa lại.

    Cha của Lý Mậu Xuân cùng Lý Đại Trụ bật người gào lên.

    Lý Mậu Xuân rũ cụp đầu đem cha mình kéo trở về, cũng trộm lưu lại khối thịt phân cho con của hắn. Thịt của tiểu Tống, hắn không mặt mũi ăn.

    Lý Đại Trụ bị hai đứa con của thôn trưởng xô ra khỏi sân, đứng trước nhà người ta mắng thật lâu.

    Có người hỏi một câu:

    - Lý Đại Trụ, ông dám đứng trước mặt tiểu Tống mắng một tiếng không? Dám mắng một tiếng, tôi bội phục ông cả đời!

    Lý Đại Trụ đỏ mặt tía tai muốn rống trở lại.

    Lại có người bỏ thêm một câu:

    - Tiểu Tống đã tới, còn mang theo chó.

    Lý Đại Trụ nhất thời nuốt sạch một bụng chửi mắng, nhìn xung quanh, xoay người bỏ chạy. Đêm hôm đó hắn đứng gần, thấy thật rõ ràng tiểu đao xuyên thủng cổ tay đám cướp bóc kia.

    - Nga nga, dọa chạy dọa chạy!

    Mặt sau một đám ồn ào.

    Thịt ba con heo, phân xong cũng không còn nhiều lắm, Tống Hi lưu lại chút thịt cùng xương sườn, còn lại thịt cùng xương cốt kể cả máu heo lòng heo đều đưa tới cho Trầm Việt.

    Đường Cao đưa qua, sau khi trở về nhìn thấy Tống Hi muốn bổ nhào lên người hắn, dưới ánh mắt giết người của đội trưởng phải ngừng lại, nói:

    - Hầu tử nói muốn tôi thay thế hắn mời nam thần nhận lấy..

    Chưa nói xong đã bị Tống Hi cắt đứt:

    - Ngừng, tôi đối với bất kỳ bộ vị linh kiện nào trên người hắn đều không có hứng thú, hoàn toàn không có giá trị dùng thuốc, căn bản chính là thường tiền hàng!

    Rất nhanh đi tới ngày kết hôn của Lý Bảo Điền.

    Theo lẽ thường thì cần ăn tiệc rượu trước một ngày kết hôn. Lý Tam Pháo đặc biệt mở xưởng làm đậu hủ, loại đậu hủ ướt cùng khô đều có. Đây xem như là món chính ngày hôm nay.

    Đồ ăn chủng loại thiếu, trên bàn nhiều người, lúc mang thức ăn lên là dùng chén lớn. Một chén đồ ăn đi lên, hơn mười đôi đũa vói vào, nháy mắt thấy đáy. Thật nhiều người chỉ ăn đồ ăn không ăn cơm, tướng ăn đều thật khó xem.

    Tan tiệc chỉ còn lại người một nhà, Toàn Căn thím quở trách những nữ nhân tướng ăn khó coi nhất trong thôn một lần lại một lần. Có một người, thậm chí có nhi đồng đã kẹp đồ ăn rồi mà còn mặt dầy cướp đi chính mình ăn.

    Toàn Căn thím vừa mắng vừa bĩu môi.

    Lý Bảo Cương đột nhiên nói:

    - Nếu không có tiểu Tống, nhà chúng ta cũng tham thịt như vậy.

    Tướng ăn khẳng định cũng không dễ xem hơn bao nhiêu.

    Toàn gia đều không lên tiếng. Con lớn nhất nhà bọn họ không nói thì thôi, nhưng mỗi lần há miệng sẽ đem người nghẹn chết còn làm cho người ta không thể nào phản bác.

    Tới ngày kết hôn chính thức, còn chưa tới 11h thì người trong thôn đều tới đầy đủ. Hiện tại không mua được kẹo, Toàn Căn thím rang hai gói đậu phộng phát ra, mỗi người một nắm, cũng không cấp nhiều hơn.

    Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh từ nhà mình bưng qua vài nồi bánh mì hỗ trợ, dùng áp rổ cho người đến dự tiệc. Một trăm hai mươi bánh mì trắng, đây là cấp thân thích thôn ngoài. Còn lại đều là bánh mì kẹp, là cho người có mang theo quà tặng trong thôn.

    Liễu Diệp mang theo tiểu Đa vào trong sân, không bao lâu liền từ trong đống củi đặt dọc theo tường viện trong sân bới ra hai khối thịt điêu tới bên chân Lý Bảo Cương.

    Lý Bảo Cương sờ đầu tiểu Đa, cầm thịt không hé răng. Người vợ nói thịt không đúng số lượng, thiếu quả thật không chỉ là một chút, từ trong những góc nhà tìm ra đều có hơn mười cân. Tới nhà hỗ trợ có thể đụng tới thịt, đều là người thuộc thân thích họ hàng gần.

    Ngày hôm qua Liễu Diệp lần thứ nhất nhìn thấy thịt bị giấu riêng thì chỉ nghĩ người sống đều không dễ dàng, coi như không phát hiện. Nhưng chỉ một ngày đã nhìn thấy ba lần như thế, sau đó vô thanh vô tức nhặt mang trở về. Hôm nay thịt kiếm ra càng nhiều thì người cũng nhiều hơn, chưa đầy nửa ngày đều là "không cẩn thận" nhặt được rất nhiều thịt bị ẩn giấu. Liễu Diệp nghĩ lại, rõ ràng đi mượn tiểu Đa qua nhà. Quả nhiên từng quân khuyển không bao lâu đã bới ra không ít thịt tươi thịt chín cùng với rau dưa mới mẻ.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 200:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ lại là ngày lành chỉ một lần trong cả đời con trai út, Toàn Căn thím còn được đại con dâu khuyên nhủ nên đành cố nén bỏ qua.

    Ở sân trước nhà Tống Hi ngồi hai bàn, cơ hồ đều là đội hình cũ đám cưới lần trước của Lý Bảo Cương, đều là quen biết, chỉ thêm hai thiếu niên, cũng là họ hàng đến nương nhờ.

    Có một nam hài bảy tám tuổi đi theo Lý Thụy cùng tới, vung đũa thật chuẩn, cơ hồ trong chớp mắt liền đem toàn bộ thịt trên mâm kẹp sạch sẽ, chồng chất thật cao trong bát cơm, bái thịt ăn như là bái cơm. Lý Thụy bới cho nửa chén cơm cũng không ăn một ngụm, bánh mì trắng nhìn cũng không nhìn, chỉ ăn thịt.

    Lý Kim Triêu nhìn thấy thật nhiều thịt đều mất, cũng đi theo quỳ gối đem thịt trong mâm đồ ăn trước mặt mình đều gắp vào trong chén, quay đầu phân ra cho em gái một nửa.

    Lý Thụy ngượng ngùng:

    - Cháu trai của dì hai tôi, đã đưa tới từ sáng sớm. Cũng không biết trong nhà đều dạy cái gì, vừa tới liền đòi ăn thịt.

    Tống Hi nói:

    - Trong bụng hắn có côn trùng, ăn nhiều thịt bụng sẽ đau, là đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.

    Lý Thụy:

    -!

    Quả nhiên bới xong một chén thịt, không bao lâu đứa nhỏ kia liền ôm bụng rúc vào dưới bàn.

    Lý Thụy vội vàng đem người bế lên.

    Tống Hi nói:

    - Nhu vài cái trên bụng hắn, móc cổ họng ói ra liền không đau.

    Lý Thụy ôm đứa nhỏ chạy WC.

    Lúc trở lại đứa nhỏ một thân mùi thúi, hẳn là không còn đau, còn đang đấm đá Lý Thụy, vừa khóc lại làm:

    - Muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt! Bà nội tôi nói chỗ này có thịt ăn, mẹ của tôi nói lúc ăn cơm ăn đồ ăn cho thật no, tôi còn chưa ăn no đâu, tôi muốn ăn thịt, ăn thịt!

    Mọi người:

    -!

    Tống Hi cố nén tiến lên bắt mạch cho nó, lấy ra viên thuốc nói:

    - Trở về châm nước pha hai tép tỏi, uống một chén tỏi tươi, xong rồi ăn cái này, qua hai giờ là tốt rồi.

    Lý Thụy xấu hổ không muốn nói nhiều, cũng không còn mặt lưu lại tiếp tục ăn, ôm đứa nhỏ vừa khóc lại làm về nhà, trên đường còn bị nó cào cấu trầy cả mặt.

    Tống Hi nhíu mày. Ký sinh trùng đã bị tiêu diệt rất nhiều năm trước, lại xuất hiện trở lại!

    Phân hữu cơ quả nhiên có tai hại!

    Cơm nước xong Tống Hi vào phòng, đem Liễu Diệp đổi ra ngoài ăn cơm, chính mình hỗ trợ chiếu cố nhi đồng.

    Đứa nhỏ kêu Lý Tố, tên là thím của hắn đặt trước, bước đi thật nhanh, còn hiếu động, liếc mắt không nhìn đã có thể leo ra thật xa, bên cạnh luôn không thể thiếu người chiếu cố.

    Liễu Diệp đem đứa con nhét vào trong lòng Tống Hi liền không chút do dự rời đi. Buổi sáng mọi người đều bận rộn, nguyên lai nhi đồng giao cho bà ngoại hỗ trợ chiếu cố, lúc ăn cơm mới thay người, làm cho bà ngoại đứa nhỏ đi ra ngồi vào bàn.

    Nhờ Tống Hi hỗ trợ chiếu cố nhi đồng, Liễu Diệp vô cùng an tâm. Tiểu Tống là bác sĩ, đứa con còn nhờ hắn đỡ đẻ. Người còn tinh tế tỉ mỉ, nói thai song sinh nhà Lý Lâm đi, cha ruột vừa ôm liền khóc, tới trên tay tiểu Tống liền xoay mặt cười.

    Giữa trưa sau khi tan tiệc, Lý Bảo Cương đi vào phòng xem đứa con, nói:

    - Đồ ăn không đủ ăn, đem mầm đậu anh tặng đều xào, cơm cùng bánh mì còn lại không ít.

    Tống Hi liền rõ ràng. Thật nhiều người bởi vì buổi tiệc này mà không ăn điểm tâm, thậm chí có người nhịn luôn cơm chiều hôm qua. Lên bàn lại đem đồ ăn xem như cơm ăn, ăn cho no, người không ăn cơm không ít! Bên hắn hai bàn, trẻ con cũng không ăn cơm, chỉ có Lý Minh Nguyệt bái hai lần cơm cắn hai bánh mì, vẫn là vì dùng cách này làm cho miệng bớt mặn. Lấy đồ ăn ăn với cơm cùng với dùng cơm giảm vị mặn của đồ ăn, căn bản là hai khái niệm.

    Bà ngoại Lý Tố nếm xong cơm liền trở về nhà. Liễu Diệp cần bận rộn việc nhà, yên tâm lớn mật mặc kệ con mình.

    Tống Hi đau đầu. Nhi đồng là sinh vật rất khó hầu hạ, hắn biết đỡ đẻ biết làm cũng không có nghĩa là hắn thích làm! Dỗ ngủ đứa nhỏ, Tống Hi chờ tới khi trời tối đen mới lấy Lý Bảo Cương bưng bánh chẻo đi qua.

    Tống Hi vội vàng đem nhi đồng nhét vào lòng cha của hắn, đi qua nhóm lửa hỗ trợ chưng bánh chẻo.

    Lý Bảo Cương ôm đứa con, hắc hắc ngây ngô cười.

    Hai cha con nhìn càng choáng váng.

    Mục Duẫn Tranh nhìn thoáng qua hai cha con, nhìn nhìn lại Tống bác sĩ giống như trút được gánh nặng, trái tim treo cao nửa ngày rốt cục buông xuống. Xem ra Tống bác sĩ cũng không thích nhi đồng, thật tốt quá, hắn vừa vặn không thể sinh con!

    Buổi tối ăn xong bánh chẻo làm động phòng, Tống Hi tưới một chén rượu cho Lý Bảo Điền. Rượu cao lương do mình nhưỡng, rượu không gắt, nhưng tác dụng chậm lớn. Lý Bảo Điền lại không có tửu lượng.

    Đợi người làm động phòng đều tán đi, Lý Bảo Điền ôm người vợ khờ ngốc thổ lộ một buổi tối, trời mờ sáng mới bò lên giường nằm ngủ, còn chưa cởi quần áo.

    Toàn gia đợi tới giữa trưa Lý Bảo Điền mới mơ hồ đi ra tìm cơm ăn, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, nhiều nếp nhăn.

    Chứng kiến em trai rõ ràng bị chỉnh, Lý Bảo Cương nhất thời nhớ tới hôm mình kết hôn Tống Hi cho hắn uống chén canh – lần đó buổi sáng vợ hắn còn chưa dậy nổi giường.

    Tiểu Tống thật là xấu.

    Hắc hắc hắc.

    Đầu tháng chín, khoai lang cũng có thể thu hoạch.

    Lần này Mục Duẫn Tranh thuê một ít người phương nam, vì quân quản nên chạy nạn đi ra kiếm ăn. Hai nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, trên có lão dưới có nhỏ.

    Tống Hi từ ánh mắt của hai nam nhân nhìn thấy người nhà của bọn họ, đều đứng cách ruộng thật xa, cầm rổ xẻng nhỏ cùng tiểu cái cuốc, chờ mảnh đất này thu xong thì đi thu thập khoai lang.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 201:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong có một tiểu cô nương, nhìn vóc người đại khái mười ba mười bốn tuổi, trên mặt vô cùng bẩn, vừa có tro bụi lại bùn đất, quần áo cũng bụi bẩn. Ánh mắt luôn nhìn mặt đất, không nhìn người.

    Tống Hi ngẫu nhiên đối diện cô bé, chợt hiểu rõ. Bộ dạng cô bé này quá đẹp, ánh mắt vừa lớn lại sáng, chẳng thể trách trong nhà đem nàng ăn mặc thành cái dạng này.

    Trong lòng Tống Hi có chút ấm ức. Người nhà của cô bé này không sai, biết che chở nhi đồng. Trước đó vài ngày hắn bị ngăn đường, giới thiệu con gái mười sáu mười bảy tuổi, một buổi tối năm mươi cân lương.

    Tống Hi nhìn cô bé nhiều lần, làm cho cha của nàng đang làm việc cực kỳ lo lắng.

    Tống Hi đi qua nói với Mục Duẫn Tranh vài câu.

    Mục Duẫn Tranh lại đi qua nói vài câu với nam nhân kia.

    Nam nhân mừng rỡ, liên tục bái Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh, chạy qua chỗ người nhà nói mấy câu, lại chỉ chỉ Tống Hi.

    Hai mẹ con không yên bất an theo sát vào nhà Tống Hi, lúc đi trở ra trên mặt cô bé có thêm một vết sẹo, từ thái dương bên phải xẹt qua mí mắt kéo dài tới khóe miệng, nhìn qua thật sự dọa người.

    Cô bé vuốt vết sẹo trên mặt, nhỏ giọng nói:

    - Tạ ơn thúc thúc.

    Bà nội cùng mẹ cô bé đồng thời quay lưng lau nước mắt.

    Tống Hi trầm mặc trở về nhà, lên mạng xem tin tức.

    Hiện tại rất nhiều trang web đều đóng cửa, còn kiên trì phần lớn là có chút liên hệ cùng nhận được sự ủng hộ của quốc gia. Tỷ như là X độ, hiện tại còn truyền ra một bảo điển kỹ thuật gieo trồng, còn làm ra một phần toàn tập gieo trồng trên ban công trong thành thị. Cho dù thật nhiều địa phương internet đã hỏng mất, nhưng lượng xem cũng thập phần khả quan.

    Quét qua mấy tin tức, Tống Hi tắt máy tính. Tin tức phần lớn là thật sự, có lẽ ngẫu nhiên có chút khuếch đại, tỷ như sản lượng thu hoạch của nhà ấm các nơi. Vì ổn định lòng dân, cũng có thể thông cảm. Nhưng những tin tức này phần lớn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, luốn sẽ có chút giấu diếm. Tỷ như nhân số tử vong trong tai họa, tai vạ khắp nơi không thể hoàn toàn ngăn cấm, cùng với nhân số bị xử quyết vì dám làm loạn, tự nhiên cũng là vì ổn định.

    Tống Hi thu được tin nhắn, là Trần Tiểu Bàn phát tới. Một chuyện cười sớm quá hạn trên mạng, thêm rất nhiều icon diễn cảm. Tống Hi nhìn thấy không hiểu ra sao, liền lấy di động ném cho Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh xem hết, sắc mặt đổi đổi, xoay người đi tìm Đường Cao.

    Hai chiến hữu đóng cửa lại nghiên cứu cả buổi trưa, cho ra một tin tức không tốt lắm.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Mặt biển dâng lên 12cm, hơn nữa vẫn còn tiếp tục dâng lên, tốc độ nhanh hơn, hiện tại mỗi tháng từ 1 – 2 cm.

    Tống Hi ngây người.

    Dân cư của quốc gia chủ yếu tập trung khu bình nguyên vùng duyên hải phía đông, độ cao của khu bình nguyên so với mặt biển là bao nhiêu?

    Tống Hi thầm nghĩ một từ - tai họa ngập đầu.

    Một tháng đã từ 1 – 2 cm nhưng còn đang gia tốc, như vậy một năm có thể bay lên từ 12 – 24 cm thậm chí càng nhiều. Chỉ cần ba năm năm, chỉ sợ bình nguyên phía đông đều bị bao phủ dưới nước biển.

    Khu bình nguyên có mấy triệu dân cư đây?

    Dời vào trong đất liền?

    Khu cao nguyên cũng không có đất đai phì nhiêu cùng khí hậu khô hạn thiếu mưa, nuôi sống được nhiều người như vậy sao?

    Tống Hi xem bản đồ, tiếp tục vạch ra bình nguyên phía đông, trong lòng có chút lạnh cả người.

    Vị trí nhà bọn họ cũng không cần lo lắng, đang nằm trong mảnh đất hai cầu thang giao nhau, hướng đông là bình nguyên Hoa Bắc, hướng tây là bay qua dãy núi tới cao nguyên hoàng thổ. Thôn dưới chân núi, độ cao không cao không thấp so với mặt biển, bộ dạng chừng 200 - 300 m.

    Tống Hi cũng nhớ tới vị ngư dân từng cùng hắn trao đổi sữa bột cho con mình.

    Mục Duẫn Tranh đi qua vỗ vỗ vai Tống Hi, thấy người không phản ứng, dùng lực nhéo nhéo, đem người làm thanh tỉnh.

    Tống Hi nói:

    - Tôi cảm thấy được tôi biết vì sao lão đầu tử lại đã chết.

    Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn Tống Hi.

    Tống Hi nói:

    - Năm xưa thân thể hạ xuống tật xấu là một, tôi hoài nghi là vì nghịch thiên cải mệnh cho người khác gặp cắn lại. Sau mười lăm tuổi tôi có năng lực độc lập sinh tồn nên lão đầu tử không cần tiếp tục lo lắng là một, rình thiên cơ là một. Tôi nhớ ra rồi, nửa năm cuối cùng, ông già đã rất ít dùng máu của tôi, còn độn thật nhiều đồ vật cho tôi, còn một lần báo cho tôi biết gia quy của Tống gia – quân nhân miễn phí. Lần trước tiểu sư thúc cho tôi dẫn dắt, kiếm công đức, là lá bài tẩy bảo mạng lớn nhất cho tôi. Nuôi tôi mười lăm năm, lão nhân liền mang theo tôi tích lũy mười lăm năm công đức.

    Tống Hi càng nói càng khó chịu, chỉ cảm thấy trong ngực rầu rĩ, căng thẳng.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Đi viếng mồ mả cho cha.

    Hai người cầm đồ vật, nửa đêm ra cửa, đi viếng mồ mả cho cha nuôi.

    Lần này Mục Duẫn Tranh chỉ dập đầu ba cái liền tránh qua, chỉ lưu một mình Tống Hi ngồi trước mộ phần.

    Viếng mộ trở về, tinh thần Tống Hi sa sút vài ngày.

    Ngày mười tháng chín, hạ một trận sương, nhiệt độ lập tức hạ bảy tám độ.

    Người trong thôn đều có chút hốt hoảng.

    Hoa màu qua ít ngày là có thể chín, nhưng đừng tiếp tục hạ nhiệt độ a!

    Nhiệt độ chỉ hạ một ngày liền tăng trở lại, rất nhiều người đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

    Tống Hi nhìn củ cải bên ngoài có chút sầu muộn. Gần nửa mẫu lúa mì vụ đông, một mẫu khoai tây, một mẫu khoai lang, thu xong thì trồng củ cải cải trắng. Thời gian tương đối loạn, một hồi sương cũng biến thành có chút ủ rũ. Về phần ruộng cao lương, bây giờ nhìn còn hoàn hảo, nhưng bộ dạng không đủ mẩy, vẫn chưa tới lúc thu gặt.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 202:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 15 tháng 9, hạ mưa, mang theo bông tuyết thật nhỏ.

    Tống Hi vội vàng đem gần nửa mẫu củ cải gieo sớm nhất bịt kín trung bằng, mặt sau mắt thấy không còn dùng được, liền mặc kệ.

    Sau một ngày mưa giáp tuyết lại thêm tiểu tuyết, lập tức rơi hai ngày, nhiệt độ không khí càng thêm sầu người. Ban ngày có mặt trời thì lên 7 – 8 độ, băng tan. Buổi lại xuống – 2, 3 độ, kết một tầng băng mỏng.

    Tống Hi đem cao lương thu về, thu xong đem cân, hơn năm trăm cân. Hơn một mẫu rưỡi nhưng thu còn thiếu hơn một mẫu so với những năm trước. Hạt cao lương có chút quắt, rượu thuốc năm nay cũng không thể trông cậy vào lứa cao lương này.

    Người trong thôn cũng đem bắp thu về. Hai trái bắp, trái thứ hai đều quắt hạt. Trái thứ nhất phía trên cũng quắt, phía dưới cũng không mẩy.

    Toàn Căn thúc chăm bón phân, dùng hai tầng bạt che, một mẫu cũng được sáu trăm cân. Gia đình nào chỉ dùng một tầng bạt che, một mẫu còn chưa đạt tới năm trăm năm mươi cân.

    Người đến xin làm việc theo ngày cũng đều im lặng, cứ mải miết làm việc. Làm một ngày tiền công hạ xuống bốn cân lương mặc kệ cơm cũng không ai nói gì. Thu hoạch không tốt, chủ nhà đều ôm một bụng lửa cháy, nếu còn làm chẳng phải là hướng họng đụng lên! Thật đụng lên, sau này cũng không còn khả năng vào thôn này làm việc.

    Không bao lâu, mặt trên xuống thu thuế.

    Năm nay thuế lương cũng giống như năm trước, mỗi mẫu thu một trăm năm mươi cân lương.

    Năm trước mẫu sản chín trăm cân, thu một trăm năm mươi cân.

    Năm nay mẫu sản năm trăm cân, còn thu một trăm năm mươi cân!

    Tống Hi nghĩ thầm, đại khái sẽ xảy ra chuyện.

    Sau đó lại thật sự xảy ra chuyện.

    Thạch Niễn tử thôn ít đất, mỗi người chỉ có hai mẫu rưỡi đất vườn, nửa mẫu vùng núi. Vùng núi sản lương vốn không nhiều, hơn nữa năm nay mùa màng không tốt, tổng cộng ba mẫu, mẫu sản chia đều hơn bốn trăm cân một ít, lại cần giao một trăm năm mươi cân lương, còn lại một chút đủ làm cái gì!

    Đất vườn của Thạch Niễn tử thôn vốn không phì nhiêu như những thôn khác, sản lượng chết sống không thể đi lên, lại cần giao thuế lương giống nhau. Hàng năm thu thuế Thạch Niễn tử thôn đều đau đầu, muốn dứt bỏ nửa mẫu vùng núi không giao. Trong huyện cũng rất đau đầu, năm nay nhân viên rút thăm đến thôn này thu lương thái độ liền thập phần cứng rắn.

    Sau khi Thạch Niễn tử thôn làm bị thương hai nhân viên công tác, một tân binh trong đại đội hoảng sợ tới mức run rẩy, lạc đạn bắn trúng một thôn dân, ngay giữa ngực, mắt nhìn không còn thở.

    Sau đó toàn bộ Thạch Niễn tử thôn đều động thủ, trực tiếp đem người chết mang lên cửa ủy ban huyện, bên cạnh còn trói theo tiểu binh bị đánh không còn hình người.

    Trầm Việt nhận được tin tức lập tức mang theo hai trung đội còn lại tiến lên đem người đoạt về đưa vào bệnh viện, lại gọi điện cho Tống Hi.

    Lúc Tống Hi đi qua tới thì tiểu binh kia cũng đã bắt đầu lạnh.

    Trầm Việc ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, ngây dại nói:

    - Hắn tên Bành Bằng, năm nay mười chín tuổi, vốn bởi vì trong nhà không còn gì để ăn cơm mới nhập ngũ, cơm còn chưa được ăn no đâu, người đã không còn. Hắn mới mười chín, mười chín, mới mười chín a!

    Trầm Việt ôm chân Tống Hi, gào khóc.

    Tống Hi trầm mặc nhìn người khóc.

    Khóc xong, Trầm Việt nói:

    - Trách tôi, đều tại tôi. Chứng kiến đánh người mà thôi, lại bị hù run rẩy. Yếu như vậy, là tôi rất thả lỏng. Toàn thể đều nghiêm, tập hợp, 5km, lập tức, lập tức!

    Một đám binh sĩ, mặc kệ trên người có thương tích hay không, chỉ cần còn có thể động, nháy mắt chạy tới dưới lầu tập hợp, đặt lên chiến hữu đã chết chạy bộ quay về nơi đóng quân.

    Tống Hi nhìn hai binh sĩ bị trọng thương lưu trong bệnh viện, yên lặng thở dài một hơi.

    Trận rét lạnh này cơ hồ tai họa trong phạm vi cả nước. Bọn họ chỉ bị giảm sản lượng, thật nhiều địa phương đã tuyệt thu. Không đi thu lương ở những địa phương còn có chút thu hoạch, những địa phương tuyệt thu kia ăn cái gì! Toàn bộ trông cậy vào nhà ấm thủy tinh? Làm sao đủ ăn!

    Tỷ như Thạch Niễn tử thôn, mẫu sản chia đều hơn bốn trăm cân, mỗi người ba mẫu là một ngàn hai ba trăm cân, xóa bốn trăm năm mươi cân thuế lương, còn lại bảy tám trăm cân, cũng đủ cho một người ăn hơn một năm còn thừa một chút. Nhưng quốc gia nhìn chung chính là đại cục, người bên dưới làm sao nguyện ý đem một năm vất vả đoạt được không công đưa ra ngoài! Hiện tại tiền không đáng giá tiền, người một nhà sinh kế liền trông cậy một năm hoa màu này đâu! Giao xong nhiều thuế lương như vậy, sang năm đầu xuân mua mầm móng phân hóa học tấm che cũng không tiền! Nếu trong nhà lại có thêm thân thích bạn bè đến cậy nhờ, chỉ sợ còn không đủ ăn.

    Thu thuế phát sinh xung đột, thôn dân làm bị thương nhân viên công tác, binh sĩ cướp cò bắn chết thôn dân, thôn dân đánh chết binh sĩ.

    Đây hoàn toàn là một quyển sổ nợ rối mù, ai cũng có tội, ai cũng vô tội, đều là bị thế đạo này bức bách.

    Trở về thôn, đi qua đại đội Tống Hi nghe được bên trong tranh cãi ầm ĩ.

    Có người mắt sắc, chứng kiến xe Tống Hi lập tức kêu lên:

    - Tiểu Tống, tiểu Tống dừng xe, qua nói một chút! Trường tiểu học là lão Tống ra tiền xây, muốn xử trí thế nào chúng ta trước hết nghe tiểu Tống nói như thế nào.

    Tống Hi dừng xe đi qua, chứng kiến bên trong có hai nam nhân đã làm công cho hắn, liền hiểu được. Trước đó vài ngày hạ nhiệt độ, sau còn gặp trời mưa giáp tuyết, mấy người phương nam chạy nạn không chịu nổi đông lạnh, liền trộm tiến vào phòng học của trường tiểu học ở lại, bị người phát hiện sản sinh mâu thuẫn.

    Lão thôn trưởng nhìn Tống Hi, hỏi:

    - Trường tiểu học là cha của cậu xây, cần xử trí thế nào tiểu Tống cứ nói.

    Mấy người phương nam nhìn Tống Hi ánh mắt mang theo cầu xin. Trời đột nhiên liền lạnh, lại là mưa lại là tuyết, mấy nam nhân như bọn họ da dày thịt béo không sao, nữ nhân nhi đồng trong nhà không chịu nổi ăn ngủ dã ngoại, huống chi còn có lão nhân đâu!
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 203:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi không nhìn mấy người phương nam kia, hướng thôn trưởng nói:

    - Lúc trước xây trường tiểu học là cấp trong thôn, tự nhiên về trong thôn quản. Cần làm sao bây giờ, chú, tôi nghe lời ngài.

    Loại sự tình này làm sao mà tỏ thái độ, đến lúc đó xảy ra chuyện người nào chịu trách nhiệm!

    Thôn trưởng trầm mặc đánh giá một lần mấy người phương nam kia.

    Tống Hi nói:

    - Mọi người thương lượng là được, còn có mấy thương binh, tôi cần trở về xứng thuốc cho bọn họ.

    Thôn trưởng thấy Tống Hi không muốn quản, liền khoát tay, cũng không muốn cho hắn tham gia vào vũng nước đục này.

    Tống Hi trở về nhà, trước tiên đem tình huống của Trầm Việt nói lược qua liền vào trong phòng điều chế thuốc.

    Trong phòng Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao đều trầm mặc.

    Lần này mới bắt đầu thu thuế đã náo loạn động tĩnh lớn như vậy, sau này còn không biết sẽ như thế nào. Quân nhân đối với dân chúng không hạ thủ được, thật nhiều dân chúng đối với binh sĩ hàng năm buộc bọn họ giao lương thực cũng hận đến tận xương tủy. Hai thương binh nằm trong bệnh viện đều bị người hạ độc thủ khiến ám chiêu, có một người thậm chí suýt nữa bị hủy vật duy trì nòi giống. Mấy nhân viên công tác phụ trách thu lương đều bị đánh không nhẹ, cũng may không thương tổn tính mạng.

    Ra mạng người, Trầm Việt hạ nhẫn tâm tập luyện binh, không có thời gian xuất binh lực cùng đi xuống thu lương, công tác thu thuế cũng chậm lại.

    Tiến vào tháng 10, Bạch Cẩn Chi lại phái người đưa tới nhóm dược liệu thứ hai, bên trong còn có vài thùng rắn sống, dùng làm cao mỡ rắn.

    Được dược liệu, Tống Hi đâm đầu vào hiệu thuốc không ra khỏi cửa, chuyện bên ngoài đều giao cho Mục Duẫn Tranh.

    Thu thuế đến Lý gia kênh rạch thì Tống Hi buông dược liệu đi ra ngoài nhìn nhìn, ngây người.

    Trầm Việt đã làm gì đám tiểu binh thủ hạ, vì sao một đám sát khí nặng như vậy!

    Mục Duẫn Tranh cũng nhíu mày.

    Trầm Việt không chút để ý nói:

    - Cũng không có gì, chỉ mang theo bọn họ tàn sát một thôn.

    Tống Hi cả kinh.

    Trầm Việt nói:

    - Ở huyện bên có một thôn nhỏ chỉ có mấy chục gia đình, chuyên làm sinh ý nhân khẩu, nữ nhân cùng nhi đồng.

    Tống Hi trầm mặc. Ở lúc này làm sinh ý dân cư, chỉ sợ là "đồ ăn" đi! Khó trách nhóm binh sĩ chưa từng gặp máu trên người lại có sát khí nặng như vậy, cũng khó cho Trầm Việt lựa chọn một nhiệm vụ như thế.

    Trầm Việt mang theo cả ba trung đội. Một trông coi lương xe, hai trung đội tới từng nhà thu lương.

    Chu dì vuốt ve khuôn mặt ngày càng gầy của đứa con, cực kỳ đau lòng, trên mặt lại chỉ cười híp mắt.

    Lần này thu lương thật thuận lợi, hoàn toàn cưỡng chế. Gặp được vài hộ cận kề cái chết không chịu giao lương, cũng phát sinh qua vài lần xung đột. Lúc này đám binh sĩ cũng không lùi bước, cũng không đánh mắng, trực tiếp đem người trói lại ném qua một bên, thu xong lương thống nhất thả người.

    Thuế lương bị xe xe lôi đi, đại đội cũng rút khỏi thôn. Rất nhiều người nhìn thấy kho thóc trống rỗng, phạm sầu, nhất là trong nhà có thân thích cậy nhờ.

    Lý Đại Trụ nhanh sầu chết. Hắn có bốn mẫu, còn thuê bao sáu mẫu. Nửa mẫu loại một dựng nhà ấm trồng rau dưa thường ăn, một mẫu rưỡi loại hai trồng khoai lang cùng khoai tây, không chịu nổi trời đông nên sản lượng tàm tạm. Còn lại tám mẫu toàn bộ trồng bắp, bởi vì chăm sóc không tốt, còn bị đông lạnh, mẫu sản còn chưa tới năm trăm cân. Bỏ qua sáu trăm cân thuế, còn lại khoảng ba ngàn cân. Trong nhà trên dưới sáu miệng ăn, ăn bột bắp cũng phải hơn ba ngàn cân. Hơn nữa đổi mỡ, dù có khoai lang khoai tây năm nay cũng đừng mơ ăn lương thực tinh.

    Lúc chị chồng của Lý Xuân Ny đi lấy lương thực chuẩn bị đưa tới nhà chồng, phát hiện cửa nhà kho bị khóa trái.

    Sau đó mâu thuẫn bạo phát.

    Lý Xuân Ny tự nhiên là hướng về cha mình, nhưng trở ngại mặt mũi chồng nên không tốt trực tiếp lộ ra.

    Lý Đại Trụ cùng với cha mẹ chồng của con gái mắng nhau một trận, nói rõ chỗ yếu của nhau.

    Mấy tiểu bối ban đầu còn khuyên nhủ, sau thấy nhiều người đến xem náo nhiệt bị bóc chỗ yếu quá ác, liền tránh vào phòng mình đóng cửa lại.

    Lý Xuân Ny không khuyên được cha ruột, cũng không khuyên được cha mẹ chồng, trong lòng có chút nén giận. Nén giận cha ruột vô năng không thuê bao được càng nhiều đất vườn lại hầu hạ đất vườn không tốt nên không trồng được bao nhiêu lương, cũng oán cha ruột không biết làm người đắc tội nhiều người trong thôn khiến cho nàng vừa ra khỏi cửa liền bị chỉ trỏ. Oán thân cha, càng oán cha mẹ chồng. Trong tay cha mẹ chồng có tiền, còn có nhà cửa. Không nói đâu xa, xây một nhà ấm thủy tinh lớn vẫn đủ khả năng. Thật sự không được, sáu gian phòng xây một nhà ấm nhỏ cũng trồng được ba lứa hoa màu đâu. Cơm còn không có ăn, còn chết ôm tiền không buông, cũng không sợ đến lúc cần đốt giấy tiền vàng mã tiền cũng không đáng tiền.

    Tống Hi một bên nghe Lý Bảo Điền tiếp sóng tình huống một bên xử lý một chậu xương cốt.

    Lý Bảo Điền hỏi:

    - Đây là xương cốt gì vậy?

    Tống Hi:

    - Rắn.

    Lý Bảo Điền rùng mình liền nói sang chuyện khác:

    - Cha vợ tôi nói xây một nhà ấm thủy tinh cho tôi, nói xây lớn chừng hai mẫu, trong nhà vừa vặn có mảnh đất hai mẫu loại một.

    Chị dâu chỉ có loại hai cùng loại ba, đợi cuối năm cháu mới được tính vào, phỏng chừng chỉ còn loại ba.

    Tống Hi nói:

    - Mảnh đất của nhà cậu tôi biết, tuy nói cách thôn gần, xây nhà ấm buổi tối vẫn cần người nhìn thấy, một người khẳng định không đủ. Nếu cậu cùng anh cậu cùng đi trong nhà chỉ còn lại người già cùng nhi đồng nữ nhân, không an toàn. Trong đất cũng chỉ có hai anh em cậu, cũng không an toàn.

    Lý Bảo Điền nói:

    - Tôi cũng nghĩ như vậy, cha cùng anh tôi cũng nói không cần, nhưng cha vợ tôi nhất định muốn xây cho được.

    Tạ Tình cùng Lý Bảo Điền mới kết hôn chưa đầy ba ngày, Lý Mậu Đông đã liên tục thúc giục em gái cùng em rể chuyển nhà, không vài ngày đã đem người ta đuổi tới nhà con rể. Hai lão nhân sợ con gái khó làm, không chịu ở nhà phía tây, chỉ ở phòng đơn, xây nhà ấm cũng là vì cho con gái thêm chút lòng tự tin.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 204:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi nói:

    - Vẫn là an toàn quan trọng nhất, nếu cha vợ của cậu vẫn kiên trì, vậy xây luôn trong sân nhà đi. Dù sao phòng của cậu cùng anh cậu cũng không xây tường viện, dãy nhà của chú cũng đả thông, xây trong sân cũng có thể làm cho vợ của cậu thẳng lưng được một chút. Tuy nhỏ một ít, nhưng chiếu cố phương tiện trước mắt mình, chỉ cần bón phân đầy đủ cũng sản xuất không thiếu.

    Lý Bảo Điền gật đầu:

    - Được, tôi trở về liền nói với cha cùng anh tôi, bọn họ nói ra, cha vợ tôi khẳng định sẽ vui vẻ đồng ý.

    Tống Hi cười cười, nói:

    - Xây trong sân, mùa đông có nồi hơi, ngại lạnh cũng có chỗ ấm áp chui vào.

    Lý Bảo Điền cười hắc hắc. Trước kia bị lạnh không chịu nổi, hắn đều muốn dứt khoát ngủ trong nhà ấm của tiểu Tống ca cho xong, nhưng tiểu Tống ca không cho, nói bên trong không khí quá ẩm ướt không tốt.

    Hiện tại chính phủ cổ vũ xây nhà ấm các nơi, tài liệu toàn bộ dùng giá cố định. Tiểu nhà ấm của nhà Lý Bảo Điền rất nhanh xây lên, hơi nhỏ, khoảng ba phần đất. Nhưng cũng không tệ, nếu có thể thường xuyên đốt than, một năm ba lượt mùa màng không thành vấn đề. Toàn bộ đều tính theo giá bắp, một năm có thể thu hoạch tám chín trăm cân. Nếu tính theo khoai lang khoai tây, vậy sẽ càng nhiều. Dù luyến tiếc thêm than, một năm hai mùa cũng bảo chứng.

    Nhà ấm xây xong, vợ chồng Lý Mậu Đông mò qua, nói gần nói xa mắng em gái cùng em rể vong ân bội nghĩa, trực tiếp há mồm muốn người ta bán nhà cùng cửa hàng trong thành phố xây cho nhà bọn hắn một cái, bị Toàn Căn thím cùng Liễu Diệp liên thủ chen chúc đuổi ra ngoài.

    Cuối tháng 10 lại hạ một trận tuyết lớn, rất nhanh liền ngừng, ban ngày nhiệt độ lập tức rơi xuống - 7, 8 độ.

    Tuyết ngừng thì xe than liền vào thôn, trực tiếp cho một chiếc chạy thẳng tới trước cửa nhà Tống Hi.

    Tống Hi:

    -!

    Được rồi, đổi.

    Trầm Việt đi cùng xe tới, cười khổ:

    - Thuế lương vừa vào kho liền bị mặt trên lấy đi, biết lưu lại bao nhiêu lương cho dân chúng trong huyện không? Theo như dân cư hiện tại trong huyện, một người một ngày nửa cân lương, chỉ đủ ăn vào tháng tư sang năm. Nửa cân, một ngày mới nửa cân!

    Tống Hi nói:

    - Cho nên năm nay than chỉ đổi lương, không bán tiền?

    Trầm Việt gật đầu:

    - Phải, chỉ đổi, không bán. Hơn nữa năm nay mãi tới bây giờ còn chưa gẩy than xuống dưới, hôm nay kéo qua là dùng phần tiết kiệm của năm rồi. Biết nhà anh là nhà giàu ăn than, trực tiếp đến thôn của anh. Chủ tịch huyện nói, sau này nhà ấm trong huyện chỉ trồng khoai tây, thời kỳ sinh trưởng ngắn, sản lượng cao, có thể nuôi sống nhiều người.

    Tống Hi trầm mặc đem toàn bộ lương thực có thể điều động trong nhà đều đổi than.

    Người một nhà lúc ăn cơm, Đường dì nói:

    - Tôi nhớ năm đó ba năm thiên tai, ông ngoại Đường Cao luôn nói khi đó thật nhiều khó khăn, chết đói không biết bao nhiêu người. So sánh với bây giờ, ai!

    Đường thúc cũng nói:

    - Khi đó còn chưa có phân hóa học cùng Viên Long Bình, hiện tại thì khác. Hiện tại có kỹ thuật tạp giao cao sản, có phân hóa học, gặp hạn hán thì rút nước ngầm, lạnh xây nhà ấm. Với điều kiện sinh tồn mà nói, hiện tại cần tốt hơn nhiều, sau này kết quả sẽ như thế nào, ai biết được!

    Tống Hi nói:

    - Buổi chiều Đường thúc theo cùng tôi đi đại đội xem chẩn, hiện tại trong bụng nhi đồng trường ký sinh trùng ngày càng nhiều, cho bọn họ tập trung dùng một lần thuốc.

    Đường Cao lập tức nói:

    - Tôi xem nhà.

    Hai ngày nay trong nhà có vài lượt nhi đồng đau bụng tới xin thuốc khám bệnh, động tác nam thần mớm thuốc y hệt mẹ hắn chuốc hắn trước kia, những đứa nhỏ kia đều khóc rời đi!

    Buổi chiều khám bệnh, Tống Hi bắt mạch, Đường thúc nấu thuốc, Mục Duẫn Tranh rót thuốc.

    Nhi đồng có côn trùng trong bụng tới một người khóc một người, tới một đám khóc một đám.

    - Rót thuốc, kế tiếp.

    - Không có việc gì, kế tiếp.

    Tống Hi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo bắt mạch.

    Phàm là cần dùng thuốc, Mục Duẫn Tranh đem người lôi kéo, bóp cằm, chuốc thuốc, vuốt một cái, qua tay nhét vào trong lòng người giám hộ, vô cùng lưu loát.

    Khám xong tới cuối cùng không còn ai tiến lên. Tống Hi xoa nắn bả vai, nhìn mặt sau đám người, đề cao thanh âm:

    - Kế tiếp.

    Mấy nam nhân ở lại trong trường tiểu học vội vàng đem nhi đồng của mình kéo qua.

    Tống Hi đều khám bệnh, nói:

    - Dược liệu không nhiều lắm, quá hạn không đợi. Hôm nay không đến, sau này đừng tới tìm tôi.

    Lý Tiêu nói:

    - Sớm mấy năm có mấy người bị sâu, cũng không ai kêu bị sâu cắn, không đến hẳn là vì không sợ sâu.

    Tống Hi nói:

    - Vậy sao hai nhi đồng nhà anh còn là người thứ nhất chạy tới.

    Lý Tiêu cười hắc hắc:

    - Vừa nói cho anh xem sâu, hai đứa nhỏ kia còn chưa đợi tôi nói chuyện đã tự mình chạy qua, còn đem hai đứa bên nhà cô bọn họ cũng kêu lên.

    Sau khi đóng cửa quầy bán quà vặt hai vợ chồng cũng rảnh rỗi, thu xong hoa màu thì vô sự làm, Lý Tiêu thích náo nhiệt, chỗ nào có liền chui.

    Tống Hi lấy ra hai quả trứng lắc nhẹ:

    - Con của anh còn trả tiền thuốc cho tôi đâu, nói không thể ăn không tiền thuốc của tôi.

    Lý Tiêu:

    -!

    Hai thằng nhóc hẳn là đoạt lấy trứng của hai nhi đồng nhà cô bọn hắn, thật là!

    Tống Hi nói:

    - Nhi đồng thật ngoan, thật hiểu biết.

    Lý Tiêu nhếch miệng cười:

    - Đương nhiên, cũng không nhìn xem là con của ai, con tôi không chiếm tiện nghi của người khác!

    Bên cạnh một đám uống thuốc không trả tiền thuốc chỉ lợi dụng:

    -!

    Hay là đi chỗ nào kiếm trứng gà trả tiền thuốc đi?

    Thu thập xong Tống Hi không tiếp tục quản việc này. Trước thập niên 90, có mấy nhi đồng không bị giun sán, khi đó cũng không ai xem là trọng yếu, đau bụng chịu đựng thì qua rồi. Hôm nay có người tay không đi tới, có người cầm theo đồ vật, mấy củ khoai lang khoai tây, một bầu bắp hay một bó miến chẳng hạn. Tống Hi xem bệnh cho người trong thôn không cần tiền, có người cấp đồ vật đều chưa từng từ chối qua. Lần này tự nhiên cũng nhận.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 205:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có mấy người muốn mang theo nhi đồng đi tới, chứng kiến có rất nhiều người tặng đồ, lại dẫn nhi đồng đi trở về. Việc có ký sinh trùng này có thể lớn có thể nhỏ, nếu người giám hộ đều không để trong lòng, làm thầy thuốc cần gì phải kiên trì đâu!

    Đầu tháng mười một, trong huyện lại đi xuống bán than, vẫn là dùng lương thực đổi, so với năm trước rẻ hơn một ít.

    Thật nhiều gia đình đều nhịn thịt đau thay đổi. Bằng không làm sao bây giờ, mới tháng mười đã hạ tuyết, mùa đông tới sớm như vậy, không mua than, chờ chết cóng hay sao!

    Có người luyến tiếc đổi, có gia đình đổi không nổi. Có người thương lượng vào núi đốn củi, vào núi không bao lâu bị tiếng gầm của lão hổ dọa chạy ra ngoài.

    Tống Hi nhíu mày. Tiếng gầm gần quá, nhiều lắm cỡ cước trình hai ngày của người thường. Hai lão hổ kia nếu muốn xuống núi chỉ sợ khoảnh khắc liền đi ra.

    Không dám vào núi, mua không nổi than, có người ở trong nhà mình đào tầng hầm. Ở ngay trong phòng ngủ, đem mặt sàn xi măng đập vỡ đào xuống dưới.

    Có một lại có hai, dần dần, gia đình đào tầng hầm càng nhiều hơn.

    Gia đình người phương nam ở trong trường tiểu học cũng học đào hai hầm. Bằng không cửa sổ phòng học đều mất mảnh thủy tinh, chỉ đóng ván gỗ cùng vải bạt, mùa đông gió lùa cũng ở không nổi. Trong thôn có nhiều gia đình cũng không mua nổi than, đồ ăn của nhà bọn họ càng khẩn trương, càng mua không nổi.

    Giữa tháng 11, nhiệt độ ban ngày xuống dưới – 10 độ, toàn bộ trường học cho học sinh nghỉ học, trong huyện trong thành phố cũng bắt đầu an bài cư dân tập thể qua mùa đông.

    Lý Bảo Điền đi qua nhà, có chút tức giận nói:

    - Lý Chính ca cần kết hôn.

    Tống Hi hỏi:

    - Khi nào?

    Lý Bảo Điền:

    - Ngày mai, nói sẽ không bãi mâm cỗ mời khách, chỉ có gia đình ăn bữa cơm! Toàn gia, cũng chỉ một mình gia đình Lý Chính! Một người cũng không mời! Mẹ nó, lúc tôi kết hôn nhà bọn họ đi theo ăn hai ngày, cơm thừa đồ ăn thừa còn bưng về một chậu!

    Tống Hi:

    -!

    Hai nhà bọn họ cùng một chi, quan hệ rất gần. Mẹ của Lý Chính thật sự là keo kiệt tới cảnh giới mới, đây là đại sự một hồi cả đời của đứa con!

    Lý Bảo Điền nói:

    - Mẹ của tôi nói sau này nhà bọn họ tiếp tục có chuyện gì không cho tôi cùng anh tôi qua nhúng tay. Tôi chỉ là đau lòng Lý Chính ca, bị mẹ hắn làm hại cũng không còn vài người nguyện ý phản ứng tới hắn.

    Tống Hi thở dài, nói:

    - Lý Chính không ít giúp tôi làm việc, cả đời chỉ có một lần, tốt xấu cho hắn chút mặt mũi. Cậu cầm khối thịt trong nhà tôi đưa đi cho hắn, cho thêm một món đồ ăn mâm cỗ ngày mai.

    Lý Bảo Điền giúp Tống Hi tặng qua khối thịt heo cũng chừng hai mươi cân, nhưng không ngờ chẳng những không giúp Lý Chính có thêm mặt mũi, ngược lại còn làm cho hắn càng thêm mất mặt.

    Người một nhà ăn cơm, tổng cộng bốn bàn, hai mươi cân thịt tuyệt đối sẽ vô cùng náo nhiệt. Nhưng trên bốn bàn, mỗi bàn chỉ có một chén thịt, còn phần lớn là miến độn vào.

    Một vị thím của Lý Chính cơm nước xong nói với người ta:

    - Vẫn là chị dâu tôi biết sống, hai cân thịt có thể cưới được con dâu. Tiểu Tống cho khối thịt lớn như vậy còn có thêm một rổ rau dưa, cũng không biết giấu chỗ nào rồi, sợ chúng tôi ăn một chút! Một bàn một chén thịt, làm gì có thịt a, bên trong chỉ có bốn khối thịt, ngoài ra đều là miến. Bốn khối thịt, cũng không đủ cho bọn nhỏ chia phần. Dù sao người lớn không một ai thò đũa, miến cũng chưa ăn.

    Lời này rất nhanh truyền khắp toàn bộ thôn.

    Tống Hi nghĩ vỡ đầu cũng không rõ mẹ của Lý Chính nghĩ như thế nào. Cưới vợ vốn là chuyện tốt, nhưng lại làm hại con trai cùng con dâu cả đời không ngóc đầu lên được mà cũng có thể làm ra!

    Trên tin tức tiếp âm công bố một danh sách xử phạt, thượng tầng lại xảy ra một lần thay đổi.

    Liên tưởng tới hai tiểu tử lần đó tới nhà, Tống Hi chợt hỏi:

    - Mục gia sụp đổ sao?

    Mục Duẫn Tranh khựng người một chút, gật gật đầu.

    Đôi chân ái cùng đứa con cả của chân ái đều đi vào, lưu lại một đứa con út bên ngoài, cùng nhị thúc được nhà vợ giúp đỡ bảo hộ nhưng cũng đánh mất tất cả cùng nhau sống.

    Tống Hi nói:

    - Người nuôi vợ bé nhiều, vì vợ bé giết vợ giết cha trên đời này cũng chỉ có hắn. Kẻ không có nhân luân, ai dám cùng hắn cộng sự, sụp đổ là tất nhiên.

    Mục Duẫn Tranh không hé răng.

    Tống Hi đi qua ôm Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh quyết đoán bế trở về, ôm rồi cũng không muốn buông tay. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như nói cuộc đời này còn có gì hắn không buông bỏ được, cũng chỉ có người trong lòng này.

    Đường Cao chạy tới, đẩy cửa phòng bếp, lại nhanh chóng lui ra ngoài. Trong phòng bếp ấm, quả thực có thương tích phong hóa! Dạy hư trẻ con! Hắn vẫn là chàng trai hoa cúc thuần khiết đâu!

    Tống Hi nói:

    - Đi tìm A Cổ Lạp, kêu Ô Lực Hãn lại đây hỗ trợ chiếu cố hai ngày, để cho hắn buổi tối ngủ với cậu.

    Đường Cao nhanh chóng đi gọi người giúp bò đỡ đẻ.

    Sinh nở thuận lợi, con nghé con thật rắn chắc, cũng rất tinh thần, Ô Lực Hãn ôm lấy cũng không buông tay.

    Vì thế đêm đó trên giường của Đường Cao có thêm một thiếu niên, dưới giường lại có một con nghé con.

    Buổi sáng Đường Cao thức dậy, trước thỉnh công cho người ta:

    - Đứa nhỏ này nửa đêm nhiều lần thức dậy đút cho nghé con ăn, nam thần anh chuẩn bị làm sao tỏ vẻ?

    Tống Hi nói:

    - Đều là ngưu quan như cậu vô dụng, cho chị dâu cậu chiên trứng tươi, của cậu tặng cho hắn ăn.

    Đường Cao:

    * * *

    Trứng chần nước sôi, một tuần một lần cứ như vậy không có.

    Ô Lực Hãn ở trong nhà Tống Hi suốt một tuần, mãi tới khi con bò thứ hai sinh xong mới về nhà.

    Mục Duẫn Tranh nhặt hơn mười quả trứng đưa cho người ta.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 206:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ô Lực Hãn chết sống không cần, chạy mất. Ăn nhiều thứ tốt của người ta như vậy, làm sao còn không biết xấu hổ tiếp tục lấy cái khác!

    Tống Hi nói:

    - Không muốn thì thôi vậy, dù sao tôi còn muốn xem bệnh cho nhà bọn họ, bao nhiêu nhân tình cũng trả được.

    Đường Cao dùng khóe mắt liếc qua mấy quả trứng kia. Đó đều là gà hắn nuôi đẻ trứng, là gà đất chính tông, thật ngon thật dinh dưỡng!

    Tống Hi nhìn Đường Cao, nói:

    - Cậu nên tìm đối tượng!

    Miễn cho luôn nhìn chằm chằm bọn họ hâm mộ ghen tỵ hận.

    Đường Cao sâu kín liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, đi rồi. Tìm đối tượng, lấy cái gì tìm! Không có nhà không có đất vườn không tiền không công tác không gia sản, điều kiện như vậy mà vẫn còn muốn tìm đối tượng! Nói tới đội trưởng cũng như hắn, nhưng đội trưởng lại thành công đem mình gả cho nam thần vượt qua cuộc sống hạnh phúc! Ai, đáng tiếc trên đời này người có vấn đề về mắt như nam thần không nhiều – nam thần vì sao lại không có một cô chị hay cô em đâu!

    Tháng 12, Lưu Kim Bảo trở lại, mang về giấy chứng nhận tốt nghiệp.

    Lưu Kim Bảo nói:

    - Năm nay không có nghỉ hè, tôi thi xong toàn bộ học phần, liền xin trước tiên tốt nghiệp. Hiện tại không có thực tập, chỉ cần biện hộ qua được là có thể tốt nghiệp. Ngô giảng dạy giúp tôi không ít, ít nhiều nhờ lúc đó tiểu Tống ca cho tôi mang theo gạo bột mì, sau lại còn nhờ người gởi tới sữa bột, giúp đại ân.

    Tống Hi nói:

    - Hữu dụng là tốt rồi, vốn là để cho cậu tặng người. Thế đạo không tốt, độc thân bên ngoài có chiếu ứng luôn tốt hơn.

    Lưu Kim Bảo gật đầu:

    - Ngô giảng dạy làm người thật thanh cao, đáng tiếc cháu nội của hắn mới sinh không bao lâu thì mất mẹ, hiện tại không mua được sữa bột, lương thực tinh cũng khó tìm. Lúc tôi đem sữa tặng qua giảng dạy đều khóc.

    Tống Hi trầm mặc, nói:

    - Tôi còn mấy bình sữa bột, cậu viết mẩu giấy, qua vài ngày người bên B thị đến tôi nhờ người ta cầm qua giúp.

    Lưu Kim Bảo thật cao hứng:

    - Nga, tốt tốt tốt. Tôi vừa thăm Lý Tố, đứa bé kia còn lớn hơn Lý Tố hai tháng, nhưng mà thân hình Lý Tố còn lớn hơn đứa bé kia gấp rưỡi. Tôi lại gởi thêm lương thực, cũng cùng đưa về thủ đô được không?

    Tống Hi nói:

    - Được, cùng lấy tới là được, phỏng chừng vài ngày nữa người đến.

    Cũng nên xuống đây lấy rượu thuốc, nghe nói nhóm rượu thuốc này mặt trên sớm có người định ra rồi. Nghĩ tới lần này tặng đồ tới cũng không ít, tối thiểu dầu ma dút cũng được vài thùng. Hiện tại vẫn cúp điện có kỳ hạn, máy phát điện năng lượng mặt trời lại không thể dùng, dùng máy phát điện dùng dầu ma dút hao tổn thật quá nhanh, làm thuốc lại cần có điện, có bao nhiêu dầu ma dút cũng không đủ dùng.

    Lưu Kim Bảo khiêng vài túi bắp lớn tới nhà, cùng Tống Hi thay đổi hai mươi cân bột mì ba mươi cân gạo, ba bình sữa bột, thêm một túi bột bắp, nói:

    - Tôi ký giấy vay nợ với mẹ tôi, tính tôi mượn, sau này làm việc trả nợ.

    Trước ở nhà làm ruộng nuôi mẹ, sau này thế đạo tốt hơn thì mang theo mẹ ra ngoài làm việc hưởng phúc, làm cho hỗn đản Lý Đại Trụ coi chừng con gái hắn khóc đi thôi!

    Tống Hi nhìn đống đồ vật của Lưu Kim Bảo chuẩn bị, lại bỏ thêm mười cân kê vàng, nói:

    - Thứ này nuôi người, người già trẻ con cùng người có bệnh bao tử ăn là tốt nhất rồi.

    Lưu Kim Bảo nghĩ tới dạ dày Ngô giảng dạy không tốt, có cần đổi thêm một ít hay không, nếu đổi cần viết thêm bao nhiêu phiếu nợ.

    Tống Hi nói:

    - Có muốn làm công không? Nhổ rễ bắp cho bò ăn, một lần một cân kê, có thể dự chi một tháng.

    Lưu Kim Bảo mừng rỡ:

    - Làm, tôi muốn làm!

    Ngô giảng dạy tận tâm với hắn như vậy, trước khi về nhà còn cho hắn nhiều sách cùng ghi chép, làm sao báo đáp cũng không đủ.

    Tống Hi kêu lên:

    - Trưởng quan nấu nước, người làm công có rồi!

    Mục trưởng quan ném dao cầu, trở về bếp nấu nước. Hiện tại trời sắp tối, nấu nước là vì tắm rửa, rửa sạch sẽ buổi tối có thể ở trên giường hoạt động – hiện tại mỗi lần hoạt động hắn đều tinh thần hơn, tối thiểu còn có khí lực tự đem mình tắm sạch sẽ!

    Hơn nữa thuê người làm công hắn cũng không cần làm việc cực nhọc – Tống bác sĩ sẽ không e ngại hắn dơ bẩn không cho hắn chui ổ chăn!

    Tâm tình Mục trưởng quan tốt lắm, cũng không vội vàng nấu nước, trở về phòng rửa tay rửa mặt, đi tới trước mặt Tống Hi, khom người.

    Tống Hi cầm mặt hắn, hôn trái lại hôn phải.

    Nhãn cầu Lưu Kim Bảo thiếu chút nữa trừng đi ra. Đánh giá hai người một lúc lâu, lại cảm thấy cực kỳ tức giận. Tiểu Tống ca tốt như vậy, cảm giác không có một cô gái nào xứng đôi với tiểu Tống ca. Người sĩ quan này, được rồi, không quen thuộc nên khó đánh giá, nếu tiểu Tống ca thích, trước hết tập hợp lên dùng đi!

    Mục trưởng quan nhìn Lưu Kim Bảo, chỉ sân sau:

    - Đi làm việc.

    - Nga, nga!

    Lưu Kim Bảo đứng lên ngây ngốc đi ra ngoài. Đi vài bước mới kịp phản ứng, quay đầu, kêu người:

    - Chị dâu! Tôi gọi là Lưu Kim Bảo, tiểu Tống ca là anh của tôi, nếu anh dám khi dễ anh của tôi, bỏ đi, dù sao anh khẳng định đánh không lại anh của tôi. Tôi đi làm việc!

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Thật muốn tấu hắn.

    Trong thôn có một nhóm người đến bán tạp hóa. Có thể dùng lương thực đổi, cũng có thể dùng đồ vật đổi, không câu nệ là vật gì, chỉ cần trúng ý thì có thể đổi.

    Hiện tại vẫn là ngày mười đi chợ, nhưng trời ngày càng lạnh, mọi người ngày càng không muốn ra cửa, chợ cũng ngày càng lạnh. Vì vậy nhóm người bán hàng tạp hóa cũng chạy xe đến tận trong thôn.

    Tống Hi đi qua nhìn nhìn, phát hiện có chút quen mặt, đúng là những người mở sạp lớn nhất đầu chợ huyện. Những người này cũng không vào khu an bài cung ấm tập thể của huyện, mà là có đại bản doanh của mình, cũng có lão đại của mình, là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi tên là Đồng Bách Quán.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 207:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng Bách Quán nguyên lai là hỗn xã hội trở thành nhất bá trong huyện, trước mở quán cơm, mở karaoke, đánh bạc, việc gì kiếm tiền mau thì làm việc đó. Trừ bỏ thuốc phiện không dính, cơ hồ ngũ độc đều đủ. Thái độ làm người thật trượng nghĩa, thật chiếu cố cho thủ hạ, cho dù hiện tại thế đạo gian nan cũng mang theo đám thủ hạ tiểu đệ giãy dụa xông ra một con đường sống.

    Lý Bảo Điền nắm chặt một kiện áo lông nữ sĩ không buông tay, bên cạnh Tạ Tình đang kéo tay hắn không cho lấy. Vợ chồng son giằng co, một người chết sống muốn mua, một người chết sống không chịu mua.

    Tống Hi xem náo nhiệt trong chốc lát, nói:

    - Nếu hai người còn không buông tay thì lông vịt đều bung ra rồi, phá hủy rất đáng tiếc a, thím đều giao bắp luôn rồi đó.

    Tạ Tình ngây ngốc tìm mẹ chồng, chỉ thấy thân ảnh cha mẹ chồng đã đi xa. Mẹ chồng cầm một cuốn vải bố, cha chồng kẹp một túi da rắn trống không xếp lại.

    Lý Bảo Điền đem kiện áo lông còn mới tám phần mặc vào cho người vợ, lôi kéo người về nhà.

    Tạ Tình luôn cúi đầu, trên tay từ từ dùng sức nắm chặt tay người bên cạnh.

    Tống Hi nhìn thấy Bảo Điền tiểu đệ vừa chà một trận độ hảo cảm của lão bà, liền điểm khen cho người ta.

    Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, nhìn quần áo hàng cũ nhiều nhất là còn tám chín thành mới, não bổ một chút mình cầm áo giũ mở mặc vào cho Tống bác sĩ, liền yên lặng thở dài một hơi. Tống bác sĩ thích sạch sẽ như vậy, làm sao có thể đồng ý dùng đồ vật mà người khác từng dùng qua! Không thể chà độ hảo cảm của lão bà không nói, nói không chừng còn có thể bị đánh!

    Tống Hi cầm một kiện ba đờ xuy màu đen kiểu nữ hoàn toàn mới ướm lên người Mục Duẫn Tranh.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Hình như có điều gì không đúng.

    Tống Hi quyết đoán đem kiện ba đờ xuy kiểu nữ kia mua xuống.

    Mục Duẫn Tranh:

    -!

    Tống bác sĩ lại muốn làm gì!

    Tống Hi về nhà đem cái áo kia tháo thành từng khối, lại rót một nồi thuốc nước đi vào.

    Ánh mắt Mục Duẫn Tranh đều sáng. Tống bác sĩ lại muốn làm quần áo mới cho hắn!

    Đường Cao tha thiết mong chờ nhìn một đống vải dệt lại ngâm lại nấu, hai ngày sau đi ra biến thành màu gỉ sét, là màu gỉ sét vô cùng tuấn tú tuấn tú.

    Tiếp tục sau đó, đội trưởng nhà bọn họ liền mặc vào một bộ quần áo mới màu gỉ sét thật tuấn tú tuấn tú.

    Đường Cao mặc một thân quân trang cũ trên người, hâm mộ ghen tỵ hận – cái gì tốt cũng không bằng gả thật là tốt, lời này chính là chân lý trên người đội trưởng!

    Đường dì lại bị bạn già ngoài sáng trong tối châm chích vài ngày, thập phần nghẹn lời.

    Cuối tháng 12, tuyết rơi. Tiểu tuyết chuyển đại tuyết, đại tuyết chuyển bạo tuyết, suốt hạ hơn mười ngày cũng không ngừng.

    Điện sớm dừng, hẳn là có đường dẫn nào hư mất. Đường bị phong kín, tuyết cao tới thắt lưng.

    Tống Hi nói:

    - Không cần đốt nồi hơi nhà ấm, dừng đi, chỉ quét tuyết cũng đủ mệt.

    Mọi người không hé răng, đều có chút luyến tiếc. Thu xong lứa hoa màu lần trước Mục Duẫn Tranh đều gieo khoai tây có thời gian sinh trưởng ngắn lại dễ trồng, hiện tại đã kết ra khoai tây lớn cỡ trứng bồ câu, qua ít ngày là có thể thu, ước chừng sáu mẫu, đến lúc đó là hai vạn cân, cứ như vậy buông tha thật đáng tiếc.

    Tống Hi nhìn hướng trong thôn, thở dài:

    - Thật nhiều gia đình không đủ than, năm nay còn lạnh hơn những năm qua, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có người tới mượn than.

    Ai bảo nhà hắn than nhiều nhất đâu! Đổi với trong huyện, Trần gia tặng, ngoài viện một đống, trong sân một đống, trong đất vườn một đống. Nhiều than như vậy, chẳng lẽ trơ mắt nhìn người trong thôn bị chết cóng sao!

    Đường thúc nặng nề thở dài một hơi:

    - Chính mình đổi than còn luyến tiếc, cũng không nhìn xem hiện tại mùa màng như thế nào. Người thế nào, luôn là như vậy, mặc kệ khi nào thì luôn ôm tâm lý gặp may.

    Mục Duẫn Tranh nói:

    - Xẻng khoai tây, lưu ra một nhà ấm cho người ở, bằng không nhà chúng ta có bao nhiêu than cũng không đủ cung ứng cho cả thôn.

    Tống Hi ôm Mục Duẫn Tranh hôn một cái, khen ngợi:

    - Trưởng quan thật thông minh! Tôi đi lấy thuốc chống rét, nếu tính tuổi, trên năm mươi lăm cùng dưới mười ba đi! Nhi đồng dưới năm tuổi có thể nằm cùng ổ chăn với người lớn, không cần. Chờ một chút, nếu có người tới cửa thì tạm cho hai ba nhà mượn, sau đó để thôn trưởng đi nói. Cụ thể làm thế nào để trong thôn sắp xếp, chúng ta chỉ bỏ nhà ấm cùng than, chuyện khác đều mặc kệ. Đem đồ vật trong phòng nhỏ cùng Đường Cao cầm về, có thể lưu trữ cho bọn hắn nấu cơm.

    Cuối cùng nhường ra hai nhà ấm, một khoảng hai mẫu, một là một mẫu.

    Đào ra khoai tây nhỏ chất thành một đống, Tống Hi cảm thấy thịt đau, sự tình sau đó càng không muốn quản. Chỉ tính toán cách vài ngày đưa qua một lần thuốc, thuận tiện nhìn xem người ở bên trong có sinh bệnh hay không.

    Lão thôn trưởng ngồi trong nhà Tống Hi thở dài. Lúc đào khoai tây hắn luôn ở bên cạnh nhìn thấy, lớn cũng đã được nắm tay, khoai tây trong nhà ấm bộ dạng tốt như vậy, mắt thấy cũng sắp chín, lại phải xẻng rụng ba mẫu, đổi là ai cũng luyến tiếc.

    Tống Hi đang nấu canh thịt dê trên bếp.

    Sợ có người gây sự, lão thôn trưởng cũng ở nơi bên này, mang theo con lớn nhất vào ở trong phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm. Cách gần dễ chiếu cố, Tống Hi cách một ngày thì nấu một nồi canh ôn bổ cho lão thôn trưởng, hoặc là nấu chén cháo thuốc, chậm rãi khuôn mặt có vẻ than chì của lão thôn trưởng cũng bổ được chút huyết sắc.

    Con lớn nhất của lão thôn trưởng lại hung hăng rớt một trận nước mắt với Tống Hi. Mấy năm nay cha già già quá nhanh, lại không yên lòng thôn, ngày khó sống, bao nhiêu lòng dạ cũng không chịu nổi. Không thể tĩnh tâm, cơm nước còn theo không kịp, thân thể làm sao mà khỏe mạnh!
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Sống Sót Tại Mạt Thế

    Tác giả: Tu Thất

    Editor: GiangNgan

    Chương 208:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Hi cũng thật khó chịu. Lão thôn trưởng là một người công chính, nhiều năm qua chiếu cố cha con bọn họ rất nhiều, chuyện phiền toái cùng chuyện đắc tội với người đều chủ động kéo tới, gặp phải kẻ gây sự cũng sẽ trực tiếp mắng qua. Nếu không nhờ thôn trưởng nhiều mặt chiếu cố, lúc trước hai cha con bọn họ mới trở lại trong thôn cũng không thể nhanh như vậy đứng vững gót chân trong thôn trang bài ngoại thế này.

    Nhưng lão thôn trưởng rốt cục lớn tuổi, lại luôn quan tâm đủ mọi chuyện, hắn có thể làm chỉ là hỗ trợ điều dưỡng một chút thân thể cho lão thôn trưởng, làm cho lão nhân khả kính này được thoải mái hơn một chút mà thôi.

    Đường Cao nhìn đám người lui tới bên nhà ấm, nhíu mày:

    - Mới vào tháng Chạp, là thời gian lạnh nhất trong năm, mùa đông tối thiểu phải kéo nhiều tháng. Ba mẫu đất bị nhiều người như vậy giẫm lên mấy tháng, đầu xuân sau này xới đất cũng là vấn đề khó khăn không nhỏ.

    Đường dì nói:

    - Chỗ chúng ta còn lạnh như vậy, thật không biết bên đông bắc làm sao mà qua.

    Đông bắc cũng có nhà ấm, nhưng dùng trồng lương cứu mạng. Nếu người làm ruộng đều bị chết cóng rồi đây? Là cần giữ lương trong đất, hay là bảo hộ người làm ruộng? Loại sự tình này không thể suy nghĩ sâu hơn, suy nghĩ nhiều sẽ làm người ngày càng tuyệt vọng.

    Điện còn chưa khôi phục, Tống Hi tự mình phát điện. Bên nhà ấm nhiều người sợ sai lầm, cũng mở hai ngọn đèn, trời tối đen thì bật đèn, hừng đông tắt đèn, đèn độ sáng không lớn lắm, buổi tối cũng không tắt.

    Tuyết vẫn rơi không ngừng, nhưng nhỏ hơn vài ngày trước đó. Trong thôn mỗi ngày đều an bài người quét tuyết, nhất định phải bảo trì con đường từ nhà ấm đi tới trong thôn thông thuận.

    Người già cùng nhi đồng ở trong nhà ấm cũng không ở yên không đi ra cửa, có chút người già sợ lạnh không thích nhúc nhích, nhưng nhi đồng nghịch ngợm thì không chịu ở yên.

    Vì thế đống than cùng củi lửa bên ngoài nhà ấm thường xuyên bị bọn nhỏ leo lên bò xuống. Không bao lâu đống rễ bắp chất cao đều bị tan cái, lộ ra lúa mạch bên dưới.

    Thôn trưởng lại tức giận một trận. Mấy đứa nhỏ kia lúc tháo dỡ rễ bắp vốn có người lớn đứng bên cạnh nhìn thấy, hơn nữa hắn đã sớm nhắc nhở qua với bọn họ đừng động đống củi lửa của người ta, phía dưới là lúa mạch vụ đông, sợ bị đông lạnh.

    - Không muốn ở thì đều cút về nhà mình cho tôi, không nhờ tiểu Tống xây nhà ấm cho các người qua mùa đông còn đi giày xéo hoa màu của người ta! Một đám đều chết mất lương tâm..

    Thôn trưởng hướng hai nhà ấm hung hăng mắng một trận, quá giận dữ nên ngực cũng đau suốt vài ngày.

    Một lần nữa đống củi lửa bị đám nhi đồng lần thứ ba phá tan khung, Tống Hi đem thuốc chống lạnh ngừng, cũng không tiếp tục hai ngày một lần đi qua bắt mạch cho bọn họ.

    Có người đến đòi thuốc, Tống Hi nói:

    - Dược liệu của tôi không đủ, sợ lạnh thì tự quay về nhà mình đi! Mùa thu hoạch này trong nhà ấm của tôi bị hủy, trong thời gian này cũng không trồng gì được. Bây giờ còn có một chút than, nếu muốn đổi thì cùng trong huyện một giá.

    Ngày sống còn khó như vậy, lại vẫn có người thích làm chuyện hại người cũng không có lợi gì cho mình. Cho dù nát bét lúa mạch, chẳng lẽ bọn hắn cũng lấy được ưu đãi gì hay sao? Hơn nữa nhà hắn cũng không phải thiếu khối lúa mạch này thì không có cơm ăn. Xúi giục con nít không hiểu chuyện làm việc xấu, con người a!

    Tự quay về nhà mình ở nói thật dễ dàng, nhưng làm sao qua nổi mùa đông biến thành khó khăn. Lời của Tống Hi cũng biểu lộ, muốn than, lấy lương thực đổi, mượn không được. Nhưng trong thôn có rất nhiều nhà không đổi nổi than. Những gia đình đó đem mấy gia đình làm chuyện xấu hận tận xương tủy.

    Chuyện này quá buồn nôn người, Tống Hi không muốn nhiều lời, chỉ nói cho thôn trưởng biết vài tên người, đem lời bọn họ xúi giục nhi đồng thuật lại một lần, cuối cùng bỏ thêm một câu:

    - Sự tình không quá ba lần!

    Cũng đã làm ba lần.

    Đêm đó người mấy gia đình kia thu thập đồ đạc của người già cùng nhi đồng trong nhà mình miệng lải nhải nói kháy quay về nhà.

    Lão thôn trưởng thở dài:

    - Lòng người phá hủy, lòng người phá hủy.

    Con lớn nhất của thôn trưởng nói:

    - Mấy người kia, lòng người vốn không chịu yên ổn, cho tới bây giờ không muốn nhìn thấy người khác có cuộc sống tốt đẹp. Như vậy cũng tốt, làm một hồi hoàn toàn xé mở, sau này cũng không cần liên quan gì bọn họ, giảm được nhiều phiền toái! Hơn nữa nói tình cảm cũng không cần nói với loại người như vậy, quá ghê tởm người. Loại ruồi bọ, không cắn người lại cách ứng người.

    Tống Hi cười cười, không nói tiếp. Cùng một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, lời này người khác nói được, nhưng hắn thì không nên. Ai bảo hắn là người họ khác đâu!

    Nhắc tới người trong thôn họ khác cũng không chỉ một mình hắn. Mấy năm trước di dân, bốn gia đình họ Trình hình như cho tới bây giờ vẫn chưa thể dung nhập trong thôn, cùng người trong thôn lui tới rất ít, nói chuyện làm việc luôn có một loại ngăn cách. Người trong thôn cũng không thích phản ứng những người đó, đối với bọn họ luôn xưng hô là "di dân".

    Còn có gia đình dân chăn nuôi A Cổ Lạp, bọn họ dù sao vẫn đỡ hơn nhóm người di dân, dù sao lúc cần bán sữa vẫn có chút tiếp xúc, tuy nói một ngày cũng không bán được bao nhiêu bát sữa. Nhất là từ sau khi thu hoạch vụ thu, trừ bỏ số ít gia đình gánh nặng nhẹ lương thực khá sung túc vẫn sẽ luôn mua chút sữa cho nhi đồng trong nhà nên đi qua trao đổi một ít, còn lại sữa đều bị Tống Hi bao viên.

    Đặc Mộc Nhĩ cùng Ô Lực Hãn đi qua tặng sữa, đều là một thùng, buông rồi bỏ chạy.

    Con lớn nhất của thôn trưởng có chút hâm mộ, hỏi:

    - Mấy thứ này trước kia bọn nhỏ trong nhà nhìn cũng không nhìn một cái, sữa chua còn ngại uống không ngon, hiện tại muốn uống cũng uống không được.

    Tống Hi cười cười, nói:

    - Cũng không cần nhiều, một tuần hai lần, một lần một chén, một tháng cũng chỉ bốn năm cân lương thực, bảo đảm làm cho con của anh sắc mặt hồng nhuận một ít. Anh chỉ có một đứa con trai, có gì mà luyến tiếc!

    Thôn trưởng nói:

    - Một ngày cậu lấy hai thùng lớn, tiêu không ít lương thực đi!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...