Ngày đẹp trời của năm học mới. Và là ngày chúng tôi bước vào năm học mới, lớp 11. Năm nay chỉ còn lại 41 học sinh, cái đứa năm trước ngồi cạnh tôi năm nay chuyển đi rồi. Nhắc tới nó, lại thấy ghét. Ghét cay ghét đắng ấy chứ! Cả một năm học của tôi rất ít sóng gió bão giông bởi tôi "nết na, ngoan hiền". Nhưng điềm báo đến nhanh quá. Cô xếp chỗ cho tôi ngồi cạnh Huy, Nguyễn Trần Đức Huy. Và trong câu chuyện nhỏ nhỏ sau đây thì nhân vật "nó" tôi nhắc tới là Huy. Có lẽ tôi cũng như bao con người khác trong cái lớp này thì Huy là một trap boy, với thành tích 5 ngày lại đổi một em thì đến mấy đứa trap girl cũng phát khiếp. Cả trường tôi, nổi nhất khối 10 là Nguyễn Trần Đức Huy. Trap boy nhưng ngàn năm văn vở nên em nào cũng mê đắm nó không dứt ra được. Thành tích không được tốt. Suy ra được cô "đặc biệt" xếp ngồi cạnh tôi. Tôi e dè nó cực kì, không muốn sa vào. Vậy nên tôi bắt đầu theo chủ nghĩa "Nước sông không phạm nước giếng". Nhưng chính nó là cái đứa công khai tán tỉnh tôi, vì là trai Hà Nội chính gốc nên lời nào từ miệng nó ra cũng ngọt xớt. Dĩ nhiên là tôi luôn từ chối. Dù nó có đối xử như thế nào với tôi đi chăng nữa. Chuyện "mưa dầm thấm lâu" có lẽ là có, nhưng đối với tôi là không bao giờ, trong cái tình huống đấy lại càng không. Tại vì nó mà tôi dính bao nhiêu scandal rồi. Chưa kể còn dính đến vài vụ drama nữa chứ. Cụ thể là drama yêu nhau, hóng chuyện thiên hạ thì ít mà dính chuyện thì nhiều. Mà đâu phải nó tán tôi hẳn hoi! Nó đi yêu em này em khác rồi tối về nhắn tin với tôi hỏi "Mày ăn cơm chưa?". Nên tôi chặn facebook, zalo, email, IG, twitter.. Còn tại sao nó thích tôi á? Tất nhiên là tôi không biết. Chắc do tôi tốt, nhưng mà sau khi nó thích tôi thì tôi không tốt nổi với nó nữa. Chính tôi cũng không thể thấm nổi những lời hay ý đẹp văn hoa mỹ miều của nó, chốt lại vẫn là nó muốn tôi trở thành người tốt giúp đỡ nó vài việc linh tinh. Nhưng tôi ghét nó ở điểm nào á? Rất rất nhiều, lúc nó đi rồi tôi mới ghét! Mà thôi, liệt kê ở đây cũng đâu hết. Vậy kể tiếp về lớp tôi. Tôi, Lê Khánh Ngọc, lớp phó học tập của 11B10. Đúng vậy. Lớp phó học tập là đứa nắm giữ tình hình học tập của lớp. Đừng hiểu lầm, tôi là đang bị ép. Vì tự cảm thấy bản thân mình rất rất rất lười (nhưng mà học vẫn chăm). Nên tôi chẳng muốn làm ban cán sự. Một đứa mà con hủi nó gọi bằng cụ thì sao có thể đảm đương được cái việc đó chứ! Đã vài lần tôi thưa chuyện với giáo viên chủ nhiệm thì câu trả lời đến từ cô vẫn là "không nhé bae". Gwuen chan na.. ding ding ding.. Lớp tôi học ổn mà.. Ngày khai giảng, chúng tôi xếp ghế ngồi dưới sân trường để chào đón năm học mới. Tôi "may mắn" luôn luôn được xếp ngồi trên đầu. Dưới ánh nắng Minh Khai tươi đẹp, chúng tôi đón chào năm học mới với tinh thần phấn chấn. Một vài tiết mục văn nghệ diễn ra sôi nổi. Bao nhiêu em gái lớp 10 xinh xẻo trắng trẻo lên múa những điệu múa hòa nhịp với lời nhạc. Nhưng cũng không thể không khó chịu khi ngồi dưới tấm bạt đó gần 2 tiếng đồng hồ, tôi thấy mệt mỏi rồi nha. Sáng thì ăn mỗi ít mì rồi lao đến trường chứ đâu đã kịp ăn thêm. Cuối cùng, sau khi kết thúc buổi khai giảng, chúng tôi di chuyển về lớp. Sân trường lúc bấy giờ chẳng khác gì đàn kiến vỡ tổ, đông vô cùng. Vì ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, tôi phải nhanh chóng di chuyển vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Chắc mặt tôi đã đỏ tưng bừng lên rồi, nóng quãi cả chưởng. Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy một bóng nam đi qua, trông khá lạ mắt. Cao chừng 1m80, đi tới ngay trước mặt tôi. "Này, cậu có biết đường đến lớp 11B10 không?" Uhhh.. mà khoan.. 11B10 Ủa lớp tôi? Mà tại sao? "Ờm.. cậu đến 11B10 có gì không?" "Mới chuyển tới đây" "Người miền Nam".. nghe hơi có vẻ pha chút giữa Bắc và Nam.. nên nghe lạ lạ mà cuốn. "Ohh.. vậy đi như này như này như này nè.. ở trên tầng đó" "Cảm ơn nha" Tôi không đáp lại, liếc mắt qua khuôn mặt cậu ta. Quao đẹp trai vãi chưởng. Lại là học sinh mới học cùng lớp nữa. Lâu lâu có trai đẹp ngắm phải ngon quá trời rồi không? Khoan đã.. trai đẹp để sau.. sáng nay chưa ăn gì.. đói quá. SOS Gwuen chan na. Tôi vẫn về được lớp, nhưng lúc đó là sát giờ. Ngồi được về chỗ cũng là lúc trống đánh. Xui quá chừng. Tôi với tay đập nhẹ lên vai Linh "Có gì ăn không, cứu bé" Đúng lúc Linh quay xuống định nói gì với tôi thì Hoa thân yêu đã quay xuống và bắt chuyện với tôi trước, tưởng đâu ý tốt ai ngờ "Hình như năm nay người tình mùa đông của mày không đi học" "What. Tao có người yêu à? Mà thôi không quan trọng đâu tao cần đồ ăn" Tôi xua tay, tiếp tục than "Vậy chờ đến giờ ra chơi nhé, chứ giờ không có đâu. Tao có kẹo chipchip định cho mày nhưng mà mày chưa ăn sáng thì ăn này đau bụng chết" "Ỏ.. vẫn là Trâm yêu tao" Tôi làm điệu, rồi lại quay ra lấy kéo cặp sách lại. Lớp tôi vẫn đông đủ, nhưng thiếu vắng chỗ bên cạnh tôi.. Đi đi cũng được, chẳng ai thèm đâu. Trời đất quan tâm làm gì nữa chứ, hóng chuyện tiếp thôi. Dù sao hôm nay cũng chỉ khai giảng. 15 phút đầu giờ cũng đủ thời gian để tôi chạy xuống canteen mua gì gì đó để ăn, cùng lúc đó, mấy đứa con gái đã tụ thành đám để hóng chuyện. Sau một kì nghỉ hè thì biết bao nhiêu chuyện để nói, nào là du lịch, shopping, đi đây đi đó, sửa thói quen, giảm cân, v. V và mây mây nữa. Trống đánh. Cũng là lúc cô chủ nhiệm vào, nhưng nay có thêm bên cạnh cô là học sinh mới. Uầy nhìn lần hai vẫn thấy đẹp trai quãi cả chưởng. Nhưng mà.. là bạn nam vừa nãy đúng không ta? Cậu ta.. ờm.. phải nói là rất rất đẹp trai. Trông nó kiểu.. ờm.. kiểu ấy ấy.. mà ấy ấy là gì thì tôi không biết tả. Tại nó đẹp kiểu khá giống ờm.. kiểu bạch mã hoàng tử ấy. Nét đẹp không được góc cạnh cho lắm, nhưng mà nó thơ thơ cộng với mái tóc đen và đôi mắt cực kì có hồn của cậu ta nữa. Thì.. Nói chung là cậu ta đẹp! Nên tôi mới nhìn, à không phải mà là ngắm. Đẹp thì nên ngắm thôi! Mấy khứa cung Thiên Bình như tôi vốn dĩ rất yêu cái đẹp. Mà không phải mình tôi nhìn, nhiều đứa khác cũng nhìn. Cậu ta, Nguyễn Hoàng Minh, học sinh mới. Trông vẻ ngoài rất rất rất là goodboy, không có gì để chê, cờ xanh bay phấp phới luôn! Đẹp, giàu và giỏi. Cậu ta chỉ giới thiệu đơn giản vậy thôi. Và tự nhiên, tôi khá mê vẻ đẹp này. Tôi mới bất giác thốt lên "Uầy đẹp va.." nhưng đã ý thức được câu nói của chính tôi nên tự tôi đưa tay che miệng lại. Tất nhiên, giọng nói của tôi không thể không lọt qua đôi tai của mấy khứa bàn trên. Lại còn là bạn thân tôi nữa chứ! "Tưởng mày yêu thằng Nguyễn Huy" "Nay chuyển qua anh Nguyễn Minh rồi à" Lúc đó tôi mới ngớ người ra rồi nhanh chóng đáp lời chúng nó bằng một chất giọng không thể cọc hơn và to hơn "THẰNG ĐẤY TỒI VÃI" Sau lời nói đó.. chuyện gì đến thì cũng đã đến. Tất nhiên là cả lớp nhìn tôi. Học sinh mới còn chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh tôi và nói với giáo viên "Em muốn ngồi chỗ này thưa cô" Tôi mới nhanh chóng đáp "eee không được đâu cậu ngồi chỗ khác đi". Nói xong, nhìn quanh cả lớp và thấy mỗi một chỗ bên cạnh tôi còn trống, chỗ trống duy nhất. Đành vậy, sao cũng được, ít ra cậu ta cũng đẹp trai. Tôi đành lòng bào chữa lại câu nói vừa nãy. "À ừ thôi cậu ngồi đây cũng được!" Cậu ta nhanh chóng tới chỗ trống bên cạnh tôi và ngồi tại đó. Thu dọn sách vở và quên chuyện "quê" ngay đầu năm đi nào. Nhưng có vẻ cậu bạn bên cạnh tôi không muốn tôi quên đi và muốn vào thẳng vấn đề ngay lập tức. Tôi thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu ta, khá vui. Nên tôi bắt chuyện trước. "Xin chào, bạn cùng bàn mới. Cậu là người ở đâu chuyển đến đất Minh Khai này thế. Chúng ta đã từng gặp hay nhìn thấy nhau chưa nhỉ?" "Tôi từ TPHCM sang đây. Tôi đã từng gặp cậu, chắc chắn" "Từng gặp rồi hả" "Vừa nãy" "Oh. Hãy quên chuyện đó đi" "Nhưng.." "Hở.. sao vậy? Có chuyện gì cứ hỏi tôi sẽ giúp cậu hết sức" "Tôi có một chuyện cần hỏi cậu đây." "À ừ sao nào" "Thằng đấy tồi vãi là sao?" Thấy hơi hơi nhục rồi nha. Cậu ơi đẹp trai đừng làm thế! "À.. ờm.. nói sao nhỉ" "..." "Uh thì tôi không bảo cậu" "Rõ ràng là có nhắc đến tên của tôi mà" Tiếng nói chuyện của chúng tôi khá là nhỏ. Nhưng lớp đang rất trật tự. Nên là nó không còn là khá nhỏ nữa.. Mà là khá to. Lúc đó, chỉ có tiếng giáo viên vang lên khắp lớp "Đúng rồi, anh chị không tồi đâu. Tôi tồi. Đó, giải quyết xong, chú tâm vào việc tiếp theo đi" Bonus thêm một tràng "Ồ" cực to đến từ phía cả lớp. Không ổn rồi anh em ạ * * *Tác phẩm đầu tay của tác giả: Me Đá Sầu Đời__________ Tác phẩm truyện đăng trên Wattpad và Việt Nam Overnight
"Ohhh" "Nhất mày, ngồi cạnh bạch mã hoàng tử" nó còn cố chỉ tay vào người tôi "Thường thôi" Tôi vẩy vẩy tay, tiếp tục ngồi xiên. "Ý mày là không đẹp bằng Nguyễn Huy" "Đẹp hơn" Tôi chuyển từ trạng thái ngon miệng sang việc chọc ngàn lỗ vào em cá viên bé bỏng. Chúng tôi, là tôi, Hoa, Linh và Trâm, đang giải quyết đĩa xiên tại căn tin giờ ra chơi. Sau gần 30p nữa ngồi trên lớp để nghe giáo viên phổ biến về nội quy cũng như bầu chọn lại ban cán sự. Nhưng không may là vẫn (phải) giữ lại ban cán sự cũ. Cô vui, cả lớp vui. Nhưng tôi không vui. Thấy chúng nó ngồi cứ Hoàng Minh với Đức Huy, tôi liền nhanh miệng hơn não nói ngay "Thằng nào cũng đẹp, hỏi lắm" Uhh.. vẫn chưa kết thúc được câu chuyện. Hoa lại tiếp tục hỏi dồn tôi "Thế mày thích thằng nào? Trước yêu Huy giờ yêu Minh à? Sao bây giờ trai đẹp toàn ở gần mày vậy? Số hưởng quá!" Tôi bất lực không nói lên lời Dẫu sao thì đẹp thôi chứ tôi không thích. Linh mới thấy tôi như thế, nó nói "Đ*t mẹ năm ngoái mày ngồi cạnh thằng Huy nó chiều mày bao nhiêu, đôi khi tao còn ghen tị với mày í" "Ngoài tao ra thì nó còn chuộng nhiều em khác nữa" "Nó vẫn tốt với mày" "Tại nhà nó thừa tiền thôi, với cả nó rảnh nữa" "Tao thấy nó học cũng ổn mà" "L*n mà ổn, mày nghĩ thành tích của nó đạt 9/10 năm học sinh trung bình có ổn không?" "Không" "Vậy là chưa thể chấp nhận" "Yêu cầu mày cao quá, nhà nó giàu là đủ rồi đâu cần cái mẹ gì nữa đâu, với lại mày cũng có người bảo vệ, sướng quá còn gì" "Tao thích nghĩ về tương lai thay vì một người chống đỡ" "Thôi vậy, mày nên có quyết định đúng cho tình yêu của mày, mà mày có bao nhiêu người yêu cũ rồi?" "Chẳng ai cả" "Zombie-ing" "What the hell?" "Anh tao nó còn đòi tao bảo mày quay lại với nó" "Bảo anh mày là không có cửa đâu" "Đ* má" Tôi đang âm thầm nhớ lại rằng bản thân đã ghosting bao nhiêu người rồi. Con số quá cao, không thể nhớ rằng có bao nhiêu đối tượng mập mờ cũ nữa. Tôi nghe tiếng của Hoa gọi từ đằng sau "Em yêu à, yêu thì yêu một người thôi" "Em yêu anh nhất mà" "Đ*o biết anh nào đâu" Sau đó, chúng tôi cùng rủ nhau ra về. Vì hôm nay là ngày khai giảng, nên chúng tôi được về sớm. Tôi tranh thủ thời gian lượn lờ trong WinMarts. Xem có kẹo gì mới mới không, do đa số loại tôi đã mua thử hết rồi. Um.. hình như hộp thạch đen này chưa ăn bao giờ. Mua Ohh.. lẩu tự sôi mới. Mua Chốt đơn vài món hàng, tôi rời đi. Vừa kéo cửa đã bị một bóng người khá cao chặn lại. "Xin lỗi, cho tôi đi nhờ" "Khánh Ngọc?" "Aa.." "Này, đi trước đi" "Ờ" "..." Là Nguyễn Hoàng Minh à. Chẳng có gì thú vị, nhàm chán. Tôi nghĩ rằng chính tôi sẽ chẳng yêu nổi con người này. Mặc dù đẹp thì đẹp, ngũ quan rất hài hòa. Và tôi thấy chị nhân viên Winmarts còn bất ngờ trước vẻ đẹp của nó nữa. Ầu.. đói vãi chưởng. Về nhà nấu ăn đã! "Sài Gòn hôm nay mưa dường như.. có ai bật khóc.." Tôi vừa khuấy nồi tokbokki, ngân nga một vài giai điệu trầm buồn. Sài Gòn.. Có lẽ kí ức duy nhất là khi bố mẹ tôi ly hôn. Và Nguyễn Hoàng Minh, người Thành phố Hồ Chí Minh, Sài Gòn. Ding ding Chuông cửa? Để nồi đang sôi ở đây có được không nhỉ? Tôi vừa nghĩ vừa gọi vọng ra ngoài "Chờ xíu nhé!" Tôi quyết định để lại nồi, rồi nhanh chân chạy ra mở cửa. "Aaa.. xin chào" "Xin chào" "Nguyễn.. Hoàng.. Minhh" "Uh huh" "What the ahihi sao cậu lại ở đây" "Mới chuyển tới" "À" Nó khoanh tay, nghiêng đầu tựa lên cửa, nhìn thẳng tôi. Dù đứng trên bậc nhưng tôi vẫn chưa thể cao hơn nó, chỉ là hít được không khí của 1m80 hít thở mỗi ngày. 1m65 cũng cao mà.. Thấy nó nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng ngại cúi đầu xuống. Nhưng mà.. tôi thấy bộ quần áo tôi mặc. Hôm nay vui nên tôi mặc đồ ngủ họa tiết trắng xanh Ngắn tay, quần đùi. Vậy nên nó lộ cả phần chân cũng như đùi. Mặt tôi chuyển từ trạng thái bất ngờ sang ngại ngùng. "Vào nhà đi" "Ừ" Tôi lại vào bếp tắt nồi tokbokki, xong rồi quay ra hướng sofa. Ngồi ghế bên cạnh Hoàng Minh, tôi với lấy cái chăn mỏng đắp lên chân. "Có thể đổi cách xưng hô được không?" "Ừm" Mặc dù tôi hướng tùm lum nhưng có vẻ tình huống này hơi bị khó nói chuyện à nha. Hướng nội thì cũng nói gì đi chứ. Nhìn tôi mãi thế? Vì thấy nó cứ nhìn nhìn tôi, tôi đành bắt chuyện trước "Sang đây có chuyện gì thế?" Nó lại chuyển tư thế, chưa trả lời câu hỏi của tôi "Không trả lời là thôi nha, tao đi nấu tiếp à, đang dở bữa cơm" "Sang thăm hàng xóm" "Uh.. ủa mà nhà hàng xóm.. cái nhà to to kia á" "Đúng rồi" "Vãi cả l*n" "Có gì sao?" "Không gì, mày thấy tao nấu ngon không?" "Chẳng biết" "Muốn thử không?" "Cũng được" Tôi ngỏ lời trực tiếp mời nó ở lại ăn cơm. Đứng lên và đi thẳng vào bếp. Xem cơm nước như nào. Nhưng mà tôi chưa cắm cơm. Thôi nay ăn tạm tokbokki đi. Chắc thêm vài phút nữa là ok rồi. Trong thời gian chờ đồ ăn chín, tôi sắp xếp bát đũa lên trên bàn. Cái bát này phải ở đây. Không không, màu xanh phải đi với màu xanh. Đôi đũa này phải để lên trên, có cần phải dùng đến cái đặt đũa không nhỉ. Thêm vài tờ giấy nữa. Thấy tôi loay hoay trong bếp, Hoàng Minh mới sốt ruột đi vào. Nó bảo để nó sắp xếp cho. Chẳng tin tưởng được miếng nào. Nhưng thôi có người xếp giúp là tốt rồi. Tắt bếp và đổ ra bát tô lớn, tôi phải bê cái bát vừa to vừa nóng này ra. Không sao cả, chúng ta đã có miếng lót nồi. Dù vừa nặng vừa nóng nhưng tôi cũng bê được đến bàn ăn, để ngay giữa bàn. Chúng tôi bắt đầu ăn với tiếng nhạc trên tivi tại phòng khách. Ăn cùng bạn mới, lại là nam mà chẳng nói được câu nào thì hơi chán. Tôi bắt chuyện trước với Minh "Mày thấy ngon không?" "Ngon" "Nhà ngay đây, còn to nữa. Nhất mày còn gì" "Tao mới chuyển qua, với lại đây là nhà tao tự mua, thấy nó đẹp thôi" "Mày làm gì mà tự mua được. Căn đó phải 10 tỷ" "Bố mẹ hỗ trợ" "Bây giờ đó là nhà riêng?" "Cứ coi là vậy" "Ohh" "..." Lại là im lặng, nó nói ít đến mức vậy à. Chẳng lẽ tôi lại nhiễm hướng nổi y hệt nó! * * *Tác phẩm đầu tay của tác giả Me Đá Sầu Đời---- Tác phẩm được đăng trên nền tảng Wattpad và Việt Nam Overnight
Sau một tuần đi học, có lẽ chúng tôi đã trở lại nhịp sống của học sinh cấp ba. Và Hoàng Minh đã làm quen được với hầu hết học sinh trong lớp. Vì là bạn ngồi cùng bàn kiêm hàng xóm mới chuyển, tôi khá là thân với Hoàng Minh. Thêm nữa là có lẽ cái mỏ hỗn của tôi đã lây sang Minh rồi, thậm chí còn kinh khủng hơn. Học và học, tôi chán cái cảnh này rồi, nhưng tôi vẫn phải đi học. Bởi tôi là một đứa dễ thuyết phục bằng lí lẽ nên bố tôi đã nói rằng "Mày phải học cho đỡ tốn chất xám". Nên tôi quyết tâm học. Dù nhà tôi chẳng thiếu một cái gì. Nó lại tới, lại là nỗi ám ảnh của chính tôi. Bài kiểm tra Vật Lý. Dù được nhắc từ tuần trước rằng hôm nay sẽ kiểm tra 45 phút liền thì tôi vẫn giữ tâm trạng "đằng nào chả tạch". Vậy nên tôi không ôn một xíu nào. Kiến thức cứ vậy mà bay đi. "Này, Minh ơi" Tôi gọi khá nhỏ, chỉ hai đứa nghe thấy "Sao?" "Help me, please" Tôi cầu xin với thái độ khẩn trương "Mày nghĩ tao biết làm không?" "Chắc chắn là có" "Điều kiện" "Giúp tao trước đi!" Tôi thấy tôi hết cứu, và Hoàng Minh hết muốn cứu. May mắn thay nó vẫn còn lòng người giúp tôi vài câu trắc nghiệm và vài câu tự luận. Aaaa.. bài khó vãi ò. Nhưng mà tôi vẫn làm được. Cụ thể là được chép. *Cười* Điểm tốt đầu tiên mà tôi thấy khi ngồi cạnh Nguyễn Hoàng Minh. Đó là giỏi. "Hù.. cuối cùng cũng xong" "Huh" "Cảm ơn nhá!" "..." Nhún vai nhưng nó vẫn chẳng nói gì "Tao cảm ơn vậy mà.." "Ừ" sau đó nó đưa tay lên cốc nhẹ vào trán tôi Auu.. d** m* con chó mày cốc bà mày đau vãi cả đ**, sống phải có lương tâm chứ sống gì ác vãi l**. Tao nên nói là cốc mạnh vãi chó chứ nhẹ gì tầm này nữa. Trời ơi tao ghim mày rồi Nguyễn Hoàng Minh ạ. Dù mày nghĩ là nó vui vẻ nhưng chỉ với mày chứ không phải với tao. Thay vì cốc trán thì mày có thể làm cái khác mà. Tôi rủa thầm nó, tại thuộc top hội người hèn Việt Nam nên chẳng dám nói thẳng mặt. Sợ nó lên cơn nó vặt trụi lông thì chết dở. Từ đó, trên trán tôi xuất hiện một vết đỏ nhỏ xíu, dù không là gì nhưng vẫn xấu cả khuôn mặt rạng ngời này. Hãy coi như đây là điều kiện nó đề ra. "Auu.." tôi xuýt xoa "Mới cốc nhẹ thôi mà.." "Đau" "..." Có phải nó nói ít quá không? Mới cảm kích xíu mà làm tụt mood ngang à. Hà Nội ngàn năm văn vở thì gặp rồi, liệu trai Tp Hồ Chí Minh có thế không nhỉ. "Mà này.." tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt nó. Nó chẳng nói gì, chuyển sang tư thế khoanh tay. Tôi tiếp câu nói vừa nãy "Có chuyện này.." Hồi đáp vẫn là sự im lặng. Ít nhất thì mày cũng phải tỏ ra rằng mình đang hứng thú để biết điều tao định nói chứ. Vô cảm đến thế à. Tôi vẫn nhìn nó "Sao mày người Nam mà nói giọng Bắc?" Từ khoanh tay sang trầm ngâm và suy nghĩ, cho tao một câu trả lời hoàn hảo đi. "Có lẽ là ở đây lâu rồi" "What? Mày đã ở đây bao lâu rồi?" - Tôi vẫn hoài nghi mà hỏi tiếp. "Ba tháng hè" À ra là vậy. Nhưng mà nói được giọng Bắc như vậy cũng quá chuẩn rồi còn gì nữa. Chẳng để tôi hỏi tiếp, nó trả lời "Do tao tiếp xúc với nhiều người Hà Nội" Định hỏi thêm vài câu nhưng cũng biết giới hạn mà quay ra hướng cửa sổ, dù sao cũng không nên quá quan tâm chuyện đời tư nhà người khác. Có lẽ như nhà tôi là cũng đủ khổ. Ra chơi Sau hai bài kiểm tra Vật Lý và Tiếng Anh liên tiếp thì tôi cũng đã quá mệt mỏi. Chưa đợi bạn tới bàn, tôi đã đi mất. Xuống thư viện mượn sách. Tôi đi qua dãy hành lang để xuống tới thư viện, với ý định mượn cuốn "Cây cam ngọt của tôi". Nhưng mà.. hình như có gì đó mới va vào tôi.. và tôi ngã xuống đất. Ui.. đập thẳng mông xuống nền gạch. May mắn thay, dãy hành lang này khá ít người qua lại. Chắc có lẽ bởi đây là khu tòa nhà C nên ít học sinh lui tới. Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi sẽ lên thư viện ngồi cả giờ ra chơi hoặc mượn sách về đọc dần. Hôm nay cũng vậy. Mang một tâm trạng thất thường đi tới đây thì việc va đập vào người khác khả năng xảy ra cao. Mà người kia cũng xin lỗi rồi. Mà hình như là.. hotboy khối 12. Uầy.. lần đầu được trai đẹp xin lỗi đấy. Thích vãi, ảnh bảo rằng sẽ đưa tôi xuống phòng y tế nhưng tôi từ chối. Nó sẽ đặc biệt thu hút ánh nhìn của mọi người. Bây giờ tôi cần là sự yên tĩnh. Đứng dậy nào. Tôi nghĩ bản thân sẽ tự làm được nhưng mông tê quá. Anh đẹp trai lúc nãy đưa tay định giúp tôi, tôi cũng vui vẻ nhờ anh đỡ lên. Hình ảnh tôi ngã mong là chưa có ai chụp được. Một vài giây sau, tôi đứng lên được rôi, nhưng chưa vững lắm. Từng bước đi của tôi từ nhanh nhẹn sang khập khiễng. Không sao cả, mục tiêu là phòng thư viện. "Em định tới thư viện à?" "À.. dạ vâng ạ" "Nhưng mà nó khóa mất rồi" "Vậy thôi" "Em học lớp nào?" "Để làm gì ạ?" "Anh giúp em về" "Cảm ơn anh nhưng em tự đi được" "Chắc chắn" "Dạ" Tôi quay lại và tiếp tục các bước đi khập khiễng, có lẽ việc đi lại đã trở nên khó khăn đối với tôi. Được vài bước, tôi lại va phải người, và lại ngã. Anh trai lúc nãy cũng nhanh chạy tới phía tôi. Một lần nữa đỡ tôi đứng dậy. "Anh đã bảo rồi mà!" "Vâng.. vậy nhờ anh giúp em nhé!" "Ừ, lớp nào? Có cần anh cõng luôn không?" "11B10, cõng thì không cần đâu ạ, giúp em về tới lớp là đội ơn anh lắm rồi" Anh đỡ lấy tay và vai của tôi, giúp tôi di chuyển về lớp. Đi qua vài dãy hành lang lại thấy có tiếng trầm trồ. Làm như lần đầu mấy người thấy hotboy. Nhưng mà nói không ngại là dối lòng. Về gần tới lớp, thấy Ánh Hoa và Linh đứng trước cửa lớp, tôi mới gọi vọng ra "Cứu tao" Nghe thấy tiếng của tôi, hai đứa kia cũng vội chạy lại giúp tôi. Thấy tôi bị vậy, Hoa vừa đi vừa trách "Mày đi đứng kiểu gì thế hả Ngọc?" Chưa kịp trả lời Hoa, anh đã nói "Là do anh va phải" Lúc này, hình như Hoa với Linh mới ý thức được người đỡ tôi nãy giờ. Chúng nó nhìn tôi, lại nhìn anh, xong rồi cười. Tôi "..." Tiếng trầm trồ lại tiếp tục vang lên. Tôi "..." Khá bất ngờ, ngơ ngác, và xấu hổ vào lớp. Thấy tôi vào lớp được một lúc thì anh mới quay gót giày và di chuyển. Chân thì vẫn đau, bạn tôi thì lại mê trai. Vài đứa chạy tới gần tôi hỏi han "Mày có sao không?" hoặc "Sao quen được hay vậy?" Tôi không trả lời ai cả, chậm rãi lấy cuốn sách cho tiết học tiếp theo. Cuối giờ. Bây giờ thì tôi mới nhớ ra vấn đề. Lúc sáng tôi đã đi nhờ xe của Trâm, nhưng mà giờ hình như là nó về với người yêu rồi. Tới trường thì nó đã nhắc, nhưng tôi quên mất. Còn ai không? Tôi đi lại gần từng đứa một hỏi rằng có thể chở tôi về không. Cuối cùng thì cũng chẳng có ai. Bạn tôi đã về gần hết. Nghĩ xem còn ai chứ lết về như này thì khổ thân tôi quá. À.. còn một người. Nguyễn Hoàng Minh, nó đang trực nhật. Mà nó lại ở gần nhà tôi. *Cười* Tôi đứng chờ dưới cái nắng, dù có tán lá che nhưng vẫn chói chang như thế. Cái lá vô dụng thiệt chớ. Minh cũng dắt xe ra đến cổng rồi. "Này, chở tao về với" "Sao giờ này còn ở đây? Mày không thấy nắng à? Chân còn đau không?" "Không sao, tao chờ mày để nhờ mày chở tao về, nay tao không đi xe" Tôi liếc nhìn con xe Vespa xám của Hoàng Minh, lại ngước nhìn đến chủ nhân của chiếc xe. Đẹp cả xe lẫn người. Mà công nhận nó dùng xe rất giữ gìn, xe không một vết xước. Tôi lật đật đi từng bước tới chỗ của nó đang đứng. Minh cũng chẳng nói gì, ra hiệu cho tôi lên xe. Và.. nó phóng xe.. đ*o khác gì Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Mọe.. Nếu biết thằng này đi xe như này thì hôm nay đã không đi nhờ rồi. Đi nhanh vãi lúa ra. Bây giờ là 12 giờ trưa, tôi đang được chở trên chiếc xe Vespa xám, và sắp ngã đến nơi rồi. Còn không đội mũ bảo hiểm. "Ôm vào người tao đi, mày ngã lúc nào có khi tao còn không biết" "Không sao" 2s sau, tôi phải ôm lấy eo nó. Xin lưu ý đây là trường hợp bất đắc dĩ thôi. Đừng hiểu lầm. Nhưng mà qua lớp áo lấm tấm mồ hôi của nó thì tôi cũng phần nào cảm nhận được phía bên trong bằng chính đôi tay của tôi. Nào.. không được như thế. Về tới nhà của tôi, lúc này Hoàng Minh đi rất rất chậm, cảm tưởng như bằng tốc độ đi bộ của tôi. Tôi leo từ trên xe xuống "Cảm ơn mày nhiều" "Không có gì. Chân mày còn đau không?" "Hết đau rồi" "Mà mày làm gì mà chân bị như thế?" "Ngã" "Ngã mà được người đưa về cơ đấy!" "Ưm.. do người ta làm ngã tao" "À.. ừ" "Thế thôi, hôm nào rảnh tao rủ đi chơi sau, coi như là đền bù buổi hôm nay với bài kiểm tra Vật lý lúc sáng nữa" "Ừ" Tôi vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Nó cũng mỉm cười coi như chào lại tôi. Lần đầu thấy Hoàng Minh cười giữa trời nắng như vậy, từng lọn tóc hình như chưa được chải chuốt hẳn hoi. Ánh nắng vì thế mà len lỏi qua từng sợi tóc, cảm giác giống như đang tỏa sáng. Dù nụ cười đã quá sáng rồi!
Một buổi chiều thu Hà Nội Chẳng ai biết tôi làm gì tiếp theo, và chính tôi cũng không biết. Vì được nghỉ, nên tôi sẽ đi ngắm phố phường Hà Nội. Thật nhạt nhẽo khi tôi chỉ đi một mình, nhưng bạn tôi nó bận học thêm hết. À.. Hình như còn 1 người. Bạn cùng bàn. Ngay lập tức tôi lấy điện thoại, nằm sấp xuống giường và nhanh chóng vào ô chat với Nguyễn Hoàng Minh. Thật may nó vẫn đang hoạt động. [Đi chơi không m ơi] [Được] [Xe buýt hongg? ] [Có oto mà] [Mày chở à? Chưa 18 đâu] [ah uh nhỉ] [Đến trạm xe ngay gần cổng khu nhá] [Ok đợi taoo 15p] Vốn dĩ tính cách tôi nó như vậy nên đừng ai hỏi về cách nhắn tin của tôi nhé. Hôm nay như được dịp đền bù buổi hôm trước. Tôi không thích tính toán và nợ nần ai đó một cái gì. Và tôi hôm nay có rất rất rất nhiều tâm sự, nhưng chẳng ai rảnh rỗi để đi cùng với tôi. Còn giờ thì lên đồ đi chơi thôi. Nay mặc cái gì chời đất. Thôi lấy tạm cái váy xanh xanh hoa nhí đó đi. Má cái áo khoác ngoài đi kèm cái váy đâu. À đây rồi. Như này cần trang điểm không nhỉ? Xùy xùy thôi kệ thêm tí son là được rồi. Muộn 5p rồi nhanh nhanh nhanh nào. Khâu chuẩn bị của tôi xuề xòa quá! Bù lại quần áo giày dép trông cũng ổn. Trông nó vui vui một tí là được. Tôi thấy cậu ta đứng tại trạm xe, tay vẫn cầm điện thoại và đang cố gắng làm gì đó. Nhưng thấy tôi bước lại gần mới gọi giật tôi lại "Này, sắp trễ chuyến này rồi" Lúc đó tôi mới mơ mơ màng màng thì cậu ta kéo tôi lên xe. "Định đi đâu nhỉ" Tôi mơ màng hỏi một câu đáng lẽ tôi phải có sẵn câu trả lời. "Hồ Tây được không?" đề xuất hay đấy bạn hiền. "Được. Mà sao nay tao rủ phát đồng ý luôn được hay vậy?" "Do tao rảnh" "Chắc chắn" "Ừm" Nghe lý do hơi vô lý nhưng rất thuyết phục. Chỉ đơn giản là một người rủ và một người đi thôi. Điểm xe buýt đỗ khá gần hồ Tây, đi bộ một lúc nữa là tới. Chúng tôi liền kéo nhau tới hồ Tây. Thấy khung cảnh ít bóng người trước mặt mà khá hiếm thấy nên tôi bất giác Ồ lên. Minh cũng quay qua phía tôi rồi nói nhỏ "Nay ăn mặc xinh quá" Tôi bất ngờ ngơ ngác và cuối cùng là đáp lại cực gắt "Vậy bình thường tao xấu à?" "Thề luôn trông xinh hơn bình thường. Nào dám có ý chê mày" Tôi thêm một lần nữa bất ngờ, nhưng lần này không phải là đáp lại mà là đỏ mặt. Tôi thấy mặt tôi dần nóng lên, đành làm bộ lấy điện thoại ra và chỉ biết cầm chứ chẳng biết làm gì. Cuối cùng quăng lại cho cậu ta một câu rồi quay qua phía hàng kem. "Thính này nhanh dính lắm nên đừng thả" Chỉ thấy cậu ta cười. Nhưng phía má trông hồng hồng lên đáng yêu vãi chưởng. Bây giờ thì tôi thấy cái điện thoại này có tác dụng rồi. Nhanh tay bắt cảnh cậu ta cười rồi chụp lại vài bức về làm kỉ niệm nhỉ! Tôi mua hai que kem và tất nhiên là không share bills với cậu ta. Bữa nay chị đây mời cưng nhé! Kem hương dưa lưới và kem vị vani. Tôi ngồi tại một cái ghế đá nhỏ và bắt đầu thưởng thức que kem. Thấy vậy cậu ta mới bước lại gần, ngồi bên cạnh tôi. Dường như thấy que kem vani tôi đang cầm không phải vị yêu thích nên cậu ta bắt đầu giở giọng "Tao không ăn kem vani đâu. Tao thích dưa lưới" "Mắc cái gì vậy bạn, sao nãy không bảo đi" Tôi hậm hực nói "Cho tao que kem của mày, với lại để tao trả tiền" "Không cần đâu. Chị đây còn giàu nên chị bao cưng chầu này" "Ghê vậy. Thôi để tao trả cho" "NO" và tôi chuẩn bị dỗi "À à thôi nghe mày tất" "Ăn kem không, cầm nhanh không nó chảy mất" tôi đưa que kem sang phía tay cậu. Nhưng nó không cầm, mãi sau lúc tôi quạu thì nó mới nói "Đéo chịu đâu tao ăn kem khác" "Con mẹ mày nữa" "..." Và nó làm bộ mặt đáng thương. Tôi tất nhiên là tiếc que kem vani này. Nhưng nó tự giác đi mua kem khác rồi thì đành vậy. Tôi đem vứt vào thùng rác với cảm xúc tiếc nuối. Má nó chớ không ngờ mày cũng có ngày lắm chuyện như thế luôn đấy Minh ạ! Sau đó, nó bảo tôi đứng chụp ảnh. Tất nhiên, nay váy đẹp nên cũng đứng gân bờ hồ tạo vài dáng để nó pose ảnh cho tôi. Thấy hơi lạnh lạnh, không biết là gió hay do người tôi nữa. Mất niềm tin vào mấy đứa con trai khi chụp ảnh nên tôi cũng chẳng yên tâm. "Xong chưa bố mày mỏi quá" "Xinh mà" Moắ nó đã mỏi thì chớ, bắt đứng dáng che tay lên mắt nữa. Tôi cũng chỉ liếc qua, thấy cậu ta sử dụng hàng loạt thao tác trên chiếc máy bé bỏng của tôi nên tôi cũng rén. Chụp xong phát, tôi đẩy nó vào chỗ tôi vừa chụp. Nhanh tay bắt lấy chiếc Iphone 12 pro max của nó rồi bắt nó đứng đó tôi chụp. Hahaha. Sau 5p thì khoảng 15 tác phẩm nghệ thuật tạo ảnh ra đời. Tính ra tay nghề tôi cũng ổn, và mặt nó cũng đẹp nên đứng đâu chuẩn đó. Tôi xem lại mấy cái ảnh nó chụp cho tôi. Hơn 30 cái ảnh. Chắt lọc ra thì còn khoảng 20 cái ổn ổn đẹp đẹp. Còn lại là chụp từ người thành ma. Ảo thật đấy. Cảm tạ cha mẹ đã xinh ra con với khuôn mặt xinh đẹp này. Cảm ơn nhà thiết kế may mặc đã thiết kế ra bộ váy hoàn mĩ này. Và cảm ơn người chụp ảnh xàm xàm. Cuối cùng, tôi ngồi lại bên ghế đá. Nãy điên đủ rồi nên giờ tập làm sadgirl một chút, phải tâm trạng lên, buồn buồn vào. Đó, và bao nhiêu cảm xúc tiêu cực của tôi lại tràn về. Tôi buột miệng kể một chút chuyện. Minh vẫn ngồi cạnh tôi, chăm chú lắng nghe. Xong, tôi đang tâm trạng, kể đến đoạn "bị chửi vì tội thức khuya" nó mới cười cười. Làm tôi cười theo. Và nó lấy tay cốc nhẹ vào đầu tôi "Áaaa, mẹ mày nữa chứ" "Dù sao thì mày cũng vì tương lai lười học nên trong hè mày đọc rồi học qua kiến thức đúng không?" "Không phải như thế" "Thế tại sao nhỉ, nói cho tao biết được chứ" "Do tao muốn năm lớp 11 này có một tình yêu đẹp mà không vướng phải rắc rối về việc học nên tao mới làm vậy chớ" "Được rồi, tao nghĩ mày nên yêu ai rồi" "Ai?" "Tao" "Thính này xàm quá, xin né nhá" "Tao nói nghiêm túc" "Không được" "Sao vậy?" "Mày là greenflags, mày đã từng yêu ai chưa?" "Chưa yêu ai" "Vậy mày đi rắc thính lung tung là dở rồi" "Chẳng sao cả, tao nói vậy với mỗi mày" "Nhưng mày thấy gì và nghĩ gì về tao?" "Nhiều thứ" "Tốt đẹp or Xấu xa" "Cực kì cực kì tốt đẹp" "Nhưng tao chẳng tốt như mày nghĩ" "Tao cũng đâu tốt" "Chưa chắc, nhưng tao mệt quá, có thể ôm một cái không" "Được" Tôi ôm nó, tâm trạng trở nên thoải mái hơn hẳn. Ngồi đây thật chill, và chiếc ôm nhẹ vẫn còn lưu giữ hương thơm nhè nhẹ. Sau cái ôm, chúng tôi quay về con phố. Từ lúc về tới giờ, chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào. Tôi nghĩ là bản thân sẽ trút bớt được phần nào tâm sự. Ai ngờ bây giờ còn rối bời hơn!