A Ly Tình Hận (Nhuyễn sương phủ mờ Hỉ Tích thành) Sáng tác và trình bày: Nguyên Lời: Ca Khúc, Thiên Ca Khúc, hu hu hu.. Thủy Hỏa kề cận nguyên thần suy kiệt, Thủy Hỏa giao hòa nguyên thần tiêu tán. Tại sao, tại sao giờ lão tử mới biết được điều này, có ai, có ai nói từng qua với lão tử chưa? Ta hận, ta hận. Thiên Ca Khúc, hoang mồ xanh cỏ có chết cũng về chung. Đại Thiên năm thứ mười hai, Thần chủ Ngũ châu.. băng hà. A ha ha.. a ha ha.. Điệu Trường khúc Ngày chàng xa cách, tuyết đổ trời nam oán than. Thành quách điêu tàn, Hàn Hồ phủ băng, Ngũ châu thét gào bốn mùa đảo lộn. Đại phu tìm Thiên Sơn, bôn ba cầu y sư, lênh đênh ngoài biển khơi, mong cho tìm thấy được đảo Trường Sinh. Sương đêm đọng long lanh, trăm hoa nở đua hương, linh mộc và huyết tâm long tinh giọt máu nơi đầu tim. Gào thét giữa biển khơi gió mưa vây quanh mình, mộng vĩnh kết đã dở dang khiến tim ta ôm hận. Vấn giang hải.. vấn giang hải.. bao tháng ngày, chàng lạc lưu nơi chốn nao. Tìm về nơi mộng cảnh, rời Vực Xuyên nước sâu. Một thoáng chốc mấy mươi năm Ngũ châu hóa điêu tàn, người oán thán bởi do ta khắp nơi thây phơi la liệt. Ta biến thành.. ta biến thành tội đồ giữa thế gian. Ca Khúc.. Ca Khúc ơi, vì ngươi lão tử trở thành tội đồ của Ngũ châu, người người oán thán. Hai mươi năm đọa đày dưới vực sâu vạn trượng, ngày ngày chịu đủ loại hình phạt. Trở về nhân giới tới cuối cùng vẫn bị nhân loại phỉ nhổ, oán thù. Sai lầm lão tử đã gây ra, lão tử sẽ gánh chịu, trả lại cho ngươi tất cả. Khúc ơi.. Còn gì nữa đâu, còn gì nữa đâu, xác thân hao gầy. Thành Nam mưa gió, ta vùi chôn thây máu tuôn. Vạn kiếm đoạn lìa mộng cảnh vỡ tan cách chia đôi đường ta về âm tào. Mưa rơi hoài mưa rơi. Phu quân chàng quay lưng, quên đi lời năm xưa, đôi ta đành cách xa nhau từ đây.
Nguyên ghi dài như bé Tiên thì không làm nổi đâu, chỉ một đoạn nho nhỏ thôi hà để lồng vào truyện cho nó có khí thế.
Để khi nào Nguyên nổi máu lên đã, giờ sức tàn hơi kiệt rồi, viết có đoạn ngắn ngồi hai tiếng đồng hồ, như bé Tiên chắc Nguyên ngồi hai tháng, không đu nổi đâu. Hơ hơ..