Ngôn Tình [Edit] Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Quả Cam Vị Quýt, 16 Tháng tám 2023.

  1. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 49: Nụ Hôn Đầu Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ là Địch Tiểu Địch cũng không nghĩ tới, cơ hội tới nhanh như vậy -- phòng tự học buổi tối mất điện.

    Địch Tiểu Địch cảm thấy không khí trong phòng tự học buổi tối riêng của học sinh lớp 10 và lớp 11 ở Tuyền Ứng khá tốt, mặc dù trong phòng có học sinh từ nhiều lớp nhưng hầu hết đều đến vì mục đích học tập.

    Bởi vì không bắt bược phải tự học buổi tối, không muốn học sẽ không cần đến, cho dù có người nhất thời học không vào muốn chơi một lát, cũng sẽ rất chú ý không quấy rầy tới người xung quanh.

    Bất quá Địch Tiểu Địch thật không ngờ, Lạc Ngạn Tinh cũng đi theo cô đến phòng học tự học.

    "Kỳ thi tháng đã kết thúc, lão Từ không phải sẽ cho cậu chơi bóng rổ sao." Trên hành lang ngoài phòng tự học buổi tối, Địch Tiểu Địch hỏi Lạc Ngạn Tinh.

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Sao vậy? Mình đã học được một tháng rồi, tiếp tục học có gì lạ sao?

    Tối nay phỏng chừng trời sẽ mưa, không thể chơi bóng rổ, chỉ chơi điện thoại di động không có ý nghĩa, còn không bằng học tập. Hơn nữa, tối nay mình còn phải viết kiểm điểm, ngày mai phải nộp."

    Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh:

    "Đó có phải là điều cậu nghĩ không? Mình luôn cảm giác cậu có mưu đồ khác."

    Trong lòng Lạc Ngạn tinh lộp bộp, cậu quả thật có ý đồ khác.

    Không biết vì cái gì, chỉ cần có cô ở bên cạnh, là giống như những vui chơi khác đều mất hết thú vị.

    Đêm qua cậu mơ một giấc mơ có liên quan đến cô, vì vậy thời gian vốn nên dành để ngủ thì lại chạy tới trường học, cậu muốn gặp cô.

    Nhưng quanh quẩn dưới lầu ký túc xá của cô một hồi, vẫn xoay người đi, ngược lại đi đến sân thể dục nhỏ chơi bóng rổ.

    Tối hôm qua ánh trăng rất đẹp, bên ngoài sân vận động chính là phố dài, đèn đường còn đang mở, cho nên trên sân bóng rổ cũng không tính là quá tối.

    Bình thường học sinh sẽ từ đây trốn ra ngoài đi quán net, cho nên nhà trường đã lắp camera ở đây, tuy nhiên camera không phải ngày nào cũng kiểm tra, bình thường mỗi tháng kiểm tra một lần, cho nên cậu cũng không để ý.

    Ai mà biết được cậu xui xẻo đến thế, đêm qua tình cờ bị nhà trường kiểm tra ngẫu nhiên, hôm nay tên cậu đã thành công được dán lên bảng thông báo, còn phải viết kiểm điểm.

    Lạc Ngạn Tinh dám chắc hơn nửa đêm cậu rời khỏi Lạc gia trở về trường học chơi bóng rổ, ông nội Lạc Thư Minh khẳng định đã biết, nếu không nhà trường không có khả năng dứt khoát dán tên cậu lên bảng thông báo như vậy.

    Lạc Ngạn Tinh cảm thấy sau khi cậu về nhà, nhất định sẽ thấy Lạc Thư Minh ngồi trên sô pha chờ cậu. Lạc Ngạn Tinh ngồi nghiêng, một tay chống đầu, nghĩ đến việc này, dừng bút đang viết kiểm điểm, có chút đau đầu giơ tay ấn ấn mi tâm của mình.

    Kết quả là, khi tay cậu vừa chạm vào mi tâm, tất cả đèn trong phòng đột nhiên tắt.

    Trong thoáng chốc, phòng học yên tĩnh liền ồn ào.

    "Tôi đi đây, mất điện rồi?"

    "Sao lại mất điện, có phải đèn hỏng rồi không?"

    "Tôi vừa mới tính toán đến cuối cùng, vì sợ hãi mà tất cả đều quên mất!"

    Lạc Ngạn Tinh đang định lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, bật đèn pin để chiếu sáng phòng học, nhưng vừa đặt tay xuống, môi cậu chợt mềm mại.

    Trong nháy mắt, trong đầu Lạc Ngạn Tinh trống rỗng.

    Xúc cảm ấm áp trên môi khiến cậu giống như bị sét đánh, không nhúc nhích, cả người cứng ngắc thậm chí tê dại.

    Đúng như Lạc Ngạn Tinh đã nghĩ, trong phòng học có không ít người đang định lấy điện thoại di động ra soi chút ánh sáng, mặc dù có tiếng bàn tán từ phòng học nhưng nó cũng đang dần sáng lên. Lạc Ngạn Tinh cứng ngắc quay đầu lại nhìn Địch Tiểu Địch.

    Địch Tiểu Địch cầm bút cúi đầu, bộ dáng rất nghiêm túc học tập, tựa như chưa hề làm gì, cũng không để ý tới cái gì.

    Nhưng càng như vậy càng có vẻ không thích hợp, sau khi cúp điện nghiêm túc đọc sách trong bóng tối?

    Lạc Ngạn Tinh mấp máy môi, khó khăn phát ra âm thanh:

    "Cậu.."
     
  2. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 50: Tai Nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh còn chưa nói xong, đèn trong phòng tự học đã sáng lên.

    Có điện rồi, trong phòng tự học phát ra một trận hoan hô.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch dưới ánh đèn, chạm phải ánh mắt cô, những lời cậu muốn hỏi sau đó nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời không nói ra được.

    Điện thoại di động Địch Tiểu Địch để trong ngăn kéo sáng lên, tên người gọi là "Mẹ".

    Ban ngày cô không dùng điện thoại di động, nhưng buổi tối sẽ mang theo, có đôi khi người thân và bạn bè sẽ gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho cô, dù sao hiện giờ cô một mình ở Tuyền Ứng, người thân và bạn bè trước kia luôn lo lắng cho cô.

    Địch Tiểu Địch liếc nhìn Lạc Ngạn Tinh, rồi nói:

    "Mình đi nghe điện thoại"

    Lạc Ngạn Tinh không tiện giữ cô lại, gật gật đầu, nhìn cô chạy ra khỏi phòng học.

    Lạc Ngạn Tinh ngồi một mình ở vị trí, đưa tay sờ môi, đợi một lúc mới thực sự bình tĩnh lại.

    Lạc Ngạn Tinh hít nhẹ một hơi, ngón tay theo thói quen vạch trên bàn, đây là động tác nhỏ khi cậu nghiêm túc suy nghĩ.

    Lạc Ngạn Tinh suy nghĩ hơn năm phút, quyết định chờ Địch Tiểu Địch trở về liền hỏi cô chuyện vừa rồi.

    Nhưng mà làm cho Lạc Ngạn Tinh thật không ngờ chính là, Địch Tiểu Địch đi ra ngoài nhận điện thoại hơn ba mươi phút vẫn chưa trở về.

    Lạc Ngạn Tinh nhíu mày, rốt cuộc nhịn không được rời khỏi vị trí, đi ra ngoài phòng học.

    Trên hành lang không có bóng dáng Địch Tiểu Địch, Lạc Ngạn Tinh suy nghĩ một chút, đi đến đầu cầu thang ở giữa, quả nhiên thấy được Địch Tiểu Địch đứng ở trên cầu thang.

    Di động của Địch Tiểu Địch vẫn còn mở, nhưng cô không đặt bên tai, cuộc gọi có ra đã kết thúc rồi.

    Lạc Ngạn Tinh đi tới trước mặt Địch Tiểu Địch, cúi đầu nhìn cô:

    "Làm sao rồi?"

    Theo tiếng bước chân của Lạc Ngạn Tinh, đèn cảm biến âm thanh ở đầu cầu thang sáng lên, Địch Tiểu Địch ngẩng đầu, hai hàng lệ trên mặt giống như hai cái gai đâm vào trong tim Lạc Ngạn Tinh.

    Lạc Ngạn Tinh giật mình, theo bản năng muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng tay vừa nâng được một nửa, lại kịp phản ứng, lấy một túi khăn giấy trong túi ra, rút một tờ giấy cho cô.

    Địch Tiểu Địch nhận lấy giấy, lau mặt, vừa mở miệng trong thanh âm còn mang theo vài phần trống rỗng, thế cho nên Lạc Ngạn Tinh còn chưa kịp nghe thấy đã xảy ra chuyện gì, thì trái tim đã hóa thành một vũng nước rồi.

    "Bà mình mất rồi.."

    Thanh âm của Địch Tiểu Địch rất nhẹ, biểu tình rất bất lực, Lạc Ngạn Tinh biết tại sao cô lại như vậy.

    ――

    Địch Tiểu Địch là do bà ngoại cô nuôi lớn, khi còn bé ba mẹ cô làm công ở nơi khác, cô liền ở cùng bà ngoại, chờ mãi đến khi cô 9 tuổi, ba mẹ cô mới từ nơi khác trở về.

    Tính tình bà ngoại Địch Tiểu Địch cũng không tính là tốt lắm, khi còn bé Lạc Ngạn Tinh đi tìm Địch Tiểu Địch luôn cảm thấy bà ngoại Địch Tiểu Địch không thích cậu, nhưng sau đó mới biết được bà ngoại Địch Tiểu Địch chỉ là miệng lưỡi chua ngoa, biết mắng chửi người nhưng không biết dỗ người.

    Lạc Ngạn Tinh hỏi Địch Tiểu Địch:

    "Mình nhớ bà ngoại cậu sức khỏe rất tốt, sao lại đột nhiên qua đời chứ?"

    Địch Tiểu Địch có chút nức nở, chóp mũi hơi đỏ lên vì đã khóc, cô nói:

    "Mẹ mình nói.. bà ngoại mình đi trên con đường nhỏ bên kia nhà, bên cạnh con đường nhỏ có một hồ nước, có người say rượu lái xe thiếu chút nữa đụng phải bà, bà vì tránh chiếc xe kia không cẩn thận ngã xuống hồ nước. Khoảng thời gian trước trời đổ mưa, nước hồ rất sâu.. Bà ngoại mình ngã xuống liền không dậy nổi.

    Bây giờ người lái xe say rượu không chịu thừa nhận trách nhiệm mà còn mắng bố mẹ mình trong bệnh viện rằng việc bà mình tự trượt chân ngã không phải là việc của ông ấy.."

    Địch Tiểu Địch nói tới đây, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
     
  3. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 51: Chia Tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở đầu cầu thang không có người khác, Lạc Ngạn Tinh cẩn thận ôm Địch Tiểu Địch vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vụng về mà ôn nhu an ủi cô:

    "Đừng buồn nữa, ngoan.."

    Bóng đêm nồng đậm, có gió thổi tới, mang đến một cỗ cảm giác mát mẻ, sắp mưa rồi.

    Quả nhiên, không bao lâu sau, mưa liền rơi xuống, vả lại mưa còn không nhỏ.

    Lạc Ngạn Tinh trở về phòng tự học buổi tối cầm ô, lại gọi điện thoại cho lão Từ, nói với ông chuyện Địch Tiểu Địch, còn nói Địch Tiểu Địch muốn xin nghỉ vài ngày về nhà một chuyến.

    Lão Từ không có nửa điểm ý tứ làm khó người, vừa nghe là trong nhà Địch Tiểu Địch xảy ra chuyện, rất nhanh liền phê chuẩn nghỉ.

    Lạc Ngạn Tinh cầm ô đưa Địch Tiểu Địch ra khỏi cổng trường.

    Tài xế Lạc gia đã chờ ở ngoài trường, Lạc Ngạn Tinh mở cửa xe, để Địch Tiểu Địch lên xe.

    Địch Tiểu Địch lại dừng bước, lắc đầu nói:

    "Mình kiểm tra điện thoại thì thấy tối nay không có vé tàu cao tốc để về, mình sẽ ngủ lại trong ký túc xá một đêm, đợi đến trưa ngày mai mới đi. Cậu về nhà trước đi. Đúng rồi, có thể cho mình mượn ô trước nhé?"

    Lạc Ngạn Tinh nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy, đau lòng vô cùng, cậu vịn cửa xe nghiêng người nói với Địch Tiểu Địch:

    "Sao lại khách sáo như vậy? Chỉ là một cái ô thôi, đồ của mình tùy cậu dùng, nhưng.. mình không yên tâm để cậu ở ký túc xá, cậu cùng mình đến Lạc gia ở đi, mình chăm sóc cậu." "

    Địch Tiểu Địch nghe Lạc Ngạn Tinh nói xong, vẫn lắc đầu:

    " Không cần, tuy rằng ngày mai là thứ bảy, đều được nghỉ, nhưng trong ký túc xá cũng không phải chỉ có một mình mình, hơn nữa mình có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cậu về trước đi." "

    Nói xong, cô đưa tay muốn lấy ô trên tay cậu.

    Lạc Ngạn Tinh không buông tay, tay hai người đều nắm cán ô, chỉ cách một cm là có thể chạm tới.

    Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cho nên nhất thời không ai mở miệng.

    Vẫn là tài xế ho khan một tiếng, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.

    Tài xế nhìn Địch Tiểu Địch:

    " Địch tiểu thư, cô và Ngạn Tinh thiếu gia cùng nhau trở về Lạc gia đi, Lạc tổng vẫn luôn muốn gặp cô, đêm nay tôi tới đón Ngạn Tinh thiếu gia, Lạc tổng còn đặc biệt bảo tôi hỏi một chút cô có nguyện ý đi gặp ông ấy hay không.

    Lạc tổng chỉ tối nay có thời gian, ngày mai phải đi nơi khác.. Hơn nữa nếu cô đang vội muốn đi đâu đó, lão gia có thể an bài, cũng đỡ cho cô phải mua vé. "

    Tài xế nói như vậy, hoàn toàn hy vọng Địch Tiểu Địch sẽ đồng ý.

    Đương nhiên tài xế cũng không cảm thấy Địch Tiểu Địch đồng ý là vì tiết kiệm tiền mua vé, mà là trưởng bối đã tỏ ra rõ ràng muốn gặp cô như vậy, còn bày tỏ sự quan tâm cô, hơn nữa cũng chỉ có lúc này thôi, không tiện từ chối.

    Lạc tổng trong miệng tài xế hẳn là ông nội của Lạc Ngạn Tinh, nếu không sẽ không dùng từ" lão gia "này tự xưng, Địch Tiểu Địch đã gặp qua cha của Lạc Ngạn Tinh, trong ấn tượng của cô, cha của Lạc Ngạn Tinh thân thể luôn không tốt, cũng không biết hiện tại thế nào.

    Địch Tiểu Địch nghĩ như vậy, nhưng cũng không do dự, mà kiên định lắc đầu, có chút áy náy nói:" Nếu có cơ hội, tôi cũng rất muốn gặp ông nội Lạc, chỉ là hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng - bà ngoại tôi qua đời, tôi vội vã về nhà, thật sự không tiện đi Lạc gia gặp ông nội Lạc.

    Lạc Ngạn Tinh thấy thái độ này của Địch Tiểu Địch, cũng không miễn cưỡng nữa, cậu buông tay ra, đẩy cán ô về phía Địch Tiểu Địch, sau đó nói:

    "Cậu mua vé xong thì gọi điện thoại cho mình, mình bảo tài xế tới đón cậu đến nhà ga."

    Địch Tiểu Địch gật đầu, đáp:

    "Được."

    Tài xế đưa Lạc Ngạn Tinh về nhà, không ngoài dự đoán của cậu vừa vào cửa cậu đã nhìn thấy Lạc Thư Minh ngồi ở giữa sô pha.
     
    Nghiên DiPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  4. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 52: Nhìn Thấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đèn trong phòng khách đang bật, Lạc Thư Minh đeo kính, cúi đầu nhìn sách trên tay.

    Lạc Ngạn Tinh tới gần nhìn, mới phát hiện ông đang đọc <<Thế giới bình thường>>.

    Lạc Thư Minh khép sách lại đặt sang một bên, đưa tay đẩy kính, nói với Lạc Ngạn Tinh:

    "Về rồi? Cô bé đó không về cùng sao?"

    Lạc Ngạn Tinh đi đến bên cạnh Lạc Thư Minh, hơi nhíu mày nói:

    "Ông nội, người định gọi cô ấy đến nhà chúng ta sao không nói trước với cháu một tiếng?"

    Lạc Thư Minh một thân khí thế cực kỳ áp bách, nghe vậy ông cũng không quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bìa quyển sách<<Thế giới bình thường>>nói:

    "Đó chỉ là ý tưởng chợt nảy ra, sáng nay hiệu trưởng của cháu đã gọi cho ta, ban giám hiệu nhà trường cũng đã gửi cho ta video camera ghi lại trận bóng rổ của cháu, không phải ta nói.."

    Lạc Thư Minh dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc sắc bén nhìn Lạc Ngạn Tinh, không khí như đóng băng trong nháy mắt.

    Nhưng một giây sau, Lạc Thư Minh lại khẽ nhếch khóe môi, cười nói:

    "Kỹ thuật bóng rổ của cháu so với trước kia hình như tiến bộ không ít."

    Lạc Ngạn Tinh bối rối trước sự thay đổi đột ngột của Lạc Thư Minh và không biết phải nói gì, vốn tưởng rằng Lạc Thư Minh chắc chắn sẽ khuyên răn cậu, nhưng bây giờ thái độ của ông ấy khiến cậu cảm thấy khó thích ứng.

    Lạc Thư Minh đưa tay vỗ mu bàn tay Lạc Ngạn Tinh, cười nói:

    "Cháu lo lắng cái gì? Cháu không cần khẩn trương, ta lại không nói gì, là ta lúc trước đối với cháu quá hung dữ quá tàn nhẫn sao?"

    Lạc Thư Minh ho nhẹ hai tiếng, thở dài:

    "Bây giờ ta đã lớn tuổi rồi, không còn phải bận tâm nhiều như trước nữa, cũng không muốn bận tâm nhiều chuyện, chỉ cần cháu đừng đi quá giới hạn của ta, nhìn vào bia mộ của cha cháu, ta sẽ không làm gì cháu?"

    Lạc Ngạn Tinh hỏi Lạc Thư Minh:

    "Giới hạn của ông là gì?"

    Lạc Thư Minh đáp:

    "Cháu chỉ cần sống tốt, sống như một con người, trong mọi việc đều biết nên làm gì, không nên làm gì, sau này đừng để Lạc gia bị chính tay cháu hủy hoại, chỉ vậy thôi."

    Lạc Ngạn Tinh chăm chú nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ đến ý tứ của Lạc Thư Minh.

    Lạc Thư Minh đứng lên, tiếp tục nói với Lạc Ngạn Tinh:

    "Ta và cháu lúc trước tuy rằng huyết thống thân cận, nhưng ta cũng biết cháu đối với ta không có tình cảm gì, ta đem cha cháu nuôi lớn, cha cháu đối với ta cũng không có tình cảm gì.

    Ta cũng vậy, cháu mới về Lạc gia vài năm, thời gian chúng ta ở chung cũng không nhiều, ta và cháu không làm được hai ông cháu tình thâm như người bình thường, cứ duy trì như bây giờ rất tốt."

    Lạc Ngạn Tinh nhìn về phía bóng lưng Lạc Thư Minh đi lên lầu, Lạc Thư Minh đã già, tóc so với mấy năm trước lần đầu gặp mặt bạc đi không ít, lưng cũng cong đi rất nhiều, năm ngoái còn ngã một cái, hiện giờ đi đường đều phải chống gậy.

    Lạc Ngạn Tinh nhịn không được lên tiếng gọi Lạc Thư Minh:

    "Ông nội.."

    Lạc Thư Minh dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Cháu và cha không giống nhau, ông ấy lạnh nhạt với ông, ngay từ đầu cháu cũng không thích ông, nhưng hiện tại trong lòng cháu, ông chính là ông nội của cháu, cháu hy vọng ông khỏe mạnh, khi có nắng thì chúng ta có thể cùng đi dạo ở hoa viên."

    Lạc Thư chậm rãi nở nụ cười:

    "Khi nào thì cháu đem tiểu cô nương kia về cho ta xem một chút a? Cháu lớn như vậy, có người trong lòng, cũng không cho ta gặp?"

    Lạc Ngạn Tinh ngẩn ra, Lạc Thư Minh lại đột nhiên nói như vậy, có chút ngượng ngùng:

    "Vẫn còn sớm, cháu và cô ấy.. chúng cháu còn nhỏ mà."

    Lạc Thư Minh cười hai tiếng, sau đó nói:

    "Ta hiểu rồi, đợi tốt nghiệp, phải không?"
     
    Nghiên DiPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  5. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 53: Trở Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Địch Tiểu Địch rời khỏi trường học, Lạc Ngạn Tinh đưa cô đến nhà ga, nhìn cô vào phòng soát vé.

    Vốn Lạc Ngạn Tinh muốn đi cùng Địch Tiểu Địch, nhưng bị Địch Tiểu Địch cự tuyệt -

    Cho dù cô và Lạc Ngạn Tinh cùng nhau lớn lên là thanh mai trúc mã, nhưng cũng không thể mang bạn nam về nhà tham gia tang lễ của người thân.

    Hơn nữa, tuần sau Lạc Ngạn Tinh sẽ tham gia thi đấu bóng rổ, để cậu và cô cùng nhau về quê, vậy phải cùng đồng đội huấn luyện như thế nào?

    Chuyện xảy ra trong phòng tự học tối qua sau khi cúp điện, hai người đều rất ăn ý không đề cập tới.

    Lạc Ngạn Tinh định đợi Địch Tiểu Địch trở về mời cô đi xem trận bóng rổ của cậu, đến lúc đó sẽ hỏi cô.

    Địch Tiểu Địch đi lần này, thẳng đến buổi tối trước trận đấu bóng rổ đầu tiên của Lạc Ngạn Tinh mới trở về, trong mấy ngày nay, hai người vẫn thường xuyên liên lạc.

    Lạc Ngạn Tinh đi đến nhà ga, sau khi gặp được Địch Tiểu Địch thì dẫn cô đi ăn tối. Lúc ăn cơm Lạc Ngạn Tinh vẫn luôn chú ý đến thần sắc của Địch Tiểu Địch. Thấy tâm trạng Địch Tiểu Địch cũng không sa sút, biết cô đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, lúc này mới yên lòng.

    Ăn cơm xong, hai người sóng vai đi, coi như tản bộ, một đường trở về trường học.

    Lạc Ngạn Tinh tiễn Địch Tiểu Địch đến dưới lầu ký túc xá, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói:

    "Chuyện quá khứ đều đã qua, hoài niệm đồng thời cũng phải hướng về phía trước, mọi chuyện đều sẽ ngày càng tốt hơn."

    Địch Tiểu Địch gật đầu:

    "Mình biết, không cần khuyên giải mình nữa, mấy ngày nay cậu mỗi ngày gửi cho mình một bài văn nhỏ an ủi, mình mỗi một bài đều nghiêm túc xem."

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Bài văn an ủi tất cả đều là do mình từng từ từng chữ viết, viết so với bản kiểm điểm nghiêm túc hơn nhiều."

    Nói đến bản kiểm điểm, Lạc Ngạn Tinh viết rất ngắn gọn, chỉ có một câu --

    Em đã ý thức được hành vi sai trái của mình, về sau tuyệt đối không tái phạm.

    Khiến cho lão Từ và hội đồng quản trị trường tức giận đến mức ngã ngửa.

    "Ngày mai là trận đấu bóng rổ đầu tiên ở trường, đội của mình sẽ thi đấu với đội lớp AB, cậu phải đến xem nhé."

    Địch Tiểu Địch hỏi:

    "Có thể thắng không?"

    Lạc Ngạn Tinh mỉm cười, nụ cười của cậu ấy thực sự rất đẹp, đứng dưới ánh đèn đường, toàn thân cậu ấy như tỏa sáng.

    "Đương nhiên có thể thắng! Về ký túc xá ngủ đi, ngày mai gặp lại, ngủ ngon."

    "Ngủ ngon"

    Một giờ trưa ngày hôm sau, trận đấu bóng rổ đầu tiên trong trường bắt đầu, trường học vì trận đấu này còn đặc biệt cho nghỉ hai tiết buổi chiều.

    Buổi trưa, nắng khá gắt thời tiết rất đẹp, trời xanh không mây.

    Các thiếu niên trong sân bóng rổ đều mặc đồng phục bóng rổ đã được chuẩn bị từ trước, ngoài sân bóng rổ có rất nhiều cô gái đang cầm trên tay nước khoáng đã mua.

    Địch Tiểu Địch liếc mắt một cái đã tìm được Lạc Ngạn Tinh trên sân bóng rổ, ngoại hình của cậu thật sự ưu tú, ở trong đội ngũ đặc biệt bắt mắt.

    Lạc Ngạn Tinh mặc đồng phục của đội là áo ngắn tay và quần short sọc đỏ trên nền trắng, nhưng dáng người cân đối và khí chất thật sự nổi bật, trên trán dưới mái tóc cậu đeo một chiếc băng đô màu đen, tràn ngập khí chất thiếu niên, ánh mặt trời chiếu vào trên người khiến cả người cậu quá mức chói mắt.

    Địch Tiểu Địch nhất thời có chút ngây người, Hình Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh cô, ở trước mắt cô khua hai tay, cô mới định thần lại.

    Hình Kỳ Kỳ liếc nhìn nước khoáng trên tay Địch Tiểu Địch, cười nói:

    "Tặng cho Lạc Ngạn Tinh? Cậu ấy không nhận nước của con gái.. nhưng cậu là ngoại lệ."

    Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Lạc Ngạn Tinh đi tới như không thấy xung quanh nhận lấy nước uống một ngụm, Hình Kỳ Kỳ "xì" một tiếng rồi rời đi.

    Lạc Ngạn Tinh hỏi Địch Tiểu Địch.

    "Sao đột nhiên lại muốn đưa nước cho mình vậy?"

    Địch Tiểu Địch đáp:

    "Nếu mình nói mua một tặng một ở siêu thị, thuận tay mang đến cho cậu, cậu có tin không?"

    Lạc Ngạn Tinh bị chọc cười:

    "Có quỷ mới tin!"
     
    Nghiên DiPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  6. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 54: Hỏi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Tiểu Địch đối với bóng rổ kỳ thật cũng không hiểu lắm, nhưng sau khi trận đấu bắt đầu, cô bị bầu không khí nhiệt liệt xung quanh lôi kéo, lại bởi vì Lạc Ngạn Tinh trong sân, cũng vô cùng nghiêm túc mà say sưa xem.

    Trên sân, Lạc Ngạn Tinh bật lên, duỗi đôi tay dài và vững vàng bắt được quả bóng đối phương muốn ném ra khỏi rổ.

    Lạc Ngạn Tinh cầm bóng và tiếp đất bằng một cú "bụp", sau đó xoay người linh hoạt, rê bóng và xoay người, trong chốc lát, tình thế trên sân bóng rổ đã thay đổi giữa tấn công và phòng thủ.

    Lạc Ngạn Trinh đã đem quả bóng rổ trong tay truyền tới dưới rổ đối diện, ngay sau đó chân dài bước qua, một bên tay lại nhẹ nhàng móc một cái, đó là ba bước lên rổ!

    Bóng rổ được ném chính xác vào rổ trước mắt mọi người, trên khán đài xung quanh sân bóng rổ lập tức tuôn ra một trận hoan hô cùng thét chói tai.

    Rất nhiều rất nhiều người vừa vỗ tay vừa đứng dậy hô lớn tên "Lạc Ngạn Tinh", Địch Tiểu Địch không nhịn được cũng hô theo một tiếng.

    Trận đấu kết thúc, đội của Lạc Ngạn Tinh đã giành chiến thắng, vừa ôm từng người một, cậu vừa đưa mắt tìm kiếm Địch Tiểu Địch trên khán đài, tuy nhiên khán đài quá đông đúc, nhất thời cậu không thể tìm thấy Địch Tiểu Địch.

    Chờ ra khỏi sân bóng rổ, cự tuyệt vài nữ sinh đưa nước tới cho cậu, Lạc Ngạn Tinh mới nhìn thấy Địch Tiểu Địch đang chờ ở cách đó không xa.

    Địch Tiểu Địch đưa nước khoáng trong tay qua, Lạc Ngạn Tinh quả thật đang khát, nhận lấy uống liên tiếp vài ngụm.

    Uống nước xong, Lạc Ngạn Tinh vừa vặn nắp chai vừa đưa mắt nhìn Địch Tiểu Địch, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng, sau khi do dự vài lần như thế, cậu rốt cục mới mở miệng.

    Lạc Ngạn Tinh quay đầu nhìn thoáng qua sân bóng rổ phía sau:

    "Mình, mình vừa mới chơi bóng rổ kia.. cậu cảm thấy hay không?"

    Lạc Ngạn Tinh cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả vừa mở miệng lại vẫn lắp bắp, hơn nữa chuyện hỏi ra căn bản không phải chuyện cậu muốn hỏi.

    Lạc Ngạn Tinh có chút ảo não tự mắng mình một câu.

    Địch Tiểu Địch ngẩng đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh cười cười, khen ngợi:

    "Chơi rất tốt, đây là trận bóng rổ đặc sắc nhất mà mình từng xem."

    Lạc Ngạn Tinh theo thói quen đáp lại một câu:

    "Trước đây cũng chưa xem được mấy trận bóng rổ? Mà xem một hồi liền thấy đặc sắc nhất?"

    Nói xong, Lạc Ngạn Tinh lập tức hối hận. Giờ khắc này, cậu đã quên trước kia khi còn bé cậu đã làm tổn thương Địch Tiểu Địch không chỉ một lần, chỉ sợ Địch Tiểu Địch tức giận, vì thế len lén nhìn xem phản ứng của cô, sau đó cẩn thận bổ sung:

    "Thật ra hôm nay hẳn là có thể chơi tốt hơn.. Lần sau cậu lại đến xem, đến lúc đó cùng đội bóng rổ của trường khác chơi, sẽ hay một chút."

    Khi thích một ai đó, sự thay đổi trong thái độ thực sự không thể che giấu được, những chi tiết nhỏ mà bạn từng không quan tâm sẽ trở nên thận trọng hơn.

    Khi không thích, người nọ ở trong lòng mình có thể là đồ gỗ, là đồ sắt, khi thích người trong lòng liền trở thành đồ sứ tốt nhất, luôn cảm thấy không cẩn thận sẽ vỡ nát, vì thế trân trọng thì lại càng trân trọng.

    Địch Tiểu Địch đương nhiên sẽ không vì Lạc Ngạn Tinh trêu trọc mà tức giận, cô cười nói:

    "Vậy thì mình nhất định phải xem."

    Hai người trở về phòng học, sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc buổi chiều còn có tiết, là tiết tiếng Anh.

    Giáo viên tiếng Anh yêu cầu nghe viết, ban đầu các học sinh trong lớp vẫn đang thảo luận về trận đấu bóng rổ của Lạc Ngạn Tinh, khi nhớ ra nghe viết, mọi người đều giật mình, vội vàng lấy sách tiếng Anh ra để đọc các từ tiếng Anh.

    Phương Tòng Khải ngồi ở chỗ ngồi, sau khi sắp xếp giấy trắng và bút xong, hai tay tạo thành chữ thập, vô cùng có cảm giác nghi thức nói với đồ dùng học tập trên bàn:

    "Lần này nghe viết liền nhờ các vị."

    Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch: "..."

    Lạc Ngạn Tinh vỗ nhẹ vào đầu Phương Tòng Khải:

    "Có thể có chút tiền đồ được không?"

    Phương Tòng Khải quay đầu, ai oán nhìn Lạc Ngạn Tinh:

    "Ngạn ca, tiếng Anh của anh tháng trước tiến bộ nhiều như vậy, tiếng Anh của em nếu không phải là đề thi dễ thì không có khả năng kẹt ở vạch đạt tiêu chuẩn."

    Lạc Ngạn Tinh nhếch khóe môi đáp lại Phương Tòng Khải:

    "Có thể có chút tiền đồ hay không, cúng đồ dùng học tập làm gì? Làm ơn đi.."

    Phương Tòng Khải: "..."

    Phương Tòng Khải lấy sách tiếng Anh ra, xoay người lại:

    "Vậy em vẫn nên nghiêm túc học từ vựng đi, cầu thần không bằng cầu mình, bái Ngạn ca anh không bằng bái chính em."

    Lên lớp, giáo viên tiếng Anh gọi hai học sinh lên bảng đen nghe viết, Địch Tiểu Địch là một trong số đó.

    Phương Tòng Khải nhìn Địch Tiểu Địch đi qua, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Ngạn ca, anh còn chưa thổ lộ sao?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Thổ lộ cái gì?"

    Phương Tòng Khải đáp:

    "Đừng giả bộ, anh thích Địch Tiểu Địch, ai mà không nhìn ra chứ."

    Lạc Ngạn Tinh ngẩng đầu, liếc nhìn bóng lưng Địch Tiểu Địch nói:

    "Cô ấy dường như không nhìn ra."

    Phương Tòng Khải đáp:

    "Cô ấy đang mơ hồ! Hơn nữa cô ấy thích anh, đặc biệt rõ ràng, anh không phải là không nhìn ra đấy chứ?"

    Lạc Ngạn Tinh nghe Phương Tòng Khải nói, mu bàn tay đưa lên vô thức chạm vào môi cậu.

    Phương Tòng Khải không nhận ra ý tứ hành động của Lạc Ngạn Tinh chỉ tiếp tục nói với Lạc Ngạn Tinh:

    "Lời tỏ tình của Hà Hải Đăng với Hình Kỳ Kỳ gần như đã thành công, cả hai dự định vào cùng một trường đại học và ở bên nhau sau khi tốt nghiệp trung học."

    Lạc Ngạn Tinh nhớ tới giấy nợ của Hà Hải Đăng, hỏi Phương Tòng Khải:

    "Sao tôi lại không biết?"

    Phương Tòng Khải đáp:

    "Chuyện vừa mới xảy ra không lâu, Hà Hải Đăng còn đăng lên vòng bạn bè, Ngạn ca có phải anh không xem không?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Chiều nay tôi chưa chạm vào điện thoại."

    Phương Tòng Khải cười đáp:

    "Hà Hải Đăng còn có thể đuổi tới Hình Kỳ Kỳ, anh đuổi theo Địch Tiểu Địch tuyệt đối được, hai người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia."

    Phương Tòng Khải nói xong, giáo viên tiếng Anh bắt đầu đọc từ vựng tiếng Anh, cậu vội vàng xoay người nghiêm túc nghe viết.

    Mà Lạc Ngạn Tinh ngồi ở vị trí, nghĩ đến lời Phương Tòng Khải nói, cầm bút trong tay, đợi đến khi mọi người nghe viết được hàng thứ nhất rồi, cậu chưa viết được một chữ.

    Sau khi Địch Tiểu Địch trở về, thấy Lạc Ngạn Tinh đang ngẩn người, nhịn không được nhìn cậu vài lần.

    Cuối cùng cô đưa tay chọc chọc cánh tay Lạc Ngạn Tinh, mới gọi cậu hồi lại tinh thần, nhưng tiết tiếng Anh này, Lạc Ngạn Tinh vẫn không nghe lọt tai.

    Sau khi tan học, Lạc Ngạn Tinh gọi Địch Tiểu Địch lên cầu thang trên lầu, nơi đó không có người, bên cạnh chính là phòng tiện ích để thêm bàn ghế.

    Địch Tiểu Địch biểu tình có chút khó hiểu nhìn về phía, Lạc Ngạn Tinh hỏi:

    "Gọi mình đến đây là.. không nói thì mình đi nha.."

    Kỳ thật trong lòng Địch Tiểu Địch đã có suy đoán, cô đang chờ Lạc Ngạn Tinh chính miệng nói với cô, nhưng khi Lạc Ngạn Tinh chính miệng nói ra tâm ý của cậu đối với cô, cô vẫn không thể tránh khỏi kinh hãi.

    Lạc Ngạn Tinh ngăn cô lại, vừa đơn giản vừa thô bạo hỏi:

    "Sau khi tốt nghiệp, làm bạn gái mình?"

    * * *
     
  7. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 55: Chấp Nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh nói xong câu đó, không đợi Địch Tiểu Địch trả lời, thậm chí không dám nhìn biểu tình trên mặt Địch Tiểu Địch, liền xoay người bước nhanh xuống cầu thang, giống như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo cậu.

    Địch Tiểu Địch vốn còn có chút sững sờ, cô không nghĩ tới chuyện cô từng nghĩ lại trở thành sự thật, thậm chí tất cả so với cô vốn nghĩ còn thuận lợi mà điên cuồng hơn - -

    Cô vì Lạc Ngạn Tinh mới chuyển tới Tuyền Ứng, kết quả chưa tới nửa tháng, Lạc Ngạn Tinh đã chủ động thổ lộ với cô.

    Địch Tiểu Địch đưa tay xoa xoa mặt mình, nhìn bóng lưng Lạc Ngạn Tinh hốt hoảng rời đi, nhịn không được cười ra tiếng, gọi cậu:

    "Lạc Ngạn Tinh, mình còn chưa trả lời cậu đâu!"

    Lạc Ngạn Tinh lỗ tai đỏ bừng, bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại nhìn cô, đáp:

    "Cậu nghiêm túc suy nghĩ ba ngày, không, một ngày, một ngày sau cho mình câu trả lời thuyết phục!"

    Nói xong cậu biến mất khỏi tầm mắt của Địch Tiểu Địch.

    Tối nay, Địch Tiểu Địch không ăn cơm cùng Lạc Ngạn Tinh, gửi tin hỏi cậu mới biết cậu đã về Lạc gia.

    Trong phòng tự học Địch Tiểu Địch cầm bút ngây ngốc như lúc Lạc Ngạn Tinh đang học tiếng anh, Lạc Ngạn Tinh đang ở nhà cùng Lạc Thư Minh tán gẫu về Địch Tiểu Địch.

    Từ sau cuộc đối thoại đêm qua, quan hệ giữa Lạc Thư Minh và Lạc Ngạn Tinh dường như thân thiết hơn một chút.

    Lạc Ngạn Tinh vừa lấy tay bóc hạt dưa vị hạch đào ăn, vừa nói với Lạc Thư Minh:

    "Thành tích của cô ấy đặc biệt tốt, kỳ thi tháng trước đứng đầu toàn trường."

    Lạc Thư Minh nhịn không được cũng tự bóc hạt dưa cho mình ăn, sau đó cười nói:

    "Chủ nhiệm lớp cháu nói với ta kỳ thi tháng trước cháu cũng thi không tệ."

    Lạc Ngạn Tinh không chút do dự nói:

    "Là Tiểu Địch Nhi dạy tốt"

    Lạc Thư Minh nở nụ cười, nhịn không được trêu ghẹo Lạc Ngạn Tinh:

    "Tốt hơn cả giáo viên dạy?"

    Lạc Ngạn Tinh cười đáp:

    "Học tập chuyện này, còn phải xem có nguyện ý học hay không, cô ấy dạy, cháu nguyện ý học, học cũng rất nhanh nhanh, đó chính là dạy tốt."

    Lạc Thư Minh gật đầu:

    "Đúng vậy."

    Lạc Ngạn Tinh đột nhiên lại nói:

    "Cháu đã thổ lộ với cô ấy vào buổi chiều.."

    Bàn tay đang định lấy hạt dưa của Lạc Thư Minh dừng lại giữa không trung, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lạc Ngạn Tinh:

    "Cháu thổ lộ như thế nào?"

    Lạc Ngạn Tinh thản nhiên nói:

    "Chỉ hỏi một câu, sau khi tốt nghiệp cô ấy có nguyện ý làm bạn gái cháu hay không."

    Lạc Thư Minh đáp:

    "Chỉ một câu này?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Nếu không còn nói cái gì?"

    Lạc Thư Minh lúc này mới tiếp tục lấy hạt dưa, ăn xong lại nhịn không được cười, nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

    "Cháu cũng không nói mấy câu tình cảm? Lúc trước ba cháu theo đuổi mẹ cháu viết không ít thư tình."

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Không có tế bào văn nghệ kia, hơn nữa chỉ một câu nói ra như vậy đã khẩn trương không chịu nổi."

    Lạc Thư Minh hỏi:

    "Thật sự căng thẳng như vậy?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Đương nhiên, người chưa từng có loại cảm giác này sao?"

    Lạc Thư Minh lắc đầu nói:

    "Thật đúng là không có, ta cùng bà nội cháu môn đăng hộ đối thông gia, sinh hoạt cùng một chỗ theo như nhu cầu không có loại tình cảm tuổi trẻ như cháu."

    Lạc Ngạn Tinh hiểu rồi, "chậc" nói:

    "Trách không được lúc ấy người không hiểu ba cháu như vậy, ba cháu vì mẹ cháu mà rời khỏi Lạc gia, người tức giận đến đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, chờ ông ấy sắp cứu được mới đón trở về."

    Sắc mặt Lạc Thư Minh nhạt đi, lời Lạc Ngạn Tinh nói như đâm vào vết thương tâm của ông, quá khứ có bao nhiêu không hòa thuận, tư vị người tóc trắng tiễn người tóc đen cũng không dễ chịu.

    Lạc Thư Minh đáp:

    "Là ta không xứng đáng với ba cháu."

    Lạc Ngạn Tinh xua tay:

    "Đừng nói không xứng đáng, ba cháu cũng chưa từng oán trách người. Ông ấy lớn như vậy, lúc ấy lựa chọn rời khỏi Lạc gia sống cùng mẹ cháu là lựa chọn của ông ấy, nếu không phải là sau đó mẹ cháu xảy ra chuyện, ông ấy cũng sinh bệnh, phỏng chừng hiện tại cuộc sống chính ông ấy còn rất thích đây.. Trách ngài không trách được, trách chính ông ấy cũng không cần thiết, muốn trách chỉ có thể trách thế sự vô thường."

    Lạc Thư Minh nói:

    "Tiểu tử cháu đừng an ủi ta."

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Cháu cũng không an ủi người, ăn ngay nói thật mà thôi, người lại không có nghĩa vụ giữ ông ấy ở Lạc gia chăm sóc, ông ấy một người trưởng thành có thể tự mình nuôi sống chính mình, ngược lại ba cháu sau khi người già không thể phụng dưỡng, trong lòng ông ấy kỳ thật rất không thoải mái."

    Lạc Thư Minh đáp:

    "Phải không?"

    Lạc Ngạn Tinh gật đầu:

    "Đương nhiên, bất quá nếu lúc trước ngài không phản đối hắn cùng mẹ ta, sự tình sẽ tốt hơn một chút."

    Lạc Thư Minh lại khổ sở, ông lớn tuổi, có đôi khi nhớ lại quá khứ, luôn cảm thấy là do ông không đồng ý cho con trai và con dâu ở cùng một chỗ, dẫn đến bọn họ rời khỏi Lạc gia, sau đó con dâu xảy ra tai nạn xe cộ, con trai lại sinh bệnh nặng, cả đời trôi qua đặc biệt khổ sở.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Lạc Thư Minh:

    "Cho nên, người hiện tại ngàn vạn lần không nên phản đối cháu và Địch Tiểu Địch."

    Lạc Thư Minh vốn rất khổ sở, lại bị Lạc Ngạn Tinh làm cho bật cười:

    "Cháu nói nhiều như vậy, nguyên nhân chính là vì cái này a."

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Đúng là vì cái này, nhưng cũng là vì khuyên giải người, khi chúng ta già đi, tại sao không để mình già đi một cách thoải mái hơn?"

    Lạc Thư Minh vỗ vai Lạc Ngạn Tinh một cái:

    "Chờ hai người đến tuổi kết hôn hợp pháp, nếu như còn chưa tách ra, vậy thì nói với ta một tiếng, ta lập tức tổ chức hôn lễ cho hai người!"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    ".. Cháu và cô ấy còn chưa ở bên nhau, người cũng quá vội vàng rồi?"

    Lạc Thư Minh nghi hoặc nói:

    "Cháu thổ lộ với cô ấy, cô ấy không chấp nhận cháu?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Cháu cho cô ấy thời gian một ngày suy nghĩ, còn đang chờ cô ấy trả lời."

    Lạc Thư Minh hiểu ý, cười nói:

    "Chẳng trách tối nay cháu lại về sớm thế.."

    Lạc Thư Minh lại hỏi:

    "Có mấy phần chắc chắn?"

    Lạc Ngạn Tinh vỗ vỗ tay, vừa đứng dậy vừa nói với Lạc Thư Minh:

    "Mặc dù cháu chắc chắn 99% nhưng phần còn lại vẫn có chút bất an, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, cháu lên lầu tắm, quyết định tối nay đi ngủ sớm."

    Lạc Thư Minh xua tay nhìn Lạc Ngạn Tinh đi lên lầu, sau đó đứng dậy đi đến một căn phòng ở tầng một, nơi ba của Lạc Ngạn Tinh từng ở.

    Lạc Thư Minh ở bên trong rất thật lâu.

    Sáng hôm sau, Lạc Ngạn Tinh đến trường rất sớm, sau khi vào phòng học vẫn đặt sữa đậu nành ấm lên bàn Địch Tiểu Địch như thường lệ.

    Địch Tiểu Địch còn chưa tới, Lạc Ngạn Tinh buồn chán ngồi ở trên bàn chơi bút một hồi, sau đó mở điện thoại di động ra, nhìn vào nhóm bạn bè của Hà Hải Đăng, trả lời hai chữ "chanh" *.

    Cậu ấy chua rồi.

    Đợi đến khi sắp vào học, Địch Tiểu Địch mới đi đến lớp, cô rất ít khi tới trễ như vậy, đưa tay lấy sữa đậu nành.

    Lạc Ngạn Tinh nhanh hơn cô một bước, lấy sữa đậu nành:

    "Sữa đậu nành nguội rồi."

    Hôm nay thời tiết không tốt lắm, nhiệt độ giảm rất nhiều, ngoài cửa sổ đang mưa, còn nổi gió.

    Địch Tiểu Địch nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, vẫn cầm sữa đậu nành lên, uống một ngụm.

    Sữa đậu nành được đựng trong ly giấy, Địch Tiểu Địch uống xong, cầm bút viết một hàng chữ lên ly, sau đó ngồi thẳng người, vừa nhìn thầy giáo đi vào, vừa chuyển ly sữa đậu nành qua bàn Lạc Ngạn Tinh.

    Vì thế Lạc Ngạn Tinh liền nhìn thấy hàng chữ phía trên:

    【Mình đồng ý, sau khi tốt nghiệp, cậu làm bạn trai mình. 】
     
    Nghiên DiPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  8. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 56: Có Mưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày giỗ của ba Lạc Ngạn Tinh, trên trời có chút mưa bụi rơi, nhiệt độ cũng hạ xuống một chút, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác mát mẻ của mùa thu.

    Tài xế lái xe, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh ngồi ở ghế sau, trên đường đi tảo mộ, không ai nói chuyện, bầu không khí nghiêm trang.

    Trên tay Lạc Ngạn Tinh cầm hai bó hoa - mộ của ba và mẹ cậu nằm cạnh nhau.

    Tài xế chờ ở bên ngoài nghĩa trang, Lạc Thư Minh xuống xe một tay che ô một tay cầm quải trượng đi ở phía trước, Lạc Ngạn Tinh cầm ô cầm hoa đi theo phía sau, trên cánh tay hai người đều buộc dây đai màu đen.

    Chiếc ô cũng màu đen, từ trên cao nhìn xuống, hai chiếc ô trông như hai chấm mực.

    Lạc Ngạn Tinh đầu tiên đặt một bó hoa trước mộ mẹ mình, người đã khuất là người lớn tuổi nhất, Lạc Thư Minh cũng hơi khom lưng về phía bia mộ của mẹ Lạc Ngạn Tinh.

    Quan hệ giữa Lạc Thư Minh và mẹ Lạc Ngạn Tinh khi còn sống cũng không tốt, nhưng cũng không cãi nhau, dù sao gặp nhau cũng rất ít, ba Lạc Ngạn Tinh chỉ chủ động đưa mẹ cậu về Lạc gia một lần, sau đó liền rời khỏi Lạc gia, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lạc Thư Minh.

    Lạc Thư Minh không còn nhớ người phụ nữ bên cạnh con trai mình trông như thế nào, thậm chí nếu như vài năm trước ông không có đem người con trai mắc bệnh nguy kịch đón trở về, ông cũng sẽ không nhớ rõ bộ dạng của con trai ông như nào.

    Thời gian đôi khi rất tàn nhẫn, nó sẽ buộc bạn quên đi rất nhiều chuyện, cho dù bạn có muốn hay không.

    Lạc Ngạn Tinh biết Lạc Thư Minh bây giờ đang cảm thấy áy náy, nên cũng không nói gì khuyên nhủ, có rất nhiều chuyện người khác nói đều vô dụng, ông chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

    Hơn nữa đối với Lạc Thư Minh mà nói, thà cảm thấy tội lỗi còn hơn là không cảm thấy tội lỗi, người cảm thấy tội lỗi thì sống giống như một con người hơn trước.

    Lạc Ngạn Tinh đi đến mộ của ba mình, lấy tấm vải đã chuẩn bị trước ra lau chùi bia mộ cẩn thận, đặt bó hoa trước mộ, sau đó đứng thẳng nói:

    "Ba, con hiện tại rất tốt, so với ba nghĩ còn tốt hơn rất nhiều. Ông nội bây giờ cũng rất tốt. Tất cả chúng ta sẽ trở nên tốt hơn. Đúng rồi, con thích một người, qua vài năm nữa có cơ hội con sẽ đưa cô ấy tới gặp ba.."

    Tiếng mưa rơi trên mặt ô, khi nói chuyện trong nghĩa trang sẽ cảm giác như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lắng nghe.

    Ở trong nghĩa trang ước chừng gần một giờ, Lạc Ngạn Tinh mới cùng Lạc Thư Minh ra khỏi nghĩa trang, chờ xe chạy lên trung tâm thành phố Tuyền Ứng, đã sắp đến giữa trưa.

    Lạc Thư Minh nói:

    "Buổi trưa cùng ta ăn cơm đi?"

    Lạc Ngạn Tinh gật đầu:

    "Được, người mời khách."

    Lạc Thư Minh mỉm cười.

    Hai người cùng tài xế đi vào nhà hàng, tài xế ngồi một bàn, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh ngồi cùng một bàn, trong bữa ăn hai người uống một ít rượu.

    Ăn xong, Lạc Ngạn Tinh và Lạc Thư Minh rời khỏi nhà hàng, tình cờ nhìn thấy Địch Tiểu Địch đang đi cùng Hình Kỳ Kỳ từ nhà hàng bên cạnh đi ra.

    Hình Kỳ Kỳ kéo cánh tay Địch Tiểu Địch, nói với cô:

    "Thành thật trả lời ta, cô thật sự cùng Lạc Ngạn Tinh ở bên nhau?"

    Địch Tiểu Địch nhìn về phía Hình Kỳ Kỳ, hôm nay được nghỉ tháng, cô vốn định về nhà một chuyến, kết quả người nhà tỏ vẻ hai giờ chiều sẽ đến nhà ga thành phố Tuyền Ứng, bảo cô đến nhà ga đón một chút.

    Buổi trưa Địch Tiểu Địch vốn định tùy tiện ăn một chút, nhưng ở cổng trường cô bắt gặp Hình Kỳ Kỳ, Hình Kỳ Kỳ nhất định kéo cô đến nhà hàng ăn cơm, nên lúc này hai người mới đến nơi này.

    Địch Tiểu Địch nói với Hình Kỳ Kỳ:

    "Nói như thế nào đây, có thể tính là ở bên nhau, cũng có thể không phải."

    Hình Kỳ Kỳ khó hiểu:

    "Cái này còn có tính hay không tính?"

    Địch Tiểu Địch cười cười, không lên tiếng.

    Hình Kỳ Kỳ còn muốn mở miệng, thoáng nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, lập tức ngậm miệng.

    Địch Tiểu Địch nhìn theo ánh mắt Hình Kỳ Kỳ, cũng ngẩn người.

    * * *
     
    Nghiên DiPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  9. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 57: Công Nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Thư Minh nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

    "Không giới thiệu với ta một chút sao?"

    Lạc Ngạn Tinh ho khan hai tiếng, nói với Địch Tiểu Địch trước:

    "Ông nội mình"

    Địch Tiểu Địch không nghĩ tới lão nhân gia cầm quải trượng này lại là ông nội Lạc Ngạn Tinh, cô.. Đây là gặp phụ huynh trước?

    Địch Tiểu Địch cố gắng hết sức làm ra vẻ hào phóng tự nhiên, cười nói:

    "Chào ông nội Lạc."

    Hình Kỳ Kỳ rất sáng suốt, gọi theo một tiếng "Ông nội Lạc", sau đó quay người bỏ chạy.

    Lạc Thư Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch, lập tức hiểu ra ông nói với Địch Tiểu Địch:

    "Cháu là Địch Tiểu Địch phải không?"

    Địch Tiểu Địch gật đầu:

    "Vâng, cháu tên Địch Tiểu Địch."

    Bản thân Địch Tiểu Địch chính là loại nữ sinh rất được trưởng bối quý mến và yêu thích, lễ phép, ôn nhu lại tao nhã, hào phóng.

    Hơn nữa Lạc Thư Minh hiện giờ đã quyết định làm một trưởng bối sáng suốt, ủng hộ tình cảm cá nhân mà Lạc Ngạn Tinh lựa chọn, cho nên thấy Địch Tiểu Địch càng nhìn càng thích.

    Lạc Thư Minh lại hỏi:

    "Họ Địch* là Địch của Địch Nhân Kiệt đúng không, vậy Địch là Địch gì?"

    (Di*)

    Địch Tiểu Địch nói:

    "Từ sau 'Địch' có thêm tiền tố cỏ so với từ 'Địch' trước, có nghĩa là những bông hoa mùa thu xào xạc với lá phong và hoa, mọc bên dòng nước và trông hơi giống lau sậy.

    Khi hoa mới nở vào mùa thu, hầu hết hoa có màu tím, khi sắp tàn chuyển sang màu trắng, hoa thường mọc thành từng chùm lớn, đặc biệt đẹp khi có gió thổi, giống như những đợt sóng hoa."

    Lạc Thư Minh nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy có chút hứng thú, mỉm cười nói với Địch Tiểu Địch:

    " "

    Nói xong, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của La Thư Minh lộ ra vài phần khát khao:

    " Đến lúc đó ta nhất định sẽ đi xem cảnh Địch Hoa này, ta nhớ tới Chu Trường Văn thời Bắc Tống có viết một bài thơ về Địch Hoa.. "

    Nói xong, Lạc Thư Minh liền đọc một câu thơ:

    " Nhất chi trì tặng triều thiên nhân, nguyện so Bồng Lai điện tiền tuyết. "

    Lạc Ngạn Tinh bên cạnh nghe, nhịn không được nói:" Ông nội, trình độ văn học của người cao hơn cháu rất nhiều, cháu chưa từng nghe qua Chu Trường Văn này.. "

    Lạc Thư Minh nói:

    " Vì vậy, cháu phải học hành cho tốt, tinh hoa văn hóa quá khứ của chúng ta không thể bị mất đi, nhưng tất nhiên sự phát triển của khoa học công nghệ hiện đại cũng phải theo kịp! "

    Lạc Thư Minh nhìn Địch Tiểu Địch cười nói:

    " Ngạn Tinh ở nhà đã nói với ta về cháu, nói lần trước nó thi tháng sở dĩ có thể thi tốt như vậy, may mà có cháu giúp nó, ta phải cám ơn cháu! "

    Địch Tiểu Địch vội nói:

    " Không, không cần cảm ơn, ông quá khách khí rồi, Lạc Ngạn Tinh thi không tệ đó là do cậu ấy nguyện ý học tập, nguyện ý cố gắng. "

    Lạc Thư Minh nói:

    " Đó cũng là do cháu làm cho nó nguyện ý học, ta còn không biết sao, trước kia ở trong mắt nó đánh nhau với chơi đùa so với học còn quan trọng hớn "

    Lạc Ngạn Tinh thấy bầu không khí tốt, nhịn không được cười chen vào nói:

    " Ông nội, cũng không có người nào hạ thấp cháu của mình như người, cháu nhiều năm qua đã bỏ không ít công sức ra học tập, bằng không người hiện tại nhắc tới làm sao có thể cười nổi chứ, thế nào cũng phải dùng gậy kia đánh chết cháu rồi. "

    Lời nói của Lạc Ngạn Tinh khiến cả Lạc Thư Minh và Địch Tiểu Địch đều bật cười.

    Kết quả Lạc Ngạn Tinh nói xong, lại ném ra một quả bom:

    " Bây giờ cháu phải chăm chỉ học tập, tốt nhất là nên học cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, trường đại học mà cô ấy theo học nhất định tốt."
     
  10. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 58: Sinh Nhật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kỳ nghỉ tháng kết thúc, Địch Tiểu Địch trở lại phòng học, nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh, câu đầu tiên cô nói chính là:

    "Cậu thật sự có ý định cùng mình thi vào cùng trường đại học sao?"

    Lạc Ngạn Tinh gật đầu, lại búng tay, cười nói:

    "Đúng vậy."

    Địch Tiểu Địch ngồi vào vị trí, chống tay quay đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh, hồi lâu mới nói:

    "Sẽ rất khó.."

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Mình biết, nhưng chuyện thật sự muốn làm không thể vì khó mà không làm chứ? Chuyện càng khó càng phải cố gắng, cho nên mình hôm nay sớm đã tới đây học tập, cậu xem!"

    Lạc Ngạn Tinh cầm tập sách đọc tiếng Anh đang viết trên bàn đưa cho Địch Tiểu Địch xem, trên đó có đánh dấu rất nhiều từ mới, chứng tỏ cậu đã rất chú ý đến nó.

    Địch Tiểu Địch hỏi:

    "Cậu thật sự xác định, không phải thuận miệng nói một chút, về sau có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không sửa, sẽ không lùi bước?"

    Lạc Ngạn Tinh vươn bốn ngón tay, bày ra tư thế thề thốt nói:

    "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

    Địch Tiểu Địch nở nụ cười, cô thích Lạc Ngạn Tinh như vậy, thích Lạc Ngạn Tinh nguyện ý cố gắng nguyện ý phấn đấu như vậy, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới một vấn đề.

    Địch Tiểu Địch hơi nhíu mày, nói với Lạc Ngạn Tinh:

    "Vậy nếu cuối cùng không thi đậu thì sao?"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Vậy ít nhất mình cũng đã cố gắng hết sức, chuyện chân chính tốn hết tâm lực đi làm như vậy, cho dù cuối cùng không thành công, cũng tuyệt đối sẽ không hối hận."

    Địch Tiểu Địch hai tay chống cằm, nói với Lạc Ngạn Tinh:

    "Ngạn Tinh ca ca, anh thật sự là càng ngày càng làm cho em thích."

    Lạc Ngạn Tinh bị Địch Tiểu Địch khen như vậy, nếu có đuôi phỏng chừng đã vui mừng vểnh lên trời rồi.

    Phương Tòng Khải ở phía trước im lặng tiến lại gần bàn của mình và tránh xa hai người phía sau đang phát thức ăn cho chó hành hạ cậu.

    Lạc Ngạn Tinh là người sẽ cố gắng hết sức để làm những gì mình muốn và hứa sẽ làm, Địch Tiểu Địch đã biết điều này từ lâu, trước đây khi dạy cậu học trong kỳ thi tháng càng phát hiện tính cách này của cậu vài năm trôi qua cũng không thay đổi.

    Lạc Ngạn Tinh nói rằng cậu sẽ nỗ lực để vào cùng trường đại học với Địch Tiểu Địch, vì vậy cậu đã học rất chăm chỉ, trong lớp rất chăm chú lắng nghe và sẵn sàng đặt câu hỏi nếu không hiểu, cậu sử dụng điện thoại so với Địch Tiểu Địch còn ít hơn cũng không đi chơi với người khác, dành phần lớn thời gian để học, thỉnh thoảng giải sẽ đi chơi bóng rổ.

    Lão Từ vốn cho rằng sau kỳ thi tháng, Lạc Ngạn Tinh có khả năng sẽ trở lại như xưa, tiếp tục sống không lý tưởng trong trường học, nhưng thật không ngờ, Lạc Ngạn Tinh ngược lại còn học chăm chỉ hơn so với trước kia.

    Cứ như vậy, mấy tháng kế tiếp của lớp 11C, mấy giáo viên lớp C trong phòng làm việc tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tất nhiên sẽ nhắc tới Lạc Ngạn Tinh, sau đó cảm thán không thôi, khen ngợi không ngừng, nói thành tích môn này của Lạc Ngạn Tinh lại nâng cao, môn kia học lại có bao nhiêu nghiêm túc.

    Bạn học toàn trường cũng phát hiện Lạc Ngạn Tinh "chuyển tính", Hà Hải Đăng còn cố ý ngăn Lạc Ngạn Tinh ở hành lang trước giờ tự học buổi tối, cười nói:

    "Ngạn ca, anh làm sao vậy? Giáo bá không phải muốn làm học bá đấy chứ?"

    Lạc Ngạn Tinh hỏi ngược lại:

    "Không phải cậu cũng muốn thi cùng một trường đại học với Hình Kỳ Kỳ sao, thành tích của cậu hẳn là kém hơn cô ấy, sao không học cho tốt?"

    Hà Hải Đăng cũng nghiêm túc học qua một đoạn thời gian, thế nhưng con người có tính trơ, kiên trì khó có thể lâu dài, nhưng giờ phút này bị Lạc Ngạn Tinh nói như vậy, lại kích thích tính đấu tranh học tập.

    Thời gian thoáng cái đã qua, sinh nhật Lạc Ngạn Tinh là vào tháng mười hai, Địch Tiểu Địch đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật cho cậu trước một tháng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...