Chương 1070-1: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (1)
Giang Ninh.
Ngày mười bảy tháng tám, sau khi xảy ra rối loạn nửa đêm, bầu không khí bên trong thành thị trở nên khắc nghiệt.
Lúc xế chiều, trước đó mấy ngày tin tức Giáo Chủ Đại Quân Minh giáo Lâm Tông Ngô muốn khiêu chiến "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" từ địa bàn của "Chuyển Luân Vương" truyền ra, trong vòng nửa ngày tin tức này trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi trong vòng tròn nghị luận của các địa phương trong thành.
Người ta một mặt bội phục Lâm giáo chủ này võ nghệ cao cường, về phương diện khác cũng đã cảm nhận được sự bá đạo của "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam. Sau khi trải qua cả đêm tập kích của Chu Thương, bên này không chỉ không có cân nhắc thu tay lại, còn muốn tiếp tục khiêu chiến trong địa bàn của Chu Thương, nói cách khác, đống lửa này đã đốt, tiếp tới gần như không có khả năng dập tắt.
Mà một bộ phận người có tin tức linh thông cũng đã nghe được tiếng gió, trong buổi chiều ngày nọ ngoài thành Giang Ninh các thành viên "Chuyển Luân Vương" khua chiêng gõ trống vào thành quy mô rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, Hứa Chiêu Nam bắt đầu giơ cờ. Mà đồng thời, ở thành thị phía tây thế lực của "Diêm La Vương" đang tiến vào cũng có quy mô gia tăng, rạng sáng sau khi sảy ra ác chiến quy mô lớn Vệ Húc Văn cũng bắt đầu triệu tập nhân thủ.
Trong thành, từng thế lực hình thành đang chiếm cứ phường thị cũng bắt đầu tăng phòng ngự ở quy mô lớn, một bộ phận các hộ nhỏ "Đãi vàng" hoảng loạn đã lập kế hoạch chạy ra ngoài thành đào tẩu, đương nhiên có càng nhiều kẻ liều mạng thì cảm thấy thời cơ đã xuất hiện, bắt đầu mài đao soàn soạt mà chuẩn bị làm một chuyến lớn, hoặc là đánh ra một phen danh khí, hoặc là ập tới một hồi phú quý, mà nhiều thời điểm người ta hy vọng sẽ đạt được cả hai.
Thường thường tự nhiên cũng có người vì "Thế phong nhật hạ", "Trật tự tan vỡ" này mà cảm thán.
Có người nói đội chấp pháp của "Công Bình Vương" ở trong thành bôn tẩu, nói là "Long hiền" Phó Bình Ba triệu tập người ở khắp nơi nỗ lực đàm phán, đương nhiên cuối cùng cũng chỉ là thành một hồi trò khôi hài.. Bất luận người đó có là Vệ Húc Văn đi chăng nữa thì Hứa Chiêu Nam vẫn sẽ không cho hắn bất kỳ mặt mũi gì, chủ lực "Thiên Phạt" bên kia động thủ, sau khi làm xong việc liền được sắp đặt rời thành, thời điểm Phó Bình Ba triệu tập song phương thì người cũng đã sớm đi xa, còn như Hứa Chiêu Nam, hết thảy đẩy lên người của vị Lâm giáo chủ kia, để tự bản thân Phó Bình Ba đi tìm đối phương nói chuyện, Phó Bình Ba tự nhiên cũng không dám.
Những tin tức cụ thể này, sau khi bị người thêm mắm thêm muối, nhanh chóng truyền ra, các loại chi tiết đều lộ vẻ phong phú.
Lúc bốn vị vương đều hiển lộ thần thông, cái người gọi là "Công Bình Vương" ngược lại chỉ có thể bảo thủ, tu tu bổ bổ, không hề có chí tiến thủ, thậm chí bắt kẻ gây chuyện cũng không có cách nào làm được. Trong thành mọi người lại nói tiếp, liền không tránh được một phen chế nhạo, cảm thấy "Công Bình Vương" đối với tình huống trong thành thật sự là lực bất tòng tâm.
Lại tiếp tục nghị luận một phen không khí khắc nghiệt bên trong cho tới khi mặt trời ngày hôm nay khuất bóng, bóng đêm bao phủ. Từng thế lực ở trên địa bàn của bản thân tăng mạnh tuần tra, mà đội chấp pháp của "Công Bình Vương" cũng ở tại một bộ phận địa bàn tương đối trung lập tuần tra, có một ít tiêu cực mà duy trì trị an.
Người ta nín thở chờ đợi trận ác chiến tiếp theo xuất hiện..
Ban đêm, giờ tý.
Phía nam thành Giang Ninh, hơn hai mươi dặm bên ngoài, tại một tòa thôn hoang vắng phụ cận, từng đội nhân mã im lặng tụ tập, dự định địa điểm tập hợp.
Cách đó không xa trong thôn làng, có đống lửa đang đốt cháy, một ít thân ảnh người giang hồ tụ tập lại xung quanh đống lửa, có người đã ngủ, có người còn chơi đùa.
Phụ cận sơn lĩnh, bên trong truyền ra một ít thanh âm lắt nhắt.
"Báo cáo phó đại nhân, lính gác bên ngoài đã xuất phát.."
Trinh sát phụ trách hồi báo xuyên qua đất rừng thưa thớt, đứng tại nơi có thể nhìn ra xa thôn xóm đồi núi vùng ven, đưa tin tức hồi báo vô thanh vô tức tới "Long hiền" Phó Bình Ba. Phó Bình Ba gật đầu.
"Động thủ." Hắn nói, "Có người" người dựa vào hiểm thế để kháng cự ".. Giết."
Trong khoảnh khắc, từng đạo nhân mã từ bên trong bóng tối đứng dậy, hướng về phía phương hướng thôn xóm. Ngay sau đó tiếng chém giết vang lên, thôn xóm hoang vắng trong bóng đêm dấy lên hỏa diễm, bóng người bên trong hỏa diễm chém giết ngã xuống..
Màn đêm dần dần tản đi.
Thời điểm nắng sớm lộ ra, trong thành Giang Ninh, "Bất Tử Vệ" tập trung một chỗ bên trong sân viện, một đêm khẩn trương khiến người ta đều có chút mệt mỏi.
Huống Văn Bách dùng gương đồng bôi bôi thuốc cho thương thế trên mặt mình chỗ, ngẫu nhiên động vào sống mũi khiến cho đau đớn lan tràn, trong miệng không nhẫn nhịn được mà không ngừng chửi rủa một trận.
Ngày mười bảy tháng tám, sau khi xảy ra rối loạn nửa đêm, bầu không khí bên trong thành thị trở nên khắc nghiệt.
Lúc xế chiều, trước đó mấy ngày tin tức Giáo Chủ Đại Quân Minh giáo Lâm Tông Ngô muốn khiêu chiến "Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài" từ địa bàn của "Chuyển Luân Vương" truyền ra, trong vòng nửa ngày tin tức này trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi trong vòng tròn nghị luận của các địa phương trong thành.
Người ta một mặt bội phục Lâm giáo chủ này võ nghệ cao cường, về phương diện khác cũng đã cảm nhận được sự bá đạo của "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam. Sau khi trải qua cả đêm tập kích của Chu Thương, bên này không chỉ không có cân nhắc thu tay lại, còn muốn tiếp tục khiêu chiến trong địa bàn của Chu Thương, nói cách khác, đống lửa này đã đốt, tiếp tới gần như không có khả năng dập tắt.
Mà một bộ phận người có tin tức linh thông cũng đã nghe được tiếng gió, trong buổi chiều ngày nọ ngoài thành Giang Ninh các thành viên "Chuyển Luân Vương" khua chiêng gõ trống vào thành quy mô rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, Hứa Chiêu Nam bắt đầu giơ cờ. Mà đồng thời, ở thành thị phía tây thế lực của "Diêm La Vương" đang tiến vào cũng có quy mô gia tăng, rạng sáng sau khi sảy ra ác chiến quy mô lớn Vệ Húc Văn cũng bắt đầu triệu tập nhân thủ.
Trong thành, từng thế lực hình thành đang chiếm cứ phường thị cũng bắt đầu tăng phòng ngự ở quy mô lớn, một bộ phận các hộ nhỏ "Đãi vàng" hoảng loạn đã lập kế hoạch chạy ra ngoài thành đào tẩu, đương nhiên có càng nhiều kẻ liều mạng thì cảm thấy thời cơ đã xuất hiện, bắt đầu mài đao soàn soạt mà chuẩn bị làm một chuyến lớn, hoặc là đánh ra một phen danh khí, hoặc là ập tới một hồi phú quý, mà nhiều thời điểm người ta hy vọng sẽ đạt được cả hai.
Thường thường tự nhiên cũng có người vì "Thế phong nhật hạ", "Trật tự tan vỡ" này mà cảm thán.
Có người nói đội chấp pháp của "Công Bình Vương" ở trong thành bôn tẩu, nói là "Long hiền" Phó Bình Ba triệu tập người ở khắp nơi nỗ lực đàm phán, đương nhiên cuối cùng cũng chỉ là thành một hồi trò khôi hài.. Bất luận người đó có là Vệ Húc Văn đi chăng nữa thì Hứa Chiêu Nam vẫn sẽ không cho hắn bất kỳ mặt mũi gì, chủ lực "Thiên Phạt" bên kia động thủ, sau khi làm xong việc liền được sắp đặt rời thành, thời điểm Phó Bình Ba triệu tập song phương thì người cũng đã sớm đi xa, còn như Hứa Chiêu Nam, hết thảy đẩy lên người của vị Lâm giáo chủ kia, để tự bản thân Phó Bình Ba đi tìm đối phương nói chuyện, Phó Bình Ba tự nhiên cũng không dám.
Những tin tức cụ thể này, sau khi bị người thêm mắm thêm muối, nhanh chóng truyền ra, các loại chi tiết đều lộ vẻ phong phú.
Lúc bốn vị vương đều hiển lộ thần thông, cái người gọi là "Công Bình Vương" ngược lại chỉ có thể bảo thủ, tu tu bổ bổ, không hề có chí tiến thủ, thậm chí bắt kẻ gây chuyện cũng không có cách nào làm được. Trong thành mọi người lại nói tiếp, liền không tránh được một phen chế nhạo, cảm thấy "Công Bình Vương" đối với tình huống trong thành thật sự là lực bất tòng tâm.
Lại tiếp tục nghị luận một phen không khí khắc nghiệt bên trong cho tới khi mặt trời ngày hôm nay khuất bóng, bóng đêm bao phủ. Từng thế lực ở trên địa bàn của bản thân tăng mạnh tuần tra, mà đội chấp pháp của "Công Bình Vương" cũng ở tại một bộ phận địa bàn tương đối trung lập tuần tra, có một ít tiêu cực mà duy trì trị an.
Người ta nín thở chờ đợi trận ác chiến tiếp theo xuất hiện..
Ban đêm, giờ tý.
Phía nam thành Giang Ninh, hơn hai mươi dặm bên ngoài, tại một tòa thôn hoang vắng phụ cận, từng đội nhân mã im lặng tụ tập, dự định địa điểm tập hợp.
Cách đó không xa trong thôn làng, có đống lửa đang đốt cháy, một ít thân ảnh người giang hồ tụ tập lại xung quanh đống lửa, có người đã ngủ, có người còn chơi đùa.
Phụ cận sơn lĩnh, bên trong truyền ra một ít thanh âm lắt nhắt.
"Báo cáo phó đại nhân, lính gác bên ngoài đã xuất phát.."
Trinh sát phụ trách hồi báo xuyên qua đất rừng thưa thớt, đứng tại nơi có thể nhìn ra xa thôn xóm đồi núi vùng ven, đưa tin tức hồi báo vô thanh vô tức tới "Long hiền" Phó Bình Ba. Phó Bình Ba gật đầu.
"Động thủ." Hắn nói, "Có người" người dựa vào hiểm thế để kháng cự ".. Giết."
Trong khoảnh khắc, từng đạo nhân mã từ bên trong bóng tối đứng dậy, hướng về phía phương hướng thôn xóm. Ngay sau đó tiếng chém giết vang lên, thôn xóm hoang vắng trong bóng đêm dấy lên hỏa diễm, bóng người bên trong hỏa diễm chém giết ngã xuống..
Màn đêm dần dần tản đi.
Thời điểm nắng sớm lộ ra, trong thành Giang Ninh, "Bất Tử Vệ" tập trung một chỗ bên trong sân viện, một đêm khẩn trương khiến người ta đều có chút mệt mỏi.
Huống Văn Bách dùng gương đồng bôi bôi thuốc cho thương thế trên mặt mình chỗ, ngẫu nhiên động vào sống mũi khiến cho đau đớn lan tràn, trong miệng không nhẫn nhịn được mà không ngừng chửi rủa một trận.
Chỉnh sửa cuối: