Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 190: Mười lăm người, tập hợp hoàn tất tổ nhỏ số ba?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Kimngan21, Laclac18112 người khác thích bài này.
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Laclac1811Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 192: Lời của Doãn Thu chính là lời của tôi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 194: Sức mạnh của Giang Hoa Đình rất lớn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan212 người khác thích bài này.
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 196: Bàn điều kiện

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Kimngan21, Laclac18112 người khác thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Nghiên Di thích bài này.
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 198: Người đàn ông xinh đẹp của phố phong thủy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Giang Tổ Đình lạnh lùng nhìn Giang Văn Bác.

    Lông mày của Giang Văn Bác hơi chau lại, theo thói quen ở trước mặt Giang Tổ Đình lộ ra vẻ mặt nhát gan: "Anh Tổ Đình chuyện của em không phải là anh đều biết sao? Em nào có còn chuyện gì.."

    "Dạo này chẳng phải cậu với người nhà họ Viên rất thân thiết sao?" Giang Tổ Đình ngắt lời cậu ta.

    Giang Văn Bác cắn răng: "Này, này anh cũng biết là nhà họ Viên nhà to khí thế lớn, em một người không có bối cảnh gì chắc chắn phản kháng không lại bọn họ rồi."

    Giang Tổ Đình vạch trần lời nói dối của cậu ta: "Nhà họ Viên là nhà to khí thế lớn cho nên bọn họ căn bản chướng mắt kiểu người không có bối cảnh như cậu, tôi cũng rất tò mò tại sao bọn họ lại tìm cậu mà không phải tôi."

    Lời này chỉ kém chưa trực tiếp nói rõ là Giang Văn Bác tự dán qua đó.

    Vẻ mặt của Giang Văn Bác cuối cùng cũng thay đổi chút xíu chẳng qua chẳng mấy chốc cậu ta đã điều chỉnh lại: "Anh Tổ Đình.. Em thật sự.."

    "Đừng gọi tôi là anh, chúng ta thực tế ai mới là anh cậu còn không rõ sao?" Giang Tổ Đình lạnh lùng nói.

    Anh ta cũng thật sự bị Giang Hoa Đình nói trúng rồi, anh ta quả thực được lên chức, lúc thu dọn đồ mới phát hiện không ít tư liệu của bản thân từng bị động vào.

    Cũng may là phát hiện sớm.

    Tuy đã nghi ngờ Giang Văn Bác có vấn đề từ lâu nhưng vẫn luôn không có chứng cứ.

    Bây giờ cũng không có chứng cứ gì đầy đủ nhưng cũng không cần nữa, anh ta biết Giang Văn Bác thân thiết với người nhà họ Viên.

    Người nhà họ Viên cũng có người nắm giữ binh quyền mà bối cảnh nhà họ Giang tuy không phức tạp nhưng mà mối quan hệ quan hệ phức tạp, tiền vốn hùng hậu, anh ta một chút cũng không muốn có dính líu gì với người nhà họ Viên.

    Nói trắng ra là Giang Tổ Đình chỉ không muốn xếp hàng.

    Không phải anh ta sợ chuyện mà là anh ta không muốn gây chuyện, cũng không muốn tiêu tốn nhiều tinh thần và sức lực xử lý một số chuyện lông gà vỏ tỏi lại không có tính người, vẻ mặt Giang Văn Bác thay đổi: "Vậy ý của anh là.."

    "Bây giờ tôi cũng đã điều khỏi vị trí cũ, tôi cũng chăm sóc không được cậu nữa, tự cậu tự giải quyết ổn thỏa đi." Một câu của Giang Tổ Đình đã gạch bỏ mối quan hệ của cậu ta với tập đoàn Giang thị của nhà họ Giang.

    Trong mắt Giang Văn Bác cực nhanh lóe lên một tia không cam lòng với ghen tị.

    Giang Tổ Đình cũng không bỏ sót lúc trước không chú ý là bởi vì lười để ý cậu ta mà Giang Văn Bác cũng không gây chuyện phiền phức cho anh ta.

    Nhưng mà bây giờ không giống nữa.

    Giang Văn Bác đã mưu đồ bò lên trên đầu anh ta giở thói ngang ngược rồi!

    "Cậu quen Giang Hoa Đình ha?" Giang Tổ Đình bỗng nhiên hỏi.

    Giang Văn Bác hơi cau mày, sao bỗng nhiên kéo tới người trẻ tuổi đó?

    Chờ chút!

    Giang Văn Bác bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ!

    Dân Tổ Trung Hoa..

    Thế này chẳng phải là trong đó Hoa sao?

    Giang Hoa Đình là người nhà họ Giang? Quả nhiên là cậu ta sao?

    Đối với Giang Hoa Đình, Giang Văn Bác cũng không phải là chưa từng nghi ngờ nhưng cũng chỉ là một thoáng. Với tính cách của người nhà họ Giang thì không thể để người của mình lặng lẽ không chút danh tiếng lang bạt bên ngoài, thế nào cũng phải cho người thêm tầng bảo vệ là bối cảnh nhà họ Giang này.

    Nhưng Giang Hoa Đình lại không! Cho nên cậu ta mới không xác định tới vậy!

    "Cậu từng làm khó Giang Hoa Đình ha?"

    Giang Văn Bác há miệng rất muốn giải thích rõ lúc đó cậu ta cũng không biết Giang Hoa Đình là ai nhưng nghĩ tới người nhà họ Giang một khi bắt đầu bao che khuyết điểm thì căn bản là mất hết tính người bất kỳ đạo lý gì cũng nói không thông nên cũng chỉ đành từ bỏ thôi.

    Không nói lời nào tương đương ngầm thừa nhận.

    Giang Tổ Đình thu ánh mắt về rồi nói: "Cậu có thể đi rồi."

    Nghe tiếng bước chân của Giang Văn Bác dần mất hẳn, mặt của Giang Tổ Đình hoàn toàn tối sầm xuống.

    Chút động tác nhỏ đó của Giang Văn Bác chẳng qua là muốn tìm ra thóp của anh ta đưa tới người nhà họ Viên.. Không, chính xác mà nói là muốn đưa tới tay người nhà họ Vệ, người nhà họ Vệ muốn nắm quyền thì tất nhiên không thể thiếu chống đỡ của tiền vốn mà Giang Tổ Đình là lựa chọn tốt nhất.

    Bởi vì bên trong cũng không có người che chở, người nhà họ Giang chỉ có một mình anh ta tham chính.

    Thân cô thế cô.

    Nhưng cái này cũng không đại diện cho việc anh ta dễ bị bắt nạt.

    Tiền tuy không thể hoàn toàn chống chọi với quyền nhưng cả hai cùng thiệt cũng không phải không thể. Muốn thắng được quyền vậy cũng phải nhìn xem có bao nhiêu tiền, chiếm bao nhiêu tỉ trọng chủ yếu của mạch máu kinh tế.

    Giang Tổ Đình liếm chân răng nhớ tới lời của người nhà họ Hoa và người nhà họ Vệ.

    Muốn có em tư nhà bọn họ sao? Vậy cũng phải hỏi xem người nhà bọn họ có đồng ý hay không!

    "Nói thế nào rồi?" Vệ Bằng Trình lạnh nhạt hỏi, sự chú ý của anh đều nằm trên văn kiện.

    "Không quá thuận lợi."

    Vệ Bằng Trình cũng không ngẩng đầu: "Vậy nhà họ Hoa bên đó thì sao?"

    "Giống nhau."

    Vệ Bằng Trình cong khóe môi: "Vậy là được rồi."

    Nếu đã không có được thì mọi người đều đừng có được.

    Giang Hoa Đình lại nghỉ ngơi hai ngày, ngay khi cậu chắc chắn Doãn Thu thật sự bận tới mức không thấy bóng dáng mà điện thoại cũng rất ít khi nghe, cuối cùng Giang Hoa Đình quyết định tìm chút chuyện làm, cậu muốn tái xuất giang hồ!

    Tự mở một phòng khám bệnh không phải là không thể nhưng mà cậu còn phải nghĩ kỹ chi tiết nữa.

    Dù sao cũng cần mối quan hệ mà! Cậu một gương mặt non nớt cho dù thật sự có tài năng thì người ta nhìn thấy mặt của cậu đoán chừng cũng phải nhượng bộ đối phương! Giang Hoa Đình cảm thấy vẫn là giúp người ta xem tướng mặt trước sau đó sẵn tiện chữa bệnh, chuẩn bị xong các mối quan hệ thành danh ra dáng rồi thì mở phòng khám ra ha.

    Về phần tên của phòng khám..

    Giang Hoa Đình không chút do dự gọi một cuộc điện thoại: "Anh cả, em là nhóc Hoa, giúp em một việc đi!"

    Giang Trung Đình đang họp với một nhóm cấp cao dịu dàng ra hiệu mấy người khác tạm ngừng một chút trước rồi nói: "Việc gì?"

    "Em muốn tìm chỗ khu vực tốt một chút để mở một phòng khám, yên tâm, em có bằng thầy thuốc.. Ơi, được đó! Vậy thì làm phiền anh cả^"

    "Không phiền." Giang Trung Đình cười cúp điện thoại.

    Chỉ chốc lát sau, Giang Hoa Đình đã nhận được địa chỉ Giang Trung Đình gửi tới, nhìn địa chỉ trên đó, Giang Hoa Đình tính thử một chút, khóe miệng sắp toét tới mang tai luôn.

    Chỗ tốt nhất á!

    Cậu không hổ là người có chỗ dựa!

    Làm xong vị trí phòng khám Giang Hoa Đình liền kéo Chân Tân Tri cùng đi phố phong thủy.

    Bây giờ tiểu quỷ.. À, cô Tiêu Quế do Châu Tân Tri nuôi do khế ước này trong thời gian ngắn cũng không giải được cho nên Giang Hoa Đình dứt khoát để cô Tiêu Quế đi theo Châu Tân Tri.

    Cô gái cổ trang nhắm mắt theo đuôi bay trong phạm vi gần Châu Tân Tri, gương mặt xinh đẹp cực kỳ lạnh lẽo.

    Châu Tân Tri cũng đã quen, từ lúc bọn họ hợp tác tới nay Tiêu Quế xưa nay chưa từng cho anh ta vẻ mặt dễ chịu.

    Nhưng lúc tới gần phố phong thủy chỉ thấy vẻ mặt của Tiêu Quế thay đổi sau đó bay vèo vào trong túi gấm Châu Tân Tri chuyên môn chuẩn bị cho cô, biến mất rồi.

    Hai người dừng bước: "Sao rồi?"

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Đi vào xem thử chẳng phải sẽ biết sao?"

    Cũng thật sự là có tình huống.

    Vị trí đối diện với Giang Hoa Đình có thêm một sạp.

    Chủ sạp là một người đàn ông xinh đẹp, không dịu dàng nhưng cũng không cương trực cương nghị, rất bình thường nhưng lại rất đặc biệt.

    Khí chất cực kỳ đặc biệt vừa nhìn là biết anh ta với người ở đây là cùng một loại người.

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Xem ra con phố này rất được hoan nghênh."

    Châu Tân Tri cau mày: "Không, con phố này thật sự rất ít người phát hiện, cậu là người mới đầu tiên trong năm năm qua."

    Mà người đàn ông xinh đẹp mới tới này là người thứ hai.

    Trước sau cách nhau chẳng qua chỉ mấy tháng.

    Châu Tân Tri còn có thể cảm giác được hơi thở trên cơ thể người này.. Rất là kỳ lạ, tuy không làm cho người cảm giác đè nén lớn bao nhiêu nhưng dù sao vẫn không thích nổi.

    Hoàn toàn khác với hơi thở vừa gợi đòn lại khiến người ta không nhịn được muốn tới gần của Giang Hoa Đình.

    Giang Hoa Đình cười nói: "Có thể phát hiện con phố này cũng là thực lực."

    Thấy Giang Hoa Đình đi sắp xếp sạp hàng của bản thân rồi, Châu Tân Tri cũng không nghĩ nhiều như thế nữa.

    Nhưng khi Giang Hoa Đình bày xong sạp ngồi xuống thì Châu Tân Tri khựng lại, vị trí của người đàn ông xinh đẹp mới tới này vậy mà là đối mặt với Giang Hoa Đình.

    Châu Tân Tri mím môi như ma xui quỷ khiến dùng điện thoại chụp một màn này lại, gửi tới.. điện thoại của Doãn Thu. Giang Hoa Đình cười hì hì nhìn Châu Tân Tri: "Làm gì, sợ tôi ngoại tình hả?"

    Châu Tân Tri: "..."

    "Yên tâm, cậu nhỏ nhà tôi chỉ trung thành với nhóc Thu!"

    Châu Tân Tri: "..."

    Cậu móa nó rất giỏi bật chế độ sắc tình sao?

    Nhìn dáng vẻ ham mê đàn ông của Giang Hoa Đình, Châu Tân Tri không nhịn được nói: "Đàn ông đa số đều là động vật dựa vào nửa thân dưới suy nghĩ, cậu khống chế được sao?"

    Vẻ mặt của Giang Hoa Đình nghiêm túc: "Là một thằng đàn ông thì nhất định phải khống chế được!"

    Châu Tân Tri: "..."

    Mọe nó, nói tới mức hình như anh ta không phải là đàn ông vậy!

    Đối với diện truyền đến một tràng tiếng cười nhẹ.

    Thanh sắc rất êm tai, hơi trầm thấp một chút nhưng lại không lộ ra quá thô kệch.

    Châu Tân Tri nhìn qua đó chỉ thấy đối người đàn ông đối diện cười nói: "Xin lỗi, không nhịn được."

    Người đàn ông cười tới mức thật sự rất đẹp.

    Giang Hoa Đình không phản ứng, sau khi tán gẫu xong với Châu Tân Tri thì gật gù giống như chưa tỉnh giấc vậy.

    Một ngày này phố phong thủy cũng rất yên tĩnh, Giang Hoa Đình trực tiếp nằm bò trên bàn ngủ say! Không hề có chút phong độ đại sư nào!

    Giữa trưa người đàn ông bỗng nhiên đi tới bắt chuyện với Châu Tân Tri: "Xin hỏi, giữa trưa mấy cậu cũng không ăn cơm sao?"

    Châu Tân Tri cảm thấy người đàn ông này thực ra càng muốn nói chuyện với Giang Hoa Đình hơn nhưng mà Giang Hoa Đình ngủ say rồi nên mới lùi lại chọn người khác mà tìm anh ta. Lúc người đàn ông này hỏi chuyện cực kỳ có lễ phép nên nếu không để ý lời nói của người này thì có chút áy náy.

    Dù sao người đàn ông này cũng không trêu chọc gì anh ta.

    "Ăn ^"

    Đàn ông kinh ngạc: "Tôi thấy những người khác hình như đều không ăn cho nên tôi cho là ở đây bày sạp thì không thể tùy ý rời khỏi ngay cả cơm cũng không thể ăn.. Tôi đã theo đó nhịn đói buổi trưa suốt mấy ngày rồi."

    Người đàn ông này đã tới phố phong thủy mấy ngày rồi.

    Nghe được lời của người đàn ông, khóe miệng Châu Tân Tri giật giật: "Đó là bởi vì bọn họ muốn duy trì dáng người phong thái thần tiên."

    Gì là phong thái thần tiên? Điều kiện đầu tiên là gầy!

    Cả ngày giả ngầu không vận động không mập lên mới lạ cho nên mấy đại sư này lúc cơm trưa đều là có thể không ăn thì không ăn, cơm tối cũng chỉ ăn chút xíu, dần dà bao tử cũng bị nuôi nhỏ đi.

    Giống như chứng minh lời của Châu Tân Tri mà Giang Hoa Đình ngủ cả buổi sáng ngẩng đầu lên: "Ăn cơm rồi sao?"

    Châu Tân Tri bật cười: "Đúng vậy."

    Giang Hoa Đình vỗ vỗ mông: "Vậy đi thôi."

    Châu Tân Tri cũng đứng dậy: "Được."

    Người đàn ông nhìn đúng thời cơ, ngang ngược lại không mất lễ phép hỏi: "Tôi có thể cùng đi ăn với mấy cậu một bữa cơm không?"

    Giang Hoa Đình nhướng mày: "Tại sao?"

    "Tôi không biết tiệm cơm ở đâu."

    "Được thôi, tôi nói trước là tôi sẽ không mời khách."

    Người đàn ông cười nói: "Không sao, tôi mời khách cũng được."

    Giang Hoa Đình gắng gượng nói: "Được thôi, Châu Tân Tri, đi thôi."

    Châu Tân Tri: "..."

    Thế này là ăn ké người ta một bữa cơm hả?

    Giang Hoa Đình chọn là nhà hàng kiểu Trung vừa cao cấp lại vừa ngon.

    Sau khi không hề khách sáo chọn một đống lớn món ăn đã trả thực đơn cho người đàn ông.

    "Xin lỗi nha, tôi ăn hơi nhiều, anh không để bụng đâu ha?"

    "Cứ việc gọi, không sao, cũng chúc mừng chúng ta ngày đầu tiên quen biết, tôi tên là Sầm Tuyết."

    Châu Tân Tri kinh ngạc: "Tên một chữ Tuyết chẳng phải càng giống con gái sao?"

    Sầm Tuyết cười nói: "Mạng của tôi không tốt lắm nên phải lấy tên con gái càng dễ nuôi sống hơn, bây giờ xem ra hình như cũng không sai."

    Giang Hoa Đình bỗng nhiên nói: "Số mệnh những năm đầu của anh quả thực không tốt lắm nhưng mà sau này chẳng phải đã khổ tận cam lai à. Cần gì xoắn xuýt quá khứ đến vậy chứ? Anh vốn đã là người học về số mệnh, điểm này chẳng phải nên hiểu rõ nhất sao?"

    "Hiểu rõ là một chuyện nhưng mà có buông được hay không, lại là một chuyện khác." Sầm Tuyết nói.

    Nhìn bầu không khí bỗng dưng trở nên lạnh lẽo Châu Tân Tri cảm thấy bản thân cực kỳ xui xẻo, anh ta cần gì phải làm kẻ khó xử đứng giữa hai người này hả? : "À, Sầm Tuyết xin chào, tôi là Châu Tân Tri." Châu Tân Tri cương quyết đổi chủ đề.

    "Xin chào Tân Tri."

    "Gọi tôi là nhóc Châu là được rồi." Châu Tân Tri xoa xoa mũi nói.

    "Được, nhóc Châu, tôi thấy cậu không chọn món nào hay là cậu cũng chọn mấy món đi?"

    Châu Tân Tri nhận thực đơn mở ra nhìn một chút, anh ta cảm thấy bản thân sắp phát bệnh tim!

    Giá của một món này còn cao hơn tiền lương một tháng của anh ta có được không? Giang Hoa Đình đến cùng là làm sao mà làm được vẻ mặt không hề thay đổi biểu cảm chọn nhiều món như vậy?

    Châu Tân Tri còn đang xây dựng tâm lý với thực đơn đó.

    Rất lâu sau Giang Hoa Đình bỗng nhiên nói: "Tôi là Giang Hoa Đình."

    Sầm Tuyết cười vui vẻ: "Tôi biết."
     
    Rincute, Kimngan21Nghiên Di thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...